-
Chương 71-75
Chương 71 Thẩm Ngạo Tuyết đến cầu xin
Nghe tin Thẩm Ngạo Tuyết đến, vẻ mặt của Diệp Ỷ cùng Tô Anh liền trở nên khó coi.
Một cánh tay của Diệp Ỷ chính là bị người của Thẩm Ngạo Tuyết đánh gãy.
Bởi vậy mới mất việc, gia đình không đủ tiền, Tô Anh vì không muốn mẹ vất vả cho nên mới lựa chọn đến quán bar làm việc.
Vì vậy, cả hai người đều căm thù Thẩm Ngạo Tuyết.
Nhất là Diệp Ỷ, nếu mà không phải là Thẩm Ngạo Tuyết, Lâm Hiên cũng sẽ không hiến đi một quả thận, càng sẽ không biến mất ba năm.
Tuy rằng tay của bà đã được Lâm Hiên chữa khỏi, nhưng hận thù sẽ không dễ dàng biến mất như vậy.
"Mẹ, chúng ta đi ra ngoài xem một chút đi, con tin là khi mẹ nhìn thấy Thẩm Ngạo Tuyết, nhất định sẽ hả giận!" Lâm Hiên hướng về phía hai người nói.
Đến lúc Diệp Ỷ cùng Tô Anh thật sự nhìn thấy Thẩm Ngạo Tuyết, đúng là kinh ngạc đến ngây người.
Thẩm Ngạo Tuyết lúc này đã hoàn toàn nhìn không ra hình người, thân thể sưng phù giống như một cái bánh bao.
Cô ta đã ngừng chạy thận trong một thời gian dài.
Nếu không có Thẩm Vạn Quốc bên cạnh nàng, Diệp Ỷ sẽ không thể nhận ra đây là Thẩm Ngạo Tuyết.
Hơn nữa, một cánh tay của cô ta bị gãy, lại còn bị mù. Vô cùng thê thảm.
"Cô ta làm sao vậy..."
Nhìn thấy Thẩm Ngạo Tuyết như vậy, mối hận trong lòng Diệp Ỷ đã tiêu tan không ít.
"Do con làm đó." Lâm Hiên thản nhiên nói.
"Lâm Hiên, tôi xin lỗi, tôi biết, bất kể tôi làm gì, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi. Nhưng dù sao chúng ta cũng từng là vợ chồng, xin anh hãy cứu tôi đi…”
Thẩm Ngạo Tuyết không còn cao ngạo lúc trước, cầu xin Lâm Hiên.
"Yên tâm, tôi nói lời giữ lời. Nhưng mà lúc đó tôi đã nói cái gì nhỉ?”
Nghe Lâm Hiên nói xong, Thẩm Vạn Quốc cùng Thẩm Ngạo Tuyết bắt đầu hung hăng tự tát.
Mỗi cái tát đều là dùng hết toàn lực. Chẳng mấy chốc, đã có máu chảy ra từ miệng của hai người họ.
Lâm Hiên lạnh nhạt nhìn.
Sự căm ghét của anh dành cho Thẩm Ngạo Tuyết đã biến mất khi anh móc quả thận và chọc mù mắt cô ta.
Nhưng khi biết được cô ta dám khiến mẹ nuôi gãy một tay, lửa giận trong lòng anh lại bốc cháy.
Bốp! Bốp!
Hai người không ngừng tát mình. Khuôn mặt đã sưng húp.
Thân thể Thẩm Ngạo Tuyết vốn đã suy yếu, lập tức ngất xỉu.
"Lâm Hiên, Ngạo Tuyết sắp không xong rồi. Cầu xin ngươi cứu nó. Những cái tát nó còn thiếu, ta thay nó làm được không?” Thẩm Vạn Quốc năn nỉ.
Lâm Hiên không có trả lời, mà là nhìn về phía Diệp Ỷ, hỏi:
"Mẹ, mẹ cảm thấy hả giận chưa?”
"Được rồi, Tiểu Hiên, cứ như vậy đi..."
Diệp Ỷ vốn lương thiện. Nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Thẩm Ngạo Tuyết, hận ý trong lòng bà cũng đã biến mất.
"Liễu Hồng, đem Thẩm Ngạo Tuyết khiêng vào." Lâm Hiên gật đầu nói.
“Cảm ơn, cảm ơn!” Thẩm Vạn Quốc cảm kích đến rơi nước mắt.
“Ông tiếp tục tát đi!” Lâm Hiên lạnh lùng nói.
Thẩm Vạn Quốc đành phải tiếp tục tát mình. Trong lòng tràn đầy hối hận.
Sớm biết Lâm Hiên có thể trở nên mạnh mẽ như vậy.
Lúc trước không nên...
Không đúng, cho dù Lâm Hiên mạnh như vậy, nhưng ở trước mặt Hoàng Thất cũng sẽ không thể phản kháng.
Chờ người của Hoàng Thất tới, Lâm Hiên, xem ngươi phải ứng đối như thế nào!
Lâm Hiên đã từng ở trước mặt Thẩm Vạn Quốc hắn thậm chí không bằng một con chó nhà hắn nuôi.
Nhưng hắn hiện tại, lại chỉ có thể quỳ ở trước mặt Lâm Hiên, cầu xin Lâm Hiên cứu con gái.
Trong lòng hắn cực kỳ khó chịu, nhưng lại không có sự lựa chọn nào khác!
Ngay sau đó, Thẩm Ngạo Tuyết đã được đưa đến một phòng dành cho khách.
Nhìn bộ dáng hiện tại của Thẩm Ngạo Tuyết, Lâm Hiên cũng có chút thổn thức.
Thẩm Ngạo Tuyết trước đây là người tình trong mộng của tất cả đàn ông. Nhưng bây giờ lại vô cùng xấu xí.
Lâm Hiên mở hộp bảo quản mà Thẩm Vạn Quốc mang đến ra. Bên trong đặt hai quả thận tươi.
Lông mày của hắn nhất thời nhíu lại.
Bởi vì, anh phát hiện ra rằng đây không phải là thận heo, mà là thận của con người!
Lâm Hiên lấy ra một cây Cửu Chuyển Kim Châm đâm về phía Thẩm Ngạo Tuyết.
Thẩm Ngạo Tuyết rất nhanh liền tỉnh lại.
“Thẩm Ngạo Tuyết, tôi đã bảo các người đem đến hai quả thận heo. Mà đây là cái gì hả?” Lâm Hiên lạnh lùng hỏi.
“Lâm Hiên, đừng tức giận, chúng tôi không cướp hai quả thận này.”
“Cách đây không lâu, một nữ sinh viên đại học bị người ta sát hại, người nhà của họ đã ký một thỏa thuận hiến tặng. Cho nên..." Thẩm Ngạo Tuyết sợ rằng Lâm Hiên sẽ hiểu lầm nên vội vàng giải thích.
Nghe Thẩm Ngạo Tuyết nói xong, sự tức giận trên mặt Lâm Hiên đã biến mất một chút.
“Nhưng mà, Lâm Hiên, thận này không phù hợp với cơ thể tôi. Anh có thể chắc rằng nó sẽ sống sót trong cơ thể tôi sao?” Thẩm Ngạo Tuyết nghi ngờ nói.
Mọi người đều biết, cấy ghép nội tạng nhất định phải phối hình thành công. Hơn nữa ngay cả khi ghép thành công, cũng sẽ xuất hiện phản ứng đào thải, nhất định phải dùng thuốc để duy trì.
Nếu cấy ghép nội tạng không có phối hình thành công vào trong cơ thể, như vậy 100% sẽ thất bại.
"Nếu cô không tin, cũng không cần để cho tôi cấy ghép cho cô đâu." Lâm Hiên lạnh nhạt nói.
“Tôi tin, Lâm Hiên, tôi tin anh. Anh giúp tôi cấy ghép đi!” Thẩm Ngạo Tuyết vội vàng nói. Hiện tại, Lâm Hiên là hy vọng duy nhất của cô.
Thế nhưng Lâm Hiên vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Dù sao thì Thẩm Ngạo Tuyết đã gây ra cho anh quá nhiều tổn thương, bây giờ muốn anh chữa khỏi bệnh cho cô, anh vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.
"Lâm Hiên, tôi biết anh còn hận ta. Thật xin lỗi, chỉ cần anh chữa khỏi cho tôi, anh muốn tôi như thế nào cũng được.” Thẩm Ngạo Tuyết dụng ý nói.
Cô biết lúc đó Lâm Hiên yêu cô nhiều như thế nào.
Cô nhớ rõ ràng, cho dù là quần áo bẩn cô thay ra, Lâm Hiên cũng có thể ôm ngửi rất lâu.
Cho dù hiện tại Lâm Hiên hận cô, nhưng Lâm Hiên chắc chắn vẫn còn thích thân thể này của cô. Nếu không thì vì sao Lâm Hiên phải chữa cho cô chứ?
Lâm Hiên hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn là quyết định chữa trị cho Thẩm Ngạo Tuyết.
Dù sao anh đã từng hứa chữa cho cô ta, không thể nuốt lời.
"Thẩm Ngạo Tuyết, tôi nói cho cô biết trước, lúc tôi cấy ghép thận, sẽ không tiêm thuốc tê cho cô. Nếu cô vẫn bằng lòng thì hiện tại tôi sẽ tiến hành cấy ghép.”
Lúc cấy ghép cho Thẩm Ngạo Tuyết không tiêm thuốc tê, đây là điểm mấu chốt cuối cùng của hắn.
Nghe Lâm Hiên nói xong, cơ thể của Thẩm Ngạo Tuyết run lên.
Cô đã tự mình trải nghiệm cảm nhận bị móc thận sống. Đau đến mức khiến cô muốn chết đi.
Mà lúc cấy ghép nếu không tiêm thuốc tê, loại đau đớn này, khẳng định so với móc ra còn đau hơn.
Hơn nữa còn kéo dài lâu hơn.
Thẩm Ngạo Tuyết rất sợ hãi. Nhưng vì sống sót, vẫn cắn răng nói:
“Tôi đồng ý!”
Thẩm Ngạo Tuyết nghĩ, cùng lắm thì đau đến ngất đi thôi.
“Rất tốt!” Khóe miệng Lâm Hiên cong lên.
Lâm Hiên làm sao không biết Thẩm Ngạo Tuyết đang nghĩ cái gì. Nhưng anh làm sao cho cô ta có cơ hội ngất đi được.
Lâm Hiên trực tiếp lấy ra hai cây Cửu Chuyển Kim Châm lần lượt đâm vào hai huyệt đạo của Thẩm Ngạo Tuyết.
Như vậy, cho dù là đem xương cốt của Thẩm Ngạo Tuyết từng chút từng chút tháo dỡ, Thẩm Ngạo Tuyết cũng sẽ không thể ngất xỉu được!
Cô ta cứ từ từ, từ từ mà nhấm nháp nỗi đau này đi…
Chương 72 Thẩm Ngạo Tuyết đê hèn
Không trách Lâm Hiên tàn nhẫn, lúc trước Thẩm Ngạo Tuyết bảo Hồng Đào moi thận hắn, cũng chẳng thèm gây mê cho anh.
Lâm Hiên cũng không có làm công tác chuẩn bị gì.
Trực tiếp bắt đầu phẫu thuật.
Nếu không có dao mổ thì dùng dao găm thôi.
Anh cố tình cắt thật chậm rãi, từng chút từng chút xẹt qua bụng Thẩm Ngạo Tuyết.
"Ah!!!.
Con dao găm vừa đi vào một chút, Thẩm Ngạo Tuyết đã kêu lên vì đau.
“A, đau quá, Lâm Hiên, tôi chịu không nổi!” Thẩm Ngạo Tuyết bắt lấy cánh tay Lâm Hiên.
Đau quá.
So với lúc trước Lâm Hiên móc thận của nàng, còn đau gấp mấy lần.
"Muốn tôi dừng lại sao?" Lâm Hiên hỏi.
“Đừng, đừng dừng lại, tiếp tục đi!”
Thẩm Ngạo Tuyết đau đến nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh, nhưng cô biết, dừng lại, cô chỉ có thể chết.
Vì vậy, Lâm Hiên lại tiếp tục.
Thẩm Ngạo Tuyết đau đến run lên, muốn ngất đi. Nhưng tại sao đầu óc cô lại tỉnh táo đến như vậy?
Không hề choáng váng chút nào.
Tuy nhiên, Thẩm Ngạo Tuyết cũng coi như là kiên cường.
Mặc dù cô đau đến muốn đập vào tường, nhưng vẫn cố chấp giữ cho cơ thể không động đậy nhiều.
Không quấy nhiễu Lâm Hiên phẫu thuật.
Lâm Hiên thực ra chỉ cần vài phút để hoàn thành thao tác ghép thận này. Nhưng anh đã cố tình kéo dài nó hơn một giờ.
Trong một giờ này, Thẩm Ngạo Tuyết tựa như tiến vào địa ngục.
Thẩm Ngạo Tuyết đã hiểu, Lâm Hiên đây là đang trừng phạt cô.
Vì vậy cô ta chỉ có thể tiếp tục chịu đựng.
Đây là cô nợ Lâm Hiên.
Hy vọng sau lần này, Lâm Hiên có thể tha thứ cho cô.
Sau khi thay hai quả thận, Lâm Hiên châm đầu ngón tay của mình, dùng Cửu Chuyển Kim Châm dẫn ra vài giọt máu Kỳ Lân.
Máu Kỳ lân là chìa khóa cho sự sống còn của các cơ quan không đồng nhất.
Lúc ấy nội tạng toàn thân Lâm Hiên cơ hồ đều bị dập thành thịt nát. Dù là với y thuật của Sát Đế, cũng rất khó khởi tử hồi sinh.
Vì cứu sống Lâm Hiên, Sát Đế đem nội tạng Kỳ Lân đổi cho Lâm Hiên, lại dùng máu Kỳ Lân thay thế máu toàn thân Lâm Hiên.
Nhờ như vậy Lâm Hiên mới có thể sống lại được.
Hai giờ sau, ca phẫu thuật hoàn toàn kết thúc.
Thẩm Ngạo Tuyết cũng hoàn toàn khôi phục bình thường. Thậm chí không để lại một vết sẹo nào.
Thẩm Ngạo Tuyết mừng đến phát khóc, Lâm Hiên thật sự đã chữa khỏi cho cô.
Hơn nữa, cô còn cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Ba năm trước cô nhận thận ghép của Lâm Hiên, dù bảo trụ được tính mạng nhưng cơ thể rất kém, lúc nào cũng phải uống thuốc chống đào thải.
Nhưng lần này, cô hoàn toàn không có cảm giác suy yếu. Thậm chí, không cần dùng thuốc.
Không ngờ, ba năm không gặp, Lâm Hiên không chỉ trở thành một võ đạo tông sư.
Mà y thuật của hắn cũng đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa như này.
Mắt của Thẩm Ngạo Tuyết bởi vì bị thương thời gian không dài, cho nên Lâm Hiên cũng rất dễ dàng chữa khỏi.
Thẩm Ngạo Tuyết lúc này đã hoàn toàn khôi phục lại bộ dạng của ba năm trước. Không, thậm chí còn khỏe mạnh hơn ba năm trước.
"Cám ơn anh, Lâm Hiên!" Thẩm Ngạo Tuyết lại nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Hiên.
Khuôn mặt này vẫn đẹp trai như trước, nhưng không chỉ đẹp trai.
Trước kia trong mắt Thẩm Ngạo Tuyết, Lâm Hiên chỉ là một cái bình hoa. Bảo cô thích Lâm Hiên, đó là chuyện không có khả năng.
Nhưng giờ này khắc này, khi nhìn Lâm Hiên, Thẩm Ngạo Tuyết lại cảm thấy tim đập rộn ràng.
Thẩm Ngạo Tuyết cả đời kiêu ngạo, thích nam nhân cường đại.
Lâm Hiên của hiện tại không thể nghi ngờ là vô cùng cường đại.
Thẩm Ngạo Tuyết không kìm được, muốn đưa tay chạm vào mặt Lâm Hiên.
Nhưng Lâm Hiên đã tránh được nó.
Thẩm Ngạo Tuyết nhìn vẻ mặt vô cảm của Lâm, hỏi ra một câu:
“Lâm Hiên, anh còn thích tôi phải không?”
“Không!” Lâm Hiên trả lời.
"Vậy anh quay đầu lại nhìn vào mắt tôi đi."
“Tại sao tôi phải nhìn cô?” Lâm Hiên lạnh nhạt nói.
"Lâm Hiên, tôi biết anh hận tôi, nhưng anh vẫn thích thân thể này của tôi, phải không?" Thẩm Ngạo Tuyết nắm lấy tay Lâm Hiên, đặt lên trên ngực cô ta.
“Cô đang làm gì vậy?” Lâm Hiên cau mày.
“Lâm Hiên, trước đây em là người có lỗi với anh, nhưng bây giờ, hãy để em bù đắp cho anh, được không?”
Thẩm Ngạo Tuyết nói xong, nhẹ nhàng cởi khóa kéo váy của mình ra.
Lâm Hiên tránh thoát khỏi tay Thẩm Ngạo Tuyết, đứng dậy.
“Thẩm Ngạo Tuyết, cô đừng tự cho mình là đúng. Tôi đã sớm không thích cô nữa rồi!” Lâm Hiên hừ lạnh nói.
“Lâm Hiên, có phải anh không thích tôi vì tôi từng phát sinh quan hệ với Từ Thiên Thành đúng không?”
“Bây giờ là thời đại nào rồi, còn có bao nhiêu phụ nữ giữ được lần đầu tiên? Cho dù Ninh Hinh kia, anh có dám cam đoan, cô ta chưa từng ngủ với thằng đàn ông nào khác sao?” Thẩm Ngạo Tuyết nghiến răng nói.
Bốp!
Thẩm Ngạo Tuyết vừa dứt lời, liền ăn một cái tát thật đau. Cô nàng lập tức nổi giận.
Thế nhưng sau đó lại cố gắng kìm nén lửa giận của mình xuống.
Dù sao Lâm Hiên hiện tại đã không còn là tên rác rưởi uống nước rửa chân của cô rồi.
“Thẩm Ngạo Tuyết, tôi không cho phép cô nói xấu Hinh tỷ!” Lâm Hiên sắc mặt khó coi nói.
Thẩm Ngạo Tuyết hít một hơi thật sâu:
“Lâm Hiên, anh không cần phải thích tôi. Anh thích cơ thể tôi cũng được rồi. Không phải tôi rất xinh đẹp, rất gợi cảm sao?”
Thẩm Ngạo Tuyết quỳ xuống, khoe thân hình nóng bỏng của mình trước mặt Lâm Hiên một cách dâm đãng.
Đúng thật là thân hình Thẩm Ngạo Tuyết đẹp đến nghẹt thở. Đôi gò bồng đảo cao vút câu hồn người.
Đặc biệt là ánh mắt của cô ta đã trưởng thành hơn nhiều so với ba năm trước, cũng nữ tính hơn rất nhiều.
Và đương nhiên là Lâm Hiên biết lý do vì sao Thẩm Ngạo Tuyết lại trở nên nữ tính hơn.
Vì vậy lại càng cảm thấy ghê tởm người phụ nữ này.
“Thẩm Ngạo Tuyết, tôi đã làm xong lời hứa của mình. Cô có thể cút đi, đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa. Nếu không, tôi không thể đảm bảo rằng tôi có đào thận của cô ra một lần nữa hay không.” Lâm Hiên lạnh lùng nói.
“Lâm Hiên, tôi làm vợ anh hai năm rồi, nhưng chưa bao giờ thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. Anh có thể cho tôi thực hiện nghĩa vụ của mình một lần không?” Thẩm Ngạo Tuyết tiến lên ôm lấy Lâm Hiên.
Thái độ thờ ơ của Lâm Hiên hiện tại càng khiến Thẩm Ngạo Tuyết thêm mê đắm đuối.
Nếu ngươi không có bản lĩnh, thì dù ngươi có trao trái tim cho cô ấy, cô ấy cũng sẽ không thích ngươi.
Nhưng nếu ngươi đủ cường đại. Thì dù ngươi có mắng cô ấy như thế nào, cô ta cũng sẽ lao vào.
Chân lý này đều được thể hiện rõ ràng trên người Thẩm Ngạo Tuyết.
“Cô không còn là vợ tôi nữa!”
Lâm Hiên bẻ ngược cánh tay Thẩm Ngạo Tuyết đang choàng qua người anh ra.
Chương 73 Cầu được tát
“Lâm Hiên, nếu anh muốn, em vẫn sẽ là vợ anh. Trên thực tế, chuyện giữa chúng ta rất nhiều người không biết." Thẩm Ngạo Tuyết lại ôm Lâm Hiên, giọng nói càng thêm dịu dàng hơn, nhìn anh đầy chờ đợi:
“Trước đây em không cho anh chạm vào, là vì lo lắng anh chỉ còn một quả thận, sợ sẽ làm tổn thương thân thể anh. Hiện tại chúng ta đều khỏi bệnh, đều là người bình thường rồi. Lúc này để cho em thỏa mãn anh, được không?”
“Lâm Hiên, em yêu anh.”
Thẩm Ngạo Tuyết muốn hôn Lâm Hiên, nhưng Lâm Hiên đã tránh đi, đẩy cô ả ra.
Lâm Hiên quay lưng về phía Thẩm Ngạo Tuyết, lạnh lùng nói:
“Thẩm Ngạo Tuyết, đừng làm tôi buồn nôn nữa. Cô có thể đừng rẻ rúng như vậy được không?”
"Lâm Hiên, em hèn hạ không biết xấu hổ, chỉ cần anh nguyện ý tha thứ cho em, tiếp tục ở bên em, anh muốn mắng em, đánh em như thế nào cũng được cả.”
Thẩm Ngạo Tuyết lại tiếp tục nhào đến, ôm chặt người Lâm Hiên:
“Anh muốn ức hiếp em như thế nào cũng được, dùng bất cứ tư thế nào để trừng phạt cũng được mà ~~~”
Thẩm Ngạo Tuyết giống như là một khối kẹo cao su, dính mãi không buông.
“Không phải anh hận em sao? Vậy thì đến chà đạp em, phá hủy em đi. Đem tất cả hận ý của anh đều phát tiết lên người em!” Thẩm Ngạo Tuyết đặt cằm trên vai Lâm Hiên, thổi khí vào tai anh.
Không thể không nói, Thẩm Ngạo Tuyết vẫn là có vài phần bản lĩnh.
Lời nói của cô ả làm cho Kỳ Lân Hỏa trong cơ thể Lâm Hiên rục rịch bùng cháy.
Cảm giác được Lâm Hiên có phản ứng, Thẩm Ngạo Tuyết tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa:
"Lâm Hiên, anh ngẫm lại xem, anh vì muốn lấy được em, đem thận của anh hiến đi. Hiện tại em ở trước mặt, anh lại không làm gì cả. Vậy có xứng với quả thận mà anh đã hiến đi không? Có xứng đáng với việc anh trước kia làm trâu làm ngựa hầu hạ em không?”
“Anh hoàn toàn có thể xem đây chỉ là một loại trả thù đối với em mà thôi.”
“Nào, đến đây, hung hăng trả thù em đi!”
Mỗi một câu nói của Thẩm Ngạo Tuyết đều kích thích thần kinh của Lâm Hiên một cách dữ dội.
Rốt cục, hắn mất đi khống chế, xoay người ôm lấy Thẩm Ngạo Tuyết.
Một tay đẩy cô ta lên giường.
Nhìn khuôn mặt đảo lộn chúng sinh của Thẩm Ngạo Tuyết.
Lâm Hiên đưa tay đánh xuống một bạt tai.
"A!"
Thẩm Ngạo Tuyết không ngờ Lâm Hiên sẽ đánh cô.
Nhưng nhìn thấy trên mặt Lâm Hiên hiện lên hận ý nồng đậm. Cô biết rằng lời nói của cô đã có hiệu lực.
Cô ả không có tức giận, mà lại là nháy mắt nói với Lâm Hiên:
“Đúng. Chính là như vậy. Hung hăng đánh em, đem lửa giận của anh phát tiết ra ngoài. Giày vò em đi!”
Bốp!
Lâm Hiên lại tát vào mặt Thẩm Ngạo Tuyết một cái.
Làm cho khuôn mặt trắng như tuyết kia đã hơi sưng đỏ lên.
“Tiếp tục đi, đừng dừng lại, dùng sức đánh em đi!”
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Lâm Hiên cưỡi lên eo Thẩm Ngạo Tuyết như bị quỷ ám, rồi cứ liên tục tát vào mặt Thẩm Ngạo Tuyết.
Giờ khắc này, hắn cảm giác được thoải mái trước nay chưa từng có.
Mà Thẩm Ngạo Tuyết, khóe miệng đều bị đánh đếb chảy ra máu.
Nhưng lời nói trong miệng nàng vẫn thô bỉ, dâm dục như trước, luôn cầu Lâm Hiên dùng lực đánh nàng.
Cô ta thậm chí có một chút tận hưởng cảm giác này.
Thẩm Ngạo Tuyết trước đây là công chúa, là nữ vương.
Ai dám đánh cô?
Giờ cô mới phát hiện ra, không ngờ cô lại thích cảm giác này như vậy.
Lâm Hiên tát Thẩm Ngạo Tuyết mấy chục cái, thiếu chút nữa đánh Thẩm Ngạo Tuyết ngất đi.
Cuối cùng cũng dừng lại được động tác.
Kỳ Lân Hỏa trong cơ thể cũng dập tắt.
Hắn cũng không có đối với Thẩm Ngạo Tuyết làm động tác gì tiếp theo.
Thấy Lâm Hiên cuối cùng cũng không có chạm vào mình, trong mắt Thẩm Ngạo Tuyết hiện lên thất vọng.
Nhưng nàng cũng không dám tiếp tục khiêu khích Lâm Hiên nữa.
Vừa rồi cô cảm thấy mình suýt nữa bị Lâm Hiên đánh chết.
"Lâm Hiên, em biết anh chỉ là đánh em một trận, khẳng định còn chưa hả giận. Từ nay về sau, bất cứ khi nào anh tức giận, cứ gọi điện cho em. Em sẽ đến để anh đánh, được không?” Thẩm Ngạo Tuyết tựa vào lồng ngực Lâm Hiên, nhẹ nhàng nói.
Lâm Hiên không nói gì, nhưng cũng không có cự tuyệt.
Chính hắn cũng rất mâu thuẫn, loại cảm giác vừa rồi, thật sự làm cho hắn có chút nghiện.
"Vậy, em đi đây..."
Thẩm Ngạo Tuyết rất thông minh, cô muốn nối lại quan hệ với Lâm Hiên. Nhưng cô cũng biết không cần phải vội.
Tối nay, cô ấy đã làm điều này rồi.
Lâm Hiên cũng không động đến cô.
Điều đó chứng tỏ rằng Lâm Hiên vẫn chưa vượt qua chướng ngại vật trong lòng.
Nhưng, phòng tuyến tâm lý của Lâm Hiên, nhất định đã bị cô xé ra một khe hở.
Cô chỉ cần chậm rãi đem khe hở này mở rộng là được.
Thẩm Ngạo Tuyết rời đi.
Lâm Hiên thở dài một hơi.
May mắn là anh cũng không làm ra chuyện gì khác thường.
Hắn cùng Thẩm Ngạo Tuyết ở chung hai năm.
Hai năm đó, Thẩm Ngạo Tuyết cao ngạo giống như thiên nga.
Đừng nói chạm vào, dù chỉ là nhìn thêm hai lần, Thẩm Ngạo Tuyết cũng sẽ tức giận.
Nhưng hôm nay Thẩm Ngạo Tuyết đã hoàn toàn đảo lộn nhận thức của hắn. Không ngờ Thẩm Ngạo Tuyết lại còn có một mặt như vậy.
Thẩm Ngạo Tuyết vừa bước tới cửa thì đụng phải một người.
Là Lý Thiết Trụ.
Hắn nghe nói Thẩm Ngạo Tuyết sắp đến, lập tức liền chạy tới, muốn nhìn xem Thẩm Ngạo Tuyết thảm thương.
Nhưng khi hắn nhìn thấy Thẩm Ngạo Tuyết, phát hiện Thẩm Ngạo Tuyết chẳng những một chút cũng không thảm, ngược lại đã trở lại vẻ lộng lẫy như xưa.
Nhìn thấy Lý Thiết Trụ, Thẩm Ngạo Tuyết lại thay đổi thành vẻ mặt băng giá.
Cô ta nhàn nhạt bỏ qua Lý Thiết Trụ, lập tức rời đi.
Vốn Lý Thiết Trụ còn muốn nói cái gì đó, nhưng bị Thẩm Ngạo Tuyết trừng như vậy, cũng không dám mở miệng nữa.
Xem ra uy danh của Thẩm Ngạo Tuyết vẫn còn.
Chờ Thẩm Ngạo Tuyết đi rồi.
Lý Thiết Trụ mới bước vào, nói với Lâm Hiên:
“Lâm Hiên, cậu chữa khỏi cho Thẩm Ngạo Tuyết?”
“Ừ.” Lâm Hiên gật đầu.
"Vậy các ngươi có… hay không?" Trên mặt Lý Thiết Trụ lộ ra vẻ hâm mộ.
"Không!"
"Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc. Lâm Hiên, nếu tôi là cậu, nhất định phải để cô ta cảm thụ một chút cái gì gọi là Pháo Ý của tiểu đoàn trưởng.” Lý Thiết Trụ tiếc nuối nói.
Dù sao Thẩm Ngạo Tuyết đã từng là nữ thần chung của hắn và Lâm Hiên.
Lâm Hiên rõ ràng là có cơ hội, nhưng lại thả Thẩm Ngạo Tuyết đi.
"Cậu muốn ‘chơi’ cô ta à?" Lâm Hiên hỏi.
"Đương nhiên, ở Giang Đô này, có được mấy thằng đàn ông không muốn lên giường cùng Thẩm Ngạo Tuyết?” Lý Thiết Trụ thuận miệng nói.
“Vậy để tôi gọi cô ta trở lại nhé?” Lâm Hiên nói.
“Thật sự có thể sao?" Lý Thiết Trụ hai mắt sáng lên.
“Đương nhiên không thể!” Lâm Hiên tức giận nói.
"Mẹ Kiếp, Lâm Hiên, cậu đừng có keo kiệt thế chứ? Mình không cần dùng mà cũng không cho anh em dùng!" Lý Thiết Trụ oán giận nói.
Đúng lúc này, Lâm Hiên đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Một số lạ đang được hiển thị trên điện thoại.
Chương 74 Vết sẹo không thể xóa được
“Xin chào, cho hỏi là Lâm Hiên đang nghe máy đúng không ạ?” Trong điện thoại truyền đến một giọng nói ngọt ngào, dễ chịu.
“Là tôi. Ai vậy?” Lâm Hiên không nhận ra đối phương là ai nên hỏi lại.
“Tôi là nữ cảnh sát tên Hà Tiểu Manh, trước đó chúng ta đã từng gặp qua.”
"Có việc gì không?" Lâm Hiên khẽ nhíu mày, thầm nghĩ, chẳng lẽ, là chuyện Kỳ Lân hóa của mình?
Những cảnh sát khác không nhận ra hắn ở phía sau do biến đổi, nhưng Hà Tiểu Manh hẳn là biết. Cô ta đã từng nhìn thấy anh.
Nhưng cho dù Hà Tiểu Manh nhận ra hắn thì như thế nào? Không có chứng cớ, anh cứ nhất quyết không thừa nhận là được.
Dường như nghe được sự lạnh lùng trong giọng nói của Lâm Hiên, Hà Tiểu Manh vội vàng nói:
"Anh Lâm, anh cứ yên tâm. Chuyện ngày đó, tôi không nói với bất cứ ai cả.”
Lâm Hiên thần sắc hơi trầm xuống, nói: “Cô có chuyện gì?”
"Là như thế này. Ngày hôm đó phòng tuần tra của chúng tôi không phải đã bắt giữ hai tên tội phạm nghiêm trọng sao. Nhưng một tên chạy thoát rồi. Chính là người bị ngươi…” Hạ Tiểu Manh nói.
“Rồi sao?”
"Một phạm nhân khác hiện tại vẫn đang điều trị tại bệnh viện, nhưng chúng tôi nhận được tin nhắn của một người tên Mạnh Bà, nói hôm nay sẽ đến cứu người." Hà Tiểu Manh trầm giọng nói.
Theo lý thì loại chuyện này đối phương nên là lặng lẽ tiến hành mới đúng.
Nhưng đối phương trực tiếp nói cho phòng tuần tra, hôm nay, hắn sẽ đến cứu người đi.
Thật ngông cuồng!
Sau khi nhận được tin tức, toàn bộ phòng tuần tra liền trở nên căng thẳng, hướng phía trên cầu viện.
Phía trên từ Long tổ đã điều tới người hỗ trợ. Nhưng Hà Tiểu Manh luôn cảm thấy lo lắng.
Bởi vì cô đã từng thấy qua sự lợi hại của Hắc Bạch Vô Thường. Nên cũng biết người đến cứu Hắc Bạch Vô Thường tất nhiên cũng sẽ không tầm thường. Cho dùng là người của Long tổ cũng chưa chắc có thể giải quyết.
Bởi vậy Hà Tiểu Manh liền nghĩ đến Lâm Hiên.
Lâm Hiên suy nghĩ một chút, tuy rằng chuyện này cũng không liên quan đến anh. Nhưng dù sao hắn cũng là người Long quốc.
Hơn nữa, Hà Tiểu Manh cũng coi như đã giúp hắn giữ bí mật, vậy thì giúp cô ta một chút đi.
“Anh, anh muốn đi đâu vậy?” Lâm Hiên đang chuẩn bị rời đi, lại bị Tô Anh bắt được.
Tô Anh hôm nay buộc hai bím tóc đuôi ngựa cao, mặc váy siêu ngắn, trông rất bắt mắt.
Cô ôm lấy cánh tay của Lâm Hiên, cánh tay thon dài trắng nõn của cô đàn hồi đến kinh người.
“Anh đi ra ngoài có chút chuyện.” Lâm Hiên xoa xoa đầu Tô Anh.
"Anh, anh bận rộn cả đêm rồi, không mệt sao?" Trong đôi mắt to xinh đẹp của Tô Anh, lóe lên tia ái muội.
Tuy rằng Lâm Hiên nói anh là xóa sẹo cho các chị kia. Nhưng ai biết được trong lúc đó Lâm Hiên có làm gì khác không.
Lâm Hiên hiện tại chính là muốn thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị. Những chị em gái trong La Sát Đường kia, ánh mắt đều như muốn đem Lâm Hiên ăn trọn.
"Anh không mệt." Lâm Hiên trả lời.
"Thật sao?"
"Thật sự."
"Vậy thì anh cũng giúp em gái mình xóa sẹo đi!” Tô Anh chớp chớp đôi mắt to nói.
"Em làm sao có sẹo?" Lâm Hiên nghi hoặc.
“Anh đi theo em thì biết!” Tô Anh nhìn trái nhìn phải, xác nhận không có ai mới lôi kéo Lâm Hiên rời đi.
Rất nhanh, Lâm Hiên bị Tô Anh đưa đến phòng cô.
Phòng của cô gái được trang trí theo phong cách màu hồng. Tỏa ra mùi thơm giống mùi cơ thể của Tô Anh, rất dễ chịu.
Sau khi đi vào Tô Anh còn đặc biệt khóa trái cửa lại.
Lâm Hiên thấy thế liền nói:
"Không có việc gì, không cần khóa cửa, anh rất nhanh có thể chữa khỏi cho em. Chỗ nào có sẹo thì đưa anh xem.”
Tô Anh lại đem đèn trong phòng tắt đi, sau đó xoay người lại, đưa lưng về phía Lâm Hiên, nói:
"Anh, anh lại đây giúp em kéo khóa kéo ra là có thể thấy được.”
Tô Anh đang mặc một chiếc váy có khóa kéo phía sau lưng.
Lâm Hiên có chút do dự. Mặc dù trước đây anh và Tô Anh rất thân mật. Nhưng hiện tại Tô Anh, rõ ràng đã không giống khi đó.
Vào thời điểm đó, Tô Anh chỉ mới là một đứa con nít mười tuổi đầu. Nhưng hiện tại đã trở thành một thiếu nữ mảnh mai.
Nhưng đúng là vẫn phải làm như thế mới có thể giúp em ấy xóa sẹp được, Lâm Hiên cũng không có suy nghĩ nhiều nữa.
Hắn đưa tay nắm lấy đầu dây kéo, sau đó chậm rãi kéo xuống.
Theo dõi chuyển động của tay Lâm Hiên, tấm lưng hoàn mỹ của Tô Anh từ từ lộ ra.
Cô thậm chí còn không mặc áo trong. Vết thương của Tô Anh là ở trên lưng, hiện tại không mặc áo trong để thuận tiện chữa trị cũng là bình thường.
Rất nhanh, Lâm Hiên liền thấy được vết sẹo trên lưng Tô Anh.
Vết sẹo lại có ở vài chỗ. Một ở giữa, một ở lưng bên phải và một ở eo trái.
Đặc biệt, lưng trái gần nách địa phương cũng có một cái, hơn nữa rất lớn, lan tràn về phía trước. Từ góc độ của Lâm Hiên, cư nhiên nhìn không thấy miệng vết thương rốt cuộc dài bao nhiêu.
Nhưng Lâm Hiên cũng không tiện nhìn về phía trước.
Chỉ hy vọng vết thương không quá dài, nếu không sẽ có một số rắc rối khi điều trị.
Lâm Hiên suy nghĩ một chút, bắt đầu trị liệu.
Nội lực ngưng tụ đầu ngón tay, xẹt qua sống lưng Tô Anh. Đầu tiên loại bỏ vết sẹo ở giữa cho cô.
Theo đầu ngón tay Lâm Hiên trượt, thân thể Tô Anh liền sụp đổ. Cô cắn môi, như thể đang kiềm chế điều gì đó.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao khi Lâm Hiên giúp bọn họ xóa sẹo, các cô gái lại phát ra âm thanh như vậy.
Có chị gái còn hét lớn đến nửa Đế Phủ đều có thể nghe thấy.
Khi đầu ngón tay Lâm Hiên xẹt qua, giống như có một con kiến nhỏ bò lên trên.
Ngứa ngáy, rất thoải mái.
Nhưng mà, lông mày Lâm Hiên đột nhiên hơi nhíu lại.
Bởi vì, hắn phát hiện mình không cách nào xóa bỏ vết sẹo trên lưng Tô Anh.
"Kỳ quái."
Lâm Hiên thay đổi qua một vết sẹo khác.
Sau vài phút, nó vẫn không hoạt động.
Cuối cùng, tay Lâm Hiên đặt ở gần nách của Tô Anh, muốn thử xem có thể loại bỏ vết sẹo này hay không.
Vết sẹo dài nhất và lớn nhất.
Tay Lâm Hiên theo vị trí miệng vết thương, vẫn di động về phía trước, chuyển động dần dần, dần dần…
Đột nhiên, tay Lâm Hiên giống như bị điện giật rụt trở về.
Bởi vì, tay của anh đột nhiên chạm phải một mảnh mềm mại.
Tất nhiên anh biết nó là gì. Xem ra Tô Anh thật sự đã trưởng thành. Thứ từng chỉ là một cái đầu nhỏ dễ thương bây giờ là một quả bóng lớn.
Tuy nhiên thứ khiến cho Lâm Hiên khiếp sợ hơn chính là…
Vết sẹo trên lưng của Tô Anh, anh không thể nào xóa bỏ được.
Thật kỳ lạ!
Dù anh đã thử rất nhiều lần nhưng vẫn không được.
Chương 75 Đội trưởng của Long tổ
Lâm Hiên nhíu mày, lần nữa thật cẩn thận quan sát vết sẹo của Tô Anh. Rốt cuộc cũng phát hiện được nguyên nhân.
Những vết sẹo đó, tất cả đều là xăm giả, được vẽ bằng bút 3D.
Hèn chi vừa vào cửa cô nàng liền tắt đèn đi.
Trước đó bởi vì e ngại thân phận anh em giữa hai người nên Lâm Hiên đều không dám quan sát kỹ, chỉ liếc một cái liền quay đầu đi. Dựa theo phán đoán vị trí mà điều trị. Vì vậy mới không phát hiện ra chuyện này.
Đến lúc này cẩn thận quan sát, nhìn thấy bột màu bị nội lực của hắn làm nhòe đi mới có thể hiểu được nguyên do.
“Tô Anh!” Lâm Hiên có chút tức giận.
Tô Anh rõ ràng không có vết sẹo, nhưng lại lừa gạt hắn.
Tô Anh hoàn toàn không có cảm giác được biểu tình của Lâm Hiên biến hóa, còn đắm chìm trong cái loại sung sướng khi đầu ngón tay Lâm Hiên xẹt qua da thịt của nàng.
"Anh, làm sao vậy, tiếp tục đi, đừng dừng lại!" Tô Anh giọng nói có chút run rẩy.
“Tô Anh, em không có sẹo, bảo anh xóa cái gì hả?” Lâm Hiên tức giận hỏi.
Tô Anh lúc này mới biết sự việc đã bại lộ.
Lập tức xoay người, ôm lấy cánh tay của Lâm Hiên, vẻ mặt nịnh nọt nói:
“Anh, không phải vì em thấy mấy chị gái được anh xóa sẹo rất vui sao. Cho nên em cũng muốn thử cảm giác được anh xóa sẹo là như thế nào mà.”
“Được rồi. Anh đi đây.”
Lâm Hiên muốn tránh thoát khỏi vòng tay Tô Anh.
Tô Anh lại càng ôm chặt hơn, sau đó vẻ mặt ái muội nói: “Anh, anh cảm thấy dáng người của em có được không?”
“Đủ rồi!” Lâm Hiên ra vẻ lạnh nhạt nói.
"Vậy, so với những tiểu yêu tinh của La Sát Đường thì sao?" Tô Anh chớp mắt nhìn Lâm Hiên hỏi tiếp.
“Anh đã nói là anh đang có việc, giờ phải đi!” Lâm Hiên mạnh mẽ tránh thoát khỏi tay Tô Anh.
Cô gái này gan cũng thực sự quá lớn. Chẳng lẽ cũng không biết nên tránh hiềm nghi sao?
"Anh, anh nói thật đi, vừa rồi anh nhìn thấy lưng của em, có phải hay không có chút động lòng?" Tô Anh ở phía sau hỏi.
“Động lòng cái gì? Em là em gái của anh?” Lâm Hiên tức giận trừng mắt nhìn Tô Anh.
“Cũng đâu phải anh em ruột đâu. Anh, anh còn nhớ không? Lúc bé anh đã nói chờ em lớn lên anh sẽ cưới em làm vợ. Anh sẽ không quên chứ?” Tô Anh trầm giọng nói.
“Anh đương nhiên nhớ. Nhưng rõ ràng là em nói lớn lên muốn gả cho anh. Chứ không phải anh nói muốn cưới em mà.” Lâm Hiên trợn tròn mắt.
“Vậy giờ em thật sự muốn gả cho anh. Anh có cưới em không?” Tô Anh mong chờ nhìn Lâm Hiên.
Từ nhỏ cô đã thích người anh này. Khi biết Lâm Hiên làm con rể của Thẩm gia, cô còn khổ sở rất lâu.
“Cưới em? Tô Anh, anh là anh trai của em mà. Còn nữa, hiện tại em đã lớn rồi, không thể giống lúc nhỏ làm bậy được.” Lâm Hiên nghiêm mặt nói.
“Em làm bậy cái gì? Anh chắc chắn là hết thương em rồi. Lúc nhỏ có bao giờ anh từ chối yêu cầu của em đâu chứ.” Tô Anh bĩu môi, ủy khuất nói.
Nghe Tô Anh nói xong, Lâm Hiên đột nhiên cảm thấy rất áp lực. Nha đầu này, thật sự là cái gì cũng dám nói hết.
Dứt khoát không nói nhảm với cô nữa, Lâm Hiên trực tiếp đẩy cửa rời đi.
Thấy Lâm Hiên rời đi, ủy khuất trong mắt Tô Anh càng nhiều hơn.
Xem ra tục ngữ nói không sai.
Bây giờ có nhiều phụ nữ vây quanh Lâm Hiên như vậy, anh ấy đã chẳng còn quen tâm gì đến cô em gái như cô nữa rồi.
“Tiểu Hiên, con lại muốn đi ra ngoài sao? Tối qua con cả đêm không ngủ rồi!”
Thấy Lâm Hiên đi đến cửa, Diệp Ỷ có chút lo lắng nói.
“Mẹ yên tâm, con không sao.” Lâm Hiên trấn an Diệp Ỷ, sau đó liền đi ra khỏi Đế Phủ.
Diệp Ỷ có chút bất đắc dĩ.
"Mẹ, mẹ đừng lo lắng cho anh ấy, có lẽ anh ấy lại đi tìm tiểu hồ ly nào đó rồi!"
Lúc này, Tô Anh cũng đi ra, đôi môi bĩu đến không thể bĩu hơn được nữa, càng thêm bất mãn với Lâm Hiên.
"Ai, con trai lớn rồi, làm sao quản được!” Diệp Ỷ thở dài một tiếng.
Lâm Hiên rời khỏi Đế Phủ, trực tiếp bắt taxi đi tới bệnh viện.
Sau đó tìm được phòng bệnh mà Hà Tiểu Manh nói, anh còn chưa đi vào phòng bệnh, đã nghe thấy một giọng nói rất kiêu ngạo.
“Yên tâm, có ta ở đây, hôm nay mặc kệ là ai tới cứu người, ta đều sẽ để cho hắn tới rồi không thể đi nữa!"
"Không sai, có anh Đại Lực ở chỗ này, đoán chừng Mạng Bà kia cũng không dám tới!"
"Anh Đại Lực, hôm nay tất cả đều dựa vào anh đó."
“...”
Hạ Đại Lực, tiểu đội trưởng của Long tổ. Long tổ là một sự tồn tại siêu việt phía trên phòng tuần tra. Chuyên xử lý một số nhiệm vụ không thể xử lý trong các phòng tuần tra.
Mỗi một người trong Long tổ đều là cấp bậc võ giả. Hơn nữa còn là loại võ giả thực lực không kém.
Mà Hạ Đại Lực, là đội trưởng của Long tổ, thực lực càng mạnh.
Một nhóm cảnh sát vây quanh Hạ Đại Lực, liên tục tâng bốc anh ta.
Hạ Đại Lực cũng rất hưởng thụ.
Nhất là trong phòng tuần tra này còn có vài em gái bộ dạng không tồi, hắn càng muốn khoe khoang.
Đặc biệt là nữ cảnh sát tên là Hà Tiểu Manh kia, thứ trước ngực cô ấy giống như một quả bóng rổ.
Ngực lớn như vậy còn đi làm cảnh sát, không sợ lúc hành động không tiện sao?
Đối với cảnh sát mà nói, Long tổ là một nơi vô cùng thần thánh. Vì vậy, tất cả bọn họ đều rất tôn trọng Hạ Đại Lực.
Đôi mắt của những nữ cảnh sát lúc này cũng đầy ngôi sao nhỏ lấp lánh, tràn đầy hâm mộ.
"A, đúng rồi, kỳ thật nơi này không cần nhiều người như vậy. nhiều người như vậy sẽ đánh rắn động cỏ. Ta cảm thấy cũng không ổn. Để cho ta cùng Tiểu Manh ở lại là đủ rồi.” Ánh mắt Hạ Đại Lực rơi vào trên người Hà Tiểu Manh.
“Anh Đại Lực, chúng ta cũng muốn lưu lại, nhìn tư thế oai hùng của anh ra sao mà.” Hai nữ cảnh sát khác nghe vậy có chút bất mãn nói.
"Vậy được, hai người các cô cũng lưu lại." Hạ Đại Lực ra vẻ hàn phóng nói.
Những nam cảnh sát khác tự nhiên hiểu được dụng ý của Hạ Đại Lực.
Trong lòng có chút khó chịu, dù sao, những nữ cảnh sát này, ngày thường bọn họ đều không có đụng tới.
Hôm nay phỏng chừng sẽ bị Hạ Đại Lực ‘ăn’ mất rồi.
Nhưng mà ai bảo người ta lại có bản lĩnh chứ? Người phụ nữ nào mà không thích một người đàn ông mạnh mẽ?
Ánh mắt của những nữ cảnh sát này nhìn Hạ Đại Lực, đều giống như muốn ăn hắn.
Nhóm nam cảnh sát đang chuẩn bị rời đi thì Lâm Hiên đẩy cửa đi vào.
“Anh Lâm, ngươi tới rồi!” Hà Tiểu Manh nhìn thấy Lâm Hiên, trên mặt hiện lên một tia vui mừng.
Lâm Hiên gật đầu.
Nhìn thấy Lâm Hiên, Hạ Đại Lực khẽ nhíu mày.
Mặc dù hắn lớn lên rất khôi ngô, cũng không xấu. Nhưng so với Lâm Hiên, rõ ràng là kém xa.
Hiện tại Lâm Hiên cũng không ăn diện gì. Một khi anh ta mặc đẹp lên, chắc chắn sẽ không thua kém gì những ngôi sao nổi tiếng hàng đầu.
“Hắn là ai?” Hạ Đại Lực nhìn Hạ Tiểu Manh, có chút không vui hỏi.
Nghe tin Thẩm Ngạo Tuyết đến, vẻ mặt của Diệp Ỷ cùng Tô Anh liền trở nên khó coi.
Một cánh tay của Diệp Ỷ chính là bị người của Thẩm Ngạo Tuyết đánh gãy.
Bởi vậy mới mất việc, gia đình không đủ tiền, Tô Anh vì không muốn mẹ vất vả cho nên mới lựa chọn đến quán bar làm việc.
Vì vậy, cả hai người đều căm thù Thẩm Ngạo Tuyết.
Nhất là Diệp Ỷ, nếu mà không phải là Thẩm Ngạo Tuyết, Lâm Hiên cũng sẽ không hiến đi một quả thận, càng sẽ không biến mất ba năm.
Tuy rằng tay của bà đã được Lâm Hiên chữa khỏi, nhưng hận thù sẽ không dễ dàng biến mất như vậy.
"Mẹ, chúng ta đi ra ngoài xem một chút đi, con tin là khi mẹ nhìn thấy Thẩm Ngạo Tuyết, nhất định sẽ hả giận!" Lâm Hiên hướng về phía hai người nói.
Đến lúc Diệp Ỷ cùng Tô Anh thật sự nhìn thấy Thẩm Ngạo Tuyết, đúng là kinh ngạc đến ngây người.
Thẩm Ngạo Tuyết lúc này đã hoàn toàn nhìn không ra hình người, thân thể sưng phù giống như một cái bánh bao.
Cô ta đã ngừng chạy thận trong một thời gian dài.
Nếu không có Thẩm Vạn Quốc bên cạnh nàng, Diệp Ỷ sẽ không thể nhận ra đây là Thẩm Ngạo Tuyết.
Hơn nữa, một cánh tay của cô ta bị gãy, lại còn bị mù. Vô cùng thê thảm.
"Cô ta làm sao vậy..."
Nhìn thấy Thẩm Ngạo Tuyết như vậy, mối hận trong lòng Diệp Ỷ đã tiêu tan không ít.
"Do con làm đó." Lâm Hiên thản nhiên nói.
"Lâm Hiên, tôi xin lỗi, tôi biết, bất kể tôi làm gì, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi. Nhưng dù sao chúng ta cũng từng là vợ chồng, xin anh hãy cứu tôi đi…”
Thẩm Ngạo Tuyết không còn cao ngạo lúc trước, cầu xin Lâm Hiên.
"Yên tâm, tôi nói lời giữ lời. Nhưng mà lúc đó tôi đã nói cái gì nhỉ?”
Nghe Lâm Hiên nói xong, Thẩm Vạn Quốc cùng Thẩm Ngạo Tuyết bắt đầu hung hăng tự tát.
Mỗi cái tát đều là dùng hết toàn lực. Chẳng mấy chốc, đã có máu chảy ra từ miệng của hai người họ.
Lâm Hiên lạnh nhạt nhìn.
Sự căm ghét của anh dành cho Thẩm Ngạo Tuyết đã biến mất khi anh móc quả thận và chọc mù mắt cô ta.
Nhưng khi biết được cô ta dám khiến mẹ nuôi gãy một tay, lửa giận trong lòng anh lại bốc cháy.
Bốp! Bốp!
Hai người không ngừng tát mình. Khuôn mặt đã sưng húp.
Thân thể Thẩm Ngạo Tuyết vốn đã suy yếu, lập tức ngất xỉu.
"Lâm Hiên, Ngạo Tuyết sắp không xong rồi. Cầu xin ngươi cứu nó. Những cái tát nó còn thiếu, ta thay nó làm được không?” Thẩm Vạn Quốc năn nỉ.
Lâm Hiên không có trả lời, mà là nhìn về phía Diệp Ỷ, hỏi:
"Mẹ, mẹ cảm thấy hả giận chưa?”
"Được rồi, Tiểu Hiên, cứ như vậy đi..."
Diệp Ỷ vốn lương thiện. Nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Thẩm Ngạo Tuyết, hận ý trong lòng bà cũng đã biến mất.
"Liễu Hồng, đem Thẩm Ngạo Tuyết khiêng vào." Lâm Hiên gật đầu nói.
“Cảm ơn, cảm ơn!” Thẩm Vạn Quốc cảm kích đến rơi nước mắt.
“Ông tiếp tục tát đi!” Lâm Hiên lạnh lùng nói.
Thẩm Vạn Quốc đành phải tiếp tục tát mình. Trong lòng tràn đầy hối hận.
Sớm biết Lâm Hiên có thể trở nên mạnh mẽ như vậy.
Lúc trước không nên...
Không đúng, cho dù Lâm Hiên mạnh như vậy, nhưng ở trước mặt Hoàng Thất cũng sẽ không thể phản kháng.
Chờ người của Hoàng Thất tới, Lâm Hiên, xem ngươi phải ứng đối như thế nào!
Lâm Hiên đã từng ở trước mặt Thẩm Vạn Quốc hắn thậm chí không bằng một con chó nhà hắn nuôi.
Nhưng hắn hiện tại, lại chỉ có thể quỳ ở trước mặt Lâm Hiên, cầu xin Lâm Hiên cứu con gái.
Trong lòng hắn cực kỳ khó chịu, nhưng lại không có sự lựa chọn nào khác!
Ngay sau đó, Thẩm Ngạo Tuyết đã được đưa đến một phòng dành cho khách.
Nhìn bộ dáng hiện tại của Thẩm Ngạo Tuyết, Lâm Hiên cũng có chút thổn thức.
Thẩm Ngạo Tuyết trước đây là người tình trong mộng của tất cả đàn ông. Nhưng bây giờ lại vô cùng xấu xí.
Lâm Hiên mở hộp bảo quản mà Thẩm Vạn Quốc mang đến ra. Bên trong đặt hai quả thận tươi.
Lông mày của hắn nhất thời nhíu lại.
Bởi vì, anh phát hiện ra rằng đây không phải là thận heo, mà là thận của con người!
Lâm Hiên lấy ra một cây Cửu Chuyển Kim Châm đâm về phía Thẩm Ngạo Tuyết.
Thẩm Ngạo Tuyết rất nhanh liền tỉnh lại.
“Thẩm Ngạo Tuyết, tôi đã bảo các người đem đến hai quả thận heo. Mà đây là cái gì hả?” Lâm Hiên lạnh lùng hỏi.
“Lâm Hiên, đừng tức giận, chúng tôi không cướp hai quả thận này.”
“Cách đây không lâu, một nữ sinh viên đại học bị người ta sát hại, người nhà của họ đã ký một thỏa thuận hiến tặng. Cho nên..." Thẩm Ngạo Tuyết sợ rằng Lâm Hiên sẽ hiểu lầm nên vội vàng giải thích.
Nghe Thẩm Ngạo Tuyết nói xong, sự tức giận trên mặt Lâm Hiên đã biến mất một chút.
“Nhưng mà, Lâm Hiên, thận này không phù hợp với cơ thể tôi. Anh có thể chắc rằng nó sẽ sống sót trong cơ thể tôi sao?” Thẩm Ngạo Tuyết nghi ngờ nói.
Mọi người đều biết, cấy ghép nội tạng nhất định phải phối hình thành công. Hơn nữa ngay cả khi ghép thành công, cũng sẽ xuất hiện phản ứng đào thải, nhất định phải dùng thuốc để duy trì.
Nếu cấy ghép nội tạng không có phối hình thành công vào trong cơ thể, như vậy 100% sẽ thất bại.
"Nếu cô không tin, cũng không cần để cho tôi cấy ghép cho cô đâu." Lâm Hiên lạnh nhạt nói.
“Tôi tin, Lâm Hiên, tôi tin anh. Anh giúp tôi cấy ghép đi!” Thẩm Ngạo Tuyết vội vàng nói. Hiện tại, Lâm Hiên là hy vọng duy nhất của cô.
Thế nhưng Lâm Hiên vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Dù sao thì Thẩm Ngạo Tuyết đã gây ra cho anh quá nhiều tổn thương, bây giờ muốn anh chữa khỏi bệnh cho cô, anh vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.
"Lâm Hiên, tôi biết anh còn hận ta. Thật xin lỗi, chỉ cần anh chữa khỏi cho tôi, anh muốn tôi như thế nào cũng được.” Thẩm Ngạo Tuyết dụng ý nói.
Cô biết lúc đó Lâm Hiên yêu cô nhiều như thế nào.
Cô nhớ rõ ràng, cho dù là quần áo bẩn cô thay ra, Lâm Hiên cũng có thể ôm ngửi rất lâu.
Cho dù hiện tại Lâm Hiên hận cô, nhưng Lâm Hiên chắc chắn vẫn còn thích thân thể này của cô. Nếu không thì vì sao Lâm Hiên phải chữa cho cô chứ?
Lâm Hiên hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn là quyết định chữa trị cho Thẩm Ngạo Tuyết.
Dù sao anh đã từng hứa chữa cho cô ta, không thể nuốt lời.
"Thẩm Ngạo Tuyết, tôi nói cho cô biết trước, lúc tôi cấy ghép thận, sẽ không tiêm thuốc tê cho cô. Nếu cô vẫn bằng lòng thì hiện tại tôi sẽ tiến hành cấy ghép.”
Lúc cấy ghép cho Thẩm Ngạo Tuyết không tiêm thuốc tê, đây là điểm mấu chốt cuối cùng của hắn.
Nghe Lâm Hiên nói xong, cơ thể của Thẩm Ngạo Tuyết run lên.
Cô đã tự mình trải nghiệm cảm nhận bị móc thận sống. Đau đến mức khiến cô muốn chết đi.
Mà lúc cấy ghép nếu không tiêm thuốc tê, loại đau đớn này, khẳng định so với móc ra còn đau hơn.
Hơn nữa còn kéo dài lâu hơn.
Thẩm Ngạo Tuyết rất sợ hãi. Nhưng vì sống sót, vẫn cắn răng nói:
“Tôi đồng ý!”
Thẩm Ngạo Tuyết nghĩ, cùng lắm thì đau đến ngất đi thôi.
“Rất tốt!” Khóe miệng Lâm Hiên cong lên.
Lâm Hiên làm sao không biết Thẩm Ngạo Tuyết đang nghĩ cái gì. Nhưng anh làm sao cho cô ta có cơ hội ngất đi được.
Lâm Hiên trực tiếp lấy ra hai cây Cửu Chuyển Kim Châm lần lượt đâm vào hai huyệt đạo của Thẩm Ngạo Tuyết.
Như vậy, cho dù là đem xương cốt của Thẩm Ngạo Tuyết từng chút từng chút tháo dỡ, Thẩm Ngạo Tuyết cũng sẽ không thể ngất xỉu được!
Cô ta cứ từ từ, từ từ mà nhấm nháp nỗi đau này đi…
Chương 72 Thẩm Ngạo Tuyết đê hèn
Không trách Lâm Hiên tàn nhẫn, lúc trước Thẩm Ngạo Tuyết bảo Hồng Đào moi thận hắn, cũng chẳng thèm gây mê cho anh.
Lâm Hiên cũng không có làm công tác chuẩn bị gì.
Trực tiếp bắt đầu phẫu thuật.
Nếu không có dao mổ thì dùng dao găm thôi.
Anh cố tình cắt thật chậm rãi, từng chút từng chút xẹt qua bụng Thẩm Ngạo Tuyết.
"Ah!!!.
Con dao găm vừa đi vào một chút, Thẩm Ngạo Tuyết đã kêu lên vì đau.
“A, đau quá, Lâm Hiên, tôi chịu không nổi!” Thẩm Ngạo Tuyết bắt lấy cánh tay Lâm Hiên.
Đau quá.
So với lúc trước Lâm Hiên móc thận của nàng, còn đau gấp mấy lần.
"Muốn tôi dừng lại sao?" Lâm Hiên hỏi.
“Đừng, đừng dừng lại, tiếp tục đi!”
Thẩm Ngạo Tuyết đau đến nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh, nhưng cô biết, dừng lại, cô chỉ có thể chết.
Vì vậy, Lâm Hiên lại tiếp tục.
Thẩm Ngạo Tuyết đau đến run lên, muốn ngất đi. Nhưng tại sao đầu óc cô lại tỉnh táo đến như vậy?
Không hề choáng váng chút nào.
Tuy nhiên, Thẩm Ngạo Tuyết cũng coi như là kiên cường.
Mặc dù cô đau đến muốn đập vào tường, nhưng vẫn cố chấp giữ cho cơ thể không động đậy nhiều.
Không quấy nhiễu Lâm Hiên phẫu thuật.
Lâm Hiên thực ra chỉ cần vài phút để hoàn thành thao tác ghép thận này. Nhưng anh đã cố tình kéo dài nó hơn một giờ.
Trong một giờ này, Thẩm Ngạo Tuyết tựa như tiến vào địa ngục.
Thẩm Ngạo Tuyết đã hiểu, Lâm Hiên đây là đang trừng phạt cô.
Vì vậy cô ta chỉ có thể tiếp tục chịu đựng.
Đây là cô nợ Lâm Hiên.
Hy vọng sau lần này, Lâm Hiên có thể tha thứ cho cô.
Sau khi thay hai quả thận, Lâm Hiên châm đầu ngón tay của mình, dùng Cửu Chuyển Kim Châm dẫn ra vài giọt máu Kỳ Lân.
Máu Kỳ lân là chìa khóa cho sự sống còn của các cơ quan không đồng nhất.
Lúc ấy nội tạng toàn thân Lâm Hiên cơ hồ đều bị dập thành thịt nát. Dù là với y thuật của Sát Đế, cũng rất khó khởi tử hồi sinh.
Vì cứu sống Lâm Hiên, Sát Đế đem nội tạng Kỳ Lân đổi cho Lâm Hiên, lại dùng máu Kỳ Lân thay thế máu toàn thân Lâm Hiên.
Nhờ như vậy Lâm Hiên mới có thể sống lại được.
Hai giờ sau, ca phẫu thuật hoàn toàn kết thúc.
Thẩm Ngạo Tuyết cũng hoàn toàn khôi phục bình thường. Thậm chí không để lại một vết sẹo nào.
Thẩm Ngạo Tuyết mừng đến phát khóc, Lâm Hiên thật sự đã chữa khỏi cho cô.
Hơn nữa, cô còn cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Ba năm trước cô nhận thận ghép của Lâm Hiên, dù bảo trụ được tính mạng nhưng cơ thể rất kém, lúc nào cũng phải uống thuốc chống đào thải.
Nhưng lần này, cô hoàn toàn không có cảm giác suy yếu. Thậm chí, không cần dùng thuốc.
Không ngờ, ba năm không gặp, Lâm Hiên không chỉ trở thành một võ đạo tông sư.
Mà y thuật của hắn cũng đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa như này.
Mắt của Thẩm Ngạo Tuyết bởi vì bị thương thời gian không dài, cho nên Lâm Hiên cũng rất dễ dàng chữa khỏi.
Thẩm Ngạo Tuyết lúc này đã hoàn toàn khôi phục lại bộ dạng của ba năm trước. Không, thậm chí còn khỏe mạnh hơn ba năm trước.
"Cám ơn anh, Lâm Hiên!" Thẩm Ngạo Tuyết lại nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Hiên.
Khuôn mặt này vẫn đẹp trai như trước, nhưng không chỉ đẹp trai.
Trước kia trong mắt Thẩm Ngạo Tuyết, Lâm Hiên chỉ là một cái bình hoa. Bảo cô thích Lâm Hiên, đó là chuyện không có khả năng.
Nhưng giờ này khắc này, khi nhìn Lâm Hiên, Thẩm Ngạo Tuyết lại cảm thấy tim đập rộn ràng.
Thẩm Ngạo Tuyết cả đời kiêu ngạo, thích nam nhân cường đại.
Lâm Hiên của hiện tại không thể nghi ngờ là vô cùng cường đại.
Thẩm Ngạo Tuyết không kìm được, muốn đưa tay chạm vào mặt Lâm Hiên.
Nhưng Lâm Hiên đã tránh được nó.
Thẩm Ngạo Tuyết nhìn vẻ mặt vô cảm của Lâm, hỏi ra một câu:
“Lâm Hiên, anh còn thích tôi phải không?”
“Không!” Lâm Hiên trả lời.
"Vậy anh quay đầu lại nhìn vào mắt tôi đi."
“Tại sao tôi phải nhìn cô?” Lâm Hiên lạnh nhạt nói.
"Lâm Hiên, tôi biết anh hận tôi, nhưng anh vẫn thích thân thể này của tôi, phải không?" Thẩm Ngạo Tuyết nắm lấy tay Lâm Hiên, đặt lên trên ngực cô ta.
“Cô đang làm gì vậy?” Lâm Hiên cau mày.
“Lâm Hiên, trước đây em là người có lỗi với anh, nhưng bây giờ, hãy để em bù đắp cho anh, được không?”
Thẩm Ngạo Tuyết nói xong, nhẹ nhàng cởi khóa kéo váy của mình ra.
Lâm Hiên tránh thoát khỏi tay Thẩm Ngạo Tuyết, đứng dậy.
“Thẩm Ngạo Tuyết, cô đừng tự cho mình là đúng. Tôi đã sớm không thích cô nữa rồi!” Lâm Hiên hừ lạnh nói.
“Lâm Hiên, có phải anh không thích tôi vì tôi từng phát sinh quan hệ với Từ Thiên Thành đúng không?”
“Bây giờ là thời đại nào rồi, còn có bao nhiêu phụ nữ giữ được lần đầu tiên? Cho dù Ninh Hinh kia, anh có dám cam đoan, cô ta chưa từng ngủ với thằng đàn ông nào khác sao?” Thẩm Ngạo Tuyết nghiến răng nói.
Bốp!
Thẩm Ngạo Tuyết vừa dứt lời, liền ăn một cái tát thật đau. Cô nàng lập tức nổi giận.
Thế nhưng sau đó lại cố gắng kìm nén lửa giận của mình xuống.
Dù sao Lâm Hiên hiện tại đã không còn là tên rác rưởi uống nước rửa chân của cô rồi.
“Thẩm Ngạo Tuyết, tôi không cho phép cô nói xấu Hinh tỷ!” Lâm Hiên sắc mặt khó coi nói.
Thẩm Ngạo Tuyết hít một hơi thật sâu:
“Lâm Hiên, anh không cần phải thích tôi. Anh thích cơ thể tôi cũng được rồi. Không phải tôi rất xinh đẹp, rất gợi cảm sao?”
Thẩm Ngạo Tuyết quỳ xuống, khoe thân hình nóng bỏng của mình trước mặt Lâm Hiên một cách dâm đãng.
Đúng thật là thân hình Thẩm Ngạo Tuyết đẹp đến nghẹt thở. Đôi gò bồng đảo cao vút câu hồn người.
Đặc biệt là ánh mắt của cô ta đã trưởng thành hơn nhiều so với ba năm trước, cũng nữ tính hơn rất nhiều.
Và đương nhiên là Lâm Hiên biết lý do vì sao Thẩm Ngạo Tuyết lại trở nên nữ tính hơn.
Vì vậy lại càng cảm thấy ghê tởm người phụ nữ này.
“Thẩm Ngạo Tuyết, tôi đã làm xong lời hứa của mình. Cô có thể cút đi, đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa. Nếu không, tôi không thể đảm bảo rằng tôi có đào thận của cô ra một lần nữa hay không.” Lâm Hiên lạnh lùng nói.
“Lâm Hiên, tôi làm vợ anh hai năm rồi, nhưng chưa bao giờ thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. Anh có thể cho tôi thực hiện nghĩa vụ của mình một lần không?” Thẩm Ngạo Tuyết tiến lên ôm lấy Lâm Hiên.
Thái độ thờ ơ của Lâm Hiên hiện tại càng khiến Thẩm Ngạo Tuyết thêm mê đắm đuối.
Nếu ngươi không có bản lĩnh, thì dù ngươi có trao trái tim cho cô ấy, cô ấy cũng sẽ không thích ngươi.
Nhưng nếu ngươi đủ cường đại. Thì dù ngươi có mắng cô ấy như thế nào, cô ta cũng sẽ lao vào.
Chân lý này đều được thể hiện rõ ràng trên người Thẩm Ngạo Tuyết.
“Cô không còn là vợ tôi nữa!”
Lâm Hiên bẻ ngược cánh tay Thẩm Ngạo Tuyết đang choàng qua người anh ra.
Chương 73 Cầu được tát
“Lâm Hiên, nếu anh muốn, em vẫn sẽ là vợ anh. Trên thực tế, chuyện giữa chúng ta rất nhiều người không biết." Thẩm Ngạo Tuyết lại ôm Lâm Hiên, giọng nói càng thêm dịu dàng hơn, nhìn anh đầy chờ đợi:
“Trước đây em không cho anh chạm vào, là vì lo lắng anh chỉ còn một quả thận, sợ sẽ làm tổn thương thân thể anh. Hiện tại chúng ta đều khỏi bệnh, đều là người bình thường rồi. Lúc này để cho em thỏa mãn anh, được không?”
“Lâm Hiên, em yêu anh.”
Thẩm Ngạo Tuyết muốn hôn Lâm Hiên, nhưng Lâm Hiên đã tránh đi, đẩy cô ả ra.
Lâm Hiên quay lưng về phía Thẩm Ngạo Tuyết, lạnh lùng nói:
“Thẩm Ngạo Tuyết, đừng làm tôi buồn nôn nữa. Cô có thể đừng rẻ rúng như vậy được không?”
"Lâm Hiên, em hèn hạ không biết xấu hổ, chỉ cần anh nguyện ý tha thứ cho em, tiếp tục ở bên em, anh muốn mắng em, đánh em như thế nào cũng được cả.”
Thẩm Ngạo Tuyết lại tiếp tục nhào đến, ôm chặt người Lâm Hiên:
“Anh muốn ức hiếp em như thế nào cũng được, dùng bất cứ tư thế nào để trừng phạt cũng được mà ~~~”
Thẩm Ngạo Tuyết giống như là một khối kẹo cao su, dính mãi không buông.
“Không phải anh hận em sao? Vậy thì đến chà đạp em, phá hủy em đi. Đem tất cả hận ý của anh đều phát tiết lên người em!” Thẩm Ngạo Tuyết đặt cằm trên vai Lâm Hiên, thổi khí vào tai anh.
Không thể không nói, Thẩm Ngạo Tuyết vẫn là có vài phần bản lĩnh.
Lời nói của cô ả làm cho Kỳ Lân Hỏa trong cơ thể Lâm Hiên rục rịch bùng cháy.
Cảm giác được Lâm Hiên có phản ứng, Thẩm Ngạo Tuyết tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa:
"Lâm Hiên, anh ngẫm lại xem, anh vì muốn lấy được em, đem thận của anh hiến đi. Hiện tại em ở trước mặt, anh lại không làm gì cả. Vậy có xứng với quả thận mà anh đã hiến đi không? Có xứng đáng với việc anh trước kia làm trâu làm ngựa hầu hạ em không?”
“Anh hoàn toàn có thể xem đây chỉ là một loại trả thù đối với em mà thôi.”
“Nào, đến đây, hung hăng trả thù em đi!”
Mỗi một câu nói của Thẩm Ngạo Tuyết đều kích thích thần kinh của Lâm Hiên một cách dữ dội.
Rốt cục, hắn mất đi khống chế, xoay người ôm lấy Thẩm Ngạo Tuyết.
Một tay đẩy cô ta lên giường.
Nhìn khuôn mặt đảo lộn chúng sinh của Thẩm Ngạo Tuyết.
Lâm Hiên đưa tay đánh xuống một bạt tai.
"A!"
Thẩm Ngạo Tuyết không ngờ Lâm Hiên sẽ đánh cô.
Nhưng nhìn thấy trên mặt Lâm Hiên hiện lên hận ý nồng đậm. Cô biết rằng lời nói của cô đã có hiệu lực.
Cô ả không có tức giận, mà lại là nháy mắt nói với Lâm Hiên:
“Đúng. Chính là như vậy. Hung hăng đánh em, đem lửa giận của anh phát tiết ra ngoài. Giày vò em đi!”
Bốp!
Lâm Hiên lại tát vào mặt Thẩm Ngạo Tuyết một cái.
Làm cho khuôn mặt trắng như tuyết kia đã hơi sưng đỏ lên.
“Tiếp tục đi, đừng dừng lại, dùng sức đánh em đi!”
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Lâm Hiên cưỡi lên eo Thẩm Ngạo Tuyết như bị quỷ ám, rồi cứ liên tục tát vào mặt Thẩm Ngạo Tuyết.
Giờ khắc này, hắn cảm giác được thoải mái trước nay chưa từng có.
Mà Thẩm Ngạo Tuyết, khóe miệng đều bị đánh đếb chảy ra máu.
Nhưng lời nói trong miệng nàng vẫn thô bỉ, dâm dục như trước, luôn cầu Lâm Hiên dùng lực đánh nàng.
Cô ta thậm chí có một chút tận hưởng cảm giác này.
Thẩm Ngạo Tuyết trước đây là công chúa, là nữ vương.
Ai dám đánh cô?
Giờ cô mới phát hiện ra, không ngờ cô lại thích cảm giác này như vậy.
Lâm Hiên tát Thẩm Ngạo Tuyết mấy chục cái, thiếu chút nữa đánh Thẩm Ngạo Tuyết ngất đi.
Cuối cùng cũng dừng lại được động tác.
Kỳ Lân Hỏa trong cơ thể cũng dập tắt.
Hắn cũng không có đối với Thẩm Ngạo Tuyết làm động tác gì tiếp theo.
Thấy Lâm Hiên cuối cùng cũng không có chạm vào mình, trong mắt Thẩm Ngạo Tuyết hiện lên thất vọng.
Nhưng nàng cũng không dám tiếp tục khiêu khích Lâm Hiên nữa.
Vừa rồi cô cảm thấy mình suýt nữa bị Lâm Hiên đánh chết.
"Lâm Hiên, em biết anh chỉ là đánh em một trận, khẳng định còn chưa hả giận. Từ nay về sau, bất cứ khi nào anh tức giận, cứ gọi điện cho em. Em sẽ đến để anh đánh, được không?” Thẩm Ngạo Tuyết tựa vào lồng ngực Lâm Hiên, nhẹ nhàng nói.
Lâm Hiên không nói gì, nhưng cũng không có cự tuyệt.
Chính hắn cũng rất mâu thuẫn, loại cảm giác vừa rồi, thật sự làm cho hắn có chút nghiện.
"Vậy, em đi đây..."
Thẩm Ngạo Tuyết rất thông minh, cô muốn nối lại quan hệ với Lâm Hiên. Nhưng cô cũng biết không cần phải vội.
Tối nay, cô ấy đã làm điều này rồi.
Lâm Hiên cũng không động đến cô.
Điều đó chứng tỏ rằng Lâm Hiên vẫn chưa vượt qua chướng ngại vật trong lòng.
Nhưng, phòng tuyến tâm lý của Lâm Hiên, nhất định đã bị cô xé ra một khe hở.
Cô chỉ cần chậm rãi đem khe hở này mở rộng là được.
Thẩm Ngạo Tuyết rời đi.
Lâm Hiên thở dài một hơi.
May mắn là anh cũng không làm ra chuyện gì khác thường.
Hắn cùng Thẩm Ngạo Tuyết ở chung hai năm.
Hai năm đó, Thẩm Ngạo Tuyết cao ngạo giống như thiên nga.
Đừng nói chạm vào, dù chỉ là nhìn thêm hai lần, Thẩm Ngạo Tuyết cũng sẽ tức giận.
Nhưng hôm nay Thẩm Ngạo Tuyết đã hoàn toàn đảo lộn nhận thức của hắn. Không ngờ Thẩm Ngạo Tuyết lại còn có một mặt như vậy.
Thẩm Ngạo Tuyết vừa bước tới cửa thì đụng phải một người.
Là Lý Thiết Trụ.
Hắn nghe nói Thẩm Ngạo Tuyết sắp đến, lập tức liền chạy tới, muốn nhìn xem Thẩm Ngạo Tuyết thảm thương.
Nhưng khi hắn nhìn thấy Thẩm Ngạo Tuyết, phát hiện Thẩm Ngạo Tuyết chẳng những một chút cũng không thảm, ngược lại đã trở lại vẻ lộng lẫy như xưa.
Nhìn thấy Lý Thiết Trụ, Thẩm Ngạo Tuyết lại thay đổi thành vẻ mặt băng giá.
Cô ta nhàn nhạt bỏ qua Lý Thiết Trụ, lập tức rời đi.
Vốn Lý Thiết Trụ còn muốn nói cái gì đó, nhưng bị Thẩm Ngạo Tuyết trừng như vậy, cũng không dám mở miệng nữa.
Xem ra uy danh của Thẩm Ngạo Tuyết vẫn còn.
Chờ Thẩm Ngạo Tuyết đi rồi.
Lý Thiết Trụ mới bước vào, nói với Lâm Hiên:
“Lâm Hiên, cậu chữa khỏi cho Thẩm Ngạo Tuyết?”
“Ừ.” Lâm Hiên gật đầu.
"Vậy các ngươi có… hay không?" Trên mặt Lý Thiết Trụ lộ ra vẻ hâm mộ.
"Không!"
"Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc. Lâm Hiên, nếu tôi là cậu, nhất định phải để cô ta cảm thụ một chút cái gì gọi là Pháo Ý của tiểu đoàn trưởng.” Lý Thiết Trụ tiếc nuối nói.
Dù sao Thẩm Ngạo Tuyết đã từng là nữ thần chung của hắn và Lâm Hiên.
Lâm Hiên rõ ràng là có cơ hội, nhưng lại thả Thẩm Ngạo Tuyết đi.
"Cậu muốn ‘chơi’ cô ta à?" Lâm Hiên hỏi.
"Đương nhiên, ở Giang Đô này, có được mấy thằng đàn ông không muốn lên giường cùng Thẩm Ngạo Tuyết?” Lý Thiết Trụ thuận miệng nói.
“Vậy để tôi gọi cô ta trở lại nhé?” Lâm Hiên nói.
“Thật sự có thể sao?" Lý Thiết Trụ hai mắt sáng lên.
“Đương nhiên không thể!” Lâm Hiên tức giận nói.
"Mẹ Kiếp, Lâm Hiên, cậu đừng có keo kiệt thế chứ? Mình không cần dùng mà cũng không cho anh em dùng!" Lý Thiết Trụ oán giận nói.
Đúng lúc này, Lâm Hiên đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Một số lạ đang được hiển thị trên điện thoại.
Chương 74 Vết sẹo không thể xóa được
“Xin chào, cho hỏi là Lâm Hiên đang nghe máy đúng không ạ?” Trong điện thoại truyền đến một giọng nói ngọt ngào, dễ chịu.
“Là tôi. Ai vậy?” Lâm Hiên không nhận ra đối phương là ai nên hỏi lại.
“Tôi là nữ cảnh sát tên Hà Tiểu Manh, trước đó chúng ta đã từng gặp qua.”
"Có việc gì không?" Lâm Hiên khẽ nhíu mày, thầm nghĩ, chẳng lẽ, là chuyện Kỳ Lân hóa của mình?
Những cảnh sát khác không nhận ra hắn ở phía sau do biến đổi, nhưng Hà Tiểu Manh hẳn là biết. Cô ta đã từng nhìn thấy anh.
Nhưng cho dù Hà Tiểu Manh nhận ra hắn thì như thế nào? Không có chứng cớ, anh cứ nhất quyết không thừa nhận là được.
Dường như nghe được sự lạnh lùng trong giọng nói của Lâm Hiên, Hà Tiểu Manh vội vàng nói:
"Anh Lâm, anh cứ yên tâm. Chuyện ngày đó, tôi không nói với bất cứ ai cả.”
Lâm Hiên thần sắc hơi trầm xuống, nói: “Cô có chuyện gì?”
"Là như thế này. Ngày hôm đó phòng tuần tra của chúng tôi không phải đã bắt giữ hai tên tội phạm nghiêm trọng sao. Nhưng một tên chạy thoát rồi. Chính là người bị ngươi…” Hạ Tiểu Manh nói.
“Rồi sao?”
"Một phạm nhân khác hiện tại vẫn đang điều trị tại bệnh viện, nhưng chúng tôi nhận được tin nhắn của một người tên Mạnh Bà, nói hôm nay sẽ đến cứu người." Hà Tiểu Manh trầm giọng nói.
Theo lý thì loại chuyện này đối phương nên là lặng lẽ tiến hành mới đúng.
Nhưng đối phương trực tiếp nói cho phòng tuần tra, hôm nay, hắn sẽ đến cứu người đi.
Thật ngông cuồng!
Sau khi nhận được tin tức, toàn bộ phòng tuần tra liền trở nên căng thẳng, hướng phía trên cầu viện.
Phía trên từ Long tổ đã điều tới người hỗ trợ. Nhưng Hà Tiểu Manh luôn cảm thấy lo lắng.
Bởi vì cô đã từng thấy qua sự lợi hại của Hắc Bạch Vô Thường. Nên cũng biết người đến cứu Hắc Bạch Vô Thường tất nhiên cũng sẽ không tầm thường. Cho dùng là người của Long tổ cũng chưa chắc có thể giải quyết.
Bởi vậy Hà Tiểu Manh liền nghĩ đến Lâm Hiên.
Lâm Hiên suy nghĩ một chút, tuy rằng chuyện này cũng không liên quan đến anh. Nhưng dù sao hắn cũng là người Long quốc.
Hơn nữa, Hà Tiểu Manh cũng coi như đã giúp hắn giữ bí mật, vậy thì giúp cô ta một chút đi.
“Anh, anh muốn đi đâu vậy?” Lâm Hiên đang chuẩn bị rời đi, lại bị Tô Anh bắt được.
Tô Anh hôm nay buộc hai bím tóc đuôi ngựa cao, mặc váy siêu ngắn, trông rất bắt mắt.
Cô ôm lấy cánh tay của Lâm Hiên, cánh tay thon dài trắng nõn của cô đàn hồi đến kinh người.
“Anh đi ra ngoài có chút chuyện.” Lâm Hiên xoa xoa đầu Tô Anh.
"Anh, anh bận rộn cả đêm rồi, không mệt sao?" Trong đôi mắt to xinh đẹp của Tô Anh, lóe lên tia ái muội.
Tuy rằng Lâm Hiên nói anh là xóa sẹo cho các chị kia. Nhưng ai biết được trong lúc đó Lâm Hiên có làm gì khác không.
Lâm Hiên hiện tại chính là muốn thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị. Những chị em gái trong La Sát Đường kia, ánh mắt đều như muốn đem Lâm Hiên ăn trọn.
"Anh không mệt." Lâm Hiên trả lời.
"Thật sao?"
"Thật sự."
"Vậy thì anh cũng giúp em gái mình xóa sẹo đi!” Tô Anh chớp chớp đôi mắt to nói.
"Em làm sao có sẹo?" Lâm Hiên nghi hoặc.
“Anh đi theo em thì biết!” Tô Anh nhìn trái nhìn phải, xác nhận không có ai mới lôi kéo Lâm Hiên rời đi.
Rất nhanh, Lâm Hiên bị Tô Anh đưa đến phòng cô.
Phòng của cô gái được trang trí theo phong cách màu hồng. Tỏa ra mùi thơm giống mùi cơ thể của Tô Anh, rất dễ chịu.
Sau khi đi vào Tô Anh còn đặc biệt khóa trái cửa lại.
Lâm Hiên thấy thế liền nói:
"Không có việc gì, không cần khóa cửa, anh rất nhanh có thể chữa khỏi cho em. Chỗ nào có sẹo thì đưa anh xem.”
Tô Anh lại đem đèn trong phòng tắt đi, sau đó xoay người lại, đưa lưng về phía Lâm Hiên, nói:
"Anh, anh lại đây giúp em kéo khóa kéo ra là có thể thấy được.”
Tô Anh đang mặc một chiếc váy có khóa kéo phía sau lưng.
Lâm Hiên có chút do dự. Mặc dù trước đây anh và Tô Anh rất thân mật. Nhưng hiện tại Tô Anh, rõ ràng đã không giống khi đó.
Vào thời điểm đó, Tô Anh chỉ mới là một đứa con nít mười tuổi đầu. Nhưng hiện tại đã trở thành một thiếu nữ mảnh mai.
Nhưng đúng là vẫn phải làm như thế mới có thể giúp em ấy xóa sẹp được, Lâm Hiên cũng không có suy nghĩ nhiều nữa.
Hắn đưa tay nắm lấy đầu dây kéo, sau đó chậm rãi kéo xuống.
Theo dõi chuyển động của tay Lâm Hiên, tấm lưng hoàn mỹ của Tô Anh từ từ lộ ra.
Cô thậm chí còn không mặc áo trong. Vết thương của Tô Anh là ở trên lưng, hiện tại không mặc áo trong để thuận tiện chữa trị cũng là bình thường.
Rất nhanh, Lâm Hiên liền thấy được vết sẹo trên lưng Tô Anh.
Vết sẹo lại có ở vài chỗ. Một ở giữa, một ở lưng bên phải và một ở eo trái.
Đặc biệt, lưng trái gần nách địa phương cũng có một cái, hơn nữa rất lớn, lan tràn về phía trước. Từ góc độ của Lâm Hiên, cư nhiên nhìn không thấy miệng vết thương rốt cuộc dài bao nhiêu.
Nhưng Lâm Hiên cũng không tiện nhìn về phía trước.
Chỉ hy vọng vết thương không quá dài, nếu không sẽ có một số rắc rối khi điều trị.
Lâm Hiên suy nghĩ một chút, bắt đầu trị liệu.
Nội lực ngưng tụ đầu ngón tay, xẹt qua sống lưng Tô Anh. Đầu tiên loại bỏ vết sẹo ở giữa cho cô.
Theo đầu ngón tay Lâm Hiên trượt, thân thể Tô Anh liền sụp đổ. Cô cắn môi, như thể đang kiềm chế điều gì đó.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao khi Lâm Hiên giúp bọn họ xóa sẹo, các cô gái lại phát ra âm thanh như vậy.
Có chị gái còn hét lớn đến nửa Đế Phủ đều có thể nghe thấy.
Khi đầu ngón tay Lâm Hiên xẹt qua, giống như có một con kiến nhỏ bò lên trên.
Ngứa ngáy, rất thoải mái.
Nhưng mà, lông mày Lâm Hiên đột nhiên hơi nhíu lại.
Bởi vì, hắn phát hiện mình không cách nào xóa bỏ vết sẹo trên lưng Tô Anh.
"Kỳ quái."
Lâm Hiên thay đổi qua một vết sẹo khác.
Sau vài phút, nó vẫn không hoạt động.
Cuối cùng, tay Lâm Hiên đặt ở gần nách của Tô Anh, muốn thử xem có thể loại bỏ vết sẹo này hay không.
Vết sẹo dài nhất và lớn nhất.
Tay Lâm Hiên theo vị trí miệng vết thương, vẫn di động về phía trước, chuyển động dần dần, dần dần…
Đột nhiên, tay Lâm Hiên giống như bị điện giật rụt trở về.
Bởi vì, tay của anh đột nhiên chạm phải một mảnh mềm mại.
Tất nhiên anh biết nó là gì. Xem ra Tô Anh thật sự đã trưởng thành. Thứ từng chỉ là một cái đầu nhỏ dễ thương bây giờ là một quả bóng lớn.
Tuy nhiên thứ khiến cho Lâm Hiên khiếp sợ hơn chính là…
Vết sẹo trên lưng của Tô Anh, anh không thể nào xóa bỏ được.
Thật kỳ lạ!
Dù anh đã thử rất nhiều lần nhưng vẫn không được.
Chương 75 Đội trưởng của Long tổ
Lâm Hiên nhíu mày, lần nữa thật cẩn thận quan sát vết sẹo của Tô Anh. Rốt cuộc cũng phát hiện được nguyên nhân.
Những vết sẹo đó, tất cả đều là xăm giả, được vẽ bằng bút 3D.
Hèn chi vừa vào cửa cô nàng liền tắt đèn đi.
Trước đó bởi vì e ngại thân phận anh em giữa hai người nên Lâm Hiên đều không dám quan sát kỹ, chỉ liếc một cái liền quay đầu đi. Dựa theo phán đoán vị trí mà điều trị. Vì vậy mới không phát hiện ra chuyện này.
Đến lúc này cẩn thận quan sát, nhìn thấy bột màu bị nội lực của hắn làm nhòe đi mới có thể hiểu được nguyên do.
“Tô Anh!” Lâm Hiên có chút tức giận.
Tô Anh rõ ràng không có vết sẹo, nhưng lại lừa gạt hắn.
Tô Anh hoàn toàn không có cảm giác được biểu tình của Lâm Hiên biến hóa, còn đắm chìm trong cái loại sung sướng khi đầu ngón tay Lâm Hiên xẹt qua da thịt của nàng.
"Anh, làm sao vậy, tiếp tục đi, đừng dừng lại!" Tô Anh giọng nói có chút run rẩy.
“Tô Anh, em không có sẹo, bảo anh xóa cái gì hả?” Lâm Hiên tức giận hỏi.
Tô Anh lúc này mới biết sự việc đã bại lộ.
Lập tức xoay người, ôm lấy cánh tay của Lâm Hiên, vẻ mặt nịnh nọt nói:
“Anh, không phải vì em thấy mấy chị gái được anh xóa sẹo rất vui sao. Cho nên em cũng muốn thử cảm giác được anh xóa sẹo là như thế nào mà.”
“Được rồi. Anh đi đây.”
Lâm Hiên muốn tránh thoát khỏi vòng tay Tô Anh.
Tô Anh lại càng ôm chặt hơn, sau đó vẻ mặt ái muội nói: “Anh, anh cảm thấy dáng người của em có được không?”
“Đủ rồi!” Lâm Hiên ra vẻ lạnh nhạt nói.
"Vậy, so với những tiểu yêu tinh của La Sát Đường thì sao?" Tô Anh chớp mắt nhìn Lâm Hiên hỏi tiếp.
“Anh đã nói là anh đang có việc, giờ phải đi!” Lâm Hiên mạnh mẽ tránh thoát khỏi tay Tô Anh.
Cô gái này gan cũng thực sự quá lớn. Chẳng lẽ cũng không biết nên tránh hiềm nghi sao?
"Anh, anh nói thật đi, vừa rồi anh nhìn thấy lưng của em, có phải hay không có chút động lòng?" Tô Anh ở phía sau hỏi.
“Động lòng cái gì? Em là em gái của anh?” Lâm Hiên tức giận trừng mắt nhìn Tô Anh.
“Cũng đâu phải anh em ruột đâu. Anh, anh còn nhớ không? Lúc bé anh đã nói chờ em lớn lên anh sẽ cưới em làm vợ. Anh sẽ không quên chứ?” Tô Anh trầm giọng nói.
“Anh đương nhiên nhớ. Nhưng rõ ràng là em nói lớn lên muốn gả cho anh. Chứ không phải anh nói muốn cưới em mà.” Lâm Hiên trợn tròn mắt.
“Vậy giờ em thật sự muốn gả cho anh. Anh có cưới em không?” Tô Anh mong chờ nhìn Lâm Hiên.
Từ nhỏ cô đã thích người anh này. Khi biết Lâm Hiên làm con rể của Thẩm gia, cô còn khổ sở rất lâu.
“Cưới em? Tô Anh, anh là anh trai của em mà. Còn nữa, hiện tại em đã lớn rồi, không thể giống lúc nhỏ làm bậy được.” Lâm Hiên nghiêm mặt nói.
“Em làm bậy cái gì? Anh chắc chắn là hết thương em rồi. Lúc nhỏ có bao giờ anh từ chối yêu cầu của em đâu chứ.” Tô Anh bĩu môi, ủy khuất nói.
Nghe Tô Anh nói xong, Lâm Hiên đột nhiên cảm thấy rất áp lực. Nha đầu này, thật sự là cái gì cũng dám nói hết.
Dứt khoát không nói nhảm với cô nữa, Lâm Hiên trực tiếp đẩy cửa rời đi.
Thấy Lâm Hiên rời đi, ủy khuất trong mắt Tô Anh càng nhiều hơn.
Xem ra tục ngữ nói không sai.
Bây giờ có nhiều phụ nữ vây quanh Lâm Hiên như vậy, anh ấy đã chẳng còn quen tâm gì đến cô em gái như cô nữa rồi.
“Tiểu Hiên, con lại muốn đi ra ngoài sao? Tối qua con cả đêm không ngủ rồi!”
Thấy Lâm Hiên đi đến cửa, Diệp Ỷ có chút lo lắng nói.
“Mẹ yên tâm, con không sao.” Lâm Hiên trấn an Diệp Ỷ, sau đó liền đi ra khỏi Đế Phủ.
Diệp Ỷ có chút bất đắc dĩ.
"Mẹ, mẹ đừng lo lắng cho anh ấy, có lẽ anh ấy lại đi tìm tiểu hồ ly nào đó rồi!"
Lúc này, Tô Anh cũng đi ra, đôi môi bĩu đến không thể bĩu hơn được nữa, càng thêm bất mãn với Lâm Hiên.
"Ai, con trai lớn rồi, làm sao quản được!” Diệp Ỷ thở dài một tiếng.
Lâm Hiên rời khỏi Đế Phủ, trực tiếp bắt taxi đi tới bệnh viện.
Sau đó tìm được phòng bệnh mà Hà Tiểu Manh nói, anh còn chưa đi vào phòng bệnh, đã nghe thấy một giọng nói rất kiêu ngạo.
“Yên tâm, có ta ở đây, hôm nay mặc kệ là ai tới cứu người, ta đều sẽ để cho hắn tới rồi không thể đi nữa!"
"Không sai, có anh Đại Lực ở chỗ này, đoán chừng Mạng Bà kia cũng không dám tới!"
"Anh Đại Lực, hôm nay tất cả đều dựa vào anh đó."
“...”
Hạ Đại Lực, tiểu đội trưởng của Long tổ. Long tổ là một sự tồn tại siêu việt phía trên phòng tuần tra. Chuyên xử lý một số nhiệm vụ không thể xử lý trong các phòng tuần tra.
Mỗi một người trong Long tổ đều là cấp bậc võ giả. Hơn nữa còn là loại võ giả thực lực không kém.
Mà Hạ Đại Lực, là đội trưởng của Long tổ, thực lực càng mạnh.
Một nhóm cảnh sát vây quanh Hạ Đại Lực, liên tục tâng bốc anh ta.
Hạ Đại Lực cũng rất hưởng thụ.
Nhất là trong phòng tuần tra này còn có vài em gái bộ dạng không tồi, hắn càng muốn khoe khoang.
Đặc biệt là nữ cảnh sát tên là Hà Tiểu Manh kia, thứ trước ngực cô ấy giống như một quả bóng rổ.
Ngực lớn như vậy còn đi làm cảnh sát, không sợ lúc hành động không tiện sao?
Đối với cảnh sát mà nói, Long tổ là một nơi vô cùng thần thánh. Vì vậy, tất cả bọn họ đều rất tôn trọng Hạ Đại Lực.
Đôi mắt của những nữ cảnh sát lúc này cũng đầy ngôi sao nhỏ lấp lánh, tràn đầy hâm mộ.
"A, đúng rồi, kỳ thật nơi này không cần nhiều người như vậy. nhiều người như vậy sẽ đánh rắn động cỏ. Ta cảm thấy cũng không ổn. Để cho ta cùng Tiểu Manh ở lại là đủ rồi.” Ánh mắt Hạ Đại Lực rơi vào trên người Hà Tiểu Manh.
“Anh Đại Lực, chúng ta cũng muốn lưu lại, nhìn tư thế oai hùng của anh ra sao mà.” Hai nữ cảnh sát khác nghe vậy có chút bất mãn nói.
"Vậy được, hai người các cô cũng lưu lại." Hạ Đại Lực ra vẻ hàn phóng nói.
Những nam cảnh sát khác tự nhiên hiểu được dụng ý của Hạ Đại Lực.
Trong lòng có chút khó chịu, dù sao, những nữ cảnh sát này, ngày thường bọn họ đều không có đụng tới.
Hôm nay phỏng chừng sẽ bị Hạ Đại Lực ‘ăn’ mất rồi.
Nhưng mà ai bảo người ta lại có bản lĩnh chứ? Người phụ nữ nào mà không thích một người đàn ông mạnh mẽ?
Ánh mắt của những nữ cảnh sát này nhìn Hạ Đại Lực, đều giống như muốn ăn hắn.
Nhóm nam cảnh sát đang chuẩn bị rời đi thì Lâm Hiên đẩy cửa đi vào.
“Anh Lâm, ngươi tới rồi!” Hà Tiểu Manh nhìn thấy Lâm Hiên, trên mặt hiện lên một tia vui mừng.
Lâm Hiên gật đầu.
Nhìn thấy Lâm Hiên, Hạ Đại Lực khẽ nhíu mày.
Mặc dù hắn lớn lên rất khôi ngô, cũng không xấu. Nhưng so với Lâm Hiên, rõ ràng là kém xa.
Hiện tại Lâm Hiên cũng không ăn diện gì. Một khi anh ta mặc đẹp lên, chắc chắn sẽ không thua kém gì những ngôi sao nổi tiếng hàng đầu.
“Hắn là ai?” Hạ Đại Lực nhìn Hạ Tiểu Manh, có chút không vui hỏi.