• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (57 Viewers)

  • Chương 734-735

Chương 734: An ủi và chú ngữ

Lý Dục Thần quay đầu nhìn Lâm Mộng Đình mà chẳng nói năng gì.

Lâm Mộng Đình mất tự nhiên khi anh nhìn mình bèn chột dạ hỏi han: “Sao lại nhìn tôi kiểu thế? Tôi nói bậy gì à?”

“Không, cô không nói gì sai hết”, Lý Dục Thần nói: “Tôi vẫn nghĩ rằng số mệnh của bọn họ thật trắc trở, không ngờ là cô cũng rất thông suốt. Nhưng mà theo như lời cô nói, bọn họ vì tình yêu mà ở bên nhau dù chết cũng không hối hận. Xem ra tôi vẫn còn rất nông cạn khi lý giải chốn hồng trần, không bằng cô được”.

Lâm Mộng Đình cười nói: “Anh luôn ở trên núi, mới xuống dưới có vài ngày thì sao thấu hiểu được hồng trần. Thật ra tôi cũng không hiểu, tuổi chúng ta còn đang trong thời điểm được yêu mà không hay, vẫn còn hiểu biết nông cạn về tình yêu lắm. Tôi chỉ cảm thấy rằng tình yêu oanh liệt dữ dội dù biết cả thế giới đều phản đối như chú với dì là một tình yêu cảm động đến nhường nào đây chứ! Cũng chỉ có vậy mới không sống phí đời này, mới coi như là đã sống trọn một đời”.

Lý Dục Thần cười nói: “Chú với dì à? Sao không gọi bố mẹ đi kìa?”

Lâm Mộng Đình sửng sốt, mặt ửng đỏ, nói: “Đợi đến khi anh khôi phục lại vinh quang của nhà họ Lý ở thủ đô đã, khi ấy tôi đến trước mộ phần của họ dâng hương rồi gọi sau”.

Cô sợ Lý Dục Thần tiếp tục lải nhải bèn vội chuyển đề tài: “Cả hai người yêu nhau sẽ hạnh phúc, không thấy đau khổ. Thật ra người mệt mỏi lại chính là những người vô tội của nhà họ Lý. Nhà họ Lý vốn là gia tộc số một thủ đô, chẳng biết có bao nhiêu nhân khẩu, vậy mà trong một đêm lại chết sạch. Có lẽ trong số đó, có rất nhiều người đến chết cũng không biết đã xảy ra chuyện gì”.

Lòng Lý Dục Thần đau xót.

Từng câu của Lâm Mộng Đình đâm trúng nỗi đau của anh.

Đây là chuyện khiến anh hận nhất và cũng là chuyện mà anh muốn điều tra rõ ràng chân tướng nhất.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, khi mình giết đệ tử Cái Bang, giết cả nhà họ Phan liệu có nghĩ tới ở đây có bao nhiêu người vô tội không?

“Ai là ma ai là tiên chứ?”, anh thì thào tự hỏi: “Tiên ma chỉ cách một ranh giới. Những lời của Vương đạo trưởng có lẽ không phải nói về bố mẹ mình mà có lẽ là đang tự hỏi bản thân”.

Lâm Mộng Đình nhìn sắc mặt của Lý Dục Thần, biết ngay lòng anh đang nghĩ gì, bèn an ủi nói: “Dục Thần, tôi mới bước vào cánh cửa tu hành, hiểu biết rất ít về tiên đạo huyền môn. Dựa vào sự hiểu biết và tu vi nông cạn của tôi, tôi nghĩ rằng, người có sinh lão bệnh tử là quy luật của tự nhiên. Người tu tiên là đi ngược lại với trời vậy nên mới gặp phải lôi kiếp.

Bản chất của tiên ma có lẽ không khác nhau lắm, nhưng tiên là từ người mà thành, ma từ quỷ sinh ra. Người tu hành làm những gì họ muốn và đó đều không phải hành vi của ma đạo. Điểm gây ra sự khác biệt ấy là trái tim và hành động do dục vọng sai khiến. Nếu vì ham muốn mà làm liều thì trong lòng có quỷ và đó sẽ thành ma.

Những gì anh làm gần đây quả thật có sát nghiệt quá nặng, trái với thiên hòa, nhưng đáy lòng anh vô tư không quan tâm không coi đó là hành động của ma đạo, vậy nên anh cũng không tự trách bản thân. Nhưng mà sau này lúc nào cũng phải cẩn thận chú ý, phòng sa đọa vào đó”.

Lâm Mộng Đình nói xong, bất an nhìn Lý Dục Thần, sợ mình nói sai.

Lý Dục Thần nhìn thẳng vào Lâm Mộng Đình, tim đập loạn xạ.

Một lúc sau, Lý Dục Thần bỗng cười phá lên.

Lâm Mộng Đình bàng hoàng, hỏi: “Anh cười gì thế?”

“Hahaha...”, Lý Dục Thần nắm chặt tay cô, cười, bảo: “Vợ của tôi đúng là thiên tài! Có vợ như thế, chồng còn cần gì nữa!”

Anh từ từ cầm tay Lâm Mộng Đình đưa đến bên miệng, bỗng nhiên ngậm một ngón tay của cô.

Lâm Mộng Đình bật thốt, mặt đỏ bừng, nóng ran.

Nhưng mà ngay sau đó, một cơn đau thấu xương truyền tới khiến mặt cô tái nhợt.

Hóa ra, Lý Dục Thần dùng răng nanh cắn tay cô.

“Dục Thần!”, Lâm Mộng Đình nhịn đau kêu lên, không hiểu sao Lý Dục Thần lại làm vậy.

Lý Dục Thần nhả ngón tay cô ra, một tay cầm lấy, một tay kéo ống quần của mình lên, lộ ra vết sẹo do kiếm Huyền Minh gây ra trên đùi.

Anh cầm lấy ngón tay Lâm Mộng Đình nhẹ nhàng vuốt lên vết sẹo ấy, để lại một vết máu đỏ thẫm.

Vết sẹo kia như một con rết hút máu, nó hút sạch máu trên làn da vào.

Trên vết sẹo có thêm một tia huyết sắc, trông vô cùng đáng sợ.

Sau đó, Lý Dục Thần lại ngậm ngón tay của Lâm Mộng Đình vào mồm, khẽ mút hai cái, hút sạch vết máu nhỏ ra trên ngón tay.

Sau khi buông ra, miệng vết thương trên ngón tay đã khép lại, nguyên vẹn như cũ.

Chỉ còn lại một cảm giác ấm áp mịn màng trên làn da, khiến cho Lâm Mộng Đình cảm thấy hơi ngứa, tim đập loạn nhịp như chú nai con chạy loạn.

“Mộng Đình, tôi dạy cho cô một câu chú ngữ”.

Lý Dục Thần nói ra nội dung của chú ngữ, dạy cho cô cách sử dụng tâm pháp như thế nào.

“Sau này, bất cứ lúc nào, chỉ cần tâm ma của tôi lại biến động, có dấu hiệu tạo sát nghiệp thì cô hãy niệm chú này”.

“Sẽ thế nào”, Lâm Mộng Đình lo lắng hỏi.

“Vết sẹo trên đùi tôi sẽ đau”.

“Đau đến mức nào?”

“Đau đến mức tôi không thể đi lại, không cầm kiếm nổi”, Lý Dục Thần nói.

Sắc mặt Lâm Mộng Đình trắng bệch, tưởng tượng ra dáng vẻ đau đớn của Lý Dục Thần bèn cảm thấy lòng mình cũng đau như vậy.

“Anh cứ thế tin tưởng tôi vậy à?”

“Tôi tin cô”.

“Nhưng mà tôi sợ rằng mình không nỡ”.

“Không, cô phải quyết tâm ra tay, không cần sợ tôi đau, bởi lẽ cô làm thế không phải đang hại tôi mà là đang cứu tôi”.

Lâm Mộng Đình gật đầu nói: “Được”.
Chương 735: Đến thủ đô giải thắc mắc

Tại khoảnh khắc ấy, Lâm Mộng Đình cảm giác mình như có một sứ mệnh vĩ đại.

Cảm giác kỳ quái trên ngón tay vẫn còn đó, tuy trái tim đập loạn xạ đã lắng bớt nhưng lại có thêm sự ngọt ngào. Cô hiểu đây chính là tình yêu.

Khi yêu và sứ mệnh kết hợp lại một chỗ, người phụ nữ sẽ trở nên rất mạnh mẽ.

..

“Quả thục đế lạc hoa khai nhật, thanh ngưu bạch vân hàm cốc quan”.

Sau khi lý giải hai câu thơ đầu, Lý Dục Thần chuyển qua hai câu thơ sau: “Mộng Đình, cô nói xem hai câu này có ý gì?”

Lâm Mộng Đình cười nói: “Hai câu này thật ra rất đơn giản, chẳng qua chỉ là đố chữ mà thôi”.

“Đố chữ ư?”

“Đúng vậy, anh xem này, bình thường chúng ta đều nói là “qua thục đế lạc”, nhưng thơ của Vương đạo trưởng lại cố tình dùng quả thục đế lạc. Qua sinh ra trên dây còn quả kết quả trên cây. Còn chữ “Lý”, dưới mộc là tử, đây chẳng phải chỉ quả thục đế lạc hay sao”.

Lý Dục Thần giật mình nói: “À, hóa ra là thế, tên Vương đạo trưởng này thật là, nói Lý thì nói Lý đi, còn đố chữ gì nữa!”

Lâm Mộng Đình nói tiếp: “Thanh ngưu bạch vân Hàm Cốc quan ý nói tới chuyện lão tử cưỡi trâu tới Hàm Cốc, lão tử họ Lý nên cũng là ám chỉ chuyện nhà họ Lý”.

“Vậy nó có ý gì chứ?”, Lý Dục Thần hỏi.

“À thì...”, Lâm Mộng Đình hơi trầm ngâm, nói: “Quả thục đế lạc, ngoại trừ giải ra một chữ lý thì cũng có thể lý giải ám chỉ con cháu nhà họ Lý. Còn về “hoa khai nhật”, quả đều rơi xuống đất, hiển nhiên là hoa đã nở rộ, cho nên hoa ở đây đã nở hết cả rồi nên nay nở lại. Cũng chính là chỉ, đại thụ như nhà họ Lý đã đến lúc hoa nở lá xanh trở lại. Chẳng phải ý nói đến chuyện con cháu nhà họ Lý như anh trở về sẽ chấn hưng nhà họ Lý không?”

Lý Dục Thần khá kinh ngạc: “Nhưng sao Vương đạo trưởng biết tôi trở về chứ? Hay ông ta biết có một con cháu nhà họ Lý như tôi tồn tại chứ?”

Lâm Mộng Đình nói: “Không rõ lắm. Nhưng mà kết hợp với câu cuối cùng xem, thanh ngưu bạch vân Hàm Cốc quan, ý nói là lão tử xuất quan, quan trọng ở chỗ hai chữ xuất quan này đây”.

“Cho nên chỉ cần tôi lộ danh tính của mình thì Vương đạo trưởng sẽ xuất quan ư? Chắc sẽ không đợi đến khi tôi chấn hưng nhà họ Lý nhỉ?”

“Cũng không biết được”.

“Chậc, mặc kệ đi, cứ thử trước một lần”, Lý Dục Thần nói: “Mộng Đình, hai ngày nữa cô trở về trường học đi, tôi đến thủ đô một chuyến. Gặp Vương đạo trưởng xong thì mọi chân tướng đều sẽ rõ ràng”.

Lâm Mộng Đình không khỏi lo lắng nói: “Dục Thần, dựa vào tình hình hiện tại của anh có nên đợi một chút hay không? Tôi sợ anh...”

“Cô sợ tâm ma của tôi lại quấy phá, tạo sát nghiệp phải không?”

“Không chỉ có thế, tôi sợ chuyện hai mươi năm trước lặp lại”.

Lý Dục Thần sửng sốt, chợt hiểu ngay nỗi lo của Lâm Mộng Đình.

Gần đây thật ra đã có dấu hiệu như vậy, cho dù anh có kiềm chế chính mình thế nào đi chăng nữa thì tiếng xấu của anh đã lan truyền khắp bên ngoài. Nhà họ Liễu ở thành phố Dũng, nhà họ Phan ở thành phố Long, sơn trang Hồng Vũ ở Kim Lăng.

Mặc dù có những chuyện không phải anh làm, có chuyện chết còn chưa hết tột, nhưng những việc này rất khó giải thích.

Lời đồn lan truyền, chạy đi bác bỏ tin đồn chỉ có nước gãy chân. Lý Dục Thần cũng lười giải thích với người ngoài.

Nhưng anh không giải thích, lời đồn sẽ càng xôn xao, sợ rằng bọn nhân sĩ chính đạo cầm cờ trừ ma vệ đạo đã rục rịch.

“Cô nói đúng, quả thật tôi nên cẩn thận đề phòng chuyện này”, Lý Dục Thần nói.

Lâm Mộng Đình tiếp lời: “Quân tử dễ phòng, khó phòng tiểu nhân. Nếu đều là nhân sĩ chính đạo thì sẽ dễ giải thích chuyện của anh, dù sao còn rất nhiều người tin tưởng nhân cách của anh. Nhưng chỉ sợ tiểu nhân đổ thêm dầu vào lửa, thổi lửa càng to. Nhà họ Liễu ở thành phố Dũng bị giết sạch, đám nhà giàu Giang Đông bỗng nhiên ra tay với ông Lang, anh có biết sau lưng bọn họ dao ai điều khiển không?”

Lý Dục Thân gật đầu nói: “Tôi cũng nghĩ thế, nhưng không nghĩ ra ai. Hy vọng sau khi gặp được đạo trưởng Vương Sùng Tiên sẽ có kết quả”.

Lâm Mộng Đình thấy Lý Dục Thần nằng nặc muốn tới thủ đô thì không ngăn cản nữa, chỉ nói: “Dục Thần, hay là tôi đi với anh đi?”

Lý Dục Thần hỏi hay: “Cô không đi học à?”

Lâm Mộng Đình nói: “Học tập không quan trọng bằng anh. Không phải anh dạy cho tôi chú ngữ là để tôi trông chừng anh sao? Tôi không ở bên cạnh anh thì chẳng phải dạy chú ngữ vô dụng rồi à!”

Lý Dục Thần nói: “Hóa ra cô nhớ chú ngữ của tôi!”

Lâm Mộng Đình bỗng cười rộ lên.

Lý Dục Thần hỏi cô: “Cô cười cái gì?”

Lâm Mộng Đình nói: “Tôi chợt nhớ tới Tây Du Ký, anh có thấy mình giống như Tôn Ngộ Không toàn năng không gì không làm được không? Còn tôi giờ chính là Đường Tăng, cho dù anh có lợi hại đến đâu thì cũng không thể thoát khỏi Kim Cô Chú của tôi!”

Nói xong, cô chắp tay thành chữ thập, niệm “a di đà phật”, rồi cười khúc khích.

Cô cười đến run người, cười đến rung động lòng người, cười đến lòng người xuyến xao.

Lý Dục Thần nhìn dáng vẻ vui tươi hớn hở của cô cũng bất giác vui lên.

Lý Dục Thần đồng ý cho Lâm Mộng Đình đồng hành với mình.

Ngoài trừ có thể canh tâm ma của anh, dựa vào độ thông minh của Lâm Mộng Đình cũng có thể giúp anh gỡ rối tìm manh mối, truy ra sự thật cuối cùng.

Mặc khác, Lý Dục Thần vẫn luôn bận rộn nên sau khi hướng dẫn Lâm Mộng Đình nhập môn tu hành xong cũng không quan tâm nữa, để mặc cô tự học một mình, đây là một thái độ khá vô trách nhiệm. Nhân chuyến hành trình đến thủ đô lần này, đúng lúc có thể giúp cô vượt qua cánh cửa đầu tiên, giúp tu vi của cô lên một bậc.

Để phòng có người thừa cơ anh không ở đây mà xuống tay với với người bên cạnh anh, chẳng hạn như những gì xảy ra với Lang Dụ Văn lần trước, anh cố tình truyền tin tức cho Trương Tích Khôn, thiên sư của Long Hổ Sơn, và Cổ Thủ Mặc, trụ trì của Vạn Phúc Cung ở Mao Sơn, mời bọn họ phái vài tên đệ tử đến thành phố Hòa.

Không ngờ rằng Trương Tích Khôn và Cổ Thủ Mặc nhận được tin bèn đích thân dẫn người chạy tới.

Long Hổ Sơn và Mao Sơn là đạo môn đại phái cách thành phố Hòa gần nhất, có uy danh hiển hách trong các đạo môn trên thế giới, có bọn họ ở đây, đám đệ tử ma phái không gây nổi sóng gió gì. Nếu là người trong Huyền Môn thì cũng sẽ nể mặt đôi phần.

Còn về những võ giả bình thường thì bọn chị Mai có thể đuổi được.

Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, ngay khi Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình chuẩn bị khăn gói đến thủ đô thì bỗng nhận được một tấm thiệp mời.

Đó là của Chu Khiếu Uyên, tông sư ở Kim Lăng, sai người đưa tới mời Lý Dục Thần tới Kim Lăng gặp gỡ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom