-
Chương 1866-1870
Chương 1866 Thiên địa to lớn, có thể vì ta làm chứng (1)
Tuy trong lòng tràn đầy ngờ vực nhưng cũng không dám quấy rầy an tĩnh lúc này. Chỉ nhìn bên cạnh, theo hướng Bạch Miêu chỉ, ánh mắt tò mò…
Không biết qua bao lâu, ánh mắt Lạc Phi Linh hơi sáng lên, giống như đang nghĩ đến cái gì. Nàng muốn nói lại thôi, vẫn là nhịn xuống.
Nàng cũng hiểu được, chuyện này chỉ có thể do Phương Nguyên tự hiểu lấy, nàng không thể nói ra.
- Ta hiểu rồi!
Cũng may, thanh âm của Phương Nguyên cũng trở nên nhẹ nhàng.
Ngờ vực trên mặt hắn đều biến mất, trong đầu hiểu ra nhiều đạo lý. Chỗ cái đuôi Bạch Miêu chỉ, hắn có thể nhìn ra là một mảnh thiên địa vô tận, hư không tan vỡ, ma tức hắc ám vô tận, bay bổng trên không trung, xung quanh đầy ma vật vẫn không nhúc nhích, du động xung quanh, hoặc bám lên một địa phương nào đó.
Nhưng trong thế giới trống không này, hắn hiểu được Bạch Miêu để mình bái sư cái gì!
- Đích xác, ta hẳn là bái sư hắn!
- Cũng chỉ duy có hắn có thể dạy được ta!
Phương Nguyên ngưng thần tự nói, chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu nhìn vùng thế giới này.
Sau đó hắn chậm rãi nâng bước, đi ra khỏi pháp thuyền, từng bước một đạp lên vùng tinh thần vỡ vụn, đi vào trong vùng thế giới tàn phá. Trên đỉnh núi phập, hắn nhẹ nhàng đứng vững, chỉnh đốn y bào của mình, sau đó dùng lễ nghi hoàn mỹ đối đãi với thế giới tàn phá này, thi lễ với bốn phương tám hướng.
Trong ánh mắt Bạch Miêu lộ ra vẻ vui mừng.
Tộc nhân Đồ Long cũng hiểu được, biểu tình kinh ngạc, sau đó dịu đi.
Thì ra là ý này!
Phương Nguyên quả thật đang bái sư, nhưng không phải bái một người. Ở Đại Tiên Giới cũng không có người có thể làm sư phụ của hắn. Cho dù là Đế Hư hay tồn tại đứng đầu ba vùng trời thiên ngoại, đều không thể làm sư phụ của hắn. Người có thể làm sư phụ của hắn, ngoài Tiên Đế Thiên Đình lúc trước thì không còn ai làm được! Cho nên, dưới chỉ dẫn của Bạch Miêu, hắn bái là thiên địa. Hắn bái Tam Thập Tam Thiên làm sư!
Động tác thoạt nhìn phi thường tiêu chuẩn, nhưng khi Phương Nguyên bái về phía thế giới đổ nát, giống như dẫn dắt dòng khí cơ nào đó, vô hình nổi gió từ xa xôi, cuốn đến từ bốn phương tám hướng. Trong vùng thiên địa tan tành này, tất cả pháp tắc và ma tức hắc ám đều sụp đổ, đều bị dẫn động, sinh ra gợn sóng nhỏ không cách nào hình dung, tầng tầng lớp lớp.
Trong vùng gợn sóng này, Bạch Miêu bỗng nhiên đi đến đầu pháp thuyền, sau đó nhìn vào không trung, Phương nguyên đứng trên đỉnh núi, thân hình cô tịch, lạnh lùng, giống như đứng ở nơi trung ương của Tam Thập Tam Thiên, hoặc như lấy lực bản thân khởi động khắp thiên địa. Ánh mắt hắn hơi ảm đạm, nhưng kiên định, giống như ra quyết định nào đó, chậm rãi mở miệng…
Một luồng tử ý rất nhỏ bay ra từ trong miệng nó, nhẹ nhàng bay bổng, bay đến bên người Phương Nguyên.
Luồng tử ý kia xoay tròn trên đỉnh đầu Phương Nguyên, càng lúc càng lớn, từ trung tâm tử ý, dần xuất hiện phù triện màu tím, thoạt nhìn hơi vặn vẹo, nhưng vẫn quấn quanh tiên ý vô tận, tản ra hơi thở Bất Hủ…
Lạc Phi Linh thấy phù triện này, ánh mắt nhất thời mở to. Nàng hơi không đành lòng nhìn Bạch Miêu, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Toàn trường này, chỉ có nàng biết phù triện này đại biểu cho cái gì.
- Hửm?
Lúc Phương Nguyên bái sư thiên địa, cũng ngưng thần, sau đó hắn cảm nhận được một loại lực lượng bản thân có thể khống chế. Tiên triện của Bạch Miêu đi đến đỉnh đầu hắn, rất nhanh giao hòa cùng thần thức của hắn, khiến thần hồn của hắn sinh ra dị biến. Trong thức hải cũng sinh ra cảm giác kỳ dị khó nói thành lời, giống như ẩn chứa năm tháng vô tận, kí tức lâu dài.
Trong mảnh nhỏ kí ức này, hắn thấy hình ảnh tường hòa, nơi có một cái ao hoa mỹ đạo tức vô tận. Hắn và ba loại sinh linh khác bảo hộ cái ao này, bọn họ đều là sinh linh mạnh nhất thế gian, thân mình có thần thông tu vi vô tận, được huyết mạch Đế Thị coi trọng, ban thưởng tiên triện cho bọn họ, để bọn họ bảo hộ bảo vật trân quý nhất thiên địa…
Bốn sinh linh này có trầm ổn, có dũng mãnh, có cơ biến, chính hắn lại kiêu ngạo nhất. Có bọn họ, trên đời này không có sinh linh khác có thể nhúng chàm vùng Đế Trì này! Đây là trong Hoàn Vũ, vật trân quý nhât lại được bọn họ bảo hộ, đó là tín nhiệm thật lớn lao.
Năm tháng như vậy không biết trôi qua bao nhiêu năm, rốt cục phát sinh dị biến, vị Tiên Đế cuối cùng đến trước Đế Trì. Tiên Đế đang thất vọng lại phẫn nộ, hắn nổi giận quát người trong thiên hạ lấy oán trả ơn, cử hành phạt trời, cho nên hắn phải trừng phạt người trong thiên hạ, muốn lập tế đàn ở trên Đế Trì, nghịch chuyển ma tức. Yêu cầu này đương nhiên bất đồng với đạo lý bốn người bọn họ vẫn tuân theo, cho nên bọn họ ngăn cản.
Nhưng xuất phát từ tâm lý kỳ dị, có lẽ vì cảm ơn Đế Thị, có lẽ vì phẫn nộ người nghịch loại tấn công trời, cho nên lúc ngăn cản, bọn họ không dùng toàn lực. Vì thế Tiên Đế thành công đánh lui bọn họ, nắm giữ vùng Đế Trì kia…
Vì thế, đại tai biến xảy ra!
Mình cũng giống người khác, hoảng sợ, không biết làm sao.
Quan trọng hơn là hối hận!
Nếu mình ngay từ đầu toàn lực ngăn cản Tiên Đế, như vậy mọi việc có phải hay không sẽ không xảy ra?
Sau tai biến, bản thân vẫn luôn muốn bù đắp.
Tự mình ở lại Đại Tiên Giới, phụng mệnh Tiên Đế chờ người cứu thế đến. Nhưng đợi thật lâu thật lâu cũng không đợi nổi.
Chương 1867 Thiên địa to lớn, có thể vì ta làm chứng (2)
Nhìn Đế Khúc Thập Bộ lòng sinh dị biến, xảy ra loạn cục công phạt lẫn nhau, mình cũng muốn ngăn cản nhưng lại bất lực, chỉ có thể nhìn bọn họ chiếm bố trí Tiên Đế lưu lại, trốn vào vùng trời thiên ngoại tiêu dao, khiến Đại Tiên Giới càng thêm tuyệt vọng.
Ngay cả bọn nó cũng bắt đầu rối loạn.
Chu Tước điên rồi, hắn cũng muốn trốn vào trời thiên ngoại, không muốn quản hồng thủy ngập trời bên ngoài.
Lão Quy từ khi được Tiên Đế đưa đi Thiên Nguyên, cũng bặt vô âm tín, thậm chí không biết sống chết.
Vì thế nó thuyết phục Giao Long, đại chiến Chu Tước, đoạt tiên triện của hắn, sau đó dùng thân thể trọng thương hạ giới. Bởi vì hắn không nhìn thấy hy vọng ở Đại Tiên Giới, cũng không cách nào tiếp tục chờ đợi, nên chủ động đi Thiên Nguyên, tìm kiếm hy vọng!
Nếu có hy vọng nào, nhất định đều ở Thiên Nguyên, bởi vì đó là nơi Tiên Đế trước khi lâm chung nhất định phải che chở.
Bất luận tuyệt vọng ra sao, mình đều phải bù đáp lại sai lầm lúc trước.
Dù sao, lúc trước do mình cố ý để lại sơ hở mới dẫn đến những chuyện xảy ra hôm nay…
Cho nên, trải qua một vòng ở Thiên Nguyên, khi về Đại Tiên Giới, nhìn thấy xuất hiện vô số tồn tại xa lạ, nhìn thấy cục diện còn tuyệt vọng hơn, trong lòng nó áy náy, rốt cục không chịu nổi áp lực, quyết định đánh cược một phen. Dù sao tiên triện đã hao tổn, giữ lại cũng không có tác dụng gì, chi bằng dâng ra…
Kí ức vô tận kia giống cơn gió thổi qua đầu Phương Nguyên, để lại rất nhiều dấu vết mơ hồ. Phương Nguyên bỗng thanh tỉnh lại, hắn biết mình vừa chiếm được cái gì, cũng biết mình nhìn thấy đến tột cùng đang chứng kiến kí ức của sinh linh nào…
Người đang ở giữa không trung, hắn chậm rãi quay đầu, nhìn lên pháp thuyền.
Bạch Miêu hiện giờ đang nằm trên đầu thuyền, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn hắn.
Bạch Miêu trước đây, tuy to mọng, nhưng cực kỳ khỏe mạnh, cũng thập phần hữu lực. Nhưng hiện giờ, bộ dáng nó biến lớn, bộ lông trên người đều ảm đạm, ánh mắt cũng không còn sáng ngời, cái đuôi uể oải rũ sang một bên. Thoạt nhìn, nó giống như con mèo già đột nhiên già mấy trăm tuổi, giống như gần đất xa trời, sinh mệnh tùy thời đều có thể mất đi.
Nhưng thần sắc nó lại rất bình tĩnh.
Phương Nguyên biết, nó đã dâng lên Bất Hủ của mình!
Muốn nói gì đó nhưng đón ánh mắt của Bạch Miêu, Phương Miêu lại không nói được gì.
Hắn thấy từng mảnh kí ức của Bạch Miêu, biết nó muốn làm gì!
Vì thế, thật lâu sau, hắn mới xoay người, nhìn thiên địa bị tàn phá.
Sau khi có tiên triện, lại nhìn thiên địa này, hoàn toàn không giống lúc trước.
Hắn nhìn xung quanh, nhìn thế giới không chỉ tan biến mà có thể nhìn thấy căn nguyên vỡ vụn của cả một thiên địa. Pháp tắc tan vỡ, tuy tan vỡ, nhưng vẫn bị lực lượng nào đó dẫn dắt, mạnh mẽ đan xen…
Trong lòng Phương Nguyên mơ hồ hiểu ra, biết được tác dụng của tiên triện này.
Tuy tiên triện của Bạch Miêu đã hư hao lợi hại, mất đi uy năng cường địa, nhưng huyền diệu bên trong vẫn còn.
Sau khi trầm mặc thât lâu, thanh âm hắn vang lên:
- Hôm nay tu sĩ Thiên Nguyên Phương Nguyên ta, bái Tam Thập Tam Thiên làm sư. Nhờ vào căn nguyên này, diễn hóa nhân quả, phương pháp nắm giữ thiên địa. Hôm nay ta lập hồng nguyện, nếu đắc đạo thiên địa, chắc chắn hy sinh lực cả đời hóa giải Hồng Mông thiên địa, còn có Tam Thập Tam Thiên, thiên địa rộng lớn từng làm chứng vì ta!
Khi thanh âm Phương Nguyên vang lên, một vùng thiên địa này an tĩnh hồi lâu, sau đó nổ vang vô tận!
Nhân quả nào đó trong chốc lát hạ xuống, dẫn phát biến hóa vô tận trong U Minh.
Bạch Cốt Chu Tước từng nói Phương Nguyên là truyền thừa Đế Thị. Tuy hắn đã điên rồi, lời nói không thể tin được nhưng có thể nhìn ra, con đường tu hành của Phương Nguyên gần giống Đế Thị Thiên Đình. Chỉ là Đế Thị đã tuyệt vong, chỉ còn một Đế Hư không biết thật giả, Phương Nguyên không cách nào cầu đạo với hắn, cho nên chỉ có thể tự mình lĩnh ngộ, tiếp tục đi con đường này…
Đến tột cùng nên làm gì, đây là một vấn đề nan giải.
Nếu thật sự là Hồng Hoang cuối cùng, một lòng nghiên cứu, chỉ sợ thiên địa tuyệt diệt, Phương Nguyên cũng không thể thôi diễn ra cái gì.
Thời điểm này, Bạch Miêu vạch ra một con đường cho Phương Nguyên.
Bái thiên địa làm sư, tham gia vào đại đạo Hồng Hoang!
Con đường của Phương Nguyên đã đi vào cảnh giới tự hóa thế giới, hiện giờ hắn đã có thể tùy tay khởi động một vùng thế giới, đánh vỡ hư vô. Nếu tiếp tục đi tiếp, chỉ có thể luyện vùng thế giới càng thêm chân thật, mà chuyện này cực kỳ gian nan, bởi vì chính hắn cũng không biết, tiếp tục diễn hóa thế giới này cần chuẩn bị gì, cần đạo lý gì chống đỡ.
Nhưng may mắn hắn hiện giờ đã có sư phụ!
Tam Thập Tam Thiên này vốn chính là huyết mạch Đế Thị luyện hóa ra, vốn là tạo vật hết sức tinh diệu.
Nếu có thể tận lực tìm hiểu bí mật của Tam Thập Tam Thiên, việc này quan trọng với việc tu hành của Phương Nguyên thế nào thì không cần nói cũng biết.
Làm sao mới có thể nhìn thấy huyền bí chân chính của một phương thế giới?
Đáp án rất đơn giản, hủy đi hắn!
Giống như muốn nhìn thấy cách vận động của một cơ quan thì phải tháo nó ra mới có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hiện giờ Phương Nguyên tự nhiên không có khả năng gỡ xuống một thế giới, nhưng cũng may thế giới này đã bị gỡ xuống.
Chương 1868 Vô Ưu Thiên khảng khái quên mình (1)
Tam Thập Tam Thiên trải qua tai kiếp, vốn đã tàn phá không chịu nổi, chỉ là tu vi của Phương Nguyên vẫn còn kém một chút, không thể trực tiếp nhìn thấy căn nguyên của thế giới này. Hiện giờ Bạch Miêu bỏ qua Bất Hủ, đưa tiên triện cho Phương Nguyên, cũng khiến Phương Nguyên có năng lực nhìn thấy căn nguyên thế giới này.
Dựa vào năng lực này, Phương Nguyên lần nữa có thể thôi diễn vận chuyển thiên địa.
Đây đương nhiên là một quá trình cực kỳ gian nan, nhưng Phương Nguyên làm sao còn lo lắng việc gian nan hay không.
Trước mắt vốn đã không còn đường đi, hiện giờ nhìn thấy một phương hướng đã là may mắn thiên đại!
- Thôi diễn thiên địa và tạo hóa, đại đạo tồn trong một lòng!
Ngồi xếp bằng ở giữa Tam Thập Tam Thiên, tay Phương Nguyên sờ ấn pháp thiên địa. Một trăm lẻ tám trúc trù Tam Sinh bay múa bên người hắn, vẽ ra dấu vết huyền diệu. Tâm thần cả người hắn trở nên an tĩnh, không biết qua bao lâu, hắn mở mắt nhìn xung quanh, có thể nhìn thấy trong hai mắt hắn đều là ký hiệu chớp động, thế giới vô cùng xung quanh đều hóa thành pháp tắc trong mắt hắn.
Từ khi hắn bắt đầu thôi diễn từ mặt ngoài, từng bước từng bước đi tiếp.
Mà khi Phương Nguyên thôi diễn ra tạo hóa thiên địa ở trong Tam Thập Tam Thiên rách nát, nhìn thấy kỳ diệu của tạo vật, trong vùng trời thiên ngoại, cũng có nhân quả gì đang bắt đầu thay đổi. Loại biến hóa này lặng yên không tiếng động, nhưng giống mạch nước ngầm trào lên, dần dần tích lũy uy thế mãnh liệt.
Tông chủ Khuất Trường Bạch của Thanh U Tông là một người nổi tiếng khiêm tốn, vô tranh cùng thế, chỉ tham gia đại đạo.
Đạo lữ của hắn đã sớm mất, yêu nhất là ấu nữ dưới gối, kỳ thác kỳ vọng thật cao. Cũng bởi vì vậy, hắn mới có thể đặc biệt để ấu nữ tiếp xúc với bên ngoài khi khách ngoại lai đến, hắn vẫn luôn dạy ấu nữ phải khiêm tốn làm người, tâm hồn thiện lương. Nhưng hiện giờ lại dần sinh ra tâm bệnh, con gái mình vốn là một đứa nhỏ ngoan, nghe lời, thiện lương, biết lễ nghĩa, am hiểu lòng người. Nhưng khi nàng dần lớn lên, bắt đầu có hành động khiến Khuất Trường Bạch lo lắng. Con gái của hắn thiện lương quá mức.
Nàng còn nhỏ tuổi, chỉ nghe lời mình, một lòng lo lắng vì Vô Ưu Thiên, thậm chí dù tuổi còn nhỏ đã cam lòng hiến thân cho Vô Ưu Thiên. Mình không thể trực tiếp nói với nàng đây là sai, nhưng cũng không muốn nhìn thấy ngày này sẽ đến. Tiểu cô nương giống như nhận ra lo lắng của mình, ngoài miệng không nói, nhưng sau đó, vô luận là tu hành hay là đọc sách đều chăm chỉ hơn mấy lần. Sư trưởng khen ngợi, thân bằng bảo vệ, tất cả mọi người đều yêu thương nàng.
Nhưng khi nhìn thấy nữ nhân mình cắn răng dùng sức đọc sách tu hành, trái tim Khuất Trường Bạch cảm thấy áy náy. Hắn biết con gái mình vì lời nói của mình mới cố gắng tu hành như thế. Nàng lo lắng có một ngày tai nạn ập đến, bản thân vẫn không đủ trưởng thành.
Cuối cùng đến một ngày, tiểu cô nương phá cảnh, khiêu chiến thí luyện cực hạn vượt qua năng lực của nàng, xảy ra ngoài ý muốn, bản thân trọng thương, được trưởng lão cứu giúp, mới nhặt về cái mạng nhỏ. Trái tim Khuất Trường Bạch đau đớn, nhìn nữ nhân mặt trắng như giấy nằm trên giường, yêu thương vuốt tóc nàng, cảm thấy do dự, không biết có nên nói ý tưởng trong lòng mình cho nàng không.
- Phụ thân, con thật vô dụng…
Tiểu cô nương mở mắt, vẻ mặt tự trách.
- Yên Nhi là đứa nhỏ ngoan, Yên Nhi cố gắng nhất…
- Phụ thân, con còn muốn đi tu hành…
Tiểu cô nương giãy dụa, muốn đứng dậy.
Khuất Trường Bạch vội vàng đè nàng xuống:
- Tu hành không vội nhất thời, con dưỡng thương đàng hoàng đi!
- Nhưng con sợ hãi, phụ thân!
Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn Khuất Trường Bạch:
- Con lo lắng có một ngày, tai nạn ập đến, con không bảo hộ được người…
Khuất Trường Bạch nghe vậy, đường đường là tông chủ Thanh U Tông lại lệ tràn hốc mắt, lòng tràn đầy áy náy, ôm tiểu cô nương:
- Đứa ngốc, không phải con bảo hộ phụ thân mà là phụ thân phải bảo hộ con. Có vài đạo lý, phụ thân không nên nói với con…
Lúc này, trong lòng hắn tràn ngập hối hận, lòng thật đau đớn. Con gái mình, làm sao có thể hiến thân vì Vô Ưu Thiên? Bất luận xảy ra chuyện gì, bất luận là ai liều mạng, cũng không phải là con gái mình.
Khi trong đầu hắn nảy sinh ý niệm này, hắn cũng không cảm thấy có gì không ổn, đây chính là chuyện thường tình của lòng người. Nhưng đúng lúc này, hắn bỗng nhiên nghe con gái mình nhỏ giọng nói gì đó.
- Yên Nhi nói gì vậy?
Hắn đặt lỗ tai sát lên miệng con gái.
Thanh âm tiểu cô nương nhỏ nhẹ, giống như mang theo ý cười:
- Phụ thân, thì ra người cũng ích kỷ…
Khuất Trường Bạch cứng đờ, muốn nói gì đó, đột nhiên cả người chấn động, cảm giác có gì đó tiến vào thức hải của mình. Qua thật lâu, thật lâu, ánh mắt hắn đăm đăm, giống như con rối gỗ. Nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn lại linh động trở lại, khôi phục thái độ bình thường, chỉ là có thêm vài thứ.
- Ta đương nhiên là ích kỷ!
Hắn lần nữa vỗ đầu con gái mình, thản nhiên nói:
- Quản thiên địa cái gì, ai trân quý hơn con gái ta?
Tiểu cô nương nằm trên giường nhẹ nhàng lau đôi môi không chút huyết sắc, mỉm cười ngọt ngào.
Tuy Vô Ưu Thiên gọi là Vô Ưu nhưng cũng có nhiều chuyện phải làm. Nhất là hiện giờ, Tam Thiên Tiên Hội diễn ra ba ngàn năm một lần sắp đến, mỗi người đều cực kỳ cẩn thận.
Tam Thiên Tiên Hội này là việc trọng đại của Vô Ưu Thiên, Ly Hận Thiên, Vong Sầu Thiên, diễn ra ba ngày năm một lần.
Chương 1869 Vô Ưu Thiên khảng khái quên mình (2)
Mỗi khi đến ngày này, tu sĩ nổi bật của Tam Thiên bọn họ đều phải tu sửa sáu đại trận luân hồi dưới chỉ dẫn của Thiên Chủ, dẫn đường ma tức hắc ám.
Tam Thiên Tiên Hội năm nay kỳ thật đã trễ hơn trước đây.
Hiện giờ nghe nói không trung phương bắc Vô Ưu Thiên đã âm trầm hơn mười năm rồi. Không trung phương đông Ly Hận Thiên dường như một nửa đều thâm trầm đáng sợ.
Theo lời của người trong Lão Tiên Điện, sở dĩ không dẫn ma tức hắc ám vào mười năm trước là vì thông đạo quan trọng bị người ta phong ấn. Theo lý mà nói, bọn họ có thể phái ra một đám tu sĩ đi thông đạo, dọn dẹp sạch sẽ, dẫn đi ma tức. Nhưng Thiên Chủ ba phương thiên ngoại đã sớm định ra quy củ, ai cũng không thể tùy tiện rời khỏi vùng trời thiên ngoại, cho nên bọn họ chỉ có thể chờ đợi, chờ lực lượng ma tức hắc ám đủ để đột phá phong ấn kia, rồi dẫn ma tức này ra thiên ngoại như lúc trước.
Mỗi một lần chấp hành nhiệm vụ như vậy, đối với vùng trời thiên ngoại đều là chuyện lớn. Bởi vì người thôi động đại trận, ngoài Thiên Chủ, bất kỳ ai cũng không thể trở lại vùng trời thiên ngoại. Nghe nói bởi vì người thôi động đại trận đều bị ma tức xâm nhập, sinh ra dị biến.
Ba Thiên Chủ làm việc, dị thường cẩn thận, cho dù người đi thôi động đại trận không bị nhiễm ma tức, nhưng bọn họ vì ổn thỏa cũng tuyệt không cho phép những người này còn sống trở về vùng trời thiên ngoại. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, những người phải ở vùng trời thiên ngoại chờ chết.
Cho nên mỗi ba ngàn năm một lần, trời thiên ngoại sẽ có đám người chủ động hy sinh.
Hiện giờ, theo lẽ thường là tu sĩ của ba vùng thiên địa sẽ tranh nhau chịu kiếp hy sinh vì một phương thiên địa. Lúc trước, chuyện này chưa từng có vấn đề gì. Vô Ưu Thiên chưa bao giờ thiếu người khảng khái quên mình.
Nhưng một năm này, đã có chuyện kỳ quái. Trên một hồi tiên yến, tông chủ khắp nơi đều trước sau như một, khẳng khái trần từ, ngôn hành bi tráng, chỉ có tông chủ Thanh U Tông trầm mặc không nói, đợi sau khi uống rượu xong, không khí hơi lạnh xuống, tông chủ Thanh U Tông mới bỗng nhiên mở miệng:
- Thiên Nam Vực chúng ta cần hai mươi tu sĩ Nguyên Anh, mỗi người tu vi thậm hậu, nhạy bén hơn người, còn phải trung thành, phân đến bảy đạo Thiên Nam. Mỗi một đạo phải cử ra ít nhất ba người, chỉ có một đạo cử ra hai người, không biết chư vị có người để chọn hay không?
Tông chủ Vấn Đạo Tông trầm giọng quát:
- Bảy người chân truyền tông ta, mỗi người đều nguyện ý, tự nguyện cử ra ba người!
Tông chủ Thái Hóa Tông cũng nói:
- Ba đồ đệ của ta đã sớm định, tùy ý đi thần sơn!
Tông chủ khác đều gật đầu đồng ý, bên người hắn, người nhiệt huyết sôi trào đã sớm chờ đợi rồi. Trên mặt mỗi người đều có uy thế chưa từng có.
Nhưng lúc này, tông chủ Thanh U Tông đột nhiên nói:
- Tam Thiên Tiên Hội lúc này bất đồng với quá khứ. Ta từng nghe người khác nói, bởi vì ma tức đã mạnh hơn trước, cho nên người thôi động đại trận cần mạnh hơn lúc trước. Có lẽ nếu chúng ta chọn chân truyền hay trưởng lão xuất mã, lực vẫn chưa đủ, hẳn phải để tông chủ chúng ta tự mình ra tay mới ổn thỏa!
Một lời khởi dậy ngàn cơn sóng, khi tông chủ Thanh U Tông này nói, trong điện bỗng trầm xuống.
Chư vị tông chủ vừa rồi còn vô cùng khảng khái, hận không thể lập tức hiến thân vì Vô Ưu Thiên, đều biến sắc.
Bọn họ do dự thật lâu, mới cười nói:
- Chỉ là đồn đãi mà thôi, không cần thiết nhất định phải để chúng ta ra tay chứ?
Người được chọn, sắc mặt ngờ vực nhìn qua.
Vị tông chủ Thái Hoàng Tông mở miệng ho khụ một tiếng nói:
- Đương nhiên, nếu thật cần lão phu xuất lực, tự nhiên sẽ không chối từ!
Tông chủ Thanh U Tông nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Nói rất đúng, vậy không bằng chúng ta liên thủ gửi thư lên Thiên Chủ, cầu mong nhận trọng trách này.
Lúc này, sắc mặt mấy vị tông chủ càng thêm khó coi.
Thật lâu thật lâu sau, không người mở miệng!
Khu vực Thiên Nam, tiên yến thiết đãi nghênh đón Tam Thiên Tiên Hội tan rã trong không khí không vui vẻ gì. Ngôn luận của tông chủ Thanh U Tông lan tràn khắp Vô Ưu Thiên. Ngoài dự đoán của mọi người, dẫn đến vô số tham thảo, có người tỏ vẻ duy trì với đề nghị của hắn, cho rằng Tam Thiên Tiên Hội quả thật bất đồng với quá khứ, tông chủ Thanh U Tông lo lắng vì đại cục, không tiếc hiến thân, chính là cử chỉ nhân nghĩa chân chính. Nhưng càng nhiều người trách cứ hắn hơn, nhất là những tông chủ và đạo chủ lúc trước tỏ vẻ dõng dạc, trong lòng đầy nhiệt huyết. Đều nói tông chủ Thanh U Tông vì muốn nổi tiếng mà dao động tổ luật tương truyền từ xưa đến nay, cũng có người nói tông chủ Thanh U Tông đã quá thổi phồng sự việc, làm dao động quân tâm. Người nói những lời này đều là đạo chủ. Có người có quyền hạn phát biểu, lúc này, bọn họ đều không mở miệng, đồng dạng vẫn được tán thành của nhiều người. Nhưng không biết vì sao, tất cả mọi người đều cảm thấy, khi đề nghị này lan truyền, một vết nứt vô hình mơ hồ xuất hiện ở Vô Ưu Thiên, khiến lòng người không thoải mái.
Nhất là những thiên kiêu chủ động yêu cầu gánh vác trọng trách lần này, cũng như nhóm chân truyền được đạo thống khắp nơi toàn lực bồi dưỡng, đột nhiên mất hết nhiệt tình trước đây, sĩ khí sụt giảm.
Nghe nói, chỉ ngắn ngủi mấy tháng đã xảy ra rất nhiều chuyện. Có thiên kiêu tiên môn muốn trốn tránh trách nhiệm, bị tiên môn âm thầm xử lý.
Chương 1870 Ưu lo âm thầm của thiên ngoại (1)
Còn có một vài thiên kiêu, không biết vì nguyên nhân gì, đột nhiên tẩu hỏa nhập ma, không thể tiếp tục đảm nhiệm trọng trách. Cho nên, tông môn chỉ có thể chọn người khác, thế bọn họ đi làm nhiệm vụ này.
Còn tông chủ Thanh U Tông không chỉ chủ động nhắc việc này trên tiên yến mà còn làm chuyện ngoài dự kiến mọi người, hắn thật sự đóng góp ý kiến với Tiên Lão Hội, yêu cầu bản thân thay thế người Thanh U Tông chấp hành nhiệm vụ. Những việc hắn làm lập tức truyền khắp Vô Ưu Thiện, nhận được chú ý và nghị luận vô tận, khiến Vô Ưu Thiên ngày càng sôi nổi.
- Tông chủ Thanh U Tông điên rồi!
Không biết có bao nhiêu người âm thầm lên án tông chủ Thanh U Tông. Đối với việc này, Tiên Lão Hội thay Thiên Chủ xử lý việc nội vụ cũng cảm thấy đau đầu, bọn họ tham thảo một phen, rốt cục hạ tiên chiếu:
- Tông chủ Thanh U Tông một lòng vì trời, trung nghĩa đáng khen, đặc biệt cho phép tiến vào nghị sự Tiên Lão Hội. Việc Tam Thiên Tiên Hội, có lệ từ xưa, không thể thay đổi, vẫn làm theo tiền lệ. Chư tông chư đạo, nhanh chóng nộp danh sách vào Tiên Lão Hội, từ nay về sau không thể sửa lại!
Chuyện này chấm dứt như vậy.
Tông chủ Thanh U Tông chỉ bằng một câu nói đã bước vào Tiên Lão Hội, thân phận trở nên bất đồng, dẫn ra nghị luận và trào phúng vô tận. Nhưng cho dù thế nào, có Tiên Lão Hội lên tiếng, chuyện này liền không còn khúc mắc nữa. Mà đạo thống khắp nội đều vội vàng dựa theo tiên chiếu của Tiên Lão Hội, trình lên danh sách, như vậy mới yên tâm!
Danh sách giao cho Tiên Lão Hội, vậy đại cục đã định.
Người trên danh sách chiếm được thủ khẩn của Thiên Chủ, nếu có ý rút lui, phải chịu chỉ trích, còn phải tru di cửu tộc. Đạo chủ vốn lo sợ khắp nơi, cuối cùng không cần lo nghĩ cho sự kiện này nữa.
Nhưng chuyện này thật xong rồi sao?
Những người có ý thức đều mơ hồ phát hiện, giống như có một vùng u ám đang bao phủ lên Vô Ưu Thiên.
Tông chủ Thanh U tông tiến vào Tiên Lão Hội, vừa được tiếng tốt, vừa được chức quyền, thành người chiến thắng lớn nhất sự kiện này. Có người trào phúng hắn vì muốn tiến vào Tiên Lão hội mới giả vờ bộ dáng đại công vô tư như thế, cũng có người nói trong lòng hắn tồn tại trung nghĩa, sẽ được hồi báo. Vô luận là thị phi hay tiếng tốt, tông chủ Thanh U Tông đều không lên tiếng nữa, tùy ý để thế nhân nghị luận.
Thời gian dần trôi, Tiên Lão Hội cũng bắt đầu bận rộn.
Đối với Tam Thiên Vô Ưu, Ly Hận, Vong Sầu, Tam Thiên Tiên Hội ba ngàn năm một lần đều diễn ra những sự kiện trọng đại. Trong đó quan trọng nhất là thôi động sáu đại trận luân hồi, chỉ đạo ma tức. Ngoài chuyện trọng yếu nhất, trước tiên hội, ba phương trời thiên ngoại sẽ thương nghị, trao đổi tài nguyên với nhau, giải quyết nhu cầu của tu sĩ ba vùng thiên địa.
Đây cũng do ba vùng trời thiên ngoại đều có điểm bất đồng. Vô Ưu Thiên nắm giữ Hướng Sinh Thần Sơn Tiên Đế lưu lại, Vong Sầu Thiên giữ Vô Uyên Khổ Hải, Ly Hận Thiên nắm giữ Thái Sơ Bảo Thụ. Ba vùng tiên bảo này giúp bọn họ trấn an ba vùng trời thiên ngoại, dần sinh ra tài nguyên vô tận. Chỉ dựa vào tiên bảo một phương là không thể phát triển một vùng thiên địa. Cho nên ba ngàn năm một lần, bọn họ sẽ thực hiện trao đổi lượng lớn tài nguyên, như thế mới có thể cam đoan cung cấp đủ nhu cầu ba ngàn năm sau.
Giống như Vô Ưu Thiên dùng Hướng Sinh Thạch do Hướng Sinh Thần Sơn sinh ra, trao đổi Vạn Vật Mẫu Thủy trong Vô Uyên Khổ Hải của Vong Sầu Thiên và nguyên tinh bản mạng Thái Sơ Bảo Thụ sinh ra của Ly Hận Thiên. Dùng Vạn Vật Mẫu Thủy cam đoan đại đạo Vô Ưu Thiên tuần hoàn, dùng nguyên tinh bản mệnh, cam đoan vạn vật Vô Ưu Thiên sinh trưởng. Nếu không có, vùng thiên địa này của bọn họ sẽ sụp đổ. Vong Sầu Thiên và Ly Hận Thiên cũng cần Hướng Sinh Thạch chống đỡ căn nguyên thế giới.
Bởi vì vậy, ba vùng trời thiên ngoại, ai cũng không thể rời khỏi ai, vận mệnh của bọn họ đặt cùng nhau.
Tông chủ Thanh U Tông Khuất Trường Bạch sau khi tiến vào Tiên Lão Hội, tuy người nhỏ, lời nhẹ, nhưng vẫn nghiêm túc chuẩn bị. Nhưng dù sao hắn chỉ là mới tiến vào Tiên Lão Hội, rất nhiều chuyện lớn tự nhiên không có quyền phát biểu. Thẳng đến một tháng trước khi sứ giả Tiên Lão Hội Vô Ưu Thiên định xuất phát đi hai vùng thiên địa khác trao đổi tài nguyên, hắn mới lên tiếng kinh người.
- Tất cả trao đổi, chỉ cần theo lệ cũ, đổi về nhu yếu phẩm là được rồi!
Trên Tiên Hội, đại trưởng lão Tiên Lão Hội nhẹ nhàng mở miệng, giống như không hề lo lắng.
Chư vị trưởng lão khác đều không có dị nghị, dù sao nhiều năm như vậy vẫn luôn làm vậy. Nhưng đúng lúc này, tông chủ Thanh U Tông Khuất Trường Bạch mới tiến vào Tiên Lão Hội không lâu, bỗng nhiên lên tiếng:
- Không ổn!
Ánh mắt mọi người đều chuyển hướng về hắn, hơi ngờ vực, lại bất mãn:
- Chuyện gì không ổn?
Nhận lấy nhiều ánh mắt của các đại nhân vật như vậy, thần sắc của tông chủ Thanh U Tông Khuất trường Bạch vẫn thật tự nhiên, chân thành nói:
- Lệ cũ không ổn!
Hắn dứt lời, lấy ra nhiều điển tích, cất cao giọng nói:
- Vô Ưu Thiên chúng ta nắm giữ Hướng Sinh Thần Sơn, nhưng Hướng Sinh Thạch do thạch sơn sinh ra, là căn nguyên Thần Sơn, số lượng có hạn. còn Vạn Vật Mẫu Thủy của Vong Sầu Thiên được biển bồi dưỡng, số lượng vô cùng.
Tuy trong lòng tràn đầy ngờ vực nhưng cũng không dám quấy rầy an tĩnh lúc này. Chỉ nhìn bên cạnh, theo hướng Bạch Miêu chỉ, ánh mắt tò mò…
Không biết qua bao lâu, ánh mắt Lạc Phi Linh hơi sáng lên, giống như đang nghĩ đến cái gì. Nàng muốn nói lại thôi, vẫn là nhịn xuống.
Nàng cũng hiểu được, chuyện này chỉ có thể do Phương Nguyên tự hiểu lấy, nàng không thể nói ra.
- Ta hiểu rồi!
Cũng may, thanh âm của Phương Nguyên cũng trở nên nhẹ nhàng.
Ngờ vực trên mặt hắn đều biến mất, trong đầu hiểu ra nhiều đạo lý. Chỗ cái đuôi Bạch Miêu chỉ, hắn có thể nhìn ra là một mảnh thiên địa vô tận, hư không tan vỡ, ma tức hắc ám vô tận, bay bổng trên không trung, xung quanh đầy ma vật vẫn không nhúc nhích, du động xung quanh, hoặc bám lên một địa phương nào đó.
Nhưng trong thế giới trống không này, hắn hiểu được Bạch Miêu để mình bái sư cái gì!
- Đích xác, ta hẳn là bái sư hắn!
- Cũng chỉ duy có hắn có thể dạy được ta!
Phương Nguyên ngưng thần tự nói, chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu nhìn vùng thế giới này.
Sau đó hắn chậm rãi nâng bước, đi ra khỏi pháp thuyền, từng bước một đạp lên vùng tinh thần vỡ vụn, đi vào trong vùng thế giới tàn phá. Trên đỉnh núi phập, hắn nhẹ nhàng đứng vững, chỉnh đốn y bào của mình, sau đó dùng lễ nghi hoàn mỹ đối đãi với thế giới tàn phá này, thi lễ với bốn phương tám hướng.
Trong ánh mắt Bạch Miêu lộ ra vẻ vui mừng.
Tộc nhân Đồ Long cũng hiểu được, biểu tình kinh ngạc, sau đó dịu đi.
Thì ra là ý này!
Phương Nguyên quả thật đang bái sư, nhưng không phải bái một người. Ở Đại Tiên Giới cũng không có người có thể làm sư phụ của hắn. Cho dù là Đế Hư hay tồn tại đứng đầu ba vùng trời thiên ngoại, đều không thể làm sư phụ của hắn. Người có thể làm sư phụ của hắn, ngoài Tiên Đế Thiên Đình lúc trước thì không còn ai làm được! Cho nên, dưới chỉ dẫn của Bạch Miêu, hắn bái là thiên địa. Hắn bái Tam Thập Tam Thiên làm sư!
Động tác thoạt nhìn phi thường tiêu chuẩn, nhưng khi Phương Nguyên bái về phía thế giới đổ nát, giống như dẫn dắt dòng khí cơ nào đó, vô hình nổi gió từ xa xôi, cuốn đến từ bốn phương tám hướng. Trong vùng thiên địa tan tành này, tất cả pháp tắc và ma tức hắc ám đều sụp đổ, đều bị dẫn động, sinh ra gợn sóng nhỏ không cách nào hình dung, tầng tầng lớp lớp.
Trong vùng gợn sóng này, Bạch Miêu bỗng nhiên đi đến đầu pháp thuyền, sau đó nhìn vào không trung, Phương nguyên đứng trên đỉnh núi, thân hình cô tịch, lạnh lùng, giống như đứng ở nơi trung ương của Tam Thập Tam Thiên, hoặc như lấy lực bản thân khởi động khắp thiên địa. Ánh mắt hắn hơi ảm đạm, nhưng kiên định, giống như ra quyết định nào đó, chậm rãi mở miệng…
Một luồng tử ý rất nhỏ bay ra từ trong miệng nó, nhẹ nhàng bay bổng, bay đến bên người Phương Nguyên.
Luồng tử ý kia xoay tròn trên đỉnh đầu Phương Nguyên, càng lúc càng lớn, từ trung tâm tử ý, dần xuất hiện phù triện màu tím, thoạt nhìn hơi vặn vẹo, nhưng vẫn quấn quanh tiên ý vô tận, tản ra hơi thở Bất Hủ…
Lạc Phi Linh thấy phù triện này, ánh mắt nhất thời mở to. Nàng hơi không đành lòng nhìn Bạch Miêu, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Toàn trường này, chỉ có nàng biết phù triện này đại biểu cho cái gì.
- Hửm?
Lúc Phương Nguyên bái sư thiên địa, cũng ngưng thần, sau đó hắn cảm nhận được một loại lực lượng bản thân có thể khống chế. Tiên triện của Bạch Miêu đi đến đỉnh đầu hắn, rất nhanh giao hòa cùng thần thức của hắn, khiến thần hồn của hắn sinh ra dị biến. Trong thức hải cũng sinh ra cảm giác kỳ dị khó nói thành lời, giống như ẩn chứa năm tháng vô tận, kí tức lâu dài.
Trong mảnh nhỏ kí ức này, hắn thấy hình ảnh tường hòa, nơi có một cái ao hoa mỹ đạo tức vô tận. Hắn và ba loại sinh linh khác bảo hộ cái ao này, bọn họ đều là sinh linh mạnh nhất thế gian, thân mình có thần thông tu vi vô tận, được huyết mạch Đế Thị coi trọng, ban thưởng tiên triện cho bọn họ, để bọn họ bảo hộ bảo vật trân quý nhất thiên địa…
Bốn sinh linh này có trầm ổn, có dũng mãnh, có cơ biến, chính hắn lại kiêu ngạo nhất. Có bọn họ, trên đời này không có sinh linh khác có thể nhúng chàm vùng Đế Trì này! Đây là trong Hoàn Vũ, vật trân quý nhât lại được bọn họ bảo hộ, đó là tín nhiệm thật lớn lao.
Năm tháng như vậy không biết trôi qua bao nhiêu năm, rốt cục phát sinh dị biến, vị Tiên Đế cuối cùng đến trước Đế Trì. Tiên Đế đang thất vọng lại phẫn nộ, hắn nổi giận quát người trong thiên hạ lấy oán trả ơn, cử hành phạt trời, cho nên hắn phải trừng phạt người trong thiên hạ, muốn lập tế đàn ở trên Đế Trì, nghịch chuyển ma tức. Yêu cầu này đương nhiên bất đồng với đạo lý bốn người bọn họ vẫn tuân theo, cho nên bọn họ ngăn cản.
Nhưng xuất phát từ tâm lý kỳ dị, có lẽ vì cảm ơn Đế Thị, có lẽ vì phẫn nộ người nghịch loại tấn công trời, cho nên lúc ngăn cản, bọn họ không dùng toàn lực. Vì thế Tiên Đế thành công đánh lui bọn họ, nắm giữ vùng Đế Trì kia…
Vì thế, đại tai biến xảy ra!
Mình cũng giống người khác, hoảng sợ, không biết làm sao.
Quan trọng hơn là hối hận!
Nếu mình ngay từ đầu toàn lực ngăn cản Tiên Đế, như vậy mọi việc có phải hay không sẽ không xảy ra?
Sau tai biến, bản thân vẫn luôn muốn bù đắp.
Tự mình ở lại Đại Tiên Giới, phụng mệnh Tiên Đế chờ người cứu thế đến. Nhưng đợi thật lâu thật lâu cũng không đợi nổi.
Chương 1867 Thiên địa to lớn, có thể vì ta làm chứng (2)
Nhìn Đế Khúc Thập Bộ lòng sinh dị biến, xảy ra loạn cục công phạt lẫn nhau, mình cũng muốn ngăn cản nhưng lại bất lực, chỉ có thể nhìn bọn họ chiếm bố trí Tiên Đế lưu lại, trốn vào vùng trời thiên ngoại tiêu dao, khiến Đại Tiên Giới càng thêm tuyệt vọng.
Ngay cả bọn nó cũng bắt đầu rối loạn.
Chu Tước điên rồi, hắn cũng muốn trốn vào trời thiên ngoại, không muốn quản hồng thủy ngập trời bên ngoài.
Lão Quy từ khi được Tiên Đế đưa đi Thiên Nguyên, cũng bặt vô âm tín, thậm chí không biết sống chết.
Vì thế nó thuyết phục Giao Long, đại chiến Chu Tước, đoạt tiên triện của hắn, sau đó dùng thân thể trọng thương hạ giới. Bởi vì hắn không nhìn thấy hy vọng ở Đại Tiên Giới, cũng không cách nào tiếp tục chờ đợi, nên chủ động đi Thiên Nguyên, tìm kiếm hy vọng!
Nếu có hy vọng nào, nhất định đều ở Thiên Nguyên, bởi vì đó là nơi Tiên Đế trước khi lâm chung nhất định phải che chở.
Bất luận tuyệt vọng ra sao, mình đều phải bù đáp lại sai lầm lúc trước.
Dù sao, lúc trước do mình cố ý để lại sơ hở mới dẫn đến những chuyện xảy ra hôm nay…
Cho nên, trải qua một vòng ở Thiên Nguyên, khi về Đại Tiên Giới, nhìn thấy xuất hiện vô số tồn tại xa lạ, nhìn thấy cục diện còn tuyệt vọng hơn, trong lòng nó áy náy, rốt cục không chịu nổi áp lực, quyết định đánh cược một phen. Dù sao tiên triện đã hao tổn, giữ lại cũng không có tác dụng gì, chi bằng dâng ra…
Kí ức vô tận kia giống cơn gió thổi qua đầu Phương Nguyên, để lại rất nhiều dấu vết mơ hồ. Phương Nguyên bỗng thanh tỉnh lại, hắn biết mình vừa chiếm được cái gì, cũng biết mình nhìn thấy đến tột cùng đang chứng kiến kí ức của sinh linh nào…
Người đang ở giữa không trung, hắn chậm rãi quay đầu, nhìn lên pháp thuyền.
Bạch Miêu hiện giờ đang nằm trên đầu thuyền, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn hắn.
Bạch Miêu trước đây, tuy to mọng, nhưng cực kỳ khỏe mạnh, cũng thập phần hữu lực. Nhưng hiện giờ, bộ dáng nó biến lớn, bộ lông trên người đều ảm đạm, ánh mắt cũng không còn sáng ngời, cái đuôi uể oải rũ sang một bên. Thoạt nhìn, nó giống như con mèo già đột nhiên già mấy trăm tuổi, giống như gần đất xa trời, sinh mệnh tùy thời đều có thể mất đi.
Nhưng thần sắc nó lại rất bình tĩnh.
Phương Nguyên biết, nó đã dâng lên Bất Hủ của mình!
Muốn nói gì đó nhưng đón ánh mắt của Bạch Miêu, Phương Miêu lại không nói được gì.
Hắn thấy từng mảnh kí ức của Bạch Miêu, biết nó muốn làm gì!
Vì thế, thật lâu sau, hắn mới xoay người, nhìn thiên địa bị tàn phá.
Sau khi có tiên triện, lại nhìn thiên địa này, hoàn toàn không giống lúc trước.
Hắn nhìn xung quanh, nhìn thế giới không chỉ tan biến mà có thể nhìn thấy căn nguyên vỡ vụn của cả một thiên địa. Pháp tắc tan vỡ, tuy tan vỡ, nhưng vẫn bị lực lượng nào đó dẫn dắt, mạnh mẽ đan xen…
Trong lòng Phương Nguyên mơ hồ hiểu ra, biết được tác dụng của tiên triện này.
Tuy tiên triện của Bạch Miêu đã hư hao lợi hại, mất đi uy năng cường địa, nhưng huyền diệu bên trong vẫn còn.
Sau khi trầm mặc thât lâu, thanh âm hắn vang lên:
- Hôm nay tu sĩ Thiên Nguyên Phương Nguyên ta, bái Tam Thập Tam Thiên làm sư. Nhờ vào căn nguyên này, diễn hóa nhân quả, phương pháp nắm giữ thiên địa. Hôm nay ta lập hồng nguyện, nếu đắc đạo thiên địa, chắc chắn hy sinh lực cả đời hóa giải Hồng Mông thiên địa, còn có Tam Thập Tam Thiên, thiên địa rộng lớn từng làm chứng vì ta!
Khi thanh âm Phương Nguyên vang lên, một vùng thiên địa này an tĩnh hồi lâu, sau đó nổ vang vô tận!
Nhân quả nào đó trong chốc lát hạ xuống, dẫn phát biến hóa vô tận trong U Minh.
Bạch Cốt Chu Tước từng nói Phương Nguyên là truyền thừa Đế Thị. Tuy hắn đã điên rồi, lời nói không thể tin được nhưng có thể nhìn ra, con đường tu hành của Phương Nguyên gần giống Đế Thị Thiên Đình. Chỉ là Đế Thị đã tuyệt vong, chỉ còn một Đế Hư không biết thật giả, Phương Nguyên không cách nào cầu đạo với hắn, cho nên chỉ có thể tự mình lĩnh ngộ, tiếp tục đi con đường này…
Đến tột cùng nên làm gì, đây là một vấn đề nan giải.
Nếu thật sự là Hồng Hoang cuối cùng, một lòng nghiên cứu, chỉ sợ thiên địa tuyệt diệt, Phương Nguyên cũng không thể thôi diễn ra cái gì.
Thời điểm này, Bạch Miêu vạch ra một con đường cho Phương Nguyên.
Bái thiên địa làm sư, tham gia vào đại đạo Hồng Hoang!
Con đường của Phương Nguyên đã đi vào cảnh giới tự hóa thế giới, hiện giờ hắn đã có thể tùy tay khởi động một vùng thế giới, đánh vỡ hư vô. Nếu tiếp tục đi tiếp, chỉ có thể luyện vùng thế giới càng thêm chân thật, mà chuyện này cực kỳ gian nan, bởi vì chính hắn cũng không biết, tiếp tục diễn hóa thế giới này cần chuẩn bị gì, cần đạo lý gì chống đỡ.
Nhưng may mắn hắn hiện giờ đã có sư phụ!
Tam Thập Tam Thiên này vốn chính là huyết mạch Đế Thị luyện hóa ra, vốn là tạo vật hết sức tinh diệu.
Nếu có thể tận lực tìm hiểu bí mật của Tam Thập Tam Thiên, việc này quan trọng với việc tu hành của Phương Nguyên thế nào thì không cần nói cũng biết.
Làm sao mới có thể nhìn thấy huyền bí chân chính của một phương thế giới?
Đáp án rất đơn giản, hủy đi hắn!
Giống như muốn nhìn thấy cách vận động của một cơ quan thì phải tháo nó ra mới có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hiện giờ Phương Nguyên tự nhiên không có khả năng gỡ xuống một thế giới, nhưng cũng may thế giới này đã bị gỡ xuống.
Chương 1868 Vô Ưu Thiên khảng khái quên mình (1)
Tam Thập Tam Thiên trải qua tai kiếp, vốn đã tàn phá không chịu nổi, chỉ là tu vi của Phương Nguyên vẫn còn kém một chút, không thể trực tiếp nhìn thấy căn nguyên của thế giới này. Hiện giờ Bạch Miêu bỏ qua Bất Hủ, đưa tiên triện cho Phương Nguyên, cũng khiến Phương Nguyên có năng lực nhìn thấy căn nguyên thế giới này.
Dựa vào năng lực này, Phương Nguyên lần nữa có thể thôi diễn vận chuyển thiên địa.
Đây đương nhiên là một quá trình cực kỳ gian nan, nhưng Phương Nguyên làm sao còn lo lắng việc gian nan hay không.
Trước mắt vốn đã không còn đường đi, hiện giờ nhìn thấy một phương hướng đã là may mắn thiên đại!
- Thôi diễn thiên địa và tạo hóa, đại đạo tồn trong một lòng!
Ngồi xếp bằng ở giữa Tam Thập Tam Thiên, tay Phương Nguyên sờ ấn pháp thiên địa. Một trăm lẻ tám trúc trù Tam Sinh bay múa bên người hắn, vẽ ra dấu vết huyền diệu. Tâm thần cả người hắn trở nên an tĩnh, không biết qua bao lâu, hắn mở mắt nhìn xung quanh, có thể nhìn thấy trong hai mắt hắn đều là ký hiệu chớp động, thế giới vô cùng xung quanh đều hóa thành pháp tắc trong mắt hắn.
Từ khi hắn bắt đầu thôi diễn từ mặt ngoài, từng bước từng bước đi tiếp.
Mà khi Phương Nguyên thôi diễn ra tạo hóa thiên địa ở trong Tam Thập Tam Thiên rách nát, nhìn thấy kỳ diệu của tạo vật, trong vùng trời thiên ngoại, cũng có nhân quả gì đang bắt đầu thay đổi. Loại biến hóa này lặng yên không tiếng động, nhưng giống mạch nước ngầm trào lên, dần dần tích lũy uy thế mãnh liệt.
Tông chủ Khuất Trường Bạch của Thanh U Tông là một người nổi tiếng khiêm tốn, vô tranh cùng thế, chỉ tham gia đại đạo.
Đạo lữ của hắn đã sớm mất, yêu nhất là ấu nữ dưới gối, kỳ thác kỳ vọng thật cao. Cũng bởi vì vậy, hắn mới có thể đặc biệt để ấu nữ tiếp xúc với bên ngoài khi khách ngoại lai đến, hắn vẫn luôn dạy ấu nữ phải khiêm tốn làm người, tâm hồn thiện lương. Nhưng hiện giờ lại dần sinh ra tâm bệnh, con gái mình vốn là một đứa nhỏ ngoan, nghe lời, thiện lương, biết lễ nghĩa, am hiểu lòng người. Nhưng khi nàng dần lớn lên, bắt đầu có hành động khiến Khuất Trường Bạch lo lắng. Con gái của hắn thiện lương quá mức.
Nàng còn nhỏ tuổi, chỉ nghe lời mình, một lòng lo lắng vì Vô Ưu Thiên, thậm chí dù tuổi còn nhỏ đã cam lòng hiến thân cho Vô Ưu Thiên. Mình không thể trực tiếp nói với nàng đây là sai, nhưng cũng không muốn nhìn thấy ngày này sẽ đến. Tiểu cô nương giống như nhận ra lo lắng của mình, ngoài miệng không nói, nhưng sau đó, vô luận là tu hành hay là đọc sách đều chăm chỉ hơn mấy lần. Sư trưởng khen ngợi, thân bằng bảo vệ, tất cả mọi người đều yêu thương nàng.
Nhưng khi nhìn thấy nữ nhân mình cắn răng dùng sức đọc sách tu hành, trái tim Khuất Trường Bạch cảm thấy áy náy. Hắn biết con gái mình vì lời nói của mình mới cố gắng tu hành như thế. Nàng lo lắng có một ngày tai nạn ập đến, bản thân vẫn không đủ trưởng thành.
Cuối cùng đến một ngày, tiểu cô nương phá cảnh, khiêu chiến thí luyện cực hạn vượt qua năng lực của nàng, xảy ra ngoài ý muốn, bản thân trọng thương, được trưởng lão cứu giúp, mới nhặt về cái mạng nhỏ. Trái tim Khuất Trường Bạch đau đớn, nhìn nữ nhân mặt trắng như giấy nằm trên giường, yêu thương vuốt tóc nàng, cảm thấy do dự, không biết có nên nói ý tưởng trong lòng mình cho nàng không.
- Phụ thân, con thật vô dụng…
Tiểu cô nương mở mắt, vẻ mặt tự trách.
- Yên Nhi là đứa nhỏ ngoan, Yên Nhi cố gắng nhất…
- Phụ thân, con còn muốn đi tu hành…
Tiểu cô nương giãy dụa, muốn đứng dậy.
Khuất Trường Bạch vội vàng đè nàng xuống:
- Tu hành không vội nhất thời, con dưỡng thương đàng hoàng đi!
- Nhưng con sợ hãi, phụ thân!
Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn Khuất Trường Bạch:
- Con lo lắng có một ngày, tai nạn ập đến, con không bảo hộ được người…
Khuất Trường Bạch nghe vậy, đường đường là tông chủ Thanh U Tông lại lệ tràn hốc mắt, lòng tràn đầy áy náy, ôm tiểu cô nương:
- Đứa ngốc, không phải con bảo hộ phụ thân mà là phụ thân phải bảo hộ con. Có vài đạo lý, phụ thân không nên nói với con…
Lúc này, trong lòng hắn tràn ngập hối hận, lòng thật đau đớn. Con gái mình, làm sao có thể hiến thân vì Vô Ưu Thiên? Bất luận xảy ra chuyện gì, bất luận là ai liều mạng, cũng không phải là con gái mình.
Khi trong đầu hắn nảy sinh ý niệm này, hắn cũng không cảm thấy có gì không ổn, đây chính là chuyện thường tình của lòng người. Nhưng đúng lúc này, hắn bỗng nhiên nghe con gái mình nhỏ giọng nói gì đó.
- Yên Nhi nói gì vậy?
Hắn đặt lỗ tai sát lên miệng con gái.
Thanh âm tiểu cô nương nhỏ nhẹ, giống như mang theo ý cười:
- Phụ thân, thì ra người cũng ích kỷ…
Khuất Trường Bạch cứng đờ, muốn nói gì đó, đột nhiên cả người chấn động, cảm giác có gì đó tiến vào thức hải của mình. Qua thật lâu, thật lâu, ánh mắt hắn đăm đăm, giống như con rối gỗ. Nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn lại linh động trở lại, khôi phục thái độ bình thường, chỉ là có thêm vài thứ.
- Ta đương nhiên là ích kỷ!
Hắn lần nữa vỗ đầu con gái mình, thản nhiên nói:
- Quản thiên địa cái gì, ai trân quý hơn con gái ta?
Tiểu cô nương nằm trên giường nhẹ nhàng lau đôi môi không chút huyết sắc, mỉm cười ngọt ngào.
Tuy Vô Ưu Thiên gọi là Vô Ưu nhưng cũng có nhiều chuyện phải làm. Nhất là hiện giờ, Tam Thiên Tiên Hội diễn ra ba ngàn năm một lần sắp đến, mỗi người đều cực kỳ cẩn thận.
Tam Thiên Tiên Hội này là việc trọng đại của Vô Ưu Thiên, Ly Hận Thiên, Vong Sầu Thiên, diễn ra ba ngày năm một lần.
Chương 1869 Vô Ưu Thiên khảng khái quên mình (2)
Mỗi khi đến ngày này, tu sĩ nổi bật của Tam Thiên bọn họ đều phải tu sửa sáu đại trận luân hồi dưới chỉ dẫn của Thiên Chủ, dẫn đường ma tức hắc ám.
Tam Thiên Tiên Hội năm nay kỳ thật đã trễ hơn trước đây.
Hiện giờ nghe nói không trung phương bắc Vô Ưu Thiên đã âm trầm hơn mười năm rồi. Không trung phương đông Ly Hận Thiên dường như một nửa đều thâm trầm đáng sợ.
Theo lời của người trong Lão Tiên Điện, sở dĩ không dẫn ma tức hắc ám vào mười năm trước là vì thông đạo quan trọng bị người ta phong ấn. Theo lý mà nói, bọn họ có thể phái ra một đám tu sĩ đi thông đạo, dọn dẹp sạch sẽ, dẫn đi ma tức. Nhưng Thiên Chủ ba phương thiên ngoại đã sớm định ra quy củ, ai cũng không thể tùy tiện rời khỏi vùng trời thiên ngoại, cho nên bọn họ chỉ có thể chờ đợi, chờ lực lượng ma tức hắc ám đủ để đột phá phong ấn kia, rồi dẫn ma tức này ra thiên ngoại như lúc trước.
Mỗi một lần chấp hành nhiệm vụ như vậy, đối với vùng trời thiên ngoại đều là chuyện lớn. Bởi vì người thôi động đại trận, ngoài Thiên Chủ, bất kỳ ai cũng không thể trở lại vùng trời thiên ngoại. Nghe nói bởi vì người thôi động đại trận đều bị ma tức xâm nhập, sinh ra dị biến.
Ba Thiên Chủ làm việc, dị thường cẩn thận, cho dù người đi thôi động đại trận không bị nhiễm ma tức, nhưng bọn họ vì ổn thỏa cũng tuyệt không cho phép những người này còn sống trở về vùng trời thiên ngoại. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, những người phải ở vùng trời thiên ngoại chờ chết.
Cho nên mỗi ba ngàn năm một lần, trời thiên ngoại sẽ có đám người chủ động hy sinh.
Hiện giờ, theo lẽ thường là tu sĩ của ba vùng thiên địa sẽ tranh nhau chịu kiếp hy sinh vì một phương thiên địa. Lúc trước, chuyện này chưa từng có vấn đề gì. Vô Ưu Thiên chưa bao giờ thiếu người khảng khái quên mình.
Nhưng một năm này, đã có chuyện kỳ quái. Trên một hồi tiên yến, tông chủ khắp nơi đều trước sau như một, khẳng khái trần từ, ngôn hành bi tráng, chỉ có tông chủ Thanh U Tông trầm mặc không nói, đợi sau khi uống rượu xong, không khí hơi lạnh xuống, tông chủ Thanh U Tông mới bỗng nhiên mở miệng:
- Thiên Nam Vực chúng ta cần hai mươi tu sĩ Nguyên Anh, mỗi người tu vi thậm hậu, nhạy bén hơn người, còn phải trung thành, phân đến bảy đạo Thiên Nam. Mỗi một đạo phải cử ra ít nhất ba người, chỉ có một đạo cử ra hai người, không biết chư vị có người để chọn hay không?
Tông chủ Vấn Đạo Tông trầm giọng quát:
- Bảy người chân truyền tông ta, mỗi người đều nguyện ý, tự nguyện cử ra ba người!
Tông chủ Thái Hóa Tông cũng nói:
- Ba đồ đệ của ta đã sớm định, tùy ý đi thần sơn!
Tông chủ khác đều gật đầu đồng ý, bên người hắn, người nhiệt huyết sôi trào đã sớm chờ đợi rồi. Trên mặt mỗi người đều có uy thế chưa từng có.
Nhưng lúc này, tông chủ Thanh U Tông đột nhiên nói:
- Tam Thiên Tiên Hội lúc này bất đồng với quá khứ. Ta từng nghe người khác nói, bởi vì ma tức đã mạnh hơn trước, cho nên người thôi động đại trận cần mạnh hơn lúc trước. Có lẽ nếu chúng ta chọn chân truyền hay trưởng lão xuất mã, lực vẫn chưa đủ, hẳn phải để tông chủ chúng ta tự mình ra tay mới ổn thỏa!
Một lời khởi dậy ngàn cơn sóng, khi tông chủ Thanh U Tông này nói, trong điện bỗng trầm xuống.
Chư vị tông chủ vừa rồi còn vô cùng khảng khái, hận không thể lập tức hiến thân vì Vô Ưu Thiên, đều biến sắc.
Bọn họ do dự thật lâu, mới cười nói:
- Chỉ là đồn đãi mà thôi, không cần thiết nhất định phải để chúng ta ra tay chứ?
Người được chọn, sắc mặt ngờ vực nhìn qua.
Vị tông chủ Thái Hoàng Tông mở miệng ho khụ một tiếng nói:
- Đương nhiên, nếu thật cần lão phu xuất lực, tự nhiên sẽ không chối từ!
Tông chủ Thanh U Tông nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Nói rất đúng, vậy không bằng chúng ta liên thủ gửi thư lên Thiên Chủ, cầu mong nhận trọng trách này.
Lúc này, sắc mặt mấy vị tông chủ càng thêm khó coi.
Thật lâu thật lâu sau, không người mở miệng!
Khu vực Thiên Nam, tiên yến thiết đãi nghênh đón Tam Thiên Tiên Hội tan rã trong không khí không vui vẻ gì. Ngôn luận của tông chủ Thanh U Tông lan tràn khắp Vô Ưu Thiên. Ngoài dự đoán của mọi người, dẫn đến vô số tham thảo, có người tỏ vẻ duy trì với đề nghị của hắn, cho rằng Tam Thiên Tiên Hội quả thật bất đồng với quá khứ, tông chủ Thanh U Tông lo lắng vì đại cục, không tiếc hiến thân, chính là cử chỉ nhân nghĩa chân chính. Nhưng càng nhiều người trách cứ hắn hơn, nhất là những tông chủ và đạo chủ lúc trước tỏ vẻ dõng dạc, trong lòng đầy nhiệt huyết. Đều nói tông chủ Thanh U Tông vì muốn nổi tiếng mà dao động tổ luật tương truyền từ xưa đến nay, cũng có người nói tông chủ Thanh U Tông đã quá thổi phồng sự việc, làm dao động quân tâm. Người nói những lời này đều là đạo chủ. Có người có quyền hạn phát biểu, lúc này, bọn họ đều không mở miệng, đồng dạng vẫn được tán thành của nhiều người. Nhưng không biết vì sao, tất cả mọi người đều cảm thấy, khi đề nghị này lan truyền, một vết nứt vô hình mơ hồ xuất hiện ở Vô Ưu Thiên, khiến lòng người không thoải mái.
Nhất là những thiên kiêu chủ động yêu cầu gánh vác trọng trách lần này, cũng như nhóm chân truyền được đạo thống khắp nơi toàn lực bồi dưỡng, đột nhiên mất hết nhiệt tình trước đây, sĩ khí sụt giảm.
Nghe nói, chỉ ngắn ngủi mấy tháng đã xảy ra rất nhiều chuyện. Có thiên kiêu tiên môn muốn trốn tránh trách nhiệm, bị tiên môn âm thầm xử lý.
Chương 1870 Ưu lo âm thầm của thiên ngoại (1)
Còn có một vài thiên kiêu, không biết vì nguyên nhân gì, đột nhiên tẩu hỏa nhập ma, không thể tiếp tục đảm nhiệm trọng trách. Cho nên, tông môn chỉ có thể chọn người khác, thế bọn họ đi làm nhiệm vụ này.
Còn tông chủ Thanh U Tông không chỉ chủ động nhắc việc này trên tiên yến mà còn làm chuyện ngoài dự kiến mọi người, hắn thật sự đóng góp ý kiến với Tiên Lão Hội, yêu cầu bản thân thay thế người Thanh U Tông chấp hành nhiệm vụ. Những việc hắn làm lập tức truyền khắp Vô Ưu Thiện, nhận được chú ý và nghị luận vô tận, khiến Vô Ưu Thiên ngày càng sôi nổi.
- Tông chủ Thanh U Tông điên rồi!
Không biết có bao nhiêu người âm thầm lên án tông chủ Thanh U Tông. Đối với việc này, Tiên Lão Hội thay Thiên Chủ xử lý việc nội vụ cũng cảm thấy đau đầu, bọn họ tham thảo một phen, rốt cục hạ tiên chiếu:
- Tông chủ Thanh U Tông một lòng vì trời, trung nghĩa đáng khen, đặc biệt cho phép tiến vào nghị sự Tiên Lão Hội. Việc Tam Thiên Tiên Hội, có lệ từ xưa, không thể thay đổi, vẫn làm theo tiền lệ. Chư tông chư đạo, nhanh chóng nộp danh sách vào Tiên Lão Hội, từ nay về sau không thể sửa lại!
Chuyện này chấm dứt như vậy.
Tông chủ Thanh U Tông chỉ bằng một câu nói đã bước vào Tiên Lão Hội, thân phận trở nên bất đồng, dẫn ra nghị luận và trào phúng vô tận. Nhưng cho dù thế nào, có Tiên Lão Hội lên tiếng, chuyện này liền không còn khúc mắc nữa. Mà đạo thống khắp nội đều vội vàng dựa theo tiên chiếu của Tiên Lão Hội, trình lên danh sách, như vậy mới yên tâm!
Danh sách giao cho Tiên Lão Hội, vậy đại cục đã định.
Người trên danh sách chiếm được thủ khẩn của Thiên Chủ, nếu có ý rút lui, phải chịu chỉ trích, còn phải tru di cửu tộc. Đạo chủ vốn lo sợ khắp nơi, cuối cùng không cần lo nghĩ cho sự kiện này nữa.
Nhưng chuyện này thật xong rồi sao?
Những người có ý thức đều mơ hồ phát hiện, giống như có một vùng u ám đang bao phủ lên Vô Ưu Thiên.
Tông chủ Thanh U tông tiến vào Tiên Lão Hội, vừa được tiếng tốt, vừa được chức quyền, thành người chiến thắng lớn nhất sự kiện này. Có người trào phúng hắn vì muốn tiến vào Tiên Lão hội mới giả vờ bộ dáng đại công vô tư như thế, cũng có người nói trong lòng hắn tồn tại trung nghĩa, sẽ được hồi báo. Vô luận là thị phi hay tiếng tốt, tông chủ Thanh U Tông đều không lên tiếng nữa, tùy ý để thế nhân nghị luận.
Thời gian dần trôi, Tiên Lão Hội cũng bắt đầu bận rộn.
Đối với Tam Thiên Vô Ưu, Ly Hận, Vong Sầu, Tam Thiên Tiên Hội ba ngàn năm một lần đều diễn ra những sự kiện trọng đại. Trong đó quan trọng nhất là thôi động sáu đại trận luân hồi, chỉ đạo ma tức. Ngoài chuyện trọng yếu nhất, trước tiên hội, ba phương trời thiên ngoại sẽ thương nghị, trao đổi tài nguyên với nhau, giải quyết nhu cầu của tu sĩ ba vùng thiên địa.
Đây cũng do ba vùng trời thiên ngoại đều có điểm bất đồng. Vô Ưu Thiên nắm giữ Hướng Sinh Thần Sơn Tiên Đế lưu lại, Vong Sầu Thiên giữ Vô Uyên Khổ Hải, Ly Hận Thiên nắm giữ Thái Sơ Bảo Thụ. Ba vùng tiên bảo này giúp bọn họ trấn an ba vùng trời thiên ngoại, dần sinh ra tài nguyên vô tận. Chỉ dựa vào tiên bảo một phương là không thể phát triển một vùng thiên địa. Cho nên ba ngàn năm một lần, bọn họ sẽ thực hiện trao đổi lượng lớn tài nguyên, như thế mới có thể cam đoan cung cấp đủ nhu cầu ba ngàn năm sau.
Giống như Vô Ưu Thiên dùng Hướng Sinh Thạch do Hướng Sinh Thần Sơn sinh ra, trao đổi Vạn Vật Mẫu Thủy trong Vô Uyên Khổ Hải của Vong Sầu Thiên và nguyên tinh bản mạng Thái Sơ Bảo Thụ sinh ra của Ly Hận Thiên. Dùng Vạn Vật Mẫu Thủy cam đoan đại đạo Vô Ưu Thiên tuần hoàn, dùng nguyên tinh bản mệnh, cam đoan vạn vật Vô Ưu Thiên sinh trưởng. Nếu không có, vùng thiên địa này của bọn họ sẽ sụp đổ. Vong Sầu Thiên và Ly Hận Thiên cũng cần Hướng Sinh Thạch chống đỡ căn nguyên thế giới.
Bởi vì vậy, ba vùng trời thiên ngoại, ai cũng không thể rời khỏi ai, vận mệnh của bọn họ đặt cùng nhau.
Tông chủ Thanh U Tông Khuất Trường Bạch sau khi tiến vào Tiên Lão Hội, tuy người nhỏ, lời nhẹ, nhưng vẫn nghiêm túc chuẩn bị. Nhưng dù sao hắn chỉ là mới tiến vào Tiên Lão Hội, rất nhiều chuyện lớn tự nhiên không có quyền phát biểu. Thẳng đến một tháng trước khi sứ giả Tiên Lão Hội Vô Ưu Thiên định xuất phát đi hai vùng thiên địa khác trao đổi tài nguyên, hắn mới lên tiếng kinh người.
- Tất cả trao đổi, chỉ cần theo lệ cũ, đổi về nhu yếu phẩm là được rồi!
Trên Tiên Hội, đại trưởng lão Tiên Lão Hội nhẹ nhàng mở miệng, giống như không hề lo lắng.
Chư vị trưởng lão khác đều không có dị nghị, dù sao nhiều năm như vậy vẫn luôn làm vậy. Nhưng đúng lúc này, tông chủ Thanh U Tông Khuất Trường Bạch mới tiến vào Tiên Lão Hội không lâu, bỗng nhiên lên tiếng:
- Không ổn!
Ánh mắt mọi người đều chuyển hướng về hắn, hơi ngờ vực, lại bất mãn:
- Chuyện gì không ổn?
Nhận lấy nhiều ánh mắt của các đại nhân vật như vậy, thần sắc của tông chủ Thanh U Tông Khuất trường Bạch vẫn thật tự nhiên, chân thành nói:
- Lệ cũ không ổn!
Hắn dứt lời, lấy ra nhiều điển tích, cất cao giọng nói:
- Vô Ưu Thiên chúng ta nắm giữ Hướng Sinh Thần Sơn, nhưng Hướng Sinh Thạch do thạch sơn sinh ra, là căn nguyên Thần Sơn, số lượng có hạn. còn Vạn Vật Mẫu Thủy của Vong Sầu Thiên được biển bồi dưỡng, số lượng vô cùng.