-
Chương 1846-1850
Chương 1846 Chân tướng đại kiếp nạn (2)
………
Hắn nói những lời này không nhanh không chậm.
Một vài đạo lý bên trong, giống như giải thích rất nhiều ngờ vực trong lòng Phương Nguyên.
Thì ra Tiên Đế quả thật bị người ta lừa gạt, nhưng hắn vẫn để lại bố trí tương ứng, dự báo được người cứu thế.
Thì ra lúc trước nhìn chằm chằm Thiên Nguyên là Đế Hư, không phải vì hủy diệt cái gì mà là làm phép phi thăng.
Thì ra phương pháp nghịch chuyển Hồng Mông thật sự tồn tại.
…… Nhưng cho dù như thế, trong lòng Phương Nguyên vẫn không cảm thấy an tâm.
Hắn vươn tay, từng dòng đạo khí chậm rãi cảm ứng. Chỉ thấy từng luồng đạo khí tinh thuần đến cực điểm, quả thật hoàn toàn bất đồng với ma tức hắc ám.
Giống như vị Đế Hư này thật sự muốn nghịch chuyển một bộ phận ma tức hắc ám, ít nhất khôi phục một bộ phận Đại Tiên Giới. Nhưng bóng ma trong lòng Phương Nguyên không phải vì vậy mà giảm bớt.
Giống như nhìn ra suy nghĩ trong trái tim Phương Nguyên, Đế Hư nhẹ nhàng cười, nói:
- Tiểu hữu trong lòng còn nghi kị, cũng là chuyện thường tình. Lúc ta mới đến đây, cũng tràn ngập khó hiểu trong lòng. Nhưng cùng nhau làm việc, tự nhiên sẽ lý giải khổ tâm của ta, Phương Tiểu Thánh Nhân mở rộng lòng, xem như ta diễn xuất cũng được. Đợi Hồng Mông nghịch chuyển, đại đạo thiên địa thanh minh, chúng ta đều là người mở ra thái bình thiên địa, phong danh đế một trời. Khó khăn của ngươi, đợi đến lúc đó đều sẽ được giải quyết, được khai sáng!
Thanh âm hắn thật vững chãi, thái độ cũng thật kiên định.
Phương Nguyên trầm mặc hồi lâu, nói:
- Ngươi lấy biện pháp gì hóa giải ma tức hắc ám?
Đế Hư cười nói:
- Muốn hóa giải ma tức hắc ám, cần biết đạo khí Hồng Mông đến tột cùng là gì. Phương Tiểu Thánh Nhân, thứ ta vô lễ, việc này quan trọng, ta không thể nói hết. Chẳng qua, ta truyền lại cho ngươi một pháp môn, ngươi cân nhắc để ý. Có gì nghi hoặc, đến hỏi ta, ta có thể cam đoan, sẽ trả lại cho ngươi Tam Thập Tam thiên thanh tĩnh!
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, thần sắc Đế Hư thành khẩn, nhẹ nhàng gật đầu.
Đám người Đông Hoàng Sơn Đạo Chủ bên cạnh cũng nói:
- Việc này quan trọng, lúc trước chúng ta cũng do dự hồi lâu mới quyết định tin tưởng Tiên Đế. Hiện giờ ngàn năm trôi qua, Thái Hoàng Thiên đã có thành tựu, Phương tiểu hữu đi đến nơi này, hẳn đã quan sát hết rồi!
Phương Nguyên gật đầu không nói, chuyện quấy nhiễu hắn nhất cũng là điểm này. Hắn quả thật thấy Thái Hoàng Thiên không giống chỗ bình thường, nhưng nhìn ra không chút giả dối nào.
Nhưng hắn vẫn nói:
- Lời của các ngươi, có lẽ là thật, nhưng đáng tiếc, ta đến từ Thiên Nguyên, đến từ nhân gia, biết được tình thế nguy cấp hiện giờ của nhân gian, ma thần tác loạn, tàn sát bừa bãi nhân gian, đại kiếp nạn bắt đầu khởi động, không đến mười năm sẽ buông xuống. Các hạ Tiên Đế, chư vị tiền bối, các ngươi thật muốn ta buông tha mọi việc khác, một lòng ở nơi này, bắt đầu từ đầu, dọn dẹp Tam Thập Tam Thiên sao?
- Chuyện này…
Mọi người khác nghe điều này, đều bất đắc dĩ cúi đầu, rồi nhẹ nhàng nở nụ cười.
Đế Hư cũng nở nụ cười, nói:
- Xem ra ngươi cũng hiểu lầm việc này!
Phương Nguyên giật mình:
- Việc này còn có hiểu lầm?
Đế Hư nhàn nhạt nói:
- Phương Tiểu Thánh Nhân, cũng hiểu được đại kiếp nạn Thiên Nguyên là từ Đại Tiến Giới tràn qua?
Phương Nguyên nhíu mày:
- Chẳng lẽ không đúng?
Từ lúc hắn bắt đầu tiếp xúc tấm bia đá, vẫn cảm thấy, đại kiếp nạn Thiên Nguyên ba ngàn năm một lần có lẽ có quan hệ với Đại Tiên Giới. Đợi hắn nhìn thấy tấm bia đá ở ổ Chu Tước, thấy quá trình đạo khí Hồng Mông chuyển hóa thành ma tức hắc ám, làm sao còn có nghi ngờ gì. Ma tức hắc ám này rõ ràng dựa vào thông đạo phi thăng, buông xuống nhân gian!
- Đại kiếp nạn Thiên Nguyên tự nhiên có quan hệ với đại tai biến Tam Thập Tam Thiên, nhưng không đơn giản như vậy!
Đế Hư cũng trầm mặc một lúc mới nhẹ nhàng mở miệng nói:
- Phương Tiểu Thánh Nhân truy tung đến tận đây, tạo hóa thông huyền, chẳng lẽ không nghĩ đến, vì sao tai biến Đại Tiên Giới xảy ra liên tục, không có khả năng chống đỡ, nhưng đại kiếp nạn Thiên Nguyên là ba ngàn năm buông xuống một lần, hơn nữa mỗi một lần sinh linh Thiên Nguyên đều có thể chống đỡ? Nếu đại kiếp nạn thật sự dễ dàng ngăn cản như vậy, vì sao lúc tai biến, Tam Thập Tam Thiên còn mạnh hơn sinh linh Thiên Nguyên rất nhiều ngược lại đều bó tay?
Lời này khiến Phương Nguyên run lên.
Lịch sử quá khứ hắn hiểu không ít, nhưng cũng không hoàn thiện, còn có rất nhiều chỗ khuyết.
Nhưng sự tình cơ bản đều có thể phán đoán, lời nói Đế Hư này không giả, quả thật có chỗ không thông.
- Nguyên nhân chúng ta ở đây là vì chuyện này!
Đông Hoàng Sơn Đạo Chủ bỗng nhiên trầm giọng mở miệng, nói:
- Cơ hội hóa giải đại kiếp nạn Thiên Nguyên không ở Thiên Nguyên mà ở nơi này!
Phương Nguyên khó hiểu nhìn bọn họ, thấy mỗi lão tu Thiên Nguyên, sắc mặt đầu phẫn uất. Vị Thái Thượng Trưởng Lão Vong Tình Đảo mặc hắc bào, khí cơ quỷ dị, bỗng nhiên khàn giọng nói:
- Trước khi Tiên Đế cuối cùng của Thiên Đình ngã xuống, bố trí rất nhiều, quan trọng nhất là bảo vệ tổ địa Thiên Nguyên, tránh bị ma tức ăn mòn…
- Chỉ tiếc…
Nàng chậm rãi mở miệng, tràn đầy sát khí:
- Tiên Đế bị người phản bội, có người hủy bố trí của hắn, hại Thiên Nguyên!
Lời nói của Đế Hư khiến Phương Nguyên ngồi thẳng người. Hắn phát hiện sau khi đến Thái Hoàng Thiên, tất cả những gì mình nhìn thấy đều không giống mình tưởng tượng.
Chương 1847 Chân tướng
Ma tức hắc ám quả thật bùng phát bởi Tam Thập Tam Thiên, nhưng đại kiếp nạn lại không có quan hệ với Tam Thập Tam Thiên.
Nếu thật như Đế Hư nói, trước khi vị Tiên Đế cuối cùng của Thiên Đình vẫn lạc, vô số bố trí tạo ra, trong đó đặc biệt có bố trí phòng ngừa ma tức hắc ám lan tràn, sau đến tột cùng lại xảy ra chuyện gì?
Đối với hắn, đây mới là quan trọng nhất! Dù sao, lần này hắn tiến vào Đại Tiên giới vì giải quyết đại kiếp nạn! Vận mệnh nhân gian khó lường bao nhiêu, thời gian cấp bách, làm sao hóa giải đại kiếp nạn mới là quan trọng!
Giống như nhìn ra việc Phương Nguyên để ý, giọng Đế Hư trầm lại, vẻ mặt vẫn thật bình thản nhưng mơ hồ có bi ai:
- Tổ Tiên năm đó thấy đại thế đã mất, trước khi vẫn lạc, chỉ kịp làm vài việc. Việc thứ nhất, thôi diễn quá khứ tương lai, định ra một đường sinh cơ của Tam Thập Tam Thiên, bởi vậy làm trước vài bố trí, chờ đợi người cứu thế đến. Việc thứ hai, lấy đại pháp lực chặt đứt liên hệ giữa Thiên Nguyên và Tam Thập Tam Thiên, tránh ma tức lan tràn, nhuộm lấy tổ địa chúng tiên…
Phương Nguyên nghe đến đây, khẽ nhíu mày:
- Tiên Đế vì sao coi trọng Thiên Nguyên?
Hắn từng xem lịch sử trên tấm bia đá, khi Đại Tiên Giới phát triển, phồn vinh hưng thịnh, cao thủ nhiều như mây, Thiên Nguyên thật sự nhỏ bé, lạc hậu, thậm chí cũng không bằng nhất thiên trong Tam Thập Tam Thiên. Mà cái này, hắn cũng khó hiểu, ngay cả Tam Thập Tam Thiên cũng tan biến, Tiên Đế lại muốn phế đi đại giới lớn như vậy, che chở Thiên Nguyên…
Đế Hư nghe vấn đề này, trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng cười, nói:
- Có lẽ tổ tiên có tính toán của riêng hắn!
Bạch Miêu liếc mắt nhìn Phương Nguyên, không mở miệng. Giao Long lại bị xúc động đến cái gì, chợt đăm chiêu.
Phương Nguyên không mở miệng nữa, lẳng lặng nghe Đế Hư nói tiếp.
Đế Hư nhẹ nhàng cười, tiếp tục nói:
- Tổ tiên thần thông vô tận, tính toán không sai sót, tự nhận làm đủ chuẩn bị, lúc này tự mình mất đi trong bi thương, nhưng cho dù là hắn cũng không tính đến một chuyện…
Phương Nguyên hơi nhíu mày, nhìn Đế Hư.
Đế Hư thản nhiên nói:
- Lòng người!
Hai chữ đơn giản như vậy, trái tim Phương Nguyên bỗng run lên.
Sắc mặt Đế Hư trầm xuống, nói:
- Tiên Đế vì bù lại mối họa năm đó, chuẩn bị rất nhiều, phong ấn Đế Trì Thái Hoàng Thiên, che chở tổ địa Thiên Nguyên, lấy một thân pháp lực nghịch chuyển đọa ngyên cho Thập Bộ Đế Khúc trung thành và mạnh mẽ nhất bên người mình, chuẩn bị bọn họ có thể sống sót sau tan biến, để bọn họ chờ đợi người cứu thế đến!
- Thập Bộ Đế Khúc?
Phương Nguyên nghe xong, quay đầu liếc mắt nhìn tộc trưởng Cam Kì. Hắn biết, bộ tộc của tộc trưởng Cam Kì từng là một Tiên tộc đi theo bên người Tiên Đế. Tổ huấn của bọn họ là phụng mệnh Tiên Đế, sinh tồn trong Đại Tiên Giới đang tan biến, đau khổ chờ đợi, đợi người cứu thế xuất hiện. Nhưng hắn cũng từng nhìn thấy trên tấm bia đá, Tiên Đế cuối cùng nghịch chuyển Hồng Mông, tru diệt vạn tộc, ít nhất còn có mười bộ Tiên tộc trung thành với Tiên Đế, giúp đỡ giết tứ phương. Bởi vậy đến lúc cuối cùng, chín bộ Tiên tộc khác đi nơi nào, quả thật vẫn là bí ẩn…
- Ngươi đoán không sai!
Đế Hư nhìn thoáng qua tộc trưởng Cam Kì:
- Bộ này chính là một bộ của mười bộ Tiên tộc Tiên Đế lưu lại, kỳ danh Đồ Long. Bọn họ canh giữ trong Đại Tiên Giới tàn phá, sống sót đến nay, trung thành với Tiên Đế. Có thể khó nói, đương nhiên, có lẽ bởi vì trong bộ tộc này của bọn họ cuối cùng vẫn không xuất hiện thiên tài chân chính, cho nên chỉ có thể duy trì trung thành!
- Hửm?
Phương Nguyên nghe lời của Đế Hư, nghe được ý khinh miệt, trái tim hơi không vui. Một đường đến đây, tộc trưởng Cam Kì giúp hắn nhiều lắm. Tuy bọn họ bởi vì tìm kiếm giải thoát nhưng vẫn khâm phục bọn họ có thể bảo hộ tín niệm nhiều năm như vậy ở trong thế giới tuyệt vọng, lúc này tự nhiên không thích nghe Đế Hư nói bọn họ như vậy, trên mặt lại không có biểu cảm gì.
Hắn chỉ nhìn Đế Hư, nói:
- Chín bộ khác đâu?
- Đây là đều ta muốn nói!
Sắc mặt Đế Hư hơi trầm xuống, thản nhiên nói:
- Chín bộ khác, giống Đồ Long, vốn phụng mệnh ẩn giấu trong Đại Tiên giới tàn phá, chờ người cứu thế trở về. Tiên Đế phi thường tín nhiệm bọn họ, tin tưởng trung thành của bọn họ, phó thác rất nhiều bố trí quan trọng dùng mệnh mình đổi lấy cho bọn họ. Vốn tưởng rằng bọn họ thật như mình nghĩ, cam đoan di chỉ của mình thành công…
- Nhưng đáng tiếc….
- …. Lòng người khó lường!
Phương Nguyên dần nhíu mày, nghe chăm chú lời của Tiên Đế.
Trên mặt Đế Hư dần lạnh lẽo, còn có bất đắc dĩ, nói:
- Đế Khúc Thập Bộ, lúc đầu quả thật duy trì trung thành, chỉ giữ trạng thái ẩn núp. Nhưng ai cũng không ngờ tới, dần dần, bọn họ lại thay đổi, tổ tiên tính toán hết thảy, duy độc không thể tính đến lòng người, giống như lúc trước hắn không tính đến việc vạn tộc sẽ chống lại trời. Sau đó hắn cũng không tính đến việc phản bội của Đế Khúc Cửu Bộ. Giữa thiên địa, hết thảy đều có thể đoán được, có thể tin tưởng, nhưng lòng người, duy chỉ có lòng người, vĩnh viễn không thể tin…
- Không biết trong thế giới tan biến kia, chờ bao lâu, trong Đế Khúc Thập Bộ rốt cục có người không đợi được nữa!
Khi Đế Hư nói lời này, thanh âm hơi nặng nề. Nhưng Phương Nguyên nghe xong, cũng không cảm thấy bất ngờ.
Chương 1848 Phương pháp hóa giải đại kiếp nạn (1)
Hiện giờ bọn họ nói điều này, tự nhiên cảm thấy hết thảy xảy ra rất nhanh, nhưng nghĩ kỹ lại, có thể tưởng tượng Đế Khúc Cửu Bộ kia đến tột cùng đã chờ đợi bao lâu trong thế giới tuyệt phá, trong tuyệt vọng dài lâu, cho dù xảy ra cái gì cũng có thể lý giải.
- Mệnh lệnh tổ tiên, nói phải làm, hắn để đám Đế Khúc này chờ đợi, như vậy Đế Khúc phải làm theo đế uy, không thể không chờ. Nhưng dù sao tổ tiên cũng đã ngã xuống, mà sinh linh trong Đế Khúc Thập Bộ vẫn còn sống. Năm tháng dần trôi, bọn họ cũng sinh ra không ít kỳ tài, những người này bắt đầu không cam lòng, không cam lòng suốt ngày chờ đợi trong thế giới vô vọng, cũng không tình nguyện trải qua tuyệt vọng bi ai quấn quanh. Vì thế bọn họ bắt đầu cân nhắc, bắt đầu nghĩ biện pháp giãy khỏi trói buộc của đế mệnh, tìm kiếm cách sống khác…
Tộc trưởng Cam Kì nghe đến đây, sắc mặt khẽ biến, nhíu chặt mày. Bạch Miêu lẳng lặng ở bên người Bộ Phương, vẫn không nhúc nhích, đồng tử trông rất sâu thẳm.
Tất cả mọi chuyện, nói đều đã biết.
- Rốt cục, trong Đế Khúc Thập Bộ có người tìm được vài phương pháp có thể giúp bọn họ rời khỏi trói buộc Đế mệnh. Vì thế bọn họ quyết định kháng mệnh, rời Đại Tiên Giới đang tàn phá. Bởi việc này, giữa chư bộ đã xảy tranh chấp, cuối cùng thông qua hỗn chiến, trong ác chiến cuối cùng, mười đại Đế Khúc ở trong thế giới tàn phá công phạt lẫn nhau, có sáu bộ bị biết, một bộ không trọn vẹn, trốn về nơi khác của Đại Tiên Giới. Ba bộ khác liên thủ kết thành liên minh, chống Đế Mệnh, rời thế giới tàn phá này, tìm sinh cơ khác!
Nói đến đây, Đế Hư quay đầu nhìn tộc trưởng Cam Kì, nói:
- Các ngươi, là một bộ trốn thoát kia!
Tộc trưởng Cam Kì mở miệng, lại không biết nói gì. Có lẽ trong lịch sử tổ tiên bọn họ, nhưng chính hắn nói không rõ.
Đế Hư không nhìn bọn họ mà quay đầu nhìn Phương Nguyên, nói:
- Ngươi giống như không hề kinh ngạc…
Phương Nguyên gật đầu, sau một lát mới nói bốn chữ:
- Chuyện thường tình thôi!
Đây quả thật là lời trong lòng hắn. Tuy ba đại Đế Khúc phản bội, cãi Đế mệnh, nhưng mình thì có năng lực gì? Đổi lại là chính mình, có thể thủ hộ nhiều năm như vậy?
Đế Hư nghe vậy, cười nói:
- Không sai, chuyện thường tình. Chỉ cần là người, sẽ có lòng người, sẽ có khuyết điểm, cho nên phản bội của bọn họ có thể lý giải. Chẳng qua nếu chỉ là phản bội thì vậy thôi, không gì đáng sợ…
Trái tim Phương Nguyên khẽ động, ngẩng đầu nhìn hắn.
Đế Hư hơi mệt mỏi, lát sau tiếp tục nói:
- Chỗ mấu chốt là bọn họ không chỉ phản bội, bọn họ muốn sống sót, muốn vĩnh viễn giải trừ nguyền rủa Tiên Đế cho bọn họ, còn phải chuyển hóa thành bộ dáng trước đây, cho nên bọn họ định dùng di lưu tổ tiên cứu vớt bố trí của Tam Thập Tam Thiên, hết thảy làm thành của riêng. Dùng pháp bảo thiên đạo này, làm lại thế giới, tham sống sợ chết, bọn họ là sống sót nhưng bố trí Tiên Đế phục vụ quên mình lại bị hủy hoại trong chốc lát!
- Chuyện này…
Phương Nguyên ngẩng đầu, thật hơi ngoài ý muốn.
Chuyện này quả thật hắn không nghĩ đến, cũng không biết nên nói gì.
Đế Hư nói tiếp:
- Nếu Thập Bộ Đế Khúc thật phụng mệnh Tiên Đế, bảo vệ bố trí này, chờ người cứu thế trở về, vậy hiện giờ, Tam Thập Tam Thiên đã được nghịch chuyển. Nhưng bọn họ lại ích kỷ, hủy diệt bố trí của Tiên Đế, xây dựng ba vùng trời thiên ngoại, tránh ở bên trong. Chuyện này khiến ta dù đã trở về cũng không thể dễ dàng nghịch chuyển Hồng Mông. Chỉ có thể bắt đầu từ đầu, thôi diễn từng chút một, chữa trị Tam Thập Tam Thiên từng chút một!
Phương Nguyên nhíu mày, qua thật lâu mới nói:
- Đại kiếp nạn Thiên Nguyên thì sao?
- Cũng là bọn họ gây nên!
Đế Hư thở dài, nói:
- Ba bộ Đế Khúc này mượn bố trí Tiên Đế lưu lại nghịch chuyển ma tức hắc ám, hóa thành ba vùng thiên ngoại, trốn tránh bên trong, tham sống sợ chết. Nhưng bọn họ đã xem nhẹ đáng sợ của ma tức hắc ám, cho dù bọn họ đã xây dựng vùng trời thiên ngoại, ma tức hắc ám cũng có thể ăn mòn thiên ngoại từng bước một. Chờ đợi bọn họ vẫn là diệt vong. Vì thế bọn họ ra tay với bố trí thứ hai của Tiên Đế, Thiên Nguyên. Nơi đó vốn là nơi tổ tiên một lòng bảo hộ, lại bị bọn họ biến thành nơi liên quan đến sinh tử của mình. Bọn họ chuyển ma tức ăn mòn vùng trời thiên ngoại, mượn thông đạo phi thăng, dẫn về phía Thiên Nguyên, tạo ra áp lực…
- Mỗi ba ngàn năm một lần, vùng trời thiên ngoại dẫn ma tức hắc ám một lần, thật tự tại!
- Mà Thiên Nguyên, mỗi ba năm gặp đại kiếp nạn một lần, sinh linh đồ thán…
- Chuyện này chính là nguyên nhân của đại kiếp nạn Thiên Nguyên!
Đại kiếp nạn Thiên Nguyên ba ngàn năm một lần, lại đến như vậy?
Lời của Đế Hư khiến Phương Nguyên nhất thời trầm mặc, thật lâu không lên tiếng.
Cho dù đám người Đông Hoàng Sơn Đạo Chủ bên người hắn đều sớm biết chuyện này, lúc này giống như cũng bị cảm xúc nào đó ảnh hưởng, một đám trở nên trầm mặc, không nói nên lời. Trên tiên yến, giống như bị mây đen bao phủ.
Áp lực mà bi khuất!
Đại kiếp nạn Thiên Nguyên vẫn luôn là vấn đề lớn nhất phức tạp nhân gian. Không biết bao nhiêu năm rồi, từ khi đại kiếp nạn xuất hiện, tu sĩ Thiên Nguyên từ nhỏ đã đeo trên lưng áp lực bất đắc dĩ này.
Chương 1849 Phương pháp hóa giải đại kiếp nạn (2)
giải đại kiếp nạn (2)
Ba ngàn năm một lần, một khi đã đến, mỗi tu sĩ Thiên Nguyên, thiên kiêu tuyệt đỉnh, ma đầu tiên đạo, vô luận là tính cách gì, xuất thân gì, đi đường gì, đều chủ động hoặc bị động buông tha địa vị, tu vi, còn có thọ nguyên lâu dài của mình, bước lên chiến trường chống đại kiếp nạn, lập nên cường giả tuyệt thế đứng đầu thiên hạ, hóa thành một cái tên đơn giản trên tấm bia đá.
Đây giống như số mệnh, ba ngàn năm một lần, thu hoạch đại tu hành giả Thiên Nguyên.
Có rất nhiều dự đoán về đại kiếp nạn, rất nhiều tu sĩ Thiên Nguyên, thậm chí đều tin tưởng đây là nguyền rủa của Thiên Nguyên, là do Thiên Nguyên quá mạnh mẽ, cho nên mới giáng xuống tai kiếp, khiến nhân gian xảy ra nhiều tai nạn, cũng khiến Thiên Nguyên lớn dần, nhóm tu sĩ Đại Thừa đủ lực lượng xé trời, vẫn dừng dưới đại kiếp nạn, mang theo nhiệt huyết và bất khuất khó chống lại.
Bọn họ sẽ gặp đại kiếp nạn, bởi vì có người quá mạnh, khiến trời xanh kiêng kị!
Chuyện này nghe ra có vẻ bi thương, nhưng ít nhất có ý nghĩa nhất định…
….. Cho tới bây giờ, Phương Nguyên nghe thấy đáp án khác!
Đại kiếp nạn đeo trên lưng Thiên Nguyên, kỳ thật chỉ là hậu quả từ nơi khác dẫn động. Thì ra không có trời xanh kiêng kị gì, cũng không có tuần hoàn trong U Minh đáp lại gì, bọn họ chỉ đơn thuần là người bị hại. Trong tấn bi kịch này, bọn họ thậm chí không phải một nhân vật mà chỉ là một kẻ đáng thương không có cảm giác tồn tại.
Chuyện này khiến Phương Nguyên nắm chặt nắm đấm, cắn răng, vẻ mặt căng thẳng! Hắn cảm thấy không đáng giá thay cho từng thời đại Thiên Nguyên, thay cường giả chết vì đối kháng đại kiếp nạn…
- Tổ tiên năm đó, trước khi vẫn lạc, để lại rất nhiều bố trí. Trong đó còn có rất nhiều, đủ nghịch thiên sửa mệnh, đại biểu cho tiên bảo và đạo khí cao nhất Tiên giới, đại trận tuyệt đại kinh sợ Hoàn Vũ. Những cái này đều là Tiên Đế lưu lại chờ người cứu thế trở về. Nhưng hiện giờ, những thứ đó đã bị người trời thiên ngoại chiếm lấy. Bọn họ giãy khỏi trói buộc di mệnh Đế Thị, chỉ cầu sống sót, cho nên hoàn toàn không để ý di mệnh Đế Thị!
- Dựa theo tiên bảo và đạo khí này, bọn họ khai thiên tích địa, tạo ra ba phương trời thiên ngoại, mượn đại trận luân hồi Tiên Đế lưu lại, dẫn ma tức hắc ám hướng đến nhân gian, thông qua tiêu hao lực lượng nhân gian, giảm bớt áp lực ma tức hắc ám tạo ra cho bọn họ. Sau khi ta từ chỗ sâu Đế Thị trở về, đã phát hiện biến hóa này, cũng từng nghĩ can thiệp. Chỉ tiếc, mỗi lần can thiệp đều thất bại. Bọn họ cam tâm ở lại trời thiên ngoại, cam tâm tiếp tục sinh tồn như vậy…
- Bố trí tổ tiên lưu lại đã bị bọn họ hoàn toàn phá hư, hơn nữa bọn họ không có nửa điểm hối cải!
- Chỉ là ta cũng không làm gì được bọn họ!
Đế Hư nói xong, thấp giọng thở dài:
- Cho nên, ta cũng chỉ có thể tiến hành chậm rãi, từng chút một, thôi diễn biến hóa ma tức, ý đồ nghịch chuyển Hồng Mông. Chỉ tiếc, không còn vật tổ tiên lưu lại, ta làm việc thật gian nan. Ba ngày năm tới nay, ta đã thử không biết bao nhiêu biện pháp, thậm chí tiếp dẫn một đám người cùng chí hướng đến tương trợ cũng chỉ làm được đến đây thôi…
Nghe hắn than thở, người tới từ Côn Lôn Sơn, cũng thấp giọng thở dài.
Chuyện này nghe quả thật khiến người ta vừa bi thương vừa bất đắc dĩ.
Lúc này, Phương Nguyên cũng không tùy tiện mở miệng, hắn chỉ lẳng lặng suy nghĩ, cân nhắc trong lòng, đồng thời không quên nhìn về phía Bạch Miêu. Vào lúc này, Bạch Miêu đang cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì. Tuy Phương Nguyên chưa từng trực tiếp trao đổi gì với nàng, lại biết Bạch Miêu trải qua rất nhiều chuyện, nếu nói ai có thể nhận ra Đế Hư là thật hay giả, vậy không ai khác ngoài nó. Nhưng lúc này, nó giống như đang rơi vào tâm tình phức tạp, không có nhắc nhở Phương Nguyên, vậy có nghĩa là nó cũng không nhìn ra cái gì.
Nếu là hiện giờ, Đế Hư đều nói thật?
Phương Nguyên không vội trả lời, sau một lúc lâu, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu.
- Nếu đại kiếp nạn là từ trời thiên ngoại hạ xuống Thiên Nguyên, như vậy, giải quyết trời thiên ngoại sẽ hóa giải đại kiếp nạn Thiên Nguyên?
Hắn nhẹ nhàng bồi thêm một câu:
- Ta là chỉ vĩnh viễn hóa giải đại kiếp nạn Thiên Nguyên!
Mọi người xung quanh, Lạc Phi Linh, và Lữ Tâm Dao, Bạch Miêu,… đều quay đầu nhìn hắn.
Đế Hư trầm mặc một lúc lâu, mới chậm rãi gật đầu nói:
- Không sai!
Quay đầu nhìn Phương Nguyên, hắn chậm rãi giải thích:
- Đại kiếp nạn ngay từ đầu đã không có liên quan Thiên Nguyên. Tổ tiên đã chặt đứt liên hệ giữa Thiên Nguyên và Đại Tiên Giới từ trước. Cho nên tai biến Đại Tiên Giới lâu như vậy cũng không ảnh hưởng Thiên Nguyên. Về lí luận, chỉ cần trời thiên ngoại không tiếp tục dẫn đại kiếp nạn, vậy Thiên Nguyên vĩnh viễn không gặp ảnh hưởng. Chẳng qua, hiện giờ ngươi cũng hiểu được, trời thiên ngoại vì tan mất áp lực, mượn đại trận luân hồi, ba ngàn năm một lần dẫn đại kiếp nạn xuống Thiên Nguyên. Liên tục nhiều lần, đã khiến phong ấn tổ tiên lưu lại ngày càng yếu đi. Đại kiếp nạn của Thiên Nguyên cũng vì vậy mà càng mạnh hơn.
- Chuyện tới bây giờ, cho dù đã không còn trời thiên ngoại, ma tức sớm muộn gì cũng ăn mòn phong ấn, vẫn sẽ rơi xuống nhân gian. Cho nên, biện pháp duy nhất là nhắm vào ngọn nguồn, hoàn toàn nghịch chuyển ma tức, mới có thể bảo hộ thái bình vĩnh viễn nơi nhân gian!
- Lời này có lý!
Phương Nguyên gật đầu, nói:
- Nhưng gấp nhất hiện giờ cũng không phải những chuyện này!
Hắn trầm ngâm, nói:
Chương 1850 Vô Ưu Thiên
- Chư vị hẳn là hiểu được, Thiên Nguyên hiện giờ đúng là bị tai nạn, rắc rối hoành hành, ma thần chuyển sang kiếp khác, tranh đoạt nhân gian, đại chiến thiên hạ khởi dậy, nhân gian yếu ớt không chịu nổi, tuyệt không chịu nổi đại kiếp nạn buông xuống lần nữa. Mà nay, đại kiếp nạn chỉ còn mười năm sẽ buông xuống. Chúng ta chờ nổi thì nhân gian cũng không chờ nổi. Cho nên, quan trọng nhất trước mắt là hóa giải đại kiếp nạn!
Chúng tu núi Côn Lôn nghe lời Phương Nguyên, hai mặt nhìn nhau, qua một lúc lâu, tất cả đều gật đầu.
Đế Hư liền nói:
- Ý của ta là nếu Phương tiểu hữu đã đến, đủ thấy kinh tài tuyệt diễm, mong lưu lại giúp ta một tay, một lòng thôi diễn phương pháp nghịch chuyển Hồng Mông. Nhưng nghe ý của Phương tiểu hữu, ngươi vẫn muốn rời đi trước…
- Nhân gian không yên ổn, ta làm sao yên tâm ở chỗ này!
Phương Nguyên nói với Đế Hư:
- Nếu có biện pháp, hóa giải đại kiếp nạn trước, vậy tự nhiên có ý định lưu lại!
Đế Hư nghe xong, nhẹ nhàng ôm tay, cười nói:
- Lời này nói đúng!
Hắn thoải mái đồng ý ý kiến của Phương Nguyên, nhưng sắc mặt đám người núi Côn Lôn đến lại hơi nặng nề, sau một lúc lâu, Cửu Trọng Thiên Thái Hoàng Thúc nhanh cúi đầu nói:
- Phương tiểu hữu, tâm ý của ngươi, chúng ta hiểu được. Lúc bắt đầu phi thăng đến đây, tâm ý chúng ta cũng giống ngươi, vẫn muốn phá hủy trời thiên ngoại, trước hóa giải đại kiếp nạn nhân gian rồi nói sau. Chỉ tiếc, có vài việc không như ngươi tưởng tượng. Nếu thiên ngoại dễ dàng phá hủy như vậy, chúng ta không tất yếu ở nơi này đau khổ thôi diễn nghịch chuyển Hồng Mông!
Phương Nguyên nhìn hắn, nói:
- Trời thiên ngoại rất mạnh sao?
Chúng tu nghe lời này, hai mặt nhìn nhau, cười khổ. Trời thiên ngoại đương nhiên rất mạnh.
Phương Nguyên rất nhanh hiểu hết thảy.
Di tộc Đế Khúc nắm giữ tiên bảo và đạo khí Đế Hiên năm đó lưu lại, nhờ thiên ngoại mở ra thiên ngoại, vĩnh lưu thế ngoại, mượn đại trận dẫn ma tức vào nhân gian. Bọn họ đương nhiên rất mạnh, nhiều năm qua, bọn họ trải qua đại tai biến, từng hóa thành sinh linh hắc ám, cuối cùng giãy khỏi trói buộc của Tiên Đế lưu lại, lần nữa hóa thành sinh linh. Cảnh giới hiện giờ của bọn họ rất khó phỏng đoán, đứng đầu trời thiên ngoại, tự xung Tiên Vương, nói không chừng bọn họ đã sắp tiếp cận thực lực Tiên Đế năm đó.
Càng nắm chắc, tiên bảo cao nhất bọn họ nắm giữ từ Đại Tiên Giới, nó có thể yếu hơn Tiên Đế bao nhiêu?
Vô luận là người từ núi Côn Lôn đến hay là Đế Hư, đều muốn đánh vỡ trời thiên ngoại.
Đánh vỡ trời thiên ngoại, thu lại đạo khí tiên bảo Tiên Đế di lưu. Tốc độ bọn họ nghịch chuyển Hồng Mông sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Chỉ là bọn họ không thể làm, mới kéo dài đến hôm nay!
Về mặt nào đó, bọn họ thậm chí ngay cả ngoại thiên cũng không thể đi vào!
- Trời thiên ngoại, sở dĩ tên thiên ngoại vì ngoài Tam Thập Tam Thiên, trọng thiên khai địa, hàng rào ngày đó vốn là phòng ngự cực mạnh. Bọn họ mượn pháp tắc thiên địa, không để ý chuyện bên ngoài, trừ phi bọn họ tiếp dẫn, nếu không ai cũng không vào được, càng đừng nói là trấn áp hay thuyết phục bọn họ? Từ khi Đế Hư trở về, lần lượt mời gọi bọn họ mấy lần. Chỉ tiếc cuối cùng ngay cả mặt bọn họ cũng không gặp, cũng bởi vì vậy, chúng ta chỉ có thể trong mấy ngàn năm qua, mong mọi người bình an, ai cũng không thể làm gì ai…
Đón lấy đề khó này, cho dù là Phương Nguyên cũng không có biện pháp tốt gì. Hắn không vội tỏ thái độ mà ứng đối với yêu cầu của Đế Hư, trước lưu lại đây.
Trong thời gian mấy ngày, hắn tự hỏi, hoặc cái gì cũng không làm. Mỗi ngày chỉ đi dạo với Lạc Phi Linh, thưởng thức Tiên Đế Cung được khôi phục quang cảnh như xưa, hưởng thụ nhàn hạ khó có được.
Đế Hư cũng không ép buộc hắn, hết thảy của Tiên Đế Cung, tùy ý để hắn dạo chơi, thưởng thức.
Vài tiền bối Côn Lôn Sơn cũng thường xuyên mời hẹn, nói chuyện thú vị của chư bàn Thiên Nguyên, giải tỏa nỗi nhớ.
Qua mấy ngày như thế, lúc Phương Nguyên đi dạo ở trong Tiên Sơn sau Tiên Đế Cung, phía trên tảng đá lớn phía sau, thấy một người quen thuộc. Người kia mặc áo bào trắng vô cùng đơn giản, bên hông treo một thanh kiếm, hắn bị tiếng bước chân đánh thức, nhíu mày, chỉ đối mặt thạch bích, giống như tỉnh lại không tỉnh, cho dù nghe tiếng bước chân của Phương Nguyên và Lạc Phi Linh cũng không ngẩng đầu.
- Từ biệt ở U Châu, lần này gặp tiền bối, vãn bối thật may mắn!
Phương Nguyên gặp hắn, tiến lên bái kiến, thi lễ chân thành, lời nói thẩn khiết.
Người ngồi xếp bằng trên tảng đá, chậm rãi xoay đầu nhìn hắn, rồi quay đầu, nhìn thạch bích.
Phương Nguyên lại thi lễ:
- Cáo từ!
Cầm tiên chiếu trong tay, Phương Nguyên rời khỏi Thái Hoàng Thiên.
Đối với một vùng tiên khí cuồn cuộn, hắn cưỡi lên pháp thuyền. Thuyền này là tiên phẩm Thiên Đình, còn tốt hơn thuyền tộc trưởng Di tộc Thiên Đình tư tàng. Phía trên phủ đầy đạo văn, còn có một ít trận pháp. Những trận pháp này đều do đám người Đế Hư thôi diễn, có thể tản ra thần văn kỳ dị, khiến một đám ma vật hắc ám giống như không nhìn thấy pháp thuyền. Có pháp thuyền này, có thể đi qua nơi hung hiểm bao phủ toàn ma tức hắc ám tương đối an toàn, không cần phải đánh giết bừa bãi.
Đứng vững trên đầu pháp thuyền, tay áo Phương Nguyên bay bổng, đối mặt ma tức hắc ám vô tận kia. Quay đầu nhìn lại, chỗ Tiên Đế Cung Thái Hoàng Thiên vẫn là một vùng lưu quang tràn ngập. Giữa thiên địa hắc ám vô tận, chỗ quang minh duy nhất giống như một viên minh châu, tản ra quang mang nhu hòa thần thánh, vạch ra một không gian trong thiên địa đầy ma tức hắc ám, khởi động một vùng tiên ý, có thể khiến người ta nghỉ ngơi nhàn hạ một lát.
………
Hắn nói những lời này không nhanh không chậm.
Một vài đạo lý bên trong, giống như giải thích rất nhiều ngờ vực trong lòng Phương Nguyên.
Thì ra Tiên Đế quả thật bị người ta lừa gạt, nhưng hắn vẫn để lại bố trí tương ứng, dự báo được người cứu thế.
Thì ra lúc trước nhìn chằm chằm Thiên Nguyên là Đế Hư, không phải vì hủy diệt cái gì mà là làm phép phi thăng.
Thì ra phương pháp nghịch chuyển Hồng Mông thật sự tồn tại.
…… Nhưng cho dù như thế, trong lòng Phương Nguyên vẫn không cảm thấy an tâm.
Hắn vươn tay, từng dòng đạo khí chậm rãi cảm ứng. Chỉ thấy từng luồng đạo khí tinh thuần đến cực điểm, quả thật hoàn toàn bất đồng với ma tức hắc ám.
Giống như vị Đế Hư này thật sự muốn nghịch chuyển một bộ phận ma tức hắc ám, ít nhất khôi phục một bộ phận Đại Tiên Giới. Nhưng bóng ma trong lòng Phương Nguyên không phải vì vậy mà giảm bớt.
Giống như nhìn ra suy nghĩ trong trái tim Phương Nguyên, Đế Hư nhẹ nhàng cười, nói:
- Tiểu hữu trong lòng còn nghi kị, cũng là chuyện thường tình. Lúc ta mới đến đây, cũng tràn ngập khó hiểu trong lòng. Nhưng cùng nhau làm việc, tự nhiên sẽ lý giải khổ tâm của ta, Phương Tiểu Thánh Nhân mở rộng lòng, xem như ta diễn xuất cũng được. Đợi Hồng Mông nghịch chuyển, đại đạo thiên địa thanh minh, chúng ta đều là người mở ra thái bình thiên địa, phong danh đế một trời. Khó khăn của ngươi, đợi đến lúc đó đều sẽ được giải quyết, được khai sáng!
Thanh âm hắn thật vững chãi, thái độ cũng thật kiên định.
Phương Nguyên trầm mặc hồi lâu, nói:
- Ngươi lấy biện pháp gì hóa giải ma tức hắc ám?
Đế Hư cười nói:
- Muốn hóa giải ma tức hắc ám, cần biết đạo khí Hồng Mông đến tột cùng là gì. Phương Tiểu Thánh Nhân, thứ ta vô lễ, việc này quan trọng, ta không thể nói hết. Chẳng qua, ta truyền lại cho ngươi một pháp môn, ngươi cân nhắc để ý. Có gì nghi hoặc, đến hỏi ta, ta có thể cam đoan, sẽ trả lại cho ngươi Tam Thập Tam thiên thanh tĩnh!
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, thần sắc Đế Hư thành khẩn, nhẹ nhàng gật đầu.
Đám người Đông Hoàng Sơn Đạo Chủ bên cạnh cũng nói:
- Việc này quan trọng, lúc trước chúng ta cũng do dự hồi lâu mới quyết định tin tưởng Tiên Đế. Hiện giờ ngàn năm trôi qua, Thái Hoàng Thiên đã có thành tựu, Phương tiểu hữu đi đến nơi này, hẳn đã quan sát hết rồi!
Phương Nguyên gật đầu không nói, chuyện quấy nhiễu hắn nhất cũng là điểm này. Hắn quả thật thấy Thái Hoàng Thiên không giống chỗ bình thường, nhưng nhìn ra không chút giả dối nào.
Nhưng hắn vẫn nói:
- Lời của các ngươi, có lẽ là thật, nhưng đáng tiếc, ta đến từ Thiên Nguyên, đến từ nhân gia, biết được tình thế nguy cấp hiện giờ của nhân gian, ma thần tác loạn, tàn sát bừa bãi nhân gian, đại kiếp nạn bắt đầu khởi động, không đến mười năm sẽ buông xuống. Các hạ Tiên Đế, chư vị tiền bối, các ngươi thật muốn ta buông tha mọi việc khác, một lòng ở nơi này, bắt đầu từ đầu, dọn dẹp Tam Thập Tam Thiên sao?
- Chuyện này…
Mọi người khác nghe điều này, đều bất đắc dĩ cúi đầu, rồi nhẹ nhàng nở nụ cười.
Đế Hư cũng nở nụ cười, nói:
- Xem ra ngươi cũng hiểu lầm việc này!
Phương Nguyên giật mình:
- Việc này còn có hiểu lầm?
Đế Hư nhàn nhạt nói:
- Phương Tiểu Thánh Nhân, cũng hiểu được đại kiếp nạn Thiên Nguyên là từ Đại Tiến Giới tràn qua?
Phương Nguyên nhíu mày:
- Chẳng lẽ không đúng?
Từ lúc hắn bắt đầu tiếp xúc tấm bia đá, vẫn cảm thấy, đại kiếp nạn Thiên Nguyên ba ngàn năm một lần có lẽ có quan hệ với Đại Tiên Giới. Đợi hắn nhìn thấy tấm bia đá ở ổ Chu Tước, thấy quá trình đạo khí Hồng Mông chuyển hóa thành ma tức hắc ám, làm sao còn có nghi ngờ gì. Ma tức hắc ám này rõ ràng dựa vào thông đạo phi thăng, buông xuống nhân gian!
- Đại kiếp nạn Thiên Nguyên tự nhiên có quan hệ với đại tai biến Tam Thập Tam Thiên, nhưng không đơn giản như vậy!
Đế Hư cũng trầm mặc một lúc mới nhẹ nhàng mở miệng nói:
- Phương Tiểu Thánh Nhân truy tung đến tận đây, tạo hóa thông huyền, chẳng lẽ không nghĩ đến, vì sao tai biến Đại Tiên Giới xảy ra liên tục, không có khả năng chống đỡ, nhưng đại kiếp nạn Thiên Nguyên là ba ngàn năm buông xuống một lần, hơn nữa mỗi một lần sinh linh Thiên Nguyên đều có thể chống đỡ? Nếu đại kiếp nạn thật sự dễ dàng ngăn cản như vậy, vì sao lúc tai biến, Tam Thập Tam Thiên còn mạnh hơn sinh linh Thiên Nguyên rất nhiều ngược lại đều bó tay?
Lời này khiến Phương Nguyên run lên.
Lịch sử quá khứ hắn hiểu không ít, nhưng cũng không hoàn thiện, còn có rất nhiều chỗ khuyết.
Nhưng sự tình cơ bản đều có thể phán đoán, lời nói Đế Hư này không giả, quả thật có chỗ không thông.
- Nguyên nhân chúng ta ở đây là vì chuyện này!
Đông Hoàng Sơn Đạo Chủ bỗng nhiên trầm giọng mở miệng, nói:
- Cơ hội hóa giải đại kiếp nạn Thiên Nguyên không ở Thiên Nguyên mà ở nơi này!
Phương Nguyên khó hiểu nhìn bọn họ, thấy mỗi lão tu Thiên Nguyên, sắc mặt đầu phẫn uất. Vị Thái Thượng Trưởng Lão Vong Tình Đảo mặc hắc bào, khí cơ quỷ dị, bỗng nhiên khàn giọng nói:
- Trước khi Tiên Đế cuối cùng của Thiên Đình ngã xuống, bố trí rất nhiều, quan trọng nhất là bảo vệ tổ địa Thiên Nguyên, tránh bị ma tức ăn mòn…
- Chỉ tiếc…
Nàng chậm rãi mở miệng, tràn đầy sát khí:
- Tiên Đế bị người phản bội, có người hủy bố trí của hắn, hại Thiên Nguyên!
Lời nói của Đế Hư khiến Phương Nguyên ngồi thẳng người. Hắn phát hiện sau khi đến Thái Hoàng Thiên, tất cả những gì mình nhìn thấy đều không giống mình tưởng tượng.
Chương 1847 Chân tướng
Ma tức hắc ám quả thật bùng phát bởi Tam Thập Tam Thiên, nhưng đại kiếp nạn lại không có quan hệ với Tam Thập Tam Thiên.
Nếu thật như Đế Hư nói, trước khi vị Tiên Đế cuối cùng của Thiên Đình vẫn lạc, vô số bố trí tạo ra, trong đó đặc biệt có bố trí phòng ngừa ma tức hắc ám lan tràn, sau đến tột cùng lại xảy ra chuyện gì?
Đối với hắn, đây mới là quan trọng nhất! Dù sao, lần này hắn tiến vào Đại Tiên giới vì giải quyết đại kiếp nạn! Vận mệnh nhân gian khó lường bao nhiêu, thời gian cấp bách, làm sao hóa giải đại kiếp nạn mới là quan trọng!
Giống như nhìn ra việc Phương Nguyên để ý, giọng Đế Hư trầm lại, vẻ mặt vẫn thật bình thản nhưng mơ hồ có bi ai:
- Tổ Tiên năm đó thấy đại thế đã mất, trước khi vẫn lạc, chỉ kịp làm vài việc. Việc thứ nhất, thôi diễn quá khứ tương lai, định ra một đường sinh cơ của Tam Thập Tam Thiên, bởi vậy làm trước vài bố trí, chờ đợi người cứu thế đến. Việc thứ hai, lấy đại pháp lực chặt đứt liên hệ giữa Thiên Nguyên và Tam Thập Tam Thiên, tránh ma tức lan tràn, nhuộm lấy tổ địa chúng tiên…
Phương Nguyên nghe đến đây, khẽ nhíu mày:
- Tiên Đế vì sao coi trọng Thiên Nguyên?
Hắn từng xem lịch sử trên tấm bia đá, khi Đại Tiên Giới phát triển, phồn vinh hưng thịnh, cao thủ nhiều như mây, Thiên Nguyên thật sự nhỏ bé, lạc hậu, thậm chí cũng không bằng nhất thiên trong Tam Thập Tam Thiên. Mà cái này, hắn cũng khó hiểu, ngay cả Tam Thập Tam Thiên cũng tan biến, Tiên Đế lại muốn phế đi đại giới lớn như vậy, che chở Thiên Nguyên…
Đế Hư nghe vấn đề này, trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng cười, nói:
- Có lẽ tổ tiên có tính toán của riêng hắn!
Bạch Miêu liếc mắt nhìn Phương Nguyên, không mở miệng. Giao Long lại bị xúc động đến cái gì, chợt đăm chiêu.
Phương Nguyên không mở miệng nữa, lẳng lặng nghe Đế Hư nói tiếp.
Đế Hư nhẹ nhàng cười, tiếp tục nói:
- Tổ tiên thần thông vô tận, tính toán không sai sót, tự nhận làm đủ chuẩn bị, lúc này tự mình mất đi trong bi thương, nhưng cho dù là hắn cũng không tính đến một chuyện…
Phương Nguyên hơi nhíu mày, nhìn Đế Hư.
Đế Hư thản nhiên nói:
- Lòng người!
Hai chữ đơn giản như vậy, trái tim Phương Nguyên bỗng run lên.
Sắc mặt Đế Hư trầm xuống, nói:
- Tiên Đế vì bù lại mối họa năm đó, chuẩn bị rất nhiều, phong ấn Đế Trì Thái Hoàng Thiên, che chở tổ địa Thiên Nguyên, lấy một thân pháp lực nghịch chuyển đọa ngyên cho Thập Bộ Đế Khúc trung thành và mạnh mẽ nhất bên người mình, chuẩn bị bọn họ có thể sống sót sau tan biến, để bọn họ chờ đợi người cứu thế đến!
- Thập Bộ Đế Khúc?
Phương Nguyên nghe xong, quay đầu liếc mắt nhìn tộc trưởng Cam Kì. Hắn biết, bộ tộc của tộc trưởng Cam Kì từng là một Tiên tộc đi theo bên người Tiên Đế. Tổ huấn của bọn họ là phụng mệnh Tiên Đế, sinh tồn trong Đại Tiên Giới đang tan biến, đau khổ chờ đợi, đợi người cứu thế xuất hiện. Nhưng hắn cũng từng nhìn thấy trên tấm bia đá, Tiên Đế cuối cùng nghịch chuyển Hồng Mông, tru diệt vạn tộc, ít nhất còn có mười bộ Tiên tộc trung thành với Tiên Đế, giúp đỡ giết tứ phương. Bởi vậy đến lúc cuối cùng, chín bộ Tiên tộc khác đi nơi nào, quả thật vẫn là bí ẩn…
- Ngươi đoán không sai!
Đế Hư nhìn thoáng qua tộc trưởng Cam Kì:
- Bộ này chính là một bộ của mười bộ Tiên tộc Tiên Đế lưu lại, kỳ danh Đồ Long. Bọn họ canh giữ trong Đại Tiên Giới tàn phá, sống sót đến nay, trung thành với Tiên Đế. Có thể khó nói, đương nhiên, có lẽ bởi vì trong bộ tộc này của bọn họ cuối cùng vẫn không xuất hiện thiên tài chân chính, cho nên chỉ có thể duy trì trung thành!
- Hửm?
Phương Nguyên nghe lời của Đế Hư, nghe được ý khinh miệt, trái tim hơi không vui. Một đường đến đây, tộc trưởng Cam Kì giúp hắn nhiều lắm. Tuy bọn họ bởi vì tìm kiếm giải thoát nhưng vẫn khâm phục bọn họ có thể bảo hộ tín niệm nhiều năm như vậy ở trong thế giới tuyệt vọng, lúc này tự nhiên không thích nghe Đế Hư nói bọn họ như vậy, trên mặt lại không có biểu cảm gì.
Hắn chỉ nhìn Đế Hư, nói:
- Chín bộ khác đâu?
- Đây là đều ta muốn nói!
Sắc mặt Đế Hư hơi trầm xuống, thản nhiên nói:
- Chín bộ khác, giống Đồ Long, vốn phụng mệnh ẩn giấu trong Đại Tiên giới tàn phá, chờ người cứu thế trở về. Tiên Đế phi thường tín nhiệm bọn họ, tin tưởng trung thành của bọn họ, phó thác rất nhiều bố trí quan trọng dùng mệnh mình đổi lấy cho bọn họ. Vốn tưởng rằng bọn họ thật như mình nghĩ, cam đoan di chỉ của mình thành công…
- Nhưng đáng tiếc….
- …. Lòng người khó lường!
Phương Nguyên dần nhíu mày, nghe chăm chú lời của Tiên Đế.
Trên mặt Đế Hư dần lạnh lẽo, còn có bất đắc dĩ, nói:
- Đế Khúc Thập Bộ, lúc đầu quả thật duy trì trung thành, chỉ giữ trạng thái ẩn núp. Nhưng ai cũng không ngờ tới, dần dần, bọn họ lại thay đổi, tổ tiên tính toán hết thảy, duy độc không thể tính đến lòng người, giống như lúc trước hắn không tính đến việc vạn tộc sẽ chống lại trời. Sau đó hắn cũng không tính đến việc phản bội của Đế Khúc Cửu Bộ. Giữa thiên địa, hết thảy đều có thể đoán được, có thể tin tưởng, nhưng lòng người, duy chỉ có lòng người, vĩnh viễn không thể tin…
- Không biết trong thế giới tan biến kia, chờ bao lâu, trong Đế Khúc Thập Bộ rốt cục có người không đợi được nữa!
Khi Đế Hư nói lời này, thanh âm hơi nặng nề. Nhưng Phương Nguyên nghe xong, cũng không cảm thấy bất ngờ.
Chương 1848 Phương pháp hóa giải đại kiếp nạn (1)
Hiện giờ bọn họ nói điều này, tự nhiên cảm thấy hết thảy xảy ra rất nhanh, nhưng nghĩ kỹ lại, có thể tưởng tượng Đế Khúc Cửu Bộ kia đến tột cùng đã chờ đợi bao lâu trong thế giới tuyệt phá, trong tuyệt vọng dài lâu, cho dù xảy ra cái gì cũng có thể lý giải.
- Mệnh lệnh tổ tiên, nói phải làm, hắn để đám Đế Khúc này chờ đợi, như vậy Đế Khúc phải làm theo đế uy, không thể không chờ. Nhưng dù sao tổ tiên cũng đã ngã xuống, mà sinh linh trong Đế Khúc Thập Bộ vẫn còn sống. Năm tháng dần trôi, bọn họ cũng sinh ra không ít kỳ tài, những người này bắt đầu không cam lòng, không cam lòng suốt ngày chờ đợi trong thế giới vô vọng, cũng không tình nguyện trải qua tuyệt vọng bi ai quấn quanh. Vì thế bọn họ bắt đầu cân nhắc, bắt đầu nghĩ biện pháp giãy khỏi trói buộc của đế mệnh, tìm kiếm cách sống khác…
Tộc trưởng Cam Kì nghe đến đây, sắc mặt khẽ biến, nhíu chặt mày. Bạch Miêu lẳng lặng ở bên người Bộ Phương, vẫn không nhúc nhích, đồng tử trông rất sâu thẳm.
Tất cả mọi chuyện, nói đều đã biết.
- Rốt cục, trong Đế Khúc Thập Bộ có người tìm được vài phương pháp có thể giúp bọn họ rời khỏi trói buộc Đế mệnh. Vì thế bọn họ quyết định kháng mệnh, rời Đại Tiên Giới đang tàn phá. Bởi việc này, giữa chư bộ đã xảy tranh chấp, cuối cùng thông qua hỗn chiến, trong ác chiến cuối cùng, mười đại Đế Khúc ở trong thế giới tàn phá công phạt lẫn nhau, có sáu bộ bị biết, một bộ không trọn vẹn, trốn về nơi khác của Đại Tiên Giới. Ba bộ khác liên thủ kết thành liên minh, chống Đế Mệnh, rời thế giới tàn phá này, tìm sinh cơ khác!
Nói đến đây, Đế Hư quay đầu nhìn tộc trưởng Cam Kì, nói:
- Các ngươi, là một bộ trốn thoát kia!
Tộc trưởng Cam Kì mở miệng, lại không biết nói gì. Có lẽ trong lịch sử tổ tiên bọn họ, nhưng chính hắn nói không rõ.
Đế Hư không nhìn bọn họ mà quay đầu nhìn Phương Nguyên, nói:
- Ngươi giống như không hề kinh ngạc…
Phương Nguyên gật đầu, sau một lát mới nói bốn chữ:
- Chuyện thường tình thôi!
Đây quả thật là lời trong lòng hắn. Tuy ba đại Đế Khúc phản bội, cãi Đế mệnh, nhưng mình thì có năng lực gì? Đổi lại là chính mình, có thể thủ hộ nhiều năm như vậy?
Đế Hư nghe vậy, cười nói:
- Không sai, chuyện thường tình. Chỉ cần là người, sẽ có lòng người, sẽ có khuyết điểm, cho nên phản bội của bọn họ có thể lý giải. Chẳng qua nếu chỉ là phản bội thì vậy thôi, không gì đáng sợ…
Trái tim Phương Nguyên khẽ động, ngẩng đầu nhìn hắn.
Đế Hư hơi mệt mỏi, lát sau tiếp tục nói:
- Chỗ mấu chốt là bọn họ không chỉ phản bội, bọn họ muốn sống sót, muốn vĩnh viễn giải trừ nguyền rủa Tiên Đế cho bọn họ, còn phải chuyển hóa thành bộ dáng trước đây, cho nên bọn họ định dùng di lưu tổ tiên cứu vớt bố trí của Tam Thập Tam Thiên, hết thảy làm thành của riêng. Dùng pháp bảo thiên đạo này, làm lại thế giới, tham sống sợ chết, bọn họ là sống sót nhưng bố trí Tiên Đế phục vụ quên mình lại bị hủy hoại trong chốc lát!
- Chuyện này…
Phương Nguyên ngẩng đầu, thật hơi ngoài ý muốn.
Chuyện này quả thật hắn không nghĩ đến, cũng không biết nên nói gì.
Đế Hư nói tiếp:
- Nếu Thập Bộ Đế Khúc thật phụng mệnh Tiên Đế, bảo vệ bố trí này, chờ người cứu thế trở về, vậy hiện giờ, Tam Thập Tam Thiên đã được nghịch chuyển. Nhưng bọn họ lại ích kỷ, hủy diệt bố trí của Tiên Đế, xây dựng ba vùng trời thiên ngoại, tránh ở bên trong. Chuyện này khiến ta dù đã trở về cũng không thể dễ dàng nghịch chuyển Hồng Mông. Chỉ có thể bắt đầu từ đầu, thôi diễn từng chút một, chữa trị Tam Thập Tam Thiên từng chút một!
Phương Nguyên nhíu mày, qua thật lâu mới nói:
- Đại kiếp nạn Thiên Nguyên thì sao?
- Cũng là bọn họ gây nên!
Đế Hư thở dài, nói:
- Ba bộ Đế Khúc này mượn bố trí Tiên Đế lưu lại nghịch chuyển ma tức hắc ám, hóa thành ba vùng thiên ngoại, trốn tránh bên trong, tham sống sợ chết. Nhưng bọn họ đã xem nhẹ đáng sợ của ma tức hắc ám, cho dù bọn họ đã xây dựng vùng trời thiên ngoại, ma tức hắc ám cũng có thể ăn mòn thiên ngoại từng bước một. Chờ đợi bọn họ vẫn là diệt vong. Vì thế bọn họ ra tay với bố trí thứ hai của Tiên Đế, Thiên Nguyên. Nơi đó vốn là nơi tổ tiên một lòng bảo hộ, lại bị bọn họ biến thành nơi liên quan đến sinh tử của mình. Bọn họ chuyển ma tức ăn mòn vùng trời thiên ngoại, mượn thông đạo phi thăng, dẫn về phía Thiên Nguyên, tạo ra áp lực…
- Mỗi ba ngàn năm một lần, vùng trời thiên ngoại dẫn ma tức hắc ám một lần, thật tự tại!
- Mà Thiên Nguyên, mỗi ba năm gặp đại kiếp nạn một lần, sinh linh đồ thán…
- Chuyện này chính là nguyên nhân của đại kiếp nạn Thiên Nguyên!
Đại kiếp nạn Thiên Nguyên ba ngàn năm một lần, lại đến như vậy?
Lời của Đế Hư khiến Phương Nguyên nhất thời trầm mặc, thật lâu không lên tiếng.
Cho dù đám người Đông Hoàng Sơn Đạo Chủ bên người hắn đều sớm biết chuyện này, lúc này giống như cũng bị cảm xúc nào đó ảnh hưởng, một đám trở nên trầm mặc, không nói nên lời. Trên tiên yến, giống như bị mây đen bao phủ.
Áp lực mà bi khuất!
Đại kiếp nạn Thiên Nguyên vẫn luôn là vấn đề lớn nhất phức tạp nhân gian. Không biết bao nhiêu năm rồi, từ khi đại kiếp nạn xuất hiện, tu sĩ Thiên Nguyên từ nhỏ đã đeo trên lưng áp lực bất đắc dĩ này.
Chương 1849 Phương pháp hóa giải đại kiếp nạn (2)
giải đại kiếp nạn (2)
Ba ngàn năm một lần, một khi đã đến, mỗi tu sĩ Thiên Nguyên, thiên kiêu tuyệt đỉnh, ma đầu tiên đạo, vô luận là tính cách gì, xuất thân gì, đi đường gì, đều chủ động hoặc bị động buông tha địa vị, tu vi, còn có thọ nguyên lâu dài của mình, bước lên chiến trường chống đại kiếp nạn, lập nên cường giả tuyệt thế đứng đầu thiên hạ, hóa thành một cái tên đơn giản trên tấm bia đá.
Đây giống như số mệnh, ba ngàn năm một lần, thu hoạch đại tu hành giả Thiên Nguyên.
Có rất nhiều dự đoán về đại kiếp nạn, rất nhiều tu sĩ Thiên Nguyên, thậm chí đều tin tưởng đây là nguyền rủa của Thiên Nguyên, là do Thiên Nguyên quá mạnh mẽ, cho nên mới giáng xuống tai kiếp, khiến nhân gian xảy ra nhiều tai nạn, cũng khiến Thiên Nguyên lớn dần, nhóm tu sĩ Đại Thừa đủ lực lượng xé trời, vẫn dừng dưới đại kiếp nạn, mang theo nhiệt huyết và bất khuất khó chống lại.
Bọn họ sẽ gặp đại kiếp nạn, bởi vì có người quá mạnh, khiến trời xanh kiêng kị!
Chuyện này nghe ra có vẻ bi thương, nhưng ít nhất có ý nghĩa nhất định…
….. Cho tới bây giờ, Phương Nguyên nghe thấy đáp án khác!
Đại kiếp nạn đeo trên lưng Thiên Nguyên, kỳ thật chỉ là hậu quả từ nơi khác dẫn động. Thì ra không có trời xanh kiêng kị gì, cũng không có tuần hoàn trong U Minh đáp lại gì, bọn họ chỉ đơn thuần là người bị hại. Trong tấn bi kịch này, bọn họ thậm chí không phải một nhân vật mà chỉ là một kẻ đáng thương không có cảm giác tồn tại.
Chuyện này khiến Phương Nguyên nắm chặt nắm đấm, cắn răng, vẻ mặt căng thẳng! Hắn cảm thấy không đáng giá thay cho từng thời đại Thiên Nguyên, thay cường giả chết vì đối kháng đại kiếp nạn…
- Tổ tiên năm đó, trước khi vẫn lạc, để lại rất nhiều bố trí. Trong đó còn có rất nhiều, đủ nghịch thiên sửa mệnh, đại biểu cho tiên bảo và đạo khí cao nhất Tiên giới, đại trận tuyệt đại kinh sợ Hoàn Vũ. Những cái này đều là Tiên Đế lưu lại chờ người cứu thế trở về. Nhưng hiện giờ, những thứ đó đã bị người trời thiên ngoại chiếm lấy. Bọn họ giãy khỏi trói buộc di mệnh Đế Thị, chỉ cầu sống sót, cho nên hoàn toàn không để ý di mệnh Đế Thị!
- Dựa theo tiên bảo và đạo khí này, bọn họ khai thiên tích địa, tạo ra ba phương trời thiên ngoại, mượn đại trận luân hồi Tiên Đế lưu lại, dẫn ma tức hắc ám hướng đến nhân gian, thông qua tiêu hao lực lượng nhân gian, giảm bớt áp lực ma tức hắc ám tạo ra cho bọn họ. Sau khi ta từ chỗ sâu Đế Thị trở về, đã phát hiện biến hóa này, cũng từng nghĩ can thiệp. Chỉ tiếc, mỗi lần can thiệp đều thất bại. Bọn họ cam tâm ở lại trời thiên ngoại, cam tâm tiếp tục sinh tồn như vậy…
- Bố trí tổ tiên lưu lại đã bị bọn họ hoàn toàn phá hư, hơn nữa bọn họ không có nửa điểm hối cải!
- Chỉ là ta cũng không làm gì được bọn họ!
Đế Hư nói xong, thấp giọng thở dài:
- Cho nên, ta cũng chỉ có thể tiến hành chậm rãi, từng chút một, thôi diễn biến hóa ma tức, ý đồ nghịch chuyển Hồng Mông. Chỉ tiếc, không còn vật tổ tiên lưu lại, ta làm việc thật gian nan. Ba ngày năm tới nay, ta đã thử không biết bao nhiêu biện pháp, thậm chí tiếp dẫn một đám người cùng chí hướng đến tương trợ cũng chỉ làm được đến đây thôi…
Nghe hắn than thở, người tới từ Côn Lôn Sơn, cũng thấp giọng thở dài.
Chuyện này nghe quả thật khiến người ta vừa bi thương vừa bất đắc dĩ.
Lúc này, Phương Nguyên cũng không tùy tiện mở miệng, hắn chỉ lẳng lặng suy nghĩ, cân nhắc trong lòng, đồng thời không quên nhìn về phía Bạch Miêu. Vào lúc này, Bạch Miêu đang cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì. Tuy Phương Nguyên chưa từng trực tiếp trao đổi gì với nàng, lại biết Bạch Miêu trải qua rất nhiều chuyện, nếu nói ai có thể nhận ra Đế Hư là thật hay giả, vậy không ai khác ngoài nó. Nhưng lúc này, nó giống như đang rơi vào tâm tình phức tạp, không có nhắc nhở Phương Nguyên, vậy có nghĩa là nó cũng không nhìn ra cái gì.
Nếu là hiện giờ, Đế Hư đều nói thật?
Phương Nguyên không vội trả lời, sau một lúc lâu, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu.
- Nếu đại kiếp nạn là từ trời thiên ngoại hạ xuống Thiên Nguyên, như vậy, giải quyết trời thiên ngoại sẽ hóa giải đại kiếp nạn Thiên Nguyên?
Hắn nhẹ nhàng bồi thêm một câu:
- Ta là chỉ vĩnh viễn hóa giải đại kiếp nạn Thiên Nguyên!
Mọi người xung quanh, Lạc Phi Linh, và Lữ Tâm Dao, Bạch Miêu,… đều quay đầu nhìn hắn.
Đế Hư trầm mặc một lúc lâu, mới chậm rãi gật đầu nói:
- Không sai!
Quay đầu nhìn Phương Nguyên, hắn chậm rãi giải thích:
- Đại kiếp nạn ngay từ đầu đã không có liên quan Thiên Nguyên. Tổ tiên đã chặt đứt liên hệ giữa Thiên Nguyên và Đại Tiên Giới từ trước. Cho nên tai biến Đại Tiên Giới lâu như vậy cũng không ảnh hưởng Thiên Nguyên. Về lí luận, chỉ cần trời thiên ngoại không tiếp tục dẫn đại kiếp nạn, vậy Thiên Nguyên vĩnh viễn không gặp ảnh hưởng. Chẳng qua, hiện giờ ngươi cũng hiểu được, trời thiên ngoại vì tan mất áp lực, mượn đại trận luân hồi, ba ngàn năm một lần dẫn đại kiếp nạn xuống Thiên Nguyên. Liên tục nhiều lần, đã khiến phong ấn tổ tiên lưu lại ngày càng yếu đi. Đại kiếp nạn của Thiên Nguyên cũng vì vậy mà càng mạnh hơn.
- Chuyện tới bây giờ, cho dù đã không còn trời thiên ngoại, ma tức sớm muộn gì cũng ăn mòn phong ấn, vẫn sẽ rơi xuống nhân gian. Cho nên, biện pháp duy nhất là nhắm vào ngọn nguồn, hoàn toàn nghịch chuyển ma tức, mới có thể bảo hộ thái bình vĩnh viễn nơi nhân gian!
- Lời này có lý!
Phương Nguyên gật đầu, nói:
- Nhưng gấp nhất hiện giờ cũng không phải những chuyện này!
Hắn trầm ngâm, nói:
Chương 1850 Vô Ưu Thiên
- Chư vị hẳn là hiểu được, Thiên Nguyên hiện giờ đúng là bị tai nạn, rắc rối hoành hành, ma thần chuyển sang kiếp khác, tranh đoạt nhân gian, đại chiến thiên hạ khởi dậy, nhân gian yếu ớt không chịu nổi, tuyệt không chịu nổi đại kiếp nạn buông xuống lần nữa. Mà nay, đại kiếp nạn chỉ còn mười năm sẽ buông xuống. Chúng ta chờ nổi thì nhân gian cũng không chờ nổi. Cho nên, quan trọng nhất trước mắt là hóa giải đại kiếp nạn!
Chúng tu núi Côn Lôn nghe lời Phương Nguyên, hai mặt nhìn nhau, qua một lúc lâu, tất cả đều gật đầu.
Đế Hư liền nói:
- Ý của ta là nếu Phương tiểu hữu đã đến, đủ thấy kinh tài tuyệt diễm, mong lưu lại giúp ta một tay, một lòng thôi diễn phương pháp nghịch chuyển Hồng Mông. Nhưng nghe ý của Phương tiểu hữu, ngươi vẫn muốn rời đi trước…
- Nhân gian không yên ổn, ta làm sao yên tâm ở chỗ này!
Phương Nguyên nói với Đế Hư:
- Nếu có biện pháp, hóa giải đại kiếp nạn trước, vậy tự nhiên có ý định lưu lại!
Đế Hư nghe xong, nhẹ nhàng ôm tay, cười nói:
- Lời này nói đúng!
Hắn thoải mái đồng ý ý kiến của Phương Nguyên, nhưng sắc mặt đám người núi Côn Lôn đến lại hơi nặng nề, sau một lúc lâu, Cửu Trọng Thiên Thái Hoàng Thúc nhanh cúi đầu nói:
- Phương tiểu hữu, tâm ý của ngươi, chúng ta hiểu được. Lúc bắt đầu phi thăng đến đây, tâm ý chúng ta cũng giống ngươi, vẫn muốn phá hủy trời thiên ngoại, trước hóa giải đại kiếp nạn nhân gian rồi nói sau. Chỉ tiếc, có vài việc không như ngươi tưởng tượng. Nếu thiên ngoại dễ dàng phá hủy như vậy, chúng ta không tất yếu ở nơi này đau khổ thôi diễn nghịch chuyển Hồng Mông!
Phương Nguyên nhìn hắn, nói:
- Trời thiên ngoại rất mạnh sao?
Chúng tu nghe lời này, hai mặt nhìn nhau, cười khổ. Trời thiên ngoại đương nhiên rất mạnh.
Phương Nguyên rất nhanh hiểu hết thảy.
Di tộc Đế Khúc nắm giữ tiên bảo và đạo khí Đế Hiên năm đó lưu lại, nhờ thiên ngoại mở ra thiên ngoại, vĩnh lưu thế ngoại, mượn đại trận dẫn ma tức vào nhân gian. Bọn họ đương nhiên rất mạnh, nhiều năm qua, bọn họ trải qua đại tai biến, từng hóa thành sinh linh hắc ám, cuối cùng giãy khỏi trói buộc của Tiên Đế lưu lại, lần nữa hóa thành sinh linh. Cảnh giới hiện giờ của bọn họ rất khó phỏng đoán, đứng đầu trời thiên ngoại, tự xung Tiên Vương, nói không chừng bọn họ đã sắp tiếp cận thực lực Tiên Đế năm đó.
Càng nắm chắc, tiên bảo cao nhất bọn họ nắm giữ từ Đại Tiên Giới, nó có thể yếu hơn Tiên Đế bao nhiêu?
Vô luận là người từ núi Côn Lôn đến hay là Đế Hư, đều muốn đánh vỡ trời thiên ngoại.
Đánh vỡ trời thiên ngoại, thu lại đạo khí tiên bảo Tiên Đế di lưu. Tốc độ bọn họ nghịch chuyển Hồng Mông sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Chỉ là bọn họ không thể làm, mới kéo dài đến hôm nay!
Về mặt nào đó, bọn họ thậm chí ngay cả ngoại thiên cũng không thể đi vào!
- Trời thiên ngoại, sở dĩ tên thiên ngoại vì ngoài Tam Thập Tam Thiên, trọng thiên khai địa, hàng rào ngày đó vốn là phòng ngự cực mạnh. Bọn họ mượn pháp tắc thiên địa, không để ý chuyện bên ngoài, trừ phi bọn họ tiếp dẫn, nếu không ai cũng không vào được, càng đừng nói là trấn áp hay thuyết phục bọn họ? Từ khi Đế Hư trở về, lần lượt mời gọi bọn họ mấy lần. Chỉ tiếc cuối cùng ngay cả mặt bọn họ cũng không gặp, cũng bởi vì vậy, chúng ta chỉ có thể trong mấy ngàn năm qua, mong mọi người bình an, ai cũng không thể làm gì ai…
Đón lấy đề khó này, cho dù là Phương Nguyên cũng không có biện pháp tốt gì. Hắn không vội tỏ thái độ mà ứng đối với yêu cầu của Đế Hư, trước lưu lại đây.
Trong thời gian mấy ngày, hắn tự hỏi, hoặc cái gì cũng không làm. Mỗi ngày chỉ đi dạo với Lạc Phi Linh, thưởng thức Tiên Đế Cung được khôi phục quang cảnh như xưa, hưởng thụ nhàn hạ khó có được.
Đế Hư cũng không ép buộc hắn, hết thảy của Tiên Đế Cung, tùy ý để hắn dạo chơi, thưởng thức.
Vài tiền bối Côn Lôn Sơn cũng thường xuyên mời hẹn, nói chuyện thú vị của chư bàn Thiên Nguyên, giải tỏa nỗi nhớ.
Qua mấy ngày như thế, lúc Phương Nguyên đi dạo ở trong Tiên Sơn sau Tiên Đế Cung, phía trên tảng đá lớn phía sau, thấy một người quen thuộc. Người kia mặc áo bào trắng vô cùng đơn giản, bên hông treo một thanh kiếm, hắn bị tiếng bước chân đánh thức, nhíu mày, chỉ đối mặt thạch bích, giống như tỉnh lại không tỉnh, cho dù nghe tiếng bước chân của Phương Nguyên và Lạc Phi Linh cũng không ngẩng đầu.
- Từ biệt ở U Châu, lần này gặp tiền bối, vãn bối thật may mắn!
Phương Nguyên gặp hắn, tiến lên bái kiến, thi lễ chân thành, lời nói thẩn khiết.
Người ngồi xếp bằng trên tảng đá, chậm rãi xoay đầu nhìn hắn, rồi quay đầu, nhìn thạch bích.
Phương Nguyên lại thi lễ:
- Cáo từ!
Cầm tiên chiếu trong tay, Phương Nguyên rời khỏi Thái Hoàng Thiên.
Đối với một vùng tiên khí cuồn cuộn, hắn cưỡi lên pháp thuyền. Thuyền này là tiên phẩm Thiên Đình, còn tốt hơn thuyền tộc trưởng Di tộc Thiên Đình tư tàng. Phía trên phủ đầy đạo văn, còn có một ít trận pháp. Những trận pháp này đều do đám người Đế Hư thôi diễn, có thể tản ra thần văn kỳ dị, khiến một đám ma vật hắc ám giống như không nhìn thấy pháp thuyền. Có pháp thuyền này, có thể đi qua nơi hung hiểm bao phủ toàn ma tức hắc ám tương đối an toàn, không cần phải đánh giết bừa bãi.
Đứng vững trên đầu pháp thuyền, tay áo Phương Nguyên bay bổng, đối mặt ma tức hắc ám vô tận kia. Quay đầu nhìn lại, chỗ Tiên Đế Cung Thái Hoàng Thiên vẫn là một vùng lưu quang tràn ngập. Giữa thiên địa hắc ám vô tận, chỗ quang minh duy nhất giống như một viên minh châu, tản ra quang mang nhu hòa thần thánh, vạch ra một không gian trong thiên địa đầy ma tức hắc ám, khởi động một vùng tiên ý, có thể khiến người ta nghỉ ngơi nhàn hạ một lát.