• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (68 Viewers)

  • Chương 941-945

Chương 941: Gặp ma

Nghe nói tình trạng tử vọng của anh ta rất thảm, mắt mù, mười ngón tay đều bị chặt đứt, bộ phận đặc biệt quan trọng trên người của đàn ông cũng đã bị cắt bỏ.

Khám nghiệm tử thi nói anh ta là sống sờ sờ đau đớn đến chết.

Trừ Sở Triết ra còn có thêm bảy tám người chết, không chỉ vệ sĩ của Sở Triết còn có bạn của anh ta.

Bọn họ đều chết trong hội sở.

Người ngoài nói người giết bọn họ là Ngô Đại Minh.

Nhưng mà Ngô Đại Minh đã được chứng minh bản thân sớm đã chết trước đó rồi.

Chuyện này khiến cho cọc án giết người này trở nên vô cùng khó hiểu.

Vốn dĩ Sở Dao không muốn nói chuyện của Tiểu Trịnh ra, bởi vì điều này sẽ làm liên lụy tới chính bản thân cô ta.

Nhưng nhà họ Sở rất nhanh chóng tra ra được Đới Đình, tất cả người chết đều là những người đã tham gia bắt cóc cùng với làm nhục cô ấy.

Ai ai cũng biết Đới Đình là bạn thân của Sở Dao, mà Sở Dao lại bất hòa với Sở Triết, mâu thuẫn giữa hai anh em kể từ chuyện Lý Dục Thần mua xe lần trước đã trở nên gắt gao hơn, gần như là phô thẳng ra ngoài mặt, tất cả mọi người đều biết.

Vì vậy đương nhiên Sở Dao là kẻ tình nghi số một.

Đối mặt với lửa giận của Sở Chấn Thanh, Sở Dao không thể không kể việc Tiểu Trịnh ám sát Lý Dục Thần ra.

Nhưng người khác nghe vào, kiểu gì cũng giống y như là tự biên tập ra, tràn ngập cảm giác cổ tích, không hề hợp lý chút nào.

Sở Chấn Thanh lạnh mắt nói: “Con cảm thấy bố sẽ tin à?”

“Bố, bố phải tin con, con nói thật mà!”

“Cô đi liên minh với nhà họ Lý, tôi không hề phản đối, hai anh em các người suy nghĩ khác nhau, cạnh tranh lẫn nhau cũng không sao cả. Anh cả cô quả thật thường xuyên ngáng chân cô, nhưng mà nó chưa từng muốn lấy mạng cô! Thế mà cô lại nhẫn tâm tới như vậy, giết chính anh trai ruột của mình!”

“Con đã nói là không phải mà! Bố, con thật sự không có làm! Con đang nói thật mà!”

“Hừ, cứ cho cái câu chuyện cô tạo ra là thật đi, cô dám chắc bản thân không có chút ý nghĩ nào muốn hại anh trai mình không? Nếu lúc ấy kẻ giết người đã nói muốn báo thù cho Đới Đình, tại sao cô không cảnh báo anh trai cô? Tại sao không báo cáo lại cho tôi? Rõ ràng là đang mượn dao giết người!”

Sở Dao ngây lập tức ngơ người. Bình tĩnh mà nói, bản thân thật sự không có nghĩ như vậy sao?

Ý nghĩ đó khiến cho cô ta sợ hãi trong lòng. Cô ta thậm chí có chút chán ghét chính mình, hệt như lúc trước cô ta chán ghét anh trai mình vậy.

“Không!”, Sở Dao điên cuồng hét lên: “Con không có nghĩ như vậy! Con không có mượn dao giết người!”

“Thế thì là người khác mượn dao giết người?”, Sở Chấn Thanh lạnh nhạt nói: “Vệ sĩ mà tôi phái tới bên cạnh anh trai cô cũng thuộc hàng cao thủ trong số các cao thủ, cho dù là tông sư ra tay đi nữa cũng không thể nào ngay cả một tin cảnh báo cũng không phát ra được. Ở thủ đô này, trừ Tiêu Sinh cũng chỉ còn có Lý Dục Thần có thể làm được điều đó”.

“Không, không phải như vậy, không phải cậu Lý…”, Sở Dao muốn giải thích, nhưng nhận ra bản thân không lấy ra được chứng cứ hay lý do gì tốt cả, nói tới cuối chợt trở nên trắng bệch.

“Còn tiếp tục nói giúp cho nó! Giữa hai người có giao kèo gì? Rốt cuộc là cô giúp đỡ Lý Dục Thần hay là Lý Dục Thần giúp cô? Người đâu, giam cô chủ lại, không có mệnh lệnh của tôi thì không ai được phép cho cô ta ra ngoài! Còn nữa, dẫn Đới Đình gì đó tới đây”.

Sở Dao bị người kéo đi.

Một người trung niên đứng bên cạnh nói với Sở Chấn Thanh: “Gia chủ, có cần ra tay với nhà họ Lý không ạ?”

Sắc mặt Sở Chấn Thanh ngưng trọng, cau mày, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Một tay diệt sạch Tần môn, người như vậy ở thủ đô còn có ai có thể động tới cậu ta? Chờ thời cơ đi!”

Bóng đêm mịt mù, một chiếc xe nhỏ màu đen phi thật nhanh về phía bắc, dừng lại ở một vùng hoang vu dã ngoại.

Từ trên xe có ba tên đàn ông lực lưỡng bước xuống, lôi một cái bao bố ra từ cốp xe, được một người trong số đó vác đi vào sâu bên trong núi.

Để lại tài xế canh chừng bên cạnh xe.

Tài xế móc ra một gói thuốc lá, lấy một điếu ra ngậm vào miệng, cầm bật lửa xoẹt một tiếng đốt lên.

Khi ngọn lửa sáng lên anh ta mới nhìn thấy gương mặt bị ánh lửa chiếu vào.

“Ai đó?”

Tài xế giơ bật lửa lên thật cao, quan sát chằm chằm.

Chỉ thấy một cô gái đứng trong bóng tối, cả người mặc đồ trắng mỏng manh để lộ dáng người thướt tha, chỉ có điều trong bóng đêm của nơi này có vẻ có vài phần kỳ quặc.

Cô gái bước hai bước về phía trước, dáng đi lả lướt, mỗi một bước đều như giẫm vào trái tim người khác.

Ánh lửa chiếu ra mặt mũi của cô gái nọ, mái tóc đen thật dài xõa tung, trên gương mặt gầy gò tràn đầy vết sẹo, tựa như bị rắn rết bám đầy, trong hai hốc mắt lại không có con ngươi, chỉ là hai cái lỗ trống rỗng, còn tối đen hơn cả bóng đêm.

Tài xế hoảng sợ đến mức ném đi bật lửa, xoay người chạy, nhưng anh ta còn chưa kịp lên tiếng nhắc nhở đám bạn của mình thì cơ thể đã ngã nhào xuống đất.

Sâu bên trong núi hoang, ba người đàn ông vứt bao bố trên mặt đất, bắt đầu đào hố.

Trong bóng đêm mịt mờ, ngoại trừ tiếng gió rít gào giữa núi rừng thì cũng chỉ nghe tiếng xẻng xúc đất cùng với thỉnh thoảng chạm vào đá cuội linh tinh.

Cái bao bố giãy giụa, nằm trên mặt đất lộn mấy vòng.

Một tên đàn ông lực lưỡng tiến lên đá một cước: “Con mẹ nó, đàng hoàng xíu coi!”

Một tên khác nói: “Đào mau đi, lão đại nói làm xong xuôi sẽ dẫn chúng ta đi hội sở sung sướng một chút, giải trừ xui xẻo”.

“Đây là ai vậy?”

“Đừng hỏi nhiều, biết nhiều không có chỗ tốt gì cho mày đâu. Nhà họ Sở dạo gần đây không được yên ổn, cậu Sở cũng đã chết, coi chừng cái đầu của mày đó”.

Ba người lại ngột ngạt không nói tiếng nào, giữa đêm khuya ở trong rừng cây đào đất.

Cái hố cuối cùng cũng đào xong, bọn họ phủi phủi tay, ngay khi chuẩn bị kéo cái bao bố bên cạnh mới chợt phát hiện nó đã không thấy tăm hơi.

“Ủa? Người đâu?”

“Sẽ không chạy rồi đấy chứ?”

Bọn họ đang chuẩn bị đi tìm, chợt nghe một âm thanh nói: “Tôi ở đây”.

Cả ba đột ngột xoay người, chỉ nhìn thấy một người phụ nữ đứng ở đối diện cái hố.

Một tên lực lưỡng lôi đèn pin ra chiếu về phía đối diện một cái, xác nhận đó chính là cô gái nằm trong bao bố.

“Cái đệch mẹ, gặp ma à!”

Ba người hùng hùng hổ hổ tiến lên định bắt người, nhưng mà còn chưa chờ vòng qua được cái hố đã mỗi tên bị đạp một cước vào mông, đùng một phát ngã xuống hố.
Chương 942: Báo thù

Bọn họ nhìn thấy ở bên kia hố có một người phụ nữ đang đang đứng.

Người phụ nữ này cũng là cô gái nằm trong bao bố.

Rừng núi hoang vu, con đàn bà ở trong bao bố chạy ra, lại còn biến thành hai đứa, cho dù ba tên đàn ông to cao như bọn họ bình thường lá gan lớn tới cỡ nào, giờ phút này cũng bị dọa sợ tới mức hồn vía lên mây.

Bọn họ bắt đầu liều mạng leo ra ngoài.

Cái hố này đào rất sâu, một người trưởng thành ở trong cũng có thể đứng thẳng.

Vốn dĩ bò ra ngoài cũng không khó, nhưng chỉ mới vừa nhô ra được cái đầu đã bị người phụ nữ trên miệng hố một chân đá xuống dưới.

Cho dù động tác của bọn họ có nhanh đến mức nào, cho dù là từ phương hướng nào đi nữa cũng sẽ bị người phụ nữ lạnh nhạt đạp xuống, mãi đến khi kiệt sức nằm xụi lơ trong hố.

Bọn họ lớn giọng kêu la, hy vọng tài xế đứng hóng gió ở ngoài có thể nghe thấy, thế nhưng bọn họ gào khóc cả nửa ngày, giữa rừng cây trừ bỏ tiếng vang của chính mình thì không còn gì khác nữa cả.

“Địa điểm là do chính các người chọn, thật ngại quá, các người có gào tới sáng cũng không có ai nghe thấy đâu”, người phụ nữ đứng trên miệng hố lên tiếng.

Ba gã đàn ông tuyệt vọng, từ dưới hố nhìn những đốm sáng lác đác treo trên nền trời đen tuyền, tựa như nhìn thấy linh hồn của chính mình đang bay dần đi.

Hai người phụ nữ đứng trên miệng hố, đối mặt lẫn nhau, dưới ánh sao nhàn nhạt, bọn họ nhìn thấy bộ dạng của chính mình.

“Cô là ai?”, một người phụ nữ hỏi.

Một cô gái khác lau mặt một cái, gương mặt cô lập tức thay đổi, biến thành bộ dạng khác.

“Tiểu Trịnh!”

“Tôi không phải họ Trịnh, tôi tên là Ân Oanh”, người phụ cười nhẹ, đáp.

Đới Đình ngơ ngác nhìn cô ấy, thở dài: “Cô cần gì phải tới cứu tôi!”

Ân Oanh nói: “Chuyện của cô, tôi ít nhiều gì cũng có chút trách nhiệm, tôi phải cứu cô”.

“Mặc kệ chuyện đó đi, là tên khốn Sở Triết kia, anh ta không phải là người!”, Đới Đình nhớ tới Sở Triết, cả người lập tức run rẩy.

“Sở Triết cùng những tên khốn kiếp kia đều đã chết”, Ân Oanh nói.

Đới Đình giật mình hỏi: “Là cô giết?”

Ân Oanh khẽ gật đầu: “Đúng vậy, tôi móc mắt của bọn chúng, chặt tay chúng, lại còn cắt bỏ cái thứ dơ bẩn nhất trên người chúng nữa”.

Đới Đình lặng lẽ khóc ầm lên.

Ân Oanh không có ngăn cản, chỉ để cho cô ấy tiếp tục khóc.

Ba người đàn ông dưới hố nghe Ân Oanh nói vậy đều sợ tới nhịn không được, cũng bắt đầu khóc lóc sướt mướt cầu xin tha thứ.

“Hừ, khóc cái gì mà khóc!”

Một giọng nói truyền tới, Ân Oanh vui sướng xoay người lại, kêu một tiếng: “Sư phụ!”

Chỉ thấy một người phụ nữ mặc đồ trắng tóc tai bù xù đi tới, trong tay còn xách theo một người đàn ông.

Người phụ nữ ném tên đàn ông xuống hố, nói với Đới Đình: “Đừng khóc nữa, phụ nữ mà chỉ khóc thì không cứu được bản thân mình đâu”.

Đới Đình ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên mặt người phụ nữ bám đầy vết sẹo chằng chịt như rết, còn có cặp hốc mắt trống rỗng kia, sợ tới kinh hồn táng đảm, khẽ hét lên một tiếng.

“Ừm, cô còn biết sợ thì tốt, chứng minh lòng cô còn chưa chết”.

Người phụ nữ bỗng nhiên dùng mũi chân móc một cái, móc lấy cái xẻng sắt bên cạnh đặt vào tay Đới Đình.

“Đi, lấp hố lại”.

“A?”, Đới Đình cầm xẻng, mê mang mà lại sợ hãi nhìn cô ta.

“A cái gì mà a?”, người phụ nữ lạnh lùng nói: “Mấy người này mới vừa nãy còn muốn giết cô, định chôn sống cô!”

Đôi tay Đới Đình hơi run rẩy nhìn đám người trong hố, người còn đang sống sờ sờ, đành liều mạng mà lắc đầu.

“Không, tôi không dám!”

“Có gì mà không dám? Cô nhớ cho kĩ, đàn ông trên đời này không một ai tốt cả! Bọn chúng đều đáng chết! Giết hết bọn chúng! Chỉ có giết chết chúng mới có thể cứu lấy chính mình. Ra tay đi! Từ nay về sau sẽ không còn người đàn ông nào dám bắt nạt cô nữa!”

Giọng người phụ nữ mù tựa như có một loại ma lực nào đó, khiến cho lý trí Đới Đình dần dần ổn định lại.

Tay cô ấy không còn run rẩy nữa, ánh mắt cũng dần dần trở nên kiên định.

Cô ấy cầm xẻng đi tới cạnh miệng hố, dừng sức xúc lấy một xẻng đất đổ vào trong hố.

Đám đàn ông dưới hố sợ hãi tột cùng, bản năng muốn sống thúc đẩy bọn họ một lần nữa trèo lên, liều mạng muốn chạy ra khỏi cái hố nọ.

Lần này, bọn họ đã thành công leo lên.

Đang khi họ nhìn thấy hy vọng có thể chạy thoát, Ân Oanh nhẹ nhàng đá một cái, cái xẻng sắt bên chân bay ra ngoài, phụt một tiếng chặt gãy một cái cây to bằng miệng chén, lại xoẹt một tiếng cắt vào khe hở của mỏm đá đằng xa.

Bốn người lại lần nữa ngã xuống hố, ôm mắt cá chân của mình mà kêu rên.

“Chôn tiếp đi!”, người phụ nữ mù nói.

Đới Đình cầm xẻng lên bắt đầu đào đất.

Một xẻng lại một xẻng.

Cô ấy không phải nhà nông, cũng không có võ công, cô ấy chẳng qua chỉ là một cô gái thông thường, là thành phần trí thức tay trói gà không chặt.

Từ nhỏ cuộc sống quá thuận lợi, đi học trường tốt nhất, sau khi tốt nghiệp lại vào làm cho công ty tốt nhất, chị em xung quanh đều là quý cô của những gia tộc trâu bò nhất thủ đô.

Vốn tưởng rằng tiền đồ sáng lạng, con đường tương lai trải đầy nhung lụa. Không ngờ chuyện xấu lại bất ngờ xảy ra. Mà chuyện xui rủi này cũng không phải là do cô ấy phạm sai lầm gì, cô ấy chỉ là bị giới nhà giàu nội chiến rồi tai bay vạ gió tới mình.

Nghĩ đến đó, Đới Đình liền rơi nước mắt.

Đới Đình vừa khóc vừa xúc đất.

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống đất, lại bị cô ấy xúc bỏ vào hố, đè lên người đám đàn ông kia.

Bên tai cô lại vang lên tiếng của người phụ nữ mù: “Đàn ông chẳng có kẻ nào tốt! Tất cả đàn ông trên đời này đều đáng chết!”

Đới Đình lau mặt một cái, nước mắt dần dần cạn. Vẻ mặt cô ấy càng lúc càng kiên cường trầm tĩnh, trong ánh mắt đã bắt đầu xuất hiện sát ý lạnh lùng.

Từng xẻng từng xẻng.

Đất rơi xuống hố.

Đới Đình nghe lũ đàn ông đau khổ kêu rên, nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt chúng, việc này làm cho cô ấy có loại cảm giác sung sướng vì báo được thù.

Động tác của cô ấy càng nhanh hơn, sức lực cứ như dùng mãi không hết.

Cái hố to bị ba gã đàn ông đào ra tới, lại bị một mình Đới Đình lấp lại.

Đến khi xẻng đất cuối cùng đã rơi xuống, Đới Đình vứt cái xẻng đi, xụi lơ xuống mặt đất.

Nhưng cô cũng không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại có một loại cảm giác ung dung giải thoát, tựa như đã tìm thấy bên kia bờ, cánh cửa của một thế giới mới đang mở ra về phía mình.
Chương 943: Nỏ Huyền Cơ】

“Đúng, giỏi lắm!”, người phụ nữ mù không có mắt, nhưng mà cứ như chuyện gì cũng nhìn thấy: “Cô rất có năng khiếu, bái tôi làm sư phụ đi, tôi dạy cô năng lực, giết chết hết đám đàn ông thối tha trên đời này!”

Đới Đình ngẩng mặt nhìn lên trời, nhìn thấy mấy ngôi sao lóe sáng trên nền trời, thở ra một hơi thật dài, sau đó xoay người lại quỳ lạy về hướng của người phụ nữ, mở miệng hô:

“Sư phụ!”

Người phụ nữ cười haha, tiếng cười thê lương vang vọng giữa rừng núi về đêm.

“Được rồi, quy tắc của Cát môn, trước khi vào cửa phải giết một người, đánh ra tiếng tăm. Hiện tại ta giao cho con nhiệm vụ đầu tiên, giúp Ân Oanh giết chết Lý Dục Thần”.

“Lý Dục Thần?”

Cả người Đới Đình đều run rẩy.

“Đúng vậy! Tất cả đàn ông đều đáng chết, nhất là họ Lý, cả đám người nhà họ Lý đều là một lũ bạc tình, ngụy quân tử!”, trong giọng nói của người phụ nữ mù lộ ra vẻ oán trách.



“Sư phụ…”

Ân Oanh gọi một tiếng, muốn nói lại thôi.

“Cái gì?”, người phụ nữ mù quay mặt lại, dùng cặp hốc mắt trống rỗng kia nhìn Ân Oanh.

“Sư phụ, đây là nhiệm vụ mà con đã nhận, hẳn phải là chính con tự mình hoàn thành nó. Chẳng phải người đã nói rồi sao, trước giờ Mặc giả đều là cô độc một mình. Kết bè kết đội giết người chính là ác phỉ giang hồ, không phải thích khách”.

“Hừ, con thế mà lại nhớ rõ”, người phụ nữ mù hừ lạnh một tiếng: “Không sai, Mặc giả, giày cỏ cột dây gai, độc hành trong giang hồ, trổ tài không để lại tên, giết người không để lại tung tích. Về sau, nhà họ Mặc biến mất, giang hồ gọi môn của ta là Cát môn”.

“Thế tại sao sư phụ còn phải…”

“Vấn đề là con giết được sao? Con đã ám sát tên đó ba lần, cả ba lần đều thất bại. Nếu như là trước đây, con đã phải tự sát ngay trước mặt tổ sư gia rồi! Con lại còn ngu ngơ hồ đồ đáp ứng cậu ta đi giết cậu ta thêm lần thứ tư, không giết được thì mặc cho cậu ta xử trí”.

“Sư phụ, lần này con bảo đảm, nhất định sẽ thành công”.

“Con lấy cái gì mà bảo đảm?”

“Con…”

“Hừ, lời nói suông vô căn cứ, bị người ta kích một tí đã dễ dàng tung ra lời hứa hẹn, chỉ một việc này thôi thì con đã không phải là một Mặc giả đủ tư cách rồi!”

Ân Oanh bị nói đến á khẩu không trả lời được, chỉ có thể uất ức cúi đầu.

“Ta hỏi con, nếu như con thất bại, tên kia muốn con làm kẻ thứ ba cho cậu ta, ngủ với cậu ta, còn thay đổi thủ đoạn bịp bợm làm nhục con, con sẽ làm gì? Con phải biết rằng, đàn ông không có kẻ nào là tốt cả!”

“Con… Nếu như con lại thất bại lần nữa sẽ đi chết ngay, tuyệt đối không để cho người ta làm nhục!”

“Ừ…”, người phụ nữ mù thở dài, giọng hòa hoãn lại một ít: “Ân Oanh, con là đệ tử mà ta đắc ý nhất, cũng là người duy nhất đi theo bên cạnh ta. Ta sẽ không để cho con chết, lần này để cho Đới Đính giúp con hoàn thành nhiệm vụ, cũng coi như là giúp Đới Đình nộp danh tiếng đầu tiên”.

Ân Oanh vẫn còn hơi do dự, nói: “Nhưng mà… Đây chẳng phải là phá hư quy tắc của Mặc giả hay sao?”

“Quy tắc?”, người phụ nữ mù cười lạnh: “Đối với người khác còn có thể nói quy tắc, nhưng đối với đàn ông họ Lý, đàn bà họ Cung, còn có đám không nam không nữ họ Nguyệt, đều không cần màng đến quy tắc!”

Người phụ nữ mù không biết lại nhớ tới chuyện gì, trở nên nghiến răng nghiến lợi.

Cô ta từ trên người lôi ra một thứ, đặt trong lòng bàn tay.

“Ân Oanh, thứ này cho con”.

“Đây là…”

Ân Oanh thấy sư phụ mình cầm một cái nỏ bỏ túi nho nhỏ trong tay, nhìn cứ như đồ chơi của con nít, nhưng lại tinh xảo vô cùng.

“Đây là nỏ Huyền Cơ, trọng khí của nhà họ Mặc! Bây giờ ta truyền cho con, con dùng nó giết chết Lý Dục Thần”.

“Nỏ Huyền Cơ…”

Ánh mắt Ân Oanh lộ ra vẻ vui sướng, hai tay giơ ra cũng đang run rẩy.

“Sư phụ, nỏ Huyền Cơ là bảo vật trấn môn của Cát môn chúng ta, đồ nhi có tài đức gì, làm sao dám dùng loại thánh khí này!”

“Ôi, vốn dĩ tu vi của con còn chưa đủ, phải đợi thêm mấy năm nữa mới lại giao cho con, nhưng hiện tại con phải giết Lý Dục Thần, lại chỉ còn có một cơ hội cuối cùng. Nếu không thể giết chết cậu ta thì con sẽ phải nghe theo lời của cậu ta. Muốn con trái với lời thề, con nhất quyết không chịu, mà để con đi chết ta cũng sẽ không cho. Chỉ đành giao nỏ Huyền Cơ này lại cho con, dù sao sớm muộn gì thì cũng phải đưa cho con”.

“Sư phụ!”, đáy lòng Ân Oanh cảm động, bất giác rơi lệ.

“Đừng khóc, đã nói với các con bao nhiêu lần rồi, Mặc giả không có nước mắt!”, bộ dạng người phụ nữ mù vô cùng tức giận.

“Nhưng mà, nếu như con vẫn thất bại thì sao!”, Ân Oanh nhìn nỏ Huyền Cơ, trái lại lo lắng: “Con không sợ chết, nhưng nếu như bởi vì con mà để mất trọng khí của Mặc môn, vậy thì con trở thành tội nhân nghìn đời rồi còn gì!”

“Không thể nào! Nỏ Huyền Cơ là bảo vật mà tổ sư của nhà họ Mặc năm đó lưu lại, tương truyền có khả năng bắn rồng đâm phượng, có thể xuyên mây phá trời, giết người từ ngàn dặm bên ngoài. Mặc dù công lực của con chưa đủ, nhưng có thể phát huy một phần ngàn khả năng cũng đã quá đủ để giết một tên Lý Dục Thần rồi. Tới đây, ta truyền cho con thuật sử dụng nỏ Huyền Cơ…”



Hai ngày này có rất nhiều người đến căn nhà của họ Lý, trừ bỏ đội thi công tới sửa sang cải tạo thì còn có người của các gia tộc lớn ở thủ đô tới thăm trước, nườm nượp không ngừng.

Bởi vì công trình sửa sang lại căn nhà cách vách chỉ vừa khởi công, bãi đậu xe vẫn chưa kịp xây, người tới thăm cũng chỉ có thể đậu xe ở đầu hẻm. Vì thế con đường vốn cũng tạm coi như rộng rãi trong lúc nhất thời có vẻ chật chội vô cùng, mới sáng sớm đã đậu đầy xe, hơn nữa còn đều là xe sang. Có vài người tới trễ cũng chỉ có thể ngừng xe ở một nơi rất xa, sau đó đi bộ vào trong.

Lý A Tứ mặc bộ đồng phục an ninh mới toanh vào, đứng ở cửa nhìn một chuỗi xe sang cùng với các cậu ấm cô chiêu, ông to bà lớn cùng nhau cuốc bộ tiến vào. Tinh thần anh ta phấn chấn cứ như thứ mình đang nắm trong tay không phải là căn nhà của họ Lý mà là Nam Thiên môn.

Hầu Thất Quý không thể không đẩy mạnh kế hoạch nhà họ Lý thứ hai, giống như những gia tốc lớn khác có trang viên to rộng ở thủ đô.

Nhà họ Lý lúc trước có không dưới mười cái trang viên, chỉ có điều những sản nghiệp đó hiện giờ đều đã nằm trong tay người khác, muốn đòi lại còn phải gặp chút khó khăn. Thế nên Hầu Thất Qủy chỉ đành xác định mục tiêu tại Yến Bắc Viên, mua Yến Bắc Viên cũng là điều ban đầu Lý Dục Thần từng nói.

Lý Dục Thần với Lâm Mộng Đình gần như từ sáng sớm đến tối muộn đều đang phải tiếp khách.
Chương 944: Đi đón Đới Đình

Chuyện này làm bọn họ mệt gần chết.

Lâm Mộng Đình còn đỡ, cô sinh ra trong gia đình giàu có cho nên đã quen với chuyện này. Nhưng Lý Dục Thần khá là khó chịu khi bị cuốn vào những chuyện vặt vãnh như tiếp đón người khác thế này.

Đến tối, mãi mới hết bận, Lý Dục Thần phần nàn với Lâm Mộng Đình: “Vốn dĩ anh tưởng với bản lĩnh của mình thì chấn hưng nhà họ Lý là việc hết sức dễ dàng, không ngờ lại mệt như thế!”

Lâm Mộng Đình cười nói: “Mới hai ngày mà anh đã không chịu nổi rồi à? Làm gia chủ là phải làm cả đời đấy!”

“Phải sống thế cả đời ấy hả? Vậy anh thà lên núi Côn Luân ăn tuyết còn hơn”.

Lý Dục Thần lắc đầu nguầy nguậy: “Không được, ngày mai anh phải đi trốn thôi”.

Lâm Mộng Đình nói: “Ngươi đi trốn thì ai tiếp đãi những nhân vật máu mặt ở thủ đô? Bọn họ đến vì nhà họ Lý, bây giờ nhà họ Lý chỉ có một mình anh họ Lý, anh cũng đâu thể để A Tứ tiếp khách được đúng không?”

Lý Dục Thần suy nghĩ rồi nói: “Cũng phải, hồi trước ông Lâm nói đúng thật”.

“Ông em nói gì với anh?”, Lâm Mộng Đình tò mò.

“Ông nói là anh muốn chấn hưng nhà họ Lý thì trước tiên phải tìm một cô gái sinh một bầy con”, Lý Dục Thần trả lời.

Lâm Mộng Đình đỏ mặt, cô đằng hắng: “Nói vớ vẩn, làm sao ông em có thể nói thế được!”

Lý Dục Thần đang định nói tiếp thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, người gọi là Sở Dao.

“Cậu Lý, bây giờ tôi không ra được, tôi có chuyện muốn nhờ cậu”.

“Chuyện gì?”

“Có thể để cho Đới Đình... Đến chỗ cậu trốn vài ngày?”

“Đới Đình? Cô ấy làm sao à?”

“Bố tôi muốn giết Đới Đình, tôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có chỗ cậu là an toàn.”

Lý Dục Thần đồng ý ngay lập tức: “Được, cô đưa cô ấy đến đây đi”.

“Tôi đang bị bố giam lỏng, không ra ngoài được, cậu có thể đi đón cô ấy không?”

“Cô ấy ở đâu?”

“Tôi bảo cô ấy trốn trong một bãi đỗ xe ở vùng ngoại ô phía bắc, nơi đó là nơi xử lý xe buôn lậu của câu lạc bộ bọn tôi, cách Yến Bắc Viên không xa, tôi chia sẻ vị trí cho cậu”.

Sở Dao chia sẻ vị trí.

Lý Dục Thần nhìn vị trí được chia sẻ trên điện thoại, bỗng nhiên cảm nhận được sự nguy hiểm.

Sở Chấn Thanh muốn giết Đới Đình chắc chắn là bởi vì cái chết của Sở Triết. Nếu ông ta có thể giận cá chém thớt lây sang Đới Đình, vậy thì đương nhiên cũng sẽ giận cá chém thớt lên đầu Lý Dục Thần.

Mặt khác, kỳ hạn ba ngày giao ước với Tiểu Trình chỉ còn lại một ngày cuối cùng, tối nay là cơ hội tốt nhất để giết anh.

Lý Dục Thần nở nụ cười, anh vốn định bảo ông chủ Vương đi đón Đới Đình, nhưng bây giờ anh quyết định đích thân đi một chuyến.

Lý Dục Thần tìm được bãi đỗ xe theo vị trí Sở Dao chia sẻ cho mình.

Bãi đỗ xe rất rộng, chia làm nhiều khu, phần lớn ô tô đỗ ở đây là đều xe báo hỏng, có mấy chỗ xe cứ xếp chồng chất lên nhau cao như nhà lầu cao tầng, bụi bặm phủ đầy trên xe, cho người ta cảm giác áp lực như ở vùng đất hoang sau tai họa.

Có một mảnh đất trống giữa vòng vây ô tô bị vứt đi, nhiều chiếc xe sang đỗ ở đó, tuy cũng phủ bụi nhưng không che giấu được sự hào nhoáng của chúng, so sánh với vương quốc kim loại bỏ hoang xung quanh quả thực là hai thế giới khác biệt.

Nơi này chính là nơi mà câu lạc bộ Dao Quang chuyên dùng để đỗ xe buôn lậu.

Trong góc bãi đỗ xe còn có mấy dãy nhà mái bằng.

Một bà lão đang cầm chổi quét tước ở mảnh đất trống trước dãy phòng ở.

Tiếng chổi ma sát loạt xoạt với mặt đất nghe có vẻ chói tai giữa vùng đất hoang lặng im của kim loại.

Lý Dục Thần đi đến căn phòng ở góc trong cùng của dãy nhà.

Thần thức của anh đã khóa chặt nơi đó, chắc hẳn Đới Đình đang ở trong căn phòng ấy.

Bà lão quét sân không nhường đường cho Lý Dục Thần, chổi quét xạo xoạc, bụi đất bay lên trước mặt anh, màu đất vàng chết chóc âm trầm dưới ánh mặt trời.

Lúc này Lý Dục Thần mới phát hiện bà lão nọ bị mù, hai hốc mắt tựa như bị trét một đống nước bùn đã khô, sợi tóc hoa râm rủ xuống không giấu được vết sẹo như những con rết bò lổm ngổm trên khuôn mặt, cơn gió thổi qua, sợi tóc bay lên, đám rết ấy như sống dậy.

Lý Dục Thần nhẹ nhàng vòng qua bà lão, không quấy rầy bà ta.

Đi vào trong nhà, Lý Dục Thần lập tức nhìn thấy Đới Đình.

Gian nhà rất đơn sơ, không khác những căn nhà lợp bằng tôn ở công trường là bao, bên trong nhà chỉ có một chiếc giường tầng.

Đới Đình bị trói vào đầu giường, cô ấy không mặc quần áo, làn da nhẵn bóng, dáng người thướt tha bị dây thừng trói lại càng thêm nở nang, quyến rũ.

Lý Dục Thần cau mày.

Đới Đình thấy anh đến thì đỏ mặt, cô ấy nói: “Cậu Lý, cậu đừng đến đây, mau đi đi, nơi này rất nguy hiểm!”

Lý Dục Thần không cảm thấy bất ngờ vì lời cảnh báo của cô ấy: “Tôi đã hứa với Sở Dao sẽ mang cô đi”.

Nói xong, anh đi đến chỗ Đới Đình.

Đới Đình vội nội: “Không được, có người muốn giết cậu!”

Lý Dục Thần cười: “Trên đời này có rất nhiều người muốn giết tôi, cô cảm thấy tôi sẽ sợ à?”

Anh đi đến trước mặt Đới Đình, vươn tay ra xé rách dây thừng trói cô ấy.

“Khoan đã!”, Đới Đình vội vàng ngăn cản: “Có bom trói trên người tôi, sợi dây này nối với quả bom, nếu dây đứt thì bom cũng sẽ phát nổ”.

Lý Dục Thần ngó ra sau lưng Đới Đình, quả nhiên có một quả bom ở trên lưng Đới Đình, bị trói chung với hai tay của cô ấy.

Anh không hiểu lắm về mấy món đồ hiện đại như thế này, nhưng dùng thức thần rà quét một lượt là anh đã biết được cách xử lý.

“Không sao, để tôi giúp cô tháo nó ra”.

Lý Dục Thần ngồi xổm xuống, chuẩn bị tháo bom trói trên người Đới Đình.

“Cô yên tâm, cho dù bom nổ thì cũng không làm tôi bị thương được, có tôi bảo vệ cô thì cô cũng sẽ không sao”.

Đới Đình nhìn Lý Dục Thần, phát hiện anh rất tập trung, ánh mắt anh trong sáng, không hề cất giấu ý định xấu xa nào cả.
Chương 945: Về nhà

Đới Đình thở dài, nói: “Cậu Lý, cậu đi đi, người giết cậu còn có cả tôi nữa”.

Lý Dục Thần sửng sốt: “Cô ư?”

“Vốn dĩ tôi không nên nói ra, nhưng tôi không muốn hại cậu. Tôi là mồi, dùng sắc đẹp nhử cậu, hễ cậu thấy sắc nảy lòng tham mà trở nên rối bời thì bọn họ sẽ ra tay”.

“Nhưng tâm tôi không loạn mà đúng không?”

“Nhưng mà…”

“Không cần nói nữa, ảnh hưởng đến tôi dỡ bom. Quả bom này đúng là tinh vi, kỹ thuật hiện đại kết hợp với thuật bẫy rập của Mặc gia, thú vị đấy!”

Lý Dục Thần ngồi đó, trông có vẻ rất chuyên tâm.

Bà lão mù ở bên ngoài vẫn đang sét sân, cây chổi quét loạt xoạt trên mặt đất.

Đới Đình thầy bà lão mù đã quét đến cửa.

Bà lão dùng ánh mắt vô thần nhìn vào trong nhà, một tay cầm chổi, tay còn lại cầm một chiếc nỏ máy mini cực kỳ tinh xảo.

Ngón tay bà ta khẽ động đậy.

Một mũi tên nhỏ bắn ra từ chiếc nỏ máy, nó chỉ lớn bằng ngòi bút bi, ánh sáng màu bạc lóe lên, phần đuôi của mũi tên hãy còn ở trên nỏ mà đầu mũi tên đã xuất hiện ngay sau phần đầu của Lý Dục Thần.

Mũi tên làm lơ không gian, im hơi lặng tiếng, giống như đặt lên đầu Lý Dục Thần mà bắn.

Khi sát thủ cho rằng mũi tên này có thể giết chết Lý Dục Thần, một tia sáng màu đen thình lình xuất hiện sau đầu anh, đánh trúng đầu mũi tên.

Keng một tiếng, mũi tên biến mất ngay tức thì.

Lý Dục Thần xoay người lại, một thanh kiếm màu đen xuất hiện trong tay anh.

Đới Đình trợn mắt, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Cô ấy không hy vọng Lý Dục Thần chết, đặc biệt là khi nhìn vào ánh mắt sạch sẽ của Lý Dục Thần, biết được anh rõ ràng biết sẽ có nguy hiểm nhưng vẫn muốn đến cứu cô.

Nhưng cô ấy phải nộp công trạng, điều này làm trong lòng cô cảm thấy mâu thuẫn.

Bà già mù nói rằng đàn ông trên đời đều đáng chết. Đới Đình cũng biết mọi tên đàn ông trên thế giới này đều đáng chết, nhưng nếu có một người không đáng chết, vậy chỉ có thể là Lý Dục Thần.

Bà già mù ờ cửa dường như cũng rất kinh ngạc, cứ đứng nghệt ra ở đó.

Lý Dục Thần đi về phía bà ta.

Đột nhiên Đới Đình trông thấy mũi tên kia thình lình xuất hiện ở sau đầu Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần cũng nhận ra sự hiện diện của mũi tên, anh trở tay vung kiếm, keng một tiếng, đánh bay mũi tên.

Nhưng mũi tên lại xuất hiện ở huyệt thái dương bên trái của anh, mũi tên lóe sáng giữa hư không.

Lý Dục Thần lại vung kiếm chém, đánh bay mũi tên.

Mũi tên không ngừng biến mất giữa hư không rồi lại xuất hiện bên cạnh Lý Dục Thần từ những hướng khác nhau. Mỗi khi xuất hiện, nó lại bùng nổ sát ý cực kỳ mãnh liệt, giống như trong nháy mắt hút sạch sát ý trong thiên địa.

Lý Dục Thân vung kiếm liên tục, mỗi khi rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc, anh lại dùng kiếm khí hất mũi tên ra.

Anh vừa vung kiếm, vừa đi về phía bà già mù ở cửa.

Cho đến khi đứng trước mặt bà ta.

Keng, lần này khi mũi tên lại bị kiếm khí đẩy ra, nó không xuất hiện nữa, bởi vì Lý Dục Thần đã cầm lấy bàn tay cầm nỏ của bà già mù, mũi kiếm Huyền Minh đã đặt lên cổ họng của bà ta.

“Bà thất bại rồi”, Lý Dục Thần nói.

Bà già mù run rẩy, không nói gì.

“Bà đã nói lần này không giết được tôi thì bà là người của tôi, tôi bảo bà làm gì thì bà phải làm cái đó”.

Lý Dục Thần trở tay, nỏ máy đã rơi vào tay anh.

Anh nhìn chiếc nỏ máy, rồi tặc lưỡi thở dài: “Nỏ Huyền Cơ của Mặc gia, đúng là tinh vi!”

Bà già mù thở dài, rồi giơ tay lên lau mặt, sau đó lột bộ tóc giả ra, để lộ khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ.

“Sao cậu lại biết nỏ Huyền Cơ?”

“Tôi không những biết mà còn biết cách dùng nó. Đáng tiếc là tu vi của cô không đủ, bằng không cô không cần đến gần, chỉ cần thần thức tập trung vào tôi là có thể giết tôi từ khoảng cách xa vài cây số. Nếu cô bước vào cảnh giới Tiên Thiên mà có chiếc nỏ này thì quả thực có khả năng giết tôi”.

“Sao cậu lại biết được rõ ràng như vậy?”

“Tôi có duyên với Mặc gia”, Lý Dục Thần nói: “Bây giờ, cô có thể nói cho tôi biết cô tên là gì rồi nhỉ?”

“Ân Oanh”.

“Anh Anh?”

Lý Dục Thần cảm thấy cái tên này thật là kỳ lạ, nhưng anh không hỏi nhiều.

“Được rồi, mọi chuyện đã kết thúc, nghe nói Mặc gia rất thủ tín, cô đã nói thì sẽ giữ lời chứ?”

“Giữ lời chứ”, Ân Oanh nói: “Nhưng nếu cậu bảo tôi làm việc tôi không muốn làm thì tôi sẽ chết cho cậu xem?”

“Ví dụ như?”

“Ví dụ...”

Ân Oanh nghẹn lời, không biết phải biểu đạt như thế nào, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng.

Lý Dục Thần cười ha ha, anh cất kiếm Huyền Minh đi, trả nỏ Huyền Cơ lại cho Ân Oanh, nói: “Đi thôi, về nhà với tôi”.

“Về nhà?”

Ân Oanh giật mình, lần đầu tiên cô ấy nghe được hai chữ “về nhà”, trong ký ức của mình, cô ấy chưa từng có nhà.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom