-
Chương 1816-1820
Chương 1816 Đi tử lộ, nhận thức lý lẽ cứng rắn (2)
- Ngươi tới giúp ta bày trận!
Phương Nguyên gọi Lữ Tâm Dao lại, cẩn thận giao phó.
Lữ Tâm Dao là sinh linh đã chuyển sang kiếp khác, khí cơ không khác gì Hắc Ám Ma Vật, cho nên hắn ở trong thế giới này, chỉ cần không gặp Ma Vật cường đại hơn nàng sẽ không gặp nguy hiểm. Ngược lại là một vài Ma Vật yếu ớt sẽ tỏ ra thân cận và kính sợ trước nàng, nàng bày trận trong thế giới này lại đơn giản hơn so với Phương Nguyên và Giao Long.
- .... Ta thật sự muốn xem ngươi muốn làm cái gì?
Lữ Tâm Dao nhìn Phương Nguyên một lúc lâu mới gật đầu đồng ý, mang theo trận kỳ Phương Nguyên đưa rời khỏi hang động.
Trận kỳ được bố trí khắp bốn phía, vô số cấm chế tung hoành ở một chỗ.
Bày trận ở Đại Tiên giới khác với ở Thiên Nguyên, nhưng dù sao Phương Nguyên cũng đã luyện qua các loại trận đạo cổ. Loại trận đạo này không bàn mà hợp với Đại Tiên giới, cùng với Lữ Tâm Dao mang trận kỳ hắn đưa, chỉ bận bịu trong thời gian ba ngày đã hoàn thành đại trận.
Sau khi làm xong Phương Nguyên liền gọi Lữ Tâm Dao trở về, tự mình suy nghĩ thoả đáng, sau đó bước đi ra ngoài.
Lúc này hắn không che giấu khí cơ của mình, ngược lại điên cuồng khởi động lên.
Thanh bào chậm rãi bị gió thổi tung, chiến kỳ tung bay phấp phới trong hư không màu đen.
Mà tử sắc thần lôi lại tung bay quanh người hắn, khiến hư không trở nên vặn vẹo.
- Hống....
Sinh khí trên người hắn mênh mông, giống như thái dương chói mắt trên thế giới tĩnh mịchy, Hắc Ám Ma Vật vô tận chung quanh vui mừng như điên nhìn hắn, sau đó kết thành từng đội điên cuồng lao về phía hắn. Trong mắt bọn chúng, căn bản không có cảnh giới nào có thể khiến bọn chúng sợ hãi, cho dù Phương Nguyên càng mạnh lại càng khơi dậy ý niệm giết chóc của bọn chúng.
Nguyên nhân rất đơn giản, đó vốn là do lập trường khác nhau, thậm chí hoàn toàn trái ngược nhau.
- Khách khách khách...
Phương Nguyên bình tĩnh bước trên hư không, thậm chí không có hành động dư thừa, từng luồng sấm sét xoay quanh người.
Những Hắc Ám Ma Vật yếu ớt, sau khi tới gần lôi điện liền bị cắt thành mảnh nhỏ, giống như từng luồng pháo hoa màu đen, trông rất đẹp mắt. Nhưng bọn chúng vẫn không biết chết, từng con điên cuồng lao vào người Phương Nguyên.
- Quả nhiên không hổ là người cứu thế...
Những bộ hạ cũ Thiên Đình thấy một màn này đều mang thần sắc chờ mong.
- Rốt cục tu vi bây giờ của hắn là gì?
Giao Long quan tâm tới vấn đề này nhất, cảm thấy không thể hiểu.
Lúc hắn vừa gặp lại Phương Nguyên còn cảm nhận được tu vi cảnh giới của Phương Nguyên thấp hơn mình rất nhiều, giống như rãnh trời, cũng như con kiến hôi. Nhưng sau khi hắn đi theo bên cạnh Phương Nguyên liền thấy tu vi của người này càng ngày càng mạnh, mạnh tới mức đủ sánh vai cùng nó, mơ hồ còn mạnh hơn nó, sau đó bản thân lại không nhìn rõ tu vi của hắn khiến cảm giác trong lòng vô cùng phức tạp.
Nhưng nếu nói tâm tình phức tạp, Lữ Tâm Dao nhiều hơn nó.
Dù gì nàng cũng là người đầu tiên hoàn thành chuyển sang kiếp khác ở Thiên Nguyên, ánh mắt và tiềm lực có đủ, nhưng vào lúc này cũng không nhịn được mà thì thào tự nói:
- Nguồn năng lượng của hắn là một luồng thanh khí, không rõ rốt cục tu luyện như thế nào lại khiến người ta có một cảm giác bao hàm toàn diện. Ta chỉ biết khi ở Thanh Dương Tông hắn tu luyện Huyền Hoàng Nhất Mạch, nhưng cảnh giới của hắn hiện giờ vượt qua Huyền Hoàng Nhất Mạch, còn cao hơn phương pháp Huyền Hoàng của Thanh Dương Tông ba bốn cảnh giới, tiến vào một cảnh giới khác….
- Mà khi Hoá Thần lại dùng tàn luyện đủ, luyện chưa thành có, mượn sức mạnh thiên lôi gột rửa bản thân, nắm giữ pháp tắc, nhưng cuối cùng lại không giống với Hoá Thần bình thường. Hoá Thần khác chỉ biết nắm giữ thêm nhiều pháp tắc, mãi tới cuối cùng mới có thể nắm giữ thiên địa, nhưng một khắc khi hắn Hóa Thần, dung nhập vào biến hoá vô cùng vô tận, cuối cùng hình thành lĩnh ngộ, nhờ vào đó điều khiển được pháp tắc ngoại giới, có lẽ không mạnh hơn so với Hoá Thần khác bao nhiêu, nhưng ở trong lôi vực hắn lại nắm giữ tới cực hạn….
- Cho nên lúc đó hắn mới có thể xử lý con Thiên Ma kia?
Giao Long tiếp lời, lẩm bẩm nói:
- Hắn nói tới lúc này hắn chỉ được xem là Hoá Thần trung cảnh, nhưng trên thực tế, trong lôi vực hắn đã có thể so với Đại Thừa. Mấu chốt hơn là tới bước này rồi hắn đi như thế nào? Nhìn thoáng qua đó đều là tử lộ…
- Người này thích đi tử lộ, lý lẽ cứng nhắc!
Lữ Tâm Dao trầm mặc một lúc mới lên tiếng.
Giao Long bĩu môi, không nói chuyện.
Mà tới lúc này tình thế đã dần dần thay đổi, hiện giờ Hắc Ám Ma Vật căn bản không thể động vào Phương Nguyên, mà Phương Nguyên cũng không cần làm gì cũng đã đánh tất cả Ma Vật thành mảnh nhỏ. Nhưng theo thời gian dần trôi, dần dần có càng nhiều Ma Vật lợi hại bị Phương Nguyên hấp dẫn lại đây, không muốn sống tấn công về phía hắn.
Thế cục như vậy giằng co hơn nửa canh giờ, mãi tới khi hư không phía xa bỗng nhiên xoay chuyển.
- Ầm!
Giống như thiên địa nứt ra, đột nhiên có một luồng hỗn độn đen và sâu đột nhiên xuất hiện ở mảvùngnh thiên địa này.
Khoảnh khắc đống hỗn độn kia xuất hiện, tất cả Hắc Ám Ma Vật đang điên cuồng đều cảm nhận uy áp nó mang lại, nhanh chóng lạnh run, giống như bầy cá bị kinh động điên cuồng lui về phía sau chạy thoát thân.
- Cuối cùng đã tới!
Chương 1817 Cảnh giới cấm kỵ (1)
Chương 1820: Cảnh giới cấm kỵ (1)
Vào lúc này, cho dù là Phương Nguyên hay đám người Giao Long đều nhìn về chỗ Thiên Ma xuất hiện.
Ánh mắt vừa nặng nề lại vừa sợ hãi.
Phương Nguyên muốn bắt giữ Thiên Ma, hiện giờ quả nhiên Thiên Ma đã tới, hắn muốn làm thế nào?
Chỉ hận không thể lập tức nhìn thấy Phương Nguyên muốn làm cái gì, đột nhiên tâm sinh cảm ứng, quay đầu nhìn về phía tây, chỉ thấy hư không phía tây trở nên run rẩy, sau đó nứt ra, lại có một Thiên Ma màu đen xuất hiện trong Hắc Ám ma tức cuồn cuộn, thân hình run rẩy, phóng xuất ra thần uy kinh người làm tâm thần người ta chấn động.
- Hai Thiên Ma?
Ánh mắt Giao Long đột nhiên căng thẳng.
Nhưng đúng lúc này Phương Nguyên lại quay đầu nhìn về phía bắc, sau đó lại thấy một luồng màu đen hỗn độn xuất hiện.
Ánh mắt hắn trở nên nặng nề, chậm rãi mở miệng:
- Con thứ ba!
…….
Nhìn ba Thiên Ma xuất hiện tạo thành chữ phẩm bao vây Phương Nguyên, sau lưng mọi người đều phát lạnh.
Sớm biết Phương Nguyên muốn dẫn Thiên Ma tới, nhưng ai ngờ lại đưa tới ba con?
Thiên Ma vốn đáng sợ như thế, ai có thể đối phó với ba Thiên Ma?
- Ầm ầm….
Ngay lúc tâm thần bọn họ căng thẳng tới cực điểm, đột nhiên thiên địa run rẩy.
Ba Thiên Ma đều vây quanh Phương Nguyên, bị luồng lôi quang kinh người kia hấp dẫn, dữ dội hung mãnh đánh vào hư không, tạo ra những biến hoá vô tận, mang theo một loại khí cơ treo cổ vạn vật thiên địa, hung hăng vọt về phía Phương Nguyên.
Mà lúc này trên khuôn mặt lạnh lùng của Phương Nguyên hiện ra vẻ kiên định.
Đột nhiên tay trái hắn vẽ ra pháp ấn chắn trước người.
Lôi quang xung quanh nhất thời bành trướng, lập tức nổ tung phóng ra xung quanh, sau khi lôi quang lan truyền, bỗng nhiên vô số trận kỳ ầm ầm bay lên trời, sức mạnh thiên địa mạnh mẽ vô tận bị kích phát, phối hợp với lôi quang hình thành trong ngoài hai tầng sức mạnh lĩnh vực. Sức mạnh trận đạo đánh ra ngoài, khiến khoảng cách hai Thiên Ma xa hơn một chút, mà lôi vực bên trong lại mạnh mẽ co rút, kéo gần khoảng cách của hắn với một Thiên Ma ở trong lôi vực, giống như hắn đã làm lúc trước.
Thiên Ma kia bị vôi vực bao vây, lập tức sinh ra pháp tắc vô tận, muốn đánh vỡ vôi vực hắn tạo ra.
Hai Thiên Ma bên ngoài cũng liều mạng va đập, muốn đánh vỡ tầng tầng đại trận kia.
Vào lúc này sinh tử chỉ trên cùng một con đường.
Cho dù là Thiên Ma ở bên trong lôi vực hay là hai Thiên Ma đang đánh nát đại trận bên ngoài, Phương Nguyên đều chỉ có một con đường chết. Dưới sự vây kín của ba Thiên Ma, đừng nói hắn có thể thắng, cho dù chỉ một kích liên thủ của chúng, hắn cũng không thể ngăn cản….
Nhưng vào thời khắc sinh tử này, Phương Nguyên lại vô cùng bình tĩnh.
Trong mắt hắn không có chút cảm xúc nhân loại, chỉ có hờ hững vô tận cùng lý trí thôi diễn.
Tay phải nhấn một cái vào bên trong lôi vực, một con cóc to xuất hiện, há mồm phun ra một luồng thanh khí.
Một luồng thanh khí kia chính là căn nguyên Thiên Ma lúc trước mà cóc vàng cắn nuốt, hiện giờ khoảnh khắc căn nguyên Thiên Ma xuất hiện liền sinh ra tầng tầng lớp lớp pháp tắc vô tận, giống như pháo hoa nở rộ, có thể điều khiển pháp tắc vô tận trong lôi vực.
- Ta điều khiển tất cả pháp tắc bên trong lôi vực, Thiên Ma lại có thể sinh ra pháp tắc giữa hư không.
Sắc mặt Phương Nguyên lạnh lùng trước nay chưa từng có.
- Ta không thể sinh ra pháp tắc trong hư không, cho nên ta tu hành bước tiếp theo, chính là cắn nuốt Thiên Ma, hoá thành căn nguyên thế giới của ta, tự tạo thành một thế giới chân thật.
Từ khi Phương Nguyên bắt đầu đi trên con đường thiên đạo Hoá Thần, tu hành của hắn trở nên vô cùng gian nan.
Bởi vì hắn đi lên một con đường hoàn toàn mới, không có người đi trước để có kinh nghiệm tham khảo, cần phải tự mình thôi diễn, từng bước nếm thử, mà đây là điều hung hiểm nhất, bởi vì bất cứ lúc nào cũng có thể lạc vào tuyệt cảnh hoặc bị lạc lối. Muốn thành công trên một con đường trống rỗng được xem là điều không tưởng ở Thiên Nguyên, mọi con đường trên thế gian đều do vài thế hệ không ngừng tìm hiểu ra, ai dám cam đoan nhất định có thể thành công, nhất là hắn cũng không có nhiều thời gian, cả người lại bị áp lực bao phủ, trở nên vô cùng gian nan.
Nhưng cũng may hắn có hai ưu thế mà người khác không có.
Một là Thiên Diễn Thuật, có thuật này hắn có thể tránh khỏi rất nhiều lối rẽ, thần trí minh mẫn tới cực điểm, có thể nhìn thấy vô số dối trá, tìm ra vô số đạo lý từ trong đống hỗn độn, đây cũng coi là cơ hội nếm thử.
Hai là hắn vẫn luôn hành tẩu.
Đối với hắn, cho dù đọc nhiều điển tịch cũng không có tác dụng, bởi vì hắn không thể tham khảo kinh nghiệm, cũng không có được linh cảm từ trí tuệ của người trước, càng không thể ngồi ngốc ở động phủ tưởng tượng. Nếu hắn vẫn đứng ở Thiên Nguyên, như vậy chỉ sợ dù có ngàn năm ngồi héo mòn tới đầu tóc bạc trắng cũng không tìm ra một con đường như vậy, bởi vì có nhiều đạo lý không thể tự nhiên sinh ra ở thức hải.
Cũng vì nguyên nhân này, Phương Nguyên cảm thấy có chút may mắn vì đã tới Đại Tiên giới.
Tuy rằng vẫn chưa tìm được đáp án hắn muốn, nhưng hắn đi tới Đại Tiên giới lại gặp Thiên Ma, sau khi ác chiến lại lĩnh ngộ khả năng sinh ra pháp tắc của nó, tiến tới liên tưởng ra bước tiếp theo trên con đường tu hành của bản than, liệu có nên như thế hay không?
Chương 1818 Cảnh giới cấm kỵ (2)
Từ rất lâu trước đó hắn đã dự cảm con đường mình phải đi.
Tự thành lĩnh vực, tự thành thế giới, sau đó mượn nhờ bước vào siêu thoát.
Chỉ là tự thành lĩnh vực đơn giản, lúc hắn bước vào thiên đạo Hoá Thần có thể tự mở ra lĩnh vực, sau khi đại chiến với lão tu lánh đời ở Thanh Dương Tông và trận đại chiến với Ma Ngẫu chuyển sang kiếp khác ở U Châu, tiến sâu thêm một bước, cũng đã sớm thôi diễn lĩnh vực tới cực hạn, vì thế đã tới lúc hắn bước ra từng bước, bước vào thế giới tự thành, nhưng từng bước này cũng không dễ dàng để đi như vậy.
Tự thành thế giới cần dựa trên trụ cột tự thành lĩnh vực, hoá ra giới tâm, giới nguyên, sinh ra pháp tắc, điều khiển pháp tắc, giúp nó sinh sôi không ngừng, tuần hoàn vô tận. Mà hiện giờ hắn đã có thể điều khiển pháp tắc nhưng vẫn còn thiếu khuyết khả năng nảy sinh pháp tắc, cho nên hắn quyết định phải cắn nuốt Thiên Ma, luyện căn nguyên thành giới nguyên của mình để sinh ra pháp tắc, khởi động thế giới của mình.
Cách làm này có vẻ khả thi, nhưng cũng có chút kỳ quái và hung hiểm.
Trước sau Phương Nguyên thôi diễn mấy lần, biết bắt buộc phải làm.
Phía trước đã an bài xong, phải tiếp tục đi làm.
Sau khi dùng lôi vực bản thân khống chế một Thiên Ma, Phương Nguyên cảm giác nhận áp lực vô tận, con Thiên Ma kia không ngừng sinh sôi pháp tắc, không ngừng biến ảo, công kích vào lĩnh vực của hắn trong lôi vực, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ giống với lúc đối phó Thiên Ma đầu tiên, bị đối phương làm tiêu hao sức lực vô tận, cho dù thắng cũng sẽ trọng thương.
Tới lúc đó đối mặt với hai Thiên Ma bên ngoài, chỉ còn con đường chết.
- Ngươi sinh sôi pháp tắc, ta cũng sinh sôi pháp tắc chống lại ngươi….
Phương Nguyên cắn chặt răng, pháp ấn trong tay không ngừng biến ảo hoá thành lưu quang.
Căn nguyên Thiên Ma lúc trước bị cóc vàng cắn nuốt nằm ở trung tâm lôi vực của hắn, bị hắn cưỡng ép dùng Huyền Hoàng Khí trấn áp, khiến hắn sinh ra pháp tắc, chiến đấu chống lại với Thiên Ma ở chính giữa lôi vực. So sánh giữa hai người, sức mạnh Thiên Ma kia nhanh chóng suy yếu, Phương Nguyên lại nhân cơ hội này vận chuyển thần lôi vô tận, lột bỏ từng tầng pháp tắc bên ngoài Thiên Ma.
Nói thì chậm, nhưng diễn ra lại nhanh, tất cả chỉ xảy ra trong tích tắc.
Hai Thiên Ma bên ngoài đang xé rách từng tầng đại trận, đại trận Phương Nguyên tỉ mỉ bày ra giống như tờ giấy trước mặt bọn chúng. Dù sao bọn chúng hoàn toàn có thể thay đổi pháp tắc, sao có thể bị đại trận nương nhờ sức mạnh pháp tắc làm khó dễ. Cho nên dù đại trận này cường đại thế nào cũng chỉ miễn cưỡng ngăn trở trong chốc lát, nhưng trải qua một thời gian sẽ bị sụp đổ.
Nhưng vào đúng lúc này, Phương Nguyên đã lột đi từng tầng pháp tắc vây Thiên Ma ở giữa lôi vực của hắn, sau đó dùng một bàn tay to trấn áp nó, vây ở giữa một luồng thanh khí, cóc vàng bên cạnh đã sớm không kiên nhẫn há to miệng chờ.
“Vèo” một tiếng, giống như nuốt đường đại, một luồng căn nguyên Thiên Ma kia trực tiếp bị hắn nuốt vào người.
Một lát sau xung quanh lôi vực của Phương Nguyên bắt đầu xuất hiện từng tầng biến hoá.
Vốn là lôi vực hư ảo một phương, nhưng vào lúc này lại bắt đầu chồng chất lại một chỗ.
Pháp tắc vô cùng vô tận sản sinh từ giữa vùng lôi vực, tràn ngập khắp nơi chống đỡ thế giới này.
Càng thêm nhiều pháp tắc xuất hiện, thế giới này càng trở nên thật chất.
Giống như hàng rào đang không ngừng dày lên.
Cũng đúng lúc này hai Thiên Ma kia đã hoàn toàn phá nát đại trận Phương Nguyên bày ra, hung hăng vọt tới trước người hắn. Một con hoá thành Ma thú thật lớn, mở to miệng như muốn cắn nuốt thiên địa, muốn nuốt trọn Phương Nguyên.
Một con khác lại biến thành một trường đao vắt ngang chân trời, muốn chém lĩnh vực Phương Nguyên tạo ra thành hai nửa.
- Khách!
Trong thời gian ngắn, thanh trường đao kia trảm trên lĩnh vực xung quanh Phương Nguyên.
Nếu là trước kia khi Phương Nguyên chưa có chuẩn bị, một đao này có thể chém lĩnh vực của hắn thành hai nửa, nhưng hiện giờ bên trong lĩnh vực của Phương Nguyên tràn ngập sức mạnh pháp tắc, trở thành từng bộ phận của lĩnh vực. Miễn cưỡng tiếp nhận một đao này, chỉ khiến pháp tắc của hắn bị vỡ tung toé, văng ra khắp nơi, nhưng chỉ trảm tới một nửa liền ngừng lại, Thiên Ma bị bắn ra ngoài.
Mà ở một nơi khác, Phương Nguyên cũng chỉ mang sắc mặt lạnh lùng đối diện với cự thú miệng rộng đang cắn nuốt tới.
Đột nhiên pháp quyết biến hoá, lôi vực quanh thân hắn cũng biến hoá theo, cóc vàng ở giữa vùng lôi vực và cả lĩnh vực đều hoá thành một con cóc thật lớn, ngồi xổm trên mặt đất, ngửa mặt lên bầu trời, đột nhiên mở miệng nuốt chửng Thiên Ma đang muốn cắn nuốt hắn, khiến pháp tắc chấn động khắp nơi.
- Là một cục cưng có thể nuốt chửng Thiên Ma?
Giao Long nhìn thấy một màn này liền bị dọa tới lông tóc dựng thẳng, run rẩy không ngừng.
Mèo trắng quay đầu nhìn nó, dường như ghét bỏ bộ dạng không có kiến thức của nó.
Ầm ầm ầm.
Trong vùng lôi vực kia vang lên tiếng sấm sét vô cùng vô tận.
Chúng tu từ xa nhìn lại thấy Phương Nguyên đang ở chính giữa lôi vực, thân hình lơ lửng, Thần Lôi vô tận ngập trời, quanh thân phình lên hoá thành vạn vật, sừng sững trên trời. Mà ở phía dưới có ba căn nguyên Thiên Ma đang truy đuổi quần nhau, càng chuyển càng nhanh, cuối cùng ba căn nguyên Thiên Ma liền hoá thành một luồng ảo ảnh, tạo nên lốc xoáy thật lớn.
Chương 1819 Cẩn thận
Lốc xoáy vốn nuốt chửng tất cả, nhưng bên trong lốc xoáy này lại không ngừng sản sinh pháp tắc, bỏ thêm vào trong lôi vực của Phương Nguyên, khiến vùng lôi vực này từ hư vô dần bắt đầu phá vỡ ranh giới giữa hư vô và thực chất.
Ầm ầm ầm!
Trong quá trình này, một con Thiên Ma cuối cùng đang không ngừng chém về phía Phương Nguyên.
Lúc này, Phương Nguyên không quan tâm tới nó, đều mạnh mẽ thừa nhận hết tất cả công kích.
Mỗi một lần chém giết Thiên Ma đều tạo ra thương tổn cực kỳ lớn cho hắn, nhưng bên trong lôi vực của Phương Nguyên lúc nào cũng sản sinh ra pháp tắc mới, khiến vết thương trở nên nặng hơn, cứng rắn chịu đựng tấn công của Thiên Ma cuối cùng này.
- Hống….
Con Thiên Ma cuối cùng này chưa bao giờ trải qua tức giận đến thé, cho dù nó không có linh tính nhưng vẫn mơ hồ có trí nhớ. Mỗi khi nó hành động đều có thể xé nát, treo cổ mọi thứ, chưa bao giờ gặp phải thứ cứng rắn đến thế này, khiến nó trong cơn tức giận theo bản năng ngưng tụ tất cả pháp tắc vào một chỗ, hoá thành bộ dạng sinh linh cực mạnh nó từng thấy qua, đó là một Thần Đế màu đen, chân đạp mây, cầm trường kích trong tay, đầu đội tử quan, mặt màu như điện, trường kích trong tay xẹt qua ngân hà chém về phía Phương Nguyên.
- Rốt cục thành sao?
Mà lúc này Phương Nguyên vẫn không để ý tới nó, chỉ lẳng lặng cảm thụ.
Ba Thiên Ma kia hoá thành căn nguyên thế giới, đã khiến sức mạnh pháp tắc phát triển tới cực hạn, hoà vào trong lôi vực của hắn, cũng khiến lôi vực của hắn trở nên chân thật, hoá thành một thế giới quanh người hắn, tuần hoàn vô tận. Mà thế giới nhỏ này cuối cùng lại trở nên mơ hồ, giống như từng tinh sa mờ mờ ảo ảo quấn quanh thanh bào của hắn.
Hắn cảm nhận được biến hoá này liền vô cùng vui vẻ.
- Cẩn thận…
Hắn dường như không nhìn thấy một kích phía sau, nhưng người đang xem cuộc chiến phía xa đều vô cùng kinh hãi, kêu to lên.
Phương Nguyên không đẻ ý, chậm rãi chuyển người qua.
Thoạt nhìn rất chậm, nhưng vì hắn ảnh hưởng tới thời không xung quanh liền khiến thân ảnh xuất hiện mơ hồ, nhưng ở trong mắt người khác lại giống như hắn xoay chuyển cực nhanh. Sau đó bàn tay chậm rãi vung vào trong hư không, như có một chút tinh sa bay vào trong tay hắn, hoá thành một trường kiếm. Hắn cầm trường kiếm đón nhận một kích kia, không né không tránh, trực tiếp chém ra ngoài.
Thiên địa đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Vô cùng lặng yên, không chút động tĩnh.
Người cầm trường kiếm chém sinh linh do Thiên Ma biến thành vỡ vụn từng mảnh.
Từng chút một phân huỷ, hoá thành từng luồng Hắc Ám ma tức nhè nhẹ trôi trong thiên địa.
Cuối cùng chỉ còn lại một luồng căn nguyên của Thiên Ma, vội vàng lao vào trong hư không, sau đó muốn trốn ra thiên ngoại.
Sắc mặt của Phương Nguyên lạnh lùng, vừa muốn đuổi theo nhưng bỗng nhiên giật mình đứng lại.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía thiên ngoại!
Một thân khí cơ đều phóng lên trời, tinh sa chung quanh hoá thành thiên địa chân thật xoay quanh người hắn, tất cả pháp tắc, tất cả sức mạnh đều phình to, phun ra giữa thiên địa, tràn ngập ra ngoài.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Đám người Giao Long ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy một màn này cũng trở nên kinh hãi.
Bọn họ không biết vì sao Phương Nguyên không đuổi giết Thiên ma đang bỏ chạy, lại đứng nguyên tại chỗ giống như gặp phải đại địch.
Có thể nhìn ra lúc này Phương Nguyên có vẻ vô cùng khẩn trương.
Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy có chuyện xảy ra, y bào tung bay bên người hắn chậm rãi hạ xuống.
Thân hình Phương Nguyên chậm rãi rơi xuống đất, xung quanh có vô số Hắc Ám Ma Vật vọt tới giống như thuỷ triều, nhưng vào lúc sắp bao phủ, thân hình hắn lại biến mất một cách vô cùng quỷ dị, khiến chúng Ma Vật mất đi phương hướng.
- Hiện giờ cảnh giới của ngươi là gì?
Nhìn thấy Phương Nguyên xuất hiện trước người mình, ánh mắt Giao Long lộ ra vẻ nghi ngờ, dường như muốn sờ thử một chút.
- Hoá Thần thượng cảnh!
Phương Nguyên suy nghĩ một lúc mới trả lời Giao Long.
Giao Long nhất thời có chút ngạc nhiên:
- Vẫn chưa phải Đại Thừa?
Phương Nguyên không biết trả lời thế nào, cũng có thể chính hắn cũng không biết rõ.
Nếu nói về Đại Thừa, hiện tại hắn cảm giác bản thân không thua kém Đại Thừa, ít nhất là sau khi hắn bước vào cảnh giới hiện giờ, hắn tin cho dù ở Thiên Nguyên cũng sẽ không có Đại Thừa có thể dễ dàng đánh bại hắn. Nhưng trên con đường tu hành bình thường, Đại Thừa đã là đỉnh cao, là tồn tại vô địch, nhưng trên con đường của hắn lại có cảm giác xa không thấy điểm cuối.
Cho nên hắn chỉ cười nói:
- Vẫn không phải Đại Thừa của ta!
Giao Long có chút đăm chiêu khi nghe lời nói của hắn, nhưng suy nghĩ nửa ngày vẫn lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ.
- Cho dù như thế nào cũng luôn phải bỏ ra chút vốn….
Phương Nguyên ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua cửu thiên.
Không biết ánh mắt hắn là nghi ngờ, khiêu khích, hay là ẩn chứa lo lắng vô tận.
Vừa rồi ngay khi hắn luyện hoá căn nguyên Thiên Ma, luyện lôi vực từ hư vô tới chân thật, hắn có thể cảm nhận được một sự biến hoá kinh người. Ánh mắt kia dường như nhìn từ cửu thiên nhìn xuống, không thể diễn tả cảm giác khi ánh mắt kia nhìn hắn, có chút lạnh lùng, cũng có kiêng kị, điều này khiến trong lòng hắn sinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt, với chiến ý không cách nào hình dung…
Hắn biết ánh mắt kia tới từ nơi nào.
Từ sau khi tìm tòi nghiên cứu tấm bia đá kia ở Thiên Nguyên, hắn luôn mơ hồ có loại cảm giác này.
Tiếp đó là ở U Châu, một kiếm cấm kỵ Thanh Dương Kiếm Si ngộ ra, trảm rách thiên địa, sau đó nguyền rủa buông xuống!
Chương 1820 Mệnh của Di tộc (1)
Thanh Dương Kiếm Si bị huỷ diệt.
Nhưng lúc đó Phương Nguyên cũng cảm nhận được ý chí nào đó phía sau ánh sáng tịch diệt kia.
Chính là ánh mắt này!
Lúc này khi hắn tiến vào Hoá Thần thượng cảnh, lần nữa hắn cảm nhận được ánh mắt đáng sợ này, trước nay chưa từng rõ ràng, đến nỗi một khắc nào đó hắn cảm giác sức mạnh này sắp giáng xuống người hắn.
Chẳng lẽ vừa rồi hắn cũng chạm tới cấm kỵ?
Phương Nguyên có thể miễn cưỡng nghĩ ra nguyên nhân ánh mắt kia nhìn về phía hắn, nhưng lại không thể hiểu.
Bởi vì cuối cùng một luồng ánh sáng tịch diệt kia cũng không thật sự buông xuống.
Nếu tồn tại không thể biết kia muốn huỷ diệt Côn Lôn Sơn sau khi thôi diễn ra một bí mật nào đó, cũng huỷ diệt Thanh Dương Kiếm Si sau khi ngộ ra một kiếm cấm kỵ, vậy vì sao lại sinh ra kiêng kị với hắn, vì sao không đánh xuống sức mạnh huỷ diệt hắn?
Tất cả chuyện này khiến trong lòng Phương Nguyên sinh ra chút mê mang.
Mà sau khi mê mang lại khiến đạo tâm của hắn càng thêm kiên định.
Lúc này hắn đi vào Đại Tiên giới là vì tìm kiếm tồn tại không biết kia, nhìn xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Ngay từ đầu còn tưởng là hắn nhầm.
Nhưng lúc này sau khi ánh mắt kia nhìn hắn lại chứng minh rõ một chuyện.
Bản thân đã đúng!
Một con thuyền to lớn, tan nát chậm rãi trồi lên từ đại địa nứt nẻ, mang theo khí chất trầm mặc mà cổ xưa, bi thương lại tan hoang, phóng nhanh lên trời cao.
Phương Nguyên và Giao Long Ma Ngang, Bạch Miêu, Lữ Tâm Dao và Di tộc thiên đình đều ở trên pháp thuyền này, ngửa đầu nhìn trời cao đang biến hóa, vẻ mặt đều hơi ngưng trọng, rồi phi thường bình tĩnh. Nếu Phương Nguyên đã hoàn thành tu luyện của mình, vậy bọn họ tự nhiên không cần tiếp tục kéo dài nữa, cùng nhau đi đến chỗ Hoàng Thiên Thiên Cung, tìm tòi bí mật quan trọng kia.
Pháp thuyền thật lớn này dài chừng nghìn trượng, vượt qua mấy loại pháp thuyền dài nhiều nhất mười trượng của Thiên Nguyên. Theo lời của tộc trưởng Di tộc thiên đình Cam Kì nói, đây vốn từng là chiến thuyền thiên đình, nơi vận chuyển đại quân. Mặt trên có vô số cấm chế, lực phòng ngự và lực phong kích có thể nói là vô cùng. Trong truyền thuyết của tổ tiên bọn họ, thời điểm Đại Tiên Giới hùng mạnh nhất, một pháp thuyền như vậy đã có thể chinh phục văn minh một phương Thiên Ma Ngoại Vực loại hình nhỏ.
Lần đi Thái Hoàng Thiên này sẽ gặp phải hung hiểm gì, ai cũng khó nói, thậm chí không biết có thể đuổi tới Thái Hoàng Thiên kịp hay không. Đương nhiên phải chuẩn bị nhiều lắm, tuy pháp thuyền này đã an tĩnh vô số năm, sớm bị tàn phá, nhưng may mắn sinh linh Di tộc thiên đình vẫn không quên tổ huấn, lúc nào cũng tu sửa, hiện giờ đương nhiên đã không còn thần uy như trước, nhưng có thể bay lên, còn có chút tác dụng.
- Có lẽ ta cũng không phải người cứu thế trong truyền thuyết, tộc trưởng của các ngươi không cần mạo hiểm đi theo ta!
Trước khi xuất phát, Phương Nguyên đã hàn huyên tâm sự với tộc trưởng Di tộc Cam Kì một phen.
Sau khi hắn tu luyện thành Thần Thượng Cảnh, hắn cảm nhận rõ ràng được ánh mắt kia, cũng hiểu được hung hiểm chưa biết kia đáng sợ bao nhiêu. Chính hắn cũng không biết có khả năng còn sống trở về không, cho nên cũng không muốn phiền hà sinh mệnh của tộc nhân bộ tộc này.
- Ngươi chính là người cứu thế, đế mệnh truyền thừa tộc nhân chúng ta là đưa ngươi đến Thái Hoàng Thiên!
Đối với chuyện này, tộc trưởng Cam Kì biểu hiện rất kiên định, cũng không biết hắn từ lúc nào đã khẳng định kiên định như vậy.
Phương Nguyên thấy thái độ kiên quyết của hắn, cũng không nhiều lời. Hắn hiện giờ quả thật cần trợ giúp, ít nhất con thuyền này cực kỳ hữu dụng với hắn.
Đi đến Thái Hoàng Thiên, cần trải qua đoạn đường xa xôi, đi ngang qua khu vực hắc ám ma vực vô tận, còn có thể xuyên qua một số nơi cấm kỵ, gặp không ít quái vật ly kỳ. Hắn hiện giờ đã có khả năng hóa thành thế giới chân thật, ngay cả Thiên Ma cũng có thể chém giết, thoạt nhìn giống như đã có khả năng sống yên ở một phương Đại Tiên Giới, nhưng trên thực tế không lạc quan như vậy.
Hiện giờ hắn ước chừng mình có lẽ đã có thể sánh vai Đại Thừa của Thiên Nguyên. Nhưng dưới đại kiếp nạn, Đại Thừa của Thiên Nguyên cũng có thể chết. Nhất là hiện giờ hắn ở trong Đại Tiên Giới. Đại Tiên Giới và Thiên Nguyên có rất nhiều chỗ bất đồng. Tuy hắn tự thành thế giới, không cần mượn dùng pháp tắc của Đại Tiên Giới thi triển thần thông, cho nên cấp bậc thực lực sẽ không bị ảnh hưởng. Nhưng địa phương một người, hắn vẫn sẽ bị ảnh hưởng.
Đó là một điểm căn bản nhất của người tu hành: pháp lực!
Thiên Nguyên có linh khí vô cùng vô tận có thể phun nuốt, tu hành, nhưng Đại Tiên Giới không có!
Nơi này chỉ có ma tức hắc ám!
Trong Ma Tức Hồ của Thiên Nguyên, thậm chí có thể sinh ra một ít linh dược, nhưng Đại Tiên Giới không có.
Nơi này không có một ngọn cỏ, chỉ có ma tức hắc ám vô cùng vô tận, cùng với ma vực hắc ám vô cùng vô tận, một vùng tĩnh mịch, một vùng hoang vắng, còn giống như một phương tử địa hơn Thiên Nguyên, dường như nhìn không ra nửa điểm sinh cơ.
Cho nên, hiện giờ Phương Nguyên khôi phục pháp lực cực kỳ gian nan. Tuy hắn lúc đến cũng mang theo không ít tài nguyên và đan dược, nhưng mấy thứ này không có tác dụng quá lớn đối với tu vi hiện giờ của hắn. Hắn chỉ có thể dựa theo thân thể của mình, chậm rãi nảy sinh pháp lực. Cho nên pháp lực của hắn hiện giờ đều dị thường trân quý, không thể tùy ý ra tay, bằng không pháp lực hao hết, hắn cũng nhất định sẽ chết!
- Ngươi tới giúp ta bày trận!
Phương Nguyên gọi Lữ Tâm Dao lại, cẩn thận giao phó.
Lữ Tâm Dao là sinh linh đã chuyển sang kiếp khác, khí cơ không khác gì Hắc Ám Ma Vật, cho nên hắn ở trong thế giới này, chỉ cần không gặp Ma Vật cường đại hơn nàng sẽ không gặp nguy hiểm. Ngược lại là một vài Ma Vật yếu ớt sẽ tỏ ra thân cận và kính sợ trước nàng, nàng bày trận trong thế giới này lại đơn giản hơn so với Phương Nguyên và Giao Long.
- .... Ta thật sự muốn xem ngươi muốn làm cái gì?
Lữ Tâm Dao nhìn Phương Nguyên một lúc lâu mới gật đầu đồng ý, mang theo trận kỳ Phương Nguyên đưa rời khỏi hang động.
Trận kỳ được bố trí khắp bốn phía, vô số cấm chế tung hoành ở một chỗ.
Bày trận ở Đại Tiên giới khác với ở Thiên Nguyên, nhưng dù sao Phương Nguyên cũng đã luyện qua các loại trận đạo cổ. Loại trận đạo này không bàn mà hợp với Đại Tiên giới, cùng với Lữ Tâm Dao mang trận kỳ hắn đưa, chỉ bận bịu trong thời gian ba ngày đã hoàn thành đại trận.
Sau khi làm xong Phương Nguyên liền gọi Lữ Tâm Dao trở về, tự mình suy nghĩ thoả đáng, sau đó bước đi ra ngoài.
Lúc này hắn không che giấu khí cơ của mình, ngược lại điên cuồng khởi động lên.
Thanh bào chậm rãi bị gió thổi tung, chiến kỳ tung bay phấp phới trong hư không màu đen.
Mà tử sắc thần lôi lại tung bay quanh người hắn, khiến hư không trở nên vặn vẹo.
- Hống....
Sinh khí trên người hắn mênh mông, giống như thái dương chói mắt trên thế giới tĩnh mịchy, Hắc Ám Ma Vật vô tận chung quanh vui mừng như điên nhìn hắn, sau đó kết thành từng đội điên cuồng lao về phía hắn. Trong mắt bọn chúng, căn bản không có cảnh giới nào có thể khiến bọn chúng sợ hãi, cho dù Phương Nguyên càng mạnh lại càng khơi dậy ý niệm giết chóc của bọn chúng.
Nguyên nhân rất đơn giản, đó vốn là do lập trường khác nhau, thậm chí hoàn toàn trái ngược nhau.
- Khách khách khách...
Phương Nguyên bình tĩnh bước trên hư không, thậm chí không có hành động dư thừa, từng luồng sấm sét xoay quanh người.
Những Hắc Ám Ma Vật yếu ớt, sau khi tới gần lôi điện liền bị cắt thành mảnh nhỏ, giống như từng luồng pháo hoa màu đen, trông rất đẹp mắt. Nhưng bọn chúng vẫn không biết chết, từng con điên cuồng lao vào người Phương Nguyên.
- Quả nhiên không hổ là người cứu thế...
Những bộ hạ cũ Thiên Đình thấy một màn này đều mang thần sắc chờ mong.
- Rốt cục tu vi bây giờ của hắn là gì?
Giao Long quan tâm tới vấn đề này nhất, cảm thấy không thể hiểu.
Lúc hắn vừa gặp lại Phương Nguyên còn cảm nhận được tu vi cảnh giới của Phương Nguyên thấp hơn mình rất nhiều, giống như rãnh trời, cũng như con kiến hôi. Nhưng sau khi hắn đi theo bên cạnh Phương Nguyên liền thấy tu vi của người này càng ngày càng mạnh, mạnh tới mức đủ sánh vai cùng nó, mơ hồ còn mạnh hơn nó, sau đó bản thân lại không nhìn rõ tu vi của hắn khiến cảm giác trong lòng vô cùng phức tạp.
Nhưng nếu nói tâm tình phức tạp, Lữ Tâm Dao nhiều hơn nó.
Dù gì nàng cũng là người đầu tiên hoàn thành chuyển sang kiếp khác ở Thiên Nguyên, ánh mắt và tiềm lực có đủ, nhưng vào lúc này cũng không nhịn được mà thì thào tự nói:
- Nguồn năng lượng của hắn là một luồng thanh khí, không rõ rốt cục tu luyện như thế nào lại khiến người ta có một cảm giác bao hàm toàn diện. Ta chỉ biết khi ở Thanh Dương Tông hắn tu luyện Huyền Hoàng Nhất Mạch, nhưng cảnh giới của hắn hiện giờ vượt qua Huyền Hoàng Nhất Mạch, còn cao hơn phương pháp Huyền Hoàng của Thanh Dương Tông ba bốn cảnh giới, tiến vào một cảnh giới khác….
- Mà khi Hoá Thần lại dùng tàn luyện đủ, luyện chưa thành có, mượn sức mạnh thiên lôi gột rửa bản thân, nắm giữ pháp tắc, nhưng cuối cùng lại không giống với Hoá Thần bình thường. Hoá Thần khác chỉ biết nắm giữ thêm nhiều pháp tắc, mãi tới cuối cùng mới có thể nắm giữ thiên địa, nhưng một khắc khi hắn Hóa Thần, dung nhập vào biến hoá vô cùng vô tận, cuối cùng hình thành lĩnh ngộ, nhờ vào đó điều khiển được pháp tắc ngoại giới, có lẽ không mạnh hơn so với Hoá Thần khác bao nhiêu, nhưng ở trong lôi vực hắn lại nắm giữ tới cực hạn….
- Cho nên lúc đó hắn mới có thể xử lý con Thiên Ma kia?
Giao Long tiếp lời, lẩm bẩm nói:
- Hắn nói tới lúc này hắn chỉ được xem là Hoá Thần trung cảnh, nhưng trên thực tế, trong lôi vực hắn đã có thể so với Đại Thừa. Mấu chốt hơn là tới bước này rồi hắn đi như thế nào? Nhìn thoáng qua đó đều là tử lộ…
- Người này thích đi tử lộ, lý lẽ cứng nhắc!
Lữ Tâm Dao trầm mặc một lúc mới lên tiếng.
Giao Long bĩu môi, không nói chuyện.
Mà tới lúc này tình thế đã dần dần thay đổi, hiện giờ Hắc Ám Ma Vật căn bản không thể động vào Phương Nguyên, mà Phương Nguyên cũng không cần làm gì cũng đã đánh tất cả Ma Vật thành mảnh nhỏ. Nhưng theo thời gian dần trôi, dần dần có càng nhiều Ma Vật lợi hại bị Phương Nguyên hấp dẫn lại đây, không muốn sống tấn công về phía hắn.
Thế cục như vậy giằng co hơn nửa canh giờ, mãi tới khi hư không phía xa bỗng nhiên xoay chuyển.
- Ầm!
Giống như thiên địa nứt ra, đột nhiên có một luồng hỗn độn đen và sâu đột nhiên xuất hiện ở mảvùngnh thiên địa này.
Khoảnh khắc đống hỗn độn kia xuất hiện, tất cả Hắc Ám Ma Vật đang điên cuồng đều cảm nhận uy áp nó mang lại, nhanh chóng lạnh run, giống như bầy cá bị kinh động điên cuồng lui về phía sau chạy thoát thân.
- Cuối cùng đã tới!
Chương 1817 Cảnh giới cấm kỵ (1)
Chương 1820: Cảnh giới cấm kỵ (1)
Vào lúc này, cho dù là Phương Nguyên hay đám người Giao Long đều nhìn về chỗ Thiên Ma xuất hiện.
Ánh mắt vừa nặng nề lại vừa sợ hãi.
Phương Nguyên muốn bắt giữ Thiên Ma, hiện giờ quả nhiên Thiên Ma đã tới, hắn muốn làm thế nào?
Chỉ hận không thể lập tức nhìn thấy Phương Nguyên muốn làm cái gì, đột nhiên tâm sinh cảm ứng, quay đầu nhìn về phía tây, chỉ thấy hư không phía tây trở nên run rẩy, sau đó nứt ra, lại có một Thiên Ma màu đen xuất hiện trong Hắc Ám ma tức cuồn cuộn, thân hình run rẩy, phóng xuất ra thần uy kinh người làm tâm thần người ta chấn động.
- Hai Thiên Ma?
Ánh mắt Giao Long đột nhiên căng thẳng.
Nhưng đúng lúc này Phương Nguyên lại quay đầu nhìn về phía bắc, sau đó lại thấy một luồng màu đen hỗn độn xuất hiện.
Ánh mắt hắn trở nên nặng nề, chậm rãi mở miệng:
- Con thứ ba!
…….
Nhìn ba Thiên Ma xuất hiện tạo thành chữ phẩm bao vây Phương Nguyên, sau lưng mọi người đều phát lạnh.
Sớm biết Phương Nguyên muốn dẫn Thiên Ma tới, nhưng ai ngờ lại đưa tới ba con?
Thiên Ma vốn đáng sợ như thế, ai có thể đối phó với ba Thiên Ma?
- Ầm ầm….
Ngay lúc tâm thần bọn họ căng thẳng tới cực điểm, đột nhiên thiên địa run rẩy.
Ba Thiên Ma đều vây quanh Phương Nguyên, bị luồng lôi quang kinh người kia hấp dẫn, dữ dội hung mãnh đánh vào hư không, tạo ra những biến hoá vô tận, mang theo một loại khí cơ treo cổ vạn vật thiên địa, hung hăng vọt về phía Phương Nguyên.
Mà lúc này trên khuôn mặt lạnh lùng của Phương Nguyên hiện ra vẻ kiên định.
Đột nhiên tay trái hắn vẽ ra pháp ấn chắn trước người.
Lôi quang xung quanh nhất thời bành trướng, lập tức nổ tung phóng ra xung quanh, sau khi lôi quang lan truyền, bỗng nhiên vô số trận kỳ ầm ầm bay lên trời, sức mạnh thiên địa mạnh mẽ vô tận bị kích phát, phối hợp với lôi quang hình thành trong ngoài hai tầng sức mạnh lĩnh vực. Sức mạnh trận đạo đánh ra ngoài, khiến khoảng cách hai Thiên Ma xa hơn một chút, mà lôi vực bên trong lại mạnh mẽ co rút, kéo gần khoảng cách của hắn với một Thiên Ma ở trong lôi vực, giống như hắn đã làm lúc trước.
Thiên Ma kia bị vôi vực bao vây, lập tức sinh ra pháp tắc vô tận, muốn đánh vỡ vôi vực hắn tạo ra.
Hai Thiên Ma bên ngoài cũng liều mạng va đập, muốn đánh vỡ tầng tầng đại trận kia.
Vào lúc này sinh tử chỉ trên cùng một con đường.
Cho dù là Thiên Ma ở bên trong lôi vực hay là hai Thiên Ma đang đánh nát đại trận bên ngoài, Phương Nguyên đều chỉ có một con đường chết. Dưới sự vây kín của ba Thiên Ma, đừng nói hắn có thể thắng, cho dù chỉ một kích liên thủ của chúng, hắn cũng không thể ngăn cản….
Nhưng vào thời khắc sinh tử này, Phương Nguyên lại vô cùng bình tĩnh.
Trong mắt hắn không có chút cảm xúc nhân loại, chỉ có hờ hững vô tận cùng lý trí thôi diễn.
Tay phải nhấn một cái vào bên trong lôi vực, một con cóc to xuất hiện, há mồm phun ra một luồng thanh khí.
Một luồng thanh khí kia chính là căn nguyên Thiên Ma lúc trước mà cóc vàng cắn nuốt, hiện giờ khoảnh khắc căn nguyên Thiên Ma xuất hiện liền sinh ra tầng tầng lớp lớp pháp tắc vô tận, giống như pháo hoa nở rộ, có thể điều khiển pháp tắc vô tận trong lôi vực.
- Ta điều khiển tất cả pháp tắc bên trong lôi vực, Thiên Ma lại có thể sinh ra pháp tắc giữa hư không.
Sắc mặt Phương Nguyên lạnh lùng trước nay chưa từng có.
- Ta không thể sinh ra pháp tắc trong hư không, cho nên ta tu hành bước tiếp theo, chính là cắn nuốt Thiên Ma, hoá thành căn nguyên thế giới của ta, tự tạo thành một thế giới chân thật.
Từ khi Phương Nguyên bắt đầu đi trên con đường thiên đạo Hoá Thần, tu hành của hắn trở nên vô cùng gian nan.
Bởi vì hắn đi lên một con đường hoàn toàn mới, không có người đi trước để có kinh nghiệm tham khảo, cần phải tự mình thôi diễn, từng bước nếm thử, mà đây là điều hung hiểm nhất, bởi vì bất cứ lúc nào cũng có thể lạc vào tuyệt cảnh hoặc bị lạc lối. Muốn thành công trên một con đường trống rỗng được xem là điều không tưởng ở Thiên Nguyên, mọi con đường trên thế gian đều do vài thế hệ không ngừng tìm hiểu ra, ai dám cam đoan nhất định có thể thành công, nhất là hắn cũng không có nhiều thời gian, cả người lại bị áp lực bao phủ, trở nên vô cùng gian nan.
Nhưng cũng may hắn có hai ưu thế mà người khác không có.
Một là Thiên Diễn Thuật, có thuật này hắn có thể tránh khỏi rất nhiều lối rẽ, thần trí minh mẫn tới cực điểm, có thể nhìn thấy vô số dối trá, tìm ra vô số đạo lý từ trong đống hỗn độn, đây cũng coi là cơ hội nếm thử.
Hai là hắn vẫn luôn hành tẩu.
Đối với hắn, cho dù đọc nhiều điển tịch cũng không có tác dụng, bởi vì hắn không thể tham khảo kinh nghiệm, cũng không có được linh cảm từ trí tuệ của người trước, càng không thể ngồi ngốc ở động phủ tưởng tượng. Nếu hắn vẫn đứng ở Thiên Nguyên, như vậy chỉ sợ dù có ngàn năm ngồi héo mòn tới đầu tóc bạc trắng cũng không tìm ra một con đường như vậy, bởi vì có nhiều đạo lý không thể tự nhiên sinh ra ở thức hải.
Cũng vì nguyên nhân này, Phương Nguyên cảm thấy có chút may mắn vì đã tới Đại Tiên giới.
Tuy rằng vẫn chưa tìm được đáp án hắn muốn, nhưng hắn đi tới Đại Tiên giới lại gặp Thiên Ma, sau khi ác chiến lại lĩnh ngộ khả năng sinh ra pháp tắc của nó, tiến tới liên tưởng ra bước tiếp theo trên con đường tu hành của bản than, liệu có nên như thế hay không?
Chương 1818 Cảnh giới cấm kỵ (2)
Từ rất lâu trước đó hắn đã dự cảm con đường mình phải đi.
Tự thành lĩnh vực, tự thành thế giới, sau đó mượn nhờ bước vào siêu thoát.
Chỉ là tự thành lĩnh vực đơn giản, lúc hắn bước vào thiên đạo Hoá Thần có thể tự mở ra lĩnh vực, sau khi đại chiến với lão tu lánh đời ở Thanh Dương Tông và trận đại chiến với Ma Ngẫu chuyển sang kiếp khác ở U Châu, tiến sâu thêm một bước, cũng đã sớm thôi diễn lĩnh vực tới cực hạn, vì thế đã tới lúc hắn bước ra từng bước, bước vào thế giới tự thành, nhưng từng bước này cũng không dễ dàng để đi như vậy.
Tự thành thế giới cần dựa trên trụ cột tự thành lĩnh vực, hoá ra giới tâm, giới nguyên, sinh ra pháp tắc, điều khiển pháp tắc, giúp nó sinh sôi không ngừng, tuần hoàn vô tận. Mà hiện giờ hắn đã có thể điều khiển pháp tắc nhưng vẫn còn thiếu khuyết khả năng nảy sinh pháp tắc, cho nên hắn quyết định phải cắn nuốt Thiên Ma, luyện căn nguyên thành giới nguyên của mình để sinh ra pháp tắc, khởi động thế giới của mình.
Cách làm này có vẻ khả thi, nhưng cũng có chút kỳ quái và hung hiểm.
Trước sau Phương Nguyên thôi diễn mấy lần, biết bắt buộc phải làm.
Phía trước đã an bài xong, phải tiếp tục đi làm.
Sau khi dùng lôi vực bản thân khống chế một Thiên Ma, Phương Nguyên cảm giác nhận áp lực vô tận, con Thiên Ma kia không ngừng sinh sôi pháp tắc, không ngừng biến ảo, công kích vào lĩnh vực của hắn trong lôi vực, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ giống với lúc đối phó Thiên Ma đầu tiên, bị đối phương làm tiêu hao sức lực vô tận, cho dù thắng cũng sẽ trọng thương.
Tới lúc đó đối mặt với hai Thiên Ma bên ngoài, chỉ còn con đường chết.
- Ngươi sinh sôi pháp tắc, ta cũng sinh sôi pháp tắc chống lại ngươi….
Phương Nguyên cắn chặt răng, pháp ấn trong tay không ngừng biến ảo hoá thành lưu quang.
Căn nguyên Thiên Ma lúc trước bị cóc vàng cắn nuốt nằm ở trung tâm lôi vực của hắn, bị hắn cưỡng ép dùng Huyền Hoàng Khí trấn áp, khiến hắn sinh ra pháp tắc, chiến đấu chống lại với Thiên Ma ở chính giữa lôi vực. So sánh giữa hai người, sức mạnh Thiên Ma kia nhanh chóng suy yếu, Phương Nguyên lại nhân cơ hội này vận chuyển thần lôi vô tận, lột bỏ từng tầng pháp tắc bên ngoài Thiên Ma.
Nói thì chậm, nhưng diễn ra lại nhanh, tất cả chỉ xảy ra trong tích tắc.
Hai Thiên Ma bên ngoài đang xé rách từng tầng đại trận, đại trận Phương Nguyên tỉ mỉ bày ra giống như tờ giấy trước mặt bọn chúng. Dù sao bọn chúng hoàn toàn có thể thay đổi pháp tắc, sao có thể bị đại trận nương nhờ sức mạnh pháp tắc làm khó dễ. Cho nên dù đại trận này cường đại thế nào cũng chỉ miễn cưỡng ngăn trở trong chốc lát, nhưng trải qua một thời gian sẽ bị sụp đổ.
Nhưng vào đúng lúc này, Phương Nguyên đã lột đi từng tầng pháp tắc vây Thiên Ma ở giữa lôi vực của hắn, sau đó dùng một bàn tay to trấn áp nó, vây ở giữa một luồng thanh khí, cóc vàng bên cạnh đã sớm không kiên nhẫn há to miệng chờ.
“Vèo” một tiếng, giống như nuốt đường đại, một luồng căn nguyên Thiên Ma kia trực tiếp bị hắn nuốt vào người.
Một lát sau xung quanh lôi vực của Phương Nguyên bắt đầu xuất hiện từng tầng biến hoá.
Vốn là lôi vực hư ảo một phương, nhưng vào lúc này lại bắt đầu chồng chất lại một chỗ.
Pháp tắc vô cùng vô tận sản sinh từ giữa vùng lôi vực, tràn ngập khắp nơi chống đỡ thế giới này.
Càng thêm nhiều pháp tắc xuất hiện, thế giới này càng trở nên thật chất.
Giống như hàng rào đang không ngừng dày lên.
Cũng đúng lúc này hai Thiên Ma kia đã hoàn toàn phá nát đại trận Phương Nguyên bày ra, hung hăng vọt tới trước người hắn. Một con hoá thành Ma thú thật lớn, mở to miệng như muốn cắn nuốt thiên địa, muốn nuốt trọn Phương Nguyên.
Một con khác lại biến thành một trường đao vắt ngang chân trời, muốn chém lĩnh vực Phương Nguyên tạo ra thành hai nửa.
- Khách!
Trong thời gian ngắn, thanh trường đao kia trảm trên lĩnh vực xung quanh Phương Nguyên.
Nếu là trước kia khi Phương Nguyên chưa có chuẩn bị, một đao này có thể chém lĩnh vực của hắn thành hai nửa, nhưng hiện giờ bên trong lĩnh vực của Phương Nguyên tràn ngập sức mạnh pháp tắc, trở thành từng bộ phận của lĩnh vực. Miễn cưỡng tiếp nhận một đao này, chỉ khiến pháp tắc của hắn bị vỡ tung toé, văng ra khắp nơi, nhưng chỉ trảm tới một nửa liền ngừng lại, Thiên Ma bị bắn ra ngoài.
Mà ở một nơi khác, Phương Nguyên cũng chỉ mang sắc mặt lạnh lùng đối diện với cự thú miệng rộng đang cắn nuốt tới.
Đột nhiên pháp quyết biến hoá, lôi vực quanh thân hắn cũng biến hoá theo, cóc vàng ở giữa vùng lôi vực và cả lĩnh vực đều hoá thành một con cóc thật lớn, ngồi xổm trên mặt đất, ngửa mặt lên bầu trời, đột nhiên mở miệng nuốt chửng Thiên Ma đang muốn cắn nuốt hắn, khiến pháp tắc chấn động khắp nơi.
- Là một cục cưng có thể nuốt chửng Thiên Ma?
Giao Long nhìn thấy một màn này liền bị dọa tới lông tóc dựng thẳng, run rẩy không ngừng.
Mèo trắng quay đầu nhìn nó, dường như ghét bỏ bộ dạng không có kiến thức của nó.
Ầm ầm ầm.
Trong vùng lôi vực kia vang lên tiếng sấm sét vô cùng vô tận.
Chúng tu từ xa nhìn lại thấy Phương Nguyên đang ở chính giữa lôi vực, thân hình lơ lửng, Thần Lôi vô tận ngập trời, quanh thân phình lên hoá thành vạn vật, sừng sững trên trời. Mà ở phía dưới có ba căn nguyên Thiên Ma đang truy đuổi quần nhau, càng chuyển càng nhanh, cuối cùng ba căn nguyên Thiên Ma liền hoá thành một luồng ảo ảnh, tạo nên lốc xoáy thật lớn.
Chương 1819 Cẩn thận
Lốc xoáy vốn nuốt chửng tất cả, nhưng bên trong lốc xoáy này lại không ngừng sản sinh pháp tắc, bỏ thêm vào trong lôi vực của Phương Nguyên, khiến vùng lôi vực này từ hư vô dần bắt đầu phá vỡ ranh giới giữa hư vô và thực chất.
Ầm ầm ầm!
Trong quá trình này, một con Thiên Ma cuối cùng đang không ngừng chém về phía Phương Nguyên.
Lúc này, Phương Nguyên không quan tâm tới nó, đều mạnh mẽ thừa nhận hết tất cả công kích.
Mỗi một lần chém giết Thiên Ma đều tạo ra thương tổn cực kỳ lớn cho hắn, nhưng bên trong lôi vực của Phương Nguyên lúc nào cũng sản sinh ra pháp tắc mới, khiến vết thương trở nên nặng hơn, cứng rắn chịu đựng tấn công của Thiên Ma cuối cùng này.
- Hống….
Con Thiên Ma cuối cùng này chưa bao giờ trải qua tức giận đến thé, cho dù nó không có linh tính nhưng vẫn mơ hồ có trí nhớ. Mỗi khi nó hành động đều có thể xé nát, treo cổ mọi thứ, chưa bao giờ gặp phải thứ cứng rắn đến thế này, khiến nó trong cơn tức giận theo bản năng ngưng tụ tất cả pháp tắc vào một chỗ, hoá thành bộ dạng sinh linh cực mạnh nó từng thấy qua, đó là một Thần Đế màu đen, chân đạp mây, cầm trường kích trong tay, đầu đội tử quan, mặt màu như điện, trường kích trong tay xẹt qua ngân hà chém về phía Phương Nguyên.
- Rốt cục thành sao?
Mà lúc này Phương Nguyên vẫn không để ý tới nó, chỉ lẳng lặng cảm thụ.
Ba Thiên Ma kia hoá thành căn nguyên thế giới, đã khiến sức mạnh pháp tắc phát triển tới cực hạn, hoà vào trong lôi vực của hắn, cũng khiến lôi vực của hắn trở nên chân thật, hoá thành một thế giới quanh người hắn, tuần hoàn vô tận. Mà thế giới nhỏ này cuối cùng lại trở nên mơ hồ, giống như từng tinh sa mờ mờ ảo ảo quấn quanh thanh bào của hắn.
Hắn cảm nhận được biến hoá này liền vô cùng vui vẻ.
- Cẩn thận…
Hắn dường như không nhìn thấy một kích phía sau, nhưng người đang xem cuộc chiến phía xa đều vô cùng kinh hãi, kêu to lên.
Phương Nguyên không đẻ ý, chậm rãi chuyển người qua.
Thoạt nhìn rất chậm, nhưng vì hắn ảnh hưởng tới thời không xung quanh liền khiến thân ảnh xuất hiện mơ hồ, nhưng ở trong mắt người khác lại giống như hắn xoay chuyển cực nhanh. Sau đó bàn tay chậm rãi vung vào trong hư không, như có một chút tinh sa bay vào trong tay hắn, hoá thành một trường kiếm. Hắn cầm trường kiếm đón nhận một kích kia, không né không tránh, trực tiếp chém ra ngoài.
Thiên địa đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Vô cùng lặng yên, không chút động tĩnh.
Người cầm trường kiếm chém sinh linh do Thiên Ma biến thành vỡ vụn từng mảnh.
Từng chút một phân huỷ, hoá thành từng luồng Hắc Ám ma tức nhè nhẹ trôi trong thiên địa.
Cuối cùng chỉ còn lại một luồng căn nguyên của Thiên Ma, vội vàng lao vào trong hư không, sau đó muốn trốn ra thiên ngoại.
Sắc mặt của Phương Nguyên lạnh lùng, vừa muốn đuổi theo nhưng bỗng nhiên giật mình đứng lại.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía thiên ngoại!
Một thân khí cơ đều phóng lên trời, tinh sa chung quanh hoá thành thiên địa chân thật xoay quanh người hắn, tất cả pháp tắc, tất cả sức mạnh đều phình to, phun ra giữa thiên địa, tràn ngập ra ngoài.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Đám người Giao Long ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy một màn này cũng trở nên kinh hãi.
Bọn họ không biết vì sao Phương Nguyên không đuổi giết Thiên ma đang bỏ chạy, lại đứng nguyên tại chỗ giống như gặp phải đại địch.
Có thể nhìn ra lúc này Phương Nguyên có vẻ vô cùng khẩn trương.
Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy có chuyện xảy ra, y bào tung bay bên người hắn chậm rãi hạ xuống.
Thân hình Phương Nguyên chậm rãi rơi xuống đất, xung quanh có vô số Hắc Ám Ma Vật vọt tới giống như thuỷ triều, nhưng vào lúc sắp bao phủ, thân hình hắn lại biến mất một cách vô cùng quỷ dị, khiến chúng Ma Vật mất đi phương hướng.
- Hiện giờ cảnh giới của ngươi là gì?
Nhìn thấy Phương Nguyên xuất hiện trước người mình, ánh mắt Giao Long lộ ra vẻ nghi ngờ, dường như muốn sờ thử một chút.
- Hoá Thần thượng cảnh!
Phương Nguyên suy nghĩ một lúc mới trả lời Giao Long.
Giao Long nhất thời có chút ngạc nhiên:
- Vẫn chưa phải Đại Thừa?
Phương Nguyên không biết trả lời thế nào, cũng có thể chính hắn cũng không biết rõ.
Nếu nói về Đại Thừa, hiện tại hắn cảm giác bản thân không thua kém Đại Thừa, ít nhất là sau khi hắn bước vào cảnh giới hiện giờ, hắn tin cho dù ở Thiên Nguyên cũng sẽ không có Đại Thừa có thể dễ dàng đánh bại hắn. Nhưng trên con đường tu hành bình thường, Đại Thừa đã là đỉnh cao, là tồn tại vô địch, nhưng trên con đường của hắn lại có cảm giác xa không thấy điểm cuối.
Cho nên hắn chỉ cười nói:
- Vẫn không phải Đại Thừa của ta!
Giao Long có chút đăm chiêu khi nghe lời nói của hắn, nhưng suy nghĩ nửa ngày vẫn lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ.
- Cho dù như thế nào cũng luôn phải bỏ ra chút vốn….
Phương Nguyên ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua cửu thiên.
Không biết ánh mắt hắn là nghi ngờ, khiêu khích, hay là ẩn chứa lo lắng vô tận.
Vừa rồi ngay khi hắn luyện hoá căn nguyên Thiên Ma, luyện lôi vực từ hư vô tới chân thật, hắn có thể cảm nhận được một sự biến hoá kinh người. Ánh mắt kia dường như nhìn từ cửu thiên nhìn xuống, không thể diễn tả cảm giác khi ánh mắt kia nhìn hắn, có chút lạnh lùng, cũng có kiêng kị, điều này khiến trong lòng hắn sinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt, với chiến ý không cách nào hình dung…
Hắn biết ánh mắt kia tới từ nơi nào.
Từ sau khi tìm tòi nghiên cứu tấm bia đá kia ở Thiên Nguyên, hắn luôn mơ hồ có loại cảm giác này.
Tiếp đó là ở U Châu, một kiếm cấm kỵ Thanh Dương Kiếm Si ngộ ra, trảm rách thiên địa, sau đó nguyền rủa buông xuống!
Chương 1820 Mệnh của Di tộc (1)
Thanh Dương Kiếm Si bị huỷ diệt.
Nhưng lúc đó Phương Nguyên cũng cảm nhận được ý chí nào đó phía sau ánh sáng tịch diệt kia.
Chính là ánh mắt này!
Lúc này khi hắn tiến vào Hoá Thần thượng cảnh, lần nữa hắn cảm nhận được ánh mắt đáng sợ này, trước nay chưa từng rõ ràng, đến nỗi một khắc nào đó hắn cảm giác sức mạnh này sắp giáng xuống người hắn.
Chẳng lẽ vừa rồi hắn cũng chạm tới cấm kỵ?
Phương Nguyên có thể miễn cưỡng nghĩ ra nguyên nhân ánh mắt kia nhìn về phía hắn, nhưng lại không thể hiểu.
Bởi vì cuối cùng một luồng ánh sáng tịch diệt kia cũng không thật sự buông xuống.
Nếu tồn tại không thể biết kia muốn huỷ diệt Côn Lôn Sơn sau khi thôi diễn ra một bí mật nào đó, cũng huỷ diệt Thanh Dương Kiếm Si sau khi ngộ ra một kiếm cấm kỵ, vậy vì sao lại sinh ra kiêng kị với hắn, vì sao không đánh xuống sức mạnh huỷ diệt hắn?
Tất cả chuyện này khiến trong lòng Phương Nguyên sinh ra chút mê mang.
Mà sau khi mê mang lại khiến đạo tâm của hắn càng thêm kiên định.
Lúc này hắn đi vào Đại Tiên giới là vì tìm kiếm tồn tại không biết kia, nhìn xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Ngay từ đầu còn tưởng là hắn nhầm.
Nhưng lúc này sau khi ánh mắt kia nhìn hắn lại chứng minh rõ một chuyện.
Bản thân đã đúng!
Một con thuyền to lớn, tan nát chậm rãi trồi lên từ đại địa nứt nẻ, mang theo khí chất trầm mặc mà cổ xưa, bi thương lại tan hoang, phóng nhanh lên trời cao.
Phương Nguyên và Giao Long Ma Ngang, Bạch Miêu, Lữ Tâm Dao và Di tộc thiên đình đều ở trên pháp thuyền này, ngửa đầu nhìn trời cao đang biến hóa, vẻ mặt đều hơi ngưng trọng, rồi phi thường bình tĩnh. Nếu Phương Nguyên đã hoàn thành tu luyện của mình, vậy bọn họ tự nhiên không cần tiếp tục kéo dài nữa, cùng nhau đi đến chỗ Hoàng Thiên Thiên Cung, tìm tòi bí mật quan trọng kia.
Pháp thuyền thật lớn này dài chừng nghìn trượng, vượt qua mấy loại pháp thuyền dài nhiều nhất mười trượng của Thiên Nguyên. Theo lời của tộc trưởng Di tộc thiên đình Cam Kì nói, đây vốn từng là chiến thuyền thiên đình, nơi vận chuyển đại quân. Mặt trên có vô số cấm chế, lực phòng ngự và lực phong kích có thể nói là vô cùng. Trong truyền thuyết của tổ tiên bọn họ, thời điểm Đại Tiên Giới hùng mạnh nhất, một pháp thuyền như vậy đã có thể chinh phục văn minh một phương Thiên Ma Ngoại Vực loại hình nhỏ.
Lần đi Thái Hoàng Thiên này sẽ gặp phải hung hiểm gì, ai cũng khó nói, thậm chí không biết có thể đuổi tới Thái Hoàng Thiên kịp hay không. Đương nhiên phải chuẩn bị nhiều lắm, tuy pháp thuyền này đã an tĩnh vô số năm, sớm bị tàn phá, nhưng may mắn sinh linh Di tộc thiên đình vẫn không quên tổ huấn, lúc nào cũng tu sửa, hiện giờ đương nhiên đã không còn thần uy như trước, nhưng có thể bay lên, còn có chút tác dụng.
- Có lẽ ta cũng không phải người cứu thế trong truyền thuyết, tộc trưởng của các ngươi không cần mạo hiểm đi theo ta!
Trước khi xuất phát, Phương Nguyên đã hàn huyên tâm sự với tộc trưởng Di tộc Cam Kì một phen.
Sau khi hắn tu luyện thành Thần Thượng Cảnh, hắn cảm nhận rõ ràng được ánh mắt kia, cũng hiểu được hung hiểm chưa biết kia đáng sợ bao nhiêu. Chính hắn cũng không biết có khả năng còn sống trở về không, cho nên cũng không muốn phiền hà sinh mệnh của tộc nhân bộ tộc này.
- Ngươi chính là người cứu thế, đế mệnh truyền thừa tộc nhân chúng ta là đưa ngươi đến Thái Hoàng Thiên!
Đối với chuyện này, tộc trưởng Cam Kì biểu hiện rất kiên định, cũng không biết hắn từ lúc nào đã khẳng định kiên định như vậy.
Phương Nguyên thấy thái độ kiên quyết của hắn, cũng không nhiều lời. Hắn hiện giờ quả thật cần trợ giúp, ít nhất con thuyền này cực kỳ hữu dụng với hắn.
Đi đến Thái Hoàng Thiên, cần trải qua đoạn đường xa xôi, đi ngang qua khu vực hắc ám ma vực vô tận, còn có thể xuyên qua một số nơi cấm kỵ, gặp không ít quái vật ly kỳ. Hắn hiện giờ đã có khả năng hóa thành thế giới chân thật, ngay cả Thiên Ma cũng có thể chém giết, thoạt nhìn giống như đã có khả năng sống yên ở một phương Đại Tiên Giới, nhưng trên thực tế không lạc quan như vậy.
Hiện giờ hắn ước chừng mình có lẽ đã có thể sánh vai Đại Thừa của Thiên Nguyên. Nhưng dưới đại kiếp nạn, Đại Thừa của Thiên Nguyên cũng có thể chết. Nhất là hiện giờ hắn ở trong Đại Tiên Giới. Đại Tiên Giới và Thiên Nguyên có rất nhiều chỗ bất đồng. Tuy hắn tự thành thế giới, không cần mượn dùng pháp tắc của Đại Tiên Giới thi triển thần thông, cho nên cấp bậc thực lực sẽ không bị ảnh hưởng. Nhưng địa phương một người, hắn vẫn sẽ bị ảnh hưởng.
Đó là một điểm căn bản nhất của người tu hành: pháp lực!
Thiên Nguyên có linh khí vô cùng vô tận có thể phun nuốt, tu hành, nhưng Đại Tiên Giới không có!
Nơi này chỉ có ma tức hắc ám!
Trong Ma Tức Hồ của Thiên Nguyên, thậm chí có thể sinh ra một ít linh dược, nhưng Đại Tiên Giới không có.
Nơi này không có một ngọn cỏ, chỉ có ma tức hắc ám vô cùng vô tận, cùng với ma vực hắc ám vô cùng vô tận, một vùng tĩnh mịch, một vùng hoang vắng, còn giống như một phương tử địa hơn Thiên Nguyên, dường như nhìn không ra nửa điểm sinh cơ.
Cho nên, hiện giờ Phương Nguyên khôi phục pháp lực cực kỳ gian nan. Tuy hắn lúc đến cũng mang theo không ít tài nguyên và đan dược, nhưng mấy thứ này không có tác dụng quá lớn đối với tu vi hiện giờ của hắn. Hắn chỉ có thể dựa theo thân thể của mình, chậm rãi nảy sinh pháp lực. Cho nên pháp lực của hắn hiện giờ đều dị thường trân quý, không thể tùy ý ra tay, bằng không pháp lực hao hết, hắn cũng nhất định sẽ chết!