-
Chương 1986-1990
Chương 1986 Đối thủ, và bản thân mình (1)
Thời khắc ra tay, nàng lơ đãng quay đầu lại liếc nhìn, chỉ thấy Phương Nguyên trong bộ áo bào màu đen đang nhìn về hướng này, trong ánh mắt như có chút ý khen ngợi, trong lòng liền đột nhiên cảm thấy ung dung hơn, đạo uẩn lưu chuyển thông thuận trước nay chưa từng có.
Nữ đế Cửu Trùng Thiên một thân hoàng uy phóng lên trời, dường như hình thành một cái lọng che cực lớn.
Kiếm Thủ Tẩy Kiếm trì thì chắp tay về phía trước, nơi đi qua ngay cả ma vật cách hắn gần chút đều trở thành kiếm trong tay hắn...
- Liệt trận!
Thành chủ Bát Hoang Vi Long Tuyệt uy nghiêm hét lớn, ngự mười đại thần tướng dẫn một bộ tiên quân xông tới đây, trái phải sắp xếp, chiến ý ngất trời, đại quân trăm vạn Ma Biên lúc này triển khai trước Thiên Nhân quan, giống như tường đồng vách sắt, giáp mâu lập lòe hàn quang đâm về phía trước, chính diện đón nhận triều cường màu đen vô bờ, miễn cưỡng chặn ma vật vô biên vô hạn!
- Giết...
Còn những tu sĩ khác thì lại không kỷ luật nghiêm minh giống tướng sĩ Ma Biên, nhưng có tướng sĩ Ma Biên canh giữ trước Thiên Nhân quan, bọn họ đương nhiên cũng không cần như rùa rụt cổ nữa, dồn dập lấy pháp bảo ra vượt lên khỏi mọi người, vọt thẳng về phía quần ma vô biên vô tận để đại khai sát giới, từ xa quan sát giống như long hồn bay lượn, quay quanh phía trên chiến trường, hoặc là khu lôi chớp ẩn hiện trong không trung, hay là các loại cổ bảo, phù triện, phi kiếm giống như quân cờ đủ loại màu sắc hình dạng, phân cách đại quân ma vật thành từng mảnh...
Cao nhân Tiên đạo ở trước, chư phương đạo thống ở bên trong, đại quân Ma Biên bố thủ trước Thiên Nhân quan, tuy rằng chỉ mới chạm, thói quen của tu sĩ khắp nơi hình thành chiến trận, nhưng lúc này lại hình thành một tầng phòng thủ cực kỳ hữu hiệu, hiển nhiên đại quân ma vật vô cùng vô tận ở phía xa giống như từng làn sóng kéo tới, đều bị ngăn cản trước Thiên Nhân quan, không tới gần được!
- Ma vật của ba mươi ba tầng trời thoạt nhìn dọa người, ngược lại không phải không ngăn cản được!
Phía sau chiến trận này còn có rất nhiều tu sĩ chưa ra tay, giống như đại quân Thần tộc, đại quân Yêu tộc đều còn ở phía sau quan sát, còn Hoàng Sa Lão Quái Tống Long Chúc, sau khi tự lảm nhảm với Bạch Hổ không thèm để ý tới hắn cả nửa ngày liền đi tới phía trước, nhìn chiến trường này thì thoáng yên tâm, cười hì hì vỗ vai của Phương Nguyên, nói:
- Bây giờ Thiên Nguyên xác thực rất mạnh!
Phương Nguyên cũng nhìn thấy chiến trường kia, hoặc nói là đang nhìn tu sĩ đang chiến đấu.
Câu cảm khái này cũng không phải là giả.
Nhớ lúc đầu thực lực của người mạnh nhất Thiên Nguyên cũng chỉ có Đại Thừa, mà khi đó trong từng đợt kiếp nạn, đáng sợ nhất chính là Thiên Ma, nhưng hiện nay từ trên chiến trường này có thể nhìn ra được, ngay cả Thiên Ma cũng đã rất khó trở thành sự uy hiếp của Thiên Nguyên, trong Thập Tôn Tiên đạo đã có vài vị có đột phá Đại Thừa, đạt tới thực lực Bất Hủ.
Kết quả này đương nhiên làm hắn hết sức hài lòng sau khi đợi ba ngàn năm.
- Nói đúng lắm, bây giờ Thiên Nguyên đã không giống trước đây nữa, bằng vào bản lĩnh của Lão Tống ta còn không được vào hàng ngũ Thập Tôn!
Tống Long Chúc lấp ló sau lưng Phương Nguyên, đầu tiên là oán giận một câu rồi cười hì hì hỏi:
- Lão Phương à, bây giờ có đại quân Thiên Nguyên giúp đỡ, những ma vật này không đáng gì, chỉ có điều trước đó không có ai giúp ngươi, bình thường ngươi toàn dựa vào bản thân mình để chống lại đám ma vật đó sao? Nói thật, ba ngàn năm trước ta không bằng ngươi, nhưng bây giờ ta cũng đắc đạo rồi, không biết tu vị của ngươi đã đến cảnh giới cỡ nào rồi?
Phương Nguyên nghe xong vấn đề này lại chỉ gượng cười một tiếng, không mở miệng.
Tống lão quái còn đang muốn hỏi lại, chợt nghe thấy Lạc Phi Linh ở bên cạnh nói:
- Không có ma vật tiếp tục chạy tới, chẳng lẽ lần này cũng giống lần trước, chỉ là một lần thăm dò của tên kia nên cố ý phái những thứ này tới gây loạn đầu ngươi?
- Một lần thăm dò?
Tống lão quái nghe được thì hơi ngẩn người ra, với ma vật đột kích quy mô bậc này chẳng lẽ chỉ là một lần thăm dò nho nhỏ thôi sao?
Sắc mặt của hắn có phần quái lạ, nghĩ đến xung quanh Thiên Nhân quan, thi hài của ma vật như núi như biển.
Bây giờ Phương Nguyên cũng nhìn về đám ma vật kia nhàn nhạt nói:
- Trong thời gian ba ngàn năm này, ma vật lúc nào cũng đột kích, nhưng chỉ ra tay chút rồi về, thậm chí sinh linh Hồng Mông cũng ít khi xuất hiện, ta biết đó là bởi vì hắn vẫn chưa thật sự trưởng thành, đối đầu với ta cũng chưa nắm chắc, nhưng lại không muốn để ta được an tâm ngộ đạo, vì lẽ đó mà cố ý đưa tới ma vật đột kích gây rối, chỉ có điều lần này hẳn là không giống!
Khi mấy người Phương Nguyên nhẹ giọng nói thì xa xa bên trong bóng tối vô tận bỗng nhiên xuất hiện một sự biến hóa nào đó.
Bây giờ chúng tu của Thiên Nguyên đồng loạt ra tay giết ra trò, thât sự không có gì đáng nói, càng chiến càng ổn, đặc biệt là một vài nhân vật tu vị cao tuyệt càng coi trận chiến này như một cơ hội tốt để tự mình mài giũa đạo pháp. Càng ra tay càng cảm thấy hiểu ra đạo tâm, pháp lực trôi chảy, trước mặt, triều cường ma vật đã bị bọn họ trước sau tung hoành, xé rách thành từng mảnh nhỏ.
Cho dù một quân tốt nho nhỏ bên trong trận đại chiến này, lúc này cũng có thể cảm giác được chiến cuộc đã định!
Nhưng cũng ngay vào lúc này, trên đạo tâm của mỗi người bỗng nhiên nhiều thêm một tia áp lực.
Chương 1987 Đối thủ, và bản thân mình (2)
Đặc biệt là các cao thủ xông vào trước nhất như Đông Hoàng Đạo chủ cùng Chí Tôn Tà Hoàng, đột nhiên trầm xuống, pháp lực quét ngang đẩy ma vật xung quanh ra, sau đó lui người về phía sau, ngưng thần tụ khí tự che chở mình, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn sang phía trước.
Trong bóng tối phía trước chậm rãi hiện lên một khuôn mặt cực lớn.
Khuôn mặt đó rất anh tuấn, hoàn mỹ, mỗi một tấc cũng giống như được tinh tế dùng thước đo tạc ra.
Hắn nhắm mắt lại, như thiên địa ngủ say.
Mà ở bên cạnh gương mặt cực lớn đó cũng có hơn trăm thân hình lít nhít hiện ra.
Bọn họ đều bất động nhưng khí cơ lưu chuyển trên người lại như chất chứa cả một thế giới, khủng bố khó tả.
Mấy người Đông Hoàng Đạo chủ lúc này trái tim đều hơi kinh ngạc.
Bọn họ cảm thấy áp lực vô cùng mạnh mẽ, mà áp lực này là do bóng người xung quanh khuôn mặt lớn kia gây ra.
Bọn họ rời khỏi Thiên Nguyên, đi tới ba mươi ba tầng trời, cảm nhận được vượt qua cảnh giới Đại Thừa, bây giờ cũng đang thừa dịp trận chiến này để làm vững chắc cảnh giới của mình. Ngay cả bọn họ cũng không rõ, cảnh giới bây giờ của bọn họ ở đại Tiên giới được người ta gọi là “Bất Hủ”, chỉ có điều bọn họ cảm giác được loại cảnh giới này mạnh mẽ vượt qua sự tưởng tượng của các đời trước của Thiên Nguyên.
Đây là một cảnh giới vô địch!
Nhưng sau khi nhìn thấy bóng người bên cạnh khuôn mặt lớn kia, bọn họ bỗng nhiên trầm xuống.
Cảnh giới này hóa ra không phải vô địch...
.,.. Đối mặt với kẻ địch của mình, hóa ra còn mạnh hơn so với mình tưởng tượng nhiều.
- Bạch!
Cũng lúc này, khuôn mặt lớn kia cũng bỗng nhiên mở mắt ra.
Hai ánh mắt giống như thực chất đột nhiên ngang qua hư không đâm thủng toàn bộ chiến trường, đánh về phía Thiên Nhân quan.
Trong thức hải của chúng tu đã thấy hai ánh mắt này đâm thủng vô số tu sĩ, thậm chí là Tiên Tôn, sau đó đánh về phía Thiên Nhân quan, làm toàn bộ cửa ải bị đổ nát, bọn họ cảm nhận được cảm giác trái tim không còn hơi sức, không thể chống đối được nữa.
Loại cảm giác thân ở trong trời đất nhưng thiên địa lại đối địch với mình không cách nào diễn tả được bằng ngôn từ.
Đây là cảm giác tuyệt vọng.
Chỉ có điều hình ảnh tuyệt vọng đó chỉ xuất hiện trong thức hải của chúng tu.
Bởi vì khí cơ của gương mặt lớn đó ảnh hưởng tới thần niệm của bọn họ.
Trong một chốc gương mặt lớn kia xuất hiện, Phương Nguyên ở trước Thiên Nhân quan bước về phía trước một bước, tiến vào trong chiến trường.
- Xoẹt!
Trong giây lát đó, một cơn sóng gợn mắt thường có thể thấy được, trong thời khắc nguy cấp ngang qua toàn bộ chiến trường.
Chỗ cơn sóng này đi qua, tất cả ma vật thậm chí bao gồm cả Thiên Ma đều bỗng nhiên bị định giữa không trung, rồi sau đó chậm rãi biến mất, hóa thành mảnh vỡ, thân hình của Phương Nguyên như bỗng nhiên xuất hiện trước người Đông Hoàng Đạo chủ, hai tay đặt sau lưng lẳng lặng nhìn về phía trước, hắn chưa vội mở miệng, nhưng bên người lại là đạo uẩn xa xôi...
Tinh quang trong đôi mắt kia lúc này đều biến mất, chỉ có ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Phương Nguyên.
Mà bóng người nắm giữ sức mạnh Bất Hủ kia lúc này lại như chịu sự sợ hãi gì đó, tất cả đều lặng yên lui về phía sau mây, hòa vào bóng đêm vô tận sau lưng, chỉ lo cách gần Phương Nguyên quá sẽ bị khí cơ trên người hắn làm bị thương.
- Hả?
Mấy người Đông Hoàng Đạo chủ đều ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên dọa những bóng người kia.
Vào lúc này có thể rõ ràng cảm giác được áp lực trên đạo tâm của mình đã mất đi, một lần nữa trở nên an bình.
Chỉ là trên đạo tâm có âm ảnh khủng bố, lại thêm tư vị phức tạp.
- Một kiếm thủ Thiên quan, bảo hộ nhân gian ba ngàn năm, hóa ra hắn bây giờ...
Dù là đạo tâm kiên định như Đông Hoàng Đạo chủ, tâm tính cuồng ngạo như Chí Tôn Tà Hoàng, lúc này không khỏi sinh ra vẻ ảm đạm, còn ánh mắt của nữ tiên tóc bạc Kim Hàn Tuyết, Nữ đế Cửu Trùng Thiên Lý Hồng Kiêu đều hơi sáng lên.
Nhất là Tống lão quái phía dưới Thiên Nhân quan.
Gương mặt gã như sắp khóc rồi, run rẩy chỉ vào Phương Nguyên đang đứng quay lưng lại, bi ai nói:
- Hắn... hắn vẫn là người sao?
Lạc Phi Linh bên cạnh trầm tư một phen, nói:
- Không thể không nói, vấn đề này ngươi hỏi hay lắm!
- Đợi ba ngàn năm, ngươi chờ vài người này tới sao?
Trong ma tức vô tận, Phương Nguyên đứng đối diện khuôn mặt lớn kia, thoạt nhìn dường như thân hình bọn họ chênh lệch khá xa, nhưng trước khí thế thì lại ngang nhau. Gương mặt lớn kia nhìn Phương Nguyên, không biết trong mắt là trào phúng hay cừu hận, qua hồi lâu mới có tiếng nói trầm ổn vang lên, như là u linh dập dờn trong hư không, có vẻ hơi ung dung, dường như áp chế Phương Nguyên.
Cũng không biết sao, nghe hắn, trong đầu của chúng tu Thiên Nguyên đều xuất hiện một áp lực không tên.
Hoặc là nói, cảm giác thấp kém.
Trong tiếng nói kia không giống ngậm thần thông nào đó, chỉ là nghe vào tai tự nhiên có thể ảnh hưởng tâm thần người ta.
- Bọn họ đến rồi, đã đủ!
Phương Nguyên trả lời cũng rất bình tĩnh, rất khẳng định.
- Ha ha, chuyện cười!
Gương mặt kia bỗng nhiên cười gằn.
Sau chữ cuối cùng vang lên, ở bên người nó bỗng nhiên có ma tức cuồn cuộn ập tới.
Trong ma tức này chứa một loại tà khí chí cao vô thượng nào đó, loại tà khí kia tương tự với một thân hoàng uy của nữ đế Cửu Trùng Thiên, chỉ là khủng bố hơn, như là chúa tể của thiên địa vô tận này, đã vượt qua cảnh giới ngôn xuất pháp tùy, trái tim hơn động thì có thể dẫn dắt vùng thế giới này, theo ý nghĩ của hắn đủ để trấn áp, vì lẽ đó tồn tại đối nghịch với hắn tuyệt đối không thể chạy trốn.
Chương 1988 Tấn công về Thái Hoàng Thiên (1)
Cảm ứng được loại sức mạnh này, cho dù là Đông Hoàng Đạo chủ hay là mấy người Chí Tôn Tà Hoàng, tất cả đều biến sắc, càng không cần nói tới đạo thống cùng Tiên quân, Thần tộc khắp nơi, dưới khí tức này bọn họ thậm chí sinh ra suy nghĩ muốn áp sát đất quỳ lạy!
Nhưng cũng vào lúc này Phương Nguyên giơ tay trái lên, giơ tay áo lớn.
Thoạt nhìn cũng không giống đang dùng sức mạnh nào, chỉ phất tay áo thôi đã có một luồng đạo ý hùng hồn bốc lên, cùng với tà khí của người kia từ trên xuống dưới, một người từ dưới lên, hai người đụng nhau lợi dụng chỗ trung tâm va chạm, đột nhiên hóa thành trường lực vô hình khuếch tán xung quanh, nhìn bằng mắt thường giống như hư không bỗng nhiên bị chia làm hai nửa.
- Rào!
Gương mặt lớn kia bỗng nhiên tan vỡ, hóa thành ma tức nồng nặc tản ra xung quanh.
Thân hình của Phương Nguyên cũng chấn động bay về phía sau.
Chúng tu vô tận của Thiên Nguyên lúc này trong lòng kinh hãi, giương mắt lên nhìn, trái tim chìm xuống.
Sự mạnh mẽ của sức mạnh đó làm ma tức hắc ám vô tận xung quanh bị xua tan.
Trong tầm nhìn của chúng tu Thiên Nguyên dần dần có một đại quân ma vật không nhìn thấy giới hạn hiện ra.
Đúng lúc này, pháp lực của tất cả mọi người lúc này cũng giống như bị đọng lại.
Bọn họ nhìn thấy, ma vật đã không có cách nào dùng số lượng hoặc loại cấp bậc nào đó để miêu tả nữa.
Kia vốn có nhiều tầng trời chồng lên nhau.
Tầng thấp nhất chính là ma vật vô tận, số lượng chỉ có thể nói là vô cùng vô tận, tu sĩ đến từ Thiên Nguyên số lượng đã nhiều vô cùng rồi, nhưng so với đám ma vật đó quả thực là không đáng nhắc tới, tựa như chênh lệch giữa một chén nước cùng hải dương.
Còn ở trên, từng con Thiên Ma đan dệt thành, hóa thành một vùng mây đen liên tục nhúc nhích.
Bên trên Thiên Ma là từng bóng người đang đứng chắp tay, bọn họ có hóa thành hình người, có người lại giống như quỷ quái, khí cơ trên người mỗi người đều mạnh hơn so với Thiên Ma, quan trọng hơn chính là từ trong ánh mắt của bọn họ rõ ràng có thể thấy được bọn họ đều có trí khôn, nắm giữ linh tính của sinh linh, bây giờ nhìn chúng tu Thiên Nguyên như đang nhìn một con mồi vậy.
Còn trên đám người đó lại có một cái vương tọa màu đen, phía trên chỉ có một người đang ngồi.
Người này chính là gương mặt lớn ban nãy bay về phía sau, rơi vào vương tọa rồi hóa thành một người, dáng vẻ giống với gương mặt lớn kia, nhưng lại có vẻ sinh động hơn nhiều. Lúc này hắn xa xôi tự tại ngồi trên vương tọa màu đen, ánh mắt tựa như cười như không, nhìn Phương Nguyên đầy hứng thú nói:
- Hình như ngươi đã tăng lên không ít, đã đạt tới Đế cảnh chưa?
Mấy người Đông Hoàng Đạo chủ ở phía sau đều khẽ nhíu mày, dường như không hiểu Đế cảnh là gì.
- Ngươi có thể tới thử xem!
Phương Nguyên thuận miệng trả lời, sau đó nhìn về phía người đang ngồi trên vương tọa, nói:
- Còn ngươi thì sao? Đã đến Đế cảnh chưa?
Trên vương tọa màu đen, Đế Hư cười tủm tỉm nói:
- Ngươi đoán xem?
Nói không nói rõ.
Ngàn vạn dặm hư không đều vắng vẻ không có ai dám nói gì lúc này, để phá vỡ sự yên tĩnh đó.
Cũng may Đế Hư nhanh chóng lại nở nụ cười, lắc đầu nói:
- Chẳng qua có được Đế cảnh hay không kỳ thực cũng không quan trọng như vậy, làm sao đánh vỡ thần quan này của ngươi mới là quan trọng nhất, ngươi ở trước quan này đợi ba ngàn năm, ta cũng đã chuẩn bị ba ngàn năm, bây giờ ngươi đã chờ được người ngươi muốn chờ, ta cũng đã chuẩn bị xong của ta, có lẽ, thời điểm chân chính phân thắng bại của chúng ta đã tới rồi!
Phương Nguyên chậm rãi khoanh hai tay, nhìn hắn nói:
- Ồ?
Đế Hư khe khẽ lắc đầu, hơi giơ tay.
Dường như có loại khí cơ nào đó phát ra, thiên địa bỗng nhiên run lên một cái.
Đó là bởi vì ma vật mà hắn đang ngự lúc này đều xông về phía trước, chỉ có mấy trăm trượng thôi nhưng đại ma vật vô cùng vô tận đó chỉ hơi động như vậy lại tựa như làm cả thiên địa phải rung chuyển. Trước Thiên Nhân quan, chúng tu Thiên Nguyên lúc này đều không khỏi run lên, theo bản năng người người lấy pháp bảo ra, từng trận địa đón địch bày ra...
- Ha ha...
Đế Hư nhìn thấy cảnh đó thì dường như rất vui vẻ, trong tiếng cười lớn mở bàn tay trái ra.
Trong lòng bàn tay của hắn lại có một lá cờ nho nhỏ bay ra.
Khi lá cờ bay lên không cũng biến thành càng lúc càng lớn.
Chỉ thấy lá cờ kia mở rộng, một màu ngăm đen như toàn bộ cờ đều do ma tức thuần túy nhất luyện thành, mà ở bên trên lá cờ đó lại quấn quanh một loại đạo uẩn như tơ nhện tung ra ngoài, xuyên qua toàn bộ ba mươi ba tầng trời, ma vật che ngợp bầu trời nhìn thấy lá cờ này thì bỗng nhiên trở nên táo bạo hơn nhiều, giống như dã thú bị người ta xích cổ vậy...
Vù vù vù
Sau khi lá cờ này xuất hiện, chư phương thiện địa ở xung quanh cũng cùng run rẩy tỏa ra âm thanh khiến người ra rung động tâm hồn.
Chỉ thấy trên dưới trái phải, chưa phương thiên địa cùng nứt ra một cái lỗ lớn, từ trong cái lỗ kia ma vật tựa như đàn ong cùng nhau dâng lên như mây đen vô tận, chầm chậm bay lên, đan dệt với nhau che kín bầu trời...
Chương 1989 Tấn công về Thái Hoàng Thiên
Trước mặt ma vật vô tận này, Thiên Nhân quan hiển hách kia bỗng nhiên trở nên nhỏ bé.
Chúng tu Thiên Nguyên hung hăng mà đến, lúc này trong lòng lạnh lẽo, đã có không biết bao nhiêu người giương mắt nhìn thiên địa vô cùng vô tận, cùng ma vật vô cùng vô tận kia, trong tròng mắt đều sinh ra một loại sợ hãi nào đó, hùng tâm tráng trí ban đầu đã không còn sót lại chút gì khi những ma vật này xuất hiện, chỉ còn lại trái tim bị thiên địa ép tới không có cách nào thở nổi.
- Ngươi ở đây ba ngàn năm, chắc đã quen rồi!
Đế Hư nhìn Phương Nguyên, nhẹ nhàng cười:
- Nhưng ngươi vẫn đừng quên, nơi này là ba mươi ba tầng trời!
Hắn ngồi trên vương tọa màu đen, chậm rãi giang tay ra, nói:
- Nơi này là thế giới của ta!
Sau đó hắn mới nhìn về phía bàn cờ kia cười tủm tỉm nói:
- Trước đây nhiều nhất ta cũng chỉ có thể sai khiến Ma linh của ba phương thiên địa, năm phương thiên địa tới tấn công ngươi, nhưng trong ba ngàn năm này ta cũng không nhàn rỗi, ta đã luyện ra Hồng Mông kỳ ba mươi ba tầng trời, thánh kỳ vừa xuất hiện, chư thiên Ma linh đều nghe hiệu lệnh của ta, thần quan này của ngươi có thể chặn một phương thiên địa, ba phương thiên địa, thậm chí mười phương thiên địa, nhưng bây giờ ba mươi thiên đều đến tấn công ngươi, không biết ngươi còn mấy phần chắc chắn tiếp tục thủ ở đây bảo hộ nhân gian?
Đế Hư, không chỉ một mình Phương Nguyên nghe thấy, tất cả sinh linh Thiên Nguyên đều nghe thấy.
Tuy rằng bọn họ không hiểu rõ lắm, nhưng lúc này cũng không khỏi thay đổi sắc mặt, ý thức được một loại khủng bố nào đó.
Phía sau trên thần quan, Bạch hổ và thanh long lúc này cũng đều thay đổi sắc mặt.
Bọn họ rõ ràng hiểu được lời nói của Đế Hư nặng nề tới mức nào.
Lúc này Lạc Phi Linh cũng thấp giọng tự nói:
- Nhìn dáng vẻ thì lần này hắn quyết tâm đấy!
Hoàng Sa Lão Quái Tống Long Chúc nghe xong lời này thì thân thể không khỏi run lên.
Ào ào ào...
Cái cờ màu đen phấp phới trên không trung, bay phần phật.
Còn chư thiên xung quanh, ma vật vô tận cùng nhau trở nên táo bạo, dường như đã nổi điên, nhưng cố tình lại bị sức mạnh nào đó áp chế khiến chúng không dám trực tiếp nhào tới mà chậm rãi áp sát rồi hình thành một áp lực không có cách nào hình dung.
Dường như là một trái tim đang bị đè ép kịch liệt, tâm thần không hỏi co rút lại.
Tất nhiều thần tướng hiểu bày binh bố trận lúc này tâm thần càng căng thẳng.
Bọn họ dĩ nhiên phát hiện ra ma vật của ba mươi ba tầng trời này đáng sợ vượt xa so với ma vật ở Thiên Nguyên của bọn họ.
Ma vật hung cuồng, mọi người đều biết.
Nhưng ma vật cũng có điểm yếu riêng, đó chính là hỗn loạn tưng bừng, từng người tự chiến.
Trong trận đại chiến như vậy, hàng ngũ Tiên quân của Nhân tộc có thứ tự liền dễ dàng chiếm thượng phong, nhưng hiện nay đã khác, đám ma vật này lại chịu trói buộc, không còn dáng vẻ hỗn loạn điên cuồng nữa, đã như thế, nếu đại chiến thì Nhân tộc sẽ không còn ưu thế nữa.
Mà lúc áp lực đang không ngừng tăng cường, Đế Hư vẫn chưa ngừng nói chuyện, hắn vẫn cười tủm tỉm, ánh mắt chỉ nhìn Phương Nguyên, tiếng nói lại truyền khắp chư phương thiên địa, vang vọng qua lại trong ma tức như chư thiên bát hoang đồng thời mở miệng:
- Quan trọng hơn chính là nơi này là ba mươi ba tầng trời, nơi này là thế giới ma tức vô tận, ngươi mời những người này từ Thiên Nguyên tới, cho dù là thật sự có mấy phần tác dụng thì sao có thể bù đắp được pháp lực của mình, chỉ dựa vào bản thân của bọn họ thì có thể chịu được bao lâu?
Rào...
Một câu nói này lập tức có không biết bao nhiêu tu sĩ Thiên Nguyên chịu âm ảnh tầng tầng trong tim.
Vấn đề này kỳ thực đã có rất nhiều người nghĩ đến.
Không biết có bao nhiêu tu sĩ thật sự cho rằng đi tới trước Thiên Nhân quan này chỉ cần đánh cược tính mạng đại chiến một trận liền có thể cứu vớt sự nguy nan của Thiên Nguyên, thậm chí cứu vớt được ba mươi ba tầng trời,nhưng khi bọn họ chân chính đối mặt với chư thiên ma vật mới ý thức được mình thực sự nghĩ quá đơn giản.
Ma vật vô cùng vô tận cho dù là mặc cho bọn họ giết, sợ là trong thời gian ngắn cũng không thể giết xong được, mà nếu đánh trong thời gian dài, một thân pháp lực của bọn họ làm sao chống lại sự tiêu hao được?
Càng có người từ vấn đề này mà nghĩ tới một điểm khác...
... Phương Nguyên trấn thủ Thiên Nhân quan ba ngàn năm làm sao bổ sung một thân pháp lực của mình?
- Vì lẽ đó ngươi coi chính mình là hiệu triệu quần hùng nhân tộc, đánh một trận với Hồng Mông ta, nhưng trên thực tế trái lại là ngươi đã đưa hy vọng cuối cùng của văn minh Nhân tộc vào tử lộ, sau trận chiến này, hoàn vũ vô tận sẽ không còn bất kỳ khí vận nào của Nhân tộc ngươi nữa...
Tiếng nói của Đế Hư vang lên, đại kỳ màu đen đột nhiên bay lên chín tầng trời.
Ma ý vô tận phát tán ra, chư thiên ma vật đồng thời ngửa mặt lên trời hống lớn, đi xuống từ bốn phương tám hướng.
Hầu như trong nháy mắt cả tòa Thiên Nhân quan cũng bị ma vật bao phủ.
- Nhanh... bày trận...
- Tử... tử chiến...
Không biết có bao nhiêu tu sĩ Thiên Nguyên, các bộ Tiên quân Thần tướng đồng thời hét lớn, sai quân bố thủ.
Nhưng bất kỳ là ai cũng có thể nghe được, bây giờ tâm thần bọn họ đều đã rối loạn, trong tiếng hét vang, tiếng nói cũng trở nên run rẩy.
Phàm là người có kiến thức thậm chí không cần có tu vị quá cao đều biết Đế Hư đang công tâm.
Chương 1990 Thua một nửa
Hắn chỉ dùng kế sách công tâm đơn giản nhất.
Trước khi đại chiến trước tiên làm rối loạn tâm của chúng tu Thiên Nguyên!
Chỉ có điều càng là kế sách đơn giản, lúc này lại càng khó chơi, bởi vì hiểu được đạo lý này thì thế nào, cho dù đạo tâm kiên định như Đông Hoàng Đạo chủ lúc này cũng chỉ có thể làm đạo tâm của chính mình không bị ảnh hưởng, nhưng cũng không thay đổi được ý nghĩ của người khác. Đế Hư nói sự thực, hắn không bịa đặt hay nói dối, hắn chỉ nói chuyện thực tế nhất ra mà thôi, mà những sự thực đó bây giờ chính là hữu dụng nhất để ảnh hưởng tới một thân chiến ý của chúng tu Thiên Nguyên...
Trận chiến này dường như còn chưa bắt đầu, chúng tu Thiên Nguyên đã thua một nửa rồi.
Nếu tiếp tục như vậy, Thiên Nhân quan này có thể thủ đến bao giờ?
Lẽ nào khi Thiên Nhân quan thất thủ thì chính là lúc hy vọng cuối cùng của Nhân tộc tuyệt diệt sao?
Xung quanh đã bắt đầu hỗn loạn nhưng cũng có rất nhiều ánh mắt tập trung vội vã nhìn Phương Nguyên.
Mà ở sau lưng ma vật vô tận, Đế Hư vẫn án binh bất động cũng đang dùng ánh mắt uy nghiêm đáng sợ nhìn mặt Phương Nguyên.
- Ngươi nói thực sự không sai.
Phương Nguyên vẫn bắt chéo hai tay, đứng thẳng trong hư không.
Chung quanh hắn tỏa ra đạo uẩn, đương nhiên sẽ không làm cho ma vật bình thường gần người, ở bên cạnh hắn được tạo thành một khoảng trống lớn, còn chính hắn vẫn duy trì sự bình tĩnh, chỉ là ánh mắt nhẹ nhìn về phía Đế Hư:
- Dù như thế nào, Thiên Nhân quan đều không thủ được, đủ để tuyệt diệt ba mươi ba tầng trời, sức mạnh mà Tiên đế cũng không thể ra sức phá diệt, ta làm sao chỉ dùng thần quan mà ngăn trở được?
Đông Hoàng Đạo chủ giơ tay lên trấn áp hai con Thiên Ma bên người, trong mắt đã tỏa ra sự lo lắng vô tận.
Nhưng con mắt của Đế Hư lại hơi phát sáng, dường như không ngờ tới Phương Nguyên sẽ nói như vậy.
Trong lời nói thật sự giống như đã đầu hàng.
Nhưng Phương Nguyên nhanh chóng nói tiếp:
- Ai nói chúng ta muốn giữ?
Lông mày của Đế Hư không nhịn được mà hơi nhíu lại.
Lúc này Phương Nguyên lại ngẩng đầu lên, đáy mắt dường như có một vẻ hung hãn.
Thân hình hắn bỗng nhiên bay lên cao cao, sức mạnh quanh người đẩy hư không vô tận ra, thân hình hắn lúc này đã lớn lên vô tận, áo bào rộng từ từ mở ra đủ để che kín bầu trời, mắt sáng ngời giống như vì sao, tiếng nói cũng vang vọng toàn bộ chiến trường, truyền vào đáy lòng mỗi một tu sĩ Thiên Nguyên:
- Một mình thủ thần quan ba ngàn năm, chúng ta không cần ai giúp đỡ. Mà dựa vào hy vọng!
- Ta nói bọn họ đến là đủ rồi...
- Không phải nói chúng ta có thể chống lại lực phá diệt của ba mươi ba tầng trời...
- Mà là chỉ có một chút hy vọng này là đủ rồi...
Ầm!
Khi hắn nói xong thì bàn tay đã liên tiếp đánh về phía Thiên Nhân quan.
Thiên Nhân quan được Đế Hư mơ ước ba ngàn năm, mỗi giờ mỗi khắc đều muốn hủy diệt, bây giờ lại bị một chưởng của Phương Nguyên vỗ cho ầm ầm tan vỡ. Thần quan cứng rắn không thể phá vỡ lại hóa thành một vùng hỗn loạn, như ngôi sao dập dờn trong tinh không vô tận.
Cho dù là mấy người Đông Hoàng Đạo củ hay là Đế Hư ở phía xa đều bỗng đứng thẳng người lên.
Đại chiến vừa bắt đầu, hắn đã tự mình phá hủy thần quan?
- Có hy vọng, chúng ta không cần thủ nữa!
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trong lòng bàn tay của Phương Nguyên tỏa ra đạo uẩn vô tận trải rộng ra phía dưới.
Đạo uẩn vô tận chậm rãi lưu chuyển làm cho thế giới tán loạn kia bắt đầu lần nữa đan dệt pháp tắc, biến ảo từ một tòa thần quan hóa thành một chiếc chiến thuyền lớn vô cùng, đột ngột xuất hiện trong vùng hư không này, các loại tinh diệu chậm rĩa thành hình, cực kỳ thần thánh, bao la khó tả, bởi vì dù sao nó cũng biến ảo thành cả thế giới...
- Ngươi nói không sai, đây quả thực là tranh đấu vì khí vận cuối cùng của Nhân tộc!
Phương Nguyên đứng trên đầu thuyền, ánh mắt xuyên qua chiến trường vô tận nhìn thẳng mặt Đế Hư, tiếng nói rung động chư thiên vô tận:
- Vì lẽ đó cơ hội cuối cùng này chúng ta sẽ không lãng phí ở việc phòng thủ, chúng ta muốn tấn công!
- Tấn công về Thái Hoàng Thiên!
Bàn tay trái chạm đất, Phương Nguyên biến Thiên Nhân Quan thành một chiến thuyền lớn, bàn tay phải lại mạnh mẽ ấn về phía sau.
Một lúc sau, đằng sau Thiên Nhân Quan, Lục Đạo Luân Hồi đại trận được Phương Nguyên canh giữ ba ngàn năm đột nhiên xuất hiện một thân hình trong bóng tối, vô cùng lớn, chiếm cứ trên hư không, đại trận đó lại bị sức mạnh của bản thân Phương Nguyên vận chuyển. Chỉ là vận chuyển lúc này khác với trước, hình thành một luồng sức mạnh nghịch lưu!
Trước đó Lục Đạo Luân Hồi đại trận vận chuyển đã mang Ma tức vào trong Thiên Nguyên, nhưng hiện giờ Phương Nguyên khởi động đại trận lại hình thành một sức mạnh hoàn toàn khác biệt. Vô số người đều nhìn thấy, sức mạnh giống như lưu quang trong nháy mắt đã vượt qua khoảng không vô tận, nhanh chóng tiến về phía Thiên Nguyên, sinh linh Thiên Nguyên nhìn thấy cảnh tượng này giống như thấy một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, rơi thẳng vào bên trong Ma địa, nắm lấy một luồng đạo tức, nhanh chóng thu lại...
- Đó là...
Cho dù là tu sĩ Thiên Nguyên đứng trước Thiên Nhân Quan hay sinh linh Hồng Mông do Đế Hư dẫn đầu đều nhìn thấy một màn này.
Bọn họ nhanh chóng biến sắc, thất thanh kêu lên.
Chỉ dựa vào cảm ứng bọn họ cũng biết hiện giờ Phương Nguyên đang làm chuyện gì?
Thời khắc ra tay, nàng lơ đãng quay đầu lại liếc nhìn, chỉ thấy Phương Nguyên trong bộ áo bào màu đen đang nhìn về hướng này, trong ánh mắt như có chút ý khen ngợi, trong lòng liền đột nhiên cảm thấy ung dung hơn, đạo uẩn lưu chuyển thông thuận trước nay chưa từng có.
Nữ đế Cửu Trùng Thiên một thân hoàng uy phóng lên trời, dường như hình thành một cái lọng che cực lớn.
Kiếm Thủ Tẩy Kiếm trì thì chắp tay về phía trước, nơi đi qua ngay cả ma vật cách hắn gần chút đều trở thành kiếm trong tay hắn...
- Liệt trận!
Thành chủ Bát Hoang Vi Long Tuyệt uy nghiêm hét lớn, ngự mười đại thần tướng dẫn một bộ tiên quân xông tới đây, trái phải sắp xếp, chiến ý ngất trời, đại quân trăm vạn Ma Biên lúc này triển khai trước Thiên Nhân quan, giống như tường đồng vách sắt, giáp mâu lập lòe hàn quang đâm về phía trước, chính diện đón nhận triều cường màu đen vô bờ, miễn cưỡng chặn ma vật vô biên vô hạn!
- Giết...
Còn những tu sĩ khác thì lại không kỷ luật nghiêm minh giống tướng sĩ Ma Biên, nhưng có tướng sĩ Ma Biên canh giữ trước Thiên Nhân quan, bọn họ đương nhiên cũng không cần như rùa rụt cổ nữa, dồn dập lấy pháp bảo ra vượt lên khỏi mọi người, vọt thẳng về phía quần ma vô biên vô tận để đại khai sát giới, từ xa quan sát giống như long hồn bay lượn, quay quanh phía trên chiến trường, hoặc là khu lôi chớp ẩn hiện trong không trung, hay là các loại cổ bảo, phù triện, phi kiếm giống như quân cờ đủ loại màu sắc hình dạng, phân cách đại quân ma vật thành từng mảnh...
Cao nhân Tiên đạo ở trước, chư phương đạo thống ở bên trong, đại quân Ma Biên bố thủ trước Thiên Nhân quan, tuy rằng chỉ mới chạm, thói quen của tu sĩ khắp nơi hình thành chiến trận, nhưng lúc này lại hình thành một tầng phòng thủ cực kỳ hữu hiệu, hiển nhiên đại quân ma vật vô cùng vô tận ở phía xa giống như từng làn sóng kéo tới, đều bị ngăn cản trước Thiên Nhân quan, không tới gần được!
- Ma vật của ba mươi ba tầng trời thoạt nhìn dọa người, ngược lại không phải không ngăn cản được!
Phía sau chiến trận này còn có rất nhiều tu sĩ chưa ra tay, giống như đại quân Thần tộc, đại quân Yêu tộc đều còn ở phía sau quan sát, còn Hoàng Sa Lão Quái Tống Long Chúc, sau khi tự lảm nhảm với Bạch Hổ không thèm để ý tới hắn cả nửa ngày liền đi tới phía trước, nhìn chiến trường này thì thoáng yên tâm, cười hì hì vỗ vai của Phương Nguyên, nói:
- Bây giờ Thiên Nguyên xác thực rất mạnh!
Phương Nguyên cũng nhìn thấy chiến trường kia, hoặc nói là đang nhìn tu sĩ đang chiến đấu.
Câu cảm khái này cũng không phải là giả.
Nhớ lúc đầu thực lực của người mạnh nhất Thiên Nguyên cũng chỉ có Đại Thừa, mà khi đó trong từng đợt kiếp nạn, đáng sợ nhất chính là Thiên Ma, nhưng hiện nay từ trên chiến trường này có thể nhìn ra được, ngay cả Thiên Ma cũng đã rất khó trở thành sự uy hiếp của Thiên Nguyên, trong Thập Tôn Tiên đạo đã có vài vị có đột phá Đại Thừa, đạt tới thực lực Bất Hủ.
Kết quả này đương nhiên làm hắn hết sức hài lòng sau khi đợi ba ngàn năm.
- Nói đúng lắm, bây giờ Thiên Nguyên đã không giống trước đây nữa, bằng vào bản lĩnh của Lão Tống ta còn không được vào hàng ngũ Thập Tôn!
Tống Long Chúc lấp ló sau lưng Phương Nguyên, đầu tiên là oán giận một câu rồi cười hì hì hỏi:
- Lão Phương à, bây giờ có đại quân Thiên Nguyên giúp đỡ, những ma vật này không đáng gì, chỉ có điều trước đó không có ai giúp ngươi, bình thường ngươi toàn dựa vào bản thân mình để chống lại đám ma vật đó sao? Nói thật, ba ngàn năm trước ta không bằng ngươi, nhưng bây giờ ta cũng đắc đạo rồi, không biết tu vị của ngươi đã đến cảnh giới cỡ nào rồi?
Phương Nguyên nghe xong vấn đề này lại chỉ gượng cười một tiếng, không mở miệng.
Tống lão quái còn đang muốn hỏi lại, chợt nghe thấy Lạc Phi Linh ở bên cạnh nói:
- Không có ma vật tiếp tục chạy tới, chẳng lẽ lần này cũng giống lần trước, chỉ là một lần thăm dò của tên kia nên cố ý phái những thứ này tới gây loạn đầu ngươi?
- Một lần thăm dò?
Tống lão quái nghe được thì hơi ngẩn người ra, với ma vật đột kích quy mô bậc này chẳng lẽ chỉ là một lần thăm dò nho nhỏ thôi sao?
Sắc mặt của hắn có phần quái lạ, nghĩ đến xung quanh Thiên Nhân quan, thi hài của ma vật như núi như biển.
Bây giờ Phương Nguyên cũng nhìn về đám ma vật kia nhàn nhạt nói:
- Trong thời gian ba ngàn năm này, ma vật lúc nào cũng đột kích, nhưng chỉ ra tay chút rồi về, thậm chí sinh linh Hồng Mông cũng ít khi xuất hiện, ta biết đó là bởi vì hắn vẫn chưa thật sự trưởng thành, đối đầu với ta cũng chưa nắm chắc, nhưng lại không muốn để ta được an tâm ngộ đạo, vì lẽ đó mà cố ý đưa tới ma vật đột kích gây rối, chỉ có điều lần này hẳn là không giống!
Khi mấy người Phương Nguyên nhẹ giọng nói thì xa xa bên trong bóng tối vô tận bỗng nhiên xuất hiện một sự biến hóa nào đó.
Bây giờ chúng tu của Thiên Nguyên đồng loạt ra tay giết ra trò, thât sự không có gì đáng nói, càng chiến càng ổn, đặc biệt là một vài nhân vật tu vị cao tuyệt càng coi trận chiến này như một cơ hội tốt để tự mình mài giũa đạo pháp. Càng ra tay càng cảm thấy hiểu ra đạo tâm, pháp lực trôi chảy, trước mặt, triều cường ma vật đã bị bọn họ trước sau tung hoành, xé rách thành từng mảnh nhỏ.
Cho dù một quân tốt nho nhỏ bên trong trận đại chiến này, lúc này cũng có thể cảm giác được chiến cuộc đã định!
Nhưng cũng ngay vào lúc này, trên đạo tâm của mỗi người bỗng nhiên nhiều thêm một tia áp lực.
Chương 1987 Đối thủ, và bản thân mình (2)
Đặc biệt là các cao thủ xông vào trước nhất như Đông Hoàng Đạo chủ cùng Chí Tôn Tà Hoàng, đột nhiên trầm xuống, pháp lực quét ngang đẩy ma vật xung quanh ra, sau đó lui người về phía sau, ngưng thần tụ khí tự che chở mình, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn sang phía trước.
Trong bóng tối phía trước chậm rãi hiện lên một khuôn mặt cực lớn.
Khuôn mặt đó rất anh tuấn, hoàn mỹ, mỗi một tấc cũng giống như được tinh tế dùng thước đo tạc ra.
Hắn nhắm mắt lại, như thiên địa ngủ say.
Mà ở bên cạnh gương mặt cực lớn đó cũng có hơn trăm thân hình lít nhít hiện ra.
Bọn họ đều bất động nhưng khí cơ lưu chuyển trên người lại như chất chứa cả một thế giới, khủng bố khó tả.
Mấy người Đông Hoàng Đạo chủ lúc này trái tim đều hơi kinh ngạc.
Bọn họ cảm thấy áp lực vô cùng mạnh mẽ, mà áp lực này là do bóng người xung quanh khuôn mặt lớn kia gây ra.
Bọn họ rời khỏi Thiên Nguyên, đi tới ba mươi ba tầng trời, cảm nhận được vượt qua cảnh giới Đại Thừa, bây giờ cũng đang thừa dịp trận chiến này để làm vững chắc cảnh giới của mình. Ngay cả bọn họ cũng không rõ, cảnh giới bây giờ của bọn họ ở đại Tiên giới được người ta gọi là “Bất Hủ”, chỉ có điều bọn họ cảm giác được loại cảnh giới này mạnh mẽ vượt qua sự tưởng tượng của các đời trước của Thiên Nguyên.
Đây là một cảnh giới vô địch!
Nhưng sau khi nhìn thấy bóng người bên cạnh khuôn mặt lớn kia, bọn họ bỗng nhiên trầm xuống.
Cảnh giới này hóa ra không phải vô địch...
.,.. Đối mặt với kẻ địch của mình, hóa ra còn mạnh hơn so với mình tưởng tượng nhiều.
- Bạch!
Cũng lúc này, khuôn mặt lớn kia cũng bỗng nhiên mở mắt ra.
Hai ánh mắt giống như thực chất đột nhiên ngang qua hư không đâm thủng toàn bộ chiến trường, đánh về phía Thiên Nhân quan.
Trong thức hải của chúng tu đã thấy hai ánh mắt này đâm thủng vô số tu sĩ, thậm chí là Tiên Tôn, sau đó đánh về phía Thiên Nhân quan, làm toàn bộ cửa ải bị đổ nát, bọn họ cảm nhận được cảm giác trái tim không còn hơi sức, không thể chống đối được nữa.
Loại cảm giác thân ở trong trời đất nhưng thiên địa lại đối địch với mình không cách nào diễn tả được bằng ngôn từ.
Đây là cảm giác tuyệt vọng.
Chỉ có điều hình ảnh tuyệt vọng đó chỉ xuất hiện trong thức hải của chúng tu.
Bởi vì khí cơ của gương mặt lớn đó ảnh hưởng tới thần niệm của bọn họ.
Trong một chốc gương mặt lớn kia xuất hiện, Phương Nguyên ở trước Thiên Nhân quan bước về phía trước một bước, tiến vào trong chiến trường.
- Xoẹt!
Trong giây lát đó, một cơn sóng gợn mắt thường có thể thấy được, trong thời khắc nguy cấp ngang qua toàn bộ chiến trường.
Chỗ cơn sóng này đi qua, tất cả ma vật thậm chí bao gồm cả Thiên Ma đều bỗng nhiên bị định giữa không trung, rồi sau đó chậm rãi biến mất, hóa thành mảnh vỡ, thân hình của Phương Nguyên như bỗng nhiên xuất hiện trước người Đông Hoàng Đạo chủ, hai tay đặt sau lưng lẳng lặng nhìn về phía trước, hắn chưa vội mở miệng, nhưng bên người lại là đạo uẩn xa xôi...
Tinh quang trong đôi mắt kia lúc này đều biến mất, chỉ có ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Phương Nguyên.
Mà bóng người nắm giữ sức mạnh Bất Hủ kia lúc này lại như chịu sự sợ hãi gì đó, tất cả đều lặng yên lui về phía sau mây, hòa vào bóng đêm vô tận sau lưng, chỉ lo cách gần Phương Nguyên quá sẽ bị khí cơ trên người hắn làm bị thương.
- Hả?
Mấy người Đông Hoàng Đạo chủ đều ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên dọa những bóng người kia.
Vào lúc này có thể rõ ràng cảm giác được áp lực trên đạo tâm của mình đã mất đi, một lần nữa trở nên an bình.
Chỉ là trên đạo tâm có âm ảnh khủng bố, lại thêm tư vị phức tạp.
- Một kiếm thủ Thiên quan, bảo hộ nhân gian ba ngàn năm, hóa ra hắn bây giờ...
Dù là đạo tâm kiên định như Đông Hoàng Đạo chủ, tâm tính cuồng ngạo như Chí Tôn Tà Hoàng, lúc này không khỏi sinh ra vẻ ảm đạm, còn ánh mắt của nữ tiên tóc bạc Kim Hàn Tuyết, Nữ đế Cửu Trùng Thiên Lý Hồng Kiêu đều hơi sáng lên.
Nhất là Tống lão quái phía dưới Thiên Nhân quan.
Gương mặt gã như sắp khóc rồi, run rẩy chỉ vào Phương Nguyên đang đứng quay lưng lại, bi ai nói:
- Hắn... hắn vẫn là người sao?
Lạc Phi Linh bên cạnh trầm tư một phen, nói:
- Không thể không nói, vấn đề này ngươi hỏi hay lắm!
- Đợi ba ngàn năm, ngươi chờ vài người này tới sao?
Trong ma tức vô tận, Phương Nguyên đứng đối diện khuôn mặt lớn kia, thoạt nhìn dường như thân hình bọn họ chênh lệch khá xa, nhưng trước khí thế thì lại ngang nhau. Gương mặt lớn kia nhìn Phương Nguyên, không biết trong mắt là trào phúng hay cừu hận, qua hồi lâu mới có tiếng nói trầm ổn vang lên, như là u linh dập dờn trong hư không, có vẻ hơi ung dung, dường như áp chế Phương Nguyên.
Cũng không biết sao, nghe hắn, trong đầu của chúng tu Thiên Nguyên đều xuất hiện một áp lực không tên.
Hoặc là nói, cảm giác thấp kém.
Trong tiếng nói kia không giống ngậm thần thông nào đó, chỉ là nghe vào tai tự nhiên có thể ảnh hưởng tâm thần người ta.
- Bọn họ đến rồi, đã đủ!
Phương Nguyên trả lời cũng rất bình tĩnh, rất khẳng định.
- Ha ha, chuyện cười!
Gương mặt kia bỗng nhiên cười gằn.
Sau chữ cuối cùng vang lên, ở bên người nó bỗng nhiên có ma tức cuồn cuộn ập tới.
Trong ma tức này chứa một loại tà khí chí cao vô thượng nào đó, loại tà khí kia tương tự với một thân hoàng uy của nữ đế Cửu Trùng Thiên, chỉ là khủng bố hơn, như là chúa tể của thiên địa vô tận này, đã vượt qua cảnh giới ngôn xuất pháp tùy, trái tim hơn động thì có thể dẫn dắt vùng thế giới này, theo ý nghĩ của hắn đủ để trấn áp, vì lẽ đó tồn tại đối nghịch với hắn tuyệt đối không thể chạy trốn.
Chương 1988 Tấn công về Thái Hoàng Thiên (1)
Cảm ứng được loại sức mạnh này, cho dù là Đông Hoàng Đạo chủ hay là mấy người Chí Tôn Tà Hoàng, tất cả đều biến sắc, càng không cần nói tới đạo thống cùng Tiên quân, Thần tộc khắp nơi, dưới khí tức này bọn họ thậm chí sinh ra suy nghĩ muốn áp sát đất quỳ lạy!
Nhưng cũng vào lúc này Phương Nguyên giơ tay trái lên, giơ tay áo lớn.
Thoạt nhìn cũng không giống đang dùng sức mạnh nào, chỉ phất tay áo thôi đã có một luồng đạo ý hùng hồn bốc lên, cùng với tà khí của người kia từ trên xuống dưới, một người từ dưới lên, hai người đụng nhau lợi dụng chỗ trung tâm va chạm, đột nhiên hóa thành trường lực vô hình khuếch tán xung quanh, nhìn bằng mắt thường giống như hư không bỗng nhiên bị chia làm hai nửa.
- Rào!
Gương mặt lớn kia bỗng nhiên tan vỡ, hóa thành ma tức nồng nặc tản ra xung quanh.
Thân hình của Phương Nguyên cũng chấn động bay về phía sau.
Chúng tu vô tận của Thiên Nguyên lúc này trong lòng kinh hãi, giương mắt lên nhìn, trái tim chìm xuống.
Sự mạnh mẽ của sức mạnh đó làm ma tức hắc ám vô tận xung quanh bị xua tan.
Trong tầm nhìn của chúng tu Thiên Nguyên dần dần có một đại quân ma vật không nhìn thấy giới hạn hiện ra.
Đúng lúc này, pháp lực của tất cả mọi người lúc này cũng giống như bị đọng lại.
Bọn họ nhìn thấy, ma vật đã không có cách nào dùng số lượng hoặc loại cấp bậc nào đó để miêu tả nữa.
Kia vốn có nhiều tầng trời chồng lên nhau.
Tầng thấp nhất chính là ma vật vô tận, số lượng chỉ có thể nói là vô cùng vô tận, tu sĩ đến từ Thiên Nguyên số lượng đã nhiều vô cùng rồi, nhưng so với đám ma vật đó quả thực là không đáng nhắc tới, tựa như chênh lệch giữa một chén nước cùng hải dương.
Còn ở trên, từng con Thiên Ma đan dệt thành, hóa thành một vùng mây đen liên tục nhúc nhích.
Bên trên Thiên Ma là từng bóng người đang đứng chắp tay, bọn họ có hóa thành hình người, có người lại giống như quỷ quái, khí cơ trên người mỗi người đều mạnh hơn so với Thiên Ma, quan trọng hơn chính là từ trong ánh mắt của bọn họ rõ ràng có thể thấy được bọn họ đều có trí khôn, nắm giữ linh tính của sinh linh, bây giờ nhìn chúng tu Thiên Nguyên như đang nhìn một con mồi vậy.
Còn trên đám người đó lại có một cái vương tọa màu đen, phía trên chỉ có một người đang ngồi.
Người này chính là gương mặt lớn ban nãy bay về phía sau, rơi vào vương tọa rồi hóa thành một người, dáng vẻ giống với gương mặt lớn kia, nhưng lại có vẻ sinh động hơn nhiều. Lúc này hắn xa xôi tự tại ngồi trên vương tọa màu đen, ánh mắt tựa như cười như không, nhìn Phương Nguyên đầy hứng thú nói:
- Hình như ngươi đã tăng lên không ít, đã đạt tới Đế cảnh chưa?
Mấy người Đông Hoàng Đạo chủ ở phía sau đều khẽ nhíu mày, dường như không hiểu Đế cảnh là gì.
- Ngươi có thể tới thử xem!
Phương Nguyên thuận miệng trả lời, sau đó nhìn về phía người đang ngồi trên vương tọa, nói:
- Còn ngươi thì sao? Đã đến Đế cảnh chưa?
Trên vương tọa màu đen, Đế Hư cười tủm tỉm nói:
- Ngươi đoán xem?
Nói không nói rõ.
Ngàn vạn dặm hư không đều vắng vẻ không có ai dám nói gì lúc này, để phá vỡ sự yên tĩnh đó.
Cũng may Đế Hư nhanh chóng lại nở nụ cười, lắc đầu nói:
- Chẳng qua có được Đế cảnh hay không kỳ thực cũng không quan trọng như vậy, làm sao đánh vỡ thần quan này của ngươi mới là quan trọng nhất, ngươi ở trước quan này đợi ba ngàn năm, ta cũng đã chuẩn bị ba ngàn năm, bây giờ ngươi đã chờ được người ngươi muốn chờ, ta cũng đã chuẩn bị xong của ta, có lẽ, thời điểm chân chính phân thắng bại của chúng ta đã tới rồi!
Phương Nguyên chậm rãi khoanh hai tay, nhìn hắn nói:
- Ồ?
Đế Hư khe khẽ lắc đầu, hơi giơ tay.
Dường như có loại khí cơ nào đó phát ra, thiên địa bỗng nhiên run lên một cái.
Đó là bởi vì ma vật mà hắn đang ngự lúc này đều xông về phía trước, chỉ có mấy trăm trượng thôi nhưng đại ma vật vô cùng vô tận đó chỉ hơi động như vậy lại tựa như làm cả thiên địa phải rung chuyển. Trước Thiên Nhân quan, chúng tu Thiên Nguyên lúc này đều không khỏi run lên, theo bản năng người người lấy pháp bảo ra, từng trận địa đón địch bày ra...
- Ha ha...
Đế Hư nhìn thấy cảnh đó thì dường như rất vui vẻ, trong tiếng cười lớn mở bàn tay trái ra.
Trong lòng bàn tay của hắn lại có một lá cờ nho nhỏ bay ra.
Khi lá cờ bay lên không cũng biến thành càng lúc càng lớn.
Chỉ thấy lá cờ kia mở rộng, một màu ngăm đen như toàn bộ cờ đều do ma tức thuần túy nhất luyện thành, mà ở bên trên lá cờ đó lại quấn quanh một loại đạo uẩn như tơ nhện tung ra ngoài, xuyên qua toàn bộ ba mươi ba tầng trời, ma vật che ngợp bầu trời nhìn thấy lá cờ này thì bỗng nhiên trở nên táo bạo hơn nhiều, giống như dã thú bị người ta xích cổ vậy...
Vù vù vù
Sau khi lá cờ này xuất hiện, chư phương thiện địa ở xung quanh cũng cùng run rẩy tỏa ra âm thanh khiến người ra rung động tâm hồn.
Chỉ thấy trên dưới trái phải, chưa phương thiên địa cùng nứt ra một cái lỗ lớn, từ trong cái lỗ kia ma vật tựa như đàn ong cùng nhau dâng lên như mây đen vô tận, chầm chậm bay lên, đan dệt với nhau che kín bầu trời...
Chương 1989 Tấn công về Thái Hoàng Thiên
Trước mặt ma vật vô tận này, Thiên Nhân quan hiển hách kia bỗng nhiên trở nên nhỏ bé.
Chúng tu Thiên Nguyên hung hăng mà đến, lúc này trong lòng lạnh lẽo, đã có không biết bao nhiêu người giương mắt nhìn thiên địa vô cùng vô tận, cùng ma vật vô cùng vô tận kia, trong tròng mắt đều sinh ra một loại sợ hãi nào đó, hùng tâm tráng trí ban đầu đã không còn sót lại chút gì khi những ma vật này xuất hiện, chỉ còn lại trái tim bị thiên địa ép tới không có cách nào thở nổi.
- Ngươi ở đây ba ngàn năm, chắc đã quen rồi!
Đế Hư nhìn Phương Nguyên, nhẹ nhàng cười:
- Nhưng ngươi vẫn đừng quên, nơi này là ba mươi ba tầng trời!
Hắn ngồi trên vương tọa màu đen, chậm rãi giang tay ra, nói:
- Nơi này là thế giới của ta!
Sau đó hắn mới nhìn về phía bàn cờ kia cười tủm tỉm nói:
- Trước đây nhiều nhất ta cũng chỉ có thể sai khiến Ma linh của ba phương thiên địa, năm phương thiên địa tới tấn công ngươi, nhưng trong ba ngàn năm này ta cũng không nhàn rỗi, ta đã luyện ra Hồng Mông kỳ ba mươi ba tầng trời, thánh kỳ vừa xuất hiện, chư thiên Ma linh đều nghe hiệu lệnh của ta, thần quan này của ngươi có thể chặn một phương thiên địa, ba phương thiên địa, thậm chí mười phương thiên địa, nhưng bây giờ ba mươi thiên đều đến tấn công ngươi, không biết ngươi còn mấy phần chắc chắn tiếp tục thủ ở đây bảo hộ nhân gian?
Đế Hư, không chỉ một mình Phương Nguyên nghe thấy, tất cả sinh linh Thiên Nguyên đều nghe thấy.
Tuy rằng bọn họ không hiểu rõ lắm, nhưng lúc này cũng không khỏi thay đổi sắc mặt, ý thức được một loại khủng bố nào đó.
Phía sau trên thần quan, Bạch hổ và thanh long lúc này cũng đều thay đổi sắc mặt.
Bọn họ rõ ràng hiểu được lời nói của Đế Hư nặng nề tới mức nào.
Lúc này Lạc Phi Linh cũng thấp giọng tự nói:
- Nhìn dáng vẻ thì lần này hắn quyết tâm đấy!
Hoàng Sa Lão Quái Tống Long Chúc nghe xong lời này thì thân thể không khỏi run lên.
Ào ào ào...
Cái cờ màu đen phấp phới trên không trung, bay phần phật.
Còn chư thiên xung quanh, ma vật vô tận cùng nhau trở nên táo bạo, dường như đã nổi điên, nhưng cố tình lại bị sức mạnh nào đó áp chế khiến chúng không dám trực tiếp nhào tới mà chậm rãi áp sát rồi hình thành một áp lực không có cách nào hình dung.
Dường như là một trái tim đang bị đè ép kịch liệt, tâm thần không hỏi co rút lại.
Tất nhiều thần tướng hiểu bày binh bố trận lúc này tâm thần càng căng thẳng.
Bọn họ dĩ nhiên phát hiện ra ma vật của ba mươi ba tầng trời này đáng sợ vượt xa so với ma vật ở Thiên Nguyên của bọn họ.
Ma vật hung cuồng, mọi người đều biết.
Nhưng ma vật cũng có điểm yếu riêng, đó chính là hỗn loạn tưng bừng, từng người tự chiến.
Trong trận đại chiến như vậy, hàng ngũ Tiên quân của Nhân tộc có thứ tự liền dễ dàng chiếm thượng phong, nhưng hiện nay đã khác, đám ma vật này lại chịu trói buộc, không còn dáng vẻ hỗn loạn điên cuồng nữa, đã như thế, nếu đại chiến thì Nhân tộc sẽ không còn ưu thế nữa.
Mà lúc áp lực đang không ngừng tăng cường, Đế Hư vẫn chưa ngừng nói chuyện, hắn vẫn cười tủm tỉm, ánh mắt chỉ nhìn Phương Nguyên, tiếng nói lại truyền khắp chư phương thiên địa, vang vọng qua lại trong ma tức như chư thiên bát hoang đồng thời mở miệng:
- Quan trọng hơn chính là nơi này là ba mươi ba tầng trời, nơi này là thế giới ma tức vô tận, ngươi mời những người này từ Thiên Nguyên tới, cho dù là thật sự có mấy phần tác dụng thì sao có thể bù đắp được pháp lực của mình, chỉ dựa vào bản thân của bọn họ thì có thể chịu được bao lâu?
Rào...
Một câu nói này lập tức có không biết bao nhiêu tu sĩ Thiên Nguyên chịu âm ảnh tầng tầng trong tim.
Vấn đề này kỳ thực đã có rất nhiều người nghĩ đến.
Không biết có bao nhiêu tu sĩ thật sự cho rằng đi tới trước Thiên Nhân quan này chỉ cần đánh cược tính mạng đại chiến một trận liền có thể cứu vớt sự nguy nan của Thiên Nguyên, thậm chí cứu vớt được ba mươi ba tầng trời,nhưng khi bọn họ chân chính đối mặt với chư thiên ma vật mới ý thức được mình thực sự nghĩ quá đơn giản.
Ma vật vô cùng vô tận cho dù là mặc cho bọn họ giết, sợ là trong thời gian ngắn cũng không thể giết xong được, mà nếu đánh trong thời gian dài, một thân pháp lực của bọn họ làm sao chống lại sự tiêu hao được?
Càng có người từ vấn đề này mà nghĩ tới một điểm khác...
... Phương Nguyên trấn thủ Thiên Nhân quan ba ngàn năm làm sao bổ sung một thân pháp lực của mình?
- Vì lẽ đó ngươi coi chính mình là hiệu triệu quần hùng nhân tộc, đánh một trận với Hồng Mông ta, nhưng trên thực tế trái lại là ngươi đã đưa hy vọng cuối cùng của văn minh Nhân tộc vào tử lộ, sau trận chiến này, hoàn vũ vô tận sẽ không còn bất kỳ khí vận nào của Nhân tộc ngươi nữa...
Tiếng nói của Đế Hư vang lên, đại kỳ màu đen đột nhiên bay lên chín tầng trời.
Ma ý vô tận phát tán ra, chư thiên ma vật đồng thời ngửa mặt lên trời hống lớn, đi xuống từ bốn phương tám hướng.
Hầu như trong nháy mắt cả tòa Thiên Nhân quan cũng bị ma vật bao phủ.
- Nhanh... bày trận...
- Tử... tử chiến...
Không biết có bao nhiêu tu sĩ Thiên Nguyên, các bộ Tiên quân Thần tướng đồng thời hét lớn, sai quân bố thủ.
Nhưng bất kỳ là ai cũng có thể nghe được, bây giờ tâm thần bọn họ đều đã rối loạn, trong tiếng hét vang, tiếng nói cũng trở nên run rẩy.
Phàm là người có kiến thức thậm chí không cần có tu vị quá cao đều biết Đế Hư đang công tâm.
Chương 1990 Thua một nửa
Hắn chỉ dùng kế sách công tâm đơn giản nhất.
Trước khi đại chiến trước tiên làm rối loạn tâm của chúng tu Thiên Nguyên!
Chỉ có điều càng là kế sách đơn giản, lúc này lại càng khó chơi, bởi vì hiểu được đạo lý này thì thế nào, cho dù đạo tâm kiên định như Đông Hoàng Đạo chủ lúc này cũng chỉ có thể làm đạo tâm của chính mình không bị ảnh hưởng, nhưng cũng không thay đổi được ý nghĩ của người khác. Đế Hư nói sự thực, hắn không bịa đặt hay nói dối, hắn chỉ nói chuyện thực tế nhất ra mà thôi, mà những sự thực đó bây giờ chính là hữu dụng nhất để ảnh hưởng tới một thân chiến ý của chúng tu Thiên Nguyên...
Trận chiến này dường như còn chưa bắt đầu, chúng tu Thiên Nguyên đã thua một nửa rồi.
Nếu tiếp tục như vậy, Thiên Nhân quan này có thể thủ đến bao giờ?
Lẽ nào khi Thiên Nhân quan thất thủ thì chính là lúc hy vọng cuối cùng của Nhân tộc tuyệt diệt sao?
Xung quanh đã bắt đầu hỗn loạn nhưng cũng có rất nhiều ánh mắt tập trung vội vã nhìn Phương Nguyên.
Mà ở sau lưng ma vật vô tận, Đế Hư vẫn án binh bất động cũng đang dùng ánh mắt uy nghiêm đáng sợ nhìn mặt Phương Nguyên.
- Ngươi nói thực sự không sai.
Phương Nguyên vẫn bắt chéo hai tay, đứng thẳng trong hư không.
Chung quanh hắn tỏa ra đạo uẩn, đương nhiên sẽ không làm cho ma vật bình thường gần người, ở bên cạnh hắn được tạo thành một khoảng trống lớn, còn chính hắn vẫn duy trì sự bình tĩnh, chỉ là ánh mắt nhẹ nhìn về phía Đế Hư:
- Dù như thế nào, Thiên Nhân quan đều không thủ được, đủ để tuyệt diệt ba mươi ba tầng trời, sức mạnh mà Tiên đế cũng không thể ra sức phá diệt, ta làm sao chỉ dùng thần quan mà ngăn trở được?
Đông Hoàng Đạo chủ giơ tay lên trấn áp hai con Thiên Ma bên người, trong mắt đã tỏa ra sự lo lắng vô tận.
Nhưng con mắt của Đế Hư lại hơi phát sáng, dường như không ngờ tới Phương Nguyên sẽ nói như vậy.
Trong lời nói thật sự giống như đã đầu hàng.
Nhưng Phương Nguyên nhanh chóng nói tiếp:
- Ai nói chúng ta muốn giữ?
Lông mày của Đế Hư không nhịn được mà hơi nhíu lại.
Lúc này Phương Nguyên lại ngẩng đầu lên, đáy mắt dường như có một vẻ hung hãn.
Thân hình hắn bỗng nhiên bay lên cao cao, sức mạnh quanh người đẩy hư không vô tận ra, thân hình hắn lúc này đã lớn lên vô tận, áo bào rộng từ từ mở ra đủ để che kín bầu trời, mắt sáng ngời giống như vì sao, tiếng nói cũng vang vọng toàn bộ chiến trường, truyền vào đáy lòng mỗi một tu sĩ Thiên Nguyên:
- Một mình thủ thần quan ba ngàn năm, chúng ta không cần ai giúp đỡ. Mà dựa vào hy vọng!
- Ta nói bọn họ đến là đủ rồi...
- Không phải nói chúng ta có thể chống lại lực phá diệt của ba mươi ba tầng trời...
- Mà là chỉ có một chút hy vọng này là đủ rồi...
Ầm!
Khi hắn nói xong thì bàn tay đã liên tiếp đánh về phía Thiên Nhân quan.
Thiên Nhân quan được Đế Hư mơ ước ba ngàn năm, mỗi giờ mỗi khắc đều muốn hủy diệt, bây giờ lại bị một chưởng của Phương Nguyên vỗ cho ầm ầm tan vỡ. Thần quan cứng rắn không thể phá vỡ lại hóa thành một vùng hỗn loạn, như ngôi sao dập dờn trong tinh không vô tận.
Cho dù là mấy người Đông Hoàng Đạo củ hay là Đế Hư ở phía xa đều bỗng đứng thẳng người lên.
Đại chiến vừa bắt đầu, hắn đã tự mình phá hủy thần quan?
- Có hy vọng, chúng ta không cần thủ nữa!
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trong lòng bàn tay của Phương Nguyên tỏa ra đạo uẩn vô tận trải rộng ra phía dưới.
Đạo uẩn vô tận chậm rãi lưu chuyển làm cho thế giới tán loạn kia bắt đầu lần nữa đan dệt pháp tắc, biến ảo từ một tòa thần quan hóa thành một chiếc chiến thuyền lớn vô cùng, đột ngột xuất hiện trong vùng hư không này, các loại tinh diệu chậm rĩa thành hình, cực kỳ thần thánh, bao la khó tả, bởi vì dù sao nó cũng biến ảo thành cả thế giới...
- Ngươi nói không sai, đây quả thực là tranh đấu vì khí vận cuối cùng của Nhân tộc!
Phương Nguyên đứng trên đầu thuyền, ánh mắt xuyên qua chiến trường vô tận nhìn thẳng mặt Đế Hư, tiếng nói rung động chư thiên vô tận:
- Vì lẽ đó cơ hội cuối cùng này chúng ta sẽ không lãng phí ở việc phòng thủ, chúng ta muốn tấn công!
- Tấn công về Thái Hoàng Thiên!
Bàn tay trái chạm đất, Phương Nguyên biến Thiên Nhân Quan thành một chiến thuyền lớn, bàn tay phải lại mạnh mẽ ấn về phía sau.
Một lúc sau, đằng sau Thiên Nhân Quan, Lục Đạo Luân Hồi đại trận được Phương Nguyên canh giữ ba ngàn năm đột nhiên xuất hiện một thân hình trong bóng tối, vô cùng lớn, chiếm cứ trên hư không, đại trận đó lại bị sức mạnh của bản thân Phương Nguyên vận chuyển. Chỉ là vận chuyển lúc này khác với trước, hình thành một luồng sức mạnh nghịch lưu!
Trước đó Lục Đạo Luân Hồi đại trận vận chuyển đã mang Ma tức vào trong Thiên Nguyên, nhưng hiện giờ Phương Nguyên khởi động đại trận lại hình thành một sức mạnh hoàn toàn khác biệt. Vô số người đều nhìn thấy, sức mạnh giống như lưu quang trong nháy mắt đã vượt qua khoảng không vô tận, nhanh chóng tiến về phía Thiên Nguyên, sinh linh Thiên Nguyên nhìn thấy cảnh tượng này giống như thấy một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, rơi thẳng vào bên trong Ma địa, nắm lấy một luồng đạo tức, nhanh chóng thu lại...
- Đó là...
Cho dù là tu sĩ Thiên Nguyên đứng trước Thiên Nhân Quan hay sinh linh Hồng Mông do Đế Hư dẫn đầu đều nhìn thấy một màn này.
Bọn họ nhanh chóng biến sắc, thất thanh kêu lên.
Chỉ dựa vào cảm ứng bọn họ cũng biết hiện giờ Phương Nguyên đang làm chuyện gì?