• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Báo Thù Của Rể Phế Vật (2 Viewers)

  • Chương 236-240

Chương 236 Tuyệt bút

Tuy rằng, Âu Dương Băng Tình rất hận Lôi Viêm, nhưng nàng cũng không muốn liên lụy cả gia tộc.

Nàng biết Lôi Viêm cũng không có nói ngoa.

Hắn thật sự có năng lực tiêu diệt cả nhà Âu Dương.

"Âu Dương Băng Tình, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi có tư cách nói điều kiện với ta sao?" Lôi Viêm khinh thường nói.

Trong nội tâm, hắn chưa bao giờ thực sự yêu thích Âu Dương Băng Tình.

Người phụ nữ này thật sự vô cùng xinh đẹp, rất hấp dẫn với nam nhân.

Nhưng cường giả Ẩn tộc bọn họ muốn bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp thì sẽ có bấy nhiêu.

Cũng vì Lôi Viêm không phải là thành viên mạnh mẽ trong Ẩn tộc.

Nếu như là cường giả chân chính của Ẩn tộc, nói không chừng hắn muốn cưới nữ hoàng Long Quốc thì nữ hoàng cũng sẽ đáp ứng.

Thứ thật sự hấp dẫn nam nhân Ẩn tộc vẫn là những ‘cành vàng lá ngọc’ trong Ẩn tộc.

Giống như công chúa thiên tài của Hạ tộc, Hạ Tuyết Ngâm.

Thánh nữ Sầm tộc, Sầm Quy Nguyệt.

Lâu tộc...

Những nữ thiên tài Ẩn tộc này mới là giấc mơ cuối cùng của nam nhân Ẩn tộc.

Đáng tiếc, Lôi tộc quá yếu.

Lôi Viêm cũng có thể nhìn ngắm những nữ nhân này từ xa mà thôi.

Đương nhiên, cho dù như vậy hắn vẫn thấy nữ tử thế tục chướng mắt.

Cho dù là nữ tử gia tộc nhất lưu như Âu Dương Băng Tình, trong mắt hắn cũng chỉ là một món đồ chơi.

Nếu như không phải hắn bị thương rồi mất đi năng lực sinh sản trong lúc luyện tập, chỉ sợ hắn cũng sẽ không nhớ tới Âu Dương Băng Tình này.

"Không đúng!"

Đột nhiên, Lôi Viêm dường như nhớ tới điều gì đó.

Hắn không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Âu Dương Băng Tình, nói: "Ngươi vậy mà đạt tới cấp độ Võ Vương?"

Mặc dù với Lôi Viêm thì Võ Vương cũng không đáng nhắc tới.

Nhưng Âu Dương Băng Tình là tu luyện ở thế tục.

Hai mươi năm trước, Âu Dương Băng Tình chẳng qua chỉ là một nữ nhân bình thường chưa từng tiếp xúc với võ đạo.

Nhưng hiện tại nàng thế mà có tu vi cấp Võ Vương.

Loại tốc độ tu luyện này, tuy rằng còn không thể xưng là thiên tài trong thế tục, nhưng miễn cưỡng cũng xem như thiên phú không tệ.

"Âu Dương Băng Tình, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội. Theo ta đi Ẩn tộc, làm thê tử của ta, ta cam đoan có thể giúp cho ngươi ít nhất đạt tới Võ Hoàng đỉnh phong trong vòng hai mươi năm!" Lôi Viêm híp mắt nói.

Tuy rằng Lôi Viêm chướng mắt thân phận Âu Dương Băng Tình.

Nhưng không thể không nói, vô luận là nhan sắc hay vóc người của Âu Dương Băng Tình đều không kém hơn những nữ nhân Ẩn tộc kia.

Thứ nàng kém là bối cảnh, thân phận.

Nhưng nếu hắn đưa Âu Dương Băng Tình vào Ẩn tộc thì sao?

Hiện tại hắn đã bị phế, không tính là nam nhân chân chính.

Trên cơ bản không có khả năng cưới được nữ nhân Ẩn tộc.

Không có nữ tử Ẩn tộc nào sẽ gả cho một nam nhân không trọn vẹn như hắn.

Chỉ cần đưa Âu Dương Băng Tình vào Ẩn tộc, hơn nữa cưới Âu Dương Băng Tình, như vậy cũng sẽ không có người nào phát hiện ra bí mật của hắn.

Trong suy nghĩ của Lôi Viêm, để Âu Dương Băng Tình tiến vào Ẩn tộc, hơn nữa cưới nàng ta. Đây tuyệt đối là ân huệ rất lớn với Âu Dương Băng Tình.

Dù sao, người bình thường muốn tiến vào Ẩn tộc phải trải qua quy trình sàng lọc cực kỳ nghiêm khắc.

Nếu không đáp ứng được yêu cầu của Ẩn tộc, dù ngươi là một tỷ phú, ngươi cũng sẽ bị từ chối.

Mặc dù Lôi Viêm là con trai của một gã trưởng lão Lôi tộc, nhưng muốn đưa Âu Dương Băng Tình vào Ẩn tộc thì cũng cần trả giá thật lớn.

Hai mươi năm đạt tới Võ Hoàng đỉnh phong!

Điều này tuyệt đối là hấp dẫn lớn đối với bất kỳ một võ giả nào.

Phải biết rằng, hiện tại Âu Dương Băng Tình chỉ mới vừa mới đạt tới Võ Vương.

Nhưng Âu Dương Băng Tình lại lắc đầu: "Lôi Viêm, ta sẽ không đi Ẩn tộc với ngươi. Ta cũng sẽ không gả cho ngươi!"

Ngươi muốn cự tuyệt ta? Lôi Viêm nghe vậy mở to hai mắt.

Âu Dương Băng Tình: "Đúng vậy!"

"Ha ha ha, Âu Dương Băng Tình, ngươi có biết ngươi cự tuyệt ta có ý nghĩa gì không? Có nghĩa là, ngươi mất đi một cơ duyên lớn, sau đó mất đi mạng sống của ngươi, cuối cùng là mạng sống của cả gia tộc ngươi!" Lôi Viêm âm trầm nói.

Lôi Viêm nói, khiến cho thân thể mềm mại của Âu Dương Băng Tình run lên, trên mặt lại hiện lên vẻ mặt giống như hai mươi mấy năm trước.

Tức giận, bất lực, không cam lòng!

Hai mươi năm trước, nàng đã bị tổn thương bởi người đàn ông này mà không thể làm gì được.

Hai mươi năm sau, nàng vẫn bất lực!

Tại sao?

Cũng bởi vì hắn là người của Ẩn tộc, hắn có thể muốn làm gì thì làm sao?

"Âu Dương Băng Tình, mặc dù ta nhất định sẽ bị xử phạt nếu tiêu diệt cả gia tộc ngươi, nhưng ngươi phải tin tưởng ta, ta sẽ không bị trừng phạt quá nghiêm trọng!" Lôi Viêm cười lạnh nói.

Âu Dương Băng Tình đương nhiên biết.

Nàng quá rõ ràng điều này!

Nước mắt chảy xuống gò má tuyệt mỹ của Âu Dương Băng Tình.

"Được! Ta có thể đáp ứng ngươi, đi Ẩn tộc với ngươi, hơn nữa cũng có thể gả cho ngươi. Nhưng mà ngươi phải đồng ý hai điều kiện của ta!" Âu Dương Băng Tình một bên rơi lệ, một bên nói.

"Vốn dĩ, ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta. Nhưng nếu sau này chúng ta đã là phu thê, vậy ta sẽ nghe điều kiện của ngươi một chút, là gì?" Lôi Viêm híp mắt hỏi.

"Điều kiện đầu tiên, cho ta một chút thời gian. Ta muốn nói lời tạm biệt với gia đình mình."

"Được, ta đáp ứng ngươi!" Lôi Viêm trực tiếp đáp ứng.

"Điều kiện thứ hai, không được truy cứu ai là người giết Âu Dương Kiệt!"

Ánh mắt Lôi Viêm lập tức trầm xuống.

"Vì sao? Âu Dương Băng Tình, chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù cho con trai ngươi?" Lôi Viêm khó hiểu hỏi.

"Nó không phải là con của ta. Nó chỉ là một vết sẹo lưu lại lúc ngươi thương tổn ta. Ta hận không thể tự tay giết chết nó!" Âu Dương Băng Tình cắn răng nghiến lợi nói.

Lôi Viêm nhíu mày, nhưng nhanh chóng nói, "Được, ta hứa với ngươi!"

Dù sao, con trai hắn đã chết, cho dù báo được thù, nó cũng không có khả năng sống lại.

Hắn chỉ cần Âu Dương Băng Tình cam tâm tình nguyện làm nữ nhân của hắn. Và giúp hắn giữ bí mật.

Hiện tại, cũng chỉ có vài tên võ y Lôi tộc biết hắn không phải là nam nhân hoàn chỉnh.

Hắn đã chi một khoản tiền lớn để giữ bí mật.

"Ngươi còn điều kiện gì khác không? Ta có thể đồng ý với ngươi, ví dụ như, giúp gia tộc ngươi nâng lên một tầm cao mới." Lôi Viêm thản nhiên nói.

"Không cần!" Âu Dương Băng Tình lắc đầu, sau đó nàng nói với người của nhà họ Âu Dương:

“Rừ hôm nay trở đi Âu Dương Băng Tình ta đoạn tuyệt với nhà họ Âu Dương, sau này ta làm bất cứ chuyện gì cũng không liên quan tới nhà họ Âu Dương, nhà họ Âu Dương cũng không cần quan tâm ta sống hay chết!”

"Phu nhân!" Xích Tâm và các tộc nhân nhà họ Âu Dương đã khóc không thành tiếng.

Bọn họ đương nhiên biết Âu Dương Băng Tình làm vậy là vì bảo vệ bọn họ.

"Xích Tâm, ngươi lại đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi!" Âu Dương Băng Tình nói với Xích Tâm.

"Phu nhân, xin ngài cứ nói." Xích Tâm vừa khóc vừa nói.

"Lôi Viêm, ngươi lui ra ngoài một trăm thước đi!" Âu Dương Băng Tình nói với Lôi Viêm.

Lôi Viêm không nhúc nhích.

"Ngươi vừa mới đáp ứng ta cho ta thời gian tạm biệt!" Âu Dương Băng Tình cắn răng nói.

Lôi Viêm híp mắt, cuối cùng ngoan ngoãn lui ra ngoài trăm thước.

Dù sao, cho dù hắn lui ra ngoài trăm thước, Âu Dương Băng Tình cũng không có khả năng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

Sau khi Lôi Viêm lui ra ngoài trăm thước, Âu Dương Băng Tình sai người lấy giấy và bút, sau đó nói với Xích Tâm:

"Ta muốn viết một phong thư cho một người bạn cũ, ngươi nhất định phải giúp ta mang đến cho hắn, nhớ kỹ, nhất định phải tự mình giao cho hắn, không thể xuất hiện bất kỳ sai lầm gì!"

"Được, phu nhân!" Xích Tâm gật đầu.

Âu Dương Băng Tình cầm lấy bút, bắt đầu viết.

"Ta hận ngươi sinh muộn, ngươi hận ta sinh sớm.

Cả ngày nhớ ngươi không thể gặp, cùng nhau uống nước sông Trường Giang.

Ta muốn cùng người gặp lại, cuộc đời dài không buồn chán.

Núi không cao, sông không cạn, sấm đông chấn động, mưa tuyết mùa hạ, trời đất hợp nhất, mới dám từ biệt người…"
Chương 237 Làm vỡ một tòa nhà

"Cho ta xem một chút!" Sau khi Âu Dương Băng Tình viết xong, Lôi Viêm muốn xem nội dung thư.

Nhưng Âu Dương Băng Tình trực tiếp giao cho Xích Tâm: "Xích Tâm, lập tức mang thư đi!"

Xích Tâm nhận thư, lau nước mắt.

Sau đó nhanh chóng rời đi.

Lôi Viêm muốn gọi người đi ngăn cản Xích Tâm.

"Nếu ngươi ngăn cản nàng, ta lập tức tự sát ở trước mặt ngươi!" Âu Dương Băng Tình lạnh lùng nói.

Lôi Viêm híp mắt, cuối cùng cũng để Xích Tâm rời đi.

"Phu nhân, ta nhất định sẽ đưa thư đến cho người đó!" Xích Tâm phóng chạy như điên.

Giang Đô cách Đế Kinh hơn một nghìn km.

Đi máy bay, chắc chắn sẽ nhanh nhất.

Đáng tiếc, tới tám giờ máy bay mới cất cánh đến Đế Kinh.

Hơn nữa, Xích Tâm sợ Lôi Viêm sẽ phái người chặn nàng ở sân bay.

Xe hơi cũng có thể không chạy nhanh bằng cô ấy.

Vì vậy, cô đã chọn cách nguyên thủy nhất.

Sử dụng đôi chân của mình để gửi thư!

Đây chính là lý do tại sao Xích Tâm chạy ngàn dặm.

"Ngươi đúng là ngốc!" Trong lòng Lâm Hiên tràn ngập sát cơ sau khi biết được nguyên nhân của mọi việc.

Ẩn tộc sao?

Hắn sẽ tiêu diệt bất cứ kẻ nào dám động đến người phụ nữ của hắn!

"Mấy vị tiền bối, chuyện của Kim bé bự phải làm phiền các ngươi rồi!" Lâm Hiên nói với mấy vị cao thủ đại nội.

"Yên tâm đi tiểu hữu, cứ tin tưởng chúng ta!" Mấy vị cao thủ đại nội đồng loạt gật đầu.

"Còn nữa, nếu như kết quả cuối cùng vẫn phán Kim Hướng Thiên có tội. Mời mấy vị tiền bối trực tiếp ra tay cứu hắn ra khỏi nhà lao!" Lâm Hiên trầm giọng nói.

Tuy rằng, Lâm Hiên tin tưởng Kim Hướng Thiên không có khả năng phản loạn.

Nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, dù sao chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy, rất nhiều chứng cớ đã không còn tìm được.

Cho nên, Lâm Hiên nhờ mấy vị cao thủ đại nội phải cứu Kim Hướng Thiên dù hắn bị kết tội thế nào.

Dẹp con mẹ nó trung can nghĩa đảm đi, người còn sống mới là quan trọng nhất!

Mấy vị cao thủ đại nội liếc nhau một cái. Lập tức nói: "Không thành vấn đề!"

Mặc dù, điều này trái với quy tắc. Nhưng, Lâm Hiên thật sự đã giúp bọn họ quá nhiều.

"Tốt, Xích Tâm, theo ta trở về Giang Đô!" Lâm Hiên lo lắng người nhà của mình sẽ gặp nguy hiểm, chuẩn bị trở về.

Tuy rằng, Đế phủ có hai vị Thiên Sứ tọa trấn. Nhưng hiện tại hắn còn không rõ chiến lực Ẩn tộc rốt cuộc là như thế nào.

Ngay lúc Lâm Hiên chuẩn bị rời đi, lão tổ Sát Tộc gọi hắn lại, "Lâm tiểu hữu, có một câu lão phu không biết có nên nói hay không."

"Xin tiền bối cứ nói."

"Tuy rằng ta nghe nói Lôi tộc cũng không phải là một tộc cường đại trong Ẩn tộc. Nhưng vẫn là một ngọn núi cao không thể vượt qua với võ giả đời thường chúng ta..." Lão tổ Sát Tộc trầm giọng nói.

Hắn biết, Lâm Hiên nhất định sẽ đi tìm Lôi tộc gây sự.

Nhưng cho dù Ẩn tộc có yếu đi nữa, võ giả thế tục cũng không thể chống lại được.

"Đa tạ tiền bối quan tâm. Nhưng Lôi tộc động vào người của ta, ta cũng sẽ phải diệt. Cho dù nó là thế lực mạnh nhất của Ẩn tộc cũng vậy!" Lâm Hiên lạnh lùng nói.

Nếu Lâm Hiên đã nói như vậy, lão tổ Sát Tộc cũng không biết nên nói gì cho phải, ông chỉ có thể lắc đầu.

"Lâm Hiên." Lục Thiên Ly đột nhiên gọi Lâm Hiên lại.

"Tiền bối Thiên Ly, ngươi cũng muốn khuyên ta?" Lâm Hiên nhìn Lục Thiên Ly.

"Không có. Ta không khuyên ngươi, ta chỉ muốn thu hồi những lời mắng ngươi là cầm thú lúc trước. Ngươi không phải cầm thú." Lục Thiên Ly nhún nhún vai nói.

Khóe miệng của Lâm Hiên giật giật.

Tự nhủ trong lòng, ngươi không nói ta cũng không biết ngươi từng mắng ta cầm thú đó.

Thiết Mộc Duẫn cũng thở dài nói: "Nếu là những chuyện khác, chúng ta có thể còn có thể giúp đỡ một chút, nhưng Lâm tiểu hữu muốn đối phó Ẩn tộc, chúng ta thật sự bất lực..."

"Không sao, mấy vị tiền bối bảo vệ sư tỷ của ta thật tốt là được!" Lâm Hiên trả lời.

Sau đó, hắn dẫn Xích Tâm rời đi.

Nhìn bóng lưng Lâm Hiên rời đi, vẻ mặt của mấy vị cao thủ đại nội đều rất phức tạp.

Theo bọn họ thấy, Lâm Hiên không chỉ có thực lực cường đại, hơn nữa còn có tình có nghĩa.

Vì nữ nhân của mình mà đối đầu với cả Ẩn tộc.

Thật là can đảm.

"Ta sẽ đi mua vé máy bay!" Xích Tâm lấy điện thoại di động ra nhìn, chuyến máy bay sớm nhất còn hai giờ nữa mới cất cánh.

Cộng với thời gian bay. Trong vòng năm giờ, họ có thể trở về Giang Đô.

"Không cần phải mua vé máy bay!" Lâm Hiên trầm giọng nói.

"Không mua vé máy bay, không phải ngươi cũng muốn chạy về đó chứ?" Xích Tâm thuận miệng nói một câu.

"Đúng vậy!" Lâm Hiên trả lời.

"Nhưng mà, chạy trở về cũng phải mất mười giờ đấy!" Xích Tâm đã tự mình đo khoảng cách từ Đế Kinh đến Giang Đô.

Hơn nữa, cô gần như chỉ chạy một đường thẳng.

"Cô muốn tự mình trở về hay trở về cùng tôi?" Lâm Hiên không có nói gì thêm mà nghiêng đầu hỏi.

"Ta, ta đương nhiên là trở về cùng ngươi!" Xích Tâm nói.

Xích Tâm vừa mới nói xong, Lâm Hiên đã trực tiếp ôm ngang người nàng.

Sau một giây, Lâm Hiên đã chạy như bay.

Hắn bước ra một bước, thân thể bay ra ngoài mấy trăm thước mới rơi xuống đất.

Trong nháy mắt Xích Tâm cảm giác mình giống như đang bay lên.

Bên tai là tiếng gió cuồng cuộn.

Thổi cho nàng không thể mở mắt.

Nhưng rất nhanh Xích Tâm đã cảm giác được mình bị một cỗ khí vô hình bao vây, cuồng phong đã biến mất không thấy đâu nữa.

Xích Tâm nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Hiên.

Lúc này Lâm Hiên không biểu lộ gì. Ánh mắt của hắn tựa hồ cũng rất bình tĩnh.

Nhưng Xích Tâm cảm giác tựa hồ có một con mãnh thú hồng hoang đang ẩn giấu trong sự bình tĩnh kia.

Nó... Sắp thức tỉnh!

"Chỉ đường cho tôi!" Tiếng của Lâm Hiên vang lên.

"Đi thẳng về phía nam là được."

Ba giờ sau, Lâm Hiên và Xích Tâm đã trở về Giang Đô.

Xích Tâm quả thực không thể tin được.

Trong vòng ba giờ Lâm Hiên đã chạy xong quãng đường mà cô cần chạy mười mấy tiếng đồng hồ!

Hơn nữa, còn ôm theo cô!

Hai người đi tới khách sạn Âu Dương Băng Tình ở.

Lôi Viêm đã rời đi.

Khách sạn, cũng biến thành đống đổ nát.

Đội trưởng Long tổ và mọi người trong phòng tuần tra cũng đã tới.

"Tất cả mọi người đều đã được cứu ra chưa?" Đội trưởng Long Thu Vũ trầm giọng hỏi.

"Hồi đội trưởng, đã dò xét cả tòa nhà, không có dấu hiệu sinh mệnh, thi thể cũng đều đã được chuyển ra ngoài."

Long Thu Vũ nhẹ nhàng thở dài.

Nhưng trên mặt nàng, lại là tràn đầy sự nặng nề.

Mặc dù, việc giải cứu đã kết thúc.

Nhưng thiệt hại trong vụ việc này đã lên tới 90%.

Vào lúc đó có hơn một trăm người trong khách sạn.

Chỉ có hơn mười người được cứu ra.

Tất cả những người khác đã trở thành xác chết.

Long Thu Vũ muốn điều tra hung thủ. Nhưng lại nhận được thông báo của cấp trên, bảo cô ấy không cần điều tra.

Lấy cấp bậc Long Thu Vũ, nàng đương nhiên biết đây là do Ẩn tộc làm.

Nàng vô cùng phẫn nộ, dựa vào đâu Ẩn tộc lại có thể tùy ý giết người thường như thế?

Mà những sĩ quan tuần tra kia lại lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Tại sao tòa nhà đang yên đang lành lại đột nhiên sụp đổ?

Theo các nhân chứng, đó là do một nam nhân tung một đòn bằng ngón tay khiến cho tòa nhà sụp đổ.

Làm thế nào chuyện này có thể xảy ra được!

Dựa trên hiểu biết từ trước tới giờ, họ hoàn toàn không thể tin tưởng kết quả này, sao có thể do một người đàn ông búng một ngón tay.

"Lôi Viêm!"

Biết được Âu Dương Băng Tình đã bị mang đi. Lâm Hiên rống giận một tiếng.

Ầm ầm!

Sóng âm thanh khuấy động.

Sau một khắc, tòa nhà đã trở thành phế tích ngay lập tức hóa thành bột mịn!
Chương 238 Thẩm Ngạo Tuyết được cầu hôn

Lúc này, những người kia còn đang thảo luận làm sao có thể dùng một ngón tay làm sụp đổ cả căn khách sạn này.

Nhưong gờ thì…

Cuối cùng các chiến sĩ Long Tổ đã biết được tại sao, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.

Vừa rồi, có người mới rống nát một tòa nhà?

"Lâm Hiên, anh làm gì vậy?" Long Thu Vũ phản ứng trước.

Cũng may, vừa rồi trong lầu đã không còn người sống sót, thi thể của những người chết cũng được nâng ra ngoài.

Lâm Hiên trực tiếp đi tới trước mặt Long Thu Vũ, lớn tiếng hỏi: "Nói cho tôi biết, làm thế nào mới có thể tìm được Lôi tộc!"

"Ý anh là... Ẩn tộc?" Long Thu Vũ trầm giọng hỏi.

Với tư cách là đội trưởng Long Tổ, nàng biết quan hệ giữa Lâm Hiên và Âu Dương Băng Tình.

"Đúng vậy!"

Long Thu Vũ lắc đầu, nói: "Nếu nó đã gọi là Ẩn tộc, vậy thì người thế tục chúng ta không thể dễ dàng biết được. Nó có thể ẩn sâu trong núi lớn không có người, nó cũng có thể ở trong thành thị này, chỉ có bản thân Ẩn tộc mới biết được tin tức của Ẩn tộc!"

Nghe Long Thu Vũ nói xong, Lâm Hiên nắm chặt tay.

Thật ra hắn cũng biết người thế tục không thể tiếp xúc được với người của Ẩn tộc.

Tựa như khi hắn điều tra gia tộc họ Đế lúc trước vậy.

Trong thế tục, không có gia tộc họ Đế.

Sau này, hắn biết được Ẩn tộc bèn muốn điều tra xem Đế tộc có tồn tại trong Ẩn tộc hay không.

Đáng tiếc dù là Hồng Diệp hay Sở Thiền Hoàng. Tất cả đều bất lực.

Ẩn tộc có thể dễ dàng tra xét thông tin thế tục.

Nhưng thế tục lại hầu như không có khả năng tra được tin tức của Ẩn tộc.

Cho dù chỉ là muốn điều tra xem có dòng họ kia tồn tại hay không, cũng đã khó như lên trời.

"Tuy nhiên, ba ngày sau là ngày Ẩn tộc lựa chọn thiên tài, khi đó, ngươi có thể nhìn thấy Ẩn tộc." Long Thu Vũ đột nhiên nói.

"Ồ? Nó ở đâu? "Lâm Hiên nghe vậy sáng mắt lên.

"Kỳ Châu!"

"Lôi tộc cũng sẽ tham gia ư?" Lâm Hiên hỏi.

"Không rõ ràng lắm. Chúng ta chỉ nhận được thông báo Ẩn tộc sẽ cử hành đại hội tuyển chọn thiên tài vào ba ngày sau, nói chúng ta thông tri cho tất cả thiên tài Long quốc." Long Thu Vũ lắc đầu nói.

Lâm Hiên xoay người rời đi.

Cho dù Lôi tộc không tham gia, chỉ cần có thể nhìn thấy người của Ẩn tộc, như vậy khoảng cách hắn giữa hắn và Lôi tộc cũng không còn xa.

Đương nhiên, trong khoảng thời gian này hắn cũng sẽ không nhàn rỗi, hắn thông báo cho Sở Thiền Hoàng, để Sở Thiền Hoàng điều tra tin tức liên quan đến Ẩn tộc.

Hắn ta không muốn chờ đợi dù một phút.

Nhưng nếu không tra được, cũng chỉ có thể chờ hội tuyển chọn của Ẩn tộc ba ngày sau.

Tuy rằng, Lâm Hiên cũng không hiểu biết nhiều về Ẩn tộc.

Nhưng thông qua phong cách làm việc của Lôi Viêm có thể biết được Ẩn tộc là như thế nào.

Những Ẩn tộc này, căn bản cũng không có xem người thế tục là con người.

Bọn họ muốn giết thì giết, muốn cướp thì cướp.

Võ giả thế tục chỉ dám giận, không dám nói gì đến bọn Ẩn tộc này.

Không có biện pháp nào, võ lực chênh lệch quá lớn.

Ngay cả vương quyền ở thế tục, cũng rất kiêng kỵ Ẩn tộc.

"Chúng ta về nhà trước!" Lâm Hiên chuẩn bị về đế phủ trước.

Đúng lúc này, một chiếc xe tải chạy tới.

Trên xe tải sơn dòng chữ Thầm Ngạo Tuyết.

Xe tải mở ra, trong xe lại chứa đầy hoa hồng.

Một người đàn ông đẹp trai quỳ xuống đất.

Trên tay cầm một viên kim cương hồng ước chừng tám carat, đưa tới trước mặt một nữ nhân tuyệt sắc khuynh thành.

"Oa, là công tử Vương, Vương Thông, hình như hắn muốn thổ lộ tình cảm với Thẩm Ngạo Tuyết?"

"Ngạo Tuyết, làm bạn gái ta có được không? Vương Thông kích động nói với mỹ nhân tuyệt sắc trước mặt.

Vương Thông này là phú nhị đại nổi danh ở Long quốc. Thay đổi bạn gái giống như thay quần áo.

Hắn vốn không sinh sống ở Giang Đô, nhưng trong một lần đến Giang Đô chơi đùa cách đây không lâu đã nhìn thấy Thẩm Ngạo Tuyết.

Liền như trúng tiếng sét ái tình.

Hắn chia tay bạn gái người mẫu non nớt của mình ngay tại chỗ, hơn nữa còn lập tức theo đuổi Thẩm Ngạo Tuyết.

Nhưng không nghĩ tới, năng lực tiền bạc luôn luôn hiệu nghiệm của hắn vậy mà không dùng được trong lần này.

Những nữ nhân khác biết được thân phận của Vương Thông hắn đều hận không thể nhào tới.

Nhưng Thẩm Ngạo Tuyết này vậy mà lại khinh thường hắn. Còn nói nàng đã yêu thích người khác.

Chuyện này khiến cho công tử Vương rất thất vọng.

Nhưng hắn cũng không có từ bỏ, chỉ cần có cơ hội sẽ biểu đạt tình cảm với Thẩm Ngạo Tuyết.

Hôm nay, hắn kéo theo một chiếc xe tải hoa hồng. Ngoài ra còn có một viên kim cương tám carat.

Hắn cũng không tin trên thế giới này còn có nữ nhân mà hắn không theo đuổi được?

Nếu thật sự có nữ nhân hắn đều không theo đuổi được, như vậy những người khác cũng không có khả năng theo đuổi nữ nhân này.

"Vương Thông, ngươi có thấy phiền không? Ta nói ta có người ta thích rồi!" Thẩm Ngạo Tuyết mất kiên nhẫn nói.

Ánh mắt của nàng tựa hồ đang tìm kiếm gì đó.

"Ngạo Tuyết, ta biết ngươi nhất định là để ý ta có rất nhiều bạn gái. Nhưng xin ngươi tin tưởng, ta chỉ chơi đùa với các nàng, chỉ có ngươi là nữ nhân ta thật sự muốn cưới!" Vương Thông chân thành nói.

Nhìn ra được, lần này Vương Thông là thật lòng.

Dù sao, trước đây cũng thường xuyên truyền ra chuyện quay phim với nữ minh tinh nào đó.

Nhưng công tử Vương chưa bao giờ công khai cầu hôn bất kỳ một người phụ nữ nào.

"Ta quan tâm ngươi có mấy người bạn gái làm gì? Ngươi muốn cưới ta, nhưng ta không muốn gả cho ngươi, tránh đi. Đừng làm chậm trễ chuyện của ta!" Ngay cả nhìn Thẩm Ngạo Tuyết cũng không thèm liếc mắt nhìn Vương Thông một cái.

Thái độ của Thẩm Ngạo Tuyết khiến Vương Thông cũng rất phẫn nộ.

Hắn đã theo đuổi Thẩm Ngạo Tuyết ba ngày rồi.

Trong quá khứ, ông đây theo đuổi một người phụ nữ chỉ cần ba giây. Không, ba giây quá nhiều.

Hắn chỉ cần nói hắn tên là Vương Thông là được.

Đây là lần đầu tiên có một nữ nhân hắn theo đuổi ba ngày vậy mà còn không theo đuổi được.

Nào có lý này.

Chẳng lẽ, trên thế giới này còn có nam nhân ưu tú hơn Vương Thông hắn?

Lúc này, Thẩm Ngạo Tuyết đột nhiên nhìn thấy một bóng người.

Trên khuôn mặt xinh đẹp lập tức hiện lên vẻ vui mừng.

Cô định chạy tới theo bản năng, nhưng lại bị Vương Thông bắt chân lại.

Chỉ thấy, Vương Thông vậy mà quỳ gối trước mặt Thẩm Ngạo Tuyết.

"Ngạo Tuyết, chỉ cần nàng đồng ý làm bạn gái của ta, ta sẽ cho nàng tận hưởng vinh quang và giàu có, sau này chỉ có nàng bắt nạt người khác, không ai dám bắt nạt nàng!" Vương Thông hèn mọn nói.

Một màn này, khiến cho tất cả mọi người trợn to hai mắt.

Không nghĩ tới, công tử Vương thay bạn gái như quần áo cũng có một mặt như chó liếm thế này.

"Ngươi thích giày của ta đúng không, vậy ngươi cứ cầm đi!" Thẩm Ngạo Tuyết muốn đi, nhưng bị Vương Thông nắm chân.

Cô dứt khoát cởi giày cao gót ra, chạy đi bằng chân trần.

Vương Thông nhận được một đôi giày cao gót được nữ thần dùng qua. Lập tức ôm nó vào trong ngực, vẻ mặt say sưa.

Giống như nó là bảo vật hiếm có.

Đây chính là sức ảnh hưởng của Thẩm Ngạo Tuyết.

"Nữ thần vậy mà cự tuyệt công tử Vương, quá ngầu rồi!"

"Nữ thần tuyệt vời, ngàn vạn lần không thể bị tiền tài che mắt!"

"..."

Tuy rằng cách đây không lâu có rất nhiều lời đồn không có lợi cho Thẩm Ngạo Tuyết được truyền ra.

Nhưng lúc này nhìn thấy Thẩm Ngạo Tuyết cự tuyệt phú nhị đại số một Long quốc như Vương Thông, rất nhiều người đều vô cùng hưng phấn.

Dù sao, cả Long quốc có mấy nữ nhân có dũng khí cự tuyệt Vương Thông chứ?

"Mẹ nó, ngay cả Vương Thông cũng cự tuyệt, thật không biết còn có ai có thể bắt được trái tim của nữ thần Ngạo Tuyết đây?"

Ngay trong lúc mọi người nghi hoặc, Thẩm Ngạo Tuyết đã chạy đến trước mặt một nam nhân.
Chương 239 Cứ hận đi

"Lâm Hiên, thật sự là anh!" Thẩm Ngạo Tuyết vui mừng.

Nàng dĩ nhiên cũng biết chuyện giữa Lâm Hiên và Âu Dương Băng Tình.

Ngày hôm qua, nàng nghe nói Âu Dương Băng Tình xảy ra chuyện, nàng đoán Lâm Hiên nhất định sẽ đến, cho nên vẫn chờ hắn ở đây.

Không nghĩ tới, thật sự chờ được Lâm Hiên.

Giữa Âu Dương Băng Tình và Lâm Hiên có quan hệ không rõ ràng. Âu Dương Băng Tình bị bắt đi, hiển nhiên Thẩm Ngạo Tuyết sẽ thấy cao hứng. Nói không chừng, nàng sẽ có cơ hội!

Giờ khắc này, ánh mắt của người qua đường đều rơi xuống trên người Lâm Hiên.

Nhao nhao muốn biết rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy mà có thể làm cho Thẩm Ngạo Tuyết cự tuyệt Vương Thông.

"Đó hình như là Lâm Hiên - chồng cũ của Thẩm Ngạo Tuyết!"

Có người nhận ra Lâm Hiên.

"Là con rể phế vật của gia tộc họ Thẩm ư?"

"Còn con rể phế vật cái gì, chẳng lẽ ngươi không biết gần đây hắn đã làm gì sao?"

"Cho dù hắn làm trời sập xuống, còn có thể so sánh với phú nhị đại siêu cấp như công tử Vương ư?"

"..."

Biết được người đàn ông trước mặt Thẩm Ngạo Tuyết là ai, tâm tình buôn dưa lê nhiều chuyện của đám người càng tăng cao.

"Hiện tại tâm trạng tôi không tốt, đừng chọc đến tôi!" Nhìn thấy Thẩm Ngạo Tuyết, Lâm Hiên lạnh mặt nói.

Hiện tại, hắn căn bản không muốn để ý tới Thẩm Ngạo Tuyết.

Thậm chí, ngay cả ý muốn tát cô cũng không có.

"Tâm tình anh không tốt, vậy càng nên tìm em nha!" Thẩm Ngạo Tuyết lại vô cùng vui vẻ.

"Tại sao tôi phải tìm cô?" Lâm Hiên trầm giọng nói.

"Lâm Hiên, em biết Âu Dương Băng Tình bị người của Ẩn tộc bắt đi. Bây giờ anh khẳng định rất tức giận, rất phẫn nộ. Nhưng Ẩn tộc không phải thế lực mà anh có thể trêu chọc, không có Âu Dương Băng Tình thì anh ngươi còn có em nha. Chuyện nàng ta làm được, em cũng có thể làm!"

Không nghĩ tới, Thẩm Ngạo Tuyết còn biết sự tồn tại của Ẩn tộc.

Trước đây Thẩm Ngạo Tuyết không biết. Nhưng từ sau khi Lâm Hiên nghịch thiên trở về. Cô ta đã bắt đầu nghiên cứu và điều tra.

Hiện tại Thẩm Ngạo Tuyết cũng biết được sự tồn tại của Ẩn tộc bên trên võ giả thế tục.

Bọn họ mới là võ lực đỉnh phong chân chính.

Chỉ là bọn họ bình thường sẽ không tiếp xúc với thế tục mà thôi.

Nghe được Thẩm Ngạo Tuyết đề cập đến Âu Dương Băng Tình, Lâm Hiên ngay lập tức nổi giận.

Nhưng hắn vốn cũng không muốn đánh Thẩm Ngạo Tuyết.

"Thẩm Ngạo Tuyết, cô tốt nhất câm miệng lại, nếu không, tôi không dám cam đoan có thể khống chế được mình!" Lâm Hiên lạnh lùng nói.

"Tại sao phải khống chế? Lâm Hiên, không phải em đã nói rồi sao? Nếu anh không hạnh phúc, anh có thể đến tìm em bất cứ lúc nào. Anh muốn đánh em, muốn làm bất cứ điều gì với em cũng được!”

“Nào, lại đây trút giận đi, anh không nên tức giận như vậy!" Thẩm Ngạo Tuyết đi tới trước mặt Lâm Hiên, kề sát mặt vào.

Lúc này, quần chúng vây cách tương đối xa, cũng không thể nghe được nội dung cụ thể hai người nói chuyện.

Nhưng nhìn thấy tư thế của nữ thần.

Hiển nhiên là muốn Lâm Hiên hôn nàng rồi!

"Má, thật sự hâm mộ chết đi được! Đó là Thẩm Ngạo Tuyết đó! Người phụ nữ đẹp nhất ở Giang Đô của chúng ta đó!"

"Ước gì có thể để cho ta hôn một cái, không cần hôn mặt, chân cũng được!"

"Cắt! Coi như là chân, cũng không tới phiên ngươi đâu!"

"..."

Mọi người tham lam nhìn lướt qua thân hình hoàn mỹ kia.

Dáng người Thẩm Ngạo Tuyết thuộc loại đẹp không tì vết.

Mỗi một bộ phận trên thân thể đều có thể đạt tới chín chấm năm điểm.

Giá trị nhan sắc cũng vượt quá 9,5 điểm.

Tổng hợp lại, hẳn là có thể đạt tới chín chấm tám điểm!

Dù sao, bất kỳ nữ nhân nào cũng không có khả năng hoàn mỹ 100%.

Trên thân thể sẽ có chút khuyết điểm nhỏ hoặc nhiều hoặc ít, nhưng Thẩm Ngạo Tuyết thì không!

Khuôn mặt của cô là tuyệt vời, như thể được vẽ bởi họa sĩ vĩ đại nhất.

Rất nhiều người chỉ nhìn thấy Thẩm Ngạo Tuyết trên TV hoặc trên áp phích.

Gia tộc họ Thẩm có Thẩm Ngạo Tuyết thì tiết kiệm được tiền mời minh tinh phát ngôn.

Bản thân cô có thể làm người phát ngôn của gia tộc họ Thẩm. Thậm chí, hiệu quả còn tốt hơn minh tinh rất nhiều.

Từ sau khi Lâm Hiên từ bỏ chèn ép, gia tộc họ Thẩm một lần nữa bay lên trời, hiện tại có xu hướng tiến lên gia s trị hai trăm tỷ.

Đây là Thẩm Ngạo Tuyết, nữ nhân làm cho toàn bộ nam nhân Giang Đô phải điên cuồng!

Mà Thẩm Ngạo Tuyết ở ngoài đời càng đẹp đến mức khiến cho người ta kinh tâm động phách, cho dù chỉ là liếc mắt một cái từ xa cũng sẽ cảm giác vô cùng rung động.

Nữ nhân như vậy, đừng nói nàng chỉ là muốn thận, dù nàng muốn tim cũng phải móc ra đưa cho nàng!

"Mau hôn đi, hôn đi!"

Lâm Hiên vẫn không nhúc nhích, quần chúng ăn dưa đã sắp không đợi được.

Thậm chí hận không thể đi lên giúp Lâm Hiên hôn Thẩm Ngạo Tuyết một cái.

Thẩm Ngạo Tuyết ngửa mặt lên, nhan sắc tuyệt mỹ ngay trước mặt Lâm Hiên. Chờ đợi Lâm Hiên.

Một lát sau, Thẩm Ngạo Tuyết mở mắt, nghi hoặc nhìn Lâm Hiên nói: "Lâm Hiên, sao vậy? Có phải anh không nỡ đánh em không? Anh yêu em, phải không?"

"Thẩm Ngạo Tuyết, cô đừng tự mình đa tình, tôi chưa từng yêu cô!" Lâm Hiên lạnh lùng trả lời.

“Không có khả năng! Lâm Hiên, em tận mắt nhìn thấy anh ôm y phục của em vừa cởi ra ngửi rất lâu. Còn có, lúc em say, anh ngồi ở bên giường, nhìn em một đêm. Anh không thể nào không thích em.”

“Anh biết gì không? Anh là đồ ngốc, khi đó nếu anh thật sự muốn làm gì, em cũng sẽ không phản kháng. Nếu anh thật sự trở thành người đàn ông của em, có lẽ em cũng đã không nghe lời Đế gia…” Thẩm Ngạo Tuyết cắn môi nói.

"Chuyện quá khứ, không cần nhắc lại, ân oán của tôi và cô đã thanh toán xong. Tôi không muốn có bất kỳ liên quan gì với cô nữa!" Vẻ mặt của Lâm Hiên vẫn lạnh như băng.

Hiển nhiên, hắn không có khả năng chấp nhận Thẩm Ngạo Tuyết một lần nữa.

Mặc dù khuôn mặt của nàng vẫn còn đẹp như trước.

Vóc dáng của nàng vẫn quyến rũ như xưa.

Nhưng chỉ cần nhìn thấy mặt nàng, Lâm Hiên sẽ nhớ tới cảnh trên vách núi ngày đó, nàng và Hồng Đào móc thận của hắn ra.

Hơn nữa tự tay đẩy hắn xuống vách núi!

"Lâm Hiên, em biết, anh còn hận. Hận em cướp thận của anh, hận em đẩy anh xuống vách núi. Nhưng mà anh có biết khi em đẩy anh xuống núi đã nói gì không?” Thẩm Ngạo Tuyết thâm tình nhìn Lâm Hiên.

“Em nói, nếu có kiếp sau, Thẩm Ngạo Tuyết em nguyện làm trâu làm ngựa bồi thường cho anh!”

“Bây giờ anh còn sống cũng tương đương với kiếp sau của chúng ta rồi. Lâm Hiên, để em bồi thường cho anh đi. Mặc kệ anh muốn em phải bồi thường như thế nào cũng được!”

"Chúng ta hãy tái hôn! Như vậy anh cũng không cần ngửi y phục của em nữa. Anh có thể ôm em, muốn ngửi như thế nào, thì ngửi như thế đó. Mặt của em anh muốn nhìn thế nào thì liền nhìn như thế đó. Thậm chí…” Thẩm Ngạo Tuyết nói đến đây, mặt có hơi đỏ lên.

Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới mình vậy mà có thể nói ra những lời như vậy.

Tuy nhiên, vì có thể quay lại với Lâm Hiên, Thẩm Ngạo Tuyết bất chấp tất cả.

"Đủ rồi, đừng nói nữa!" Lâm Hiên quát Thẩm Ngạo Tuyết dừng lại.

"Không, em cứ muốn nói, Lâm Hiên, không nên dối lòng, anh khẳng định vẫn còn thích em, cho dù có thích một tí thôi cũng được!"

"Nếu anh nhất định phải xóa sạch mọi quan hệ với em, vậy em thà rằng anh hận em.”

“Lâm Hiên, anh có biết vì sao lúc đó em không để Hồng Đào tiêm thuốc mê cho anh không? Thật ra bọn em ẫn có mang theo thuốc mê đó!”

“Sở dĩ không tiêm cho anh, là vì muốn anh phải chịu nhiều đau khổ. Anh chỉ là một thằng ngu, dựa vào đâu trở thành nam nhân của Thẩm Ngạo Tuyết đây?”
Chương 240 Đáng bị đánh

"Thẩm Ngạo Tuyết, cô có thôi đi không!"

Lời của Thẩm Ngạo Tuyết khiến cho sắc mặt của Lâm Hiên trở nên khó coi. Hắn nắm lấy cổ áo của Thẩm Ngạo Tuyết, kéo cô ả đến trước người mình.

Nhìn thấy một màn này, tất cả quần chúng vây xem đều trợn tròn mắt.

Sắp bắt đầu rồi!

Sắp bắt đầu rồi!

Lâm Hiên rốt cục sắp... Thẩm Ngạo Tuyết.

Về phần Vương Thông, hắn cũng choáng váng rồi.

Tại sao, tại sao?

Tại sao, tiền của hắn lại không có tác dụng?

"Lâm Hiên, anh hầu hạ em lâu như vậy, còn hiến thận cho em. Anh vì em trả giá nhiều như ậy, nhưng ngay cả thân thể em như thế nào cũng không bết. Chẳng lẽ, anh cam tâm sao?"

"Nếu anh là một thằng đàn ông, nhất định phải chà đạp người phụ nữ đó rồi!”

"Lâm Hiên, em biết anh thích Âu Dương Băng Tình, nhưng Âu Dương Băng Tình chỉ là gái gìa, nàng ta sao có thể so sánh với em!"

Rốt cục, lời nói của Thẩm Ngạo Tuyết đã thành công chọc giận Lâm Hiên.

Ba!

Lâm Hiên trực tiếp đánh một bạt tai vào trên gương mặt xinh đẹp của Thẩm Ngạo Tuyết.

Toàn trường nhìn thấy một màn này lập tức an tĩnh lại.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Không phải Lâm Hiên nên hôn Thẩm Ngạo Tuyết sao?

Sao lại thành tát Thẩm Ngạo Tuyết một cáirooiff?

Cái tát này của Lâm Hiên cũng không nhẹ, trực tiếp khiến cho khóe miệng của Thẩm Ngạo Tuyết chảy máu.

Nhưng Thẩm Ngạo Tuyết lại nở nụ cười, nói: "Đúng, Lâm Hiên, đúng là như vậy, phát tiết ra, trong lòng anh sẽ không còn thống khổ nữa!"

Ba!

Ba!

Ba!

Lâm Hiên tát Thẩm Ngạo Tuyết mấy cái liên tục.

Kỳ thật, lần này hắn cũng không muốn đánh Thẩm Ngạo Tuyết. Mặc dù cảm giác đó rất sảng khoái. Nhưng hắn ta không phải là một kẻ biến thái.

Tuy nhiên Thẩm Ngạo Tuyết này tự mình muốn ăn đòn.

Vậy Lâm Hiên còn khách khí làm gì?

Chưa kể.

Sau khi đánh Thẩm Ngạo Tuyết vài bạt tai, Lâm Hiên cũng giảm bớt không ít tắc nghẽn trong lòng.

Mà vẻ mặt của quần chúng vây xem đơ cả ra.

Không phải đang nói chuyện thân mật sao? Sao lại biến thành tán bốp bốp rồi?

"Cầm thú, dám đánh nữ thần của ta!"

"Tuy nhiên, bộ dáng này… thật sảng khoái, cũng muốn đi lên đánh hai cái quá!"

"..."

Ba!

Một bạt tai cuối cùng, Lâm Hiên trực tiếp đánh Thẩm Ngạo Tuyết ngã xuống đất.

Vương Thông nhìn thấy một màn này ánh mắt nhất thời sáng lên.

Vốn tưởng rằng sau khi Thẩm Ngạo Tuyết cự tuyệt hắn, hắn sẽ hoàn toàn không còn hy vọng.

Lại không nghĩ tới nam nhân Thẩm Ngạo Tuyết thích lại đánh Thẩm Ngạo Tuyết.

Chỉ cần hắn giúp Thẩm Ngạo Tuyết xả giận, nói không chừng Thẩm Ngạo Tuyết sẽ cảm kích hắn, sau đó, thích hắn?

Công tử Vương hưng phấn chạy tới.

Dù sao, bất luận nữ nhân nào cũng không có khả năng thích bị người ta đánh. Hơn nữa, còn ở trước mặt nhiều người như vậy.

"Ngạo Tuyết, ngươi không sao chứ!" Vương Thông chạy đến trước mặt Thẩm Ngạo Tuyết muốn đỡ Thẩm Ngạo Tuyết dậy.

"Cút đi, ta không cần ngươi đỡ!" Thẩm Ngạo Tuyết trực tiếp mắng.

Mắng Vương Thông xong, Thẩm Ngạo Tuyết tỏ vẻ đáng thương nói với Lâm Hiên: "Lâm Hiên, anh đỡ em dậy đi!"

Vương Thông cảm thấy đầu óc mình ngừng hoạt động rồi.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Lúc này, Thẩm Ngạo Tuyết không phải nên hận Lâm Hiên đến chết sao?

Vậy mà còn muốn Lâm Hiên đỡ dậy?

"Tự mình đứng lên!" Lâm Hiên cũng chỉ thản nhiên trả lời.

"Không, em muốn anh đỡ!" Thẩm Ngạo Tuyết làm nũng.

"Tôi không đỡ!"

"Anh không đỡ, em sẽ không đứng lên!" Thẩm Ngạo Tuyết làm bộ nằm trên mặt đất.

"Tùy cô!" Lâm Hiên xoay người rời đi.

Dù sao, cơn giận của hắn cũng đã tiêu tan không ít sau mấy cái tát vừa rồi.

"Lâm Hiên, nếu anh không đỡ em đứng dậy, em sẽ nằm ở đây!" Thẩm Ngạo Tuyết giận dỗi nói.

Lâm Hiên rời đi cũng không quay đầu lại.

Thời gian trôi qua hồi lâu, Lâm Hiên cũng không có quay lại.

Lúc này Thẩm Ngạo Tuyết mới đứng lên, nhìn một chút, phát hiện Lâm Hiên sớm đã biến mất.

"Lâm Hiên, anh là một tên khốn kiếp!" Thẩm Ngạo Tuyết giận dỗi dậm chân.

"Ngạo Tuyết, chỉ cần ngươi nói một câu, ta lập tức gọi người tới, đánh phế tên khốn kia!" Vương Thông còn muốn giãy dụa lần cuối cùng lấy lòng nữ thần.

"Được, ngươi đi đi, nếu ngươi có thể đánh phế hắn, ta sẽ ở bên ngươi!" Thẩm Ngạo Tuyết hừ lạnh nói một câu.

Nghe Thẩm Ngạo Tuyết nói thế, Vương Thông lập tức cảm thấy trời quang mây tạnh, công tử Vương hắn lại có hy vọng rồi!

Chuyện đánh phế một người với công tử Vương hắn là chuyện quá đơn giản!

Lúc này, công tử Vương lập tức lấy điện thoại ra, muốn vận dụng quan hệ của mình giải quyết Lâm Hiên.

Nữ thần hắn theo đuổi không được, vậy mà quỳ trước một nam nhân. Hơn nữa nam nhân kia còn không thèm để ý nàng.

Làm sao có thể như vậy được!

Nhất định phải chôn tên Lâm Hiên này vào xi măng, sau đó dìm xuống sông Giang Đô mới hả giận!

"Anh Thông, anh nói lại một chút, người anh muốn chém tên là gì?"

"Hình như là Lâm Hiên!"

"Anh Thông, tín hiệu của tôi không tốt lắm. Chờ tín hiệu của tôi tốt rồi sẽ lại liên hệ với anh!"

Nói xong, đối phương lập tức cúp điện thoại.

Vương Thông nghi hoặc.

Tên Tiểu Cao này là có chuyện gì vậy?

Bảo hắn chém người, còn tránh né như vậy, không phải hắn tự xưng mình là vương của thế lực ngầm Đế Kinh sao?

"Anh Cường, tín hiệu của chúng ta không tốt sao?" Trong một câu lạc bộ cao cấp ở Đế Kinh, tiểu đệ khó hiểu nhìn lão đại của mình.

"Mẹ nó ngươi không nghe thấy hắn muốn chém ai sao? Lâm Hiên đấy!" Hắn chửi bới.

"Không phải... Là Lâm Hiên bắt trói cựu đại thần nghị chính Ngao Thịnh đó chứ?" Tên tiểu đệ nuốt nước bọt.

"Mặc kệ hắn có phải hay không, miễn là họ Lâm thì đừng chọc vào!"

Đùa sao?

Vương Thông rất giàu có. Nhưng hắn ta có thể giàu bằng Ngao Thịnh không?

Ngay cả Ngao Thịnh cũng bị diệt. Đám bọn họ cũng không muốn chết.



Lâm Hiên mang theo Xích Tâm trở lại Đế phủ.

Hoàn cảnh Đế phủ vẫn giống như lúc trước.

Hai thiên thần xinh đẹp vẫn đang đi tuần tra thường xuyên.

Bởi vì các nàng có thể bay, bất luận kẻ nào có âm mưu không sạch sẽ với đế phủ cũng sẽ bị các nàng phát hiện.

"Đây là nhà của ngươi?" Xích Tâm là lần đầu tiên đến Đế Phủ. Khi nhìn thấy kiến trúc của Đế phủ lập tức bị sợ ngây người.

Nàng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, tất cả những kiến trúc này đều làm từ vàng.

Quá hào nhoáng rồi!

"Lâm thiếu, chào mừng ngài trở lại!" Hồng Diệp mặc sườn xám đi tới, cung kính cúi chào Lâm Hiên.

"Cô ấy là?" Xích Tâm nhìn về phía Hồng Diệp.

"Quản gia của tôi." Lâm Hiên trả lời.

Xích tâm bĩu môi.

Nàng không phải là kẻ ngốc, quản gia gì chứ, đó không phải là nha hoàn thiếp thân của hắn sao.

Nàng rất đẹp, vóc dáng còn tốt như vậy. Hơn nữa, nào có quản gia mặc sườn xám? Vừa nhìn đã không có ấn tượng tốt.

Trong lòng Xích Tâm, Lâm Hiên là nam nhân của Âu Dương Băng Tình.

Hiện tại nhìn thấy quản gia của Lâm Hiên xinh đẹp như vậy, hiển nhiên trong lòng sẽ khó chịu.

"Mọi chuyện trong nhà có ổn không?"

"Đều rất tốt." Hồng Diệp dịu dàng gật đầu.

Nếu như chỉ nhìn bề ngoài, hoàn toàn nhìn không thể ra nàng chính là La Sát giết người như ma, tiếng tăm vang dội.

"Lâm Hiên, ngươi lại đây một chút!" Lúc này, Tây Môn Vô Song đột nhiên đi tới, nói với Lâm Hiên.

"Đây là ai nữa?" Trong mắt Xích Tâm lộ ra sự cảnh giác.

"À, nàng là người hầu của Đế phủ!" Lâm Hiên trả lời.

Khóe miệng của Xích Tâm giật giật, vẻ mặt kia như đang nói: ‘Ngươi coi ta là kẻ ngốc à?’
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom