-
Chương 1981-1985
Chương 1981 Tương phùng dưới Thiên Nhân quan (1)
Đến cảnh giới như bọn họ, tu vị tạo hóa cũng đã sớm đạt tới một cảnh giới vô cùng huyền diệu, chỉ là vì Thiên Nguyên nên vẫn luôn lưu lại nhân gian, ở một mức độ nào đó, Thiên Nguyên là vị trí mà bọn họ che chở, nhưng khi ti vi của bọn họ ngày càng tăng cao thì đã trở thành lao tù của bọn họ, khiến bọn họ có cảm giác không có cách nào mở lòng.
Mãi đến tận lần này, bọn họ theo Lão Quy rời Thiên Nguyên tiến vào hoàn vũ vô biên mới bỗng nhiên cảm thấy sự áp lực trong lòng đã biến mất.
Ngay sau khi Lão Quy tiến vào tinh không, có vô số người đều phát hiện sự biến hóa trên người Thập Tôn Tiên đạo. Khí tức trên người bọn họ vốn như ánh nến lẳng lặng nhảy lên, nhưng vừa rời khỏi Thiên Nguyên lại như một sức mạnh nào đó bị áp chế, bỗng nhiên bay vọt lên, ánh nến trở thành cây đuốc, rồi sau đó trở thành bó đuốc gồ lên, giương cao giống như muốn rọi sáng toàn bộ tinh không.
- Đây chính là, cảm giác nhảy ra khỏi thiên địa?
Đông Hoàng Đạo chủ khép hờ hai mắt, cảm nhận sự biến hóa trên người mình, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói.
- Nếu như dùng châm ngôn thì đây chính là phi thăng!
Chí Tôn Tà Hoàng bình tĩnh mở miệng, chỉ là ánh mắt chậm rãi đảo qua những đạo tu khác bên trên mai rùa, trong lời nói hình như có nhàn nhạt nghi hoặc:
- Chỉ có điều ngoại trừ những người đã lĩnh ngộ tầng sức mạnh khác như chúng ta ra, đối với tu sĩ Đại Thừa bình thường, sau khi phi thăng, mất đi đại đạo thiên địa che chở, tu vi của bọn họ hẳn là phải yếu hơn trước một chút mới phải, vì sao lại cảm thấy...
Hắn nói rất có lý, cũng là chuyện mà chư vị Tiên Tôn khác đang suy nghĩ.
Bây giờ Thiên Nguyên trải qua ba ngàn năm chiến loạn, một đời thiên kiêu một đời chết trận, nhưng có vô cùng nhiều điển tịch mở ra, các loại tài nguyên cũng không còn giấu làm của riêng. Có người đã từng đánh vỡ tử lộ muốn ra khỏi Thiên Nguyên để lên cảnh giới Hóa Thần, còn mài giũa ra càng ngày càng nhiều cao nhân. Thập Tôn Tiên đạo đứng ở đỉnh cao của Thiên Nguyên thì càng không cần phải nói, bọn họ là người thành tựu Đại Thừa sớm nhất, có truyền thuyết rất nhiều người trong số họ trong ba ngàn năm này đã tìm hiểu đại đạo, chạm tới sức mạnh siêu thoát khỏi cảnh giới Đại Thừa.
Trừ Thập Tôn Tiên đạo ra, tu sĩ cảnh giới Đại Thừa của Thiên Nguyên cũng không thiếu.
Bây giờ Thiên Nguyên vốn trên lịch sử là một đời có sức mạnh Tiên đạo cường thịnh nhất trước đến nay.
Trong suy đoán của Đông Hoàng Đạo chủ cùng Chí Tôn Tà Hoàng, bọn họ rời khỏi Thiên Nguyên, lực lượng chỉ có thể càng mạnh hơn, bởi vì bọn họ đã sớm lĩnh ngộ được sức mạnh siêu thoát Đại Thừa, chỉ là khi đang còn ở Thiên Nguyên thì không dám triển khai sức mạnh kia, bị bó tay bó chân mà thôi.
Nhưng tu sĩ Đại Thừa bình thường rời khỏi Thiên Nguyên chỉ có thể trở nên càng yếu hơn. Bởi vì sức mạnh của bọn họ vốn là đến từ Thiên Nguyên, rời khỏi nó thì giống như mất đi bổn nguyên.
Nhưng bây giờ bọn họ quan sát, chỉ thấy trên mai rùa, khí tức nổ vang như biển, chiến ý ngập trời như vực sâu như thác nước, khí tức của nhiều người không bị yếu đi mà còn dồi dào hơn, thậm chí mãnh liệt hơn.
- Nguyên nhân thực ra rất đơn giản, hắn sớm đã đưa tiên điển không thuộc về nhân gian đến nhân gian!
Lúc này lại do nữ tiên Kim Hàn Tuyết của thành Vong Nguyên – một người bình thường không giỏi nói chuyện lên tiếng, dường như đã sớm nghĩ tới vấn đề này, nàng lạnh nhạt nói:
- Điển tịch Tiên đạo vốn không thuộc về nhân gian, vì lẽ đó tu luyện nó ở nhân gian tuy có ích lợi lớn nhưng lại không thể hiện được ưu thế chân chính, mãi đến khi rời khỏi nhân gian mới phát ra uy lực thực sự, đây mới là dụng ý ban đầu hắn ban tiên điển cho nhân gian!
Đây vốn là một tầng cửa sổ giấy, một câu nói toạc ra, tất cả mọi người liền hiểu.
Không có ai nói thêm gì, chỉ có Đông Hoàng Đạo chủ nhẹ giọng nói:
- Bắt đầu từ khi đó, hắn đã đang chờ chúng ta!
Tất cả mọi người nghe vậy thì đều nhìn về phía trời sao xa xôi.
Người kia đã sớm đợi ở đó, hơn nữa một lần đợi là ba ngàn năm.
...
...
- Hô...
Lão Quy nhảy ra thiên địa, dễ dàng tới tinh không, phun ra khí cơ.
Một tia tiên quang bay về phía trời sao xa vô tận, dường như mơ hồ liên hệ với một đạo nào đó.
Sau đó, thân hình của Lão Quy vọt tới trước, lại có không gian vô tận bị vạch ra từng tầng một.
Đây chính là nguyên nhân chúng tu của Thiên Nguyên nhất định phải có Lão Quy dẫn đường mới có thể đi vào ba mươi ba tầng trời, khoảng cách giữa ba mươi ba tầng trời với Thiên Nguyên là cực xa, nếu như không có người dẫn đường, cho dù tu vị cao tới đâu, ở trong tinh không đi loạn hàng ngàn vạn năm cũng chưa chắc có thể tìm tới ba mươi ba tầng trời. Nhưng nếu có người dẫn đường thì có thể triển khai tu vị, xuyên qua bích chướng vô cùng, dựa vào lối phi thăng để đi thẳng tới ba mươi ba tầng trời.
Chúng tu lại một lần nữa cảm giác được sự biến ảo vô cùng của thế giới, chỉ là lần này trải qua khác với lần trước.
Bọn họ thỉnh thoảng cảm giác được mình đang xuyên qua ngân hà, thỉnh thoảng cảm thấy mình ở bên trên tinh thần tĩnh mịch hoang vu, thi thoảng cảm giác mình đang ở trong tinh hoàn xán lạn mà mỹ lệ, dường như có một lối đi nào đó xuyên thủng hoàn vũ, bọn họ đang dọc theo lối đi này để siêu thoát thời không.
Chương 1982 Tương phùng dưới Thiên Nhân quan (2)
Có rất nhiều tu sĩ đã không chịu được cảm giác cảnh tượng không ngừng biến hóa, vội vã nhắm hai mắt lại.
Nhưng những người tu hành tu vị cao thì thừa cơ hội này để xác minh sở học của bản thân.
Thậm chí có không ít tu sĩ nhận được tiên điển rơi từ trên trời xuống nhưng không có cách nào lĩnh ngộ khi ở Thiên Nguyên, sau khi tiến lên con đường này thì rất nhiều quan khiếu bỗng nhiên đều trở nên rõ ràng, tâm niệm không trở ngại, tu vị liên tiếp tăng vọt...
...
...
Ầm!
Không biết đã qua thêm bao lâu, dường như chỉ trong mấy nháy mắt, lại giống như đã qua trăm nghìn vạn năm.
Năng lực cảm nhận thời gian của nhân loại, ở trong lữ trình này đã mất đi tác dụng.
Trong cảm giác của chúng tu, chỉ cảm thấy cuối cùng bỗng nhiên đụng tới tầng bích chướng cực lớn cuối cùng, chấn động tâm can đứng ngồi không vững, như là đã say mê trong một giấc mộng dài huyễn hoặc lâu rồi bỗng nhiên tỉnh lại, không biết có bao nhiêu người đều ngẩng đầu, hơi mê man nhìn về nơi mình mới tới.
...
... Ở trước mặt bọn họ, trong bầu trời sao vô tận có một cửa ải cực lớn.
Cửa ải đó huyền diệu vô tận, không biết làm sao luyện thành, lẳng lặng bồng bềnh trong tinh không, dường như vô cùng nhỏ bé nhưng lại làm cho người ta cảm thấy cực kỳ lớn lao. Tất cả những ai nhìn thấy cửa ải này đều không hẹn mà cùng có cảm giác cửa ải kia đứng ở đó chặn tinh không to lớn lại, chỉ cần cửa ải kia tồn tại, trong hoàn vũ sẽ bị chặn vĩnh viễn.
Ở xung quanh cửa ải đang trôi nổi núi lớn vô tận.
Đó là những ngọn núi như những ngôi sao to nhỏ khác nhau, cứ thế từ từ trôi nổi trong tinh không.
Chăm chú quan sát là có thể thấy ngọn núi kia là do hài cốt của rất nhiều ma vật chồng chất lên, mỗi ngọn núi đều đại diện cho hài cốt ma vật đếm mãi không hết. Tất cả núi đều tạo thành từng cụm một giống như đại dương vô tận...
- Sao lại thế...
Có người thất thanh nói, không biết là đang sợ hãi hay kinh ngạc.
Khi ở Thiên Nguyên chinh chiến ba ngàn năm, bọn họ đều từng thấy, từng chém giết ma vật vô tận.
Nhưng nhiều hài cốt ma vật như vậy...
... Đó là có nghĩ cũng không thể tưởng được!
- Phù...
Lão Quy tiếp tục bơi về phía trước, trong quần phong có gió thổi tới.
Trên lưng rùa, chúng tu dựng hết cả tóc gáy lên.
Ở trong gió, bọn họ cảm nhận được Hắc ám ma tức nồng nặc tới mức khủng bố.
Hắc ám ma tức có nồng độ bậc này, so với trong Ma địa ở Thiên Nguyên thì nồng nặc hơn vô số lần.
Ở trong thế giới tàn tạ này lại vô cùng vô tận, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy ma tức khủng bố nhường này...
Nên hình dung thế giới này như thế nào?
Hoang vu tới cực hạn, tĩnh mịch tới cực hạn, không có chút hi vọng và ánh sáng nào.
Chỉ có đại quân Thần tộc trên mai rùa, lúc này ánh mắt trở nên đau đớn mà phẫn hận, bọn họ có thể nhận ra được nơi bọn họ đang ở chính là vị trí đã từng là thiên ngoại. Nơi này đã từng là cố thổ của bọn họ, nhưng bây giờ nơi đã từng có sức sống bừng bừng đã không còn khác gì so với ba mươi ba tầng trời, đã biến thành một vùng tuyệt địa!
- Đây chính là thế giới sau khi bị phá diệt sao...
Có người nhớ tới sự thực này, cả người đều đang run lên.
Sự tuyệt vọng vô cùng vô tận này lẽ nào chính là đầu nguồn của đại kiếp nạn, là nơi mà mình phải chinh chiến?
Lão Quy vẫn đang tiếp tục đi về phía trước, thân thể to lớn đánh tay một ngọn núi đang bồng bềnh trong tinh không làm cho hài cốt ma vật bị đè ép trong núi bị đánh tan ra, lại như được thức tỉnh, có thể nhìn thấy được khuôn mặt dữ tợn mà khủng bố của chúng.
Vòng qua “biển” núi tựa như vô cùng vô tận này, Lão Quy đi tới trước cửa ải kia.
Đến nơi này mới phái hiện cửa ải này so với tưởng tượng của bọn họ thì còn lớn hơn, giống như một thế giới, từ xa trấn giữa ngân hà.
Trên cửa ải viết ba chữ lớn: Thiên Nhân quan!
Bên trái cửa ải, trên lang trụ quấn quanh một con thần long cả người vảy đen, dài đến trăm trượng, bây giờ dường như đang ngủ say, có thể thấy trên thân thể nó có từng vết sẹo khủng bố, cho dù là ngủ say thì vẫn có hung khí vô tận khuấy động bốn phương.
Bên phải cửa ải thì đang có một con bạch hổ đang nằm, tẻ nhạt vung vẩy đuôi, ánh mắt miễn cưỡng quét tới.
Còn ở phía dưới cửa ải lại có một cái bệ đá.
Chúng tu trên lưng Lão Quy đến nơi này trước tiên liền đến nhìn bệ đá đó.
Sau đó bọn họ cũng nhìn thấy trên bệ đá kia giờ đang có hai người đang đánh cờ vây, một người trong đó là một nữ tử thân mặc váy trắng, dung nhan xinh đẹp, tay nâng cằm tựa như đang tính muốn chơi xấu. Còn ở đối diện nữ tử chính là một nam tử mặc áo bào đen, dung nhan của hắn anh tuấn, khí cơ mờ mịt, xung quanh không thấy đạo uẩn, chỉ có cảm giác như hòa nhập với vạn vật thiên địa.
Nhận ra được chúng tu đã đến, hắn từ từ đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía mọi người đang ở trên lưng rùa...
Không biết có bao nhiêu người sau khi nhìn thấy khuôn mặt của nam tử hắc bào kia thì bỗng trở nên kích động.
Đặc biệt là một vài nữ tử hồng nhan tóc bạc, trong mắt tỏa ra mấy phần vui mừng, mấy phần kinh hoảng.
Ba ngàn năm qua rồi, hắn quả nhiên còn sống...
... Hơn nữa hình như hắn chưa từng thay đổi?
Đông Hoàng Đạo chủ ổn định tâm tình, nhảy lên từ lưng Lão Quy, xa xa lướt về bệ đá.
Hai tay hắn thi lễ, vái chào từ xa:
Chương 1983 Sóng to vô tận
- Phương đạo hữu, một lần đã phải thủ Thiên quan ba ngàn năm, cực khổ rồi!
Nam tử áo bào đen tiến lên đón, chắp tay đáp lễ nói:
- Là chuyện nên làm thôi!
Một kiếm thủ Thiên quan, ba ngàn năm không cho đại kiếp nạn giáng thế, khổ cực không?
Cũng chỉ là chuyện nên làm mà thôi!
Đông Hoàng Đạo chủ đối thoại với nam tử mặc áo đen có thẻ thanh thản đơn giản!
Nghe vào trong tai chúng tu lại tựa như tạo ra sóng to vô tận!
Nam tử mặc áo đen này chính là người một kiếm thủ Thiên quan trong ba ngàn năm trong miệng Đông Hoàng Đạo chủ sao?
Trước khi chạy tới Thiên Nhân quan này còn có rất nhiều người chưa hiểu được khái niệm kiếm thủ Thiên quan ba ngàn năm, mãi tới tận kia tới gần cửa ải này, nhìn thấy những ngọn núi lớn chồng chất thây ma vật, những ngọn núi lớn lại hình thành một vùng biển rộng trong tinh không thì mới cảm nhận được trong thế giới tịch diệt này, hắc ám ma tức dày đặc tuyệt vọng như thế mới thoáng hiểu ra khái niệm một kiếm thủ Thiên quan, cũng sinh ra tâm ý ngước nhìn đối với người này...
Không sai, chính là ngước nhìn!
Cái gì mà kính phục, tôn kính đều không đủ để diễn tả được tâm tình của bọn họ lúc này!
Nhưng nếu không có người đó, ma vật thây chất thành núi, núi xếp thành biển kia sẽ xâm nhập Thiên Nguyên, đó là cảnh tượng như thế nào?
Nhưng nếu không có người đó, ma tức vô tận ở nơi này chảy vào Thiên Nguyên thì sẽ là cảnh tượng như thế nào?
Chúng tu của Thiên Nguyên chinh chiến ba ngàn năm ở nhân gian, chiến Ma địa, chiến Thần tộc, chém giết vô tận kinh động lòng người, trong lúc đó xuất hiện không biết bao nhiêu nhân vật anh hùng truyền lưu trong hậu thế, nhưng so với người mặc áo đen trước mắt này thì sao? Hắn chỉ canh giữ ở nơi này, bằng sức của một mình chặn lại lực phá diệt của ba mươi ba tầng trời, lặng lên bảo vệ Thiên Nguyên ba ngàn năm, không để bất kỳ ai biết...
Cho dù bây giờ chúng tu đã chạy tới cũng chỉ hời hợt một câu “Chuyện nên làm mà thôi!”
Chúng tu Thiên Nguyên thiện tính công đức, tranh công đức!
Chỉ là chuyện hắn làm nếu phải tính thành công đức thì nó sẽ là bao nhiêu đây?
...
...
Ngay khi phần lớn người từ trước tới nay còn chưa từng gặp nam tử mặc áo đen này còn đang chìm đắm trong sự khiếp sợ vô tận cùng sự ngước nhìn thì đã thấy trên lưng rùa đã có rất nhiều người... phần lớn đều là đại nhân vật đều đã đắc đạo thành danh, uy trấn một phương lúc này không kiềm chế nổi tâm tình trong lòng, vượt ra khỏi mọi người, dồn dập tiến lên vui mừng hỏi han nam tử mặc áo đen.
- Thanh Dương tông chủ Lục Thanh Quan, dẫn theo ba ngàn chúng đệ tử Thanh Dương bái kiến Thái Thượng Phương trưởng lão!
Vượt ra khỏi mọi người đầu tiên chính là Thanh Dương tông.
Cho dù như thế nào, Thanh Dương tông cũng có nhân quả sâu nhất với nam tử mặc áo đen này, chính là xuất thân sư môn.
Bởi vậy lấy tông chủ Lục Thanh Quan dẫn đầu, sau lưng theo tứ đại trưởng lão, tất cả đều tiến lên hành lễ, những trưởng lão cùng cháp sự, mấy người chân truyền thậm chí còn không có tư cách tiến lên hành lễ, còn thân là tông chủ Thanh Dương tông, thi lễ với người là vãn bối này cũng hợp tình hợp lý. Dù sao bây giờ tông chủ Thanh Dương tông lúc chưa thành tông chủ thì người này đã là trưởng lão của Thanh Dương tông rồi.
- Thanh Dương tông trong tay các ngươi, rất tốt!
Nam tử mặc áo đen nhẹ nhàng đáp lễ, ánh mắt chậm rãi quét qua mặt của bọn họ, cuối cùng nhìn mặt Kiều trưởng lão cùng Lăng trưởng lão, trong con ngươi bình tĩnh nhìn thấy hai vị cố nhân này dung nhan vẫn như trước nhưng lại một đầu tóc bạc, dường như cũng không khỏi hơi xúc động, nhưng cuối cùng vẫn không đặc biệt nói thêm gì, chỉ tương giao với ánh mắt của họ, sau đó khẽ gật đầu một cái.
Lúc này Kiều trưởng lão và Lăng trưởng lão cũng hơi đổi sắc mặt.
Trong lòng không biết có bao nhiêu lời muốn nói, nhưng lại cảm thấy dường như gật đầu thôi là đã đủ.
- Bái kiến sư tôn!
Lúc này, Ma Biên Tiên Tôn Khổ Hải Vân Chu cùng một nữ thần tướng giáp bạc khác cũng đều tiến lên bái kiến.
- Tu vị của hai người cũng không tệ!
Nam tử mặc áo đen gật đầu với bọn họ, giơ tay lên nâng bọn họ dậy. Trên mặt của Khổ Hải Vân Chu cùng nữ thần tướng giáp bạc cũng không biết là vẻ mặt gì, thoáng đổi sắc, ngẩng đầu lên nhìn về phía nam tử kia dung mạo dường như chưa từng thay đổi trước giờ, không biết có bao nhiêu lời muốn nói, mà nam tử mặc áo đen kia nhìn hai người họ, vẻ mặt cũng có chút phức tạp, thấp giọng nói:
- Là hai người sao?
Khổ Hải Vân Chu gật đầu nói:
- Bạch sư huynh hắn...
Nam tử mặc áo đen khoát tay áo một cái, nói:
- Ta biết!
Khổ Hải Vân Chu cùng nữ thần tướng giáp bạc Đổng Tô Nhi đứng dậy, đứng ở phía sau hắn, không nói thêm gì nữa.
Trong lòng nam tử mặc áo đen rất khó hình dung được tâm tình, dường như nghĩ đến mấy người khác, ví dụ như tiểu hoàng đến ở nước Ô Trì vẫn luôn không thể nào để tâm tới việc tu hành, ví dụ như tiểu các chủ Lang gia các thông minh tuyệt đỉnh nhưng tâm chí đại biến...
... không gặp được!
Dù sao đã qua ba ngàn năm rồi!
- Phương tiểu ca...
Có giọng nói hùng hậu vang lên, thân hình cao lớn so với người khác như gấp đoi, Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn ôm lọ hoa màu đen đi tới trước người nam tử mặc áo đen, giọng nói hắn ồm ồm, trên khuôn mặt ngăm đen như sắt thép thoạt nhìn không hề có cảm xúc, nhưng đáy mắt lại có vẻ xúc động, đại diện cho việc bây giờ trong lòng hắn vui mừng cùng kích động lắm, cứ vậy đi thẳng tới.
Chương 1984 Trước Thiên Nhân quan (1)
Mà sau lưng hắn, ông lão khô gầy bị hắn ngăn cản chặt chẽ vững vàng liền thò đầu ra, toét miệng cười.
- Bây giờ ngươi trở nên rất mạnh!
Nam tử mặc áo đen nhẹ giang tay ra, ôm Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn một cái, khen ngợi hắn một câu, sau đó nhìn về phía ông lão khô gầy phía sau, trên mặt nở nụ cười tự đáy lòng, nói:
- Tôn sư huynh, trong nhiều năm như vậy, đúng là cực khổ ngươi rồi!
Ông lão nhếch miệng nở nụ cười, nói:
- Làm sư huynh đương nhiên phải chăm sóc sư đệ, bây giờ không phải đã chạy tới giúp ngươi sao?
Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn rất tự nhiên đứng ở sau lưng nam tử mặc áo đen, đẩy hai đệ tử của hắn sang một bên.
Sau đó, Tẩy Kiếm trì Bạch Hồ Kiếm Thủ cũng đi tới, quanh người có kiếm âm rung động dường như mang theo nhịp điệu nào đó, người đã nhiều năm không cười bây giờ trên mặt cũng xuất hiện mấy ý cười nhàn nhạt, nói:
- Ta cũng đã tìm được kiếm đạo của chính mình!
Nam tử mặc áo đen tinh tế nghe kiếm âm này, kính phục gật đầu nói:
- Lần này nên do ra rót rượu cho ngươi!
Bạch Hồ Kiếm Thủ nghe lời này bỗng cười hăng hái.
- Ha ha, ha ha, bạn cũ nhiều năm không gặp...
Lời nói còn chưa dứt đã thấy một lão đầu từ trên đầu không còn mấy sợi tóc giang hai tay ra tiến lên đón, chính là Tống lão tổ. Đầy mặt hắn là sự mừng rỡ đuổi tới, nam tử mặc áo đen cũng chỉ đành xoay người lại nhìn về phía hắn, không ngờ Tống lão tổ cũng không để ý tới hắn, đi qua người hắn, đuổi tới Bạch Hổ đang nằm bên phải Thiên Nhân quan, ôm hổ trảo hung hăng lắc.
Nam tử mặc sao đen: ...
Quay đầu nhìn về hướng khác, chỉ thấy nữ đế Cửu Trùng Thiên đứng thẳng trong hư không, trên người khoác hoàng bào đỏ sẫm như máu, một thân hoàng uy, ở trong thế giới tuyệt vọng này vẫn làm người ta cảm nhận được sự ngạo mạn cao cao tại thượng.
Nàng nhận ra được ánh mắt của nam tử áo đen, gò má khẽ nhếch lên nhìn về một phía khác.
Nam tử mặc áo đen cười cười, nói:
- Một thân áo choàng này rất hợp với ngươi!
Nữ đế Cửu Trùng Thiên cũng không thèm phản ứng với hắn, chỉ là trên mặt nở chút ý cười.
Cách đó không xa, Chí Tôn Tà Hoàng ôm đao nghe vậy dường như có hơi xem thường hừ một tiếng.
Trước Thiên Nhân quan đã có vẻ hơi náo nhiệt, người của đảo Vong Tình đã đuổi tới, gặp lại Lạc Phi Linh, ôn chuyện, chúng tu còn lại cũng dồn dập đánh giá địa thế xung quanh Thiên Nhân quan này, dồn dập bàn tán suy đoán. Trong thời gian ba ngàn năm rốt cục trước cửa ải này đã từng sinh ra đại chiến cỡ nào, chính những người như mình giờ chạy tới có thể làm được những gì, nhất thời bàn tán phá vỡ sự yên tĩnh của nơi đây. Sự náo nhiệt này làm cho sự tuyệt vọng vĩnh hằng bất diệt quanh Thiên Nhân quan nhạt đi nhiều.
Còn nam tử mặc áo đen lại đang hàn huyên với Ma Biên, Trung Châu, Lôi Châu, Yêu vực, Thần tộc... cùng với nói họ gặp lại, ở một mức độ nào đó cũng có thể nói là kiểm kê viện quân chạy tới lần này, dù sao đến lúc này có thể gặp lại cố nhân đã đủ rồi.
Nhìn từng khuôn mặt, có thể thấy được vài gương mặt quen thuộc.
Nhưng đa phần lại chỉ tồn tại như cái bóng trong đầu.
Cuối cùng thì Phương Nguyên đến một phía khác, nơi này là vòng ngoài xa nhất của đám đông náo nhiệt, nơi này có một cô gai tóc trắng như tuyết đứng đó, tất cả chúng tu đều chạy lên phía trước gặp mặt nam tử áo đen, nàng vẫn chưa từng nhúc nhích, chỉ đứng ở ngoài xa nhất lẳng lặng nhìn, một thân khí cơ như phong tuyết trên cánh đồng tuyết, thanh hàn, lạnh lùng mang theo sự cô tịch lành lạnh.
Nhìn thấy nam tử áo đen gặp lại chưa vị bạn cũ, trong mắt nàng không gợn chút tâm tình nào.
Nhưng thấy nam tử áo đen đang đi về phía mình, ánh mắt của nàng lại khẽ nhúc nhích, gấu váy bị gió thổi tung.
Trong lòng mơ hồ có suy nghĩ muốn lui lại, không có ý muốn gặp hắn.
Phát hiện ra tâm tình của nàng, nam tử mặc áo đen cũng hơi ngừng chân, mặc dù tu vị cao như hắn lúc này cũng có cảm giác không biết có nên đi về phía trước hay không. Có tâm tình như vậy không chỉ có hắn, nữ tiên tóc trắng như tuyết lúc này nỗi lòng cũng hơi lạn, cũng không biết bây giờ mình hy vọng hắn đi lên phía trước hay là đứng ở xa như thế...
Cũng may vào lúc này, trước Thiên Nhân quan bỗng nhiên nổi lên cuồng phong!
Vốn Hắc ám ma tức đã dày đặc đến đáng sợ, bỗng nhiên lúc này càng dày đặc thêm vài phần.
Dường như là trong đêm đen có bóng đêm càng sâu hơn xoắn tới.
Từng tầng từng tầng nhuộm đẫm bóng tối vô biên thành bóng tối càng sâu hơn.
Ở trong bóng tối vô biên kia có thể cảm nhận được từng luồng khí của Ma vật phun trào tới, đó là một biển ma vật, trên biển lớn còn có thể nhìn thấy có vô số mây đen biến ảo chập chờn cuốn tới, đó là Thiên Ma mà Thiên Nguyên nhắc tới, mà ở bên trên Thiên Ma còn có thể nhìn thấy vô số con mắt lấp lóe ngạo nghễ trong màn đêm...
- Rào...
Vừa thấy cảnh tượng như thế, sự náo nhiệt trước Thiên Nhân quan bỗng nhiên như bị dội một chậu nước lạnh.
- Những thứ kia... đều là ma vật sao?
Có một trưởng lão của đạo thống nào đó run rẩy hỏi.
Không biết bao nhiêu người cùng ôm nghi vấn như vậy...
Ma vật ai cũng từng thấy, nhưng vô bờ bến như thế, che ngợp trời cao bao phủ một vùng trời sao như thế...
... Sợ là trong ba ngàn năm, tất cả ma vật ở Thiên Nguyên gộp lại cũng không nhiều như vậy!
Chương 1985 Trước Thiên Nhân quan (2)
- Đến rồi thì chiến thôi!
Một bầu không khí vắng lặng khủng hoảng, nữ tiên tóc bạc bỗng nhiên bước ra đi tới đứng sóng vai với nam tử mặc áo đen,con mắt lành lạnh nhìn ma vật vô tận, trên người tỏa ra tuyết lớn vô tận:
- Dù sao lần này chúng ta đến cũng không phải để ôn chuyện@
Nam tử mặc áo đen cũng ngẩng đầu nhìn về vùng ma vật kia, chỉ tươi cười nói:
- Đúng, chúng ta là đến kề vai chiến đấu!
Quay đầu nhìn về phía nữ tiên tóc bạc, nói:
- Tuyết Hàn sư muội, đúng không?
Nữ tiên tóc bạc trầm mặc rất lâu, nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Phương Nguyên sư huynh, ta vẫn luôn chờ đợi ngày này!
- Graoooo
Đám ma vật kia rõ ràng không có tính nhẫn nại gì đáng kể, mới vừa tới đã gào thét, tuôn trào tới trước Thiên Nhân quan, trong bóng tối vô biên mơ hồ vang lên một thanh âm rất nhỏ như ma chú, nhỏ như muỗi kêu, nghe vào làm tâm thần người ta không yên...
Tất cả ma vật nghe thấy tiếng đó lập tức xao động, từng con bắt đầu nổi diên, cúi đầu vọt tới Thiên Nhân quan, dữ tợn khủng bố kêu to chói tai, đi tới che ngợp trời mang theo ma tức khủng bố nồng nặc làm cho người ta cảm thấy đấy căn bản không phải một con ma vật, đối thủ của bọn họ quả thực là một biển lớn màu đen!
Đón sự hung thế này, cho dù là chúng tu Thiên Nguyên từ lâu đã chuẩn bị kỹ càng, lúc này không khỏi khiếp đảm.
- Nếu đến rồi thì chinh chiến thôi!
Đông Hoàng Đạo chủ nhìn về phía biển ma vật cũng nở một nụ cười, đối với người có cảnh giới như hắn vốn không cần chuẩn bị gì, nhẹ nhàng nở nụ cười rồi phi thân lên, một thân đạo uẩn tỏa ra làm cho hai tay áo lớn của hắn đều bay lên, hai bên trái phải như hai con sông lớn nhằng nhịt khắp nơi, vung về phía trước.
- Xoẹt!
Đây dường như là lần đầu tiên hắn chân chính triển khai thần thông của mình sau khi ngộ đạo, ngay cả chính hắn cũng không khống chế được, thoạt nhìn động tác đơn giản nhưng trong nháy mắt đã tạo ra uy thế khó có thể hình dung, trong hư không trong chốc lát đã tràn ngập đạo uy huyền bí nào đó. Pháp lực tinh khiết ngưng tụ, trên không trung hình thành đao thương kiếm kích vô tận, liên miên thành đàn, từ cửu thiên đè xuống.
Giống như trời mưa, không biết có bao nhiêu ma vật trong nháy mắt này bị thần thông của hắn trấn áp xé thành mảnh vỡ, ngàn dặm trước người hắn đột nhiên trống rỗng, chỉ có một vài Thiên Ma chống lại được thần thông mày, tiếp tục vọt tới.
- Đây chính là cảm giác thoát khỏi ràng buộc?
Đông Hoàng Đạo chủ không để đám Thiên Ma kia trong mắt, chỉ tự mình suy tư.
Hiện nay hắn sau khi ngộ đạo, đây là lần đầu chân chính ra tay, vừa ra tay mình đã cảm giác được một số chỗ thiếu sót, trái tim lập tức thôi diễn, có thể nói bây giờ mỗi lần hắn ra tay thần thông sẽ viên mãn hơn một phần.
- Ta cũng muốn thử đao của mình!
Chí Tôn Tà Hoàng nhìn đám Thiên Ma đang vọt về phía trước, cũng gào lên một câu.
Ở trong lồng ngực của hắn, thanh Yêu đao trong nháy mắt đã tỏa ra mùi máu tanh dày đặc.
Thanh yêu đao này bây giờ giống như sinh mạng của Chí Tôn Tà Hoàng, cho dù bị Lang Gia Các chủ mượn đi thôi diễn ma tức, Chí Tôn Tà Hoàng cũng liên tục chằm chằm canh giữ, mãi đến tận khi sứ mạng của nó hoàn thành mới trở lại tay của Chí Tôn Tà Hoàng, khuyên can đủ đường, cuối cùng cũng coi như không bị chôn vùi bên trong đại trận của Ma địa. Mà bây giờ mình toàn lực múa đao rốt cục mạnh bao nhiêu, cũng đã trở thành một chấp niệm của Chí Tôn Tà Hoàng, đặc biệt là ở ngay trước mặt kiếm thủ Thiên quan ba ngàn năm Phương Nguyên, Chí Tôn Tà Hoàng càng có suy nghĩ mãnh liệt muốn ra tay...
- Xèo!
Hắn vượt lên trước mọi người, rút đao ra!
Trong tinh không bỗng nhiên xuất hiện một vệt máu thẳng tắp.
Một vết máu này vượt qua chân trời, cũng không biết chém ra bao xa.
Tinh không từ trái đến phải dường như có nháy mắt thời gian bị ngưng lại, rồi sau đó xoẹt một tiếng, một đám ma vật lớn đều đứng giữa không trung, một lát sau mới đột nhiên đồng thời phân liệt. Mỗi con đều bị tinh chuẩn chém thành hai nửa, thậm chí bao gồm cả Thiên Ma trong vùng này đều bị một đao chém ra đạo nguyên, lặng yên giải thể giữa không trung.
Cũng giống với Đông Hoàng Đạo chủ, Chí Tôn Tà Hoàng liếc mắt nhìn chiến tích của mình rồi hơi cau mày, tự ngộ trong tâm.
- Còn không ra tay, chờ tới khi nào nữa?
Nhìn thấy Đông Hoàng Đạo chủ cùng Chí Tôn Tà Hoàng liên tiếp xuất thủ, chư tu ở xung quanh cũng đều rục rịch.
Nếu nói là một trận chiến trên trời cao, như vậy đương nhiên phải có trận chiến này.
Ma vật tuy rằng hung cuồng nhưng Tiên đạo Thiên Nguyên mạnh nhất từ trước tới nay chưa chắc sẽ sợ.
Ra tay sớm nhất chính là một cao nhân Tiên đạo.
Nữ tiên tóc bạc Kim Hàn Tuyết nhìn Phương Nguyên, cũng sớm đứng lên trước mọi người.
Bên người phong tuyết mãnh liệt như là mang đến một cánh đồng tuyết mênh mông vô tận.
Trong cánh đồng tuyết này chỉ có một màu trắng noãn, vạn vật không tồn tại, chỉ có bông tuyết bay tán loạn trong phong tuyết, nếu nhìn kỹ, mỗi bông hoa tuyết cũng như một phù triện nho nhỏ, sau khi thân hình nàng bay lên, chỗ đi qua băng sương lan tràn, tất cả ma vật khủng bố dữ tợn đều hóa thành tượng băng, sau đó lại bị tượng băng đằng trước tiếp tục đóng băng, từng tảng sụp đổ.
Đến cảnh giới như bọn họ, tu vị tạo hóa cũng đã sớm đạt tới một cảnh giới vô cùng huyền diệu, chỉ là vì Thiên Nguyên nên vẫn luôn lưu lại nhân gian, ở một mức độ nào đó, Thiên Nguyên là vị trí mà bọn họ che chở, nhưng khi ti vi của bọn họ ngày càng tăng cao thì đã trở thành lao tù của bọn họ, khiến bọn họ có cảm giác không có cách nào mở lòng.
Mãi đến tận lần này, bọn họ theo Lão Quy rời Thiên Nguyên tiến vào hoàn vũ vô biên mới bỗng nhiên cảm thấy sự áp lực trong lòng đã biến mất.
Ngay sau khi Lão Quy tiến vào tinh không, có vô số người đều phát hiện sự biến hóa trên người Thập Tôn Tiên đạo. Khí tức trên người bọn họ vốn như ánh nến lẳng lặng nhảy lên, nhưng vừa rời khỏi Thiên Nguyên lại như một sức mạnh nào đó bị áp chế, bỗng nhiên bay vọt lên, ánh nến trở thành cây đuốc, rồi sau đó trở thành bó đuốc gồ lên, giương cao giống như muốn rọi sáng toàn bộ tinh không.
- Đây chính là, cảm giác nhảy ra khỏi thiên địa?
Đông Hoàng Đạo chủ khép hờ hai mắt, cảm nhận sự biến hóa trên người mình, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói.
- Nếu như dùng châm ngôn thì đây chính là phi thăng!
Chí Tôn Tà Hoàng bình tĩnh mở miệng, chỉ là ánh mắt chậm rãi đảo qua những đạo tu khác bên trên mai rùa, trong lời nói hình như có nhàn nhạt nghi hoặc:
- Chỉ có điều ngoại trừ những người đã lĩnh ngộ tầng sức mạnh khác như chúng ta ra, đối với tu sĩ Đại Thừa bình thường, sau khi phi thăng, mất đi đại đạo thiên địa che chở, tu vi của bọn họ hẳn là phải yếu hơn trước một chút mới phải, vì sao lại cảm thấy...
Hắn nói rất có lý, cũng là chuyện mà chư vị Tiên Tôn khác đang suy nghĩ.
Bây giờ Thiên Nguyên trải qua ba ngàn năm chiến loạn, một đời thiên kiêu một đời chết trận, nhưng có vô cùng nhiều điển tịch mở ra, các loại tài nguyên cũng không còn giấu làm của riêng. Có người đã từng đánh vỡ tử lộ muốn ra khỏi Thiên Nguyên để lên cảnh giới Hóa Thần, còn mài giũa ra càng ngày càng nhiều cao nhân. Thập Tôn Tiên đạo đứng ở đỉnh cao của Thiên Nguyên thì càng không cần phải nói, bọn họ là người thành tựu Đại Thừa sớm nhất, có truyền thuyết rất nhiều người trong số họ trong ba ngàn năm này đã tìm hiểu đại đạo, chạm tới sức mạnh siêu thoát khỏi cảnh giới Đại Thừa.
Trừ Thập Tôn Tiên đạo ra, tu sĩ cảnh giới Đại Thừa của Thiên Nguyên cũng không thiếu.
Bây giờ Thiên Nguyên vốn trên lịch sử là một đời có sức mạnh Tiên đạo cường thịnh nhất trước đến nay.
Trong suy đoán của Đông Hoàng Đạo chủ cùng Chí Tôn Tà Hoàng, bọn họ rời khỏi Thiên Nguyên, lực lượng chỉ có thể càng mạnh hơn, bởi vì bọn họ đã sớm lĩnh ngộ được sức mạnh siêu thoát Đại Thừa, chỉ là khi đang còn ở Thiên Nguyên thì không dám triển khai sức mạnh kia, bị bó tay bó chân mà thôi.
Nhưng tu sĩ Đại Thừa bình thường rời khỏi Thiên Nguyên chỉ có thể trở nên càng yếu hơn. Bởi vì sức mạnh của bọn họ vốn là đến từ Thiên Nguyên, rời khỏi nó thì giống như mất đi bổn nguyên.
Nhưng bây giờ bọn họ quan sát, chỉ thấy trên mai rùa, khí tức nổ vang như biển, chiến ý ngập trời như vực sâu như thác nước, khí tức của nhiều người không bị yếu đi mà còn dồi dào hơn, thậm chí mãnh liệt hơn.
- Nguyên nhân thực ra rất đơn giản, hắn sớm đã đưa tiên điển không thuộc về nhân gian đến nhân gian!
Lúc này lại do nữ tiên Kim Hàn Tuyết của thành Vong Nguyên – một người bình thường không giỏi nói chuyện lên tiếng, dường như đã sớm nghĩ tới vấn đề này, nàng lạnh nhạt nói:
- Điển tịch Tiên đạo vốn không thuộc về nhân gian, vì lẽ đó tu luyện nó ở nhân gian tuy có ích lợi lớn nhưng lại không thể hiện được ưu thế chân chính, mãi đến khi rời khỏi nhân gian mới phát ra uy lực thực sự, đây mới là dụng ý ban đầu hắn ban tiên điển cho nhân gian!
Đây vốn là một tầng cửa sổ giấy, một câu nói toạc ra, tất cả mọi người liền hiểu.
Không có ai nói thêm gì, chỉ có Đông Hoàng Đạo chủ nhẹ giọng nói:
- Bắt đầu từ khi đó, hắn đã đang chờ chúng ta!
Tất cả mọi người nghe vậy thì đều nhìn về phía trời sao xa xôi.
Người kia đã sớm đợi ở đó, hơn nữa một lần đợi là ba ngàn năm.
...
...
- Hô...
Lão Quy nhảy ra thiên địa, dễ dàng tới tinh không, phun ra khí cơ.
Một tia tiên quang bay về phía trời sao xa vô tận, dường như mơ hồ liên hệ với một đạo nào đó.
Sau đó, thân hình của Lão Quy vọt tới trước, lại có không gian vô tận bị vạch ra từng tầng một.
Đây chính là nguyên nhân chúng tu của Thiên Nguyên nhất định phải có Lão Quy dẫn đường mới có thể đi vào ba mươi ba tầng trời, khoảng cách giữa ba mươi ba tầng trời với Thiên Nguyên là cực xa, nếu như không có người dẫn đường, cho dù tu vị cao tới đâu, ở trong tinh không đi loạn hàng ngàn vạn năm cũng chưa chắc có thể tìm tới ba mươi ba tầng trời. Nhưng nếu có người dẫn đường thì có thể triển khai tu vị, xuyên qua bích chướng vô cùng, dựa vào lối phi thăng để đi thẳng tới ba mươi ba tầng trời.
Chúng tu lại một lần nữa cảm giác được sự biến ảo vô cùng của thế giới, chỉ là lần này trải qua khác với lần trước.
Bọn họ thỉnh thoảng cảm giác được mình đang xuyên qua ngân hà, thỉnh thoảng cảm thấy mình ở bên trên tinh thần tĩnh mịch hoang vu, thi thoảng cảm giác mình đang ở trong tinh hoàn xán lạn mà mỹ lệ, dường như có một lối đi nào đó xuyên thủng hoàn vũ, bọn họ đang dọc theo lối đi này để siêu thoát thời không.
Chương 1982 Tương phùng dưới Thiên Nhân quan (2)
Có rất nhiều tu sĩ đã không chịu được cảm giác cảnh tượng không ngừng biến hóa, vội vã nhắm hai mắt lại.
Nhưng những người tu hành tu vị cao thì thừa cơ hội này để xác minh sở học của bản thân.
Thậm chí có không ít tu sĩ nhận được tiên điển rơi từ trên trời xuống nhưng không có cách nào lĩnh ngộ khi ở Thiên Nguyên, sau khi tiến lên con đường này thì rất nhiều quan khiếu bỗng nhiên đều trở nên rõ ràng, tâm niệm không trở ngại, tu vị liên tiếp tăng vọt...
...
...
Ầm!
Không biết đã qua thêm bao lâu, dường như chỉ trong mấy nháy mắt, lại giống như đã qua trăm nghìn vạn năm.
Năng lực cảm nhận thời gian của nhân loại, ở trong lữ trình này đã mất đi tác dụng.
Trong cảm giác của chúng tu, chỉ cảm thấy cuối cùng bỗng nhiên đụng tới tầng bích chướng cực lớn cuối cùng, chấn động tâm can đứng ngồi không vững, như là đã say mê trong một giấc mộng dài huyễn hoặc lâu rồi bỗng nhiên tỉnh lại, không biết có bao nhiêu người đều ngẩng đầu, hơi mê man nhìn về nơi mình mới tới.
...
... Ở trước mặt bọn họ, trong bầu trời sao vô tận có một cửa ải cực lớn.
Cửa ải đó huyền diệu vô tận, không biết làm sao luyện thành, lẳng lặng bồng bềnh trong tinh không, dường như vô cùng nhỏ bé nhưng lại làm cho người ta cảm thấy cực kỳ lớn lao. Tất cả những ai nhìn thấy cửa ải này đều không hẹn mà cùng có cảm giác cửa ải kia đứng ở đó chặn tinh không to lớn lại, chỉ cần cửa ải kia tồn tại, trong hoàn vũ sẽ bị chặn vĩnh viễn.
Ở xung quanh cửa ải đang trôi nổi núi lớn vô tận.
Đó là những ngọn núi như những ngôi sao to nhỏ khác nhau, cứ thế từ từ trôi nổi trong tinh không.
Chăm chú quan sát là có thể thấy ngọn núi kia là do hài cốt của rất nhiều ma vật chồng chất lên, mỗi ngọn núi đều đại diện cho hài cốt ma vật đếm mãi không hết. Tất cả núi đều tạo thành từng cụm một giống như đại dương vô tận...
- Sao lại thế...
Có người thất thanh nói, không biết là đang sợ hãi hay kinh ngạc.
Khi ở Thiên Nguyên chinh chiến ba ngàn năm, bọn họ đều từng thấy, từng chém giết ma vật vô tận.
Nhưng nhiều hài cốt ma vật như vậy...
... Đó là có nghĩ cũng không thể tưởng được!
- Phù...
Lão Quy tiếp tục bơi về phía trước, trong quần phong có gió thổi tới.
Trên lưng rùa, chúng tu dựng hết cả tóc gáy lên.
Ở trong gió, bọn họ cảm nhận được Hắc ám ma tức nồng nặc tới mức khủng bố.
Hắc ám ma tức có nồng độ bậc này, so với trong Ma địa ở Thiên Nguyên thì nồng nặc hơn vô số lần.
Ở trong thế giới tàn tạ này lại vô cùng vô tận, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy ma tức khủng bố nhường này...
Nên hình dung thế giới này như thế nào?
Hoang vu tới cực hạn, tĩnh mịch tới cực hạn, không có chút hi vọng và ánh sáng nào.
Chỉ có đại quân Thần tộc trên mai rùa, lúc này ánh mắt trở nên đau đớn mà phẫn hận, bọn họ có thể nhận ra được nơi bọn họ đang ở chính là vị trí đã từng là thiên ngoại. Nơi này đã từng là cố thổ của bọn họ, nhưng bây giờ nơi đã từng có sức sống bừng bừng đã không còn khác gì so với ba mươi ba tầng trời, đã biến thành một vùng tuyệt địa!
- Đây chính là thế giới sau khi bị phá diệt sao...
Có người nhớ tới sự thực này, cả người đều đang run lên.
Sự tuyệt vọng vô cùng vô tận này lẽ nào chính là đầu nguồn của đại kiếp nạn, là nơi mà mình phải chinh chiến?
Lão Quy vẫn đang tiếp tục đi về phía trước, thân thể to lớn đánh tay một ngọn núi đang bồng bềnh trong tinh không làm cho hài cốt ma vật bị đè ép trong núi bị đánh tan ra, lại như được thức tỉnh, có thể nhìn thấy được khuôn mặt dữ tợn mà khủng bố của chúng.
Vòng qua “biển” núi tựa như vô cùng vô tận này, Lão Quy đi tới trước cửa ải kia.
Đến nơi này mới phái hiện cửa ải này so với tưởng tượng của bọn họ thì còn lớn hơn, giống như một thế giới, từ xa trấn giữa ngân hà.
Trên cửa ải viết ba chữ lớn: Thiên Nhân quan!
Bên trái cửa ải, trên lang trụ quấn quanh một con thần long cả người vảy đen, dài đến trăm trượng, bây giờ dường như đang ngủ say, có thể thấy trên thân thể nó có từng vết sẹo khủng bố, cho dù là ngủ say thì vẫn có hung khí vô tận khuấy động bốn phương.
Bên phải cửa ải thì đang có một con bạch hổ đang nằm, tẻ nhạt vung vẩy đuôi, ánh mắt miễn cưỡng quét tới.
Còn ở phía dưới cửa ải lại có một cái bệ đá.
Chúng tu trên lưng Lão Quy đến nơi này trước tiên liền đến nhìn bệ đá đó.
Sau đó bọn họ cũng nhìn thấy trên bệ đá kia giờ đang có hai người đang đánh cờ vây, một người trong đó là một nữ tử thân mặc váy trắng, dung nhan xinh đẹp, tay nâng cằm tựa như đang tính muốn chơi xấu. Còn ở đối diện nữ tử chính là một nam tử mặc áo bào đen, dung nhan của hắn anh tuấn, khí cơ mờ mịt, xung quanh không thấy đạo uẩn, chỉ có cảm giác như hòa nhập với vạn vật thiên địa.
Nhận ra được chúng tu đã đến, hắn từ từ đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía mọi người đang ở trên lưng rùa...
Không biết có bao nhiêu người sau khi nhìn thấy khuôn mặt của nam tử hắc bào kia thì bỗng trở nên kích động.
Đặc biệt là một vài nữ tử hồng nhan tóc bạc, trong mắt tỏa ra mấy phần vui mừng, mấy phần kinh hoảng.
Ba ngàn năm qua rồi, hắn quả nhiên còn sống...
... Hơn nữa hình như hắn chưa từng thay đổi?
Đông Hoàng Đạo chủ ổn định tâm tình, nhảy lên từ lưng Lão Quy, xa xa lướt về bệ đá.
Hai tay hắn thi lễ, vái chào từ xa:
Chương 1983 Sóng to vô tận
- Phương đạo hữu, một lần đã phải thủ Thiên quan ba ngàn năm, cực khổ rồi!
Nam tử áo bào đen tiến lên đón, chắp tay đáp lễ nói:
- Là chuyện nên làm thôi!
Một kiếm thủ Thiên quan, ba ngàn năm không cho đại kiếp nạn giáng thế, khổ cực không?
Cũng chỉ là chuyện nên làm mà thôi!
Đông Hoàng Đạo chủ đối thoại với nam tử mặc áo đen có thẻ thanh thản đơn giản!
Nghe vào trong tai chúng tu lại tựa như tạo ra sóng to vô tận!
Nam tử mặc áo đen này chính là người một kiếm thủ Thiên quan trong ba ngàn năm trong miệng Đông Hoàng Đạo chủ sao?
Trước khi chạy tới Thiên Nhân quan này còn có rất nhiều người chưa hiểu được khái niệm kiếm thủ Thiên quan ba ngàn năm, mãi tới tận kia tới gần cửa ải này, nhìn thấy những ngọn núi lớn chồng chất thây ma vật, những ngọn núi lớn lại hình thành một vùng biển rộng trong tinh không thì mới cảm nhận được trong thế giới tịch diệt này, hắc ám ma tức dày đặc tuyệt vọng như thế mới thoáng hiểu ra khái niệm một kiếm thủ Thiên quan, cũng sinh ra tâm ý ngước nhìn đối với người này...
Không sai, chính là ngước nhìn!
Cái gì mà kính phục, tôn kính đều không đủ để diễn tả được tâm tình của bọn họ lúc này!
Nhưng nếu không có người đó, ma vật thây chất thành núi, núi xếp thành biển kia sẽ xâm nhập Thiên Nguyên, đó là cảnh tượng như thế nào?
Nhưng nếu không có người đó, ma tức vô tận ở nơi này chảy vào Thiên Nguyên thì sẽ là cảnh tượng như thế nào?
Chúng tu của Thiên Nguyên chinh chiến ba ngàn năm ở nhân gian, chiến Ma địa, chiến Thần tộc, chém giết vô tận kinh động lòng người, trong lúc đó xuất hiện không biết bao nhiêu nhân vật anh hùng truyền lưu trong hậu thế, nhưng so với người mặc áo đen trước mắt này thì sao? Hắn chỉ canh giữ ở nơi này, bằng sức của một mình chặn lại lực phá diệt của ba mươi ba tầng trời, lặng lên bảo vệ Thiên Nguyên ba ngàn năm, không để bất kỳ ai biết...
Cho dù bây giờ chúng tu đã chạy tới cũng chỉ hời hợt một câu “Chuyện nên làm mà thôi!”
Chúng tu Thiên Nguyên thiện tính công đức, tranh công đức!
Chỉ là chuyện hắn làm nếu phải tính thành công đức thì nó sẽ là bao nhiêu đây?
...
...
Ngay khi phần lớn người từ trước tới nay còn chưa từng gặp nam tử mặc áo đen này còn đang chìm đắm trong sự khiếp sợ vô tận cùng sự ngước nhìn thì đã thấy trên lưng rùa đã có rất nhiều người... phần lớn đều là đại nhân vật đều đã đắc đạo thành danh, uy trấn một phương lúc này không kiềm chế nổi tâm tình trong lòng, vượt ra khỏi mọi người, dồn dập tiến lên vui mừng hỏi han nam tử mặc áo đen.
- Thanh Dương tông chủ Lục Thanh Quan, dẫn theo ba ngàn chúng đệ tử Thanh Dương bái kiến Thái Thượng Phương trưởng lão!
Vượt ra khỏi mọi người đầu tiên chính là Thanh Dương tông.
Cho dù như thế nào, Thanh Dương tông cũng có nhân quả sâu nhất với nam tử mặc áo đen này, chính là xuất thân sư môn.
Bởi vậy lấy tông chủ Lục Thanh Quan dẫn đầu, sau lưng theo tứ đại trưởng lão, tất cả đều tiến lên hành lễ, những trưởng lão cùng cháp sự, mấy người chân truyền thậm chí còn không có tư cách tiến lên hành lễ, còn thân là tông chủ Thanh Dương tông, thi lễ với người là vãn bối này cũng hợp tình hợp lý. Dù sao bây giờ tông chủ Thanh Dương tông lúc chưa thành tông chủ thì người này đã là trưởng lão của Thanh Dương tông rồi.
- Thanh Dương tông trong tay các ngươi, rất tốt!
Nam tử mặc áo đen nhẹ nhàng đáp lễ, ánh mắt chậm rãi quét qua mặt của bọn họ, cuối cùng nhìn mặt Kiều trưởng lão cùng Lăng trưởng lão, trong con ngươi bình tĩnh nhìn thấy hai vị cố nhân này dung nhan vẫn như trước nhưng lại một đầu tóc bạc, dường như cũng không khỏi hơi xúc động, nhưng cuối cùng vẫn không đặc biệt nói thêm gì, chỉ tương giao với ánh mắt của họ, sau đó khẽ gật đầu một cái.
Lúc này Kiều trưởng lão và Lăng trưởng lão cũng hơi đổi sắc mặt.
Trong lòng không biết có bao nhiêu lời muốn nói, nhưng lại cảm thấy dường như gật đầu thôi là đã đủ.
- Bái kiến sư tôn!
Lúc này, Ma Biên Tiên Tôn Khổ Hải Vân Chu cùng một nữ thần tướng giáp bạc khác cũng đều tiến lên bái kiến.
- Tu vị của hai người cũng không tệ!
Nam tử mặc áo đen gật đầu với bọn họ, giơ tay lên nâng bọn họ dậy. Trên mặt của Khổ Hải Vân Chu cùng nữ thần tướng giáp bạc cũng không biết là vẻ mặt gì, thoáng đổi sắc, ngẩng đầu lên nhìn về phía nam tử kia dung mạo dường như chưa từng thay đổi trước giờ, không biết có bao nhiêu lời muốn nói, mà nam tử mặc áo đen kia nhìn hai người họ, vẻ mặt cũng có chút phức tạp, thấp giọng nói:
- Là hai người sao?
Khổ Hải Vân Chu gật đầu nói:
- Bạch sư huynh hắn...
Nam tử mặc áo đen khoát tay áo một cái, nói:
- Ta biết!
Khổ Hải Vân Chu cùng nữ thần tướng giáp bạc Đổng Tô Nhi đứng dậy, đứng ở phía sau hắn, không nói thêm gì nữa.
Trong lòng nam tử mặc áo đen rất khó hình dung được tâm tình, dường như nghĩ đến mấy người khác, ví dụ như tiểu hoàng đến ở nước Ô Trì vẫn luôn không thể nào để tâm tới việc tu hành, ví dụ như tiểu các chủ Lang gia các thông minh tuyệt đỉnh nhưng tâm chí đại biến...
... không gặp được!
Dù sao đã qua ba ngàn năm rồi!
- Phương tiểu ca...
Có giọng nói hùng hậu vang lên, thân hình cao lớn so với người khác như gấp đoi, Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn ôm lọ hoa màu đen đi tới trước người nam tử mặc áo đen, giọng nói hắn ồm ồm, trên khuôn mặt ngăm đen như sắt thép thoạt nhìn không hề có cảm xúc, nhưng đáy mắt lại có vẻ xúc động, đại diện cho việc bây giờ trong lòng hắn vui mừng cùng kích động lắm, cứ vậy đi thẳng tới.
Chương 1984 Trước Thiên Nhân quan (1)
Mà sau lưng hắn, ông lão khô gầy bị hắn ngăn cản chặt chẽ vững vàng liền thò đầu ra, toét miệng cười.
- Bây giờ ngươi trở nên rất mạnh!
Nam tử mặc áo đen nhẹ giang tay ra, ôm Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn một cái, khen ngợi hắn một câu, sau đó nhìn về phía ông lão khô gầy phía sau, trên mặt nở nụ cười tự đáy lòng, nói:
- Tôn sư huynh, trong nhiều năm như vậy, đúng là cực khổ ngươi rồi!
Ông lão nhếch miệng nở nụ cười, nói:
- Làm sư huynh đương nhiên phải chăm sóc sư đệ, bây giờ không phải đã chạy tới giúp ngươi sao?
Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn rất tự nhiên đứng ở sau lưng nam tử mặc áo đen, đẩy hai đệ tử của hắn sang một bên.
Sau đó, Tẩy Kiếm trì Bạch Hồ Kiếm Thủ cũng đi tới, quanh người có kiếm âm rung động dường như mang theo nhịp điệu nào đó, người đã nhiều năm không cười bây giờ trên mặt cũng xuất hiện mấy ý cười nhàn nhạt, nói:
- Ta cũng đã tìm được kiếm đạo của chính mình!
Nam tử mặc áo đen tinh tế nghe kiếm âm này, kính phục gật đầu nói:
- Lần này nên do ra rót rượu cho ngươi!
Bạch Hồ Kiếm Thủ nghe lời này bỗng cười hăng hái.
- Ha ha, ha ha, bạn cũ nhiều năm không gặp...
Lời nói còn chưa dứt đã thấy một lão đầu từ trên đầu không còn mấy sợi tóc giang hai tay ra tiến lên đón, chính là Tống lão tổ. Đầy mặt hắn là sự mừng rỡ đuổi tới, nam tử mặc áo đen cũng chỉ đành xoay người lại nhìn về phía hắn, không ngờ Tống lão tổ cũng không để ý tới hắn, đi qua người hắn, đuổi tới Bạch Hổ đang nằm bên phải Thiên Nhân quan, ôm hổ trảo hung hăng lắc.
Nam tử mặc sao đen: ...
Quay đầu nhìn về hướng khác, chỉ thấy nữ đế Cửu Trùng Thiên đứng thẳng trong hư không, trên người khoác hoàng bào đỏ sẫm như máu, một thân hoàng uy, ở trong thế giới tuyệt vọng này vẫn làm người ta cảm nhận được sự ngạo mạn cao cao tại thượng.
Nàng nhận ra được ánh mắt của nam tử áo đen, gò má khẽ nhếch lên nhìn về một phía khác.
Nam tử mặc áo đen cười cười, nói:
- Một thân áo choàng này rất hợp với ngươi!
Nữ đế Cửu Trùng Thiên cũng không thèm phản ứng với hắn, chỉ là trên mặt nở chút ý cười.
Cách đó không xa, Chí Tôn Tà Hoàng ôm đao nghe vậy dường như có hơi xem thường hừ một tiếng.
Trước Thiên Nhân quan đã có vẻ hơi náo nhiệt, người của đảo Vong Tình đã đuổi tới, gặp lại Lạc Phi Linh, ôn chuyện, chúng tu còn lại cũng dồn dập đánh giá địa thế xung quanh Thiên Nhân quan này, dồn dập bàn tán suy đoán. Trong thời gian ba ngàn năm rốt cục trước cửa ải này đã từng sinh ra đại chiến cỡ nào, chính những người như mình giờ chạy tới có thể làm được những gì, nhất thời bàn tán phá vỡ sự yên tĩnh của nơi đây. Sự náo nhiệt này làm cho sự tuyệt vọng vĩnh hằng bất diệt quanh Thiên Nhân quan nhạt đi nhiều.
Còn nam tử mặc áo đen lại đang hàn huyên với Ma Biên, Trung Châu, Lôi Châu, Yêu vực, Thần tộc... cùng với nói họ gặp lại, ở một mức độ nào đó cũng có thể nói là kiểm kê viện quân chạy tới lần này, dù sao đến lúc này có thể gặp lại cố nhân đã đủ rồi.
Nhìn từng khuôn mặt, có thể thấy được vài gương mặt quen thuộc.
Nhưng đa phần lại chỉ tồn tại như cái bóng trong đầu.
Cuối cùng thì Phương Nguyên đến một phía khác, nơi này là vòng ngoài xa nhất của đám đông náo nhiệt, nơi này có một cô gai tóc trắng như tuyết đứng đó, tất cả chúng tu đều chạy lên phía trước gặp mặt nam tử áo đen, nàng vẫn chưa từng nhúc nhích, chỉ đứng ở ngoài xa nhất lẳng lặng nhìn, một thân khí cơ như phong tuyết trên cánh đồng tuyết, thanh hàn, lạnh lùng mang theo sự cô tịch lành lạnh.
Nhìn thấy nam tử áo đen gặp lại chưa vị bạn cũ, trong mắt nàng không gợn chút tâm tình nào.
Nhưng thấy nam tử áo đen đang đi về phía mình, ánh mắt của nàng lại khẽ nhúc nhích, gấu váy bị gió thổi tung.
Trong lòng mơ hồ có suy nghĩ muốn lui lại, không có ý muốn gặp hắn.
Phát hiện ra tâm tình của nàng, nam tử mặc áo đen cũng hơi ngừng chân, mặc dù tu vị cao như hắn lúc này cũng có cảm giác không biết có nên đi về phía trước hay không. Có tâm tình như vậy không chỉ có hắn, nữ tiên tóc trắng như tuyết lúc này nỗi lòng cũng hơi lạn, cũng không biết bây giờ mình hy vọng hắn đi lên phía trước hay là đứng ở xa như thế...
Cũng may vào lúc này, trước Thiên Nhân quan bỗng nhiên nổi lên cuồng phong!
Vốn Hắc ám ma tức đã dày đặc đến đáng sợ, bỗng nhiên lúc này càng dày đặc thêm vài phần.
Dường như là trong đêm đen có bóng đêm càng sâu hơn xoắn tới.
Từng tầng từng tầng nhuộm đẫm bóng tối vô biên thành bóng tối càng sâu hơn.
Ở trong bóng tối vô biên kia có thể cảm nhận được từng luồng khí của Ma vật phun trào tới, đó là một biển ma vật, trên biển lớn còn có thể nhìn thấy có vô số mây đen biến ảo chập chờn cuốn tới, đó là Thiên Ma mà Thiên Nguyên nhắc tới, mà ở bên trên Thiên Ma còn có thể nhìn thấy vô số con mắt lấp lóe ngạo nghễ trong màn đêm...
- Rào...
Vừa thấy cảnh tượng như thế, sự náo nhiệt trước Thiên Nhân quan bỗng nhiên như bị dội một chậu nước lạnh.
- Những thứ kia... đều là ma vật sao?
Có một trưởng lão của đạo thống nào đó run rẩy hỏi.
Không biết bao nhiêu người cùng ôm nghi vấn như vậy...
Ma vật ai cũng từng thấy, nhưng vô bờ bến như thế, che ngợp trời cao bao phủ một vùng trời sao như thế...
... Sợ là trong ba ngàn năm, tất cả ma vật ở Thiên Nguyên gộp lại cũng không nhiều như vậy!
Chương 1985 Trước Thiên Nhân quan (2)
- Đến rồi thì chiến thôi!
Một bầu không khí vắng lặng khủng hoảng, nữ tiên tóc bạc bỗng nhiên bước ra đi tới đứng sóng vai với nam tử mặc áo đen,con mắt lành lạnh nhìn ma vật vô tận, trên người tỏa ra tuyết lớn vô tận:
- Dù sao lần này chúng ta đến cũng không phải để ôn chuyện@
Nam tử mặc áo đen cũng ngẩng đầu nhìn về vùng ma vật kia, chỉ tươi cười nói:
- Đúng, chúng ta là đến kề vai chiến đấu!
Quay đầu nhìn về phía nữ tiên tóc bạc, nói:
- Tuyết Hàn sư muội, đúng không?
Nữ tiên tóc bạc trầm mặc rất lâu, nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Phương Nguyên sư huynh, ta vẫn luôn chờ đợi ngày này!
- Graoooo
Đám ma vật kia rõ ràng không có tính nhẫn nại gì đáng kể, mới vừa tới đã gào thét, tuôn trào tới trước Thiên Nhân quan, trong bóng tối vô biên mơ hồ vang lên một thanh âm rất nhỏ như ma chú, nhỏ như muỗi kêu, nghe vào làm tâm thần người ta không yên...
Tất cả ma vật nghe thấy tiếng đó lập tức xao động, từng con bắt đầu nổi diên, cúi đầu vọt tới Thiên Nhân quan, dữ tợn khủng bố kêu to chói tai, đi tới che ngợp trời mang theo ma tức khủng bố nồng nặc làm cho người ta cảm thấy đấy căn bản không phải một con ma vật, đối thủ của bọn họ quả thực là một biển lớn màu đen!
Đón sự hung thế này, cho dù là chúng tu Thiên Nguyên từ lâu đã chuẩn bị kỹ càng, lúc này không khỏi khiếp đảm.
- Nếu đến rồi thì chinh chiến thôi!
Đông Hoàng Đạo chủ nhìn về phía biển ma vật cũng nở một nụ cười, đối với người có cảnh giới như hắn vốn không cần chuẩn bị gì, nhẹ nhàng nở nụ cười rồi phi thân lên, một thân đạo uẩn tỏa ra làm cho hai tay áo lớn của hắn đều bay lên, hai bên trái phải như hai con sông lớn nhằng nhịt khắp nơi, vung về phía trước.
- Xoẹt!
Đây dường như là lần đầu tiên hắn chân chính triển khai thần thông của mình sau khi ngộ đạo, ngay cả chính hắn cũng không khống chế được, thoạt nhìn động tác đơn giản nhưng trong nháy mắt đã tạo ra uy thế khó có thể hình dung, trong hư không trong chốc lát đã tràn ngập đạo uy huyền bí nào đó. Pháp lực tinh khiết ngưng tụ, trên không trung hình thành đao thương kiếm kích vô tận, liên miên thành đàn, từ cửu thiên đè xuống.
Giống như trời mưa, không biết có bao nhiêu ma vật trong nháy mắt này bị thần thông của hắn trấn áp xé thành mảnh vỡ, ngàn dặm trước người hắn đột nhiên trống rỗng, chỉ có một vài Thiên Ma chống lại được thần thông mày, tiếp tục vọt tới.
- Đây chính là cảm giác thoát khỏi ràng buộc?
Đông Hoàng Đạo chủ không để đám Thiên Ma kia trong mắt, chỉ tự mình suy tư.
Hiện nay hắn sau khi ngộ đạo, đây là lần đầu chân chính ra tay, vừa ra tay mình đã cảm giác được một số chỗ thiếu sót, trái tim lập tức thôi diễn, có thể nói bây giờ mỗi lần hắn ra tay thần thông sẽ viên mãn hơn một phần.
- Ta cũng muốn thử đao của mình!
Chí Tôn Tà Hoàng nhìn đám Thiên Ma đang vọt về phía trước, cũng gào lên một câu.
Ở trong lồng ngực của hắn, thanh Yêu đao trong nháy mắt đã tỏa ra mùi máu tanh dày đặc.
Thanh yêu đao này bây giờ giống như sinh mạng của Chí Tôn Tà Hoàng, cho dù bị Lang Gia Các chủ mượn đi thôi diễn ma tức, Chí Tôn Tà Hoàng cũng liên tục chằm chằm canh giữ, mãi đến tận khi sứ mạng của nó hoàn thành mới trở lại tay của Chí Tôn Tà Hoàng, khuyên can đủ đường, cuối cùng cũng coi như không bị chôn vùi bên trong đại trận của Ma địa. Mà bây giờ mình toàn lực múa đao rốt cục mạnh bao nhiêu, cũng đã trở thành một chấp niệm của Chí Tôn Tà Hoàng, đặc biệt là ở ngay trước mặt kiếm thủ Thiên quan ba ngàn năm Phương Nguyên, Chí Tôn Tà Hoàng càng có suy nghĩ mãnh liệt muốn ra tay...
- Xèo!
Hắn vượt lên trước mọi người, rút đao ra!
Trong tinh không bỗng nhiên xuất hiện một vệt máu thẳng tắp.
Một vết máu này vượt qua chân trời, cũng không biết chém ra bao xa.
Tinh không từ trái đến phải dường như có nháy mắt thời gian bị ngưng lại, rồi sau đó xoẹt một tiếng, một đám ma vật lớn đều đứng giữa không trung, một lát sau mới đột nhiên đồng thời phân liệt. Mỗi con đều bị tinh chuẩn chém thành hai nửa, thậm chí bao gồm cả Thiên Ma trong vùng này đều bị một đao chém ra đạo nguyên, lặng yên giải thể giữa không trung.
Cũng giống với Đông Hoàng Đạo chủ, Chí Tôn Tà Hoàng liếc mắt nhìn chiến tích của mình rồi hơi cau mày, tự ngộ trong tâm.
- Còn không ra tay, chờ tới khi nào nữa?
Nhìn thấy Đông Hoàng Đạo chủ cùng Chí Tôn Tà Hoàng liên tiếp xuất thủ, chư tu ở xung quanh cũng đều rục rịch.
Nếu nói là một trận chiến trên trời cao, như vậy đương nhiên phải có trận chiến này.
Ma vật tuy rằng hung cuồng nhưng Tiên đạo Thiên Nguyên mạnh nhất từ trước tới nay chưa chắc sẽ sợ.
Ra tay sớm nhất chính là một cao nhân Tiên đạo.
Nữ tiên tóc bạc Kim Hàn Tuyết nhìn Phương Nguyên, cũng sớm đứng lên trước mọi người.
Bên người phong tuyết mãnh liệt như là mang đến một cánh đồng tuyết mênh mông vô tận.
Trong cánh đồng tuyết này chỉ có một màu trắng noãn, vạn vật không tồn tại, chỉ có bông tuyết bay tán loạn trong phong tuyết, nếu nhìn kỹ, mỗi bông hoa tuyết cũng như một phù triện nho nhỏ, sau khi thân hình nàng bay lên, chỗ đi qua băng sương lan tràn, tất cả ma vật khủng bố dữ tợn đều hóa thành tượng băng, sau đó lại bị tượng băng đằng trước tiếp tục đóng băng, từng tảng sụp đổ.