• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (28 Viewers)

  • Chương 728-730

Chương 728: Đi ăn đồ nướng

Hai ngày nay, cuộc sống rất êm đềm, không có ai tới kiếm chuyện, những chuyện đã dự đoán cũng không xảy ra.

Nhưng Lý Dục Thần luôn có cảm giác mình bị rơi vào trong một vòng xoáy.

Vòng xoáy này chỉ đang tích trữ năng lượng mà thôi.

Hai ngày nay, Lâm Mộng Đình gần như luôn theo sát chăm sóc cho Lý Dục Thần.

Anh không dùng pháp thuật để xử lý vết thương trên đùi, cũng không dùng loại thuốc nào đặc biệt, cứ để mặc cho nó từ từ tự lành.

Kiếm khí của kiếm Huyền Minh lưu lại trên vết thương dần dần biến mất, chỉ để lại một vết sẹo màu da.

Lâm Mộng Đình vuốt nhẹ vết sẹo mà theo cô thấy là đáng sợ đó, đau lòng nói: “Dục Thần, không phải anh có cơ thể của tiên nhân hay sao? Tại sao lại bị để lại sẹo vậy?”

Lý Dục Thần cười nói: “Tôi cố ý để lại vết sẹo này đấy”.

“Tại sao?”

“Gần đây tôi giết chóc quá nhiều, không kiểm soát nổi tâm ma, tôi muốn giữ lại vết sẹo này để thường xuyên nhắc nhở bản thân nhớ rằng, tôi vẫn chưa phải là tiên, tôi có thể sẽ nhập ma bất cứ lúc nào, không được khinh suất”.

“Anh không phải là tiên nhân tới từ Côn Luân hay sao? Sao lại không phải là tiên?”

Hiện tại, Lâm Mộng Đình cũng coi như đã bước chân vào con đường tu hành nên đương nhiên cũng biết thân phận của Lý Dục Thần.

“Ngay cả Thiên Sư Long Hổ Sơn cũng gọi anh là thượng tiên cơ mà!”

Lý Dục Thần cười nói: “Đó là người ta gọi khách sáo vậy thôi, người ta gọi tôi là thượng tiên là nể mặt Thiên Đô, nể mặt sư phụ tôi. Tôi chỉ mới trải qua một tầng lôi kiếp mà thôi, chỉ khi nào trải qua đủ chín tầng lôi kiếp thì mới là tiên nhân thật sự”.

“Chín tầng lôi kiếp!”, Lâm Mộng Đình không khỏi háo hức: “Lúc đó anh sẽ biến thành gì? Kim Cương Bất Hoại à?”

“Kim Cương Bất Hoại?”, Lý Dục Thần cười xấu xa: “Cô không sợ à?”

“Tôi sợ gì chứ?”, Lâm Mộng Đình ngẩn người, sau đó bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, mặt đỏ lên, vỗ đùi Lý Dục Thần một cái: “Xấu tính! Tôi không để ý tới anh nữa đâu!”

Nói xong cô đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

Lý Dục Thần bật cười thành tiếng.

Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ hắt lên vết thương trên đùi của anh.

Làn da của cơ thể đã trải qua lôi kiếp trơn bóng, mềm mịn, chỉ có vết sẹo kia là nằm đó như một con rồng có sừng.

Bụi bặm trôi nổi trong nắng, trông như những con bọ nhỏ màu vàng kim đang nhẹ nhàng nhảy múa quanh con rồng đang nằm.

Ánh nắng chỉ lọt một chút qua ô cửa sổ thôi nhưng cũng đủ sưởi ấm lòng người.

So với ánh nắng trói chang trên mặt sông băng kéo dài chục ngàn dặm ở núi Côn Luân, ánh nắng ở đây còn khiến người ta thấy xúc động hơn.

Có khoảnh khắc, Lý Dục Thần cảm thấy, cứ làm một kẻ phàm trần như thế này cũng tốt.

Chẳng trách lại có nhiều nhân vật thần tiên quy ẩn thế gian, người thì ở nơi ruộng đồng núi rừng, kẻ lại ở nơi đầu đường chợ búa, sống những ngày tháng đầy ung dung tự tại.

“Này, anh có muốn đi ra ngoài ăn đồ nướng không?”

Lâm Mộng Đình bỗng nhiên thò đầu từ ngoài cửa vào phòng, nhìn anh đầy hoạt bát.

“Đồ nướng à?”, Lý Dục Thần sửng sốt.

“Cái quán mà hồi xưa chúng ta từng đi ăn ấy”, Lâm Mộng Đình nói.

Lý Dục Thần nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, nói: “Trời đang nắng to, chắc vẫn chưa tới giờ quán nướng mở cửa đâu.”

“Nhưng bỗng nhiên tôi muốn ăn. Nếu anh không muốn đi thì thôi”, Lâm Mộng Đình lộ vẻ thất vọng ra mặt.

“Được thôi”, Lý Dục Thần đứng lên, bỏ ống quần xuống che vết sẹo đi: “Vậy thì chúng ta đi ăn đồ nướng nào!”

Lâm Mộng Đình vui vẻ trở lại, nhảy nhót chạy vào trong phòng.

Lý Dục Thần giả vờ vết thường còn chưa khỏi, chân mềm nhũn ra.

Lâm Mộng Đình kêu “ôi chao” một tiếng, vội vàng đỡ anh, dù biết là anh cố ý nhưng không vạch trần mà còn bắt chước một điệu hát cổ xưa đặc trưng của thành phố Hòa, nói:

“Ôi tướng công, xin chàng chậm bước, để ta dìu chàng!”

Lý Dục Thần bật cười, để cô đỡ người anh đi xuống dưới nhà, băng qua khoảng sân, bước ra khỏi cửa Ngô Đồng Cư.

Một con nhím đang nằm phơi nắng ở mép giếng trong sân nghiêng đầu nhìn họ, đôi mắt nhỏ đảo mấy vòng, xem chừng rất tò mò.

Lúc Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đến quán nướng, quả nhiên vẫn còn sớm, quán nướng còn chưa mở hàng, những chiếc bàn vẫn còn đang được gập lại, xếp sát vào tường, những chiếc ghế đường chồng lên thành một chồng cao.

Lý Dục Thần nói: “Cô thấy chưa, tôi đã nói là tới sớm rồi mà”.

Lâm Mộng Đình kéo cánh tay của anh, lơ đễnh nói: “Sớm thì sớm vậy, dù sao tôi cũng không đói”.

“Không đói ư?”, Lý Dục Thần ngạc nhiên: “Không đói thì cô đòi ăn đồ nướng làm gì?”

“Tôi chỉ muốn tới đây xem thử, tiện thể đi dạo với anh một chút thôi”, Lâm Mộng Đình nói nhẹ nhàng như một cơn gió dịu nhẹ.

Lý Dục Thần lấy chiếc bàn xếp ở góc tường ra, bày nó ra rồi lấy thêm hai chiếc ghế.

Thấy anh đã bày bàn xong, Lâm Mộng Đình hơi ngạc nhiên. Bởi vì cô phát hiện ra vị trí của chiếc bàn này chính là vị trí mà lần đầu tiên cô và Lý Dục Thần tới đây ăn đồ nướng.

Lần thứ hai bọn họ cũng ngồi ở đây.

Còn giờ là lần thứ ba cũng vẫn là vị trí này. Anh cố ý ư? Hay là do ông trời sắp đặt?

Dường như Lý Dục Thần không hề nghĩ gì nhiều, anh bày bàn ra xong, bảo Lâm Mộng Đình ngồi xuống, còn anh thì sang cửa hàng trà sữa gần đó mua hai cốc trà sữa.

Lâm Mộng Đình hút trà sữa, cười nói: “Anh giỏi lấy lòng quá nhỉ, anh nói thật xem nào, có phải trước đây ở trong núi, anh cũng thường lấy lòng các sư tỷ như vậy hay không?”

“Đương nhiên rồi!”, Lý Dục Thần nói đầy đường hoàng: “Sư tỷ thì đương nhiên là phải lấy lòng rồi, nếu không mông sẽ nở hoa mất”.

Lâm Mộng Đình phì cười, suýt nữa bắn cả trà sữa ra ngoài.

Lúc này, một thanh niên trẻ đi từ trong cửa hàng ra, thấy bọn họ bày bàn ra ngồi uống trà sữa, khó chịu bảo:

“Xin lỗi hai người, cửa hàng chúng tôi vẫn còn chưa mở, đợi lát nữa hai người quay lại sau nhé”.

Lý Dục Thần thấy người này lạ mặt, liếc nhìn lên biển hiệu thấy cũng đã thay biển hiệu khác, cho rằng nơi này đã đổi chủ, anh bèn nói: “Cậu cho chúng tôi ngồi một lát thôi rồi chúng tôi sẽ đi ngay”.

Cậu thanh niên kia thấy anh vẫn còn trẻ, chưa biết chừng còn không nhiều tuổi bằng mình mà lại nói chuyện y như một ông cụ non, cho nên lại càng không vui hơn: “Hai người làm thế này ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của tôi lắm, tôi nói rồi, đợi buổi tối rồi hẵng tới”.
Chương 729: Cãi nhau

Lý Dục Thần nói: “Này cậu, tiện cho người thì cũng là tiện cho mình thôi, cậu đừng nóng tính như vậy. Chúng tôi chỉ ngồi đây một lát thôi, không ảnh hưởng gì tới cậu cả. Bao giờ cậu mở cửa thì chúng tôi sẽ chiếu cố chuyện làm ăn của cậu”.

Đây là lần đầu tiên Lâm Mộng Đình thấy Lý Dục Thần nói chuyện hiền lành như vậy, cô cảm thấy thú vị nên mỉm cười ngồi xem.

Chàng trai trẻ kia hơi nóng nảy, nói: “Ôi, anh nói chuyện có lý chút đi, đây là quán của tôi, bàn của tôi. Giữa ban ngày ban mặt, nếu ai cũng tới đây ngồi uống trà sữa giống như anh thì chẳng phải quán nướng của tôi biến thành quán trà sữa rồi hay sao?”

Lý Dục Thần nói: “Vậy chẳng phải là rất tốt hay sao, cậu có thể kiếm thêm một chút tiền đấy”.

“Thôi đi, tôi không cần mấy đồng bạc ấy”, chàng trai trẻ không nhịn nổi nữa: “Đi đi!”

Lý Dục Thần còn muốn nói tiếp nhưng Lâm Mộng Đình ngăn lại, cô cười nói: “Được rồi, anh đổi tính nói nhiều như vậy từ bao giờ thế? Tôi thật chẳng quen”.

Lý Dục Thần cười nói: “Tại mấy nay sống với cô đó. Đây gọi là gần đèn thì rạng, gần mực thì đen hê hê!”

“Chỉ được cái giỏi nói thôi!”, Lâm Mộng Đình cười mắng: “Đi nào, dù sao quán cũng đã đổi chủ rồi, không còn gì để tưởng niệm nữa”.

Lý Dục Thần đứng lên, bất đắc dĩ nói: “Được thôi, vợ tôi bảo đi thì tôi đi vậy”.

Bọn họ đang định đi thì chàng trai trẻ kia lại la lên: “Này, lau sạch bàn rồi xếp lại chỗ cũ đi chứ!”

Lý Dục Thần nhìn chiếc bàn: “Cái bàn này có bẩn đâu”.

Chàng trai trẻ nói: “Hai người ngồi đó uống trà sữa, không bẩn thì cũng phải lau một lần chứ”.

“Này cậu quá đáng rồi đấy nhé!”

“Quá đáng ư? Hai người không biết tôi có người bảo kê à?”

“Ồ?”, Lý Dục Thần lại ngẩng đầu lên nhìn biển hiệu: “Ai bảo kê cho cậu vậy?”

“Nói ra chắc anh sợ chết khiếp!”, chàng trai trẻ ngẩng đầu, ưỡn ngực đáp: “Anh đã nghe tên tập đoàn Kinh Lý bao giờ chưa? Anh có biết cậu Lý người thủ đô không? Quán này của tôi được cậu Lý bảo kê đấy! Đừng nói là bảo anh lau bàn, dù có bảo anh phải ăn hết cái bàn này thì anh cũng phải ngoan ngoãn ăn hết rồi mới được đi!”

Lâm Mộng Đình che miệng lại nhưng vẫn không nhịn được phì cười.

Lý Dục Thần cũng cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

Không ngờ anh lại nổi tiếng tới như vậy, ngay cả cửa hàng bán đồ nướng ngoài đường cũng mượn danh của anh để ra oai, lại còn ngang tàng như thể anh là đại ca xã hội đen vậy.

Quả nhiên là người sợ nổi danh, heo sợ mập, mông có cớt thì ruồi mới bu.

“Cậu Lý mà cậu nói là cậu Lý nào vậy?”

“Thôi đi, ngay cả cậu Lý mà anh cũng chưa từng nghe nói bao giờ à!”, chàng trai trẻ tỏ ý khinh bỉ ra mặt: “Thế anh có biết nhà họ Lâm của thành phố Hòa không? Đó là gia đình giàu có bậc nhất một tay che trời của thành phố Hòa đấy! Cậu Lý là con rể ở rể nhà đó!”

Cuối cùng Lý Dục Thần cũng chắc chắn cậu Lý mà chàng trai trẻ này đang nói tới chính là mình.

Lâm Mộng Đình nói: “Hóa ra là ở rể à, thế thì có gì đặc biệt đâu!”

Nói xong, cô liếc mắt nhìn Lý Dục Thần, không nhịn được cười.

Lý Dục Thần không khỏi lắc đầu: “Đúng vậy, quả là chẳng ra làm sao. Lai lịch như thế mà làm đại ca bảo kê cho một quán nướng thì có gì ghê gớm chứ?”

Chàng trai trẻ nổi giận: “Mẹ kiếp, anh nói gì đó? Anh dám nói xấu cậu Lý có phải không? Anh có tin là mình không thể đi ra khỏi con đường này không?”

Lý Dục Thần kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ cả con đường này đều được cậu Lý bảo kê ư?”

“Đừng nói là con đường này, cả thành phố Hòa này đều là của cậu Lý và nhà họ Lâm!”, chàng trai trẻ nói đầy đắc ý: “Mau lau sạch bàn rồi biến đi!”

Lý Dục Thần cảm thấy buồn cười. Chàng trai trẻ này không phải là người xấu, tuy trông thái độ thì ngang tàng nhưng thực ra không hề nói lời gì độc ác, cũng không hề có ý đồ xấu xa gì, chẳng qua là có phần chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cáo mượn oai hùm mà thôi.

“Mộng Đình, chúng ta đi thôi”.

Lý Dục Thần không muốn chấp vặt đối phương nên lắc đầu, định bỏ đi.

Lâm Mộng Đình lại nói: “Dục Thần, anh phải giải quyết chuyện này đi”.

“Giải quyết?”, Lý Dục Thần sửng sốt. Trong ấn tượng của anh, Lâm Mộng Đình không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, cũng không phải là người bụng dạ hẹp hòi, không có lòng độ lượng.

Lâm Mộng Đình cười nói: “Ông bà ta đã dạy rồi, nếu bạn trông thấy nhà mình có một con gián thì nghĩa là quanh nhà bạn đã có cả hàng ngàn, hàng chục ngàn con gián rồi”.

Lý Dục Thần hiểu ý Lâm Mộng Đình.

Chẳng lẽ chỉ có mỗi chàng trai trẻ này mượn tên tuổi của anh để lên mặt thôi hay sao?

Ở thành phố Hòa này còn có bao nhiêu người như vậy nữa?

Hơn nữa, anh không tin mình lại nổi tiếng ở khu buôn bán, chợ búa như vậy, e là có người đứng đằng sau gây sự.

Nếu như anh cứ mặc kệ như vậy thì e là ba tiếng Lý Dục Thần sẽ có ngày trở thành cái tên được các bà các mẹ lôi ra dọa trẻ con ngừng khóc.

Đúng là cần phải giải quyết chuyện này rồi!

Lý Dục Thần bội phục suy nghĩ chu đáo của Lâm Mộng Đình, anh cười nói: “Vợ tôi quả là sáng suốt!”

“Xùy, ai là vợ anh!”, Lâm Mộng Đình đỏ mặt, mắng.

Thấy hai người họ đứng liếc mắt đưa tình với nhau, chàng trai trẻ kia nổi giận vì cảm thấy lòng tự trọng của mình bị chà đạp, kéo theo cả nhân vật đứng sau lưng anh ta cũng bị chà đạp lòng tự trọng, anh ta nhất định không thể để yên như vậy được.

“Này, hai người nói xong chưa hả?”

“Sao vậy? Ở đây cấm nói chuyện à?”

“Nói chuyện thì được nhưng mà lau bàn xong rồi biến đi giùm cho, đi ra chỗ khác mà nói chuyện!”

“Nếu tôi không lau thì sao?”

“Không lau?”, chàng trai trẻ bực bội định xông tới bẻ tay Lý Dục Thần: “Vậy để tôi lau giúp anh!”

Nhưng anh ta còn chưa đụng được vào người Lý Dục Thần thì đã ngã ầm xuống đất, mặt cắm xuống nền đường.

Anh ta đứng dậy nhìn dưới đất, không hiểu tại sao mình lại bị trượt chân.

Anh ta định lại xô Lý Dục Thần thì lại tiếp tục bị ngã sấp xuống đất với cùng một tư thế và ở cùng một vị trí.

Lần này thì dù có ngu đi nữa anh ta cũng biết là Lý Dục Thần giở trò.

Anh ta đứng lên, chỉ tay vào Lý Dục Thần nói: “Anh… Anh to gan lắm! Anh chờ đó…”

Nói rồi, anh ta lấy điện thoại ra gọi.

“Alo, ông Tam, tôi bị người ta ức hiếp!... Một nam một nữ... Người đàn ông khá kỳ lạ, anh ta biết võ… Nữ?...”, anh ta liếc nhìn Lâm Mộng Đình: “Nữ rất đẹp… Rất đẹp! Chắc chắn là kiểu ông Tam thích!... Vẫn còn ở đây… Dạ, tôi chờ ông!”
Chương 730: Hoàng Tam tới

Cúp điện thoại, chàng trai trẻ hung dữ trừng mắt nhìn Lý Dục Thần: “Này anh, có giỏi thì cứ đứng đấy chờ! Ông Tam sẽ tới xử đẹp anh!”

“Được, vậy tôi chờ”.

Lý Dục Thần kéo Lâm Mộng Đình ngồi xuống.

Chẳng bao lâu sau, hai chiếc xe phóng vù tới đây rồi dừng lại. Một nhóm người nhảy xuống xe, đi về phía họ.

Chàng trai trẻ hưng phấn, chỉ tay vào Lý Dục Thần nói: “Anh chết chắc rồi!”, nói rồi lập tức chạy ra đón những người kia.

“Anh Bân, anh Báo, anh Dương…”, chàng trai trẻ cúi đầu khom lưng chào hỏi.

“A Đông, có chuyện gì vậy?”

“Anh ta… Chính là bọn họ!”, chàng trai trẻ tên là A Đông chỉ tay vào Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình: “Bọn họ đến đây gây chuyện, tôi nói chỗ này đã được cậu Lý bảo kê rồi nhưng chẳng những họ không coi ra gì mà còn đánh tôi nữa!”

“Ồ! Sống ở thành phố Hòa mà lại dám không coi cậu Lý ra gì à! Vậy tôi phải đi xem xem ai là người to gan dám đánh người ở địa bàn của tôi như mới được!”

Dứt lời, nhóm người đó tách ra hai bên, một người mặc áo vét màu đỏ rượu, đeo dây xích vàng to ở cổ và kính râm to trên mắt cộng với mái tóc nhuộm đỏ trên đỉnh đầu nghênh ngang sải bước đi tới đây.

A Đông vội vàng khom lưng chào: “Ông Tam!”

Ông Tam vỗ vai anh ta: “Yên tâm, ông Tam sẽ đòi lại công bằng cho cậu”.

Sau đó, ông Tam ung dung đi về phía Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình.

Anh cười hì hì nhìn đối phương, chào một tiếng: “Ông Tam?”

Ông Tam giật bắn mình, vội vàng tháo kính râm xuống, tới khi thấy rõ mặt Lý Dục Thần, chân ông Tam mềm nhũn, quỳ “bịch” xuống đất.

“Lý... Lý... Lý...”, ông Tam bò rạp người dưới đất, không dám ngẩng đầu lên, lắp bắp mãi một hồi mới nói xong: “Cậu Lý!”

Nghe vậy, những người đi theo ông Tam đều trợn tròn mắt.

Có người tinh mắt, phản ứng nhanh cũng quỳ xuống theo ông Tam.

Tất cả rầm rập quỳ xuống đất, cuối cùng chỉ còn thừa lại mỗi chàng trai trẻ tên là A Đông kia là ngây ngốc đứng như trời trồng.

Thì ra ông Tam quỳ dưới đất chính là Hoàng Tam.

Mấy tháng trước Hoàng Tam chỉ là một người nhặt ve chai, kiếm miếng cơm dưới trướng anh Thái.

Vậy mà giờ đây Hoàng Tam đã trở thành đại ca của cả vùng này.

Lần đầu tiên Lý Dục Thần gặp Hoàng Tam còn từng tát Hoàng Tam một cái.

Chính vì cái tát này mà Hoàng Tam cho rằng anh ta có giao tình với Lý Dục Thần, giao tình vả mặt thì cũng là giao tình mà.

Cho nên khi nói với mọi người, Hoàng Tam thường bỏ qua anh Thái và Mã Sơn, nói mình là người của cậu Lý.

Bởi vì anh ta từng làm việc cho Lý Dục Thần nên anh Thái và Mã Sơn cũng không chấp anh ta.

Nhưng anh ta không ngờ được rằng có một ngày đàn em của mình lại thực sự đắc tội cậu Lý.

Hoàng Tam quỳ dưới đất, run lẩy bẩy, quay đầu lại nhìn, thấy A Đông vẫn còn đứng ngẩn người như một thằng đần bèn hậm hực xoay người lại, bò về phía đó, quét chân một cái, làm A Đông ngã xuống đất, sau đó nhấn đầu A Đông xuống đất, nói:

“Cậu Lý, thằng ranh này có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, xin anh bớt giận, để tôi đánh què cẳng anh ta!”

A Đông sợ run rẩy, xin tha: “Ông Tam tha mạng!”

Hoàng Tam cả giận nói: “Cậu xin tôi cũng chẳng ích gì hết! Hừ, cậu đắc tội cậu Lý thì chớ trách tôi vô tình!”

“Ông Tam, xin tha mạng! Cậu Lý, xin tha mạng!”, A Đông gào khóc.

“Được rồi, Hoàng Tam, anh giỏi lắm, anh định giết người xong bắt tôi phải cõng tiếng xấu đúng không?”, Lý Dục Thần nói.

Hoàng Tam vội vàng buông A Đông ra, lồm cồm đứng dậy, chạy lại chỗ Lý Dục Thần, nói: “Cậu Lý, ý tôi không phải vậy! Tôi thật đáng chết!”

Nói rồi anh ta bắt đầu vả miệng mình.

“Tôi đáng chết! Tôi khốn nạn! Tôi nói bậy!...”

Hoàng Tam vừa tát vừa nhìn trộm Lý Dục Thần, thấy anh không bảo mình dừng lại, trong lòng anh ta lạnh toát, trái ngược hẳn với bên má bị anh ta tát nóng bừng.

“Tát, tát tiếp đi!”, Lý Dục Thần lạnh lùng nói: “Nếu anh không nói rõ chuyện ở đây ra cho tôi thì cứ tự tát đến chết đi”.

Má Hoàng Tam đã sưng vù nhưng anh ta không dám dừng lại.

Tiếng bốp bốp vang vọng trên đường.

Đám đàn em đứng đằng sau nhìn thôi cũng thấy đau giùm anh ta.

Trái lại, A Đông như thể không thể nén giận nổi nữa, lồm cồm đứng dậy, kêu: “Đừng đánh nữa!”

Lý Dục Thần tò mò nhìn anh ta, không biết anh ta muốn làm gì.

Hoàng Tam ngừng tay, kinh ngạc nhìn A Đông, trong lòng không khỏi sợ hãi, sợ anh ta lại nói ra câu gì không nên nói.

A Đông nói: “Là lỗi của tôi, là tôi có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, tôi đắc tội cậu Lý. Cậu Lý muốn chém giết, muốn róc thịt thì cứ lôi tôi ra mà xử, chuyện này không liên quan gì tới ông Tam cả!”

Lời này của anh ta khiến Hoàng Tam ngẩn người.

Hoàng Tam không ngờ chàng trai trẻ này lại có nghĩa khí như vậy, sẵn sàng đứng ra nói đỡ cho mình.

Lý Dục Thần cũng ngạc nhiên, anh hỏi: “Lôi cậu ra ư? Cậu không sợ chết à?”

“Sợ!”, A Đông nói: “Nhưng đây là lỗi của tôi, tôi chỉ là hạng tôm tép thôi, cậu Lý muốn giết thì cứ giết đi, dù sao tôi cũng không có bố mẹ, không có gì phải bận tâm. Ông Tam, sau khi tôi chết, phiền ông chăm sóc cho A Tây nhà tôi”.

“A Tây?”, Hoàng Tam sửng sốt.

“A Tây là con chó hoang tôi nuôi, nó cũng không có bố mẹ, lúc tôi nhặt được nó ngoài đường, nó đã ốm gần chết, tôi thấy nó tội nghiệp nên đem về nuôi. Tôi tên là A Đông nên đặt tên cho nó là A Tây. Trước đây người ta thường mắng tôi chẳng phải là đông tây gì, vậy thì giờ có A Tây nữa là đủ bộ rồi”.

“Mẹ kiếp, đã là lúc nào rồi còn lo cho một con chó!”, Hoàng Tam mắng.

Lý Dục Thần không ngờ chẳng những A Đông là người có nghĩa khí mà còn rất thú vị. Giọng điệu trách trời bất công của A Đông khi nói tới chuyện bản thân không có bố mẹ khiến Lý Dục Thần xúc động.

Anh muốn tìm hiểu thử A Đông một chút xem sao.

“Cậu thật sự không sợ chết à?”

Lúc nói tới chữ chết, Lý Dục Thần sử dụng pháp chú hư không, anh vừa dứt lời là hơi lạnh lập tức ngưng tụ lại, hơi thở chết chóc tỏa ra xung quanh.

Pháp chú này đánh thẳng vào lòng người, nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ sợ vỡ mật, lập tức quỳ xuống xin tha.

Ngay cả Hoàng Tam và đám đàn em của anh ta cũng đều run lẩy bẩy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom