-
Chương 161-165
Chương 161 Ta muốn lên núi (1)
Sau khi nói xong câu kia, Phương Nguyên đã đột nhiên xuất kiếm!
Hắn vốn không cần nghe câu nói tiếp theo của Trần Hư, trong lòng đã hiểu rõ.
Đơn giản là một người trong lòng còn có oán niệm, cùng với mấy người trong lòng cũng có oán niệm khác liên hợp lại, thương lượng bố trí gì đó, muốn mượn tay mình phát tiết một chút bất mãn của bọn hắn, cũng tranh thủ một chút cơ hội cho bọn hắn mà thôi.
Phương Nguyên không muốn làm thanh kiếm trong tay bọn hắn, cũng không muốn mượn thế của bọn hắn, bởi vì dưới cái nhìn của Phương Nguyên, sự thương lượng của mấy người này cũng không khác gì chuyện trước đây Ngô Thanh muốn mình làm, còn có việc Tiểu Kiều nhường cơ hội cho mình.
Cho nên hắn ngay cả nghe cũng không muốn nghe, thậm chí còn cảm thấy có chút chán ghét!
"Bá..."
Một kiếm lướt tới, hóa thành một đạo tuyết quang, thẳng cuốn về phía Trần Hư đang ngồi xếp bằng!
Tại thời khắc này, sắc mặt Trần Hư trở nên có chút phẫn nộ: "Phương Nguyên sư đệ, ngươi kiêu ngạo tới độ ngay cả lời của chúng ta ngươi cũng không muốn nghe? Chúng ta có thành ý muốn giúp ngươi, nhưng ngươi lại trực tiếp xuất kiếm, không biết liệu ngươi có từng nghĩ tới, ngươi đã có chút... đánh giá cao thực lực của mình?"
Vừa nói chuyện, ống tay áo của hắn vừa mở ra, một tiếng ầm vang, quanh thân có tử khí lưu chuyển, hoa mắt đến cực điểm!
Tử khí kia cực kinh người, lại có thể ngưng luyện hơn pháp lực thông thường rất nhiều, còn chưa thi triển pháp thuật đã có thể trực tiếp đả thương người.
Lúc này tử ý do Trần Hư thi triển đã phô thiên cái địa cuốn tới, giống như một tấm màn tím to lớn bao phủ lấy cả người hắn vào trong. Vẻn vẹn chỉ nhìn từ chiêu thức ấy đã thấy được Trần Hư bất phàm, hắn không chỉ có tu vi đạt đến Luyện Khí tầng sáu thượng giai, huyền công cũng tu luyện tới rất có thành tựu, cường đại hơn nhiều so với những đệ tử tiên môn kia, thật sự có tư cách tranh phong trong tiên môn...
"Có lẽ các ngươi đã đánh giá thực lực của mình quá thấp!"
Nhưng lúc này Phương Nguyên ý đã quyết, lại chỉ trầm giọng trả lời một câu, sau đó kiếm quang tăng vọt.
Hắn quyết ý tốc chiến tốc thắng, không muốn bị mộ khí trên người người này nhiễm phải, trong cơ thể lần đầu tiên vận chuyển Huyền Hoàng chi khí, "bá" một tiếng, kiếm quang sáng ngời như thể thiểm điện, đối mặt với Tử Khí Lưu Vân Quyết biến hóa vô tận do Trần Hư thi triển, hắn lại không chút thay đổi, chỉ có một kiếm hung ác chém xuống. "Roẹt" một tiếng, tử khí khắp bầu trời lại có thể trực tiếp bị xé nứt.
Trần Hư đột nhiên lấy làm kinh hãi, mới vừa rồi hắn còn xếp bằng trên tảng đá, không chút thay đổi, nay vội vàng nhảy dựng lên, song chưởng vỗ xuống, trong túi trữ vật bên hông bay ra hai tấm tử phù. Theo pháp lực của hắn truyền thụ, tử phù lóe lên vô số tia sáng!
"Trời xanh bất công, nếu không vì sao hết lần này tới lần khác chúng ta lại không chiếm được một con đường công bằng tiến tới?"
Trần Hư rống lớn, sau đó muốn ném tử phù về phía Phương Nguyên.
Nhưng tốc độ của Phương Nguyên nhanh tới kinh người, sau khi một kiếm phá tan tử khí, chỉ thoáng chốc hắn đã đến trước người đối phương. Ngay lúc này Trần Hư chỉ mới vừa nhảy dựng lên, đang muốn thôi động tử phù, nhưng Phương Nguyên lại không cho hắn có cơ hội ấy, tiện tay một chưởng cứng rắn vỗ qua, Trần Hư sợ hết hồn, thân hình vặn một cái trên không trung, chuyển đến phía sau tảng đá, muốn mượn tảng đá né tránh.
Nhưng một chưởng cứng rắn của Phương Nguyên vỗ tới tảng đá, pháp lực hùng hồn lại đột nhiên bạo phát ra, vỗ tới tảng đá chia năm xẻ bảy, Trần Hư núp ở sau lưng tảng đá cũng kêu lên một tiếng đau đớn ngã ra ngoài, tử phù cũng theo đó lặng yên phai nhạt đi...
"Trời xanh vốn bất công, ngàn vạn năm đến nay vẫn luôn như vậy, nếu không còn cần chúng ta hăm hở tiến tới làm gì?"
Phương Nguyên quơ quơ ống tay áo, không nhìn Trần Hư lấy một lần, trực tiếp xoay người đi thẳng về phía trước.
Mà sắc mặt Trần Hư lại trắng bệch, pháp lực cuồn cuộn, trong lúc nhất thời không cách nào bình phục nổi, ngay cả một câu cũng không nói nên lời.
"Phương Nguyên, ngươi quá cuồng vọng, Trần Hư sư huynh có lòng tốt muốn giúp ngươi, ngươi lại có thái độ gì thế?"
Lần này Phương Nguyên mới vừa đi không bao xa, bỗng nhiên, phía sau một gốc đại thụ vang lên một tiếng hét lớn lạnh lùng, theo giọng nói này, có người vỗ một chưởng trên đại thụ, chỉ nghe "rầm" một tiếng, lá trên đại thụ rơi rụng lả tả xuống, dưới pháp lực cường đại điều khiển, chúng lại như biến thành vô số lưỡi dao sắc bén muốn bao trùm Phương Nguyên vào trong!
"Đám người ngay cả giúp mình còn không có đảm lượng, còn dám nói có lòng tốt giúp ta?"
Thân hình Phương Nguyên đột nhiên biến mất ngay tại chỗ, lúc hắn lại xuất hiện lần nữa, đã một kiếm đâm về phía người đằng sau gốc cây.
"Ngươi..."
Người nọ kinh hãi, song chưởng vỗ ra, cuồng phong gào thét, hắn muốn mượn gió ẩn tích, đồng thời hét lớn: "Đã tới lúc này rồi ngươi còn mạnh miệng, lẽ nào người không phải là một hạng người với chúng ta? Nếu không phải ngươi không thể tranh thắng bọn hắn trên Công Đức Bảng, làm sao phải cần mạo hiểm xông trận?"
"Định trụ cho ta!"
Phương Nguyên giang rộng tay trái, đè ép thẳng về phía cuồng phong kia, trắng trợn quấy đến cuồng phong không cách nào thổi nữa, sau đó một kiếm chĩa thẳng, gian nan đâm tới trước người người nọ, sau đó biến đâm làm vỗ, thân kiếm đập ngang qua, vỗ thẳng vào trước ngực người này, lại có thể vỗ hắn ta té bay ra ngoài, đụng lên trên một gốc đại thụ khác. Thấy sắc mặt người nọ xám trắng, lúc này hắn mới thu hồi pháp lực, quay đầu nhìn người nọ một cái, thản nhiên nói: "Trước khi ta cố gắng hết sức mình, hẳn sẽ không trốn đi oán trách, về phần ta không tranh thắng Công Đức Bảng, trực tiếp lên núi xông trận..."
Cầm ngược trường kiếm, hắn đi thẳng về phía trước, thản nhiên nói: "Đó chỉ là vì ta cảm thấy làm như vậy càng thống khoái hơn!"
"A, tốc độ hắn xông trận đã trở nên nhanh hơn..."
Vào lúc này, trên dưới Tiểu Trúc phong, trong núi trên không không biết có bao nhiêu con mắt đều đang nhìn Phương Nguyên xông Tiểu Trúc phong. Mới vừa rồi nhìn thấy Phương Nguyên xông liền hai ải, đánh bại một người, bọn hắn đã cảm thấy thực lực của Phương Nguyên không tầm thường, tâm bình ý tĩnh, nhưng lại không nghĩ tới tốc độ của Phương Nguyên đột nhiên được đẩy nhanh hơn rất nhiều, một người một kiếm thẳng tắp xông về phía trên Tiểu Trúc phong, tốc độ nhanh gấp mấy lần.
Chương 162 Ta muốn lên núi (2)
"Những người kia đều là hạng người thực lực không tầm thường trong tiên môn, tuy bình thường khiêm tốn, không nổi danh, cũng không triển lộ tài hoa trong quá trình tranh vị trí chân truyền, nhưng ai cũng không dám khinh thường bọn hắn. Không nghĩ tới Phương Nguyên lại có thể liên tục đánh bại mấy người bọn hắn!"
Vô số tiếng nghị luận nho nhỏ vang lên, mọi người đều có chút sợ hãi thán phục.
"Không phải nói người rảnh rỗi này đã hai năm không thăng cấp sao? Thực lực hắn biểu hiện ra lúc này cũng không phải Luyện Khí tầng bốn!"
"Đúng, pháp lực của hắn thật cổ quái, ta có thể cảm giác được nó rất mạnh, nhưng lại không biết đến tột cùng đó là cảnh giới gì!"
"Không chỉ như vậy, ta cảm thấy... hình như hắn còn chưa xuất toàn lực!"
Mắt thấy Phương Nguyên thế như chẻ tre xông lên trên núi, mọi người vây xem đều có chút nghiêm nghị.
Liên tiếp đánh bại vài cao thủ, sau đó lại xông Vu Sơn Tình Vũ Trận do bốn vị cao thủ tu luyện Tiểu Thanh Mộng Thuật thiết chế, Thất Quan Mạc Lâm Trận do sáu vị đệ tử tương đối âm hiểm, am hiểu võ pháp bày ra, còn có cuối cùng là Tam Đinh Thần Giáp Trận do ba mươi sáu vị đệ tử liên thủ...
Lúc đầu mọi người vây xem còn vừa nói vừa cười mà nghị luận, nhưng về sau, sắc mặt cả đám đều trở nên căng thẳng.
Cho dù là xông trận gì, Phương Nguyên đều là trường kiếm độc hành, tốc độ lại có khuynh hướng càng lúc càng nhanh...
Ngay từ đầu bọn hắn còn đang suy nghĩ xem lần xông núi này có phải là một chuyện cười hay không.
Nhưng tới hôm nay, cho dù Phương Nguyên còn chưa thành công, nhưng hắn tuyệt đối không phải trò cười...
"Tiên môn chính là như vậy, không có công bình hay không..."
"Đường ở dưới chân, trước đạp lên cao sơn sau lại bàn chuyện khác!"
Một đường chinh chiến, một đường vọt tới, đạo tâm của Phương Nguyên cũng dần trở nên kiên định.
Khi chiến đến người cuối cùng, lại là Tiêu Viễn Chí trước đây đã từng bị thương, nhưng hôm nay vẫn ngăn ở trước mặt hắn. Vị này đã từng là người đứng đầu Công Đức Bảng, nhưng đã thụ thương, vô lực không thể chính diện đấu pháp với Phương Nguyên, lại tế ra một Dạ Mạc pháp bảo, khiến Phương Nguyên lâm vào một mảnh đen tối, không nhìn thấy bất kỳ vật gì, con đường phía trước bị đứt đoạn, hư vô mờ mịt, phảng phất như đã đi tới tận cùng thế giới...
Nhưng vào lúc đó, Phương Nguyên lại cảm thấy tâm niệm hiểu rõ, đối mặt với hắc ám, hắn nở nụ cười: "Ta muốn leo lên cao sơn, đây chỉ là chuyện của ta, cho nên ta không nghĩ tới chuyện người khác có được trưởng bối dẫn lên núi hay không, có đi được con đường thông thuận hơn ta hay không, thậm chí là có người nào vừa sinh ra đã ở trên núi, ta chỉ muốn lên núi mà thôi, cho nên dù có không công bằng hơn nữa, núi này ta vẫn phải lên, một bước này vẫn phải bước ra..."
"... Bởi vì không lên núi, vĩnh viễn sẽ không thể biết được mình mạnh bao nhiêu!"
Câu nói sau cùng vừa thốt ra, hắn một kiếm xuất thủ, kiếm quang như điện bay thẳng cửu tiêu, màn đêm thâm trầm chung quanh bị xé nứt, thiên địa lại trở thành một mảnh sáng rõ, trong ánh mắt hoảng sợ của Tiêu Viễn Chí, Phương Nguyên mặc thanh bào xông thẳng tới chân trời...
Chỉ một chốc như vậy, hắn đứng giữa không trung, giống như lưu tinh vọt thẳng về phía Công Đức Thạch Bích.
Thình thịch!
Hắn rơi từ giữa không trung xuống, vững vàng rơi trên mặt đất, đập mặt đất ra một cái hố.
Sau đó hắn mới chậm rãi đứng thẳng lên, thanh bào bị gió núi thổi bay phấp phới, hắn nhìn bốn người phía trước.
Bốn người Lệ Giang Hàn, Thái Hợp Chân, Vương Côn, Kỳ Khiếu Phong ngăn ở trước người hắn, mà phía sau bốn người này lại là vỏ kiếm hắn đã lưu tại trước Công Đức Thạch Bích hôm qua. Lúc này cả bốn người đều có chút nghiêm túc nhìn hắn, thật lâu không nói lời nào, nhìn sau lưng Phương Nguyên, trên đường hắn tới là từng mảnh từng mảnh hỗn độn, trong lòng bốn người đều có chút nặng nề, trong mắt đều là lạnh lẽo.
"Không nghĩ tới ngươi lại có thể xông đến nơi đây..."
Qua một lát, Lệ Giang Hàn mới mở miệng, giọng nói thật thấp, trong đó còn mang theo một luồng khí lạnh.
"Tuy rất không muốn thừa nhận, thế nhưng ta không thể không nói, ta thật sự có chút ngưỡng mộ ngươi..."
Vương Côn cười một tiếng, lắc đầu, thở dài nói.
"Chẳng qua ngươi cũng chỉ tới đây!"
Thái Hợp Chân mở miệng nói: "Lúc đầu chúng ta đã thương lượng, chúng ta sẽ đơn độc đấu với ngươi, thậm chí chúng ta còn tranh cãi một phen về thứ tự xuất thủ, rất sợ những người khác đánh bại ngươi thì chính mình sẽ không còn cơ hội nữa. Thế nhưng khi nhìn thấy quá trình ngươi lên núi ban nãy, bốn người chúng ta đã thay đổi ý định, chúng ta quyết định đồng loạt ra tay, hy vọng ngươi sẽ không cảm thấy chuyện này không công bằng..."
Lệ Giang Hàn cũng gãi gãi đầu, nói: "Nếu đây là chuyện của chúng ta, chắc chắn chúng ta không thể bắt nạt ngươi như vậy, chẳng qua vị trí chân truyền quá trọng yếu, chúng ta không thể tùy tiện buông tha như vậy, đường là chính ngươi chọn, cam chịu số phận đi!"
Trong bốn người, chỉ có Kỳ Khiếu Phong không nói gì, chỉ là sắc mặt vô cùng âm trầm.
Mà nghe xong những lời này, Phương Nguyên lại chỉ nhẹ nhàng cười cười, nói: "Bốn người đánh một mình ta, đương nhiên là không công bằng!"
Bốn người nghe xong lời này, sắc mặt lập tức có chút khó coi.
Nhưng rất nhanh Phương Nguyên đã vừa cười vừa nói tiếp: "Nhưng ta vẫn sẽ tiếp nhận trận chiến này!"
Nói đến đây, hắn quay đầu lại, nhìn thoáng qua đường nhỏ trong núi, có chút tự giễu cười cười, nói: "Ban nãy ta còn từng nói với mấy vị kia không nên oán trách số mệnh bất công, chỉ cần tiếp nhận là tốt rồi, bởi vì ngoại trừ tiếp nhận, chúng ta còn có thể làm gì đây?"
Nói đến chỗ này, năm ngón tay trái của hắn trảo một cái!
Gió lớn thổi ào ào, trực tiếp cuốn về phía trước, cuốn về phía bốn người kia!
"Cho nên, bốn người các ngươi cùng lên đi, ta sẽ làm như ta rất vui lòng..."
Chương 163 Nhất Định Thành Danh (1)
Một đạo cuồng phong gào thét lên, trực tiếp cuốn về phía bốn người đối diện.
Bốn người kia, Lệ Giang Hàn, Vương Côn, Thái Hợp Chân, Kỳ Khiếu Phong đều là đệ tử đỉnh tiêm của Tiểu Trúc phong, không chỉ có thiên phú bản thân cực cao, thực lực cực mạnh, càng có được nội tình vô tận. Bất kỳ một người nào đều là đối thủ mà Phương Nguyên không thể khinh thường. Đối mặt với bốn người bọn họ liên thủ, không hề nghi ngờ là Phương Nguyên sẽ ăn thua thiệt cực lớn, thế nhưng mà lúc này Phương Nguyên lại không nói gì nhiều!
"Có trận chiến này, cho dù là ai trong bốn người chúng ta trở thành chân truyền đều cũng sẽ là một vết nhơ!"
Lúc này Lệ Giang Hàn uy nghiêm mở miệng, trong giọng nói lại có chút tiếc nuối: "Chân truyền là không thể bại, là phải suất lĩnh một đám sư đệ sư muội hiệu lực cho tiên môn, mà bốn người chúng ta liên thủ đánh bại ngươi, dù sao cũng không thể bảo là bất bại được. . ."
"Từ trên điểm này mà nói, ta rất là hận ngươi!"
Lúc vừa dứt lời, ánh mắt hắn cũng đột nhiên phát lạnh, hung phong bốn phía đạp một bước đi ra, trực tiếp ra tay, một đạo pháp quyết bốc lên, một thân pháp lực lưu chuyển cực nhanh, bên trong pháp lực xanh mờ mờ thình lình xen lẫn từng tia từng sợi ánh vàng, cuốn ngược lên bầu trời. Sau đó từ bên trong lại xuất hiện một tôn Thần Tướng cao chừng ba trượng, bộ dáng không khác Lệ Giang Hàn là mấy, nhưng người lại mang kim giáp, uy phong ngập trời, cầm binh khí trong tay đập xuống đầu Phương Nguyên, kỳ thế như khai thiên tích địa vậy. . .
"Âm Dương Ngự Thần Quyết!"
Lệ Giang Hàn tu luyện chính là Âm Dương Ngự Thần Quyết bên trong Thanh Dương Tứ Pháp, mà hắn lại đã tu luyện pháp quyết này đến cảnh giới tiểu thành, có được một tôn Thần Tướng, loại Thần Tướng do pháp lực ngưng luyện thành này có lực lớn vô cùng, hung mãnh cuồng bạo, đáng sợ nhất là cận chiến. Vừa mới hiển hóa ra ngoài thì cự phong do Phương Nguyên gọi ra liền đã bị một thân khí thế hung ác của nó xé rách không thấy tăm hơi, quả là có khí thế vô địch. . .
Phương Nguyên một tay cầm kiếm, không muốn đỡ lấy một kích giống như cự sơn áp đỉnh kia, bước chân co rụt lại, thân hình đột ngột lui về phía sau hơn ba trượng. Thần Tướng kia gào thét, đột nhiên nhào lên, nhưng Phương Nguyên lại đột ngột bước lên một bước, kiếm quang như điện. . .
"Hưu. . ."
Một kiếm này của hắn trực tiếp chỉ hướng Lệ Giang Hàn, kiếm khí sâm nhiên đến cực điểm.
"Đây là đấu pháp quái quỷ gì, có bản lĩnh thì ngươi cùng ta liều mạng a. . ."
Lệ Giang Hàn nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, vội vàng biến ảo pháp ấn, muốn triệu hồi Thần Tướng đến trước người.
"Phương sư đệ, sau trận chiến này, cho dù thua ở trong tay chúng ta thì ngươi cũng nhất chiến thành danh!"
Còn Thái Hợp Chân bên cạnh, lúc này thấy Lệ Giang Hàn gặp nạn, kiếm đạo của Phương Nguyên đi quá nhanh, chỉ e Lệ Giang Hàn trở về thủ không kịp, lúc này cũng than tiếc một tiếng, chợt nghe thì giống như nàng nói không có gì đặc biệt, nhưng giọng nói của nàng lại trở nên có chút mơ hồ, nỉ non mờ mịt, giống như là nói mớ. Chẳng những là giọng nói của nàng, liền ngay cả cả người nàng đều giống như bỗng nhiên hòa tan vào hư không, cả người đều biến mất không thấy. Theo nàng biến mất, còn có tất cả màu sắc chung quanh nàng. . .
Tiểu Thanh Mộng Thuật!
Cũng là một trong Thanh Dương Tứ Pháp, là một loại huyễn pháp, có thể kéo người ta vào trong mộng.
Thế gian có không biết bao nhiêu yêu ma tà tu, đều hiểu được loại tà thuật này, nhân lúc người ta không để ý thì xâm nhập vào tâm thần, mà Thanh Dương tông đường đường là tiên môn chính đạo, tất nhiên không có khả năng tu loại cấp độ tà pháp không thể lộ ra ngoài ánh sáng kia, bởi vậy bọn hắn thôi diễn ra Tiểu Thanh Mộng Thuật, thiếu đi mấy phần âm trầm quỷ dị, lại nhiều hơn mấy phần bá đạo. Huyễn pháp khác đều là nhân lúc người ta không để ý, xâm nhập vào tâm thần, Tiểu Thanh Mộng Thuật thì lại là thông qua âm thanh cùng vận chuyển pháp lực, làm ảnh hưởng trực tiếp đến quá trình vận chuyển pháp lực của đối thủ, cưỡng ép kéo đối thủ vào trong giấc mộng, khiến ngươi không muốn ngủ cũng không được!
Cho dù là đối thủ có tâm chí kiên cường, nhất thời không bị Tiểu Thanh Mộng Thuật kéo vào trong mộng, cũng sẽ ảnh hưởng đến sự vận chuyển pháp lực, khiến cho thực lực của đối thủ giảm xuống một mảng lớn, đến lúc này, trợ thủ của mình liền có thể thừa cơ tiến lên chế ngự cường địch. . .
Có thể nói, Tiểu Thanh Mộng Thuật này chính là đòn sát thủ lúc hỗn chiến!
Bây giờ Phương Nguyên chính là như thế, hắn vừa mới lách mình lui lại, liền nghe được âm thanh của Thái Hợp Chân, mặc dù hắn phản ứng cực nhanh, rất nhanh liền ý thức được trong giọng nói của Thái Hợp Chân có gì đó quái lạ, không thể lắng nghe. Nhưng dù sao không có cách nào che lỗ tai lại, pháp lực vẫn bị ảnh hưởng một chút, pháp lực vận chuyển chậm lại, thân pháp cũng có vẻ hơi trì trệ, giống như có xiềng xích vô hình cuốn lấy hai chân của hắn!
Lúc đầu Phương Nguyên vốn muốn mượn cơ hội dẫn dụ Thần Tướng rời khỏi, sau đó kiếm chỉ Lệ Giang Hàn, nhưng không nghĩ đến lại bị Tiểu Thanh Mộng Thuật làm ảnh hưởng, kể từ đó, hắn đã không kịp tiếp tục vọt tới bên người Lệ Giang Hàn, Thần Tướng sau lưng đối phương cũng gấp gáp đánh về phía hắn, khí diễm hung ác điên cuồng, hầu như đã khiến hắn cảm giác tóc gáy phía sau lưng dựng đứng lên, liền cũng chỉ có thể điểm mũi kiếm xuống mặt đất, dựa thế nhẹ nhàng bay vút về phía sau, đồng thời tay trái bắt ấn, nhẹ nhàng điểm một cái, đột ngột bảy tám đạo phong nhận xuất hiện ở giữa không trung, trực tiếp đánh về phía một khoảng không!
"Phản ứng thật nhanh. . ."
Chương 164 Nhất Định Thành Danh (2)
Thái Hợp Chân nhịn không được lấy làm kinh hãi, nàng lúc này thi triển Tiểu Thanh Mộng Thuật, cả người đều trở thành cái bóng nhàn nhạt, không nhìn kỹ đều không phát hiện được nàng, lại không nghĩ rằng Phương Nguyên liền trực tiếp đánh ra mấy đạo phong nhận về phía mình, thế mà lại cực kỳ chuẩn xác. Dường như là hắn dùng một mắt liền khám phá ra huyền công của mình, trong lòng nàng kinh ngạc, cũng theo bản năng liền muốn né qua một bên.
"Hắn muốn buộc ngươi lui lại, không được mắc mưu của hắn!"
Nhưng cũng ngay vào lúc này, trước người nàng xuất hiện một làn gió thơm, lại là Vương Côn đến trước người nàng, mùi hương trên người khiến nàng có chút hoa mắt chóng mặt, thế nhưng lời nói của hắn cũng nhắc nhở nàng, vội vàng cắn chặt hàm răng, không có buông pháp ấn trong lòng bàn tay ra!
"Ngươi quả thực rất lợi hại, sau trận chiến này, bất kỳ ngươi thắng hay thua thì Vương Côn ta cũng sẽ nhận người bằng hữu này!"
Vị công tử ca xinh đẹp kia che Thái Hợp Chân lại, cũng cười phá lên: "Đương nhiên, hiện tại vẫn là không thể nhường. . ."
Song chưởng của hắn nhấn một cái về phía trên mặt đất, lòng bàn tay phun ra nuốt vào tử ý, thế mà hiện lên sương mù tím vô tận, cũng chính là Tử Khí Lưu Vân Quyết giống như Trần Hư thi triển, chỉ là bên trong Tử Khí Lưu Vân Quyết mà hắn thi triển lại nhiều hơn mấy phần quỷ dị biến hóa, sương mù tím trong nháy mắt tràn ngập ra, thế mà giống như là một tòa đại trận quỷ dị bao phủ Phương Nguyên tại bên trong, sau đó sương mù tím dần dần ngưng kết, cũng trở nên càng ngày càng nặng. Phương Nguyên bị bao phủ trong đó chỉ có thể thủ thế, trong lúc nhất thời không thể đột phá trùng vây. . .
"Thắng. . ."
Ba người bọn họ liếc nhau một cái, cười rộ.
Nếu như là một người trong bọn họ, tại dưới kiếm pháp xuất quỷ nhập thần, cùng pháp thuật thuần thục đến cực điểm, hình như đã vận chuyển tới độ hạ bút thành văn kia của Phương Nguyên, chỉ sợ đều không có hy vọng thắng lợi. Thế nhưng mà ba người bọn họ liên thủ liền không giống với lúc trước, mỗi người đều thi triển một đạo thần thông mạnh nhất của mình, bổ sung chỗ thiếu cho nhau, uy lực tăng lên này căn bản cũng không phải là gấp đôi gấp bốn, mà là khủng bố không chịu nổi!
Huống chi, lúc này còn có một Kỳ Khiếu Phong còn chưa kịp ra tay?
"Một người đấu với ba người, vẫn là quá miễn cưỡng, căn bản không có cơ hội ra tay a. . ."
"Đúng a, ba người sư huynh Lệ Giang Hàn cũng vô cùng cẩn thận, vừa lên liền thi triển ra thần thông mạnh nhất của mình, hoàn toàn không có ý khinh địch, lại vứt bỏ hiềm khích lúc trước, chiếu cố lẫn nhau. Tại dưới cục diện bực này, bên trong cùng cảnh giới làm sao có thể có người là đối thủ của bọn họ?"
Trên dưới Tiểu Trúc phong, mọi người đều nhỏ giọng cảm thán.
Cho dù là đệ tử tiên môn Tiểu Trúc phong, hay là đám người chấp sự vây xem vào lúc này đều lắc đầu thở dài.
"Ha ha, còn tưởng rằng sẽ có trò hay để nhìn, hóa ra cũng chỉ là tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ!"
Lúc này, bên ngoài vách núi phía Tây Tiểu Trúc phong, đang có một vị nam tử trẻ tuổi mặc áo tím chắp hai tay sau lưng, chân đạp phi kiếm đứng ở trong hư không. Trên mặt hắn mang một nụ cười lạnh lùng nhìn xem Phương Nguyên từ chân núi giết tới trước Công Đức Thạch Bích, lại nhìn xem hắn bị ba người Lệ Giang Hàn vây khốn, trên mặt lại nhịn không được lộ ra vẻ chế nhạo: "Sư tôn để cho ta tới suất lĩnh đám đệ tử Tiểu Trúc phong này nhập Ma Tức hồ thí luyện, hiện tại xem ra đều là một đám phế vật, hoặc là cuồng vọng tự đại, không tuân quy củ, xông loạn sơn trận cái gì, chỉ là lòe người mà thôi!"
"Mấy tên khác cũng là phế vật, thế mà đơn đả độc đấu cũng không dám, còn muốn liên thủ?"
Tại bên cạnh hắn, lại có hai đệ tử cười theo nói: "Tu luyện tại Tiểu Trúc phong dù sao cũng chỉ là một bọn tay mơ, từ lúc nhập môn đến nay, tính toán đâu ra đấy, tu luyện cũng chỉ hơn ba năm một chút, thế thì có thể biết được cái gì, sau này Lưu sư huynh cần phải hảo hảo dạy bọn họ!"
Nam tử mặc áo tím kia hừ lạnh một tiếng, nói: "Lúc đầu ta cũng muốn dạy bọn hắn hiểu quy củ một chút, nhưng bây giờ lại không có hào hứng!"
Nói đi, hắn phất ống tay áo một cái, liền muốn ngự kiếm mà đi.
Nhưng cũng chính vào lúc này, hắn bỗng nhiên khẽ giật mình, kinh ngạc quay đầu, nhìn sang phía trên núi.
"Tam Nguyên Trúc Kiếm Thuật. . ."
Lúc này, phía trước Công Đức Thạch Bích, không tính Phương Nguyên mà nói thì tổng cộng có bốn người, mà ba người trong đó ra tay cũng miễn cưỡng chế trụ được Phương Nguyên, vừa vuốt mồ hôi lạnh một cái, chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên Kỳ Khiếu Phong bên cạnh tế lên phi kiếm. . .
"Hắn đã không chống đỡ nổi, ngươi còn nhất định phải. . ."
Lệ Giang Hàn quay đầu nhìn sang Kỳ Khiếu Phong, cười lạnh một tiếng, bốn người bọn họ vốn là đã thương lượng xong nên làm như thế nào, nếu như ba người bọn họ ra tay cũng còn không chế trụ nổi Phương Nguyên mà nói, Kỳ Khiếu Phong liền sẽ theo sát lấy xuất kiếm, bức lui Phương Nguyên ba trượng. Nhưng bây giờ Phương Nguyên đã bị chế trụ, Kỳ Khiếu Phong liền không có cần thiết tiếp tục ra tay, không nghĩ tới hắn vẫn không nói một lời liền ra kiếm!
Ba người bọn họ nhất thời còn tưởng rằng Kỳ Khiếu Phong muốn tham gia náo nhiệt, nhưng đột nhiên cảm giác không đúng!
Một kiếm kia của Kỳ Khiếu Phong sắc bén vô cùng, mang theo sát khí bừng bừng, cứ thế trực tiếp chém tới Phương Nguyên trong sương mù tím!
Cho dù nói như thế nào, một kiếm này đều quá ác độc rồi!
Chương 165 Một Kiếm Chém Tới (1)
Từ sau khi từ Thái Nhạc thành trở về, tính cách Kỳ Khiếu Phong đã thay đổi lớn, không còn có bộ dáng hòa khí nhìn thấy ai cũng mỉm cười, mà là âm trầm như là một tòa tượng đá. Cho dù bây giờ trong tiên môn đều đang đồn nói chuyện cười của hắn, hắn cũng giống như không nghe thấy vậy, cả ngày đều trầm mặc ít nói giống như là một tòa núi lửa tĩnh mịch nhiều năm. Tận đến giờ phút này, hắn đột nhiên ra kiếm, ba người khác thậm chí đều có chút không rõ đây là có chuyện gì, còn không có kịp phản ứng thì một kiếm này cũng đã bay vào trong sương mù tím. . .
Thời khắc này, hắn đang đối mặt với sương mù tím, ai cũng không có phát hiện trong mắt của hắn có một vòng âm trầm!
"Tử Khí Lưu Vân Quyết, Âm Dương Ngự Thần Quyết, Tiểu Thanh Mộng Thuật quả nhiên không hổ đều là truyền thừa tiên môn, rất nhiều chỗ kỳ diệu, nếu không phải cùng mấy vị đồng môn tu vi cao nhất này giao thủ, ta cũng không lĩnh ngộ được nhiều huyền cơ như vậy. Xem ra, sau này nếu có cơ hội phải lĩnh giáo thật nhiều hơn mới được, đây đều là trí tuệ, tâm huyết kết tinh của tiền nhân lưu lại, rất có ích lợi đối với việc khai ngộ. . ."
Phương Nguyên bị vây ở trong sương mù tím, thấy đám ba người Lệ Giang Hàn, Thái Hợp Chân, Vương Côn ra tay huyền diệu, trong lòng rất có cảm xúc, lập tức không vội mà thoát vây đi ra, đang nhớ lại chỗ huyền diệu trong đó. Chợt vào lúc này, hắn ý thức được gì đó, quay đầu nhìn lại liền thấy được đạo phi kiếm đột tiến trong sương mù tím như chớp giật kia, cũng nhìn thấy mặt Kỳ Khiếu Phong quay về phía mình!
Hắn lập tức nghĩ tới điều gì, ánh mắt lạnh lẽo.
Mà Kỳ Khiếu Phong vốn là một mặt sát khí, cắn chặt hàm răng, thậm chí có chút khoái ý khốc liệt.
Nhưng mà hắn đột nhiên thấy được Phương Nguyên xoay đầu lại, cũng nhìn thấy con mắt bình tĩnh đáng sợ kia của Phương Nguyên, trong lòng chợt khẽ run rẩy, cả người đều có chút hoảng loạn, phía sau lưng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, bỗng nhiên cũng có chút hối hận vì đã ra một kiếm kia. . .
"Huyền Hoàng Nhất Khí. . ."
Ánh mắt Phương Nguyên chỉ là nhìn chằm chằm Kỳ Khiếu Phong, không có nửa phần tình cảm, nhưng con ngươi của hắn tại lúc này lại trở thành thanh sắc nhàn nhạt. Cùng lúc đó, pháp lực quanh người hắn cũng đột nhiên nhấc lên lặng yên không một tiếng động, càng ngày càng mãnh liệt, lại có một loại cuồng phong rít gào chi ý, mà sương mù tím chung quanh giống như thực chất kia cũng tại phía dưới cơn cuồng phong gào thét này mà rung động!
"Không tốt. . ."
Lúc đầu đám người Lệ Giang Hàn hơi kinh ngạc Kỳ Khiếu Phong tại sao lại ra một kiếm này, chợt ý thức được không đúng, đột nhiên quay đầu nhìn lại Phương Nguyên trong sương mù tím, sau đó đồng thời kêu to, ba người thoáng cái tập trung tâm thần đến cực điểm!
"Hô. . ."
Chỉ trải qua không đến nửa hơi công phu, sương mù tím bao phủ Phương Nguyên lại kia cũng đã chống đỡ không nổi, bỗng nhiên tản ra. Cùng lúc đó, phi kiếm của Kỳ Khiếu Phong cũng đã đến trước người Phương Nguyên, mà Phương Nguyên chỉ là nhàn nhạt nhìn xem Kỳ Khiếu Phong, cũng không nhìn phi kiếm một chút, liền duỗi tay trái ra giữ tại trong tay, năm ngón tay dùng sức, trực tiếp bóp phi kiếm mà hắn huyết luyện thành mảnh vỡ!
"Xùy. . ."
Tâm thần của Kỳ Khiếu Phong cùng phi kiếm tương hệ, phi kiếm bị hủy, thần hồn hắn cũng rung chuyển, trong lúc đó phun ra một ngụm máu tươi, nhưng thương thế chỉ là phụ, càng quan trọng hơn là đau lòng, giọng nói giống như run lên kêu: "Ta. . . Phi kiếm của ta. . ."
Bọn hắn tu luyện Tam Nguyên Ngự Kiếm Thuật, một thân bản lĩnh đều ở trên phi kiếm, nhất là tế luyện phi kiếm vô cùng hao tổn tiền tài. Trong hơn ba năm này, hắn hình như móc rỗng một nửa vốn liếng của Kỳ gia bọn hắn, trong đó còn có đủ loại tài nguyên mà chính hắn kiếm được, cùng Ngô Thanh trợ cấp, lúc này mới luyện phi kiếm đến loại trình độ này, hơn phân nửa tiền đồ đều là ở trên thân kiếm, nhưng mà bây giờ. . .
. . . Thế mà bị hủy rồi?
Khó mà hình dung thời khắc này trong lòng của hắn tuyệt vọng cùng phẫn hận cỡ nào, hình như theo bản năng nhìn về phía Phương Nguyên!
Nhưng mà tại lúc hắn chân chính thấy được ánh mắt của Phương Nguyên, đột nhiên lại sợ. . .
Con mắt lạnh lùng của Phương Nguyên kia cũng đang quét tới trên người hắn, tuy không nói gì, nhưng Kỳ Khiếu Phong lại cảm giác toàn thân rét run!
Hắn biết ánh mắt kia đại biểu cho thứ gì!
Mọi biến hóa đều trong nháy mắt, đám người Lệ Giang Hàn cũng không phát giác được, chỉ là kinh hoảng kêu to: "Đây là có chuyện gì?"
"Làm sao pháp lực của hắn lại mạnh như vậy?"
Trong tiếng kêu to, các loại huyền công Âm Dương Ngự Thần Quyết, Tiểu Thanh Mộng Thuật đồng thời được phát huy ra!
"Hô!"
Thần Tướng trên đỉnh đầu Lệ Giang Hàn kia gào thét vô thanh, một quyền như cự nhai (sườn núi lớn) đập xuống đầu Phương Nguyên. Mà tại lúc này, Phương Nguyên thế mà không tránh không né, trực tiếp đáp lại một quyền tới, pháp lực xanh mờ mờ quanh người trong nháy mắt tăng lên mấy lần, cũng khiến cho lực lượng của hắn tăng lên mấy lần, đụng vào nắm đấm của Thần Tướng kia, lập tức đánh cho chung quanh cát bay đá chạy. . .
"Đăng" "Đăng" "Đăng" "Đăng"
Lệ Giang Hàn liền lùi lại gấp bội, ánh mắt như là gặp ma.
"Thế mà bằng nhục thân ngạnh kháng Âm Dương Ngự Thần Quyết của ta. . . Thần Tướng này của ta chẳng lẽ là giả?"
"Phương Nguyên sư huynh, ngươi làm sao thoát thân đi ra. . ."
Sắc mặt Thái Hợp Chân cũng đại biến, nhưng lời nói ra chợt trở nên yêu mị như cốt, lười biếng dính người. Mà theo lời nói kia vừa ra, trong hư không chung quanh cũng liền hiện đầy lười nhác chi ý nhàn nhạt, hình như có một loại lực lượng vô hình cưỡng ép làm cho người ta muốn ngủ thật say. Liền ngay cả Lệ Giang Hàn sau lưng nàng cũng nhịn không được lung lay đầu, hình như bị dư ba làm cho sợ hãi.
"Có thể nói chuyện cẩn thận hay không. . ."
Phương Nguyên lạnh lùng trả lời một câu, thế mà trực tiếp chuyển một cái trên không trung, liền nhìn về phía Thái Hợp Chân. Lúc nói chuyện đã vận chuyển pháp lực, khiến cho giọng nói của hắn cao vút vang vọng, giọng nói lười nhác mê hoặc kia của Thái Hợp Chân đã bị triệt tiêu đi nhiều vô kể. Ngay tại lúc Thái Hợp Chân kinh hãi, muốn tiếp tục thôi động Tiểu Thanh Mộng Thuật, kiếm quang sáng như tuyết của Phương Nguyên cũng đã chỉ đến trước mặt rồi!
Cảm thấy lạnh lẽo chi ý trên thân kiếm truyền đến, Thái Hợp Chân lập tức lúng túng, cười khổ nói: "Có thể. . ."
Sau khi nói xong câu kia, Phương Nguyên đã đột nhiên xuất kiếm!
Hắn vốn không cần nghe câu nói tiếp theo của Trần Hư, trong lòng đã hiểu rõ.
Đơn giản là một người trong lòng còn có oán niệm, cùng với mấy người trong lòng cũng có oán niệm khác liên hợp lại, thương lượng bố trí gì đó, muốn mượn tay mình phát tiết một chút bất mãn của bọn hắn, cũng tranh thủ một chút cơ hội cho bọn hắn mà thôi.
Phương Nguyên không muốn làm thanh kiếm trong tay bọn hắn, cũng không muốn mượn thế của bọn hắn, bởi vì dưới cái nhìn của Phương Nguyên, sự thương lượng của mấy người này cũng không khác gì chuyện trước đây Ngô Thanh muốn mình làm, còn có việc Tiểu Kiều nhường cơ hội cho mình.
Cho nên hắn ngay cả nghe cũng không muốn nghe, thậm chí còn cảm thấy có chút chán ghét!
"Bá..."
Một kiếm lướt tới, hóa thành một đạo tuyết quang, thẳng cuốn về phía Trần Hư đang ngồi xếp bằng!
Tại thời khắc này, sắc mặt Trần Hư trở nên có chút phẫn nộ: "Phương Nguyên sư đệ, ngươi kiêu ngạo tới độ ngay cả lời của chúng ta ngươi cũng không muốn nghe? Chúng ta có thành ý muốn giúp ngươi, nhưng ngươi lại trực tiếp xuất kiếm, không biết liệu ngươi có từng nghĩ tới, ngươi đã có chút... đánh giá cao thực lực của mình?"
Vừa nói chuyện, ống tay áo của hắn vừa mở ra, một tiếng ầm vang, quanh thân có tử khí lưu chuyển, hoa mắt đến cực điểm!
Tử khí kia cực kinh người, lại có thể ngưng luyện hơn pháp lực thông thường rất nhiều, còn chưa thi triển pháp thuật đã có thể trực tiếp đả thương người.
Lúc này tử ý do Trần Hư thi triển đã phô thiên cái địa cuốn tới, giống như một tấm màn tím to lớn bao phủ lấy cả người hắn vào trong. Vẻn vẹn chỉ nhìn từ chiêu thức ấy đã thấy được Trần Hư bất phàm, hắn không chỉ có tu vi đạt đến Luyện Khí tầng sáu thượng giai, huyền công cũng tu luyện tới rất có thành tựu, cường đại hơn nhiều so với những đệ tử tiên môn kia, thật sự có tư cách tranh phong trong tiên môn...
"Có lẽ các ngươi đã đánh giá thực lực của mình quá thấp!"
Nhưng lúc này Phương Nguyên ý đã quyết, lại chỉ trầm giọng trả lời một câu, sau đó kiếm quang tăng vọt.
Hắn quyết ý tốc chiến tốc thắng, không muốn bị mộ khí trên người người này nhiễm phải, trong cơ thể lần đầu tiên vận chuyển Huyền Hoàng chi khí, "bá" một tiếng, kiếm quang sáng ngời như thể thiểm điện, đối mặt với Tử Khí Lưu Vân Quyết biến hóa vô tận do Trần Hư thi triển, hắn lại không chút thay đổi, chỉ có một kiếm hung ác chém xuống. "Roẹt" một tiếng, tử khí khắp bầu trời lại có thể trực tiếp bị xé nứt.
Trần Hư đột nhiên lấy làm kinh hãi, mới vừa rồi hắn còn xếp bằng trên tảng đá, không chút thay đổi, nay vội vàng nhảy dựng lên, song chưởng vỗ xuống, trong túi trữ vật bên hông bay ra hai tấm tử phù. Theo pháp lực của hắn truyền thụ, tử phù lóe lên vô số tia sáng!
"Trời xanh bất công, nếu không vì sao hết lần này tới lần khác chúng ta lại không chiếm được một con đường công bằng tiến tới?"
Trần Hư rống lớn, sau đó muốn ném tử phù về phía Phương Nguyên.
Nhưng tốc độ của Phương Nguyên nhanh tới kinh người, sau khi một kiếm phá tan tử khí, chỉ thoáng chốc hắn đã đến trước người đối phương. Ngay lúc này Trần Hư chỉ mới vừa nhảy dựng lên, đang muốn thôi động tử phù, nhưng Phương Nguyên lại không cho hắn có cơ hội ấy, tiện tay một chưởng cứng rắn vỗ qua, Trần Hư sợ hết hồn, thân hình vặn một cái trên không trung, chuyển đến phía sau tảng đá, muốn mượn tảng đá né tránh.
Nhưng một chưởng cứng rắn của Phương Nguyên vỗ tới tảng đá, pháp lực hùng hồn lại đột nhiên bạo phát ra, vỗ tới tảng đá chia năm xẻ bảy, Trần Hư núp ở sau lưng tảng đá cũng kêu lên một tiếng đau đớn ngã ra ngoài, tử phù cũng theo đó lặng yên phai nhạt đi...
"Trời xanh vốn bất công, ngàn vạn năm đến nay vẫn luôn như vậy, nếu không còn cần chúng ta hăm hở tiến tới làm gì?"
Phương Nguyên quơ quơ ống tay áo, không nhìn Trần Hư lấy một lần, trực tiếp xoay người đi thẳng về phía trước.
Mà sắc mặt Trần Hư lại trắng bệch, pháp lực cuồn cuộn, trong lúc nhất thời không cách nào bình phục nổi, ngay cả một câu cũng không nói nên lời.
"Phương Nguyên, ngươi quá cuồng vọng, Trần Hư sư huynh có lòng tốt muốn giúp ngươi, ngươi lại có thái độ gì thế?"
Lần này Phương Nguyên mới vừa đi không bao xa, bỗng nhiên, phía sau một gốc đại thụ vang lên một tiếng hét lớn lạnh lùng, theo giọng nói này, có người vỗ một chưởng trên đại thụ, chỉ nghe "rầm" một tiếng, lá trên đại thụ rơi rụng lả tả xuống, dưới pháp lực cường đại điều khiển, chúng lại như biến thành vô số lưỡi dao sắc bén muốn bao trùm Phương Nguyên vào trong!
"Đám người ngay cả giúp mình còn không có đảm lượng, còn dám nói có lòng tốt giúp ta?"
Thân hình Phương Nguyên đột nhiên biến mất ngay tại chỗ, lúc hắn lại xuất hiện lần nữa, đã một kiếm đâm về phía người đằng sau gốc cây.
"Ngươi..."
Người nọ kinh hãi, song chưởng vỗ ra, cuồng phong gào thét, hắn muốn mượn gió ẩn tích, đồng thời hét lớn: "Đã tới lúc này rồi ngươi còn mạnh miệng, lẽ nào người không phải là một hạng người với chúng ta? Nếu không phải ngươi không thể tranh thắng bọn hắn trên Công Đức Bảng, làm sao phải cần mạo hiểm xông trận?"
"Định trụ cho ta!"
Phương Nguyên giang rộng tay trái, đè ép thẳng về phía cuồng phong kia, trắng trợn quấy đến cuồng phong không cách nào thổi nữa, sau đó một kiếm chĩa thẳng, gian nan đâm tới trước người người nọ, sau đó biến đâm làm vỗ, thân kiếm đập ngang qua, vỗ thẳng vào trước ngực người này, lại có thể vỗ hắn ta té bay ra ngoài, đụng lên trên một gốc đại thụ khác. Thấy sắc mặt người nọ xám trắng, lúc này hắn mới thu hồi pháp lực, quay đầu nhìn người nọ một cái, thản nhiên nói: "Trước khi ta cố gắng hết sức mình, hẳn sẽ không trốn đi oán trách, về phần ta không tranh thắng Công Đức Bảng, trực tiếp lên núi xông trận..."
Cầm ngược trường kiếm, hắn đi thẳng về phía trước, thản nhiên nói: "Đó chỉ là vì ta cảm thấy làm như vậy càng thống khoái hơn!"
"A, tốc độ hắn xông trận đã trở nên nhanh hơn..."
Vào lúc này, trên dưới Tiểu Trúc phong, trong núi trên không không biết có bao nhiêu con mắt đều đang nhìn Phương Nguyên xông Tiểu Trúc phong. Mới vừa rồi nhìn thấy Phương Nguyên xông liền hai ải, đánh bại một người, bọn hắn đã cảm thấy thực lực của Phương Nguyên không tầm thường, tâm bình ý tĩnh, nhưng lại không nghĩ tới tốc độ của Phương Nguyên đột nhiên được đẩy nhanh hơn rất nhiều, một người một kiếm thẳng tắp xông về phía trên Tiểu Trúc phong, tốc độ nhanh gấp mấy lần.
Chương 162 Ta muốn lên núi (2)
"Những người kia đều là hạng người thực lực không tầm thường trong tiên môn, tuy bình thường khiêm tốn, không nổi danh, cũng không triển lộ tài hoa trong quá trình tranh vị trí chân truyền, nhưng ai cũng không dám khinh thường bọn hắn. Không nghĩ tới Phương Nguyên lại có thể liên tục đánh bại mấy người bọn hắn!"
Vô số tiếng nghị luận nho nhỏ vang lên, mọi người đều có chút sợ hãi thán phục.
"Không phải nói người rảnh rỗi này đã hai năm không thăng cấp sao? Thực lực hắn biểu hiện ra lúc này cũng không phải Luyện Khí tầng bốn!"
"Đúng, pháp lực của hắn thật cổ quái, ta có thể cảm giác được nó rất mạnh, nhưng lại không biết đến tột cùng đó là cảnh giới gì!"
"Không chỉ như vậy, ta cảm thấy... hình như hắn còn chưa xuất toàn lực!"
Mắt thấy Phương Nguyên thế như chẻ tre xông lên trên núi, mọi người vây xem đều có chút nghiêm nghị.
Liên tiếp đánh bại vài cao thủ, sau đó lại xông Vu Sơn Tình Vũ Trận do bốn vị cao thủ tu luyện Tiểu Thanh Mộng Thuật thiết chế, Thất Quan Mạc Lâm Trận do sáu vị đệ tử tương đối âm hiểm, am hiểu võ pháp bày ra, còn có cuối cùng là Tam Đinh Thần Giáp Trận do ba mươi sáu vị đệ tử liên thủ...
Lúc đầu mọi người vây xem còn vừa nói vừa cười mà nghị luận, nhưng về sau, sắc mặt cả đám đều trở nên căng thẳng.
Cho dù là xông trận gì, Phương Nguyên đều là trường kiếm độc hành, tốc độ lại có khuynh hướng càng lúc càng nhanh...
Ngay từ đầu bọn hắn còn đang suy nghĩ xem lần xông núi này có phải là một chuyện cười hay không.
Nhưng tới hôm nay, cho dù Phương Nguyên còn chưa thành công, nhưng hắn tuyệt đối không phải trò cười...
"Tiên môn chính là như vậy, không có công bình hay không..."
"Đường ở dưới chân, trước đạp lên cao sơn sau lại bàn chuyện khác!"
Một đường chinh chiến, một đường vọt tới, đạo tâm của Phương Nguyên cũng dần trở nên kiên định.
Khi chiến đến người cuối cùng, lại là Tiêu Viễn Chí trước đây đã từng bị thương, nhưng hôm nay vẫn ngăn ở trước mặt hắn. Vị này đã từng là người đứng đầu Công Đức Bảng, nhưng đã thụ thương, vô lực không thể chính diện đấu pháp với Phương Nguyên, lại tế ra một Dạ Mạc pháp bảo, khiến Phương Nguyên lâm vào một mảnh đen tối, không nhìn thấy bất kỳ vật gì, con đường phía trước bị đứt đoạn, hư vô mờ mịt, phảng phất như đã đi tới tận cùng thế giới...
Nhưng vào lúc đó, Phương Nguyên lại cảm thấy tâm niệm hiểu rõ, đối mặt với hắc ám, hắn nở nụ cười: "Ta muốn leo lên cao sơn, đây chỉ là chuyện của ta, cho nên ta không nghĩ tới chuyện người khác có được trưởng bối dẫn lên núi hay không, có đi được con đường thông thuận hơn ta hay không, thậm chí là có người nào vừa sinh ra đã ở trên núi, ta chỉ muốn lên núi mà thôi, cho nên dù có không công bằng hơn nữa, núi này ta vẫn phải lên, một bước này vẫn phải bước ra..."
"... Bởi vì không lên núi, vĩnh viễn sẽ không thể biết được mình mạnh bao nhiêu!"
Câu nói sau cùng vừa thốt ra, hắn một kiếm xuất thủ, kiếm quang như điện bay thẳng cửu tiêu, màn đêm thâm trầm chung quanh bị xé nứt, thiên địa lại trở thành một mảnh sáng rõ, trong ánh mắt hoảng sợ của Tiêu Viễn Chí, Phương Nguyên mặc thanh bào xông thẳng tới chân trời...
Chỉ một chốc như vậy, hắn đứng giữa không trung, giống như lưu tinh vọt thẳng về phía Công Đức Thạch Bích.
Thình thịch!
Hắn rơi từ giữa không trung xuống, vững vàng rơi trên mặt đất, đập mặt đất ra một cái hố.
Sau đó hắn mới chậm rãi đứng thẳng lên, thanh bào bị gió núi thổi bay phấp phới, hắn nhìn bốn người phía trước.
Bốn người Lệ Giang Hàn, Thái Hợp Chân, Vương Côn, Kỳ Khiếu Phong ngăn ở trước người hắn, mà phía sau bốn người này lại là vỏ kiếm hắn đã lưu tại trước Công Đức Thạch Bích hôm qua. Lúc này cả bốn người đều có chút nghiêm túc nhìn hắn, thật lâu không nói lời nào, nhìn sau lưng Phương Nguyên, trên đường hắn tới là từng mảnh từng mảnh hỗn độn, trong lòng bốn người đều có chút nặng nề, trong mắt đều là lạnh lẽo.
"Không nghĩ tới ngươi lại có thể xông đến nơi đây..."
Qua một lát, Lệ Giang Hàn mới mở miệng, giọng nói thật thấp, trong đó còn mang theo một luồng khí lạnh.
"Tuy rất không muốn thừa nhận, thế nhưng ta không thể không nói, ta thật sự có chút ngưỡng mộ ngươi..."
Vương Côn cười một tiếng, lắc đầu, thở dài nói.
"Chẳng qua ngươi cũng chỉ tới đây!"
Thái Hợp Chân mở miệng nói: "Lúc đầu chúng ta đã thương lượng, chúng ta sẽ đơn độc đấu với ngươi, thậm chí chúng ta còn tranh cãi một phen về thứ tự xuất thủ, rất sợ những người khác đánh bại ngươi thì chính mình sẽ không còn cơ hội nữa. Thế nhưng khi nhìn thấy quá trình ngươi lên núi ban nãy, bốn người chúng ta đã thay đổi ý định, chúng ta quyết định đồng loạt ra tay, hy vọng ngươi sẽ không cảm thấy chuyện này không công bằng..."
Lệ Giang Hàn cũng gãi gãi đầu, nói: "Nếu đây là chuyện của chúng ta, chắc chắn chúng ta không thể bắt nạt ngươi như vậy, chẳng qua vị trí chân truyền quá trọng yếu, chúng ta không thể tùy tiện buông tha như vậy, đường là chính ngươi chọn, cam chịu số phận đi!"
Trong bốn người, chỉ có Kỳ Khiếu Phong không nói gì, chỉ là sắc mặt vô cùng âm trầm.
Mà nghe xong những lời này, Phương Nguyên lại chỉ nhẹ nhàng cười cười, nói: "Bốn người đánh một mình ta, đương nhiên là không công bằng!"
Bốn người nghe xong lời này, sắc mặt lập tức có chút khó coi.
Nhưng rất nhanh Phương Nguyên đã vừa cười vừa nói tiếp: "Nhưng ta vẫn sẽ tiếp nhận trận chiến này!"
Nói đến đây, hắn quay đầu lại, nhìn thoáng qua đường nhỏ trong núi, có chút tự giễu cười cười, nói: "Ban nãy ta còn từng nói với mấy vị kia không nên oán trách số mệnh bất công, chỉ cần tiếp nhận là tốt rồi, bởi vì ngoại trừ tiếp nhận, chúng ta còn có thể làm gì đây?"
Nói đến chỗ này, năm ngón tay trái của hắn trảo một cái!
Gió lớn thổi ào ào, trực tiếp cuốn về phía trước, cuốn về phía bốn người kia!
"Cho nên, bốn người các ngươi cùng lên đi, ta sẽ làm như ta rất vui lòng..."
Chương 163 Nhất Định Thành Danh (1)
Một đạo cuồng phong gào thét lên, trực tiếp cuốn về phía bốn người đối diện.
Bốn người kia, Lệ Giang Hàn, Vương Côn, Thái Hợp Chân, Kỳ Khiếu Phong đều là đệ tử đỉnh tiêm của Tiểu Trúc phong, không chỉ có thiên phú bản thân cực cao, thực lực cực mạnh, càng có được nội tình vô tận. Bất kỳ một người nào đều là đối thủ mà Phương Nguyên không thể khinh thường. Đối mặt với bốn người bọn họ liên thủ, không hề nghi ngờ là Phương Nguyên sẽ ăn thua thiệt cực lớn, thế nhưng mà lúc này Phương Nguyên lại không nói gì nhiều!
"Có trận chiến này, cho dù là ai trong bốn người chúng ta trở thành chân truyền đều cũng sẽ là một vết nhơ!"
Lúc này Lệ Giang Hàn uy nghiêm mở miệng, trong giọng nói lại có chút tiếc nuối: "Chân truyền là không thể bại, là phải suất lĩnh một đám sư đệ sư muội hiệu lực cho tiên môn, mà bốn người chúng ta liên thủ đánh bại ngươi, dù sao cũng không thể bảo là bất bại được. . ."
"Từ trên điểm này mà nói, ta rất là hận ngươi!"
Lúc vừa dứt lời, ánh mắt hắn cũng đột nhiên phát lạnh, hung phong bốn phía đạp một bước đi ra, trực tiếp ra tay, một đạo pháp quyết bốc lên, một thân pháp lực lưu chuyển cực nhanh, bên trong pháp lực xanh mờ mờ thình lình xen lẫn từng tia từng sợi ánh vàng, cuốn ngược lên bầu trời. Sau đó từ bên trong lại xuất hiện một tôn Thần Tướng cao chừng ba trượng, bộ dáng không khác Lệ Giang Hàn là mấy, nhưng người lại mang kim giáp, uy phong ngập trời, cầm binh khí trong tay đập xuống đầu Phương Nguyên, kỳ thế như khai thiên tích địa vậy. . .
"Âm Dương Ngự Thần Quyết!"
Lệ Giang Hàn tu luyện chính là Âm Dương Ngự Thần Quyết bên trong Thanh Dương Tứ Pháp, mà hắn lại đã tu luyện pháp quyết này đến cảnh giới tiểu thành, có được một tôn Thần Tướng, loại Thần Tướng do pháp lực ngưng luyện thành này có lực lớn vô cùng, hung mãnh cuồng bạo, đáng sợ nhất là cận chiến. Vừa mới hiển hóa ra ngoài thì cự phong do Phương Nguyên gọi ra liền đã bị một thân khí thế hung ác của nó xé rách không thấy tăm hơi, quả là có khí thế vô địch. . .
Phương Nguyên một tay cầm kiếm, không muốn đỡ lấy một kích giống như cự sơn áp đỉnh kia, bước chân co rụt lại, thân hình đột ngột lui về phía sau hơn ba trượng. Thần Tướng kia gào thét, đột nhiên nhào lên, nhưng Phương Nguyên lại đột ngột bước lên một bước, kiếm quang như điện. . .
"Hưu. . ."
Một kiếm này của hắn trực tiếp chỉ hướng Lệ Giang Hàn, kiếm khí sâm nhiên đến cực điểm.
"Đây là đấu pháp quái quỷ gì, có bản lĩnh thì ngươi cùng ta liều mạng a. . ."
Lệ Giang Hàn nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, vội vàng biến ảo pháp ấn, muốn triệu hồi Thần Tướng đến trước người.
"Phương sư đệ, sau trận chiến này, cho dù thua ở trong tay chúng ta thì ngươi cũng nhất chiến thành danh!"
Còn Thái Hợp Chân bên cạnh, lúc này thấy Lệ Giang Hàn gặp nạn, kiếm đạo của Phương Nguyên đi quá nhanh, chỉ e Lệ Giang Hàn trở về thủ không kịp, lúc này cũng than tiếc một tiếng, chợt nghe thì giống như nàng nói không có gì đặc biệt, nhưng giọng nói của nàng lại trở nên có chút mơ hồ, nỉ non mờ mịt, giống như là nói mớ. Chẳng những là giọng nói của nàng, liền ngay cả cả người nàng đều giống như bỗng nhiên hòa tan vào hư không, cả người đều biến mất không thấy. Theo nàng biến mất, còn có tất cả màu sắc chung quanh nàng. . .
Tiểu Thanh Mộng Thuật!
Cũng là một trong Thanh Dương Tứ Pháp, là một loại huyễn pháp, có thể kéo người ta vào trong mộng.
Thế gian có không biết bao nhiêu yêu ma tà tu, đều hiểu được loại tà thuật này, nhân lúc người ta không để ý thì xâm nhập vào tâm thần, mà Thanh Dương tông đường đường là tiên môn chính đạo, tất nhiên không có khả năng tu loại cấp độ tà pháp không thể lộ ra ngoài ánh sáng kia, bởi vậy bọn hắn thôi diễn ra Tiểu Thanh Mộng Thuật, thiếu đi mấy phần âm trầm quỷ dị, lại nhiều hơn mấy phần bá đạo. Huyễn pháp khác đều là nhân lúc người ta không để ý, xâm nhập vào tâm thần, Tiểu Thanh Mộng Thuật thì lại là thông qua âm thanh cùng vận chuyển pháp lực, làm ảnh hưởng trực tiếp đến quá trình vận chuyển pháp lực của đối thủ, cưỡng ép kéo đối thủ vào trong giấc mộng, khiến ngươi không muốn ngủ cũng không được!
Cho dù là đối thủ có tâm chí kiên cường, nhất thời không bị Tiểu Thanh Mộng Thuật kéo vào trong mộng, cũng sẽ ảnh hưởng đến sự vận chuyển pháp lực, khiến cho thực lực của đối thủ giảm xuống một mảng lớn, đến lúc này, trợ thủ của mình liền có thể thừa cơ tiến lên chế ngự cường địch. . .
Có thể nói, Tiểu Thanh Mộng Thuật này chính là đòn sát thủ lúc hỗn chiến!
Bây giờ Phương Nguyên chính là như thế, hắn vừa mới lách mình lui lại, liền nghe được âm thanh của Thái Hợp Chân, mặc dù hắn phản ứng cực nhanh, rất nhanh liền ý thức được trong giọng nói của Thái Hợp Chân có gì đó quái lạ, không thể lắng nghe. Nhưng dù sao không có cách nào che lỗ tai lại, pháp lực vẫn bị ảnh hưởng một chút, pháp lực vận chuyển chậm lại, thân pháp cũng có vẻ hơi trì trệ, giống như có xiềng xích vô hình cuốn lấy hai chân của hắn!
Lúc đầu Phương Nguyên vốn muốn mượn cơ hội dẫn dụ Thần Tướng rời khỏi, sau đó kiếm chỉ Lệ Giang Hàn, nhưng không nghĩ đến lại bị Tiểu Thanh Mộng Thuật làm ảnh hưởng, kể từ đó, hắn đã không kịp tiếp tục vọt tới bên người Lệ Giang Hàn, Thần Tướng sau lưng đối phương cũng gấp gáp đánh về phía hắn, khí diễm hung ác điên cuồng, hầu như đã khiến hắn cảm giác tóc gáy phía sau lưng dựng đứng lên, liền cũng chỉ có thể điểm mũi kiếm xuống mặt đất, dựa thế nhẹ nhàng bay vút về phía sau, đồng thời tay trái bắt ấn, nhẹ nhàng điểm một cái, đột ngột bảy tám đạo phong nhận xuất hiện ở giữa không trung, trực tiếp đánh về phía một khoảng không!
"Phản ứng thật nhanh. . ."
Chương 164 Nhất Định Thành Danh (2)
Thái Hợp Chân nhịn không được lấy làm kinh hãi, nàng lúc này thi triển Tiểu Thanh Mộng Thuật, cả người đều trở thành cái bóng nhàn nhạt, không nhìn kỹ đều không phát hiện được nàng, lại không nghĩ rằng Phương Nguyên liền trực tiếp đánh ra mấy đạo phong nhận về phía mình, thế mà lại cực kỳ chuẩn xác. Dường như là hắn dùng một mắt liền khám phá ra huyền công của mình, trong lòng nàng kinh ngạc, cũng theo bản năng liền muốn né qua một bên.
"Hắn muốn buộc ngươi lui lại, không được mắc mưu của hắn!"
Nhưng cũng ngay vào lúc này, trước người nàng xuất hiện một làn gió thơm, lại là Vương Côn đến trước người nàng, mùi hương trên người khiến nàng có chút hoa mắt chóng mặt, thế nhưng lời nói của hắn cũng nhắc nhở nàng, vội vàng cắn chặt hàm răng, không có buông pháp ấn trong lòng bàn tay ra!
"Ngươi quả thực rất lợi hại, sau trận chiến này, bất kỳ ngươi thắng hay thua thì Vương Côn ta cũng sẽ nhận người bằng hữu này!"
Vị công tử ca xinh đẹp kia che Thái Hợp Chân lại, cũng cười phá lên: "Đương nhiên, hiện tại vẫn là không thể nhường. . ."
Song chưởng của hắn nhấn một cái về phía trên mặt đất, lòng bàn tay phun ra nuốt vào tử ý, thế mà hiện lên sương mù tím vô tận, cũng chính là Tử Khí Lưu Vân Quyết giống như Trần Hư thi triển, chỉ là bên trong Tử Khí Lưu Vân Quyết mà hắn thi triển lại nhiều hơn mấy phần quỷ dị biến hóa, sương mù tím trong nháy mắt tràn ngập ra, thế mà giống như là một tòa đại trận quỷ dị bao phủ Phương Nguyên tại bên trong, sau đó sương mù tím dần dần ngưng kết, cũng trở nên càng ngày càng nặng. Phương Nguyên bị bao phủ trong đó chỉ có thể thủ thế, trong lúc nhất thời không thể đột phá trùng vây. . .
"Thắng. . ."
Ba người bọn họ liếc nhau một cái, cười rộ.
Nếu như là một người trong bọn họ, tại dưới kiếm pháp xuất quỷ nhập thần, cùng pháp thuật thuần thục đến cực điểm, hình như đã vận chuyển tới độ hạ bút thành văn kia của Phương Nguyên, chỉ sợ đều không có hy vọng thắng lợi. Thế nhưng mà ba người bọn họ liên thủ liền không giống với lúc trước, mỗi người đều thi triển một đạo thần thông mạnh nhất của mình, bổ sung chỗ thiếu cho nhau, uy lực tăng lên này căn bản cũng không phải là gấp đôi gấp bốn, mà là khủng bố không chịu nổi!
Huống chi, lúc này còn có một Kỳ Khiếu Phong còn chưa kịp ra tay?
"Một người đấu với ba người, vẫn là quá miễn cưỡng, căn bản không có cơ hội ra tay a. . ."
"Đúng a, ba người sư huynh Lệ Giang Hàn cũng vô cùng cẩn thận, vừa lên liền thi triển ra thần thông mạnh nhất của mình, hoàn toàn không có ý khinh địch, lại vứt bỏ hiềm khích lúc trước, chiếu cố lẫn nhau. Tại dưới cục diện bực này, bên trong cùng cảnh giới làm sao có thể có người là đối thủ của bọn họ?"
Trên dưới Tiểu Trúc phong, mọi người đều nhỏ giọng cảm thán.
Cho dù là đệ tử tiên môn Tiểu Trúc phong, hay là đám người chấp sự vây xem vào lúc này đều lắc đầu thở dài.
"Ha ha, còn tưởng rằng sẽ có trò hay để nhìn, hóa ra cũng chỉ là tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ!"
Lúc này, bên ngoài vách núi phía Tây Tiểu Trúc phong, đang có một vị nam tử trẻ tuổi mặc áo tím chắp hai tay sau lưng, chân đạp phi kiếm đứng ở trong hư không. Trên mặt hắn mang một nụ cười lạnh lùng nhìn xem Phương Nguyên từ chân núi giết tới trước Công Đức Thạch Bích, lại nhìn xem hắn bị ba người Lệ Giang Hàn vây khốn, trên mặt lại nhịn không được lộ ra vẻ chế nhạo: "Sư tôn để cho ta tới suất lĩnh đám đệ tử Tiểu Trúc phong này nhập Ma Tức hồ thí luyện, hiện tại xem ra đều là một đám phế vật, hoặc là cuồng vọng tự đại, không tuân quy củ, xông loạn sơn trận cái gì, chỉ là lòe người mà thôi!"
"Mấy tên khác cũng là phế vật, thế mà đơn đả độc đấu cũng không dám, còn muốn liên thủ?"
Tại bên cạnh hắn, lại có hai đệ tử cười theo nói: "Tu luyện tại Tiểu Trúc phong dù sao cũng chỉ là một bọn tay mơ, từ lúc nhập môn đến nay, tính toán đâu ra đấy, tu luyện cũng chỉ hơn ba năm một chút, thế thì có thể biết được cái gì, sau này Lưu sư huynh cần phải hảo hảo dạy bọn họ!"
Nam tử mặc áo tím kia hừ lạnh một tiếng, nói: "Lúc đầu ta cũng muốn dạy bọn hắn hiểu quy củ một chút, nhưng bây giờ lại không có hào hứng!"
Nói đi, hắn phất ống tay áo một cái, liền muốn ngự kiếm mà đi.
Nhưng cũng chính vào lúc này, hắn bỗng nhiên khẽ giật mình, kinh ngạc quay đầu, nhìn sang phía trên núi.
"Tam Nguyên Trúc Kiếm Thuật. . ."
Lúc này, phía trước Công Đức Thạch Bích, không tính Phương Nguyên mà nói thì tổng cộng có bốn người, mà ba người trong đó ra tay cũng miễn cưỡng chế trụ được Phương Nguyên, vừa vuốt mồ hôi lạnh một cái, chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên Kỳ Khiếu Phong bên cạnh tế lên phi kiếm. . .
"Hắn đã không chống đỡ nổi, ngươi còn nhất định phải. . ."
Lệ Giang Hàn quay đầu nhìn sang Kỳ Khiếu Phong, cười lạnh một tiếng, bốn người bọn họ vốn là đã thương lượng xong nên làm như thế nào, nếu như ba người bọn họ ra tay cũng còn không chế trụ nổi Phương Nguyên mà nói, Kỳ Khiếu Phong liền sẽ theo sát lấy xuất kiếm, bức lui Phương Nguyên ba trượng. Nhưng bây giờ Phương Nguyên đã bị chế trụ, Kỳ Khiếu Phong liền không có cần thiết tiếp tục ra tay, không nghĩ tới hắn vẫn không nói một lời liền ra kiếm!
Ba người bọn họ nhất thời còn tưởng rằng Kỳ Khiếu Phong muốn tham gia náo nhiệt, nhưng đột nhiên cảm giác không đúng!
Một kiếm kia của Kỳ Khiếu Phong sắc bén vô cùng, mang theo sát khí bừng bừng, cứ thế trực tiếp chém tới Phương Nguyên trong sương mù tím!
Cho dù nói như thế nào, một kiếm này đều quá ác độc rồi!
Chương 165 Một Kiếm Chém Tới (1)
Từ sau khi từ Thái Nhạc thành trở về, tính cách Kỳ Khiếu Phong đã thay đổi lớn, không còn có bộ dáng hòa khí nhìn thấy ai cũng mỉm cười, mà là âm trầm như là một tòa tượng đá. Cho dù bây giờ trong tiên môn đều đang đồn nói chuyện cười của hắn, hắn cũng giống như không nghe thấy vậy, cả ngày đều trầm mặc ít nói giống như là một tòa núi lửa tĩnh mịch nhiều năm. Tận đến giờ phút này, hắn đột nhiên ra kiếm, ba người khác thậm chí đều có chút không rõ đây là có chuyện gì, còn không có kịp phản ứng thì một kiếm này cũng đã bay vào trong sương mù tím. . .
Thời khắc này, hắn đang đối mặt với sương mù tím, ai cũng không có phát hiện trong mắt của hắn có một vòng âm trầm!
"Tử Khí Lưu Vân Quyết, Âm Dương Ngự Thần Quyết, Tiểu Thanh Mộng Thuật quả nhiên không hổ đều là truyền thừa tiên môn, rất nhiều chỗ kỳ diệu, nếu không phải cùng mấy vị đồng môn tu vi cao nhất này giao thủ, ta cũng không lĩnh ngộ được nhiều huyền cơ như vậy. Xem ra, sau này nếu có cơ hội phải lĩnh giáo thật nhiều hơn mới được, đây đều là trí tuệ, tâm huyết kết tinh của tiền nhân lưu lại, rất có ích lợi đối với việc khai ngộ. . ."
Phương Nguyên bị vây ở trong sương mù tím, thấy đám ba người Lệ Giang Hàn, Thái Hợp Chân, Vương Côn ra tay huyền diệu, trong lòng rất có cảm xúc, lập tức không vội mà thoát vây đi ra, đang nhớ lại chỗ huyền diệu trong đó. Chợt vào lúc này, hắn ý thức được gì đó, quay đầu nhìn lại liền thấy được đạo phi kiếm đột tiến trong sương mù tím như chớp giật kia, cũng nhìn thấy mặt Kỳ Khiếu Phong quay về phía mình!
Hắn lập tức nghĩ tới điều gì, ánh mắt lạnh lẽo.
Mà Kỳ Khiếu Phong vốn là một mặt sát khí, cắn chặt hàm răng, thậm chí có chút khoái ý khốc liệt.
Nhưng mà hắn đột nhiên thấy được Phương Nguyên xoay đầu lại, cũng nhìn thấy con mắt bình tĩnh đáng sợ kia của Phương Nguyên, trong lòng chợt khẽ run rẩy, cả người đều có chút hoảng loạn, phía sau lưng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, bỗng nhiên cũng có chút hối hận vì đã ra một kiếm kia. . .
"Huyền Hoàng Nhất Khí. . ."
Ánh mắt Phương Nguyên chỉ là nhìn chằm chằm Kỳ Khiếu Phong, không có nửa phần tình cảm, nhưng con ngươi của hắn tại lúc này lại trở thành thanh sắc nhàn nhạt. Cùng lúc đó, pháp lực quanh người hắn cũng đột nhiên nhấc lên lặng yên không một tiếng động, càng ngày càng mãnh liệt, lại có một loại cuồng phong rít gào chi ý, mà sương mù tím chung quanh giống như thực chất kia cũng tại phía dưới cơn cuồng phong gào thét này mà rung động!
"Không tốt. . ."
Lúc đầu đám người Lệ Giang Hàn hơi kinh ngạc Kỳ Khiếu Phong tại sao lại ra một kiếm này, chợt ý thức được không đúng, đột nhiên quay đầu nhìn lại Phương Nguyên trong sương mù tím, sau đó đồng thời kêu to, ba người thoáng cái tập trung tâm thần đến cực điểm!
"Hô. . ."
Chỉ trải qua không đến nửa hơi công phu, sương mù tím bao phủ Phương Nguyên lại kia cũng đã chống đỡ không nổi, bỗng nhiên tản ra. Cùng lúc đó, phi kiếm của Kỳ Khiếu Phong cũng đã đến trước người Phương Nguyên, mà Phương Nguyên chỉ là nhàn nhạt nhìn xem Kỳ Khiếu Phong, cũng không nhìn phi kiếm một chút, liền duỗi tay trái ra giữ tại trong tay, năm ngón tay dùng sức, trực tiếp bóp phi kiếm mà hắn huyết luyện thành mảnh vỡ!
"Xùy. . ."
Tâm thần của Kỳ Khiếu Phong cùng phi kiếm tương hệ, phi kiếm bị hủy, thần hồn hắn cũng rung chuyển, trong lúc đó phun ra một ngụm máu tươi, nhưng thương thế chỉ là phụ, càng quan trọng hơn là đau lòng, giọng nói giống như run lên kêu: "Ta. . . Phi kiếm của ta. . ."
Bọn hắn tu luyện Tam Nguyên Ngự Kiếm Thuật, một thân bản lĩnh đều ở trên phi kiếm, nhất là tế luyện phi kiếm vô cùng hao tổn tiền tài. Trong hơn ba năm này, hắn hình như móc rỗng một nửa vốn liếng của Kỳ gia bọn hắn, trong đó còn có đủ loại tài nguyên mà chính hắn kiếm được, cùng Ngô Thanh trợ cấp, lúc này mới luyện phi kiếm đến loại trình độ này, hơn phân nửa tiền đồ đều là ở trên thân kiếm, nhưng mà bây giờ. . .
. . . Thế mà bị hủy rồi?
Khó mà hình dung thời khắc này trong lòng của hắn tuyệt vọng cùng phẫn hận cỡ nào, hình như theo bản năng nhìn về phía Phương Nguyên!
Nhưng mà tại lúc hắn chân chính thấy được ánh mắt của Phương Nguyên, đột nhiên lại sợ. . .
Con mắt lạnh lùng của Phương Nguyên kia cũng đang quét tới trên người hắn, tuy không nói gì, nhưng Kỳ Khiếu Phong lại cảm giác toàn thân rét run!
Hắn biết ánh mắt kia đại biểu cho thứ gì!
Mọi biến hóa đều trong nháy mắt, đám người Lệ Giang Hàn cũng không phát giác được, chỉ là kinh hoảng kêu to: "Đây là có chuyện gì?"
"Làm sao pháp lực của hắn lại mạnh như vậy?"
Trong tiếng kêu to, các loại huyền công Âm Dương Ngự Thần Quyết, Tiểu Thanh Mộng Thuật đồng thời được phát huy ra!
"Hô!"
Thần Tướng trên đỉnh đầu Lệ Giang Hàn kia gào thét vô thanh, một quyền như cự nhai (sườn núi lớn) đập xuống đầu Phương Nguyên. Mà tại lúc này, Phương Nguyên thế mà không tránh không né, trực tiếp đáp lại một quyền tới, pháp lực xanh mờ mờ quanh người trong nháy mắt tăng lên mấy lần, cũng khiến cho lực lượng của hắn tăng lên mấy lần, đụng vào nắm đấm của Thần Tướng kia, lập tức đánh cho chung quanh cát bay đá chạy. . .
"Đăng" "Đăng" "Đăng" "Đăng"
Lệ Giang Hàn liền lùi lại gấp bội, ánh mắt như là gặp ma.
"Thế mà bằng nhục thân ngạnh kháng Âm Dương Ngự Thần Quyết của ta. . . Thần Tướng này của ta chẳng lẽ là giả?"
"Phương Nguyên sư huynh, ngươi làm sao thoát thân đi ra. . ."
Sắc mặt Thái Hợp Chân cũng đại biến, nhưng lời nói ra chợt trở nên yêu mị như cốt, lười biếng dính người. Mà theo lời nói kia vừa ra, trong hư không chung quanh cũng liền hiện đầy lười nhác chi ý nhàn nhạt, hình như có một loại lực lượng vô hình cưỡng ép làm cho người ta muốn ngủ thật say. Liền ngay cả Lệ Giang Hàn sau lưng nàng cũng nhịn không được lung lay đầu, hình như bị dư ba làm cho sợ hãi.
"Có thể nói chuyện cẩn thận hay không. . ."
Phương Nguyên lạnh lùng trả lời một câu, thế mà trực tiếp chuyển một cái trên không trung, liền nhìn về phía Thái Hợp Chân. Lúc nói chuyện đã vận chuyển pháp lực, khiến cho giọng nói của hắn cao vút vang vọng, giọng nói lười nhác mê hoặc kia của Thái Hợp Chân đã bị triệt tiêu đi nhiều vô kể. Ngay tại lúc Thái Hợp Chân kinh hãi, muốn tiếp tục thôi động Tiểu Thanh Mộng Thuật, kiếm quang sáng như tuyết của Phương Nguyên cũng đã chỉ đến trước mặt rồi!
Cảm thấy lạnh lẽo chi ý trên thân kiếm truyền đến, Thái Hợp Chân lập tức lúng túng, cười khổ nói: "Có thể. . ."