-
Chương 624-627
Chương 624: Tất cả là tại Lý Dục Thần
Lâm Thượng Nghĩa cười tự giễu: “Cháu nói cũng đúng, Dục Thần là một đứa trẻ ngoan nhưng cháu cũng nên ở bên cậu ta nhiều hơn. Mặc dù cậu ta là người có bản lĩnh nhưng đồng thời cũng phải gánh vác trọng trách rất nặng nề. Sau này, cháu nên giúp cậu ta san sẻ bớt gánh nặng”.
Lâm Mộng Đình nói: “Cháu biết! Nhưng chuyện quan trọng nhất hiện giờ chính là ông phải khỏe lên, chờ ông khỏe rồi bọn cháu mới đi san sẻ gánh nặng cho anh ấy được, đúng không ạ?”
Lâm Thượng Nghĩa lắc đầu nói: “Tình hình ông thế nào trong lòng ông biết rõ. Ông sống được tới tận hôm nay đã là được trời cao ban ân rồi. Được chứng kiến lễ đính hôn của cháu và Dục Thần là ông đã mãn nguyện lắm rồi. Ông tin tưởng nhân phẩm của Dục Thần, sau này chắc chắn các cháu sẽ hạnh phúc bên nhau suốt đời. Đợi tới lúc con của cháu và Dục Thần tròn một tuổi, cháu nhất định phải dẫn chắt tới trước mộ cho ông xem đấy”.
“Ông à! Ông đừng nói linh tinh như vậy! Rồi ông sẽ khỏe lên thôi!”
Lâm Mộng Đình biết ông nội đã như ngọn đèn trước gió, ngay cả Lý Dục Thần cũng bó tay, không còn cách nào nữa, trong lòng không khỏi buồn bã, khóe mắt trào lệ, cô vội giả bộ đi rót nước, xoay người len lén lau nước mắt.
Lúc này, Lâm Vân đột nhiên chạy vào, la to: “Ông ơi! Ông ơi! Bố cháu bảo cháu vào đây nói với ông…”
Lâm Mộng Đình vội vàng ngăn lại: “Tiểu Vân, em hò hét gì vậy, để yên cho ông nội nghỉ ngơi”.
Lâm Vân lè lưỡi, nói: “Ôi, đây là tin tốt mà, chắc chắn ông nghe xong sẽ vui vẻ. Bố cháu nói khoản lỗ mấy tháng trước của nhà mình đã bù lại được rồi. Số lượng hợp đồng chúng ta ký mấy hôm nay còn nhiều hơn tổng số hợp đồng ký được trong một năm ngày xưa. Nhiều dự án tới nỗi bố cháu chọn hoa cả mắt. Với lại, nhà họ Viên đã tiêu rồi! Lần này chắc chắn là tiêu thật rồi!”
...
Cổng chính nhà họ Viên vắng tanh vắng ngắt, thậm chí không thấy bóng bảo vệ đâu.
Chỉ trong vòng chưa đầy một tuần, gia tộc gần trăm người của nhà họ Viên đều tan tác hết, ngay cả bảo vệ và người quét dọn cũng đều đã bỏ đi.
Một mình Viên Nãi Minh ngồi trên chiếc ghế mây trong vườn hoa.
Chiếc ghế này từng là ghế của bố ông ta, Viên Thọ Sơn.
Viên Thọ Sơn thường hay nằm trên chiếc ghế này, phe phẩy chiếc quạt hương bồ, ra lệnh cho mọi người. Cả một gia tộc lớn như vậy, dưới sự lèo lái của Viên Thọ Sơn, càng ngày càng hưng thịnh, càng ngày càng lớn mạnh.
Có thể nói chiếc ghế này là vật tượng trưng cho chủ nhà.
Viên Nãi Minh từng nhiều lần tưởng tượng cảnh mình ngồi trên chiếc ghế này, tiếp nhận vị trí chủ nhà.
Giờ đây, cuối cùng ông ta cũng đã ngồi được lên nó rồi nhưng cảnh còn người mất.
Một tòa nhà cao tầng đổ sụp ầm ầm.
“Nhìn thấy anh lên trên ngôi nhà cao, nhìn thấy ngôi nhà cao đổ sụp…”
Viên Nãi Minh hát, giọng hát run rẩy cất lên một làn điệu bi thương, vang vọng trong sân.
Một bóng người xuất hiện trong hành lang, núp đằng sau chiếc cột trụ, thò đầu ra, nhìn trộm ông ta.
Viên Nãi Minh quay đầu, trông thấy mặt con trai mình chảy nước mũi thòng lòng, đang cười ngây ngô với ông ta.
“Thế Kiệt, con lại đây”, Viên Nãi Minh vẫy tay gọi.
Viên Thế Kiệt cười hì hì, vụng về đi tới chỗ ông ta.
“Thế Kiệt, ông con mất rồi”, Viên Nãi Minh nói.
“Ông con mất rồi”, Viên Thế Kiệt nhắc lại, mặt vẫn nở nụ cười ngớ ngẩn, vừa nói, khóe miệng vừa chảy nước dãi, sau đó được anh ta hút ngược vào trong miệng.
Viên Nãi Minh thở dài, nói: “Sau này không có ai chăm sóc cho con nữa rồi”.
“Bố chăm sóc cho con”, Viên Thế Kiệt ngờ nghệch nói.
“Ôi, bố cũng không chịu nổi nữa rồi”, Viên Nãi Minh nói: “Nếu bố mất thì con biết sống thế nào đây?”
Viên Thế Kiệt cười hì hì, vừa lau nước mũi, nước dãi vừa nhắc lại: “Nếu bố mất thì con biết sống thế nào…”
Nói xong, anh ta kêu lên: “Dì giúp việc! Dì giúp việc đâu! Tôi muốn uống sữa!”
Viên Nãi Minh lộ rõ vẻ bất đắc dĩ và buồn bã ra mặt: “Ôi, tất cả là tại Lý Dục Thần!”
Viên Thế Kiệt nói: “Tất cả là tại Lý Dục Thần! Mình phải giết anh ta! Giết chết anh ta!”
Nói xong, anh ta lại đòi uống sữa, chạy đi tìm dì giúp việc.
Viên Nãi Minh sững sờ, ngơ ngác nhìn mặt đất, bên trong đôi mắt đờ đẫn chợt toát lên nỗi căm hận sâu đậm, ông ta nói: “Đúng! Giết cậu ta! Nhất định phải giết cậu ta!”
Nói rồi, ông ta đứng dậy khỏi chiếc ghế mây, về phòng mình, lấy một quả lựu đạn và một khẩu súng cất trong ngăn kéo ra.
Ông ta bỏ lựu đạn vào túi, giơ súng lên như thể Lý Dục Thần đang đứng ngay trước mặt mình, hung hăng nã một phát súng.
Tiếng súng vọng đi rất xa nhưng ngôi nhà rộng lớn này không có ai, chỉ có mấy con chim là bị giật mình bay lên trời.
Nét mặt Viên Nãi Minh lộ rõ vẻ dữ tợn, ông ta hầm hầm đi ra ngoài.
Chợt, có ai đó gọi ông ta: “Anh cả, anh định đi đâu vậy?”
Viên Nãi Minh dừng bước, trông thấy Viên Thiên Lãng đang đứng chắn đường mình.
“Anh đi giết Lý Dục Thần!”, Viên Nãi Minh nói.
“Anh có giết nổi không?”, Viên Thiên Lãng hỏi ngược lại.
Viên Nãi Minh nói đầy căm hận: “Không giết được cũng phải thử, cùng lắm thì đồng quy vu tận!”
Viên Thiên Lãng lắc đầu nói: “Anh cả à, không ích gì đâu, đừng nói là súng, dù anh có vác theo cả một khẩu đại bác cũng không giết nổi cậu ta đâu. Anh nghe em khuyên một câu, hiện tại, bảo vệ dòng giống của nhà họ Viên quan trọng hơn tất cả, anh dẫn Thế Kiệt đi đi”.
Viên Nãi Minh cười phá lên: “Đi ư? Đi đâu được? Em có biết những năm qua nhà họ Viên đã đắc tội bao nhiêu người không? Thiên Lãng à, em có võ công nên có thể tự vệ, còn anh thì không. Nếu không có gia đình, không có tổ tiên che chở cho anh thì anh chẳng là gì cả!”
Viên Thiên Lãng thở dài, quay người buồn bã ra đi.
“Em đi đâu vậy?”, Viên Nãi Minh giận dữ quát lên: “Viên Thiên Lãng! Em là đồ hèn nhát! Bố nuôi em quả là uổng công!”
Viên Thiên Lãng đứng khựng lại nhưng cuối cùng vẫn không ngoảnh đầu lại, chỉ nói: “Em đi cầu xin sư phụ xem sư phụ có thể giúp chúng ta được không”.
Chương 625: Lên chùa Thiên Trúc
Viên Nãi Minh nhìn theo bóng em trai biến mất ở cửa ra vào, không hiểu sao, cả người ông ta bỗng nhiên cạn kiệt sức lực, ông ta chán nản ngồi bệt xuống đất, bật khóc nức nở.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân lộn xộn và tiếng hò hét.
“Người nhà họ Viên đâu? Viên Nãi Minh đâu? Ngày xưa các người ức hiếp ông mày thế nào? Mẹ kiếp, hôm nay ông mày sẽ cho chúng bay biết ông mày lợi hại thế nào!”
Một đám đông xông vào nhà, trông thấy Viên Nãi Minh ngồi dưới đất.
Tên cầm đầu cười gằn, đóng cửa lại.
Trong nhà vang lên tích đập huỳnh huỵch.
Bỗng nhiên một tiếng súng nổ vang lên.
Sau đó là tiếng quát mắng và đập phá.
Một lúc lâu sau, đột nhiên ầm một tiếng, cửa sổ nổ tung, ngọn lửa nuốt chửng cả căn phòng.
Viên Thế Kiệt chảy nước dãi, thích thú chạy tới, vừa nhìn ánh lửa ngập phòng vừa vỗ tay khen hay: “Nổ đi! Nổ đi!”
Trời đổ mưa nhỏ, từ trên núi Thành Hoàng dõi mắt nhìn về phía hồ Tiền Đường ở xa xa, chỉ thấy một làn mưa bụi mông lung như trong tranh vẽ.
Cửa Thành Hoàng Các đóng chặt.
Viên Thiên Lãng đã quỳ ngoài cửa được một ngày một đêm.
Dù võ công có cao cũng không thể chịu đựng được sự giày vò kéo dài. Nếu là lúc bình thường thì dạng mưa phùn như thế này chẳng thể làm ướt người ông ta. Thế nhưng lúc này đây, cả người ông ta đều đã ướt đẫm.
Nước mưa chảy từ trên mặt xuống, tụ lại ở cằm. Ông ta mấp máy môi, nước mưa lập tức chảy cả vào trong miệng.
“Sư phụ!”, cổ họng ông ta nhấp nhô lên xuống, phát ra giọng nói khàn đặc.
Thế nhưng, vẫn không có ai mở cửa cho ông ta.
Cuối cùng, ông ta không nhịn được bật khóc. Nước mắt hòa vào với nước mưa, ông ta nếm nước mưa thấy cả vị mặn chát, đắng cay.
Ông ta từng là một nhân vật kiệt xuất, là thiên tài của nhà họ Viên, có tương lai vô cùng xán lạn. Thế nhưng, sau khi nhà họ Viên gặp chuyện, giờ đây ông ta không còn chỗ nào để đi, ngay cả sư phụ thân thiết như bố ruột cũng chặn ông ta ở ngoài cửa.
Viên Thiên Lãng không sao hiểu nổi vì sao lại thành ra như vậy.
Ông ta không hứng thú với chuyện tranh chấp trong gia tộc, cũng chưa từng nhúng tay vào chuyện làm ăn.
Nhà họ Viên là một gia tộc lớn, có rất nhiều người lo liệu mọi chuyện.
Ông ta từng nghĩ một gia tộc lớn như nhà họ Viên sẽ mãi mãi đứng sừng sững như một người khổng lồ.
Không ngờ một khi nó sụp đổ thì chẳng còn sót lại chút gì nữa.
“Sư phụ!”, Viên Thiên Lãng gom góp hết tất cả sức lực còn lại, khản cổ gọi: “Xin hãy cho con vào! Con xin được đi theo sư phụ, từ nay bế quan không ra ngoài, không dính dáng tới thị phi trên giang hồ nữa!”
Trời mưa to hơn, nước mưa mát lạnh dường như còn pha lẫn cả máu.
Cửa Thành Hoàng Các mở ra nhưng không thấy bóng người.
“Sư phụ!”, Viên Thiên Lãng vui mừng ngẩng đầu lên.
Bên trong cánh cửa tối tăm vọng ra tiếng thở dài.
“Đi đi, chỗ của sư phụ không thể bảo vệ được cho con”.
“Sư phụ!”, Viên Thiên Lãng sợ quá, ông ta lê đầu gối mấy bước, định lết vào trong cửa.
Một trận gió thổi tới, cánh cửa đóng sầm lại.
Cửa đập thẳng vào mặt Viên Thiên Lãng, máu mũi và nước mắt của ông ta dính lên cửa.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, ông ta nghe thấy giọng nói của sư phụ hòa lẫn trong gió:
“Tới chùa Thiên Trúc tìm Trí Nhẫn. Ở Tiền Đường, đó là nơi duy nhất có thể bảo vệ tính mạng cho con. Đi đi…”
Viên Thiên Lãng cung kính dập đầu lạy ba lạy trước cửa Thành Hoàng Các, sau đó đứng dậy, nhìn về phía hồ Tiền Đường.
Nơi đó mưa bụi mông lung, đường xuống núi thấp thoáng tựa như một con rồng dài uốn lượn giữa mây mù.
...
Mưa dần tạnh, trời bắt đầu đổ tuyết.
Ban đầu tuyết nhỏ như hạt muối, sau đó to dần lên bằng sợi lông nhung, cuối cùng trở thành những bông tuyết lông ngỗng bay khắp trời.
Trên con đường nhỏ lên núi Thiên Trụ nằm ở phía tây hồ Tiền Đường, một bóng người đi một mình thất tha thất thểu giữa biển tuyết trắng xóa.
Phía cuối con đường có một ngôi chùa nho nhỏ, trên cửa viết ba chữ “Thượng Thiên Trúc”.
Người kia quỳ gối trên thềm đá, đập đầu gõ cửa.
Một hòa thượng ra mở cửa, trông thấy ông ta, ánh mắt lộ vẻ từ bi.
“Xin chuyển lời cho đại sư Trí Nhẫn, tôi muốn xuất gia, xin đại sư thu nhận tôi”, người quỳ gối trên bậc thềm nói.
Hòa thượng hỏi: “Ông có tên không?”
Người kia nói: “Lúc đến có nhưng sau khi lên núi thì không có nữa”.
Hòa thượng lại hỏi: “Ông có người thân không?”
Người kia nói: “Đã từng có, hiện tại không có”.
Hòa thượng lại hỏi: “Ông có từng luyện võ công không?”
Vai người kia run lên một chút, nét mặt lộ vẻ do dự và lưỡng lự.
Một lúc lâu sau, dường như cuối cùng cũng hạ quyết tâm, người kia nói: “Đã từng luyện, giờ đã quên rồi”.
Hòa thượng gật đầu, nói: “Một khi bước chân vào đây thì trong mắt không còn hồng trần nữa, ông có dám dứt bỏ không?”
Người kia nói: “Dám”.
Hòa thượng nói: “Được, vậy thì đi theo tôi”.
Người kia đứng lên, đi theo hòa thượng vào trong.
Cánh cửa đóng sập lại sau lưng, ngăn những bông tuyết ở lại ngoài cửa, đồng thời cũng ngăn cả hồng trần ở bên ngoài.
...
Chương 626: Đón tết
Đã mấy năm thành phố Hoà đã không có tuyết rơi lớn như vậy rồi.
“Tuyết rơi báo hiệu một năm bội thu!”
Nhìn một mảng trắng xóa, Lâm Thượng Nghĩa ngồi trên xe lăn thoải mái thở ra một hơi.
Để lại một làn sương màu trắng trong không khí, rồi nhanh chóng tiêu tan.
Lý Dục Thần không có cảm giác gì với tuyết lớn. So với tuyết trên núi Côn Luân, chút tuyết này cũng không là gì.
Chỉ là người ở đây dường như có tình cảm đặc biệt với tuyết, cho dù lạnh giá đến mức nào, tuyết dày đóng băng trên đường khó đi thế nào, mọi người vẫn thích.
Trong không khí thanh lạnh, còn thêm chút tình cảm và hơi người, dường như tuyết càng rơi, thì càng có hương vị nhân gian.
So sánh ra, tuy tuyết ở Côn Luân rất lớn, rất dày, nhưng lại lạnh lẽo, vô tình.
Lý Dục Thần không nói rõ được mình thích ở đâu hơn.
Nhưng thấy Lâm Thượng Nghĩa vui như vậy, tâm trạng của anh cũng vui vẻ.
Lâm Mộng Đình đẩy xe lăn, Lý Dục Thần và cô cùng sánh vai.
Giờ đây họ đã là vợ chồng chưa cưới chính thức, cũng trở thành một giai thoại của giới thượng lưu Nam Giang.
Lâm Thượng Nghĩa nghe tiếng bước chân hai người sánh vai hòa thuận phía sau, trong lòng vui mừng, mới có cảm khái “tuyết rơi báo hiệu một năm bội thu”.
Trên thực tế, đối với nhà họ Lâm, năm nay thực sự có thể coi là một năm bội thu.
Nhà họ Viên đã sập đổ, nhà họ Lâm phản kích từ trong đường cùng, đứng lên lần nữa. Vừa khởi dậy, đã chen vào trong đội ngũ hào môn đẳng cấp Nam Giang.
Những người đến nhà họ Viên thăm hỏi, bàn chuyện làm ăn, nhận họ nhận hàng, làm mai làm mối, từ sau khi đại hội võ lâm kết thúc, cũng chưa từng dừng lại, cho đến cuối năm nay.
Hôm nay đã là ba mươi tết rồi, buổi sáng còn có người đến tặng quà. Cho đến buổi chiều mới yên tĩnh một chút.
Lý Dục Thần vốn muốn đón tết ở Ngô Đồng Cư, vì bên đó cũng có không ít người.
Nhưng anh biết, đây là năm cuối cùng của Lâm Thượng Nghĩa, chắc chắn Lâm Mộng Đình muốn ở bên ông cụ, anh và Mộng Đình đã đính hôn, đương nhiên cũng phải ở cùng.
Thế nên anh bàn bạc với Mộng Đình, rồi lại hỏi ý kiến của bố mẹ vợ tương lai, dứt khoát đón những người ở Ngô Đông Cư và quán Giang Hồ đến nhà họ Lâm đón tết.
Dù sao nhà họ Lâm cũng rộng lớn, có thêm nhiều người thì vẫn đủ chỗ.
Nghiêm Tuệ Mẫn nói, đông người mới náo nhiệt vui vẻ, mới giống năm mới bội thu.
Cho nên bà ta dứt khoát gọi cả người của nhà họ Nghiêm đến.
Chủ yếu là nhà họ Nghiêm đã trải qua chuyện lần trước, còn rất ít người, chỉ còn lại nhà ông cụ Nghiêm và Nghiêm Cẩn.
Vào buổi tối mùng hai mươi chín tết, Lý Dục Thần cho Lâm Thượng Nghĩa uống mấy viên thuốc đặc biệt.
Lâm Thượng Nghĩa vốn đã nằm giường không dậy nổi, khí sắc bỗng tốt hơn, cười vui vẻ xuống giường. Ông cụ muốn tự mình đi lại, nhưng Lý Dục Thần khuyên nhủ và với thái độ kiên quyết của Lâm Mộng Đình, ông cụ mới ngồi xuống xe lăn.
Xe lăn đi qua vườn hoa, đi vào biệt thự lớn chính giữa. Mọi người đều tập trung ở đây, lần lượt chúc mừng năm mới với Lâm Thượng Nghĩa.
Lâm Thượng Nghĩa cười vui vẻ, lấy ra lì xì đã chuẩn bị trước, phát cho từng tiểu bối.
Hôm nay người mệt nhất là đầu bếp nhà họ Lâm, sử dụng hết hai mươi phần công lực, làm mấy bàn ăn lớn, giống như bày tiệc vậy.
Trên bàn chính, Lâm Thượng Nghĩa ngôi ở chính giữa.
Ngồi bên cạnh ông cụ là ông cụ Nghiêm, một bên khác để trống, nhưng lại rót đầy chén rượu.
Đó là dành cho Lâm Thiền Minh.
Mỗi một lần Lâm Thượng Nghĩa uống một chén, sẽ đổ chén rượu bên cạnh xuống đất, sau đó lại rót đầy. Vào buổi tối ngày mùng tám tết, Lâm Thượng Nghĩa qua đời.
Ông cụ đi rất thanh thản.
Khuôn mặt vẫn mỉm cười, bàn tay già nua xòe ra, đôi mắt nhìn sang Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình.
Lâm Mộng Đình đặt tay của mình lên lòng bàn tay của ông nội, rồi cầm tay của Lý Dục Thần qua, cũng đặt lên trên.
Ba bàn tay nắm vào nhau.
Lâm Thượng Nghĩa mãi mãi nhắm mắt.
Khoảnh khắc đó, Lý Dục Thần nhớ đến ông nội của mình.
Nhưng hình ảnh của ông nội bỗng mơ hồ, thậm chí anh không phân rõ được, mình đang nhớ đến Lý Hữu Toàn đã nuôi lớn anh, hay là Lý Thiên Sách, ông nội anh.
Theo di ngôn trước khi chết của Lâm Thượng Nghĩa, bài vị của ông cụ để trong từ đường nhà họ Lâm, tro xương lại không cho vào mộ tổ, mà chôn bên hồ Linh Sơn, ở cùng với Lý Hữu Toàn, cũng giống như Lý Hữu Toàn, không lập bia mộ.
Cuối cùng hai ông cụ được gặp nhau, không cần dùng bia khắc chữ để nói rõ thân phận.
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình dập đầu ba cái trước mộ.
Khoảnh khắc đó, bán tiên đã trải qua lôi kiếp rơi một giọi nước mắt.
Giọt nước mắt rơi xuống đất, cùng với nước của hồ Linh Sơn làm mảnh đất này màu mỡ.
Nhiều năm sau, ở chỗ đó có một cây bách mọc ra tươi xanh, cành lá xum xuê vươn thẳng lên mây xanh.
…
Nhà họ Viên sập đổ, người được lợi lớn nhất là tập đoàn Kinh Lý.
Phần lớn tài sản và các cuộc làm ăn của nhà họ Viên đều do tập đoàn Kinh Lý tiếp nhận.
Vì rất nhiều thế gia hào môn đầu tư vào, các dự án dưới tên tập đoàn Kinh Lý nhiều không đếm xuể.
Khiến Lang Dụ Văn và tập đoàn của anh ta bận đến ngập đầu.
Người khác đều ở nhà đón tết, tập đoàn của anh ta lại không được nghỉ lễ đến một ngày.
Thành viên nòng cốt của tập đoàn cũng từ mấy chục người ban đầu, mở rộng đến hơn trăm người.
Trong đó còn có thêm một nhân vật rất đặc biệt - Tiền Hân Đồng.
Lang Dụ Văn vốn nghĩ cô cả nhà họ Tiền chỉ là một nhân vật mang tiền vào tổ chức, vừa hay có thể mượn lực của nhà họ Tiền, quét được rất nhiều chướng ngại, khiến tập đoàn Kinh Lý phát triển thuận lợi ở Nam Giang.
Nhưng anh ta nhanh chóng thay đổi cách nhìn. Anh ta phát hiện cô cả Tiền này lại là một thiên tài hiếm có. Không những năng lực nghiệp vụ bản thân mạnh, mà còn thông minh, vừa học đã biết. Quan trọng là làm việc quyết đoán, nhanh gọn dứt khoát, hơn nữa tư duy rõ ràng, việc nào ra việc đó, không hề lẫn lộn.
Chương 627: Trúng tà
Lang Dụ Văn như đào được vàng, nhanh chóng đề bạt Tiền Hân Đồng từ trợ lý lên phó giám đốc.
Vì Tiền Hân Đồng là người nhà họ Tiền, lại thêm năng lực mà Tiền Hân Đồng thể hiện ra, không ai không phục với việc đề bạt Tiền Hân Đồng.
Dạo này không biết Lang Dụ Văn là quá mệt, hay làm sao, sức khỏe không được tốt, không phải đau đầu thì là hoang mang tim đập nhanh.
Anh ta muốn nghỉ ngơi mấy ngày, đa số công việc đều giao cho Tiền Hân Đồng.
Anh ta tin Tiền Hân Đồng có thể làm tốt. Cũng không sợ cô ta làm không tốt, dù sao sau lưng cô ta là nhà họ Tiền. Nếu cô ta làm hỏng chuyện, nhà họ Tiền nhất định sẽ bù đắp lại.
Lang Dụ Văn về nhà.
Vốn dĩ Lý Dục Thần bảo Lang Dụ Văn vào ở trong Ngô Đồng Cư, nhưng anh ta cảm thấy sống cùng ông chủ cũng không hay lắm. Hơn nữa anh ta kinh doanh, giờ giấc nghỉ ngơi không có quy luật, thường xuyên nửa đêm canh ba mới về, có lúc sáng sớm nhận cuộc điện thoại lại phải ngoài. Còn Ngô Đồng Cư là nơi tu hành, cần yên tĩnh.
Vậy nên Lang Dụ Văn mua một căn nhà ở gần công ty.
Anh ta sống một mình, đương nhiên Lý Dục Thần không yên tâm, liền bảo chị Mai tìm giúp hai vệ sĩ và một giúp việc.
Lang Dụ Văn cảm thấy rất không cần thiết.
Ai mà không biết tập đoàn Kinh Lý là của cậu Lý, cậu Lý là đệ nhất tông sư của Nam Giang, bây giờ đừng nói thành phố Hòa, nhìn khắp Nam Giang, ai dám động vào người của cậu Lý?
Cũng may đã thuê giúp việc và vệ sĩ, Lang Dụ Văn về nhà liền đổ bệnh, nếu không phải có giúp việc, chết trong phòng cũng không ai biết.
Lúc anh ta được đưa vào bệnh viện, thần trí đã hôn mê.
Viện trưởng Diêu của bệnh viện thành phố Hòa biết anh ta là người của Lý Dục Thần, càng không tiếc công sức chữa trị cho anh ta.
Nhưng khám đi khám lại, cũng không có bệnh gì. Có vẻ chỉ là quá mệt. Nằm trong viện hai ngày, đã dùng hết mọi cách, cũng không thấy khỏe lên.
Các chuyên gia trong viện đều rơi vào bế tắc.
Vốn dĩ Lý Dục Thần có ở đây, đương nhiên sẽ không có chuyện gì, nhưng Lý Dục Thần lại đến thành phố Dũng.
Mã Sơn gọi điện cho anh mấy lần, điện thoại cũng không trong vùng phủ sóng.
Mã Sơn nghĩ có lẽ anh đã ra nước ngoài, đến đảo Cửu Long.
Bất đắc dĩ, anh ta đành đến Tiền Đường mời Hồ Sư Ước.
Sau khi Hồ Sư Ước chẩn đoán cho Lang Dụ Văn, liền cau chặt mày.
Mã Sơn hỏi: “Rốt cuộc anh ta mắc bệnh gì?”
Hồ Sư Ước: “Có vẻ như đã trúng tà, hơn nữa, không giống như ngẫu nhiên, giống như người làm”.
…
Lý Dục Thần đúng là đến đảo Cửu Long.
Anh đi cùng chị Mai.
Lần này, ông chủ Vương và sư phụ Vinh ở lại quán Giang Hồ, không đi theo.
Trước khi đến đảo Cửu Long, họ đến thành phố Dũng trước.
Nhà họ Liễu là tộc lớn ở thành phố Dũng, rất dễ tìm, chị Mai càng quen đường thuộc lối.
Cửa lớn nhà họ Liễu mở rộng, Liễu Kim Sinh dẫn người trong tộc, xếp hàng nghênh đón, thái độ vô cùng cung kính.
Trong thư phòng của Liễu Kim Sinh, Lý Dục Thần nói: “Ông biết tại sao tôi đến đây phải không?”
Liễu Kim Sinh cúi đầu, nhìn ngón chân của mình, nói: “Cậu Lý, cậu đã cứu mạng tôi, cũng đã cứu võ lâm Nam Giang, theo lý, bất luận cậu có yêu cầu gì, tôi cũng nên đồng ý với cậu, nhưng chuyện này liên quan đến một vài bí mật quy tắc trong tộc của nhà họ Liễu...”
Ông ta trầm mặc một lúc, mới nói: “Đúng là đồ đang ở chỗ tôi, thế này đi, ngày mai trước khi trời sáng, nếu cậu có thể tìm được đồ trong nhà tôi và lấy đi, tôi sẽ coi như không biết gì”.
Lý Dục Thần nói: “Phải rắc rối thế sao?”
Liễu Kim Sinh nói: “Tôi không đánh lại được cậu. Nhưng nếu cậu cưỡng ép, tôi thà hủy cái nhà này, cũng sẽ không để cậu lấy đồ đi”.
Chị Mai cau mày, nói: “Liễu Kim Sinh, ông cố ý phải không? Biết chúng tôi đến, cho nên đã giấu đồ đi. Đưa ra yêu cầu như vậy, chẳng may ông để đồ ở chỗ khác, thậm chí không ở trong thành phố Dũng, chúng tôi đi đâu tìm?”
Liễu Kim Sinh nói: “Yên tâm, chắc chắn đồ ở trong nhà tôi. Nhà họ Liễu lớn như vậy, cũng đủ giấu rồi”.
Chị Mai còn muốn nói gì, nhưng Lý Dục Thần ngăn lại.
“Được, tối nay, tôi đi trên trăng đến lấy”, Lý Dục Thần nói.
Liễu Kim Sinh gật đầu: “Vậy tôi cung kính chờ cậu”.
Rồi nhìn chị Mai một cái, ánh mắt hơi phức tạp, khẽ thở dai một hơi: “Hai người đến, chắc đã mệt, chỗ ở đã được sắp xếp xong, tôi cho người đưa hai người qua đó. Bữa tối ở Liễu Hạ Triều Âm, mời hai người thưởng thức, nếm thử bếp riêng của nhà họ Liễu tôi”.
Lý Dục Thần không tỏ ý kiến, nhìn sang chị Mai.
Chị Mai đứng lên: “Chỗ ở thì không cần đâu, chúng tôi tự tìm chỗ. Còn về bếp riêng của nhà họ Liễu ông, thì thôi đi, tôi sợ không ăn nổi. Dục Thần, chúng ta đi thôi”.
Nói xong, liền quay người bỏ đi.
Đương nhiên Lý Dục Thần cũng đi theo ra.
Rời khỏi nhà họ Liễu, Lý Dục Thần hỏi: “Chị Mai, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Chị Mai nói: “Đương nhiên là đi thuê phòng”.
Lâm Thượng Nghĩa cười tự giễu: “Cháu nói cũng đúng, Dục Thần là một đứa trẻ ngoan nhưng cháu cũng nên ở bên cậu ta nhiều hơn. Mặc dù cậu ta là người có bản lĩnh nhưng đồng thời cũng phải gánh vác trọng trách rất nặng nề. Sau này, cháu nên giúp cậu ta san sẻ bớt gánh nặng”.
Lâm Mộng Đình nói: “Cháu biết! Nhưng chuyện quan trọng nhất hiện giờ chính là ông phải khỏe lên, chờ ông khỏe rồi bọn cháu mới đi san sẻ gánh nặng cho anh ấy được, đúng không ạ?”
Lâm Thượng Nghĩa lắc đầu nói: “Tình hình ông thế nào trong lòng ông biết rõ. Ông sống được tới tận hôm nay đã là được trời cao ban ân rồi. Được chứng kiến lễ đính hôn của cháu và Dục Thần là ông đã mãn nguyện lắm rồi. Ông tin tưởng nhân phẩm của Dục Thần, sau này chắc chắn các cháu sẽ hạnh phúc bên nhau suốt đời. Đợi tới lúc con của cháu và Dục Thần tròn một tuổi, cháu nhất định phải dẫn chắt tới trước mộ cho ông xem đấy”.
“Ông à! Ông đừng nói linh tinh như vậy! Rồi ông sẽ khỏe lên thôi!”
Lâm Mộng Đình biết ông nội đã như ngọn đèn trước gió, ngay cả Lý Dục Thần cũng bó tay, không còn cách nào nữa, trong lòng không khỏi buồn bã, khóe mắt trào lệ, cô vội giả bộ đi rót nước, xoay người len lén lau nước mắt.
Lúc này, Lâm Vân đột nhiên chạy vào, la to: “Ông ơi! Ông ơi! Bố cháu bảo cháu vào đây nói với ông…”
Lâm Mộng Đình vội vàng ngăn lại: “Tiểu Vân, em hò hét gì vậy, để yên cho ông nội nghỉ ngơi”.
Lâm Vân lè lưỡi, nói: “Ôi, đây là tin tốt mà, chắc chắn ông nghe xong sẽ vui vẻ. Bố cháu nói khoản lỗ mấy tháng trước của nhà mình đã bù lại được rồi. Số lượng hợp đồng chúng ta ký mấy hôm nay còn nhiều hơn tổng số hợp đồng ký được trong một năm ngày xưa. Nhiều dự án tới nỗi bố cháu chọn hoa cả mắt. Với lại, nhà họ Viên đã tiêu rồi! Lần này chắc chắn là tiêu thật rồi!”
...
Cổng chính nhà họ Viên vắng tanh vắng ngắt, thậm chí không thấy bóng bảo vệ đâu.
Chỉ trong vòng chưa đầy một tuần, gia tộc gần trăm người của nhà họ Viên đều tan tác hết, ngay cả bảo vệ và người quét dọn cũng đều đã bỏ đi.
Một mình Viên Nãi Minh ngồi trên chiếc ghế mây trong vườn hoa.
Chiếc ghế này từng là ghế của bố ông ta, Viên Thọ Sơn.
Viên Thọ Sơn thường hay nằm trên chiếc ghế này, phe phẩy chiếc quạt hương bồ, ra lệnh cho mọi người. Cả một gia tộc lớn như vậy, dưới sự lèo lái của Viên Thọ Sơn, càng ngày càng hưng thịnh, càng ngày càng lớn mạnh.
Có thể nói chiếc ghế này là vật tượng trưng cho chủ nhà.
Viên Nãi Minh từng nhiều lần tưởng tượng cảnh mình ngồi trên chiếc ghế này, tiếp nhận vị trí chủ nhà.
Giờ đây, cuối cùng ông ta cũng đã ngồi được lên nó rồi nhưng cảnh còn người mất.
Một tòa nhà cao tầng đổ sụp ầm ầm.
“Nhìn thấy anh lên trên ngôi nhà cao, nhìn thấy ngôi nhà cao đổ sụp…”
Viên Nãi Minh hát, giọng hát run rẩy cất lên một làn điệu bi thương, vang vọng trong sân.
Một bóng người xuất hiện trong hành lang, núp đằng sau chiếc cột trụ, thò đầu ra, nhìn trộm ông ta.
Viên Nãi Minh quay đầu, trông thấy mặt con trai mình chảy nước mũi thòng lòng, đang cười ngây ngô với ông ta.
“Thế Kiệt, con lại đây”, Viên Nãi Minh vẫy tay gọi.
Viên Thế Kiệt cười hì hì, vụng về đi tới chỗ ông ta.
“Thế Kiệt, ông con mất rồi”, Viên Nãi Minh nói.
“Ông con mất rồi”, Viên Thế Kiệt nhắc lại, mặt vẫn nở nụ cười ngớ ngẩn, vừa nói, khóe miệng vừa chảy nước dãi, sau đó được anh ta hút ngược vào trong miệng.
Viên Nãi Minh thở dài, nói: “Sau này không có ai chăm sóc cho con nữa rồi”.
“Bố chăm sóc cho con”, Viên Thế Kiệt ngờ nghệch nói.
“Ôi, bố cũng không chịu nổi nữa rồi”, Viên Nãi Minh nói: “Nếu bố mất thì con biết sống thế nào đây?”
Viên Thế Kiệt cười hì hì, vừa lau nước mũi, nước dãi vừa nhắc lại: “Nếu bố mất thì con biết sống thế nào…”
Nói xong, anh ta kêu lên: “Dì giúp việc! Dì giúp việc đâu! Tôi muốn uống sữa!”
Viên Nãi Minh lộ rõ vẻ bất đắc dĩ và buồn bã ra mặt: “Ôi, tất cả là tại Lý Dục Thần!”
Viên Thế Kiệt nói: “Tất cả là tại Lý Dục Thần! Mình phải giết anh ta! Giết chết anh ta!”
Nói xong, anh ta lại đòi uống sữa, chạy đi tìm dì giúp việc.
Viên Nãi Minh sững sờ, ngơ ngác nhìn mặt đất, bên trong đôi mắt đờ đẫn chợt toát lên nỗi căm hận sâu đậm, ông ta nói: “Đúng! Giết cậu ta! Nhất định phải giết cậu ta!”
Nói rồi, ông ta đứng dậy khỏi chiếc ghế mây, về phòng mình, lấy một quả lựu đạn và một khẩu súng cất trong ngăn kéo ra.
Ông ta bỏ lựu đạn vào túi, giơ súng lên như thể Lý Dục Thần đang đứng ngay trước mặt mình, hung hăng nã một phát súng.
Tiếng súng vọng đi rất xa nhưng ngôi nhà rộng lớn này không có ai, chỉ có mấy con chim là bị giật mình bay lên trời.
Nét mặt Viên Nãi Minh lộ rõ vẻ dữ tợn, ông ta hầm hầm đi ra ngoài.
Chợt, có ai đó gọi ông ta: “Anh cả, anh định đi đâu vậy?”
Viên Nãi Minh dừng bước, trông thấy Viên Thiên Lãng đang đứng chắn đường mình.
“Anh đi giết Lý Dục Thần!”, Viên Nãi Minh nói.
“Anh có giết nổi không?”, Viên Thiên Lãng hỏi ngược lại.
Viên Nãi Minh nói đầy căm hận: “Không giết được cũng phải thử, cùng lắm thì đồng quy vu tận!”
Viên Thiên Lãng lắc đầu nói: “Anh cả à, không ích gì đâu, đừng nói là súng, dù anh có vác theo cả một khẩu đại bác cũng không giết nổi cậu ta đâu. Anh nghe em khuyên một câu, hiện tại, bảo vệ dòng giống của nhà họ Viên quan trọng hơn tất cả, anh dẫn Thế Kiệt đi đi”.
Viên Nãi Minh cười phá lên: “Đi ư? Đi đâu được? Em có biết những năm qua nhà họ Viên đã đắc tội bao nhiêu người không? Thiên Lãng à, em có võ công nên có thể tự vệ, còn anh thì không. Nếu không có gia đình, không có tổ tiên che chở cho anh thì anh chẳng là gì cả!”
Viên Thiên Lãng thở dài, quay người buồn bã ra đi.
“Em đi đâu vậy?”, Viên Nãi Minh giận dữ quát lên: “Viên Thiên Lãng! Em là đồ hèn nhát! Bố nuôi em quả là uổng công!”
Viên Thiên Lãng đứng khựng lại nhưng cuối cùng vẫn không ngoảnh đầu lại, chỉ nói: “Em đi cầu xin sư phụ xem sư phụ có thể giúp chúng ta được không”.
Chương 625: Lên chùa Thiên Trúc
Viên Nãi Minh nhìn theo bóng em trai biến mất ở cửa ra vào, không hiểu sao, cả người ông ta bỗng nhiên cạn kiệt sức lực, ông ta chán nản ngồi bệt xuống đất, bật khóc nức nở.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân lộn xộn và tiếng hò hét.
“Người nhà họ Viên đâu? Viên Nãi Minh đâu? Ngày xưa các người ức hiếp ông mày thế nào? Mẹ kiếp, hôm nay ông mày sẽ cho chúng bay biết ông mày lợi hại thế nào!”
Một đám đông xông vào nhà, trông thấy Viên Nãi Minh ngồi dưới đất.
Tên cầm đầu cười gằn, đóng cửa lại.
Trong nhà vang lên tích đập huỳnh huỵch.
Bỗng nhiên một tiếng súng nổ vang lên.
Sau đó là tiếng quát mắng và đập phá.
Một lúc lâu sau, đột nhiên ầm một tiếng, cửa sổ nổ tung, ngọn lửa nuốt chửng cả căn phòng.
Viên Thế Kiệt chảy nước dãi, thích thú chạy tới, vừa nhìn ánh lửa ngập phòng vừa vỗ tay khen hay: “Nổ đi! Nổ đi!”
Trời đổ mưa nhỏ, từ trên núi Thành Hoàng dõi mắt nhìn về phía hồ Tiền Đường ở xa xa, chỉ thấy một làn mưa bụi mông lung như trong tranh vẽ.
Cửa Thành Hoàng Các đóng chặt.
Viên Thiên Lãng đã quỳ ngoài cửa được một ngày một đêm.
Dù võ công có cao cũng không thể chịu đựng được sự giày vò kéo dài. Nếu là lúc bình thường thì dạng mưa phùn như thế này chẳng thể làm ướt người ông ta. Thế nhưng lúc này đây, cả người ông ta đều đã ướt đẫm.
Nước mưa chảy từ trên mặt xuống, tụ lại ở cằm. Ông ta mấp máy môi, nước mưa lập tức chảy cả vào trong miệng.
“Sư phụ!”, cổ họng ông ta nhấp nhô lên xuống, phát ra giọng nói khàn đặc.
Thế nhưng, vẫn không có ai mở cửa cho ông ta.
Cuối cùng, ông ta không nhịn được bật khóc. Nước mắt hòa vào với nước mưa, ông ta nếm nước mưa thấy cả vị mặn chát, đắng cay.
Ông ta từng là một nhân vật kiệt xuất, là thiên tài của nhà họ Viên, có tương lai vô cùng xán lạn. Thế nhưng, sau khi nhà họ Viên gặp chuyện, giờ đây ông ta không còn chỗ nào để đi, ngay cả sư phụ thân thiết như bố ruột cũng chặn ông ta ở ngoài cửa.
Viên Thiên Lãng không sao hiểu nổi vì sao lại thành ra như vậy.
Ông ta không hứng thú với chuyện tranh chấp trong gia tộc, cũng chưa từng nhúng tay vào chuyện làm ăn.
Nhà họ Viên là một gia tộc lớn, có rất nhiều người lo liệu mọi chuyện.
Ông ta từng nghĩ một gia tộc lớn như nhà họ Viên sẽ mãi mãi đứng sừng sững như một người khổng lồ.
Không ngờ một khi nó sụp đổ thì chẳng còn sót lại chút gì nữa.
“Sư phụ!”, Viên Thiên Lãng gom góp hết tất cả sức lực còn lại, khản cổ gọi: “Xin hãy cho con vào! Con xin được đi theo sư phụ, từ nay bế quan không ra ngoài, không dính dáng tới thị phi trên giang hồ nữa!”
Trời mưa to hơn, nước mưa mát lạnh dường như còn pha lẫn cả máu.
Cửa Thành Hoàng Các mở ra nhưng không thấy bóng người.
“Sư phụ!”, Viên Thiên Lãng vui mừng ngẩng đầu lên.
Bên trong cánh cửa tối tăm vọng ra tiếng thở dài.
“Đi đi, chỗ của sư phụ không thể bảo vệ được cho con”.
“Sư phụ!”, Viên Thiên Lãng sợ quá, ông ta lê đầu gối mấy bước, định lết vào trong cửa.
Một trận gió thổi tới, cánh cửa đóng sầm lại.
Cửa đập thẳng vào mặt Viên Thiên Lãng, máu mũi và nước mắt của ông ta dính lên cửa.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, ông ta nghe thấy giọng nói của sư phụ hòa lẫn trong gió:
“Tới chùa Thiên Trúc tìm Trí Nhẫn. Ở Tiền Đường, đó là nơi duy nhất có thể bảo vệ tính mạng cho con. Đi đi…”
Viên Thiên Lãng cung kính dập đầu lạy ba lạy trước cửa Thành Hoàng Các, sau đó đứng dậy, nhìn về phía hồ Tiền Đường.
Nơi đó mưa bụi mông lung, đường xuống núi thấp thoáng tựa như một con rồng dài uốn lượn giữa mây mù.
...
Mưa dần tạnh, trời bắt đầu đổ tuyết.
Ban đầu tuyết nhỏ như hạt muối, sau đó to dần lên bằng sợi lông nhung, cuối cùng trở thành những bông tuyết lông ngỗng bay khắp trời.
Trên con đường nhỏ lên núi Thiên Trụ nằm ở phía tây hồ Tiền Đường, một bóng người đi một mình thất tha thất thểu giữa biển tuyết trắng xóa.
Phía cuối con đường có một ngôi chùa nho nhỏ, trên cửa viết ba chữ “Thượng Thiên Trúc”.
Người kia quỳ gối trên thềm đá, đập đầu gõ cửa.
Một hòa thượng ra mở cửa, trông thấy ông ta, ánh mắt lộ vẻ từ bi.
“Xin chuyển lời cho đại sư Trí Nhẫn, tôi muốn xuất gia, xin đại sư thu nhận tôi”, người quỳ gối trên bậc thềm nói.
Hòa thượng hỏi: “Ông có tên không?”
Người kia nói: “Lúc đến có nhưng sau khi lên núi thì không có nữa”.
Hòa thượng lại hỏi: “Ông có người thân không?”
Người kia nói: “Đã từng có, hiện tại không có”.
Hòa thượng lại hỏi: “Ông có từng luyện võ công không?”
Vai người kia run lên một chút, nét mặt lộ vẻ do dự và lưỡng lự.
Một lúc lâu sau, dường như cuối cùng cũng hạ quyết tâm, người kia nói: “Đã từng luyện, giờ đã quên rồi”.
Hòa thượng gật đầu, nói: “Một khi bước chân vào đây thì trong mắt không còn hồng trần nữa, ông có dám dứt bỏ không?”
Người kia nói: “Dám”.
Hòa thượng nói: “Được, vậy thì đi theo tôi”.
Người kia đứng lên, đi theo hòa thượng vào trong.
Cánh cửa đóng sập lại sau lưng, ngăn những bông tuyết ở lại ngoài cửa, đồng thời cũng ngăn cả hồng trần ở bên ngoài.
...
Chương 626: Đón tết
Đã mấy năm thành phố Hoà đã không có tuyết rơi lớn như vậy rồi.
“Tuyết rơi báo hiệu một năm bội thu!”
Nhìn một mảng trắng xóa, Lâm Thượng Nghĩa ngồi trên xe lăn thoải mái thở ra một hơi.
Để lại một làn sương màu trắng trong không khí, rồi nhanh chóng tiêu tan.
Lý Dục Thần không có cảm giác gì với tuyết lớn. So với tuyết trên núi Côn Luân, chút tuyết này cũng không là gì.
Chỉ là người ở đây dường như có tình cảm đặc biệt với tuyết, cho dù lạnh giá đến mức nào, tuyết dày đóng băng trên đường khó đi thế nào, mọi người vẫn thích.
Trong không khí thanh lạnh, còn thêm chút tình cảm và hơi người, dường như tuyết càng rơi, thì càng có hương vị nhân gian.
So sánh ra, tuy tuyết ở Côn Luân rất lớn, rất dày, nhưng lại lạnh lẽo, vô tình.
Lý Dục Thần không nói rõ được mình thích ở đâu hơn.
Nhưng thấy Lâm Thượng Nghĩa vui như vậy, tâm trạng của anh cũng vui vẻ.
Lâm Mộng Đình đẩy xe lăn, Lý Dục Thần và cô cùng sánh vai.
Giờ đây họ đã là vợ chồng chưa cưới chính thức, cũng trở thành một giai thoại của giới thượng lưu Nam Giang.
Lâm Thượng Nghĩa nghe tiếng bước chân hai người sánh vai hòa thuận phía sau, trong lòng vui mừng, mới có cảm khái “tuyết rơi báo hiệu một năm bội thu”.
Trên thực tế, đối với nhà họ Lâm, năm nay thực sự có thể coi là một năm bội thu.
Nhà họ Viên đã sập đổ, nhà họ Lâm phản kích từ trong đường cùng, đứng lên lần nữa. Vừa khởi dậy, đã chen vào trong đội ngũ hào môn đẳng cấp Nam Giang.
Những người đến nhà họ Viên thăm hỏi, bàn chuyện làm ăn, nhận họ nhận hàng, làm mai làm mối, từ sau khi đại hội võ lâm kết thúc, cũng chưa từng dừng lại, cho đến cuối năm nay.
Hôm nay đã là ba mươi tết rồi, buổi sáng còn có người đến tặng quà. Cho đến buổi chiều mới yên tĩnh một chút.
Lý Dục Thần vốn muốn đón tết ở Ngô Đồng Cư, vì bên đó cũng có không ít người.
Nhưng anh biết, đây là năm cuối cùng của Lâm Thượng Nghĩa, chắc chắn Lâm Mộng Đình muốn ở bên ông cụ, anh và Mộng Đình đã đính hôn, đương nhiên cũng phải ở cùng.
Thế nên anh bàn bạc với Mộng Đình, rồi lại hỏi ý kiến của bố mẹ vợ tương lai, dứt khoát đón những người ở Ngô Đông Cư và quán Giang Hồ đến nhà họ Lâm đón tết.
Dù sao nhà họ Lâm cũng rộng lớn, có thêm nhiều người thì vẫn đủ chỗ.
Nghiêm Tuệ Mẫn nói, đông người mới náo nhiệt vui vẻ, mới giống năm mới bội thu.
Cho nên bà ta dứt khoát gọi cả người của nhà họ Nghiêm đến.
Chủ yếu là nhà họ Nghiêm đã trải qua chuyện lần trước, còn rất ít người, chỉ còn lại nhà ông cụ Nghiêm và Nghiêm Cẩn.
Vào buổi tối mùng hai mươi chín tết, Lý Dục Thần cho Lâm Thượng Nghĩa uống mấy viên thuốc đặc biệt.
Lâm Thượng Nghĩa vốn đã nằm giường không dậy nổi, khí sắc bỗng tốt hơn, cười vui vẻ xuống giường. Ông cụ muốn tự mình đi lại, nhưng Lý Dục Thần khuyên nhủ và với thái độ kiên quyết của Lâm Mộng Đình, ông cụ mới ngồi xuống xe lăn.
Xe lăn đi qua vườn hoa, đi vào biệt thự lớn chính giữa. Mọi người đều tập trung ở đây, lần lượt chúc mừng năm mới với Lâm Thượng Nghĩa.
Lâm Thượng Nghĩa cười vui vẻ, lấy ra lì xì đã chuẩn bị trước, phát cho từng tiểu bối.
Hôm nay người mệt nhất là đầu bếp nhà họ Lâm, sử dụng hết hai mươi phần công lực, làm mấy bàn ăn lớn, giống như bày tiệc vậy.
Trên bàn chính, Lâm Thượng Nghĩa ngôi ở chính giữa.
Ngồi bên cạnh ông cụ là ông cụ Nghiêm, một bên khác để trống, nhưng lại rót đầy chén rượu.
Đó là dành cho Lâm Thiền Minh.
Mỗi một lần Lâm Thượng Nghĩa uống một chén, sẽ đổ chén rượu bên cạnh xuống đất, sau đó lại rót đầy. Vào buổi tối ngày mùng tám tết, Lâm Thượng Nghĩa qua đời.
Ông cụ đi rất thanh thản.
Khuôn mặt vẫn mỉm cười, bàn tay già nua xòe ra, đôi mắt nhìn sang Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình.
Lâm Mộng Đình đặt tay của mình lên lòng bàn tay của ông nội, rồi cầm tay của Lý Dục Thần qua, cũng đặt lên trên.
Ba bàn tay nắm vào nhau.
Lâm Thượng Nghĩa mãi mãi nhắm mắt.
Khoảnh khắc đó, Lý Dục Thần nhớ đến ông nội của mình.
Nhưng hình ảnh của ông nội bỗng mơ hồ, thậm chí anh không phân rõ được, mình đang nhớ đến Lý Hữu Toàn đã nuôi lớn anh, hay là Lý Thiên Sách, ông nội anh.
Theo di ngôn trước khi chết của Lâm Thượng Nghĩa, bài vị của ông cụ để trong từ đường nhà họ Lâm, tro xương lại không cho vào mộ tổ, mà chôn bên hồ Linh Sơn, ở cùng với Lý Hữu Toàn, cũng giống như Lý Hữu Toàn, không lập bia mộ.
Cuối cùng hai ông cụ được gặp nhau, không cần dùng bia khắc chữ để nói rõ thân phận.
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình dập đầu ba cái trước mộ.
Khoảnh khắc đó, bán tiên đã trải qua lôi kiếp rơi một giọi nước mắt.
Giọt nước mắt rơi xuống đất, cùng với nước của hồ Linh Sơn làm mảnh đất này màu mỡ.
Nhiều năm sau, ở chỗ đó có một cây bách mọc ra tươi xanh, cành lá xum xuê vươn thẳng lên mây xanh.
…
Nhà họ Viên sập đổ, người được lợi lớn nhất là tập đoàn Kinh Lý.
Phần lớn tài sản và các cuộc làm ăn của nhà họ Viên đều do tập đoàn Kinh Lý tiếp nhận.
Vì rất nhiều thế gia hào môn đầu tư vào, các dự án dưới tên tập đoàn Kinh Lý nhiều không đếm xuể.
Khiến Lang Dụ Văn và tập đoàn của anh ta bận đến ngập đầu.
Người khác đều ở nhà đón tết, tập đoàn của anh ta lại không được nghỉ lễ đến một ngày.
Thành viên nòng cốt của tập đoàn cũng từ mấy chục người ban đầu, mở rộng đến hơn trăm người.
Trong đó còn có thêm một nhân vật rất đặc biệt - Tiền Hân Đồng.
Lang Dụ Văn vốn nghĩ cô cả nhà họ Tiền chỉ là một nhân vật mang tiền vào tổ chức, vừa hay có thể mượn lực của nhà họ Tiền, quét được rất nhiều chướng ngại, khiến tập đoàn Kinh Lý phát triển thuận lợi ở Nam Giang.
Nhưng anh ta nhanh chóng thay đổi cách nhìn. Anh ta phát hiện cô cả Tiền này lại là một thiên tài hiếm có. Không những năng lực nghiệp vụ bản thân mạnh, mà còn thông minh, vừa học đã biết. Quan trọng là làm việc quyết đoán, nhanh gọn dứt khoát, hơn nữa tư duy rõ ràng, việc nào ra việc đó, không hề lẫn lộn.
Chương 627: Trúng tà
Lang Dụ Văn như đào được vàng, nhanh chóng đề bạt Tiền Hân Đồng từ trợ lý lên phó giám đốc.
Vì Tiền Hân Đồng là người nhà họ Tiền, lại thêm năng lực mà Tiền Hân Đồng thể hiện ra, không ai không phục với việc đề bạt Tiền Hân Đồng.
Dạo này không biết Lang Dụ Văn là quá mệt, hay làm sao, sức khỏe không được tốt, không phải đau đầu thì là hoang mang tim đập nhanh.
Anh ta muốn nghỉ ngơi mấy ngày, đa số công việc đều giao cho Tiền Hân Đồng.
Anh ta tin Tiền Hân Đồng có thể làm tốt. Cũng không sợ cô ta làm không tốt, dù sao sau lưng cô ta là nhà họ Tiền. Nếu cô ta làm hỏng chuyện, nhà họ Tiền nhất định sẽ bù đắp lại.
Lang Dụ Văn về nhà.
Vốn dĩ Lý Dục Thần bảo Lang Dụ Văn vào ở trong Ngô Đồng Cư, nhưng anh ta cảm thấy sống cùng ông chủ cũng không hay lắm. Hơn nữa anh ta kinh doanh, giờ giấc nghỉ ngơi không có quy luật, thường xuyên nửa đêm canh ba mới về, có lúc sáng sớm nhận cuộc điện thoại lại phải ngoài. Còn Ngô Đồng Cư là nơi tu hành, cần yên tĩnh.
Vậy nên Lang Dụ Văn mua một căn nhà ở gần công ty.
Anh ta sống một mình, đương nhiên Lý Dục Thần không yên tâm, liền bảo chị Mai tìm giúp hai vệ sĩ và một giúp việc.
Lang Dụ Văn cảm thấy rất không cần thiết.
Ai mà không biết tập đoàn Kinh Lý là của cậu Lý, cậu Lý là đệ nhất tông sư của Nam Giang, bây giờ đừng nói thành phố Hòa, nhìn khắp Nam Giang, ai dám động vào người của cậu Lý?
Cũng may đã thuê giúp việc và vệ sĩ, Lang Dụ Văn về nhà liền đổ bệnh, nếu không phải có giúp việc, chết trong phòng cũng không ai biết.
Lúc anh ta được đưa vào bệnh viện, thần trí đã hôn mê.
Viện trưởng Diêu của bệnh viện thành phố Hòa biết anh ta là người của Lý Dục Thần, càng không tiếc công sức chữa trị cho anh ta.
Nhưng khám đi khám lại, cũng không có bệnh gì. Có vẻ chỉ là quá mệt. Nằm trong viện hai ngày, đã dùng hết mọi cách, cũng không thấy khỏe lên.
Các chuyên gia trong viện đều rơi vào bế tắc.
Vốn dĩ Lý Dục Thần có ở đây, đương nhiên sẽ không có chuyện gì, nhưng Lý Dục Thần lại đến thành phố Dũng.
Mã Sơn gọi điện cho anh mấy lần, điện thoại cũng không trong vùng phủ sóng.
Mã Sơn nghĩ có lẽ anh đã ra nước ngoài, đến đảo Cửu Long.
Bất đắc dĩ, anh ta đành đến Tiền Đường mời Hồ Sư Ước.
Sau khi Hồ Sư Ước chẩn đoán cho Lang Dụ Văn, liền cau chặt mày.
Mã Sơn hỏi: “Rốt cuộc anh ta mắc bệnh gì?”
Hồ Sư Ước: “Có vẻ như đã trúng tà, hơn nữa, không giống như ngẫu nhiên, giống như người làm”.
…
Lý Dục Thần đúng là đến đảo Cửu Long.
Anh đi cùng chị Mai.
Lần này, ông chủ Vương và sư phụ Vinh ở lại quán Giang Hồ, không đi theo.
Trước khi đến đảo Cửu Long, họ đến thành phố Dũng trước.
Nhà họ Liễu là tộc lớn ở thành phố Dũng, rất dễ tìm, chị Mai càng quen đường thuộc lối.
Cửa lớn nhà họ Liễu mở rộng, Liễu Kim Sinh dẫn người trong tộc, xếp hàng nghênh đón, thái độ vô cùng cung kính.
Trong thư phòng của Liễu Kim Sinh, Lý Dục Thần nói: “Ông biết tại sao tôi đến đây phải không?”
Liễu Kim Sinh cúi đầu, nhìn ngón chân của mình, nói: “Cậu Lý, cậu đã cứu mạng tôi, cũng đã cứu võ lâm Nam Giang, theo lý, bất luận cậu có yêu cầu gì, tôi cũng nên đồng ý với cậu, nhưng chuyện này liên quan đến một vài bí mật quy tắc trong tộc của nhà họ Liễu...”
Ông ta trầm mặc một lúc, mới nói: “Đúng là đồ đang ở chỗ tôi, thế này đi, ngày mai trước khi trời sáng, nếu cậu có thể tìm được đồ trong nhà tôi và lấy đi, tôi sẽ coi như không biết gì”.
Lý Dục Thần nói: “Phải rắc rối thế sao?”
Liễu Kim Sinh nói: “Tôi không đánh lại được cậu. Nhưng nếu cậu cưỡng ép, tôi thà hủy cái nhà này, cũng sẽ không để cậu lấy đồ đi”.
Chị Mai cau mày, nói: “Liễu Kim Sinh, ông cố ý phải không? Biết chúng tôi đến, cho nên đã giấu đồ đi. Đưa ra yêu cầu như vậy, chẳng may ông để đồ ở chỗ khác, thậm chí không ở trong thành phố Dũng, chúng tôi đi đâu tìm?”
Liễu Kim Sinh nói: “Yên tâm, chắc chắn đồ ở trong nhà tôi. Nhà họ Liễu lớn như vậy, cũng đủ giấu rồi”.
Chị Mai còn muốn nói gì, nhưng Lý Dục Thần ngăn lại.
“Được, tối nay, tôi đi trên trăng đến lấy”, Lý Dục Thần nói.
Liễu Kim Sinh gật đầu: “Vậy tôi cung kính chờ cậu”.
Rồi nhìn chị Mai một cái, ánh mắt hơi phức tạp, khẽ thở dai một hơi: “Hai người đến, chắc đã mệt, chỗ ở đã được sắp xếp xong, tôi cho người đưa hai người qua đó. Bữa tối ở Liễu Hạ Triều Âm, mời hai người thưởng thức, nếm thử bếp riêng của nhà họ Liễu tôi”.
Lý Dục Thần không tỏ ý kiến, nhìn sang chị Mai.
Chị Mai đứng lên: “Chỗ ở thì không cần đâu, chúng tôi tự tìm chỗ. Còn về bếp riêng của nhà họ Liễu ông, thì thôi đi, tôi sợ không ăn nổi. Dục Thần, chúng ta đi thôi”.
Nói xong, liền quay người bỏ đi.
Đương nhiên Lý Dục Thần cũng đi theo ra.
Rời khỏi nhà họ Liễu, Lý Dục Thần hỏi: “Chị Mai, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Chị Mai nói: “Đương nhiên là đi thuê phòng”.
Bình luận facebook