• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (68 Viewers)

  • Chương 1006-1010

Chương 1006: Hai tỷ rưỡi chip đánh bạc

Hứa Trí Thắng mỉm cười: “Anh Mã nói đùa rồi, sòng bạc ở Hào Giang chúng tôi không có chuyện quỵt nợ, huống chi nơi này là sản nghiệp của gia tộc vua sòng bài. Chỉ có điều hai tỷ rưỡi thực sự không phải một con số nhỏ, nhân viên tài vụ của chúng tôi đang dốc hết sức chuẩn bị. Nếu như anh Mã thấy nhàm chán thì trước hết tôi có thể đổi chúng thành số lượng chip đánh bạc tương đương, anh Mã cứ chơi thoải mái ở đây, chờ chúng tôi chuẩn bị xong tiền, anh Mã lại đổi ngược chip đánh bạc ra tiền”.

Sao Mã Sơn lại không biết ý đồ của bọn họ cơ chứ. Đổi tiền thành chip đánh bạc rồi từ từ chơi ở đây ư? Trước khi anh ta thua sạch tiền mà tiền được chuyển vào tài khoản mới là lạ đấy!

Có điều anh ta cũng không vạch trần chuyện này, bởi mục đích của anh ta hôm nay không phải là thắng tiền mà là gặp được Thái Hòa Trung.

Vốn tưởng rằng thắng hai tỷ rưỡi thì chắc chắn sẽ khiến sòng bạc hoảng hốt, nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để thắng lại tiền, Thái Hòa Trung sẽ ra mặt. Không ngờ người tới chỉ là quản lý khách VIP.

Xem ra đối với gia tộc của vua sòng bài thì hai tỷ rưỡi vẫn còn quá ít.

Mã Sơn cười to, nói: “Hai tỷ rưỡi chip đánh bạc! Ông đây cũng được coi là khách hàng lớn đúng không? Tôi sợ nhân viên chia bài của các anh run tay, không chịu đánh cược với tôi”.

“Anh Mã yên tâm, chúng tôi đã mở một phòng riêng cho anh, nếu anh không chê thì tôi sẽ đích thân phục vụ anh”.

Hứa Trí Thắng nói xong vỗ tay một tiếng, lập tức có người đẩy một chiếc xe nhỏ từ cửa hông vào đây. Trên chiếc xe nhỏ chất đầy chip đánh bạc, tất cả đều có giá trị một triệu một chip.

“Anh Mã, đây là hai tỷ rưỡi chip đánh bạc, anh kiểm tra lại đi”.

Mã Sơn phẩy tay nói: “Không cần, sòng bạc các anh lớn như vậy, không đến mức ngay cả chút uy tín này cũng không có”.

“Anh Mã thật phóng khoáng!”, Hứa Trí Thắng bật ngón tay cái.

Anh ta nói vậy không phải là nịnh bợ mà là bội phục từ tận đáy lòng. Hai tỷ rưỡi không phải một con số nhỏ. Cho dù đối phương có là siêu tỷ phú thì không đích thân kiểm tra cũng sẽ sai trợ lý kiểm tra. Người bình thường không thể nào lại không buồn chớp mắt lấy một lần như vậy.

“Vậy để tôi sai người đưa các anh tới phòng riêng, giờ chúng ta bắt đầu luôn nhé?”, Hứa Trí Thắng ra dấu mời.

Mã Sơn cười to, khoác tay lên vai Tra Na Lệ, nói: “Hiện tại tôi thấy hơi mệt, phải đi nghỉ ngơi một lát đã, bao giờ có hứng lại chơi tiếp. Lệ Lệ, không phải em muốn về khách sạn hay sao, chúng ta đi ăn khuya trước rồi về khách sạn đi ngủ”.

Nói rồi, anh ta cười to, ôm “Lệ Lệ” đi ra ngoài.

Hứa Trí Thắng giần giật khóe mắt, giận dữ nhưng không có lý do gì để ngăn cản đối phương.

Trước mặt nhiều người như vậy, nếu anh ta không cho người ta đi vui vẻ với bạn gái, khăng khăng bắt phải ở lại chiếu bạc thì chẳng phải là rõ ràng không muốn trả tiền hay sao?

Mã Sơn đi ra tới cửa, bỗng nhiên quay đầu lại nói: “À đúng rồi, quản lý Hứa, tôi tới đây hơi vội nên chưa kịp đặt phòng. Tôi là khách hàng lớn của các anh, liệu các anh có thể sắp xếp cho tôi ở phòng Tổng thống không? Nếu không thì phòng Phó Tổng thống cũng được! Cứ việc lấy tiền từ đống chíp đánh bạc kia để chi trả nhé”.

Nói xong, Mã Sơn quay người bước ra khỏi cửa phòng VIP.

Hứa Trí Thắng tức nổ phổi, đúng là đồ nhà quê, lại còn bày đặt phòng Phó Tổng thống, ông đây đi đâu kiếm ra phòng Phó Tổng thống chứ?

...

Mã Sơn vui vẻ ôm Tra Na Lệ đi ra ngoài.

Họ vừa bước vào thang máy là khuỷu tay Tra Na Lệ lập tức huých mạn sườn của Mã Sơn.

Mã Sơn kêu “ối” một tiếng, đau gập cả lưng lại: “Ôi mẹ ơi, vợ à, em muốn mưu sát chồng à?”

“Ai là vợ của anh! Nếu còn nói bậy nữa thì tôi cho họa mi của anh ngừng hót luôn đấy!”, Tra Na Lệ co chân lên giả bộ định đá Mã Sơn.

“Ôi, đừng, đừng, đừng!”, Mã Sơn vội vàng bảo vệ cậu nhỏ: “Anh biết rồi, chưa kết hôn chưa phải là vợ, chỉ là bạn gái thôi”.

Huỵch!

Tra Na Lệ đạp một cước.

Mặc dù có mu bàn tay che chắn nhưng Mã Sơn vẫn đau nhe răng nhếch mép.

Cửa thang máy mở ra.

Những người đứng đợi thang máy ở bên ngoài nhìn thấy tình hình ở bên trong, không biết có chuyện gì, kinh ngạc đứng ngoài cửa thang máy không dám đi vào.

Tra Na Lệ hừ lạnh một tiếng, ngẩng mặt lên, đi ra ngoài.

“Vợ à, em nhẫn tâm quá!”, Mã Sơn ôm háng, lảo đảo đi theo ra ngoài.

Họ vừa tới cửa chính của sòng bạc thì trông thấy một người phụ nữ có vẻ như là quản lý sảnh đi về phía này, khom người hỏi: “Xin hỏi có phải là anh Mã Sơn và chị Mã không ạ?”

Tra Na Lệ tức giận nói: “Không phải!”

Người phụ nữ kia thoáng sửng sốt, tưởng mình nhận nhầm người.

Mã Sơn chạy tới sau, vội vàng cười làm lành: “Phải phải, là bạn gái, chưa phải chị Mã”.

“Ồ, ra vậy!”, người phụ nữ kia che miệng cười khẽ: “Ở chỗ chúng tôi, vị hôn thê cũng có thể gọi theo họ nhà trai”.

Tra Na Lệ sầm mặt lại, đúng là có một trăm cái miệng cũng không giải thích được!

Mã Sơn cười ngu ngơ.

Người phụ nữ kia lấy ra một tấm thẻ phòng đẹp mắt đưa cho Mã Sơn, nói: “Anh Mã, chị Mã, đây là phòng của anh chị. Cậu Hà nhờ tôi chuyển lời cho anh chị, xin lỗi anh chị vì phòng Tổng thống đã bị người khác đặt trước mất rồi, phòng Đại Đô Hội này là phòng tốt nhất chỉ xếp sau phòng Tổng thống, mời anh chị tạm thời ở lại đây”.

Mã Sơn nhận lấy thẻ phòng: “Không sao, không sao, hahaha, vợ à, chúng ta đi ăn khuya trước hay đi xem phòng trước?”

Tra Na Lệ thực sự đã hoàn toàn cạn lời, chẳng buồn nói tiếng nào, tức giận lườm anh ta một cái rồi bỏ đi trước.

Mã Sơn vội vàng đuổi theo: “Vợ à, chờ anh một chút!”
Chương 1007: Rung động

Mã Sơn vốn muốn đưa Tra Na Lệ tới nhà hàng Michelin nổi tiếng gần đây để nếm thử món ăn Quảng Đông ngon nhất ở Hào Giang. Suy cho cùng thì thắng hơn hai tỷ, ăn một bữa Michelin có là gì.

Nhưng Tra Na Lệ không thích, khăng khăng tới quán vỉa hẻ, gọi cho mỗi người một bát cháo cua thịt viên.

Hương vị của món cháo cua này không tồi nhưng từ nhỏ Mã Sơn đã ăn hàng vỉa hè nhiều, từ lâu đã quen với bầu không khí ồn ào ở đây nên không có cảm xúc gì mấy.

Trái lại, Tra Na Lệ ăn rất say sưa ngon lành.

Thấy Tra Na Lệ không kén ăn, không có thói tiểu thư, có thể ăn uống vui vẻ ở quán vỉa hè, trong lòng Mã Sơn cũng vui vẻ, thái độ cũng càng thêm ân cần.

“Vợ à, em có muốn ăn thử món cá khoai xóc muối tiêu không?”

“Vợ à, anh thấy đằng kia có món cua rang, anh đi mua cho em một suất nhé”.

...

Đứng trước sự ân cần của Mã Sơn, cảm xúc của Tra Na Lệ đã đi từ phản cảm tới bất đắc dĩ, sau đó thì mặc kệ anh ta, dù sao anh ta cũng rất khó chơi, đánh không đánh lại, mắng không mắng lại, da mặt dày hơn tường thành, không thể làm gì được.

Ăn no rồi, Tra Na Lệ để đũa xuống, cầm khăn giấy lau miệng rồi nhìn Mã Sơn.

Mã Sơn bị nhìn tới độ ngượng ngùng: “Sao vậy vợ? Trên mặt anh có hoa à?”

“Anh muốn theo đuổi tôi thật à?”, Tra Na Lệ hỏi.

“Hả?”, Mã Sơn gãi đầu: “Anh còn tưởng là đã cưa đổ được em rồi cơ chứ”.

“Đừng có mồm mép tép nhảy nữa, tôi đang nghiêm túc hỏi anh đó”, Tra Na Lệ không vui.

Mã Sơn thấy cô ta nói năng nghiêm túc thì cũng nghiêm chỉnh lại, chững chạc nói: “Phải, từ lúc gặp em lần đầu trên máy bay, anh đã rung động rồi”.

“Rung động? Đó chỉ là cảm xúc nhất thời thôi đúng không?”

“Không không không, tuyệt đối không phải là cảm xúc nhất thời. Anh thật… Thật lòng thích em, muốn… Theo đuổi em”, Mã Sơn bỗng nhiên hơi căng thẳng, nói năng lắp bắp. Anh ta ưỡn cao ngực: “Anh vụng về, không khéo ăn nói, cũng không có trình độ văn hóa, ngoài đánh nhau ra thì không biết gì cả. Nhưng Mã Sơn này không sợ trời không sợ đất, xưa nay chưa từng chịu thua, chấp nhận số phận, anh thích em thì sẽ theo đuổi em. Không cưa đổ được em cũng không sao nhưng nếu không cố gắng thì anh sẽ hối hận cả đời!”

Tra Na Lệ phì cười: “Anh thế này mà còn không khéo nói gì nữa? Thực ra anh là người thông minh, thông minh hơn những cậu ấm nói năng dẻo quẹo nhiều”.

Mã Sơn vui mừng, gãi đầu một cái: “Vậy... Vợ đồng ý rồi à?”

“Cút!”, Tra Na Lệ tức giận lườm anh ta một cái: “Anh còn gọi tôi như vậy nữa là tôi giận thật đó!”

“Được được, anh không gọi, vậy anh gọi em là… Lệ Lệ?... Na Lệ?”

“Tùy anh!”

Tra Na Lệ đáp như vậy, Mã Sơn lại không biết phải gọi như thế nào. Anh ta cười hề hề nhìn Tra Na Lệ, càng nhìn càng thấy xinh, trong lòng vui như hoa nở.

“Muốn cưa đổ tôi không có dễ vậy đâu!”, Tra Na Lệ nói.

“Không sao, em muốn sính lễ gồm những gì, em nói đi!”

“Biến đi, ai thèm sính lễ của anh!”

“Vậy em muốn gì?”

“Anh ăn nó đi”.

Mã Sơn nhìn theo hướng Tra Na Lệ nhìn, trông thấy trong bát cháo cua trước mặt không biết từ lúc nào có một con côn trùng.

Con côn trùng này có sọc đen vàng giao nhau, không giống rết, cũng không giống bọ cạp, châu chấu, chuồn chuồn, ngoại hình cực kỳ xấu xí, cứ như thể toàn bộ các khuyết điểm của tất cả các loài côn trùng đều tập trung hết vào người nó.

“Trời ạ, cái gì đây?”, Mã Sơn giật nảy mình.

“Đây là con bọ tình”, Tra Na Lệ nói: “Con bọ này là tôi nuôi. Nếu như anh thật lòng thích tôi thì ăn hết nó đi, nó sẽ ở trong cơ thể của anh, chung sống hoà bình, nhưng sau này anh chỉ được yêu một mình tôi thôi. Nếu anh thay lòng đổi dạ, nó sẽ cắn xé nội tạng của anh, khiến anh cực kỳ đau đớn. Nếu tình cảm anh dành cho tôi là giả dối, anh ăn nó vào sẽ bị trúng độc mà chết! Thế nào? Anh có dám không...”

Tra Na Lệ còn chưa nói dứt lời, Mã Sơn đã không chút chần chừ túm con bọ đó lên, cho vào miệng, nuốt chửng xuống bụng.

“Này!”, Tra Na Lệ giật mình la lên.

Hành động của Mã Sơn khiến cô ta kinh ngạc.

Không tính đến những tác dụng của con côn trùng này mà cô ta vừa mới nói, chỉ riêng ngoại hình ghê tởm của nó thôi, ai dám ăn nó cũng xứng đáng được gọi là dũng sĩ!

Tra Na Lệ vốn định làm khó Mã Sơn một chút vì thực sự thấy phiền với người đàn ông mặt dày này.

Cho nên cô ta mới chọn ra một con cổ trùng xấu nhất trong số những con cổ trùng cô ta nuôi.

Cô ta không tin có ai lại dám chủ động ăn nó.

Lại càng khỏi cần phải bàn tới đặc tính của những con “bọ tình” này.

Cô ta cho rằng Mã Sơn chỉ đang tán gái mà thôi, dù cho anh ta thật lòng với cô ta thì có người đàn ông nào dám cam đoan sau này sẽ mãi mãi không thay lòng đổi dạ chứ?

Tra Na Lệ đã dùng chiêu này với rất nhiều người từng theo đuổi cô ta.

Những anh chàng đẹp trai, giỏi nói lời ngon ngọt, thề non hẹn biển đó không có ai vượt qua được thử thách này, đừng nói là ăn, chỉ giả bộ cố gắng một lần thôi cũng không dám.

Thế nhưng Mã Sơn lại không chút do dự, cô ta còn chưa nói xong, anh ta đã ăn xong rồi.

Rốt cuộc là người đàn ông này quá vô tư hay là thật sự bị tình yêu làm mụ mị đầu óc mất rồi?

Tra Na Lệ vừa khiếp sợ vừa cảm động, trong lòng bất giác thấy ngọt ngào.

“Anh ngốc à!”, giọng cô ta dịu dàng hơn: “Thứ này có độc đó!”

“Anh không sợ!”, Mã Sơn ợ một cái: “Em nói là chỉ cần anh thật lòng thì sẽ không bị trúng độc mà chết. Em xem đi, chẳng phải hiện tại anh vẫn còn khỏe mạnh đây sao?”

“Nhưng mà…”, Tra Na Lệ vừa không đành lòng lại vừa đau lòng: “Nhưng mà tôi nói vậy là lừa anh đó thôi! Làm gì có con bọ tình nào chứ? Tôi chỉ không muốn anh làm phiền tôi, muốn dọa anh bỏ chạy mà thôi!”

“Hóa ra là vậy!”, sắc mặt Mã Sơn trở nên buồn bã: “Hóa ra em ghét anh như vậy! Được thôi, anh đi là được chứ gì, chỉ cần em vui vẻ thì anh sao cũng được”.

Mã Sơn đứng dậy, buồn bã quay lưng đi.
Chương 1008: Chú của Tra Na Lệ

“Chờ một chút!”, Tra Na Lệ với tay gọi Mã Sơn, giọng nói có phần căng thẳng: “Tôi… Tôi… Cũng không ghét anh tới mức đó!”

“Thật ư?”, Mã Sơn xoay người lại nhìn cô ta.

Tra Na Lệ gật đầu: “Mặc dù anh hơi ngốc nhưng lại rất hài hước, chỉ có điều da mặt quá dày! Đáng ghét!”

“Không phải em nói là không ghét anh à?”, Mã Sơn ngạc nhiên hỏi.

Tra Na Lệ sững sờ, mắng: “Đồ ngốc! Đáng ghét!”

Nói xong, cô ta thở phì phò xoay người rời đi.

Mã Sơn đang định đuổi theo thì bỗng hét lên đau đớn, ôm ngực, ho ra một búng máu.

Tra Na Lệ quay đầu lại nhìn thấy, vội vàng chạy tới đỡ Mã Sơn, giật mình hỏi: “Anh sao vậy? Cái tên ngốc này! Con bọ này có độc, sao anh lại ăn thật chứ?”

Cô ta điểm huyệt trên người Mã Sơn rồi lấy một lọ thuốc ra, dốc hai viên ra lòng bàn tay, đút cho Mã Sơn ăn.

Sau đó, cô ta xoa nhẹ ngực Mã Sơn: “Khỏe lại chưa?”

Mã Sơn tái mặt, nằm trong ngực cô ta: “Na Lệ... Anh không xong rồi...”

Thấy Mã Sơn không có dấu hiệu chuyển biến tốt, Tra Na Lệ hơi ngờ vực: “Không đúng, chân khí trong người anh rất mạnh, cổ trùng đã bị anh giết chết rồi, trong cơ thể anh chỉ có chất độc của cổ trùng đã chết, đáng lẽ ra uống thuốc vào là không sao nữa chứ!”

“Na Lệ, nếu như anh chết, xin em đừng buồn vì anh…”

“Nói vớ vẩn gì vậy!”, Tra Na Lệ vội la lên: “Anh không chết được đâu! Tôi sẽ không để anh chết!”

“Na Lệ, anh lạnh...”

Tra Na Lệ ôm chặt người Mã Sơn: “Thế này có đỡ hơn không?”

“Na Lệ, anh không muốn chết ở đây. Em dìu anh tới... Tới...”

“Anh muốn đi đâu?”

Mã Sơn rút tấm thẻ phòng ra: “Phòng Đại Đô Hội không ở thì phí…”

“Cút!”

Tra Na Lệ nhìn thấy thẻ phòng mới hiểu ra Mã Sơn đang giả vờ bèn vứt anh ta xuống đất.

Huỵch!

“Ôi!”, Mã Sơn xoa mông lồm cồm bò dậy, vừa đuổi theo vừa gọi: “Na Lệ, chờ anh một chút...”

Lúc Mã Sơn trở lại sòng bạc, đêm đã khuya.

“Anh Mã, chị Mã, mời đi theo tôi”.

Giám đốc quan hệ khách hàng đã đứng chờ ở cửa sòng bạc từ trước, thấy bọn họ tới bèn dẫn lên trên phòng VIP xa hoa trên tầng.

Đây là căn phòng được chuẩn bị riêng cho những vị khách đặc biệt.

Có một số người tới sòng bạc ở Hào Giang có thân phận đặc biệt, không tiện lộ diện trước công chúng nhưng lại muốn chơi một chuyến.

Hoặc là có một số khách hàng cực kỳ lớn, chi mạnh tay, không muốn chơi chung với mọi người ở phòng khách quý.

Sòng bạc sẽ mời bọn họ tới căn phòng riêng đặc biệt này.

Nơi này được trang trí xa hoa mà ấm áp, không khiến người ta cảm thấy áp lực. Ngoài nhân viên chia bài ra còn có tay vịn tiếp khách, nếu mệt thì có thể qua căn phòng kế bên nghỉ ngơi, hưởng thụ sự phục vụ chuyên nghiệp, về phần nội dung phục vụ là gì thì chỉ có người vào đó mới biết.

Thông thường, số lượng người chơi trong phòng nhỏ này chỉ từ năm đến mười người. Nếu ít quá thì không có không khí, nhiều quá thì không có đẳng cấp. Nếu như không có đủ người thì sòng bạc sẽ đứng ra tìm người hoặc đích thân tham gia cuộc chơi.

Nhưng hầu hết mọi lần, người của sòng bạc chỉ chơi cùng mà không thắng tiền của khách, để tránh người khác hiểu lầm sòng bạc giở trò. Ở sòng bạc, giả vờ yếu, nhường khách thắng mới là bí quyết cốt lõi.

Chỉ có một tình huống ngoại lệ. Đó chính là với những người như Mã Sơn, bọn họ đã thắng quá nhiều tiền ở sòng bạc nhưng sòng bạc lại không bắt được chứng cứ gian lận của đối phương.

Lúc này, sòng bạc sẽ cử cao thủ đích thực tới.

Không phải bọn họ không trả nổi số tiền này mà là bọn họ cần lấy lại danh dự.

Nếu như cứ thế để khách hàng mang tiền đi thì sau này bọn chơi bài bịp trên toàn thế giới đều sẽ đổ hết về đây.

Mục đích của Mã Sơn là gặp Thái Hòa Trung, cho nên anh ta phải thắng Hứa Trí Thắng trước.

Mặc dù Hứa Trí Thắng không nổi tiếng bằng Thái Hòa Trung nhưng cũng là một cao thủ có tiếng. Nếu không, sòng bạc đã không giao phòng khách quý duy nhất không giới hạn số tiền đặt cược cho anh ta quản lý.

Hơn nữa, anh ta vẫn còn trẻ, có thể nói là tiền đồ thênh thang.

Nhưng hôm nay Hứa Trí Thắng bắt buộc phải thắng. Hoặc là bắt Mã Sơn nhè hai tỷ ra, hoặc là bắt được chứng cứ gian lận của Mã Sơn. Nếu không, cuộc sống tốt đẹp ở Hào Giang của anh ta sẽ chấm hết.

“Anh Mã, chúng ta chơi gì?”, Hứa Trí Thắng hỏi.

Mã Sơn ngồi ở một đầu của chiếc bàn dài chơi đánh bạc, liếc nhìn xung quanh. Tuy căn phòng này nhỏ nhưng anh ta biết số camera giấu kín ở đây không hề ít hơn so với ở phòng khách quý.

Ngay cả chiếc bàn này cũng không biết ẩn giấu bao nhiêu cơ quan.

Hơn nữa còn có Hứa Trí Thắng ngồi đối diện, nhân viên chia bài đứng ở một cạnh bàn và nhân viên phục vụ đứng cung kính hai bên bàn, biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào anh ta.

Muốn gian lận ở đây gần như là không thể.

Nhưng sòng bạc thì có thể, bởi vì người duy nhất giám sát Hứa Trí Thắng chỉ có một mình Mã Sơn.

Ngoại trừ Hứa Trí Thắng, Mã Sơn còn phải giám sát động tác chia bài của nhân viên.

Chỉ có đồ đần mới tin đây là một ván bài công bằng.

Mã Sơn không ngu, anh ta không hề nắm chắc phần thắng.

Nhưng anh ta vẫn không quan tâm, bởi vì sau lưng anh ta có Lý Dục Thần.

Tra Na Lệ không hề biết mục đích thật sự của Mã Sơn.

Trước khi đến đây, cô ta đã khuyên Mã Sơn: “Thực ra hai tỷ rưỡi là cũng đã khá nhiều rồi, anh dừng lại được rồi đó. Với danh tiếng của nhà họ Hà, nếu anh khăng khăng đòi ra về thì bọn họ sẽ không ngăn anh đâu!”

Mã Sơn nói: “Anh không hứng thú với tiền”.

Tra Na Lệ sững sờ: “Vậy anh làm vậy để được gì?”

Mã Sơn không giấu giếm, nói cho cô ta biết: “Anh muốn gặp Thái Hòa Trung”.

Tra Na Lệ nói: “Chú tôi và vua sòng bài Hà Gia Xương có quan hệ không tồi, nếu các anh muốn gặp Thái Hòa Trung thì có thể nhờ ông ấy giới thiệu”.

Mã Sơn vỗ đùi: “Sao em không nói sớm! Nếu biết trước chú được nể mặt như vậy thì đâu cần phải phiền phức thế này chứ”.

Tra Na Lệ lườm anh ta một cái: “Là chú của tôi, không phải chú của anh”.
Chương 1009: Quan trọng thể diện

Mã Sơn nói: “Chú chứ có phải bố đâu, anh còn gọi cảnh sát là chú nữa đấy!”

Tra Na Lệ bĩu môi, nhất thời không phản bác được, lấy điện thoại di động ra gọi cho chú của cô ta.

Mã Sơn nhìn cô ta gọi điện thoại, cười hì hì đắc ý, nhủ thầm: “Chỉ là chuyện sớm muộn thôi!”

Tra Na Lệ nghe thấy nhưng tiếng Tra Elsey quở mắng ở đầu bên kia khiến cô ta không rảnh trách móc Mã Sơn.

“Cháu đang làm gì vậy? Vừa rồi chú nghe nói có người thắng hai tỷ rưỡi ở sòng bạc của nhà họ Hà, hóa ra cô gái đó chính là cháu!”, giọng Tra Elsey rất phẫn nộ: “Cháu muốn làm gì? Hả? Cháu có biết là cháu và tên Mã Sơn kia đã nổi tiếng khắp Hào Giang rồi không? Dám tới phá chuyện làm ăn của nhà họ Hà còn muốn nhờ chú tới gặp vua sòng bài, cháu bảo chú phải ăn nói thế nào với Hà Gia Xương? Nói là cháu gái của tôi thắng hai tỷ rưỡi ở sòng bạc nhà ông hả?”

“Chú à, chúng cháu chỉ muốn gặp Thái Hòa Trung thôi. Chỉ cần gặp Thái Hòa Trung thì sẽ trả hai tỷ rưỡi cho bọn họ”, Tra Na Lệ nói.

“Trả cho bọn họ? Cháu nói nghe nhẹ nhàng lắm! Đây là vấn đề hai tỷ rưỡi ư? Vua sòng bài không chịu nổi chuyện để mất hai tỷ rưỡi à? Cái mà vua sòng bài không thể mất được đó chính là thể diện!”, Tra Elsey càng nói càng giận: “Cháu có biết không, gần đây phương Tây đang kiếm chuyện, mấy sòng bài khác ở Hào Giang đã bắt tay nhau để chơi xỏ nhà họ Hà. Lúc này, các cháu lại tới phá chuyện làm ăn của nhà họ Hà, cháu nghĩ nhà họ Hà sẽ nghĩ như thế nào? Chuyện này cháu tự nghĩ cách đi, đừng tìm chú, cũng đừng nói cháu là người nhà họ Tra, lôi nhà họ Tra vào chuyện này!”

Nói đến đây, Tra Elsey chợt nhớ tới một chuyện: “Khoan đã, vừa rồi cháu nói là… Bọn cháu hả? Nghĩa là sao? Cháu có quan hệ gì với tay họ Mã kia?... Alo… Alo alo…”

Tra Na Lệ đã cúp điện thoại.

Với công lực hiện tại của Mã Sơn, mắt anh ta rất tinh, tai cũng rất thính, nếu Tra Na Lệ không cố ý né tránh thì anh ta có thể nghe rõ mười mươi nội dung cuộc điện thoại.

Lúc này, anh ta mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, ngại ngùng nói: “Xin lỗi em, Na Lệ, anh đã không cân nhắc đến việc em là người nhà họ Tra. Chú em nói đúng, anh không thể kéo cả nhà em vào chuyện này được. Nhân lúc bọn họ chưa nhận ra em, em mau đi đi”.

Mã Sơn đột nhiên nói chuyện nghiêm túc như vậy, Tra Na Lệ lại thấy không quen, cô ta nói: “Tôi đi thì anh làm thế nào?”

Mã Sơn nói: “Còn làm thế nào nữa, chỉ cần thắng tay giám đốc Hứa kia, gặp được Thái Hòa Trung thì nhiệm vụ của anh coi như đã hoàn thành”.

Tra Na Lệ lắc đầu: “Không có tôi, anh không thắng nổi đâu”.

“Ai bảo vậy?”, Mã Sơn không phục: “Em đừng xem thường anh, anh đã học được mánh chơi bài bịp của cao thủ rồi, chưa chắc tên họ Hứa này đã là đối thủ của anh”.

Tra Na Lệ nói: “Nơi này là sân nhà của người ta, anh giở trò gian lận chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết! Thôi, làm người tốt thì làm cho trót, tôi đi với anh. Hơn nữa, hai tỷ rưỡi kia có một nửa là của tôi, anh đừng hòng quỵt!”

Mã Sơn mừng rỡ, cười nói: “Vậy chúng ta đi đăng ký kết hôn trước đi, đăng ký xong, nó sẽ là tài sản sau hôn nhân, anh có muốn chiếm làm của riêng cũng không được”.

“Cút!”

...

“Chơi xì tố đi”, Mã Sơn nói.

“Được, chơi”, Hứa Trí Thắng gật đầu với người chia bài.

Người chia bài lấy ra hai bộ bài mời Mã Sơn kiểm tra.

Mã Sơn vẫn phóng khoáng như cũ, phẩy tay nói: “Không cần, các anh là sòng bạc lớn, tôi tin các anh”.

Người chia bài bắt đầu chia bài.

Mã Sơn đặt cược rất tùy ý, hoàn toàn không chú ý vào bài, chỉ thỉnh thoảng nhìn về phía Tra Na Lệ ngồi bên cạnh liếc mắt đưa tình.

“Vợ à, em xem bài đi!”

Gần như mỗi lá bài Mã Sơn đều nhờ Tra Na Lệ xem rồi tranh thù sờ tay của cô ta.

Lần nào Tra Na Lệ cũng đập mu bàn tay của anh ta, nói: “Đáng ghét”.

Dáng vẻ của hai người khiến Hứa Trí Thắng nhíu mày. Mẹ kiếp, đây nào phải là đi chơi bài, rõ ràng là coi sòng bạc là khách sạn cho cặp đôi nghỉ dưỡng!

Bọn họ cứ thế chơi mười mấy ván. Bất kể Hứa Trí Thắng dụ dỗ hay chọc giận thế nào, Mã Sơn cũng không mắc câu, không chơi bẩn, cũng không đặt cược lớn.

Sau mười mấy ván, anh ta chỉ mới thua vài triệu.

Hứa Trí Thắng nóng ruột. Nếu như tên này cứ chơi như thế này thì có ba ngày ba đêm cũng không thể chơi hết được hai tỷ rưỡi.

Thấy bọn họ liếc mắt đưa tình với nhau, Hứa Trí Thắng càng nhìn càng tức.

“Ông chủ Mã, chơi nhỏ thế này thật không giống tác phong của anh”.

“Nhỏ ư?”, Mã Sơn nhìn mặt bàn một cái: “Hình như đúng là hơi nhỏ một chút, vậy hay là tôi chơi lớn hơn nhé?”

Hứa Trí Thắng cười gằn một tiếng: “Được, vậy chúng ta tăng tiền cược lên mười triệu nhé?”

Mã Sơn lắc đầu: “Vậy vẫn quá nhỏ”.

“Vậy Ông chủ Mã muốn chơi lớn cỡ nào?”

“Đã chơi xì tố thì phải tất tay, chơi luôn một ván hai tỷ rưỡi ấn định thắng thua, anh thấy sao?”

Hứa Trí Thắng kinh ngạc.

Một ván hai tỷ rưỡi ấn định thắng thua. Anh ta chưa từng chơi cược lớn như vậy bao giờ.

Mặc dù anh ta rất tự tin vào kỹ năng chơi bài của mình, mặc dù nơi này là sân nhà của anh ta, từ nhân viên chia bài, nhân viên phục vụ đến vệ sĩ, tất cả đều là người của anh ta, là cao thủ trong số các cao thủ, ngoài ra còn có mấy chục camera, máy cảm ứng hồng ngoại, thế nhưng Hứa Trí Thắng vẫn thấy hơi hoảng hốt.

Anh ta nheo mắt nhìn chằm chằm Mã Sơn.

Rốt cuộc đối phương dựa vào đâu mà dám chơi tất tay?

“Ông chủ Mã nghiêm túc chứ?”

“Đương nhiên!”, Mã Sơn nói: “Tôi thích tất tay, đang may mắn thì phải chơi tất tay mới được, hahaha! Không phải giám đốc Hứa sợ đấy chứ?”

Hứa Trí Thắng liếc nhìn người chia bài, ngón tay gõ một cách có quy luật xuống mặt bàn.

Anh ta cười lạnh một tiếng: “Được, vậy thì quyết một trận thắng thua! Ông chủ Mã đừng hối hận đấy!”

Mã Sơn cười to: “Hối hận thì còn chơi bài làm gì! Thắng thì đi chơi gái, thua về nhà ăn mì!”

Chợt nhớ ra Tra Na Lệ đang ngồi ngay bên cạnh, anh ta cười gượng: “Đó chỉ là ví von, ví von thôi!”

Hứa Trí Thắng nói: “Vậy, Ông chủ Mã, chúng ta bắt đầu đi”.

Nói rồi định bảo người chia bài bắt đầu chia bài.

Mã Sơn nói: “Chờ một chút!”
Chương 1010: Lật bài

Hứa Trí Thắng nhìn Mã Sơn, thắc mắc: “Ông chủ Mã còn có yêu cầu gì?”

Mã Sơn nói: “Cô nàng Lỵ Lỵ ban nãy là người của sòng bạc các anh phải không? Tôi thấy cô ta có thể mang tới may mắn cho tôi, gọi cô ta vào đây ngồi với tôi không có gì quá đáng chứ?”

Hứa Trí Thắng sững sờ, không ngờ Mã Sơn lại đưa ra một yêu cầu lạ lùng như vậy, không khỏi nhìn về phía Tra Na Lệ.

Mã Sơn cười hì hì nói với Tra Na Lệ: “Vợ à, thắng cược là trên hết, anh làm vậy chỉ là để gặp may mắn thôi, không có ý gì khác. Hay là em qua bên kia ngồi một lát nhé?”

Tra Na Lệ thở phì phò đứng dậy véo tai Mã Sơn, nói khẽ vào tai anh ta: “Còn dám sờ mó lung tung là tôi thiến anh đó!”

Mã Sơn bị véo tai, đau nhe răng.

Tra Na Lệ qua khu vực nghỉ ngơi, ngồi xuống sô pha.

Cảnh này khiến Hứa Trí Thắng không thể hiểu nổi.

Làm vậy là sao?

Cặp đôi chơi gian lận tách nhau ra thì còn gian lận kiểu gì?

“Giám đốc Hứa?”, Mã Sơn gọi một tiếng.

Hứa Trí Thắng ra hiệu với nhân viên phục vụ đứng bên cạnh.

Nhân viên phục vụ đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, Dương Lỵ được dẫn vào đây.

Trông cô ta rất sợ hãi.

“Giám đốc Hứa...”, cô ta không biết Hứa Trí Thắng gọi mình tới làm gì, giọng run lên khi nói.

Hứa Trí Thắng nói: “Qua kia ngồi với ông chủ Mã”.

“Dạ?”, Dương Lỵ sợ đến độ không biết phải làm sao.

Mã Sơn vẫy tay gọi cô ta: “Này, lại đây, lại đây, ngồi đi”.

“Không nghe thấy Ông chủ Mã nói gì sao?”, Hứa Trí Thắng lạnh lùng nói.

Dương Lỵ rùng mình, bất đắc dĩ phải đi lại chỗ Mã Sơn, rụt rè ngồi xuống.

Mã Sơn choàng tay ôm vai cô ta, cười to: “Cưng à, anh biết là em chắc chắn sẽ mang tới vận may cho anh, nếu ván này anh thắng, anh cho em một trăm triệu!”

Dương Lỵ gượng cười, nụ cười méo xẹo, khó coi hơn cả khóc. Trong lòng cô ta biết rõ, nếu như ván này Mã Sơn thắng thì đừng mơ tới một trăm triệu, e là cô ta sẽ tiêu đời.

“Ông chủ Mã, có thể bắt đầu được chưa?”, Hứa Trí Thắng hỏi.

“Tôi vẫn còn một yêu cầu”.

“Gì vậy?”

“Tôi muốn để cô ấy làm người chia bài”, Mã Sơn vỗ vai Dương Lỵ.

Hứa Trí Thắng nhíu mày.

“Giám đốc Hứa, tôi không có ngu, người chia bài của sòng bạc các anh đều là cao thủ chơi bạc bịp. Dụng cụ chia bài này, chiếc bàn này, tất cả đều là cơ quan. Anh nghĩ tôi không biết à?”

Mã Sơn thôi cười, đột nhiên trở nên nghiêm túc.

“Cô Lỵ Lỵ đây cũng là người của sòng bạc các anh đúng chứ? Tôi muốn cô ấy là người chia bài hoàn toàn ổn mà phải không? Nếu ngay cả điều này cũng không đồng ý thì chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi!”

Hứa Trí Thắng cười lạnh nói: “Được, tôi đồng ý yêu cầu này của anh”.

Anh ta đánh mắt ra hiệu cho người chia bài, người chia bài lập tức nhường chỗ.

“Không không không, giám đốc Hứa, tôi không làm được đâu”, Dương Lỵ cuống quít xua tay từ chối.

Hứa Trí Thắng lạnh lùng nói: “Bảo cô làm thì cô làm đi, cứ chia bài như bình thường là được, không cần phải quan tâm chuyện khác”.

“Đi đi cưng!”, Mã Sơn bóp người Dương Lỵ một cái.

Dương Lỵ nơm nớp lo sợ đứng dậy, bước tới chỗ máy chia bài.

Vị trí của cô ta ở chính giữa bàn, hai đầu lần lượt là Hứa Trí Thắng và Mã Sơn, đối diện, trên chiếc sô pha cách đó không xa là Tra Na Lệ.

Ánh mắt sắc bén của Tra Na Lệ mang theo sát khí như thể bực bội vì động tác bóp người vừa rồi của Mã Sơn.

Dương Lỵ nhìn thấy ánh mắt của Tra Na Lệ, cảm thấy lạnh toát toàn thân, sợ sởn da gà.

Hứa Trí Thắng lạnh lùng quan sát tất thảy.

Anh ta không đoán ra việc để Dương Lỵ chia bài thì có vấn đề gì.

Nếu như đối phương cho rằng Dương Lỵ không biết chơi bài bịp là có thể phòng ngừa việc sòng bạc gian lận, nhờ vậy có thể dựa vào may mắn để đánh cược một lần thì quá ngây thơ rồi.

Tiền đặt cược hai tỷ rưỡi, sao sòng bạc có thể đánh cược vào vận may giống anh ta được!

Dương Lỵ bắt đầu chia bài.

Tay cô ta liên tục run rẩy, xem chừng rất sợ hãi.

Nhưng bài vẫn thuận lợi được lấy từ máy chia bài, chia từng lá một cho hai người.

Vì chỉ chơi một trận ấn định thắng thua nên không cần phải đặt cược trước, bốn lá bài đầu tiên đều là bài ngửa.

Trong số các lá bài ngửa, Mã Sơn có một đôi sáu, Hứa Trí Thắng có hai đôi, một đôi 10, một đôi K.

Bài không quá đẹp, không có chuyện dễ dàng ra được 4 A hay vừa đồng chất lại vừa tiến lên, bài tôi đẹp, bài anh cũng đẹp kích thích như trong phim.

Xác suất đó quá nhỏ, nhìn là biết ngay là ăn gian.

Cao thủ chơi ăn gian thực sự sẽ đưa bài về tình huống bình thường.

Đương nhiên, bài của Mã Sơn quá nhỏ, một chọi sáu, thông thường chơi xì tố đến đây là đã bỏ bài rồi.

Bất kỳ đôi nào trong hai đôi của Hứa Trí Thắng đều có thể chặt đẹp Mã Sơn.

Hi vọng duy nhất của Mã Sơn là lá bài thứ năm của anh ta là 6, còn của Hứa Trí Thắng thì không được là 10 hoặc K.

Cơ may này có vẻ quá xa vời.

Dương Lỵ hé miệng run rẩy phát lá bài thứ năm tới trước mặt bọn họ.

Để tăng phần hồi hộp, lá thứ năm là lá úp, mặt bài úp xuống.

Hai người đều không kiểm tra bài, trông đều rất tự tin.

Thế nhưng ánh mắt của bọn hộ lại nhìn chằm chằm đối thủ.

Bởi vì lúc này là cơ hội tốt nhất để gian lận.

Hai người cứ thế giằng co, không ai nhúc nhích.

Dương Lỵ đứng ở vị trí chia bài, căng thẳng tới độ ngạt thở, cứ như thể một ngàn năm đã trôi qua. Chân cô ta sắp không đứng vững nữa, trái tim sắp bắn ra khỏi lồng ngực.

Khoảnh khắc lật bài vừa sẽ quyết định thắng thua, đồng thời cũng sẽ quyết định chuyện sống chết của cô ta.

“Ông chủ Mã, lật bài đi”, cuối cùng Hứa Trí Thắng lên tiếng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom