• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh (5 Viewers)

  • Chương 706-710

Chương 706 Thiên Đạo Ở Đâu? (2)

Sở Sở đứng lên, hai tay nàng ta nắm thành quyền, sát ý trong đôi mắt dần dần nồng đậm.

Kim Thiền nhìn lên Tham Lang tinh, trong mắt không có gợn sóng, Tằng Ngưu nhìn chiến trường, chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn ta có chút ngưỡng mộ, khát vọng chiến đấu.

Cả thế gian đều nhìn chăm chú trận chiến này, không đến một khắc cuối cùng, ai cũng không biết kết quả.

Cũng không ai dám tùy tiện nhúng tay vào.

Hô hấp của Trần Mục bỗng nhiên dừng lại, cường giả ở tinh không phát hiện ra đầu tiên, trong con mắt của bọn họ ẩn chứa sự nghi hoặc, có cường giả kinh ngạc nói: "Làm sao có thể?"

Triệu Thiên Uyên và Bàn Thạch Chí Tôn nhìn về phía đối phương, bọn họ không phát hiện được khí tức của Trần Mục: "Vì sao đột nhiên hắn lại ngừng thở?"

"Giả chết đối với hắn cũng không có gì tốt."

Hai vị Chí Tôn đều lộ ra biểu cảm nghi ngờ, bọn họ xác định Trần Mục còn chưa có chết.

Dù cho hô hấp của hắn biến mất, nhịp tim đập cũng ngừng lại rồi, nhưng tần sóng thần hồn vẫn còn đó.

Vừa rồi trạng thái vứt bỏ sinh tử, khiến cho Trần Mục nghe được thanh âm đặc biệt, hắn không đếm xỉa Tiêu Ngọc cũng phải đi bắt lấy, đó là cơ hội duy nhất của hắn.

Trần Mục ngăn che tạp âm giữa thiên địa, đầu tiên hắn che âm thanh của mình trước, kế tiếp là tiếng xì xào bàn tán của chúng sinh.

Sau đó là các loại âm thanh tạp nham.

Thế giới vốn dĩ nên yên tĩnh lại có âm thanh tim đập vang lên, thanh âm kia rung động cổ kim, phảng phất như từ bên trong dòng sông thời gian truyền ra.

Trần Mục phát hiện hô hấp của thiên địa, ý thức của hắn xuất hiện tại tinh không, tìm kiếm bắt nguồn của hô hấp, đáy lòng lẩm bẩm: "Không ở Tiên giới, cũng không ở chỗ sâu trong tinh không, bắt nguồn từ nhân gian."

Ý thức của hắn thông qua Trấn Thiên Ấn đi tới nhân gian, truy tìm tiếng hô hấp đi đến Hoang Châu, nguồn gốc của âm thanh từ sâu trong lòng đất.

Ý thức của Trần Mục đến chỗ sâu trong lòng đất, hắn nhìn thấy Hoàng Kim Thụ chôn sâu trong lòng đất.

Bên trong Hoàng Kim Thụ còn to lớn hơn ngôi sao bình thường, nguồn gốc của tiếng tim đập và tiếng hít thở bắt nguồn từ nơi đây, hắn tiến vào bên trong Hoàng Kim Thụ, năng lượng ở nơi này rất đặc biệt, còn phát hiện ra sinh linh giống như thiếu nữ.

Thiếu nữ co quắp ở trong chất lỏng màu vàng, mặc dù chỉ là ý thức nhưng Trần Mục có thể xác định thiếu nữ tóc vàng không phải là thực thể, mà chính là năng lượng thể đặc biệt.

"Không nghĩ tới vẫn là bị ngươi phát hiện."

Thiếu nữ tóc vàng ngâm mình ở trong chất lỏng màu vàng mở mắt ra, nàng ta để chân trần, mái tóc dài vàng óng bao vây lấy thân thể, toàn thân như ngọc tinh xảo.

Trần Mục nghe giọng điệu của nàng ta, có vẻ như còn biết mình: "Ngươi là hiển hóa của Thiên Đạo?"

Dưới thân thiếu nữ tóc vàng xuất hiện vương toạ hoàng kim, nàng ta cao cao tại thượng, nhìn xuống Trần Mục, lạnh nhạt nói: "Ha ha, ta là chúa tể Thiên Đạo."

Trần Mục không bị khí thế của nàng ta trấn trụ: "Nếu ngươi là chúa tể Thiên Đạo, còn cần phải trốn?"

Trong mắt thiếu nữ tóc vàng mang theo tức giận, nàng ta có cảm xúc, bắt chéo hai chân, không nói gì, Trần Mục cảm thấy nàng ta là hóa thân của Thiên Đạo, lại không có uy nghiêm vốn có của Thiên Đạo.

"Ma Chủ đang trảm đạo, ngươi hẳn là biết rõ, ta muốn biết nguyên nhân?" Trần Mục bình tĩnh nói.

Vương tọa kim sắc bỗng nhiên chuyển đi qua: "Trần Mục, ngươi sắp chết rồi, nghĩ cách sống sót trước đã."

"Ta sẽ."

Ý thức của Trần Mục trở lại thức hải, hắn mở mắt ra, trong đôi mắt hiện ra ánh sáng sáng tỏ.

Hắn nâng cánh tay trái lên, bắt lấy cổ tay Tiêu Ngọc: "Là lúc tính toán rõ ràng rồi."

Răng rắc!

Cổ tay Tiêu Ngọc vặn vẹo biến hình.

Trần Mục kế tiếp đá ra một cước, lồng ngực Tiêu Ngọc lún vào, cường giả Tiên giới khiếp sợ nói: "Hắn vẫn còn có sức mạnh mạnh như thế?"

"Năng lượng đặc biệt!"

"Đó hẳn là là sức mạnh tín ngưỡng."

Cường giả lão bối nhìn ra manh mối, trên thân Trần Mục bao phủ ánh sáng mông lung, hắn thôi động sức mạnh của tín ngưỡng, cỗ sức mạnh này cực kỳ mạnh.

Từ rất nhiều năm trước kia Trần Mục đã nắm giữ Hạo Nhiên Kiếm Ý, giờ phút này hắn mới thật sự hiểu chân lý của Hạo Nhiên Kiếm Ý, một phần tín ngưỡng của sinh linh đã có sức mạnh to lớn như thế, nếu như tập hợp tín ngưỡng của chúng sinh, vậy uy lực kia khó có thể tưởng tượng.

Tiêu Ngọc bị đánh lui, trong mắt nàng ta ẩn chứa sự không cam lòng: "Ta sẽ không thua, ta tuyệt không…"

Trần Mục tập trung sức mạnh tín ngưỡng ở trong nắm đấm bên cánh tay trái, đấm về phía Tiêu Ngọc, quyền quang chói lọi như là ánh bình minh, mang theo sự ấm áp.

Tiêu Ngọc nhìn quyền quang tới gần, cuối cùng tỉnh ngộ, "Ta thua rồi…"

Đạo quyền quang chói lọi kia như phù dung sớm nở tối tàn, tinh không khôi phục lại yên tĩnh, Tiêu Ngọc hóa thành bột mịn ở bên trong quyền quang, vẻ mặt của các cường giả Tiên giới khác nhau.

Chỉ có Trần Mục ngẩng đầu đứng thẳng.

Trần Mục hao hết tất cả lực lượng, hắn phục dụng hồng thạch để bổ sung năng lượng, trận chiến này giúp cho hắn thu hoạch được rất nhiều, đặc biệt là có manh mối của Thiên Đạo.

Đùng!

Tinh không chấn động mạnh lần nữa.

Tiêu Lạc Mộc và Bàn Thạch Chí Tôn cách không đối chưởng, đây là chuyện mà Trần Mục cũng không nghĩ tới.

Trần Mục nhìn Tiêu Lạc Mộc, cười lạnh nói: "Xem ra Thái Thanh Tiên Cung muốn nuốt lời."

Nam Cung Thần đi tới bên cạnh Trần Mục: "Tiểu hữu, hôm nay lão phu bảo vệ ngươi chu toàn."

Sương Mãn Thiên cùng Vũ Văn Khâm cũng đến bên cạnh Trần Mục, phía sau Tiêu Lạc Mộc có lượng lợn thế lực cường giả đứng đó, thậm chí còn có hai vị Chí Tôn Yêu tộc.

Quang Minh thành, Hư Ảnh duỗi một ngón tay, hắn ta mở ra thông đạo không gian: "Chúng ta đi!"

Băng Thanh và Viêm Sát theo sát phía sau, Sở Sở xông vào thông đạo không gian, Kim Thiền thấy thế cũng mang theo Tằng Ngưu đi theo, ngay cả Nam Cung Hùng cũng tiến về tinh không, nguy cơ chân chính tới rồi.

Nếu như Trần Mục xảy ra chuyện, Quang Minh thành và Tiêu Dao minh cũng không cần phải tồn tại nữa.

Theo việc đám đại thần Viêm Sát xuất hiện, tình thế trên không ở Tham Lang tinh giương cung bạt kiếm.

Sở Sở chạy đến trước người Trần Mục, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: "Đại ca ca, ta bảo vệ ngươi."
Chương 707 Thiên Đạo Ở Đâu? (3)

Trần Mục xoa xoa đầu Sở Sở, sau đó nhìn về phía Triệu Thiên Uyên: "Thái Sơ Tiên Cung đã hứa hẹn công bằng, tiền bối định làm thế nào?"

Triệu Thiên Uyên nhìn về phía Tiêu Lạc Mộc: "Tiêu huynh , dựa theo quy củ, Thái Thanh Tiên Cung thua rồi."

Tiêu Lạc Mộc hờ hững nói: "Hắn mời trợ thủ, Trần Mục làm trái quy tắc trước."

Trần Mục cười ha ha: "Quy tắc chính là nàng ta có thể mượn ngoại lực, ta không thể?"

"Thua rồi chính là thua rồi, Tiêu Lạc Mộc, ngươi không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, lão phu đại diện Cổ thành, tận mắt chứng kiến trận tỷ võ quyết đấu này." Bàn Thạch Chí Tôn đứng ra nói chuyện thay Trần Mục.

Cường giả Tiên giới đưa mắt nhìn nhau, không nghĩ tới Bàn Thạch Chí Tôn lại có thái độ này.

Ánh mắt Trần Mục lạnh lùng: "Ta chỉ muốn một cái công đạo, Tiêu Ngọc cướp đi huyết mạch của muội muội ta, nàng ta đã tự ăn ác quả, hiện tại ta chỉ muốn Thái Thanh Tiên Cung chịu trừng phạt thích đáng!"

Triệu Thiên Uyên vừa cười vừa nói: "Tiểu hữu, ngươi chiến thắng, điều kiện vốn nên để ngươi định, nhưng vì thái bình của Tiên giới, lão phu đề nghị dĩ hòa vi quý."

Trần Mục cười lạnh nói: "Là ta xem trọng Thái Sơ Tiên Cung, đây chính là công bằng mà các ngươi hứa hẹn?"

Bàn Thạch Chí Tôn nhìn về phía Trần Mục: "Tiểu hữu, không bằng giao Thái Thanh Tiên Cung cho ta xử trí, bản tôn tận lực làm đến công bằng công chính. ."

Trần Mục có thể nhìn ra Bàn Thạch Chí Tôn càng thực tại hơn Triệu Thiên Uyên, khẽ cười nói: "Tiền bối không ngại nói thẳng, nếu như phù hợp, vãn bối liền đáp ứng."

Bàn Thạch Chí Tôn khẽ gật đầu, ông ta nghiêm túc nói với cường giả Tiên giới: "Thái Thanh Tiên Cung đã thua, cơ nghiệp mấy kỷ nguyên, nói hủy liền hủy, cũng có chút đáng tiếc, uy hiếp của Ma Thần còn chưa có giải quyết, nội bộ chúng ta càng không nên nội đấu."

"Tiêu Lạc Mộc, ngươi đưa ra quyết đoán sai lầm, cũng cần phải bị trừng phạt, ngươi nhất định phải thề về sau trấn thủ Cổ thành, không được rời đi, Thái Thanh Tiên Cung lấy ra một nửa tài nguyên bồi thường cho Trần Mục, ân oán lần này cũng coi như dừng ở đây."

Trần Mục càng muốn san bằng Thái Thanh Tiên Cung, nếu như thật sự làm như vậy, chắc chắn những thế lực Tiên giới còn lại sẽ không đồng ý, đề nghị của Bàn Thạch Chí Tôn đã khá hợp lý, song phương đều có chỗ thương lượng.

Triệu Thiên Uyên phụ họa nói: "Đề nghị này không tệ, các ngươi có thể tiếp nhận không?"

Trần Mục nhìn Tiêu Lạc Mộc, trên mặt hai người nhìn không nhìn thấy bất kỳ biểu cảm gì, tinh không bỗng nhiên yên tĩnh, thế lực khắp nơi đều đang chờ quyết định của bọn họ.

Chỉ cần Tiêu Lạc Mộc vĩnh viễn lưu tại Cổ thành, Trần Mục coi như có thể tiếp nhận: "Ta đồng ý."

Tiếp đó, mọi người nhìn về phía Tiêu Lạc Mộc, Bàn Thạch Chí Tôn nghiêm túc nói: "Tiêu Lạc Mộc, nếu như ngươi không đồng ý, ta sẽ đích thân chuyển cáo tới Bách Chiến Chí Tôn, đến lúc đó ngươi biết rõ hậu quả."

Nghe thấy Bách Chiến Chí Tôn, biểu cảm của Tiêu Lạc Mộc rốt cục cũng có chút biến hóa, ông ta chế giễu nói: "Bàn Thạch Chí Tôn, ông ta là tu tiên giả đến từ nhân gian!"

Bàn Thạch Chí Tôn lạnh lùng nói: "Ta biết, Trần Mục thắng rồi, Thái Thanh Tiên Cung thua, bản tôn nhớ tới tình cũ, mới giúp đỡ ngươi."

Tiêu Lạc Mộc nhìn chằm chằm Trần Mục, khuôn mặt âm trầm, chậm rãi mở miệng: "Được, bản tôn đồng ý."

Cùng với việc Tiêu Lạc Mộc gật đầu, bầu không khí vốn giương cung bạt kiếm cuối cùng cũng biến mất, đây cũng là kết quả mà thế lực khắp nơi không ngờ tới.

Thế lực khắp nơi đều thở phào một hơi, nếu như thật sự khai chiến, nhất định Tiên giới sẽ đại loạn, đây đã là kết quả tốt nhất.

Tiêu Lạc Mộc theo Bàn Thạch Chí Tôn rời đi.

"Chúc mừng Trần Mục tiểu hữu."

"Trần Mục tiểu hữu hẳn là Đại Đế tương lai."

Theo việc Thái Thanh Tiên Cung bị thua, có thế lực phản chiến ngay tại chỗ, lấy lòng Trần Mục, hắn khẽ gật đầu, hắn biết, những cường giả này là gió chiều nào theo chiều nấy, không đáng tin cậy.

Thế lực khắp nơi lần lượt rời đi, Kim Sư Chí Tôn cùng Thiên Xà Chí Tôn nhìn chằm chằm Trần Mục.

Bọn họ biết trên người Trần Mục mang chí bảo Yêu tộc, muốn cướp đoạt, nhưng trở ngại là bên cạnh hắn có đông đảo cường giả, chỉ có thể rút lui trước.

Triệu Thiên Uyên trầm giọng nói: "Tiểu hữu, ta sẽ giám sát Thái Thanh Tiên Cung giao ra một nửa tài nguyên."

Cánh tay phải của Trần Mục rất nhanh lại mọc ra, hắn chắp tay với Triệu Thiên Uyên: "Đa tạ."

Thái Thanh Tiên Cung sụp đổ, được lợi lớn nhất không phải Trần Mục, mà chính là Thái Sơ Tiên Cung, bây giờ Triệu Thiên Uyên có thể một mình xưng bá Thiên Châu.

Hư Ảnh xây dựng thông đạo không gian, Trần Mục bước vào thông đạo không gian, hắn có được cơ hội nghỉ ngơi, có thời gian đi tìm hiểu nghi hoặc.

Quang Minh thành.

Đại sảnh tổng bộ Tiêu Dao minh.

Trần Mục chắp tay với Nam Cung Thần cười nói: "Lão tiền bối, làm phiền các ngươi rồi."

Nam Cung Thần khoát tay, cười lớn ha ha: "Tiểu hữu thiên tung thần võ, bọn ta cũng không giúp được cái gì."

"Lần chiến đấu này, vãn bối tiêu hao khá lớn, cần bế quan tu dưỡng một khoảng thời gian, Quang Minh thành và Tiêu Dao minh còn phải nhờ vào các vị tiền bối." Trần Mục hao hết năng lượng trong cơ thể, không cách nào hồi phục lại như cũ trong khoảng thời gian ngắn được.

Nam Cung Thần nghiêm túc nói: "Không thành vấn đề."

Sương Mãn Thiên và Vũ Văn Khâm đều mỉm cười gật đầu.

Lần thắng lợi này, khí thế của liên minh dâng cao, tâm trạng của mọi người đều theo đó mà dâng trào nhiệt huyết, biểu hiện của Trần Mục không làm cho bọn họ thất vọng.

Trận chiến này giúp cho Trần Mục biết rõ sự cường đại của sức mạnh tín ngưỡng, hắn nhấn mạnh nhắc nhở Ngu Tử Huyên: "Quang Minh thành còn có thể dung nạp ngàn vạn bách tính, mau chóng chuẩn bị chu đáo."

"Vâng, minh chủ."

Ngu Tử Huyên lập tức bắt tay vào làm tuyên truyền.

Sau khi giao phó việc vặt xong, Trần Mục bảo Kim Thiền trông Sở Sở, sau đó bắt đầu bế quan.

Gian phòng Trần Mục bế quan ở tại chỗ sâu trong lòng đất của tổng bộ liên minh, nơi này có trận pháp, phía dưới từng là nơi bắt nguồn tiên mạch của Thái Thượng Tiên Cung, chứa đựng vật chất Tiên giới nồng đậm, rất thích hợp để bế quan tu luyện.
Chương 708 Đế Phủ Giáng Lâm (1)

Trận chiến này, huyết mạch đặc thù trong cơ thể hắn đều biến mất, cho dù là huyết mạch Trần gia, hay là Chân Long Huyết Mạch và Chân Phượng Huyết Mạch, một giọt cũng không còn dư.

Hai tay của Trần Mục lại đang hấp thu năng lượng, lần lượt vận Tổ Long Hô Hấp pháp và Tổ Phượng Hô Hấp pháp, huyết mạch Thần tộc biến mất, nhưng đạo quả tan vào huyết nhục, hắn đã nắm giữ truyền thừa của hai đại Thần tộc.

Mặc dù không có huyết mạch đặc thù, Trần Mục cũng có niềm tin vô địch, đáy lòng bình tĩnh nói: "Thứ mạnh không phải huyết mạch, mà chính là người, chỉ cần ta có thể đăng lâm tuyệt đỉnh, huyết mạch của ta chính là huyết mạch mạnh nhất."

Trần Mục vận sức mạnh thôn phệ, năng lượng chung quanh điên cuồng vọt tới, hắn phục dụng tiên dược cùng hồng thạch, năng lượng trong cơ thể khôi phục lại nhanh chóng, căn nguyên sinh mệnh cũng đang khôi phục.

Sâu trong lòng đất Hoang Châu.

Ý thức của Trần Mục đi vào bên trong Hoàng Kim Thụ.

Trước kia chỉ có Khương Phục Tiên có thể nhìn thấy ý thức của Trần Mục, Trần Dao cũng chỉ là có thể phát giác được ý thức của hắn tồn tại, mà thiếu nữ tóc vàng bên trong Hoàng Kim Thụ lại có thể nhìn thấy ý thức của Trần Mục, còn trực tiếp trò chuyện với hắn.

Bên trong Hoàng Kim Thụ ẩn chứa năng lượng dồi dào, cỗ năng lượng này còn mạnh hơn Chí Tôn mà Trần Mục từng gặp, hắn nhìn chăm chú lên thiếu nữ tóc vàng ở phía trên vương tọa.

Trên mặt Trần Mục nở nụ cười, trầm giọng nói: "Ngươi không thuộc sinh linh bình thường, càng giống như là ý chí."

Thiếu nữ tóc vàng nhìn như tồn tại, nhưng lại là năng lượng thể đặc thù, hoàn toàn khác biệt với Thảo Mộc Chi Linh, giống như là một loại ý chí nào đó, không cách nào đụng vào, nhưng tồn tại chân thực.

"Ta là chúa tể của thế giới này." Thiếu nữ tóc vàng chống bên mặt, dựa ở phía trên vương toạ hoàng kim, quan sát Trần Mục, trong mắt ẩn chứa ý cười.

Trần Mục hiếu kỳ nói: "Nếu ngươi đã là chúa tể, vì sao lại trốn ở chỗ này? Ngươi đang sợ cái gì?"

Thiếu nữ tóc vàng khẽ nhíu mày, sau đó lạnh lùng nói: "Thế giới của ta bị sinh linh của thế giới khác ngầm chiếm đoạt, sức mạnh của ta dần dần suy yếu."

Lúc trước Trần Mục đã được biết ở chỗ Kim Thiền, bọn họ có khả năng tới từ bỉ ngạn, ở bỉ ngạn còn có ba ngàn thế giới Đại Thiên: "Ma Chủ có mục đích gì?"

"Ma Chủ muốn xóa ta đi, sau đó khởi động lại vị diện này, sử lý sạch toàn bộ sinh linh bao gồm cả sinh linh của thế giới khác, hết thảy trở về hư vô." Vẻ mặt thiếu nữ tóc vàng ngưng trọng, cũng có chút lo lắng.

Trần Mục có thể từ trên mặt nàng ta nhìn ra sự cường đại của Ma Chủ, thiếu nữ tóc vàng nói bổ sung: "Bản ý của Ma Chủ là tốt, hắn ta muốn khởi động lại cái thế giới sắp sụp đổ này, kéo dài sự tồn tại của nó, cứu vãn bản thân thế giới này, thì phải hi sinh chúng sinh ở thế giới này."

"Thế giới sắp đến ngày tận thế?" Trần Mục không khỏi lẩm bẩm, hắn hiếu kỳ nói: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ thế giới thật sự sắp phải diệt vong?"

Thiếu nữ tóc vàng nghiêm túc nói: "Trật tự quy tắc duy trì cho thế giới vận hành bình thường, nhưng sự xuất hiện của sinh linh dị giới, làm nhiễu loạn sinh thái vốn có, trật tự quy tắc bị phá hỏng, cuối cùng dẫn đến thế giới diệt vong."

Trần Mục trịnh trọng nói: "Nếu trật tự quy tắc bị phá hỏng, xây dựng lại trật tự không phải được rồi sao?"

"Ha ha ha, nói nghe thì dễ, so với xây dựng lại, thì khởi động lại là dễ dàng nhất."

Thiếu nữ tóc vàng bước xuống vương tọa, nàng ta xuất hiện ở bên cạnh Trần Mục, nhàn nhạt nói: "Ngươi chọn thế nào?"

Trần Mục không có suy nghĩ nhiều: "Thế giới này còn có tình cảm mà ta lưu nhớ tồn tại, ta muốn bảo vệ nó."

Thiếu nữ tóc vàng nở nụ cười xinh đẹp: "Đúng vậy, thế giới tươi đẹp này ta còn chưa có tự mình cảm thụ, không muốn nhìn nó trở về hư vô một lần nữa."

"Ngươi có cách không?"

Trần Mục nhìn thiếu nữ tóc vàng dò hỏi.

Thiếu nữ tóc vàng khẽ gật đầu: "Đương nhiên là có, chính là xây dựng lại trật tự mà ngươi nói, ngay cả Thần Đế và Ma Chủ cũng không thể làm được, năm đó Tiên Tổ đến từ dị giới suýt chút nữa đã thôn phệ ta, suýt chút nữa để hắn ta xây dựng lại trật tự."

"Tiên Tổ? Dị giới?"

"Nguyên bản thế giới của ta chủ yếu là hai đại tộc quần Thần tộc cùng Nhân tộc, sau khi thông đạo vị diện được phát hiện, thì có sinh linh dị giới tràn vào, Tiên tộc cũng là một trong số đó, bọn họ truyền tu tiên pháp cho Nhân tộc, sau đó lớn mạnh, Đế phủ chính là do Tiên Tổ khai sáng."

Trần Mục kinh hãi, không nghĩ tới tu tiên pháp có nguồn gốc từ dị giới, còn tưởng rằng tu tiên pháp là kết quả mà tiền bối Nhân tộc không ngừng cải tiến, thiếu nữ tóc vàng nhắc nhở: "Tiên tộc là một trong những nguồn gốc của hỗn loạn, ngươi phải cẩn thận."

"Ngươi có biết quá khứ của ta không? Ta là Tiên tộc, hay là Nhân tộc?" Trần Mục nghi ngờ nói.

Thiếu nữ tóc vàng nhìn chằm chằm Trần Mục, trầm giọng nói: "Ngươi là Nhân tộc, hơn nữa ngươi đã từng đi tới dị giới, ta tin tưởng ngươi có thể cứu vãn thế giới này."

Trên mặt Trần Mục nở nụ cười: "Ta sẽ cố hết sức, có những sinh linh dị giới nào?"

Thiếu nữ tóc vàng khẽ cười nói: "Chủ yếu có Yêu tộc, Minh tộc, Tiên tộc, Phật tộc, còn có một số sinh linh đặc thù, có lẽ thế giới của ta có thứ hấp dẫn bọn họ, dẫn đến việc đông đảo sinh linh dị giới xuất hiện."

"Chiêu Yêu Phiên của ngươi chính là chí bảo Yêu tộc, phía trên vừa bám vào một sợi hồn phách của Yêu Chủ, ngươi có thể hỏi hắn ta, tại sao lại đến thế giới của ta."

Qua nhắc nhở của thiếu nữ tóc vàng, Trần Mục bỗng nhiên giật mình, lúc ấy đại chiến có một luồng u sương tuôn về hướng Chiêu Yêu Phiên, sau đó Chiêu Yêu Phiên mất khống chế, khi ấy đã nghi ngờ, ngoại trừ Yêu Chủ ra còn ai có thể khống chế Chiêu Yêu Phiên.

Hoá ra sợi u sương kia chính là một sợi hồn phách của Yêu Chủ, cũng khó trách Chiêu Yêu Phiên sẽ mất khống chế.

Trần Mục nhìn về phía thiếu nữ tóc vàng: "Nếu ngươi biết tình hình của ta, chắc hẳn cũng biết tình hình của nương tử ta? Nàng hiện tại vẫn ổn sao?"

Thiếu nữ tóc vàng phất tay, ý thức của Trần Mục nhìn thấy màn họa, trong màn ảnh là hư không sâu mênh mông, chỗ đó có mấy bóng người to lớn vĩ đại, còn có quang minh nở rộ.
Chương 709 Đế Phủ Giáng Lâm (2)

"Nàng ta vừa đến chiến trường chỗ sâu trong tinh không, muốn nghịch chuyển cục thế căn bản là không có khả năng, chỉ có thể trì hoãn thời gian, hy vọng ngươi có thể nắm chắc cơ hội."

Trần Mục nhìn thấy bóng lưng của Khương Phục Tiên, vẻ mặt hắn ngưng trọng nói: "Dù cho nơi đó chớp mắt ngàn năm, ta muốn đăng lâm tuyệt đỉnh trong thời gian ngắn cũng không có khả năng."

Thiếu nữ tóc vàng khẽ cười nói: "Chờ ngươi khôi phục lại đỉnh phong, ta có thể cho ngươi đến nhân gian tìm cơ hội của ta, nơi này giúp cho ngươi trở thành Chí Tôn trong thời gian ngắn."

"Cơ hội?"

"Điều kiện của ngươi là gì?"

Trần Mục nhìn thiếu nữ tóc vàng, người sau khẽ cười nói: "Không có điều kiện, kỳ thật chúng ta có duyên, còn về là duyên gì, thì sau này ngươi sẽ biết."

"Đa tạ."

Trần Mục chắp tay nói.

Thiếu nữ tóc vàng trầm giọng nói: "Đừng vui mừng quá sớm, nguy cơ của Tiên giới vẫn còn chưa kết thúc, có ba vị Ma Thần rất đặc biệt, đám người Cửu Thất Ma Thần, Cửu Bát Ma Thần, Cửu Cửu Ma Thần đều là một bộ phận của Ma Chủ, bọn họ đã chú ý tới ngươi, thậm chí muốn thông qua ngươi để tìm ra ta, ngươi tạm thời đừng tới tìm ta, khôi phục đỉnh phong trước, sau đó tách khỏi Sở Sở, rồi lại đến nhân gian."

"Chẳng lẽ Sở Sở có vấn đề?"

"Nàng ta là đôi mắt của Ma Chủ, thứ nàng ta nhìn thấy, Ma Chủ cũng có thể nhìn thấy, Cửu Bát Ma Thần là cánh tay của Ma Chủ, ngang với Chí Cao Thần, chỉ có Đại Đế Tiên tộc có thể đối kháng cùng, Cửu Cửu Ma Thần là tim của Ma Chủ, bị phong ấn ở Thiên Châu Tiên giới, hắn ta có sức mạnh mà ngay cả Đại Đế Tiên tộc cũng không có cách nào ngăn cản, tuyệt không thể để hắn ta trốn thoát."

"Ta hiểu rồi."

Trần Mục gật gật đầu, không ngờ rằng cửu giai Ma Thần thì Tiên giới đã có ba tên, xem ra Cửu Bát Ma Thần nấp ở phía sau: "Cửu Bát Ma Thần ở nơi nào?"

Thiếu nữ tóc vàng vừa cười vừa nói: "Hắn ta mới từ Tham Lang tinh rời đi, có thể có liên quan với ngươi, bởi vì tồn tại của đế kiếm, cho nên không dám tùy tiện xuất thủ."

"Cái gì!"

Trần Mục kinh ngạc lần nữa.

Cửu Bát Ma Thần vậy mà lại trốn ở Tham Lang tinh, đó tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, thiếu nữ tóc vàng nhắc nhở: "Hắn ta thông qua Sở Sở nhìn thấy hành tung của ngươi, e rằng là muốn thông qua ngươi để tìm kiếm tung tích của ta."

"Tại sao lại xác định là ta?"

"Bởi vì trên người ngươi có mảnh vỡ Thiên Đạo."

Trần Mục nhíu mày, tổ tiên Trần gia cũng đã nói việc này, nhưng Trần Mục lại không có phát hiện ra sự tồn tại của mảnh vỡ Thiên Đạo, thiếu nữ tóc vàng quay người: "Ta phải nhắc nhở ngươi, thế lực Tiên tộc sắp giáng lâm, ta cố ý che giấu vị trí của bỉ ngạn, có lẽ bọn họ phát hiện mảnh vỡ Thiên Đạo trên người ngươi, cho nên Đế phủ trở về rồi."

"Tại sao Đế phủ phải rời đi?"

"Ma Chủ muốn diệt thế, bọn họ cũng rõ ràng, tất nhiên không có khả năng ở lại đây chờ chết, có điều thông đạo vị diện xuất hiện biến cố, bọn họ không có cách nào rời đi."

Trần Mục nhíu mày, trầm giọng nói: "Đế phủ trở về, sao ta có thể ngăn cản?"

Thiếu nữ tóc vàng ngoái nhìn cười một tiếng: "Thiên địa cấm chế do ta khống chế, cường giả Đế cảnh tạm thời không cách nào giáng lâm được, ngươi mau chóng khôi phục lại đỉnh phong, sau đó nghĩ biện pháp đến nhân gian tìm ta, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi đột phá."

Ý thức của Trần Mục trở lại thức hải, trong chốc lát hắn không cách nào hoàn toàn tiếp thu được tin tức vừa rồi, cũng không hề hoàn toàn tin tưởng thiếu nữ tóc vàng.

"Nguy cơ tứ phía, nhất định phải trở nên mạnh hơn!" Trần Mục bình tĩnh lại, không nghĩ ngợi gì cả, chuyên tâm tu luyện để khôi phục, năng lượng dồi dào tràn vào trong cơ thể.

Sau khi cánh tay phải mọc lại, không được cường đại như lúc đầu, muốn khôi phục lại đỉnh phong cần thời gian rất lâu.

Một năm nhanh chóng qua đi.

Bách tính trong Quang Minh thành cũng mở rộng đến hai trăm vạn, cùng với việc bách tính bên trong Quang Minh thành tăng lên, hương hỏa bên trong Quang Minh Thần Miếu cũng không ngừng, càng ngày càng nhiều bách tính vào ở bên trong thành, Tiêu Dao minh còn thành lập thần miếu ở các nơi.

Sau khi đại chiến qua đi, Xích Thành Động Thiên cùng Tiêu gia Cổ tộc lần lượt tới qua Quang Minh thành, bọn họ cũng muốn gia nhập Tiêu Dao minh, Trần Mục đang bế quan, Nam Cung Hùng không có quyền đồng ý, liền để bọn họ trở về chờ tin tức.

Trong viện tổng bộ Tiêu Dao minh, một mình Sở Sở ngồi ngẩn người, Tằng Ngưu đi tới: "Sở Sở, hình như là ngươi không vui?"

Sở Sở lắc đầu: "A Ngưu ca, ta không sao, chỉ là nhớ đại ca ca."

"Kim Thiền sư phụ nói lão đại đang bế quan."

"Ta biết."

Sở Sở đột nhiên đứng lên: "A Ngưu ca, chúng ta ra ngoài tìm đồ ăn đi."

Tằng Ngưu gật đầu: "Được thôi."

Sở Sở và Tằng Ngưu rời khỏi tiểu viện, sau khi Kim Thiền nhìn thấy, bèn đi theo phía sau bọn họ.

Đại sự của Tiêu Dao minh chủ yếu là do Nam Cung Hùng phụ trách, việc vặt đều là do tiểu bối phụ trách.

Ngu Tử Huyên tìm tới Nam Cung Hùng, vẻ mặt cung kính nói: "Nam Cung tiền bối, Thái Thanh Tiên Cung vốn nên giao nạp tài nguyên, đến bây giờ cũng không có đưa cho chúng ta."

Nam Cung Hùng khẽ nhíu mày: "Liên minh nơi này còn ổn, nhưng Quang Minh thành cần lượng lớn tài nguyên để vận hành, vốn là tài nguyên Thái Thanh Tiên Cung đưa có thể làm giảm áp lực của chúng ta, bây giờ xem ra bọn họ là cố ý không đưa."

Ngu Tử Huyên nghi ngờ nói: "Không phải ngài nói Thái Sơ Tiên Cung đáp ứng sẽ giám sát sao?"

Nam Cung Hùng trầm giọng nói: "Khó mà nói, có lẽ là bị Thái Sơ Tiên Cung cướp đi cũng nói không chừng."

Ngu Tử Huyên gật đầu, sau đó nói tiếp: "Tai mắt của chúng ta phát hiện có chiếc chiến thuyền cổ xuất hiện ở Thiên Châu, bọn họ ghi chép lại hình dáng của lá cờ, không biết thuộc về thế lực nào, còn mời Nam Cung tiền bối xem qua."

Nam Cung Hùng nhìn thấy lá cờ trên trục cuốn tranh cũng không có cách nào đưa ra phán đoán, nhàn nhạt nói: "Ta lấy đưa cho lão tổ tông nhìn xem, Tử Huyên, ngươi tiếp tục làm việc đi."

Ngu Tử Huyên cung kính nói: "Vâng."

Nam Cung Hùng đem trục cuốn tranh đưa cho Nam Cung Thần ở tạm tại Quang Minh thành, người sau nhìn thấy trục cuốn, trong mắt mang theo sự kinh ngạc, vẻ mặt ông ta ngưng trọng nói: "Đây là lá cờ của Đế phủ! Nói như vậy bọn họ trở về rồi!"
Chương 710 Đế Phủ Giáng Lâm (3)

"Đế phủ?"

Trước kia Nam Cung Hùng từng nghe nói tới.

Vẻ mặt Nam Cung Thần nghiêm túc nói: "Năm đó Đế phủ có thể chống lại thần đình, nhưng mà đột nhiên lại biến mất, không ngờ rằng bọn họ lại đột nhiên xuất hiện."

Vẻ mặt Nam Cung Hùng ngưng trọng nói: "Ta nghe nói tam đại tiên cung có quan hệ với Đế phủ."

"Chuyện này đừng rêu rao, miễn cho gây nên hoảng loạn, hiện tại còn chưa biết nguyên nhân Đế phủ trở về, trước tiên chờ minh chủ xuất quan đã." Nam Cung Thần dặn dò nói.

Nam Cung Hùng gật đầu: "Ta đã hiểu."

Ba ngày sau.

Có cổ thuyền xuất hiện ở gần Quang Minh thành.

Tịnh Vân lão tổ chỉ về đằng trước: "Vô Song đế tử, đây chính là Quang Minh thành, hôm đó chính là Trần Mục giết chết Tiêu Ngọc, còn xin ngài chủ trì công đạo cho bọn ta."

Trên cổ thuyền có nam tử khí vũ hiên ngang đứng đấy, thân hắn ta mặc mũ giáp màu vàng, dáng người khôi ngô, toàn thân tản ra uy áp mạnh mẽ, ngay cả Tiên Vương cũng phải cúi đầu.

Phía sau hắn ta còn có hai vị lão giả cũng sâu không thấy đáy, thanh niên người mặc mũ giáp màu vàng gọi là Lâm Vô Song, đến từ Đế phủ, được xưng là đế tử.

Bên cạnh Lâm Vô Song còn có vị tiên tử váy lục, đứng ở trong mây mù, như ẩn như hiện, Lăng Tinh Nguyệt nói khẽ: "Vô Song đại ca, Quang Minh thành này xem ra không đơn giản, tiểu muội đề nghị lại đợi thêm."

Lâm Vô Song cũng cảm thấy khó có thể nắm chắc.

Nam Cung Hùng đi tới đầu thành, ông ta chắp tay với phương hướng của cổ thuyền: "Không biết các vị có chuyện gì?"

Lâm Vô Song đạp không mà đi, nhàn nhạt nói: "Ta đến từ Đế phủ, muốn gặp Trần Mục."

Nam Cung Hùng chắp tay nói: "Xin lỗi, minh chủ của bọn ta đang lúc bế quan, không có thời gian."

Lâm Vô Song khẽ nhíu mày, hắn ta nhìn ra được Quang Minh thành không đơn giản, không chỉ có Tiên Vương, còn có Chí Tôn cùng đại thần, tuyệt đối không phải nơi bây giờ bọn họ có thể san bằng.

Lăng Tinh Nguyệt bước đi nhẹ nhàng, mỉm cười nói: "Chúng ta không có ác ý, chỉ là muốn gặp mặt Trần Mục, nghe nói hắn thiên túng thần võ, muốn được thấy chân dung."

Nam Cung Hùng chắp tay nói: "Thật sự xin lỗi, minh chủ đang lúc bế quan, không tiện, các vị đường xa mà đến, không ngại vào trong thành nghỉ chân một chút."

Lời này vừa nói ra, Lâm Vô Song khẽ nhíu mày, hắn ta đương nhiên biết nguy hiểm ở trong thành, Lăng Tinh Nguyệt vừa cười vừa nói: "Đa tạ ý tốt, chúng ta vẫn còn có việc khác, chỉ là đi ngang qua Vũ Châu, cho nên mới tới xem xem."

Trước khi đi, Lâm Vô Song lạnh giọng nói: "Nói cho Trần Mục, bảo hắn thần phục Đế phủ, hắn có thời gian nửa năm có thể cân nhắc, bằng không hậu quả tự chịu."

Nghe vậy.

Nam Cung Hùng chau mày.

Mà cao tầng liên minh đều nhận được tin tức.

Bọn họ có thể xác định thật sự là Đế phủ trở về.

Ba tháng sau.

Tổng bộ liên minh, cùng với tiếng rồng kêu phượng hót, Trần Mục phá quan mà ra, hắn khôi phục lại đỉnh phong, mạnh hơn so với trước kia, nắm giữ sức mạnh quy tắc càng thêm thuần thục.

Đám người Nam Cung Hùng lập tức đến đây chúc mừng, Sở Sở cũng chạy qua đây tới gần Trần Mục.

"Minh chủ, có chuyện rất quan trọng cần phải nói với ngài, Đế phủ trở về, bọn họ nói muốn ngài thần phục trong vòng nửa năm, bằng không hậu quả tự chịu, hiện tại đã trôi qua ba tháng, còn lại ba tháng thời gian."

Nam Cung Hùng có chút lo lắng, bọn họ biết nội tình của Đế phủ, khai chiến với thần đình, không nghĩ cũng biết, tuyệt đối không phải là liên minh vừa cất bước có thể đối kháng được.

Trần Mục khẽ cười nói: "Nam Cung tiền bối, không cần lo lắng, nếu bọn họ thật sự có thể thu phục được chúng ta, thì nào cần nửa năm? Rất rõ ràng hiện tại bọn họ không có năng lực."

Có thiếu nữ tóc vàng nhắc nhở từ sớm, Trần Mục cũng không có quá bối rối, hắn hiện đang khôi phục đỉnh phong, còn có thời gian đi tới nhân gian tiếp tục mạnh lên.

Nhìn thấy Trần Mục không hoảng chút nào.

Đám cao cấp Nam Cung Hùng cũng an tâm rất nhiều.

Trần Mục biết rõ thời gian của mình không nhiều, muốn có được sức mạnh đối kháng với Đế phủ trong ba tháng, chỉ có thể tin tưởng thiếu nữ tóc vàng.

Quang Minh thành.

Đại sảnh hội nghị.

Nam Cung Hùng đang báo cáo tình hình gần đây: "Minh chủ, Xích Thành Động Thiên và Tiêu gia Cổ tộc vốn dĩ muốn gia nhập liên minh, từ sau khi cường giả Đế phủ đến Vũ Châu, bọn họ nhao nhao bày tỏ phân rõ giới hạn với chúng ta."

Cao tầng có mặt ở đây cũng không nhịn được cười ra tiếng, Sương Mãn Thiên nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Không bằng giải quyết những thứ gió chiều nào theo chiều nấy này trước, miễn cho ngày sau thêm phiền."

Vũ Văn Khâm lắc đầu: "Chúng ta đánh tan từng cái thì đơn giản, nhưng mà Đế phủ và những thế lực Tiên giới khác có thể dựa vào chuyện này mà làm khó dễ."

"Không cần phải để ý đến bọn họ, hiện tại uy hiếp lớn nhất là Đế phủ, Tiên tộc của Đế phủ vẫn là có khác biệt rất lớn với tu tiên giả chúng ta."

Trần Mục nghiêm túc nói: "Năm đó, Đế phủ biết Tiên giới sắp phải diệt vong, lựa chọn cả tộc rời đi, bọn họ sẽ không để ý tới sống chết của chúng ta!"

Nam Cung Thần gật đầu: "Tiểu hữu nói không sai, lão phu năm đó cũng đã được nghe nói tới thuyết pháp này, Đế phủ còn mang đi đại lượng tài nguyên của Tiên giới, dẫn đến việc Tiên giới bây giờ không còn phồn vinh như trước kia."

Sương Mãn Thiên nghi ngờ nói: "Đế phủ trở về, chẳng lẽ là có biện pháp ngăn cản diệt vong?"

Ngu Tử Huyên đứng ở sau lưng Sương Mãn Thiên: "Minh chủ, các vị tiền bối, Mộ Hồng Liên của Xích Thành Động Thiên từng đến, nàng ta nói Đế phủ phái cường giả đi tới Xích Thành Động Thiên, vị cường giả kia nói ngày tận thế của Tiên giới sắp đến, chỉ có đi theo Đế phủ mới có hi vọng."

Trần Mục biết nguyên nhân Đế phủ trở về, năm đó thiếu nữ tóc vàng suýt chút nữa bị Tiên Tổ thôn phệ, chắc hẳn Đế phủ đoán được trên người hắn có tọa độ.

Chỗ Hoàng Kim Thụ mà thiếu nữ tóc vàng ở, có căn nguyên vật chất tinh khiết nhất giữa đất trời, nếu như có thể có được, nhất định có thể đạt được sức mạnh cường đại.

"So với được cứu, không bằng tự cứu, ta sẽ nghĩ cách, các vị không cần lo lắng."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom