• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (69 Viewers)

  • Chương 976-980

Chương 976: Nhà họ Tra

Đây là lần đầu tiên Mã Sơn ngồi khoang thương gia, hai người đều là tay mơ, ngay cả chỉnh lưng ghế thế nào cũng không biết.

Cô tiếp viên hàng không kia cũng thật là, không biết là do nhận ra bọn họ mới ngồi khoang thương gia lần đầu hay là thấy bọn họ đẹp trai mà cực kỳ nhiệt tình hỏi han, khiến bọn họ không biết phải làm sao, suýt thì tưởng là mình đang ngồi máy bay riêng.

Mặc dù chuyến bay chỉ kéo dài hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi nhưng trên máy bay vẫn có cơm trưa cho hành khách. Cô tiếp viên hàng không đi hỏi lần lượt từng người. Tới chỗ Mã Sơn và Lý Dục Thần, cô ta còn cố ý giới thiệu kĩ càng hơn về đồ ăn trưa nay, chu đáo hỏi xem bọn họ có yêu cầu đặc biệt gì không.

Mã Sơn chỉ hỏi một câu: “Bao nhiêu một suất?”

Lời này khiến nhiều người trong khoang máy bay buột miệng bật cười, kể cả cô tiếp viên hàng không kia. Đương nhiên hầu hết chỉ là những tiếng cười thiện ý, ai mà chẳng có lần đầu đúng không?

Nhưng vẫn có một tiếng trào phúng chanh chua nghe cực kỳ chối tai.

Mã Sơn rất bất mãn trừng mắt nhìn về phía người phụ nữ ngồi bên cạnh. Người phụ nữ này lại càng cười tỏ ý khinh miệt hơn.

Thần thức của Lý Dục Thần có chút động tĩnh, anh quay đầu nhìn lại đằng sau, trông thấy một người phụ nữ trẻ tuổi khác đang nhìn mình.

Bốn mắt nhìn nhau, người phụ nữ mỉm cười với anh.

Lý Dục Thần luôn cảm thấy ánh mắt này rất quen, đã từng gặp ở đâu đó rồi.

...

Nhà họ Tra ở thành phố Hải.

Tra Võ Anh ngồi trước bàn đọc sách, cầm cây bút lông trong tay, trên bàn trải giấy tuyên, nghiên mực đã được mài sẵn mực, nhưng ông ta lại không viết một chữ nào, cứ thế cầm bút, trong lòng chất đầy tâm sự.

Tra Minh Huy bước tới gọi: “Bố gọi con à?”

Tra Võ Anh vẫn ngồi bất động như tượng, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Con có biết chuyện Lý Dục Thần tới Hương Giang không?”

“Biết ạ”, Tra Minh Huy nói: “Anh ta mới vừa lên máy bay, người của con đã tận mắt thấy anh ta lên máy bay rồi”.

“Vậy con có biết anh ta tới Hương Giang làm gì không?”

“Chuyện này...”, Tra Minh Huy đột nhiên nghẹn lời: “Nhà họ Lý mới vừa khởi sắc trở lại, chắc là anh ta đi bàn chuyện làm ăn?”

“Hừ!”, Tra Võ Anh hừ lạnh một tiếng: “Bàn chuyện làm ăn! Bàn chuyện làm ăn thì sao không dẫn theo Lang Dụ Văn mà lại là Mã Sơn? Đến bao giờ con mới có thể thông minh ra đây?”

Tra Minh Huy thấy bố nổi giận thì cúi đầu xuống, không dám nói tiếng nào.

Tra Võ Anh nói: “Con biết đấy, căn cơ của nhà họ Tra chúng ta đều ở Nam Dương cả”.

“Ý bố là tên họ Lý đó tới Hương Giang là để nhằm vào chúng ta?”, Tra Minh Huy kinh ngạc hỏi.

“Nói con không có đầu óc thì con đúng là không có đầu óc thật!”, Tra Võ Anh tức giận: “Nếu Lý Dục Thần muốn nhằm vào nhà họ Tra chúng ta thì liệu con có còn có thể đứng đây nói chuyện được không?”

“Vậy ý bố là sao?”

“Bố lo là lần này bão lớn sẽ đổ bộ vào Nam Dương, gây ảnh hưởng lớn tới sản nghiệp của chúng ta”.

Tra Minh Huy lấy điện thoại di động ra, mở Baidu lên tìm kiếm một lúc, đáp: “Bố à, sắp tới làm gì có bão”.

Tra Võ Anh nhìn Tra Minh Huy, dường như không còn sức để nổi giận nữa, chỉ thở dài sốt ruột, nói: “Xem ra thế hệ trước chuyển sản nghiệp tới Nam Dương là đúng, thành phố Hải đã không còn linh khí nữa rồi, đời sau ngu hơn đời trước!”

Lúc này, điện thoại vang lên.

Tra Võ Anh nhìn dãy số gọi tới rồi nghe máy.

Trong điện thoại vang lên giọng của Tra Elsey: “Anh cả, em đã hỏi rõ rồi, người ra sân bay Hương Giang đón Lý Dục Thần là Nguyễn Hướng Đông, người phụ trách Hồng Môn Hương Giang”.

“Quả nhiên là nhà họ Cao...”

“Anh cả, có cần em sắp xếp người ở Nam Dương xử lý cậu ta không?”

Tra Võ Anh sửng sốt.

Ý nghĩ này đã từng vô số lần lướt qua trong đầu ông ta nhưng ông ta chưa từng nói ra.

Tra Elsey là em trai ruột của ông ta, cũng là người phụ trách nhà họ Tra ở nước ngoài.

Trên danh nghĩa, Tra Võ Anh là gia chủ, nhưng phần lớn tài sản của nhà họ Tra đều ở Nam Dương, cho nên Tra Elsey mới thực sự là người kiểm soát nhà họ Tra. Nếu như bọn họ không phải là anh em ruột thì e là Tra Elsey đã chẳng buồn hỏi ý một vị gia chủ như ông ta rồi.

Thế nhưng linh cảm mách bảo Tra Võ Anh rằng, ý định này của Tra Elsey rất nguy hiểm.

“Elsey, em nghe lời anh, cố gắng đừng phát sinh xung đột với Lý Dục Thần, phải cố gắng hết sức”.

“Haha, anh cả à, em cảm thấy anh quá đề cao cậu ta. Ở thành phố Hòa, anh không có đủ vũ lực để đối kháng với cậu ta nên phải nằm gai nếm mật, âu cũng là hợp lý. Nhưng ở Nam Dương thì sao anh phải sợ cậu ta chứ?”

“Không, Elsey, em chưa từng gặp cậu ta, em không biết thực lực của cậu ta...”

“Em chưa từng gặp cậu ta nhưng Na Lệ đã gặp rồi. Lời Na Lệ nói chắc anh cả tin chứ?”

“Na Lệ nói thế nào?”

“Na Lệ nói cậu ta là rồng nhưng chỉ cần tới Nam Dương thì cậu ta sẽ không thể gây nên sóng gió gì được”.

“Elsey, em nghe lời anh đi, đừng động tới Lý Dục Thần. Nhà họ Tra và nhà họ Lý không có ân oán truyền đời. Mặc dù lần trước chúng ta bị tổn thất vài tỷ, nhưng sau khi góp cổ phần vào tập đoàn Kinh Lý thì cũng đã thu lại được rồi. Căn cơ của chúng ta ở Nam Dương đang dần vững chắc hơn, lần này chẳng dễ gì mới nhờ thần nữ Fatima mà mở rộng được tầm ảnh hưởng, đây là cơ hội tốt để em gia nhập chính trường. Lúc này không nên gây thêm rắc rối, em nói với Na Lệ, tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ”.



Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi: “E là không kịp nữa rồi, Na Lệ đã theo bọn họ lên máy bay rồi”.
Chương 977: Thích khách trên máy bay

Tra Võ Anh để điện thoại xuống, sắc mặt nặng nề.

Ông ta nhìn đồng hồ treo tường, máy bay đã cất cánh, còn hai tiếng nữa là sẽ đáp xuống sân bay Hương Giang.

Trong hai tiếng này, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì cả, cũng có lẽ vận mệnh nhà họ Tra sẽ hoàn toàn thay đổi.

“Bố đang lo lắng điều gì vậy?”

“Bố lo là nhà họ Tra đi sai nước cờ này thì sẽ không còn đường quay lại!”

“Bố coi trọng Lý Dục Thần quá rồi đó, anh ta rất lợi hại nhưng Na Lệ là đệ tử do thần nữ Đại Mã Fatima đích thân dạy dỗ, chú ba nói hàng thuật của cô rất xuất thần nhập hóa”.

Tra Võ Anh không nói gì, chỉ nhìn kim đồng hồ trôi tích tắc.

“Bố, Châu Khiếu Uyên của Kim Lăng ở trấn Châu Môn đã kêu gọi rộng rãi đồng đạo võ lâm thảo phạt Lý Dục Thần, tám nhà giàu nhất Giang Đông đều hưởng ứng. Ngoài ra, con nghe nói trên bảng ám sát giang hồ, giá trị của Lý Dục Thần đã leo lên đầu bảng, có người trả mười tỷ để lấy mạng anh ta! Có mấy tổ chức sát thủ quốc tế đã để mắt tới anh ta rồi. Chắc chắn hiện tại Lý Dục Thần đã tiêu đời!”

“Mười tỷ à...”, Tra Võ Anh nghe thấy con số này, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Tra Minh Huy: “Con xếp hạng bao nhiêu trên bảng sát thủ?”

“Con ư? Con không lên bảng, đâu có ai muốn giết con đâu”, Tra Minh Huy nói.

“Không phải không có ai muốn giết con mà là không ai trả tiền để giết con. Chứng tỏ là mạng của con không đáng tiền! Một người không lên nổi bảng như con mà lại chễ giễu người đáng giá mười tỷ, nói người ta chết chắc!”

Tra Võ Anh thở dài đứng dậy.

Ông ta quyết định phải làm gì đó. Với tư cách là gia chủ của nhà họ Tra ở thành phố Hải, ông ta không thể trơ mắt nhìn nhà họ Tra rơi vào nguy hiểm, dù cho xác suất xảy ra khủng hoảng chỉ là 1%. Bởi vì một khi nó xảy ra, cơ nghiệp mấy trăm năm của nhà họ Tra sẽ bị hủy hoại trong nháy mắt.

Ông ta cầm cây gậy chống đặt dựa vào ghế lên, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Bảo quản gia đi chuẩn bị xe”.

“Bố muốn đi đâu vậy?”

“Tới nhà họ Lâm ở sơn trang Bắc Khê”.

“Bố không khỏe mà, có chuyện gì thì để con đi một chuyến là được”.

“Con ư?”, Tra Võ Anh lắc đầu: “Bố tới đó trò chuyện, chơi cờ với Lâm Thu Thanh, con có biết chơi cờ không?”

“Chơi cờ?”

Tra Minh Huy không hiểu tại sao bố mình lại nổi hứng chơi cờ, hơn nữa, ai mà chẳng biết chơi cờ chứ?

Tra Võ Anh đi ra tới cửa, đột nhiên quay đầu lại nói: “Sắp tới, nhớ phải cắt đứt mọi qua lại với Nam Dương, con cũng đừng liên lạc với chú ba”.

Tra Minh Huy sững sờ, hỏi: “Bố làm gì vậy? Nam Dương là căn cơ của chúng ta mà!”

“Nói vớ vẩn! Gốc rễ của nhà họ Tra là ở thành phố Hải!”

Tra Võ Anh gõ mạnh cây gậy chống xuống đất, lộc cộc đi ra ngoài.

“Bố, thế nếu chú ba gọi điện hỏi thăm thì con phải nói gì?”

“Yên tâm đi, chú ba sẽ không gọi đâu. Nếu như chú ấy không hiểu bố đang làm gì thì không xứng là gia chủ của nhà họ Tra ở nước ngoài”.

...

Máy bay bay ổn định trên tầng mây.

Lý Dục Thần ngồi trên ghế nhìn những đám mây trắng bên ngoài cửa sổ, có ảo giác kỳ lạ rằng – thế này có tính là ngự khí phi hành không?

Tiên nhân ngự khí để phi hành, pháp khí rất đa dạng, có thể nói là Bát Tiên quá hải, mỗi người một vẻ.

Tới một mức độ nào đó, khoa học kỹ thuật hiện đại cũng có thể coi là dùng trí tuệ tập thể của nhân loại để chống lại thiên đạo, đi ngược lại ý trời.

Tu hành cần phải có tư chất, căn cốt và ngộ tính, những tiêu chí này đã loại trừ phần lớn mọi người. Nhưng khoa học kỹ thuật của loài người phát triển lại dường như mang tới hy vọng cho vô số người bình thường.

Thế nhưng rốt cuộc con đường này có thể đi tới đích được không thì không ai biết.

Đã gọi là làm trái ý trời thì thiên đạo há có thể dung thứ?

Người tu hành phải trải qua lôi kiếp Cửu Thiên. Còn khi khoa học kỹ thuật phát triển đến một trình độ nhất định, liệu con người có bị thiên đạo giáng đòn trí mạng không?

Mã Sơn hỏi xin tiếp viên hàng không lấy cho mình một cốc nước hoa quả ép, Lý Dục Thần không gọi nhưng tiếp viên hàng không vẫn lấy cho anh một cốc.

Lý Dục Thần nhìn cốc nước đặt trên mặt bàn, không đụng vào.

Tiếp viên hàng không lại gần hỏi anh: “Không hợp khẩu vị hay sao ạ? Anh có cần tôi đổi cốc khác không?”

Lý Dục Thần lắc đầu.

Tiếp viên hàng không định mang cốc nước trái cây đi, lúc cầm lấy cốc, không hiểu sao cơ thể lại lảo đảo, đổ nguyên cốc nước lên người Lý Dục Thần.

“Ôi chao, xin lỗi! Rất xin lỗi!”

Tiếp viên hàng không cuống quít lấy khăn giấy ra lau giúp cho Lý Dục Thần.

Hành khách đổ dồn lại nhìn, nhưng chỗ ngồi ở khoang thương gia rộng, lại có vách ngăn nên không mấy người quan sát được tình huống.

Tiếp viên hàng không có vẻ hơi luống cuống.

Lý Dục Thần thấy tay cô ta rất trắng, ngón tay rất thon dài, da dẻ mềm mịn.

Anh khẽ vươn tay, cầm tay của tiếp viên hàng không.

Tiếp viên hàng không khẽ kêu “ối” một tiếng như thể giật mình, bối rối.

Thoạt tiên, Mã Sơn sững sờ, nhưng ngay sau đó lập tức nhìn thấy trong khăn giấy cô ta đang cầm có thứ khác lóe lên ánh sáng bạc.

Mã Sơn lập tức hiểu ngay người này là thích khách.

Anh ta bực mình định nổi giận nhưng Lý Dục Thần lại đánh mắt ra hiệu cho anh ta.

Bấy giờ Mã Sơn mới nhớ tới chuyện đây là trên máy bay, không tiện hành sự, cũng không thể đánh đập, tra hỏi ả “tiếp viên hàng không” này ngay trước mặt các hành khách khác cùng trên chuyến bay này được.

Tiếp viên hàng không vẫn giả bộ bối rối, ấm ức như thể mình bị quấy rối mà không dám kêu cứu.

Hành khách nữ ngồi bên cạnh Mã Sơn nhìn bọn họ bằng ánh mắt khinh bỉ, cười khẩy nói: “Chậc, đúng là vô liêm sỉ!”
Chương 978: Người phụ nữ quen mặt

Thấy Lý Dục Thần vẫn không định buông tay ra, cuối cùng tinh thần trượng nghĩa cũng bừng lên trong lòng người phụ nữ này, cô ta đứng dậy chỉ tay vào anh, nói: “Này, anh còn không buông tay ra, có tin xuống máy bay, tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh, cho anh ngồi tù cả đời không!”

Quả nhiên Lý Dục Thần lập tức buông tay ra.

Người phụ nữ mang theo tâm thế của người chiến thắng, hừ một tiếng tỏ ý khinh thường, nói với ả tiếp viên hàng không: “Cô à, đừng để tâm tới loại người thấp kém này, nếu anh ta còn quấy rối cô, tôi sẽ chụp lại, đăng lên mạng cho anh ta mất mặt với xã hội!”

Ả tiếp viên hàng không khom người cảm ơn rồi quay trở về chỗ. Trước khi đi, cô ta còn nhìn Lý Dục Thần một cái, kín đáo cong khóe môi, nở nụ cười lộ vẻ trào phúng, ánh mắt như thể đang nói với anh rằng, cô ta sẽ quay lại.

Lý Dục Thần phủi nhẹ quần áo, nước trái cây bị đổ vào người tụ lại như những giọt sương trên lá sen, sau đó rơi xuống đất, màu tựa như máu đen.

Quần áo của anh lại sạch sẽ như lúc đầu, không hề có vết ướt nào.

Lý Dục Thần quay đầu, trông thấy người phụ nữ trẻ tuổi ngồi chếch đằng sau đang nhìn anh, khóe mắt đuôi lông mày nửa cười nửa không.

Mã Sơn thấy ả tiếp viên hàng không đã rời đi, thắc mắc hỏi nhỏ: “Tại sao lại thả cho cô ta đi?”

“Không thả thì định làm gì?”

“Đương nhiên là phải nắm chặt không buông, giữ cô ta lại cho tới khi xuống máy bay, ám khí trong tay cô ta chính là chứng cứ!”

“Anh muốn em cầm tay cô ta hơn một tiếng đồng hồ không buông à?”, Lý Dục Thần cười hỏi.

Mã Sơn nghĩ lại cũng thấy không ổn. Nếu như chuyện này bị người ta quay được đăng lên mạng thì thực sự rất khó giải thích. Thời nay, nhìn thấy phụ nữ mà liếc nhìn một cái thôi cũng có thể bị nói là nhìn trộm, cầm điện thoại thì bị nói là chụp lén, đi giày có lỗ thông hơi thì bị nói là giấu camera lỗ kim, nói gì tới chuyện cầm tay người ta không chịu buông chứ?

Chỉ vài phút thôi là bạn sẽ bị ê chề với xã hội ngay!

Mã Sơn liếc nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh, nghĩ tới những chuyện đó, cả người bất giác nổi da gà.

Thân phận hiện tại của Lý Dục Thần không phải người bình thường, ở trên máy bay thực sự không tiện hành sự, trừ phi không màng tới tính mạng của mọi người trên máy bay.

“Vậy cứ thả cô ta đi như vậy à?”, Mã Sơn vẫn không phục.

Lý Dục Thần cười nói: “Đây không phải là chuyện em có thả cô ta đi hay không mà là cô ta sẽ không buông tha em”.

Nói rồi, họ nhìn thấy tiếp viên hàng không đi ra, trong tay cầm một chiếc túi lớn, không biết chứa gì bên trong.

Cô ta băng qua lối đi nhỏ, không hề dừng lại khi đi qua chỗ Lý Dục Thần, tiến thẳng tới chỗ cửa thoát hiểm, bất ngờ mở tung cửa, đeo túi lên hai vai, quay đầu lại cười với Lý Dục Thần, nụ cười lộ ý đùa cợt khó tả, ánh mắt như muốn khiêu chiến.

Sau đó cô ta thả người nhảy xuống…

Gió thổi vù vù vào trong máy bay, nhiệt độ và áp suất bên trong khoang hạ xuống đột ngột.

Hành khách chỉ còn biết nắm chặt tay vịn, không thở được nên thậm chí không thể la hét.

Hai hành khách ngồi gần cửa khoang nhanh chóng không chống lại nổi sức gió, tuột tay bị hút ra ngoài.

Lý Dục Thần lắc mình đi tới chỗ cửa khoang, túm hai hành khách lại, kéo họ về, ấn xuống chỗ ngồi.

Cùng lúc đó, một bóng người khác xuất hiện bên cạnh anh, với tay đóng cửa khoang lại.

Khoảnh khắc cửa khoang đóng lại, Lý Dục Thần trông thấy ở khoảng không bên dưới, phía sau máy bay có một chiếc dù bung ra.

Sát thủ tẩu thoát bằng cách này là chuyện mà anh không hề ngờ tới.

“Mười tỷ, muốn dùng một cốc nước trái cây và một cây kim độc để lấy được khoản tiền thưởng của người đứng đầu bảng ám sát thì đúng là quá mơ mộng hão huyền!”

Lý Dục Thần quay đầu lại. Người nói chính là người phụ nữ trẻ quen mặt kia, người đóng cửa khoang lại cũng chính là cô ta.

“Cô cũng tới vì mười tỷ à?”, anh tò mò hỏi.

“Nếu như tôi muốn mười tỷ đó thì anh đã chết rồi”, người phụ nữ nói bằng giọng điệu rất bình tĩnh, toát lên sự tự tin từ trong xương cốt.

Lý Dục Thần cười: “Vậy cô là vì điều gì?”

“Xem kịch”.

“Xem kịch?”

“Mười tỷ chắc chắn sẽ thu hút không ít sát thủ hàng đầu tới. Ả vừa rồi quá cùi”.

“Tôi thấy cũng được mà, ít nhất thì cô ta đã chạy trốn thành công”.

“Đó là vì anh còn cùi hơn cả cô ta. Chờ đó mà xem, sát thủ hàng đầu thực sự mà đã giết người thì sẽ dùng cách mà anh không thể ngờ tới nổi đâu”.

Lý Dục Thần ngẫm nghĩ, Ân Oanh hẳn là sát thủ hàng đầu, thuật dịch dung của cô ấy ngay cả anh cũng không phát hiện ra được. Đoàn Phù Dung còn lợi hại hơn, ẩn giấu sát cơ, tới lúc ra tay đâm kiếm Ngư Tràng ra cũng vẫn còn chưa lộ toàn bộ sát ý.

Còn về phần phương pháp giết người mà anh không ngờ tới thì anh thực sự không nghĩ ra được.

“Nói vậy nghĩa là cô là sát thủ hàng đầu à?”

Người phụ nữ khinh thường, đáp: “Dù có là sát thủ hàng đầu thì cũng chỉ là một sát thủ thôi, không làm được gì anh đâu”.

“Ồ? Vậy phải thế nào mới có thể làm gì được tôi?”, Lý Dục Thần hiếu kỳ hỏi.

Người phụ nữ nhìn anh một cái: “Tôi biết anh rất lợi hại, võ đạo đỉnh cao, lấy mạng Itazura Kazuyoshi chỉ bằng một đường kiếm, dõi mắt nhìn khắp võ lâm Hoa Hạ, ở độ tuổi của anh, có thành tựu như anh, suốt mấy trăm năm không có nổi một người. Tiếc là, võ đạo chỉ là võ đạo, dù là Tông Sư hay Võ Hồn, ở trước mặt thuật pháp Huyền Môn thì chẳng hề đáng nhắc tới”.

“Tôi nhớ ra rồi”, Lý Dục Thần nhìn cô ta: “Tôi đã trông thấy cô ở đại hội võ lâm”.
Chương 979: Máy bay gặp sự cố

“Trí nhớ của anh tốt đấy”, người phụ nữ nói.

Lúc này, các hành khách trên máy bay đã hoàn hồn từ khoảnh khắc kinh hồn ban nãy và bình tĩnh lại, bọn họ nhao nhao lên tiếng chỉ trích phi hành đoàn tại sao lại xảy ra chuyện như thế.

Có vài hành khách vô cùng phẫn nộ, nói năng rất kịch liệt, từng tiếp viên hàng không đứng ra xin lỗi nhưng vẫn không thể dẹp yên lửa giận của bọn họ.

Ngoại trừ Mã Sơn, không ai quan tâm đến cuộc đối thoại của Lý Dục Thần và người phụ nữ.

“Để tôi đoán cô là ai”, Lý Dục Thần nói: “Có phải cô họ Tra không?”

Người phụ nữ nhìn anh, có vẻ khá bất ngờ: “Sao anh biết?”

“Cô đi theo tôi từ thành phố Hòa. Cô nói mình không phải sát thủ, không phải sát thủ mà lại đi theo tôi mấy ngày liền, còn ngồi cùng một chuyến bay với tôi đến Hương Giang, tôi nghĩ đi nghĩ lại, không phải là cô thích tôi đấy chứ? Ông cụ Tra từng nói với tôi là đại tiểu thư nhà họ Tra đang du học ở Nam Dương, vị tiểu thư này tinh thông thuật Huyền Hàng, chắc là cô nhỉ”.

Lý Dục Thần mỉm cười nhìn Tra Na Lệ: “Thế nào, tôi đoán có chuẩn không?”

Tra Na Lệ vốn còn kinh ngạc, nhưng nghe được câu nói cuối cùng của Lý Dục Thần thì lại tỏ ra kinh thường, cô ta nói: “Thì ra anh đã biết trước là tôi rồi, với năng lực của gia chủ nhà họ Lý hiện nay, chắc chắn anh đã điều tra tôi từ trước”.

Lý Dục Thần không tỏ ý kiến gì về đánh giá của cô ta, anh nói: “Trùng hợp là tôi đang muốn đi gặp Fatima, làm phiền cô Tra giới thiệu cho tôi”.

Tra Na Lệ cau mày, ở Nam Dương, mọi người đều gọi sư phụ là thần nữ hoặc nữ thần, thần nữ Đại Mã, nữ thần Tùng Lâm, không một ai dám gọi thẳng tên của sư phụ cả.

“Muốn gặp sư phụ tôi à?”, cô ta nói với giọng khinh khỉnh: “Chờ anh còn sống đến Nam Dương rồi tính sau. Mười tỷ không phải là một con số nhỏ, khoản tiền thưởng kếch xù ấy sẽ hấp dẫn vô số sát thủ. Vừa rồi chỉ là đám tôm tép thôi, sát thủ hàng đầu thật sự…”

Lý Dục Thần tiếp lời: “Sát thủ hàng đầu thật sự có cách giết người mà người bình thường không ngờ tới, đúng không?”

Đột nhiên, máy bay rung lắc dữ dội.

Giọng nữ tiếp viên hàng không vang lên từ loa thông báo: “Xin hành khách đừng hoảng sợ, đây chỉ là hiện tượng gây ra do sự nhiễu loạn khí quyển, là hiện tượng bình thường, xin hãy tin tưởng phi hành đoàn chúng tôi!”

Nhưng máy bay vẫn không ngừng rung lắc, trái lại còn rung kịch liệt hơn, hơn nữa thân máy bay còn hơi nghiêng sang một bên.

Một tiếp viên hàng không hoảng hốt chạy đi tìm tiếp viên trưởng đang trấn an hành khách ở lối đi: “Không ổn rồi, cửa buồng lái bị khóa, gọi cơ trưởng và đập vừa đều không có phản ứng gì cả, không biết đã xảy ra chuyện gì”.

Tiếp viên trưởng lập tức chạy về phía buồng lái máy bay.

Các hành khách bắt đầu hoảng loạn, bọn họ la hét lộn xộn, mấy tiếp viên hàng không còn lại liên tục trấn an hành khách trên máy bay, nhắc nhở mọi người thắt chặt đai an toàn, tin tưởng nhân viên phi hành đoàn.

Lý Dục Thần cau mày, trong đầu anh hiện lên ánh mắt và nụ cười của tên sát thủ nọ lúc nhảy máy bay.

Tra Na Lệ nói sát thủ hàng đầu có cách giết người khiến người bình thường không thể nào ngờ tới.

Đó chính là sát thủ hàng đầu!

Cốc nước hoa quả và châm độc chỉ là bước thử, thủ đoạn giết người thật sự của cô ta, hoặc công cụ giết người thật sự, chính là chiếc máy bay này.

Nghĩ đến đây, Lý Dục Thần lập tức xông lên.

Cùng lúc xông lên với anh còn có Mã Sơn và Tra Na Lệ.

Tiếp viên trưởng đang đứng ở cửa buồng lái máy bay và cố gắng mở cửa, nhưng buồng lái bị khóa lại từ bên trong, thiết bị điện tử đã bị hủy hoại, liên lạc với nhân viên trong buồng lái thông qua bộ đàm thì lại không có bất kỳ sự đáp lại nào.

Máy bay rung lắc càng ngày càng dữ dội hơn, thân máy bay cũng càng ngày càng nghiêng, đầu máy bay bắt đầu chúi xuống mặt đất.

Tiếp viên trưởng đã thử mọi cách, cuối cùng chỉ có thể bất lực đập cửa khoang.

Lý Dục Thần đi tới, kéo tiếp viên trưởng ra và đặt tay lên cửa buồng lái.

Tiếp viên trưởng theo bản năng định ngăn cản nhưng bị Tra Na Lệ kéo lại.

Cửa máy bay là cửa chống đạn, chống cháy nổ, nhưng Lý Dục Thần chỉ đẩy nhẹ một cái là cửa buồng lái đã bị đẩy ra dễ dàng.

Tiếp viên trưởng và các tiếp viên hàng không nhìn anh với ánh mắt khó tin, trong mắt tràn đầy vui mừng xen lẫn sùng bái. Nhưng ngay sau đó bọn họ lại hoảng sợ bởi vì tình cảnh trước mắt.

Trong buồng lái, ba nhân viên của phi hành đoàn bao gồm cơ trưởng ngã vào trong vũng máu.

Máy bay đang rơi xuống, độ nghiêng càng lúc càng lớn hơn, rung lắc cũng ngày càng nghiêm trọng.

Ngoại trừ Lý Dục Thần, Mã Sơn và Tra Na Lệ, những người khác đã không thể đứng vững được nữa, chỉ có thể thuận tay bắt lấy thứ gì đó để chống đỡ cơ thể mềm nhũn của mình.

“Ai biết lái máy bay?”, Lý Dục Thần hỏi các nhân viên trên máy bay.

Chục nghìn mét trên không không là gì với Lý Dục Thần, anh có thể bảo vệ Mã Sơn rời đi một cách nhẹ nhàng. Nhưng máy bay xảy ra chuyện bởi vì anh, anh không thể khoanh tay bỏ mặc chiếc máy bay này được.

Nếu không ai biết lái máy bay, vậy thì anh cũng chỉ có thể thử cứu người, có thể cứu được bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu.

“Tôi biết lái”, Tra Na Lệ nói: “Tôi có bằng lái máy bay, nhưng mà là máy bay cỡ nhỏ, tôi chưa từng lái máy bay chở khách cỡ lớn bao giờ, chỉ có thể thử xem sao”.

Cô ta và Lý Dục Thần nhìn nhau rồi gật đầu, giờ phút này trong mắt hai bên chỉ có tin tưởng.

Tra Na Lệ đi đến bàn điều khiển, nhìn đồng hồ hiển thị thông số rồi nhanh chóng nhớ lại kiến thức lái máy bay, sau đó ấn vài cái nút, đột nhiên bàn tay chợt khựng lại.

“Sao vậy?”

“Cô ta phá hủy thiết bị, cần điều khiển bị bẻ gãy rồi”, Tra Na Lệ nói.
Chương 980: Hợp tác

Lý Dục Thần hoàn toàn mù tịt về việc lái máy bay, anh hỏi: “Không có cần điều khiển thì sẽ thế nào?”

Tra Na Lệ nhìn anh như đang nhìn một tên ngốc: “Không có cần điều khiển thì không thể điều khiển máy bay lên xuống, bây giờ máy bay đang hướng xuống mặt đất, nếu không thể điều khiển máy bay bay lên thì chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ rơi xuống đất”.

“Vậy có cách gì không?”

“Còn có cách nào nữa, bật chế độ lái tự động, cưỡng chế hạ cánh ở khu vực lân cận”, Tra Na Lệ vừa thao tác bàn điều khiển, vừa nói: “Tiếp viên trưởng, cô gọi cho trung tâm chỉ huy dưới mặt đất, yêu cầu cho phép hạ cánh ở sân bay thích hợp gần nhất”.

Tiếp viên trưởng đồng ý, rồi bò lên vị trí liên lạc một cách chật vật, cô ta đeo ống nghe lên, bắt đầu thử kêu gọi trung tâm chỉ hủy.

Tra Na Lệ không ngừng thử bật các công tác trên bàn điều khiển, càng ngày cô ta càng cau co hơn.

“Thế nào rồi?”, Lý Dục Thần hỏi.

“Hệ thống máy tính gặp trục trặc, không thể khởi động chế độ lái tự động”.

“Cho nên?”

“Cho nên bọn tôi phải chết chung với anh đấy!”, Tra Na Lệ tức giận.

“Không có cách khác à?”

“Không có!”

“Nhưng hình như cô không hề sợ hãi chút nào”, Lý Dục Thần nói.

“Tại sao tôi phải sợ?”, hình như Tra Na Lệ từ bỏ rồi, cô ta không tiếp tục thử khởi động chế độ lái tự động nữa: “Tôi chỉ không muốn mọi người trên máy bay chôn cùng anh mà thôi. Nếu muốn thì tôi có thể rời đi bất cứ lúc nào mình thích”.

Lý Dục Thần gật đầu: “Tâm địa thiện lương, rất tốt, xem ra không phải ai trong Huyền Hàng Môn cũng giống như cái tên Tào Tra Lý”.

Sắc mặt Tra Na Lệ hơi thay đổi, cô ta hừ lạnh một tiếng, không đáp lại lời đánh giá của anh.

Đúng lúc này, tiếp viên trưởng đặt ống nghe xuống, nói với giọng run rẩy: “Gọi không được, hình như hệ thống liên lạc cũng gặp trục trặc rồi”.

Tức khắc, buồng lái rơi vào sự im lặng tuyệt vọng, sắc mặt của mọi người trắng bệch, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.

Tra Na Lệ nhìn Lý Dục Thần rồi lắc đầu thở dài, nói: “Anh đúng là đồ sao chổi, vừa mới ra ngoài đã gặp phải loại sát thủ này!”

“Chẳng phải vừa nãy cô còn bảo cô ta không phải là sát thủ hàng đầu à?”

“Không phải sát thủ hàng đầu, nhưng mà là kẻ điên! Thôi, tôi không chơi với anh nữa, anh tự bảo trọng đi”.

Tra Na Lệ nói xong thì xoay người rời đi.

Thân máy bay rung lắc ngày một dữ dội hơn.

Đã có hành khách xông vào buồng lái, tiếp viên hàng không và nhân viên an ninh không bên ngoài sắp không ngăn cản được.

“Khoan đã!”, Lý Dục Thần hô lên.

Tra Na Lệ dừng bước, xoay lại nhìn anh: “Sao? Có di ngôn thì nói nhanh lên, tôi vui thì có thể chuyển lời giúp anh”.

Lý Dục Thần nói: “Anh Mã Sơn, anh đi giúp tiếp viên hàng không giữ trật tự đi, đừng cho người khác tiến vào”.

Mã Sơn đáp lời rồi đi ra buồng lái, đứng ở cửa buồng lái máy bay như một tòa tháp bằng sắt thép, anh ta hét to một tiếng, âm thanh như sấm sét, làm hành khách đứng ngây tại chỗ.

Lý Dục Thần hỏi Tra Na Lệ một cách nghiêm túc: “Hệ thống máy tính gặp trục trặc, không thể cài đặt chế độ lái tự động, như vậy thì vẫn có thể thao tác bằng tay, đúng không?”

Càng lúc Tra Na Lệ càng cảm thấy người này là một tên đần, cô ta nói với giọng điệu lạnh lùng: “Đúng vậy, máy móc trên máy bay vẫn vận hành bình thường, nhưng anh đừng quên là cần điều khiển hỏng rồi”.

“Không có cần điều khiển chỉ là không thể điều khiển đầu máy bay bay lên hoặc hạ thấp xuống thôi, còn những cái khác vẫn có thể thao tác bình thường, đúng không?”

“Đúng vậy”.

“Vậy thì chúng ta hợp tác đi, cô điều khiển những bộ phận khác của máy bay, tôi khống chế đầu máy bay, cô bảo tôi nhấc đầu máy bay lên thì tôi nhấc, bảo tôi cho nó cúi xuống thì tôi cho cúi, cô bảo dừng thì tôi dừng, thấy có được không?”

Tra Na Lệ sửng sốt, cô ta nhìn anh với vẻ khó tin, nói: “Anh nói cái gì cơ?”

“Tôi nói là hai chúng ta hợp tác, làm cho máy bay ổn định lại”, Lý Dục Thần nói: “Cô không muốn tất cả mọi người trên chiếc máy bay này chết, đúng không?”

Máy bay bỗng rung lên, Tra Na Lệ hơi lảo đảo, cô ta từ trạng thái kinh ngạc hoàn hồn, tuy trên mặt toàn là vẻ nghi ngờ nhưng cô ta vẫn đi đến bàn điều khiển, ngồi vào vị trí cơ trưởng.

Cô ta ấn vài cái nút trên bàn điều khiển, sau đó nói: “Làm đầu máy bay nâng lên!”

Lý Dục Thần nhắm mắt, tập trung tinh thần, anh thả thần thức ra, cảm nhận con quái vật khổng lồ này đang chuyển động nhanh chóng trong tầng bình lưu.

Đầu máy bay từ từ nâng lên.

Tra Na Lệ ngạc nhiên nhìn Lý Dục Thần, rồi lập tức khôi phục bình tĩnh, nhanh chóng ấn vài nút trên bàn điều khiển, khống chế tay lái, tập trung toàn bộ tinh thần điều khiển máy bay.

“Nâng đầu lên… Chậm thôi… Hạ xuống… Dừng…”

Tra Na Lệ liên tục ra chỉ thị.

Cuối cùng máy bay cũng ổn định lại, không còn rung lắc nữa.

Tất cả mọi người trong buồng lái đều tỏ ra hết sức vui mừng, cảm giác sợ hãi khi cận kề cái chết giảm bớt.

Hành khách bên ngoài buồng lái cũng yên tĩnh lại.

Nhưng Tra Na Lệ không có vẻ gì là nhẹ nhõm, sau khi giữ máy bay ổn định, cô ta xoay sang nói với Lý Dục Thần:

“Bây giờ còn có một vấn đề lớn”.

Lúc này, ánh mắt của Tra Na Lệ không còn có vẻ khinh miệt và xem thường nữa, giọng cô ta cũng trở nên dịu dàng hơn.

“Cái gì?”

“Tôi không phải phi công chuyên nghiệp, không thể duy trì đường bay cho đến Hương Giang được, mà cho dù bay được đến Hương Giang, nếu không liên lạc được với đài quan sát dưới mặt đất thì chúng ta cũng không có cách nào hạ cánh xuống mặt đất”.

Lý Dục Thần nhíu mày, nói: “Vậy thì hạ thấp độ cao, tìm một nơi trống trải rồi đáp xuống”.

“Hả?”, Tra Na Lệ ngạc nhiên: “Tìm một nơi trống trải? Đây là máy bay đấy, không có đường bay thì sao mà hạ cánh được? Phải có sân bay mới được!”

“Chúi đầu rơi xuống”, Lý Dục Thần nói.

Nếu là ban nãy thì nhất định Tra Na Lệ sẽ cảm thấy Lý Dục Thần là một kẻ ngu ngốc hoặc là một tên điên, nhưng bây giờ cô ta không hề xem thường anh nữa, chỉ có điều cô ta vẫn giữ thái độ nghi ngờ về việc cho máy bay chúi mũi rơi xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom