-
Chương 1801-1805
Chương 1801 Chỉ một phương pháp duy nhất (2)
Chúng tu ở đây đều là đại tu có tu vi tinh thầm, cho nên khi bọn họ nhìn thấy trong thập đại Thần Đế ngã xuống chỉ còn ba người, kết qua ba người này lại đạt được sức mạnh vô biên liền hiểu rõ một điều, muốn thật sự diệt trừ ba đại Thần Đế không thể làm giống lúc trước, không thể chém giết từng người một như trước mà phải cùng lúc tiêu diệt cả ba người!
Mà điều này tất nhiên cũng yêu cầu bọn họ chém chết ba Tôn Thần Đế này trong cùng một lúc!
Đối mặt với ba vị Tôn Thần Đế nắm giữ Hắc Ám ma tức vô tận, muốn chém chết từng người đã rất khó, huống chi là cùng lúc chém hết?
Bọn họ đều biết không còn cách nào khác, cho nên bọn họ không chút do dự lựa chọn một phương pháp duy nhất kia.
Thân là người đứng đầu Thánh địa, bọn họ đều lĩnh ngộ Thiên Công cầu mong siêu thoát, tuy rằng hiện giờ thiên địa đại đạo đã sửa, bọn họ không thể siêu thoát, nhưng bên trong một đời tu hành này cũng ngộ ra đạo lý thiên địa. Hơn nữa dựa theo nội tình mấy vạn năm trong Thánh Đia, bọn họ tất nhiên cũng hiểu được rất nhiều pháp môn cấm kỵ, mà những pháp môn này có thể nháy mắt khiến sức mạnh bọn họ cường đại vượt xa bình thường….
…. Đương nhiên cái giá phải trả lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của người thường!
Bọn họ không phải người làm chậm trễ thời gian, dường như đều đưa ra quyết định cùng một lúc.
Sau khi chuẩn bị tốt liền quay đầu nói với Phương Nguyên: Thời cơ tới rồi!
Ý tứ của câu thời cơ tới rồi chính là bọn họ đều đã chuẩn bị tốt!
……….
- Lão tổ tông…. Các vị tiền bối….
Phương Nguyên đang ở giữa không trung, trong lòng chấn động!
Hắn không ngờ trận đại chiến này lại rơi vào một kết quả như vậy.
- Phương tiểu tử, đừng nói lời vô ích, cũng không được học theo Kiếm Si kia. Lão thân đã sống lâu như vậy, đã sớm lấy lại hết vốn liếng, hiện giờ nếu cần phải đi ra một bước này, vậy đương nhiên phải do lão thân đi, ngươi không được cướp. Lạc nha đầu trẻ tuổi như vậy lại có thể vì nhân gian đi tới chỗ kia, nàng do lão thân dạy dỗ, đạo lý nàng có thể hiểu, chẳng lẽ lão thân không thể hiểu?
- Lão thân đã sống đủ, chỉ không yên lòng về Lạc nha đầu…
- Ta biết ngươi vẫn muốn mang nàng trở về, nhưng ta lại không nắm chắc về kết quả này….
- Nhưng bây giờ ngươi nhất định phải đồng ý với ta….
Hình dáng lúc này của Lão tổ tông Vong Tình Đảo chỉ là một đứa trẻ, nhưng lúc nói chuyện vẫn mang bộ dạng già dặn.
- …… Cho dù thế nào vẫn phải mang nàng trở về, cùng thắp một nén hương cho lão thân!
…….
- Chúng ta tới với trận chiến này vốn nghĩ rằng chỉ cần trừ bỏ những mối họa cho nhân gian trong lòng sẽ không còn lo lắng, không ngờ trước khi chết còn thấy được uy hiếp của thiên ngoại. Tiểu tử, chuyện phía sau chúng ta không thể tiếp tục, tự ngươi làm đi!
Hai tay Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên chắp phía sau, nhẹ nhàng cười nói với Phương Nguyên:
- Về phần Hồng Nhi nhà ta...
- .... Ha ha, để nó dựa vào bản lĩnh của chính mình thôi.
........
- Truyền thừa cũng đã lưu lại, còn có gì để lưu luyến?
Thành chủ Bát Hoang Bạch Bào Chiến Tiên nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Nếu có cơ hội hãy cho ta biết bốn vị đồ nhi kia, cả đời này của lão phu cũng không hối hận!
...........
Mở miệng tiếp theo chính là Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì, hắn nhìn về phía Phương Nguyên, lại không biết nói gì, qua hồi lâu chỉ lắc đầu nói:
- Tranh đấu kiếm đạo tai hại rất lớn, Phương tiểu hữu, lão phu đã đi sẽ không trở về. Vô Khuyết Kiếm Đạo có ngươi, chỉ sợ Tẩy Kiếm Trì không còn cơ hội tranh đấu Khôi Thủ kiếm đạo, nhưng lão phu chỉ nguyện mượn bản mặt già nua này của mình cầu người để lại một con đường sống cho Tẩy Kiếm Trì?
........
- Chém giết ba Tôn yêu ma này cũng không xem như kết thúc, có mười Ma Tức Hồ cổ xưa này tồn tại, sớm muộn gì cũng sẽ sinh ra Thần Đế cường đại hơn nên lão phu đã chuẩn bị rất tốt, chuyện sau này ta sẽ không quan tâm!
Người mở miệng cuối cùng chính là Thiên Khôi Thánh Nhân, sắc mặt hắn có vẻ bình tĩnh nhất, nói với Phương Nguyên:
- Ta sẽ hoá thành Ma Ngẫu ổn định Hắc Ám ma tức này, nhưng hiện giờ thiên địa đã sửa, ta ở bên trong Hắc Ám ma tức sớm muộn gì cũng sẽ chuyển sang kiếp khác trở thành một sinh linh khác. Cho nên Phương Nguyên Thánh Nhân, trong vòng trăm năm nhất định phải loại bỏ ta, tìm kiếm một phương pháp cứu nguy khác, lão phu không hy vọng có một ngày sẽ đứng ở phía đối lập với nhân gian, bị đám hậu bối ta che chở tới chém giết, chuyện đó... thật sự rất đáng buồn!
.......
Phương Nguyên cẩn thận lắng nghe từng lời của bọn họ.
Có thể đồng ý đã đồng ý, không thể đồng ý cũng đã đồng ý.
Thời điểm này trong lòng hắn tràn ngập cảm giác không thể nói thành lời, giống như trời chiều ngả về tây, dáng vẻ già nua nặng nề.
Như thấy được đại thế kết thúc, một thế hệ thiên kiêu sắp đi xa!
Trăm câu ngàn lời, hắn chỉ có thể cúi người thi lễ với các tiền bối:
- Vãn bối thay nhân gian tạ ơn các vị tiền bối!
.......
- Ha ha, đi thôi!
Nhìn bộ dạng vái chào của Phương Nguyên, nhóm lão tu đều phá lên cười.
Tay áo Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên run lên, đi nhanh về phía trước, cười nói:
- Trên đường xuống Hoàng Tuyền cũng sẽ không tịch mịch!
Thành chủ Bát Hoang cũng cười to, thi lễ với xung quanh.
- Các vị đạo hữu, không hẹn gặp lại!
Một khắc này Thiên Nguyên bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.
Chương 1802 Đến phiên một đời này (1)
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy trên khoảng không chiến trường kia có vô số Hắc Ám ma tức bắt đầu khởi động, như bóng đêm vô cùng thâm trầm, lại giống như một cự thú từ trên trời cao nhìn xuống nhân gian, bên trong ẩn chứa vô số tiếng gào thét của Hắc Ám ma tức, còn kèm theo tiếng hô phẫn nộ kinh hoàng của ba vị Chí Tôn Thần Đế. Bọn họ cảm giác được sự đáng sợ này liền liều mạng giãy dụa, rống to, Hắc Ám ma tức cũng gào thét khắp bốn phương, xông thẳng lên trời cao, sau đó lại vô cùng nặng nề trấn áp xuống dưới đại địa.
Loại thanh thế này không thể dùng lời nói để diễn tả.
Nhìn uy thế đáng sợ kia, trong lòng mỗi một người chỉ sinh ra một loại cảm giác!
Tuyệt vọng!
Bởi vì sức lực này vượt xa tưởng tượng của người thường, dường như không ai có thể ngăn cản.
Nhưng vào lúc đám mây đen kia hung hăng trấn áp về phía đại địa, đột nhiên phía trên đại địa xuất hiện một luồng quang hoa chói mắt vô cùng, lưu tinh giống như nghịch thiên mà lên, chủ động đón đánh mây đen ma uy vô tận kia. Nếu so sánh về uy thế, quang hoa kia dường như có chút mỏng manh hơn mây đen, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh khiến người ta kinh hồn bạt vía!
Ầm ầm!
Quang hoa chiếu thẳng vào trong mây đen, vang lên âm thanh kinh thiên động địa.
Thiên địa như vỡ ra, từ bên trong trận rung chuyển kia có thể nhìn thấy thấp thoáng nhiều thân ảnh, bọn họ đi tới đi lui, thần thông chói mắt, xé rách mây đen dày đặc, nắm giữ tồn tại bên trong mây đen, thi triển thần thông vô thượng trấn áp.
Khí lưu mạnh mẽ vô tận bắt đầu cuộn trào từ đầu này sang đầu khác của bầu trời.
Hào quang thần thông chói mắt bao phủ mười vạn dặm đại địa, chiếu sáng như tuyết, giống như ánh mặt trời chói chang buông xuống.
Trong khoảnh khắc này mọi người đều quay đầu đi, không thể nhìn thẳng vào hào quang chói lọi.
…..
Từ xa không biết có bao nhiêu tu sĩ ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn cảnh tượng này.
Phía bắc chiến trường, Thiên Cơ tiên sinh ngẩng đầu lên, hai mắt của hắn đã mù, chỉ còn lại vết máu.
Phía trên Nam Hải, rùa lớn run rẩy, thiên địa Trường Giang và Hoàng Hà nhấc lên từng cơn sóng dữ.
Trên một ngọn núi khác, mèo trắng như nhớ tới gì đó, không ngừng rống to, âm thanh bén nhọn giống như quỷ khóc.
Đạo tử Đông Hoàng Sơn chắp tay sau lưng lẳng lặng nhìn về phía chân trời, bàn tay dấu trong tay áo.
Lý Thái Nhất, Thái tử Cửu Trọng Thiên chậm rãi cúi đầu, không nói câu gì.
…..
Thật lâu sau thiên địa mới dần trở nên im lặng.
Tới khi ngẩng đầu lên liền thấy mây đen che phủ bên trong đại địa Thiên Nguyên đã biến mất không còn.
Thay vào đó là một ngày nắng đẹp.
Phía trên đại địa xuất hiện một vùng sương mù màu đen dày đặc, giống như bị sức mạnh nào đó cuốn tới đóng đinh ở một chỗ.
Thiên địa thay đổi thành một diện mạo mới, như những chuyện vừa rồi chưa từng tồn tại.
Chỉ có dấu vết núi sông bị tàn phá vẫn còn mới, ghi lại từng chuyện đã xảy ra.
Phương Nguyên đứng giữa không trung, gió mát thổi tới khiến thanh bào của hắn bay phấp phới, thoạt nhìn hắn có chút nản lòng, trên người tràn ngập vết thương, y phục đầy máu, tóc bay tán loạn, nhưng hắn vẫn đứng trên chiến trường. Hắn nhìn mây đen tản đi, ánh mặt trời lại quay về nhân gian, ánh mắt có chút chua xót nhìn thấy mọi thứ tan thành mây khói.
Qua thật lâu sau hắn mới chậm rãi hạ xuống từ trên bầu trời, đi qua vùng chiến trường không trọn vẹn.
Hắn nhặt một thanh ngân đao bị phá, phía trên còn có pháp ấn dấu vết của bệ sấm lớn trên đó, nhặt lên một cây phất trần bị cháy chỉ còn mỗi cán cầm, nhặt lên một bút son tràn ngập vết rách, nhặt lên một mảnh kính vỡ trên đan lô, nhặt lên một mảnh thiết nhỏ trên thiết phiến, sau đó tiếp tục đi về trước, chậm rãi nhặt lên một thanh tàn kiếm, một Cửu Long Bảo Ấn, một ngân thương, một quải trượng đầu rồng, một thanh thiết chuỳ…. Hắn đều lấy hết, cẩn thận cất đi, chỉ sợ sẽ làm hư một trong số chúng.
Mãi tới cuối cùng khi hắn đi tới bên cạnh chiến trường phía bắc, thấy một lão nhân hai mắt đổ máu, thân hình cứng đờ, bút lông trong tay còn để giữa không trung, lời văn phía trên quyển trục dưới bàn vẫn còn mới, loang lổ màu đỏ, sự tình vẫn chưa được viết xong.
Phương Nguyên cầm lấy bút lông kia, thay lão nhân viết xuống kết quả phía trên quyển trục:
- Thập Đế bị diệt, mười hai lão…. ngã xuống!
…….
Viết xong những thứ này, Phương Nguyên chậm rãi ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Trời xanh vô tận che khuất tầm mắt.
Nhưng dường như Phương Nguyên có thể cảm nhận được một vài tồn tại không biết được ở thiên ngoại vô tận kia, đang nhìn về phía nhân gian.
Sau đó quét mắt khắp bốn phương tám hướng, không biết có bao nhiêu Ma Tức Hồ đang sôi trào.
Có vô số Hắc Ám Ma Ngẫu chuyển sang kiếp khác trở về, đang có ý đồ gây rối.
Ngoài buồn trong gặp nạn, nhân gian bị vây ở giữa liền trở nên yếu ớt giống như ngọc lưu ly.
Nhưng không hiểu sao, Phương Nguyên nhìn thấy những chuyện này, trong lòng lại sinh ra một suy nghĩ.
Suy nghĩ này lại khiến hắn cảm giác đó là chuyện đương nhiên!
- Nhân gian vĩnh viễn sẽ không vong!
…….
Trong lòng bắt đầu phun trào một chút mạch nước ngầm cùng thuỷ triều, mênh mông cuồn cuộn, phập phồng không ngớt.
Hắn đi ngang qua vùng chiến trường, đi về phía đông, không đằng vân đạp mây mà dựa vào hai chân đi qua. Pháp tắc thiên địa hội tụ bên người, ngàn dặm cũng chỉ là một bước mà thôi, cảnh sắc xung quanh giống như lướt qua, như thực như ảo, mang theo chút không thật. Bản thân hắn ở trong khe hở thiên địa, duy nhất chỉ có thanh bào, màu sắc vẫn còn như cũ.
Chương 1803 Đến phiên một đời này (2)
này (2)
Cuối cùng hắn đi tới trên một ngọn núi cao, nơi này là một kỳ sơn bên cạnh Trung Châu, sườn núi tầng tầng sương mù, chim muông bay lượn trong rừng, mặt trời đã sắp buông xuống phía tây, tiến vào dưới đường chân trời, khiến thiên địa này nhiễm màu đỏ rực.
Một con mèo trắng từ trong chui ra, nhảy lên bờ vai của hắn.
Thân hình Phương Nguyên bất động, trường bào bị gió thổi bay phấp phới, chỉ lẳng lặng nhìn thiên hạ, kiên nhẫn chờ đợi.
Không lâu sau có một người từ phía đông đi tới, mặc áo bào trắng, đầu đội tử quan, khi đi tới, thiên địa dường như xem hắn thành trung tâm, không ngừng thay đổi tiêu điểm, ngay cả cỏ dại ven đường khi hắn đến gần cũng bị gió đè thấp đầu, như đang hành lễ.
Đạo tử Đông Hoàng Sơn cảm ứng được khí cơ của hắn liền tiến tới trước.
Nhưng người tới không chỉ có Đạo tử Đông Hoàng Sơn, phía nam có một nam tử mặc hắc bào, đẹp trai lịch lãm, diện mạo nho nhã, nhưng lúc này trên người lại quấn quanh sát khí, giống như một tên quỷ âm u. Hắn quỷ dị tới cực điểm xuất hiện ở dưới chân núi, sau đó biến mất, khi xuất hiện lại ở trên đỉnh núi, nhìn Phương Nguyên.
Khí cơ Phương Nguyên vừa động liền kéo tới không chỉ Đạo tử Đông Hoàng Sơn còn có Thái Tử điện hạ Cửu Trọng Thiên.
Một lúc sau phía bắc có kiếm khí gào thét, bảy luồng kiếm quang chói mắt giống như xuyên qua hư không tiến tới, đột nhiên dừng ở phía trên đỉnh núi, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng rồng ngâm, lộ ra bảy khí cơ như kiếm, khi thân ảnh hiện ra chính là Thất Tử Tẩy Kiếm Trì.
Phía tây có bốn người cưỡi Thiên Mã tiến tới, chính là Tứ Đồ thân cận của Thành chủ Bát Hoang.
Sau đó một nhóm thiên kiêu Trung Châu cũng xuất hiện.
Ba vị trưởng lão Vong Tình Đảo cũng chạy tới đây.
…..
Phương Nguyên chờ trên ngọn núi này, qua một đêm phía trên đã tụ tập rất nhiều người, có người đứng trên đỉnh núi, có người ở sườn núi, không nói lời nào, chỉ im lặng chờ đợi, không ai phá vỡ sự yên lặng lúc này.
Tới hừng đông chiếu sáng, rốt cuộc Phương Nguyên cũng ngẩng đầu lên nhìn người xung quanh.
- Một trận chiến nổ lên, Thiên Nguyên sẽ không còn những Cự Đầu!
Hắn nhẹ nhàng mở miệng, đồng thời nhìn về phía nhân gian.
Trong một đêm Thiên Nguyên đã biến đổi lớn, nếu nhìn xuống từ trên cửu thiên có thể thấy Thiên Nguyên to lớn này dường như biến thành một bàn cờ, phóng xuất ra vô số Ma Tức kinh người, quỷ dị vô cùng. Nhưng Hắc Ám Ma Ngẫu đang ngủ say bên trong, cho dù có bắt đầu chuyển sang kiếp khác hay không, cũng không biết có bao nhiêu chuyển sang kiếp khác thành công, vào thời điểm này không thể kiềm chế, đã điên cuồng đánh về phía nhân gian.
Mà an bài lúc trước của Tiên Minh cũng bắt đầu khởi động.
Từ lúc đám người Phương Nguyên đi U Châu, trước khi chiến với Thập Tôn Đế, Tiên Minh đã cân nhắc một số chuyện phía sau, cũng đưa ra chuẩn bị. Hiện giờ một đêm trôi qua, những chuẩn bị phía sau này đều được khởi động, các đại đạo thống, thế gia đều không có lựa chọn khác, chỉ nghênh đánh về phía Ma Tức Hồ bỗng nhiên bùng nổ này, mà những việc này ngay từ đầu Tiên Minh đã cố ý sắp xếp để tránh xuất hiện biến cố.
Giống như một đen một trắng, khi đặt cùng một chỗ sẽ phải giết hại lẫn nhau.
- Sớm muộn gì cũng sẽ tới, cho nên tới chậm một chút cũng không tốt bằng tới nhanh một chút!
Đạo tử Đông Hoàng Sơn nhìn thiên hạ, thản nhiên nói:
- Tất cả bố trí và an bài của Tiên Minh đều nằm trong tay ta, một trận chiến của nhân gian cùng Ma Tức Hồ đã được sắp đặt từ lâu, cũng chỉ có duy nhất một con đường thắng, phải nhìn xem chúng ta có thể đánh tới trình độ thế nào.
- Việc cần làm còn rất nhiều.
Phương Nguyên thấp giọng mở miệng, nói:
- Ma Biên, Hải Châu, Nam Hải, Yêu Vực, Tuyết Nguyên mỗi nơi đều phải có người tiến tới đón đánh. Đạo thống, thế gia, tông môn khắp nơi lòng người tán loạn, cần phải có người dẫn dắt, xuất động Tiên Quân cần phải có người chỉ huy, tài nguyên khắp nơi cũng cần phải có người điều phối….. quan trọng hơn chính là, nếu thế gian này có thêm người lánh đời thì cần phải chém chết từng người một.
Giọng nói lạnh lùng mang theo sát ý, dừng một chút mới đè nén sát ý này lại, lấy một quyển trục nói:
- Bên trong trận chiến này, chúng ta thôi diễn ra chỗ yếu của Ma Ngẫu để có thể nhắm vào đó, ngoài ra Thiên Nguyên phải xuất hiện thêm tu sĩ Đại Thừa mới, cũng phải có người sớm mưu tính rõ quá trình đại chiến trong Ma Tức Hồ. Lại giúp nhiều tu sĩ lớn dần lên, bên trong loạn thế cần phải bảo tồn thực lực, chuẩn bị đầy đủ để tránh trường hợp phải khoanh tay chịu chết khi đại kiếp nạn buông xuống sau mười năm nữa.
Hắn đã sớm nghĩ kỹ mọi chuyện, cho nên nói rất rõ ràng.
Chỉ là cho dù hắn cố gắng suy nghĩ thế nào vẫn luôn cảm thấy có rất nhiều chỗ sơ hở, bởi vì có rất nhiều chuyện phải làm.
- Suy nghĩ mình có thể làm cái gì đi!
Phương Nguyên không nói tiếp, chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên:
- Dù sao cũng không có người ở trên chúng ta!
Một câu nói vô cùng bình thường, nhưng vào tai chúng tu lại ẩn chứa chút chua xót.
Nhưng lúc này không ai bày tỏ thái độ, chỉ thoáng chấn động, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ nặng nề.
Người trên núi này hiển nhiên đã sớm chuẩn bị.
Trận đại chiến Thiên Nguyên ảnh hưởng lớn như vậy, là một cảnh tượng hỗn loạn vô cùng, ai cũng không thể thoát.
Mà bọn họ vốn muốn gánh vác trách nhiệm cuộc đại chiến này trên vai!
Chương 1804 Nhìn nhân gian, nhìn trên bầu trời
trên bầu trời
- Đại quân Ma Biên do chúng ta thống lĩnh, sẽ không có người lùi lại nửa bước!
Ma Biên tứ đồ bình tĩnh lên tiếng, gánh trên vai chuyện Bát Hoang Thành cần làm, sau đó bọn họ khom người thi lễ, bốn người lần nữa hoá thành lưu quang lao về phía tây. Hiện giờ bọn họ đã biết rõ chuyện mình phải làm, cũng không trì hoãn thời gian.
- Đệ tử Tẩy Kiếm Trì sẽ dốc hết toàn lực dùng Ma Ngẫu chuyển sang kiếp khác tẩy trừ Ma Kiếm của chúng ta!
Giọng nói đệ tử Tẩy Kiếm Trì cũng vô cùng bình tĩnh.
Sau khi dứt lời, bảy người bọn họ cũng cùng nhau rời đi, từ phía bắc rất xa có thể nhìn thấy một đám mây đang trôi, phía trên có vô số đệ tử Tẩy Kiếm Trì cầm kiếm đứng đợi. Sau khi bọn họ đón được bảy người liền hoá thành một luồng kiếm vũ, lập tức đi về phía tây, nhìn phương hướng có thể thấy nơi bọn họ tới chính là chỗ có Hắc Ám ma tức nồng đậm đáng sợ nhất.
Thiên kiêu Trung Châu thế gia cũng nói:
- Trung Châu không loạn, thiên hạ không loạn!
Dứt lời từng người bọn họ cũng rời đi, một tiên ảnh biến mất giữa hư không.
- Ta sẽ đi tới chỗ Ma Ngẫu cường đại nhất trong thiên địa, chỉ mong sẽ không chết nhanh như vậy....
Thái tử Cửu Trọng Thiên Lý Thái Nhất mỉm cười nói, từng bước rời khỏi đỉnh núi.
- Ta sẽ tự đi đầu quân....
- Ta sẽ tới Ma Biên để đảm bảo Cửu Thiên Thập Địa Tiên Ma đại trận được bày biện thuận lợi!
- Ta đi khắp nơi thuyết phục các đạo thống khắp nơi, cũng phải bảo đảm cho nỗi lo về sau
- Các vị đạo hữu, gặp lại trên chiến trường!
..........
Tới nhanh, đi cũng nhanh, nhân vật thiên kiêu khắp nơi sau khi gánh một phần trách nhiềm đều xoay người rời đi.
Trong lúc nhất thời, phía trên đỉnh núi này giống như lưu tinh bắn ra bốn phương, biến mất ở các nơi xa.
Vào lúc này lời nói mỗi người đều rất đơn gian, không có nửa câu vô nghĩa, đây cũng là vì họ biết mình phải gánh vác trọng trách thế nào, không biết kết quả cuối cùng ra sao nhưng lại không có cách nào bỏ xuống, bởi vì người thế hệ trước đã không còn, cho dù tu vi bọn họ thế nào, có chuẩn bị đầy đủ hay không, lúc này cũng chỉ có thể kiên trì bước tiếp.
Mãi tới cuối cùng, khi mọi người xung quanh đã rời đi gần hết, chỉ còn Phương Nguyên và Đạo tử Đông Hoàng Sơn.
- Có hai chuyện quan trọng nhất, một là nên tạo ra một con đường Đại Thừa mới, nếu không dù sao cũng phí công, hai là phải có một vị Thánh Nhân xuất hiện trên nhân gian, cam đoan tâm của các tu sĩ Thiên Nguyên sẽ không tán loạn, để tránh rối loạn từ đầu trận tuyến....
Đạo tử Đông Hoàng Sơn nói xong nhìn Phương Nguyên, suy nghĩ và lời nói của hắn không giống người khác. Vừa trầm ngâm vừa chậm rãi đi tới bên cạnh Phương Nguyên, một lát sau mới nặng nề nói:
- Trong thiên hạ, người có tư cách đảm nhiệm hai chuyện này chỉ có ta và ngươi, hiện giờ đại chiến đã bắt đầu, hai người chúng ta cũng sẽ không tiếp tục trốn tránh. Nói ra tính toán của ngươi, ngươi chọn chuyện nào?
Phương Nguyên quay đầu nhìn hắn một cái, nói:
- Hai chuyện đó đều do ngươi chịu trách nhiệm!
Đạo tử Đông Hoàng Sơn giật mình, nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ tới lúc này ngươi còn định nói đạo tâm của ta và ngươi chênh lệch!
Ngụ ý rất rõ ràng, lo lắng Phương Nguyên bị ảnh hưởng bởi trận chiến này, không muốn chịu bất kỳ trọng trách nào.
- Đạo tâm của ta chưa bao giờ kiên định bằng lúc này!
Phương Nguyên bình tĩnh trả lời hắn, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nói:
- Chỉ là ta tạm thời không quản được chuyện thiên hạ!
- Ngươi...
Đạo tử Đông Hoàng Sơn ngẩn người, đáy mắt có chút nặng nề.
Một lát sau hắn mới nói:
- Có cần thiết không?
Phương Nguyên nói:
- Vẫn phải có người đi làm!
Đạo tử Đông Hoàng Sơn trầm mặc, một lát sau hắn mới nói:
- Tiên Minh từng nói, nếu nhân gian này phải vong cũng còn một con đường lui, chính là thứ Hắc Ám Ma Chủ lưu lại, hiện giờ lại ở trong tay ngươi, ngươi đã sắp xếp thỏa đáng chưa?
Phương Nguyên tự nhiên biết hắn nói tới cái gì, trầm mặc một lúc bỗng nhấc tay đưa ra một tráp màu đen.
- Đều ở bên trong!
Hắn nói:
- Nếu nhân gian thật sự không có cơ hội chiến thắng thì hãy mở tráp này ra!
Đạo tử Đông Hoàng Sơn nhận lấy tráp, nhìn chằm chằm một lúc, gật gật đầu.
- Ta phải đi rồi!
Phương Nguyên không nói thêm gì, mang theo mèo trắng trên vai bay từ trên núi vào trong đám mây, thân hình biến mất không còn thấy gì, xa xa mơ hồ có thể nhìn thấy một Giao Long cùng một bóng đen đi theo phía sau hắn.
- Đây là một con đường còn sót lại sau khi nhân gian thật sự vô vọng sao?
Đạo tử Đông Hoàng Sơn nhìn tráp, biểu tình trên mặt rất khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung.
Hắn biết bên trong tráp này có cái gì, cũng biết nếu Thiên Nguyên rơi vào thời điểm nguy nan nhất, chỉ cần mở tráp này ra, hắn cùng rất nhiều người đều có hy vọng tiếp tục sống, cólà nhân gian này sẽ bị phá huỷ!
Đây là một hy vọng, cũng là một lời nguyền rủa!
Bởi vì không ai biết, một khi người Thiên Nguyên biết được phương pháp bí mật giúp sống sót sau đại kiếp nạn trong tráp này, còn bao nhiêu người dám chiến đấu chống lại mọi thứ, dùng tâm thái quyết liệt nhất đi nghênh chiến Độ Kiếp Ma Ngẫu, giành chiến thắng trong một trận chiến có phần thắng không nhiều....
- Thời điểm nhân gian tuyệt vọng nhất mới mở ra sao?
Nghĩ tới lời nói của Phương Nguyên, trên mặt hắn lộ ra nụ cười tự giễu:
Chương 1805 Con đường phi thăng (1)
- Nếu đã muốn đi lên con đường kia, vậy sao bây giờ không lấy ra để mọi người cùng nghiên cứu, tự mình thành công. Nếu không muốn đi con đường kia, cần gì phải lưu lại tai họa này để người ta rút lui?
- Ta cũng chỉ có thể làm một người xấu....
Lầm bầm lầu bầu, sau đó hắn mở tráp kia ra....
.... Sau đó hắn nở nụ cười khổ, có chút bội phục nhìn về phía Phương Nguyên rời đi.
Bên trong tráp này trống không!
......
- Hiện giờ Thiên Nguyên không còn tấm bia đá nào khác sao?
Từ trên núi đi xuống, Phương Nguyên vẫn luôn bước về phía trước, đồng thời nhỏ giọng nói.
Bên cạnh hắn đã không còn ai, Giao Long và Lữ Tâm Dao chỉ dám đi sau cách xa hắn, tất nhiên không nghe được. Mà hiện giờ chỉ có mèo trắng đứng trên vai hắn có thể nghe thấy, Miêu đại gia mập béo này cuộn tròn nằm trên vai hắn, ánh mắt dường như đang nhìn lên trời, cũng không biết đang lo lắng hay suy nghĩ chuyện gì.
Phương Nguyên đã quen với việc mèo trắng không phản ứng với vấn đề của hắn, nhưng lúc này hắn lại không ngừng lại mà vẫn tiếp tục nói:
- Sau một trận chiến này ta đã biết được, thì ra uy hiếp thật sự không phải tới từ nhân gian mà tới từ thiên ngoại....
- Những tồn tại kia là ai, vì sao bọn họ lại đánh xuống tai kiếp huỷ diệt Côn Lôn Sơn?
- Vì sao trong lòng họ có kiêng kị, lại vì một kiếm kia của Kiếm Si mà không tiếc gì đánh xuống tai kiếp huỷ diệt hắn?
- Bọn họ đang kiêng kị nhân gian cái gì, hoặc là nói....
- .... Đang sợ hãi cái gì?
............
Mèo trắng trầm mặc, trong cơ thể chỉ vang lên tiếng khò khè.
Phương Nguyên cũng không nóng lòng muốn biết câu trả lời, chỉ chậm rãi nói:
- Tấm bia đá trời giáng rốt cục có bao nhiêu khối? Ở Đại Tiên giới rất lâu chưa sinh ra liên hệ với nhân gian, sau khi luyện ra Hồng Mông đạo khí đã xảy ra chuyện gì?
- Trận đại kiếp nạn này tới quỷ dị như thế, như giòi trong xương!
- Rốt cục phía sau đại kiếp nạn có cái gì?
..........
Giọng nói Phương Nguyên vào lúc này vô cùng bình tĩnh, không có chút tình cảm.
Hắn đơn giản hỏi mấy câu.
Có vẻ vô cùng lý trí, suy nghĩ cũng vô cùng rõ ràng.
Nhưng mèo trắng lại không trả lời tất cả vấn đề của hắn.
- Ta muốn biết đáp án của tất cả những thứ này!
Phương Nguyên nói tới cuối cùng không hỏi thêm, chỉ bình tĩnh nói:
- Tấm bia đá còn lại kia rốt cục đã bị phá hay căn bản vẫn chưa tới nhân gian? Thông đạo phi thăng từ Thiên Nguyên lên Đại Tiên giới đều đã bị che giấu, phương pháp luyện chế của Hồng Mông đạo khí cũng bị che giấu, nếu không muốn để nhân gian biết vì sao còn lưu lại bia đá, nhưng nếu muốn nhân gian biết, vây là ai đã dùng sức mạnh không ai biết huỷ diệt tấm bia đá, hay không phải cùng một nhóm người?
Thời điểm hắn hỏi mấy vấn đề này đã quan sát phản ứng của mèo trăng.
Hắn loáng thoáng cảm giác được một chút nghi ngờ từ phản ứng của Bạch Miêu.
Mà khi nói xong những lời này, Phương Nguyên lại rẽ tới ngã ba đường. Hiện giờ hắn đang đi không có mục đích, dường như đã đi tới một con đường mòn thôn dã, phía trước có hai con đường, một là con đường lớn thẳng tắp thông về phía xa, một là đường mòn mọc đầy cỏ dại, thoáng ẩn thoáng hiện, Phương Nguyên đứng ở ngã rẽ, bình tĩnh nói:
- Nếu đã không có được bí mật từ trên tấm bia đá, như vậy ta phải tìm một phương pháp khác. Nếu nhân gian đã không tìm được đáp án, như vậy ta chỉ có thể tới Đại Tiên giới tìm đáp án.
Lông mao Bạch Miêu dựng thẳng, dường như có chút khẩn trương.
Phương Nguyên bình thản nói:
- Sự tồn tại của thông đạo phi thăng đã được che giấu, hơn nữa từ truyền thừa Hắc Ám Ma Chủ lưu lại có thể nhìn ra sự tồn tại của thông đạo phi thăng có liên quan tới đại kiếp nạn buông xuống, cho nên dù biết tới sự tồn tại của thông đạo phi thăng, ta cũng không thể tùy tiện mở ra. Nếu không chỉ sợ ta chưa tới được Đại Tiên giới, nhân gian đã bị tàn phá bên trong đại kiếp nạn.
Mắt mèo trắng trợn tròn.
Phương Nguyên nói tiếp.
- Nhưng ta biết còn có một cách có thể tiến vào Đại Tiên giới!
Hắn nhẹ nhàng vỗ về cổ mèo trắng, bình tĩnh nói:
- Miêu huynh, ta không biết ngươi tới từ đâu, nhưng ngươi chắc chắn không phải sinh linh nhân gian. Ta biết ngươi có phương pháp huyền bí, cách duy nhất có thể dẫn ta tiến vào Đại Tiên giới mà không kích phát đại kiếp nạn, đó chỉ có thể là ngươi.
Hắn nói:
- Dẫn ta đi!
Thân thể cuộn tròn mèo trắng trên bả vai Phương Nguyên dường như đang run rẩy, cũng giống như đang phẫn nộ. Nó cảnh giác nhìn bầu trời, lại chán ghét nhìn nhân gian, thật lâu sau không hề mở miệng dường như trong lòng đang nghĩ tới một số chuyện rối rắm và do dự, nhưng qua lúc lâu ánh mắt vẫn trở nên lạnh lùng, cái đuôi thật dài chỉ về phía trước.
- Cảm ơn!
Phương Nguyên thấp giọng nói, nhìn đường mòn bị cỏ hoang mọc thành bụi, không chút do dự bước qua.
Rốt cục đại kiếp nạn là chuyện gì xảy ra?
Ánh sáng tịch diệt tới từ thiên ngoại kia là cái gì?
Ai ở phía sau điều khiến tất cả mọi chuyện?
Trước khi Phương Nguyên tiến vào Đại Tiên giới đã ôm suy nghĩ này trong đầu, hắn cũng đã chuẩn bị tốt, cho dù tới Đại Tiên giới tìm được tồn tại thế nào cũng phải tìm đối phương để hỏi rõ ràng.
Có thể đối phương là tồn tại có cảnh giới cùng trình tự cao tới mức hắn không thể tưởng tượng, cũng có thể đối phương là thế lực mạnh mẽ tới mức hắn không thể chống lại, có lẽ bản thân còn chưa kịp mở miệng đã bị đối phương gạt bỏ, hắn cũng phải thử một lần!
Chúng tu ở đây đều là đại tu có tu vi tinh thầm, cho nên khi bọn họ nhìn thấy trong thập đại Thần Đế ngã xuống chỉ còn ba người, kết qua ba người này lại đạt được sức mạnh vô biên liền hiểu rõ một điều, muốn thật sự diệt trừ ba đại Thần Đế không thể làm giống lúc trước, không thể chém giết từng người một như trước mà phải cùng lúc tiêu diệt cả ba người!
Mà điều này tất nhiên cũng yêu cầu bọn họ chém chết ba Tôn Thần Đế này trong cùng một lúc!
Đối mặt với ba vị Tôn Thần Đế nắm giữ Hắc Ám ma tức vô tận, muốn chém chết từng người đã rất khó, huống chi là cùng lúc chém hết?
Bọn họ đều biết không còn cách nào khác, cho nên bọn họ không chút do dự lựa chọn một phương pháp duy nhất kia.
Thân là người đứng đầu Thánh địa, bọn họ đều lĩnh ngộ Thiên Công cầu mong siêu thoát, tuy rằng hiện giờ thiên địa đại đạo đã sửa, bọn họ không thể siêu thoát, nhưng bên trong một đời tu hành này cũng ngộ ra đạo lý thiên địa. Hơn nữa dựa theo nội tình mấy vạn năm trong Thánh Đia, bọn họ tất nhiên cũng hiểu được rất nhiều pháp môn cấm kỵ, mà những pháp môn này có thể nháy mắt khiến sức mạnh bọn họ cường đại vượt xa bình thường….
…. Đương nhiên cái giá phải trả lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của người thường!
Bọn họ không phải người làm chậm trễ thời gian, dường như đều đưa ra quyết định cùng một lúc.
Sau khi chuẩn bị tốt liền quay đầu nói với Phương Nguyên: Thời cơ tới rồi!
Ý tứ của câu thời cơ tới rồi chính là bọn họ đều đã chuẩn bị tốt!
……….
- Lão tổ tông…. Các vị tiền bối….
Phương Nguyên đang ở giữa không trung, trong lòng chấn động!
Hắn không ngờ trận đại chiến này lại rơi vào một kết quả như vậy.
- Phương tiểu tử, đừng nói lời vô ích, cũng không được học theo Kiếm Si kia. Lão thân đã sống lâu như vậy, đã sớm lấy lại hết vốn liếng, hiện giờ nếu cần phải đi ra một bước này, vậy đương nhiên phải do lão thân đi, ngươi không được cướp. Lạc nha đầu trẻ tuổi như vậy lại có thể vì nhân gian đi tới chỗ kia, nàng do lão thân dạy dỗ, đạo lý nàng có thể hiểu, chẳng lẽ lão thân không thể hiểu?
- Lão thân đã sống đủ, chỉ không yên lòng về Lạc nha đầu…
- Ta biết ngươi vẫn muốn mang nàng trở về, nhưng ta lại không nắm chắc về kết quả này….
- Nhưng bây giờ ngươi nhất định phải đồng ý với ta….
Hình dáng lúc này của Lão tổ tông Vong Tình Đảo chỉ là một đứa trẻ, nhưng lúc nói chuyện vẫn mang bộ dạng già dặn.
- …… Cho dù thế nào vẫn phải mang nàng trở về, cùng thắp một nén hương cho lão thân!
…….
- Chúng ta tới với trận chiến này vốn nghĩ rằng chỉ cần trừ bỏ những mối họa cho nhân gian trong lòng sẽ không còn lo lắng, không ngờ trước khi chết còn thấy được uy hiếp của thiên ngoại. Tiểu tử, chuyện phía sau chúng ta không thể tiếp tục, tự ngươi làm đi!
Hai tay Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên chắp phía sau, nhẹ nhàng cười nói với Phương Nguyên:
- Về phần Hồng Nhi nhà ta...
- .... Ha ha, để nó dựa vào bản lĩnh của chính mình thôi.
........
- Truyền thừa cũng đã lưu lại, còn có gì để lưu luyến?
Thành chủ Bát Hoang Bạch Bào Chiến Tiên nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Nếu có cơ hội hãy cho ta biết bốn vị đồ nhi kia, cả đời này của lão phu cũng không hối hận!
...........
Mở miệng tiếp theo chính là Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì, hắn nhìn về phía Phương Nguyên, lại không biết nói gì, qua hồi lâu chỉ lắc đầu nói:
- Tranh đấu kiếm đạo tai hại rất lớn, Phương tiểu hữu, lão phu đã đi sẽ không trở về. Vô Khuyết Kiếm Đạo có ngươi, chỉ sợ Tẩy Kiếm Trì không còn cơ hội tranh đấu Khôi Thủ kiếm đạo, nhưng lão phu chỉ nguyện mượn bản mặt già nua này của mình cầu người để lại một con đường sống cho Tẩy Kiếm Trì?
........
- Chém giết ba Tôn yêu ma này cũng không xem như kết thúc, có mười Ma Tức Hồ cổ xưa này tồn tại, sớm muộn gì cũng sẽ sinh ra Thần Đế cường đại hơn nên lão phu đã chuẩn bị rất tốt, chuyện sau này ta sẽ không quan tâm!
Người mở miệng cuối cùng chính là Thiên Khôi Thánh Nhân, sắc mặt hắn có vẻ bình tĩnh nhất, nói với Phương Nguyên:
- Ta sẽ hoá thành Ma Ngẫu ổn định Hắc Ám ma tức này, nhưng hiện giờ thiên địa đã sửa, ta ở bên trong Hắc Ám ma tức sớm muộn gì cũng sẽ chuyển sang kiếp khác trở thành một sinh linh khác. Cho nên Phương Nguyên Thánh Nhân, trong vòng trăm năm nhất định phải loại bỏ ta, tìm kiếm một phương pháp cứu nguy khác, lão phu không hy vọng có một ngày sẽ đứng ở phía đối lập với nhân gian, bị đám hậu bối ta che chở tới chém giết, chuyện đó... thật sự rất đáng buồn!
.......
Phương Nguyên cẩn thận lắng nghe từng lời của bọn họ.
Có thể đồng ý đã đồng ý, không thể đồng ý cũng đã đồng ý.
Thời điểm này trong lòng hắn tràn ngập cảm giác không thể nói thành lời, giống như trời chiều ngả về tây, dáng vẻ già nua nặng nề.
Như thấy được đại thế kết thúc, một thế hệ thiên kiêu sắp đi xa!
Trăm câu ngàn lời, hắn chỉ có thể cúi người thi lễ với các tiền bối:
- Vãn bối thay nhân gian tạ ơn các vị tiền bối!
.......
- Ha ha, đi thôi!
Nhìn bộ dạng vái chào của Phương Nguyên, nhóm lão tu đều phá lên cười.
Tay áo Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên run lên, đi nhanh về phía trước, cười nói:
- Trên đường xuống Hoàng Tuyền cũng sẽ không tịch mịch!
Thành chủ Bát Hoang cũng cười to, thi lễ với xung quanh.
- Các vị đạo hữu, không hẹn gặp lại!
Một khắc này Thiên Nguyên bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.
Chương 1802 Đến phiên một đời này (1)
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy trên khoảng không chiến trường kia có vô số Hắc Ám ma tức bắt đầu khởi động, như bóng đêm vô cùng thâm trầm, lại giống như một cự thú từ trên trời cao nhìn xuống nhân gian, bên trong ẩn chứa vô số tiếng gào thét của Hắc Ám ma tức, còn kèm theo tiếng hô phẫn nộ kinh hoàng của ba vị Chí Tôn Thần Đế. Bọn họ cảm giác được sự đáng sợ này liền liều mạng giãy dụa, rống to, Hắc Ám ma tức cũng gào thét khắp bốn phương, xông thẳng lên trời cao, sau đó lại vô cùng nặng nề trấn áp xuống dưới đại địa.
Loại thanh thế này không thể dùng lời nói để diễn tả.
Nhìn uy thế đáng sợ kia, trong lòng mỗi một người chỉ sinh ra một loại cảm giác!
Tuyệt vọng!
Bởi vì sức lực này vượt xa tưởng tượng của người thường, dường như không ai có thể ngăn cản.
Nhưng vào lúc đám mây đen kia hung hăng trấn áp về phía đại địa, đột nhiên phía trên đại địa xuất hiện một luồng quang hoa chói mắt vô cùng, lưu tinh giống như nghịch thiên mà lên, chủ động đón đánh mây đen ma uy vô tận kia. Nếu so sánh về uy thế, quang hoa kia dường như có chút mỏng manh hơn mây đen, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh khiến người ta kinh hồn bạt vía!
Ầm ầm!
Quang hoa chiếu thẳng vào trong mây đen, vang lên âm thanh kinh thiên động địa.
Thiên địa như vỡ ra, từ bên trong trận rung chuyển kia có thể nhìn thấy thấp thoáng nhiều thân ảnh, bọn họ đi tới đi lui, thần thông chói mắt, xé rách mây đen dày đặc, nắm giữ tồn tại bên trong mây đen, thi triển thần thông vô thượng trấn áp.
Khí lưu mạnh mẽ vô tận bắt đầu cuộn trào từ đầu này sang đầu khác của bầu trời.
Hào quang thần thông chói mắt bao phủ mười vạn dặm đại địa, chiếu sáng như tuyết, giống như ánh mặt trời chói chang buông xuống.
Trong khoảnh khắc này mọi người đều quay đầu đi, không thể nhìn thẳng vào hào quang chói lọi.
…..
Từ xa không biết có bao nhiêu tu sĩ ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn cảnh tượng này.
Phía bắc chiến trường, Thiên Cơ tiên sinh ngẩng đầu lên, hai mắt của hắn đã mù, chỉ còn lại vết máu.
Phía trên Nam Hải, rùa lớn run rẩy, thiên địa Trường Giang và Hoàng Hà nhấc lên từng cơn sóng dữ.
Trên một ngọn núi khác, mèo trắng như nhớ tới gì đó, không ngừng rống to, âm thanh bén nhọn giống như quỷ khóc.
Đạo tử Đông Hoàng Sơn chắp tay sau lưng lẳng lặng nhìn về phía chân trời, bàn tay dấu trong tay áo.
Lý Thái Nhất, Thái tử Cửu Trọng Thiên chậm rãi cúi đầu, không nói câu gì.
…..
Thật lâu sau thiên địa mới dần trở nên im lặng.
Tới khi ngẩng đầu lên liền thấy mây đen che phủ bên trong đại địa Thiên Nguyên đã biến mất không còn.
Thay vào đó là một ngày nắng đẹp.
Phía trên đại địa xuất hiện một vùng sương mù màu đen dày đặc, giống như bị sức mạnh nào đó cuốn tới đóng đinh ở một chỗ.
Thiên địa thay đổi thành một diện mạo mới, như những chuyện vừa rồi chưa từng tồn tại.
Chỉ có dấu vết núi sông bị tàn phá vẫn còn mới, ghi lại từng chuyện đã xảy ra.
Phương Nguyên đứng giữa không trung, gió mát thổi tới khiến thanh bào của hắn bay phấp phới, thoạt nhìn hắn có chút nản lòng, trên người tràn ngập vết thương, y phục đầy máu, tóc bay tán loạn, nhưng hắn vẫn đứng trên chiến trường. Hắn nhìn mây đen tản đi, ánh mặt trời lại quay về nhân gian, ánh mắt có chút chua xót nhìn thấy mọi thứ tan thành mây khói.
Qua thật lâu sau hắn mới chậm rãi hạ xuống từ trên bầu trời, đi qua vùng chiến trường không trọn vẹn.
Hắn nhặt một thanh ngân đao bị phá, phía trên còn có pháp ấn dấu vết của bệ sấm lớn trên đó, nhặt lên một cây phất trần bị cháy chỉ còn mỗi cán cầm, nhặt lên một bút son tràn ngập vết rách, nhặt lên một mảnh kính vỡ trên đan lô, nhặt lên một mảnh thiết nhỏ trên thiết phiến, sau đó tiếp tục đi về trước, chậm rãi nhặt lên một thanh tàn kiếm, một Cửu Long Bảo Ấn, một ngân thương, một quải trượng đầu rồng, một thanh thiết chuỳ…. Hắn đều lấy hết, cẩn thận cất đi, chỉ sợ sẽ làm hư một trong số chúng.
Mãi tới cuối cùng khi hắn đi tới bên cạnh chiến trường phía bắc, thấy một lão nhân hai mắt đổ máu, thân hình cứng đờ, bút lông trong tay còn để giữa không trung, lời văn phía trên quyển trục dưới bàn vẫn còn mới, loang lổ màu đỏ, sự tình vẫn chưa được viết xong.
Phương Nguyên cầm lấy bút lông kia, thay lão nhân viết xuống kết quả phía trên quyển trục:
- Thập Đế bị diệt, mười hai lão…. ngã xuống!
…….
Viết xong những thứ này, Phương Nguyên chậm rãi ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Trời xanh vô tận che khuất tầm mắt.
Nhưng dường như Phương Nguyên có thể cảm nhận được một vài tồn tại không biết được ở thiên ngoại vô tận kia, đang nhìn về phía nhân gian.
Sau đó quét mắt khắp bốn phương tám hướng, không biết có bao nhiêu Ma Tức Hồ đang sôi trào.
Có vô số Hắc Ám Ma Ngẫu chuyển sang kiếp khác trở về, đang có ý đồ gây rối.
Ngoài buồn trong gặp nạn, nhân gian bị vây ở giữa liền trở nên yếu ớt giống như ngọc lưu ly.
Nhưng không hiểu sao, Phương Nguyên nhìn thấy những chuyện này, trong lòng lại sinh ra một suy nghĩ.
Suy nghĩ này lại khiến hắn cảm giác đó là chuyện đương nhiên!
- Nhân gian vĩnh viễn sẽ không vong!
…….
Trong lòng bắt đầu phun trào một chút mạch nước ngầm cùng thuỷ triều, mênh mông cuồn cuộn, phập phồng không ngớt.
Hắn đi ngang qua vùng chiến trường, đi về phía đông, không đằng vân đạp mây mà dựa vào hai chân đi qua. Pháp tắc thiên địa hội tụ bên người, ngàn dặm cũng chỉ là một bước mà thôi, cảnh sắc xung quanh giống như lướt qua, như thực như ảo, mang theo chút không thật. Bản thân hắn ở trong khe hở thiên địa, duy nhất chỉ có thanh bào, màu sắc vẫn còn như cũ.
Chương 1803 Đến phiên một đời này (2)
này (2)
Cuối cùng hắn đi tới trên một ngọn núi cao, nơi này là một kỳ sơn bên cạnh Trung Châu, sườn núi tầng tầng sương mù, chim muông bay lượn trong rừng, mặt trời đã sắp buông xuống phía tây, tiến vào dưới đường chân trời, khiến thiên địa này nhiễm màu đỏ rực.
Một con mèo trắng từ trong chui ra, nhảy lên bờ vai của hắn.
Thân hình Phương Nguyên bất động, trường bào bị gió thổi bay phấp phới, chỉ lẳng lặng nhìn thiên hạ, kiên nhẫn chờ đợi.
Không lâu sau có một người từ phía đông đi tới, mặc áo bào trắng, đầu đội tử quan, khi đi tới, thiên địa dường như xem hắn thành trung tâm, không ngừng thay đổi tiêu điểm, ngay cả cỏ dại ven đường khi hắn đến gần cũng bị gió đè thấp đầu, như đang hành lễ.
Đạo tử Đông Hoàng Sơn cảm ứng được khí cơ của hắn liền tiến tới trước.
Nhưng người tới không chỉ có Đạo tử Đông Hoàng Sơn, phía nam có một nam tử mặc hắc bào, đẹp trai lịch lãm, diện mạo nho nhã, nhưng lúc này trên người lại quấn quanh sát khí, giống như một tên quỷ âm u. Hắn quỷ dị tới cực điểm xuất hiện ở dưới chân núi, sau đó biến mất, khi xuất hiện lại ở trên đỉnh núi, nhìn Phương Nguyên.
Khí cơ Phương Nguyên vừa động liền kéo tới không chỉ Đạo tử Đông Hoàng Sơn còn có Thái Tử điện hạ Cửu Trọng Thiên.
Một lúc sau phía bắc có kiếm khí gào thét, bảy luồng kiếm quang chói mắt giống như xuyên qua hư không tiến tới, đột nhiên dừng ở phía trên đỉnh núi, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng rồng ngâm, lộ ra bảy khí cơ như kiếm, khi thân ảnh hiện ra chính là Thất Tử Tẩy Kiếm Trì.
Phía tây có bốn người cưỡi Thiên Mã tiến tới, chính là Tứ Đồ thân cận của Thành chủ Bát Hoang.
Sau đó một nhóm thiên kiêu Trung Châu cũng xuất hiện.
Ba vị trưởng lão Vong Tình Đảo cũng chạy tới đây.
…..
Phương Nguyên chờ trên ngọn núi này, qua một đêm phía trên đã tụ tập rất nhiều người, có người đứng trên đỉnh núi, có người ở sườn núi, không nói lời nào, chỉ im lặng chờ đợi, không ai phá vỡ sự yên lặng lúc này.
Tới hừng đông chiếu sáng, rốt cuộc Phương Nguyên cũng ngẩng đầu lên nhìn người xung quanh.
- Một trận chiến nổ lên, Thiên Nguyên sẽ không còn những Cự Đầu!
Hắn nhẹ nhàng mở miệng, đồng thời nhìn về phía nhân gian.
Trong một đêm Thiên Nguyên đã biến đổi lớn, nếu nhìn xuống từ trên cửu thiên có thể thấy Thiên Nguyên to lớn này dường như biến thành một bàn cờ, phóng xuất ra vô số Ma Tức kinh người, quỷ dị vô cùng. Nhưng Hắc Ám Ma Ngẫu đang ngủ say bên trong, cho dù có bắt đầu chuyển sang kiếp khác hay không, cũng không biết có bao nhiêu chuyển sang kiếp khác thành công, vào thời điểm này không thể kiềm chế, đã điên cuồng đánh về phía nhân gian.
Mà an bài lúc trước của Tiên Minh cũng bắt đầu khởi động.
Từ lúc đám người Phương Nguyên đi U Châu, trước khi chiến với Thập Tôn Đế, Tiên Minh đã cân nhắc một số chuyện phía sau, cũng đưa ra chuẩn bị. Hiện giờ một đêm trôi qua, những chuẩn bị phía sau này đều được khởi động, các đại đạo thống, thế gia đều không có lựa chọn khác, chỉ nghênh đánh về phía Ma Tức Hồ bỗng nhiên bùng nổ này, mà những việc này ngay từ đầu Tiên Minh đã cố ý sắp xếp để tránh xuất hiện biến cố.
Giống như một đen một trắng, khi đặt cùng một chỗ sẽ phải giết hại lẫn nhau.
- Sớm muộn gì cũng sẽ tới, cho nên tới chậm một chút cũng không tốt bằng tới nhanh một chút!
Đạo tử Đông Hoàng Sơn nhìn thiên hạ, thản nhiên nói:
- Tất cả bố trí và an bài của Tiên Minh đều nằm trong tay ta, một trận chiến của nhân gian cùng Ma Tức Hồ đã được sắp đặt từ lâu, cũng chỉ có duy nhất một con đường thắng, phải nhìn xem chúng ta có thể đánh tới trình độ thế nào.
- Việc cần làm còn rất nhiều.
Phương Nguyên thấp giọng mở miệng, nói:
- Ma Biên, Hải Châu, Nam Hải, Yêu Vực, Tuyết Nguyên mỗi nơi đều phải có người tiến tới đón đánh. Đạo thống, thế gia, tông môn khắp nơi lòng người tán loạn, cần phải có người dẫn dắt, xuất động Tiên Quân cần phải có người chỉ huy, tài nguyên khắp nơi cũng cần phải có người điều phối….. quan trọng hơn chính là, nếu thế gian này có thêm người lánh đời thì cần phải chém chết từng người một.
Giọng nói lạnh lùng mang theo sát ý, dừng một chút mới đè nén sát ý này lại, lấy một quyển trục nói:
- Bên trong trận chiến này, chúng ta thôi diễn ra chỗ yếu của Ma Ngẫu để có thể nhắm vào đó, ngoài ra Thiên Nguyên phải xuất hiện thêm tu sĩ Đại Thừa mới, cũng phải có người sớm mưu tính rõ quá trình đại chiến trong Ma Tức Hồ. Lại giúp nhiều tu sĩ lớn dần lên, bên trong loạn thế cần phải bảo tồn thực lực, chuẩn bị đầy đủ để tránh trường hợp phải khoanh tay chịu chết khi đại kiếp nạn buông xuống sau mười năm nữa.
Hắn đã sớm nghĩ kỹ mọi chuyện, cho nên nói rất rõ ràng.
Chỉ là cho dù hắn cố gắng suy nghĩ thế nào vẫn luôn cảm thấy có rất nhiều chỗ sơ hở, bởi vì có rất nhiều chuyện phải làm.
- Suy nghĩ mình có thể làm cái gì đi!
Phương Nguyên không nói tiếp, chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên:
- Dù sao cũng không có người ở trên chúng ta!
Một câu nói vô cùng bình thường, nhưng vào tai chúng tu lại ẩn chứa chút chua xót.
Nhưng lúc này không ai bày tỏ thái độ, chỉ thoáng chấn động, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ nặng nề.
Người trên núi này hiển nhiên đã sớm chuẩn bị.
Trận đại chiến Thiên Nguyên ảnh hưởng lớn như vậy, là một cảnh tượng hỗn loạn vô cùng, ai cũng không thể thoát.
Mà bọn họ vốn muốn gánh vác trách nhiệm cuộc đại chiến này trên vai!
Chương 1804 Nhìn nhân gian, nhìn trên bầu trời
trên bầu trời
- Đại quân Ma Biên do chúng ta thống lĩnh, sẽ không có người lùi lại nửa bước!
Ma Biên tứ đồ bình tĩnh lên tiếng, gánh trên vai chuyện Bát Hoang Thành cần làm, sau đó bọn họ khom người thi lễ, bốn người lần nữa hoá thành lưu quang lao về phía tây. Hiện giờ bọn họ đã biết rõ chuyện mình phải làm, cũng không trì hoãn thời gian.
- Đệ tử Tẩy Kiếm Trì sẽ dốc hết toàn lực dùng Ma Ngẫu chuyển sang kiếp khác tẩy trừ Ma Kiếm của chúng ta!
Giọng nói đệ tử Tẩy Kiếm Trì cũng vô cùng bình tĩnh.
Sau khi dứt lời, bảy người bọn họ cũng cùng nhau rời đi, từ phía bắc rất xa có thể nhìn thấy một đám mây đang trôi, phía trên có vô số đệ tử Tẩy Kiếm Trì cầm kiếm đứng đợi. Sau khi bọn họ đón được bảy người liền hoá thành một luồng kiếm vũ, lập tức đi về phía tây, nhìn phương hướng có thể thấy nơi bọn họ tới chính là chỗ có Hắc Ám ma tức nồng đậm đáng sợ nhất.
Thiên kiêu Trung Châu thế gia cũng nói:
- Trung Châu không loạn, thiên hạ không loạn!
Dứt lời từng người bọn họ cũng rời đi, một tiên ảnh biến mất giữa hư không.
- Ta sẽ đi tới chỗ Ma Ngẫu cường đại nhất trong thiên địa, chỉ mong sẽ không chết nhanh như vậy....
Thái tử Cửu Trọng Thiên Lý Thái Nhất mỉm cười nói, từng bước rời khỏi đỉnh núi.
- Ta sẽ tự đi đầu quân....
- Ta sẽ tới Ma Biên để đảm bảo Cửu Thiên Thập Địa Tiên Ma đại trận được bày biện thuận lợi!
- Ta đi khắp nơi thuyết phục các đạo thống khắp nơi, cũng phải bảo đảm cho nỗi lo về sau
- Các vị đạo hữu, gặp lại trên chiến trường!
..........
Tới nhanh, đi cũng nhanh, nhân vật thiên kiêu khắp nơi sau khi gánh một phần trách nhiềm đều xoay người rời đi.
Trong lúc nhất thời, phía trên đỉnh núi này giống như lưu tinh bắn ra bốn phương, biến mất ở các nơi xa.
Vào lúc này lời nói mỗi người đều rất đơn gian, không có nửa câu vô nghĩa, đây cũng là vì họ biết mình phải gánh vác trọng trách thế nào, không biết kết quả cuối cùng ra sao nhưng lại không có cách nào bỏ xuống, bởi vì người thế hệ trước đã không còn, cho dù tu vi bọn họ thế nào, có chuẩn bị đầy đủ hay không, lúc này cũng chỉ có thể kiên trì bước tiếp.
Mãi tới cuối cùng, khi mọi người xung quanh đã rời đi gần hết, chỉ còn Phương Nguyên và Đạo tử Đông Hoàng Sơn.
- Có hai chuyện quan trọng nhất, một là nên tạo ra một con đường Đại Thừa mới, nếu không dù sao cũng phí công, hai là phải có một vị Thánh Nhân xuất hiện trên nhân gian, cam đoan tâm của các tu sĩ Thiên Nguyên sẽ không tán loạn, để tránh rối loạn từ đầu trận tuyến....
Đạo tử Đông Hoàng Sơn nói xong nhìn Phương Nguyên, suy nghĩ và lời nói của hắn không giống người khác. Vừa trầm ngâm vừa chậm rãi đi tới bên cạnh Phương Nguyên, một lát sau mới nặng nề nói:
- Trong thiên hạ, người có tư cách đảm nhiệm hai chuyện này chỉ có ta và ngươi, hiện giờ đại chiến đã bắt đầu, hai người chúng ta cũng sẽ không tiếp tục trốn tránh. Nói ra tính toán của ngươi, ngươi chọn chuyện nào?
Phương Nguyên quay đầu nhìn hắn một cái, nói:
- Hai chuyện đó đều do ngươi chịu trách nhiệm!
Đạo tử Đông Hoàng Sơn giật mình, nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ tới lúc này ngươi còn định nói đạo tâm của ta và ngươi chênh lệch!
Ngụ ý rất rõ ràng, lo lắng Phương Nguyên bị ảnh hưởng bởi trận chiến này, không muốn chịu bất kỳ trọng trách nào.
- Đạo tâm của ta chưa bao giờ kiên định bằng lúc này!
Phương Nguyên bình tĩnh trả lời hắn, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nói:
- Chỉ là ta tạm thời không quản được chuyện thiên hạ!
- Ngươi...
Đạo tử Đông Hoàng Sơn ngẩn người, đáy mắt có chút nặng nề.
Một lát sau hắn mới nói:
- Có cần thiết không?
Phương Nguyên nói:
- Vẫn phải có người đi làm!
Đạo tử Đông Hoàng Sơn trầm mặc, một lát sau hắn mới nói:
- Tiên Minh từng nói, nếu nhân gian này phải vong cũng còn một con đường lui, chính là thứ Hắc Ám Ma Chủ lưu lại, hiện giờ lại ở trong tay ngươi, ngươi đã sắp xếp thỏa đáng chưa?
Phương Nguyên tự nhiên biết hắn nói tới cái gì, trầm mặc một lúc bỗng nhấc tay đưa ra một tráp màu đen.
- Đều ở bên trong!
Hắn nói:
- Nếu nhân gian thật sự không có cơ hội chiến thắng thì hãy mở tráp này ra!
Đạo tử Đông Hoàng Sơn nhận lấy tráp, nhìn chằm chằm một lúc, gật gật đầu.
- Ta phải đi rồi!
Phương Nguyên không nói thêm gì, mang theo mèo trắng trên vai bay từ trên núi vào trong đám mây, thân hình biến mất không còn thấy gì, xa xa mơ hồ có thể nhìn thấy một Giao Long cùng một bóng đen đi theo phía sau hắn.
- Đây là một con đường còn sót lại sau khi nhân gian thật sự vô vọng sao?
Đạo tử Đông Hoàng Sơn nhìn tráp, biểu tình trên mặt rất khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung.
Hắn biết bên trong tráp này có cái gì, cũng biết nếu Thiên Nguyên rơi vào thời điểm nguy nan nhất, chỉ cần mở tráp này ra, hắn cùng rất nhiều người đều có hy vọng tiếp tục sống, cólà nhân gian này sẽ bị phá huỷ!
Đây là một hy vọng, cũng là một lời nguyền rủa!
Bởi vì không ai biết, một khi người Thiên Nguyên biết được phương pháp bí mật giúp sống sót sau đại kiếp nạn trong tráp này, còn bao nhiêu người dám chiến đấu chống lại mọi thứ, dùng tâm thái quyết liệt nhất đi nghênh chiến Độ Kiếp Ma Ngẫu, giành chiến thắng trong một trận chiến có phần thắng không nhiều....
- Thời điểm nhân gian tuyệt vọng nhất mới mở ra sao?
Nghĩ tới lời nói của Phương Nguyên, trên mặt hắn lộ ra nụ cười tự giễu:
Chương 1805 Con đường phi thăng (1)
- Nếu đã muốn đi lên con đường kia, vậy sao bây giờ không lấy ra để mọi người cùng nghiên cứu, tự mình thành công. Nếu không muốn đi con đường kia, cần gì phải lưu lại tai họa này để người ta rút lui?
- Ta cũng chỉ có thể làm một người xấu....
Lầm bầm lầu bầu, sau đó hắn mở tráp kia ra....
.... Sau đó hắn nở nụ cười khổ, có chút bội phục nhìn về phía Phương Nguyên rời đi.
Bên trong tráp này trống không!
......
- Hiện giờ Thiên Nguyên không còn tấm bia đá nào khác sao?
Từ trên núi đi xuống, Phương Nguyên vẫn luôn bước về phía trước, đồng thời nhỏ giọng nói.
Bên cạnh hắn đã không còn ai, Giao Long và Lữ Tâm Dao chỉ dám đi sau cách xa hắn, tất nhiên không nghe được. Mà hiện giờ chỉ có mèo trắng đứng trên vai hắn có thể nghe thấy, Miêu đại gia mập béo này cuộn tròn nằm trên vai hắn, ánh mắt dường như đang nhìn lên trời, cũng không biết đang lo lắng hay suy nghĩ chuyện gì.
Phương Nguyên đã quen với việc mèo trắng không phản ứng với vấn đề của hắn, nhưng lúc này hắn lại không ngừng lại mà vẫn tiếp tục nói:
- Sau một trận chiến này ta đã biết được, thì ra uy hiếp thật sự không phải tới từ nhân gian mà tới từ thiên ngoại....
- Những tồn tại kia là ai, vì sao bọn họ lại đánh xuống tai kiếp huỷ diệt Côn Lôn Sơn?
- Vì sao trong lòng họ có kiêng kị, lại vì một kiếm kia của Kiếm Si mà không tiếc gì đánh xuống tai kiếp huỷ diệt hắn?
- Bọn họ đang kiêng kị nhân gian cái gì, hoặc là nói....
- .... Đang sợ hãi cái gì?
............
Mèo trắng trầm mặc, trong cơ thể chỉ vang lên tiếng khò khè.
Phương Nguyên cũng không nóng lòng muốn biết câu trả lời, chỉ chậm rãi nói:
- Tấm bia đá trời giáng rốt cục có bao nhiêu khối? Ở Đại Tiên giới rất lâu chưa sinh ra liên hệ với nhân gian, sau khi luyện ra Hồng Mông đạo khí đã xảy ra chuyện gì?
- Trận đại kiếp nạn này tới quỷ dị như thế, như giòi trong xương!
- Rốt cục phía sau đại kiếp nạn có cái gì?
..........
Giọng nói Phương Nguyên vào lúc này vô cùng bình tĩnh, không có chút tình cảm.
Hắn đơn giản hỏi mấy câu.
Có vẻ vô cùng lý trí, suy nghĩ cũng vô cùng rõ ràng.
Nhưng mèo trắng lại không trả lời tất cả vấn đề của hắn.
- Ta muốn biết đáp án của tất cả những thứ này!
Phương Nguyên nói tới cuối cùng không hỏi thêm, chỉ bình tĩnh nói:
- Tấm bia đá còn lại kia rốt cục đã bị phá hay căn bản vẫn chưa tới nhân gian? Thông đạo phi thăng từ Thiên Nguyên lên Đại Tiên giới đều đã bị che giấu, phương pháp luyện chế của Hồng Mông đạo khí cũng bị che giấu, nếu không muốn để nhân gian biết vì sao còn lưu lại bia đá, nhưng nếu muốn nhân gian biết, vây là ai đã dùng sức mạnh không ai biết huỷ diệt tấm bia đá, hay không phải cùng một nhóm người?
Thời điểm hắn hỏi mấy vấn đề này đã quan sát phản ứng của mèo trăng.
Hắn loáng thoáng cảm giác được một chút nghi ngờ từ phản ứng của Bạch Miêu.
Mà khi nói xong những lời này, Phương Nguyên lại rẽ tới ngã ba đường. Hiện giờ hắn đang đi không có mục đích, dường như đã đi tới một con đường mòn thôn dã, phía trước có hai con đường, một là con đường lớn thẳng tắp thông về phía xa, một là đường mòn mọc đầy cỏ dại, thoáng ẩn thoáng hiện, Phương Nguyên đứng ở ngã rẽ, bình tĩnh nói:
- Nếu đã không có được bí mật từ trên tấm bia đá, như vậy ta phải tìm một phương pháp khác. Nếu nhân gian đã không tìm được đáp án, như vậy ta chỉ có thể tới Đại Tiên giới tìm đáp án.
Lông mao Bạch Miêu dựng thẳng, dường như có chút khẩn trương.
Phương Nguyên bình thản nói:
- Sự tồn tại của thông đạo phi thăng đã được che giấu, hơn nữa từ truyền thừa Hắc Ám Ma Chủ lưu lại có thể nhìn ra sự tồn tại của thông đạo phi thăng có liên quan tới đại kiếp nạn buông xuống, cho nên dù biết tới sự tồn tại của thông đạo phi thăng, ta cũng không thể tùy tiện mở ra. Nếu không chỉ sợ ta chưa tới được Đại Tiên giới, nhân gian đã bị tàn phá bên trong đại kiếp nạn.
Mắt mèo trắng trợn tròn.
Phương Nguyên nói tiếp.
- Nhưng ta biết còn có một cách có thể tiến vào Đại Tiên giới!
Hắn nhẹ nhàng vỗ về cổ mèo trắng, bình tĩnh nói:
- Miêu huynh, ta không biết ngươi tới từ đâu, nhưng ngươi chắc chắn không phải sinh linh nhân gian. Ta biết ngươi có phương pháp huyền bí, cách duy nhất có thể dẫn ta tiến vào Đại Tiên giới mà không kích phát đại kiếp nạn, đó chỉ có thể là ngươi.
Hắn nói:
- Dẫn ta đi!
Thân thể cuộn tròn mèo trắng trên bả vai Phương Nguyên dường như đang run rẩy, cũng giống như đang phẫn nộ. Nó cảnh giác nhìn bầu trời, lại chán ghét nhìn nhân gian, thật lâu sau không hề mở miệng dường như trong lòng đang nghĩ tới một số chuyện rối rắm và do dự, nhưng qua lúc lâu ánh mắt vẫn trở nên lạnh lùng, cái đuôi thật dài chỉ về phía trước.
- Cảm ơn!
Phương Nguyên thấp giọng nói, nhìn đường mòn bị cỏ hoang mọc thành bụi, không chút do dự bước qua.
Rốt cục đại kiếp nạn là chuyện gì xảy ra?
Ánh sáng tịch diệt tới từ thiên ngoại kia là cái gì?
Ai ở phía sau điều khiến tất cả mọi chuyện?
Trước khi Phương Nguyên tiến vào Đại Tiên giới đã ôm suy nghĩ này trong đầu, hắn cũng đã chuẩn bị tốt, cho dù tới Đại Tiên giới tìm được tồn tại thế nào cũng phải tìm đối phương để hỏi rõ ràng.
Có thể đối phương là tồn tại có cảnh giới cùng trình tự cao tới mức hắn không thể tưởng tượng, cũng có thể đối phương là thế lực mạnh mẽ tới mức hắn không thể chống lại, có lẽ bản thân còn chưa kịp mở miệng đã bị đối phương gạt bỏ, hắn cũng phải thử một lần!