• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh (1 Viewer)

  • Chương 716-720

Chương 716 Đại Quân Tiên Tộc (3)

Các cường giả Tiên tộc ngẩng đầu nhìn Trần Mục ở chỗ cao, trong mắt ẩn chứa vẻ kinh ngạc, cao tầng của Tiêu Dao minh nhìn thấy Trần Mục trong mắt đều mang theo vẻ vui sướng.

Trần Mục ở trên cao nhìn xuống, sau khi hấp thu căn nguyên vật chất, sức mạnh của hắn phát sinh biến chất, đã vượt xa Tiên Vương, toàn thân tản ra sự bá đạo bắt ngang đất trời.

Đó là uy áp mà cường giả Chí Tôn mới có.

Nam Cung Thần nhãn lực tốt nhất, ông ta kinh ngạc nói: "Nửa năm không gặp, tiểu hữu vậy mà lại đặt chân vào Chí Tôn cảnh, ha ha ha, thiên phú quả nhiên ngạo mạn cổ kim."

Sương Mãn Thiên cùng Vũ Văn Khâm nghe thế, cũng vui mừng, với tốc độ tu hành của Trần Mục, tương lai nhất định có thể đăng lâm tuyệt đỉnh, trong mắt của bọn họ mang theo ý cười.

Vẻ mặt Tịnh Vân lão tổ hoảng sợ nói: "Vô Song đế tử, kia chính là Trần Mục."

Trần Mục ở trên cao nhìn xuống khiến cho cường giả Tiên tộc rất khó chịu, có điều hắn rất nhanh liền xuất hiện ở gần Quang Minh thành, hắn đối diện với đại quân Tiên tộc tiếp cận.

"Nam Cung tiền bối, xin hỏi Thái Thanh Tiên Cung đã giao tài nguyên cho chúng ta chưa?"

"Bẩm minh chủ, vẫn chưa."

Nghe vậy, Trần Mục nhìn Tịnh Vân lão tổ, cười giễu cợt nói: "Ngươi là đến đưa tài nguyên, tài nguyên của Thái Thanh Tiên Cung cần ngàn chiếc chiến thuyền đưa đến sao?"

Lâm Vô Song dậm chân tiến lên, trên thân cũng phóng thích ra uy áp Chí Tôn, hắn ta là cường giả Chí Tôn trẻ tuổi nhất Tiên tộc, được lão tổ Tiên tộc phong làm đế tử, bởi vì hắn ta có khả năng trở thành Đại Đế: "Ngươi chính là Trần Mục?"

"Là ta."

Trần Mục mặc bạch y mà thê tử Phục Tiên làm, phong thần tuấn lãng, tiên phong đạo cốt, có phần xuất trần, hắn đứng ở phía trước Quang Minh thành, cao tầng của Tiêu Dao minh đều cảm thấy an tâm, loại cảm giác này làm cho bọn họ rất thoải mái.

Trên mặt Lăng Tinh Nguyệt nở nụ cười: "Trần Mục đạo hữu, chúng ta không có ác ý, chỉ là muốn nói chuyện với đạo hữu, nếu như thuận tiện, mời đi một chuyến với chúng ta."

Trần Mục cười nhạt một tiếng: "Nếu như ta không tiện, có phải các ngươi muốn động thủ không?"

Lâm Vô Song nhếch miệng lên, sự ngạo mạn trong mắt lộ rõ trên mặt: "Ngươi không có lựa chọn, đi theo chúng ta, đừng lãng phí thời gian của mọi người."

Trần Mục đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Lâm Vô Song, Chí Tôn Tiên tộc nhao nhao nhíu mày: "Cẩn thận!"

Nhưng mà lời nhắc nhở của bọn họ hơi trễ, tay của Trần Mục chạm vào đầu vai của Lâm Vô Song, mũ giáp hoàng kim của hắn ta trực tiếp bị bóp nát, cả người bị xem như bao cát mà ném ra, tiếng xé gió vang lên, nơi xa có chiến thuyền nổ tung.

"Ngươi…"

"Làm càn…"

Cường giả Tiên tộc cũng không ngờ rằng Trần Mục sẽ ra tay, Viêm Sát và Băng Thanh theo sát phía sau, Hư Ảnh từ hư không giết ra, ba vị thống soái Chí Tôn Tiên tộc đều bị quấn chân.

Nam Cung Thần chỉ huy cao tầng của Tiêu Dao minh giết ra ngoài, sau lưng Lăng Tinh Nguyệt lại có bốn vị lão bối Chí Tôn đứng ra, bọn họ không bằng ba vị thống soái Chí Tôn, nhưng dù sao cũng là cường giả Chí Tôn, rất nhanh ngoài thành biến thành hỗn chiến.

May mà Ngu Tử Huyên nhận được tin tức, sớm đã sơ tán bách tính trong vòng nghìn dặm.

Về số lượng cường giả cấp bậc Chí Tôn, rõ ràng cường giả Tiên tộc chiếm ưu thế, Nam Cung Thần có thể giam chân một vị, Kim Thiền có thể ghìm chân hai vị, những cao tầng còn lại của Tiêu Dao minh miễn cưỡng có thể giữ được một vị.

Lăng Tinh Nguyệt và Lâm Vô Song đều là Chí Tôn, nơi xa còn có cường giả Tiên tộc bày trận, bọn họ còn đáng sợ hơn cường giả Chí Tôn, đặc biệt là cự pháo bên trên tiên thuyền ngắm chuẩn vào Quang Minh thành, lúc nào cũng có thể phát động tấn công.

Lâm Vô Song bay ra từ trong ngọn lửa nổ tung, trong mắt hắn ta ẩn chứa sự tức giận, thân là đế tử, chưa từng có một ngày chật vật như thế.

"Hợp trận chi lực!"

Lâm Vô Song hét lớn.

Chỉ thấy mấy vạn cường giả Tiên tộc chuyển vận sức mạnh cho Lâm Vô Song, thương thế trên người hắn ta bắt đầu khép lại, sức mạnh trong cơ thể bắt đầu tăng vọt, đó là sức mạnh làm cho Chí Tôn cũng phải e ngại, cũng là chỗ cường đại trong chiến trận.

Vẻ mặt Trần Mục thong dong, sức mạnh của hắn bây giờ không phải Chí Tôn tầm thường có thể so sánh được, tay phải nắm chặt khoát kiếm thời gian, sau lưng xuất hiện Lôi Đình ngân dực.

Bên ngoài Quang Minh thành, đại chiến nổ ra, cường giả Chí Tôn xông vào tinh không, chiến trường ngoài thành chủ yếu là đại quân Tiên tộc, một mình Trần Mục nghênh chiến với Lâm Vô Song.

Lăng Tinh Nguyệt lùi lại đến bên trên chiến thuyền phụ trách chỉ huy, nàng ta không ngờ rằng Trần Mục sẽ động thủ, đối mặt với đại quân Tiên tộc lại còn dám chủ động xuất kích.

Sau lưng Trần Mục Lôi Đình ngân dực hơi hơi chấn động, Trần Mục xuất hiện ở bên cạnh Lâm Vô Song, khoát kiếm thời gian nâng lên, thời gian chung quanh đều trở nên chậm chạp.

Bên trên mũ giáp hoàng kim của Lâm Vô Song hiện ra phù văn cổ xưa, có thể tránh được sự quấy nhiễu của sức mạnh thời gian, hắn ta vung cự kiếm hoàng kim.

Đùng!

Khoát kiếm thời gian va chạm với cự kiếm hoàng kim.

Sóng xung kích khiến cho không gian vỡ nát, đó đã không còn là gợn sóng không gian, mà là sóng biển, đất đai xung quanh giống như sóng biển đang dập dềnh, ngay đến cả đại trận tinh thần che chở Quang Minh thành cũng đang hơi rung nhẹ.

Đối mặt với Lâm Vô Song có chiến trận trợ lực, Trần Mục không chút sứt mẻ, hai thanh kiếm giằng co nhau ở giữa không trung.

Lâm Vô Song cười lạnh nói: "Thú vị, vậy liền để ngươi nếm thử lợi hại của chiến trận."

"Trận linh!"

Mấy vạn cường giả Tiên tộc đồng thời kết ấn, sau đó tiên lực ngưng tụ thành hình ở sau lưng Lâm Vô Song, mây trắng vỡ nát, thân ảnh hoàng kim cao lớn giáng xuống, đạo thân ảnh kia mặc dù chỉ cao mấy trăm trượng, nhưng mang theo uy áp còn kinh khủng hơn cả Chí Tôn bình thường.

Chiến trận ngưng tụ ra Hoàng Kim Cự Nhân, Trần Mục thấy thế, trong mắt không có gợn sóng, hắn thôi động sức mạnh vị diện trong cơ thể, đẩy lui Lâm Vô Song.

Lâm Vô Song thừa cơ khống chế Hoàng Kim Cự Nhân, hắn ta và Hoàng Kim Cự Nhân hoà vào nhau, sau đó nắm quyền, đập tới vị trí của Trần Mục.
Chương 717 Đại Hoạch Toàn Thắng

Nếu như Trần Mục tránh, đại trận tinh thần sau lưng sẽ bị công kích, hắn phóng thích năng lượng trong cơ thể, sau lưng có thân ảnh mơ hồ như ẩn như hiện, dường như không thuộc về hiện tại.

Đạo thân ảnh mơ hồ kia vung quyền nghênh kích.

Đây là pháp tướng của Trần Mục, trong đó ẩn chứa sức mạnh vị diện, nắm giữ lực lượng cường đại.

Đùng!

Lúc va chạm.

Chiến trận đang run rẩy.

Hoàng Kim Cự Nhân bị đánh lui.

Lâm Vô Song kinh ngạc nhìn đạo thân ảnh kia, trong mắt của hắn ta ẩn chứa vẻ không dám tin, chiến trận Tiên tộc, vậy mà lại vô hiệu ở trước mặt Trần Mục.

Trong mắt Lăng Tinh Nguyệt mang theo kinh hãi, nàng ta đã điều tra Trần Mục, tu hành không hơn trăm năm, vậy mà lại có sức mạnh cường đại như thế.

Lâm Vô Song tu hành sáu nghìn năm, thân là Chí Tôn trẻ tuổi nhất Tiên tộc, lại kém xa Trần Mục, nếu như không có chiến trận, thì đã thua rồi.

"Chẳng lẽ hắn là thiên mệnh sở quy?"

Lăng Tinh Nguyệt đoán được nguyên nhân Đế phủ trở về, đại khái là bởi vì Trần Mục, trên người hắn ắt hẳn ẩn giấu bí mật của trời.

"Toàn lực ứng phó cho ta!"

Lâm Vô Song giận dữ hét lên, phương xa toàn bộ đại quân Tiên tộc đều phóng thích tiên lực toàn thân, Hoàng Kim Cự Nhân trở nên mạnh hơn, thậm chí tay cầm kiếm hoàng kim trăm trượng.

Hoàng Kim Cự Nhân vung kiếm chém về phía Trần Mục, mà thân ảnh mơ hồ phía sau hắn cũng đứng dậy, thân ảnh mơ hồ to lớn nhịp bước thong dong, chậm rãi giơ cánh tay lên, vẻn vẹn dùng hai ngón tay liền kẹp lấy cự kiếm hoàng kim.

Trần Mục thông qua sức mạnh vị diện, ngưng tụ ra pháp tướng mơ hồ, đạo pháp tướng này mang theo sức mạnh vô thượng, chứa đựng các loại sức mạnh quy tắc.

Răng rắc!

Cự kiếm hoàng kim bị bóp nát.

Ngay sau đó, đạo thân ảnh mơ hồ kia thuận thế vung ra kiếm chỉ, kiếm quang vô hình hoành không xuất thế, Hoàng Kim Cự Nhân cách đó không xa bị kiếm quang chém trúng, Lâm Vô Song ở trong đó bị chặn ngang chém đứt.

Tình cảnh này, khiến cho Lăng Tinh Nguyệt ở trên chiến thuyền phía xa cực kỳ khiếp sợ, ngay cả Chí Tôn đại chiến trong tinh không cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, khí thế của Tiên tộc giảm lớn.

Lâm Vô Song bị chặn ngang chém đứt, thân thể của hắn ta không chảy máu, nhưng lại không có cách nào khép lại được.

"Sử dụng Huyết Tế Thuật!"

Gân xanh trên trán Lâm Vô Song nổi lên, tất cả cường giả Tiên tộc phía sau hắn ta đều dùng lưỡi kiếm cắt tay, tiên huyết vọt về phía Hoàng Kim Cự Nhân đứt gãy.

Trong nháy mắt, vết thương của Hoàng Kim Cự Nhân lập tức khép lại, thậm chí biến thành sinh linh huyết sắc, giống như sống lại, toàn thân tản ra uy áp mạnh mẽ.

Các cường giả Tiên tộc tiêu hao căn nguyên sinh mệnh để sử dụng Huyết Tế Thuật, mấy vạn cường giả đồng thời sử dụng, là thủ đoạn cường đại mà ngay cả cường giả Đế cảnh cũng phải kiêng dè.

Tại thời điểm bọn họ thôi động Huyết Tế Thuật thì Trần Mục thôi động đạo thân ảnh mơ hồ kia, Lăng Tinh Nguyệt nhíu chặt mày liễu, nàng ta khẽ kêu nói: "Nhắm chuẩn Quang Minh thành tấn công!"

Trải qua quan sát, Lăng Tinh Nguyệt có thể nhìn ra Trần Mục muốn bảo vệ Quang Minh thành, chỉ cần tấn công Quang Minh thành, nhất định có thể phân tán sự chú ý của hắn.

Hơn ngàn phù văn cự pháo đồng thời tấn công, Trần Mục nhấc tay trái lên, sau đó năm ngón tay mở ra, bên ngoài Quang Minh thành xuất hiện vô số cánh cửa không gian.

Cột sáng năng lượng rơi vào trong cánh cửa không gian, sau đó đi ra từ trong những cánh cửa không gian khác, cột sáng năng lượng chi chít phóng tới phương hướng của chiến thuyền!

Lăng Tinh Nguyệt khiếp sợ: "Mở phòng ngự ra!"

Ngàn chiếc chiến thuyền đồng thời mở ra tấm chắn bảo vệ năng lượng, tạo thành tấm sáng bảo vệ màu vàng to lớn, phù văn cự pháo của bọn họ phân tán công kích, nhưng Trần Mục điều chỉnh phương vị của cánh cửa không gian, vừa vặn tập trung tất cả năng lượng lại ở cùng một chỗ.

Đùng đoàng!

Một tiếng vang lớn, tấm sáng bảo vệ năng lượng màu vàng bị phá nát, cột sáng năng lượng nghiền nát một phần chiến thuyền, sau đó lại nổ tung dẫn đến rất nhiều chiến thuyền bị hao tổn, số lượng chiến thuyền của Tiên tộc vừa nã pháo liền nhanh chóng giảm hơn phân nửa.

Vẻ mặt Lăng Tinh Nguyệt căng thẳng, Trần Mục lại có thể thay đổi phương hướng tấn công, loại cấp bậc sức mạnh này, cường giả Chí Tôn cũng rất khó nghịch chuyển, hắn lại có thể dễ dàng làm được.

"Quái vật!"

"Tạm thời ngừng tấn công."

Lăng Tinh Nguyệt càng lúc càng lo lắng, sự cường đại của Trần Mục khiến cho nàng ta sợ hãi, đặc biệt là Tịnh Vân lão tổ, sau khi khai chiến, bà ta bèn núp ở phía xa đứng ngoài quan sát.

Thế lực Tiên giới chung quanh cũng xem trận đại chiến này, thậm chí ngay cả Triệu Thiên Uyên cũng đứng xem ở phía xa, bọn họ nhìn thấy sự cường đại của Tiêu Dao minh, đối kháng chính diện với đại quân Tiên tộc của Đế phủ, lực chú ý của các cường giả lão bối ở trên thân Trần Mục, đã nhìn không thấu thực lực của hắn.

Lâm Vô Song thông qua Huyết Tế Thuật sức mạnh tăng vọt lần nữa, hắn ta vung quyền đánh về phía pháp tướng của Trần Mục, đạo thân ảnh mơ hồ kia cũng siết chặt quả đấm, quyền quang chói mắt nở rộ, giống như đến từ dòng sông thời gian, chiếu rọi cổ kim.

Lúc hai đạo thân ảnh va chạm, không gian ngàn trượng xung quanh nháy mắt sụp đổ, trong hư không u ám, Lâm Vô Song khống chế cự nhân huyết sắc chém giết với thân ảnh mơ hồ.

Cơ thể Trần Mục dịch chuyển đến tinh không.

Cao tầng của Tiêu Dao minh liên thủ đối kháng với Chí Tôn Tiên tộc, có phần quá sức, nhưng Trần Mục tay cầm Xích Long Thần Mâu xông vào chiến trường, hắn giơ tay nhấc chân mang theo sức mạnh vô thượng, Chí Tôn Tiên tộc cao tuổi thấy thế hoàn toàn mất đi chiến ý.

Tiếng sấm nổ vang lên, Xích Long Thần Mâu phá không mà ra, trực tiếp xuyên thủng lồng ngực của Chí Tôn cao tuổi, không gian quanh người ông ta vặn vẹo, rất nhanh bèn bị hư không thôn phệ.

Nếu như cường giả Chí Tôn chết ở hư không, ảnh hưởng đối với Tiên giới cực kỳ bé nhỏ, kế tiếp Trần Mục trợ giúp Nam Cung Thần, sức mạnh của Nam Cung tiền bối là cấp bậc Chí Tôn, nhưng thần hồn suy yếu, ông ta đang dùng sinh mệnh để chiến đấu.

Trần Mục nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh Nam Cung Thần, hắn còn chưa có xuất thủ, vị lão Chí Tôn kia đã chạy trối chết, hai vị Chí Tôn giao đấu với Kim Thiền không thể chiếm được lợi, bọn họ thấy thế cũng lựa chọn rút lui.
Chương 718 Đại Hoạch Toàn Thắng (2)

Mặc dù đám ba vị thống soái Lộc Nhai Chí Tôn rất mạnh, nhưng đám ba vị đại thần Viêm Sát cũng không hề yếu, nhưng khí thế của Tiên tộc bị đánh đổ, có Chí Tôn rút lui, bọn họ bị ép lùi lại, sáu vị Chí Tôn đi vào trong chiến trận.

Thanh Xuyên Chí Tôn trầm giọng nói: "Chúng ta giúp đỡ Vô Song, tăng cường chiến trận!"

Sáu vị cường giả Chí Tôn đồng thời xuất thủ, tiên lực đan xen, cự nhân huyết sắc mà Lâm Vô Song khống chế nổ tung ở hư không, thân ảnh mơ hồ đều đang tháo chạy.

Trần Mục trở lại bên ngoài Quang Minh thành, hắn nhìn chiến trận đối diện, vừa cười vừa nói: "Các vị, xin cho ta mượn sức mạnh của các ngươi."

Thành viên của Tiêu Dao minh cũng nghe được âm thanh của Trần Mục, đều nguyện ý cho hắn mượn sức mạnh.

Trong Quang Minh thành vô số lưu quang vọt về phía Trần Mục, trong tinh không, trên người Kim Thiền có phật quang vọt ra, sức mạnh trên người đám đại thần Viêm Sát cũng dũng mãnh lao về hướng của Trần Mục.

Chiến trận chuyển vận sức mạnh sẽ có tiêu hao, Trần Mục lại có thể ngưng tụ sức mạnh mà mọi người cho không chút tổn thất, đây là bản thăng cấp của Hạo Nhiên Kiếm Ý.

"Đại ca ca, cố lên!" Lúc Sở Sở cầu nguyện, sức mạnh trong cơ thể nàng ta cũng truyền tống cho Trần Mục.

Đạo thân ảnh mơ hồ kia dần dần rõ ràng, phảng phất như muốn ra khỏi dòng sông thời gian, bạch quang chói mắt chiếu sáng hư không, Trần Mục ngưng tụ sức mạnh của mọi người, để pháp tướng vung quyền phản kích, trực tiếp đập trúng khuôn mặt của cự nhân huyết sắc, người sau sụp đổ tại chỗ, ngay cả Lâm Vô Song cũng chật vật bay ra khỏi hư không, sau cùng túm lấy bản tôn của Trần Mục.

Lâm Vô Song chỉ còn lại nửa thân trên, hắn ta thân là đế tử Tiên tộc, cuối cùng lại rơi vào trong tay Trần Mục, chung quanh lặng ngắt như tờ, Tiêu Dao minh hô hay đầu tiên.

Thời điểm cự nhân huyết sắc bị đánh nổ, chiến trận bị phá, vô số cường giả Tiên tộc bị phản phệ, trên trời phảng phất như đang rơi sủi cảo xuống, cho dù là cường giả Chí Tôn cũng đang ho ra máu, Quang Minh thành như là luyện ngục.

Trần Mục bắt lấy Lâm Vô Song đang hấp hối, nhàn nhạt nói: "Nếu như không muốn ta đập chết hắn, thì các ngươi ngoan ngoãn rời đi, hiểu chưa?"

Đám Chí Tôn Tiên tộc đưa mắt nhìn nhau, cho dù đánh tiếp, phần thắng của bọn họ cũng không lớn, Trần Mục quá cường thế, Lộc Nhai Chí Tôn lạnh giọng nói: "Thả Vô Song ra trước, chuyện khác dễ thương lượng."

Trần Mục cường thế nói: "Các ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta, hoặc là cút, hoặc là tiếp tục đánh."

Vẻ mặt Lộc Nhai Chí Tôn khó chịu, ngay cả chiến trận cũng vô dụng, bọn họ tiếp tục đánh, nhiều lắm là lưỡng bại câu thương: "Trần Mục, Đế phủ trở về, nếu như ngươi chấp mê bất ngộ, đợi lão tổ giáng lâm, ngươi sẽ phải hối hận."

Trần Mục giao Lâm Vô Song cho Viêm Sát, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Ta ở chỗ này chờ bọn họ."

Đại quân Tiên tộc tổn thất nặng nề chỉ có thể rút lui, Trần Mục nhìn như thần võ, nhưng mà cũng là tiêu hao khá lớn, nếu như chiến tiếp, nhất định là lưỡng bại câu thương.

Thành công đánh lui Tiên tộc, thành viên Tiêu Dao minh trên tường thành nhảy cẫng hoan hô, Lâm Vô Song đã hôn mê, Trần Mục biết trong cơ thể hắn ta còn có át chủ bài bảo mệnh, nếu như kích động, sợ rằng sẽ rất khó giải quyết.

May mà Lâm Vô Song chỉ là trọng thương, không có kích động át chủ bài bảo mệnh trong cơ thể, Trần Mục phong ấn tiên lực của hắn ta, sau đó để Viêm Sát đích thân giam giữ trông coi.

Thế lực Tiên giới nhìn thấy thực lực của Trần Mục, thế lực Tiên giới vốn có thành kiến đối với Tiêu Dao minh đều nảy sinh thiện cảm, đối với bọn họ mà nói, Đế phủ cao cao tại thượng, phong cách hành sự khiến bọn họ rất khó chịu.

Lão tổ của Xích Thành Động Thiên cảm khái nói: "Có lẽ chúng ta thật sự là đã bỏ lỡ cơ hội ôm đùi."

Triệu Thiên Uyên không nhịn được tán thưởng: "Trẻ tuổi như vậy đã trở thành Chí Tôn, dễ dàng càn quét cường giả Tiên tộc, tư thái vô địch như thế này, tương lai đáng trông chờ!"

Trần Mục thu liễm khí tức, hắn nói với Băng Thanh: "Ngươi phụ trách khôi phục lại sinh cơ ngoài thành."

"Tuân mệnh."

Băng Thanh lập tức bắt tay vào xử lý.

Ngoài thành bị phá hoại rất nghiêm trọng, muốn khôi phục tự nhiên có thể phải mất thời gian mấy ngàn năm, nhưng nếu đại thần ra tay, rất nhanh liền có thể khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Bọn người Trần Mục trở lại đại sảnh trong Quang Minh thành.

Nam Cung Thần cười chắp tay: "Chúc mừng tiểu hữu, trong khoảng thời gian rời đi này đã mạnh lên nhiều như vậy."

Trần Mục mỉm cười gật đầu, hắn hiểu được đây là nguyên nhân do sức mạnh của vị diện, lúc hắn đang chiến đấu, có thể kết nối với thiên địa, phóng ra sức mạnh to lớn hủy thiên diệt địa.

Hắn chỉ là có được một phần nhỏ liền trở thành Chí Tôn, nếu như hấp thu toàn bộ, nhất định có thể trở nên mạnh hơn, hiện tại đại quân Tiên tộc bị đánh lui, cường giả Đế cảnh không cách nào giáng lâm được, hắn vẫn còn thời gian tiếp tục trở nên mạnh hơn.

Tại thời điểm bọn họ thương lượng, bên ngoài xuất hiện âm thanh huyên náo, đám người Trần Mục đến bên trong đình viện, bầu trời vốn dĩ trong xanh trở nên tối tăm.

Tinh không đột nhiên xuất hiện ánh trăng màu đen, mọi người cảm thấy hiếu kỳ, vẻ mặt Trần Mục ngưng lại, vừa đánh lui đại quân Tiên tộc, không nghĩ tới Đế phủ đã đến rồi.

Đó là chiến thuyền khổng lồ có thể so với ngôi sao, dài không biết mấy ngàn vạn dặm, lấp đất che trời, khiến bầu trời cũng trở nên tăm tối, Trần Mục trầm giọng nói: "Đó chẳng qua là thị uy, cường giả Đế cảnh vẫn không thể giáng xuống được."

Ở bên trên chiến thuyền tinh thần, có ba đạo thân ảnh to lớn nhìn chằm chằm Tiên giới, cường giả Tiên giới đều sợ hãi, vẻ mặt của Trần Mục ngưng trọng, cho dù bị ba vị cường giả Đế cảnh để mắt tới, ánh mắt của hắn vẫn kiên định như cũ.

Bên ngoài Quang Minh thành.

Lăng Tinh Nguyệt thỉnh cầu gặp mặt.

Trần Mục nhận được tin tức, cũng không có từ chối, Lăng Tinh Nguyệt đi tới bên hồ thạch đình nơi tiếp đãi khách.

Lăng Tinh Nguyệt thân mặc váy lục, như duyên dáng yêu kiều giống như sen xanh, nàng ta hơi hơi khom người: "Đạo hữu, thái độ của Đế phủ là không tốt, nhưng ta cũng không có ác ý."
Đang tải...
Chương 719 Đại Hoạch Toàn Thắng (3)

Trần Mục nhàn nhạt nói: "Ta muốn ngươi nhắn lời cho Đế phủ, đừng nên quay lại, nơi này không thuộc về các ngươi, từ đâu tới thì quay về nơi đó."

"Bọn ta không quay về được, cần sự giúp đỡ của đạo hữu, chỉ cần ngươi chịu trợ giúp bọn ta, Đế phủ tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi, về sau sẽ phù trợ ngươi trở thành chúa tể Tiên giới." Trên mặt Lăng Tinh Nguyệt nở nụ cười.

Trần Mục khịt mũi coi thường, tự thân cường đại mới là cường đại thật sự: "Ta sẽ không hợp tác với Đế phủ, chỗ sâu trong tinh không càng cần các ngươi hơn."

Lăng Tinh Nguyệt hơi nhíu mày liễu, nàng ta miễn cưỡng mỉm cười: "Đạo hữu, còn xin ngài buông tha cho Lâm Vô Song, đại quân Tiên tộc bọn ta đã rút lui đến Thiên Châu."

Trần Mục nhàn nhạt nói: "Cuồng vọng là cần phải trả giá, nếu như Đế phủ đáp ứng lui khỏi Tiên giới, ta ngược lại là có thể cam đoan hắn ta còn sống mà rời đi."

"Cho dù là hắn, cũng là quân cờ mà Đế phủ có thể bỏ qua, xem ra chỉ khi lão tổ Đế phủ giáng lâm, đạo hữu mới thay đổi chủ ý."

Lăng Tinh Nguyệt khom mình hành lễ với Trần Mục: "Đa tạ đạo hữu tiếp kiến, chúng ta sẽ còn gặp lại."

Trần Mục tiễn Lăng Tinh Nguyệt đi, có thể xác định là, chí cường giả Đế phủ vẫn không cách nào đáp xuống được, bằng không thì, người tới cũng không thể là Lăng Tinh Nguyệt.

Lần thứ nhất thu được toàn thắng, bầu không khí bên trong Quang Minh thành lại không có vui sướng bao nhiêu, hắc nguyệt gần hư không, ép cho cường giả Tiêu Dao minh khó có thể thở được.

Trần Mục vội vàng trở về, sau đó lại vội vàng rời đi, hắn quay về nhân gian, thậm chí không có thời gian về thăm nhà, đi thẳng tới trung bộ Hoang Châu.

Chỉ có căn nguyên vật chất bên trong Hoàng Kim Thụ có thể giúp hắn trở nên mạnh hơn trong thời gian ngắn, Trần Mục điên cuồng hấp thu căn nguyên vật chất, thiếu nữ tóc vàng xuất hiện tại thức hải của hắn.

"Chỉ hấp thu căn nguyên vật chất không thì cũng cần thời gian dài đằng đẵng mới có thể mạnh lên được." Thiếu nữ tóc vàng đứng ở trên ngôi sao trong thức hải, ngôi sao ở dưới chân nàng ta giống như bóng cao su, đôi mắt của nàng ta trong trẻo sáng ngời.

"Ngươi có biện pháp?"

Trần Mục nhìn về phía thiếu nữ tóc vàng trong thức hải.

Thiếu nữ tóc vàng hơi hơi ngẩng qua, dáng vẻ có chút ngạo kiều, cao ngạo nói: "Đương nhiên, ta có thể ngưng tụ ra tâm của vị diện, chỉ cần thôn phệ nó, liền có thể kích hoạt mảnh vỡ Thiên Đạo, ngươi lập tức có thể trở thành Bán Đế."

"Bán Đế?"

"Nắm giữ sức mạnh của Đại Đế, tầng cảnh nhục thân và nguyên thần không có hoàn toàn lột xác đến Đế cảnh chính là Bán Đế, kém xa sự cường đại của Chí Cao Thần, nhưng vẫn rất có cơ hội đối phó với Đại Đế kéo dài hơi tàn."

Thiếu nữ tóc vàng nói là có cơ hội, Trần Mục hiểu rõ, đây là cơ hội duy nhất của hắn.

"Sau khi ngươi hấp thu tâm của vị diện, ý chí của ta sẽ hoàn toàn biến mất, căn nguyên vật chất còn lại bên trong Hoàng Kim Thụ, cho dù không thể giúp cho ngươi đạt tới tuyệt đỉnh, thì cũng đủ để ngươi đột phá đến Đế cảnh."

Trần Mục có chút sửng sốt, thiếu nữ tóc vàng muốn hi sinh chính mình, hắn không biết phải làm sao.

Thiếu nữ tóc vàng không buồn bã, nàng ta ngồi phía trên ngôi sao đang phát sáng, đôi mắt ngậm ý cười: "Chúng ta có duyên, ta sẽ biến mất, nhưng duyên phận sẽ không."

Trần Mục còn đang suy nghĩ những lời này, vậy mà thiếu nữ tóc vàng lại hóa thành lưu quang biến mất, trái tim kim sắc bên trong Hoàng Kim Thụ ngưng tụ mà thành.

Trái tim kim sắc còn đang đập, Trần Mục đưa tay chạm vào, cả cánh tay đều biến thành kim sắc, thân thể của hắn cũng chấn động theo.

Trần Mục dường như đang nắm chặt tương lai.

Hắc nguyệt treo ở tinh không, đó là chiến thuyền còn to lớn hơn ngôi sao, bên trên có dãy núi trùng điệp, có dòng sông và hồ nước đếm không hết, còn có hàng tỉ sinh linh, vật chất Tiên giới nồng đậm.

Lộc Nhai Chí Tôn đi tới bên ngoài cấm địa Đế phủ, ông ta nửa quỳ trước ba ngọn núi lớn nói: "Xuất sư không tốt, Vô Song bị bắt, xin các lão tổ trách phạt."

"Tiên giới có cỗ sức mạnh quen thuộc kia, xem ra sức mạnh vị diện đã bị phát hiện." Bên trong ngọn núi đỏ thẫm truyền ra giọng nói uy nghiêm.

Ngọn núi màu xanh cao nhất khẽ chấn động: "Đây là chuyện tốt, nghĩ cách sớm giáng xuống."

Cấm chế Tiên giới hạn chế cường giả Đế cảnh trở về, Lộc Nhai Chí Tôn cũng ngóng trông các lão tổ giáng xuống, ở trước mặt Đại Đế, chúng sinh Tiên giới cũng chỉ là cỏ rác.

"Xích Đế, ta và Thanh Đế có thể dùng bí pháp, trợ giúp ngươi sớm giáng xuống Tiên giới." Bên trong ngọn núi bao trùm tuyết trắng sát vách truyền ra giọng nói lạnh lùng.

Đỉnh núi đỏ thẫm có mặt trời đỏ nhô lên, lão giả áo bào đỏ ngồi ở bên trong, ông ta mở mắt ra, hai con mắt giống như hai vầng mặt trời.

Trên trán Lộc Nhai Chí Tôn đầm đìa mồ hôi, ở trước mặt cường giả Đế cảnh, Chí Tôn chỉ là con kiến hôi.

Sau đó Bạch Đế và Thanh Đế xuất hiện, tam đế hoành không, cả thế giới kinh sợ, phía sau lưng đám cường giả lão bối của Tiên giới đều phát lạnh, nhao nhao nhìn chằm chằm lên tinh không.

Bạch Đế và Thanh Đế liên thủ phóng ra đế quang, cấm chế trên không trung của Tiên giới đang chấn động, mặc dù Đại Đế cũng không có cách nào tuỳ tiện mở ra được: "Mở thông đạo không gian ra cần thời gian, Lộc Nhai, ngươi về Tiên giới chuẩn bị trước."

"Đã rõ."

Lộc Nhai Chí Tôn đứng dậy rời đi.

Song đế liên thủ, toàn bộ Tiên giới đều đang khẽ rung động, nét mặt của cường giả Tiên giới ngưng trọng, bọn họ hiểu rõ, Tiêu Dao minh và Đế phủ vẫn còn đại chiến.

Xích Đế đang điều chỉnh trạng thái, muốn xuyên qua cấm chế, ông ta còn cần đè thấp cảnh giới của bản thân mình.

Vũ Châu.

Quang Minh thành.

Nam Cung Thần nhìn tinh không, ông ta biết sự cường đại của Đế phủ, Trần Mục trong thời gian ngắn trở thành Chí Tôn đã mang cho ông ta sự vui mừng, nhưng muốn chống chọi với cường giả Đế cảnh, thì còn lâu mới đủ, nhưng mà thời gian dành cho hắn rất có hạn.

Vẻ mặt của cao tầng Tiêu Dao minh đều căng cứng, đám người Ngu Tử Huyên còn đang làm việc tuần tự, đại chiến đoạn thời gian trước, làm cho bách tính ngoài thành rất sợ hãi, rất nhiều bách tính chạy nạn tràn vào Quang Minh thành.
Chương 720 Bán Đế (1)

Kim Thiền dẫn Sở Sở cùng Tằng Ngưu đưa cháo cho nạn dân, Quang Minh thành đủ lớn, có thể chứa được bọn họ, thực vật trong thành đầy đủ, dân chúng không cần lo cơm áo.

Viêm Sát nhìn chằm chằm tinh không, trầm giọng nói: "Chúng ta không phải là đối thủ của cường giả Đế cảnh Tiên tộc."

Băng Thanh nhìn về phía Kim Thiền: "Tên đầu hói kia còn khá lợi hại đấy, không biết có thể chống đỡ được hay không."

Viêm Sát lắc đầu cười khẽ: "Đầu hói vẫn còn quá trẻ, đỉnh đầu chỉ có phật tám, không có nắm giữ Đại Thừa Phật Pháp, cùng lắm là đỡ được mấy chiêu của cường giả Đế cảnh."

"Vậy Ma Đồng thì sao?"

"Ma đồng kiếp trước đương nhiên không sợ Đại Đế, nhưng nàng ta chuyển thế trùng sinh, còn chưa có thức tỉnh, cho dù bây giờ hoàn toàn thức tỉnh, cũng rất khó chống lại được cường giả Đế cảnh."

Đôi mắt đẹp của Băng Thanh ngưng lại: "Tên ngốc kia là phá hư thần chuyển thế, có cơ hội thắng hay không?"

Viêm Sát tiếp tục lắc đầu, khẽ thở dài: "Mặc dù hắn ta là Chí Cao Thần chuyển thế, nhưng kém xa đỉnh phong kiếp trước, cần vật chất nguyên sơ mới có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, bọn họ liên thủ có lẽ có thể kéo dài được một lát."

Đôi mắt đẹp của Băng Thanh ngưng lại, trầm giọng nói: "Nói như vậy, chúng ta không có chút phần thắng nào?"

Viêm Sát im lặng rất lâu, sau đó vừa cười vừa nói: "Trần Mục chắc chắn có át chủ bài, hắn có Chiêu Yêu Phiên và Trấn Thiên Ấn, chỉ sợ Đế phủ điều động toàn lực."

Băng Thanh lạnh giọng nói: "Trần Mục có thể khống chế Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực, nếu như thả toàn bộ Thần tộc và sinh linh cấm kỵ bên trong ra, thì Đế phủ là cái thá gì!"

Viêm Sát lắc đầu, hắn ta biết Trần Mục không thể nào mở Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực ra: "Hi vọng ba vị Đại Đế của Đế phủ sẽ không giáng lâm cùng lúc, nhưng cho dù một vị Đại Đế, cũng đủ khiến chúng ta khó chịu rồi."

Băng Thanh nhìn về phía Quang Minh thần miếu trong thành: "Ta nhìn thấy tượng đá của Quang Minh nữ thần đều sẽ sợ hãi, Quang Minh nữ thần chuyển thế trùng sinh, làm sao khôi phục được đỉnh phong thế?"

"Thần tộc không có hoàn toàn diệt vong, nhất định vẫn còn giữ lại vật chất nguyên sơ, cộng thêm hương hỏa, khôi phục được đỉnh phong cũng rất bình thường." Trong mắt Viêm Sát ẩn chứa kính ý.

Nhân gian, Hoang Châu.

Trần Mục đang hấp thu sức mạnh vị diện.

Cấp độ sinh mệnh của hắn lại thăng hoa lần nữa, có thể cảm nhận được hô hấp của vị diện, toàn thân hiện ra ánh sáng, trong nguyên thần của thức hải cũng trở nên thần thánh.

Ý thức của Trần Mục có thể cảm ứng được toàn bộ nhân gian, còn có thể phát giác được động tĩnh của toàn bộ Tiên giới, cùng với việc luyện hóa tâm của vị diện hắn còn đang nghiên cứu ngọc thạch màu xanh lam, bí mật của bỉ ngạn cất giấu trong đó.

Bản đồ bên trong ngọc thạch màu xanh lam có thể chỉ dẫn Trần Mục đi tới bỉ ngạn, tìm tới căn nguyên vị diện còn sót lại, nhưng muốn giải được bí mật của ngọc thạch cũng không dễ dàng.

Tâm của vị diện rất nhanh liền được Trần Mục hấp thu hoàn toàn, cỗ năng lượng này còn dễ dàng hấp thu hơn căn nguyên vật chất, sức mạnh của hắn đột phá đến cảnh giới Bán Đế.

Trần Mục cảm nhận được Hồng Mông tiên lực trong cơ thể, cho dù là số lượng, hay là chất lượng, đều vượt xa trước kia, lúc giơ tay nhấc chân có sức mạnh to lớn.

"Vội không kịp chờ muốn giáng lâm như thế?" Trần Mục có thể cảm ứng được cường giả Đế phủ muốn giáng xuống, hắn không tiếp tục hấp thu căn nguyên vật chất bên trong Hoàng Kim Thụ, mà là hành tẩu ở nhân gian, cảm ngộ biến hóa của bản thân mình.

Trần Mục đang làm quen với cỗ sức mạnh này, nhục thể và nguyên thần của hắn còn chưa có hoàn toàn lột xác, chỉ là sức mạnh sánh ngang với Đế cảnh, lúc chiến đấu cần cực kỳ chú ý.

Lăng Vân tông.

Trần Mục đột nhiên xuất hiện tại đỉnh núi Ngạo Kiếm phong, mặt trời chiều ngả về tây, không khỏi nghĩ đến thời gian tu luyện ở chỗ này, thê tử Phục Tiên còn thường xuyên đến nhìn hắn tu luyện.

"Phục Tiên."

Trần Mục lẩm bẩm với tinh không.

Hắn nắm giữ tâm của vị diện, có thể nhìn thấy cảnh tượng mơ hồ ở chỗ sâu trong tinh không, nhìn thấy hào quang thánh khiết, nơi đó còn có rất nhiều bóng người mơ hồ cường đại tồn tại, cho dù là Trần Mục của hiện tại cũng cảm thấy rất áp lực.

"Chỉ có đặt chân tới Đế cảnh, mới có thể giúp được thê tử Phục Tiên, mới có thể cứu giúp muôn dân thiên hạ." Trần Mục muốn trở nên mạnh hơn, chỉ là Bán Đế thì còn lâu mới đủ.

Gần có uy hiếp của Đế phủ, xa có uy hiếp của Ma Chủ, muốn nhanh chóng thành đế, chỉ có thể thông qua thiên kiếp, trong sách cổ không có ghi chép liên quan tới đế kiếp.

Gần đây Trần Mục liên tiếp đột phá, hắn không tiếp tục tu luyện, chính là muốn mài giũa cảnh giới của bản thân, đối với đế kiếp chỉ là suy nghĩ chứ không đi thử.

Hắn ngồi xếp bằng đỉnh núi tiến hành cảm ngộ, thần hồn nhìn vào trong, quan sát máu thịt của mình.

Có lẽ là do nguyên nhân thôn phệ tâm của vị diện, Trần Mục phát hiện sự tồn tại của mảnh vỡ Thiên Đạo, trong cơ thể có ánh sáng nhạt, mỗi hạt ánh sáng nhạt đều ẩn chứa quy tắc khác nhau.

Trần Mục thử ngưng tụ mảnh vỡ Thiên Đạo, ánh sáng nhạt bắt đầu ngưng tụ, bọn chúng giống như ngôi sao bay lơ lửng ở vũ trụ, sau đó tụ lại, giống như bông hoa óng ánh.

"Thiên Đạo có hình dáng không?"

Trần Mục điều khiển mảnh vỡ Thiên Đạo thay đổi hình dáng, hắn không thể phục hồi như cũ, bèn ngưng tụ thành hình dáng đóa hoa, đóa hoa này, giống pháo hoa thuần trắng nở rộ, nhìn như bình thường, lại ẩn chứa sức mạnh đáng sợ.

Bông hoa trắng muốt từ trong cơ thể Trần Mục bay ra, sau đó Ngạo Kiếm phong mây khói lượn lờ.

Trần Mục đưa tay phải ra, mở lòng bàn tay, bông hoa trắng muốt rơi xuống lòng bàn tay, hắn nhẹ nhàng nắm lại, mảnh vỡ Thiên Đạo tràn vào trong lòng bàn tay, đúng lúc này, lòng bàn tay đột nhiên sinh ra cảm giác nóng rực, hắn lại mở ra lần nữa.

Kiếm văn trong tay hiện lên.

Trần Mục nhớ, đạo kiếm văn này là đế kiếm lưu lại, hắn cảm ứng được sự tồn tại của đế kiếm.

Tiên giới, Tiên Thành Viễn Cổ.

Một đạo kiếm quang xé phá không gian, Bách Chiến Chí Tôn nhìn bí cảnh bị xuyên thủng, sau đó thấy ở cách đó không xa, tiên môn mở ra, ông ta kinh ngạc nói: "Đế kiếm chọn chủ rồi?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom