-
Chương 231-235
Chương 231 Thay cha Kim Linh Khê bình đảo
Máu dị thú quá trân quý!
"Không sao, cái này chỗ của ta có rất nhiều." Lâm Hiên thản nhiên nói.
Dù sao, đây là máu của chính hắn nha.
Đối với người khác mà nói, lấy được máu của dị thú khó như lên trời.
Nhưng đối với hắn trên lý thuyết là muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Đương nhiên, một lần không thể lấy quá nhiều, nếu không cũng phải trả giá.
Mặc dù Lâm Hiên đã đem năm đại nội cao thủ coi như bạn bè. Nhưng hắn cũng không nói máu này là máu của hắn. Chỉ nói là tình cờ có được.
Dù sao, lòng phòng người là không thể không có.
Nghe xong lời của Lâm Hiên, năm người càng là một trận da mặt co giật.
Tên này, không phải là trực tiếp làm thịt một con dị thú chứ?
Đồ chơi dị thú này, cho dù là đại nội cao thủ, cũng chỉ là nghe nói, cũng chưa từng thấy qua.
Không thể không nói vận khí của Lâm Hiên thật quá tốt.
Hơn nữa, cho dù là đại nội cao thủ thật sự gặp phải dị thú. Hết chín mươi phần trăm kết quả cũng là bị dị thú giết chết.
Nếu Lâm Hiên đã nói như vậy, bọn họ sẽ không khách khí tiếp nhận.
Lâm Hiên đem máu của mình giao cho năm vị đại nội cao thủ. Đó là bởi vì, hắn cần bọn họ bảo vệ sư tỷ của hắn. Tu vi của bọn họ càng mạnh, Long Ý sư tỷ lại càng an toàn.
Trải qua sự kiện lần này, Lâm Hiên mới hiểu được, làm nữ hoàng cũng không phải dễ chịu gì. Hơn nữa còn phải chịu nhiều nguy hiểm hơn. Hắn lại không có khả năng lúc nào cũng ở bên cạnh Long Ý.
“Ta nghe nói, cho dù là dị thú thấp nhất, luyện hóa máu của nó cũng có thể đột phá bình cảnh. Lâm tiểu hữu, không biết đây là loại máu dị thú gì vậy?" Lão tổ Sát tộc nhịn không được hỏi.
"Cái này, ta cũng không biết, đây là sư phụ ta đưa cho ta." Lâm Hiên cũng không có tiết lộ cụ thể.
Có cái gọi là thất phu vô tội.
Kỳ Lân đã không thể dùng dị thú để hình dung nữa rồi.
Đó là thượng cổ thần thú!
Cho dù là Ẩn tộc, biết chỗ nào có Kỳ Lân, bọn họ cũng không dám đánh chủ ý với Kỳ Lân.
Nhưng nếu là máu Kỳ Lân thì khác.
Một khi tin tức tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ sẽ khiến cho Ẩn tộc rung chuyển.
“Là lão phu đường đột rồi!” Lão tổ Sát tộc lúc này mới phản ứng lại.
"Đại ân đại đức của Lâm tiểu hữu, chúng ta vĩnh viễn không quên. Từ nay về sau, chuyện của Lâm tiểu hữu, chính là chuyện của ta!" Lão tổ Sát tộc khom người hành lễ với Lâm Hiên.
“Tính cả ta vào nữa!” Các đại nội cao thủ khác cũng đều nói.
Nghe mọi người nói xong, Lâm Hiên sờ sờ cằm: “Nếu nói như vậy, ta thật đúng là có một chuyện muốn phiền các ngươi!”
“Tiểu hữu mời nói!”
Lúc này, cho dù Lâm Hiên bảo bọn họ hái sao trên trời, bọn họ cũng sẽ không cự tuyệt.
"Ta muốn thả tự do cho một tội nhân bị kết án tù chung thân vì phản loạn." Lâm Hiên trầm giọng nói.
Hắn đương nhiên sẽ không quên mục đích quan trọng nhất của hắn khi đến hoàng cung.
Chính là giúp phụ thân Kim Linh Khê được xá tội!
Nếu hắn đã nói thì nhất định phải làm được.
“Lâm tiểu hữu nói chính là phụ thân của Kim Châu chủ, Kim Hướng Thiên?” Thiết Mộc Duẫn hỏi.
"Đúng vậy." Lâm Hiên gật gật đầu.
Thấy mọi người không có phản ứng, Lâm Hiên trực tiếp nói:
“Nếu mà mấy vị làm không được thì thôi, ta đi tìm nữ hoàng cũng được.”
“Không, không, không. Lâm tiểu hữu, ngươi hiểu lầm rồi, không phải chúng ta làm không được. Mà là, chúng ta không nghĩ tới, yêu cầu của ngươi lại đơn giản như vậy!” Mấy vị đại nội cao thủ vội vàng nói.
Đối với Kim Linh Khê, việc thả tự do cho cha cô là khó như lên trời.
Nhưng đối với mấy vị đại nội cao thủ mà nói, quả thực dễ như trở bàn tay.
Dù sao, bọn họ chính là người có cả quyền không cần quỳ trong triều nha.
Thậm chí, địa vị của mỗi người bọn họ đều vượt qua Thư Thành Vũ!
"Điều ta cần không chỉ là thả Kim Hướng Thiên ra, mà còn phải giúp hắn lật lại bản án!” Lâm Hiên nghe vậy liền đáp.
"Cái này..." Nghe Lâm Hiên nói xong, mấy người lại trở nên khó xử.
“Thế nào? Không làm được?” Lâm Hiên nhướng mày.
“Không phải là không làm được. Mà tiểu hữu ngươi phải hiểu rõ, nếu muốn chúng ta thả Kim Hướng Thiên ra thì cực kỳ dễ dàng.”
“Nhưng một khi bình phản, nếu lỡ như kết quả cuối cùng là xác định hắn có tội. Đến lúc đó muốn thả hắn ra thì rất khó khăn.” Lão tổ Sát tộc trầm giọng nói.
Cái gọi là bình phản, đó chính là đem vụ án lấy ra xét xử lại, hơn nữa là chiêu cáo thiên hạ.
Vụ án của Kim Hướng Thiên đã trôi qua hơn mười năm. Mọi người đã quên mất từ lâu.
Nếu lấy ra xét xử lần nữa. Cuối cùng thẩm tra ra Kim Hướng Thiên có tội, như vậy, cả đời này Kim Hướng Thiên cũng đừng mong được thả ra.
Lâm Hiên hơi sửng sốt.
Điều này ảnh hưởng quá lớn.
Hắn cảm thấy, vẫn là nên hỏi ý kiến của Kim Linh Khê trước.
Nghĩ tới đây, Lâm Hiên lấy điện thoại di động ra, mở máy lên.
Lúc trước hắn sợ Kim Linh Khê gọi điện thoại tới ngăn cản mình, bởi vậy, trực tiếp tắt điện thoại di động, sau đó gặp phải đủ loại chuyện, cũng chưa kịp bật máy lại.
Lâm Hiên vừa mới khởi động máy xong, liền nhận được điện thoại của Anh Đào.
“Bắt máy rồi, Châu chủ, gọi được rồi!”
Điện thoại vừa kết nối, trong điện thoại truyền đã đến giọng nói kinh ngạc của Anh Đào.
Vậy là cô ấy vẫn luôn gọi cho anh? May mắn là anh lo xa, nếu không, chỉ sợ bị Anh Đào làm phiền chết rồi.
“Lâm Hiên, là cậu hả?!” Ngay sau đó, một thanh âm quen thuộc vang lên.
Là giọng nói của Kim Linh Khê, trong giọng nói của nàng tràn ngập lo lắng.
Trong khoảng thời gian này, nàng đều sắp lo lắng muốn chết.
“Kim bé bự, là tôi.” Lâm Hiên trả lời.
“Cậu không có việc gì. Thật là tốt quá!” Kim Linh Khê kích động thiếu chút nữa rơi lệ.
Đã có rất nhiều sự kiện lớn đã xảy ra trong cung điện hoàng gia gần đây.
Lâm Hiên thật sự là quá lớn mật, lại dám bắt cóc nữ hoàng.
Hơn nữa còn nghe nói hắn cũng bắt cóc luôn đại thần nghị chính.
"Nữ hoàng không làm khó dễ cậu chứ?" Kim Linh Khê hỏi.
“Khụ khụ, không có gây khó dễ, mà ngược lại là…”
Lâm Hiên hồi tưởng lại Long Ý sư tỷ vì gợi lên Kỳ Lân Hỏa trong cơ thể hắn mà đã làm ra chuyện kia.
“Là gì? Ý cậu là sao?” Kim Linh Khê không kịp phản ứng.
Lâm Hiên đương nhiên sẽ không nói cho nàng biết chuyện này được.
“Khụ khụ, không nói chuyện này nữa. Kim bé bự, hiện tại cô có hai lựa chọn, thứ nhất chính là trực tiếp thả cha cô ra, để cha con cô có thể đoàn tụ.”
“Lựa chọn thứ hai, giúp cha cô có cơ hội bình phản. Nhưng mà làm vậy sẽ có mạo hiểm, nếu như kết quả xét xử cuối cùng, cha cô là có tội, như vậy thì sẽ không còn cơ hội nào được thả ra nữa.”
“Hai lựa chọn này, cô chọn cái nào?” Lâm Hiên chuyển đề tài mà hỏi Kim Linh Khê.
Kim Linh Khê trầm mặc.
Thật lâu sau, nàng hít sâu một hơi nói: "Lâm Hiên, ta sẽ không lựa chọn bất cứ cái gì, ta muốn cậu bình an vô sự!"
Trước kia, ý nghĩa sống của Kim Linh Khê chính là giúp cha cô có thể bình phản. Vì thế, nàng mới không tiếc mạng sống.
Nhưng hiện tại, nàng hy vọng Lâm Hiên bình an vô sự. Nàng không muốn Lâm Hiên lại vì nàng mà mạo hiểm.
Lâm Hiên sửng sốt.
Ngay lập tức phản ứng lại, có chút đùa giỡn mà hỏi lại:
“Kim bé bự, cô suy nghĩ kỹ nha, đây là cơ hội duy nhất để minh oan cho cha cô đó.”
Chương 232 Sâu nhất của Hắc Ngục
"Ta suy nghĩ kỹ rồi. Lâm Hiên, ta hy vọng có thể giải oan cho cha ta. Nhưng ta càng hy vọng cậu bình an…” Kim Linh Khê cắn môi nói.
"Châu chủ..." Anh Đào ở một bên sợ ngây người.
Bởi vì nàng biết, đưa ra quyết định này đối với Kim Linh Khê mà nói là nặng nề cỡ nào.
"Được rồi, Kim bé bự, không chọc cô nữa. Tôi không sao cả. Hiện tại tôi ở trong cung như cá gặp nước. Mấy vị đại nội cao thủ đều là anh em với tôi! Bây giờ mau nói cho tôi biết lựa chọn của cô là được.” Lâm Hiên nghiêm túc nói.
Kim Linh Khê cũng gặp khó khăn trong việc lựa chọn.
Dù sao, cô rất muốn giúp phụ thân mình minh oan.
Nhưng cô sợ rằng kết quả cuối cùng không phải là những gì cô muốn.
“Lâm tiểu hữu, ta cảm thấy, cậu không cần rối rắm như thế. Hay là chúng ta đến hỏi Kim Hướng Thiên một chút là được rồi.” Lúc này, Lão tổ Sát tộc mở miệng nói.
"Đúng vậy! Kim bé bự, không bằng trực tiếp hỏi cha của cô đi!" Lâm Hiên vui vẻ nói.
"Trực tiếp... hỏi cha ta, thật sự có thể sao?” Kim Linh Khê không thể tin vào tai mình.
Phải biết rằng, nơi cha nàng bị giam giữ là ở Hắc Ngục!
Nơi đó nổi tiếng là đầy những người vào nhưng không bao giờ có người ra.
Hơn nữa, không ai được phép tùy ý gặp các tù nhân bị giam giữ bên trong.
"Đương nhiên có thể, tôi nói rồi, tôi ở hoàng cung như cá gặp nước vậy đó!" Lâm Hiên kiêu ngạo nói.
“Được rồi, Kim bé bự, cô ở đâu nói có tôi biết, tôi đến đón cô.”
Kim Linh Khê vẫn còn ở khách sạn cũ.
Nàng tìm không được Lâm Hiên, cũng không thể tùy ý tiến vào hoàng cung. Nàng sợ Lâm Hiên lỡ như trở về tìm nàng, cho nên nàng liền ở tại chỗ chờ Lâm Hiên.
Không lâu sau, Lâm Hiên cùng mấy vị đại nội cao thủ liền đi tới khách sạn Kim Linh Khê đang ở.
"Kim Châu chủ - Kim Linh Khê, bái kiến mấy vị đại nhân..."
Khi nhìn thấy mấy vị đại nội cao thủ bên cạnh Lâm Hiên, Kim Linh Khê lập tức muốn quỳ xuống hành lễ.
Mặc dù cô là người đứng đầu một châu. Nhưng ở trước mặt đại nội cao thủ, rõ ràng là cấp thấp hơn rất nhiều.
Về phần Anh Đào, cô nàng đã quỳ xuống trước mặt mấy vị đại nội cao thủ từ lâu, vô cùng kích động.
Lại nói tiếp, chức trách của Anh Đào cùng mấy vị đại nội cao thủ giống nhau. Tất cả đều là hộ vệ của hoàng gia.
Chỉ có điều, trong các hộ vệ, võ quan Cẩm Y Vệ như cô là nhỏ nhất.
Mà mấy vị này lại là tồn tại ở đỉnh cao nhất.
Có thể nói, đại nội cao thủ là mục tiêu cuối cùng của tất cả Cẩm Y Vệ.
“Kim bé bự, cô không cần cùng bọn họ hành lễ. Tôi đã nói rồi, bọn họ giờ đều là anh em của tôi cả rồi.”
Lâm Hiên trực tiếp đỡ lấy Kim Linh Khê, ngăn cản nàng quỳ xuống.
Mấy vị đại nội cao thủ có chút xấu hổ, nhưng vẫn gật gật đầu nói: “Kim Châu chủ không cần đa lễ, coi chúng ta như người bình thường là được.”
Kim Linh Khê trong lòng thầm than, các ngươi nếu là người bình thường, vậy trên thế giới này sẽ không còn người bình thường nào nữa rồi.
Lâm Hiên nhìn ra được, ở trước mặt mấy vị đại nội cao thủ, Kim Linh Khê vẫn là rất câu nệ.
Ngay lập tức, anh kiễng chân lên, túm lấy cổ Kim Linh Khê, nói với đại nội cao thủ:
“Nghe này, Kim bé bự là người của ta, sau này các người cứ đối đãi với nàng giống như đối với ta vậy.”
“Được, Lâm tiểu hữu!” Bốn vị đại nội cao thủ gật đầu.
Chỉ có Lục Thiên Ly, bĩu môi nhỏ nhắn, nhỏ giọng nói thầm: “Quả nhiên, vẫn là cầm thú!”
Lâm Hiên cố ý giả vờ không nghe thấy, kéo tay Kim Linh Khê nói: “Đi thôi, Kim bé bự, đi gặp cha của cô thôi.”
Nửa tiếng sau. Mọi người đi tới Hắc Ngục.
Hắc Ngục này nằm trong một ngọn núi cách biệt với thế giới bên ngoài.
Rất nhiều người đều không biết nó ở đâu.
Hoàn cảnh của Hắc Ngục càng ác liệt. Tối và ẩm ướt, không có ánh sáng mặt trời.
Trong một môi trường như vậy, đừng nói là sống mười lăm năm. Ngay cả chỉ một ngày nó sẽ rất khó chịu.
Nhìn thấy nơi giam giữ cha mình, Kim Linh Khê không kìm được nước mắt.
Thì ra, nhiều năm như vậy, cha cô phải sống ở một nơi như thế này.
“Hắc Ngục là cấm địa, cấm tới gần!”
Đi đến cửa, mọi người liền bị thủ vệ ngăn lại.
Nhưng sau khi mấy vị đại nội cao thủ xuất ra lệnh bài của mình, tất cả thủ vệ đều đồng loạt quỳ trên mặt đất.
Đại nội cao thủ!
Đây chính là tồn tại giống như tổ sư gia bọn họ nha.
Thông thường, rất hiếm khi nhìn thấy được một người.
Nhưng hiện tại, lại là năm người đến cùng lúc.
Trong hắc ngục này, rốt cuộc là ai có mặt mũi lớn như vậy? Có thể làm cho năm gã đại nội cao thủ đồng loạt đến đây?
Rõ ràng, những người thủ vệ không thể nghĩ ra.
Bởi vì, người kia ở Hắc Ngục này đã trôi qua mười mấy năm, còn lại là ở chỗ sâu nhất của Hắc Ngục.
Bàn tay khô héo của Kim Hướng Thiên, đang nhẹ nhàng vuốt ve một thứ.
Đó là… một con chuột.
Mười lăm năm không thấy mặt trời. Đây là người bạn duy nhất của ông ta.
Mặc dù, ông có rất ít thức ăn và thường xuyên đói.
Nhưng ông vẫn sẽ chia sẻ một chút cho bạn bè của mình.
Rốt cuộc, ở nơi này, nó là thứ duy nhất làm bạn với ông ta!
Lính canh thì ba ngày mới đưa đến cho ông một bữa ăn. Mỗi lần đến lại chỉ nói một câu duy nhất.
Kim Hướng Thiên biết cả đời này hắn cũng không thể đi ra ngoài.
Đã nhiều lúc muốn tự sát. Nhưng rồi lại không cam lòng.
Ông không muốn chết trong oan khuất như vậy.
Ông là đàn ông của Kim gia, có chết cũng phải chết cho ngay thẳng.
Chỉ là, Kim Hướng Thiên biết, ông có thể cả đời này, đều không thể rửa sạch oan khuất.
Nếu muốn giúp ông bình phản, ít nhất cũng phải là Vương gia trở lên.
Nhưng, Kim Hướng Thiên cả đời làm việc cương trực. Bằng hữu cũng không có mấy người, nhưng người đắc tội lại rất nhiều.
Khi biết ông sẽ bị giam ở Hắc Ngục, vợ ông đã lựa chọn tự sát.
Chỉ để lại một đứa con gái mới lớn.
Kim Linh Khê!
Bây giờ, mười lăm năm đã trôi qua. Con gái của ông có lẽ cũng đã trưởng thành rồi.
Không biết nó cao bao nhiêu rồi, đã lập gia đình hay chưa…
Đây cũng là động lực để Kim Hướng Thiên sống sót.
Ông hy vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại con gái mình.
Nhưng trong lòng ông cũng rất rõ ràng, cả đời này của ông sẽ không có hy vọng đó…
"Khụ khụ..." Kim Hướng Thiên kịch liệt ho khan.
Mấy năm gần đây, ông càng cảm thấy thân thể mình không ổn.
Có lẽ, không thể kiên trì được bao lâu nữa.
Ông không sợ chết! Chỉ là không cam lòng mà thôi. Ông còn chưa rửa sạch oan khuất cho mình.
Còn không được thấy con gái mình trưởng thành, kết hôn, sinh con.
"Tiểu Khê, là cha có lỗi với con..."
Kim Hướng Thiên biết con gái hắn chắc cũng không sống dễ dàng gì. Dù sao cô cũng có một người cha tội nhân như hắn.
Kim Linh Khê những năm đầu, những gì phải trải qua thật sự rất tổi tệ.
Nhưng theo thực lực của nàng tăng lên, nữ Hình Thiên được sinh ra. Kim Linh Khê đã từ một cô gái nhỏ nhu nhược trở thành bá chủ một phương.
Chỉ là bá chủ này, vẫn như cũ không đủ để đem Kim Hướng Thiên thả ra ngoài.
Là Lâm Hiên xuất hiện, cho Kim Linh Khê hy vọng.
…
Rốt cục, mấy người đã đi tới phòng giam giam Kim Hướng Thiên.
Khi nhìn thấy Kim Hướng Thiên gầy gò trong phòng giam. Nước mắt của Kim Linh Khê như hạt châu đứt dây không ngừng rơi xuống.
Nghe thấy động tĩnh, Kim Hướng Thiên liền xông đến cửa nhà tù.
Lớn tiếng nói: "Để cho ta gặp con gái ta một lần. Chỉ cần có thể cho ta gặp nó một lần. Kim Hướng Thiên ta nguyện chịu chết!”
“Phụ thân!”
Kim Linh Khê rốt cục không thể nhịn được, mở miệng hô lớn.
Nghe được thanh âm của Kim Linh Khê, Kim Hướng Thiên sửng sốt.
Ngay lập tức trên mặt lộ ra một tia mừng như điên.
Nhưng rất nhanh, lại biến thành cô đơn.
Bởi vì, ông biết Kim Linh Khê không có khả năng xuất hiện ở chỗ này.
Đây chỉ là ảo giác của ông thôi.
"Ta già rồi, tinh thần cũng không tốt. Gần đây cứ liên tục nghe thấy giọng nói của con gái mình..." Kim Hướng Thiên cô đơn trở về vị trí ban đầu.
Ông cho rằng những gì nghe được chỉ là ảo giác mà thôi.
Ông thậm chí không dám nhìn đến cửa một lần nào nữa, sợ rằng sẽ lại thất vọng…
Chương 233 Điện thoại của Xích Tâm
“Phụ thân, cha không nghe lầm, là con, Tiểu Khê của cha đến cứu cha đây ạ!” Kim Linh Khê đã sớm khóc không thành tiếng.
Kim Hướng Thiên nhìn về phía Kim Linh Khê đứng ở cửa phòng giam.
Lúc đầu, ông không có nhiều phản ứng.
Bởi vì trong trí nhớ của ông, con gái của ông vẫn dừng lại ở hình ảnh lúc mười mấy tuổi.
Kim Linh Khê khi đó, chiều cao cũng không khác với các cô gái khác là mấy.
Mà hiện tại đứng ở cửa, lại là một cô gái cao một mét chín.
Ông cẩn thận nhìn mặt Kim Linh Khê một lúc.
Mặc dù có rất nhiều thay đổi, nhưng cuối cùng ông cũng nhận ra cô gái lớn trước mặt mình là Kim Linh Khê, con gái của ông!
"Con gái, con... lại cao như vậy!"
Kim Hướng Thiên run rẩy đi tới cửa phòng giam, vẻ mặt kích động.
"Vâng, con đã cao hơn rồi, cha, nhìn này, con cao hơn cha rồi!" Kim Linh Khê vừa nói vừa nắm tay Kim Hướng Thiên.
“Đúng vậy, cao lên rồi! Thật sự cao lên rồi.”
Kim Hướng Thiên cũng không phải quá ngạc hiện. Dù sao ông cũng từng là một đại hán cao một mét chín.
Chỉ là mười lăm năm bị tra tấn trong Hắc Ngục này. Ông trở đã nên rất gầy gò, lưng ông cũng đã còng đi.
Giờ chỉ còn như cao khoảng mét bảy.
Nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Kim Hướng Thiên, Kim Linh Khê hận không thể trực tiếp đưa Kim Hướng Thiên ra ngoài.
"Con không chỉ cao hơn, mà còn trở nên mạnh mẽ hơn. Cha, cha nhìn xem, con bây giờ là Thiên cấp Võ Vương rồi!"
Kim Linh Khê giống như một cô bé được tặng bằng khen, đang khoe với cha mình.
Thiên Cấp Võ Vương!
Trong mắt Kim Hướng Thiên hiện lên vẻ vui mừng: “Không hổ là con gái của Kim Hướng Thiên ta nha!”
Phải biết rằng, Kim Hướng Thiên lúc trước cũng chỉ là cấp bậc Thiên Cấp Võ Vương!
Không ngờ con gái ông còn nhỏ như vậy đã đạt đến cấp bậc này.
Lúc này, Kim Hướng Thiên đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt sợ hãi nói:
“Con gái. Cha được nhìn thấy con một lần thì coi như cả đời này không còn hối tiếc rồi. Con mau đi đi. Nếu để thị vệ phát hiện ra thì muộn mất.”
Kim Hướng Thiên cho rằng Kim Linh Khê là lén chạy đến Hắc Ngục thăm hắn.
Lúc này, mấy vị đại nội cao thủ và Lâm Hiên cũng đi tới.
Bọn họ lúc trước là vì không quấy rầy hai người ôn chuyện, cho nên không có tới gần.
Khi nhìn thấy mấy vị đại nội cao thủ, sắc mặt Kim Hướng Thiên trong nháy mắt liền đại biến.
Tất nhiên là ông biết mấy người này.
Đây là tồn tại đỉnh phong của chiến lực hoàng cung Long quốc!
Kim Linh Hi mặc dù là Thiên cấp Võ Vương, nhưng ở trước mặt những người này, vẫn chỉ là con kiến.
Nếu như bọn họ ra tay, dù chỉ một chiêu thì Kim Linh Khê cũng không có khả năng ngăn cản được.
“Mấy vị đại nhân, xin đừng làm khó con gái ta, nó chỉ muốn gặp ta mà thôi!”
Kim Hướng Thiên trực tiếp quỳ gối trước mặt mấy vị đại nội cao thủ.
Lúc này Kim Hướng Thiên cực kỳ sợ hãi.
“Phụ thân, cha mau đứng lên đi. Cha không cần sợ bọ họ. Con cũng không phải lén chạy vào đây.” Kim Linh Khê vội vàng nói.
“Các ngươi không phải tới bắt Tiểu Khê sao?” Kim Hướng Thiên nghi hoặc hỏi.
“Nàng ta vào đây đường đường chính chính. Tại sao chúng ta phải bắt nàng ta?” Lục Thiên Ly nhanh miệng nói.
"Vậy các ngươi..." Kim Hướng Thiên càng thêm khó hiểu.
Dù sao, đại nội cao thủ là tồn tại cao quý cỡ nào. Làm sao có thể tới Hắc Ngục nho nhỏ này.
“Chúng ta tới đón người.” Thấy phản ứng của Kim Hướng Thiên, Thiết Mộc Duẫn cười nói.
"Đón người?" Kim Hướng Thiên nuốt nước miếng.
Rốt cuộc là nhân vật lợi hại cỡ nào mà cần đến năm vị đại nội cao thủ đến đón?
Kim Hướng Thiên có nghĩ đến vỡ đầu cũng không nghĩ ra được, trong hắc ngục này, còn có ai có thể kinh động đến đại nội cao thủ.
Một người đã đủ giật mình.
Đằng này là cả năm người cùng đến!
"Phụ thân, bọn họ đến đón cha đó." Kim Linh Khê kích động nói.
"Đón ta?" Kim Hướng Thiên có chút mờ mịt.
Tuy rằng, hắn đã biết Kim Linh Khê có tu vi Thiên Cấp Võ Vương.
Nhưng dù vậy, nàng cũng không thể nào mời được đến năm vị đại nội cao thủ nha.
“Phụ thân, đây là Lâm Hiên. Năm vị đại nội cao thủ là bằng hữu của hắn!”
Kim Linh Khê vội vàng kéo Lâm Hiên qua, giới thiệu với phụ thân nàng.
Kim Hướng Thiên đánh giá Lâm Hiên.
Hắn làm phụ thân của Kim Linh Khê, làm sao có thể nhìn không ra tâm tư của con gái mình.
Lúc này, Kim Linh Khê đang thân mật kéo tay Lâm Hiên, ánh mắt nhìn Lâm Hiên tràn ngập ôn nhu cùng sùng bái.
Đó chính xác là biểu hiện của tình yêu.
Người thanh niên này, thoạt nhìn, hẳn là chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Hắn rốt cuộc là nhân vật gì, lại có thể cùng đại nội cao thủ làm bằng hữu?
Chẳng lẽ, là huyết thống của một vị đại nội cao thủ nào đó?
Chỉ có thể là như vậy.
Nếu không, làm sao có thể mời được bọn họ tới đây?
"Chào chú, cháu là bạn của Kim bé… bạn của Linh Khê ạ.”
Lâm Hiên thiếu chút nữa theo thói quen nói ra ba chữ ‘Kim bé bự’. Nhưng nghĩ lại thì ở trước cha của người ta xưng hô như vậy có chút không thích hợp.
"Kim Hướng Thiên, ngươi bây giờ có hai lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất, trực tiếp rời khỏi Hắc Ngục. Lựa chọn thứ hai, được một lần nữa xét xử vụ án năm đó của ngươi!”
“Chọn cái đầu tiên, ngươi sẽ trực tiếp được tự do. Lựa chọn cái thứ hai, có thể, đời này ngươi cũng không cách nào rời khỏi Hắc Ngục được!" Lúc này, Lão tổ Sát tộc mở miệng nói.
"Ta chọn... xét xử lại vụ án năm đó!” Kim Hướng Thiên ngay lập tức nói ra lựa chọn của ông.
Kim Hướng Thiên ông cả đời quang minh lỗi lạc. Tuyệt đối không muốn cõng tội danh trên lưng cho đến chết.
"Được rồi..."
Mấy vị đại nội cao thủ thở dài, kỳ thật bọn họ đã sớm đoán được lựa chọn của Kim Hướng Thiên.
Dù sao thì bọn họ cũng từng quen biết Kim Hướng Thiên, biết tính tình này của hắn.
Vốn tưởng rằng mười lăm năm sống trong Hắc Ngục sẽ đánh tan tính tình của hắn.
Không nghĩ tới, mười lăm năm rồi, nam nhân này cũng vẫn như cũ.
Hắc Ngục này nghiền nát xương sống của hắn, nhưng không thể uốn cong được tính khí của hắn!
"Phụ thân..."
Nghe được sự lựa chọn của Kim Hướng Thiên, Kim Linh Khê vừa mừng vừa lo.
Thật ra nàng rất muốn Kim Hướng Thiên trực tiếp lựa chọn rời khỏi Hắc Ngục.
Nhưng nàng biết sự kiên trì của cha mình.
“Vậy thì, chú Kim, phải ủy khuất chú ở lại trong Hắc Ngục một thời gian rồi.”
Lâm Hiên đi tới cửa phòng giam, nói với Kim Hướng Thiên.
“Không ủy khuất, có thể được một lần nữa xét xử vụ án năm đó, ta coi như là hiện tại phải chết, cũng là chết không hối tiếc!” Kim Hướng Thiên kích động nói.
Ông nằm mơ cũng không nghĩ tới, vụ án của ông lại còn có một ngày được tái thẩm.
Lúc này, mấy vị đại nội cao thủ gọi ngục trưởng Hắc Ngục tới. Tự mình dặn dò phải đặc biệt chiếu cố Kim Hướng Thiên.
Để cho Kim Hướng Thiên có thể sống thoải mái nhất trong khoảng thời gian chờ xét xử này.
“Yên tâm đi, mấy vị đại nhân, ta đảm bảo Kim tiên sinh sẽ còn thoải mái hơn so với ngục trưởng như ta.” Ngục trưởng vẻ mặt cung kính nói.
"Lâm Hiên, ta, ta muốn ở lại cùng phụ thân..." Kim Linh Khê cắn môi nói.
Lâm Hiên gật đầu: "Được, dù sao các người cũng đã nhiều năm không gặp rồi.”
“Vậy ta cũng muốn ở lại!” Anh Đào cũng chọn ở lại ngục giam.
Vốn dĩ điều này là không được phép. Nhưng có mấy vị đại nội cao thủ ở đây. Đây liền không thành vấn đề rồi.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Hiên vang lên.
Là võ quan bên người của Âu Dương Băng Tình - Xích Tâm gọi tới.
Chương 234 Cường giả Ẩn tộc
"Lâm Hiên, ngươi ở đâu!" Trong điện thoại truyền đến tiếng của Xích Tâm vô cùng kích động.
Trong mười giờ qua, cô đã gọi điện thoại cho Lâm Hiên vô số lần. Nhưng không thể gọi được.
Bây giờ, cuối cùng đã kết nối được.
"Tôi ở Đế Kinh, Xích Tâm, cô bị sao vậy?" Lâm Hiên nghe thấy âm thanh của Xích Tâm có vẻ không đúng lắm.
Hắn một thân y thuật, tất nhiên đều biết về vọng, văn, vấn, thiết. (*)
(*) Đây là bốn phương pháp để khám bệnh của y học cổ truyền gồm: Nhìn (vọng chẩn), nghe/ngửi (văn chẩn), hỏi (vấn chẩn), bắt mạch/ sờ nắn (thiết chẩn).
Từ âm thanh của Xích Tâm trong lúc nói chuyện, hắn nghe ra được thân thể của Xích Tâm lúc này đang vận động quá tải.
Tựa hồ, đã sắp đạt tới cực hạn rồi.
"Lâm Hiên..."
Xích Tâm đang muốn nói chuyện, Lâm Hiên đã mở miệng nói trước: "Xích Tâm, ngươi nghe ta nói, mặc kệ hiện tại ngươi đang làm gì, lập tức dừng lại, nếu không thân thể của ngươi sẽ không chịu nổi."
"Lâm Hiên, ta không có việc gì, hiện tại ta cũng ở Đế Kinh, ta có thứ rất trọng yếu muốn đưa cho ngươi, ngươi nói cho ta biết ngươi đang ở nơi nào, ta sẽ lập tức chạy tới!" Xích Tâm lớn tiếng nói.
Lâm Hiên đành phải nói cho Xích Tâm vị trí của mình.
Chờ khoảng nửa tiếng.
Lâm Hiên rốt cục thấy được Xích Tâm xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Lúc này, mắt tai miệng mũi của Xích Tâm đều tràn ra máu tươi.
Nàng vẫn đang chạy nhanh như trước.
Lúc này, nhịp tim của nàng cũng đã đạt tới cực hạn.
Rốt cuộc, nàng chạy đến trước mặt Lâm Hiên.
Nàng đưa cho Lâm Hiên một quyển trục trong tay mình.
Sau đó, Xích Tâm lập tức ngã xuống.
Lâm Hiên kịp lúc đỡ lấy Xích Tâm.
Lúc này, Xích Tâm đã ngất xỉu.
Hắn ta nắm lấy cổ tay của Xích Tâm.
Sau khi kiểm tra, hắn phát hiện thân thể của Xích Tâm đã bị tiêu hao đến cực hạn.
Bất kể là nội lực hay là sinh mệnh.
Thân thể của nàng, đã đến mức dầu hết đèn tắt!
"Nha đầu này tốt xấu gì cũng có tu vi cấp tông sư, đây là do một lần chạy một ngàn km sao?" Lão tổ Sát Tộc thán phục nói.
Một gã võ giả tông sư có thể bộc phát tốc độ vượt qua ô tô, xe lửa.
Nhưng nếu toàn lực bộc phát tốc độ chạy trốn trong thời gian dài, dù là tông sư cũng không chịu nổi.
Nhìn trạng thái thân thể của Xích Tâm hiện tại, cô nàng này không phải là trực tiếp chạy từ Giang Đô tới đây đó chứ?
Lâm Hiên cũng rất nghi hoặc.
Xích Tâm đưa cho hắn thứ gì?
Cô ấy hoàn toàn có thể chọn gửi thư.
Cho dù là muốn tự mình giao cho hắn, cũng có thể lựa chọn đi tàu hỏa, hoặc là máy bay.
Sẽ không chậm hơn cô ấy trực tiếp chạy tới bao nhiêu.
Dù sao, lúc trước Xích Tâm và Âu Dương Băng Tình chắc là đều đang ở Giang Đô.
Ngồi máy bay từ Giang Đô đến Đế Kinh nhiều nhất chỉ tốn hơn ba bốn giờ là có thể đến được.
Cho dù buổi tối không có máy bay, cũng chỉ cần chờ thêm một đêm mà thôi.
Hiển nhiên thứ mà Xích Tâm muốn đưa cho Lâm Hiên là vật cực kỳ quan trọng.
Tuy nhiên lúc này Lâm Hiên không kịp nhìn, hắn phải trị liệu cho Xích Tâm trước.
Nếu không, cô nàng này sợ là sẽ hương tan ngọc nát.
Dưới sự trị liệu của Lâm Hiên, Xích Tâm nhanh chóng tỉnh táo lại.
Nàng thấy Lâm Hiên không có nhìn quyển trục nàng đưa cho hắn, nhất thời vẻ mặt lo lắng nói:
"Lâm Hiên, ngươi mau xem thư!"
"Thư?"
Lâm Hiên cầm lấy quyển trục Xích Tâm đưa cho hắn.
Mở ra, bên trong quả nhiên là một phong thư.
"Ta hận ngươi sinh muộn, ngươi hận ta sinh sớm.
Cả ngày nhớ ngươi không thể gặp, cùng nhau uống nước sông Trường Giang.
Ta muốn cùng người gặp lại, cuộc đời dài không buồn chán.
Núi không cao, sông không cạn, sấm đông chấn động, mưa tuyết mùa hạ, trời đất hợp nhất, mới dám từ biệt người!
Tuyệt bút Âu Dương Băng Tình!"
Nhìn thấy nội dung thư, Lâm Hiên lập tức ngây dại.
Nội dung bức thư này thể hiện tình cảm của Âu Dương Băng Tình dành cho hắn.
"Núi không cao, trời đất hợp nhất, mới dám từ biệt ngươi", có hàm ý là, núi cao biến thành đất bằng, trời và đất hòa hợp thành một thể, ta mới nguyện ý rời xa ngươi.
Đây hẳn là một bức thư tình.
Nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy phong thư tình này, trong lòng Lâm Hiên lại dâng lên cảm giác không ổn.
Giữa hắn và Âu Dương Băng Tình, kỳ thật phần lớn chỉ là trao đổi thân thể.
Âu Dương Băng Tình vô cùng thành thục và hiểu chuyện.
Nàng cũng không gây ra phiền toái gì cho Lâm Hiên, không nên nói sẽ không nói, không nên hỏi cũng sẽ không hỏi.
Coi như là bị ủy khuất, nàng cũng sẽ chỉ giấu ở đáy lòng.
Luôn cho Lâm Hiên nhìn thấy bộ dạng hoàn mỹ nhất của mình.
Lâm Hiên cảm giác được Âu Dương Băng Tình thật sự thích hắn.
Nhưng lúc này Âu Dương Băng Tình đột nhiên đưa tới một phong thư như vậy là có ý gì?
Còn để cho Xích Tâm đưa tới khẩn cấp như thế.
Nội dung của bức thư giống như thể hiện tình yêu, giống như chia tay, hoặc là lời tạm biệt.
Đầy mâu thuẫn.
Đặc biệt, mấy chữ cuối cùng là: tuyệt bút của Âu Dương Băng Tình!
Hai chữ tuyệt bút này cũng không mang ý nghĩa tốt.
"Xích Tâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Hiên chỉ có thể hỏi Xích Tâm.
"Là Lôi Viêm, Lôi Viêm đã trở lại!" Trong đôi mắt đẹp của Xích Tâm hiện lên sự sợ hãi.
"Lôi Viêm? Lôi Viêm là ai?" Lâm Hiên nhíu mày hỏi.
"Đúng vậy, hắn là... Người làm nhục phu nhân năm đó!" Xích Tâm trả lời.
Nghe Xích Tâm nói xong, hai mắt Lâm Hiên nhất thời như phát sáng.
Hắn đã đáp ứng Âu Dương Băng Tình nhất định sẽ giúp nàng giết chết nam nhân làm nhục nàng.
"Hắn ta ở đâu!" Lâm Hiên tràn đầy sát cơ.
"Không, không được, phu nhân nói với ta, bảo ngươi tuyệt đối không nên đi tìm nàng, càng không được đi tìm Lôi Viêm gây phiền toái!" Xích Tâm lại dùng sức lắc đầu.
"Tại sao?" Lâm Hiên nghi hoặc hỏi.
Âu Dương Băng Tình không phải nằm mơ cũng muốn báo thù sao?
Nghe Lâm Hiên nói xong, Xích Tâm tựa hồ rơi vào trong hồi ức.
Nàng nhớ tới cảnh Lôi Viêm đến tìm Âu Dương Băng Tình.
Lần thứ hai nhìn thấy Lôi Viêm, Âu Dương Băng Tình vô cùng phẫn nộ.
Thế nên, triển lộ chiến lực cấp Võ Vương.
Không sai, Âu Dương Băng Tình đã đột phá tới Võ Vương.
Vốn dĩ, nàng chỉ có tu vi Thiên Tông.
Nhưng sau khi ở chung với Lâm Hiên.
Không biết vì sao, tu vi của nàng vậy mà đột nhiên tăng mạnh.
Đạt tới cấp bậc Võ Vương!
Giống như câu ‘gặp mặt kẻ thù thì đỏ mắt.’ Âu Dương Băng Tình trực tiếp động thủ.
Khi biết Được Âu Dương Băng Tình có thực lực cấp Võ Vương, ngay cả Xích Tâm cũng sợ ngây người.
Bởi vì, nàng vẫn cho rằng Âu Dương Băng Tình chỉ là một người bình thường.
Cho dù là vụng trộm tu luyện võ công, cũng không có khả năng mạnh như vậy.
Nàng còn chưa kịp cảm thấy vui mừng cho Âu Dương Băng Tình. Nam nhân tên Lôi Viêm kia đã ra tay.
Hắn ta chỉ dùng một ngón tay.
Thân thể của Âu Dương Băng Tình với tu vi Võ Vương lập tức bay ngược ra ngoài.
Âu Dương Băng Tình té trên mặt đất, thật lâu không đứng dậy nổi.
Cũng không phải một đòn vừa rồi của Lôi Viêm làm cho nàng bị thương.
Một đòn vừa rồi của Lôi Viêm căn bản không tạo thành thương tổn gì cho nàng.
Lý do nàng không thể đứng dậy là vì nàng biết, người nam nhân này lại trở nên mạnh mẽ hơn.
Hai mươi mấy năm trước, nam nhân này có thực lực dễ dàng giết chết Chiến Thần.
Hiện giờ, hai mươi năm trôi qua, hắn quả nhiên trở nên mạnh mẽ hơn.
Cho dù là võ giả thế tục, trải qua hai mươi mấy năm tu luyện, cũng sẽ trở nên mạnh hơn rất nhiều.
Huống chi, nam nhân này đến từ Ẩn tộc!
Hiển nhiên, hiện tại Lôi Viêm đã đạt tới độ cao khiến cho võ giả bình thường cũng không thể hiểu được.
Vì để cho Âu Dương Băng Tình nhận ra thực lực chênh lệch, Lôi Viêm lại đánh ra một đòn.
Khách sạn Âu Dương Băng Tình đang ở trực tiếp sụp đổ!
Người này... Chính là cường giả đến từ Ẩn tộc!
Chương 235 Chỉ là một con kiến
"Lôi đại nhân, chúng ta làm như vậy sẽ không khiến cho gia tộc bất mãn chứ?" Tùy tùng của Lôi Viêm nhìn thấy một màn này bèn nhíu mày nói.
Tuy rằng giá trị võ lực của Ẩn tộc vượt xa võ giả trong thế tục.
Võ lực đỉnh phong trong mắt võ giả thế tục, vẻn vẹn cũng chỉ là điểm bắt đầu đối với bọn họ mà thôi.
Nhưng mỗi một thành viên Ẩn tộc tựa hồ đều tuân theo một luật bất thành văn, đó là tận lực không ảnh hưởng tới thế tục.
Nếu gây ảnh hưởng quá lớn còn có thể bị gia tộc trừng phạt.
Ví dụ như Lôi Viêm lúc trước.
Hắn xâm hại Âu Dương Băng Tình, giết phụ thân Âu Dương Băng Tình.
Hắn đã bị gia tộc nhốt ba năm.
Lần này, Lôi Viêm trực tiếp làm khách sạn sụp đổ.
Trong khách sạn này có không ít người.
Họ cứ thế trực tiếp bị chôn sống!
Mặc dù hai mươi năm trôi qua, trên người Lôi Viêm cũng không lưu lại quá nhiều dấu vết năm tháng.
Âu Dương Băng Tình nhìn nam nhân này tựa hồ không khác hai mươi năm trước là bao.
Nếu như phải có khác biệt, vậy đó hẳn là loại cảm giác không coi ai ra gì trên người nam nhân này càng nồng đậm hơn trước.
Lôi Viêm liếc mắt nhìn người tùy tùng kia, khinh thường nói: "Giết mấy người bình thường mà thôi, không cần để ý."
Hiển nhiên, trong mắt người Ẩn tộc, người thường không khác gì với con kiến hôi.
Muốn giết thì giết.
"Âu Dương Băng Tình, hai mươi mấy năm trôi qua rồi mà ngươi vẫn đẹp như vậy. Không, còn trưởng thành quyến rũ hơn hai mươi năm trước nha!" Ánh mắt Lôi Viêm rơi vào trên thân hình tinh xảo của Âu Dương Băng Tình.
Mặc dù chỉ bị giam giữ trong ba năm.
Nhưng hai mươi mấy năm nay, hắn hầu như luôn luôn tu luyện.
Không hỏi bất cứ điều gì bên ngoài.
Tuy nhiên, hắn đã bị thương trong một lần rèn luyện cách đây không lâu.
Tuy rằng, Ẩn tộc đã dùng kỹ thuật y tế của mình chữa khỏi vết thương trên thân thể hắn.
Nhưng vẫn còn một chấn thương nghiêm trọng.
Đó chính là, từ nay về sau hắn sẽ không thể sinh con được!
Lôi Viêm thiếu chút nữa phát điên khi biết được tin tức này.
May mắn thay, hắn đột nhiên nhớ tới.
Người phụ nữ mà hắn ta làm nhục hai mươi năm trước dường như đã sinh ra một đứa con trai.
Lúc ấy, hắn còn đặc biệt tới chào hỏi nhà họ Âu Dương.
Bắt buộc Âu Dương Băng Tình nhất định phải sinh đứa nhỏ kia ra, nếu không hắn sẽ tiêu diệt nhà họ Âu Dương.
Tin tưởng, nhà họ Âu Dương đối không dám làm trái ý chí của hắn.
Mặc dù, Âu Dương Băng Tình không phải là người của Ẩn tộc. Con của Âu Dương Băng Tình cũng khó mà vào được Ẩn tộc.
Nhưng bây giờ, hắn đã không có khả năng có được con cái nữa. Như vậy, đứa nhỏ Âu Dương Băng Tình sinh ra chính là đứa con duy nhất của hắn.
Cho nên, Lôi Viêm quyết định tìm Âu Dương Băng Tình lấy lại con trai của mình. Hơn nữa tìm cách cho nó tiến vào Ẩn tộc.
Chỉ cần tiến vào Ẩn tộc, cho dù là con trai hắn là một bao cỏ, hắn cũng có thể bồi dưỡng nó thành cao thủ.
Tuy nhiên Lôi Viêm tin tưởng con trai của mình, như thế nào cũng không có khả năng là bao cỏ.
Biết được ý đồ của Lôi Viêm, Âu Dương Băng Tình nở nụ cười.
"Ha ha, Lôi Viêm, ta nói cho ngươi biết, con của ngươi chính là bao cỏ. Hai mươi mấy năm qua, hắn ngoại trừ chơi nữ nhân thì chẳng biết cái gì khác!"
Lôi Viêm nhíu mày, nhưng nhanh chóng nói: "Là bao cỏ thì như thế nào? Chỉ cần ta cho hắn tiến vào Ẩn tộc, là bao cỏ ta cũng có thể làm cho hắn trở thành Võ Hoàng!"
Đây chính là sự cường đại của Ẩn tộc.
Võ giả thế tục muốn tu luyện tới cấp bậc Võ Hoàng quả thực khó như lên trời.
Nhưng với Ẩn tộc thì đấy lại không phải là chuyện khó gì.
Cho dù thiên phú của ngươi kém đến rối tinh rối mù. Chỉ cần trả giá một ít, vẫn có thể biến ngươi thành cường giả Võ Hoàng.
"Đời này hắn cũng không có khả năng trở thành Võ Hoàng!" Âu Dương Băng Tình lắc đầu nói.
"Âu Dương Băng Tình, là do ngươi không biết thủ đoạn của Ẩn tộc chúng ta rồi. Ngươi có tin hay không? Cho dù là đầu heo, Ẩn tộc ta cũng có thể bồi dưỡng nó thành cao thủ, ngươi có tin hay không?" Lôi Viêm trầm giọng nói.
"Người chết cũng có thể sao?" Âu Dương Băng Tình nở nụ cười mê người hỏi.
"Ý ngươi là gì?" Thân thể của Lôi Viêm chấn động.
"Lôi Viêm, ý của ta là con trai của ngươi đã chết, ngươi có thể bồi dưỡng người chết thành Võ Hoàng không? Ha ha ha!" Âu Dương Băng Tình cười rộ lên.
"Ngươi nói cái gì!" Lôi Viêm nghe vậy vô cùng giận dữ. Trong nháy mắt hắn đã xuất hiện trước mặt Âu Dương Băng Tình, hơn nữa còn bóp cổ Âu Dương Băng Tình.
Tuy rằng, hiện tại Âu Dương Băng Tình còn xinh đẹp hơn hai mươi mấy năm trước.
Nhưng dù sao hắn cũng đã bị thương, không còn nhiều hứng thú với nữ nhân cho lắm.
Thứ duy nhất Lôi Viêm quan tâm lúc này là mình còn có con cái hay không.
"Ta nói, con trai ngươi đã chết!" Âu Dương Băng Tình hô hấp khó khăn, nàng gằn giọng nói ra từng chữ.
"Ngươi lại dám giết con ta?" Lôi Viêm nổi giận đùng đùng, theo bản năng muốn bẻ gãy cổ của Âu Dương Băng Tình.
"Không phải phu nhân giết!" Lúc này, Xích Tâm đột nhiên hô lên.
Lôi Viêm ném Âu Dương Băng Tình trên mặt đất, lạnh giọng hỏi: "Là ai giết con trai ta?"
"Ta sẽ không nói cho ngươi biết!" Âu Dương Băng Tình cắn răng nói.
"Ồ? Phải vậy không?" Lôi Viêm bắt lấy bả vai của Âu Dương Băng Tình, nâng nàng lên.
Tiếp theo, đánh một quyền vào bụng của Âu Dương Băng Tình.
"A!"
Âu Dương Băng Tình kêu thảm thiết, phun ra một ngụm máu tươi.
"Nói hay không?" Lôi Viêm hỏi lần thứ hai.
"Không biết!"
Bụp!
Lôi Viêm lại đánh một quyền vào bụng của Âu Dương Băng Tình.
"Không... Biết!" Máu tươi chảy ròng ròng nơi khóe miệng của Âu Dương Băng Tình.
Bụp!
Bụp!
Bụp!
Lôi Viêm đánh vào bụng của Âu Dương Băng Tình không ngừng.
Nhưng Âu Dương Băng Tình vẫn không chịu nói.
"Đừng đánh nữa, ta nói, ta nói!" Lúc này, Xích Tâm rốt cục không nhìn nổi nữa.
"Xích Tâm, không được phép nói!" Âu Dương Băng Tình giận dữ quát.
"Phu nhân, còn đánh tiếp ngươi sẽ chết!" Xích Tâm khóc nói.
"Ta đã chết từ hai mươi năm trước rồi!" Âu Dương Băng Tình giận dữ nhìn Lôi Viêm, nói:
"Lôi Viêm, mẹ nó ngươi nếu còn là nam nhân thì giết ta đi!"
Âu Dương Băng Tình cũng không biết Lôi Viêm đã bị phế. Lời nói của nàng vừa vặn chọc đến chỗ đau của Lôi Viêm. Lôi Viêm càng phẫn nộ hơn.
Hắn ném Âu Dương Băng Tình trên mặt đất, hung hăng dùng chân giẫm lên bụng nàng.
Tức giận mắng: "Mẹ kiếp, đồ gái điếm thế tục, ngươi nghĩ mình là cái gì? Cũng dám mắng ta? Lão tử có phải là nam nhân hay không, không phải ngươi đã thử qua từ hai mươi năm trước rồi sao!"
Xích Tâm ôm lấy chân của Lôi Viêm, muốn ngăn cản hắn.
Lôi Viêm đá bay nàng.
Âu Dương Băng Tình cấp Võ Vương cũng không ngăn được một đòn của Lôi Viêm. Huống chi là Xích Tâm.
Lôi Viêm nhìn Âu Dương Băng Tình bị hắn giẫm đạp đến hấp hối, cười lạnh nói:
"Âu Dương Băng Tình, ta biết ngươi hận ta, đáng tiếc, ngươi hận ta có ích lợi gì? Ở trước mặt Lôi Viêm ta, gia tộc nhất lưu như các ngươi, cũng chỉ con kiến ta tiện tay có thể bóp chết. Nếu con ta đã không còn, nhà họ Âu Dương các ngươi cũng không cần thiết phải tồn tại!"
Lôi Viêm, không được thương tổn những người khác, ngươi muốn làm gì ta cũng được..." Âu Dương Băng Tình khó khăn nói.
Máu dị thú quá trân quý!
"Không sao, cái này chỗ của ta có rất nhiều." Lâm Hiên thản nhiên nói.
Dù sao, đây là máu của chính hắn nha.
Đối với người khác mà nói, lấy được máu của dị thú khó như lên trời.
Nhưng đối với hắn trên lý thuyết là muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Đương nhiên, một lần không thể lấy quá nhiều, nếu không cũng phải trả giá.
Mặc dù Lâm Hiên đã đem năm đại nội cao thủ coi như bạn bè. Nhưng hắn cũng không nói máu này là máu của hắn. Chỉ nói là tình cờ có được.
Dù sao, lòng phòng người là không thể không có.
Nghe xong lời của Lâm Hiên, năm người càng là một trận da mặt co giật.
Tên này, không phải là trực tiếp làm thịt một con dị thú chứ?
Đồ chơi dị thú này, cho dù là đại nội cao thủ, cũng chỉ là nghe nói, cũng chưa từng thấy qua.
Không thể không nói vận khí của Lâm Hiên thật quá tốt.
Hơn nữa, cho dù là đại nội cao thủ thật sự gặp phải dị thú. Hết chín mươi phần trăm kết quả cũng là bị dị thú giết chết.
Nếu Lâm Hiên đã nói như vậy, bọn họ sẽ không khách khí tiếp nhận.
Lâm Hiên đem máu của mình giao cho năm vị đại nội cao thủ. Đó là bởi vì, hắn cần bọn họ bảo vệ sư tỷ của hắn. Tu vi của bọn họ càng mạnh, Long Ý sư tỷ lại càng an toàn.
Trải qua sự kiện lần này, Lâm Hiên mới hiểu được, làm nữ hoàng cũng không phải dễ chịu gì. Hơn nữa còn phải chịu nhiều nguy hiểm hơn. Hắn lại không có khả năng lúc nào cũng ở bên cạnh Long Ý.
“Ta nghe nói, cho dù là dị thú thấp nhất, luyện hóa máu của nó cũng có thể đột phá bình cảnh. Lâm tiểu hữu, không biết đây là loại máu dị thú gì vậy?" Lão tổ Sát tộc nhịn không được hỏi.
"Cái này, ta cũng không biết, đây là sư phụ ta đưa cho ta." Lâm Hiên cũng không có tiết lộ cụ thể.
Có cái gọi là thất phu vô tội.
Kỳ Lân đã không thể dùng dị thú để hình dung nữa rồi.
Đó là thượng cổ thần thú!
Cho dù là Ẩn tộc, biết chỗ nào có Kỳ Lân, bọn họ cũng không dám đánh chủ ý với Kỳ Lân.
Nhưng nếu là máu Kỳ Lân thì khác.
Một khi tin tức tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ sẽ khiến cho Ẩn tộc rung chuyển.
“Là lão phu đường đột rồi!” Lão tổ Sát tộc lúc này mới phản ứng lại.
"Đại ân đại đức của Lâm tiểu hữu, chúng ta vĩnh viễn không quên. Từ nay về sau, chuyện của Lâm tiểu hữu, chính là chuyện của ta!" Lão tổ Sát tộc khom người hành lễ với Lâm Hiên.
“Tính cả ta vào nữa!” Các đại nội cao thủ khác cũng đều nói.
Nghe mọi người nói xong, Lâm Hiên sờ sờ cằm: “Nếu nói như vậy, ta thật đúng là có một chuyện muốn phiền các ngươi!”
“Tiểu hữu mời nói!”
Lúc này, cho dù Lâm Hiên bảo bọn họ hái sao trên trời, bọn họ cũng sẽ không cự tuyệt.
"Ta muốn thả tự do cho một tội nhân bị kết án tù chung thân vì phản loạn." Lâm Hiên trầm giọng nói.
Hắn đương nhiên sẽ không quên mục đích quan trọng nhất của hắn khi đến hoàng cung.
Chính là giúp phụ thân Kim Linh Khê được xá tội!
Nếu hắn đã nói thì nhất định phải làm được.
“Lâm tiểu hữu nói chính là phụ thân của Kim Châu chủ, Kim Hướng Thiên?” Thiết Mộc Duẫn hỏi.
"Đúng vậy." Lâm Hiên gật gật đầu.
Thấy mọi người không có phản ứng, Lâm Hiên trực tiếp nói:
“Nếu mà mấy vị làm không được thì thôi, ta đi tìm nữ hoàng cũng được.”
“Không, không, không. Lâm tiểu hữu, ngươi hiểu lầm rồi, không phải chúng ta làm không được. Mà là, chúng ta không nghĩ tới, yêu cầu của ngươi lại đơn giản như vậy!” Mấy vị đại nội cao thủ vội vàng nói.
Đối với Kim Linh Khê, việc thả tự do cho cha cô là khó như lên trời.
Nhưng đối với mấy vị đại nội cao thủ mà nói, quả thực dễ như trở bàn tay.
Dù sao, bọn họ chính là người có cả quyền không cần quỳ trong triều nha.
Thậm chí, địa vị của mỗi người bọn họ đều vượt qua Thư Thành Vũ!
"Điều ta cần không chỉ là thả Kim Hướng Thiên ra, mà còn phải giúp hắn lật lại bản án!” Lâm Hiên nghe vậy liền đáp.
"Cái này..." Nghe Lâm Hiên nói xong, mấy người lại trở nên khó xử.
“Thế nào? Không làm được?” Lâm Hiên nhướng mày.
“Không phải là không làm được. Mà tiểu hữu ngươi phải hiểu rõ, nếu muốn chúng ta thả Kim Hướng Thiên ra thì cực kỳ dễ dàng.”
“Nhưng một khi bình phản, nếu lỡ như kết quả cuối cùng là xác định hắn có tội. Đến lúc đó muốn thả hắn ra thì rất khó khăn.” Lão tổ Sát tộc trầm giọng nói.
Cái gọi là bình phản, đó chính là đem vụ án lấy ra xét xử lại, hơn nữa là chiêu cáo thiên hạ.
Vụ án của Kim Hướng Thiên đã trôi qua hơn mười năm. Mọi người đã quên mất từ lâu.
Nếu lấy ra xét xử lần nữa. Cuối cùng thẩm tra ra Kim Hướng Thiên có tội, như vậy, cả đời này Kim Hướng Thiên cũng đừng mong được thả ra.
Lâm Hiên hơi sửng sốt.
Điều này ảnh hưởng quá lớn.
Hắn cảm thấy, vẫn là nên hỏi ý kiến của Kim Linh Khê trước.
Nghĩ tới đây, Lâm Hiên lấy điện thoại di động ra, mở máy lên.
Lúc trước hắn sợ Kim Linh Khê gọi điện thoại tới ngăn cản mình, bởi vậy, trực tiếp tắt điện thoại di động, sau đó gặp phải đủ loại chuyện, cũng chưa kịp bật máy lại.
Lâm Hiên vừa mới khởi động máy xong, liền nhận được điện thoại của Anh Đào.
“Bắt máy rồi, Châu chủ, gọi được rồi!”
Điện thoại vừa kết nối, trong điện thoại truyền đã đến giọng nói kinh ngạc của Anh Đào.
Vậy là cô ấy vẫn luôn gọi cho anh? May mắn là anh lo xa, nếu không, chỉ sợ bị Anh Đào làm phiền chết rồi.
“Lâm Hiên, là cậu hả?!” Ngay sau đó, một thanh âm quen thuộc vang lên.
Là giọng nói của Kim Linh Khê, trong giọng nói của nàng tràn ngập lo lắng.
Trong khoảng thời gian này, nàng đều sắp lo lắng muốn chết.
“Kim bé bự, là tôi.” Lâm Hiên trả lời.
“Cậu không có việc gì. Thật là tốt quá!” Kim Linh Khê kích động thiếu chút nữa rơi lệ.
Đã có rất nhiều sự kiện lớn đã xảy ra trong cung điện hoàng gia gần đây.
Lâm Hiên thật sự là quá lớn mật, lại dám bắt cóc nữ hoàng.
Hơn nữa còn nghe nói hắn cũng bắt cóc luôn đại thần nghị chính.
"Nữ hoàng không làm khó dễ cậu chứ?" Kim Linh Khê hỏi.
“Khụ khụ, không có gây khó dễ, mà ngược lại là…”
Lâm Hiên hồi tưởng lại Long Ý sư tỷ vì gợi lên Kỳ Lân Hỏa trong cơ thể hắn mà đã làm ra chuyện kia.
“Là gì? Ý cậu là sao?” Kim Linh Khê không kịp phản ứng.
Lâm Hiên đương nhiên sẽ không nói cho nàng biết chuyện này được.
“Khụ khụ, không nói chuyện này nữa. Kim bé bự, hiện tại cô có hai lựa chọn, thứ nhất chính là trực tiếp thả cha cô ra, để cha con cô có thể đoàn tụ.”
“Lựa chọn thứ hai, giúp cha cô có cơ hội bình phản. Nhưng mà làm vậy sẽ có mạo hiểm, nếu như kết quả xét xử cuối cùng, cha cô là có tội, như vậy thì sẽ không còn cơ hội nào được thả ra nữa.”
“Hai lựa chọn này, cô chọn cái nào?” Lâm Hiên chuyển đề tài mà hỏi Kim Linh Khê.
Kim Linh Khê trầm mặc.
Thật lâu sau, nàng hít sâu một hơi nói: "Lâm Hiên, ta sẽ không lựa chọn bất cứ cái gì, ta muốn cậu bình an vô sự!"
Trước kia, ý nghĩa sống của Kim Linh Khê chính là giúp cha cô có thể bình phản. Vì thế, nàng mới không tiếc mạng sống.
Nhưng hiện tại, nàng hy vọng Lâm Hiên bình an vô sự. Nàng không muốn Lâm Hiên lại vì nàng mà mạo hiểm.
Lâm Hiên sửng sốt.
Ngay lập tức phản ứng lại, có chút đùa giỡn mà hỏi lại:
“Kim bé bự, cô suy nghĩ kỹ nha, đây là cơ hội duy nhất để minh oan cho cha cô đó.”
Chương 232 Sâu nhất của Hắc Ngục
"Ta suy nghĩ kỹ rồi. Lâm Hiên, ta hy vọng có thể giải oan cho cha ta. Nhưng ta càng hy vọng cậu bình an…” Kim Linh Khê cắn môi nói.
"Châu chủ..." Anh Đào ở một bên sợ ngây người.
Bởi vì nàng biết, đưa ra quyết định này đối với Kim Linh Khê mà nói là nặng nề cỡ nào.
"Được rồi, Kim bé bự, không chọc cô nữa. Tôi không sao cả. Hiện tại tôi ở trong cung như cá gặp nước. Mấy vị đại nội cao thủ đều là anh em với tôi! Bây giờ mau nói cho tôi biết lựa chọn của cô là được.” Lâm Hiên nghiêm túc nói.
Kim Linh Khê cũng gặp khó khăn trong việc lựa chọn.
Dù sao, cô rất muốn giúp phụ thân mình minh oan.
Nhưng cô sợ rằng kết quả cuối cùng không phải là những gì cô muốn.
“Lâm tiểu hữu, ta cảm thấy, cậu không cần rối rắm như thế. Hay là chúng ta đến hỏi Kim Hướng Thiên một chút là được rồi.” Lúc này, Lão tổ Sát tộc mở miệng nói.
"Đúng vậy! Kim bé bự, không bằng trực tiếp hỏi cha của cô đi!" Lâm Hiên vui vẻ nói.
"Trực tiếp... hỏi cha ta, thật sự có thể sao?” Kim Linh Khê không thể tin vào tai mình.
Phải biết rằng, nơi cha nàng bị giam giữ là ở Hắc Ngục!
Nơi đó nổi tiếng là đầy những người vào nhưng không bao giờ có người ra.
Hơn nữa, không ai được phép tùy ý gặp các tù nhân bị giam giữ bên trong.
"Đương nhiên có thể, tôi nói rồi, tôi ở hoàng cung như cá gặp nước vậy đó!" Lâm Hiên kiêu ngạo nói.
“Được rồi, Kim bé bự, cô ở đâu nói có tôi biết, tôi đến đón cô.”
Kim Linh Khê vẫn còn ở khách sạn cũ.
Nàng tìm không được Lâm Hiên, cũng không thể tùy ý tiến vào hoàng cung. Nàng sợ Lâm Hiên lỡ như trở về tìm nàng, cho nên nàng liền ở tại chỗ chờ Lâm Hiên.
Không lâu sau, Lâm Hiên cùng mấy vị đại nội cao thủ liền đi tới khách sạn Kim Linh Khê đang ở.
"Kim Châu chủ - Kim Linh Khê, bái kiến mấy vị đại nhân..."
Khi nhìn thấy mấy vị đại nội cao thủ bên cạnh Lâm Hiên, Kim Linh Khê lập tức muốn quỳ xuống hành lễ.
Mặc dù cô là người đứng đầu một châu. Nhưng ở trước mặt đại nội cao thủ, rõ ràng là cấp thấp hơn rất nhiều.
Về phần Anh Đào, cô nàng đã quỳ xuống trước mặt mấy vị đại nội cao thủ từ lâu, vô cùng kích động.
Lại nói tiếp, chức trách của Anh Đào cùng mấy vị đại nội cao thủ giống nhau. Tất cả đều là hộ vệ của hoàng gia.
Chỉ có điều, trong các hộ vệ, võ quan Cẩm Y Vệ như cô là nhỏ nhất.
Mà mấy vị này lại là tồn tại ở đỉnh cao nhất.
Có thể nói, đại nội cao thủ là mục tiêu cuối cùng của tất cả Cẩm Y Vệ.
“Kim bé bự, cô không cần cùng bọn họ hành lễ. Tôi đã nói rồi, bọn họ giờ đều là anh em của tôi cả rồi.”
Lâm Hiên trực tiếp đỡ lấy Kim Linh Khê, ngăn cản nàng quỳ xuống.
Mấy vị đại nội cao thủ có chút xấu hổ, nhưng vẫn gật gật đầu nói: “Kim Châu chủ không cần đa lễ, coi chúng ta như người bình thường là được.”
Kim Linh Khê trong lòng thầm than, các ngươi nếu là người bình thường, vậy trên thế giới này sẽ không còn người bình thường nào nữa rồi.
Lâm Hiên nhìn ra được, ở trước mặt mấy vị đại nội cao thủ, Kim Linh Khê vẫn là rất câu nệ.
Ngay lập tức, anh kiễng chân lên, túm lấy cổ Kim Linh Khê, nói với đại nội cao thủ:
“Nghe này, Kim bé bự là người của ta, sau này các người cứ đối đãi với nàng giống như đối với ta vậy.”
“Được, Lâm tiểu hữu!” Bốn vị đại nội cao thủ gật đầu.
Chỉ có Lục Thiên Ly, bĩu môi nhỏ nhắn, nhỏ giọng nói thầm: “Quả nhiên, vẫn là cầm thú!”
Lâm Hiên cố ý giả vờ không nghe thấy, kéo tay Kim Linh Khê nói: “Đi thôi, Kim bé bự, đi gặp cha của cô thôi.”
Nửa tiếng sau. Mọi người đi tới Hắc Ngục.
Hắc Ngục này nằm trong một ngọn núi cách biệt với thế giới bên ngoài.
Rất nhiều người đều không biết nó ở đâu.
Hoàn cảnh của Hắc Ngục càng ác liệt. Tối và ẩm ướt, không có ánh sáng mặt trời.
Trong một môi trường như vậy, đừng nói là sống mười lăm năm. Ngay cả chỉ một ngày nó sẽ rất khó chịu.
Nhìn thấy nơi giam giữ cha mình, Kim Linh Khê không kìm được nước mắt.
Thì ra, nhiều năm như vậy, cha cô phải sống ở một nơi như thế này.
“Hắc Ngục là cấm địa, cấm tới gần!”
Đi đến cửa, mọi người liền bị thủ vệ ngăn lại.
Nhưng sau khi mấy vị đại nội cao thủ xuất ra lệnh bài của mình, tất cả thủ vệ đều đồng loạt quỳ trên mặt đất.
Đại nội cao thủ!
Đây chính là tồn tại giống như tổ sư gia bọn họ nha.
Thông thường, rất hiếm khi nhìn thấy được một người.
Nhưng hiện tại, lại là năm người đến cùng lúc.
Trong hắc ngục này, rốt cuộc là ai có mặt mũi lớn như vậy? Có thể làm cho năm gã đại nội cao thủ đồng loạt đến đây?
Rõ ràng, những người thủ vệ không thể nghĩ ra.
Bởi vì, người kia ở Hắc Ngục này đã trôi qua mười mấy năm, còn lại là ở chỗ sâu nhất của Hắc Ngục.
Bàn tay khô héo của Kim Hướng Thiên, đang nhẹ nhàng vuốt ve một thứ.
Đó là… một con chuột.
Mười lăm năm không thấy mặt trời. Đây là người bạn duy nhất của ông ta.
Mặc dù, ông có rất ít thức ăn và thường xuyên đói.
Nhưng ông vẫn sẽ chia sẻ một chút cho bạn bè của mình.
Rốt cuộc, ở nơi này, nó là thứ duy nhất làm bạn với ông ta!
Lính canh thì ba ngày mới đưa đến cho ông một bữa ăn. Mỗi lần đến lại chỉ nói một câu duy nhất.
Kim Hướng Thiên biết cả đời này hắn cũng không thể đi ra ngoài.
Đã nhiều lúc muốn tự sát. Nhưng rồi lại không cam lòng.
Ông không muốn chết trong oan khuất như vậy.
Ông là đàn ông của Kim gia, có chết cũng phải chết cho ngay thẳng.
Chỉ là, Kim Hướng Thiên biết, ông có thể cả đời này, đều không thể rửa sạch oan khuất.
Nếu muốn giúp ông bình phản, ít nhất cũng phải là Vương gia trở lên.
Nhưng, Kim Hướng Thiên cả đời làm việc cương trực. Bằng hữu cũng không có mấy người, nhưng người đắc tội lại rất nhiều.
Khi biết ông sẽ bị giam ở Hắc Ngục, vợ ông đã lựa chọn tự sát.
Chỉ để lại một đứa con gái mới lớn.
Kim Linh Khê!
Bây giờ, mười lăm năm đã trôi qua. Con gái của ông có lẽ cũng đã trưởng thành rồi.
Không biết nó cao bao nhiêu rồi, đã lập gia đình hay chưa…
Đây cũng là động lực để Kim Hướng Thiên sống sót.
Ông hy vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại con gái mình.
Nhưng trong lòng ông cũng rất rõ ràng, cả đời này của ông sẽ không có hy vọng đó…
"Khụ khụ..." Kim Hướng Thiên kịch liệt ho khan.
Mấy năm gần đây, ông càng cảm thấy thân thể mình không ổn.
Có lẽ, không thể kiên trì được bao lâu nữa.
Ông không sợ chết! Chỉ là không cam lòng mà thôi. Ông còn chưa rửa sạch oan khuất cho mình.
Còn không được thấy con gái mình trưởng thành, kết hôn, sinh con.
"Tiểu Khê, là cha có lỗi với con..."
Kim Hướng Thiên biết con gái hắn chắc cũng không sống dễ dàng gì. Dù sao cô cũng có một người cha tội nhân như hắn.
Kim Linh Khê những năm đầu, những gì phải trải qua thật sự rất tổi tệ.
Nhưng theo thực lực của nàng tăng lên, nữ Hình Thiên được sinh ra. Kim Linh Khê đã từ một cô gái nhỏ nhu nhược trở thành bá chủ một phương.
Chỉ là bá chủ này, vẫn như cũ không đủ để đem Kim Hướng Thiên thả ra ngoài.
Là Lâm Hiên xuất hiện, cho Kim Linh Khê hy vọng.
…
Rốt cục, mấy người đã đi tới phòng giam giam Kim Hướng Thiên.
Khi nhìn thấy Kim Hướng Thiên gầy gò trong phòng giam. Nước mắt của Kim Linh Khê như hạt châu đứt dây không ngừng rơi xuống.
Nghe thấy động tĩnh, Kim Hướng Thiên liền xông đến cửa nhà tù.
Lớn tiếng nói: "Để cho ta gặp con gái ta một lần. Chỉ cần có thể cho ta gặp nó một lần. Kim Hướng Thiên ta nguyện chịu chết!”
“Phụ thân!”
Kim Linh Khê rốt cục không thể nhịn được, mở miệng hô lớn.
Nghe được thanh âm của Kim Linh Khê, Kim Hướng Thiên sửng sốt.
Ngay lập tức trên mặt lộ ra một tia mừng như điên.
Nhưng rất nhanh, lại biến thành cô đơn.
Bởi vì, ông biết Kim Linh Khê không có khả năng xuất hiện ở chỗ này.
Đây chỉ là ảo giác của ông thôi.
"Ta già rồi, tinh thần cũng không tốt. Gần đây cứ liên tục nghe thấy giọng nói của con gái mình..." Kim Hướng Thiên cô đơn trở về vị trí ban đầu.
Ông cho rằng những gì nghe được chỉ là ảo giác mà thôi.
Ông thậm chí không dám nhìn đến cửa một lần nào nữa, sợ rằng sẽ lại thất vọng…
Chương 233 Điện thoại của Xích Tâm
“Phụ thân, cha không nghe lầm, là con, Tiểu Khê của cha đến cứu cha đây ạ!” Kim Linh Khê đã sớm khóc không thành tiếng.
Kim Hướng Thiên nhìn về phía Kim Linh Khê đứng ở cửa phòng giam.
Lúc đầu, ông không có nhiều phản ứng.
Bởi vì trong trí nhớ của ông, con gái của ông vẫn dừng lại ở hình ảnh lúc mười mấy tuổi.
Kim Linh Khê khi đó, chiều cao cũng không khác với các cô gái khác là mấy.
Mà hiện tại đứng ở cửa, lại là một cô gái cao một mét chín.
Ông cẩn thận nhìn mặt Kim Linh Khê một lúc.
Mặc dù có rất nhiều thay đổi, nhưng cuối cùng ông cũng nhận ra cô gái lớn trước mặt mình là Kim Linh Khê, con gái của ông!
"Con gái, con... lại cao như vậy!"
Kim Hướng Thiên run rẩy đi tới cửa phòng giam, vẻ mặt kích động.
"Vâng, con đã cao hơn rồi, cha, nhìn này, con cao hơn cha rồi!" Kim Linh Khê vừa nói vừa nắm tay Kim Hướng Thiên.
“Đúng vậy, cao lên rồi! Thật sự cao lên rồi.”
Kim Hướng Thiên cũng không phải quá ngạc hiện. Dù sao ông cũng từng là một đại hán cao một mét chín.
Chỉ là mười lăm năm bị tra tấn trong Hắc Ngục này. Ông trở đã nên rất gầy gò, lưng ông cũng đã còng đi.
Giờ chỉ còn như cao khoảng mét bảy.
Nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Kim Hướng Thiên, Kim Linh Khê hận không thể trực tiếp đưa Kim Hướng Thiên ra ngoài.
"Con không chỉ cao hơn, mà còn trở nên mạnh mẽ hơn. Cha, cha nhìn xem, con bây giờ là Thiên cấp Võ Vương rồi!"
Kim Linh Khê giống như một cô bé được tặng bằng khen, đang khoe với cha mình.
Thiên Cấp Võ Vương!
Trong mắt Kim Hướng Thiên hiện lên vẻ vui mừng: “Không hổ là con gái của Kim Hướng Thiên ta nha!”
Phải biết rằng, Kim Hướng Thiên lúc trước cũng chỉ là cấp bậc Thiên Cấp Võ Vương!
Không ngờ con gái ông còn nhỏ như vậy đã đạt đến cấp bậc này.
Lúc này, Kim Hướng Thiên đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt sợ hãi nói:
“Con gái. Cha được nhìn thấy con một lần thì coi như cả đời này không còn hối tiếc rồi. Con mau đi đi. Nếu để thị vệ phát hiện ra thì muộn mất.”
Kim Hướng Thiên cho rằng Kim Linh Khê là lén chạy đến Hắc Ngục thăm hắn.
Lúc này, mấy vị đại nội cao thủ và Lâm Hiên cũng đi tới.
Bọn họ lúc trước là vì không quấy rầy hai người ôn chuyện, cho nên không có tới gần.
Khi nhìn thấy mấy vị đại nội cao thủ, sắc mặt Kim Hướng Thiên trong nháy mắt liền đại biến.
Tất nhiên là ông biết mấy người này.
Đây là tồn tại đỉnh phong của chiến lực hoàng cung Long quốc!
Kim Linh Hi mặc dù là Thiên cấp Võ Vương, nhưng ở trước mặt những người này, vẫn chỉ là con kiến.
Nếu như bọn họ ra tay, dù chỉ một chiêu thì Kim Linh Khê cũng không có khả năng ngăn cản được.
“Mấy vị đại nhân, xin đừng làm khó con gái ta, nó chỉ muốn gặp ta mà thôi!”
Kim Hướng Thiên trực tiếp quỳ gối trước mặt mấy vị đại nội cao thủ.
Lúc này Kim Hướng Thiên cực kỳ sợ hãi.
“Phụ thân, cha mau đứng lên đi. Cha không cần sợ bọ họ. Con cũng không phải lén chạy vào đây.” Kim Linh Khê vội vàng nói.
“Các ngươi không phải tới bắt Tiểu Khê sao?” Kim Hướng Thiên nghi hoặc hỏi.
“Nàng ta vào đây đường đường chính chính. Tại sao chúng ta phải bắt nàng ta?” Lục Thiên Ly nhanh miệng nói.
"Vậy các ngươi..." Kim Hướng Thiên càng thêm khó hiểu.
Dù sao, đại nội cao thủ là tồn tại cao quý cỡ nào. Làm sao có thể tới Hắc Ngục nho nhỏ này.
“Chúng ta tới đón người.” Thấy phản ứng của Kim Hướng Thiên, Thiết Mộc Duẫn cười nói.
"Đón người?" Kim Hướng Thiên nuốt nước miếng.
Rốt cuộc là nhân vật lợi hại cỡ nào mà cần đến năm vị đại nội cao thủ đến đón?
Kim Hướng Thiên có nghĩ đến vỡ đầu cũng không nghĩ ra được, trong hắc ngục này, còn có ai có thể kinh động đến đại nội cao thủ.
Một người đã đủ giật mình.
Đằng này là cả năm người cùng đến!
"Phụ thân, bọn họ đến đón cha đó." Kim Linh Khê kích động nói.
"Đón ta?" Kim Hướng Thiên có chút mờ mịt.
Tuy rằng, hắn đã biết Kim Linh Khê có tu vi Thiên Cấp Võ Vương.
Nhưng dù vậy, nàng cũng không thể nào mời được đến năm vị đại nội cao thủ nha.
“Phụ thân, đây là Lâm Hiên. Năm vị đại nội cao thủ là bằng hữu của hắn!”
Kim Linh Khê vội vàng kéo Lâm Hiên qua, giới thiệu với phụ thân nàng.
Kim Hướng Thiên đánh giá Lâm Hiên.
Hắn làm phụ thân của Kim Linh Khê, làm sao có thể nhìn không ra tâm tư của con gái mình.
Lúc này, Kim Linh Khê đang thân mật kéo tay Lâm Hiên, ánh mắt nhìn Lâm Hiên tràn ngập ôn nhu cùng sùng bái.
Đó chính xác là biểu hiện của tình yêu.
Người thanh niên này, thoạt nhìn, hẳn là chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Hắn rốt cuộc là nhân vật gì, lại có thể cùng đại nội cao thủ làm bằng hữu?
Chẳng lẽ, là huyết thống của một vị đại nội cao thủ nào đó?
Chỉ có thể là như vậy.
Nếu không, làm sao có thể mời được bọn họ tới đây?
"Chào chú, cháu là bạn của Kim bé… bạn của Linh Khê ạ.”
Lâm Hiên thiếu chút nữa theo thói quen nói ra ba chữ ‘Kim bé bự’. Nhưng nghĩ lại thì ở trước cha của người ta xưng hô như vậy có chút không thích hợp.
"Kim Hướng Thiên, ngươi bây giờ có hai lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất, trực tiếp rời khỏi Hắc Ngục. Lựa chọn thứ hai, được một lần nữa xét xử vụ án năm đó của ngươi!”
“Chọn cái đầu tiên, ngươi sẽ trực tiếp được tự do. Lựa chọn cái thứ hai, có thể, đời này ngươi cũng không cách nào rời khỏi Hắc Ngục được!" Lúc này, Lão tổ Sát tộc mở miệng nói.
"Ta chọn... xét xử lại vụ án năm đó!” Kim Hướng Thiên ngay lập tức nói ra lựa chọn của ông.
Kim Hướng Thiên ông cả đời quang minh lỗi lạc. Tuyệt đối không muốn cõng tội danh trên lưng cho đến chết.
"Được rồi..."
Mấy vị đại nội cao thủ thở dài, kỳ thật bọn họ đã sớm đoán được lựa chọn của Kim Hướng Thiên.
Dù sao thì bọn họ cũng từng quen biết Kim Hướng Thiên, biết tính tình này của hắn.
Vốn tưởng rằng mười lăm năm sống trong Hắc Ngục sẽ đánh tan tính tình của hắn.
Không nghĩ tới, mười lăm năm rồi, nam nhân này cũng vẫn như cũ.
Hắc Ngục này nghiền nát xương sống của hắn, nhưng không thể uốn cong được tính khí của hắn!
"Phụ thân..."
Nghe được sự lựa chọn của Kim Hướng Thiên, Kim Linh Khê vừa mừng vừa lo.
Thật ra nàng rất muốn Kim Hướng Thiên trực tiếp lựa chọn rời khỏi Hắc Ngục.
Nhưng nàng biết sự kiên trì của cha mình.
“Vậy thì, chú Kim, phải ủy khuất chú ở lại trong Hắc Ngục một thời gian rồi.”
Lâm Hiên đi tới cửa phòng giam, nói với Kim Hướng Thiên.
“Không ủy khuất, có thể được một lần nữa xét xử vụ án năm đó, ta coi như là hiện tại phải chết, cũng là chết không hối tiếc!” Kim Hướng Thiên kích động nói.
Ông nằm mơ cũng không nghĩ tới, vụ án của ông lại còn có một ngày được tái thẩm.
Lúc này, mấy vị đại nội cao thủ gọi ngục trưởng Hắc Ngục tới. Tự mình dặn dò phải đặc biệt chiếu cố Kim Hướng Thiên.
Để cho Kim Hướng Thiên có thể sống thoải mái nhất trong khoảng thời gian chờ xét xử này.
“Yên tâm đi, mấy vị đại nhân, ta đảm bảo Kim tiên sinh sẽ còn thoải mái hơn so với ngục trưởng như ta.” Ngục trưởng vẻ mặt cung kính nói.
"Lâm Hiên, ta, ta muốn ở lại cùng phụ thân..." Kim Linh Khê cắn môi nói.
Lâm Hiên gật đầu: "Được, dù sao các người cũng đã nhiều năm không gặp rồi.”
“Vậy ta cũng muốn ở lại!” Anh Đào cũng chọn ở lại ngục giam.
Vốn dĩ điều này là không được phép. Nhưng có mấy vị đại nội cao thủ ở đây. Đây liền không thành vấn đề rồi.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Hiên vang lên.
Là võ quan bên người của Âu Dương Băng Tình - Xích Tâm gọi tới.
Chương 234 Cường giả Ẩn tộc
"Lâm Hiên, ngươi ở đâu!" Trong điện thoại truyền đến tiếng của Xích Tâm vô cùng kích động.
Trong mười giờ qua, cô đã gọi điện thoại cho Lâm Hiên vô số lần. Nhưng không thể gọi được.
Bây giờ, cuối cùng đã kết nối được.
"Tôi ở Đế Kinh, Xích Tâm, cô bị sao vậy?" Lâm Hiên nghe thấy âm thanh của Xích Tâm có vẻ không đúng lắm.
Hắn một thân y thuật, tất nhiên đều biết về vọng, văn, vấn, thiết. (*)
(*) Đây là bốn phương pháp để khám bệnh của y học cổ truyền gồm: Nhìn (vọng chẩn), nghe/ngửi (văn chẩn), hỏi (vấn chẩn), bắt mạch/ sờ nắn (thiết chẩn).
Từ âm thanh của Xích Tâm trong lúc nói chuyện, hắn nghe ra được thân thể của Xích Tâm lúc này đang vận động quá tải.
Tựa hồ, đã sắp đạt tới cực hạn rồi.
"Lâm Hiên..."
Xích Tâm đang muốn nói chuyện, Lâm Hiên đã mở miệng nói trước: "Xích Tâm, ngươi nghe ta nói, mặc kệ hiện tại ngươi đang làm gì, lập tức dừng lại, nếu không thân thể của ngươi sẽ không chịu nổi."
"Lâm Hiên, ta không có việc gì, hiện tại ta cũng ở Đế Kinh, ta có thứ rất trọng yếu muốn đưa cho ngươi, ngươi nói cho ta biết ngươi đang ở nơi nào, ta sẽ lập tức chạy tới!" Xích Tâm lớn tiếng nói.
Lâm Hiên đành phải nói cho Xích Tâm vị trí của mình.
Chờ khoảng nửa tiếng.
Lâm Hiên rốt cục thấy được Xích Tâm xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Lúc này, mắt tai miệng mũi của Xích Tâm đều tràn ra máu tươi.
Nàng vẫn đang chạy nhanh như trước.
Lúc này, nhịp tim của nàng cũng đã đạt tới cực hạn.
Rốt cuộc, nàng chạy đến trước mặt Lâm Hiên.
Nàng đưa cho Lâm Hiên một quyển trục trong tay mình.
Sau đó, Xích Tâm lập tức ngã xuống.
Lâm Hiên kịp lúc đỡ lấy Xích Tâm.
Lúc này, Xích Tâm đã ngất xỉu.
Hắn ta nắm lấy cổ tay của Xích Tâm.
Sau khi kiểm tra, hắn phát hiện thân thể của Xích Tâm đã bị tiêu hao đến cực hạn.
Bất kể là nội lực hay là sinh mệnh.
Thân thể của nàng, đã đến mức dầu hết đèn tắt!
"Nha đầu này tốt xấu gì cũng có tu vi cấp tông sư, đây là do một lần chạy một ngàn km sao?" Lão tổ Sát Tộc thán phục nói.
Một gã võ giả tông sư có thể bộc phát tốc độ vượt qua ô tô, xe lửa.
Nhưng nếu toàn lực bộc phát tốc độ chạy trốn trong thời gian dài, dù là tông sư cũng không chịu nổi.
Nhìn trạng thái thân thể của Xích Tâm hiện tại, cô nàng này không phải là trực tiếp chạy từ Giang Đô tới đây đó chứ?
Lâm Hiên cũng rất nghi hoặc.
Xích Tâm đưa cho hắn thứ gì?
Cô ấy hoàn toàn có thể chọn gửi thư.
Cho dù là muốn tự mình giao cho hắn, cũng có thể lựa chọn đi tàu hỏa, hoặc là máy bay.
Sẽ không chậm hơn cô ấy trực tiếp chạy tới bao nhiêu.
Dù sao, lúc trước Xích Tâm và Âu Dương Băng Tình chắc là đều đang ở Giang Đô.
Ngồi máy bay từ Giang Đô đến Đế Kinh nhiều nhất chỉ tốn hơn ba bốn giờ là có thể đến được.
Cho dù buổi tối không có máy bay, cũng chỉ cần chờ thêm một đêm mà thôi.
Hiển nhiên thứ mà Xích Tâm muốn đưa cho Lâm Hiên là vật cực kỳ quan trọng.
Tuy nhiên lúc này Lâm Hiên không kịp nhìn, hắn phải trị liệu cho Xích Tâm trước.
Nếu không, cô nàng này sợ là sẽ hương tan ngọc nát.
Dưới sự trị liệu của Lâm Hiên, Xích Tâm nhanh chóng tỉnh táo lại.
Nàng thấy Lâm Hiên không có nhìn quyển trục nàng đưa cho hắn, nhất thời vẻ mặt lo lắng nói:
"Lâm Hiên, ngươi mau xem thư!"
"Thư?"
Lâm Hiên cầm lấy quyển trục Xích Tâm đưa cho hắn.
Mở ra, bên trong quả nhiên là một phong thư.
"Ta hận ngươi sinh muộn, ngươi hận ta sinh sớm.
Cả ngày nhớ ngươi không thể gặp, cùng nhau uống nước sông Trường Giang.
Ta muốn cùng người gặp lại, cuộc đời dài không buồn chán.
Núi không cao, sông không cạn, sấm đông chấn động, mưa tuyết mùa hạ, trời đất hợp nhất, mới dám từ biệt người!
Tuyệt bút Âu Dương Băng Tình!"
Nhìn thấy nội dung thư, Lâm Hiên lập tức ngây dại.
Nội dung bức thư này thể hiện tình cảm của Âu Dương Băng Tình dành cho hắn.
"Núi không cao, trời đất hợp nhất, mới dám từ biệt ngươi", có hàm ý là, núi cao biến thành đất bằng, trời và đất hòa hợp thành một thể, ta mới nguyện ý rời xa ngươi.
Đây hẳn là một bức thư tình.
Nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy phong thư tình này, trong lòng Lâm Hiên lại dâng lên cảm giác không ổn.
Giữa hắn và Âu Dương Băng Tình, kỳ thật phần lớn chỉ là trao đổi thân thể.
Âu Dương Băng Tình vô cùng thành thục và hiểu chuyện.
Nàng cũng không gây ra phiền toái gì cho Lâm Hiên, không nên nói sẽ không nói, không nên hỏi cũng sẽ không hỏi.
Coi như là bị ủy khuất, nàng cũng sẽ chỉ giấu ở đáy lòng.
Luôn cho Lâm Hiên nhìn thấy bộ dạng hoàn mỹ nhất của mình.
Lâm Hiên cảm giác được Âu Dương Băng Tình thật sự thích hắn.
Nhưng lúc này Âu Dương Băng Tình đột nhiên đưa tới một phong thư như vậy là có ý gì?
Còn để cho Xích Tâm đưa tới khẩn cấp như thế.
Nội dung của bức thư giống như thể hiện tình yêu, giống như chia tay, hoặc là lời tạm biệt.
Đầy mâu thuẫn.
Đặc biệt, mấy chữ cuối cùng là: tuyệt bút của Âu Dương Băng Tình!
Hai chữ tuyệt bút này cũng không mang ý nghĩa tốt.
"Xích Tâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Hiên chỉ có thể hỏi Xích Tâm.
"Là Lôi Viêm, Lôi Viêm đã trở lại!" Trong đôi mắt đẹp của Xích Tâm hiện lên sự sợ hãi.
"Lôi Viêm? Lôi Viêm là ai?" Lâm Hiên nhíu mày hỏi.
"Đúng vậy, hắn là... Người làm nhục phu nhân năm đó!" Xích Tâm trả lời.
Nghe Xích Tâm nói xong, hai mắt Lâm Hiên nhất thời như phát sáng.
Hắn đã đáp ứng Âu Dương Băng Tình nhất định sẽ giúp nàng giết chết nam nhân làm nhục nàng.
"Hắn ta ở đâu!" Lâm Hiên tràn đầy sát cơ.
"Không, không được, phu nhân nói với ta, bảo ngươi tuyệt đối không nên đi tìm nàng, càng không được đi tìm Lôi Viêm gây phiền toái!" Xích Tâm lại dùng sức lắc đầu.
"Tại sao?" Lâm Hiên nghi hoặc hỏi.
Âu Dương Băng Tình không phải nằm mơ cũng muốn báo thù sao?
Nghe Lâm Hiên nói xong, Xích Tâm tựa hồ rơi vào trong hồi ức.
Nàng nhớ tới cảnh Lôi Viêm đến tìm Âu Dương Băng Tình.
Lần thứ hai nhìn thấy Lôi Viêm, Âu Dương Băng Tình vô cùng phẫn nộ.
Thế nên, triển lộ chiến lực cấp Võ Vương.
Không sai, Âu Dương Băng Tình đã đột phá tới Võ Vương.
Vốn dĩ, nàng chỉ có tu vi Thiên Tông.
Nhưng sau khi ở chung với Lâm Hiên.
Không biết vì sao, tu vi của nàng vậy mà đột nhiên tăng mạnh.
Đạt tới cấp bậc Võ Vương!
Giống như câu ‘gặp mặt kẻ thù thì đỏ mắt.’ Âu Dương Băng Tình trực tiếp động thủ.
Khi biết Được Âu Dương Băng Tình có thực lực cấp Võ Vương, ngay cả Xích Tâm cũng sợ ngây người.
Bởi vì, nàng vẫn cho rằng Âu Dương Băng Tình chỉ là một người bình thường.
Cho dù là vụng trộm tu luyện võ công, cũng không có khả năng mạnh như vậy.
Nàng còn chưa kịp cảm thấy vui mừng cho Âu Dương Băng Tình. Nam nhân tên Lôi Viêm kia đã ra tay.
Hắn ta chỉ dùng một ngón tay.
Thân thể của Âu Dương Băng Tình với tu vi Võ Vương lập tức bay ngược ra ngoài.
Âu Dương Băng Tình té trên mặt đất, thật lâu không đứng dậy nổi.
Cũng không phải một đòn vừa rồi của Lôi Viêm làm cho nàng bị thương.
Một đòn vừa rồi của Lôi Viêm căn bản không tạo thành thương tổn gì cho nàng.
Lý do nàng không thể đứng dậy là vì nàng biết, người nam nhân này lại trở nên mạnh mẽ hơn.
Hai mươi mấy năm trước, nam nhân này có thực lực dễ dàng giết chết Chiến Thần.
Hiện giờ, hai mươi năm trôi qua, hắn quả nhiên trở nên mạnh mẽ hơn.
Cho dù là võ giả thế tục, trải qua hai mươi mấy năm tu luyện, cũng sẽ trở nên mạnh hơn rất nhiều.
Huống chi, nam nhân này đến từ Ẩn tộc!
Hiển nhiên, hiện tại Lôi Viêm đã đạt tới độ cao khiến cho võ giả bình thường cũng không thể hiểu được.
Vì để cho Âu Dương Băng Tình nhận ra thực lực chênh lệch, Lôi Viêm lại đánh ra một đòn.
Khách sạn Âu Dương Băng Tình đang ở trực tiếp sụp đổ!
Người này... Chính là cường giả đến từ Ẩn tộc!
Chương 235 Chỉ là một con kiến
"Lôi đại nhân, chúng ta làm như vậy sẽ không khiến cho gia tộc bất mãn chứ?" Tùy tùng của Lôi Viêm nhìn thấy một màn này bèn nhíu mày nói.
Tuy rằng giá trị võ lực của Ẩn tộc vượt xa võ giả trong thế tục.
Võ lực đỉnh phong trong mắt võ giả thế tục, vẻn vẹn cũng chỉ là điểm bắt đầu đối với bọn họ mà thôi.
Nhưng mỗi một thành viên Ẩn tộc tựa hồ đều tuân theo một luật bất thành văn, đó là tận lực không ảnh hưởng tới thế tục.
Nếu gây ảnh hưởng quá lớn còn có thể bị gia tộc trừng phạt.
Ví dụ như Lôi Viêm lúc trước.
Hắn xâm hại Âu Dương Băng Tình, giết phụ thân Âu Dương Băng Tình.
Hắn đã bị gia tộc nhốt ba năm.
Lần này, Lôi Viêm trực tiếp làm khách sạn sụp đổ.
Trong khách sạn này có không ít người.
Họ cứ thế trực tiếp bị chôn sống!
Mặc dù hai mươi năm trôi qua, trên người Lôi Viêm cũng không lưu lại quá nhiều dấu vết năm tháng.
Âu Dương Băng Tình nhìn nam nhân này tựa hồ không khác hai mươi năm trước là bao.
Nếu như phải có khác biệt, vậy đó hẳn là loại cảm giác không coi ai ra gì trên người nam nhân này càng nồng đậm hơn trước.
Lôi Viêm liếc mắt nhìn người tùy tùng kia, khinh thường nói: "Giết mấy người bình thường mà thôi, không cần để ý."
Hiển nhiên, trong mắt người Ẩn tộc, người thường không khác gì với con kiến hôi.
Muốn giết thì giết.
"Âu Dương Băng Tình, hai mươi mấy năm trôi qua rồi mà ngươi vẫn đẹp như vậy. Không, còn trưởng thành quyến rũ hơn hai mươi năm trước nha!" Ánh mắt Lôi Viêm rơi vào trên thân hình tinh xảo của Âu Dương Băng Tình.
Mặc dù chỉ bị giam giữ trong ba năm.
Nhưng hai mươi mấy năm nay, hắn hầu như luôn luôn tu luyện.
Không hỏi bất cứ điều gì bên ngoài.
Tuy nhiên, hắn đã bị thương trong một lần rèn luyện cách đây không lâu.
Tuy rằng, Ẩn tộc đã dùng kỹ thuật y tế của mình chữa khỏi vết thương trên thân thể hắn.
Nhưng vẫn còn một chấn thương nghiêm trọng.
Đó chính là, từ nay về sau hắn sẽ không thể sinh con được!
Lôi Viêm thiếu chút nữa phát điên khi biết được tin tức này.
May mắn thay, hắn đột nhiên nhớ tới.
Người phụ nữ mà hắn ta làm nhục hai mươi năm trước dường như đã sinh ra một đứa con trai.
Lúc ấy, hắn còn đặc biệt tới chào hỏi nhà họ Âu Dương.
Bắt buộc Âu Dương Băng Tình nhất định phải sinh đứa nhỏ kia ra, nếu không hắn sẽ tiêu diệt nhà họ Âu Dương.
Tin tưởng, nhà họ Âu Dương đối không dám làm trái ý chí của hắn.
Mặc dù, Âu Dương Băng Tình không phải là người của Ẩn tộc. Con của Âu Dương Băng Tình cũng khó mà vào được Ẩn tộc.
Nhưng bây giờ, hắn đã không có khả năng có được con cái nữa. Như vậy, đứa nhỏ Âu Dương Băng Tình sinh ra chính là đứa con duy nhất của hắn.
Cho nên, Lôi Viêm quyết định tìm Âu Dương Băng Tình lấy lại con trai của mình. Hơn nữa tìm cách cho nó tiến vào Ẩn tộc.
Chỉ cần tiến vào Ẩn tộc, cho dù là con trai hắn là một bao cỏ, hắn cũng có thể bồi dưỡng nó thành cao thủ.
Tuy nhiên Lôi Viêm tin tưởng con trai của mình, như thế nào cũng không có khả năng là bao cỏ.
Biết được ý đồ của Lôi Viêm, Âu Dương Băng Tình nở nụ cười.
"Ha ha, Lôi Viêm, ta nói cho ngươi biết, con của ngươi chính là bao cỏ. Hai mươi mấy năm qua, hắn ngoại trừ chơi nữ nhân thì chẳng biết cái gì khác!"
Lôi Viêm nhíu mày, nhưng nhanh chóng nói: "Là bao cỏ thì như thế nào? Chỉ cần ta cho hắn tiến vào Ẩn tộc, là bao cỏ ta cũng có thể làm cho hắn trở thành Võ Hoàng!"
Đây chính là sự cường đại của Ẩn tộc.
Võ giả thế tục muốn tu luyện tới cấp bậc Võ Hoàng quả thực khó như lên trời.
Nhưng với Ẩn tộc thì đấy lại không phải là chuyện khó gì.
Cho dù thiên phú của ngươi kém đến rối tinh rối mù. Chỉ cần trả giá một ít, vẫn có thể biến ngươi thành cường giả Võ Hoàng.
"Đời này hắn cũng không có khả năng trở thành Võ Hoàng!" Âu Dương Băng Tình lắc đầu nói.
"Âu Dương Băng Tình, là do ngươi không biết thủ đoạn của Ẩn tộc chúng ta rồi. Ngươi có tin hay không? Cho dù là đầu heo, Ẩn tộc ta cũng có thể bồi dưỡng nó thành cao thủ, ngươi có tin hay không?" Lôi Viêm trầm giọng nói.
"Người chết cũng có thể sao?" Âu Dương Băng Tình nở nụ cười mê người hỏi.
"Ý ngươi là gì?" Thân thể của Lôi Viêm chấn động.
"Lôi Viêm, ý của ta là con trai của ngươi đã chết, ngươi có thể bồi dưỡng người chết thành Võ Hoàng không? Ha ha ha!" Âu Dương Băng Tình cười rộ lên.
"Ngươi nói cái gì!" Lôi Viêm nghe vậy vô cùng giận dữ. Trong nháy mắt hắn đã xuất hiện trước mặt Âu Dương Băng Tình, hơn nữa còn bóp cổ Âu Dương Băng Tình.
Tuy rằng, hiện tại Âu Dương Băng Tình còn xinh đẹp hơn hai mươi mấy năm trước.
Nhưng dù sao hắn cũng đã bị thương, không còn nhiều hứng thú với nữ nhân cho lắm.
Thứ duy nhất Lôi Viêm quan tâm lúc này là mình còn có con cái hay không.
"Ta nói, con trai ngươi đã chết!" Âu Dương Băng Tình hô hấp khó khăn, nàng gằn giọng nói ra từng chữ.
"Ngươi lại dám giết con ta?" Lôi Viêm nổi giận đùng đùng, theo bản năng muốn bẻ gãy cổ của Âu Dương Băng Tình.
"Không phải phu nhân giết!" Lúc này, Xích Tâm đột nhiên hô lên.
Lôi Viêm ném Âu Dương Băng Tình trên mặt đất, lạnh giọng hỏi: "Là ai giết con trai ta?"
"Ta sẽ không nói cho ngươi biết!" Âu Dương Băng Tình cắn răng nói.
"Ồ? Phải vậy không?" Lôi Viêm bắt lấy bả vai của Âu Dương Băng Tình, nâng nàng lên.
Tiếp theo, đánh một quyền vào bụng của Âu Dương Băng Tình.
"A!"
Âu Dương Băng Tình kêu thảm thiết, phun ra một ngụm máu tươi.
"Nói hay không?" Lôi Viêm hỏi lần thứ hai.
"Không biết!"
Bụp!
Lôi Viêm lại đánh một quyền vào bụng của Âu Dương Băng Tình.
"Không... Biết!" Máu tươi chảy ròng ròng nơi khóe miệng của Âu Dương Băng Tình.
Bụp!
Bụp!
Bụp!
Lôi Viêm đánh vào bụng của Âu Dương Băng Tình không ngừng.
Nhưng Âu Dương Băng Tình vẫn không chịu nói.
"Đừng đánh nữa, ta nói, ta nói!" Lúc này, Xích Tâm rốt cục không nhìn nổi nữa.
"Xích Tâm, không được phép nói!" Âu Dương Băng Tình giận dữ quát.
"Phu nhân, còn đánh tiếp ngươi sẽ chết!" Xích Tâm khóc nói.
"Ta đã chết từ hai mươi năm trước rồi!" Âu Dương Băng Tình giận dữ nhìn Lôi Viêm, nói:
"Lôi Viêm, mẹ nó ngươi nếu còn là nam nhân thì giết ta đi!"
Âu Dương Băng Tình cũng không biết Lôi Viêm đã bị phế. Lời nói của nàng vừa vặn chọc đến chỗ đau của Lôi Viêm. Lôi Viêm càng phẫn nộ hơn.
Hắn ném Âu Dương Băng Tình trên mặt đất, hung hăng dùng chân giẫm lên bụng nàng.
Tức giận mắng: "Mẹ kiếp, đồ gái điếm thế tục, ngươi nghĩ mình là cái gì? Cũng dám mắng ta? Lão tử có phải là nam nhân hay không, không phải ngươi đã thử qua từ hai mươi năm trước rồi sao!"
Xích Tâm ôm lấy chân của Lôi Viêm, muốn ngăn cản hắn.
Lôi Viêm đá bay nàng.
Âu Dương Băng Tình cấp Võ Vương cũng không ngăn được một đòn của Lôi Viêm. Huống chi là Xích Tâm.
Lôi Viêm nhìn Âu Dương Băng Tình bị hắn giẫm đạp đến hấp hối, cười lạnh nói:
"Âu Dương Băng Tình, ta biết ngươi hận ta, đáng tiếc, ngươi hận ta có ích lợi gì? Ở trước mặt Lôi Viêm ta, gia tộc nhất lưu như các ngươi, cũng chỉ con kiến ta tiện tay có thể bóp chết. Nếu con ta đã không còn, nhà họ Âu Dương các ngươi cũng không cần thiết phải tồn tại!"
Lôi Viêm, không được thương tổn những người khác, ngươi muốn làm gì ta cũng được..." Âu Dương Băng Tình khó khăn nói.