• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (36 Viewers)

  • Chương 931-935

Chương 931: Nhất Đao Xuân!

Chỉ có vài người trong vài người nhà họ Vương, Sở và người của ba gia tộc kia chú ý tới sự khác thường của Lý Dục Thần.

"Làm sao vậy, cậu Lý?", Sở Dao đứng bên cạnh Lâm Mộng Đình, nên cũng nhìn thấy rõ nhất.

"Không có gì", Lý Dục Thần thu lại châm độc trên tay, rồi lặng lẽ xoay người lại.

"Là ai?", Lâm Mộng Đình không tin hung thủ có thể thoát được con mắt của Lý Dục Thần.

"Tạm thời đừng quan tâm nữa", Lý Dục Thần giương mắt nhìn về phía trước.

Lúc này, sư phụ Vinh và ông chủ Vương đứng dựa lưng vào nhau, xung quanh là đám đệ tử Tần môn.

Phía sau đệ tử Tần môn là Tôn Trường Hải, con rắn trên cổ tay ông ta ngẩng đầu lên, lè lưỡi ra một cách kiêu ngạo.

"Lão Vinh, ông không sao đó chứ?"

"Ông chết rồi thì tôi không chết được đâu!"

"Được rồi, đừng mạnh miệng như vậy nữa, cứ tiếp tục thế này, hai ta sẽ dây dưa tới chết mất".

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Muốn bắt giặc phải bắt vua trước".

"Bắt thế nào?"

"Ông là đầu bếp, ông giết rắn. Tôi là ông chủ, tôi sẽ chặn nó".

"Được!"

Sự phụ Vinh đồng ý, dứt khoát ngừng tay lại, trốn phía sau ông chủ Vương mà thở dốc, trông như sắp không chịu nổi nữa rồi ấy.

Ông chủ Vương khua hai tay, đại khai đại hợp, dùng chưởng phong càn quét xung quanh, bảo vệ sư phụ Vinh.

"Xem các người có thể kiên trì được bao lâu!"

Tôn Trường Hải nhẹ nhàng nhấc tay, con rắn trên tay lại bay tới.

Tuy tốc độ của rắn bình thường cũng rất nhanh, nhưng đó là nhắm vào người thường, còn trong mắt sư phụ Vinh, nó cũng chỉ nhanh như con giun bò mà thôi.

Nhưng con rắn này lại như một bóng ma, hoặc có thể nói là nó đã xuyên qua không gian, loáng một cái đã xuất hiện ở đằng sau lưng ông chủ Vương rồi.

Sư phụ Vinh nheo mắt lại, nhìn con rắn đang lao về phía mình.

Tay phải của ông ta bị tàn tật, căn bản không thể nhấc lên nổi nữa, chỉ còn lại mỗi tay trái. Nhưng không biết là đã kiệt sức hay không phản ứng lại kịp mà tay trái của ông ta lại không hề nhúc nhích.

Đúng lúc này, ông chủ Vương đột nhiên quát lớn: "Này!"

Hai tay ông ấy vừa lật, cơ thể bỗng nhiên phình to ra, quần áo trên người lập tức đứt thành từng mảnh nhỏ, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn.

Lòng bàn tay ông ấy đỏ rực như bàn là, màu đỏ ấy nhanh chóng lan lên trên, dọc theo cánh tay tới đầu vai, trong nháy mắt, toàn bộ tấm lưng đã đỏ lên như một tấm sắt bị nung đỏ.

Sự phụ Vinh đột nhiên né được con rắn đen một cách vi diệu, con rắn đen cắn vào tấm lưng đỏ rực của ông chủ Vương.

Ông chủ Vương kêu lên thảm thiết, toàn bộ lưng đều biến thành màu đen.

Tôn Trường Hải cười khinh bỉ: "Hừ, muốn dùng chân khí Chu Sa để ngăn cản nọc rắn của tôi ư, ngu ngốc!"

Nhưng ông ta còn chưa kịp nói xong, nụ cười của ông ta đã cứng đờ lại.

Khi sự chú ý của mọi người đều tập trung vào lưng của ông chủ Vương, sự phụ Vinh đột nhiên thay đổi tư thế, tiến lên một bước, vượt qua rào cản của mười mấy đệ tử Tần môn trước mặt với tốc độ nhanh như chớp, lao về phía Tôn Trường Hải.

Không ai thấy rõ chuyện gì vừa xảy ra, chỉ thấy Tôn Trường Hải ôm bả vai, lui về phía sau hai bước một cách đau đớn, bao tay của ông ta đã bị cắt đứt rơi xuống đất.

Sư phụ Vinh đứng ở đó, cánh tay phải hơi rũ xuống, tay trái vẫn giữ nguyên tư thế lao về phía trước, lưỡi đao giữa các ngón tay nhuốm đầy máu.

Đệ tử Tần môn sau lưng ông ta đều sửng sốt, sau đó đồng loạt sờ lên cổ mình rồi ngã xuống đất.

Chỉ thấy trên cổ bọn họ xuất hiện một vết rạch mảnh màu đỏ, máu tươi ồ ạt chảy ra, chảy dọc xuống mặt đất. Tốc độ và uy lực một nhát đao của sư phụ Vinh khiến mọi người ở đây cảm thấy kinh hãi.

Mọi người cũng không dám tin vào mắt mình, trên đời này lại có cây đao nhanh như vậy sao.

Ngay cả Lý Dục Thần cũng phải bất ngờ.

Một nhát đao này đã vượt xa thực lực của sư phụ Vinh, có thể nói là đã vượt xa khả năng của người bình thường trong lúc tuyệt vọng.

Sư phụ Vinh đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, máu dính trên lưỡi đao giữa các ngón tay đang nhỏ giọt xuống mặt đất.

Không phải ông ta đang cố tỏ ra ngầu lòi mà một nhát đao này cũng đã tiêu hao hết toàn bộ công lực của ông ta. Sức lực của ông ta gần như đã bị rút cạn, hơn nữa ông ta vốn đã trúng nọc rắn, ông ta bây giờ đã suy yếu tới mức một đứa nhóc ba tuổi cũng có thể xô ngã được.

Tuy Tôn Trường Hải bị chặt đứt một tay, nhưng nếu lúc này tấn công, ông ta cũng có thể dễ dàng giết được sư phụ Vinh.

Nhưng đương nhiên ông ta đã bị một nhát đao này của sư phụ Vinh chấn trụ, bất giác lui về phía sau, kinh hãi chỉ vào sư phụ Vinh: "Nhất... Nhất Đao Xuân!"

Tôn Trường Hải bị đứt lìa cánh tay khiến con rắn đen nhất thời mất khống chế.

Ông chủ Vương trở tay một phát đã bắt được con rắn đen.

Dù lưng ông ấy đã trở thành màu xanh đen nhưng lòng bàn tay vẫn đỏ rực như cũ.

Hai mắt ông ấy sắp nứt ra, hai tay nắm chặt, một làn khói bốc lên từ cơ thể con rắn kia, mọi người lại ngửi thấy được mùi thịt nướng khét lẹt.

"A..."

Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, Tôn Trường Hải phun ra một ngụm máu, rồi ngã gục xuống đất.

Con rắn này là linh xà mà ông ta dùng tinh huyết nuôi dưỡng, linh xà chết, tâm hồn của ông ta cũng bị trọng thương.

Đám đệ tử Tần môn còn lại không biết phải thế nào, họ đồng loạt nhìn về phía Tần Thụ Nghĩa.

Vẻ mặt Tần Thụ Nghĩa vô cùng khó coi.

Lý Dục Thần không ra tay, ông ta cũng không tiện ra tay.

Lý Dục Thần chỉ dẫn theo hai người, đệ tử Tần môn lại nhiều như vậy, làm trò trước tất cả lão đại trong thủ đô, nếu chỉ vậy cũng bắt không được, còn muốn dựa vào ông ta, như vậy thật sự quá mất mặt.
Chương 932: Sát thủ Cát môn!

Vốn tưởng rằng có Tôn Trường Hải ở đây có thể dễ dàng bắt được hai người Vinh Vương, nhưng không ngờ tới một nhát đao cuối cùng của sư phụ Vinh lại chặt đứt cánh tay của Tôn Trường Hải sau khi giết hơn mười mấy đệ tử Tần môn.

Thảo nào Tôn Trường Hải nghĩ sư phụ Vinh là Nhất Đao Xuân.

Tần Thụ Nghĩa đã từng thấy Nhất Đao Xuân, nếu năm đó không có ông ta âm thầm hỗ trợ, Trương Điên thật sự không thể nào giết được Nhất Đao Xuân.

Nhưng một nhát đao ngày hôm nay của sư phụ Vinh rõ ràng đã vượt xa Nhất Đao Xuân. Đao của ông ta không chỉ nhanh mà trong đó còn ẩn chứa kiếm khí.

Tới lúc này, Tần Thụ Nghĩa thật sự phải ra tay rồi, mặt mũi đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là thắng thua.

"Tìm chết!"

Tần Thụ Nghĩa tỏa ra một luồng khí tức đáng sợ, lạnh lẽo vô cùng.

Bầu không khí vừa mới bị Chu Sa chưởng của ông chủ Vương khuấy động đột nhiên trở nên lạnh lẽo như đột nhiên trời đổ mùa đông giữa mùa hè vậy.

Tần Thụ Nghĩa duỗi cánh tay ra, cánh tay của ông ta dài ra một cách kỳ lạ, một đầu rũ xuống mặt đất, bàn tay đâm sâu xuống lòng đất, vết nứt của nền đất cẩm thạch xung quanh cổ tay ông ta lan ra bốn phía.

Những người hiểu biết trong số những người có mắt kêu lên: "Quỷ thủ! Đây thật sự là Quỷ thủ! Tuyệt chiêu của Tần gia!"

Người này còn chưa kịp nói hết câu, nền đá cẩm thạch bên cạnh ông chủ Vương và sư phụ Vinh đã nứt ra, một bộ móng vuốt xương trắng nhô lên khỏi mặt đất mang theo luồng khí tức chết chóc như xương khô của cương thi bị chôn giấu dưới mặt đất hàng ngàn năm, lao về phía bọn họ.

Cảnh này khiến người xem kinh hãi rùng mình.

Dù vừa rồi có đánh nhau kịch liệt cỡ nào, dù Chu Sa chưởng có khí phách cỡ nào, đao pháp Vinh môn có nhanh cỡ nào, thậm chí cả linh xà kỳ lạ kia vẫn đều nằm trong phạm vi nhận thức của mọi người.

Nhưng hai bàn tay quỷ vươn ra khỏi mặt đất này thật sự đã hoàn toàn vượt khỏi tưởng tượng của mọi người.

Đặc biệt là Tần gia và hai người Vinh Vương cách nhau khoảng bảy tám mét, ngăn giữa bọn họ còn có một loạt đệ tử Tần môn.

Hiện trường tràn ngập tiếng kêu ngạc nhiên.

Khuôn mặt Tần gia dữ tợn như quỷ đói nhìn thấy linh nhục.

Nhưng vào lúc này, hai ánh sáng lạnh phóng tới, đâm vào phần xương cổ của hai cả hai tay.

Hai bàn tay xương đột nhiên chui lại xuống lòng đất như một con rắn bị dọa sợ.

Tần Thụ Nghĩa rên lên một tiếng, thu tay lại rồi đưa tay lên nhìn.

Hai cổ tay của ông ta đều bị cây kim thép cắm vào.

"Lý Dục Thần!", Tần Thụ Nghĩa tức giận nhìn Lý Dục Thần: "Cậu dám mưu sát tôi!"

"Cũng như nhau cả thôi!", Lý Dục Thần nói.

Tần Thụ Nghĩa thấy phần da trên cổ tay xuất hiện hắc khí mờ ảo lộ ra từ trong xương tủy.

Đương nhiên, trên hai cây kim đó có độc, hơn nữa do kim đâm vào xương cốt, nên khí độc thật sự đã tiến vào cốt tủy.

"A..", Tần Thụ Nghĩa tức giận: "Lý Dục Thần, tên tiểu nhân! Cậu dùng kim độc hại tôi thì sao được coi là anh hùng chứ?"

Lý Dục Thần nói: "Trước giờ tôi chưa từng nói mình là anh hùng. Huống gì, cây kim độc này rõ ràng là của ông. Ông đừng nói với tôi, người vừa rồi dùng kim độc bắn tôi không phải là do ông sắp xếp. Mau giải độc đi, chậm thêm nữa thì dù ông có giải được cũng vô dụng".

"Cái rắm!", Tần Thụ Nghĩa vô cùng tức giận.

"Đây là kim độc của Cát môn, tôi làm gì có thuốc giải! Tên họ Lý, tội không ngờ cậu lại là người của lão quỷ Cát môn. Mau đưa thuốc giải cho tôi!"

"Cát môn?", Lý Dục Thần không hiểu, thấy Tần Thụ Nghĩa như vậy, trông không giống như đang nói dối.

Hầu Thất Quý nói nhỏ bên tai anh: "Cát môn cũng là một tổ chức trong giang hồ, nổ danh ngang bằng các môn phái Vinh, Lan, Yếu, bọn họ lấy ám sát làm chủ, cho nên lại càng bí ẩn".

Lý Dục Thần nhíu mày.

Hai tay Tần Thụ Nghĩa đều bị kim đâm, ngón tay không thể nào nhúc nhích, cũng không thể rút kim ra. Ông ta định dùng công lực ép kim ra, nhưng độc tính nọc độc của Cát môn vô cùng mạnh, hai tay ông ta đã rất tê mỏi, hoàn toàn không còn sức nữa, chứ đừng nói đến vận chân khí.

Có thể chính Tần Thụ Nghĩa cũng chưa từng ngờ tới, đường đường là Mắt Thần Tay, Tông Sư Sách Môn, bản lĩnh gần như chưa kịp dùng tới đã thua trong tay Lý Dục Thần.

"A..", vẻ mặt Tần Thụ Nghĩa hung dữ: "Lý Dục Thần, cậu đừng mong được chết tử tế!"

Lý Dục Thần không thèm để ý tới lời chửi rủa của ông ta, nói: "Ông chỉ còn ba phút, khí độc tiến vào tim, chắc chắn sẽ chết. Nói cho tôi biết, hai mươi năm trước, ông đã làm gì với nhà họ Lý? Người đứng sau lưng ông là ai? Nói mau, tôi sẽ giúp ông giải độc".

"Hừ! Độc của Cát môn là độc nhất thiên hạ, vừa rồi cậu còn nói kim độc không phải của cậu, cậu lấy cái gì giải độc cho tôi?", Tần Thụ Nghĩa trừng mắt nhìn Lý Dục Thần: "Cậu có thuốc giải, chứng tỏ kim độc chính là của cậu, cậu là người Cát môn!"

"Ai bảo giải độc nhất định phải cần thuốc giải?"

Lý Dục Thần chậm rãi bước tới.

Đám đệ tử Tần môn còn sống vội vàng nhường đường.

Anh đi tới bên cạnh ông chủ Vương, đặt tay lên lưng ông chủ Vương.

Ông chủ Vương bị rắn cắn sau lưng, bị trúng độc còn nặng hơn cả sư phụ Vinh, lại không kịp xử lý, giờ phút này nọc rắn đã lan ra khắp cơ thể, thậm chí cả khuôn mặt cũng tràn ngập hắc khí, trông như người sắp chết.

Sau khi Lý Dục Thần đặt tay lên, hắc khí trên mặt và cánh tay của ông chủ Vương đã rút đến sau lưng.

Lý Dục Thần nhấc tay lên, chỉ thấy trong lòng bàn tay tràn ngập hắc khí rút ra từ lưng của ông chủ Vương.

Ông chủ Vương hít sâu một hơi, khuôn mặt đã nhanh chóng rạng rỡ trở lại.

Lý Dục Thần đi tới trước mặt sư phụ Vinh, đặt tay lên vai sư phụ Vinh, cũng dùng cách giống như vậy để rút nọc rắn trên người ông ta ra.

Sau đó, anh nhìn Tần Thụ Nghĩa.

Tần Thụ Nghĩa cảm giác khí độc đã nhanh chóng lan tới ngực, ông ta biết, mình không cứu được nữa rồi, thật sự muốn chết đi cho xong.

"Được, tôi nói cho cậu biết, hai mươi năm trước, tôi nhận lệnh tới tìm một món đồ ở nhà họ Lý".

"Đồ gì?"

"Một miếng ngọc".

Lý Dục Thần biết ngay Tần Thụ Nghĩa đang tìm những mảnh vỡ ngọc Thiên Hồn của mình.

"Ai phái ông tới tìm?"

"Sư phụ tôi... Đạm Đài Ngọc".
Chương 933: Lữ Hiển chưa chết?

Hầu Thất Quý vừa nghe tới cái tên Đạm Đài Ngọc thì lập tức nhớ tới cương thi dưới lòng cổ mộ, tên Quỷ Vương khủng bố kia và cả những quan tài chứa đầy châu báu kia nữa.

Ông ta nhìn cỗ quan tài đen nhánh trên mặt đất, chúng cũng lớn như quan tài trong cổ mộ.

"Đạm Đài Ngọc..."

Lý Dục Thần lẩm bẩm cái tên này, đột nhiên suy nghĩ tới rất nhiều chuyện.

Xem ra miếng Thiên Hồn Bích kia thật sự rất quan trọng, quan trọng tới mức Ma giáo cũng phải tìm nó.

Rất có thể Đạm Đài Ngọc vẫn ở thủ đô, nấp dưới thân phận Sách Môn để tìm kiếm miếng ngọc cổ của nhà họ Lý. Chắc chắn ông ta đã từng tới nhà họ Lý, bị Tiêu Sinh theo dõi, vì thế nhiệm vụ tìm Thiên Hồn Bích mới giao cho Tần Thụ Nghĩa.

Tần Thụ Nghĩa là đệ tử của Đạm Đài Ngọc, làm nên tên tuổi nhờ Mắt Thần Tay Quỷ, trở thành Tông Sư Sách Môn.

Thân phận này khiến ông ta có thể dễ dàng có chỗ đứng trong thủ đô, cũng càng tiện cho ông ta tìm kiếm Thiên Hồn Bích. Dù Thiên Hồn Bích ở nhà họ Lý hay đã tràn vào thị trường.

"Thì ra ông là người trong Ma giáo", Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn Tần Thụ Nghĩa.

"Cái rắm! Tôi gia nhập Sách Môn, học thư pháp hội họa, khắc ngọc nung sứ, cùng lắm là đào quặng tìm vàng, liên quan gì tới Ma giáo chứ?"

Tần Thụ Nghĩa nhất quyết phủ nhận, nhưng đột nhiên phát hiện mình giải thích thế này cứ như giấu đầu lòi đuôi.

"Lý Dục Thần, mau đưa thuốc giải đây, giải độc cho tôi! Đợi sư phụ trở về, đừng nói là cậu, ngay cả lão quỷ Cát môn cũng đều bị xử lý!"

Ông ta vẫn nhận định Lý Dục Thần có liên quan tới Cát môn, còn hai cây kim độc kia chính là thứ chuyên dùng để đối phó mình.

Lý Dục Thần lười giải thích, hỏi: "Sau lưng ông, ngoài Đạm Đài Ngọc còn có ai nữa?"

"Hết rồi", Tần Thụ Nghĩa nói.

"Hết rồi?", Lý Dục Thần lạnh lùng cười một tiếng: "Đạm Đài Ngọc mấy ngày nay không liên hệ với ông đúng không? Ông đừng nói với tôi là hành động của ông đều là do ông chủ động".

Tần Thụ Nghĩa sửng sốt. Ông ta không hiểu tại sao gần đây Đạm Đài Ngọc đột nhiên mất liên lạc, tại sao Lý Dục Thần lại biết được?

Ông ta mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu, dẹp bỏ suy nghĩ này.

"Lý Dục Thần, rốt cuộc cậu muốn biết điều gì?"

"Ai là người mời Bayar tới? Quan tài Tuyệt Hộ là chủ ý của ai? Tông Đàn của các người ở đâu? Và có bao nhiêu người?"

Lý Dục Thần hỏi một lèo, sau đó nhắc nhở: "Ông còn một phút".

Trán Tần Thụ Nghĩa thấm đầy mồ hôi lạnh, khí độc đã lan tới mặt ông ta, nửa khuôn mắt đã chuyển sang màu xanh lơ.

"Đều... Đều là do Tôn tiên sinh phụ trách liên hệ".

"Tôn Trường Hải?"

Lý Dục Thần quay đầu lại nhìn mới phát hiện Tôn Trưởng Hải đã biến mất.

Đám người cũng ngạc nhiên.

Tôn Trường Hải bị một nhát đao của sư phụ Vinh chặt đứt cánh tay, linh xà ông ta nuôi dưỡng đã chết, dẫn tới tâm thần bị ảnh hưởng, gần như trở thành phế nhân, sự chú ý của mọi người đều đang tập trung trên người Lý Dục Thần và Tần Thụ Nghĩa, không ai để ý Tôn Trường Hải đã đi đâu.

Vị trí Tôn Trường Hải hộc máu ngã xuống đất rất gần cổng, sư phụ Vinh và ông chủ Vương nhìn nhau, tâm linh tương thông mà cùng nhau hành động, lao về phía cổng.

Lý Dục Thần không cản họ, anh nhìn Tần Thụ Nghĩa, nói: "Tôn Trường Hải liên hệ với ai, đừng nói là ông không biết?"

"Lữ Hiển", Tần Thụ Nghĩa nói.

"Cái gì?"

Lý Dục Thần lắp bắp kinh ngạc.

Không phải Lữ Hiển đều đã bị ông nội Hữu Toàn giết rồi sao?

Chính miệng Khiếu Uyên đã nói, ông ta và ông nội Hữu Toàn đã cùng tới Mạc Bắc giết chết Lữ Hiển.

Châu Khiếu Uyên không có lý do gì để lừa anh, hơn nữa còn rất khớp với lời Tiêu Sinh nói, không thể giả được.

Chẳng lẽ Lữ Hiển chưa chết?

Hay là năm đó ông nội Hữu Toàn giết nhầm người, người đó không phải Lữ Hiển.

"Lữ Hiển đang ở đâu?"

"Tôi chỉ biết ở Mạc Bắc, cụ thể là ở đâu thì không biết".

Mạc Bắc, điều này cũng giống như những gì Châu Khiếu Uyên nói, nói cách khác, năm đó ông nội Hữu Toàn không giết nhầm.

"Tôn Trường Hải biết ư?"

"Ông ấy là đồ đệ của Lữ Hiển".

Lý Dục Thần gật đầu: "Vấn đề cuối cùng. Hai mươi năm trước, ông có tham gia vào cuộc tàn sát nhà họ Lý hay không?"

Mọi người ở đây đều lắp bắp kinh hãi, bắt đầu sôi nổi.

"Nhà họ Lý thật sự bị tàn sát sao?"

"Không thì sao lại đột nhiên biến mất được chứ?"

"Vậy cũng tàn nhẫn thật, trên dưới nhà họ Lý có mấy trăm người lận đó!"

"Chưa hết đâu, nhà họ Lý không chỉ có mỗi căn nhà đó, ở Kinh Giao còn có mười mấy trang viên, lại còn có chi nhánh khắp nơi, cộng thêm họ hàng thân cận, nói mấy ngàn người còn là ít đấy!"

"Thảo nào Lý Dục Thần thù dai đến vậy, thậm chí còn dùng cả thủ đoạn hèn hạ như hạ độc".

"Mối thù diệt môn, hạ độc thì có là gì, nếu Tần gia có liên quan tới chuyện hai mươi năm trước thì đây cũng là báo ứng!"

"Dù sao cũng không đáng mặt anh hùng! Nếu anh ta đấu một chọi một với Tần gia thì tôi sẽ nể phục anh ta".

"Một chọi một? Biệt danh Quỷ thủ là để trưng thôi sao? Chỉ với một tay như vừa rồi của Tần gia thôi, tên họ Lý kia đã chết nhăn răng rồi!"

...

Vẻ mặt Tần Thụ Nghĩa tối sầm lại, không biết là do độc hay nhớ tới chuyện cũ năm đó.

"Lý Dục Thần, tôi bảo không thì cậu có tin tôi không? Có bản lĩnh thì giải độc cho tôi trước đi, ta sẽ nói cho cậu biết về chuyện hai mươi năm trước".
Chương 934: Tần môn chính là kết cục!

Lý Dục Thần cười khinh bỉ, móc hai ngón tay, hai cây kim trên cổ tay lập tức bay ra, luồng hắc khí kia cũng bay ra theo như cái đuôi.

Cạch cạch hai tiếng, hai cây kim đâm sâu vào ván quan tài.

Màu đen trên mặt Tần Thụ Nghĩa nhanh chóng biến mất, rồi lui về phía cổ tay, cuối cùng biến thành điểm cuối của điểm đen và biến mất trong không trung.

Tần Thụ Nghĩa đưa tay lên nhìn, hai quỷ thủ khiến ông ta tự hào coi như đã được cứu rồi. Ông ta vội vàng lấy viên thuốc ra nhét vào miệng, vận chân khí tuần hoàn một vòng trong cơ thể, khi cảm thấy dễ chịu hơn mới yên tâm.

"Được, bây giờ ông có thể nói rồi", Lý Dục Thần nói.

Ánh mắt Tần Thụ Nghĩa lập lòe, vẻ mặt do dự.

Ông đã nhận định Lý Dục Thần là người Cát môn, Cát môn nhiều sát thủ, ai ai cũng khó chơi, hơn nữa đều ẩn giật thần bí, chọc phải người Cát môn sẽ vô cùng phiền phức.

Huống gì ngay cả sư phụ ông ta, Đàm Đài Ngọc cũng phải né xa lão quỷ Cát môn kia ba thước.

Nhưng trong cục diện hôm nay, ông ta thật sự không còn đường lui nữa rồi.

Hai mươi năm trước, tuy ông ta không tiếp tay tham dự vào cuộc chiến nhà họ Lý, nhưng lúc đi tìm dư nghiệt nhà họ Lý, ông ta đã phí không ít sức, cũng giết không ít người.

Hôm nay ông ta và Lý Dục Thần chỉ có một người có thể sống sót trở ra.

Tần Thụ Nghĩa tin rằng, người này chính là mình.

Lý Dục Thần dựa vào ám khí Cát môn và thuốc độc, chỉ cần ông ta cẩn thận một chút, hoặc là đánh đòn phủ đầu không cho anh cơ hội thi triển ám khí và hạ độc thì sẽ không thua.

Huống gì hai người Vương Vinh đã đuổi theo Tôn Trường Hải, điều này có thể khiến ông ta chuyên tâm đối phó với Lý Dục Thần.

"Hai mươi năm trước..."

Tần Thụ Nghĩa thở dài một hơi, quỳ xuống trước mặt Lý Dục Thần, nhìn có vẻ là định dập đầu.

Mọi người đều ngạc nhiên vì hành động của ông ta, đường đường là Tông Sư Sách Môn nhưng lại quỳ xuống như thế!

Nhưng đúng lúc này, nền đất dưới chân Lý Dục Thần đột nhiên nứt ra, dưới lòng đất có rất nhiều xương tay vươn ra, những khúc xương trắng nõn dựng lên như cột điện, lòng bàn tay tạo thành một mái vòm trên không, vây Lý Dục Thần ở bên trong.

Tần Thụ Nghĩa sử dụng Quỷ thủ, chỉ là lần này nhờ có tư thế quỳ xuống dập đầu che giấu nên ra tay vô cùng bí ẩn.

Ông ta bật cười: "Hahaha, Lý Dục Thần, vừa rồi không cẩn thận rơi vào bẫy của cậu, giờ cậu không còn ám khí và thuốc độc nữa rồi, tôi xem cậu còn có bản lĩnh gì! Hahahaha, hôm nay, ta sẽ cho cậu nếm mùi lợi hại của Quỷ thủ!"

Dứt lời, ông ta nhấc tay dưới lòng đất lên, những chiếc xương cao chót vót giam giữ Lý Dục Thần như nhà giam lập tức chìm xuống, có vẻ như định lôi Lý Dục Thần xuống lòng đất.

Mọi người đều kinh hãi, đây là định tiếp tay đưa người xuống địa ngục sao?

Sau một trận xôn xao, xương cốt xung quanh Lý Dục Thần rơi xuống đầy đất.

Tần Thụ Nghĩa hét lên thảm thiết, khi rút tay lại, ông ta phát hiện bàn tay mình đã biến mất, chỉ còn lại đoạn cổ tay trụi lủi, trên đó còn dính đầy máu lẫn với bùn đất.

"Cậu... rốt cuộc cậu là ai?", Tần Thụ Nghĩa hoảng sợ dùng cổ tay chỉ vào Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần lạnh lùng nói: "Vốn còn muốn giữ lại một con đường sống cho Tần môn của ông, tự ông không cần thì cũng đừng trách tôi. Hôm nay, tôi sẽ dùng máu Tần môn các người để tế tổ tiên nhà họ Lý đã chết vào hai mươi năm trước".

Dứt lời, anh chỉ tay.

Mọi người chỉ thấy một tia sáng đen lóe lên.

Không ai thấy rõ đó là cái gì.

Lại thấy đầu của Tần Thụ Nghĩa và đệ tử Tần môn còn lại đều rơi xuống đất, bọn họ lộc cộc quay cuồng trên mặt đất như quả bóng cao su bị một đám trẻ con đá loạn.

Tần Thụ Nghĩa đập rầm vào quan tài rồi mới dừng lại, đôi mắt trợn trừng nhìn không trung như kiểu đến chết cũng không thể tin nổi.

Lý Dục Thần vung tay lên, thi thể của Tần Thụ Nghĩa lập tức bay lên, rơi vào cỗ quan tài đen nhánh mà sư phụ Vinh mang tới.

Tiếp đó, thi thể của những đệ tử Tần môn khác cũng bay lên rồi đồng loạt rơi vào quan tài.

Cỗ quan tài này tuy lớn, nhưng nếu đặt trên một mặt phẳng thì nhiều lắm cũng chỉ chứa được bốn năm người, đây có hàng chục người sao có thể chứa hết được?

Các thi thể được xếp chồng cao lên đến vài mét.

Cuối cùng, Lý Dục Thần lật tay lại, nắp quan tài trên mặt đất lập tức bay lên, xoay vài vòng trong không trung, rồi bay đến chỗ cực cao, đè một cái rầm lên đống thi thể rồi ép mấy chục cỗ thi thể vào trong quan tài.

Mọi người nhìn mà sởn gai ốc.

Đây nào có phải quan tài, đây rõ ràng là nồi áp suất.

Lý Dục Thần xoay người nhìn những nhân vật nổi tiếng trong thủ đô.

Mấy trăm người ở đây là đại diện cho hào môn thế gia và những nhân vật có danh tiếng trong toàn bộ thủ đô.

Những lão gia, phu nhân, công tử tiểu thư bình thường luôn kiêu ngạo đó,

giờ phút này đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi, không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Lý Dục Thần, thậm chí còn có người cúi gằm mặt xuống.

Bọn họ chưa bao giờ cảm nhận được sự áp lực kinh khủng thế này từ ai cả.

Ánh mắt Lý Dục Thần lặng lẽ đảo qua từng người, sau đó cao giọng:

"Các vị, nhà họ Lý của tôi từng là thế gia đệ nhất thủ đô, nhưng lại bị kẻ gian hãm hại, bị tiêu diệt trong một đêm. Hôm nay, Lý Dục Thần tôi đã trở về để đáp trả mối thâm thù huyết hải này! Hai mươi năm trước, phàm là những người tham gia vào vụ huyết án diệt môn nhà họ Lý, trên tay có dính máu tươi của người nhà họ Lý, chỉ cần chủ động bước ra, tất cả đều có thể được giảm tội. Nhưng nếu định lừa dối tôi, một khi bị tôi phát hiện ra thì sẽ nhận kết cục giống như Tần môn!"

Dứt lời, anh nhấc tay trái lên, cỗ quan tài chứa hàng chục thi thể Tần môn dựng thẳng lên, lơ lửng giữa không trung.
Chương 935: Trở lại vị trí số một

Lý Dục Thần đẩy tay phải về phía trước, quan tài lập tức bay về phía bắc, nhanh chóng hóa thành một chấm đen trong không trung, rồi biến mất.

...

Cách Yên Bắc Viên mấy chục dặm về phía bắc là chân núi Yên Sơn.

Trên một ngọn núi hoang vu, có một vài người đang đi săn, một người trong đó Ngô Đại Minh, giám đốc đại lý xe Dao Quang.

Bên cạnh Ngô Đại Minh là một tên béo đang cầm súng săn bắn vào một khu rừng cách đó không xa.

Một con hoẵng vàng lao ra, nhảy loạn xạ như mất phương hướng, rồi nhanh chóng ngã gục xuống đất.

Tên béo bước tới, xách con hoẵng vàng lên, cười haha: "Cái thứ nhát gan, viên đạn còn chưa bắn trúng nó, anh xem nó sợ co rúm vào này, hahaha!"

Ngô Đại Minh ủ rũ, không có hứng thú.

Tên mập nói: "Đại Minh, đừng buồn nữa, anh không phải giám đốc đại lý xe Dao Quang rồi sao, không làm thì không làm thôi, có gì mà không được chứ!"

Ngô Đại Minh nói: "Nhưng sau khi con nhóc Sở Dao kia lên tiếng, đại lý xe nào trong thủ đô còn cần tôi nữa?"

Tên béo lạnh lùng cười: "Sở Dao là cái thá gì? Tương lai của nhà họ Sở cuối cùng cũng về tay cậu Sở thôi".

Ánh mắt Ngô Đại Minh sáng lên: "Cậu Sở..."

Tên béo cười nói: "Anh là người của cậu Sở mà, sao mà cậu Sở bỏ rơi anh được. Cậu Sở nói chỉ cần anh làm thay cậu ấy vài việc, sau này toàn bộ câu lạc bộ Dao Quang đều có thể giao cho anh".

"Thật sao, cậu ấy muốn tôi làm gì?"

"Đơn giản lắm..."

Tên béo vẫy tay với Ngô Đại Minh, bảo anh tới gần một chút.

Ngô Đại Minh đi tới.

Lúc này, bỗng nhiên ầm một tiếng, một cỗ quan tài không biết từ đâu bay tới, rơi trúng người tên béo, sau đó đâm rầm vào vách đá.

Một con hoẵng vàng rơi từ trên trời xuống, nhảy loạn xạ trên mặt đất rồi trốn vào rừng cây.

Ngô Đại Minh đứng ngơ ngác tại chỗ, quay đầu lại thấy đầu quan tài lộ ra trên vách núi.

...

Sư phụ Vinh và ông chủ Vương đã trở lại.

"Không tìm được", sư phụ Vinh cúi đầu: "Tên này rất gian xảo, để ông ta chạy mất rồi".

Ông chủ Vương nói: "Không thể trách lão Vinh, là vấn đề của tôi, tôi chọn sai đường".

Sư phụ Vinh nói: "Không liên quan đến ông, truy đuổi vốn là điểm mạnh của Vinh môn tôi, lần này là tại tôi".

Ông chủ Vương nói: "Phán đoán ban đầu của ông là đúng, nếu không phải tôi cứ cương quyết thì ông ta cũng không trốn thoát được".

Lý Dục Thần xua tay, nói: "Thôi, ông ta đã mất một tay, tâm thần bị hao tổn, chỉ còn lại nửa cái mạng. Đúng lúc này cứ để ông ta tới Mạc Bắc cầu cứu, tốt nhất là Lữ Hiển tự mình tới".

Sau khi chuyện kết thúc, những hào môn thế gia lại sôi nổi tới chào hỏi Lý Dục Thần, cả đám đều thề độc rằng mình không có liên quan gì tới việc nhà họ Lý hai mươi năm trước.

Tần Thụ Nghĩa đã chết, Tần môn cũng không còn, lễ vật bọn họ mang tới đương nhiên cũng sẽ mất tác dụng. Không biết ai đề xuất tặng lễ vật cho nhà họ Lý bày tỏ tấm lòng mà mọi người đều sôi nổi làm theo.

Vì thế, những lễ vật vốn định tặng cho Tần gia đều tới tay nhà họ Lý.

Điều này khiến Hầu Thất Quý vô cùng bận rộn.

Vương Tứ gia chắp tay nói: "Chúc mừng cậu Lý vượt qua gian mưu, báo được thù lớn! Qua trận chiến này, cậu Lý đã nổi danh khắp thủ đô, từ nam ra bắc, không có gia tộc nào không phục, nhà họ Lý lại trở về vị trí số một!"

Nếu lời này được thốt ra từ miệng người khác thì có thể sẽ bị coi là nịnh nọt, nhưng nếu là Vương Bách Thuận thì lại khác.

Tuy địa vị của Vương Bách Thuận ở trong nhà họ Vương không cao lắm, nhưng dù sao cũng là em trai ruột của Vương Bách Xuyên, bình thường nói chuyện làm việc cũng rất cẩn thận, không phải là người làm việc tùy tiện.

Nếu ông ta đã nói như vậy thì chắc chắn đã từng hỏi thăm Vương Bách Xuyên.

Nhà họ Vương bây giờ là số một trong thủ đô, Vương Bách Thuận nói nhà họ Lý trở lại vị trí số một, vậy tức là nhà họ Vương đã thừa nhận vị trí của nhà họ Lý. Nhà họ Vương đã thừa nhận, vậy thì các gia tộc từ nam ra bắc không thể nào không chấp nhận.

Lý Dục Thần cười nói: "Tứ gia, ông đừng tâng bốc tôi quá, nhà họ Lý có phải số một hay không, không phải chỉ dựa vào việc tôi đánh mấy tên tiểu nhân đó là quyết định được, những ngày tháng sau này còn dài, còn phải nhờ mọi người dạy bảo nhiều hơn".

Sở Dao nói: "Cậu Lý, Tứ gia đã nói vậy rồi, cậu cũng đừng khách sáo nữa. Vừa rồi tôi đã gọi điện cho bố, bố tôi nói, nhà họ Lý vốn đã là số một, không có gì phải tranh cãi nữa".

Na Nhữ Bình nói: "Đúng vậy, trước đây tưởng rằng nhà họ Lý không còn nữa, mới xuất hiện Tứ đại gia tộc. Bây giờ nhà họ Lý trở lại rồi, gia tộc của ta đương nhiên cũng phải rời khỏi Tứ đại gia tộc, nhà họ Lý là số một, chắc chắn không phải bàn!"

Những vị này đều đã nói thế, hào môn thế gia làm gì có ý kiến gì nữa. Huống gì chuyện hôm nay cũng đủ khiến bọn họ chấn động.

Thế lực Tần môn không thua kém bất kì gia tộc nào trong Tứ đại gia tộc, lại có Tông Sư trấn giữ, vậy mà Lý Dục Thần nói giết là giết.

Tuy Yến Bắc Viên chuẩn bị yến tiệc thịnh soạn, nhưng có nhiều người chết như vậy, không ai muốn ăn cơm ở nơi xui xẻo này, thế nên sau khi ồn ào một trận, bọn họ lập tức giải tán.

"Cô Sở!", trước khi chia tay, Lý Dục Thần đột nhiên gọi Sở Dao lại.

"Cậu Lý còn có việc gì sao?", Sở Dao nhìn Lý Dục Thần đầy mong đợi.

Lý Dục Thần nói: "Đới Đình đâu, tôi nhớ là cô ấy tới cùng cô mà?"

"À!", Sở Dao cả kinh, giờ mới nhận ra không thấy Đới Đình đâu nữa.

Lý Dục Thần không nói gì nữa, rồi dắt Lâm Mộng Đình.

"Người mưu hại anh là Đới Đình sao?", Lâm Mộng Đình hơi giật mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom