-
Chương 2006-2010
Chương 2006 Vẫn đi tới một bước này (1)
Mỗi khi tăng thêm một thiên địa, áp lực trên người Phương Nguyên lại tăng lên vô số lần, nhưng hắn vẫn vững vàng đứng yên, không chút khom người, vẫn bình tĩnh đứng trong hư không, thân ảnh hắn có vẻ vô cùng cao lớn, vững vàng chống đỡ từng thiên địa một, để lại khe hở cho Thuyền Độ Thế.
- Đi mau, đi mau...
Vô số người trên Thuyền Độ Thế đang la to.
Hiện giờ vô số thiên địa bay tới đều được một mình Phương Nguyên chống đỡ, bọn họ ngược lại có được cơ hội khó có. Lúc này thiên địa đại biến, Ma vật xung quanh đều cảm nhận được sợ hãi từ sâu trong lòng, ý tứ hung ác điên cuồng giảm dần, cũng không mãnh liệt công kích Thuyền Độ Thế, bọn họ cũng được thở dốc một chút, vội vàng gào thét, ánh mắt nhìn thẳng về từng thế giới phía trước.
Đó là chỗ cao nhất ở ba mươi ba tầng trời, cũng là một thế giới ở chỗ trung tâm nhất.
Hiện giờ Đế Hư đã nhấc lên vô số thế giới đập về phía Phương Nguyên, hận không thể áp chế tất cả ba mươi ba tầng trời đè ép tới trên người Phương Nguyên, nhưng lại không dám động tới thế giới kia. Nguyên nhân rất đơn giản, nơi đó là trung tâm ba mươi ba tầng trời, Đế Cung của Thượng Thiện Thái Hoàng Thiên!
Thượng Thiên Thái Hoàng Thiên là người đứng đầu ba mươi ba tầng trời, cũng là căn cơ của ba mươi ba tầng trời!
Mà quan trọng hơn chính là Thượng Thiện Thái Hoàng Thiên có Tiên Cung, mà bên trong Tiên Cung lại có một Đế Trì!
Đế Hư được sinh ra bên trong Đế Trì, bởi vậy cho dù là hắn cũng không dám dễ dàng dao động chỗ căn cơ kia.
Không cần bọn họ nhắc nhở, ba người Bạch Hồ, Thanh Long cùng Huyền Quy cùng lúc thôi động Thuyền Độ Thế, thừa dịp Phương Nguyên đưa tay lên trời tạo ra một đường sinh cơ cho bọn họ, vội vàng phá mở không gian vặn vẹo và hỗn độn xung quanh, chạy thẳng về phía trước.
- Các ngươi... lại dám!
Đế Hư thấy Thuyền Độ Thế từng bước một tới gần Thái Hoàng Thiên, sự sợ hãi và phẫn nộ cũng đạt tới cực điểm, tiếng rống giận truyền ra bên trong thế giới vặn vẹo vô tận. Cùng lúc đó, càng nhiều thiên địa bị hắn mang tới từ những nơi xa xôi lại đây, giống như một ngọn núi lớn liên tiếp không ngừng đè ép về phía Phương Nguyên như từng cơn sóng triều!
Hiện giờ trên người Phương Nguyên đã thừa nhận lực đè ép của hơn mười thế giới, hắn vẫn đang đau khổ chống đỡ.
Sức mạnh của một thế giới dữ dội đáng sợ thế nào?
Đại Tiên giới có ba mươi ba tầng trời, và con số ba mươi ba này cũng không phải là trùng hợp ngẫu nhiên.
Dưới vòm trời, ba mươi ba tầng trời đã là con số cực hạn!
Có lẽ lúc trước Đại Tiên giới cũng từng nghĩ sẽ luyện hoá thêm nhiều thiên địa trở thành lĩnh vực của mình, có điều bọn hắn không thể.
Bởi vì ba mươi ba tầng trời này đã gần như là đạo, nhiều thêm một thiên địa sẽ vượt qua sự chịu đựng của vòm trời này.
Cho nên lúc này Đế Hư cũng căn bản không tin Phương Nguyên có thể dùng một tay nâng nhiều thế giới lên như vậy, quả thật hiện giờ Phương Nguyên có thể nâng hơn mười thế giới đã vượt xa tưởng tượng của hắn. Nhưng đây là nơi nào, cho dù tu vi cảnh giới Phương Nguyên cao tới đâu thì cũng chỉ là con người, lẻ loi một mình, chẳng lẽ hắn thật sự có thể hoàn toàn nâng ba mươi ba tầng trời sao?
- Khách...
Một thế giới buông xuống, đạo uẩn xung quanh Phương Nguyên liền tăng vọt lên một tầng.
Ở bên cạnh hắn, đạo thư, đạo uẩn hay pháp lực đều đã đạt tới cực hạn.
Dưới sức đè áp của vô số thế giới, đối với hắn cũng chính là áp lực vô cùng lớn.
Đế Hư đương nhiên không thể đặt toàn bộ ba mươi ba tầng trời lên trên người Phương Nguyên!
Hiện giờ ba mươi ba tầng trời đã không còn đủ ba mươi ba.
Lúc trước một trận hạo kiếp cuối cùng của Đại Tiên giới, các tộc đại chiến đã khiến ba tám thế giới vỡ nát, hóa thành thế giới nhỏ bị tàn phá, phiêu đãng khắp trong ngân hà vũ trụ, hơn nữa ở trung tâm của ba mươi ba tầng trời là Thượng Thiện Thái Hoang Thiên, là nơi căn cơ ngay cả hắn cũng không dám động vào, cho nên hắn nhiều nhất chỉ có thể phát động hai mươi mấy thế giới mà thôi!
Nhưng thoạt nhìn dường như cũng đã đủ!
Hiện giờ Phương Nguyên nâng mười tám thế giới cũng đã đạt tới cực điểm, đạo uẩn xung quanh dường như xuất hiện dấu hiệu bị hỏng!
Nhưng Đế Hư vẫn nhe răng cười, hắn điên cuồng tiếp tục chấn động thế giới đè ép về phía Phương Nguyên!
Hiện giờ không còn là đấu pháp mà là đang liều mạng!
Cho dù thế nào, chỉ cần đè ngã Phương Nguyên, Thuyền Độ Thế tuyệt đối không có cơ hội tiến vào Thái Hoàng Thiên!
Tuy rằng như vậy, cuối cùng sinh linh Hồng Mông cũng chỉ có thể đến được ba mươi ba tầng trời bị tàn phá, nhưng cũng đáng!
Dù sao bọn họ tranh đấu chính là người sống sót cuối cùng!
- Ầm ầm...
Lại một thế giới trống rỗng bay tới, dưới sự lôi cuốn của Hắc Ám ma tức vô tận, giống như vô tận ngôi sao kết lại vô cùng rắn chắc rơi xuống chỗ Phương Nguyên dùng một tay nâng lên, giống như một cây rơm rạ cuối cùng. Thời điểm thế giới này rơi xuống, cho dù là Phương Nguyên cũng khiến khí cơ đại loạn, thân hình dao động, đạo uẩn xung quanh đã hoàn toàn sụp đổ, duy nhất chỉ có đạo thư hắn viết trong thời gian ba ngàn năm vẫn miễn cưỡng chống đỡ, vô số chữ viết phía trên đạo thư kia tản mát ra kim quang, tiếng tụng kinh lưu chuyển khắp nơi...
- Đạo khả đạo, phi thường đạo...
- Thiên chi đạo, tổn hại có thừa mà bổ sung không đủ...
- Thiên đi kiện, quân tử không ngại khó tự mình cố gắng...
...
Chương 2007 Vẫn đi tới một bước này (2)
Trong hư không tràn ngập tiếng tụng kinh vô tận giống như có vô số thân ảnh màu vàng hiện lên, vọt ra từ bên trong đạo thư.
Bọn họ cùng bay về phía trời cao, cùng Phương Nguyên nâng thế giới vô tận kia.
- Ngươi cuối cùng vẫn có cực hạn...
Đế Hư nhìn bộ dạng đại tác phẩm kim quang quanh thân Phương Nguyên, phát ra tiếng cười lạnh lùng.
- Tất cả đã sớm được quyết định...
- Khoảnh khắc ma tức xuất hiện đã định sẵn các ngươi sẽ tiêu tán...
- Lòng người thiếu, trời cũng tàn...
Tới cảnh giới như hắn, tất nhiên có thể cảm nhận được trạng thái bây giờ của Phương Nguyên, thoạt nhìn hắn dường như được kim quang bao bọc, giống như một Cự Thần trong thiên địa, nhưng trên thực tế sức mạnh đã đạt tới cực hạn, chỉ cần thêm một chút nữa sẽ không thể chống đỡ...
Mà con Thuyền Độ Thế kia vẫn còn cách Thượng Thiện Thái Hoàng Thiên một khoảng!
Phương Nguyên giống như dũng sĩ tay nâng chướng ngại quan trọng và để lại một đường sống cho đồng bọn, nhưng hiện giờ hắn đã không thể nâng nổi chướng ngại vật quan trọng này.
Giống như lời của Đế Hư, Phương Nguyên cũng có cực hạn của chính mình!
Mười chín thiên địa đã là cực hạn của hắn!
Nhưng Đế Hư lúc này vẫn đang điên cuồng cười to, hai tay rung lên, dẫn động thêm nhiều Ma tức!
Từ phía xa lại có thiên địa bị chấn động, bị hắn dùng ma tức hấp dẫn lại đây.
Cảm nhận được sự biến hóa này, lại nhìn Phương Nguyên đứng giữa hư không nâng mười chín thiên địa, thân hình thẳng tắp nhưng đã đạt tới cực hạn, sinh linh trên Thuyền Độ Thế cảm giác được một chút tuyệt vọng, cho dù là Lạc Phi Linh đang nâng đạo tức hay là Bạch Hổ, Thanh Long và Huyền Quy đang toàn lực thôi động Thuyền Độ Thế tiến về phía trước đều lộ ra vẻ lo lắng!
Phương Nguyên sắp không trụ nổi!
Mà thời điểm hắn không trụ nổi, chính là lúc toàn bộ hy vọng bị tiêu tan!
Trên phương diện nào đó, lúc này không ai có thể trách móc Phương Nguyên nặng nề.
Hắn không hề thua Đế Hư, hắn chính là thua ba mươi ba tầng trời, thua bởi sức mạnh tan biến vô tận này!
Giống như Tiên Đế năm đó!
Phương thức hai người thua không hề giống nhau nhưng về bản chất lại giống nhau!
Vô địch trong gầm trời này thì thế nào?
Ai có thể dùng sức mạnh bản thân đối kháng với ba mươi ba tầng trời tan biến?
“Khách” “Khách” “Khách”
Hiện giờ thiên địa đã bị Đế Hư dẫn động bay tới nơi này.
Mà bóng dáng tuyệt vọng sắp bao phủ trên đỉnh đầu Phương Nguyên và sinh linh trên Thuyền Độ Thế!
Nhưng vào lúc này một trong năm thế giới còn lại bỗng nhiên lắc lư dữ dội, thế giới kia chính là thế giới lúc trước đám người Đạo chủ Đông Hoàng Sơn ở lại đại chiến với sinh linh Hồng Mông. Thế giới kia vốn dĩ đã bị Vãng Sinh Thần Sơn hoàn toàn phong bế, trừ khi bọn họ phân ra thắng bại hoàn toàn trong đại chiến với sinh linh Hồng Mông, nếu không vĩnh viễn sẽ không được mở ra...
Nhưng vào lúc này thế giới kia dường như không chịu nổi sức mạnh thần thông bên trong, bỗng nhiên run rẩy kịch liệt, giống như nham thạch bên trong núi lửa không thể áp chế bắt đầu khởi động. Một kẽ nứt xuất hiện, bên trong toả ra quang hoa thần thông chói mắt, giống như lợi kiếm vừa được sinh ra trong thiên địa, nháy mắt tiến vào vòm trời, bổ vào trong Hắc Ám!
“Vèo” “Vèo” “Vèo”
Theo sự xuất hiện của kẽ nứt kia, càng có thêm nhiều kẽ nứt xuất hiện xung quanh thế giới.
Vô số đạo bị áp lực từ lâu, sức mạnh thần thông đã huỷ hoại bên trong thế giới kia không ra hình dáng gì từ sớm, rốt cục lúc này bắt đầu phát tiếc, trong khoảnh khắc đó thế giới kia dần sụp đổ, sức mạnh thần thông vô tận kia bắt đầu lan tràn khắp bốn phương tám hướng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Thế giới xung quanh không có Vãng Sinh Thần Sơn trấn áp, vào lúc này lại trở nên vô cùng yếu ớt.
Nhất là những thế giới bị Đế Hư dẫn động đã động vào căn cơ thế giới, năng lực chống chọi càng lúc càng yếu.
Theo thế giới kia vỡ nát, sức mạnh bên trong điên cuồng tiết ra ngoài, những thế giới này cũng bị sức mạnh cuồng bạo lan tới ảnh hưởng, không thể khống chế bắt đầu bay ra ngoài, trong lúc va chạm lẫn nhau liền bộc phát ra pháp tắc cuồng loạn vô tận.
Bên trong hư vô, những thế giới này giống như lục bình tung bay ra ngoài không mục đích.
Mà ở một hướng kia, mọi người may mắn sống sót sau khi thế giới kia vỡ nát, cho dù là đám người Đạo chủ Đông Hoàng Sơn ở Thiên Nguyên, hay là đạo quân Hắc Ám ở bên sinh linh Hồng Mông đều mang vẻ mặt mờ mịt. Tuy rằng trận chiến của họ vô cùng thảm thiết nhưng vẫn chưa phân ra thắng bại cuối cùng, thế giới này lại bị sức mạnh của họ đánh vỡ. Bọn họ đi ra, trong mắt vẫn chỉ có đối thủ của mình, vẫn không biết mình vô tình đánh vỡ thế giới này đã gây ra ảnh hưởng như thế nào cho cục diện bây giờ...
- Làm sao lại... Làm sao lại như thế?
Bên trong thế giới vặn vẹo vô tận truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Đế Hư.
Hắn trơ mắt nhìn thế giới của mình điều khiển lại vì chuyện này mà thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Thậm chí hắn không biết mình nên nói gì về vấn đề này...
Dù sao trong số những người đánh nát thế giới kia, Sinh Linh Hắc Ám hắn làm phép ra cũng hoàn thành phần việc của mình...
- Lòng người quả thật rất thiếu...
- Nhưng khi đạo tâm đủ kiên định, thiên ý cũng sẽ cảm ứng được...
Thấy được một màn này, Phương Nguyên nâng mười chín thiên địa đã đạt tới cực hạn bỗng nhiên cúi đầu tự nói một câu chỉ có mình hắn nghe thấy, trong cơ thể khô cạn bỗng nhiên xuất hiện một luồng sức mạnh, một tay hơi cong hung hăng đẩy về phía trước, lập tức mười chín thiên địa trên tay hắn run rẩy bay vào sâu trong hư vô...
Chương 2008 Tiến về phía trước
Phương Nguyên vừa ra tay nhanh chóng xoay người nhìn về phía trước.
Phía trước hắn chính là trung tâm của ba mươi ba tầng trời, Thượng Thiện Thái Hoàng Thiên cao nhất!
Kết giới của các thế giới cực kỳ khó phá, mà kết giới của Thượng Thiện Thái Hoàng Thiên là khó công phá nhất, hơn nữa đây lại là hang ổ Thái Hoàng Thiên sinh ra Đế Hư, dĩ nhiên hoàn toàn bị hắn nắm trong tay, tạo ra một thiên địa kiên cố không hề có sơ hở...
Mà hiện giờ Phương Nguyên đỡ mười chín thiên địa đã thành nỏ mạnh hết đà, đồng tử đột nhiên trương lên.
Đan chưởng mở ra xoay tròn tiến về phía trước.
Trong lòng bàn tay hắn dần dần ngưng tụ ra một luồng kiếm quang.
Khoảnh khắc luồng kiếm quang này xuất hiện liền đoạt đi tất cả quang huy trong thiên địa!
Xa xa bên trong thế giới tàn tích kia, có một sinh linh Hồng Mông đã bị chém trọng thương nhưng vẫn chưa chết đi. Hắn thọt một chân, mù một mắt, tuy là Sinh Linh Hắc Ám nhưng lại có trí nhớ của một người, nhưng dù sao hắn cũng không phải người kia, cho nên thời điểm hắn đại chiến với Bạch Hồ Kiếm Thủ, hắn dường như đại bại, bị Bạch Hồ Kiếm Thủ chém thành tám khối...
Mà Bạch Hồ Kiếm Thủ cũng mang tâm tình phức tạp nhìn hắn.
Hắn không biết mình có được xem là thắng vị tiền bối kia trong một trận chiến này hay không...
Sau đó vào lúc này bọn họ đều nhìn thấy luồng kiếm quang sặc sỡ loá mắt...
Không chỉ có bọn hắn, vô số ánh mắt đều nhìn về phía luồng kiếm quang kia!
- Vèo!
Kiếm quang ngưng tụ tới cực điểm, đột nhiên bay lên.
“Bá” một tiếng, kiếm quang vượt qua Thuyền Độ Thế, mạnh mẽ chém vào phía trên kết giới Thái Hoàng Thiên.
Thượng Thiện Thái Hoàng Thiên không thể phá vỡ, nằm ở trung tâm ba mươi ba tầng trời đột nhiên bị chém ra một lỗ hổng.
Tới cảnh giới như đám người Phương Nguyên, có lẽ đánh nát Thượng Thiện Thái Hoàng Thiên là điều không khó.
Nhưng muốn phá vỡ một thế giới lại không làm thương tổn tới căn nguyên của nó lại là một việc khó khăn tới cực điểm!
Nhưng một kiếm này lại làm được!
Một kiếm kia chém rách kết giới Thái Hoàng Thiên, tạo ra một lỗ hổng vô cùng lớn.
Dường như có một cánh cửa xuất hiện ở phía trước Thuyền Độ Thế.
- Đi mau!
Vào lúc này trên Thuyền Độ Thế, Lạc Phi Linh mạnh mẽ đứng lên, tia sáng mũi nhọn trong tay có vẻ vô cùng mờ nhạt, trong bóng tối lại dần sáng ngời lên, thời điểm này vạn giới đều nhìn thấy tia sáng kia...
Trái phải và phía sau pháp thuyền, Bạch Hổ, Thanh Long, Huyền Quy đều dùng hết tất cả sức lực thôi động Thuyền Độ Thế.
Lúc này Thuyền Độ Thế bộc phát ra sức mạnh vô tận, ầm ầm rung động, cứng rắn thoát ra khỏi số lượng ma vật xung quanh, cũng không biết đã nghiền chết bao nhiêu Hắc Ám ma vật, lướt qua phía trên từng tầng hài cốt, như một mũi tên rời cung, trên thuyền mang theo hy vọng duy nhất của Nhân tộc Thiên Nguyên, nhanh chóng vọt vào trong cánh cửa kia...
- Làm sao lại... vẫn đi tới...
- ... Một bước này?
Bên trong vòm trời xa vôi, trong vô số thế giới vặn vẹo chồng chất, âm thanh Đế Hư vô lực vang lên!
Trong tầm mắt mọi người, Thuyền Độ Thế ầm ầm rung động tiến vào bên trong Thái Hoàng Thiên.
Cho dù là Đế Hư, những sinh linh Hồng Mông hay những ma vật đều ở bên ngoài Thái Hoàng Thiên, bởi vậy chúng tu không kịp suy nghĩ nhiều liền vọt về phía Thái Hoàng Thiên, canh giữ bảo vệ ở phía trước, tránh cho ma vật vô tận cùng sinh linh Hồng Mông Hắc Ám vọt vào bên trong ngăn cản những người đó, một trận đại chiến lại lần nữa nảy sinh trong hư vô.
- Đi!
Sau khi vọt vào Thái Hoàng Thiên, phía trước Thuyền Độ Thế lập tức trào ra ma vật vô tận cùng với những sinh linh Hồng Mông khí cơ hung ác điên cuồng vọt thẳng về phía thuyền. Đây đều là phòng tuyến cuối cùng Đế Hư để lại ở Thái Hoàng Thiên, sức mạnh bảo vệ Tiên Đế Cung. Tuy nói lúc đó Đế Hư hoàn toàn không nghĩ sinh linh Thiên Nguyên thật sự có thể đánh tới Thái Hoàng Thiên, bởi vậy lực lượng để ở nơi này cũng không quá cường hãn, người mạnh mẽ đều mang đi tấn công Thiên Nhân Quan, nhưng những sức mạnh này cũng không dễ khing thường!
Đón những ma vật đó, phía trên Thuyền Độ Thế, Lạc Phi Linh, Bạch Hổ, Thanh Long, Huyền Quy và một vài sinh linh Thiên Nguyên còn sót lại cũng rống to, không tiếp tục hao mòn trên Thuyền Độ Thế, cùng nhau nhảy khỏi thuyền, đi thẳng tới Tiên Đế Cung.
- Bá!
Giống như một lợi kiếm chém rách lớp màn màu đen, bọn họ đi ngang qua đám ma vật.
Cho dù là Bạch Hổ, Thanh Long, hay Huyền Quy bình thường lười biếng, mượn danh bảo vệ khí vận Thiên Nguyên ngủ mấy vặn năm, đến lúc này đều xuất ra khí huyết mạnh nhất, canh giữ xung quanh Lạc Phi Linh, bảo vệ nàng đi tới trước.
Những ma vật Thái Hoàng Thiên này giống như nhận ra hung hiểm cuối cùng liền hung ác điên cuồng liều mạng xông lên.
- Lúc trước nhất thời mềm lòng, không ngờ lại phải dùng những năm tháng vô tận này tới chuộc lại?
Thanh Long Ma Ngang nhìn Ma vật vô tận phía trước, rất khó xử lý, lại biết hiện giờ đám người Phương Nguyên canh giữ ở bên ngoài không có khả năng tiến vào trợ giúp hắn một tay, trong lòng trở nên dữ tợn, bỗng nhiên thét dài một tiếng, thân hình nhanh chóng tăng vọt, thân thể dài hơn mấy ngàn dặm, không quan tâm tới pháp tắc, gào lên một tiếng cuốn về phía trước.
Trong khoảng thời gian ngắn chỉ thấy một Thanh Long đi từ tây tới đông, dọn sạch những Ma vật đang chen chúc mà tới kia, cũng cứng rắn quét sạch khu vực phía trước Lạc Phi Linh trở nên quang đãng...
Chương 2009 Ta thua, ngươi cũng không thắng (1)
Về phần hắn lại khiến vảy bong ra thành từng mảng, huyết nhục mơ hồ, giống như rắn lột da.
- Nó thật đẹp...
Lạc Phi Linh đi nhanh về phía trước, Hồng Loan ảnh hiển hoá phía trên đỉnh đầu, vẫn không quen quay đầu tán dương Thanh Long một tiếng.
- Đúng vậy!
Thanh Long ngẩng đầu máu tươi đầm đìa, nở nụ cười ác độc nhìn Lạc Phi Linh.
- Meo!
Lúc này Bạch Hổ cũng ngẩng đầu lên nhìn thế cục xung quanh, trong đôi mắt tối đen phát ra tiếng động tàn nhẫn, bỗng nhiên buồn bực kêu to, nhưng kêu ra lại là tiếng mèo kêu, nghe thấy tiếng cười của Lạc Phi Linh, Bạch Hổ dường như có chút ngượng ngùng ghét bỏ liếc nhìn Lạc Phi Linh một cái.
Đuôi thật dài phía sau dựng lên, run run vẽ nên một bức phù văn trên hư không, theo sự xuất hiện của phù văn này, thiên địa hư không biến ảo vô cùng, một cánh cửa không gian mở ra!
- Bạch đại gia, ta muốn giải thích một chút, lúc trước giẫm phải đuôi của ngài thật là ngại…
Lạc Phi Linh lớn tiếng nói xin lỗi, sau đó trốn vào trong cánh cửa không gian cùng với những tu sĩ Thiên Nguyên còn thừa lại.
Ba ngàn năm nay nàng và Bạch Hổ không ai phục ai, ai cũng không vừa mắt người kia.
Hiện giờ đã trải qua ba ngàn năm, vẫn là nàng hạ thấp mình trước.
Bạch Hổ nghe được lời này lại có chút đắc ý, vô cùng kiêu ngạo hừ một tiếng, sau khi nhìn thấy Lạc Phi Linh vọt vào trong cánh cửa không gian liền chuyển động thân mình, thân hình biến ảo giống như núi lớn màu trắng canh giữ ở trước cửa không gian!
Đi qua cánh cửa không gian, trước mặt đám người Lạc Phi Linh liền xuất hiện một Tiên Đế Cung cao cao tại thượng, một bậc thang trắng noãn như ngọc giống kéo dài từ trên bầu trời xuống dưới, Tiên Đế Cung đã gần ngay trước mắt. Nhưng lúc này lại có vô số khí cơ hung ác điên cuồng truyền tới từ trên Tiên Đế Cung, lại có đạo tức phát ra giống như pháp trận vô cùng lớn bao phủ ở trước Tiên Đế Cung.
- Tiểu nha đầu, hôm nay cho ngươi xem khí phách của lão Quy ta...!
Huyền Quy vọt ra khỏi đám người, bốn trảo vung lên, đại địa xung quanh liền xuất hiện vô số vết rách đáng sợ, nó mượn nhờ sức mạnh chụp vào thiên địa, thân hình quay cuồng nhảy vào phía trên trời cao, mai rùa sau lưng chợt bóc ra, ẩn chứa khí cơ đại đạo, hào quang màu vàng hiển hoá phía trên mai rùa, có thể nhìn thấy rất nhiều hoa văn tinh diệu như ẩn chứa đại đạo.
Mai rùa di chuyển trên không trung, dần dần hoá thành một cây cầu lớn tiến thẳng về phía trong Tiên Đế Cung.
Đại trận ma tức bao phủ Tiên Đế Cung không hề huyền diệu, trực tiếp bị xuyên thấu.
Cũng vào lúc này mới có người nhớ ra lão Quy là một trong những tồn tại tinh thông trận đạo nhất thế gian.
Những lão tổ đại trận trước đây đều ngộ ra trận đạo từ trên lưng nó!
- Chỉ còn cách một bước...
Theo Thanh Long càn quét ma vật, Bạch Miêu mở ra cánh cửa không gian, lão Quy phá vỡ đại trận ma tức của Đế Cung, trước người Lạc Phi Linh đã là một con đường bằng phẳng, nàng cũng không nhiều lời, lập tức chạy như bay, đạp lên phía trên cây cầu tạo thành từ mai rùa, vọt thẳng về phía Tiên Đế Cung. Mà lúc này trong Tiên Đế Cung cũng có vô số ma vật bảo vệ Đế Cung chen chúc nhau tiến lên giữa không trung đánh về phía nàng...
Chỉ là tới một bước này, không cần nàng nhiều lời, những sinh linh Thiên Nguyên còn sót lại theo nàng vọt vào Tiên Đế Cung cũng liều mạng tiến ra đón đỡ, ngăn cản vô số ma vật, một đường phóng về trước, khoảng cách giữa nàng với Đế Cung càng lúc càng gần, người bên cạnh cũng càng lúc càng ít!
- Vèo!
Lúc bên cạnh nàng chỉ còn ít ỏi mấy người, nàng cũng đã vọt vào bên trong Đế Cung!
Hồng Loan ảnh phía trên đỉnh đầu như che đậy cả không trung, nhẹ nhàng trong suốt trốn vào trong Đế Cung!
Trong khoảnh khắc này, không biết có bao nhiêu tu sĩ đang liều chết chinh chiến ở trong Thái Hoàng Thiên đều ngẩng đầu nhìn lên.
...
- Nghịch chuyển Hồng Mông, ngươi nghĩ đơn giản như thế sao?
- Thế sự tạo hoá, chúng ta mới xuất thế, các ngươi lại muốn đoạt đi số mệnh của chúng ta?
Nhưng ngay lúc Lạc Phi Linh vọt vào trong Tiên Đế Cung, bên trong chợt có âm thanh vang vọng. Theo âm thanh này nhìn lại, chỉ thấy sâu bên trong Đế Cung, trong Đế Trì tràn ngập ma tức có một bóng đen bay ra ngoài, lớn mạnh theo bão táp, bàn tay to chụp thẳng về phía Lạc Phi Linh, nghe âm thanh và hình dáng này dường như không hề khác Đế Hư đang ở bên ngoài...
- Lại để một đám tàn linh ở nơi này...
Lạc Phi Linh lắp bắp kinh hãi.
Hiện giờ nàng khống chế đạo tức, không dám phân thần, bởi vậy một đường đi tới đều chỉ chú trọng tới đạo tức, chưa bao giờ ra tay.
Vô cùng vất vả vọt vào bên trong Đế Cung, hy vọng đã ở trước mặt, lại không ngờ Đế Hư còn để lại một luồng tàn linh ở bên trong Đế Trì này. Tuy rằng chỉ là một luồng tàn linh, không thể cường đại giống như Đế Hư ở bên ngoài Thái Hoàng Thiên, nhưng đây là ý niệm trong đầu hắn, không thể khinh thường, nếu tay chân hắn rãnh rỗi như lúc bình thường chắc chắn sẽ chiến một trận, có điều lúc này lại đang bảo vệ đạo tức...
Sắc mặt Lạc Phi Linh biến đổi, quyết định làm ra một chuyện.
Nàng không cứng đối cứng với tàn linh kia, chỉ phi thân lui về phía sau, sau đó kêu to:
- Ngươi còn không ra mau?
Bên cạnh nàng không còn ai, nhưng theo lời nói của nàng vang lên lại có người lạnh lùng trả lời:
- Dựa vào cái gì?
Lạc Phi Linh nghiêng đầu suy nghĩ, nói:
- Cho phép ngươi làm tiểu nhân?
Chương 2010 Ta thua, ngươi cũng không thắng (2)
Giọng nói kia có vẻ tức giận tới nổ phổi, hừ lạnh nói:
- Chướng mắt!
Sau khi giọng nói này vang lên, hư không xung quanh lại có ma tức quay ngược trở lại, có một bóng đen hiện ra. Nàng ta có một đầu tóc đen, sắc mặt tái nhợt giống như không có huyết sắc, đôi môi đỏ mọng, hồng tới mức muốn chảy máu, xuất hiện ở Đế Cung. Sắc mặt nàng dường như cũng có chút do dự, giống như chưa từng nghĩ mình sẽ phải đối mặt với lựa chọn thế này...
Hiện giờ Lạc Phi Linh đã tới đường cùng, chỉ có nàng mới có thể giúp nàng ta.
Mà nếu nàng giúp nàng ta, trên phương diện nào đó cũng chính là giúp cả thiên hạ…
Nhưng bản thân dựa vào cái gì để giúp?
... Dù sao nàng cũng không phải con người!
...
Ầm ầm!
Luồng tàn linh kia bay ra khỏi Đế Trì, dẫn động ma tức vô tận, bên trong trộn lẫn các mảnh nhỏ pháp tắc khó có thể hình dung, giống như sóng thần điên cuồng tiến về phía Lạc Phi Linh, đối mặt với khí cơ đáng sợ này, ngay cả Lạc Phi Linh cũng sẽ trực tiếp vỡ thành từng mảnh nhỏ...
Lúc này Lạc Phi Linh đang cầm đạo tức trong tay căn bản không dám trực diện tiếp chiến!
- Ta biết ngươi sợ, nhưng ngươi phải tin tưởng hắn!
Thân hình Lạc Phi Linh vột vàng tránh qua một bên, cũng nhận ra suy nghĩ trong lòng nữ tử yêu dị kia!
Nàng bỗng nhiên quay đầu nói một câu với nàng kia.
Cũng ngay vào lúc này, tàn linh vọt ra từ bên trong Đế Trì đã hợp lại với ma tức vọt tới trước người nàng, cho dù nàng muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể giao thủ với tàn linh. Nữ tử yêu dị kia nghe xong lời của nàng cũng như hạ quyết tâm, trên mặt mang theo nụ cười lạnh, vừa nói vừa bay thẳng về phía trước.
Một câu kia chính là:
- Hắn thì tính là cái gì?
Vừa dứt lời nàng liền đón nhận tàn linh bên trong Đế Trì!
Hai tay vung ra dẫn động ma tức, lại có thế lực ngang nhau với tàn linh.
Thắng bại giữa hai người đương nhiên không phân rõ nhanh như vậy.
Chỉ là sau khi nàng tiếp nhận được tiến công tập kích của tàn linh, Lạc Phi Linh cũng nắm bắt cơ hội nhanh chóng chạy như bay, giống như một luồng hồng mang đi ngang qua khu vực phức tạp bên trong Đế Cung, đi thẳng tới phía trước Đề Trì, hai tay nâng luồng đạo tức kia lên cao.
- Vù...
Một luồng đạo tức rơi vào bên trong Đế Trì.
Khí tức nhìn như hư vô mờ mịt lại vang lên một tiếng tụng kinh xa xưa nặng nề.
...
Đế Trì này ma tức cuồn cuộn, sâu không thấy đáy, bên trong có ma tức vô tận trào ra, vĩnh hằng vô tận, nhưng khi tia sáng này rơi vào bên trong Đế Trì lại khiến Hắc Ám vô tận bên trong Đế Trì xuất hiện một luồng hào quang màu trắng chói mắt, Ma tức xung quanh cũng như bị hào quang màu trắng này dẫn động, va chạm vào nhau, dần dần mai một, giọng nói bọn chúng đan xen vào nhau giống như có người đang tụng kinh, hơn nữa âm thanh này như có thể xuyên thấu thiên địa, khuếch tán ra ngoài rất xa...
Vì thế tất cả mọi người bên trong Thái Hoàng Thiên đều nghe được tiếng tụng kinh.
Cho dù là Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Quy, hoặc là những tu sĩ Thiên Nguyên đang liều mạng chém giết.
Mỗi người đều vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đế Cung.
Sau đó bọn họ nhìn thấy phía trên Đế Cung ma tức cuồn cuộn xuất hiện một chút ánh sáng.
Từ xa nhìn lại giống như một ngọn hải đăng bên trong bóng tối.
Ở bên ngoài Thái Hoàng Thiên, Đông Hoàng Đạo chủ và đại tu Thiên Nguyên đang toàn lực phòng ngự ngăn cản sinh linh Hồng Mông Hắc Ám tới gần cũng nghe được tiếng tụng kinh kia, sau đó trong lòng họ đều chấn động, cho dù là người đã bị trọng thương, hiện giờ chỉ còn một chút đạo tức đều sáng lóa mắt, khí lực mỏng manh tràn ra, yên lặng nghe đạo uẩn kia, quên đi sự chém giết xung quanh.
Những sinh linh Hồng Mông còn sót lại cũng quên chém giết...
Vào lúc này trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ sợ hãi không thể nói rõ...
- Chúng ta làm được...
Vào lúc này, cho dù đạo uẩn toàn thân Phương Nguyên đều tiêu tán, quanh thân hiện lên mấy vết rách vô tận, thoạt nhìn cả người có chút rách nát không thể chịu nổi, hắn vẫn đối mặt cùng một chỗ với thiên địa đang vặn vẹo hỗn loạn, vẫn thẳng tắp canh giữ ở trước Thái Hoàng Thiên, không để vùng thiên địa vặn vẹo kia lại cần Thái Hoàng Thiên, thần kinh vẫn luôn căng thẳng, mãi tới khi nghe được tiếng tụng kinh, cũng cảm ứng được biến hóa xảy ra trong Thái Hoàng Thiên mới chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt hiện lên ý cười.
Đạo tức đã tiến vào trong Đế Trì, lại có đại trận bảo vệ, lúc này mới xem như đại cục đã định!
- Vậy thì thế nào?
Qua một lát sau giọng nói Đế Hư mới vang lên, mang theo một chút mệt mỏi và suy yếu không thể nào hình dung.
Không biết hắn phải chấp nhận kết quả này như thế nào, nhưng khoảnh khắc đạo tức tiến vào trong Đế Trì, hắn cũng như mất đi tinh thần!
- Đạo tức sẽ càng ngày càng mạnh, mà ngươi sẽ càng ngày càng suy yếu!
Phương Nguyên nhìn về phía thế giới vặn vẹo kia, nhẹ giọng trả lời:
- Một ngày nào đó ngươi sẽ chết, cho nên...
Tay áo hắn tung bay, nhẹ nhàng nở nụ cười nói:
- Vẫn là ta thắng!
...
Đế Hư không phản bác lời nói của hắn, qua thật lâu mới có giọng nói truyền tới:
- Ta thua, ngươi cũng không thắng!
Phương Nguyên khẽ nhíu mày, nhìn về chỗ truyền tới âm thanh.
Đế Hư nói xong những lời này, thật lâu sâu mới cúi đầu nở nụ cười.
Mỗi khi tăng thêm một thiên địa, áp lực trên người Phương Nguyên lại tăng lên vô số lần, nhưng hắn vẫn vững vàng đứng yên, không chút khom người, vẫn bình tĩnh đứng trong hư không, thân ảnh hắn có vẻ vô cùng cao lớn, vững vàng chống đỡ từng thiên địa một, để lại khe hở cho Thuyền Độ Thế.
- Đi mau, đi mau...
Vô số người trên Thuyền Độ Thế đang la to.
Hiện giờ vô số thiên địa bay tới đều được một mình Phương Nguyên chống đỡ, bọn họ ngược lại có được cơ hội khó có. Lúc này thiên địa đại biến, Ma vật xung quanh đều cảm nhận được sợ hãi từ sâu trong lòng, ý tứ hung ác điên cuồng giảm dần, cũng không mãnh liệt công kích Thuyền Độ Thế, bọn họ cũng được thở dốc một chút, vội vàng gào thét, ánh mắt nhìn thẳng về từng thế giới phía trước.
Đó là chỗ cao nhất ở ba mươi ba tầng trời, cũng là một thế giới ở chỗ trung tâm nhất.
Hiện giờ Đế Hư đã nhấc lên vô số thế giới đập về phía Phương Nguyên, hận không thể áp chế tất cả ba mươi ba tầng trời đè ép tới trên người Phương Nguyên, nhưng lại không dám động tới thế giới kia. Nguyên nhân rất đơn giản, nơi đó là trung tâm ba mươi ba tầng trời, Đế Cung của Thượng Thiện Thái Hoàng Thiên!
Thượng Thiên Thái Hoàng Thiên là người đứng đầu ba mươi ba tầng trời, cũng là căn cơ của ba mươi ba tầng trời!
Mà quan trọng hơn chính là Thượng Thiện Thái Hoàng Thiên có Tiên Cung, mà bên trong Tiên Cung lại có một Đế Trì!
Đế Hư được sinh ra bên trong Đế Trì, bởi vậy cho dù là hắn cũng không dám dễ dàng dao động chỗ căn cơ kia.
Không cần bọn họ nhắc nhở, ba người Bạch Hồ, Thanh Long cùng Huyền Quy cùng lúc thôi động Thuyền Độ Thế, thừa dịp Phương Nguyên đưa tay lên trời tạo ra một đường sinh cơ cho bọn họ, vội vàng phá mở không gian vặn vẹo và hỗn độn xung quanh, chạy thẳng về phía trước.
- Các ngươi... lại dám!
Đế Hư thấy Thuyền Độ Thế từng bước một tới gần Thái Hoàng Thiên, sự sợ hãi và phẫn nộ cũng đạt tới cực điểm, tiếng rống giận truyền ra bên trong thế giới vặn vẹo vô tận. Cùng lúc đó, càng nhiều thiên địa bị hắn mang tới từ những nơi xa xôi lại đây, giống như một ngọn núi lớn liên tiếp không ngừng đè ép về phía Phương Nguyên như từng cơn sóng triều!
Hiện giờ trên người Phương Nguyên đã thừa nhận lực đè ép của hơn mười thế giới, hắn vẫn đang đau khổ chống đỡ.
Sức mạnh của một thế giới dữ dội đáng sợ thế nào?
Đại Tiên giới có ba mươi ba tầng trời, và con số ba mươi ba này cũng không phải là trùng hợp ngẫu nhiên.
Dưới vòm trời, ba mươi ba tầng trời đã là con số cực hạn!
Có lẽ lúc trước Đại Tiên giới cũng từng nghĩ sẽ luyện hoá thêm nhiều thiên địa trở thành lĩnh vực của mình, có điều bọn hắn không thể.
Bởi vì ba mươi ba tầng trời này đã gần như là đạo, nhiều thêm một thiên địa sẽ vượt qua sự chịu đựng của vòm trời này.
Cho nên lúc này Đế Hư cũng căn bản không tin Phương Nguyên có thể dùng một tay nâng nhiều thế giới lên như vậy, quả thật hiện giờ Phương Nguyên có thể nâng hơn mười thế giới đã vượt xa tưởng tượng của hắn. Nhưng đây là nơi nào, cho dù tu vi cảnh giới Phương Nguyên cao tới đâu thì cũng chỉ là con người, lẻ loi một mình, chẳng lẽ hắn thật sự có thể hoàn toàn nâng ba mươi ba tầng trời sao?
- Khách...
Một thế giới buông xuống, đạo uẩn xung quanh Phương Nguyên liền tăng vọt lên một tầng.
Ở bên cạnh hắn, đạo thư, đạo uẩn hay pháp lực đều đã đạt tới cực hạn.
Dưới sức đè áp của vô số thế giới, đối với hắn cũng chính là áp lực vô cùng lớn.
Đế Hư đương nhiên không thể đặt toàn bộ ba mươi ba tầng trời lên trên người Phương Nguyên!
Hiện giờ ba mươi ba tầng trời đã không còn đủ ba mươi ba.
Lúc trước một trận hạo kiếp cuối cùng của Đại Tiên giới, các tộc đại chiến đã khiến ba tám thế giới vỡ nát, hóa thành thế giới nhỏ bị tàn phá, phiêu đãng khắp trong ngân hà vũ trụ, hơn nữa ở trung tâm của ba mươi ba tầng trời là Thượng Thiện Thái Hoang Thiên, là nơi căn cơ ngay cả hắn cũng không dám động vào, cho nên hắn nhiều nhất chỉ có thể phát động hai mươi mấy thế giới mà thôi!
Nhưng thoạt nhìn dường như cũng đã đủ!
Hiện giờ Phương Nguyên nâng mười tám thế giới cũng đã đạt tới cực điểm, đạo uẩn xung quanh dường như xuất hiện dấu hiệu bị hỏng!
Nhưng Đế Hư vẫn nhe răng cười, hắn điên cuồng tiếp tục chấn động thế giới đè ép về phía Phương Nguyên!
Hiện giờ không còn là đấu pháp mà là đang liều mạng!
Cho dù thế nào, chỉ cần đè ngã Phương Nguyên, Thuyền Độ Thế tuyệt đối không có cơ hội tiến vào Thái Hoàng Thiên!
Tuy rằng như vậy, cuối cùng sinh linh Hồng Mông cũng chỉ có thể đến được ba mươi ba tầng trời bị tàn phá, nhưng cũng đáng!
Dù sao bọn họ tranh đấu chính là người sống sót cuối cùng!
- Ầm ầm...
Lại một thế giới trống rỗng bay tới, dưới sự lôi cuốn của Hắc Ám ma tức vô tận, giống như vô tận ngôi sao kết lại vô cùng rắn chắc rơi xuống chỗ Phương Nguyên dùng một tay nâng lên, giống như một cây rơm rạ cuối cùng. Thời điểm thế giới này rơi xuống, cho dù là Phương Nguyên cũng khiến khí cơ đại loạn, thân hình dao động, đạo uẩn xung quanh đã hoàn toàn sụp đổ, duy nhất chỉ có đạo thư hắn viết trong thời gian ba ngàn năm vẫn miễn cưỡng chống đỡ, vô số chữ viết phía trên đạo thư kia tản mát ra kim quang, tiếng tụng kinh lưu chuyển khắp nơi...
- Đạo khả đạo, phi thường đạo...
- Thiên chi đạo, tổn hại có thừa mà bổ sung không đủ...
- Thiên đi kiện, quân tử không ngại khó tự mình cố gắng...
...
Chương 2007 Vẫn đi tới một bước này (2)
Trong hư không tràn ngập tiếng tụng kinh vô tận giống như có vô số thân ảnh màu vàng hiện lên, vọt ra từ bên trong đạo thư.
Bọn họ cùng bay về phía trời cao, cùng Phương Nguyên nâng thế giới vô tận kia.
- Ngươi cuối cùng vẫn có cực hạn...
Đế Hư nhìn bộ dạng đại tác phẩm kim quang quanh thân Phương Nguyên, phát ra tiếng cười lạnh lùng.
- Tất cả đã sớm được quyết định...
- Khoảnh khắc ma tức xuất hiện đã định sẵn các ngươi sẽ tiêu tán...
- Lòng người thiếu, trời cũng tàn...
Tới cảnh giới như hắn, tất nhiên có thể cảm nhận được trạng thái bây giờ của Phương Nguyên, thoạt nhìn hắn dường như được kim quang bao bọc, giống như một Cự Thần trong thiên địa, nhưng trên thực tế sức mạnh đã đạt tới cực hạn, chỉ cần thêm một chút nữa sẽ không thể chống đỡ...
Mà con Thuyền Độ Thế kia vẫn còn cách Thượng Thiện Thái Hoàng Thiên một khoảng!
Phương Nguyên giống như dũng sĩ tay nâng chướng ngại quan trọng và để lại một đường sống cho đồng bọn, nhưng hiện giờ hắn đã không thể nâng nổi chướng ngại vật quan trọng này.
Giống như lời của Đế Hư, Phương Nguyên cũng có cực hạn của chính mình!
Mười chín thiên địa đã là cực hạn của hắn!
Nhưng Đế Hư lúc này vẫn đang điên cuồng cười to, hai tay rung lên, dẫn động thêm nhiều Ma tức!
Từ phía xa lại có thiên địa bị chấn động, bị hắn dùng ma tức hấp dẫn lại đây.
Cảm nhận được sự biến hóa này, lại nhìn Phương Nguyên đứng giữa hư không nâng mười chín thiên địa, thân hình thẳng tắp nhưng đã đạt tới cực hạn, sinh linh trên Thuyền Độ Thế cảm giác được một chút tuyệt vọng, cho dù là Lạc Phi Linh đang nâng đạo tức hay là Bạch Hổ, Thanh Long và Huyền Quy đang toàn lực thôi động Thuyền Độ Thế tiến về phía trước đều lộ ra vẻ lo lắng!
Phương Nguyên sắp không trụ nổi!
Mà thời điểm hắn không trụ nổi, chính là lúc toàn bộ hy vọng bị tiêu tan!
Trên phương diện nào đó, lúc này không ai có thể trách móc Phương Nguyên nặng nề.
Hắn không hề thua Đế Hư, hắn chính là thua ba mươi ba tầng trời, thua bởi sức mạnh tan biến vô tận này!
Giống như Tiên Đế năm đó!
Phương thức hai người thua không hề giống nhau nhưng về bản chất lại giống nhau!
Vô địch trong gầm trời này thì thế nào?
Ai có thể dùng sức mạnh bản thân đối kháng với ba mươi ba tầng trời tan biến?
“Khách” “Khách” “Khách”
Hiện giờ thiên địa đã bị Đế Hư dẫn động bay tới nơi này.
Mà bóng dáng tuyệt vọng sắp bao phủ trên đỉnh đầu Phương Nguyên và sinh linh trên Thuyền Độ Thế!
Nhưng vào lúc này một trong năm thế giới còn lại bỗng nhiên lắc lư dữ dội, thế giới kia chính là thế giới lúc trước đám người Đạo chủ Đông Hoàng Sơn ở lại đại chiến với sinh linh Hồng Mông. Thế giới kia vốn dĩ đã bị Vãng Sinh Thần Sơn hoàn toàn phong bế, trừ khi bọn họ phân ra thắng bại hoàn toàn trong đại chiến với sinh linh Hồng Mông, nếu không vĩnh viễn sẽ không được mở ra...
Nhưng vào lúc này thế giới kia dường như không chịu nổi sức mạnh thần thông bên trong, bỗng nhiên run rẩy kịch liệt, giống như nham thạch bên trong núi lửa không thể áp chế bắt đầu khởi động. Một kẽ nứt xuất hiện, bên trong toả ra quang hoa thần thông chói mắt, giống như lợi kiếm vừa được sinh ra trong thiên địa, nháy mắt tiến vào vòm trời, bổ vào trong Hắc Ám!
“Vèo” “Vèo” “Vèo”
Theo sự xuất hiện của kẽ nứt kia, càng có thêm nhiều kẽ nứt xuất hiện xung quanh thế giới.
Vô số đạo bị áp lực từ lâu, sức mạnh thần thông đã huỷ hoại bên trong thế giới kia không ra hình dáng gì từ sớm, rốt cục lúc này bắt đầu phát tiếc, trong khoảnh khắc đó thế giới kia dần sụp đổ, sức mạnh thần thông vô tận kia bắt đầu lan tràn khắp bốn phương tám hướng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Thế giới xung quanh không có Vãng Sinh Thần Sơn trấn áp, vào lúc này lại trở nên vô cùng yếu ớt.
Nhất là những thế giới bị Đế Hư dẫn động đã động vào căn cơ thế giới, năng lực chống chọi càng lúc càng yếu.
Theo thế giới kia vỡ nát, sức mạnh bên trong điên cuồng tiết ra ngoài, những thế giới này cũng bị sức mạnh cuồng bạo lan tới ảnh hưởng, không thể khống chế bắt đầu bay ra ngoài, trong lúc va chạm lẫn nhau liền bộc phát ra pháp tắc cuồng loạn vô tận.
Bên trong hư vô, những thế giới này giống như lục bình tung bay ra ngoài không mục đích.
Mà ở một hướng kia, mọi người may mắn sống sót sau khi thế giới kia vỡ nát, cho dù là đám người Đạo chủ Đông Hoàng Sơn ở Thiên Nguyên, hay là đạo quân Hắc Ám ở bên sinh linh Hồng Mông đều mang vẻ mặt mờ mịt. Tuy rằng trận chiến của họ vô cùng thảm thiết nhưng vẫn chưa phân ra thắng bại cuối cùng, thế giới này lại bị sức mạnh của họ đánh vỡ. Bọn họ đi ra, trong mắt vẫn chỉ có đối thủ của mình, vẫn không biết mình vô tình đánh vỡ thế giới này đã gây ra ảnh hưởng như thế nào cho cục diện bây giờ...
- Làm sao lại... Làm sao lại như thế?
Bên trong thế giới vặn vẹo vô tận truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Đế Hư.
Hắn trơ mắt nhìn thế giới của mình điều khiển lại vì chuyện này mà thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Thậm chí hắn không biết mình nên nói gì về vấn đề này...
Dù sao trong số những người đánh nát thế giới kia, Sinh Linh Hắc Ám hắn làm phép ra cũng hoàn thành phần việc của mình...
- Lòng người quả thật rất thiếu...
- Nhưng khi đạo tâm đủ kiên định, thiên ý cũng sẽ cảm ứng được...
Thấy được một màn này, Phương Nguyên nâng mười chín thiên địa đã đạt tới cực hạn bỗng nhiên cúi đầu tự nói một câu chỉ có mình hắn nghe thấy, trong cơ thể khô cạn bỗng nhiên xuất hiện một luồng sức mạnh, một tay hơi cong hung hăng đẩy về phía trước, lập tức mười chín thiên địa trên tay hắn run rẩy bay vào sâu trong hư vô...
Chương 2008 Tiến về phía trước
Phương Nguyên vừa ra tay nhanh chóng xoay người nhìn về phía trước.
Phía trước hắn chính là trung tâm của ba mươi ba tầng trời, Thượng Thiện Thái Hoàng Thiên cao nhất!
Kết giới của các thế giới cực kỳ khó phá, mà kết giới của Thượng Thiện Thái Hoàng Thiên là khó công phá nhất, hơn nữa đây lại là hang ổ Thái Hoàng Thiên sinh ra Đế Hư, dĩ nhiên hoàn toàn bị hắn nắm trong tay, tạo ra một thiên địa kiên cố không hề có sơ hở...
Mà hiện giờ Phương Nguyên đỡ mười chín thiên địa đã thành nỏ mạnh hết đà, đồng tử đột nhiên trương lên.
Đan chưởng mở ra xoay tròn tiến về phía trước.
Trong lòng bàn tay hắn dần dần ngưng tụ ra một luồng kiếm quang.
Khoảnh khắc luồng kiếm quang này xuất hiện liền đoạt đi tất cả quang huy trong thiên địa!
Xa xa bên trong thế giới tàn tích kia, có một sinh linh Hồng Mông đã bị chém trọng thương nhưng vẫn chưa chết đi. Hắn thọt một chân, mù một mắt, tuy là Sinh Linh Hắc Ám nhưng lại có trí nhớ của một người, nhưng dù sao hắn cũng không phải người kia, cho nên thời điểm hắn đại chiến với Bạch Hồ Kiếm Thủ, hắn dường như đại bại, bị Bạch Hồ Kiếm Thủ chém thành tám khối...
Mà Bạch Hồ Kiếm Thủ cũng mang tâm tình phức tạp nhìn hắn.
Hắn không biết mình có được xem là thắng vị tiền bối kia trong một trận chiến này hay không...
Sau đó vào lúc này bọn họ đều nhìn thấy luồng kiếm quang sặc sỡ loá mắt...
Không chỉ có bọn hắn, vô số ánh mắt đều nhìn về phía luồng kiếm quang kia!
- Vèo!
Kiếm quang ngưng tụ tới cực điểm, đột nhiên bay lên.
“Bá” một tiếng, kiếm quang vượt qua Thuyền Độ Thế, mạnh mẽ chém vào phía trên kết giới Thái Hoàng Thiên.
Thượng Thiện Thái Hoàng Thiên không thể phá vỡ, nằm ở trung tâm ba mươi ba tầng trời đột nhiên bị chém ra một lỗ hổng.
Tới cảnh giới như đám người Phương Nguyên, có lẽ đánh nát Thượng Thiện Thái Hoàng Thiên là điều không khó.
Nhưng muốn phá vỡ một thế giới lại không làm thương tổn tới căn nguyên của nó lại là một việc khó khăn tới cực điểm!
Nhưng một kiếm này lại làm được!
Một kiếm kia chém rách kết giới Thái Hoàng Thiên, tạo ra một lỗ hổng vô cùng lớn.
Dường như có một cánh cửa xuất hiện ở phía trước Thuyền Độ Thế.
- Đi mau!
Vào lúc này trên Thuyền Độ Thế, Lạc Phi Linh mạnh mẽ đứng lên, tia sáng mũi nhọn trong tay có vẻ vô cùng mờ nhạt, trong bóng tối lại dần sáng ngời lên, thời điểm này vạn giới đều nhìn thấy tia sáng kia...
Trái phải và phía sau pháp thuyền, Bạch Hổ, Thanh Long, Huyền Quy đều dùng hết tất cả sức lực thôi động Thuyền Độ Thế.
Lúc này Thuyền Độ Thế bộc phát ra sức mạnh vô tận, ầm ầm rung động, cứng rắn thoát ra khỏi số lượng ma vật xung quanh, cũng không biết đã nghiền chết bao nhiêu Hắc Ám ma vật, lướt qua phía trên từng tầng hài cốt, như một mũi tên rời cung, trên thuyền mang theo hy vọng duy nhất của Nhân tộc Thiên Nguyên, nhanh chóng vọt vào trong cánh cửa kia...
- Làm sao lại... vẫn đi tới...
- ... Một bước này?
Bên trong vòm trời xa vôi, trong vô số thế giới vặn vẹo chồng chất, âm thanh Đế Hư vô lực vang lên!
Trong tầm mắt mọi người, Thuyền Độ Thế ầm ầm rung động tiến vào bên trong Thái Hoàng Thiên.
Cho dù là Đế Hư, những sinh linh Hồng Mông hay những ma vật đều ở bên ngoài Thái Hoàng Thiên, bởi vậy chúng tu không kịp suy nghĩ nhiều liền vọt về phía Thái Hoàng Thiên, canh giữ bảo vệ ở phía trước, tránh cho ma vật vô tận cùng sinh linh Hồng Mông Hắc Ám vọt vào bên trong ngăn cản những người đó, một trận đại chiến lại lần nữa nảy sinh trong hư vô.
- Đi!
Sau khi vọt vào Thái Hoàng Thiên, phía trước Thuyền Độ Thế lập tức trào ra ma vật vô tận cùng với những sinh linh Hồng Mông khí cơ hung ác điên cuồng vọt thẳng về phía thuyền. Đây đều là phòng tuyến cuối cùng Đế Hư để lại ở Thái Hoàng Thiên, sức mạnh bảo vệ Tiên Đế Cung. Tuy nói lúc đó Đế Hư hoàn toàn không nghĩ sinh linh Thiên Nguyên thật sự có thể đánh tới Thái Hoàng Thiên, bởi vậy lực lượng để ở nơi này cũng không quá cường hãn, người mạnh mẽ đều mang đi tấn công Thiên Nhân Quan, nhưng những sức mạnh này cũng không dễ khing thường!
Đón những ma vật đó, phía trên Thuyền Độ Thế, Lạc Phi Linh, Bạch Hổ, Thanh Long, Huyền Quy và một vài sinh linh Thiên Nguyên còn sót lại cũng rống to, không tiếp tục hao mòn trên Thuyền Độ Thế, cùng nhau nhảy khỏi thuyền, đi thẳng tới Tiên Đế Cung.
- Bá!
Giống như một lợi kiếm chém rách lớp màn màu đen, bọn họ đi ngang qua đám ma vật.
Cho dù là Bạch Hổ, Thanh Long, hay Huyền Quy bình thường lười biếng, mượn danh bảo vệ khí vận Thiên Nguyên ngủ mấy vặn năm, đến lúc này đều xuất ra khí huyết mạnh nhất, canh giữ xung quanh Lạc Phi Linh, bảo vệ nàng đi tới trước.
Những ma vật Thái Hoàng Thiên này giống như nhận ra hung hiểm cuối cùng liền hung ác điên cuồng liều mạng xông lên.
- Lúc trước nhất thời mềm lòng, không ngờ lại phải dùng những năm tháng vô tận này tới chuộc lại?
Thanh Long Ma Ngang nhìn Ma vật vô tận phía trước, rất khó xử lý, lại biết hiện giờ đám người Phương Nguyên canh giữ ở bên ngoài không có khả năng tiến vào trợ giúp hắn một tay, trong lòng trở nên dữ tợn, bỗng nhiên thét dài một tiếng, thân hình nhanh chóng tăng vọt, thân thể dài hơn mấy ngàn dặm, không quan tâm tới pháp tắc, gào lên một tiếng cuốn về phía trước.
Trong khoảng thời gian ngắn chỉ thấy một Thanh Long đi từ tây tới đông, dọn sạch những Ma vật đang chen chúc mà tới kia, cũng cứng rắn quét sạch khu vực phía trước Lạc Phi Linh trở nên quang đãng...
Chương 2009 Ta thua, ngươi cũng không thắng (1)
Về phần hắn lại khiến vảy bong ra thành từng mảng, huyết nhục mơ hồ, giống như rắn lột da.
- Nó thật đẹp...
Lạc Phi Linh đi nhanh về phía trước, Hồng Loan ảnh hiển hoá phía trên đỉnh đầu, vẫn không quen quay đầu tán dương Thanh Long một tiếng.
- Đúng vậy!
Thanh Long ngẩng đầu máu tươi đầm đìa, nở nụ cười ác độc nhìn Lạc Phi Linh.
- Meo!
Lúc này Bạch Hổ cũng ngẩng đầu lên nhìn thế cục xung quanh, trong đôi mắt tối đen phát ra tiếng động tàn nhẫn, bỗng nhiên buồn bực kêu to, nhưng kêu ra lại là tiếng mèo kêu, nghe thấy tiếng cười của Lạc Phi Linh, Bạch Hổ dường như có chút ngượng ngùng ghét bỏ liếc nhìn Lạc Phi Linh một cái.
Đuôi thật dài phía sau dựng lên, run run vẽ nên một bức phù văn trên hư không, theo sự xuất hiện của phù văn này, thiên địa hư không biến ảo vô cùng, một cánh cửa không gian mở ra!
- Bạch đại gia, ta muốn giải thích một chút, lúc trước giẫm phải đuôi của ngài thật là ngại…
Lạc Phi Linh lớn tiếng nói xin lỗi, sau đó trốn vào trong cánh cửa không gian cùng với những tu sĩ Thiên Nguyên còn thừa lại.
Ba ngàn năm nay nàng và Bạch Hổ không ai phục ai, ai cũng không vừa mắt người kia.
Hiện giờ đã trải qua ba ngàn năm, vẫn là nàng hạ thấp mình trước.
Bạch Hổ nghe được lời này lại có chút đắc ý, vô cùng kiêu ngạo hừ một tiếng, sau khi nhìn thấy Lạc Phi Linh vọt vào trong cánh cửa không gian liền chuyển động thân mình, thân hình biến ảo giống như núi lớn màu trắng canh giữ ở trước cửa không gian!
Đi qua cánh cửa không gian, trước mặt đám người Lạc Phi Linh liền xuất hiện một Tiên Đế Cung cao cao tại thượng, một bậc thang trắng noãn như ngọc giống kéo dài từ trên bầu trời xuống dưới, Tiên Đế Cung đã gần ngay trước mắt. Nhưng lúc này lại có vô số khí cơ hung ác điên cuồng truyền tới từ trên Tiên Đế Cung, lại có đạo tức phát ra giống như pháp trận vô cùng lớn bao phủ ở trước Tiên Đế Cung.
- Tiểu nha đầu, hôm nay cho ngươi xem khí phách của lão Quy ta...!
Huyền Quy vọt ra khỏi đám người, bốn trảo vung lên, đại địa xung quanh liền xuất hiện vô số vết rách đáng sợ, nó mượn nhờ sức mạnh chụp vào thiên địa, thân hình quay cuồng nhảy vào phía trên trời cao, mai rùa sau lưng chợt bóc ra, ẩn chứa khí cơ đại đạo, hào quang màu vàng hiển hoá phía trên mai rùa, có thể nhìn thấy rất nhiều hoa văn tinh diệu như ẩn chứa đại đạo.
Mai rùa di chuyển trên không trung, dần dần hoá thành một cây cầu lớn tiến thẳng về phía trong Tiên Đế Cung.
Đại trận ma tức bao phủ Tiên Đế Cung không hề huyền diệu, trực tiếp bị xuyên thấu.
Cũng vào lúc này mới có người nhớ ra lão Quy là một trong những tồn tại tinh thông trận đạo nhất thế gian.
Những lão tổ đại trận trước đây đều ngộ ra trận đạo từ trên lưng nó!
- Chỉ còn cách một bước...
Theo Thanh Long càn quét ma vật, Bạch Miêu mở ra cánh cửa không gian, lão Quy phá vỡ đại trận ma tức của Đế Cung, trước người Lạc Phi Linh đã là một con đường bằng phẳng, nàng cũng không nhiều lời, lập tức chạy như bay, đạp lên phía trên cây cầu tạo thành từ mai rùa, vọt thẳng về phía Tiên Đế Cung. Mà lúc này trong Tiên Đế Cung cũng có vô số ma vật bảo vệ Đế Cung chen chúc nhau tiến lên giữa không trung đánh về phía nàng...
Chỉ là tới một bước này, không cần nàng nhiều lời, những sinh linh Thiên Nguyên còn sót lại theo nàng vọt vào Tiên Đế Cung cũng liều mạng tiến ra đón đỡ, ngăn cản vô số ma vật, một đường phóng về trước, khoảng cách giữa nàng với Đế Cung càng lúc càng gần, người bên cạnh cũng càng lúc càng ít!
- Vèo!
Lúc bên cạnh nàng chỉ còn ít ỏi mấy người, nàng cũng đã vọt vào bên trong Đế Cung!
Hồng Loan ảnh phía trên đỉnh đầu như che đậy cả không trung, nhẹ nhàng trong suốt trốn vào trong Đế Cung!
Trong khoảnh khắc này, không biết có bao nhiêu tu sĩ đang liều chết chinh chiến ở trong Thái Hoàng Thiên đều ngẩng đầu nhìn lên.
...
- Nghịch chuyển Hồng Mông, ngươi nghĩ đơn giản như thế sao?
- Thế sự tạo hoá, chúng ta mới xuất thế, các ngươi lại muốn đoạt đi số mệnh của chúng ta?
Nhưng ngay lúc Lạc Phi Linh vọt vào trong Tiên Đế Cung, bên trong chợt có âm thanh vang vọng. Theo âm thanh này nhìn lại, chỉ thấy sâu bên trong Đế Cung, trong Đế Trì tràn ngập ma tức có một bóng đen bay ra ngoài, lớn mạnh theo bão táp, bàn tay to chụp thẳng về phía Lạc Phi Linh, nghe âm thanh và hình dáng này dường như không hề khác Đế Hư đang ở bên ngoài...
- Lại để một đám tàn linh ở nơi này...
Lạc Phi Linh lắp bắp kinh hãi.
Hiện giờ nàng khống chế đạo tức, không dám phân thần, bởi vậy một đường đi tới đều chỉ chú trọng tới đạo tức, chưa bao giờ ra tay.
Vô cùng vất vả vọt vào bên trong Đế Cung, hy vọng đã ở trước mặt, lại không ngờ Đế Hư còn để lại một luồng tàn linh ở bên trong Đế Trì này. Tuy rằng chỉ là một luồng tàn linh, không thể cường đại giống như Đế Hư ở bên ngoài Thái Hoàng Thiên, nhưng đây là ý niệm trong đầu hắn, không thể khinh thường, nếu tay chân hắn rãnh rỗi như lúc bình thường chắc chắn sẽ chiến một trận, có điều lúc này lại đang bảo vệ đạo tức...
Sắc mặt Lạc Phi Linh biến đổi, quyết định làm ra một chuyện.
Nàng không cứng đối cứng với tàn linh kia, chỉ phi thân lui về phía sau, sau đó kêu to:
- Ngươi còn không ra mau?
Bên cạnh nàng không còn ai, nhưng theo lời nói của nàng vang lên lại có người lạnh lùng trả lời:
- Dựa vào cái gì?
Lạc Phi Linh nghiêng đầu suy nghĩ, nói:
- Cho phép ngươi làm tiểu nhân?
Chương 2010 Ta thua, ngươi cũng không thắng (2)
Giọng nói kia có vẻ tức giận tới nổ phổi, hừ lạnh nói:
- Chướng mắt!
Sau khi giọng nói này vang lên, hư không xung quanh lại có ma tức quay ngược trở lại, có một bóng đen hiện ra. Nàng ta có một đầu tóc đen, sắc mặt tái nhợt giống như không có huyết sắc, đôi môi đỏ mọng, hồng tới mức muốn chảy máu, xuất hiện ở Đế Cung. Sắc mặt nàng dường như cũng có chút do dự, giống như chưa từng nghĩ mình sẽ phải đối mặt với lựa chọn thế này...
Hiện giờ Lạc Phi Linh đã tới đường cùng, chỉ có nàng mới có thể giúp nàng ta.
Mà nếu nàng giúp nàng ta, trên phương diện nào đó cũng chính là giúp cả thiên hạ…
Nhưng bản thân dựa vào cái gì để giúp?
... Dù sao nàng cũng không phải con người!
...
Ầm ầm!
Luồng tàn linh kia bay ra khỏi Đế Trì, dẫn động ma tức vô tận, bên trong trộn lẫn các mảnh nhỏ pháp tắc khó có thể hình dung, giống như sóng thần điên cuồng tiến về phía Lạc Phi Linh, đối mặt với khí cơ đáng sợ này, ngay cả Lạc Phi Linh cũng sẽ trực tiếp vỡ thành từng mảnh nhỏ...
Lúc này Lạc Phi Linh đang cầm đạo tức trong tay căn bản không dám trực diện tiếp chiến!
- Ta biết ngươi sợ, nhưng ngươi phải tin tưởng hắn!
Thân hình Lạc Phi Linh vột vàng tránh qua một bên, cũng nhận ra suy nghĩ trong lòng nữ tử yêu dị kia!
Nàng bỗng nhiên quay đầu nói một câu với nàng kia.
Cũng ngay vào lúc này, tàn linh vọt ra từ bên trong Đế Trì đã hợp lại với ma tức vọt tới trước người nàng, cho dù nàng muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể giao thủ với tàn linh. Nữ tử yêu dị kia nghe xong lời của nàng cũng như hạ quyết tâm, trên mặt mang theo nụ cười lạnh, vừa nói vừa bay thẳng về phía trước.
Một câu kia chính là:
- Hắn thì tính là cái gì?
Vừa dứt lời nàng liền đón nhận tàn linh bên trong Đế Trì!
Hai tay vung ra dẫn động ma tức, lại có thế lực ngang nhau với tàn linh.
Thắng bại giữa hai người đương nhiên không phân rõ nhanh như vậy.
Chỉ là sau khi nàng tiếp nhận được tiến công tập kích của tàn linh, Lạc Phi Linh cũng nắm bắt cơ hội nhanh chóng chạy như bay, giống như một luồng hồng mang đi ngang qua khu vực phức tạp bên trong Đế Cung, đi thẳng tới phía trước Đề Trì, hai tay nâng luồng đạo tức kia lên cao.
- Vù...
Một luồng đạo tức rơi vào bên trong Đế Trì.
Khí tức nhìn như hư vô mờ mịt lại vang lên một tiếng tụng kinh xa xưa nặng nề.
...
Đế Trì này ma tức cuồn cuộn, sâu không thấy đáy, bên trong có ma tức vô tận trào ra, vĩnh hằng vô tận, nhưng khi tia sáng này rơi vào bên trong Đế Trì lại khiến Hắc Ám vô tận bên trong Đế Trì xuất hiện một luồng hào quang màu trắng chói mắt, Ma tức xung quanh cũng như bị hào quang màu trắng này dẫn động, va chạm vào nhau, dần dần mai một, giọng nói bọn chúng đan xen vào nhau giống như có người đang tụng kinh, hơn nữa âm thanh này như có thể xuyên thấu thiên địa, khuếch tán ra ngoài rất xa...
Vì thế tất cả mọi người bên trong Thái Hoàng Thiên đều nghe được tiếng tụng kinh.
Cho dù là Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Quy, hoặc là những tu sĩ Thiên Nguyên đang liều mạng chém giết.
Mỗi người đều vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đế Cung.
Sau đó bọn họ nhìn thấy phía trên Đế Cung ma tức cuồn cuộn xuất hiện một chút ánh sáng.
Từ xa nhìn lại giống như một ngọn hải đăng bên trong bóng tối.
Ở bên ngoài Thái Hoàng Thiên, Đông Hoàng Đạo chủ và đại tu Thiên Nguyên đang toàn lực phòng ngự ngăn cản sinh linh Hồng Mông Hắc Ám tới gần cũng nghe được tiếng tụng kinh kia, sau đó trong lòng họ đều chấn động, cho dù là người đã bị trọng thương, hiện giờ chỉ còn một chút đạo tức đều sáng lóa mắt, khí lực mỏng manh tràn ra, yên lặng nghe đạo uẩn kia, quên đi sự chém giết xung quanh.
Những sinh linh Hồng Mông còn sót lại cũng quên chém giết...
Vào lúc này trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ sợ hãi không thể nói rõ...
- Chúng ta làm được...
Vào lúc này, cho dù đạo uẩn toàn thân Phương Nguyên đều tiêu tán, quanh thân hiện lên mấy vết rách vô tận, thoạt nhìn cả người có chút rách nát không thể chịu nổi, hắn vẫn đối mặt cùng một chỗ với thiên địa đang vặn vẹo hỗn loạn, vẫn thẳng tắp canh giữ ở trước Thái Hoàng Thiên, không để vùng thiên địa vặn vẹo kia lại cần Thái Hoàng Thiên, thần kinh vẫn luôn căng thẳng, mãi tới khi nghe được tiếng tụng kinh, cũng cảm ứng được biến hóa xảy ra trong Thái Hoàng Thiên mới chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt hiện lên ý cười.
Đạo tức đã tiến vào trong Đế Trì, lại có đại trận bảo vệ, lúc này mới xem như đại cục đã định!
- Vậy thì thế nào?
Qua một lát sau giọng nói Đế Hư mới vang lên, mang theo một chút mệt mỏi và suy yếu không thể nào hình dung.
Không biết hắn phải chấp nhận kết quả này như thế nào, nhưng khoảnh khắc đạo tức tiến vào trong Đế Trì, hắn cũng như mất đi tinh thần!
- Đạo tức sẽ càng ngày càng mạnh, mà ngươi sẽ càng ngày càng suy yếu!
Phương Nguyên nhìn về phía thế giới vặn vẹo kia, nhẹ giọng trả lời:
- Một ngày nào đó ngươi sẽ chết, cho nên...
Tay áo hắn tung bay, nhẹ nhàng nở nụ cười nói:
- Vẫn là ta thắng!
...
Đế Hư không phản bác lời nói của hắn, qua thật lâu mới có giọng nói truyền tới:
- Ta thua, ngươi cũng không thắng!
Phương Nguyên khẽ nhíu mày, nhìn về chỗ truyền tới âm thanh.
Đế Hư nói xong những lời này, thật lâu sâu mới cúi đầu nở nụ cười.