-
Chương 122-124
Chương 122 Tần Quân Dao trở về
Chương 122: Tần Quân Dao trở về
Cuối cùng Tần Quân Dao cũng trở lại Trung Hoa.
Cô ghé qua công ty một lát rồi nhanh chóng trở về nhà, đã lâu lắm rồi Tần Quân Dao không chơi với Manh Manh, cô rất nhớ con bé.
Khi Tần Quân Dao về tới nhà, cả người cô sững lại.
Trên bàn trà chất đầy một đống đồ ăn vặt đủ các loại, trên cả trên sô pha và sàn nhà cũng có, có thể nói toàn bộ đại sảnh không nơi nào là không có đồ ăn vặt.
Chỉ mới nhìn lướt qua thì Tần Quân Dao hoàn toàn không thấy trong nhà có ai cả, nhưng ngay sau đó cô nhìn thấy đống đồ ăn vặt bắt đầu động đậy.
Suýt chút nữa là Tần Quân Dao đã tức điên lên, tên khốn Lâm Trạch Dương kia đang bới đống đồ ăn vặt thì cũng thôi đi, lại còn kéo theo Manh Manh chui vào trong đó.
Lúc này, mặt của cả hai người dính đầy vụn, miệng thì đang nhai gì đó, tay trái cầm khoai tây chiên, tay phải cầm lon coca, ánh mắt đầy khao khát nhìn đống đồ ăn vặt đầy ắp kia.
Tần Quân Dao cảm thấy cô sắp điên đến nơi rồi, Lâm Trạch Dương lớn như vậy mà còn thích đồ ăn vặt, chẳng lẽ không biết mấy đồ ăn như này rất có hại cho sức khỏe chứ? Muốn tự hại mình thì thôi đi, lại còn muốn hại chết Manh Manh à?
Ngay lúc này, cô nghe được Lâm Trạch Dương nói gì đó, nhưng vì đồ ăn trong miệng nên cứ lẫn lộn không rõ.
"Manh Manh, con như vậy là không được, trẻ con không thể ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy, không tốt cho sức khỏe, cũng không lớn được đâu. Con muốn sau này vẫn chỉ là một đứa nhóc thôi à?"
Tần Quân Dao thở phào nhẹ nhõm, xem ra Lâm Trạch Dương vẫn chưa hoàn toàn mất trí.
"Baba à, baba khỏi dọa con đi, con biết ba chỉ muốn ăn quà vặt một mình mà." Giọng của Manh Manh vang lên.
"Sao cái gì con cũng biết vậy?" Lâm Trạch Dương ngạc nhiên hỏi.
Tần Quân Dao đưa tay ra đỡ trán, lần này cô thật sự thấy Lâm Trạch Dương hết cứu rồi.
Tần Quân Dao hít một hơi thật sâu rồi ho khan một tiếng, cô nhận ra hình như mình không có một chút cảm giác tồn tại nào, cả Lâm Trạch Dương và Manh Manh đều không biết cô đang đứng đây.
"Mẹ, mẹ, mẹ về rồi!" Rốt cuộc thì Manh Manh cũng đã phát hiện ra Tần Quân Dao, cô bé vui vẻ reo lên.
Trên khuôn mặt Tần Quân Dao cũng nở một nụ cười. Bản thân cô vất vả ngược xuôi như vậy, còn không phải là vì cảnh tượng này sao?
Cô dang hai tay ra, chuẩn bị ôm Manh Manh vào lòng.
Nhưng không ngờ Manh Manh chạy được nửa đường thì dừng lại, sau đó quay sang nói với Lâm Trạch Dương: "Baba à, baba đừng ăn khoai tây chiên của con nữa nha? Nếu baba không ăn nữa thì sau này baba nói gì con cũng nghe hết."
Sau đó, Tần Quân Dao nhận ra Manh Manh không thèm để ý tới cô nữa.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm giác rất mất mát, sau đó đi về phòng một mình.
Tần Quân Dao cảm thấy như bản thân đã mất đi thứ gì đó, tất cả là tại cái tên đáng ghét Lâm Trạch Dương kia, dùng đồ ăn vặt mua chuộc Manh Manh.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, không phải cái tên đó lúc nào cũng luôn miệng than thở không đủ tiền sống à? Sao bây giờ lại mua được nhiều đồ ăn vặt như vậy chứ? Mẹ nó, đây mà là không đủ tiền sống á, là không đủ tiền mua đồ ăn vặt thì có!
Nghĩ tới đây, Tần Quân Dao lại tức điên lên.
Ngay lúc này, cửa phòng mở ra, Manh Manh bưng một chậu nước đi vào, ngồi xổm trước mặt cô.
"Mẹ, mẹ ở ngoài lâu như vậy, chắc chắn là mệt lắm, con rửa chân cho mẹ nhé." Manh Manh ngoan ngoãn nói.
Tần Quân Dao cảm động tới mức sắp khóc, cô ôm chặt lấy Manh Manh rồi nói: "Vẫn là Manh Manh yêu mẹ nhất, cũng chỉ có con mới đau lòng cho mẹ thôi. Manh Manh muốn gì mẹ đều cho hết, sau này mẹ cũng sẽ đối xử với con thật tốt."
Đôi mắt Manh Manh sáng rực lên: "Thật ạ mẹ?"
Tần Quân Dao vội vàng đáp: "Chắc chắn rồi, chỉ cần con muốn, mẹ nhất định sẽ cố gắng hết sức."
"Vậy mẹ, mẹ có thể cho ba tiền được không ạ, ba nói chỉ cần con bưng nước rửa chân cho mẹ, mẹ sẽ cho ba tiền, như vậy thì ba sẽ không cướp khoai tây chiên của con ăn nữa." Vẻ mặt Manh Manh sung sướng nhìn Tần Quân Dao.
Trong nháy mắt Tần Quân Dao sững người lại, sau đó không nhịn được nghiến răng nghiến lợi kêu lên: "Lâm Trạch Dương!"
Nếu không phải Manh Manh vẫn còn ở đây, Tần Quân Dao thật sự muốn bắn một phát nát đầu anh luôn.
Cái tên khốn Lâm Trạch Dương kia mặt phải tới dày cỡ nào mới dám lợi dụng Manh Manh để xin tiền chứ, hắn thiếu tiền đến thế à? À không, tên kia đâu có thiếu tiền, nếu không thì làm sao mà mua được nhiều đồ ăn vặt như vậy chứ.
Từ tận đáy lòng, bây giờ Lâm Trạch Dương đang cảm thấy vô cùng oan uổng. Đồ ăn vặt là Trình Mạnh Cường mua cho mà, anh có bỏ một phân tiền nào đâu.
Nhưng hiện tại thì anh đang thiếu tiền thật, tiền lương tháng này thì chưa tới, mà một ngàn tệ lần trước thắng Trương Liên thì cũng không tiện hỏi lắm. Anh đường đường là King, chẳng lẽ lại đi đòi người ta một ngàn tệ à?
Mà vừa nghĩ tới một ngàn tệ thì hai mắt Lâm Trạch Dương lập tức sáng rực lên, thôi thì lát nữa gọi cho Lưu Uy, bảo ông ta đi đòi tiền Trương Liên vậy.
Khi cuộc sống quá bình yên thì thời gian thường trôi đi nhanh hơn, nên người ta mới hay nói với nhau rằng, thời gian chính là một tên trộm, nó có thể vô tình cướp đi tất cả mọi thứ của bạn.
Một tuần trôi qua trong nháy mắt.
Buổi tối hôm nay, Tần Quân Dao có vẻ vui hơn mọi ngày. Cô vừa được cấp dưới thông báo rằng cái gốc cây nho nhỏ cô mang về đã thành công làm ra dẫn dược, tối ưu hóa loại thuốc X.
Loại thuốc này vừa được thử nghiệm lâm sàng, và đã thành công.
Một gã thuộc hạ cũ của cô, sau khi được tăng cường loại thuốc X bản cập nhật này, thể chất tăng lên rất nhiều, sức mạnh cũng tăng lên hai cấp bậc.
Trước kia, gã này như người không tên không tuổi, ngay cả đoàn lính đánh thuê cũng không đủ đẳng cấp được xếp vào, nhưng bây giờ Tần Quân Dao phát hiện ra gã ta đã gần đạt tới tiêu chuẩn của cô, đây chính là một bước nhảy vọt về chất!
Tần Quân Dao biết, lần này cô thành công lớn rồi.
Tất nhiên, sự thành công này vẫn phải chuyển hóa thành lợi nhuận thực tế.
Ngay lập tức Tần Quân Dao nghĩ tới Lưu Uy.
Trong lòng cô, Lưu Uy là đại diện tiêu biểu cho một thương nhân lương thiện, lần trước gặp cơ hội tốt như vậy, ông ta cũng không thừa cơ mà đục nước béo cò, nếu lần này bán thuốc cho ông ta, chắc chắn sẽ vạn vô nhất thất.*
*(vạn vô nhất thất: không có sơ hở; tuyệt đối không thể sai sót, nhầm lẫn)
Tuy nhiên.
Trước đó, cô quyết định mang theo thuộc hạ cũ của mình đi đến sàn đấu quyền anh ngầm, để tên này càn quét một trận, cũng để thông báo cho Lưu Uy biết được loại thuốc X mà Tần Quân Dao cô vừa nghiên cứu ra tốt đến mức nào, giá trị như thế nào.
Nhưng mà điều kỳ lạ là, khi cô vừa gọi cho Lưu Uy, hỏi ông ta nghĩ gì về mối làm ăn này, phản ứng của Lưu Uy lại không hề hưng phấn, mà có vẻ rất do dự, như thể đang kiêng kị điều gì đó, mãi vẫn không trả lời rõ ràng.
Chương 123 Nguy cơ mới
Chương 123: Nguy cơ mới
"Ừm, bây giờ tôi đang có việc bận, tôi sẽ trả lời cô sau, được không?"
Đây là câu nói cuối cùng của Lưu Uy trước khi kết thúc cuộc gọi của Tần Quân Dao, rất lịch sự, giọng điệu còn có vẻ vô cùng tôn trọng, nhưng lại lấy một cái cớ không hợp lý chút nào.
Tần Quân Dao còn nhớ rõ câu đầu tiên mình nói với Lưu Uy chính là "Ông có thời gian không?", mà lúc đó rõ ràng Lưu Uy đã trả lời là có. Vậy thì cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ đến đây, Tần Quân Dao không nhịn được gọi lại cho Lưu Uy, nhưng bên kia lại truyền đến âm thanh thông báo máy bận. Tần Quân Dao muốn gọi lại, nhưng lúc này cô lại nghe được tiếng chuông điện thoại.
"Người này bị cái gì đây? Sao cứ gọi cho tôi hoài vậy? Thật sự nghĩ rằng tôi rất rảnh rỗi sao? Không nhận, tôi sẽ không nhận." Giọng Lâm Trạch Dương vang lên, sau đó anh ấy đi vào phòng Tần Quân Dao.
Tần Quân Dao nhìn Lâm Trạch Dương bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, không nhịn được mà khinh bỉ, giả vờ cái gì, không phải anh rất rảnh rỗi sao? Còn nữa, cái vẻ mặt kiêu ngạo kia của anh là sao? Thật sự tự cho rằng mình rất giỏi à?
Đương nhiên, nếu Tần Quân Dao nhìn thấy thông báo cuộc gọi của Lâm Trạch Dương, biết anh dứt khoát cúp điện thoại của Lưu Uy thì có lẽ Tần Quân Dao sẽ có suy nghĩ khác. Dù sao cô cũng mới bị ông ta từ chối nhận điện thoại, mà Lưu Uy lại bị Lâm Trạch Dương từ chối nghe máy.
"Ừm, mấy ngày nay tôi có chút việc, muốn đi ra ngoài một chút, thông báo cho cô một tiếng." Lâm Trạch Dương nhìn Tần Quân Dao, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói ra lý do mình đến.
Tần Quân Dao không nhịn được cười khẩy, còn tưởng là có chuyện gì khiến Lâm Trạch Dương nghiêm túc như vậy, anh có việc? Một kẻ vô tích sự, lưu manh không có công việc như anh thì có thể có chuyện gì chứ.
"Chuyện này rất quan trọng với tôi, cho nên mấy ngày này tôi sẽ không mở điện thoại, cô cẩn thận một chút." Lâm Trạch Dương nghĩ ngợi rồi vẫn giải thích một câu.
Tần Quân Dao lại tiếp tục cười mỉa mai, cuối cùng cũng không nhịn được nữa đáp: "Anh có việc thì cứ đi làm việc của anh, còn bảo tôi cẩn thận, anh cho rằng bản thân rất quan trọng sao? Tưởng là không có anh thì thế giới này sẽ không thể chuyển động à? Anh vẫn nên tự mình cẩn thận thì hơn."
Lâm Trạch Dương hé miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu rồi đi ra ngoài.
Lâm Trạch Dương thật sự có việc, hơn nữa còn là chuyện lớn. Chuyện này có thể còn là chuyện lớn ở cả Trung Hoa, thậm chí là trên toàn thế giới. Bởi vì Lâm Trạch Dương phát hiện mình đang có dấu hiệu đột phá.
Lâm Trạch Dương vốn đã là tông sư, toàn Trung Hoa, thậm chí trên thế giới cũng không có mấy tông sư. Bây giờ Lâm Trạch Dương lại muốn đột phá, việc này thể hiện điều gì?
Nếu những gia tộc ẩn sĩ vẫn không xuất hiện thì Lâm Trạch Dương chính là sự tồn tại mạnh mẽ nhất ở Trung Hoa, thậm chí là trên toàn thế giới. Tất nhiên đó là chuyện sau khi Lâm Trạch Dương đột phá.
Mà nếu thực sự tới lúc đó thì ngay cả một số gia tộc ẩn sĩ hùng mạnh cũng chưa chắc đã là đối thủ của Lâm Trạch Dương.
Cho nên, Lâm Trạch Dương mới có thể coi trọng chuyện này như vậy, nếu không thì với tính cách cà lơ phất phơ kia của Lâm Trạch Dương, sao có thể cố ý đến nói những lời này với Tần Quân Dao.
Sau khi Lâm Trạch Dương rời khỏi phòng Tần Quân Dao, điện thoại của anh lại vang lên, vẫn là Lưu Uy gọi tới.
"Ông có thấy mình phiền phức hay không, sao cứ gọi cho tôi hoài vậy? Có biết thời gian của tôi rất quý không? Một phút trên dưới mấy triệu, ông phải trả tôi tiền." Lâm Trạch Dương rất mất kiên nhẫn nói.
Đầu kia điện thoại, khóe miệng Lưu Uy co rúm lại, ông ta cảm thấy kiếp trước mình chắc chắn đã nợ Lâm Trạch Dương rất nhiều, nếu không thì sao lại bị Lâm Trạch Dương hành hạ như vậy.
Rõ ràng Lưu Uy gọi điện thoại cho Lâm Trạch Dương là vì chuyện của anh, thế mà Lâm Trạch Dương lại còn muốn đòi tiền của ông ta.
Đương nhiên tính tình của Lưu Uy cũng khá nóng nảy, nhưng ông ta không dám phát cáu với Lâm Trạch Dương, chẳng những không dám nổi nóng lại còn phải cẩn thận cười lấy lòng, nói: "Chuyện là, Lâm Trạch Dương, người phụ nữ của anh, Tần Quân Dao hình như lại có thành quả mới, thuốc của cô ấy đã có bước đột phá, đào tạo ra một võ sĩ quyền anh, muốn đến sàn đấu quyền anh ngầm của tôi thử nghiệm thành quả một chút."
Lâm Trạch Dương không kiên nhẫn nói: "Vậy ông cứ để cô ấy đến đi, có chút việc cỏn con ấy mà ông cũng muốn làm phiền tôi, tôi mặc kệ, ông làm lãng phí thời gian của tôi, mau trả tôi tiền."
Lưu Uy thật sự muốn ném điện thoại đi, Tần Quân Dao không phải là người phụ nữ của Lâm Trạch Dương sao? Còn không phải là do ông ta quan tâm đến cảm nhận của Lâm Trạch Dương, cho rằng cậu ta sẽ để ý việc Tần Quân Dao xuất đầu lộ diện, cho nên ngay cả khi đứng trước việc buôn bán tràn ngập lợi nhuận này ông ta cũng không lập tức đồng ý.
Mà không đợi Lưu Uy nói thêm điều gì, Lâm Trạch Dương đã ngắt điện thoại, sau đó tắt nguồn.
Tiếp đó, Lâm Trạch Dương vội vàng đi tới biệt thự mà Lưu Uy cho mình, bắt đầu tiến vào trạng thái bế quan. Bước đột phá này rất quan trọng, anh không thể để hoàn cảnh bên ngoài ảnh hưởng.
Mà một bên khác, sau khi Lâm Trạch Dương ngắt điện thoại, Lưu Uy cũng biết ý của anh, không thể để Tần Quân Dao biết được quan hệ giữa mình và Lâm Trạch Dương, càng không thể để cô ấy biết thực lực thật sự của anh. Vì vậy, lúc Lưu Uy gọi điện trả lời Tần Quân Dao, giọng điệu có vẻ rất lạnh nhạt.
Tần Quân Dao lại không hề để ý tới chuyện này, thậm chí còn rất hưng phấn, cảm thấy bản thân lại hoàn thành được một chuyện lớn, còn liên tục nói cảm ơn với ông ta, cảm thấy mình thật sự rất may mắn, vậy mà lại có thể móc nối quan hệ với Lưu Uy, một hoàng đế ngầm có thế lực khổng lồ.
Tần Quân Dao không biết rằng người mà mình vừa cẩn thận nịnh bợ kia, vừa nãy mới bị Lâm Trạch Dương vô tình đuổi đi như ruồi bọ, hơn nữa người nọ còn không oán trách một tiếng nào.
Đúng là giống như lời Tần Quân Dao từng nói, thế giới này vẫn có thể chuyển động ngay cả khi không có ai.
Hai ngày sau, Tần Quân Dao dẫn gã thuộc hạ kia của mình đi tới phòng tập quyền anh ngầm của Lưu Uy.
Hai ngày này, tâm trạng của Lưu Uy cũng không tốt. Bởi vì hai ngày nay trong giới đã xảy ra vài chuyện.
Sau khi Trương Liên bị Lâm Trạch Dương đánh bại thì đã biến mất vài ngày, không xuất hiện trước mặt người khác, không biết đã đi đâu.
Mà hai ngày trước, Trương Liên lại xuất hiện. Lần này, ông dẫn theo vài người mới.
Tất nhiên Lưu Uy rất hoan nghênh Trương Liên, cảm thấy tên này lại đến nộp tiền.
Nhưng sau đó, nội dung vở kịch dường như đã có chút thay đổi. Người Trương Liên dẫn đến lại mạnh mẽ khác thường.
Mười người do Lâm Trạch Dương huấn luyện đều có trình độ rất cao, đấu qua đấu lại với người của Trương Liên, nửa thắng nửa thua. Điều này khiến Lưu Uy cảm thấy rất lo lắng.
Ông ta có thể nhìn ra mười người do Lâm Trạch Dương huấn luyện thật sự đã rất mạnh, sở dĩ bọn họ thất bại, không phải bởi vì bọn họ không đủ mạnh mà là do người Trương Liên mang đến quá mạnh.
Mà ngay đêm qua, Trương Liên lại dẫn đến một người mới, người này đấu ba trận liên tiếp mà không thua một trận nào.
Lưu Uy cũng có thể xem là cao thủ võ đạo, cho nên ông ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, gương mặt mới do Trương Liên mang đến vô cùng mạnh mẽ, mười người do Lâm Trạch Dương huấn luyện ra cũng không có ai nắm chắc phần thằng. Cho nên, lúc này sắc mặt của Lưu Uy cũng không mấy vui vẻ.
Chương 124 Gia tộc ẩn sĩ
Chương 124: Gia tộc ẩn sĩ
“Ha ha Lưu Uy đã lâu không gặp, tôi rất nhớ ông đấy, chỉ vì đến được đây mà tôi đã phải viết hai tấm phiếu phạt, ông xem tôi tốt với ông như thế nào.”
Trương Liên vừa nhìn thấy Lưu Uy thì cười phá lên, thậm chí còn dang rộng hai cánh tay, chuẩn bị ôm Lưu Uy vào trong lòng. Trương Liên thực sự rất nhớ Lưu Uy, vài ngày trước ông ta đã mất tổng cộng 20 triệu ở đây, ông ta cũng mất đi một người rất quan trọng.
Mà hai ngày nay, Trương Liên như có thần trợ giúp vậy, rửa sạch được nỗi sỉ nhục trước đây, điều đáng tiếc duy nhất chính là, đứa nhỏ Lâm Trạch Dương kia lại không có ở đây.
“Không biết lái xe thì đừng lái xe, ông sẽ tự đâm đầu vào chỗ chết đấy.” Khóe miệng Lưu Uy co giật nhẹ, không kiên nhẫn nhìn Trương Liên: “Còn nữa, tôi không thích phụ nữ, mà ông thì không khác gì bọn họ.”
Khóe miệng của Trương Liên cũng co giật nhẹ, nhất thời không nói nên lời, Lưu Uy này bị làm sao vậy, cách nói chuyện của ông ta hoàn toàn khác so với trước đây, nói chuyện với ông ta giống như bị tra tấn ở địa ngục chốn này vậy.
Khi Lưu Uy nhìn thấy bức ảnh con ruồi ăn con ruồi của Trương Liên, trên gương mặt của ông ta xuất hiện một nụ cười. Cho nên, Lưu Uy lại không nhịn được mà nhớ tới Lâm Trạch Dương, nếu như Lâm Trạch Dương ở chỗ này thì tốt rồi, lão tử Trương Liên này nhất định sẽ tức chết. Nói đến tức giận, Lưu Uy mới vừa nhập môn, ông ta thấy rằng Lâm Trạch Dương mới thực sự là một bậc thầy.
“Lưu Uy mang đến đây một người bạn mới sao, nhưng mà lần này bạn tốt của ông lại không may mắn rồi, người của tôi mang đến là người vô địch duy nhất tồn tại, chắc ông sẽ phải thua thảm rồi.”
Trương Liên nhìn thấy Tần Quân Dao, lại không nhịn được mà phá lên cười, ông hy vọng Lưu Uy sẽ mang đến càng nhiều bạn tốt, như vậy Lưu Uy mới có thể thua thảm hại hơn, thua càng khó coi hơn.
Tần Quân Dao khẽ nhíu mày, nghĩ nghĩ lại nói: “Có lẽ vì sợ hãi mà ông đã kết luận quá sớm rồi, thế giới này thật sự có người vô địch.”
Tần Quân Dao cũng không phải là tiểu gia bích ngọc, càng không phải một người phụ nữ chỉ biết trốn sau lưng đàn ông, cô là sát thủ hạng S.
Trương Liên không biết tại sao nhìn thấy Tần Quân Dao, anh ta lại nhìn thấy bóng dáng của Lâm Trạch Dương, cười lạnh nói: “Vậy cô cứ chờ xem, hôm nay tôi sẽ cho cô biết võ sĩ của tôi như thế nào.”
Trong khi nói chuyện, Trương Liên không khách sáo ngồi xuống, thậm chí không thèm nhìn Tần Quân Dao nữa, dáng vẻ rất kiêu ngạo.
Ngay sau đó, đấu trường đã được bắt đầu.
Sau ba trận đấu, Tần Quân Dao sững sờ há hốc, không ngờ rằng trận đấu quyền anh ngầm hiện nay lại gay cấn như vậy. Năm tuyển thủ trong ba trận đấu này, Tần Quân Dao khẳng định rằng họ chắc chắn có tư cách khiêu chiến sát thủ cấp S.
Đúng vậy, ba trận đấu chỉ có năm tuyển thủ ra sân. Trận đấu đầu tiên, người của Trương Liên đã KO, sau đó Trương Liên phải đưa một người khác vào. Sau đó người đàn ông này đánh liên tiếp ba trận, toàn bộ đều giành được thắng lợi.
Lông mày Lưu Uy đang nhíu chặt, sắc mặt có chút khó coi, ông ta có thể nhìn ra người mà Trương Liên phái lên sân là một khuôn mặt mới rất mạnh mẽ, mười người Lâm Trạch Dương huấn luyện không có một ai là đối thủ của họ cả.
Người mới lên sân đấu kia, có làn da ngăm đen, dáng người không cao, trên người cũng không có nhiều cơ bắp quá nổi bật, bộ đồ đang mặc cũng không phải trang phục thi đấu thông thường, mà là một bộ quần áo thể thao vô cùng đơn giản, còn là một bộ quần áo thể thao tương đối cũ nát.
Nếu như người này không phải lên võ đài, không thể hiện ra năng lực cường đại của mình, có lẽ sẽ chẳng ai nhìn người này lần thứ hai, bởi vì người đàn ông này quá bình thường, giống như bất kỳ một cậu thanh niên nào đó trên đường phố vậy.
Hơn nữa, phong cách chiến đấu vừa rồi cũng rất kì lạ, nắm đấm của người đàn ông này không hề bình thường, thay vì liên tục nhảy lên để điều chỉnh vị trí tấn công tốt nhất của mình, cậu ta mở chân ra lấy tĩnh chế động.
Đây là một môn võ thuật truyền thống của Trung Hoa, không phải là một nghệ thuật chiến đấu thông thường.
Lưu Uy vừa nghĩ tới đây, khuôn mặt của ông ta lại tối sầm lại. Lưu Uy vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, đương nhiên kiến thức của ông ta sẽ nhiều hơn người bình thường. Cho nên, Lưu Uy biết một ít chuyện mà người bình thường không biết.
Thế giới này không đơn giản như bề ngoài của nó, võ lực cá nhân thật sự có một tầm cao mà người bình thường không thể tưởng tượng được trong một số gia tộc, trên đời này có một số gia tộc truyền thừa vô số năm, bọn họ chưa từng tiếp xúc quá nhiều với xã hội này, tất cả bọn họ đều tập trung vào võ thuật.
Do đó, họ có một sự kế thừa hoàn chỉnh, giá trị vũ lực của họ vượt xa sự tồn tại của những người bình thường.
Mà những gia tộc này thường có một đại danh từ, gia tộc ẩn sĩ.
Đây mới là chuyện Lưu Uy lo lắng nhất lúc này, nếu như chỉ là một Trương Liên, nếu như chỉ là thua trận đấu sân bay, nếu như chỉ là thua một chút tiền, điều này thật sự không hề quan trọng với Lưu Uy.
Nhưng một khi chuyện này có liên quan tới gia tộc ẩn sĩ, vậy thì không giống như ẩn gia, tuy hiếm khi xuất thế, nhưng một khi xuất thế nhất định sẽ là sóng gió dữ dội, cho dù Lưu Uy có là hoàng đế của thế giới ngầm, cũng không có bất kỳ sự tự tin nào với bản thân rằng có thể chống lại.
“Tại sao tất cả các người lại bị dọa đến choáng váng rồi, người của cô không còn ai có thể đánh sao, thật sự là nhàm chán mà, chẳng thú vị chút nào, Lưu Uy ông cũng chỉ có chút năng lực này thôi à, tiểu tử lần trước không phải ép ra sân sao, để xem tên này còn dám tự cao tự đại nữa không, chỉ là một tên tiểu tử mà nghĩ bản thân mình là ai chứ.”
Lần này Trương Liên thật sự là hãnh diện, lúc nói chuyện, gần như đều ngẩng đầu lên trời.
Lưu Uy cũng không dám nói gì nữa, ông ta sợ phía sau Trương Liên thật sự có bóng dáng của gia tộc ẩn sĩ.
Tần Quân Dao hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Mọi người đều có thể tham gia vào đấu trường tập thể này.”
“Này cô gái, vẫn còn muốn lên đấu nữa à dáng dấp xinh đẹp như vậy, nếu như khuôn mặt này có thêm mấy vết sẹo thì không tốt đâu. Ha ha.” Trên mặt Trương Liên đầy vẻ châm chọc.
“Chu Hùng, cậu lên đi.” Tần Quân Dao lạnh lùng lên tiếng, một lần nữa trở về chỗ ngồi, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt rất lãnh đạm.
“Hừ, đến bây giờ rồi cô còn giả bộ đưa từng người một lên sao, các người cho rằng tôi là cái gì, hôm nay Trương Liên tôi sẽ cho ngươi thấy thế nào là sức mạnh thực sự.” Trương Liên nhìn dáng vẻ của Tần Quân Dao rất khó chịu, khóe miệng không ngừng co giật.
Lưu Uy nhìn thoáng qua Trương Liên, lại nhìn về phía Tần Quân Dao, miệng há hốc, cuối cùng cũng chẳng nói được lời nào.
Vốn dĩ Lưu Uy muốn Tần Quân Dao không nên bốc đồng, dù sao sau lưng của phía đối diện có thể tồn tại bóng dáng của con người gia tộc ẩn sĩ.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của Tần Quân Dao, Lưu Uy đành phải câm miệng, Tần Quân Dao là nữ nhân của Lâm Trạch Dương, cho dù muốn giáo huấn thì ông ta cũng không giáo huấn nổi.
Rất nhanh, thủ hạ của Tần Quân Dao là Chu Hùng đã lên trên võ đài.
Chu Hùng và đối phương rất nhanh đã chiến đấu với nhau.
Đây là một trận chiến rất tàn khốc, bất kể là phản ứng hay góc độ và cường độ ra tay, cả hai bên đều có mục đích là giết người, hoàn toàn không có chút hoa mỹ nào, nhưng mỗi lần ra tay đều có thể khiến người ngã xuống đất, hơn nữa có thể nằm ở đó mãi mãi không thể đứng dậy.
Tất cả mọi người bên dưới đấu trường không thể không im lặng vào lúc này, bởi vì sát khí tỏa ra từ trên võ đài.
Chương 122: Tần Quân Dao trở về
Cuối cùng Tần Quân Dao cũng trở lại Trung Hoa.
Cô ghé qua công ty một lát rồi nhanh chóng trở về nhà, đã lâu lắm rồi Tần Quân Dao không chơi với Manh Manh, cô rất nhớ con bé.
Khi Tần Quân Dao về tới nhà, cả người cô sững lại.
Trên bàn trà chất đầy một đống đồ ăn vặt đủ các loại, trên cả trên sô pha và sàn nhà cũng có, có thể nói toàn bộ đại sảnh không nơi nào là không có đồ ăn vặt.
Chỉ mới nhìn lướt qua thì Tần Quân Dao hoàn toàn không thấy trong nhà có ai cả, nhưng ngay sau đó cô nhìn thấy đống đồ ăn vặt bắt đầu động đậy.
Suýt chút nữa là Tần Quân Dao đã tức điên lên, tên khốn Lâm Trạch Dương kia đang bới đống đồ ăn vặt thì cũng thôi đi, lại còn kéo theo Manh Manh chui vào trong đó.
Lúc này, mặt của cả hai người dính đầy vụn, miệng thì đang nhai gì đó, tay trái cầm khoai tây chiên, tay phải cầm lon coca, ánh mắt đầy khao khát nhìn đống đồ ăn vặt đầy ắp kia.
Tần Quân Dao cảm thấy cô sắp điên đến nơi rồi, Lâm Trạch Dương lớn như vậy mà còn thích đồ ăn vặt, chẳng lẽ không biết mấy đồ ăn như này rất có hại cho sức khỏe chứ? Muốn tự hại mình thì thôi đi, lại còn muốn hại chết Manh Manh à?
Ngay lúc này, cô nghe được Lâm Trạch Dương nói gì đó, nhưng vì đồ ăn trong miệng nên cứ lẫn lộn không rõ.
"Manh Manh, con như vậy là không được, trẻ con không thể ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy, không tốt cho sức khỏe, cũng không lớn được đâu. Con muốn sau này vẫn chỉ là một đứa nhóc thôi à?"
Tần Quân Dao thở phào nhẹ nhõm, xem ra Lâm Trạch Dương vẫn chưa hoàn toàn mất trí.
"Baba à, baba khỏi dọa con đi, con biết ba chỉ muốn ăn quà vặt một mình mà." Giọng của Manh Manh vang lên.
"Sao cái gì con cũng biết vậy?" Lâm Trạch Dương ngạc nhiên hỏi.
Tần Quân Dao đưa tay ra đỡ trán, lần này cô thật sự thấy Lâm Trạch Dương hết cứu rồi.
Tần Quân Dao hít một hơi thật sâu rồi ho khan một tiếng, cô nhận ra hình như mình không có một chút cảm giác tồn tại nào, cả Lâm Trạch Dương và Manh Manh đều không biết cô đang đứng đây.
"Mẹ, mẹ, mẹ về rồi!" Rốt cuộc thì Manh Manh cũng đã phát hiện ra Tần Quân Dao, cô bé vui vẻ reo lên.
Trên khuôn mặt Tần Quân Dao cũng nở một nụ cười. Bản thân cô vất vả ngược xuôi như vậy, còn không phải là vì cảnh tượng này sao?
Cô dang hai tay ra, chuẩn bị ôm Manh Manh vào lòng.
Nhưng không ngờ Manh Manh chạy được nửa đường thì dừng lại, sau đó quay sang nói với Lâm Trạch Dương: "Baba à, baba đừng ăn khoai tây chiên của con nữa nha? Nếu baba không ăn nữa thì sau này baba nói gì con cũng nghe hết."
Sau đó, Tần Quân Dao nhận ra Manh Manh không thèm để ý tới cô nữa.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm giác rất mất mát, sau đó đi về phòng một mình.
Tần Quân Dao cảm thấy như bản thân đã mất đi thứ gì đó, tất cả là tại cái tên đáng ghét Lâm Trạch Dương kia, dùng đồ ăn vặt mua chuộc Manh Manh.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, không phải cái tên đó lúc nào cũng luôn miệng than thở không đủ tiền sống à? Sao bây giờ lại mua được nhiều đồ ăn vặt như vậy chứ? Mẹ nó, đây mà là không đủ tiền sống á, là không đủ tiền mua đồ ăn vặt thì có!
Nghĩ tới đây, Tần Quân Dao lại tức điên lên.
Ngay lúc này, cửa phòng mở ra, Manh Manh bưng một chậu nước đi vào, ngồi xổm trước mặt cô.
"Mẹ, mẹ ở ngoài lâu như vậy, chắc chắn là mệt lắm, con rửa chân cho mẹ nhé." Manh Manh ngoan ngoãn nói.
Tần Quân Dao cảm động tới mức sắp khóc, cô ôm chặt lấy Manh Manh rồi nói: "Vẫn là Manh Manh yêu mẹ nhất, cũng chỉ có con mới đau lòng cho mẹ thôi. Manh Manh muốn gì mẹ đều cho hết, sau này mẹ cũng sẽ đối xử với con thật tốt."
Đôi mắt Manh Manh sáng rực lên: "Thật ạ mẹ?"
Tần Quân Dao vội vàng đáp: "Chắc chắn rồi, chỉ cần con muốn, mẹ nhất định sẽ cố gắng hết sức."
"Vậy mẹ, mẹ có thể cho ba tiền được không ạ, ba nói chỉ cần con bưng nước rửa chân cho mẹ, mẹ sẽ cho ba tiền, như vậy thì ba sẽ không cướp khoai tây chiên của con ăn nữa." Vẻ mặt Manh Manh sung sướng nhìn Tần Quân Dao.
Trong nháy mắt Tần Quân Dao sững người lại, sau đó không nhịn được nghiến răng nghiến lợi kêu lên: "Lâm Trạch Dương!"
Nếu không phải Manh Manh vẫn còn ở đây, Tần Quân Dao thật sự muốn bắn một phát nát đầu anh luôn.
Cái tên khốn Lâm Trạch Dương kia mặt phải tới dày cỡ nào mới dám lợi dụng Manh Manh để xin tiền chứ, hắn thiếu tiền đến thế à? À không, tên kia đâu có thiếu tiền, nếu không thì làm sao mà mua được nhiều đồ ăn vặt như vậy chứ.
Từ tận đáy lòng, bây giờ Lâm Trạch Dương đang cảm thấy vô cùng oan uổng. Đồ ăn vặt là Trình Mạnh Cường mua cho mà, anh có bỏ một phân tiền nào đâu.
Nhưng hiện tại thì anh đang thiếu tiền thật, tiền lương tháng này thì chưa tới, mà một ngàn tệ lần trước thắng Trương Liên thì cũng không tiện hỏi lắm. Anh đường đường là King, chẳng lẽ lại đi đòi người ta một ngàn tệ à?
Mà vừa nghĩ tới một ngàn tệ thì hai mắt Lâm Trạch Dương lập tức sáng rực lên, thôi thì lát nữa gọi cho Lưu Uy, bảo ông ta đi đòi tiền Trương Liên vậy.
Khi cuộc sống quá bình yên thì thời gian thường trôi đi nhanh hơn, nên người ta mới hay nói với nhau rằng, thời gian chính là một tên trộm, nó có thể vô tình cướp đi tất cả mọi thứ của bạn.
Một tuần trôi qua trong nháy mắt.
Buổi tối hôm nay, Tần Quân Dao có vẻ vui hơn mọi ngày. Cô vừa được cấp dưới thông báo rằng cái gốc cây nho nhỏ cô mang về đã thành công làm ra dẫn dược, tối ưu hóa loại thuốc X.
Loại thuốc này vừa được thử nghiệm lâm sàng, và đã thành công.
Một gã thuộc hạ cũ của cô, sau khi được tăng cường loại thuốc X bản cập nhật này, thể chất tăng lên rất nhiều, sức mạnh cũng tăng lên hai cấp bậc.
Trước kia, gã này như người không tên không tuổi, ngay cả đoàn lính đánh thuê cũng không đủ đẳng cấp được xếp vào, nhưng bây giờ Tần Quân Dao phát hiện ra gã ta đã gần đạt tới tiêu chuẩn của cô, đây chính là một bước nhảy vọt về chất!
Tần Quân Dao biết, lần này cô thành công lớn rồi.
Tất nhiên, sự thành công này vẫn phải chuyển hóa thành lợi nhuận thực tế.
Ngay lập tức Tần Quân Dao nghĩ tới Lưu Uy.
Trong lòng cô, Lưu Uy là đại diện tiêu biểu cho một thương nhân lương thiện, lần trước gặp cơ hội tốt như vậy, ông ta cũng không thừa cơ mà đục nước béo cò, nếu lần này bán thuốc cho ông ta, chắc chắn sẽ vạn vô nhất thất.*
*(vạn vô nhất thất: không có sơ hở; tuyệt đối không thể sai sót, nhầm lẫn)
Tuy nhiên.
Trước đó, cô quyết định mang theo thuộc hạ cũ của mình đi đến sàn đấu quyền anh ngầm, để tên này càn quét một trận, cũng để thông báo cho Lưu Uy biết được loại thuốc X mà Tần Quân Dao cô vừa nghiên cứu ra tốt đến mức nào, giá trị như thế nào.
Nhưng mà điều kỳ lạ là, khi cô vừa gọi cho Lưu Uy, hỏi ông ta nghĩ gì về mối làm ăn này, phản ứng của Lưu Uy lại không hề hưng phấn, mà có vẻ rất do dự, như thể đang kiêng kị điều gì đó, mãi vẫn không trả lời rõ ràng.
Chương 123 Nguy cơ mới
Chương 123: Nguy cơ mới
"Ừm, bây giờ tôi đang có việc bận, tôi sẽ trả lời cô sau, được không?"
Đây là câu nói cuối cùng của Lưu Uy trước khi kết thúc cuộc gọi của Tần Quân Dao, rất lịch sự, giọng điệu còn có vẻ vô cùng tôn trọng, nhưng lại lấy một cái cớ không hợp lý chút nào.
Tần Quân Dao còn nhớ rõ câu đầu tiên mình nói với Lưu Uy chính là "Ông có thời gian không?", mà lúc đó rõ ràng Lưu Uy đã trả lời là có. Vậy thì cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ đến đây, Tần Quân Dao không nhịn được gọi lại cho Lưu Uy, nhưng bên kia lại truyền đến âm thanh thông báo máy bận. Tần Quân Dao muốn gọi lại, nhưng lúc này cô lại nghe được tiếng chuông điện thoại.
"Người này bị cái gì đây? Sao cứ gọi cho tôi hoài vậy? Thật sự nghĩ rằng tôi rất rảnh rỗi sao? Không nhận, tôi sẽ không nhận." Giọng Lâm Trạch Dương vang lên, sau đó anh ấy đi vào phòng Tần Quân Dao.
Tần Quân Dao nhìn Lâm Trạch Dương bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, không nhịn được mà khinh bỉ, giả vờ cái gì, không phải anh rất rảnh rỗi sao? Còn nữa, cái vẻ mặt kiêu ngạo kia của anh là sao? Thật sự tự cho rằng mình rất giỏi à?
Đương nhiên, nếu Tần Quân Dao nhìn thấy thông báo cuộc gọi của Lâm Trạch Dương, biết anh dứt khoát cúp điện thoại của Lưu Uy thì có lẽ Tần Quân Dao sẽ có suy nghĩ khác. Dù sao cô cũng mới bị ông ta từ chối nhận điện thoại, mà Lưu Uy lại bị Lâm Trạch Dương từ chối nghe máy.
"Ừm, mấy ngày nay tôi có chút việc, muốn đi ra ngoài một chút, thông báo cho cô một tiếng." Lâm Trạch Dương nhìn Tần Quân Dao, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói ra lý do mình đến.
Tần Quân Dao không nhịn được cười khẩy, còn tưởng là có chuyện gì khiến Lâm Trạch Dương nghiêm túc như vậy, anh có việc? Một kẻ vô tích sự, lưu manh không có công việc như anh thì có thể có chuyện gì chứ.
"Chuyện này rất quan trọng với tôi, cho nên mấy ngày này tôi sẽ không mở điện thoại, cô cẩn thận một chút." Lâm Trạch Dương nghĩ ngợi rồi vẫn giải thích một câu.
Tần Quân Dao lại tiếp tục cười mỉa mai, cuối cùng cũng không nhịn được nữa đáp: "Anh có việc thì cứ đi làm việc của anh, còn bảo tôi cẩn thận, anh cho rằng bản thân rất quan trọng sao? Tưởng là không có anh thì thế giới này sẽ không thể chuyển động à? Anh vẫn nên tự mình cẩn thận thì hơn."
Lâm Trạch Dương hé miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu rồi đi ra ngoài.
Lâm Trạch Dương thật sự có việc, hơn nữa còn là chuyện lớn. Chuyện này có thể còn là chuyện lớn ở cả Trung Hoa, thậm chí là trên toàn thế giới. Bởi vì Lâm Trạch Dương phát hiện mình đang có dấu hiệu đột phá.
Lâm Trạch Dương vốn đã là tông sư, toàn Trung Hoa, thậm chí trên thế giới cũng không có mấy tông sư. Bây giờ Lâm Trạch Dương lại muốn đột phá, việc này thể hiện điều gì?
Nếu những gia tộc ẩn sĩ vẫn không xuất hiện thì Lâm Trạch Dương chính là sự tồn tại mạnh mẽ nhất ở Trung Hoa, thậm chí là trên toàn thế giới. Tất nhiên đó là chuyện sau khi Lâm Trạch Dương đột phá.
Mà nếu thực sự tới lúc đó thì ngay cả một số gia tộc ẩn sĩ hùng mạnh cũng chưa chắc đã là đối thủ của Lâm Trạch Dương.
Cho nên, Lâm Trạch Dương mới có thể coi trọng chuyện này như vậy, nếu không thì với tính cách cà lơ phất phơ kia của Lâm Trạch Dương, sao có thể cố ý đến nói những lời này với Tần Quân Dao.
Sau khi Lâm Trạch Dương rời khỏi phòng Tần Quân Dao, điện thoại của anh lại vang lên, vẫn là Lưu Uy gọi tới.
"Ông có thấy mình phiền phức hay không, sao cứ gọi cho tôi hoài vậy? Có biết thời gian của tôi rất quý không? Một phút trên dưới mấy triệu, ông phải trả tôi tiền." Lâm Trạch Dương rất mất kiên nhẫn nói.
Đầu kia điện thoại, khóe miệng Lưu Uy co rúm lại, ông ta cảm thấy kiếp trước mình chắc chắn đã nợ Lâm Trạch Dương rất nhiều, nếu không thì sao lại bị Lâm Trạch Dương hành hạ như vậy.
Rõ ràng Lưu Uy gọi điện thoại cho Lâm Trạch Dương là vì chuyện của anh, thế mà Lâm Trạch Dương lại còn muốn đòi tiền của ông ta.
Đương nhiên tính tình của Lưu Uy cũng khá nóng nảy, nhưng ông ta không dám phát cáu với Lâm Trạch Dương, chẳng những không dám nổi nóng lại còn phải cẩn thận cười lấy lòng, nói: "Chuyện là, Lâm Trạch Dương, người phụ nữ của anh, Tần Quân Dao hình như lại có thành quả mới, thuốc của cô ấy đã có bước đột phá, đào tạo ra một võ sĩ quyền anh, muốn đến sàn đấu quyền anh ngầm của tôi thử nghiệm thành quả một chút."
Lâm Trạch Dương không kiên nhẫn nói: "Vậy ông cứ để cô ấy đến đi, có chút việc cỏn con ấy mà ông cũng muốn làm phiền tôi, tôi mặc kệ, ông làm lãng phí thời gian của tôi, mau trả tôi tiền."
Lưu Uy thật sự muốn ném điện thoại đi, Tần Quân Dao không phải là người phụ nữ của Lâm Trạch Dương sao? Còn không phải là do ông ta quan tâm đến cảm nhận của Lâm Trạch Dương, cho rằng cậu ta sẽ để ý việc Tần Quân Dao xuất đầu lộ diện, cho nên ngay cả khi đứng trước việc buôn bán tràn ngập lợi nhuận này ông ta cũng không lập tức đồng ý.
Mà không đợi Lưu Uy nói thêm điều gì, Lâm Trạch Dương đã ngắt điện thoại, sau đó tắt nguồn.
Tiếp đó, Lâm Trạch Dương vội vàng đi tới biệt thự mà Lưu Uy cho mình, bắt đầu tiến vào trạng thái bế quan. Bước đột phá này rất quan trọng, anh không thể để hoàn cảnh bên ngoài ảnh hưởng.
Mà một bên khác, sau khi Lâm Trạch Dương ngắt điện thoại, Lưu Uy cũng biết ý của anh, không thể để Tần Quân Dao biết được quan hệ giữa mình và Lâm Trạch Dương, càng không thể để cô ấy biết thực lực thật sự của anh. Vì vậy, lúc Lưu Uy gọi điện trả lời Tần Quân Dao, giọng điệu có vẻ rất lạnh nhạt.
Tần Quân Dao lại không hề để ý tới chuyện này, thậm chí còn rất hưng phấn, cảm thấy bản thân lại hoàn thành được một chuyện lớn, còn liên tục nói cảm ơn với ông ta, cảm thấy mình thật sự rất may mắn, vậy mà lại có thể móc nối quan hệ với Lưu Uy, một hoàng đế ngầm có thế lực khổng lồ.
Tần Quân Dao không biết rằng người mà mình vừa cẩn thận nịnh bợ kia, vừa nãy mới bị Lâm Trạch Dương vô tình đuổi đi như ruồi bọ, hơn nữa người nọ còn không oán trách một tiếng nào.
Đúng là giống như lời Tần Quân Dao từng nói, thế giới này vẫn có thể chuyển động ngay cả khi không có ai.
Hai ngày sau, Tần Quân Dao dẫn gã thuộc hạ kia của mình đi tới phòng tập quyền anh ngầm của Lưu Uy.
Hai ngày này, tâm trạng của Lưu Uy cũng không tốt. Bởi vì hai ngày nay trong giới đã xảy ra vài chuyện.
Sau khi Trương Liên bị Lâm Trạch Dương đánh bại thì đã biến mất vài ngày, không xuất hiện trước mặt người khác, không biết đã đi đâu.
Mà hai ngày trước, Trương Liên lại xuất hiện. Lần này, ông dẫn theo vài người mới.
Tất nhiên Lưu Uy rất hoan nghênh Trương Liên, cảm thấy tên này lại đến nộp tiền.
Nhưng sau đó, nội dung vở kịch dường như đã có chút thay đổi. Người Trương Liên dẫn đến lại mạnh mẽ khác thường.
Mười người do Lâm Trạch Dương huấn luyện đều có trình độ rất cao, đấu qua đấu lại với người của Trương Liên, nửa thắng nửa thua. Điều này khiến Lưu Uy cảm thấy rất lo lắng.
Ông ta có thể nhìn ra mười người do Lâm Trạch Dương huấn luyện thật sự đã rất mạnh, sở dĩ bọn họ thất bại, không phải bởi vì bọn họ không đủ mạnh mà là do người Trương Liên mang đến quá mạnh.
Mà ngay đêm qua, Trương Liên lại dẫn đến một người mới, người này đấu ba trận liên tiếp mà không thua một trận nào.
Lưu Uy cũng có thể xem là cao thủ võ đạo, cho nên ông ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, gương mặt mới do Trương Liên mang đến vô cùng mạnh mẽ, mười người do Lâm Trạch Dương huấn luyện ra cũng không có ai nắm chắc phần thằng. Cho nên, lúc này sắc mặt của Lưu Uy cũng không mấy vui vẻ.
Chương 124 Gia tộc ẩn sĩ
Chương 124: Gia tộc ẩn sĩ
“Ha ha Lưu Uy đã lâu không gặp, tôi rất nhớ ông đấy, chỉ vì đến được đây mà tôi đã phải viết hai tấm phiếu phạt, ông xem tôi tốt với ông như thế nào.”
Trương Liên vừa nhìn thấy Lưu Uy thì cười phá lên, thậm chí còn dang rộng hai cánh tay, chuẩn bị ôm Lưu Uy vào trong lòng. Trương Liên thực sự rất nhớ Lưu Uy, vài ngày trước ông ta đã mất tổng cộng 20 triệu ở đây, ông ta cũng mất đi một người rất quan trọng.
Mà hai ngày nay, Trương Liên như có thần trợ giúp vậy, rửa sạch được nỗi sỉ nhục trước đây, điều đáng tiếc duy nhất chính là, đứa nhỏ Lâm Trạch Dương kia lại không có ở đây.
“Không biết lái xe thì đừng lái xe, ông sẽ tự đâm đầu vào chỗ chết đấy.” Khóe miệng Lưu Uy co giật nhẹ, không kiên nhẫn nhìn Trương Liên: “Còn nữa, tôi không thích phụ nữ, mà ông thì không khác gì bọn họ.”
Khóe miệng của Trương Liên cũng co giật nhẹ, nhất thời không nói nên lời, Lưu Uy này bị làm sao vậy, cách nói chuyện của ông ta hoàn toàn khác so với trước đây, nói chuyện với ông ta giống như bị tra tấn ở địa ngục chốn này vậy.
Khi Lưu Uy nhìn thấy bức ảnh con ruồi ăn con ruồi của Trương Liên, trên gương mặt của ông ta xuất hiện một nụ cười. Cho nên, Lưu Uy lại không nhịn được mà nhớ tới Lâm Trạch Dương, nếu như Lâm Trạch Dương ở chỗ này thì tốt rồi, lão tử Trương Liên này nhất định sẽ tức chết. Nói đến tức giận, Lưu Uy mới vừa nhập môn, ông ta thấy rằng Lâm Trạch Dương mới thực sự là một bậc thầy.
“Lưu Uy mang đến đây một người bạn mới sao, nhưng mà lần này bạn tốt của ông lại không may mắn rồi, người của tôi mang đến là người vô địch duy nhất tồn tại, chắc ông sẽ phải thua thảm rồi.”
Trương Liên nhìn thấy Tần Quân Dao, lại không nhịn được mà phá lên cười, ông hy vọng Lưu Uy sẽ mang đến càng nhiều bạn tốt, như vậy Lưu Uy mới có thể thua thảm hại hơn, thua càng khó coi hơn.
Tần Quân Dao khẽ nhíu mày, nghĩ nghĩ lại nói: “Có lẽ vì sợ hãi mà ông đã kết luận quá sớm rồi, thế giới này thật sự có người vô địch.”
Tần Quân Dao cũng không phải là tiểu gia bích ngọc, càng không phải một người phụ nữ chỉ biết trốn sau lưng đàn ông, cô là sát thủ hạng S.
Trương Liên không biết tại sao nhìn thấy Tần Quân Dao, anh ta lại nhìn thấy bóng dáng của Lâm Trạch Dương, cười lạnh nói: “Vậy cô cứ chờ xem, hôm nay tôi sẽ cho cô biết võ sĩ của tôi như thế nào.”
Trong khi nói chuyện, Trương Liên không khách sáo ngồi xuống, thậm chí không thèm nhìn Tần Quân Dao nữa, dáng vẻ rất kiêu ngạo.
Ngay sau đó, đấu trường đã được bắt đầu.
Sau ba trận đấu, Tần Quân Dao sững sờ há hốc, không ngờ rằng trận đấu quyền anh ngầm hiện nay lại gay cấn như vậy. Năm tuyển thủ trong ba trận đấu này, Tần Quân Dao khẳng định rằng họ chắc chắn có tư cách khiêu chiến sát thủ cấp S.
Đúng vậy, ba trận đấu chỉ có năm tuyển thủ ra sân. Trận đấu đầu tiên, người của Trương Liên đã KO, sau đó Trương Liên phải đưa một người khác vào. Sau đó người đàn ông này đánh liên tiếp ba trận, toàn bộ đều giành được thắng lợi.
Lông mày Lưu Uy đang nhíu chặt, sắc mặt có chút khó coi, ông ta có thể nhìn ra người mà Trương Liên phái lên sân là một khuôn mặt mới rất mạnh mẽ, mười người Lâm Trạch Dương huấn luyện không có một ai là đối thủ của họ cả.
Người mới lên sân đấu kia, có làn da ngăm đen, dáng người không cao, trên người cũng không có nhiều cơ bắp quá nổi bật, bộ đồ đang mặc cũng không phải trang phục thi đấu thông thường, mà là một bộ quần áo thể thao vô cùng đơn giản, còn là một bộ quần áo thể thao tương đối cũ nát.
Nếu như người này không phải lên võ đài, không thể hiện ra năng lực cường đại của mình, có lẽ sẽ chẳng ai nhìn người này lần thứ hai, bởi vì người đàn ông này quá bình thường, giống như bất kỳ một cậu thanh niên nào đó trên đường phố vậy.
Hơn nữa, phong cách chiến đấu vừa rồi cũng rất kì lạ, nắm đấm của người đàn ông này không hề bình thường, thay vì liên tục nhảy lên để điều chỉnh vị trí tấn công tốt nhất của mình, cậu ta mở chân ra lấy tĩnh chế động.
Đây là một môn võ thuật truyền thống của Trung Hoa, không phải là một nghệ thuật chiến đấu thông thường.
Lưu Uy vừa nghĩ tới đây, khuôn mặt của ông ta lại tối sầm lại. Lưu Uy vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, đương nhiên kiến thức của ông ta sẽ nhiều hơn người bình thường. Cho nên, Lưu Uy biết một ít chuyện mà người bình thường không biết.
Thế giới này không đơn giản như bề ngoài của nó, võ lực cá nhân thật sự có một tầm cao mà người bình thường không thể tưởng tượng được trong một số gia tộc, trên đời này có một số gia tộc truyền thừa vô số năm, bọn họ chưa từng tiếp xúc quá nhiều với xã hội này, tất cả bọn họ đều tập trung vào võ thuật.
Do đó, họ có một sự kế thừa hoàn chỉnh, giá trị vũ lực của họ vượt xa sự tồn tại của những người bình thường.
Mà những gia tộc này thường có một đại danh từ, gia tộc ẩn sĩ.
Đây mới là chuyện Lưu Uy lo lắng nhất lúc này, nếu như chỉ là một Trương Liên, nếu như chỉ là thua trận đấu sân bay, nếu như chỉ là thua một chút tiền, điều này thật sự không hề quan trọng với Lưu Uy.
Nhưng một khi chuyện này có liên quan tới gia tộc ẩn sĩ, vậy thì không giống như ẩn gia, tuy hiếm khi xuất thế, nhưng một khi xuất thế nhất định sẽ là sóng gió dữ dội, cho dù Lưu Uy có là hoàng đế của thế giới ngầm, cũng không có bất kỳ sự tự tin nào với bản thân rằng có thể chống lại.
“Tại sao tất cả các người lại bị dọa đến choáng váng rồi, người của cô không còn ai có thể đánh sao, thật sự là nhàm chán mà, chẳng thú vị chút nào, Lưu Uy ông cũng chỉ có chút năng lực này thôi à, tiểu tử lần trước không phải ép ra sân sao, để xem tên này còn dám tự cao tự đại nữa không, chỉ là một tên tiểu tử mà nghĩ bản thân mình là ai chứ.”
Lần này Trương Liên thật sự là hãnh diện, lúc nói chuyện, gần như đều ngẩng đầu lên trời.
Lưu Uy cũng không dám nói gì nữa, ông ta sợ phía sau Trương Liên thật sự có bóng dáng của gia tộc ẩn sĩ.
Tần Quân Dao hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Mọi người đều có thể tham gia vào đấu trường tập thể này.”
“Này cô gái, vẫn còn muốn lên đấu nữa à dáng dấp xinh đẹp như vậy, nếu như khuôn mặt này có thêm mấy vết sẹo thì không tốt đâu. Ha ha.” Trên mặt Trương Liên đầy vẻ châm chọc.
“Chu Hùng, cậu lên đi.” Tần Quân Dao lạnh lùng lên tiếng, một lần nữa trở về chỗ ngồi, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt rất lãnh đạm.
“Hừ, đến bây giờ rồi cô còn giả bộ đưa từng người một lên sao, các người cho rằng tôi là cái gì, hôm nay Trương Liên tôi sẽ cho ngươi thấy thế nào là sức mạnh thực sự.” Trương Liên nhìn dáng vẻ của Tần Quân Dao rất khó chịu, khóe miệng không ngừng co giật.
Lưu Uy nhìn thoáng qua Trương Liên, lại nhìn về phía Tần Quân Dao, miệng há hốc, cuối cùng cũng chẳng nói được lời nào.
Vốn dĩ Lưu Uy muốn Tần Quân Dao không nên bốc đồng, dù sao sau lưng của phía đối diện có thể tồn tại bóng dáng của con người gia tộc ẩn sĩ.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của Tần Quân Dao, Lưu Uy đành phải câm miệng, Tần Quân Dao là nữ nhân của Lâm Trạch Dương, cho dù muốn giáo huấn thì ông ta cũng không giáo huấn nổi.
Rất nhanh, thủ hạ của Tần Quân Dao là Chu Hùng đã lên trên võ đài.
Chu Hùng và đối phương rất nhanh đã chiến đấu với nhau.
Đây là một trận chiến rất tàn khốc, bất kể là phản ứng hay góc độ và cường độ ra tay, cả hai bên đều có mục đích là giết người, hoàn toàn không có chút hoa mỹ nào, nhưng mỗi lần ra tay đều có thể khiến người ngã xuống đất, hơn nữa có thể nằm ở đó mãi mãi không thể đứng dậy.
Tất cả mọi người bên dưới đấu trường không thể không im lặng vào lúc này, bởi vì sát khí tỏa ra từ trên võ đài.
Bình luận facebook