-
Chương 341-345
Chương 341 Điên Rồi
Mấy vị chân truyền đại tiên môn đến tận lúc này mới phát hiện, Viên Nhai dường như có chút không bình thường.
Hắn quả thật vẫn là Viên Nhai, mà nữ tử kiều mị đi theo phía sau hắn kia, cũng chính là đệ tử nhập thất dưới trướng Hồng Đan trưởng lão Bách Hoa cốc, Lữ Tâm Dao. Bình thường hai người bọn họ vốn như chân với tay, thường xuyên đi kè kè bên nhau.
Đợt truy sát "Hắc Bạch Song Sát" trước đó, bọn hắn chính là người dẫn đầu đệ tử Bách Hoa cốc, nhìn thấy bọn hắn trở về, đệ tử chư tiên môn vốn hẳn nên cao hứng, nhưng lúc này lại ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng. Bộ dáng hai người không có gì thay đổi, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy có khác biệt lớn, nhất là trên thân Viên Nhai thế mà ẩn ẩn có một loại khí chất hắc ám mờ mịt, tựa như vực sâu thăm thẳm, không thấy rõ sâu cạn...
Đơn giản mà nói, người thì vẫn là người kia, nhưng khí cơ lại không bình thường.
"Đây không phải là Tiểu Viên sư huynh sao?"
"Hắn cùng Tâm Dao sư muội đã trở về..."
Lúc này đệ tử Bách Hoa cốc ở phụ cận cũng nhìn thấy Viên Nhai cùng Lữ Tâm Dao, lập tức vừa mừng vừa sợ, vội vàng tiến lên đón. Bọn hắn cũng không có ánh mắt sắc bén giống như đám người Tiêu sư tỷ, có người nghe thấy Tiểu Viên sư huynh đang hỏi, liền theo bản năng trả lời: "Chính là vị Phương Nguyên của Thanh Dương tông a, vừa rồi hắn bay lên trời phát ra một kiếm chém Ma Ưng thật là lợi hại, cho nên mọi người..."
Lời sau đó hắn cũng không nói tiếp được nữa.
Bởi vì ngay cả hắn cũng phát hiện Tiểu Viên sư huynh không được bình thường!
Nhất là khi hắn nghe được những lời của tên đệ tử Bách Hoa cốc này nói ra, đột nhiên liền ngẩng phắt đầu lên, hai mắt vậy mà hiện ra màu huyết sắc đáng sợ, âm trầm nhìn chằm chằm về phía trước, khàn khàn cười to:
"Ha ha ha ha... Chính vì hắn đánh bại ta, cho nên hắn chính là đệ nhất chân truyền ngũ đại tiên môn sao?"
"Cũng bởi vì ta thua, cho nên các ngươi đều cảm thấy ta không bằng hắn, liền tặng cái vị trí đứng đầu Tiên Bảng lại cho hắn sao?"
"Đệ nhất chân truyền... Ha ha, nói cho ta biết, bây giờ hắn ở đâu..."
Biểu hiện quái dị của hắn vào lúc này, lập tức khiến cho tất cả mọi người nói không ra lời.
Trong lòng dâng lên cảm giác lạnh lẽo không tên.
"Viên Nhai, đã xảy ra chuyện gì?"
Tiêu sư tỷ lúc này thực sự nhịn không được nữa, nàng đã nhận ra Tiểu Viên sư huynh có chút điên dại, trầm giọng khẽ quát một tiếng, muốn làm hắn tỉnh lại, sau đó lại nhìn sang Lữ Tâm Dao phía sau hắn: "Tâm Dao sư muội, mau nói cho ta biết, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Lữ Tâm Dao ngẩng đầu nhìn nàng một chút, lại chậm rãi cúi đầu.
Ánh mắt kia, vậy mà có vẻ hơi ngốc trệ.
Tựa như là hồn bay phách lạc vậy...
Mà Tiểu Viên sư huynh thì lại bước một bước về phía trước, khẽ quát lên: "Phương Nguyên... ở đâu?"
"Viên Nhai sư đệ, kìm chế bản thân một chút!"
Tiêu sư tỷ nhịn không được tiến về phía Viên Nhai, khẽ quát một tiếng, nghiêm nghị nói: "Hai người các ngươi dẫn theo hơn 30 đệ tử Bách Hoa cốc, bọn hắn đâu rồi? Người của những tiên môn khác cùng hành động với các ngươi đâu rồi? Các ngươi... có phải đã gặp nguy hiểm gì hay không? Có liên quan đến vị đệ tử Thanh Dương tông kia không? Nếu như trong tay các ngươi có bằng chứng gì thì mau mau lấy ra, có ta ở đây sẽ làm chủ thay các ngươi..."
Lúc này trong lòng nàng cũng dâng lên một loại dự cảm không tốt, giọng nói có chút áp bách.
Viên Nhai lúc này biểu hiện quá quái dị, để nàng nhịn không được đáy lòng trầm xuống.
"Những phế vật kia sao?"
Viên Nhai tỏ ra có thể hiểu được lời nàng, chỉ là sau khi nghe, lại nở nụ cười lạnh, ngạo nghễ nói: "Bọn hắn đều đã chết, ha ha, bọn hắn không thông qua được Tâm Luyện Chi Lộ, đương nhiên là chết khổ không thể tả. Nhưng chuyện này cũng không liên quan đến tên họ Phương kia, ta cũng không quan tâm, bằng chứng gì cũng không quan trọng, hiện tại ta chỉ muốn, tự tay giết hắn mà thôi..."
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên cảm ứng một chút, sau đó liền nhấc chân đi về phía Bát Hoang Vân Đài.
Hắn vừa bước một bước, Lữ Tâm Dao cũng liền cất bước theo sau như một cái đuôi.
"Tâm Luyện Chi Lộ là cái gì?"
"Chân truyền Hồng Báo của chúng ta cũng chết rồi sao?"
"Đệ tử Bách Hoa cốc, mau nói lại tình hình thực tế xem..."
Nghe được Tiểu Viên sư huynh nói vậy, mấy vị đại chân truyền của những tiên môn khác cũng đều kinh hãi, nhao nhao hét lớn.
Nhưng lúc này, Tiểu Viên sư huynh chỉ lạnh lùng nhìn bọn hắn một chút, tựa như nhìn người chết vậy, sau đó không thèm quan tâm nữa, đi thẳng tới Bát Hoang Vân Đài. Mơ hồ có thể thấy được, sát khí trên người hắn vô cùng nồng đậm, cũng vô cùng quái dị...
"Viên Nhai, trạng thái của người bây giờ rất không ổn, trước hết nghe ta nói đã..."
Tiêu sư tỷ trong lòng khẩn trương, bỗng nhiên quay lại ngăn trước người Viên Nhai, cố gắng dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói.
"Cút ngay!"
Nhưng không đợi nàng nói xong, đột nhiên tên Tiểu Viên sư huynh lạnh lùng nhìn nàng một cái.
Sau đó hắn phất tay quét ra ngoài!
Cái này phất tay này, tựa như là đang đuổi một con ruồi vậy, động tác hết sức hời hợt, nhưng hậu quả mang tới lại dị thường đáng sợ.
Theo hắn phất tay một cái, một cỗ lực lượng mãnh liệt khó mà tưởng tượng nổi chợt tuôn ra, tựa như sóng lớn đánh mạnh vào Tiêu sư tỷ. Tu vi vị Tiêu sư tỷ vốn cao hơn Viên Nhai rất nhiều, lúc ngăn cản Viên Nhai lại, trong lòng cũng rất cẩn thận, nhưng đối mặt với cái phất tay đáng sợ này của Viên Nhai, vậy mà lại không chống đỡ được, "Phụt" một tiếng miệng phun máu tươi, bay thẳng ra ngoài như người ta quăng giẻ rách!
"Phế vật!"
Viên Nhai lạnh lùng nhìn nàng một cái, rồi lại tiếp tục cất bước đi thẳng về phía trước.
"Tiêu Phục Linh sư tỷ?"
"Đệ tử Bách Hoa cốc, ngươi điên rồi sao?"
Bất kể là chư vị đệ tử chân truyền hay đệ tử khác ở xung quanh, lúc này đều cảm thấy kinh hãi, nhao nhao xuất thủ ngăn cản.
"Ta điên sao? Ha ha, ta rất tốt, cả đời này ta đều chưa từng cảm thấy tốt như vậy qua..."
Viên Nhai khàn giọng cười to, hai tay chấn động, chỉ nghe được "ầm" một tiếng, một cỗ tiên uy đáng sợ khó mà hình dung nổi từ trên người hắn chợt bắn ra, hầu như chỉ trong nháy mắt liền quét ra xung quanh, đánh bay tất cả đệ tử chân truyền cùng đệ tử khác trong vòng mười trượng xung quanh hắn ra ngoài.
Chương 342 Quả nhiên vẫn là dạng này (1)
Mà khí thế toàn thân hắn thì càng ngày càng thịnh, càng ngày càng cao, giống như một người khổng lồ hành tẩu trên thế gian vậy, dùng thế không thể cản vọt tới Bát Hoang Vân Đài, thanh âm nặng nề vang lên: "Phương Nguyên, ta tới giết ngươi đây, mau mau bước ra chịu chết..."
"Không tốt, tên đệ tử Bách Hoa cốc này... điên rồi..."
"Hắn đọa hóa rồi sao? Sao lại có thực lực đáng sợ mức này chứ?"
Chúng tiên môn đệ tử vừa mới tỉnh táo lại từ trong trận đại chiến kia, lúc này đồng thời kinh hãi, trong lòng cảm thấy vừa sợ lại vừa kinh hãi. Tên đệ tử Bách Hoa cốc này sao lại có lực lượng mạnh mẽ đến mức này chứ, chỉ từ một lần ra tay hời hợt vừa rồi cũng có thể xác định được, lúc này một thân pháp lực của hắn bốc lên hừng hực, vượt xa cảnh giới hiện có của bọn họ!
Mà càng kinh khủng hơn là, dường như hắn đã đọa hóa, xuất thủ phía về các đệ tử đại tiên môn không lưu tình chút nào!
Ầm ầm...
Hắn vọt thẳng đến phía trước Bát Hoang Vân Đài, sau lưng kéo theo một vệt khói đen thẳng tắp.
Vào lúc này, chúng đệ tử tiên môn thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đã thấy hắn vọt lên không trung, hai tay chấn động, phát ra hàng loạt cánh Hồng Liên tung bay đầy trời, hung hăng đánh xuống đại trận Bát Hoang Vân Đài ở phía dưới. Kiếm quang do vô số cánh Hồng Liên biến thành, vậy mà so với ma vật công kích trước đó còn mạnh hơn, chỉ trong chốc lát, đã đánh cho màn sáng phòng hộ trên Bát Hoang Vân Đài lấp lóe không thôi.
"Ngươi điên thật rồi sao?"
Chúng đệ tử tiên môn chung quanh từng người đều bị hù cho mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, liều mạng vọt lên ngăn cản hắn.
"Thí luyện đã kết thúc, chúng ta muốn rời đi, ngươi lại muốn hủy đi lối ra duy nhất này sao..."
"Ha ha, hắn có thể hủy đi bốn Vân Đài khác, vì sao ta không thể hủy một cái chứ?"
Đối mặt với nhiều đệ tử tiên môn xông tới ngăn cản như vậy, Tiểu Viên sư huynh lại điên cuồng phá lên cười:
"Chỉ bằng đám ngu xuẩn các ngươi, lại muốn rời khỏi nơi này sao?"
"Chẳng lẽ các ngươi còn chưa phát hiện ra, các ngươi căn bản không có khả năng rời khỏi sao?"
"Trận thí luyện này, vốn chính là một cái bẫy, tất cả mọi người chúng ta, nhất định đều phải hiến tế cho ma tức Hắc Ám trong Ma Tức hồ này. Chúng ta đều là tế phẩm, chỉ duy nhất một người có thể sống sót, đó chính là ta..."
"... Đó chính là người trổ hết tài năng vượt qua đám người các ngươi, đạt được cơ duyên mạnh nhất là ta đây!"
Theo tiếng rống to, tay áo hắn vung lên, Hồng Liên kiếm trận bên người cũng theo đó bay múa, đánh khắp tứ phương.
Tất cả đệ tử tiên môn vọt lên đều bị kiếm quang Hồng Liên quét trúng, chỉ trong sát na, mười mấy người đều bị kiếm quang của hắn xé thành mảnh nhỏ, nhục thân không trọn vẹn từ giữa không trung rào rào rơi xuống như mưa...
Một màn máu tanh này, lập tức khiến cho đệ tử tiên môn ở chung quanh đang định tiến lên ngăn cản khựng người lại, không dám bước tới.
"Hắn... hắn điên thật rồi sao?"
Lúc này, những đệ tử tiên môn khác đã sớm đỡ Tiêu sư tỷ lên, tu vi nàng thâm hậu như vậy, vậy mà vừa rồi vẫn bị một cái phất tay tùy tiện của tên Tiểu Viên sư huynh đánh cho bị thương, xương cốt không biết gãy mất bao nhiêu cái. Hiện giờ lại thấy tên Tiểu Viên sư huynh kia nổi điên vọt tới Bát Hoang Vân Đài, sắc mặt của nàng trở nên tái nhợt vô cùng, trong lòng quýnh lên, lập tức nôn ra một ngụm máu tươi...
"Càng quan trọng hơn chính là... lời hắn vừa mới nói là có ý gì?"
Tại bên cạnh nàng, chân truyền của Thượng Thanh sơn, Mai Đại Chí kinh ngạc mở miệng, dường như là nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt tái nhợt.
"Các ngươi có phát hiện hay không, đại trận truyền tống... vậy mà không hề có chút động tĩnh gì?"
Hắn vừa nói ra, những người khác cũng lập tức nghĩ đến một vấn đề đáng sợ, ngơ ngác nhìn về phía trước.
Lúc này thí luyện đã sớm đến thời gian kết thúc, đám trưởng lão ở phía ngoài đáng lý cũng đã thôi động đại trận truyền tống, tiếp dẫn bọn hắn đi ra. Đây cũng chính là nguyên nhân vừa rồi bọn hắn vội vã tìm đám người Tiểu Viên sư huynh, nhưng bởi vì tên Tiểu Viên sư huynh đại náo, nên đến tận lúc này bọn hắn mới phát hiện ra, thời gian thí luyện đã sớm kết thúc trong ngày hôm nay, nhưng Bát Hoang Vân Đài vậy mà vẫn chưa có chút động tĩnh nào, yên ắng tràn đầy mùi vị chết chóc!
"Trời ạ, chẳng lẽ chúng ta không ra được sao?"
"Bát Hoang Vân Đài của Thanh Dương tông cũng bị hỏng rồi sao?"
"Không thể nào, không thể nào, bên ngoài nhiều trưởng lão như vậy, sao bọn hắn có thể để chúng ta ở trong này không để ý đến chứ?"
Một người nối tiếp một người nhận ra, rất nhanh liền có không biết bao nhiêu đệ tử tiên môn phát hiện ra vấn đề này, tất cả đều liều mạng kêu gào.
"Ha ha ha ha, đến tận lúc này các ngươi mới phát hiện ra sao?"
Cảm nhận được chung quanh truyền đến tiếng kêu la vô cùng kinh hoảng, động tác trên tay Tiểu Viên sư huynh chợt dừng lại, hai tròng mắt âm u của hắn vậy mà hiện ra vẻ hưng phấn: "Các ngươi đã định trước hẳn phải chết, các ngươi không biết mình chính là tế phẩm sao?"
"Cái chết của các ngươi, có thể đổi lấy thời gian đại kiếp giáng lâm hoãn lại, lần thí luyện này chính là một trận hiến tế!"
"Buồn cười là trước đây các ngươi còn tưởng rằng gặp xui xẻo, cho rằng vận xui chỉ có mỗi Thanh Dương tông sao?"
"Đừng nằm mơ, tất cả Bát Hoang Vân Đài vốn đã bị phá hư mất rồi, các ngươi lưu tại nơi này, vốn chính là một con đường chết!"
Hắn vừa cười lớn, vừa vận lên khí cơ.
Đám người lờ mờ có thể thấy được, trên đỉnh đầu của hắn phía có một luồng khí cơ màu đen, kéo dài về phía sâu trong ma tức Hắc Ám ở xa xa, cũng không biết kéo dài đến đâu. Cỗ khí cơ này, khiến cho hung uy của hắn lúc này rất đáng sợ.
Hắn vừa điều khiển Liên Hoa kiếm trận đầy trời, vừa cười to nói:
"Trong mọi người, duy nhất có thể còn sống sót chính là ta, bởi vì ta là Thiên Mệnh Sở Quy, bởi vì phúc phận của ta thâm hậu, bởi vì ta có đại khí vận gia thân, lúc đầu ta có thể núp trong bóng tối, lẳng lặng nhìn từng người các ngươi mất mạng, nhưng giờ..."
Chương 343 Quả nhiên vẫn là dạng này (2)
Ánh mắt của hắn đột nhiên bùng lên lửa hận, hung hăng nhìn về hướng Bát Hoang Vân Đài: "... Ta không muốn làm như vậy!"
"Bởi vì ta muốn tự tay giết Phương Nguyên..."
"Ta phải chứng minh cho người kia biết, ta mới là truyền nhân tốt nhất của hắn, lựa chọn của hắn không hề sai..."
Trong tiếng rống to, Hồng Liên kiếm quang đầy trời lần nữa ùn ùn chém xuống Bát Hoang Vân Đài, khủng bố không thể tả nổi.
Bát Hoang Vân Đài vốn có thể chèo chống thật lâu bên trong bầy ma vật vô tận, lúc này thình lình lại đang lung lay sắp đổ.
"Mau... Mau ngăn hắn lại!"
"Tất cả đệ tử tiên môn nghe lệnh, bố trí đại trận, nghênh chiến ma vật!"
Đến lúc này, đệ tử các tiên môn rốt cục không nhịn được nữa, liều mạng vọt lên.
Bây giờ đã có đệ tử chân truyền chỉ huy, lệnh cho tất cả đệ tử bố thành đại trận, xem Tiểu Viên sư huynh như ma vật để chống đỡ, mặc dù lời nói của Tiểu Viên sư huynh khiến cho người ta phát lạnh từ đáy lòng, nhưng bất kể như thế nào bọn hắn cũng không thể trơ mắt nhìn hắn đánh nát Bát Hoang Vân Đài được!
"Các ngươi thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà..."
Tiểu Viên sư huynh nhìn từng tòa đại trận được bố trí ra trước mắt, lại nhìn những đệ tử tiên môn đang sợ hãi nhìn mình như lâm đại địch kia, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh, thậm chí còn tỏ ra uể oải cười một tiếng, nói: "Trước đây không lâu, không phải các ngươi đều nghĩ muốn giết hắn sao? Bây giờ chính ta tới giết hắn, các ngươi lại muốn ngăn cản sao?"
"Ha ha, chẳng lẽ các ngươi không biết..."
"... kỳ thật hiện tại ta cũng đang cần một hồ máu tươi để ma luyện đạo tâm, từ đó có thể tiếp nhận hoàn toàn Tiên Đạo vô biên kia sao?"
Vừa nói hắn vừa chậm rãi nhắm mắt lại, đột nhiên Hồng Liên tựa như huyết quang, bắn xuống ào ào như mưa!
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Vô số đệ tử tiên môn hợp thành đại trận phải đón đỡ chính diện Hồng Liên kiếm quang đầy trời kia, trong lòng kêu khổ không thôi.
Vị này rõ ràng là tân binh mới tu hành tại Bách Hoa cốc không đến ba năm, không ngờ hiện tại lại đáng sợ ngang với tu sĩ Trúc Cơ vậy...
Nhưng vấn đề ở chỗ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì chứ...
Chung quanh Bát Hoang Vân Đài, giết chóc lại nổi lên!
Xa xa bên trong ma tức Hắc Ám, Lữ Tâm Dao vẻ mặt đờ đẫn, nhìn thấy đệ tử tiên môn kinh hoảng không thôi, khóe miệng nàng bỗng nhiên khẽ nhếch lên!
Cái kia nhìn, tựa như là một nụ cười lạnh vô cùng quỷ dị!
Cùng lúc đó, tại sâu bên trong Bát Hoang Vân Đài, Phương Nguyên vốn bị trọng thương mấy ngày nay, luôn cảm thấy mơ mơ màng màng, liên tục gặp ác mộng, lúc này đột nhiên tỉnh lại. Hắn nhìn thấy quần áo của mình đã ướt đẫm mồ hôi, bên ngoài Bát Hoang Vân Đài truyền đến tiếng gào thét thảm thiết, xung quanh bùn đất bị chấn động mạnh rơi xuống rào rào. Hắn thở ra một hơi thật dài, thấp giọng nói: "Quả nhiên vẫn là dạng này sao?"
"Đã đến giờ, nên đưa bọn nhỏ trở về..."
Trước đó, bên ngoài Ma Tức hồ, đã tới giờ Thìn, mặt trời nhô lên. Trưởng lão các tiên môn đã sớm cố thủ tại bên cạnh truyền tống đại trận, đều đồng thời mở mắt. Nửa tháng qua, bọn hắn vẫn luôn canh giữ bên cạnh truyền tống đại trận, chưa bao giờ rời đi, chỉ chờ đến thời điểm thí luyện kết thúc, tiếp dẫn các đệ tử đi ra. Trong lòng bọn họ cũng không khỏi có chút lo lắng, dù sao, kết quả trận thí luyện này sẽ có bao nhiêu thương vong, các đệ tử đoạt được bao nhiêu tài nguyên, đây đều là nhưng chuyện ngay cả bọn hắn cũng không biết trước được.
"Vậy bắt đầu từ Bách Hoa cốc đi..."
Mấy vị trưởng lão khiêm tốn nhường nhau một phen, liền tặng cơ hội đầu tiên cho trưởng lão Bách Hoa cốc Hồng Đan.
Vị Hồng Đan trưởng lão cũng không khách khí, sau khi đa tạ mấy vị trưởng lão, liền chậm rãi kết pháp ấn, pháp lực toàn thân tràn vào trong đại trận truyền tống, trận quang hơi sáng lên, đại trận bắt đầu nhanh chóng xoay tròn chín vòng. Chư trưởng lão cũng đều ngẩng đầu, nhìn kết quả trên đại trận truyền tống, nhưng không ngờ đại trận xoay tròn một hồi, trận quang cũng sáng tỏ tới cực điểm, nhưng cuối cùng lại...
... Không phản ứng chút nào!
Truyền tống đại trận vẫn là truyền tống đại trận kia, nhưng lại không người xuất hiện, cũng không có biến hóa gì!
"Hửm?"
Hồng Đan trưởng lão Bách Hoa cốc lấy làm kinh hãi, lấy lại bình tĩnh, lần nữa kết lên pháp ấn.
Mấy vị trưởng lão khác cũng đồng thời nhíu mày, nghĩ thầm chẳng lẽ Hồng Đan trưởng lão kết sai pháp ấn, hoặc là pháp lực không đủ hay sao?
Đại trận đã thôi động, các đệ tử lại không thể tiếp dẫn đi ra, đây thật sự là chuyện ngoài ý muốn buồn cười nhất 300 năm qua!
Nhưng bọn hắn không nghĩ tới chính là, đại trận lần nữa xoay tròn chín vòng, nhưng vẫn không phản ứng chút nào!Sắc mặt Hồng Đan trưởng lão trở nên ngưng trọng, đầu lông mày đã có thể thấy được có chút mồ hôi hột, đôi môi càng mím lại!
"Hồng Đan sư muội nghỉ ngơi chút đi, để cho ta tới thử trước xem!"
Lăng Hư trưởng lão Huyền Kiếm tông trầm giọng thở dài, sau đó không đợi Hồng Đan trưởng lão đáp ứng, liền kết lên pháp ấn.
Các trưởng lão khác đều không cười, bởi vì trong lòng bọn hắn cũng sinh ra một loại dự cảm không tốt.
Lăng Hư trưởng lão kết lên pháp ấn, thúc dục đại trận truyền tống xoay chín vòng, sau đó mọi người đều nhìn vào bên trong, vẻ mặt ngưng trọng.
Vẫn không có bóng người nào!
"Sao có thể có chuyện này?"
Bách Cuồng trưởng lão Thú Linh tông nhịn không được nói: "Chẳng lẽ đệ tử hai tông các ngươi, lúc này cũng không ở bên trong Vân Đài?"
Chuyện này mặc dù cũng có khả năng, nhưng rõ ràng là khó có khả năng nhất!
Đệ tử tiên môn không phải ngu ngốc, sao có thể không biết thời điểm thí luyện kết thúc phải tiến vào Bát Hoang Vân Đài chứ?
Chẳng lẽ bọn hắn còn muốn tiếp tục ở bên trong hay sao?
"Đổi ta thử một chút..."
Mấy vị trưởng lão đều ngồi không yên, nhao nhao xuất thủ, thôi động đại trận.
Nhưng sự tình ngoài ý muốn xuất hiện, bất kể Thú Linh tông, Thượng Thanh sơn, hay là Thanh Dương tông, kết quả sau cùng cũng đều như vậy, đại trận truyền tống vẫn vận chuyển như thường lệ, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thấy bất luận người nào đi ra.
Chương 344 Tuần Tra Tiên Sứ (1)
Thậm chí, tại thời điểm Cổ Mặc trưởng lão Thanh Dương tông thôi động đại trận lại phát giác được, đại trận truyền tống mặc dù đang chuyển động. Nhưng rõ ràng lại không sinh ra cảm ứng với Bát Hoang Vân Đài bên trong Ma Tức hồ, nói cách khác, bất kể bọn hắn thôi động đại trận ra sao, đều không thể mở ra Bát Hoang Vân Đài bên trong Ma Tức hồ.
"Chẳng lẽ... là yêu ma động tay chân, muốn hại tiên đồ Việt quốc ta?"
Hồng Đan trưởng lão Bách Hoa cốc rốt cục nhịn không được, hét lớn một tiếng, vỗ bàn đứng dậy.
Trên mặt nàng lộ ra vẻ tức giận vô tận, mà ẩn sâu trong nỗi tức giận kia, mơ hồ còn có chút sợ hãi.
Thời gian kết thúc thí luyện đã đến, nhưng đại trận truyền tống lại vô hiệu, điều này thật sự là khiến cho nàng không giữ được bình tĩnh. Từ khi Bát Hoang Vân Đài được dựng lên đến nay, mười năm mở ra một lần, cho tới bây giờ đều chưa từng có dị biến, vậy mà lúc này tất cả đệ tử tiên môn đều bị vây ở bên trong Ma Tức hồ. Chuyện này phải làm thế nào, chẳng lẽ lại cứ để những đệ tử này ở bên trong, không màng sống chết hay sao?
"Việc liên quan đến tính mệnh đệ tử ngũ đại tiên môn Việt quốc ta, ai dám làm càn như vậy?"
Bách Cuồng trưởng lão Thú Linh tông phẫn nộ quát: "Nếu như chúng ta không có cách nào tiếp ứng các đệ tử đi ra, vậy cũng chỉ có một khả năng, Bát Hoang Vân Đài bên trong Ma Tức hồ cùng đại trận truyền tống ở bên ngoài này, tất có một trong hai thứ xảy ra vấn đề. Lúc trước chúng ta có thể truyền tống đệ tử vào Ma Tức hồ, chứng tỏ đại trận truyền tống bên ngoài này không có vấn đề gì, như vậy nói cách khác, xảy ra vấn đề chỉ có thể là Bát Hoang Vân Đài ở bên trong!"
"Bên trong?"
Lăng Hư trưởng lão Huyền Kiếm tông lẩm bẩm, sắc mặt dần dần trở nên tức giận: "Ngày thường Ma Tức hồ đều trong trạng thái phong cấm, không mượn đại trận truyền tống căn bản là không có cách nào đi vào. Cho dù có người muốn quấy rối, cũng không có khả năng dưới tình huống không kinh động ngũ đại tiên môn chúng ta, yên lặng không một tiếng động tiến vào Ma Tức hồ, hủy đi Bát Hoang Vân Đài bên trong, khiến cho chúng ta mơ mơ màng màng, hoàn toàn không biết gì cả?"
"Mau mau... Bẩm báo ngũ đại tông chủ, việc này thật là đáng sợ!"
Mấy vị trưởng lão đã không còn nửa phần do dự, lập tức vội vàng truyền tin cho các đại tông chủ.
"Chuyện này, e là tông chủ cũng không giải quyết được, bọn hắn biết được chưa hẳn đã nhiều hơn so với chúng ta, hiện tại chúng phải hỏi Tiên Minh!"
Cổ Mặc trưởng lão Thanh Dương tông bỗng nhiên trầm giọng mở miệng: "Thí luyện Ma Tức hồ mười năm một lần, vốn do Tiên Minh khống chế, cũng chỉ có bọn hắn mới có thể tùy ý ra vào Ma Tức hồ. Càng quan trọng hơn chính là, bên trong Tiên Minh có bồi dưỡng Vọng Khí sĩ chuyên nghiệp, ít ra trước tiên có thể thông qua bọn hắn, xem thử tình huống bên trong Ma Tức hồ hiện tại ra sao, chúng ta cũng tiện đối ứng kịp thời..."
Mấy đại trưởng lão nghe vậy, đồng thời gật đầu, sau đó lấy ra một tấm lệnh bài.
Bọn hắn là trưởng lão được tất cả tiên môn phái ra, chấp chưởng lần thí luyện này, nếu gặp tình huống khẩn cấp, có thể không cần thông qua tông chủ, trực tiếp truyền âm cho tuần tra sứ của Tiên Minh, nhưng nhất định phải được sự đồng ý của cả năm người bọn hắn mới được. Chẳng qua hiện tại quả thực xảy ra chuyện khác thường, tình huống khẩn cấp, năm người bọn hắn dĩ nhiên cũng không có ai dị nghị, năm khối lệnh bài đồng thời tế lên, linh quang tỏa ra phát sáng cả một vùng hư không...
"Tiên Đạo hồng xương, trấn thủ tứ phương..."
Bên trong màn linh quang kia tán phát ra từng đạo quang hoa mờ mị, truyền ra âm thanh tựa như tiếng tụng niệm, truyền khắp tứ phương.
Qua hồi lâu sau, bên trong màn thủy kính kia dần dần hiện ra một vị nam tử trung niên thân mặc áo bào tím, đầu đội mũ đen, chính là tuần tra tiên sứ phụng mệnh Tiên Minh trấn thủ Vân Châu. Ánh mắt của hắn lãnh đạm, chậm rãi nhìn về phía ngũ đại tiên môn, thanh âm chậm rãi vang lên tựa như sấm rền từ xa vọng lại, mênh mông cuồn cuộn: "Ngũ tông Việt quốc, chuyện gì mà quấy nhiễu bản tọa tu hành?"
Ngũ đại trưởng lão liếc nhau một cái, sắc mặt đều tỏ ra nghiêm túc, Cổ Mặc trưởng lão mở miệng nói: "Thí luyện Ma Tức hồ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thí luyện đã kết thúc, nhưng đệ tử ngũ tông lại không thể đi ra, bất đắc dĩ, quấy rầy tuần tra sứ, mong chỉ bảo cho biết nên giải quyết như thế nào?"
"Xảy ra chuyện ngoài ý muốn?"
Vị tuần tra sứ kia trầm mặc hồi lâu, thản nhiên nói: "Sống chết có số, cũng không cần kinh hoảng, tìm ra nguyên nhân là được!"
Ngũ đại tiên môn trưởng lão nghe vậy, lập tức ngơ ngác nhìn nhau...
Tìm ra nguyên nhân?
Tìm ra thì thế nào?
Những đệ tử tiên môn kia bị vây bên trong Ma Tức hồ, rõ ràng đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn cực lớn, không biết hiện tại tình thế bên trong thế nào. Nếu chỉ là không ra được thì cũng thôi, nhưng nếu như còn có dị biến khác, tính mệnh đã rất nguy cấp, như vậy bọn hắn sao có thể ngồi yên được chứ? Thấy vị tuần tra sứ kia tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, cũng không quá để ý, bọn hắn sao có thể không tức giận?
Thậm chí, trong lòng bọn hắn đã hiện lên vài loại phỏng đoán đáng sợ...
"Chẳng lẽ, chúng ta lại phải tự tiến vào xem có chuyện gì xảy ra hay sao?"
Trưởng lão Thú Linh tông không kìm chế được, dẫn đầu quát lên: "Vậy để ta tới trước, ta vào xem!"
Nói rồi, hắn không kìm được, định xông vào trong đại trận truyền tống.
Ngay cả với tu vi đến mức Kim Đan của bọn hắn, cũng vô pháp cưỡng ép xông vào bên trong Ma Tức hồ, chỉ có thể mượn đại trận truyền tống này. Có điều, tu vi của bọn hắn càng cao, chịu ảnh hưởng trong Ma Tức hồ càng lớn, có thể nói là rất khó còn sống đi ra. Hiện tại vị trưởng lão Thú Linh tông này lại liều lĩnh tiến vào bên trong Ma Tức hồ, có thể thấy được hắn đã rất phẫn nộ, định liều mạng tiến vào bên trong xem xét...
Đương nhiên, cũng có khả năng chỉ là làm bộ để phát tiết, biểu thị sự bất mãn của mình mà thôi.
Dù sao, đệ tử nhà ta đều bị vây ở bên trong, không rõ sống chết, tuần tra sứ nhà ngươi không khỏi quá bình tĩnh đi!
"Làm càn!"
Chương 345 Tuần Tra Tiên Sứ (2)
Thấy vị Bách Cuồng trưởng lão như vậy, từ trong thủy kính, tuần tra tiên sứ quát lên một tiếng chói tai. Ánh mắt cách vô tận hư không, lạnh lùng nhìn về phía Bách Cuồng trưởng lão, mãi đến khi dọa cho Bách Cuồng trưởng lão này rùng mình, không còn dám la hét om sòm nữa, vị tuần tra tiên sứ kia mới mở miệng lạnh lùng nói: "Bên trong Ma Tức hồ đều là khí tức đại kiếp sót lại, chỉ bằng tu vi các ngươi, tiến vào cũng là chịu chết. Truyền tiên chỉ của ta, sự tình dị biến, do chính Tiên Minh điều tra rõ ràng, trưởng lão các phái đều không thể hành động thiếu suy nghĩ, kẻ trái lệnh, tiến lên Kiếp Phạt Đài một lần..."
"Cái này..."
Ngũ đại trưởng lão tiên môn nghe vậy, sắc mặt đều cứng lại, đáy lòng không khỏi phập phồng lo sợ.
Câu nói này của tuần tra tiên sứ, chính là lời cảnh cáo lớn nhất đối với bọn hắn.
Có điều, dù sao hiện tại tình huống cấp bách, chẳng lẽ bọn hắn không làm gì, chỉ ngồi ở chỗ này chờ tin thôi sao?
Nhưng vị tuần tra sứ kia lại không thèm để ý, cũng có thể là không muốn nhiều lời với bọn hắn, phất tay áo đang định biến mất...
"Chậm đã..."
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên Cổ Mặc trưởng lão Thanh Dương tông trầm giọng mở miệng.
Vị tuần tra sứ kia giật mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn lại, quát lạnh: "Ngươi cũng muốn chống lại mệnh lệnh Tiên Minh?"
Cổ Mặc trưởng lão lắc đầu, nói: "Lão nhi không dám, nhưng có một câu muốn nói với tuần tra sứ..."
Vị tuần tra sứ kia không nhịn được khoát tay áo: "Mau nói!"
Cổ Mặc trưởng lão trầm mặc một lát, trầm giọng nói: "Lần này Ma Tức hồ dị biến, đúng là ngoài ý muốn, lão phu hi vọng Tiên Minh có thể nhanh chóng điều tra rõ ràng, tiếp dẫn những đệ tử kia trở về, bằng không mà nói, cho dù phải lên Kiếp Phạt Đài, lão phu cũng muốn tiến vào xem!"
"Ngươi... Lớn mật!"
Vị tuần tra sứ kia nghe vậy, quát lạnh một tiếng, ngay cả hư không tựa hồ cũng chấn động.
Mấy trưởng lão đại tiên môn khác cũng đều kinh hãi, quay đầu nhìn Cổ Mặc trưởng lão, thầm nghĩ, ngươi tưởng Thanh Dương tông các ngươi vẫn là tiên môn lớn nhất Vân Châu ngàn năm trước sao, lại dám cùng tuần tra sứ Tiên Minh trấn thủ một phương so đo như vậy...
Nhưng đối mặt với sự tức giận của tuần tra sứ, sắc mặt Cổ Mặc trưởng lão Thanh Dương tông lại không đổi, thậm chí còn có vẻ hơi thâm trầm, qua hỏi lâu sau mới nói: "Lão phu có chuyện muốn nói với tuần tra sứ, hi vọng tuần tra sứ có thể cẩn thận lắng nghe, xong rồi lại quyết định tiếp..."
Vị tuần tra sứ kia sắc mặt thâm trầm, lãnh đạm nói: "Vậy ngươi nói thử xem!"
Cổ Mặc trưởng lão hít sâu một hơi, nói: "Thanh Dương tông ta tất nhiên là không lớn bằng lúc trước, chỉ cố thủ một góc, nhưng vẫn còn chút vốn liếng, về phương pháp tu hành cũng được đồng đạo có phần khen ngợi. Thường xuyên có một số bằng hữu cũ, giao con cháu cho Thanh Dương tông ta dạy bảo, bốn năm trước đó, Thanh Dương tông ta nhận một người như vậy, đó là một nữ đồ xinh đẹp của vị bằng hữu cũ..."
Mấy vị trưởng lão, thậm chí là vị tuần tra sứ kia, nghe vậy đều tỏ ra kinh ngạc.
Chuyện như vậy rất phổ biến trong tiên môn, vị Cổ Mặc trưởng lão này, đang trong lúc nguy cấp, lại nói đến chuyện này làm gì?
Nhưng bọn hắn đều biết Cổ Mặc trưởng lão lên tiếng tất nhiên có nguyên nhân, bởi vậy cũng không ai ngắt lời hắn, nhẫn nại lắng nghe.
"Nữ oa nhi kia thông minh lanh lợi, cũng có chút nghịch ngợm gây sự, nhưng đó cũng là chuyện thường tình của con nít, lão phu cũng không suy nghĩ nhiều, để nàng lưu lại Tử Vân phong tu hành. Về sau ngẫu nhiên quan sát mấy lần, ngược lại lại phát hiện thiên tư của nàng cực cao, mặc dù tính tình lười biếng, nhưng bất kể là thứ gì cũng vừa học liền biết, lại sẽ quên ngay, không giống như tu hành, mà giống như là học cho vui vậy..."
Cổ Mặc trưởng lão trầm giọng nói, thanh âm lãnh đạm, chậm rãi không vội.
"Rốt cục ngươi muốn nói cái gì?"
Vị tuần tra sứ kia không nhịn được, lạnh lùng nhìn hắn hỏi.
"Lão phu muốn nói là..."
Cổ Mặc trưởng lão ngẩng đầu nhìn về phía vị tuần tra sứ kia, thấp giọng nói: "Quan sát mấy lần, ta phát hiện ra nữ đồ kia khác với những người khác, ẩn ẩn đoán được lai lịch của nàng, còn từng đến hỏi vị bằng hữu cũ dẫn nàng tới kia. Vị bằng hữu cũ kia chỉ nói tự ta tìm hiểu là được, không cần phải nói ra, đây vốn là một đại thiện duyên của Thanh Dương tông ta, ta rất là tán đồng, cũng để kệ nàng..."
"Từ đó nàng ở trong tiên môn tự tại tu hành, hết thảy đều không quá mức khác biệt với những đệ tử khác..."
"Trong mắt lão phu, tất nhiên là hi vọng nàng cứ mãi như vậy, đến một ngày nào đó nàng chơi chán hoặc tu vi có thành tựu, tự rời đi, dĩ nhiên là tất cả đều vui vẻ. Nhưng nếu như vì một lý do nào đó, nàng bị mắc kẹt ở bên trong Ma Tức hồ..."
Nói đến chỗ này lúc, Cổ Mặc trưởng lão đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía vị tuần tra sứ kia, trầm giọng nói: "Đừng nói Thanh Dương tông ta khó thoát tội, mà tuần tra sứ các hạ... thậm chí là Độ Kiếp Tiên Điện ở Vân Châu, e là cũng không thừa nhận nổi..."
"Bịch!"
Đột nhiên nghe Cổ Mặc trưởng lão uy hiếp như vậy, sắc mặt các trưởng lão tứ đại tiên môn đều đại biến!
Vậy mà dám uy hiếp cả tuần tra sứ, ngay cả nghĩ bọn hắn cũng không dám nghĩ!
Nhưng ngoài dự liệu, vị tuần tra sứ kia lại không tức giận, sau hồi lâu mới thấp giọng hỏi: "Nữ đồ kia từ đâu tới?"
Cổ Mặc trưởng lão trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng, nói ra hai chữ: "Nam Hải!"
Chung quanh nhất thời yên tĩnh, chỉ còn nghe mỗi tiếng gió thổi, thương khung cao cao tại thượng, dường như cũng thấp xuống mấy phần.
"Việc này là thật chứ?"
Qua hồi lâu, vị tuần tra sứ kia mới chậm rãi hỏi một câu.
Cổ Mặc trưởng lão trầm mặc một hồi, mới nói: "Chỉ là suy đoán của lão phu, nhưng tuần tra sứ muốn mạo hiểm như vậy không?"
Vị tuần tra sứ kia không nói, chỉ đột nhiên phất tay áo xuống, quát: "Sau một canh giờ, bổn tọa sẽ đuổi tới!"
Thủy kính trên không trung đã tan biến, chung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Qua thật lâu, Hồng Đan trưởng lão mới chậm rãi mở miệng: "Cổ Mặc sư huynh, sự kiện ngươi nói kia là thật sao?"
Cổ Mặc trưởng lão chỉ khe khẽ lắc đầu, nói: "Hi vọng còn kịp!"
Mấy vị chân truyền đại tiên môn đến tận lúc này mới phát hiện, Viên Nhai dường như có chút không bình thường.
Hắn quả thật vẫn là Viên Nhai, mà nữ tử kiều mị đi theo phía sau hắn kia, cũng chính là đệ tử nhập thất dưới trướng Hồng Đan trưởng lão Bách Hoa cốc, Lữ Tâm Dao. Bình thường hai người bọn họ vốn như chân với tay, thường xuyên đi kè kè bên nhau.
Đợt truy sát "Hắc Bạch Song Sát" trước đó, bọn hắn chính là người dẫn đầu đệ tử Bách Hoa cốc, nhìn thấy bọn hắn trở về, đệ tử chư tiên môn vốn hẳn nên cao hứng, nhưng lúc này lại ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng. Bộ dáng hai người không có gì thay đổi, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy có khác biệt lớn, nhất là trên thân Viên Nhai thế mà ẩn ẩn có một loại khí chất hắc ám mờ mịt, tựa như vực sâu thăm thẳm, không thấy rõ sâu cạn...
Đơn giản mà nói, người thì vẫn là người kia, nhưng khí cơ lại không bình thường.
"Đây không phải là Tiểu Viên sư huynh sao?"
"Hắn cùng Tâm Dao sư muội đã trở về..."
Lúc này đệ tử Bách Hoa cốc ở phụ cận cũng nhìn thấy Viên Nhai cùng Lữ Tâm Dao, lập tức vừa mừng vừa sợ, vội vàng tiến lên đón. Bọn hắn cũng không có ánh mắt sắc bén giống như đám người Tiêu sư tỷ, có người nghe thấy Tiểu Viên sư huynh đang hỏi, liền theo bản năng trả lời: "Chính là vị Phương Nguyên của Thanh Dương tông a, vừa rồi hắn bay lên trời phát ra một kiếm chém Ma Ưng thật là lợi hại, cho nên mọi người..."
Lời sau đó hắn cũng không nói tiếp được nữa.
Bởi vì ngay cả hắn cũng phát hiện Tiểu Viên sư huynh không được bình thường!
Nhất là khi hắn nghe được những lời của tên đệ tử Bách Hoa cốc này nói ra, đột nhiên liền ngẩng phắt đầu lên, hai mắt vậy mà hiện ra màu huyết sắc đáng sợ, âm trầm nhìn chằm chằm về phía trước, khàn khàn cười to:
"Ha ha ha ha... Chính vì hắn đánh bại ta, cho nên hắn chính là đệ nhất chân truyền ngũ đại tiên môn sao?"
"Cũng bởi vì ta thua, cho nên các ngươi đều cảm thấy ta không bằng hắn, liền tặng cái vị trí đứng đầu Tiên Bảng lại cho hắn sao?"
"Đệ nhất chân truyền... Ha ha, nói cho ta biết, bây giờ hắn ở đâu..."
Biểu hiện quái dị của hắn vào lúc này, lập tức khiến cho tất cả mọi người nói không ra lời.
Trong lòng dâng lên cảm giác lạnh lẽo không tên.
"Viên Nhai, đã xảy ra chuyện gì?"
Tiêu sư tỷ lúc này thực sự nhịn không được nữa, nàng đã nhận ra Tiểu Viên sư huynh có chút điên dại, trầm giọng khẽ quát một tiếng, muốn làm hắn tỉnh lại, sau đó lại nhìn sang Lữ Tâm Dao phía sau hắn: "Tâm Dao sư muội, mau nói cho ta biết, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Lữ Tâm Dao ngẩng đầu nhìn nàng một chút, lại chậm rãi cúi đầu.
Ánh mắt kia, vậy mà có vẻ hơi ngốc trệ.
Tựa như là hồn bay phách lạc vậy...
Mà Tiểu Viên sư huynh thì lại bước một bước về phía trước, khẽ quát lên: "Phương Nguyên... ở đâu?"
"Viên Nhai sư đệ, kìm chế bản thân một chút!"
Tiêu sư tỷ nhịn không được tiến về phía Viên Nhai, khẽ quát một tiếng, nghiêm nghị nói: "Hai người các ngươi dẫn theo hơn 30 đệ tử Bách Hoa cốc, bọn hắn đâu rồi? Người của những tiên môn khác cùng hành động với các ngươi đâu rồi? Các ngươi... có phải đã gặp nguy hiểm gì hay không? Có liên quan đến vị đệ tử Thanh Dương tông kia không? Nếu như trong tay các ngươi có bằng chứng gì thì mau mau lấy ra, có ta ở đây sẽ làm chủ thay các ngươi..."
Lúc này trong lòng nàng cũng dâng lên một loại dự cảm không tốt, giọng nói có chút áp bách.
Viên Nhai lúc này biểu hiện quá quái dị, để nàng nhịn không được đáy lòng trầm xuống.
"Những phế vật kia sao?"
Viên Nhai tỏ ra có thể hiểu được lời nàng, chỉ là sau khi nghe, lại nở nụ cười lạnh, ngạo nghễ nói: "Bọn hắn đều đã chết, ha ha, bọn hắn không thông qua được Tâm Luyện Chi Lộ, đương nhiên là chết khổ không thể tả. Nhưng chuyện này cũng không liên quan đến tên họ Phương kia, ta cũng không quan tâm, bằng chứng gì cũng không quan trọng, hiện tại ta chỉ muốn, tự tay giết hắn mà thôi..."
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên cảm ứng một chút, sau đó liền nhấc chân đi về phía Bát Hoang Vân Đài.
Hắn vừa bước một bước, Lữ Tâm Dao cũng liền cất bước theo sau như một cái đuôi.
"Tâm Luyện Chi Lộ là cái gì?"
"Chân truyền Hồng Báo của chúng ta cũng chết rồi sao?"
"Đệ tử Bách Hoa cốc, mau nói lại tình hình thực tế xem..."
Nghe được Tiểu Viên sư huynh nói vậy, mấy vị đại chân truyền của những tiên môn khác cũng đều kinh hãi, nhao nhao hét lớn.
Nhưng lúc này, Tiểu Viên sư huynh chỉ lạnh lùng nhìn bọn hắn một chút, tựa như nhìn người chết vậy, sau đó không thèm quan tâm nữa, đi thẳng tới Bát Hoang Vân Đài. Mơ hồ có thể thấy được, sát khí trên người hắn vô cùng nồng đậm, cũng vô cùng quái dị...
"Viên Nhai, trạng thái của người bây giờ rất không ổn, trước hết nghe ta nói đã..."
Tiêu sư tỷ trong lòng khẩn trương, bỗng nhiên quay lại ngăn trước người Viên Nhai, cố gắng dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói.
"Cút ngay!"
Nhưng không đợi nàng nói xong, đột nhiên tên Tiểu Viên sư huynh lạnh lùng nhìn nàng một cái.
Sau đó hắn phất tay quét ra ngoài!
Cái này phất tay này, tựa như là đang đuổi một con ruồi vậy, động tác hết sức hời hợt, nhưng hậu quả mang tới lại dị thường đáng sợ.
Theo hắn phất tay một cái, một cỗ lực lượng mãnh liệt khó mà tưởng tượng nổi chợt tuôn ra, tựa như sóng lớn đánh mạnh vào Tiêu sư tỷ. Tu vi vị Tiêu sư tỷ vốn cao hơn Viên Nhai rất nhiều, lúc ngăn cản Viên Nhai lại, trong lòng cũng rất cẩn thận, nhưng đối mặt với cái phất tay đáng sợ này của Viên Nhai, vậy mà lại không chống đỡ được, "Phụt" một tiếng miệng phun máu tươi, bay thẳng ra ngoài như người ta quăng giẻ rách!
"Phế vật!"
Viên Nhai lạnh lùng nhìn nàng một cái, rồi lại tiếp tục cất bước đi thẳng về phía trước.
"Tiêu Phục Linh sư tỷ?"
"Đệ tử Bách Hoa cốc, ngươi điên rồi sao?"
Bất kể là chư vị đệ tử chân truyền hay đệ tử khác ở xung quanh, lúc này đều cảm thấy kinh hãi, nhao nhao xuất thủ ngăn cản.
"Ta điên sao? Ha ha, ta rất tốt, cả đời này ta đều chưa từng cảm thấy tốt như vậy qua..."
Viên Nhai khàn giọng cười to, hai tay chấn động, chỉ nghe được "ầm" một tiếng, một cỗ tiên uy đáng sợ khó mà hình dung nổi từ trên người hắn chợt bắn ra, hầu như chỉ trong nháy mắt liền quét ra xung quanh, đánh bay tất cả đệ tử chân truyền cùng đệ tử khác trong vòng mười trượng xung quanh hắn ra ngoài.
Chương 342 Quả nhiên vẫn là dạng này (1)
Mà khí thế toàn thân hắn thì càng ngày càng thịnh, càng ngày càng cao, giống như một người khổng lồ hành tẩu trên thế gian vậy, dùng thế không thể cản vọt tới Bát Hoang Vân Đài, thanh âm nặng nề vang lên: "Phương Nguyên, ta tới giết ngươi đây, mau mau bước ra chịu chết..."
"Không tốt, tên đệ tử Bách Hoa cốc này... điên rồi..."
"Hắn đọa hóa rồi sao? Sao lại có thực lực đáng sợ mức này chứ?"
Chúng tiên môn đệ tử vừa mới tỉnh táo lại từ trong trận đại chiến kia, lúc này đồng thời kinh hãi, trong lòng cảm thấy vừa sợ lại vừa kinh hãi. Tên đệ tử Bách Hoa cốc này sao lại có lực lượng mạnh mẽ đến mức này chứ, chỉ từ một lần ra tay hời hợt vừa rồi cũng có thể xác định được, lúc này một thân pháp lực của hắn bốc lên hừng hực, vượt xa cảnh giới hiện có của bọn họ!
Mà càng kinh khủng hơn là, dường như hắn đã đọa hóa, xuất thủ phía về các đệ tử đại tiên môn không lưu tình chút nào!
Ầm ầm...
Hắn vọt thẳng đến phía trước Bát Hoang Vân Đài, sau lưng kéo theo một vệt khói đen thẳng tắp.
Vào lúc này, chúng đệ tử tiên môn thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đã thấy hắn vọt lên không trung, hai tay chấn động, phát ra hàng loạt cánh Hồng Liên tung bay đầy trời, hung hăng đánh xuống đại trận Bát Hoang Vân Đài ở phía dưới. Kiếm quang do vô số cánh Hồng Liên biến thành, vậy mà so với ma vật công kích trước đó còn mạnh hơn, chỉ trong chốc lát, đã đánh cho màn sáng phòng hộ trên Bát Hoang Vân Đài lấp lóe không thôi.
"Ngươi điên thật rồi sao?"
Chúng đệ tử tiên môn chung quanh từng người đều bị hù cho mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, liều mạng vọt lên ngăn cản hắn.
"Thí luyện đã kết thúc, chúng ta muốn rời đi, ngươi lại muốn hủy đi lối ra duy nhất này sao..."
"Ha ha, hắn có thể hủy đi bốn Vân Đài khác, vì sao ta không thể hủy một cái chứ?"
Đối mặt với nhiều đệ tử tiên môn xông tới ngăn cản như vậy, Tiểu Viên sư huynh lại điên cuồng phá lên cười:
"Chỉ bằng đám ngu xuẩn các ngươi, lại muốn rời khỏi nơi này sao?"
"Chẳng lẽ các ngươi còn chưa phát hiện ra, các ngươi căn bản không có khả năng rời khỏi sao?"
"Trận thí luyện này, vốn chính là một cái bẫy, tất cả mọi người chúng ta, nhất định đều phải hiến tế cho ma tức Hắc Ám trong Ma Tức hồ này. Chúng ta đều là tế phẩm, chỉ duy nhất một người có thể sống sót, đó chính là ta..."
"... Đó chính là người trổ hết tài năng vượt qua đám người các ngươi, đạt được cơ duyên mạnh nhất là ta đây!"
Theo tiếng rống to, tay áo hắn vung lên, Hồng Liên kiếm trận bên người cũng theo đó bay múa, đánh khắp tứ phương.
Tất cả đệ tử tiên môn vọt lên đều bị kiếm quang Hồng Liên quét trúng, chỉ trong sát na, mười mấy người đều bị kiếm quang của hắn xé thành mảnh nhỏ, nhục thân không trọn vẹn từ giữa không trung rào rào rơi xuống như mưa...
Một màn máu tanh này, lập tức khiến cho đệ tử tiên môn ở chung quanh đang định tiến lên ngăn cản khựng người lại, không dám bước tới.
"Hắn... hắn điên thật rồi sao?"
Lúc này, những đệ tử tiên môn khác đã sớm đỡ Tiêu sư tỷ lên, tu vi nàng thâm hậu như vậy, vậy mà vừa rồi vẫn bị một cái phất tay tùy tiện của tên Tiểu Viên sư huynh đánh cho bị thương, xương cốt không biết gãy mất bao nhiêu cái. Hiện giờ lại thấy tên Tiểu Viên sư huynh kia nổi điên vọt tới Bát Hoang Vân Đài, sắc mặt của nàng trở nên tái nhợt vô cùng, trong lòng quýnh lên, lập tức nôn ra một ngụm máu tươi...
"Càng quan trọng hơn chính là... lời hắn vừa mới nói là có ý gì?"
Tại bên cạnh nàng, chân truyền của Thượng Thanh sơn, Mai Đại Chí kinh ngạc mở miệng, dường như là nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt tái nhợt.
"Các ngươi có phát hiện hay không, đại trận truyền tống... vậy mà không hề có chút động tĩnh gì?"
Hắn vừa nói ra, những người khác cũng lập tức nghĩ đến một vấn đề đáng sợ, ngơ ngác nhìn về phía trước.
Lúc này thí luyện đã sớm đến thời gian kết thúc, đám trưởng lão ở phía ngoài đáng lý cũng đã thôi động đại trận truyền tống, tiếp dẫn bọn hắn đi ra. Đây cũng chính là nguyên nhân vừa rồi bọn hắn vội vã tìm đám người Tiểu Viên sư huynh, nhưng bởi vì tên Tiểu Viên sư huynh đại náo, nên đến tận lúc này bọn hắn mới phát hiện ra, thời gian thí luyện đã sớm kết thúc trong ngày hôm nay, nhưng Bát Hoang Vân Đài vậy mà vẫn chưa có chút động tĩnh nào, yên ắng tràn đầy mùi vị chết chóc!
"Trời ạ, chẳng lẽ chúng ta không ra được sao?"
"Bát Hoang Vân Đài của Thanh Dương tông cũng bị hỏng rồi sao?"
"Không thể nào, không thể nào, bên ngoài nhiều trưởng lão như vậy, sao bọn hắn có thể để chúng ta ở trong này không để ý đến chứ?"
Một người nối tiếp một người nhận ra, rất nhanh liền có không biết bao nhiêu đệ tử tiên môn phát hiện ra vấn đề này, tất cả đều liều mạng kêu gào.
"Ha ha ha ha, đến tận lúc này các ngươi mới phát hiện ra sao?"
Cảm nhận được chung quanh truyền đến tiếng kêu la vô cùng kinh hoảng, động tác trên tay Tiểu Viên sư huynh chợt dừng lại, hai tròng mắt âm u của hắn vậy mà hiện ra vẻ hưng phấn: "Các ngươi đã định trước hẳn phải chết, các ngươi không biết mình chính là tế phẩm sao?"
"Cái chết của các ngươi, có thể đổi lấy thời gian đại kiếp giáng lâm hoãn lại, lần thí luyện này chính là một trận hiến tế!"
"Buồn cười là trước đây các ngươi còn tưởng rằng gặp xui xẻo, cho rằng vận xui chỉ có mỗi Thanh Dương tông sao?"
"Đừng nằm mơ, tất cả Bát Hoang Vân Đài vốn đã bị phá hư mất rồi, các ngươi lưu tại nơi này, vốn chính là một con đường chết!"
Hắn vừa cười lớn, vừa vận lên khí cơ.
Đám người lờ mờ có thể thấy được, trên đỉnh đầu của hắn phía có một luồng khí cơ màu đen, kéo dài về phía sâu trong ma tức Hắc Ám ở xa xa, cũng không biết kéo dài đến đâu. Cỗ khí cơ này, khiến cho hung uy của hắn lúc này rất đáng sợ.
Hắn vừa điều khiển Liên Hoa kiếm trận đầy trời, vừa cười to nói:
"Trong mọi người, duy nhất có thể còn sống sót chính là ta, bởi vì ta là Thiên Mệnh Sở Quy, bởi vì phúc phận của ta thâm hậu, bởi vì ta có đại khí vận gia thân, lúc đầu ta có thể núp trong bóng tối, lẳng lặng nhìn từng người các ngươi mất mạng, nhưng giờ..."
Chương 343 Quả nhiên vẫn là dạng này (2)
Ánh mắt của hắn đột nhiên bùng lên lửa hận, hung hăng nhìn về hướng Bát Hoang Vân Đài: "... Ta không muốn làm như vậy!"
"Bởi vì ta muốn tự tay giết Phương Nguyên..."
"Ta phải chứng minh cho người kia biết, ta mới là truyền nhân tốt nhất của hắn, lựa chọn của hắn không hề sai..."
Trong tiếng rống to, Hồng Liên kiếm quang đầy trời lần nữa ùn ùn chém xuống Bát Hoang Vân Đài, khủng bố không thể tả nổi.
Bát Hoang Vân Đài vốn có thể chèo chống thật lâu bên trong bầy ma vật vô tận, lúc này thình lình lại đang lung lay sắp đổ.
"Mau... Mau ngăn hắn lại!"
"Tất cả đệ tử tiên môn nghe lệnh, bố trí đại trận, nghênh chiến ma vật!"
Đến lúc này, đệ tử các tiên môn rốt cục không nhịn được nữa, liều mạng vọt lên.
Bây giờ đã có đệ tử chân truyền chỉ huy, lệnh cho tất cả đệ tử bố thành đại trận, xem Tiểu Viên sư huynh như ma vật để chống đỡ, mặc dù lời nói của Tiểu Viên sư huynh khiến cho người ta phát lạnh từ đáy lòng, nhưng bất kể như thế nào bọn hắn cũng không thể trơ mắt nhìn hắn đánh nát Bát Hoang Vân Đài được!
"Các ngươi thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà..."
Tiểu Viên sư huynh nhìn từng tòa đại trận được bố trí ra trước mắt, lại nhìn những đệ tử tiên môn đang sợ hãi nhìn mình như lâm đại địch kia, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh, thậm chí còn tỏ ra uể oải cười một tiếng, nói: "Trước đây không lâu, không phải các ngươi đều nghĩ muốn giết hắn sao? Bây giờ chính ta tới giết hắn, các ngươi lại muốn ngăn cản sao?"
"Ha ha, chẳng lẽ các ngươi không biết..."
"... kỳ thật hiện tại ta cũng đang cần một hồ máu tươi để ma luyện đạo tâm, từ đó có thể tiếp nhận hoàn toàn Tiên Đạo vô biên kia sao?"
Vừa nói hắn vừa chậm rãi nhắm mắt lại, đột nhiên Hồng Liên tựa như huyết quang, bắn xuống ào ào như mưa!
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Vô số đệ tử tiên môn hợp thành đại trận phải đón đỡ chính diện Hồng Liên kiếm quang đầy trời kia, trong lòng kêu khổ không thôi.
Vị này rõ ràng là tân binh mới tu hành tại Bách Hoa cốc không đến ba năm, không ngờ hiện tại lại đáng sợ ngang với tu sĩ Trúc Cơ vậy...
Nhưng vấn đề ở chỗ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì chứ...
Chung quanh Bát Hoang Vân Đài, giết chóc lại nổi lên!
Xa xa bên trong ma tức Hắc Ám, Lữ Tâm Dao vẻ mặt đờ đẫn, nhìn thấy đệ tử tiên môn kinh hoảng không thôi, khóe miệng nàng bỗng nhiên khẽ nhếch lên!
Cái kia nhìn, tựa như là một nụ cười lạnh vô cùng quỷ dị!
Cùng lúc đó, tại sâu bên trong Bát Hoang Vân Đài, Phương Nguyên vốn bị trọng thương mấy ngày nay, luôn cảm thấy mơ mơ màng màng, liên tục gặp ác mộng, lúc này đột nhiên tỉnh lại. Hắn nhìn thấy quần áo của mình đã ướt đẫm mồ hôi, bên ngoài Bát Hoang Vân Đài truyền đến tiếng gào thét thảm thiết, xung quanh bùn đất bị chấn động mạnh rơi xuống rào rào. Hắn thở ra một hơi thật dài, thấp giọng nói: "Quả nhiên vẫn là dạng này sao?"
"Đã đến giờ, nên đưa bọn nhỏ trở về..."
Trước đó, bên ngoài Ma Tức hồ, đã tới giờ Thìn, mặt trời nhô lên. Trưởng lão các tiên môn đã sớm cố thủ tại bên cạnh truyền tống đại trận, đều đồng thời mở mắt. Nửa tháng qua, bọn hắn vẫn luôn canh giữ bên cạnh truyền tống đại trận, chưa bao giờ rời đi, chỉ chờ đến thời điểm thí luyện kết thúc, tiếp dẫn các đệ tử đi ra. Trong lòng bọn họ cũng không khỏi có chút lo lắng, dù sao, kết quả trận thí luyện này sẽ có bao nhiêu thương vong, các đệ tử đoạt được bao nhiêu tài nguyên, đây đều là nhưng chuyện ngay cả bọn hắn cũng không biết trước được.
"Vậy bắt đầu từ Bách Hoa cốc đi..."
Mấy vị trưởng lão khiêm tốn nhường nhau một phen, liền tặng cơ hội đầu tiên cho trưởng lão Bách Hoa cốc Hồng Đan.
Vị Hồng Đan trưởng lão cũng không khách khí, sau khi đa tạ mấy vị trưởng lão, liền chậm rãi kết pháp ấn, pháp lực toàn thân tràn vào trong đại trận truyền tống, trận quang hơi sáng lên, đại trận bắt đầu nhanh chóng xoay tròn chín vòng. Chư trưởng lão cũng đều ngẩng đầu, nhìn kết quả trên đại trận truyền tống, nhưng không ngờ đại trận xoay tròn một hồi, trận quang cũng sáng tỏ tới cực điểm, nhưng cuối cùng lại...
... Không phản ứng chút nào!
Truyền tống đại trận vẫn là truyền tống đại trận kia, nhưng lại không người xuất hiện, cũng không có biến hóa gì!
"Hửm?"
Hồng Đan trưởng lão Bách Hoa cốc lấy làm kinh hãi, lấy lại bình tĩnh, lần nữa kết lên pháp ấn.
Mấy vị trưởng lão khác cũng đồng thời nhíu mày, nghĩ thầm chẳng lẽ Hồng Đan trưởng lão kết sai pháp ấn, hoặc là pháp lực không đủ hay sao?
Đại trận đã thôi động, các đệ tử lại không thể tiếp dẫn đi ra, đây thật sự là chuyện ngoài ý muốn buồn cười nhất 300 năm qua!
Nhưng bọn hắn không nghĩ tới chính là, đại trận lần nữa xoay tròn chín vòng, nhưng vẫn không phản ứng chút nào!Sắc mặt Hồng Đan trưởng lão trở nên ngưng trọng, đầu lông mày đã có thể thấy được có chút mồ hôi hột, đôi môi càng mím lại!
"Hồng Đan sư muội nghỉ ngơi chút đi, để cho ta tới thử trước xem!"
Lăng Hư trưởng lão Huyền Kiếm tông trầm giọng thở dài, sau đó không đợi Hồng Đan trưởng lão đáp ứng, liền kết lên pháp ấn.
Các trưởng lão khác đều không cười, bởi vì trong lòng bọn hắn cũng sinh ra một loại dự cảm không tốt.
Lăng Hư trưởng lão kết lên pháp ấn, thúc dục đại trận truyền tống xoay chín vòng, sau đó mọi người đều nhìn vào bên trong, vẻ mặt ngưng trọng.
Vẫn không có bóng người nào!
"Sao có thể có chuyện này?"
Bách Cuồng trưởng lão Thú Linh tông nhịn không được nói: "Chẳng lẽ đệ tử hai tông các ngươi, lúc này cũng không ở bên trong Vân Đài?"
Chuyện này mặc dù cũng có khả năng, nhưng rõ ràng là khó có khả năng nhất!
Đệ tử tiên môn không phải ngu ngốc, sao có thể không biết thời điểm thí luyện kết thúc phải tiến vào Bát Hoang Vân Đài chứ?
Chẳng lẽ bọn hắn còn muốn tiếp tục ở bên trong hay sao?
"Đổi ta thử một chút..."
Mấy vị trưởng lão đều ngồi không yên, nhao nhao xuất thủ, thôi động đại trận.
Nhưng sự tình ngoài ý muốn xuất hiện, bất kể Thú Linh tông, Thượng Thanh sơn, hay là Thanh Dương tông, kết quả sau cùng cũng đều như vậy, đại trận truyền tống vẫn vận chuyển như thường lệ, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thấy bất luận người nào đi ra.
Chương 344 Tuần Tra Tiên Sứ (1)
Thậm chí, tại thời điểm Cổ Mặc trưởng lão Thanh Dương tông thôi động đại trận lại phát giác được, đại trận truyền tống mặc dù đang chuyển động. Nhưng rõ ràng lại không sinh ra cảm ứng với Bát Hoang Vân Đài bên trong Ma Tức hồ, nói cách khác, bất kể bọn hắn thôi động đại trận ra sao, đều không thể mở ra Bát Hoang Vân Đài bên trong Ma Tức hồ.
"Chẳng lẽ... là yêu ma động tay chân, muốn hại tiên đồ Việt quốc ta?"
Hồng Đan trưởng lão Bách Hoa cốc rốt cục nhịn không được, hét lớn một tiếng, vỗ bàn đứng dậy.
Trên mặt nàng lộ ra vẻ tức giận vô tận, mà ẩn sâu trong nỗi tức giận kia, mơ hồ còn có chút sợ hãi.
Thời gian kết thúc thí luyện đã đến, nhưng đại trận truyền tống lại vô hiệu, điều này thật sự là khiến cho nàng không giữ được bình tĩnh. Từ khi Bát Hoang Vân Đài được dựng lên đến nay, mười năm mở ra một lần, cho tới bây giờ đều chưa từng có dị biến, vậy mà lúc này tất cả đệ tử tiên môn đều bị vây ở bên trong Ma Tức hồ. Chuyện này phải làm thế nào, chẳng lẽ lại cứ để những đệ tử này ở bên trong, không màng sống chết hay sao?
"Việc liên quan đến tính mệnh đệ tử ngũ đại tiên môn Việt quốc ta, ai dám làm càn như vậy?"
Bách Cuồng trưởng lão Thú Linh tông phẫn nộ quát: "Nếu như chúng ta không có cách nào tiếp ứng các đệ tử đi ra, vậy cũng chỉ có một khả năng, Bát Hoang Vân Đài bên trong Ma Tức hồ cùng đại trận truyền tống ở bên ngoài này, tất có một trong hai thứ xảy ra vấn đề. Lúc trước chúng ta có thể truyền tống đệ tử vào Ma Tức hồ, chứng tỏ đại trận truyền tống bên ngoài này không có vấn đề gì, như vậy nói cách khác, xảy ra vấn đề chỉ có thể là Bát Hoang Vân Đài ở bên trong!"
"Bên trong?"
Lăng Hư trưởng lão Huyền Kiếm tông lẩm bẩm, sắc mặt dần dần trở nên tức giận: "Ngày thường Ma Tức hồ đều trong trạng thái phong cấm, không mượn đại trận truyền tống căn bản là không có cách nào đi vào. Cho dù có người muốn quấy rối, cũng không có khả năng dưới tình huống không kinh động ngũ đại tiên môn chúng ta, yên lặng không một tiếng động tiến vào Ma Tức hồ, hủy đi Bát Hoang Vân Đài bên trong, khiến cho chúng ta mơ mơ màng màng, hoàn toàn không biết gì cả?"
"Mau mau... Bẩm báo ngũ đại tông chủ, việc này thật là đáng sợ!"
Mấy vị trưởng lão đã không còn nửa phần do dự, lập tức vội vàng truyền tin cho các đại tông chủ.
"Chuyện này, e là tông chủ cũng không giải quyết được, bọn hắn biết được chưa hẳn đã nhiều hơn so với chúng ta, hiện tại chúng phải hỏi Tiên Minh!"
Cổ Mặc trưởng lão Thanh Dương tông bỗng nhiên trầm giọng mở miệng: "Thí luyện Ma Tức hồ mười năm một lần, vốn do Tiên Minh khống chế, cũng chỉ có bọn hắn mới có thể tùy ý ra vào Ma Tức hồ. Càng quan trọng hơn chính là, bên trong Tiên Minh có bồi dưỡng Vọng Khí sĩ chuyên nghiệp, ít ra trước tiên có thể thông qua bọn hắn, xem thử tình huống bên trong Ma Tức hồ hiện tại ra sao, chúng ta cũng tiện đối ứng kịp thời..."
Mấy đại trưởng lão nghe vậy, đồng thời gật đầu, sau đó lấy ra một tấm lệnh bài.
Bọn hắn là trưởng lão được tất cả tiên môn phái ra, chấp chưởng lần thí luyện này, nếu gặp tình huống khẩn cấp, có thể không cần thông qua tông chủ, trực tiếp truyền âm cho tuần tra sứ của Tiên Minh, nhưng nhất định phải được sự đồng ý của cả năm người bọn hắn mới được. Chẳng qua hiện tại quả thực xảy ra chuyện khác thường, tình huống khẩn cấp, năm người bọn hắn dĩ nhiên cũng không có ai dị nghị, năm khối lệnh bài đồng thời tế lên, linh quang tỏa ra phát sáng cả một vùng hư không...
"Tiên Đạo hồng xương, trấn thủ tứ phương..."
Bên trong màn linh quang kia tán phát ra từng đạo quang hoa mờ mị, truyền ra âm thanh tựa như tiếng tụng niệm, truyền khắp tứ phương.
Qua hồi lâu sau, bên trong màn thủy kính kia dần dần hiện ra một vị nam tử trung niên thân mặc áo bào tím, đầu đội mũ đen, chính là tuần tra tiên sứ phụng mệnh Tiên Minh trấn thủ Vân Châu. Ánh mắt của hắn lãnh đạm, chậm rãi nhìn về phía ngũ đại tiên môn, thanh âm chậm rãi vang lên tựa như sấm rền từ xa vọng lại, mênh mông cuồn cuộn: "Ngũ tông Việt quốc, chuyện gì mà quấy nhiễu bản tọa tu hành?"
Ngũ đại trưởng lão liếc nhau một cái, sắc mặt đều tỏ ra nghiêm túc, Cổ Mặc trưởng lão mở miệng nói: "Thí luyện Ma Tức hồ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thí luyện đã kết thúc, nhưng đệ tử ngũ tông lại không thể đi ra, bất đắc dĩ, quấy rầy tuần tra sứ, mong chỉ bảo cho biết nên giải quyết như thế nào?"
"Xảy ra chuyện ngoài ý muốn?"
Vị tuần tra sứ kia trầm mặc hồi lâu, thản nhiên nói: "Sống chết có số, cũng không cần kinh hoảng, tìm ra nguyên nhân là được!"
Ngũ đại tiên môn trưởng lão nghe vậy, lập tức ngơ ngác nhìn nhau...
Tìm ra nguyên nhân?
Tìm ra thì thế nào?
Những đệ tử tiên môn kia bị vây bên trong Ma Tức hồ, rõ ràng đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn cực lớn, không biết hiện tại tình thế bên trong thế nào. Nếu chỉ là không ra được thì cũng thôi, nhưng nếu như còn có dị biến khác, tính mệnh đã rất nguy cấp, như vậy bọn hắn sao có thể ngồi yên được chứ? Thấy vị tuần tra sứ kia tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, cũng không quá để ý, bọn hắn sao có thể không tức giận?
Thậm chí, trong lòng bọn hắn đã hiện lên vài loại phỏng đoán đáng sợ...
"Chẳng lẽ, chúng ta lại phải tự tiến vào xem có chuyện gì xảy ra hay sao?"
Trưởng lão Thú Linh tông không kìm chế được, dẫn đầu quát lên: "Vậy để ta tới trước, ta vào xem!"
Nói rồi, hắn không kìm được, định xông vào trong đại trận truyền tống.
Ngay cả với tu vi đến mức Kim Đan của bọn hắn, cũng vô pháp cưỡng ép xông vào bên trong Ma Tức hồ, chỉ có thể mượn đại trận truyền tống này. Có điều, tu vi của bọn hắn càng cao, chịu ảnh hưởng trong Ma Tức hồ càng lớn, có thể nói là rất khó còn sống đi ra. Hiện tại vị trưởng lão Thú Linh tông này lại liều lĩnh tiến vào bên trong Ma Tức hồ, có thể thấy được hắn đã rất phẫn nộ, định liều mạng tiến vào bên trong xem xét...
Đương nhiên, cũng có khả năng chỉ là làm bộ để phát tiết, biểu thị sự bất mãn của mình mà thôi.
Dù sao, đệ tử nhà ta đều bị vây ở bên trong, không rõ sống chết, tuần tra sứ nhà ngươi không khỏi quá bình tĩnh đi!
"Làm càn!"
Chương 345 Tuần Tra Tiên Sứ (2)
Thấy vị Bách Cuồng trưởng lão như vậy, từ trong thủy kính, tuần tra tiên sứ quát lên một tiếng chói tai. Ánh mắt cách vô tận hư không, lạnh lùng nhìn về phía Bách Cuồng trưởng lão, mãi đến khi dọa cho Bách Cuồng trưởng lão này rùng mình, không còn dám la hét om sòm nữa, vị tuần tra tiên sứ kia mới mở miệng lạnh lùng nói: "Bên trong Ma Tức hồ đều là khí tức đại kiếp sót lại, chỉ bằng tu vi các ngươi, tiến vào cũng là chịu chết. Truyền tiên chỉ của ta, sự tình dị biến, do chính Tiên Minh điều tra rõ ràng, trưởng lão các phái đều không thể hành động thiếu suy nghĩ, kẻ trái lệnh, tiến lên Kiếp Phạt Đài một lần..."
"Cái này..."
Ngũ đại trưởng lão tiên môn nghe vậy, sắc mặt đều cứng lại, đáy lòng không khỏi phập phồng lo sợ.
Câu nói này của tuần tra tiên sứ, chính là lời cảnh cáo lớn nhất đối với bọn hắn.
Có điều, dù sao hiện tại tình huống cấp bách, chẳng lẽ bọn hắn không làm gì, chỉ ngồi ở chỗ này chờ tin thôi sao?
Nhưng vị tuần tra sứ kia lại không thèm để ý, cũng có thể là không muốn nhiều lời với bọn hắn, phất tay áo đang định biến mất...
"Chậm đã..."
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên Cổ Mặc trưởng lão Thanh Dương tông trầm giọng mở miệng.
Vị tuần tra sứ kia giật mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn lại, quát lạnh: "Ngươi cũng muốn chống lại mệnh lệnh Tiên Minh?"
Cổ Mặc trưởng lão lắc đầu, nói: "Lão nhi không dám, nhưng có một câu muốn nói với tuần tra sứ..."
Vị tuần tra sứ kia không nhịn được khoát tay áo: "Mau nói!"
Cổ Mặc trưởng lão trầm mặc một lát, trầm giọng nói: "Lần này Ma Tức hồ dị biến, đúng là ngoài ý muốn, lão phu hi vọng Tiên Minh có thể nhanh chóng điều tra rõ ràng, tiếp dẫn những đệ tử kia trở về, bằng không mà nói, cho dù phải lên Kiếp Phạt Đài, lão phu cũng muốn tiến vào xem!"
"Ngươi... Lớn mật!"
Vị tuần tra sứ kia nghe vậy, quát lạnh một tiếng, ngay cả hư không tựa hồ cũng chấn động.
Mấy trưởng lão đại tiên môn khác cũng đều kinh hãi, quay đầu nhìn Cổ Mặc trưởng lão, thầm nghĩ, ngươi tưởng Thanh Dương tông các ngươi vẫn là tiên môn lớn nhất Vân Châu ngàn năm trước sao, lại dám cùng tuần tra sứ Tiên Minh trấn thủ một phương so đo như vậy...
Nhưng đối mặt với sự tức giận của tuần tra sứ, sắc mặt Cổ Mặc trưởng lão Thanh Dương tông lại không đổi, thậm chí còn có vẻ hơi thâm trầm, qua hỏi lâu sau mới nói: "Lão phu có chuyện muốn nói với tuần tra sứ, hi vọng tuần tra sứ có thể cẩn thận lắng nghe, xong rồi lại quyết định tiếp..."
Vị tuần tra sứ kia sắc mặt thâm trầm, lãnh đạm nói: "Vậy ngươi nói thử xem!"
Cổ Mặc trưởng lão hít sâu một hơi, nói: "Thanh Dương tông ta tất nhiên là không lớn bằng lúc trước, chỉ cố thủ một góc, nhưng vẫn còn chút vốn liếng, về phương pháp tu hành cũng được đồng đạo có phần khen ngợi. Thường xuyên có một số bằng hữu cũ, giao con cháu cho Thanh Dương tông ta dạy bảo, bốn năm trước đó, Thanh Dương tông ta nhận một người như vậy, đó là một nữ đồ xinh đẹp của vị bằng hữu cũ..."
Mấy vị trưởng lão, thậm chí là vị tuần tra sứ kia, nghe vậy đều tỏ ra kinh ngạc.
Chuyện như vậy rất phổ biến trong tiên môn, vị Cổ Mặc trưởng lão này, đang trong lúc nguy cấp, lại nói đến chuyện này làm gì?
Nhưng bọn hắn đều biết Cổ Mặc trưởng lão lên tiếng tất nhiên có nguyên nhân, bởi vậy cũng không ai ngắt lời hắn, nhẫn nại lắng nghe.
"Nữ oa nhi kia thông minh lanh lợi, cũng có chút nghịch ngợm gây sự, nhưng đó cũng là chuyện thường tình của con nít, lão phu cũng không suy nghĩ nhiều, để nàng lưu lại Tử Vân phong tu hành. Về sau ngẫu nhiên quan sát mấy lần, ngược lại lại phát hiện thiên tư của nàng cực cao, mặc dù tính tình lười biếng, nhưng bất kể là thứ gì cũng vừa học liền biết, lại sẽ quên ngay, không giống như tu hành, mà giống như là học cho vui vậy..."
Cổ Mặc trưởng lão trầm giọng nói, thanh âm lãnh đạm, chậm rãi không vội.
"Rốt cục ngươi muốn nói cái gì?"
Vị tuần tra sứ kia không nhịn được, lạnh lùng nhìn hắn hỏi.
"Lão phu muốn nói là..."
Cổ Mặc trưởng lão ngẩng đầu nhìn về phía vị tuần tra sứ kia, thấp giọng nói: "Quan sát mấy lần, ta phát hiện ra nữ đồ kia khác với những người khác, ẩn ẩn đoán được lai lịch của nàng, còn từng đến hỏi vị bằng hữu cũ dẫn nàng tới kia. Vị bằng hữu cũ kia chỉ nói tự ta tìm hiểu là được, không cần phải nói ra, đây vốn là một đại thiện duyên của Thanh Dương tông ta, ta rất là tán đồng, cũng để kệ nàng..."
"Từ đó nàng ở trong tiên môn tự tại tu hành, hết thảy đều không quá mức khác biệt với những đệ tử khác..."
"Trong mắt lão phu, tất nhiên là hi vọng nàng cứ mãi như vậy, đến một ngày nào đó nàng chơi chán hoặc tu vi có thành tựu, tự rời đi, dĩ nhiên là tất cả đều vui vẻ. Nhưng nếu như vì một lý do nào đó, nàng bị mắc kẹt ở bên trong Ma Tức hồ..."
Nói đến chỗ này lúc, Cổ Mặc trưởng lão đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía vị tuần tra sứ kia, trầm giọng nói: "Đừng nói Thanh Dương tông ta khó thoát tội, mà tuần tra sứ các hạ... thậm chí là Độ Kiếp Tiên Điện ở Vân Châu, e là cũng không thừa nhận nổi..."
"Bịch!"
Đột nhiên nghe Cổ Mặc trưởng lão uy hiếp như vậy, sắc mặt các trưởng lão tứ đại tiên môn đều đại biến!
Vậy mà dám uy hiếp cả tuần tra sứ, ngay cả nghĩ bọn hắn cũng không dám nghĩ!
Nhưng ngoài dự liệu, vị tuần tra sứ kia lại không tức giận, sau hồi lâu mới thấp giọng hỏi: "Nữ đồ kia từ đâu tới?"
Cổ Mặc trưởng lão trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng, nói ra hai chữ: "Nam Hải!"
Chung quanh nhất thời yên tĩnh, chỉ còn nghe mỗi tiếng gió thổi, thương khung cao cao tại thượng, dường như cũng thấp xuống mấy phần.
"Việc này là thật chứ?"
Qua hồi lâu, vị tuần tra sứ kia mới chậm rãi hỏi một câu.
Cổ Mặc trưởng lão trầm mặc một hồi, mới nói: "Chỉ là suy đoán của lão phu, nhưng tuần tra sứ muốn mạo hiểm như vậy không?"
Vị tuần tra sứ kia không nói, chỉ đột nhiên phất tay áo xuống, quát: "Sau một canh giờ, bổn tọa sẽ đuổi tới!"
Thủy kính trên không trung đã tan biến, chung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Qua thật lâu, Hồng Đan trưởng lão mới chậm rãi mở miệng: "Cổ Mặc sư huynh, sự kiện ngươi nói kia là thật sao?"
Cổ Mặc trưởng lão chỉ khe khẽ lắc đầu, nói: "Hi vọng còn kịp!"
Bình luận facebook