• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh (2 Viewers)

  • Chương 696-700

Chương 696 Luận Võ Quyết Đấu Ở Tham Lang Tinh (2)

Dù cho Tiêu Ngọc là thiên kiêu tuyệt thế, sở hữu huyết mạch đỉnh tiêm thì cũng không thể chiến thắng Trần Mục cảnh giới Tiên Vương, từ lúc hắn sinh ra đến nay vẫn chưa từng bị vượt mặt đánh bại, nhưng hắn không vội đồng ý.

Bên trong chắc chắn có gian trá.

Thái Thanh Tiên Cung sẽ không ngu xuẩn như vậy.

“Nếu ta thắng thì có lợi gì?”

“Nếu như tiểu hữu thắng, Thái Thanh Tiên Cung sẽ để cho tiểu hữu xử trí, nếu như tiểu hữu thua thì giải tán liên minh, đưa Thần tộc vào Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực.”

Trần Mục nhìn Thẩm Thiên Cương, cười nhẹ nói: “Thẩm tiền bối, đề xuất quyết đấu này không tồi, ta đang muốn tìm Tiêu Ngọc thanh toán, còn có thể tránh được chiến tranh quy mô lớn, có điều Thái Sơ Tiên Cung thật sự không thiên vị?”

Vẻ mặt Thẩm Thiên Cương nghiêm túc nói: “Tiểu hữu yên tâm, Thái Sơ Tiên Cung chúng ta tuyệt đối công bằng chính trực, chúng ta có thể để tất cả thế lực Tiên giới làm chứng, ngươi cảm thấy Thái Thanh Tiên Cung dám lật lọng trước mặt tu tiên giả toàn tiên giới sao?”

“Khó nói lắm, ta từng muốn giao hảo với Thái Thanh Tiên Cung, đáng tiếc, chỉ là mơ tưởng của mình ta.” Trần Mục lắc đầu, hắn không còn tin tưởng Thái Thanh Tiên Cung nữa.

Thẩm Thiên Cương thở dài nói: “Tiểu hữu, nếu như hai bên khai chiến, Thái Sơ Tiên Cung chúng ta sẽ ủng hộ Thái Thanh Tiên Cung, vẫn mong tiểu hữu suy nghĩ kỹ.”

Mặt Trần Mục mang theo nụ cười: “Thẩm tiền bối, vãn bối không muốn xưng bá Tiên giới, chỉ muốn xử lý ân oán.”

“Tam đại tiên cung có nguồn gốc từ cùng một đạo thống, về tình về lý chúng ta đều nên đứng ra.”

“Hóa ra là vậy.”

Trần Mục cũng có chút ngạc nhiên, không ngờ ba đại thế lực mạnh nhất Tiên giới lại có nguồn gốc từ cùng đạo thống, đạo thống kia chắc chắn vô cùng khủng khiếp.

Thẩm Thiên Cương bỏ chén trà xuống, sau đó đứng dậy: “Tiểu hữu, đa tạ đã tiếp đãi, nếu ngươi đã không đồng ý với cách tỷ võ quyết đấu để giải quyết ân oán, vậy thì ngươi hãy chọn nơi thích hợp để tiến hành quyết chiến đi.”

Trần Mục có thể nhìn ra được, Thái Sơ Tiên Cung là nghĩ cho chúng sinh, hắn trịnh trọng nói: “Thẩm tiền bối, hy vọng Thái Sơ Tiên Cung sẽ không làm ta thất vọng.”

“Tiểu hữu, ngươi đồng ý rồi?”

“Tỷ võ quyết đấu có hạn chế gì?”

Thẩm Thiên Cương trầm giọng nói: “Ngoại trừ cấm nhờ giúp đỡ thì không có hạn chế gì khác, toàn bộ đều dựa vào bản lĩnh.”

Trần Mục cười nhẹ đáp: “Ta đồng ý tỷ võ quyết đấu, nhưng địa điểm không thể ở Thiên Châu.”

“Không thành vấn đề, chi bằng chọn chỗ trong tinh không, nơi đó cách xa Tiên giới, không thuộc về phạm vi của bất cứ thế lực nào, có thể xuất thủ mà không cần kiêng kỵ gì.”

“Được.”

Trần Mục và Thẩm Thiên Cương đi vào trong đình viện, Trần Mục tùy tiện chỉ về phía tinh không, khẽ cười: “Chọn Tham Lang tinh đi, bất cứ lúc nào ta cũng có thể theo cùng.”

Thẩm Thiên Cương chắp tay cảm kích nói: “Đa tạ tiểu hữu, vậy thì nửa tháng sau, tạm biệt.”

Trần Mục đích thân tiễn Thẩm Thiên Cương ra khỏi Quang Minh thành, hắn biết trận quyết đấu này sẽ không dễ dàng, so với cuộc hỗn chiến sinh linh lầm than thì quyết đấu sẽ tốt hơn.

Nam Cung Hùng đến bên cạnh Trần Mục: “Minh chủ, Thẩm Thiên Cương tìm ngươi có chuyện gì?”

Trần Mục cười đáp: “Ông ta bảo ta quyết chiến với Tiêu Ngọc của Thái Thanh Tiên Cung, dùng cách này để giải quyết ân oán.”

“Bên trong sợ là có mưu toan?”

“Ta đồng ý rồi.”

Vẻ mặt Nam Cung Hùng hơi kinh ngạc, hắn ta hiểu đây là Trần Mục muốn một mình chống lại tất cả.”

Trần Mục cười nói: “Chuyện của liên minh xin nhờ Nam Cung tiền bối, ta phải bế quan một thời gian.”

“Không thành vấn đề.”

Nam Cung Hùng nặng nề gật đầu.

Xích Thành Động Thiên.

Sau khi Mộ Hồng Liên trở về đã chia khối hồng thạch nhỏ kia cho lão bối cường giả của động thiên, những lão bối cường giả kéo dài hơi tàn kia đều lần lượt khôi phục sức sống.

Dù sao cũng chỉ có một miếng hồng thạch nhỏ, chia cho nhiều lão bối cường giả xong thì hiệu quả có hạn, nhưng bọn họ cũng cảm nhận được chỗ lợi do hồng thạch mang lại.

Mộ Thanh Vân cũng đang do dự: “Tình hình bây giờ không rõ ràng, tốt nhất cứ đợi xem.”

Vẻ mặt Mộ Hồng Liên bình tĩnh nói: “Phụ thân, đợi tình hình rõ ràng chúng ta đã không còn quan trọng nữa, ngài cảm thấy chúng ta có tư cách nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, đợi bọn họ lưỡng bại câu thương sau đó độc chiếm Vũ Châu?”

“Hồng Liên, hiện giờ đứng về một phía rủi ro rất cao, nếu vinh cùng vinh, nếu nhục cùng nhục, chúng ta cứ ở trung lập, ai thắng thì theo người đó.” Mộ Thanh Vân trầm giọng nói, ông ta không dám đem Xích Thành Động Thiên ra đặt cược.

Mộ Hồng Liên không ép buộc, chỉ cần Xích Thành Động Thiên giữ vững trung lập thì cũng không phải chuyện xấu.

...

Thiên Châu.

Thẩm Thiên Cương đến Thái Thanh Tiên Cung.

“Tiêu cung chủ, Trần Mục đã đồng ý tỷ võ quyết đấu, vào nửa tháng sau, địa điểm là Tham Lang tinh, ta phải nhắc nhở ngươi, thực lực của hắn lão phu cũng không thể nhìn thấu.”

Thẩm Thiên Cương vẫn hy vọng là Tiêu Ngọc có thể thắng, dù sao thì Thái Sơ Tiên Cung cũng cảm thấy Trần Mục là uy hiếp.

Tiêu Ngọc cười nhẹ đáp: “Đa tạ, Thẩm lão đã bôn ba, tỷ võ quyết đấu lần này ta sẽ không thua đâu.”

Thẩm Thiên Cương nhàn nhạt nói: “Mong là vậy, bây giờ ta phải đi thông báo cho các thế lực Tiên giới khác đến làm chứng, vẫn mong Thái Thanh Tiên Cung phối hợp, đừng làm chúng ta khó xử.”

Tiêu Ngọc khẽ híp mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, chế giễu nói: “Thẩm lão yên tâm, Trần Mục là tai họa của tiên giới, ta sẽ đích thân giải quyết.”

Sau khi Thẩm Thiên Cương rời khỏi Thái Thanh Tiên Cung, Tiêu Ngọc tiến vào cấm địa của Thái Thanh Tiên Cung, ở đây có ngọn núi, nàng ta đi thẳng vào bên trong ngọn núi.

Trong núi còn có động thiên khác, bên trong có cung điện cổ xưa, Tiêu Lạc Mộc ngồi ở chỗ cao trong điện, ông ta trông vẫn rất trẻ tuổi, đang ở độ tuổi xuân.

“Tiểu Ngọc, viên Ngũ Hành Tiên Đan này có thể khiến ngươi bước vào cảnh giới Tiên Vương, giúp ngươi ngưng kết quy tắc Ngũ Hành, sau đi tiến vào cảnh giới Tiên Vương, sức chiến đấu không yếu hơn lão giả Tiên Vương.”

“Đa tạ lão tổ tông, ta sẽ tận tay trừ khử Trần Mục, xin ngài cứ yên tâm.”

Trong mắt Tiêu Ngọc mang theo tự tin, mặt Tiêu Lạc Mộc không chút biểu cảm, ông ta phất tay, áo giáp liệt diễm xuất hiện: “Bộ áo giáp Chí Tôn này vừa được tế luyện, có thể khiến cho thực lực của ngươi gia tăng đáng kể, có được sức phòng ngự của Chí Tôn.”
Chương 697 Luận Võ Quyết Đấu Ở Tham Lang Tinh (3)

Áo giáp liệt diễm mặc thẳng vào người Tiêu Ngọc, áo giáp mềm mại ôm sát vào người rất khó nhận ra, sở hữu áo giáp Chí Tôn, nàng ta càng thêm tự tin: “Đa tạ lão tổ tông.”

Tiêu Lạc Mộc vẫn không yên tâm, ông ta lấy ra một cái nhẫn rồi bóp nát, bên trong có giọt máu đỏ thẫm mang theo năng lượng khủng khiếp.

Tiêu Ngọc không khỏi run rẩy trước giọt máu kia, đó là áp bách còn kinh khủng hơn Chí Tôn: “Lão tổ tông, chẳng lẽ đó là Đế Huyết?”

Tiêu Lạc Mộc lạnh giọng nói: “Không sai, giọt máu này có chứa lực lượng của Đại Đế, cho dù là Tiên Vương đỉnh tiêm cũng khó khống chế được, rất dễ bị phản phệ, nếu như không phải vào bước đường cùng thì tuyệt đối không thể sử dụng giọt máu này.”

Giọt Đế Huyết kia rơi vào mi tâm Tiêu Ngọc, nàng ta không chỉ có thể chủ động thôi động Đế Huyết mà Đế Huyết cũng sẽ thôi động lúc thức hải của nàng ta bị thương, đây là át chủ bài cuối cùng.

Tiêu Ngọc tràn đầy tự tin: “Lão tổ tông, không cần đến Đế Huyết ta cũng có thể giết chết hắn.”

Tiêu Lạc Mộc nghiêm giọng nói: “Đừng khinh suất, hắn có thể đi đến ngày hôm nay, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.”

“Hiểu rõ.”

Tiêu Ngọc khom người gật đầu.

Rất nhanh, thế lực các nơi ở Tiên giới đều nhận được tin tức tỷ võ quyết đấu, còn mời bọn họ đến làm chứng, toàn bộ Tiên giới đều sôi sục.

Tiên giới đã lâu không náo nhiệt như vậy, đây chính là trận đấu quyết định cục diện tương lai của Tiên giới.

Trần Mục ở Quang Minh thành bế quan, cảm ngộ lực lượng của chính mình, sau khi bước vào cảnh giới Tiên Vương, tiên lực tăng trưởng chậm lại, càng nghiêng về vận dụng quy tắc.

Cơ thể của hắn phù hợp với đại đạo, thích ứng rất nhanh với các loại quy tắc, trải qua nửa tháng chuẩn bị, sức mạnh thôn phệ đã dung hòa vào huyết nhục.

Sau lưng Trần Mục xuất hiện lỗ đen, đó là do sức mạnh thôn phệ hiện hóa tạo thành, vật chất năng lượng xung quanh bị hút vào, toàn bộ Quang Minh thành đều đang chấn động.

Lỗ đen do sức mạnh thôn phệ ngưng tụ ra có thể hấp thụ lượng năng lượng khổng lồ trong nháy mắt, năng lượng bình thường sẽ tan rã khi đến gần, Trần Mục búng tay, kiếm quang phóng ra từ đầu ngón tay.

Giây phút tia kiếm quang kia đến gần lỗ đen đã bị nghiền nát ngay, sau đó bị lỗ đen thôn phệ và hấp thụ, sức mạnh trong kiếm quang chuyển vào trong cơ thể Trần Mục, lỗ đen không chỉ có thể thôn phệ năng lượng giữa thiên địa một cách nhanh chóng mà còn có thể thôn phệ đòn tấn công, chuyển hóa đòn tấn công của đối thủ thành năng lượng của chính mình.

Kết thúc bế quan, Trần Mục đã hiểu rõ hơn về sức mạnh của bản thân, hắn đến viện tử ở tổng bộ của Tiêu Dao Minh, Sở Sở và Tằng Ngưu đang nướng thịt ăn.

Mấy người Nam Cung Hùng cũng ở trong viện tử, biết được Trần Mục muốn đến Tham Lang tinh nên chuẩn bị đi cùng.

Sở Sở lấy thịt nướng: “Đại ca ca, mau nếm thử, đây là do ta làm đó.”

Trần Mục cầm lấy thịt nước, rất nhanh đã ăn xong, hắn gật đầu liên tục: “Mùi vị không tệ.”

“Kim Thiền, chăm sóc cho bọn họ.”

“Băng Thanh, các ngươi ở lại Quang Minh thành.”

“Được, đại nhân.”

Trần Mục không định dẫn theo Thần tộc đến Tham Lang tinh, thế lực Tiên giới không thích Thần tộc, dứt khoát để bọn họ ở lại Quang Minh thành còn có thể đề phòng đánh lén.

Nam Cung Hùng trầm giọng nói: “Minh chủ, lão tổ tông nhà ta đã đi đến Tham Lang tinh.”

Trần Mục nói đùa: “Lão tiền bối đích thân đi xem chiến, vậy ta không thể làm ông ấy thất vọng được.”

Nam Cung Hùng kiên định nói: “Ta tin tưởng minh chủ, chúng ta đợi tin tốt của ngươi.”

Trần Mục xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Sở Sở: “Các ngươi phải ngoan nhé, ta sẽ trở về nhanh thôi.”

“Sở Sở là ngoan nhất.”

“Ta cũng vậy.”

Sở Sở và Tằng Ngưu gật đầu cùng lúc.

Trần Mục ngồi thần thuyền một mình tiến đến Tham Lang tinh, các thế lực Tiên giới đã đến nơi, thậm chí cả cổ thành cũng phái Bàn Thạch Chí Tôn đại diện đến xem chiến.

Trên Tham Lang tinh đã có rất nhiều thế lực tập trung ở đây, trong đó còn có mấy vị Chí Tôn đã ẩn thế nhiều năm, nhưng trạng thái của bọn họ đều không còn ở đỉnh phong.

Chẳng hạn như Nam Cung Thần, giống với cường giả Chí Tôn cấp bậc hóa thạch sống, ông ta đến để giữ thể diện cho Tiêu Dao Minh, thế lực khắp nơi đều phải nể mặt.

Nhưng Nam Cung Thần quá khó, sức uy hiếp có hạn, mọi người khách khí với ông ta nhưng không hề sợ hãi.

Tiêu Lạc Mộc của Thái Thanh Tiên Cung, Triệu Thiên Uyên của Thái Sơ Thiên Cung, hai vị Chí Tôn này đang ở trạng thái đỉnh phong, tiếng tăm của hai người họ chỉ đứng sau Bàn Thạch Chí Tôn.

Thần thuyền của Trần Mục đến Tham Lang tinh, hắn chú ý đến rất nhiều cường giả ở đây, nếu như Tiên giới đoàn kết lại thì quả thực là cỗ lực lượng cường đại.

Tiêu Ngọc đứng giữa không trung, nàng ta vừa đột phá cảnh giới Tiên Vương, tiên uy cường đại trong cơ thể đang khuếch tán ra ngoài, ngay cả lão bối cường giả cũng bị thực lực của nàng ta làm chấn động, tin rằng một thời gian nữa nàng ta nhất định có thể trở thành Chí Tôn.

Trần Mục có thể cảm nhận được huyết mạch Trần gia đang chảy trong cơ thể Tiêu Ngọc, trong mắt hắn hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, hôm nay phải lấy lại huyết mạch đã mất cho tiểu muội.

Thần thuyền biến mất, Trần Mục giẫm không bước tới, cường giả xung quanh nhìn thấy một cảm giác khác trên người Trần Mục, hoàn toàn khác với sự lạnh lùng kiêu ngạo trên người Tiêu Ngọc.

“Hắn lại dám đến một mình?”

“Là vì tin tưởng Thái Sơ Tiên Cung? Hay là vốn dĩ xem thường thế lực Tiên giới chúng ta?”

“Chẳng phải còn có Nam Cung Thần của Nam Cung gia, Sương Mãn Thiên của Tử Vi Động Thiên, Vũ Văn Khâm của Vũ Văn gia sao, bọn họ đều là người của Tiêu Dao Minh.”

“Cho dù là vậy cũng quá đơn bạc, hắn dám đến, sự can đảm này không đơn giản.”

Trần Mục vừa đến, thế lực Tiên giới xung quanh liền bắt đầu bàn tán, có thể đến đây vây xem thì yếu nhất cũng là cường giả Kiếm Thần đỉnh phong, hơn một nửa cường giả của các thế lực Tiên giới đều tụ tập ở Tham Lang tinh, có thể sánh với thịnh hội viễn cổ.

Triệu Thiên Uyên của Thái Sơ Tiên Cung ở trong sương mù mờ ảo không hiện rõ chân thân, giọng nói hắn ta vang dội: “Trần Mục, Tiêu Ngọc, hy vọng sau trận quyết đấu này, các ngươi có thể tuân thủ quy tắc.”
Chương 698 Tuyệt Thế Thiên Kiêu Chân Chính (1)

Tiêu Ngọc lạnh giọng nói: “Trần Mục, ngươi cấu kết với Ma Thần và Thần tộc, các thế lực khác ở Tiên giới không quản, vậy thì để ta giải quyết ngươi.”

Trần Mục khẽ lắc đầu, Tiêu Ngọc vẫn đang hất nước bẩn lên người hắn, thế lực khắp nơi đều không có thiện cảm với Trần Mục, hắn san bằng Thanh Hư động thiên và Thái Thượng Tiên Cung, khiến cho các thế lực Tiên giới đều rất căng thẳng, chỉ có thế lực ba nơi của Tiêu Dao Minh ủng hộ hắn.

Triệu Thiên Uyên lớn giọng nói: “Trận quyết đấu này không hạn chế tu vi, không hạn chế phạm vi, không hạn chế thời gian, bên bại trận sẽ chịu phán quyết, các ngươi không có ý kiến chứ.”

“Không có.”

Trần Mục nhàn nhạt đáp.

Đây là phương pháp quyết đấu cổ xưa, người thắng có thể lấy đi tất cả mọi thứ của kẻ bại trận, Tiêu Ngọc cười lạnh nói: “Đợi đã, nếu như ta lỡ tay giết chết ngươi, những Thần tộc kia còn có thể ngoan ngoãn nghe theo?”

Vẻ mặt Trần Mục bình tĩnh, không bị chọc giận chút nào, hắn hờ hững nói: “Sau khi ta chết, Thần tộc sẽ tự động bị phong ấn, liên minh cũng sẽ giải tán.”

Nghe đến đây, có cường giả trầm giọng nói: “Trần Mục có Phong Ấn Thuật rất mạnh, những Thần tộc kia nghe lệnh hắn ta rất có thể là vì nguyên nhân này.”

“Giết chết Trần Mục là có thể phong ấn đám Thần tộc đáng sợ kia, mong rằng Tiêu Ngọc có thể thắng.”

Có thế lực Tiên giới gấp không đợi nổi.

Nam Cung Hình đặt hy vọng vào Trần Mục, nếu như hắn thất bại thì vận mệnh gia tộc của Nam Cung gia sẽ suy tàn, Tử Vi Động Thiên và Vũ Văn gia cũng đều như vậy, nhưng bọn họ tin tưởng Trần Mục có thể thắng Tiêu Ngọc.

Nếu như đối thủ là Tiêu Lạc Mộc thì không có thế lực Tiên giới nào cảm thấy Trần Mục có thể thắng, nhưng đối thủ là Tiêu Ngọc, mọi người cảm thấy Trần Mục có khả năng thắng.

Các lão bối cường giả đều hiểu rõ, Tiêu Lạc Mộc dám phái Tiêu Ngọc ra chiến nhất định là đã nắm chắc trăm phần trăm.

Triệu Thiên Uyên ra hiệu cho mọi người tản ra, sau đó hắn ta trầm giọng nói: “Tỷ võ quyết đấu, bắt đầu!”

Tham Lang tinh, một ngôi sao tĩnh mịch, trên vùng hoang nguyên màu đỏ còn có thể nhìn thấy đống đổ nát thê lương, vật chất Tiên giới ở đây loãng mỏng, không thích hợp để sinh sống.

Tương truyền trên Tham Lang tinh có vị cường giả Thần tộc khát máu, về sau bị thế lực Tiên giới liên hợp giết chết, máu của hắn ta nhuộm đỏ cả Tham Lang tinh, mỗi lần trăng tròn, nơi đây sẽ xảy ra những điều kỳ lạ, bình thường không có tu tiên giả nào muốn đến gần chỗ này.

Trần Mục lựa chọn chỗ này để quyết đấu cũng là vì nơi này không thuộc về bất cứ thế lực nào.

Các cường giả Tiên giới đều lùi về chỗ cao, bọn họ nhìn chăm chú vào Trần Mục và Tiêu Ngọc, đây là trận đấu giữa thiên kiêu mạnh nhất Tiên giới và thiên kiêu mạnh nhất nhân gian.

Ngoại trừ ba vị lão bối cường giả của Tiêu Dao Minh ra, các thế lực Tiên giới còn lại đều ủng hộ Tiêu Ngọc.

Ầm ầm!

Đất trời rung chuyển!

Tiêu Ngọc dẫn đầu phát động tấn công, tay nàng ta cầm hai thanh tiên kiếm màu xanh đen tùy ý vung múa, chém ra hai tia kiếm quang chói lọi lao về phía Trần Mục.

Trước người Trần Mục xuất hiện lỗ đen, hai tia kiếm quang kia rơi vào trong lỗ đen, biến mất không còn dấu vết.

Năng lượng tinh khiết tràn vào trong cơ thể Trần Mục, lỗ đen của hắn nuốt chửng đòn tấn công của Tiêu Ngọc.

Cường giả Tiên giới ở phía xa đều không quá ngạc nhiên, bọn họ chỉ nhìn thấy lỗ đen hóa giải đòn tấn công của Tiêu Ngọc, không hề phát hiện Trần Mục còn hấp thụ nguồn năng lượng kia.

Tiêu Ngọc không hề để ý, vừa rồi nàng ta chỉ là thăm dò, tiếp đó chân giẫm vào hư không, dưới lòng bàn chân có đường văn kim sắc phóng ra, đó là trận pháp, trong chốc lát đã lan rộng ngàn dặm.

Trần Mục bị bao bọc trong trận pháp mà Tiêu Ngọc tung ra, hắn không sơ suất, bày trận cần rất nhiều thời gian, sát trận càng mạnh thì cần thời gian càng dài.

Tiêu Ngọc lấy thân làm trận, nàng ta thông qua bí pháp viễn cổ để khắc sát trận vào trong cơ thể, có thể thôi động bất cứ lúc nào, ngay cả Trần Mục trước kia cũng chưa từng gặp loại phương pháp này, đây chính là nội hàm của thế lực viễn cổ.

Ở phía xa có lão bối cường giả ngạc nhiên kêu lên: “Đây là Ngũ Hành Sát Trận! Là sát trận có thể đứng đầu ở thời kỳ viễn cổ, Tiêu Ngọc thật không đơn giản!”

Tiên Vương áo xanh của La Phù Động Thiên nói với vẻ ngưỡng mộ: “Có thể điều khiển được Ngũ Hành Sát Trận, vậy chắc chắn nàng ta đã nắm vững quy tắc Ngũ Hành, nếu như một mình nắm giữ một loại quy tắc Ngũ Hành thì không tính là gì, nhưng mà nàng ta lại có thể cùng lúc nắm giữ năm loại, nữ nhân này có thiên phú trở thành Đại Đế.”

Trên Tham Lang tinh, Trần Mục bị vây hãm trong sát trận, Thiên Nhãn Thông có thể nhìn thấy năng lượng Ngũ Hành trong thiên địa đang biến hóa, hắn giải phóng sức mạnh Hỗn Độn, trời đất trở nên âm u, quy tắc thiên địa xung quanh đều bị áp chế.

Ngũ Hành Sát Trận lại không bị ảnh hưởng, Tiêu Ngọc lấy thân làm trận, chỉ cần nàng ta còn sống là sát trận có thể tồn tại, trong đường văn kim sắc phóng ra dây leo sắc bén.

Dây leo màu xanh là do quy tắc thuộc tính mộc biến thành, ngàn vạn dây leo che trời rợp đất, giống như vô số con linh xà, sau lưng Trần Mục xuất hiện lôi đình ngân dực, hắn xuyên toa trong xây leo, nháy mắt đã xuất hiện trước người Tiêu Ngọc.

Trần Mục cầm Xích Long Thần Mâu trong tay, theo đó quang mang tử kim đột ngột đâm ra, khóe miệng Tiêu Ngọc mang theo nụ cười lạnh, trước người nàng ta xuất hiện tấm khiên tròn kim sắc.

Ầm!

Giữa thiên địa u tối, quang mang lộng lẫy nở rộ, không gian xuất hiện gợn sóng, Tiêu Ngọc hoàn toàn không động đậy, nàng ta dùng quy tắc thuộc tính kim ngưng kết ra tấm khiên vàng.

Những dây leo sắc bén đánh tới sau lưng Trần Mục, phía trên sát trận còn có vô số nham thạch rơi xuống.

Vụt!

Lôi đình ngân dực sau lưng Trần Mục khẽ rung lên, hắn xuất hiện sau lưng Tiêu Ngọc trong nháy mắt, thế nhưng sau lưng nàng ta cũng có tấm khiên vàng do quy tắc thuộc tính kim ngưng kết ra.
Chương 699 Tuyệt Thế Thiên Kiêu Chân Chính (2)

Dây leo ập tới, Trần Mục bị ép lui về sau, bầu trời có nham thạch rơi xuống không còn chỗ để trốn, chúng không giống như nham thạch mà là do quy tắc thuộc tính thổ ngưng kết tạo thành, mỗi một khối đều kinh khủng hơn ngọn núi, hơn nữa còn mang theo hỏa quang và nhiệt độ khủng khiếp đủ để đốt cháy Chân Thần.

Trên đầu Trần Mục xuất hiện lỗ đen, nham thạch hỏa diễm rơi vào lỗ đen, quy tắc thôn phệ rõ ràng càng mạnh hơn, năng lượng quy tắc thuộc tính thổ và năng lượng quy tắc thuộc tính hỏa đều bị thôn phệ, nhưng dây leo đánh tới từ khắp tứ phía.

Cơ thể Trần Mục được bao trùm trong Hỗn Độn Chung, dù cho dây leo bao bọc lấy hắn cũng không làm được gì.

Tiêu Ngọc khẽ cau mày, sát trận của nàng ta không có tác dụng với Trần Mục: “Ngũ Hành Dong Lô!”

Lúc Trần Mục bị vây hãm, Tiêu Ngọc phát động sát chiêu, đường văn kim sắc của Ngũ Hành Sát Trận ngưng kết thành lò bếp, năng lượng Ngũ Hành bộc phát ra quang mang ngũ sắc.

Các cường giả ở phía xa đều tập trung tinh thần quan sát: “Rơi vào trong Ngũ Hành Sát Trận, Trần Mục lành ít dữ nhiều, không lấy ra át chủ bài thì khó mà thoát được.”

Bọn họ không nghĩ rằng Trần Mục sẽ đưa tay chịu trói.

Trần Mục bị nhốt trong Ngũ Hành Dong Lô, hắn có thể cảm nhận được Ngũ Hành Dong Lô kiên cố không thể phá vỡ, nó còn đang liên tục ăn mòn Hỗn Độn Chung, muốn luyện hóa Hỗn Độn Chung.

Hỗn Độn Chung tuy mạnh nhưng cũng không thể chống đỡ trong thời gian quá dài, Trần Mục cũng không nóng vội, hắn đang quan sát Ngũ Hành Sát Trận để tìm kiếm sơ hở.

Tòa sát trận này lấy thân làm trận vốn không hoàn chỉnh, Trần Mục tìm được lỗ hổng, vừa hay hắn nắm giữ quy tắc thuộc tính kim, dứt khoát dùng sức mạnh quy tắc thuộc tính kim đánh vào dưới đáy Ngũ Hành Dong Lô, nơi đó là năng lượng quy tắc thuộc tính mộc.

Kim khắc mộc, vì vậy quy tắc thuộc tính mộc bị phá hủy, toàn bộ Ngũ Hành Dong Lô sụp đổ trong nháy mắt, Ngũ Hành Sát Trận cũng vì vậy mà tạm thời mất hiệu lực.

Trần Mục nắm bắt thời cơ trong lúc Ngũ Hành Sát Trận mất hiệu lực, hắn cầm Xích Long Thần Mâu trong tay, lôi đình ngân dực khẽ rung lên, hắn xông về phía Tiêu Ngọc, song kiếm của Tiêu Ngọc nở rộ tiên quang, sau lưng còn xuất hiện dị tượng.

Trong cơ thể Tiêu Ngọc bùng phát tiên lực và thần lực cường đại, các lão bối cường giả phía xa đều bị chấn kinh: “Tiên lực thật mạnh mẽ.”

Bàn Thạch Chí Tôn bình tĩnh nói: “Trong cơ thể Tiêu Ngọc vẫn còn thần lực cường đại, hơn nữa không chỉ có một cỗ thần lực, Thái Thanh Tiên Cung chắc đã đầu tư không ít tài nguyên vào nàng ta.”

Sau lưng Tiêu Ngọc có thanh xà chiếm đóng, hỏa tước sải rộng đôi cánh, hoàng giao bay lên không trung, bạch hổ đang gầm thét, kim lang đang kêu gào, Ngũ Hành linh thú hiện hóa trên bầu trời, năm loại linh thú ban cho nàng ta thần lực mạnh mẽ.

Ngoài ra, trong cơ thể Tiêu Ngọc còn có huyết mạch cường đại, có huyết mạch của Chí Tôn, còn có huyết mạch Trần gia vừa chiếm được, tiên lực của nàng ta cũng vượt xa Tiên Vương bình thường, nàng ta đấu cứng với Trần Mục không chút sợ hãi.

Lão bối Tiên Vương ở đó đều cảm nhận được áp lực, Tiêu Ngọc vừa bước vào cảnh giới Tiên Vương đã có sức chiến đấu như vậy, tương lai chắc chắn là tiền đồ vô lượng.

Hai tay Trần Mục cầm Xích Long Thần Mâu, cánh tay được Kim Lân bao phủ, hắn thôi động thần lực trong cơ thể, Chân Long và Chân Phượng lượn quanh Xích Long Thần Mâu, tiếng long ngâm và phượng minh vang vọng khắp Tham Lang tinh, linh thí sau lưng Tiêu Ngọc đang nóng nảy, các lão bối cường giả phía xa đều cảm nhận được hàn ý.

Ánh mắt Tiêu Ngọc khẽ tụ lại, huyết mạch đặc thù của huyết mạch Thần tộc áp chế, nàng ta cảm giác huyết mạch của Ngũ Hành Linh Thú bị áp chế, không cách nào phát huy hết toàn bộ sức lực.

Chân Long Huyết Mạch và Chân Phượng Huyết Mạch trong cơ thể Trần Mục đều có dấu hiệu quay về với tổ tiên, tuyệt đối không phải loại mà huyết mạch Thần tộc bình thường có thể so sánh được, ngay cả cường giả Tiên Vương cũng đều phải kiêng kỵ.

Xích Long Thần Mâu mang theo thần lực cường đại và cả tiên lực khủng bố, quang mang tử kim chiếu sáng khắp Tham Lang tinh, không gian bị vỡ vụn, con ngươi Tiêu Ngọc co rút mạnh, hai tay nàng ta cầm kiếm, tất cả năng lượng tràn ra ngoài.

Cường giả Tiên giới phía xa đều hiểu rõ, một chiêu này có thể là chiêu phân thắng bại.

Ầm ầm!

Tiếng nổ khủng khiếp vang lên.

Sức lực của Trần Mục mạnh hơn, Tiêu Ngọc bị nghiền ép, hai thanh tiên kiếm vỡ tan tại chỗ, dị tượng sau lưng biến mất, cả người bị quang mang tử kim bao trùm bay ra mấy ngàn trượng, cường giả Tiên giới lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.

Tiêu Ngọc thế mà bị đánh tan tác trong trận chiến vừa rồi.

Trần Mục cầm Xích Long Thần Mâu trong tay, áo trắng tung bay phong hoa tuyệt đại, rất có tướng Đế Vương.

Không ít lão bối cường giả hít vào khí lạnh.

Tiêu Ngọc không mất đi sức chiến đấu, áo váy của nàng ta hóa thành tro tàn rồi biến mất, thay vào đó là áo giáp hỏa hồng, bộ giáp kia bao bọc lấy toàn thân.

Nam Cung Hùng khẽ cau mày, ông ta cảm nhận được khí tức nguy hiểm từ trên bộ giáp kia: “Quỷ Tiên Giáp!”

Có lão bối Tiên Vương trầm giọng nói: “Quỷ Tiên Giáp là tiên giáp bị cấm sử dụng ở thời kỳ viễn cổ, nó thuộc về cấm vật, Thái Thanh Tiên Cung vậy mà còn sử dụng.”

Quỷ Tiên Giáp cần dùng máu của cường giả để tế luyện, bộ áo giáp này tràn đầy sát niệm, người sử dụng rất dễ sa ngã, cho nên nhiều năm trước đã bị cấm sử dụng, nhưng mà trận tỷ võ này không có bất kỳ hạn chế gì.

Trong mắt Tiêu Lạc Mộc của Thái Thanh Tiên Cung không chút gợn sóng, ông ta không hề luống cuống, mọi người đều biết Thái Thanh Tiên Cung chịu tỷ võ quyết đấu chắc chắn là đã nắm chắc phần thắng.

Quỷ Tiên Giáp đã cứu Tiêu Ngọc, nếu như không có áo giáp cấp bậc Chí Tôn, lúc nãy nàng ta không chết thì cũng bị trọng thương.

Tiêu Ngọc ném thanh kiếm gãy trong tay đi, nàng ta giơ cánh tay phải lên, một thanh chiến kích màu đen xuất hiện từ hư không, trên thanh chiến kích kia có khắc đường văn cổ xưa.

Triệu Thiên Uyên cảm thấy hơi quen mắt: “Không ngờ Thái Thanh Tiên Cung còn có Thí Thần Kích, ở thời kỳ cuối của Đế phủ, những thứ binh khí này lẽ ra đã biến mất rồi.”
Chương 700 Tuyệt Thế Thiên Kiêu Chân Chính (3)

Tiêu Lạc Mộc bình tĩnh nói: “Bản tôn khá hòa niệm, cho nên đã giữ lại Thí Thần Kích và Quỷ Tiên Giáp.”

Trần Mục có thể cảm nhận được khí tức giết chóc chứa trong Thí Thần Kích, thanh vũ khí này vô cùng khủng khiếp, dù là cường giả Tiên Vương cũng không muốn cứng rắn va chạm, trong mắt Tiêu Ngọc mang theo tức giận, nàng ta không thể đánh bại Trần Mục bằng sức lực của chính mình, chỉ có thể mượn đến ngoại lực: “Đi chết đi!”

Tiêu Ngọc hóa thành huyết quang đánh tới, trời cao vỡ tan, chiến kích u ám phá không bay tới, Trần Mục vung Xích Long Thần Mâu lên, vào giây phút thần binh và tiên khí va chạm với nhau, hai cánh tay Trần Mục run lên, hắn bị năng lượng khủng khiếp đánh lùi.

Trần Mục bị đánh lui mấy chục trượng, hắn ngưng kết thần lực và tiên lực trong cơ thể, quang mang tử kim nở rộ, nhưng u quang từ Thí Thần Kích của Tiêu Ngọc còn kinh khủng hơn.

Hai người lại va chạm lần nữa, lần này Trần Mục ngã xuống từ chỗ cao, mặt đất xuất hiện cái hố khổng lồ.

Tham Lang tinh cuộn lên khói bụi khắp trời, Quỷ Tiên Giáp của Tiêu Ngọc giải phóng huyết quang, nàng ta huy động chiến kích, những tia năng lượng dày đặc nện xuống.

Ầm ầm!

Khu vực chỗ Trần Mục đứng bị nhấn chìm ngay lập tức, cường giả phía xa đều sợ hãi, bọn họ biết đây là sức mạnh của Quỷ Tiên Giáp và Thí Thần Kích.

Trên Tham Lang tinh, lỗ đen khổng lồ dâng lên, tất cả năng lượng đều bị nuốt chửng, áo trắng của Trần Mục dính bụi, nhưng hắn vẫn giữ vững trạng thái đỉnh phong.

Trần Mục thu lại Xích Long Thần Mâu, hắn thuấn di đến chỗ cao sau đó trong tay xuất hiện một thanh kiếm bản rộng do quy tắc thời gian ngưng kết thành, cường giả xung quanh đều nhìn chăm chăm vào thanh kiếm bản rộng kia, cảm thấy không đơn giản.

Tiêu Ngọc phát hiện tấn công tầm xa là vô ích với Trần Mục, nàng ta chuẩn bị dùng Thí Thần Kích giết chết hắn.

Hai đạo thân ảnh lại va chạm lần nữa, Tiêu Ngọc huy động Thí Thần Kích đánh về phía Trần Mục, khoát kiếm thời gian của Trần Mục đối mắt với Thí Thần Kích, lúc hai món vũ khí va vào nhau không xuất hiện bất kỳ dao động nào, thậm chí còn không có âm thanh.

Động tác của Tiêu Ngọc đột nhiên chậm lại, khoát kiếm thời gian của Trần Mục xuyên qua Thí Thần Kích rồi tiếp tục tiến lên, nhưng Thí Thần Kích lại dừng giữa không trung, không chút động đậy.

Ánh mắt Tiêu Lạc Mộc khẽ híp lại, Triệu Thiên Uyên trầm giọng nói: “Hắn lại có thể nắm giữ sức mạnh thời gian, cường giả có thể nắm giữ sức mạnh thời gian chỉ đếm được trên đầu nhón tay, đặt ở thời kỳ viễn cổ cũng là sự tồn tại hiếm có!”

Bàn Thạch Chí Tôn gật đầu: “Hắn không chỉ nắm giữ sức mạnh thời gian mà còn nắm giữ sức mạnh quy tắc, số lượng e là không ít hơn Tiêu Ngọc!”

Lão bối cường giả xung quanh lần lượt kinh hô, Nam Cung Hùng cười gật đầu: “Tiên giới cần có thiên kiêu như vậy, dẫn dắt chúng ta trở lại những ngày huy hoàng khi xưa.”

Lão phụ áo vàng của Tây Huyền Động Thiên lạnh giọng nói: “Nam Cung tiền bối, trước khi Trần Mục đến Tiên giới, Tiên giới chưa từng hỗn loạn như vậy.”

Trong lúc bọn họ đang bàn luận, khoát kiếm thời gian xuyên qua Thí Thần Kích, rơi trên Quỷ Tiên Giáp.

Trên Quỷ Tiên Giáp hiện lên mặt quỷ màu máu, hung tợn khủng khiếp, trong bộ giáp này có quy tắc đặc thù, ngăn cản khoát kiếm thời gian xuyên qua.

Sau lưng Tiêu Ngọc phát lạnh, nếu như không có Quỷ Tiên Giáp ngăn chặn khoát kiếm thời gian thì không biết nàng ta đã gặp chuyện gì, ý thức của nàng ta vẫn đang xoay chuyển với tốc độ cao, nhưng nàng ta cảm thấy thời gian chung quanh ngừng lại, không cách nào phản ứng lại kịp.

Trên Quỷ Tiên Giáp hiện lên rất nhiều khuôn mặt quỷ, có cả quỷ ảnh bay ra, Trần Mục bị quỷ ảnh huyết sắc đánh lùi.

Sau khi cách xa Trần Mục, Tiêu Ngọc trở lại như bình thường, nàng ta ý thức được khoát kiếm trong tay Trần Mục có vấn đề, may mà có Quỷ Tiên Giáp, nếu không đã phải gặp nạn.

Sương Mãn Thiên của Tử Vi Động Thiên hoài nghi nói: “Theo như ta biết thì Trần Mục tiểu hữu có rất nhiều át chủ bài, loại đối đầu như thế này mà hắn lại không sử dụng.”

Vẻ mặt Vũ Văn Khâm lo lắng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, hắn ta còn căng thẳng hơn Trần Mục, trận quyết đấu này liên quan đến vận mệnh gia tộc của Vũ Văn gia, hắn ta trầm giọng nói: “Có thể hắn kiêng dè át chủ bài của Tiêu Ngọc, cũng có thể là xem thường nàng ta.”

Trên mặt Nam Cung Hùng chứa ý cười: “Mượn nhờ ngoại lực rốt cuộc cũng chẳng phải vương đạo, Trần Mục tiểu hữu chắc chắn cũng hiểu được, chỉ có sức mạnh của bản thân mới là cường đại thật sự.”

Trần Mục cầm khoát kiếm thời gian thuấn di đến bên cạnh Tiêu Ngọc, lần này nàng ta không lựa chọn cứng rắn va chạm mà là né tránh, hai đạo thân ảnh đuổi truy đuổi nhau trên Tham Lang tinh.

Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được Tiêu Ngọc đã sợ rồi, Trần Mục đột nhiên dừng giữa không trung, hắn nắm chặt khoát kiếm thời gian, tập trung tất cả năng lượng vào trên lưỡi kiếm.

Cùng với tiếng sấm sét, quang mang tử kim xuyên qua bầu trời, một tia kiếm quang như sợi tơ xuyên qua cơ thể Tiêu Ngọc, trong tia kiếm quang này chứa đựng tất cả những thứ Trần Mục đã học được trong đời.

Hắn đã dung hợp tất cả những gì mình học được, ngộ được vào một kiếm này, không có động tác làm màu dư thừa nào, kỹ thuật tuốt kiếm bình thường không có gì lạ nhưng lại chém ra kiếm quang hoàn hảo.

Tiêu Ngọc không kịp né tráng, nàng ta nhìn kiếm quang xuyên qua từ ngực mình, nhưng cơ thể nàng ta lại vẫn nguyên vẹn, ở phía xa có một chuỗi các ngôi sao liên tiếp vỡ tung.

Các lão bối cường giả đều tê cả da đầu, ngay cả Bàn Thạch Chí Tôn cũng khẽ gật đầu: “Không tệ, một kiếm này có chút thú vị.”

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Tiêu Ngọc.

Tiêu Ngọc ôm ngực, trên người nàng ta không có vết thương: “Chẳng lẽ là Quỷ Tiên Giáp đã bảo vệ ta?”

Trần Mục thu lại khoát kiếm thời gian, lạnh lùng nhìn Tiêu Ngọc, trong mắt hắn mang theo hàn ý.

Đúng vào lúc Tiêu Ngọc kinh ngạc, hai mắt nàng ta bỗng nhiên trợn tròn, trong cơ thể xuất hiện biến cố, trái tim bị bóp méo, lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương nặng trong chốc lát, gân cốt huyết nhục đều bị đứt đoạn.

Nếu như không nhờ Quỷ Tiên Giáp bao bọc toàn thân, thân thể Tiêu Ngọc đã biến thành một nhóm sương máu, tia kiếm quang vừa nãy xuyên qua bộ áo giáp có sức phòng ngự kinh người, Triệu Thiên Uyên trầm giọng nói: “Đó là sức mạnh thời gian.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom