• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Báo Thù Của Rể Phế Vật (1 Viewer)

  • Chương 81-85

Chương 81 Các ngươi không biết ta là ai sao?

Nhìn thấy Lâm Nhược Hi chuẩn bị ký tên, Chu Hoa vô cùng kích động.

Chỉ cần Lâm Nhược Hi ký tên, thứ hắn có được, cũng không chỉ có Lâm Nhược Hi.

Phải biết rằng, ngoài nhan sắc ra, năng lực của Lâm Nhược Hi cũng không ai sánh kịp.

Năm đó tập đoàn Lâm thị đang mắc nợ một tỷ, cô nàng đều có thể xoay chuyển.

Điều này còn không phải tương đương với một cây lắc tiền sao?

Càng nghĩ, Chu Hoa lại càng cảm thấy mình lần này sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Ngoài Chu Hoa, Bác hai của Lâm Nhược Hi, cổ họng của Lâm Càng Vũ cũng khẽ giật giật.

Chỉ cần Lâm Nhược Hi gả cho Chu thần y, như vậy ông ta có thể yêu cầu hội đồng quản trị bãi bỏ chức vụ tổng giám đốc của Lâm Nhược Hi.

Xét cho cùng, đây là cách duy nhất để đảm bảo tài sản của nhà họ Lâm sẽ không rơi vào tay người ngoài.

Lâm Nhược Hi đương nhiên biết sau khi ký thỏa thuận này, cô không chỉ mất đi tấm thân này, mà cũng sẽ mất đi tập đoàn Lâm thị.

Nhưng bây giờ, cô không còn lựa chọn nào khác. Cô không thể nhìn ông nội chết.

Đầu bút của Lâm Nhược Hi chậm chạp chạm vào tờ thỏa thuận.

Chỉ cần Lâm Nhược Hi ký tên, mọi chuyện sẽ phải ấn định.

Tuy nhiên, vào lúc này, một bóng người từ bên ngoài bước vào phòng bệnh.

Là một người đàn ông, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt đùa giỡn nói:

“Không phải chỉ là bệnh nhẹ thôi à, cần phải ký vào khế ước bán thân luôn sao?”

Lâm Hiên không phải loại người xen vào chuyện của người khác.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì cô gái này cũng giúp anh hai lần.

Tuy rằng anh thật sự cũng không cần Lâm Nhược Hi vì anh ra mặt, nhưng có ân tất báo, đây là tính cách của Lâm Hiên.

Nhìn thấy Lâm Hiên, đôi mắt đẹp của Lâm Nhược Hi càng thêm buồn bã.

Cô không muốn Lâm Hiên nhìn thấy bộ dáng chật vật của cô hiện tại.

"Này, ngươi là ai, ai cho ngươi vào!"

Nhìn thấy Lâm Hiên bất lịch sự xông vào như thế, Lâm Càng Vũ nhíu mày.

Thấy Lâm Nhược Hi đã sắp ký tên, ông ta không muốn xảy ra bất cứ điều gì ngoài ý muốn.

“Ta là bạn của Nhược Hi!” Lâm Hiên trả lời.

“Đây là chuyện riêng gia đình của nhà họ Lâm chúng tôi. Cho dù ngươi là bạn của Nhược Hi, cũng không thể xen vào.” Lâm Càng Vũ trầm giọng nói.

“Nhược Hi, mau bảo hắn ra ngoài đi. Đừng quấy rầy Chu thần y chữa bệnh cho lão gia tử.”

“Lâm Hiên, anh ra ngoài đi.” Lâm Nhược Hi vẻ mặt bi thương nói.

“Cô xác định muốn tôi đi?” Lâm Hiên nhìn về phía Lâm Nhược Hi.

"Ngươi không đi ở lại chỗ này làm gì? Chẳng lẽ ngươi có thể chữa bệnh cho lão gia tử nhà ta?" Người Lâm gia hỏi.

“Ta đương nhiên là có thể chữa.” Lâm Hiên nói.

“Ha ha, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi có biết chúng ta đã thuê bao nhiêu bác sĩ và chuyên gia chuyên nghiệp để chữa trị cho lão gia rồi không? Không ai trong số đó có thể chữa được. Mà ngươi, chỉ là một tiểu tử vô dụng mà cũng dám nói rằng mình có thể chữa khỏi bệnh cho lão gia tử của Lâm gia?” Lâm Càng Vũ cười lạnh nói.

"Lâm Hiên, anh nói thật sao?" Trong đôi mắt đẹp của Lâm Nhược Hi hiện lên một tia hi vọng.

Cô biết võ công của Lâm Hiên rất lợi hại, lại không biết Lâm Hiên còn có thể chữa bệnh.

“Tôi đương nhiên là nói thật. Nếu cô không tin thì thôi, tôi sẽ đi.” Lâm Hiên không kiên nhẫn nói.

"Tôi tin, tôi tin, Lâm Hiên, chỉ cần anh có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội tôi, dù phải gả cho anh tôi cũng chấp nhận.” Lâm Nhược Hi vẻ mặt kinh hỉ nói.

Mặc dù chỉ gặp Lâm Hiên vài lần, nhưng cô biết Lâm Hiên không phải là người hay lo chuyện bao đồng.

Nếu anh ấy nói có thể chữa, có lẽ thật sự có thể trị được.

Gả cho một lão già xấu xí như Chu thần y, Lâm Nhược Hi rất không cam tâm.

Thế nhưng nếu phải gả cho Lâm Hiên, cô có thể vui vẻ chấp nhận.

Dù sao ở nhà ga xe lửa, nếu không phải Lâm Hiên đánh chết những kẻ bắt cóc cô, có lẽ cô đã không còn ở thế giới này từ lâu rồi.

Hơn nữa, trước khi chết, còn có thể cô sẽ bị tra tấn không ra hình dáng con người.

Lâm Hiên liếc mắt nhìn Lâm Nhược Hi một cái, nói: "Cô thật sự vì cứu ông nội mà nguyện ý gả cho tôi?”

Lâm Nhược Hi chỉ là thuận miệng nói, không ngờ Lâm Hiên lại nghiêm túc như vậy.

Nhưng cô vẫn cắn môi nói: “Thật! Tôi bằng lòng!”

Gả cho Lâm Hiên đương nhiên tốt hơn rất nhiều so với gả cho Chu thần y rồi.

Chu Hoa đã gần năm mươi tuổi, có còn ‘dùng’ được hay không cũng là một vấn đề rồi.

Lâm Hiên lại liếc Lâm Nhược một cái, nói: “Cô mơ đi!”

Lâm Nhược Hi: "..."

Những người khác: "... …"

Lời nói của Lâm Hiên, làm cho vẻ mặt của tất cả mọi người đều co giật.

Người này từ đâu tới mà kiêu ngạo như vậy?

Lâm Nhược Hi tốt xấu gì cũng có thể cùng Thẩm Ngạo Tuyết song song nổi danh.

Bây giờ Thẩm Ngạo Tuyết đã thất thế. Lâm Nhược Hi chính là người phụ nữ nóng bỏng nhất Giang Đô.

Lâm Nhược Hi nguyện ý gả cho Lâm Hiên, Lâm Hiên lại nói cô nằm mơ đi.

Ai đã cho hắn ta can đảm đó?

"Được rồi, đùa với cô một chút thôi.” Lâm Hiên lắc đầu nói:

“Tôi có thể chữa khỏi cho ông nội cô, cũng không cần cô phải trả bất cứ thù lao gì cả.”

Đối với những người khác, bệnh của Lâm lão gia tử về cơ bản là không có thuốc chữa.

Nhưng đối với Lâm Hiên mà nói, chỉ là nhấc một ngón tay.

“Chờ một chút!” Thấy Lâm Hiên định chữa trị cho lão gia, Lâm Càng Vũ liền ngăn lại:

“Ngươi nghĩ ngươi là ai? Dựa vào cái gì có thể chữa bệnh cho lão gia tử? Lỡ như chữa bệnh không thành thì sao!”

“Đúng vậy, đừng làm chậm trễ bệnh tình của lão gia tử!”

“Tiểu tử, nếu ngươi có năng lực chữa khỏi, vậy ngươi liền chữa đi.” Chu Hoa lại không thèm để ý, vẻ mặt tự tin nói.

“Không, ta kiên quyết không đồng ý!” Lâm Càng Vũ trầm giọng nói, hắn đương nhiên không muốn Lâm Hiên xuất thủ trị liệu.

Không nói đến việc Lâm Hiên có thể chữa khỏi cho lão gia hay không.

Cho dù Lâm Hiên có thể chữa khỏi, hắn cũng sẽ không để cho Lâm Hiên chữa.

Nếu Lâm Hiên chữa khỏi cho lão gia tử, hắn làm sao cướp được tập đoàn Lâm thị từ trong tay Lâm Nhược Hi?

Lâm Hiên nhìn về phía Lâm Nhược Hi, quyết định cuối cùng vẫn là nằm trong tay Lâm Nhược Hi.

"Tôi đồng ý để Lâm Hiên chữa trị!" Lâm Nhược Hi nói.

“Ngươi đồng ý cũng vô dụng!” Lâm Càng Vũ híp mắt, sau đó nháy mắt với vệ sĩ của mình.

Vệ sĩ lập tức chặn đường Lâm Hiên.

"Bác hai, bác có ý gì?" Lâm Nhược Hi thấy thế cau mày.

"Ý ta là sao? Lâm Nhược Hi, ta mới phải hỏi ngươi có ý gì mới đúng.”

“Bây giờ lão gia tử đang hấp hối. Người duy nhất có thể cứu mạng ông đang ở đây. Nhưng ngươi lại để cho một tiểu tử không biết từ đâu xuất hiện chữa trị cho lão gia tử. Đây không phải là muốn hại chết lão gia tử sao?” Lâm Càng Vũ lớn tiếng chất vấn.

"Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm!" Lâm Nhược Hi định được ăn cả ngã về không.

“Ngươi chịu trách nhiệm? Ngươi chịu trách nhiệm cái gì? Ta nói cho ngươi biết, Lâm Nhược Hi, ngươi không thể gánh vác trách nhiệm này, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi lấy sinh mệnh của lão gia ra làm trò đùa!” Lâm Càng Vũ lạnh lùng nói.

“Các ngươi tránh ra!”

Thấy vậy, Lâm Nhược Hi không còn cách nào khác, đành phải quát hai vệ sĩ của nhà họ Lâm.

Tuy nhiên, người vệ sĩ luôn nghe lời cô vẫn không nhúc nhích.

Vệ sĩ cũng không ngốc, hắn nhìn ra được tình huống. Biết rằng Lâm Nhược Hi rất nhanh sẽ không phải tổng giám đốc Lâm thị nữa.

Cho nên, tự nhiên sẽ không nghe lời Lâm Nhược Hi.

“Lâm Nhược Hi, hôm nay Vương tiên sinh không có ở đây, ngươi không thể làm gì được đâu.” Lâm Canh Cũ nhếch miệng nói.

Hắn vì sao phải chọn hôm nay, cũng là bởi vì, võ giả Lâm gia cung phụng - Vương Phúc hôm nay về nhà.

Vương Phúc kia giống như con sâu rắm của Lâm Nhược Hi, luôn ở bên cạnh Lâm Nhược Hi.

Có hắn ta ở đây, làm gì cũng rất phiền phức.

Nhưng hôm nay Vương Phúc không có ở đây, như vậy, Lâm Nhược Hi cũng chỉ có thể phó mặc cho hắn bố trí.

Nhìn thấy một màn này, khóe miệng Lâm Hiên cong lên, nhàn nhạt hỏi:

"Các ngươi thật sự không biết ta là ai sao?"
Chương 82 Chồng cũ của Thẩm Ngạo Tuyết

Lời nói của Lâm Hiên khiến mọi người sững sờ.

"Ngươi cho rằng ngươi là cái thứ gì? Tại sao chúng ta phải biết ngươi?” Lâm Càng Vũ khinh thường cười.

Nếu như Lâm Hiên không phải là bạn của Lâm Nhược Hi, hắn đã sớm cho người ném Lâm Hiên ra ngoài rồi. Còn dám ở chỗ này lớn tiếng hỏi mọi người ở đây không biết anh ta.

“Ta không phải là cái thứ gì. Ta tên là Lâm Hiên.” Lâm Hiên híp mắt nói.

“Ta biết ngươi tên là Lâm Hiên, vậy thì thế nào, ta phải nên biết ngươi sao?” Lâm Càng Vũ cười nói.

"Lâm Hiên, sao cái tên này nghe quen quen?"

"Ừ, ta cũng cảm thấy rất quen, hình như đã nghe qua ở đâu rồi!"

Người Lâm gia đều cảm thấy có chút kỳ quái.

Một lát sau, đột nhiên, Lâm Nhược Lâu chỉ vào Lâm Hiên nói:

“Hắn ta không phải là chồng cũ của Thẩm Ngạo Tuyết chứ?” -

"Đúng vậy, là ta!" Lâm Hiên cười nói.

Chồng cũ của Thẩm Ngạo Tuyết!

Biết được thân phận của Lâm Hiên, tất cả Lâm gia đều há hốc mồm, không khỏi lui về phía sau mấy bước, tựa hồ muốn tránh xa Lâm Hiên.

Tuy rằng, Thẩm gia lúc trước vẫn khống chế tin tức không tiết lộ ra ngoài.

Nhưng làm sao có thể có bức tường không thoáng gió?

Huống chi, Lâm gia ở Giang Đô coi như cũng có chút phân lượng, hơn nữa cũng có người tham dự hôn lễ đó của Thẩm Ngạo Tuyết.

Vì vậy bọn họ đại khái đều biết chuyện xảy ra ở Thẩm gia.

Lâm Hiên trực tiếp đào thận của Thẩm Ngạo Tuyết. Hơn nữa, giết võ giả Thẩm gia cung phụng - Hồng Đào ngay tại chỗ. Đánh lui võ giả của Từ gia.

Tuy nhiên, đây không phải là thú vị nhất.

Điều thú vị nhất là, Lâm Hiên giết Từ Thiên Vũ - đồ đệ của chiến thần!

Còn nữa nha, nghe nói hắn ta bị hơn một vạn người vây giết. Còn có tướng về hưu điều động quân đội đến giết.

Thế nhưng Lâm Hiên hiện tại vẫn còn sống, mà tất cả những người đó đều chết!

Những thứ này không phải quá đáng sợ sao?

Không ngờ lại là Sát Tinh Lâm Hiên này.

“Bây giờ ta đã có thể chữa bệnh cho Lâm lão gia chưa?”

Thấy mọi người đều sợ hãi nhìn mình, Lâm Hiên cười nói.

Lúc này, không ai dám lên tiếng nữa.

Trong mắt mọi người, đều mang theo sợ hãi đối với Lâm Hiên.

Duy chỉ có Lâm Nhược Hi, trong đôi mắt đẹp hiện lên tia sáng rực rỡ.

Nhưng mà không ngờ vẫn còn có người dám ngăn trước mặt Lâm Hiên. Là con gái của bác cả - Lâm Nhược Lâu.

“Nhược Lâu, con làm gì vậy?”

Trần Chân Chân bị hoảng sợ, không nghĩ tới, con gái của mình lại dám nhảy ra ngăn cản Lâm Hiên.

Người đàn ông này chính là một con quỷ giết người không chớp mắt đó.

Lâm Nhược Lâu thật ra cũng không muốn đứng ra. Nhưng không có cách nào, nếu Lâm Nhược Hi không gả cho Chu Hoa.

Như vậy tập đoàn Lâm thị vẫn là của Lâm Nhược Hi.

Cha cô trước đó đã thương lượng với cô, chờ sau khi Lâm Nhược Hi từ chức sẽ để cô làm tổng giám đốc Lâm thị.

Mắt thấy con vịt trong tay bị phế đi, Lâm Nhược Lâu đương nhiên không cam lòng.

"Lâm tiên sinh, tôi biết anh rất lợi hại, anh muốn giết tôi, đơn giản như chết một con kiến, nhưng tôi cũng tin tưởng, Lâm tiên sinh là người nói đạo lý, sẽ không tùy ý giết người."

Tuy rằng vừa nhìn Lâm Hiên, Lâm Nhược Lâu đã cảm thấy cả người run lên, nhưng nàng vẫn cố gắng bình tĩnh nói.

Không thể không nói, Lâm Nhược Lâu rất thông minh. Trực tiếp chụp mũ cho Lâm Hiên trước. Cứ như vậy, nếu Lâm Hiên giết cô, liền như rất không có đạo lý.

Tuy nhiên, Lâm Nhược Lâu đã sai.

Chỉ thấy Lâm Hiên biểu tình đùa giỡn nói:

"Thật ngại quá, sư phụ ta đã nói với ta, nắm tay của ai cứng hơn, đạo lý liền do ai quyết định.”

“Đạo lý của ta chính là, ai làm cho ta khó chịu, ta liền giết người đó!”

Lời nói của Lâm Hiên làm cho thân thể Lâm Nhược Lâu run lên. Cô vốn muốn dựa vào điểm này để hạn chế Lâm Hiên. Nhưng không ngờ, Lâm Hiên căn bản cũng không muốn cùng nàng giảng đạo lý.

Trong lúc nhất thời, Lâm Nhược Lâu không nói nên lời.

Ánh mắt của cô ta thay đổi mấy lần, cuối cùng nghiến răng nói:

"Lâm tiên sinh, có thể dời bước không, tôi muốn nói chuyện riêng với anh một chút.”

Dũng khí của Lâm Nhược Lâu này rất đáng khen ngợi.

Lúc này toàn bộ người trong phòng, trên cơ bản đều bị hai chữ Lâm Hiên này dọa tới mức không dám nói chuyện.

Chỉ có Lâm Nhược Lâu, chẳng những dám đứng ra đối thoại với Lâm Hiên, còn nói muốn cùng Lâm Hiên nói chuyện riêng.

“Ồ? Muốn nói chuyện gì với ta?”

"Lâm tiên sinh, anh đi với tôi là biết thôi." Lâm Nhược Lâu nói xong thì liền đi ra khỏi phòng bệnh trước.

Lâm Hiên cũng tò mò không biết nữ nhân này định làm gì, liền đi theo.

Anh đi theo Lâm Nhược Lâu đi đến một phòng nghỉ.

Lâm Nhược Lâu thấy Lâm Hiên tiến vào, liền lập tức khóa trái cửa.

"Ngươi không sợ ta sao?"

Lâm Hiên thấy Lâm Nhược Lâu chẳng những dám một mình gặp hắn, còn dám khóa trái cửa, đây là chê mình chết quá chậm sao?

"Ta sợ!" Lâm Nhược Lâu thẳng thắng nói.

Dù sao, đối mặt với Sát Thần như Lâm Hiên, ai không sợ hãi?

Nhưng để đấu tranh cho quyền lợi của mình, Lâm Nhược Lâu không thể không mạo hiểm.

Cô hít sâu vài hơi, nói với Lâm Hiên:

"Lâm tiên sinh, tôi đi thẳng vào vấn đề, mong anh đừng nhúng tay vào chuyện này!"

"Ồ? Tại sao ta phải nghe lời ngươi?" Lâm Hiên tùy ý chơi đùa.

Lâm Nhược Lâu không nói gì, mà kéo khóa váy ra.

Sau đó, chiếc váy rơi xuống đất.

Dáng người Lâm Nhược Lâu hoàn toàn phơi bày trước mặt Lâm Hiên.

"Chỉ cần Lâm tiên sinh không tham dự chuyện này, tôi sẽ là của anh." Lâm Nhược Lâu cắn răng nói.

Đó là cách duy nhất cô có thể nghĩ đến. Đem chính mình hiến cho Lâm Hiên, để cho Lâm Hiên không nên tham dự chuyện này.

Lâm Hiên nhìn nữ nhân trước mắt này, biểu tình càng thêm thú vị.

Hắn đánh giá Lâm Nhược Lâu.

Tuy rằng Lâm Nhược Lâu này không xinh đẹp bằng Lâm Nhược Hi, nhưng Lâm Nhược Lâu nữ tính hơn Lâm Nhược Hi.

Nữ tính là một điều rất huyền bí.

Không thể nói rõ nó là gì.

Nhưng chỉ cần nam nhân nhìn một cái liền biết nữ nhân này có nữ tính hay không.

Tuy nhiên, quá nữ tính cũng chưa chắc là chuyện tốt.

Bởi chỉ có người phụ nữ từng trải mới trở nên nữ tính.

Càng từng trải, nữ tính càng mạnh mẽ.

Mà nữ nhân không có kinh nghiệm thì sẽ có vẻ ngây ngô.

Đàn ông thích phụ nữ không có kinh nghiệm, nhưng cũng thích những người phụ nữ có hương vị nữ tính này.

Đây cũng là một điều rất mâu thuẫn.

Thấy Lâm Hiên không nói gì, Lâm Nhược Lâu tiến lên một bước, trực tiếp ôm lấy Lâm Hiên.
Chương 83 Gặp lại người quen

Một mùi hương nữ tính xông vào mũi Lâm Hiên.

Lâm Nhược Lâu là một người phụ nữ rất hiểu đàn ông.

Mùi nước hoa trên người cô, không đậm không nhạt, lớp trang điểm cũng vậy.

Tuy rằng nhan sắc kém Lâm Nhược Hi một chút, nhưng cô rất biết điểm mạnh của mình.

Cô ta vừa ôm Lâm Hiên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng Lâm Hiên. Ngẩng đầu lên, đôi mắt to đáng thương nhìn Lâm Hiên

Biểu cảm bừa đáng thương lại mang theo một chút thẹn thùng, nói: "Lâm Hiên, chỉ cần anh không tham dự vào việc này, anh làm gì tôi cũng được.”

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Hiên không khỏi thở dài.

Nếu là ba năm trước, một người phụ nữ như Lâm Nhược Lâu, phỏng chừng ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn anh ta một cái.

Mà bây giờ, lại là chủ động ôm ấp. cầu hoan.

Nhưng thật không may…

Lâm Hiên đẩy Lâm Nhược Lâu ra.

Điều này làm cho Lâm Nhược Lâu có chút giật mình. Đây là lần đầu tiên một người đàn ông từ chối cô.

Nhưng vừa nghĩ đến Lâm Hiên đã từng là con rể của Thẩm gia, cô liền có chút thoải mái.

Dù sao, Trầm Ngạo Tuyết trước đó ở Giang Đô, đó tuyệt đối là nữ thần trong nữ thần.

Đáng tiếc đặt nhầm bảo vật, cuối cùng rơi vào kết cục thê lương vô cùng.

Lâm Nhược Lâu cũng không biết Thẩm Ngạo Tuyết đã được Lâm Hiên chữa khỏi. Trạng thái hiện tại thậm chí còn tốt hơn trước rất nhiều.

"Lâm Hiên, tôi biết, tôi không xinh đẹp như Lâm Nhược Hi. Nhưng cô ấy chẳng qua chỉ là một cô bé, chỉ có một người phụ nữ thành thục như tôi mới có thể khiến anh cảm nhận được niềm vui chân chính!"

Lâm Nhược Lâu không muốn buông tha, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên môi Lâm Hiên.

Lâm Hiên vừa muốn xoay người rời đi thì lại bị Lâm Nhược Lâu giữ chặt.

Sở dĩ cô muốn Lâm Hiên ra ngoài nói chuyện riêng là bởi vì.

Thứ nhất, cô muốn giữ Lâm Hiên ở bên cạnh mình.

Thứ hai, là để kéo dài thời gian.

Lão gia tử rõ ràng đã sắp không xong rồi.

Chỉ cần lão gia tử chết hoặc là để Chu thần y trị liệu cho lão gia tử.

Như vậy, Lâm Nhược Hi sẽ không còn khả năng xoay người nữa.

“Buông ra!” Lâm Hiên nhướng mày.

“Không!” Lâm Nhược Lâu cứng rối nói.

Lâm Hiên xoay người, vươn tay nhéo Lâm Nhược Lâu, thản nhiên nói: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta thật sẽ không giết ngươi?"

“Lâm Hiên, tôi nói thật với anh, tôi thích anh.”

“Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôiđã thích anh. Như vậy đi, anh muốn giúp Lâm Nhược Hi, vậy cứ giúp cô ấy. Tôi không muốn anh làm bất cứ chuyện gì, tôi chỉ cần anh, hiện tại cùng tôi trải qua một lần vui vẻ! Được không?"

Lâm Nhược Lâu tà mì nhìn Lâm Hiên, ánh mắt cầu khẩn.

Rõ ràng, để kéo dài thời gian, cô ta đã bất chấp tất cả.

Mà Lâm Hiên cũng không phải kẻ ngốc.

Hắn đương nhiên biết Lâm Nhược Lâu muốn kéo dài thời gian.

Đáng tiếc Lâm Nhược Lâu không biết chính là, kéo dài thời gian, đối với hắn mà nói là vô dụng.

Đừng nói trạng thái của Lâm lão gia tử hiện tại đang hấp hối.

Cho dù tắt thở rồi, hắn cũng có thể cứu sống được.

Nếu cô ta đã muốn được anh ‘chơi’ như vậy? Được thôi.

Nghĩ tới đây, Lâm Hiên bẻ tay Lâm Nhược Lâu, đem cô ta dẩy lên tường.

Hiện tại trong người hắn đang chảy máu của Kỳ Lân, thật sự rất khó kiềm chế được.

Động chạm nãy giờ của Lâm Nhược Lâu đã đốt lên Kỳ Lân Hỏa trong lòng hắn.

Nếu đã đến mức này, Lâm Hiên cũng không có lý do cự tuyệt.

Lâm Nhược Lâu tự mình đưa tới cửa, vậy thì không trách được hắn.

Nhìn thấy Lâm Hiên như thế, trong mắt Lâm Nhược Lâu hiện lên một tia vui mừng.

Cô biết ngay mà, không thể có người đàn ông có thể cưỡng lại được mị lực của cô.

Hơn nữa, chỉ xét về ngoại hình, Lâm Hiên trông rất đẹp trai.

Lâm Nhược Lâu vốn rất phóng đãng, bởi vậy liền hóa bị động thành chủ động.



Lúc này, biểu tình trên mặt từng người Lâm gia trong phòng bệnh đều không giống nhau.

Lâm Càng Vũ đưuong nhiên biết con gái mình muốn làm gì. Ông biết rất rõ về con gái mình.

Tuy rằng trong lòng co hơi không thoải mái. Nhưng đúng là không có cách nào khác.

Rất nhanh cha con bọn họ sẽ được đền đáp xứng đáng thôi.

Trong nhiều năm như vậy, Lâm Nhược Lâu dựa vào mỹ mạo của nàng, cũng là vì gia tộc đạt được không ít chỗ tốt.

Vì thế rất nhiều lúc, Lâm Càng Vũ đều là mở một con mắt nhắm một con mắt.

Thậm chí còn cảm thấy may mắn, sinh ra một nữ nhi biết chuyện như vậy.

Bất quá, vì đề phòng, hắn vẫn nháy mắt với Chu thần y.

Chu thần y lập tức hiểu ra.

Hắn thừa dịp mọi người không chú ý, lặng lẽ đem một cây ngân châm bắn về phía Lâm lão gia tử trên giường bệnh.

Sau một khắc, các loại dụng cụ bên cạnh Lâm lão gia tử đều bắt đầu phát ra âm thanh cảnh báo.

"Ông nội, ông làm sao vậy!"

“Không được, lão gia tử sắp chống đỡ không nổi rồi!”

“Chu thần y, mau chữa bệnh cho lão gia tử đi!”

Người Lâm gia nhất thời hoảng hốt.

Cũng không biết bọn họ có bao nhiêu là thật sự quan tâm đến lão gia tử.

Mặc dù hiện tại Lâm Nhược Hi là ngược chủ trì đại cục ở Lâm gia.

Thế nhưng hầu hết cổ phần vẫn còn nằm trong tay lão gia tử.

Di chúc của ông còn chưa lập. Nếu ông cứ chết như vậy, chẳng phải đám con cháu như phải đánh nhau mới giành được tài sản sao?

Chu thần y một chút cũng không sốt ruột, ra vẻ trêu chọc nói:

“Lâm tiểu thư không phải đã gọi thần y đến trị liệu cho lão gia tử sao, làm sao còn cần ta nữa.”

“Hắn ta mà là thần y cái gì.”

“Đúng vậy. Giỏi võ không có nghĩa là có thể chữa bệnh.”

“Chúng ta chỉ tin tưởng Chu thần y ngài thôi.”

Người Lâm gia thúc giục nói.

"Ta có thể trị liệu cho lão gia tử, chỉ cần Nhược Hi ký vào bản thỏa thuận này.” Chu thần y vuốt râu cười nói.

"Lâm Nhược Hi, mau ký đi, chẳng lẽ muốn lão gia tử chết rồi ngươi mới chịu ký sao!"

Áp lực lại đến trên người Lâm Nhược Hi.

Cuối cùng, Lâm Nhược Hi chỉ có thể bất đắc dĩ ký tên xuống bản thỏa thuận.

Vốn tưởng rằng Lâm Hiên xuất hiện, sẽ mang đến cho cô hy vọng.

Nhưng bây giờ xem ra...

Lâm Nhược Hi cũng hiểu rõ thủ đoạn của chị họ mình. Chỉ sợ lúc này Lâm Hiên và Lâm Nhược Lâu đang…

Thấy Lâm Nhược Hi rốt cục cũng ký tên.

Chu thần y thu lại bản thỏa thuận, sau đó, liền bắt đầu trị liệu cho lão gia tử.

Lúc này trong phòng nghỉ.

Lâm Hiên cùng Lâm Nhược Lâu đang chuẩn bị nhập cuộc thì cửa phòng lại bị người ta gõ.

Vốn dĩ hai người đều không muốn để ý tới.

Nhưng không nghĩ tới, đối phương vẫn gõ liên tục.

Không có cách nào, Lâm Hiên đành phải mở cửa.

Lâm Nhược Lâu bối rối mặc quần áo vào, nhưng trông vẫn hơi lộn xộn.

Cánh cửa vừa mở ra, một bóng người xinh đẹp xuất hiện trước mặt hai người.

"Lâm Hiên, thật sự là anh!"

Người phụ nữ đứng ở cửa không ai khác chính là Thẩm Ngạo Tuyết.

Sau khi được Lâm Hiên chữa khỏi, cô đi đến bệnh viện để kiểm tra. Muốn biết tình trạng thể chất như thế nào.

Bác sĩ nói cho cô biết, tình trạng thân thể cô rất tốt, còn chúc mừng Thẩm Ngạo Tuyết vì đã tìm được nguồn thận phù hợp.

Thẩm Ngạo Tuyết lúc này mới tin tưởng, thì ra Lâm Hiên thật sự có bản lĩnh thần kỳ như vậy.

Tuy nhiên ngay sau khi cô làm xong kiểm tra đi ra, liền nhìn thấy Lâm Hiên theo một nữ nhân đi vào phòng nghỉ.

Vì vậy cô liền đi theo đến đây.

Lúc đầu, cô ấy vẫn chưa định gõ cửa.

Nhưng hai người ở trong đó lâu như vậy, cô không thể nhịn được nữa.

Đặc biệt, Thẩm Ngạo Tuyết cũng biết Lâm Nhược Lâu. Càng hiểu rõ thủ đoạn rành nhất của cô ta là cái gì…
Chương 84 Khí thế của Thẩm Ngạo Tuyết

Thẩm Ngạo Tuyết biết rõ người phụ nữ này không biết xấu hổ cỡ nào, thích mồi chài đàn ông đến mức nào.

Thẩm Ngạo Tuyết biết, Lâm Hiên sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô.

Nhưng cô tin tưởng, chỉ cần cô kiên trì, Lâm Hiên nhất định sẽ lại yêu cô.

Vì vậy, trong thời gian này, cô sẽ không để cho bất kỳ người phụ nữ nào thừa cơ nhảy vào.

Quả nhiên, sau khi mở cửa ra, mặc dù Lâm Nhược Lâu đã mặc xong quần áo. Nhưng từ bộ quần áo và đầu tóc bù xù của cô ta, Thẩm Ngạo Tuyết biết nếu không phải cô đến kịp, chắc chắn hai người này sẽ phát sinh chuyện đó.

Khi nhìn thấy Thẩm Ngạo Tuyết lần nữa, Lâm Nhược Lâu sợ ngây người.

Bởi vì, cô biết trước đó Thẩm Ngạo Tuyết bị làm mù mắt, còn bị đào thận. Cả người sưng lên như bánh bao.

Nhưng hiện tại Thẩm Ngạo Tuyết, đã khôi phục bộ dáng vốn có.

Không, thậm chí còn trông đẹp hơn trước!

"Thẩm Ngạo Tuyết, cô..." Lâm Nhược Lâu nhịn không được mở miệng hỏi.

Thẩm Ngạo Tuyết phớt lờ Lâm Nhược Lâu, bước lên kéo tay Lâm Hiên, sau đó như thể đang tuyên bố chủ quyền:

“Lâm Nhược Lâu, cô cũng đủ mặt dày, vậy mà dám quyến rũ chồng tôi!”

Nhược Lâu nghe vậy sắc mặt biến đổi, liền nói:

“Thẩm Ngạo Tuyết, không phải cô đã gả cho Từ Thiên Thành rồi sao?”

“Hôn lễ cũng không phải chưa hoàn thành sao? Trong lòng tôi chỉ có Lâm Hiên, tôi vốn tưởng rằng Lâm Hiên chết, nên mới cưới Từ Thiên Thành, nếu Lâm Hiên đã trở về, ta đương nhiên vẫn là vợ của Lâm Hiên rồi!" Thẩm Ngạo Tuyết lớn tiếng nói.

"Ha ha, Thẩm Ngạo Tuyết, cô thật là dối trá. Lâm Hiên, anh đừng tin tưởng cô ta. Tôi thừa nhận, tôi lăng loàn, nhưng dù tôi có lăng loàn hơn nữa, cũng tốt hơn một người tự tay giết chồng như cô ta nhiều.”

Nếu như trước kia, Lâm Nhược Lâu sẽ không dám nói chuyện với Thẩm Ngạo Tuyết như vậy.

Nhưng bây giờ, nhà họ Thẩm đã xong đời, Lâm Nhược Lâu đương nhiên không sợ Thẩm Ngạo Tuyết nữa.

Đôi mắt đẹp của Thẩm Ngạo Tuyết híp lại, đi thẳng về phía Lâm Nhược Lâu.

Lâm Nhược Lâu theo bản năng lập tức sợ hãi lùi lại.

Không có biện pháp, tuy rằng Thẩm gia ngã xuống, nhưng lực thị uy của Thẩm Ngạo Tuyết vẫn như cũ.

Nữ nhân bình thường nhìn thấy nàng, đều khó tránh khỏi trong lòng sinh ra tự ti cùng sợ hãi.

Lâm Nhược Lâu lùi lại một bước, đột nhiên nhớ tới, hiện tại cô căn bản không cần sợ Thẩm Ngạo Tuyết, lúc này cố ý ưỡn người lên nói:

"Thẩm Ngạo Tuyết, tôi không sợ cô!”

Thẩm Ngạo Tuyết giơ tay lên.

Lâm Nhược Lâu vội vàng đưa tay ngăn cản.

Thấy vậy, khóe miệng Thẩm Ngạo Tuyết cong lên, cô đem quần áo lộn xộn của Lâm Nhược Lâu sửa sang lại.

Đùa giỡn nói: "Lâm Nhược Lâu, không phải cô không sợ tôi sao. Cô trốn cái gì? Tôi chỉ muốn giúp cô chỉnh lại quần áo mà thôi.”

Nhìn Thẩm Ngạo Tuyết tươi cười, Lâm Nhược Lâu nhịn không được nuốt nước bọt.

Không thể không nói, cho dù Thẩm gia đã xong đời, nhưng trước mặt người phụ nữ này, cô vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi.

Rõ ràng, về khí chất, Thẩm Ngạo Tuyết toàn thắng.

Sau khi áp chế Lâm Nhược Lâu xong, Thẩm Ngạo Tuyết đi trở lại bên người Lâm Hiên, biểu tình đột nhiên trở nên đáng yêu.

"Ông xã, anh để cô ấy ra ngoài có được không..." Giọng của Thẩm Ngạo Tuyết không thể nũng nịu hơn nữa.

Tiếng chồng này, Lâm Hiên chưa bao giờ nghe cô gọi qua.

Đặc biệt là vừa rồi Thẩm Ngạo Tuyết mới dùng khí thế của mình áp chế Lâm Nhược Lâu, nhưng trong nháy mắt lại đã ôn nhu nói chuyện với hắn như thế.

Cảm giác tàn nhẫn với người khác lại dịu dàng với chính mình này, tin tưởng rằng bất cứ người đàn ông nào cũng chịu không nổi.

Tuy nhiên Lâm Hiên cũng sẽ không dễ dàng bị Thẩm Ngạo Tuyết lừa gạt như vậy.

“Lâm Nhược Lâu, ngươi ra ngoài đi!”

Lâm Hiên nhìn thấy gương mặt hồng nhan họa thủy của Thẩm Ngạo Tuyết thì tay lại bắt đầu ngứa ngáy rồi.

Lâm Nhược Lâu còn muốn nói gì đó, nhưng cô nhìn Thẩm Ngạo Tuyết đang mỉm cười, cuối cùng cũng nuốt xuống những lời sắp đến miệng.

Dù sao cô tới đây để trì hoãn thời gian, cũng đã đạt được mục đích của mình, cho nên dứt khoát rời đi.

Sau khi Lâm Nhược Lâu rời đi, Thẩm Ngạo Tuyết lại khóa trái cửa lại.

Sau đó lần thứ hai đi tới trước mặt Lâm Hiên.

“Bốp!”

Lâm Hiên không có do dự, lập tức đánh một cái tát vào mặt Thẩm Ngạo Tuyết.

Cái tát này thiếu chút nữa khiến Thẩm Ngạo Tuyết ngã xuống đất.

Sau khi bị Lâm Hiên tát, Thẩm Ngạo Tuyết chẳng những không tức giận, mà còn nháy mắt nhìn Lâm Hiên và nói:

"Chồng, anh thật tuyệt, tiếp tục đi."

Thẩm Ngạo Tuyết nói lời kích thích Lâm Hiên.

Lâm Hiên không chần chừ, cũng cho mặt cô ta thêm một cái tát mạnh.

Cái tát này trực tiếp đem Thẩm Ngạo Tuyết quất ngã xuống đất.

Thẩm Ngạo Tuyết mượn thế nằm nghiêng trên mặt đất. Hơi co chân, hơn nữa nhẹ nhàng nâng quần jean lên một chút.

Bày ra một tư thế yêu thích của đàn ông.

"Chồng ơi, em yêu anh!"

Bốp.

"Yêu anh."

Bốp.

"Em yêu anh!"

Bốp.

Thẩm Ngạo Tuyết mỗi khi nói một câu yêu, sẽ bị một cái tát.

Khuôn mặt trắng như tuyết của cô đã đỏ bừng.

Lâm Hiên liên tục trút mười mấy cái tát vào mặt Thẩm Ngạo Tuyết, lúc này mới ngừng lại.

Không phải là anh ta không muốn đánh nữa. Mà là sợ sẽ đánh chết Thẩm Ngạo Tuyết. Như vậy lại mất vui.

Thẩm Ngạo Tuyết lắc đầu choáng váng. Vậy mà lại cảm thấy chút sung sướng.

Vốn dĩ để cho Lâm Hiên đánh nàng chẳng qua là để giảm bớt hận ý của Lâm Hiên đối với nàng mà thôi.

Không ngờ, sau khi nếm trải hai lần, cô lại yêu cảm giác này.

“Chồng, bây giờ anh còn tức giận không? Nếu anh vẫn còn tức giận, cứ tiếp tục đánh em đi.” Thẩm Ngạo Tuyết cực kỳ ngoan ngoãn rúc vào trong rúc vào trong ngực Lâm Hiên, hơi thở nặng nề.

“Đừng gọi tôi là chồng, cô không xứng!” Lâm Hiên lạnh lùng nói.

“Không sao, nếu anh không muốn em gọi anh là chồng, em có thể gọi anh là anh Hiên.” Thẩm Ngạo Tuyết nói.

“Anh Hiên cũng không được phép gọi.”

"Vậy, em gọi anh là gì bây giờ? Cũng không thể gọi anh là…”

Thẩm Ngạo Tuyết nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp:

"Tất nhiên, nếu anh thích, em cũng có thể gọi anh là..."

Không thể không nói, lúc này Thẩm Ngạo Tuyết tràn đầy cám dỗ. Làm cho Lâm Hiên có chút không chống đỡ được.

Nhưng vừa nghĩ đến những gì Thẩm Ngạo Tuyết đã làm, Lâm Hiên liền cảm thấy không thoải mái.

Mặc dù, người muốn quả thận của anh là người của Hoàng Thất.

Nhưng người động thủ, vẫn là Thẩm Ngạo Tuyết.

Hơn nữa cho dù Lâm Hiên móc thận Thẩm Ngạo Tuyết coi như huề rồi. Nhưng chuyện của Thẩm Ngạo Tuyết và Từ Thiên Thành đã làm. Lâm Hiên cũng sẽ không quên.

Ở trong linh đường của hắn quan hệ? Vừa nghĩ đến liền cực kỳ tức giận.

Ngay khi Lâm Hiên tức giận lại muốn tát vào mặt Thẩm Ngạo Tuyết.

Huống chi, Thẩm Ngạo Tuyết còn sai người cắt đứt tay mẹ nuôi.

Càng không thể tha thứ.

"Lâm Hiên, có phải anh đang có chuyện cần làm không? Nếu vậy thì anh cứ đi làm trước đi.”

Từ điểm này có thể thấy được chỗ cao minh của Thẩm Ngạo Tuyết.

Cô ta không có thừa dịp còn nóng rèn sắt, bám lấy Lâm Hiên. Thay vào đó, cô ta chơi trò chơi dục vọng.

Đương nhiên, vừa rồi mấy chục cái tát của Lâm Hiên thực sự rất tàn nhẫn.

Cô cũng không muốn bị Lâm Hiên đánh chết.

Lâm Hiên đứng dậy, rời khỏi phòng nghỉ.

Trong lòng ước chừng, thời gian hẳn là không sai biệt lắm. Nếu trễ hơn một chút, chỉ sợ Lâm lão gia tử thật sự không chịu nổi.

Nhưng vừa đi đến bên ngoài phòng bệnh, anh đã nghe thấy tiếng khóc nức nở trong phòng.
Chương 85 Người vẫn chưa chết

Sắc mặt Lâm Hiên thay đổi, xuyên qua kính nhìn vào, thấy một nhóm người nhà họ Lâm đều đang tập trung trước giường bệnh của Lâm lão gia tử.

Khóc thật to.

Còn Lâm Nhược Hi thì như người mất hồn.

Lâm Hiên biết, lão gia tử có lẽ không qua khỏi rồi.

"Lâm Nhược Hi, đều là lỗi của ngươi, nếu không phải ngươi chậm chạp không ký tên, có lẽ Chu thần y đã cứu được lão gia rồi!"

“Uổng công ông nội yêu thương ngươi đến như vậy. Đồ con cháu bất hiếu!”

"Lâm Nhược Hi, cô không còn tư cách làm tổng giám đốc tập đoàn Lâm nữa, cô nên từ chức đi!"

"..."

Người Lâm gia vừa khóc, vừa chỉ vào Lâm Nhược Hi mắng.

Vừa rồi, lúc Chu thần y đang chuẩn bị trị liệu cho lão gia tử, thì lão gia tử đột ngột qua đời.

“Lão gia tử đã đi rồi, y thuật của ta có giỏi đến đâu cũng không thể cải tử hoàn sinh được.” Chu thần y thở dài nói.

"Nhưng Nhược Hi, đây không phải lỗi của ta. Nếu để cho ta sớm chữa trị, thì ta đã có thể chữa khỏi cho lão gia tử rồi. Cho nên, thỏa thuận này vẫn có hiệu lực.” Chu thần y híp mắt nói với Lâm Nhược Hi.

Lúc này, Lâm Nhược Hi vẫn đang đắm chìm trong sự đau buồn trước cái chết của ông cụ.

Cô không quan tâm đến bất kỳ thỏa thuận nào.

"Ông nội, cháu xin lỗi, là do cháu hại ông.” Lâm Nhược Hi rốt cuộc cũng bật khóc.

"Bây giờ cô khóc có ích gì? Bây giờ khóc là có thể cứu ông nội sao? Trả ông nội lại cho tôi.” Lâm Nhược Lan lay mạnh Lâm Nhược Hi.

Lúc này, tất cả mọi người đều rất thương tâm. Bởi vì… ông cụ không để lại di chúc.

Không có di chúc, chẳng phải mọi nỗ lực của họ khi ông già tỉnh táo đều vô ích sao?

“Thật ra lão gia tử có lưu lại một phần di chúc!” Lâm Càng Vũ đột nhiên nói.

Sau khi nghe những lời này, mọi người đều ngừng khóc. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Càng Vũ!

Lâm Càng Vũ lấy ra một di chúc, nói:

"Đây chính là di chúc của lão gia tử để lại."

“Thật không vậy? Lão gia chưa bao giờ nhắc đến di chúc.”

Mọi người có vẻ không tin.

“Cái này là do lão gia tử tự tay ký, còn ấn dấu tay, còn có thể có giả sao?" Lâm Càng Vũ liền đưa di chúc cho mọi người kiểm tra.

Bác hai Lâm Canh Tân nhìn di chúc một lượt, sau đó nói:

“Đích thật là chữ viết của lão gia tử, xem ra, di chúc này là thật!”

Rồi lại đưa di chúc cho người khác để đọc.

Khi nhìn thấy nội dung của di chúc, khuôn mặt của nhiều người trở nên khó nhìn.

Bởi vì, theo nội dung di chúc, lão gia tử đem phần lớn cổ phần giao cho Lâm Càng Vũ cùng với Lâm Canh Tân!

Cổ phần của những người khác, ít đến đáng thương.

Đặc biệt là Lâm Nhược Hi, chỉ có một phần trăm!

Trong khi Lâm Nhược Hi chính là công thần lớn nhất của Lâm gia, lại là người lão gia tử vô cùng yêu thương.

Không có lý gì cô lại được chia cổ phần thấp như vậy được.

Nhưng, giấy trắng mực đen.

Mọi người mặc dù có bất mãn, nhưng cũng không có cách nào.

Hơn nữa lão gia tử đã chết rồi. Ngay cả khi di chúc này là giả. Cũng không ai có thể chứng minh điều đó.

Trên di chúc còn ghi rõ, Lâm Nhược Lâu sẽ đảm nhiệm chức tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị!

Khi biết được tin tức này, trên mặt Lâm Nhược Lâu nhất thời hiện lên vẻ mừng như điên.

Cuối cùng, tổng giám đốc rơi vào tay cô. Cũng không uổng công cô vừa mới hy sinh.

Vừa rồi nếu không phải Thẩm Ngạo Tuyết đột nhiên xuất hiện, cắt đứt nàng cùng Lâm Hiên.

Phỏng chừng nàng cùng Lâm Hiên, đã đại chiến ba trăm hiệp rồi.

"Chúc mừng Nhược Lâu!"

"Còn gọi là Nhược Lâu cái gì? Phải gọi là Lâm tổng rồi.”

Mọi người nhao nhao chúc mừng Lâm Nhược Lâu.

"Cảm ơn mọi người, tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, dẫn dắt Lâm gia đến vinh quang!" Lâm Nhược Lâu đắc ý nói.

"À, mà Lâm Nhược Hi, căn biệt thự ngươi đang ở cũng là tài sản của nhà họ Lâm. Theo di chúc của lão gia, căn biệt thự này cũng nên do ta và lão nhị kế thừa. Cho nên ngươi nhanh chóng dọn đi đi.”

Lâm Càng Vũ nói với Lâm Nhược Hi đang thất hồn lạc phách.

So với bộ dáng đắc ý của Lâm Nhược Lâu, Lâm Nhược Hi thật khổ sở.

Vài phút trước, cô ấy là tổng giám đốc của tập đoàn Lâm Thị.

Nhưng bây giờ, cô không chỉ còn có 1% cổ phần của Lâm thị, mà còn mất đi chức vụ tổng giám đốc.

Ngay cả biệt thự nơi cô ấy đang sống cũng sẽ bị lấy đi.

“Được rồi. Mọi người nhìn lão gia tử lần cuối đi. Rồi mau chóng an táng cho lão gia tử.” Lâm Càng Vũ nói với mọi người.

Người của Lâm gia lại một trận khóc lóc.

Lúc này, Lâm Nhược Hi đột nhiên đập đầu vào vách tường.

Cô ấy đã giết ông nội, đã không còn mặt mũi nào để sống trên thế giới này nữa. Hơn nữa, cô cũng không muốn gả cho Chu Hoa.

Ngay khi đầu Lâm Nhược Hi sắp đụng vào vách tường. Một bóng người đột nhiên xuất hiện, chặn cô lại.

Hắn động tay một chút, thân thể của cô liền mềm nhũn ngã xuống. Nhưng lại không hề hôn mê.

Người ra tay chính là Chu Hoa.

Hắn đỡ Lâm Nhược Hi, vẻ mặt thèm muốn nói: "Nhược Hi, người chết không thể sống lại, hi vọng cô nén đau thương."

"Được rồi, mọi người, tôi đưa Nhược Hi đi nghỉ ngơi trước." Chu Hoa nói xong, muốn mang Lâm Nhược đi.

Lâm Nhược Hi muốn giãy dụa, muốn nói chuyện.

Lại phát hiện, cô căn bản không dùng được chút sức lực nào, ngay cả mở miệng cũng không mở ra được.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Hoa mang cô đi.

Không cần nghĩ cũng biết sau khi Chu Hoa mang cô đi, chuyện gì sẽ xảy ra.

Nhưng cô chỉ có thể bất lực mà nhìn!

Tuy nhiên, ngay khi Chu Hoa định mang Lâm Nhược Hi đi, một giọng nói không hài lòng đã vang lên.

"Người còn chưa chết, các ngươi khóc lóc cái gì?"

Lâm Hiên đi vào.

Nhìn thấy Lâm Hiên tới, người Lâm gia lần thứ hai nhíu mày. Muốn quát mắng Lâm Hiên, nhưng lại không dám.

“Lâm Hiên, có lẽ y thuật của ngươi rất lợi hại, nhưng hiện tại lão gia tử đã đi rồi, hi vọng ngươi đừng quấy rầy ông!" Lâm Càng Vũ sắc mặt khó coi nói.

Sau đó lại nói với mọi người:

"Ta hiện tại liên hệ với bên hỏa táng, mau chóng hỏa táng thi thể của lão gia tử, để lão gia tử sớm đoàn tụ với tổ tiên.”

"Ngươi vì sao vội vàng hỏa táng lão gia tử như vậy, là sợ ta chữa khỏi lão gia tử, sau đó nói ra bí mật của các ngươi?” Lâm Hiên cười tủm tỉm hỏi.

Anh vừa mới ở ngoài cửa sổ quan sát một chút. Tên cáo già này trên mặt trông rất buồn, nhưng ánh mắt đều không che giấu được sự hưng phấn khi kế hoạch thành công.

Tuy rằng Lâm Hiên là người ngoài cuộc, nhưng hắn cũng biết, nếu như đúng là di chúc của lão gia tử lập ra, không có khả năng rút chức vụ tổng giám đốc Lâm Nhược Hi, càng không có khả năng cô chỉ có một phần trăm cổ phần.

"Ngươi đang thả... Ngươi, ngươi nói nhảm cái gì vậy hả?”

Lâm Càng Vũ vốn định mắng Lâm Hiên, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Dù sao, Lâm Hiên gần đây hung danh càng ngày càng lớn, hắn cũng không dám trêu chọc.

“Ha ha, lão gia tử đã chết rồi. Dù ngươi là thần tiên cũng không cứu được ông ấy. Hiện tại ta muốn đưa vợ ta đi nghỉ ngơi. Tạm biệt nhé!” Chu Hoa cười lạnh.

Nói xong, liền muốn mang Lâm Nhược Hi đi.

Cảm nhận được vòng eo tuyệt mỹ của Lâm Nhược Hi, Chu Hoa không nhịn được nữa, muốn thưởng thức món ngon này ngay lập tức.

Đây chính là nữ nhân nóng bỏng nhất Giang Đô ngoại trừ Thẩm Ngạo Tuyết ra.

Hôm nay, hắn nhất định sẽ có một thời gian tuyệt vời. Chắc chắn phải vận dụng hết tất cả “kiến thức” mà hắn đã ấp ủ trong nhiều năm!

Lại phối hợp với một ít thuốc nhỏ hắn đặc chế, cả đêm cũng không thành vấn đề!

Đáng tiếc, ngay khi Chu Hoa xoay người chuẩn bị rời đi.

Một bàn tay đặt lên vai, giữ hắn lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom