-
Chương 1896-1900
Chương 1896 Đại kiếp nạn Thiên Nguyên (1)
- Ngươi làm nhiều chuyện như vậy cũng chỉ là ăn trộm gà còn mất nắm gạo…
Bên trong tiếng rống to, pháp lực của bọn họ đánh lên sáu đại trận luân hồi. Không kiêng nể gì, lòng tràn đầy sát khí! Tại thời điểm này, bọn họ căn bản không hề trân quý cái gì nữa.
Dù sao vùng trời thiên ngoại đã bị hủy, bọn họ đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Dưới tình huống như vậy, cho dù bọn họ có tiên bảo hộ thể, không lập tức chết, nhưng cũng sẽ bị hạ tu vi.
Khi bọn họ không còn là cảnh giới Bất Hủ, lại không còn chỗ sinh tồn, phải đối mặt Đế Hư và sứ giả Thiên Nguyên, rơi vào cảnh Thiên Ma vô tận và chúng tu Côn Lôn Sơn phẫn nộ như hổ rình mồi, kế cục gặp phải không khác gì phải chết!
Cho nên bọn họ không còn cố kỵ gì nữa!
Vận chuyển của sáu đại trận luân hồi càng lúc càng nhanh!
Ma tức vô tận bị dẫn động, tích tụ từng trận lực lượng vô cùng vô tận.
Có thể nhìn rõ, sáu đại trận luân hồi vẫn bị Phương Nguyên ảnh hưởng, vận chuyển hơi khó khăn. Nhưng trong lòng hai Thiên Chủ hiểu được, Phương Nguyên căn bản không thể phá hủy sáu đại trận luân hồi này.
Từng là tinh túy của văn minh Đại Tiên Giới, huyền ảo của sáu đại trận luân hồi không phải ai cũng hiểu được. Cả đại trận này, đó là chỉnh thể thật lớn, tuần hoàn vô tận!
Sứ giả Thiên Nguyên này có lẽ cho rằng hủy diệt một phần đại trận hoặc bộ phận dẫn ma tức phủ xuống Thiên Nguyên là được, là có thể bảo vệ Thiên Nguyên. Ý tưởng này quả thật quá mức đơn giản, ưu điểm của sáu đại trận luân hồi là không thể phá hư, trừ phi hủy diệt toàn bộ đại trận. Nếu không, ai cũng không thể ngăn cản vận chuyển của nó! Đối với đại trận này, không thể có người có thể hủy diệt toàn bộ nó.
Sáu đại trận luân hồi vô cùng khổng lồ được hai Thiên Chủ thôi động, bắt đầu càng lúc càng nhanh. Ban đầu cần hai Thiên Chủ thôi động, nhưng khi bắt đầu có lực lượng, sẽ tự mình vận chuyển, không cần thôi động.
Đồng dạng cũng không ai có thể ngăn cản!
Ầm ầm ầm…
Tại chỗ trung tâm sáu đại trận luân hồi, bắt đầu xuất hiện môn hộ thật lớn. Môn hộ kia giống như con mắt thật lớn, hoặc là nói một luồng quang hoa chuyển động không ngừng, nhìn vào trong quang hoa kia, có thể nhìn thấy hình ảnh chớp động rất nhanh, có tinh không mênh mông, có thế giới tàn phá, còn có vô số sinh linh sinh tồn, thế giới sinh cơ bừng bừng hưng thịnh. Bởi vì có thông đạo thời không vô tận áp lực lên luồng quang hoa!
Hình ảnh xuất hiện trong quang hoa chính là khói đen vô tận. Trong khói đen cuồn cuộn, sinh trưởng ra từng vùng thế giới bảo dược, linh khí mười phần. Hình ảnh không ngừng thay đổi, có thể nhìn thấy một vùng thiên địa rộng lớn khôn cùng, có non xanh nước biếc, lam hải kiêu dương, có thể nhìn thấy hình ảnh trong thế giới đẹp đến mức khiến mọi người cảm thấy tốt đẹp… Nhưng thế giới tốt đẹp bên trong đang bùng cháy chiến hỏa cuồn cuộn. Giống như đang xảy ra đại chiến!
Sau đó vận chuyển của sáu đại trận luân hồi, tích tụ ma tức hắc ám vô tận, bắt đầu bị lực lượng mạnh mẽ vô cùng hấp dẫn, bay bổng, nặng nề không thể ngăn cảnh, giống như nước lũ tràn về trước.
“Rầm rầm…”
Giống như mưa tầm tã, ma tức vô tận xông vào luồng quang hoa.
Sau đó, một luồng quang hoa áp lực vô số cổng thời gian, giữa thiên địa Hoàn Vũ, có vô số môn hộ mở ra, ma tức hắc ám nhờ vào thôi động của sáu đại trận luân hồi, rơi xuống thông qua môn hạ này…
Thông qua hình ảnh vỡ nát trong quang hoa, có thể nhìn thấy thế giới đang xảy ra chuyện gì. Liên tiếp có ma tức vô tận đáp xuống, như trời nứt ra, bắt đầu rơi xuống thiên hỏa hủy diệt vô tận, ma tức hắc ám và ma vật vô cùng vô tận từ dưới đại địa, từ chín tầng trời, từ thông đạo bế tắc đã lâu, điên cuồng xâm nhập thế giới.
- Đại kiếp nạn đã phủ xuống rồi sao?
- Vì sao… vì sao đại kiếp nạn lại phủ xuống trước hơn bình thường?
Trong thế giới kia cũng có rất nhiều sinh linh vì thế giới của bọn họ giãy dụa. Trong đó có hai đạo tử kiêu ngạo, có hoàng tử vẻ mặt tối sầm, cũng có nữ tử tung hoành chiến trường, chết vô số , nhưng chưa bao giờ khuất phục, còn có kiếm thủ Thiên Môn, kiếm tu khó xuất hiện…
Nhưng người này đều có thể làm hết thảy vì thế giới, nhưng hiện giờ, bỗng nhiên rơi vào tuyệt vọng.
Trong thế giới của bọn họ, thắng bại chưa phân, đại kiếp nạn đã phủ xuống.
Mọi thứ bọn họ theo đuổi, mọi thứ hợp lại đều phí công sao?
- Hết thảy đều đã xong rồi sao?
- Cuối cùng là như vậy sao?
Cảnh tượng xuất hiện trên sáu đại trận luân hồi cũng dẫn đến tuyệt vọng của vô số sinh linh thiên ngoại.
Ngồi trên một mảnh thiên địa bị tàn phá của Vong Sầu Thiên, tiểu cô nương chống cằm, cúi đầu hít một hơi.
Cho dù nội tâm lạnh lùng thế nào, thấy thế giới của mình gặp hủy diệt, trong lòng không nhịn được cảm thấy mất mác.
- Thật không cam lòng!
Trên pháp thuyền, sắc mặt Lạc Phi Linh trắng bệch. Nàng có thể cảm giác, thiên môn bị mở ra mạnh mẽ, một vài biến hóa trong cơ thể mình. Lúc này, nàng hơi tuyệt vọng, giương mắt nhìn xung quanh, muốn nhìn Phương Nguyên có nhìn thấy bóng dáng Phương Nguyên không.
Bạch Miêu chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt không còn linh động như trước, chỉ còn mệt mỏi.
Giao Long gãi đầu, muốn nói gì lại thôi.
Trong vùng hư không này, đại tu đến từ Côn Lôn Sơn thấy cảnh tượng này, sắc mặt phi thường cổ quái. Có người thống khổ kêu to, có người phẫn nộ mắng mỏ, nhưng càng nhiều người là vẻ hờ hững kỳ dị.
- Đúng, cứ như vậy, hủy đi bọn họ…
Chương 1897 Đại kiếp nạn Thiên Nguyên (2)
Nguyên (2)
Cũng có sinh linh phẫn nộ kêu to, đó là sinh linh của vùng trời thiên ngoại. Bọn họ không ngừng gào thét, kêu gào, bọn họ còn chưa chết, nhưng thiên địa mình đang tan biến, giống như sớm muộn gì chỉ có một đường chết. Cho nên bọn họ bi hận, bọn họ khoái chí rống to, ủng hộ việc làm của hai Thiên Chủ:
- Phải chết, mọi người cùng chết, muốn diệt thì mọi người cùng diệt vong…
Phía xa xa, Ly Hận Thiên và Vô Ưu Thiên đều hiển lộ bóng dáng thật lớn, hơn nữa đang vỡ vụn. Đó là hai vùng thiên địa đang giải thể, hoàn toàn sụp đổ.
Bao phủ trong tuyệt vọng, bọn họ có thể gửi gắm tình cảm phẫn nộ, giống như sẽ cảm thấy mình dễ chịu hơn.
Trong khí cơ tuyệt vọng, chỉ có Đế Hư bay bồng bềnh trên biển xanh, tay áo bay phất phới, trên mặt mang theo ý cười nhìn hết thảy. Hắn giống như cũng cảm khái, nhưng càng nhiều là lạnh lùng, như sớm đoán được kết quả. Sau khi thấy được kết quả, lạnh nhạt hơn dự kiến. Ánh mắt của hắn chậm rãi đánh giá Thiên Chủ đang phẫn nộ và phản ứng của sinh linh khắp nơi, thản nhiên cười, chậm rãi mở miệng:
- Nhiều lựa chọn thế nào, đều sẽ đến bước diệt vong cuối cùng!
- Đây có lẽ là một loại số mệnh?
Hắn thở dài một tiếng, chậm rãi đi về trước:
- Mọi thứ đều lả tất nhiên!
----------oOo----------
Đại cục đã định rồi!
Đế Hư hành tẩu trong ma tức hắc ám.
Nơi đi qua đều là Tam Thập Tam Thiên tàn phá và sinh linh tuyệt vọng bị ma tức hắc ám xé xác, hoặc sợ hãi biến hóa trong thân thể, hóa thành ma vật hắc ám.
Trong vùng tuyệt vọng thê thảm này, cả một thân tiên bào của hắn chói mắt, giống như vĩnh viễn không nhuộm bụi trần, trông như một vị vương giả chân chính, phiêu đãng, tiên phong đạo uẩn, đang nhìn thế giới của mình, nhìn thiên hạ của mình…
Tầm mắt hắn có thể nhìn thấy Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu đang trải qua ác chiến với ma vật hắc ám vô tận, ở phía trên sáu đại trận luân hồi. Bọn họ diễn động sáu đại trận luân hồi, đẩy Thiên Nguyên vào góc chết, nhưng thế cục của bọn họ không gì thay đổi, ngay cả bọn họ cũng không thể ngăn cản uy thế này, chỉ có thể rống giận chinh chiến.
Lực lượng của bọn họ, hiện giờ vẫn rất mạnh, không biết có bao nhiêu Thiên Ma bị xé nát, đánh diệt, giống như mạnh mẽ khôn cùng, giống như Hoàn Vũ vô địch. Nhưng bây giờ, Đế Hư căn bản không có hứng thú gì với bọn họ, bởi vì hai người bọn họ đã thua rồi. Bọn họ không còn là kẻ đứng đầu một vùng thiên địa mà chỉ là hai người đáng thương. Hiện giờ hung uy bọn họ vô hạn, nhưng chỉ là hung uy cuối cùng…
Khi hai thế giới sụp đổ, bọn họ cũng bắt đầu bị phản phệ. Đạo uẩn trên người càng thấp kém, lực Bất Hủ cũng dần ảm đạm, tự thân càng nhỏ bé, bọn họ cũng khó nắm giữ tiên bảo. Nếu thế cục cứ phát triển như vậy, lực lượng của hai người bọn họ sẽ giảm xuống trình độ phi thường yếu. Sau lúc đó, bọn họ sẽ dễ dàng khống chế. Thậm chí không cần phải ra tay!
Trời thiên ngoại đã thua cuộc rồi.
Thiên Nguyên cũng nghênh đón đại kiếp nạn, phải thua không thể nghi ngờ.
Tổ địa bị tàn phá đã gặp phải tai họa và áp lực thật lớn, bọn họ vốn sẽ không có bao nhiêu hy vọng chiến thắng, huống chi lúc này còn nghênh đón đại kiếp nạn! Quan trọng hơn, bởi vì phẫn nộ hai vị Thiên Chủ, bọn họ đã dẫn nhiều kiếp nạn hơn xuống nhân gian, cho nên đại kiếp nạn lần này của Thiên Nguyên còn mạnh hơn lúc trước vô số lần…
Dưới tình huống như vậy, Thiên Nguyên thua chắc rồi! Đều thua rồi, đại biểu tất cả sinh linh trong Hoàn Vũ đều phải thua…
Vì thế hắn chậm rãi bước đi, thưởng thức hết thảy. Trong đống đổ nát này, hắn cảm thụ được thỏa mãn tận đáy lòng.
Đúng lúc này, Đế Hư hơi ngẩng đầu, sau đó thấy trên khối nham thạch phập phồng trên hư không, ở trước mặt mình xuất hiện một bóng người, đó là người thoạt nhìn thật trẻ tuổi, hắn mặc thanh bào, tóc dài xõa ra, lẳng lặng cúi đầu. Hắn trông có vẻ tinh thần sa sút, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn còn chút bình tĩnh.
Thấy được thanh niên này, Đế Hư dừng cước bộ, nhẹ nhàng cười. Hắn thật tán thưởng thanh niên này. Bởi vì nguyên tắc ngu xuẩn vùng trời thiên ngoại lúc trước kiên trì, đến nỗi qua nhiều năm như vậy hắn cũng không làm gì được bọn họ. Cho nên vẫn luôn chờ chuyện xấu xuất hiện, sau đó người thanh niên này xuất hiện. Hắn chỉ trong ngắn ngủi mấy năm đã làm được chuyện mình không làm được, chuyện này khiến trái tim hắn cảm khái. Người a, quả nhiên vẫn phải có sinh linh như người đối phó…
Hắn nhìn ra thanh niên này không phải chân thân, đây cũng là tất nhiên. Vô luận hai Thiên Chủ vùng trời thiên ngoại hay là người thanh niên này, hiện giờ khẳng định không dám dùng chân thân đến trước mặt mình.
Người là như vậy, cho dù không có hy vọng vẫn muốn sống sót.
Tuy kết quả cuối cùng thường không như mong muốn.
- Làm sao lại như vậy?
Phía trên nham thạch chìm nổi trong hư không, Phương Nguyên nhìn Đế Hư, nhẹ nhàng mở miệng. Đế Hư cảm thấy trong thanh âm của hắn có mệt mỏi và tuyệt vọng. Bất quá nhìn tổng thể, hắn vẫn thật bình tĩnh, che giấu cảm xúc tốt lắm. Đại khái bởi vì bảo trụ thể diện cuối cùng.
- Bởi vì đây là vấn đề của người…
Đế Hư ngẩng đầu, thưởng thức biểu tình của thanh niên kia, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa, nhẹ nhàng mở miệng, nói:
- Vô luận là cục diện gì, các ngươi đều sẽ tạo ra kết quả như vậy. Hoang đường, buồn cười, còn thật đáng thương!
Phương Nguyên chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, không nói gì.
Đế Hư chậm rãi nói tiếp, vừa nói vừa mỉm cười:
Chương 1898 Lẳng lặng
- Suy ngẫm lại lựa chọn của các ngươi đi, từ lúc ngươi bắt đầu đến vùng trời thiên ngoại, bọn họ vốn có thể lựa chọn đáp ứng ngươi, cho Thiên Nguyên một con đường sống, hoặc là ít nhiều cho ngươi hy vọng. Như vậy, ít nhất ngươi sẽ không điên cuồng, như vậy hiện giờ trong ba nghìn năm, trời thiên ngoại cũng sẽ không gặp chuyện không may, kết quả này tốt hay không?
Hắn lắc đầu, tiếp tục nói:
- Nhưng bọn họ không có, bởi vì trong lòng bọn họ cảm thấy, có phương pháp càng tốt, càng không mạo hiểm hơn cái này, cho nên bọn họ cự tuyệt ngươi. Hy vọng để ngươi bình yên vượt qua đại kiếp nạn cũng không có. Thời điểm này, ngươi có thể lựa chọn ngồi xem mọi thứ phát sinh, như vậy, Thiên Nguyên bị hủy, trời thiên nguyên vẫn còn tại, nhân tộc vẫn còn tồn tại…
- Nhưng ngươi cũng không có!
Ý cười trên mặt hắn càng nồng đậm, nói:
- Ngươi chọn không tiếc hết thảy, hủy diệt trời thiên ngoại, hơn nữa ngươi cũng thành công rồi!
- Lúc ở vùng trời thiên ngoại xuất hiện nội loạn, ba lão gia này rốt cục sợ hãi, cho nên cúi đầu với ngươi, bọn họ đã đáp ứng giúp ngươi bảo trụ Thiên Nguyên, thậm chí phái người giúp Thiên Nguyên độ kiếp. Tại thời điểm này, nếu ngươi nhịn nhục, đồng ý với điều kiện này, như vậy Thiên Nguyên vẫn an toàn, ít nhất đại kiếp nạn lần này vẫn có thể bình yên vượt qua, nhưng ngươi…
Hắn cười nhìn Phương Nguyên, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Nhưng ngươi cũng không có!
- Bởi vì ngươi muốn sinh linh vùng trời thiên ngoại trải qua cảm giác giống Thiên Nguyên, tư vi tuyệt vọng đạo kiếp bao phủ, không phải sao?
- Hay là ngươi bởi vì cảm thấy cho dù bọn họ đáp ứng, sau đó vẫn sẽ phản bội Thiên Nguyên?
Đế Hư nói chuyện, nhìn Phương Nguyên, gật đầu nói:
- Vô luận ngươi giải thích thế nào, ta đều lý giải!
Phương Nguyên chỉ lẳng lặng nhìn hắn, cũng không cảm thấy được lý giải mà tâm tình được xoa dịu.
- Lựa chọn của ngươi cũng thật hợp lý!
Đế Hư tiếp tục nói:
- Ngươi muốn thừa dịp vùng trời thiên ngoại đại loạn, hoàn toàn hủy đi sáu đại trận luân hồi. Như vậy Thiên Nguyên quả thật an toàn, nhất là trong khoảng thời gian ngắn, không ai có khả năng ảnh hưởng Thiên Nguyên. Thiên Nguyên có nhiều thời gian ứng phó hết thảy. Mà đối với Thiên Nguyên, thời gian chính là hy vọng. Nhưng ngươi không đoán được, lửa giận của hai người kia lại cường thịnh như thế?
- Bọn họ vốn cũng có lựa chọn, có thể hy sinh một thế giới bảo trụ một thế giới, nhưng bọn họ cũng không lựa chọn…
Đế Hư nhẹ giọng cười:
- Khi bọn họ phát hiện thế giới của mình bị tuyệt vọng bao phủ, vốn cũng có thể lựa chọn, đi theo đại thế, như vậy ít nhất Thiên Nguyên còn tồn tại, tổ địa cũng còn tồn tại, hy vọng của nhân tộc cũng sẽ tồn tại…
Tiếc hận lắc đầu, nói tiếp:
- Nhưng bọn họ không lựa chọn, phản ứng đầu tiên của bọn họ là kéo theo Thiên Nguyên chết cùng!
Nói đến chỗ này, Đế Hư đã không thể che giấu ý cười trên mặt mình, hắn nghiêm túc nhìn Phương Nguyên nói:
- Ngươi thấy đi, nhiều lựa chọn như vậy, nhiều đường ra như vậy, giống như đến bước này là ngẫu nhiên, nhưng chính ngươi dụng tâm ngẫm lại, cho dù diễn ra lần nữa, các ngươi thật sẽ lựa chọn bất đồng với trước đây sao? Kết quả cuối cùng sẽ bất đồng sao?
Biểu tình trên mặt Phương Nguyên nghiêm lại, hắn trầm mặc thật lâu. Sau đó hắn chậm rãi lắc đầu! Hắn nghiêm túc suy ngẫm, kết quả không có gì bất đồng.
Đế Hư vừa lòng nở nụ cười, nói:
- Cho nên những chuyện xảy ra, ngươi có gì để oán hận?
- Con người vốn là như vậy?
- Tuyệt vọng hiện giờ và tuyệt vọng lúc trước cũng không có gì bất đồng?
- Nhân tâm khiếm khuyết, cho nên nhất định dẫn đến diệt vong!
Đối với chuyện này, Đế Hư hạ kết luận. Lần tuyệt vọng này, vốn đã định từ sớm. Không chuyển dời vì ngoại vật, chính là vận mệnh nhân quả đã sớm hoàn thành, kết cục nghênh đón hắn đã sớm chú định!
Thời điểm này, Phương Nguyên có vẻ bình tĩnh hoặc cô đơn!
Đế Hư không biết hắn có thể hiểu không, nếu có thể hiểu, trong lòng sẽ dễ chịu hơn. Bởi vì xảy ra sự tình này vốn không có liên quan gì bản thân.
Thân là người, có thể làm chỉ là nhận mệnh.
Phương Nguyên trầm mặc thật lâu, rốt cục sắc mặt hơi biến hóa.
Hắn ngẩng đầu, nhìn Đế Hư, nói:
- Ta còn có một vài việc phải tìm hiểu!
Đế Hư cười nói:
- Muốn tìm hiểu là để thay đổi kết quả, hiện giờ đã có kết quả rồi, tìm hiểu có tác dụng gì không?
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Có lẽ bởi vì trái tim không cam lòng.
- Đây cũng là một vấn đề của con người, quá hiếu kỳ!
Đế Hư nhẹ nhàng thở dài, quay đầu lại, vẻ mặt hai Thiên Chủ đầy hung uy, còn đau khổ giãy dụa trong ma tức hắc ám và Thiên Ma. Vẫn chưa đến lúc mình ra tay, hắn nhìn Phương Nguyên, nói:
- Ta thật không lý giải lòng hiếu kỳ, nhưng dù sao ngươi cũng là con người, ta có thể thỏa mãn một nguyên vọng của ngươi. Có một số việc, có lẽ ngươi thật nên biết…
Khi hắn nói chuyện, phất tay áo lên.
Phía sau hắn có ma tức vô tận xoay tròn, biến hóa, cuối cùng xuất hiện một cánh cửa.
Trong môn hộ này có đá vụn tan nát, chậm rãi bay ra, lẳng lặng trôi nổi trên hư không. Khi thấy tấm bia đá này, trái tim Phương Nguyên bỗng nhiên rụt lại.
Đây là tấm bia thứ chín ghi lại bí mật cuối cùng sao?
Từ khi mình rời khỏi Thiên Nguyên, vẫn luôn tìm tấm bia đá này, muốn biểu biết bí mật ghi trên bia đá đến tột cùng là gì, cũng muốn thông qua tìm hiểu những bí mật này, nghĩ ra phương pháp hóa giải đại kiếp nạn.
Chương 1899 Một phần đại lễ
Nhưng không nghĩ tới, hiện giờ hắn thấy được tấm bia đá, lúc có cơ hội nhìn tấm bia đá này cũng là lúc Thiên Nguyên đã hoàn toàn tuyệt vọng, đại kiếp nạn vừa phủ xuống…
Nhưng dù sao vẫn phải hiểu rõ mọi chuyện!
Ngoài tấm bia đá từng ở bí cảnh Kim gia Thiên Lai Thành dùng để xem thế giới tàn phá, Phương Nguyên đã xem tám tấm bia đá, nhớ lại tấm bia đá nhìn thấy trong thế giới tàn phá. Phương Nguyên đoán hẳn tổng cộng có mười khối thạch thần, mình thấy được tám tấm, vậy hẳn còn một tấm, chưa bao giờ nhìn thấy.
Thật rõ ràng, tấm bia đá này ở trong tay Đế Hư. Nhìn tấm bia đá cuối cùng này, Phương Nguyên trần mặc thật lâu, sau đó trảm vào bi thương.
Trên tấm bia đá này, hắn nhìn thấy là Tam Thập Tam Thiên sau đại tai biến, không quá khác với hiện giờ. Nhưng khi đó, ma tức hắc ám mới vừa không chế không lâu, còn có vô số sinh linh đang giãy dụa, đang la khóc. Cảnh tượng tận thế mới phủ xuống, vẻ mặt nào đó càng làm người cảm thấy áp lực hơn phế tích sau khi tận thế lưu lại.
Phương Nguyên thấy Đế Hiên chạy trong thế giới rách nát, cảm giác tuyệt vọng mênh mông. Hắn thấy Đại Tiên Giới sụp đổi, thấy vô số con dân của mình đang tuyệt vọng, la khóc, hắn có thể cứu bật luận kẻ nào nhưng cũng không cứu được bất luận kẻ nào.
Bằng pháp lực của hắn, có thể khiến người ta bất tử nhưng có thể cam đoan bọn họ vĩnh viễn bất tử sao?
Vì thế hắn thất hồn lạc phách, xuyên qua thế giới tàn phá, cả người giận dữ, đi về phía một nơi. Đó là một chỗ thần bí trong Tam Thập Tam Thiên. Đây là một vùng không gian tự thành một thế, hơi giống như vùng trời thiên ngoại.
Nhưng vùng trời thiên ngoại không thể tiến vào, từ trong đi ra thì dễ dàng. Còn vùng không gian này, không thể vào cũng không thể ra.
Chỉ có Đế Thị có thể đi vào không gian này.
- Vì sao?
Đế Hiên đi vào nơi này, nhìn lão nhân đầu bạc, hắn phẫn nộ rống giận với lão nhân này:
- Vì sao như vậy? Vì sao ngươi muốn gạt ta? Ngươi thuở nhỏ răn dạy ta, ta xem ngươi như cha, ta cũng làm mọi việc ngươi hy vọng. Ta trở thành Tiên Đế mới, đã chuẩn bị thả ngươi ra, vì sao ngươi còn gạt ta…
Lão nhân trong không gian kia nhìn thấy Đại Tiên Giới tan hoang, vẻ mặt vui mừng.
Hắn giống như không nhìn thấy tuyệt vọng và thống khổ của Đế Hiên, trong lòng tự thỏa mãn.
- Bởi vì tất cả chuyện này đều đã chú định…
Qua thật luâ, hắn mới giải thích với Đế Hiên, không tức giận chút nào.
- Vì sao…
Đế Hiên rống to với lão nhân kia:
- Ngươi nói ta biết, vì sao phải gạt ta…
Trên tấm bia đá này, Phương Nguyên cảm giác rất nhiều ý niệm trong đầu, thậm chí nhìn thấy ngọn nguồn phẫn nộ của hắn.
Lão nhân trước mắt này quá quan trọng với Đế Hiên.
Từ khi Đế Hiên còn nhỏ, hắn đã biết tồn tại của lão nhân này, cũng biết lão nhân này là bí mật lớn nhất Đế Thị. Khi đó hắn không biết lão nhân này vì sao bị giam giữ, nhưng cảm thấy hắn thật đáng thương. Cho nên thường xuyên trộm đồ ngon cho hắn. Còn lão nhân này cũng đối xử rất tốt với Đế Hiên, chỉ điểm hắn tu hành, dạy hắn thái độ làm người xử thế, đàm luận tâm sự với hắn…
Nhờ có lão nhân này, Đế Hiên mới bộc lộ hết tài năng trong bảy vị hoàng tử, mới có thể kế thừa vị trí Tiên Đế sau khi Tiên Đế đời trước vì thôi diễn cảnh giới vượt qua Bất Hủ mà tẩu hỏa nhập ma. Thậm chí cũng nhờ vào lão nhân này, hắn mới hạ quyết tâm tiễn đi Tiên Đế đời thứ nhất đã bệnh tình nguy kịch và huynh đệ tỷ muội của mình, giữ vững vị trí Tiên Đế này của hắn.
Phần lớn hắn nói đều là thật, hắn quả thật xem lão nhân này như phụ thân. Cũng có chuyện giả, bởi vì hắn chưa từng nghĩ thả lão nhân này ra.
- Ta lừa ngươi cái gì?
Lão nhân cười trả lời:
- Lúc trước ngươi muốn sống sót trong hoàn cảnh tranh giành quyền lợi tàn khốc với huynh đệ, ta dạy ngươi, cho nên ngươi sống sót. Sau đó ngươi muốn trở thành Tiên Đế mới, ta dạy ngươi, ngươi cũng trở thành Tiên Đế mới. Sau đó ngươi muốn giữ vững vị trí của mình, ta cũng dạy ngươi phương pháp, ngươi cũng thành công. Cho đến trước đó không lâu, ngươi hỏi ta làm sao trừng phạt thần tử tác loạn, ta vẫn dạy ngươi như trước. Hiện giờ, bọn họ không phải đã bị trấn áp rồi sao?
- Nhưng ngươi nói… ma tức có thể nghịch chuyển!
Hiện giờ Đế Hiên đã không còn đứa nhỏ chỉ biết thỉnh giáo lão nhân này, cả người hắn phẫn nộ đến phát run, lớn tiếng hỏi.
- Ma tức quả thật có thể nghịch chuyển…
Lão nhân bình tĩnh nhìn Đế Hiên, nhẹ giọng trả lời:
- Năm đó ta phụng mệnh tổ tiên Đế quân ngươi, tìm hiểu ma tức hắc ám…
- Khi đó, ngươi tìm hiểu đạo khí Hồng Mông.
Đế Hiên trầm giọng, sửa lời vị lão nhân này.
- Kỳ thật là giống nhau!
Lão nhân giống như cũng không quá để tâm hắn, thần sắc chỉ hơi phức tạp, qua thật lâu sau mới nhẹ giọng cười nói:
- Nếu hiện tại ta nói cho ngươi, bắt đầu tìm hiểu không phải đạo khí Hồng Mông mà là ma tức hắc ám, ngươi có tin hay không?
Đế Hiên cứng đơ, chuyện trân bí như vậy, cho dù bí mật tương truyền trong lòng Đế thị cũng không tồn tại.
- Ngay từ đầu, suy tính của chúng ta không phải như thế.
Lão nhân nhẹ nhàng cười:
- Khi đó quân quá nhiều, người tu hành mới cũng quá nhiều, nhiều tới mức Đại Tiên Giới phồn vinh như thế cũng không chịu nổi. Cho nên ta phụng mệnh Tổ Tiên, tham diễn phương pháp giải quyết.
Chương 1900 Một phần đại lễ (2)
- Nói lúc ấy là vì giải quyết vấn đề tài nguyên, không bằng nói lúc ấy đang nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề của con người. Trách nhiệm của ta lúc đó là tìm kiếm phương pháp, cam đoan giải quyết vấn đề áp lực của Đại Tiên Giới, nhưng không thể dao động ổn định của tiên giới và địa vị siêu nhiên của Đế Thị.
Sắc mặt Đế Hiên nháy mắt biến hóa, hắn không biết nói gì mới tốt.
- Thật đã thành công!
Lão nhân cười nói:
- Trong Đại Tiên Giới, có nhiều thứ ta có thể mượn. Ngươi cũng biết, sau khi phi thăng, Đại Tiên Giới xảy ra nhiều chinh chiến, có thần linh vô tận vẫn lạc, tiên nhân đạo hủy. Oán niệm và thống khổ trước khi chết của bọn họ vẫn còn lưu lại trên thế giới này, còn có gì đáng sợ hơn như vậy? Cho nên ta tu thập tất cả khí tức bọn họ lưu lại, dùng nó luyện chế pháp bảo cực mạnh. Có pháp bảo này, có thể vĩnh viễn bảo hộ địa vị thống ngự của ngươi, vì muôn đời không đổi…
- Sau đó thì sao?
Tiếng của Đế Hiên bắt đầu phát run.
- Sau đó lại vô tình phát hiện phương pháp giải quyết tài nguyên chân chính!
Lão nhân nhẹ giọng trả lời:
- Ta luyện thứ tà ác nhất trên đời, không nghĩ đến trong thứ tuyệt vọng nhất phát hiện đồ vật tốt đẹp nhất. Vật cực tất phản, thiên địa rất rõ ràng, hy vọng lớn nhất là nghịch chuyển tà ác chôn dấu trong tuyệt vọng, sinh ra tử khí Hồng Mông, có sinh cơ nhất trong Hoàn Vũ…
Nói đến chỗ này, chính lão nhân cũng tự giễu lắc đầu.
Hắn nói:
- Đương nhiên, ở trình độ này, đây chỉ là biểu hiện bên ngoài. Mây tía Hồng Mông này ẩn chứa hung hiểm không cách nào hình dung. Nó thuộc về Hoàn Vũ, gần tiếp cận đạo. Cho nên tử khí Hồng Mông cũng có ý diệt vong của mình. Nó thoạt nhìn sinh cơ bừng bừng, có thể luyện thành vạn vật. Nhưng hắn chỉ có thể cho con người một loại Bất Hủ, vốn thành lập trong trụ cột tuyệt vọng nhất…
Đế Hiên nghe đến đây, vẻ mặt đại biến:
- Có tai họa ngầm này sao ngươi không nói?
Lão nhân nở nụ cười nói:
- Bởi vì ta phát hiện, Đế Quân đã nghi ngờ ta, ta sắp gặp tai vạ rồi!
Đế Hiên nghẹn lời, không biết nói gì.
Trong tươi cười của lão nhân có hơi trào phúng, nói:
- Quả thật như ta dự đoán, Đế Quân sau khi cải danh tử khí Hồng Mông thành đạo khí Hồng Mông sẽ nhốt ta lại. Ta hiểu dụng ý của hắn, bí mật đạo khí Hồng Mông quá đáng sợ, cho nên hắn không thể dùng ta cho hậu thế, cho nên ta bình yên sống qua ngày, ở vùng thiên địa nho nhỏ này chờ một ngày các ngươi tự làm xấu mình!
- Ngươi… ngươi đã sớm nghĩ đến việc này!
Thanh âm Đế Hiên run rẩy, nhìn chằm chằm lão nhân.
- Đúng vậy, ta biết ngày ngày sẽ đến!
Lão nhân nhẹ giọng mở miệng:
- Lòng người không chịu nổi thần vật gần như đạo, cho nên nhất định dẫn đến tai kiếp. Nhờ nghịch chuyển tà ác ta mới luyện thành đạo khí Hồng Mông. Như vậy sớm muộn gì cũng sẽ có người vì vài bí tâm, lần nữa nghịch chuyển lại. Nhưng vật hồ đạo cũng có biến hóa vô cùng, không có cách nào thôi diễn nắm chắc trước khi nghịch chuyển đạo khí, khi ngươi có ý định nghịch chuyển lần hai, cũng nhất định sẽ thất bại, đại đạo không có khả năng bị người khác nắm trong tay!
- Vô luận người này có phải tự xưng là tiên hay không?
Thanh âm của lão nhân như hồng cung mộ cổ, chấn động thức hải Đế Hiên.
- Không, ngươi còn điều giấu diếm!
Hắn không biết kinh ngạc bao lâu mới đột nhiên hét lớn:
- Ngươi nói ngươi lo lắng ta nhốt ngươi, đây là nói dối. Ngươi ngay từ đầu vốn không cần nghịch chuyển đạo nguyên. Nếu như vậy Đại Tiên Giới sẽ không nghênh đón tuyệt vọng như thế. Cho dù tà ác thế nào, ngay từ đầu không được Đại Tiên Giới tiếp nhận, cũng sẽ không hủy diệt Đại Tiên Giới trong lúc nghịch chuyển. Đây chỉ có thể nói rõ ngay từ đầu, ngươi đã có âm mưu này, ngươi đã dự đoán được kết cục này…
Nhìn thấy lão nhân kia, Đế Hiên phẫn nộ vô tận. Hắn không phải tiểu tử ngây thơ kia nữa, hắn hiện giờ biết đã nhiều rồi.
Hắn có thể nhìn ra, lão nhân này nói không phải toàn bộ sự thật.
- Có lẽ đi…
Đối mặt với chất vấn của Đế Hiên, lão nhân trầm mặc thật lâu mới bỗng nhiên nở nụ cười.
Hắn thành khẩn:
- Ta quả thật che giấu một ít, tổ tiên ngươi nhốt ta, cũng không phải bởi vì kiêng kị.
Ngay cả tu vi như Đế Hiên, thanh âm cũng không ổn định:
- Vậy… đến tột cùng là vì sao?
- Ta cũng muốn hỏi vì sao?
Lão nhân nhẹ giọng nói:
- Vì sao vốn có hai đế Huyền Hoàng, hiện giờ chỉ còn lại huyết mạch Đế Hoàng tọa giữ Thiên Cung?
- Huyết mạch Đế Huyền ta vì sao chỉ có số mệnh bị đuổi giết!
- Vì sao thế gian nhận quá nhiều ân huệ của huyết mạch Đế Huyền ta, nhưng sau khi Đế Hoàng cầm quyền, vì lấy lòng Đế Hoàng, bán đứng chúng ta, đuổi giết chúng ta, đến nỗi huyết mạch Đế Huyền suốt ngày lo sợ, gần như bị diệt sạch?
- Bởi vì ta không biết nguyên nhân vì sao…
Đáy mắt lão nhân bỗng nhiên sinh ra hận ý kinh người:
- Cho nên ta mới muốn tặng một phần đại lễ cho thế giới này!
Thì ra hết thảy đã sớm định rồi! Thì ra khi Đại Tiên Giới tiếp nhận đạo khí Hồng Mông, cũng đã chôn xuống mầm tai vạ!
Ma tức này vốn là đến từ nơi tối tăm nhất lòng người, cho dù ngụy trang tốt đẹp thế nào cũng sẽ có một ngày biến thành bộ dáng ban đầu. Nghịch chuyển bất quá là bộ dáng nguyên bản của nó được hoàn nguyên mà thôi. Nhưng một lần nghịch chuyển thì dễ dàng, lần thứ hai nghịch chuyển lại không thể nữa.
- Ngươi làm nhiều chuyện như vậy cũng chỉ là ăn trộm gà còn mất nắm gạo…
Bên trong tiếng rống to, pháp lực của bọn họ đánh lên sáu đại trận luân hồi. Không kiêng nể gì, lòng tràn đầy sát khí! Tại thời điểm này, bọn họ căn bản không hề trân quý cái gì nữa.
Dù sao vùng trời thiên ngoại đã bị hủy, bọn họ đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Dưới tình huống như vậy, cho dù bọn họ có tiên bảo hộ thể, không lập tức chết, nhưng cũng sẽ bị hạ tu vi.
Khi bọn họ không còn là cảnh giới Bất Hủ, lại không còn chỗ sinh tồn, phải đối mặt Đế Hư và sứ giả Thiên Nguyên, rơi vào cảnh Thiên Ma vô tận và chúng tu Côn Lôn Sơn phẫn nộ như hổ rình mồi, kế cục gặp phải không khác gì phải chết!
Cho nên bọn họ không còn cố kỵ gì nữa!
Vận chuyển của sáu đại trận luân hồi càng lúc càng nhanh!
Ma tức vô tận bị dẫn động, tích tụ từng trận lực lượng vô cùng vô tận.
Có thể nhìn rõ, sáu đại trận luân hồi vẫn bị Phương Nguyên ảnh hưởng, vận chuyển hơi khó khăn. Nhưng trong lòng hai Thiên Chủ hiểu được, Phương Nguyên căn bản không thể phá hủy sáu đại trận luân hồi này.
Từng là tinh túy của văn minh Đại Tiên Giới, huyền ảo của sáu đại trận luân hồi không phải ai cũng hiểu được. Cả đại trận này, đó là chỉnh thể thật lớn, tuần hoàn vô tận!
Sứ giả Thiên Nguyên này có lẽ cho rằng hủy diệt một phần đại trận hoặc bộ phận dẫn ma tức phủ xuống Thiên Nguyên là được, là có thể bảo vệ Thiên Nguyên. Ý tưởng này quả thật quá mức đơn giản, ưu điểm của sáu đại trận luân hồi là không thể phá hư, trừ phi hủy diệt toàn bộ đại trận. Nếu không, ai cũng không thể ngăn cản vận chuyển của nó! Đối với đại trận này, không thể có người có thể hủy diệt toàn bộ nó.
Sáu đại trận luân hồi vô cùng khổng lồ được hai Thiên Chủ thôi động, bắt đầu càng lúc càng nhanh. Ban đầu cần hai Thiên Chủ thôi động, nhưng khi bắt đầu có lực lượng, sẽ tự mình vận chuyển, không cần thôi động.
Đồng dạng cũng không ai có thể ngăn cản!
Ầm ầm ầm…
Tại chỗ trung tâm sáu đại trận luân hồi, bắt đầu xuất hiện môn hộ thật lớn. Môn hộ kia giống như con mắt thật lớn, hoặc là nói một luồng quang hoa chuyển động không ngừng, nhìn vào trong quang hoa kia, có thể nhìn thấy hình ảnh chớp động rất nhanh, có tinh không mênh mông, có thế giới tàn phá, còn có vô số sinh linh sinh tồn, thế giới sinh cơ bừng bừng hưng thịnh. Bởi vì có thông đạo thời không vô tận áp lực lên luồng quang hoa!
Hình ảnh xuất hiện trong quang hoa chính là khói đen vô tận. Trong khói đen cuồn cuộn, sinh trưởng ra từng vùng thế giới bảo dược, linh khí mười phần. Hình ảnh không ngừng thay đổi, có thể nhìn thấy một vùng thiên địa rộng lớn khôn cùng, có non xanh nước biếc, lam hải kiêu dương, có thể nhìn thấy hình ảnh trong thế giới đẹp đến mức khiến mọi người cảm thấy tốt đẹp… Nhưng thế giới tốt đẹp bên trong đang bùng cháy chiến hỏa cuồn cuộn. Giống như đang xảy ra đại chiến!
Sau đó vận chuyển của sáu đại trận luân hồi, tích tụ ma tức hắc ám vô tận, bắt đầu bị lực lượng mạnh mẽ vô cùng hấp dẫn, bay bổng, nặng nề không thể ngăn cảnh, giống như nước lũ tràn về trước.
“Rầm rầm…”
Giống như mưa tầm tã, ma tức vô tận xông vào luồng quang hoa.
Sau đó, một luồng quang hoa áp lực vô số cổng thời gian, giữa thiên địa Hoàn Vũ, có vô số môn hộ mở ra, ma tức hắc ám nhờ vào thôi động của sáu đại trận luân hồi, rơi xuống thông qua môn hạ này…
Thông qua hình ảnh vỡ nát trong quang hoa, có thể nhìn thấy thế giới đang xảy ra chuyện gì. Liên tiếp có ma tức vô tận đáp xuống, như trời nứt ra, bắt đầu rơi xuống thiên hỏa hủy diệt vô tận, ma tức hắc ám và ma vật vô cùng vô tận từ dưới đại địa, từ chín tầng trời, từ thông đạo bế tắc đã lâu, điên cuồng xâm nhập thế giới.
- Đại kiếp nạn đã phủ xuống rồi sao?
- Vì sao… vì sao đại kiếp nạn lại phủ xuống trước hơn bình thường?
Trong thế giới kia cũng có rất nhiều sinh linh vì thế giới của bọn họ giãy dụa. Trong đó có hai đạo tử kiêu ngạo, có hoàng tử vẻ mặt tối sầm, cũng có nữ tử tung hoành chiến trường, chết vô số , nhưng chưa bao giờ khuất phục, còn có kiếm thủ Thiên Môn, kiếm tu khó xuất hiện…
Nhưng người này đều có thể làm hết thảy vì thế giới, nhưng hiện giờ, bỗng nhiên rơi vào tuyệt vọng.
Trong thế giới của bọn họ, thắng bại chưa phân, đại kiếp nạn đã phủ xuống.
Mọi thứ bọn họ theo đuổi, mọi thứ hợp lại đều phí công sao?
- Hết thảy đều đã xong rồi sao?
- Cuối cùng là như vậy sao?
Cảnh tượng xuất hiện trên sáu đại trận luân hồi cũng dẫn đến tuyệt vọng của vô số sinh linh thiên ngoại.
Ngồi trên một mảnh thiên địa bị tàn phá của Vong Sầu Thiên, tiểu cô nương chống cằm, cúi đầu hít một hơi.
Cho dù nội tâm lạnh lùng thế nào, thấy thế giới của mình gặp hủy diệt, trong lòng không nhịn được cảm thấy mất mác.
- Thật không cam lòng!
Trên pháp thuyền, sắc mặt Lạc Phi Linh trắng bệch. Nàng có thể cảm giác, thiên môn bị mở ra mạnh mẽ, một vài biến hóa trong cơ thể mình. Lúc này, nàng hơi tuyệt vọng, giương mắt nhìn xung quanh, muốn nhìn Phương Nguyên có nhìn thấy bóng dáng Phương Nguyên không.
Bạch Miêu chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt không còn linh động như trước, chỉ còn mệt mỏi.
Giao Long gãi đầu, muốn nói gì lại thôi.
Trong vùng hư không này, đại tu đến từ Côn Lôn Sơn thấy cảnh tượng này, sắc mặt phi thường cổ quái. Có người thống khổ kêu to, có người phẫn nộ mắng mỏ, nhưng càng nhiều người là vẻ hờ hững kỳ dị.
- Đúng, cứ như vậy, hủy đi bọn họ…
Chương 1897 Đại kiếp nạn Thiên Nguyên (2)
Nguyên (2)
Cũng có sinh linh phẫn nộ kêu to, đó là sinh linh của vùng trời thiên ngoại. Bọn họ không ngừng gào thét, kêu gào, bọn họ còn chưa chết, nhưng thiên địa mình đang tan biến, giống như sớm muộn gì chỉ có một đường chết. Cho nên bọn họ bi hận, bọn họ khoái chí rống to, ủng hộ việc làm của hai Thiên Chủ:
- Phải chết, mọi người cùng chết, muốn diệt thì mọi người cùng diệt vong…
Phía xa xa, Ly Hận Thiên và Vô Ưu Thiên đều hiển lộ bóng dáng thật lớn, hơn nữa đang vỡ vụn. Đó là hai vùng thiên địa đang giải thể, hoàn toàn sụp đổ.
Bao phủ trong tuyệt vọng, bọn họ có thể gửi gắm tình cảm phẫn nộ, giống như sẽ cảm thấy mình dễ chịu hơn.
Trong khí cơ tuyệt vọng, chỉ có Đế Hư bay bồng bềnh trên biển xanh, tay áo bay phất phới, trên mặt mang theo ý cười nhìn hết thảy. Hắn giống như cũng cảm khái, nhưng càng nhiều là lạnh lùng, như sớm đoán được kết quả. Sau khi thấy được kết quả, lạnh nhạt hơn dự kiến. Ánh mắt của hắn chậm rãi đánh giá Thiên Chủ đang phẫn nộ và phản ứng của sinh linh khắp nơi, thản nhiên cười, chậm rãi mở miệng:
- Nhiều lựa chọn thế nào, đều sẽ đến bước diệt vong cuối cùng!
- Đây có lẽ là một loại số mệnh?
Hắn thở dài một tiếng, chậm rãi đi về trước:
- Mọi thứ đều lả tất nhiên!
----------oOo----------
Đại cục đã định rồi!
Đế Hư hành tẩu trong ma tức hắc ám.
Nơi đi qua đều là Tam Thập Tam Thiên tàn phá và sinh linh tuyệt vọng bị ma tức hắc ám xé xác, hoặc sợ hãi biến hóa trong thân thể, hóa thành ma vật hắc ám.
Trong vùng tuyệt vọng thê thảm này, cả một thân tiên bào của hắn chói mắt, giống như vĩnh viễn không nhuộm bụi trần, trông như một vị vương giả chân chính, phiêu đãng, tiên phong đạo uẩn, đang nhìn thế giới của mình, nhìn thiên hạ của mình…
Tầm mắt hắn có thể nhìn thấy Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu đang trải qua ác chiến với ma vật hắc ám vô tận, ở phía trên sáu đại trận luân hồi. Bọn họ diễn động sáu đại trận luân hồi, đẩy Thiên Nguyên vào góc chết, nhưng thế cục của bọn họ không gì thay đổi, ngay cả bọn họ cũng không thể ngăn cản uy thế này, chỉ có thể rống giận chinh chiến.
Lực lượng của bọn họ, hiện giờ vẫn rất mạnh, không biết có bao nhiêu Thiên Ma bị xé nát, đánh diệt, giống như mạnh mẽ khôn cùng, giống như Hoàn Vũ vô địch. Nhưng bây giờ, Đế Hư căn bản không có hứng thú gì với bọn họ, bởi vì hai người bọn họ đã thua rồi. Bọn họ không còn là kẻ đứng đầu một vùng thiên địa mà chỉ là hai người đáng thương. Hiện giờ hung uy bọn họ vô hạn, nhưng chỉ là hung uy cuối cùng…
Khi hai thế giới sụp đổ, bọn họ cũng bắt đầu bị phản phệ. Đạo uẩn trên người càng thấp kém, lực Bất Hủ cũng dần ảm đạm, tự thân càng nhỏ bé, bọn họ cũng khó nắm giữ tiên bảo. Nếu thế cục cứ phát triển như vậy, lực lượng của hai người bọn họ sẽ giảm xuống trình độ phi thường yếu. Sau lúc đó, bọn họ sẽ dễ dàng khống chế. Thậm chí không cần phải ra tay!
Trời thiên ngoại đã thua cuộc rồi.
Thiên Nguyên cũng nghênh đón đại kiếp nạn, phải thua không thể nghi ngờ.
Tổ địa bị tàn phá đã gặp phải tai họa và áp lực thật lớn, bọn họ vốn sẽ không có bao nhiêu hy vọng chiến thắng, huống chi lúc này còn nghênh đón đại kiếp nạn! Quan trọng hơn, bởi vì phẫn nộ hai vị Thiên Chủ, bọn họ đã dẫn nhiều kiếp nạn hơn xuống nhân gian, cho nên đại kiếp nạn lần này của Thiên Nguyên còn mạnh hơn lúc trước vô số lần…
Dưới tình huống như vậy, Thiên Nguyên thua chắc rồi! Đều thua rồi, đại biểu tất cả sinh linh trong Hoàn Vũ đều phải thua…
Vì thế hắn chậm rãi bước đi, thưởng thức hết thảy. Trong đống đổ nát này, hắn cảm thụ được thỏa mãn tận đáy lòng.
Đúng lúc này, Đế Hư hơi ngẩng đầu, sau đó thấy trên khối nham thạch phập phồng trên hư không, ở trước mặt mình xuất hiện một bóng người, đó là người thoạt nhìn thật trẻ tuổi, hắn mặc thanh bào, tóc dài xõa ra, lẳng lặng cúi đầu. Hắn trông có vẻ tinh thần sa sút, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn còn chút bình tĩnh.
Thấy được thanh niên này, Đế Hư dừng cước bộ, nhẹ nhàng cười. Hắn thật tán thưởng thanh niên này. Bởi vì nguyên tắc ngu xuẩn vùng trời thiên ngoại lúc trước kiên trì, đến nỗi qua nhiều năm như vậy hắn cũng không làm gì được bọn họ. Cho nên vẫn luôn chờ chuyện xấu xuất hiện, sau đó người thanh niên này xuất hiện. Hắn chỉ trong ngắn ngủi mấy năm đã làm được chuyện mình không làm được, chuyện này khiến trái tim hắn cảm khái. Người a, quả nhiên vẫn phải có sinh linh như người đối phó…
Hắn nhìn ra thanh niên này không phải chân thân, đây cũng là tất nhiên. Vô luận hai Thiên Chủ vùng trời thiên ngoại hay là người thanh niên này, hiện giờ khẳng định không dám dùng chân thân đến trước mặt mình.
Người là như vậy, cho dù không có hy vọng vẫn muốn sống sót.
Tuy kết quả cuối cùng thường không như mong muốn.
- Làm sao lại như vậy?
Phía trên nham thạch chìm nổi trong hư không, Phương Nguyên nhìn Đế Hư, nhẹ nhàng mở miệng. Đế Hư cảm thấy trong thanh âm của hắn có mệt mỏi và tuyệt vọng. Bất quá nhìn tổng thể, hắn vẫn thật bình tĩnh, che giấu cảm xúc tốt lắm. Đại khái bởi vì bảo trụ thể diện cuối cùng.
- Bởi vì đây là vấn đề của người…
Đế Hư ngẩng đầu, thưởng thức biểu tình của thanh niên kia, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa, nhẹ nhàng mở miệng, nói:
- Vô luận là cục diện gì, các ngươi đều sẽ tạo ra kết quả như vậy. Hoang đường, buồn cười, còn thật đáng thương!
Phương Nguyên chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, không nói gì.
Đế Hư chậm rãi nói tiếp, vừa nói vừa mỉm cười:
Chương 1898 Lẳng lặng
- Suy ngẫm lại lựa chọn của các ngươi đi, từ lúc ngươi bắt đầu đến vùng trời thiên ngoại, bọn họ vốn có thể lựa chọn đáp ứng ngươi, cho Thiên Nguyên một con đường sống, hoặc là ít nhiều cho ngươi hy vọng. Như vậy, ít nhất ngươi sẽ không điên cuồng, như vậy hiện giờ trong ba nghìn năm, trời thiên ngoại cũng sẽ không gặp chuyện không may, kết quả này tốt hay không?
Hắn lắc đầu, tiếp tục nói:
- Nhưng bọn họ không có, bởi vì trong lòng bọn họ cảm thấy, có phương pháp càng tốt, càng không mạo hiểm hơn cái này, cho nên bọn họ cự tuyệt ngươi. Hy vọng để ngươi bình yên vượt qua đại kiếp nạn cũng không có. Thời điểm này, ngươi có thể lựa chọn ngồi xem mọi thứ phát sinh, như vậy, Thiên Nguyên bị hủy, trời thiên nguyên vẫn còn tại, nhân tộc vẫn còn tồn tại…
- Nhưng ngươi cũng không có!
Ý cười trên mặt hắn càng nồng đậm, nói:
- Ngươi chọn không tiếc hết thảy, hủy diệt trời thiên ngoại, hơn nữa ngươi cũng thành công rồi!
- Lúc ở vùng trời thiên ngoại xuất hiện nội loạn, ba lão gia này rốt cục sợ hãi, cho nên cúi đầu với ngươi, bọn họ đã đáp ứng giúp ngươi bảo trụ Thiên Nguyên, thậm chí phái người giúp Thiên Nguyên độ kiếp. Tại thời điểm này, nếu ngươi nhịn nhục, đồng ý với điều kiện này, như vậy Thiên Nguyên vẫn an toàn, ít nhất đại kiếp nạn lần này vẫn có thể bình yên vượt qua, nhưng ngươi…
Hắn cười nhìn Phương Nguyên, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Nhưng ngươi cũng không có!
- Bởi vì ngươi muốn sinh linh vùng trời thiên ngoại trải qua cảm giác giống Thiên Nguyên, tư vi tuyệt vọng đạo kiếp bao phủ, không phải sao?
- Hay là ngươi bởi vì cảm thấy cho dù bọn họ đáp ứng, sau đó vẫn sẽ phản bội Thiên Nguyên?
Đế Hư nói chuyện, nhìn Phương Nguyên, gật đầu nói:
- Vô luận ngươi giải thích thế nào, ta đều lý giải!
Phương Nguyên chỉ lẳng lặng nhìn hắn, cũng không cảm thấy được lý giải mà tâm tình được xoa dịu.
- Lựa chọn của ngươi cũng thật hợp lý!
Đế Hư tiếp tục nói:
- Ngươi muốn thừa dịp vùng trời thiên ngoại đại loạn, hoàn toàn hủy đi sáu đại trận luân hồi. Như vậy Thiên Nguyên quả thật an toàn, nhất là trong khoảng thời gian ngắn, không ai có khả năng ảnh hưởng Thiên Nguyên. Thiên Nguyên có nhiều thời gian ứng phó hết thảy. Mà đối với Thiên Nguyên, thời gian chính là hy vọng. Nhưng ngươi không đoán được, lửa giận của hai người kia lại cường thịnh như thế?
- Bọn họ vốn cũng có lựa chọn, có thể hy sinh một thế giới bảo trụ một thế giới, nhưng bọn họ cũng không lựa chọn…
Đế Hư nhẹ giọng cười:
- Khi bọn họ phát hiện thế giới của mình bị tuyệt vọng bao phủ, vốn cũng có thể lựa chọn, đi theo đại thế, như vậy ít nhất Thiên Nguyên còn tồn tại, tổ địa cũng còn tồn tại, hy vọng của nhân tộc cũng sẽ tồn tại…
Tiếc hận lắc đầu, nói tiếp:
- Nhưng bọn họ không lựa chọn, phản ứng đầu tiên của bọn họ là kéo theo Thiên Nguyên chết cùng!
Nói đến chỗ này, Đế Hư đã không thể che giấu ý cười trên mặt mình, hắn nghiêm túc nhìn Phương Nguyên nói:
- Ngươi thấy đi, nhiều lựa chọn như vậy, nhiều đường ra như vậy, giống như đến bước này là ngẫu nhiên, nhưng chính ngươi dụng tâm ngẫm lại, cho dù diễn ra lần nữa, các ngươi thật sẽ lựa chọn bất đồng với trước đây sao? Kết quả cuối cùng sẽ bất đồng sao?
Biểu tình trên mặt Phương Nguyên nghiêm lại, hắn trầm mặc thật lâu. Sau đó hắn chậm rãi lắc đầu! Hắn nghiêm túc suy ngẫm, kết quả không có gì bất đồng.
Đế Hư vừa lòng nở nụ cười, nói:
- Cho nên những chuyện xảy ra, ngươi có gì để oán hận?
- Con người vốn là như vậy?
- Tuyệt vọng hiện giờ và tuyệt vọng lúc trước cũng không có gì bất đồng?
- Nhân tâm khiếm khuyết, cho nên nhất định dẫn đến diệt vong!
Đối với chuyện này, Đế Hư hạ kết luận. Lần tuyệt vọng này, vốn đã định từ sớm. Không chuyển dời vì ngoại vật, chính là vận mệnh nhân quả đã sớm hoàn thành, kết cục nghênh đón hắn đã sớm chú định!
Thời điểm này, Phương Nguyên có vẻ bình tĩnh hoặc cô đơn!
Đế Hư không biết hắn có thể hiểu không, nếu có thể hiểu, trong lòng sẽ dễ chịu hơn. Bởi vì xảy ra sự tình này vốn không có liên quan gì bản thân.
Thân là người, có thể làm chỉ là nhận mệnh.
Phương Nguyên trầm mặc thật lâu, rốt cục sắc mặt hơi biến hóa.
Hắn ngẩng đầu, nhìn Đế Hư, nói:
- Ta còn có một vài việc phải tìm hiểu!
Đế Hư cười nói:
- Muốn tìm hiểu là để thay đổi kết quả, hiện giờ đã có kết quả rồi, tìm hiểu có tác dụng gì không?
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Có lẽ bởi vì trái tim không cam lòng.
- Đây cũng là một vấn đề của con người, quá hiếu kỳ!
Đế Hư nhẹ nhàng thở dài, quay đầu lại, vẻ mặt hai Thiên Chủ đầy hung uy, còn đau khổ giãy dụa trong ma tức hắc ám và Thiên Ma. Vẫn chưa đến lúc mình ra tay, hắn nhìn Phương Nguyên, nói:
- Ta thật không lý giải lòng hiếu kỳ, nhưng dù sao ngươi cũng là con người, ta có thể thỏa mãn một nguyên vọng của ngươi. Có một số việc, có lẽ ngươi thật nên biết…
Khi hắn nói chuyện, phất tay áo lên.
Phía sau hắn có ma tức vô tận xoay tròn, biến hóa, cuối cùng xuất hiện một cánh cửa.
Trong môn hộ này có đá vụn tan nát, chậm rãi bay ra, lẳng lặng trôi nổi trên hư không. Khi thấy tấm bia đá này, trái tim Phương Nguyên bỗng nhiên rụt lại.
Đây là tấm bia thứ chín ghi lại bí mật cuối cùng sao?
Từ khi mình rời khỏi Thiên Nguyên, vẫn luôn tìm tấm bia đá này, muốn biểu biết bí mật ghi trên bia đá đến tột cùng là gì, cũng muốn thông qua tìm hiểu những bí mật này, nghĩ ra phương pháp hóa giải đại kiếp nạn.
Chương 1899 Một phần đại lễ
Nhưng không nghĩ tới, hiện giờ hắn thấy được tấm bia đá, lúc có cơ hội nhìn tấm bia đá này cũng là lúc Thiên Nguyên đã hoàn toàn tuyệt vọng, đại kiếp nạn vừa phủ xuống…
Nhưng dù sao vẫn phải hiểu rõ mọi chuyện!
Ngoài tấm bia đá từng ở bí cảnh Kim gia Thiên Lai Thành dùng để xem thế giới tàn phá, Phương Nguyên đã xem tám tấm bia đá, nhớ lại tấm bia đá nhìn thấy trong thế giới tàn phá. Phương Nguyên đoán hẳn tổng cộng có mười khối thạch thần, mình thấy được tám tấm, vậy hẳn còn một tấm, chưa bao giờ nhìn thấy.
Thật rõ ràng, tấm bia đá này ở trong tay Đế Hư. Nhìn tấm bia đá cuối cùng này, Phương Nguyên trần mặc thật lâu, sau đó trảm vào bi thương.
Trên tấm bia đá này, hắn nhìn thấy là Tam Thập Tam Thiên sau đại tai biến, không quá khác với hiện giờ. Nhưng khi đó, ma tức hắc ám mới vừa không chế không lâu, còn có vô số sinh linh đang giãy dụa, đang la khóc. Cảnh tượng tận thế mới phủ xuống, vẻ mặt nào đó càng làm người cảm thấy áp lực hơn phế tích sau khi tận thế lưu lại.
Phương Nguyên thấy Đế Hiên chạy trong thế giới rách nát, cảm giác tuyệt vọng mênh mông. Hắn thấy Đại Tiên Giới sụp đổi, thấy vô số con dân của mình đang tuyệt vọng, la khóc, hắn có thể cứu bật luận kẻ nào nhưng cũng không cứu được bất luận kẻ nào.
Bằng pháp lực của hắn, có thể khiến người ta bất tử nhưng có thể cam đoan bọn họ vĩnh viễn bất tử sao?
Vì thế hắn thất hồn lạc phách, xuyên qua thế giới tàn phá, cả người giận dữ, đi về phía một nơi. Đó là một chỗ thần bí trong Tam Thập Tam Thiên. Đây là một vùng không gian tự thành một thế, hơi giống như vùng trời thiên ngoại.
Nhưng vùng trời thiên ngoại không thể tiến vào, từ trong đi ra thì dễ dàng. Còn vùng không gian này, không thể vào cũng không thể ra.
Chỉ có Đế Thị có thể đi vào không gian này.
- Vì sao?
Đế Hiên đi vào nơi này, nhìn lão nhân đầu bạc, hắn phẫn nộ rống giận với lão nhân này:
- Vì sao như vậy? Vì sao ngươi muốn gạt ta? Ngươi thuở nhỏ răn dạy ta, ta xem ngươi như cha, ta cũng làm mọi việc ngươi hy vọng. Ta trở thành Tiên Đế mới, đã chuẩn bị thả ngươi ra, vì sao ngươi còn gạt ta…
Lão nhân trong không gian kia nhìn thấy Đại Tiên Giới tan hoang, vẻ mặt vui mừng.
Hắn giống như không nhìn thấy tuyệt vọng và thống khổ của Đế Hiên, trong lòng tự thỏa mãn.
- Bởi vì tất cả chuyện này đều đã chú định…
Qua thật luâ, hắn mới giải thích với Đế Hiên, không tức giận chút nào.
- Vì sao…
Đế Hiên rống to với lão nhân kia:
- Ngươi nói ta biết, vì sao phải gạt ta…
Trên tấm bia đá này, Phương Nguyên cảm giác rất nhiều ý niệm trong đầu, thậm chí nhìn thấy ngọn nguồn phẫn nộ của hắn.
Lão nhân trước mắt này quá quan trọng với Đế Hiên.
Từ khi Đế Hiên còn nhỏ, hắn đã biết tồn tại của lão nhân này, cũng biết lão nhân này là bí mật lớn nhất Đế Thị. Khi đó hắn không biết lão nhân này vì sao bị giam giữ, nhưng cảm thấy hắn thật đáng thương. Cho nên thường xuyên trộm đồ ngon cho hắn. Còn lão nhân này cũng đối xử rất tốt với Đế Hiên, chỉ điểm hắn tu hành, dạy hắn thái độ làm người xử thế, đàm luận tâm sự với hắn…
Nhờ có lão nhân này, Đế Hiên mới bộc lộ hết tài năng trong bảy vị hoàng tử, mới có thể kế thừa vị trí Tiên Đế sau khi Tiên Đế đời trước vì thôi diễn cảnh giới vượt qua Bất Hủ mà tẩu hỏa nhập ma. Thậm chí cũng nhờ vào lão nhân này, hắn mới hạ quyết tâm tiễn đi Tiên Đế đời thứ nhất đã bệnh tình nguy kịch và huynh đệ tỷ muội của mình, giữ vững vị trí Tiên Đế này của hắn.
Phần lớn hắn nói đều là thật, hắn quả thật xem lão nhân này như phụ thân. Cũng có chuyện giả, bởi vì hắn chưa từng nghĩ thả lão nhân này ra.
- Ta lừa ngươi cái gì?
Lão nhân cười trả lời:
- Lúc trước ngươi muốn sống sót trong hoàn cảnh tranh giành quyền lợi tàn khốc với huynh đệ, ta dạy ngươi, cho nên ngươi sống sót. Sau đó ngươi muốn trở thành Tiên Đế mới, ta dạy ngươi, ngươi cũng trở thành Tiên Đế mới. Sau đó ngươi muốn giữ vững vị trí của mình, ta cũng dạy ngươi phương pháp, ngươi cũng thành công. Cho đến trước đó không lâu, ngươi hỏi ta làm sao trừng phạt thần tử tác loạn, ta vẫn dạy ngươi như trước. Hiện giờ, bọn họ không phải đã bị trấn áp rồi sao?
- Nhưng ngươi nói… ma tức có thể nghịch chuyển!
Hiện giờ Đế Hiên đã không còn đứa nhỏ chỉ biết thỉnh giáo lão nhân này, cả người hắn phẫn nộ đến phát run, lớn tiếng hỏi.
- Ma tức quả thật có thể nghịch chuyển…
Lão nhân bình tĩnh nhìn Đế Hiên, nhẹ giọng trả lời:
- Năm đó ta phụng mệnh tổ tiên Đế quân ngươi, tìm hiểu ma tức hắc ám…
- Khi đó, ngươi tìm hiểu đạo khí Hồng Mông.
Đế Hiên trầm giọng, sửa lời vị lão nhân này.
- Kỳ thật là giống nhau!
Lão nhân giống như cũng không quá để tâm hắn, thần sắc chỉ hơi phức tạp, qua thật lâu sau mới nhẹ giọng cười nói:
- Nếu hiện tại ta nói cho ngươi, bắt đầu tìm hiểu không phải đạo khí Hồng Mông mà là ma tức hắc ám, ngươi có tin hay không?
Đế Hiên cứng đơ, chuyện trân bí như vậy, cho dù bí mật tương truyền trong lòng Đế thị cũng không tồn tại.
- Ngay từ đầu, suy tính của chúng ta không phải như thế.
Lão nhân nhẹ nhàng cười:
- Khi đó quân quá nhiều, người tu hành mới cũng quá nhiều, nhiều tới mức Đại Tiên Giới phồn vinh như thế cũng không chịu nổi. Cho nên ta phụng mệnh Tổ Tiên, tham diễn phương pháp giải quyết.
Chương 1900 Một phần đại lễ (2)
- Nói lúc ấy là vì giải quyết vấn đề tài nguyên, không bằng nói lúc ấy đang nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề của con người. Trách nhiệm của ta lúc đó là tìm kiếm phương pháp, cam đoan giải quyết vấn đề áp lực của Đại Tiên Giới, nhưng không thể dao động ổn định của tiên giới và địa vị siêu nhiên của Đế Thị.
Sắc mặt Đế Hiên nháy mắt biến hóa, hắn không biết nói gì mới tốt.
- Thật đã thành công!
Lão nhân cười nói:
- Trong Đại Tiên Giới, có nhiều thứ ta có thể mượn. Ngươi cũng biết, sau khi phi thăng, Đại Tiên Giới xảy ra nhiều chinh chiến, có thần linh vô tận vẫn lạc, tiên nhân đạo hủy. Oán niệm và thống khổ trước khi chết của bọn họ vẫn còn lưu lại trên thế giới này, còn có gì đáng sợ hơn như vậy? Cho nên ta tu thập tất cả khí tức bọn họ lưu lại, dùng nó luyện chế pháp bảo cực mạnh. Có pháp bảo này, có thể vĩnh viễn bảo hộ địa vị thống ngự của ngươi, vì muôn đời không đổi…
- Sau đó thì sao?
Tiếng của Đế Hiên bắt đầu phát run.
- Sau đó lại vô tình phát hiện phương pháp giải quyết tài nguyên chân chính!
Lão nhân nhẹ giọng trả lời:
- Ta luyện thứ tà ác nhất trên đời, không nghĩ đến trong thứ tuyệt vọng nhất phát hiện đồ vật tốt đẹp nhất. Vật cực tất phản, thiên địa rất rõ ràng, hy vọng lớn nhất là nghịch chuyển tà ác chôn dấu trong tuyệt vọng, sinh ra tử khí Hồng Mông, có sinh cơ nhất trong Hoàn Vũ…
Nói đến chỗ này, chính lão nhân cũng tự giễu lắc đầu.
Hắn nói:
- Đương nhiên, ở trình độ này, đây chỉ là biểu hiện bên ngoài. Mây tía Hồng Mông này ẩn chứa hung hiểm không cách nào hình dung. Nó thuộc về Hoàn Vũ, gần tiếp cận đạo. Cho nên tử khí Hồng Mông cũng có ý diệt vong của mình. Nó thoạt nhìn sinh cơ bừng bừng, có thể luyện thành vạn vật. Nhưng hắn chỉ có thể cho con người một loại Bất Hủ, vốn thành lập trong trụ cột tuyệt vọng nhất…
Đế Hiên nghe đến đây, vẻ mặt đại biến:
- Có tai họa ngầm này sao ngươi không nói?
Lão nhân nở nụ cười nói:
- Bởi vì ta phát hiện, Đế Quân đã nghi ngờ ta, ta sắp gặp tai vạ rồi!
Đế Hiên nghẹn lời, không biết nói gì.
Trong tươi cười của lão nhân có hơi trào phúng, nói:
- Quả thật như ta dự đoán, Đế Quân sau khi cải danh tử khí Hồng Mông thành đạo khí Hồng Mông sẽ nhốt ta lại. Ta hiểu dụng ý của hắn, bí mật đạo khí Hồng Mông quá đáng sợ, cho nên hắn không thể dùng ta cho hậu thế, cho nên ta bình yên sống qua ngày, ở vùng thiên địa nho nhỏ này chờ một ngày các ngươi tự làm xấu mình!
- Ngươi… ngươi đã sớm nghĩ đến việc này!
Thanh âm Đế Hiên run rẩy, nhìn chằm chằm lão nhân.
- Đúng vậy, ta biết ngày ngày sẽ đến!
Lão nhân nhẹ giọng mở miệng:
- Lòng người không chịu nổi thần vật gần như đạo, cho nên nhất định dẫn đến tai kiếp. Nhờ nghịch chuyển tà ác ta mới luyện thành đạo khí Hồng Mông. Như vậy sớm muộn gì cũng sẽ có người vì vài bí tâm, lần nữa nghịch chuyển lại. Nhưng vật hồ đạo cũng có biến hóa vô cùng, không có cách nào thôi diễn nắm chắc trước khi nghịch chuyển đạo khí, khi ngươi có ý định nghịch chuyển lần hai, cũng nhất định sẽ thất bại, đại đạo không có khả năng bị người khác nắm trong tay!
- Vô luận người này có phải tự xưng là tiên hay không?
Thanh âm của lão nhân như hồng cung mộ cổ, chấn động thức hải Đế Hiên.
- Không, ngươi còn điều giấu diếm!
Hắn không biết kinh ngạc bao lâu mới đột nhiên hét lớn:
- Ngươi nói ngươi lo lắng ta nhốt ngươi, đây là nói dối. Ngươi ngay từ đầu vốn không cần nghịch chuyển đạo nguyên. Nếu như vậy Đại Tiên Giới sẽ không nghênh đón tuyệt vọng như thế. Cho dù tà ác thế nào, ngay từ đầu không được Đại Tiên Giới tiếp nhận, cũng sẽ không hủy diệt Đại Tiên Giới trong lúc nghịch chuyển. Đây chỉ có thể nói rõ ngay từ đầu, ngươi đã có âm mưu này, ngươi đã dự đoán được kết cục này…
Nhìn thấy lão nhân kia, Đế Hiên phẫn nộ vô tận. Hắn không phải tiểu tử ngây thơ kia nữa, hắn hiện giờ biết đã nhiều rồi.
Hắn có thể nhìn ra, lão nhân này nói không phải toàn bộ sự thật.
- Có lẽ đi…
Đối mặt với chất vấn của Đế Hiên, lão nhân trầm mặc thật lâu mới bỗng nhiên nở nụ cười.
Hắn thành khẩn:
- Ta quả thật che giấu một ít, tổ tiên ngươi nhốt ta, cũng không phải bởi vì kiêng kị.
Ngay cả tu vi như Đế Hiên, thanh âm cũng không ổn định:
- Vậy… đến tột cùng là vì sao?
- Ta cũng muốn hỏi vì sao?
Lão nhân nhẹ giọng nói:
- Vì sao vốn có hai đế Huyền Hoàng, hiện giờ chỉ còn lại huyết mạch Đế Hoàng tọa giữ Thiên Cung?
- Huyết mạch Đế Huyền ta vì sao chỉ có số mệnh bị đuổi giết!
- Vì sao thế gian nhận quá nhiều ân huệ của huyết mạch Đế Huyền ta, nhưng sau khi Đế Hoàng cầm quyền, vì lấy lòng Đế Hoàng, bán đứng chúng ta, đuổi giết chúng ta, đến nỗi huyết mạch Đế Huyền suốt ngày lo sợ, gần như bị diệt sạch?
- Bởi vì ta không biết nguyên nhân vì sao…
Đáy mắt lão nhân bỗng nhiên sinh ra hận ý kinh người:
- Cho nên ta mới muốn tặng một phần đại lễ cho thế giới này!
Thì ra hết thảy đã sớm định rồi! Thì ra khi Đại Tiên Giới tiếp nhận đạo khí Hồng Mông, cũng đã chôn xuống mầm tai vạ!
Ma tức này vốn là đến từ nơi tối tăm nhất lòng người, cho dù ngụy trang tốt đẹp thế nào cũng sẽ có một ngày biến thành bộ dáng ban đầu. Nghịch chuyển bất quá là bộ dáng nguyên bản của nó được hoàn nguyên mà thôi. Nhưng một lần nghịch chuyển thì dễ dàng, lần thứ hai nghịch chuyển lại không thể nữa.