-
Chương 116-118
Chương 116 Mặc áo vào nên sắp không nhận ra.
Chương 116: Mặc áo vào nên sắp không nhận ra.
"Chủ quản đại nhân, bây giờ chắc tao nên gọi mày là chủ quản đại nhân đúng không? Bây giờ mày đang định tan làm sao? Chắc là mày không có xe đâu nhỉ? Có cần tao đưa mày về hay không? Mang tiếng là một chủ quản, vậy mà ngay cả một chiếc xe cũng không mua được."
Trước tòa nhà của người phụ nữ tên Kiều Lan, Trình Mạnh Cường nhìn Lâm Trạch Dương với vẻ mặt châm chọc. Đối với việc Lâm Trạch Dương được thăng chức làm chủ quản, Trình Mạnh Cường là phó chủ quản đương nhiên cực kỳ tức giận, nhưng có cách gì chứ? Vì vậy, hắn chỉ có thể dùng lời nói để nhục nhã anh một chút.
"Mày là chủ quản mà ngay cả xe cũng không có được một cái, tao chỉ là phó chủ quản mà vẫn có xe, mày nhìn xem cho dù mày là chủ quản thì có lợi ích gì chứ?"
Lâm Trạch Dương nghe xong, lúc này con mắt liền sáng lên, đây thực sự là đĩa bánh từ trên trời đến rơi xuống, được ngồi xe về nhà mà không phải mất tiền.
"Cảm ơn anh, anh đúng là một người tốt, anh mau lái xe tới đây đi, tôi đứng ở đây đợi." Trên mặt Lâm Trạch Dương tràn đầy cảm kích nói với Trình Mạnh Cường.
Khóe miệng hắn co rúm lại, cái tên Lâm Trạch Dương này vốn không phải là người bình thường, mình vừa dùng giọng điệu châm chọc nói chuyện với hắn, trên mặt còn hiện lên sự trào phúng, chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng sao? Nếu là người bình thường thì vào lúc này không phải đều nên tức giận bỏ đi à?
Trình Mạnh Cường đột nhiên lại nhớ tới một màn trong quá khứ, phát hiện ra Lâm Trạch Dương thực sự là loại người không thông minh, tại sao mình lại muốn chọc tức loại người như này chứ? Không phải tự đi tìm đau khổ cho bản thân sao?
Đột nhiên hắn cảm thấy rất hối hận, nhưng mà bên cạnh còn có mấy đồng nghiệp cũng đang đợi xe taxi khác, hắn ta cũng không thể lật lọng được.
Kết quả là, Trình Mạnh Cường nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị đi bộ đến bãi đậu xe.
Mà đúng vào lúc này, đột nhiên có tiếng ô tô gầm rú, sau đó một chiếc Ferrari lao tới. Không, không phải Ferrari, sau Ferrari là Lamborghini, mà sau Lamborghini là Maybach.
Nơi này là tòa nhà văn phòng rất cao cấp ở trung tâm thành phố nên có nhiều xe sang xuất hiện cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ, mọi người xung quanh cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên, chỉ cho rằng là một Tổng giám đốc nào đó đến đây họp.
Mắt của Trình Mạnh Cường sáng rực lên, nhìn ba chiếc xe sang trọng kia, trên mặt hiện đầy sự ghen tị, nói: "Chiếc Ferrari 911 phía trước là kiểu cũ, còn là phiên bản kỷ niệm, so với kiểu mới nhất còn đắt tiền hơn. Chiếc Lamborghini phía sau này là kiểu kinh điển nhất, hiện tại đã hết hàng. Chiếc Maybach phía sau, quả thực chính là đang đốt tiền, nếu như khi tôi còn sống có thể ngồi trên một chiếc xe sang trọng như vậy một lần, cuộc đời cũng coi như là đáng giá."
Nói đến đây, Trình Mạnh Cường nhìn Lâm Trạch Dương đang đứng một bên, nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của anh, lắc đầu, mặt mũi tràn đầy khinh bỉ nói: "Đừng nhìn nữa, nghĩ cũng đừng nghĩ, cả đời mày cũng không bao giờ ngồi được lên chiếc xe như vậy, đúng là tên nghèo kiết xác."
"Ồ, sao chị lại tới đây, mặc quần áo vào xong, em sắp không nhận ra chị rồi." Lâm Trạch Dương cười ha hả đi về phía trước.
Ba chiếc xe đồng thời mở cửa xe, sau đó bốn người đàn ông mặc âu phục màu đen vây quanh một người phụ nữ đi tới.
Người phụ nữ này mặc trên người một chiếc váy liền đơn giản, khoác thêm một cái áo choàng bên ngoài, toát ra vẻ sang trọng, trên người tỏa ra khí chất, cao đến một mét tám.
Trình Mạnh Cường đột nhiên không nhịn được cách xa khỏi Lâm Trạch Dương một chút, tên điên này thực sự không muốn sống nữa rồi, ngay cả một người phụ nữ như vậy cũng dám trêu chọc, có lẽ một lúc sau, bốn vệ sĩ mặc vest sẽ điên cuồng đè Lâm Trạch Dương xuống đất đánh cho một trận.
Nhưng không ngờ, mặt người phụ nữ kia lại hơi ửng đỏ, nói: "Lâm tiên sinh, tại sao anh lại thích nói đùa như vậy."
Vẻ mặt Lâm Trạch Dương nghiêm túc nói: "Tôi không nói đùa đâu, là thật đấy, cô mặc quần áo vào, tôi sắp không nhận ra cô rồi."
Gương mặt của người phụ nữ kia hoàn toàn đỏ lên, không biết nên nói cái gì, đành phải vội vàng làm tư thế mời với Lâm Trạch Dương, nói: "Lưu tiên sinh sai tôi đến đón Lâm tiên sinh."
Lâm Trạch Dương cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp ngồi vào trong xe.
Bùm bùm bùm…
Ba chiếc xe siêu tốc đồng thời khởi động, phát ra tiếng vang mãnh liệt, làm cho trái tim người ta cũng không nhịn được nhảy lên theo.
Trình Mạnh Cường ngẩn cả người đúng ở nơi đó, những người có này sao lại tới đón Lâm Trạch Dương, mà anh vừa nói là có ý gì, chẳng nhẽ anh phát sinh ra chuyện gì với người phụ nữ mà đến nhìn thì hắn ta cũng không dám nhìn thẳng sao?
Đúng vào lúc này, cửa sổ xe đột nhiên hạ xuống, Lâm Trạch Dương vươn đầu, vẫy vẫy tay với Trình Mạnh Cường.
Trình Mạnh Cường theo bản năng khom lưng đi tới trước mặt Lâm Trạch Dương, giống như là thái giám nịnh nọt của hoàng đế thời cổ đại.
"Tôi không ngồi xe của anh, chỉ muốn nói cho anh biết một chút, anh không cần khách khí như vậy."
Nói xong, Lâm Trạch Dương chui vào cửa sổ xe, sau đó ba chiếc xe liền ầm ầm một tiếng đi về phía trước, chỉ để lại hắn còn đang khom lưng ở nơi đó làm ra một bộ dạng lắng nghe.
Trình Mạnh Cường rối bời.
Lâm Trạch Dương ngồi ở hàng sau, người phụ nữ kia ngồi ở hàng trước.
Người phụ nữ này chính là người lần trước Lưu Uy gọi tới đón Lâm Trạch Dương. Trời đất chứng giám, anh thật sự không phát sinh bất cứ quan hệ với cô.
Chỉ có điều, trước đó người phụ nữ nữ này không mặc áo choàng, chỉ mặc một bộ sườn xám, vì vậy Lâm Trạch Dương cảm thấy khi người phụ nữ này khoác thêm một chiếc áo nhìn rất khác, chỉ là lúc nói chuyện biểu đạt không đủ rõ ràng mà thôi.
Đúng vậy, chẳng qua là năng lực biểu đạt của Lâm Trạch Dương không tốt mà thôi.
"Lưu Uy bảo tôi qua đó để làm gì chắc cô cũng biết, tôi đang phải bề bộn nhiều việc, nếu anh ta không cho tôi một lời giải thích tốt, tôi nhất định sẽ tức giận." Lâm Trạch Dương vẻ mặt nghiêm túc nhìn người phụ nữ nói.
Người phụ nữ quay đầu lại, cô phát hiện ra ở chung với Lâm Trạch Dương đúng là một việc vô cùng khó khăn, trước đó cô còn cảm thấy ông chủ của mình coi trọng anh như vậy, cô có thể phát triển một chút với anh. Hiện mới nhận ra đây vốn là một nhiệm vụ không thể hoàn thành được.
"Lưu tiên sinh nói, trận đấu quyền anh sắp bắt đầu, Lâm tiên sinh muốn qua xem thành quả huấn luyện của anh một chút." Người phụ nữ sửa sang lại cảm xúc của mình nói.
Vẻ mặt Lâm Trạch Dương không vui, nói: "Chuyện này có liên quan gì đến tôi?"
Khóe miệng người phụ nữ co rút, anh không phải huấn luyện viên sao? Sao lại không liên quan đến anh? Còn bộ mặt không vui của anh là sao? Bao nhiêu người tốn vô số tâm tư, cũng không có cách nào tới gần ông chủ đấy được không?
"Lưu tiên sinh còn nói nếu thắng sẽ cho Lâm tiên sinh tiền." Người phụ nữ đột nhiên nhớ ra lời phân phó của ông chủ, nhưng sau khi cô vừa nói ra, liền có chút hối hận, người giống như Lâm Trạch Dương chẳng nhẽ còn để ý đến chút tiền này, đây chẳng lẽ không phải một loại vũ nhục với anh sao?
Lâm Trạch Dương đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói: "Vậy sao các người còn lái xe lề mề như vậy. Chưa ăn cơm hay sao? Có thể dùng thêm chút sức giẫm chân ga được hay không?"
Người phụ nữ há hốc miệng, rất muốn thu hồi lại tất cả những lời vừa nói, à không, vừa rồi cô cũng không nói gì ra miệng, cũng may là không nói gì.
Chương 117 Logic của Lâm Trạch Dương
Chương 117: Logic của Lâm Trạch Dương
Lâm Trạch Dương không ngờ được ở thành phố này lại có một nơi như vậy.
Trong một trang trại ở vùng ngoại ô có một lối đi ngầm dưới lòng đất, sau khi đi vào lối ngầm sẽ nhìn thấy một phòng tập quyền anh rất rộng.
Lúc này xung quanh phòng tập quyền anh có rất nhiều người đang ngồi, những người này đều ăn mặc chỉnh tề, nhìn thoáng qua có thể biết họ không phải là phú nhị đại thì cũng là quan chức lớn.
Lâm Trạch Dương đương nhiên là ngồi ở hàng ghế đầu, ngồi chung một chỗ với Lưu Uy.
Phòng tập quyền anh dưới lòng đất này là sản nghiệp của Lưu Uy, nói cách khác ông ta chính là ông chủ nơi này.
"Khi nào thì bắt đầu?" Lâm Trạch Dương vừa ngồi xuống đã vội vã hỏi Lưu Uy.
Nếu như không phải ông ta biết tính cách của Lâm Trạch Dương, còn cho rằng anh khẩn trương muốn xem thành quả huấn luyện của mình, nhưng Lưu Uy biết anh chỉ muốn cho trận đấu nhanh chóng bắt đầu, sau đó có thể thu tiền, Lâm Trạch Dương chính là người như vậy.
Khóe miệng Lưu Uy giật giật, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời: "Còn phải chờ một lát, người của đối phương còn chưa tới."
Một lát sau, có một đám người đi về phía bên này, đi tới trước mặt ông.
"Làm sao vậy Lưu Uy? Mấy đợt trước thua bởi tôi, cảm thấy không phục nên giờ muốn báo thù à? Có điều, với thực lực của ông mà cũng đòi báo thù sao? Thật ngại quá, tôi nói sai rồi, tôi phải nói quyền thủ của ông có thực lực này sao? Đương nhiên, chẳng qua là một trận thi đấu quyền anh mà thôi, không có gì ghê gớm, coi như là vui đùa một chút thôi."
Đi ở đằng trước chính là một người lớn tuổi, nói chuyện với Lưu Uy không có chút khách khí nào, xem ra thân phận cũng không thấp, bởi vì nếu người bình thường sẽ không có gan nói chuyện với ông ta như vậy.
Lưu Uy nở nụ cười gằn, nói: "Trương Liên, tại sao ông lại nói như vậy, trận đấu quyền anh còn chưa bắt đầu, vì vậy chưa có kết quả rõ ràng mà, ông mang người của mình đi chuẩn bị đi."
Người tên là Trương Liên liền cười lạnh, sau đó dẫn một đám người đi ra.
Sau khi Trương Liên rời đi, khí thế vừa rồi của Lưu Uy đột nhiên biến mất, thậm chí lông mày cũng nhíu chặt. Suy nghĩ một chút, ông nhìn Lâm Trạch Dương, nói: "Cái tên vừa rồi là Trương Liên, ông ta ở gần thành phố này, thế lực của ông ta không nhỏ."
"Nhưng mà, thế lực ấy ở trước mặt Lưu Uy tôi chẳng là cái gì cả. Nhưng mà ở dưới tay ông ta lại có một đám quyền thủ khá mạnh. Trước đấy người của tôi đã từng đấu mấy trận với ông ta, nhưng đều bị thua. Vì vậy…"
Ông ta không tiếp tục nói hết nhưng Lâm Trạch Dương lại hiểu được.
Hóa ra hôm nay là một ngày rất quan trọng với Lưu Uy, ông ta muốn rửa sạch nhục nhã trước kia, hoàn toàn khẳng định địa vị của mình với các thành phố lân cận.
Hôm nay người tới xem tranh tài cũng đều là người có máu mặt đến từ mấy thành phố gần đây, mặc dù bọn họ không có đi lên nói chuyện với Lưu Uy, cũng không có phát ra âm thanh của mình, nhưng đều mang kính và lỗ tai tới, sẽ ghi chép lại tất cả việc hôm nay, sau đó truyền tin ra ngoài.
Vì vậy, nếu như hôm nay Lưu Uy thua, thì rất nhanh mấy thành phố lân cận sẽ vang lên một giọng nói: Lưu Uy không có thực lực.
Lâm Trạch Dương nhẹ gật đầu, sau đó thờ ơ nói: "Vậy thi đánh chết bọn họ là được, vừa rồi tôi đã thấy quyền thủ của bọn rồi, quả thực không quá yếu. Nhưng mà yên tâm đi, mười tên nhãi kia là do tôi huấn luyện ra, tôi biết thực lực của bọn họ, nhiều nhất mười hiệp, mười tên nhãi đó bất kỳ ai cũng có thể đánh bại đối thủ."
Đôi mắt của Lưu Uy không tự chủ được mà sáng lên, vừa định nói gì đó, lại bị một giọng nói đột nhiên vang lên ngắt lời.
"Khẩu khí của tiểu tử này thật lớn, cậu là ai?" Trương Liên vừa đi đã quay lại, khuôn mặt tràn đầy sự tức giận nhìn Lâm Trạch Dương, ánh mắt sắc bén như muốn đâm vào ngực anh.
Từ trước đến nay Lâm Trạch Dương vốn là một người nghiêm túc, cho nên khi có người hỏi anh bất kỳ vấn đề gì hoặc là anh sẽ không trả lời, hoặc là anh sẽ luôn trả lời một cách chân thành.
"Tôi tên là Lâm Trạch Dương. Có điều tôi không phải ông nội của ông, vì vậy ông không cần gọi tôi là ông nội."
"Cậu..." Trương Liên tức giận đến suýt phun ra một ngụm máu, người tên Lâm Trạch Dương này đáp lại như vậy không phải quá kiêu ngạo phách lối hay sao?
Nhiều khi Lâm Trạch Dương nghĩ mãi cũng không rõ, vì sao mà có rất nhiều người khi nhìn thấy mình cảm xúc đều không ổn định, rõ ràng là anh chỉ ăn ngay nói thật mà thôi. Lâm Trạch Dương họ Lâm, mà Trương Liên họ Trương, hai người bọn họ đâu có cùng họ, vì vậy đương nhiên anh không phải ông nội ông ta rồi, cái này có gì sai sao?
"Lưu Uy, đây là ai? Ông quản giáo thủ hạ của mình như vậy sao?" Trương Liên cắn răng nhìn về phía Lưu Uy.
Lưu Uy nhún vai, nói: "Trương Liên, có khả năng là ông hiểu nhầm rồi, tôi không có đủ bản lĩnh để biến Lâm Trạch Dương thành người của mình. Cậu ấy là bằng hữu, là bạn bè thân thiết của tôi."
Trương Liên dĩ nhiên không phải đồ ngu, nghe được Lưu Uy giới thiệu Lâm Trạch Dương một cách long trọng như vậy, trong nháy mắt đoán ra có khả năng anh là một người không nên động vào, bằng không sao dám nói chuyện với mình như vậy.
Thế nhưng cơn tức này, làm sao Trương Liên có thể nuốt xuống được."
"Lâm Trạch Dương, cậu có dám đánh cược với tôi không? Liền đánh cược bằng kết quả của trận thi đấu quyền anh này, không phải vừa rồi cậu đã nói người của tôi không chịu nổi mười quyền liền thua sao?" Trương Liên suy tính, đột nhiên linh quang khẽ động nghĩ đến một biện pháp tốt.
Lâm Trạch Dương nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Đương nhiên có thể. Có điều, con người tôi cũng không thích tiểu đả tiểu nháo, chúng ta liền cược một ngàn khối được chứ, ông dám không?"
Trương Liên không khỏi sững sờ, một ngàn đồng sao? Lâm Trạch Dương là đang nhục nhã ông ta sao? Một ngàn đồng còn không đủ chi phí để hắn vừa đi vừa về.
Hơn nữa, mỗi lần Trương Liên và Lưu Ưu thi đấu quyền anh, hai người đều sẽ đánh cược, tiền cược thấp nhất cũng là hơn trăm vạn.
Đột nhiên, Trương Liên ý thức được điều gì đó, một ngàn chắc là mười triệu đi.
Nghĩ đến đây, trên mặt Trương Liên lộ ra sự may mắn, may mà vừa rồi không nói gì, bằng không chắc chắn sẽ bị Lâm Trạch Dương cười cho như một tên nhà quê. Lại còn coi một ngàn đồng là một ngàn đồng, không biết một ngàn đồng là mười triệu.
Có điều một trận thi đấu quyền anh cược mười triệu, có phải là hơi nhiều rồi không?
"Được, có điều làm sao phân biệt được hai chúng ta ai thắng ai kia." Trương Liên cắn răng nghiến lợi nhìn Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương có vẻ không kiên nhẫn nói: "Ông nói nhảm nhiều thật đấy, lá gan thật sự là nhỏ, không phải tiền đặt cược chỉ là một ngàn đồng thôi sao, lại còn dài dòng như vậy. Được rồi, xem như tôi nhường ông đi, vẫn là mười hiệp, nếu như sau mười hiệp người bên tôi không thể đánh bại người bên ông, liền coi như tôi thua, còn ngược lại thì coi như tôi thắng, vậy đi."
"Được." Nếu là lúc đầu Trương Liên chắc chắn sẽ không tiếp nhận đề nghị như vậy, dù sao như vậy đối với ông ta cũng là một loại nhục nhã, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng.
Lưu Uy ở một bên nghe, khóe miệng co rút lại, ông đương nhiên biết cái Lâm Trạch Dương nói một ngàn khối chính là một ngàn khối, mà đương nhiên cũng biết cái là Trương Liên gọi là một ngàn khối chính là mười triệu, vì vậy rất muốn nói rõ với Lâm Trạch Dương.
Nhưng đứng vào lúc này, trên khán đài truyền đến tiếng cổ vũ, ngắt lời của Lưu Uy.
Một bên võ đài, thành viên của hai bên đang tiến vào sân.
Chương 118 Một chiêu
Chương 118: Một chiêu
Tiếng hét cuồng nhiệt, ánh sáng mờ ảo, những cảm xúc nguyên thủy nhất của con người là tông màu chủ đạo của phòng tập quyền anh dưới lòng đất này.
Lâm Trạch Dương không ngờ những phú nhị đại cùng quan nhị đại ăn mặc xa xỉ tiến vào nơi này lại điên cuồng như vậy, khi trận đấu còn chưa chính thức bắt đầu, bọn họ liền liều mạng gào thét lên, dùng sức vung nắm đấm thật mạnh, lắc đầu nguầy nguậy, thậm chí còn có người ném rất nhiều tiền.
Đây chỉ đơn giản là một sự tồn tại ma quái. Họ đang giải phóng những cảm xúc nguyên thủy nhất của họ.
Lâm Trạch Dương không khỏi lắc đầu, sau đó một lần nữa phóng tầm mắt trở lại võ đài.
Về phía Lưu Uy, bên này xuất hiện một người đàn ông tương đối nhỏ nhắn bước ra khỏi nhà ga, cơ bắp không quá lớn và trông khá gầy gò. Tất nhiên điều này là so với đối thủ của anh ta.
Trương Liên xuất chiến bên này là một người to lớn, cao chừng hai thước, cánh tay to gần bằng đùi của người đàn ông nhỏ bé đối diện. Thoạt nhìn, cả hai đánh giá lẫn nhau.
"Lưu Uy, đây là kết quả rèn luyện của tôi trong khoảng thời gian này, ông không thể coi thường tôi, ông có phải quá khinh thường Trương Liên tôi hay không lại để cho người như vậy đứng ra mười hiệp, là nói người bên chúng ta mười hiệp liền giải quyết người bên kia của ông sao? Ha ha?"
Trương Liên nhìn thoáng qua Lưu Uy, sau đó dừng tầm mắt ở trên người Lâm Trạch Dương, trên mặt tràn đầy vẻ trào phúng, thậm chí nhịn không được cười ha ha, không nghĩ tới thế giới này lại có loại người ngốc như Lâm Trạch Dương, sẽ đưa tới cho mình một ngàn vạn miễn phí.
Nhưng vào lúc này, trong khán phòng mọi người không khỏi trầm mặc lại, sau đó la ó lên, xem chừng bọn họ cũng có cùng suy nghĩ với Trương Liên, cho rằng một đoàn đấu trường như vậy không đáng xem chút nào.
Lâm Trạch Dương mỉm cười, sau đó rất nghiêm túc nói với Trương Liên: "Đúng vậy, ông nói rất đúng, mười hiệp có thể thật sự hơi nhiều."
Ánh mắt Trương Liên nhìn về phía Lâm Trạch Dương càng thêm khinh bỉ, nói: "Hiện tại cậu cũng không thể hối hận, tuy rằng chúng ta không ký hợp đồng, nhưng đã nói qua, phải tính đến nó."
Lâm Trạch Dương nhìn Trương Liên như nhìn một đứa ngốc, nói: "Ông chắc chắn trượt kỳ thi ngữ văn thời tiểu học, nếu không thì làm sao khả năng hiểu lại kém như vậy? Ý tôi là, người bên chúng tôi không cần mười hiệp là có thể đánh hết người bên kia của ông rồi!"
"Cậu…". Trương Liên không khỏi trợn mắt ngoác mồm, nhưng là tức giận đến nói không nên lời.
Lúc này một lần nữa, trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu, đồng thời tiếng chuông trận đấu vang lên.
Người đàn ông to lớn dẫn đầu và lao về phía người đàn ông nhỏ bé. Đấu trường rung chuyển khi người đàn ông to lớn bước đi, như thể toàn bộ đấu trường không chịu nổi sức nặng của anh ta.
Người đàn ông nhỏ bé đứng đó không nhúc nhích, giống như bị khí thế của người đàn ông to lớn dọa sợ, ngây người đứng đó, ngay cả linh hồn cũng bị dọa sợ.
Bang!
Một âm thanh nặng nề vang lên, và người đàn ông to lớn đập tay vào mặt người đàn ông nhỏ bé. Ngay lập tức, máu tươi phụt ra, người đàn ông nhỏ bé xoay người, hai chân rời khỏi mặt đất, ngã xuống đất.
"Ha ha, xem người của ông đều vô dụng, mười hiệp cũng không cần nắm chắc, bởi vì người của tôi chỉ cần một hiệp liền có thể đánh gục người của ông rồi, haha."
Trương Liên lại không nhịn được cười to lên, thanh âm tràn đầy kích động, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Lâm Trạch Dương, tựa hồ muốn nói, tiểu tử này đi đánh nhau cũng không nhìn lại mình.
Lưu Uy khẽ cau mày, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng, sự thật hơn lời nói, dù Lâm Trạch Dương có thề thế nào, sự thật vẫn là sự thật.
Ông ta nhìn về phía anh.
Vẻ mặt Lâm Trạch Dương vô cùng bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía Trương Liên quả thực giống như là một tên hề ở giữa sân khấu khiến người ta bật cười, tràn ngập khinh bỉ. Cho nên anh ngay cả một chữ cũng không muốn nói với tên ngốc Trương Liên này.
"Anh đây là nắm đấm gì, nói thật có thể dùng nhiều lực hơn một chút không, thật sự thất vọng, ta vất vả khổ cực huấn luyện thời gian dài như vậy, gặp phải đối thủ đầu tiên lại là gà yếu như ngươi, anh có thể để cho nắm đấm có thêm một chút khí lực không, không có tiền ăn cơm nói cho tôi biết nha, tôi mua cho anh."
Người đàn ông nhỏ bé từ dưới đất nhảy lên, lau vết máu trên mũi, sau đó khinh bỉ nhìn người đàn ông to lớn trước mặt.
"Chết tiệt, tao bảo mày giả vờ, tao sẽ không đập đầu mày thành mảnh vụn!" Người cao lớn tức giận đến đỉnh điểm, lần nữa xông về phía người nhỏ bé, đấm một quyền.
Người đàn ông nhỏ bé vẫn không di chuyển, thậm chí còn đứng tại chỗ không ngừng lắc đầu. Sau đó…
Bang…
Một tiếng trầm đục vang lên, người to lớn ngã xuống đất, rồi liền không nhúc nhích nữa.
Vừa rồi, người đàn ông nhỏ bé không di chuyển, để cho nắm đấm của người đàn ông cao lớn đánh vào mặt anh ta, đồng thời nắm đấm của anh ta vung ra, đánh vào mặt người đàn ông cao lớn.
Kết quả là, người đàn ông nhỏ bé đứng đó một cách yên lành, thậm chí còn nhổ nước bọt vào người đàn ông to lớn đã ngã trên mặt đất. Người đàn ông to lớn ngã xuống đất và bất tỉnh.
Tất cả yên lặng. Toàn bộ phòng tập quyền anh rơi vào bầu không khí im lặng tuyệt đối.
Sau đó, mọi người reo hò, vỡ òa với sự phấn khích chưa từng có, thậm chí có người còn cởi áo vẫy tay ở đó.
So với sự điên cuồng và phấn khích của mọi người trong phòng tập quyền anh, lúc này Trương Liên có vẻ hơi lạc lõng.
Trương Liên giống như ăn phải một trăm con ruồi, miệng há to, mặt buồn bực, một đôi mắt rõ ràng đang nhìn phía trước, lại giống như không có tiêu cự.
Cái quái gì thế này? Làm sao chuyện như vậy có thể xảy ra được? Người to lớn nhìn thế nào cũng có thể đè bẹp người nhỏ bé. Tại sao chỉ là đột nhiên chỉ một hiệp, người to lớn liền ngã xuống.
Đúng lúc này, Lâm Trạch Dương vỗ vỗ bả vai Trương Liên, sau đó vươn tay ra nói: "Ông thua, đưa một ngàn đây."
Ông ta khóe miệng giật một cái, nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi không mang theo nhiều tiền như vậy."
Lâm Trạch Dương không khỏi khinh thường liếc ông ta một cái, nói: "Ông làm sao nghèo như vậy, ngay cả một ngàn đồng cũng không mang theo?"
Khóe miệng Trương Liên không khỏi giật giật, ai sẽ mang theo một ngàn vạn, đây là vấn đề nghèo hay không nghèo sao?
Lâm Trạch Dương lắc đầu, sau đó nói: "Ông cũng không nên chơi xấu, đừng tưởng rằng chỉ một ngàn mà tôi không cần, nếu ông không đưa tôi tiền, tôi sẽ đuổi đến nhà ông đấy."
Sau đó, anh nhìn về phía Lưu Uy, nói: "Ông nhất định phải giúp tôi đòi tiền. Hiện tại tôi còn có việc, đi trước đây."
Nói xong, Lâm Trạch Dương liền sải bước ra khỏi phòng tập đấm bốc.
Chương 116: Mặc áo vào nên sắp không nhận ra.
"Chủ quản đại nhân, bây giờ chắc tao nên gọi mày là chủ quản đại nhân đúng không? Bây giờ mày đang định tan làm sao? Chắc là mày không có xe đâu nhỉ? Có cần tao đưa mày về hay không? Mang tiếng là một chủ quản, vậy mà ngay cả một chiếc xe cũng không mua được."
Trước tòa nhà của người phụ nữ tên Kiều Lan, Trình Mạnh Cường nhìn Lâm Trạch Dương với vẻ mặt châm chọc. Đối với việc Lâm Trạch Dương được thăng chức làm chủ quản, Trình Mạnh Cường là phó chủ quản đương nhiên cực kỳ tức giận, nhưng có cách gì chứ? Vì vậy, hắn chỉ có thể dùng lời nói để nhục nhã anh một chút.
"Mày là chủ quản mà ngay cả xe cũng không có được một cái, tao chỉ là phó chủ quản mà vẫn có xe, mày nhìn xem cho dù mày là chủ quản thì có lợi ích gì chứ?"
Lâm Trạch Dương nghe xong, lúc này con mắt liền sáng lên, đây thực sự là đĩa bánh từ trên trời đến rơi xuống, được ngồi xe về nhà mà không phải mất tiền.
"Cảm ơn anh, anh đúng là một người tốt, anh mau lái xe tới đây đi, tôi đứng ở đây đợi." Trên mặt Lâm Trạch Dương tràn đầy cảm kích nói với Trình Mạnh Cường.
Khóe miệng hắn co rúm lại, cái tên Lâm Trạch Dương này vốn không phải là người bình thường, mình vừa dùng giọng điệu châm chọc nói chuyện với hắn, trên mặt còn hiện lên sự trào phúng, chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng sao? Nếu là người bình thường thì vào lúc này không phải đều nên tức giận bỏ đi à?
Trình Mạnh Cường đột nhiên lại nhớ tới một màn trong quá khứ, phát hiện ra Lâm Trạch Dương thực sự là loại người không thông minh, tại sao mình lại muốn chọc tức loại người như này chứ? Không phải tự đi tìm đau khổ cho bản thân sao?
Đột nhiên hắn cảm thấy rất hối hận, nhưng mà bên cạnh còn có mấy đồng nghiệp cũng đang đợi xe taxi khác, hắn ta cũng không thể lật lọng được.
Kết quả là, Trình Mạnh Cường nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị đi bộ đến bãi đậu xe.
Mà đúng vào lúc này, đột nhiên có tiếng ô tô gầm rú, sau đó một chiếc Ferrari lao tới. Không, không phải Ferrari, sau Ferrari là Lamborghini, mà sau Lamborghini là Maybach.
Nơi này là tòa nhà văn phòng rất cao cấp ở trung tâm thành phố nên có nhiều xe sang xuất hiện cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ, mọi người xung quanh cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên, chỉ cho rằng là một Tổng giám đốc nào đó đến đây họp.
Mắt của Trình Mạnh Cường sáng rực lên, nhìn ba chiếc xe sang trọng kia, trên mặt hiện đầy sự ghen tị, nói: "Chiếc Ferrari 911 phía trước là kiểu cũ, còn là phiên bản kỷ niệm, so với kiểu mới nhất còn đắt tiền hơn. Chiếc Lamborghini phía sau này là kiểu kinh điển nhất, hiện tại đã hết hàng. Chiếc Maybach phía sau, quả thực chính là đang đốt tiền, nếu như khi tôi còn sống có thể ngồi trên một chiếc xe sang trọng như vậy một lần, cuộc đời cũng coi như là đáng giá."
Nói đến đây, Trình Mạnh Cường nhìn Lâm Trạch Dương đang đứng một bên, nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của anh, lắc đầu, mặt mũi tràn đầy khinh bỉ nói: "Đừng nhìn nữa, nghĩ cũng đừng nghĩ, cả đời mày cũng không bao giờ ngồi được lên chiếc xe như vậy, đúng là tên nghèo kiết xác."
"Ồ, sao chị lại tới đây, mặc quần áo vào xong, em sắp không nhận ra chị rồi." Lâm Trạch Dương cười ha hả đi về phía trước.
Ba chiếc xe đồng thời mở cửa xe, sau đó bốn người đàn ông mặc âu phục màu đen vây quanh một người phụ nữ đi tới.
Người phụ nữ này mặc trên người một chiếc váy liền đơn giản, khoác thêm một cái áo choàng bên ngoài, toát ra vẻ sang trọng, trên người tỏa ra khí chất, cao đến một mét tám.
Trình Mạnh Cường đột nhiên không nhịn được cách xa khỏi Lâm Trạch Dương một chút, tên điên này thực sự không muốn sống nữa rồi, ngay cả một người phụ nữ như vậy cũng dám trêu chọc, có lẽ một lúc sau, bốn vệ sĩ mặc vest sẽ điên cuồng đè Lâm Trạch Dương xuống đất đánh cho một trận.
Nhưng không ngờ, mặt người phụ nữ kia lại hơi ửng đỏ, nói: "Lâm tiên sinh, tại sao anh lại thích nói đùa như vậy."
Vẻ mặt Lâm Trạch Dương nghiêm túc nói: "Tôi không nói đùa đâu, là thật đấy, cô mặc quần áo vào, tôi sắp không nhận ra cô rồi."
Gương mặt của người phụ nữ kia hoàn toàn đỏ lên, không biết nên nói cái gì, đành phải vội vàng làm tư thế mời với Lâm Trạch Dương, nói: "Lưu tiên sinh sai tôi đến đón Lâm tiên sinh."
Lâm Trạch Dương cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp ngồi vào trong xe.
Bùm bùm bùm…
Ba chiếc xe siêu tốc đồng thời khởi động, phát ra tiếng vang mãnh liệt, làm cho trái tim người ta cũng không nhịn được nhảy lên theo.
Trình Mạnh Cường ngẩn cả người đúng ở nơi đó, những người có này sao lại tới đón Lâm Trạch Dương, mà anh vừa nói là có ý gì, chẳng nhẽ anh phát sinh ra chuyện gì với người phụ nữ mà đến nhìn thì hắn ta cũng không dám nhìn thẳng sao?
Đúng vào lúc này, cửa sổ xe đột nhiên hạ xuống, Lâm Trạch Dương vươn đầu, vẫy vẫy tay với Trình Mạnh Cường.
Trình Mạnh Cường theo bản năng khom lưng đi tới trước mặt Lâm Trạch Dương, giống như là thái giám nịnh nọt của hoàng đế thời cổ đại.
"Tôi không ngồi xe của anh, chỉ muốn nói cho anh biết một chút, anh không cần khách khí như vậy."
Nói xong, Lâm Trạch Dương chui vào cửa sổ xe, sau đó ba chiếc xe liền ầm ầm một tiếng đi về phía trước, chỉ để lại hắn còn đang khom lưng ở nơi đó làm ra một bộ dạng lắng nghe.
Trình Mạnh Cường rối bời.
Lâm Trạch Dương ngồi ở hàng sau, người phụ nữ kia ngồi ở hàng trước.
Người phụ nữ này chính là người lần trước Lưu Uy gọi tới đón Lâm Trạch Dương. Trời đất chứng giám, anh thật sự không phát sinh bất cứ quan hệ với cô.
Chỉ có điều, trước đó người phụ nữ nữ này không mặc áo choàng, chỉ mặc một bộ sườn xám, vì vậy Lâm Trạch Dương cảm thấy khi người phụ nữ này khoác thêm một chiếc áo nhìn rất khác, chỉ là lúc nói chuyện biểu đạt không đủ rõ ràng mà thôi.
Đúng vậy, chẳng qua là năng lực biểu đạt của Lâm Trạch Dương không tốt mà thôi.
"Lưu Uy bảo tôi qua đó để làm gì chắc cô cũng biết, tôi đang phải bề bộn nhiều việc, nếu anh ta không cho tôi một lời giải thích tốt, tôi nhất định sẽ tức giận." Lâm Trạch Dương vẻ mặt nghiêm túc nhìn người phụ nữ nói.
Người phụ nữ quay đầu lại, cô phát hiện ra ở chung với Lâm Trạch Dương đúng là một việc vô cùng khó khăn, trước đó cô còn cảm thấy ông chủ của mình coi trọng anh như vậy, cô có thể phát triển một chút với anh. Hiện mới nhận ra đây vốn là một nhiệm vụ không thể hoàn thành được.
"Lưu tiên sinh nói, trận đấu quyền anh sắp bắt đầu, Lâm tiên sinh muốn qua xem thành quả huấn luyện của anh một chút." Người phụ nữ sửa sang lại cảm xúc của mình nói.
Vẻ mặt Lâm Trạch Dương không vui, nói: "Chuyện này có liên quan gì đến tôi?"
Khóe miệng người phụ nữ co rút, anh không phải huấn luyện viên sao? Sao lại không liên quan đến anh? Còn bộ mặt không vui của anh là sao? Bao nhiêu người tốn vô số tâm tư, cũng không có cách nào tới gần ông chủ đấy được không?
"Lưu tiên sinh còn nói nếu thắng sẽ cho Lâm tiên sinh tiền." Người phụ nữ đột nhiên nhớ ra lời phân phó của ông chủ, nhưng sau khi cô vừa nói ra, liền có chút hối hận, người giống như Lâm Trạch Dương chẳng nhẽ còn để ý đến chút tiền này, đây chẳng lẽ không phải một loại vũ nhục với anh sao?
Lâm Trạch Dương đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói: "Vậy sao các người còn lái xe lề mề như vậy. Chưa ăn cơm hay sao? Có thể dùng thêm chút sức giẫm chân ga được hay không?"
Người phụ nữ há hốc miệng, rất muốn thu hồi lại tất cả những lời vừa nói, à không, vừa rồi cô cũng không nói gì ra miệng, cũng may là không nói gì.
Chương 117 Logic của Lâm Trạch Dương
Chương 117: Logic của Lâm Trạch Dương
Lâm Trạch Dương không ngờ được ở thành phố này lại có một nơi như vậy.
Trong một trang trại ở vùng ngoại ô có một lối đi ngầm dưới lòng đất, sau khi đi vào lối ngầm sẽ nhìn thấy một phòng tập quyền anh rất rộng.
Lúc này xung quanh phòng tập quyền anh có rất nhiều người đang ngồi, những người này đều ăn mặc chỉnh tề, nhìn thoáng qua có thể biết họ không phải là phú nhị đại thì cũng là quan chức lớn.
Lâm Trạch Dương đương nhiên là ngồi ở hàng ghế đầu, ngồi chung một chỗ với Lưu Uy.
Phòng tập quyền anh dưới lòng đất này là sản nghiệp của Lưu Uy, nói cách khác ông ta chính là ông chủ nơi này.
"Khi nào thì bắt đầu?" Lâm Trạch Dương vừa ngồi xuống đã vội vã hỏi Lưu Uy.
Nếu như không phải ông ta biết tính cách của Lâm Trạch Dương, còn cho rằng anh khẩn trương muốn xem thành quả huấn luyện của mình, nhưng Lưu Uy biết anh chỉ muốn cho trận đấu nhanh chóng bắt đầu, sau đó có thể thu tiền, Lâm Trạch Dương chính là người như vậy.
Khóe miệng Lưu Uy giật giật, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời: "Còn phải chờ một lát, người của đối phương còn chưa tới."
Một lát sau, có một đám người đi về phía bên này, đi tới trước mặt ông.
"Làm sao vậy Lưu Uy? Mấy đợt trước thua bởi tôi, cảm thấy không phục nên giờ muốn báo thù à? Có điều, với thực lực của ông mà cũng đòi báo thù sao? Thật ngại quá, tôi nói sai rồi, tôi phải nói quyền thủ của ông có thực lực này sao? Đương nhiên, chẳng qua là một trận thi đấu quyền anh mà thôi, không có gì ghê gớm, coi như là vui đùa một chút thôi."
Đi ở đằng trước chính là một người lớn tuổi, nói chuyện với Lưu Uy không có chút khách khí nào, xem ra thân phận cũng không thấp, bởi vì nếu người bình thường sẽ không có gan nói chuyện với ông ta như vậy.
Lưu Uy nở nụ cười gằn, nói: "Trương Liên, tại sao ông lại nói như vậy, trận đấu quyền anh còn chưa bắt đầu, vì vậy chưa có kết quả rõ ràng mà, ông mang người của mình đi chuẩn bị đi."
Người tên là Trương Liên liền cười lạnh, sau đó dẫn một đám người đi ra.
Sau khi Trương Liên rời đi, khí thế vừa rồi của Lưu Uy đột nhiên biến mất, thậm chí lông mày cũng nhíu chặt. Suy nghĩ một chút, ông nhìn Lâm Trạch Dương, nói: "Cái tên vừa rồi là Trương Liên, ông ta ở gần thành phố này, thế lực của ông ta không nhỏ."
"Nhưng mà, thế lực ấy ở trước mặt Lưu Uy tôi chẳng là cái gì cả. Nhưng mà ở dưới tay ông ta lại có một đám quyền thủ khá mạnh. Trước đấy người của tôi đã từng đấu mấy trận với ông ta, nhưng đều bị thua. Vì vậy…"
Ông ta không tiếp tục nói hết nhưng Lâm Trạch Dương lại hiểu được.
Hóa ra hôm nay là một ngày rất quan trọng với Lưu Uy, ông ta muốn rửa sạch nhục nhã trước kia, hoàn toàn khẳng định địa vị của mình với các thành phố lân cận.
Hôm nay người tới xem tranh tài cũng đều là người có máu mặt đến từ mấy thành phố gần đây, mặc dù bọn họ không có đi lên nói chuyện với Lưu Uy, cũng không có phát ra âm thanh của mình, nhưng đều mang kính và lỗ tai tới, sẽ ghi chép lại tất cả việc hôm nay, sau đó truyền tin ra ngoài.
Vì vậy, nếu như hôm nay Lưu Uy thua, thì rất nhanh mấy thành phố lân cận sẽ vang lên một giọng nói: Lưu Uy không có thực lực.
Lâm Trạch Dương nhẹ gật đầu, sau đó thờ ơ nói: "Vậy thi đánh chết bọn họ là được, vừa rồi tôi đã thấy quyền thủ của bọn rồi, quả thực không quá yếu. Nhưng mà yên tâm đi, mười tên nhãi kia là do tôi huấn luyện ra, tôi biết thực lực của bọn họ, nhiều nhất mười hiệp, mười tên nhãi đó bất kỳ ai cũng có thể đánh bại đối thủ."
Đôi mắt của Lưu Uy không tự chủ được mà sáng lên, vừa định nói gì đó, lại bị một giọng nói đột nhiên vang lên ngắt lời.
"Khẩu khí của tiểu tử này thật lớn, cậu là ai?" Trương Liên vừa đi đã quay lại, khuôn mặt tràn đầy sự tức giận nhìn Lâm Trạch Dương, ánh mắt sắc bén như muốn đâm vào ngực anh.
Từ trước đến nay Lâm Trạch Dương vốn là một người nghiêm túc, cho nên khi có người hỏi anh bất kỳ vấn đề gì hoặc là anh sẽ không trả lời, hoặc là anh sẽ luôn trả lời một cách chân thành.
"Tôi tên là Lâm Trạch Dương. Có điều tôi không phải ông nội của ông, vì vậy ông không cần gọi tôi là ông nội."
"Cậu..." Trương Liên tức giận đến suýt phun ra một ngụm máu, người tên Lâm Trạch Dương này đáp lại như vậy không phải quá kiêu ngạo phách lối hay sao?
Nhiều khi Lâm Trạch Dương nghĩ mãi cũng không rõ, vì sao mà có rất nhiều người khi nhìn thấy mình cảm xúc đều không ổn định, rõ ràng là anh chỉ ăn ngay nói thật mà thôi. Lâm Trạch Dương họ Lâm, mà Trương Liên họ Trương, hai người bọn họ đâu có cùng họ, vì vậy đương nhiên anh không phải ông nội ông ta rồi, cái này có gì sai sao?
"Lưu Uy, đây là ai? Ông quản giáo thủ hạ của mình như vậy sao?" Trương Liên cắn răng nhìn về phía Lưu Uy.
Lưu Uy nhún vai, nói: "Trương Liên, có khả năng là ông hiểu nhầm rồi, tôi không có đủ bản lĩnh để biến Lâm Trạch Dương thành người của mình. Cậu ấy là bằng hữu, là bạn bè thân thiết của tôi."
Trương Liên dĩ nhiên không phải đồ ngu, nghe được Lưu Uy giới thiệu Lâm Trạch Dương một cách long trọng như vậy, trong nháy mắt đoán ra có khả năng anh là một người không nên động vào, bằng không sao dám nói chuyện với mình như vậy.
Thế nhưng cơn tức này, làm sao Trương Liên có thể nuốt xuống được."
"Lâm Trạch Dương, cậu có dám đánh cược với tôi không? Liền đánh cược bằng kết quả của trận thi đấu quyền anh này, không phải vừa rồi cậu đã nói người của tôi không chịu nổi mười quyền liền thua sao?" Trương Liên suy tính, đột nhiên linh quang khẽ động nghĩ đến một biện pháp tốt.
Lâm Trạch Dương nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Đương nhiên có thể. Có điều, con người tôi cũng không thích tiểu đả tiểu nháo, chúng ta liền cược một ngàn khối được chứ, ông dám không?"
Trương Liên không khỏi sững sờ, một ngàn đồng sao? Lâm Trạch Dương là đang nhục nhã ông ta sao? Một ngàn đồng còn không đủ chi phí để hắn vừa đi vừa về.
Hơn nữa, mỗi lần Trương Liên và Lưu Ưu thi đấu quyền anh, hai người đều sẽ đánh cược, tiền cược thấp nhất cũng là hơn trăm vạn.
Đột nhiên, Trương Liên ý thức được điều gì đó, một ngàn chắc là mười triệu đi.
Nghĩ đến đây, trên mặt Trương Liên lộ ra sự may mắn, may mà vừa rồi không nói gì, bằng không chắc chắn sẽ bị Lâm Trạch Dương cười cho như một tên nhà quê. Lại còn coi một ngàn đồng là một ngàn đồng, không biết một ngàn đồng là mười triệu.
Có điều một trận thi đấu quyền anh cược mười triệu, có phải là hơi nhiều rồi không?
"Được, có điều làm sao phân biệt được hai chúng ta ai thắng ai kia." Trương Liên cắn răng nghiến lợi nhìn Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương có vẻ không kiên nhẫn nói: "Ông nói nhảm nhiều thật đấy, lá gan thật sự là nhỏ, không phải tiền đặt cược chỉ là một ngàn đồng thôi sao, lại còn dài dòng như vậy. Được rồi, xem như tôi nhường ông đi, vẫn là mười hiệp, nếu như sau mười hiệp người bên tôi không thể đánh bại người bên ông, liền coi như tôi thua, còn ngược lại thì coi như tôi thắng, vậy đi."
"Được." Nếu là lúc đầu Trương Liên chắc chắn sẽ không tiếp nhận đề nghị như vậy, dù sao như vậy đối với ông ta cũng là một loại nhục nhã, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng.
Lưu Uy ở một bên nghe, khóe miệng co rút lại, ông đương nhiên biết cái Lâm Trạch Dương nói một ngàn khối chính là một ngàn khối, mà đương nhiên cũng biết cái là Trương Liên gọi là một ngàn khối chính là mười triệu, vì vậy rất muốn nói rõ với Lâm Trạch Dương.
Nhưng đứng vào lúc này, trên khán đài truyền đến tiếng cổ vũ, ngắt lời của Lưu Uy.
Một bên võ đài, thành viên của hai bên đang tiến vào sân.
Chương 118 Một chiêu
Chương 118: Một chiêu
Tiếng hét cuồng nhiệt, ánh sáng mờ ảo, những cảm xúc nguyên thủy nhất của con người là tông màu chủ đạo của phòng tập quyền anh dưới lòng đất này.
Lâm Trạch Dương không ngờ những phú nhị đại cùng quan nhị đại ăn mặc xa xỉ tiến vào nơi này lại điên cuồng như vậy, khi trận đấu còn chưa chính thức bắt đầu, bọn họ liền liều mạng gào thét lên, dùng sức vung nắm đấm thật mạnh, lắc đầu nguầy nguậy, thậm chí còn có người ném rất nhiều tiền.
Đây chỉ đơn giản là một sự tồn tại ma quái. Họ đang giải phóng những cảm xúc nguyên thủy nhất của họ.
Lâm Trạch Dương không khỏi lắc đầu, sau đó một lần nữa phóng tầm mắt trở lại võ đài.
Về phía Lưu Uy, bên này xuất hiện một người đàn ông tương đối nhỏ nhắn bước ra khỏi nhà ga, cơ bắp không quá lớn và trông khá gầy gò. Tất nhiên điều này là so với đối thủ của anh ta.
Trương Liên xuất chiến bên này là một người to lớn, cao chừng hai thước, cánh tay to gần bằng đùi của người đàn ông nhỏ bé đối diện. Thoạt nhìn, cả hai đánh giá lẫn nhau.
"Lưu Uy, đây là kết quả rèn luyện của tôi trong khoảng thời gian này, ông không thể coi thường tôi, ông có phải quá khinh thường Trương Liên tôi hay không lại để cho người như vậy đứng ra mười hiệp, là nói người bên chúng ta mười hiệp liền giải quyết người bên kia của ông sao? Ha ha?"
Trương Liên nhìn thoáng qua Lưu Uy, sau đó dừng tầm mắt ở trên người Lâm Trạch Dương, trên mặt tràn đầy vẻ trào phúng, thậm chí nhịn không được cười ha ha, không nghĩ tới thế giới này lại có loại người ngốc như Lâm Trạch Dương, sẽ đưa tới cho mình một ngàn vạn miễn phí.
Nhưng vào lúc này, trong khán phòng mọi người không khỏi trầm mặc lại, sau đó la ó lên, xem chừng bọn họ cũng có cùng suy nghĩ với Trương Liên, cho rằng một đoàn đấu trường như vậy không đáng xem chút nào.
Lâm Trạch Dương mỉm cười, sau đó rất nghiêm túc nói với Trương Liên: "Đúng vậy, ông nói rất đúng, mười hiệp có thể thật sự hơi nhiều."
Ánh mắt Trương Liên nhìn về phía Lâm Trạch Dương càng thêm khinh bỉ, nói: "Hiện tại cậu cũng không thể hối hận, tuy rằng chúng ta không ký hợp đồng, nhưng đã nói qua, phải tính đến nó."
Lâm Trạch Dương nhìn Trương Liên như nhìn một đứa ngốc, nói: "Ông chắc chắn trượt kỳ thi ngữ văn thời tiểu học, nếu không thì làm sao khả năng hiểu lại kém như vậy? Ý tôi là, người bên chúng tôi không cần mười hiệp là có thể đánh hết người bên kia của ông rồi!"
"Cậu…". Trương Liên không khỏi trợn mắt ngoác mồm, nhưng là tức giận đến nói không nên lời.
Lúc này một lần nữa, trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu, đồng thời tiếng chuông trận đấu vang lên.
Người đàn ông to lớn dẫn đầu và lao về phía người đàn ông nhỏ bé. Đấu trường rung chuyển khi người đàn ông to lớn bước đi, như thể toàn bộ đấu trường không chịu nổi sức nặng của anh ta.
Người đàn ông nhỏ bé đứng đó không nhúc nhích, giống như bị khí thế của người đàn ông to lớn dọa sợ, ngây người đứng đó, ngay cả linh hồn cũng bị dọa sợ.
Bang!
Một âm thanh nặng nề vang lên, và người đàn ông to lớn đập tay vào mặt người đàn ông nhỏ bé. Ngay lập tức, máu tươi phụt ra, người đàn ông nhỏ bé xoay người, hai chân rời khỏi mặt đất, ngã xuống đất.
"Ha ha, xem người của ông đều vô dụng, mười hiệp cũng không cần nắm chắc, bởi vì người của tôi chỉ cần một hiệp liền có thể đánh gục người của ông rồi, haha."
Trương Liên lại không nhịn được cười to lên, thanh âm tràn đầy kích động, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Lâm Trạch Dương, tựa hồ muốn nói, tiểu tử này đi đánh nhau cũng không nhìn lại mình.
Lưu Uy khẽ cau mày, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng, sự thật hơn lời nói, dù Lâm Trạch Dương có thề thế nào, sự thật vẫn là sự thật.
Ông ta nhìn về phía anh.
Vẻ mặt Lâm Trạch Dương vô cùng bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía Trương Liên quả thực giống như là một tên hề ở giữa sân khấu khiến người ta bật cười, tràn ngập khinh bỉ. Cho nên anh ngay cả một chữ cũng không muốn nói với tên ngốc Trương Liên này.
"Anh đây là nắm đấm gì, nói thật có thể dùng nhiều lực hơn một chút không, thật sự thất vọng, ta vất vả khổ cực huấn luyện thời gian dài như vậy, gặp phải đối thủ đầu tiên lại là gà yếu như ngươi, anh có thể để cho nắm đấm có thêm một chút khí lực không, không có tiền ăn cơm nói cho tôi biết nha, tôi mua cho anh."
Người đàn ông nhỏ bé từ dưới đất nhảy lên, lau vết máu trên mũi, sau đó khinh bỉ nhìn người đàn ông to lớn trước mặt.
"Chết tiệt, tao bảo mày giả vờ, tao sẽ không đập đầu mày thành mảnh vụn!" Người cao lớn tức giận đến đỉnh điểm, lần nữa xông về phía người nhỏ bé, đấm một quyền.
Người đàn ông nhỏ bé vẫn không di chuyển, thậm chí còn đứng tại chỗ không ngừng lắc đầu. Sau đó…
Bang…
Một tiếng trầm đục vang lên, người to lớn ngã xuống đất, rồi liền không nhúc nhích nữa.
Vừa rồi, người đàn ông nhỏ bé không di chuyển, để cho nắm đấm của người đàn ông cao lớn đánh vào mặt anh ta, đồng thời nắm đấm của anh ta vung ra, đánh vào mặt người đàn ông cao lớn.
Kết quả là, người đàn ông nhỏ bé đứng đó một cách yên lành, thậm chí còn nhổ nước bọt vào người đàn ông to lớn đã ngã trên mặt đất. Người đàn ông to lớn ngã xuống đất và bất tỉnh.
Tất cả yên lặng. Toàn bộ phòng tập quyền anh rơi vào bầu không khí im lặng tuyệt đối.
Sau đó, mọi người reo hò, vỡ òa với sự phấn khích chưa từng có, thậm chí có người còn cởi áo vẫy tay ở đó.
So với sự điên cuồng và phấn khích của mọi người trong phòng tập quyền anh, lúc này Trương Liên có vẻ hơi lạc lõng.
Trương Liên giống như ăn phải một trăm con ruồi, miệng há to, mặt buồn bực, một đôi mắt rõ ràng đang nhìn phía trước, lại giống như không có tiêu cự.
Cái quái gì thế này? Làm sao chuyện như vậy có thể xảy ra được? Người to lớn nhìn thế nào cũng có thể đè bẹp người nhỏ bé. Tại sao chỉ là đột nhiên chỉ một hiệp, người to lớn liền ngã xuống.
Đúng lúc này, Lâm Trạch Dương vỗ vỗ bả vai Trương Liên, sau đó vươn tay ra nói: "Ông thua, đưa một ngàn đây."
Ông ta khóe miệng giật một cái, nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi không mang theo nhiều tiền như vậy."
Lâm Trạch Dương không khỏi khinh thường liếc ông ta một cái, nói: "Ông làm sao nghèo như vậy, ngay cả một ngàn đồng cũng không mang theo?"
Khóe miệng Trương Liên không khỏi giật giật, ai sẽ mang theo một ngàn vạn, đây là vấn đề nghèo hay không nghèo sao?
Lâm Trạch Dương lắc đầu, sau đó nói: "Ông cũng không nên chơi xấu, đừng tưởng rằng chỉ một ngàn mà tôi không cần, nếu ông không đưa tôi tiền, tôi sẽ đuổi đến nhà ông đấy."
Sau đó, anh nhìn về phía Lưu Uy, nói: "Ông nhất định phải giúp tôi đòi tiền. Hiện tại tôi còn có việc, đi trước đây."
Nói xong, Lâm Trạch Dương liền sải bước ra khỏi phòng tập đấm bốc.
Bình luận facebook