-
Chương 25
Chương 25: Ông Bà Lawren Tới
Khi vừa kết thúc buổi phát sóng, Lê An Hảo bắt tay ngay vào việc gửi phần thưởng đến chỗ của khán giả may mắn, sau đó chỉnh sửa lại đoạn ghi hình hôm nay, cuối cùng tạo một tài khoản cá nhân trên diễn đàn Cukets và đăng bài viết lên, đương nhiên cậu đăng cả đoạn ghi hình lúc trưa và công thức làm nước sốt chấm kèm.
Đây có thể nói là một ưu điểm của bản thân mà chính Lê An Hảo cũng công nhận, muốn làm cái gì thì làm ngay, không kéo dài hoặc đùn đẩy sang lúc khác, thói quen này giúp cậu rất nhiều trong việc sắp xếp thời gian học tập và phụ kiếm tiền thêm cho ông bà nội.
Hoàn thành xong hết công việc hôm nay, Lê An Hảo vui vẻ nở một nụ cười thật tươi, nếu như ngày nào cũng suôn sẻ như vậy thì tốt rồi, phản ứng khi nãy của mọi người khiến cậu cảm thấy rất phấn khởi, được khán giả ủng hộ nhiều đến thế, cậu nhất định phải nâng cao tay nghề của mình hơn mới được.
Nhớ lại món tiền lớn mà mình đã nhận được từ khán giả, Lê An Hảo tính toán xong xuôi thì phát hiện hôm nay mình đã thu về được hơn ba trăm ngàn đồng tinh tế, cầm món tiền quá lớn trong tay, nhất thời cậu không biết làm gì cho đúng.
Sau một hồi suy nghĩ, Lê An Hảo quyết định sẽ trích một nửa số tiền này ra quyên tặng cho viện mồ côi của hành tinh Eakar, coi như đây là cách cậu bày tỏ lòng biết ơn vì nơi này đã chứa chấp cậu vậy.
Lúc này, một chiếc phi thuyền cỡ vừa đáp xuống phía ngoài lối vào căn nhà của Lê An Hảo, sau đó ông bà Lawren bước ra.
Hai vợ chồng ông bà Lawren vừa tiếp xúc với không khí của hành tinh cấp thấp Eakar thì lập tức nhíu mày đưa tay bịt mũi lại phòng ngừa những hạt bụi nhỏ li ti bay vào trong khoang mũi của họ.
Không khí của hành tinh trung tâm Vusket cực kỳ trong lành, cho dù là hành tinh phát triển bậc nhất của Liên Bang thì chủ quản nơi đây vẫn rất chú trọng đến cảnh quan và sức khỏe của dân cư, chính phủ cũng chi một khoản tiền lớn dùng cho việc thanh lọc không khí và tuyên truyền nâng cao ý thức của quần chúng về việc bảo vệ môi trường, giữ cho Vusket luôn trong xanh sạch đẹp suốt hơn trăm năm qua.
Hành tinh trung tâm đã phát động nên phong trào giữ gìn bầu không khí trong sạch thì đương nhiên những hành tinh khác trong Liên Bang cũng sẽ không chịu thua kém, ngoại trừ những hành tinh rác không có người quản lý ra, tất cả hành tinh còn lại đều vung tiền đầu tư thiết bị thanh lọc không khí.
Eakar cũng nằm trong số đó, nhưng bởi vì quá nghèo nàn, kinh phí không đủ cho nên chủ quản chỉ có thể nhập vào những thiết bị thanh lọc cũ giá rẻ, chính vì vậy mà chất lượng thua xa Vusket, dân cư sống lâu năm ở đây đã quen với bầu không khí có lẫn chút bụi bẩn, nhưng ông bà Lawren đến từ hành tinh trung tâm thì lại gần như không thể thở được, họ phải bịt mũi nhanh chóng chạy vào bên trong sân nhà để tránh nạn.
Vừa chạy, ông Lawren và bà Jennet vừa nhìn nhau, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc nghẹn ngào muốn khóc, họ chỉ muốn phạt con trai út để kiềm chế tính tình của nó lại thôi chứ không hề muốn đẩy nó đến đây để chịu khổ, ngay cả họ còn chịu không nổi với bầu không khí dày đặc bụi bặm như nơi này thì làm sao con trai út thích ứng được?
Hối hận, hai người họ quá hối hận!
Hai người cứ thế mà bịt mũi nhắm mắt chạy thẳng vào bên trong sân nhà của Lê An Hảo, đúng lúc này cậu đi ra ngoài định hái chút hoa vào sấy khô làm trà, hai bên suýt nữa đã đâm sầm vào nhau, may mà cậu phản ứng kịp nép sang một bên, sau đó giơ tay ra đỡ lấy bà Jenny sắp đụng đầu vào cánh cửa.
“Ây da…”
Nhưng ông Lawren thì không được may mắn như thế, ông hụt chân ngã sõng soài trên mặt đất, miệng phát ra tiếng rên đau đớn.
Lê An Hảo vội đỡ ông dậy, hỏi han: “Chú à, chú có sao không?”
Ông Lawren vốn đang nghĩ xương cốt của mình chắc sắp rã ra rồi thì nghe tiếng gọi của con trai, trong lúc nhất thời ông không biết nên phản ứng sao cho đúng.
May mà có bà Jennet vẫn còn tỉnh táo, bà lay cánh tay của Lê An Hảo, lo lắng hỏi: “Karol, sao con lại gọi cha mình là chú?”
Đến bây giờ Lê An Hảo mới nhớ ra hai người lớn tuổi trước mặt mình chính là cha mẹ của chủ nhân thân xác này, cậu hoảng hốt siết chặt vạt áo, ấp úng đáp: “Con, con…”
Cậu cứ đứng ở tại chỗ ngập ngừng không nói ra được một câu hoàn chỉnh, bà Jennet thấy vậy sinh lòng nghi kỵ.
Lúc bà định mở miệng gặng hỏi cậu thì ông Lawren đã lấy lại tinh thần bèn mở miệng cướp lời: “Không có gì đâu, chắc là lúc hai hai chúng ta xông vào quá nhanh khiến thằng bé không nhìn rõ mặt mũi đấy mà.”
Bà Jennet nghe chồng nói vậy cũng cảm thấy có lý, vì thế không còn ý định dò xét con trai út nữa mà mỉm cười nói: “Là cha mẹ không đúng, đáng lẽ nên báo trước cho con biết một tiếng rồi hãy đến.”
Trên mặt Lê An Hảo vẫn còn lộ ra vẻ khiếp đảm, nghe bà Jennet nói xong, cậu vội lắc đầu, nói: “Không, không sao đâu ạ, cha mẹ vào nhà nghỉ đi, con bưng nước cho cha mẹ uống giải khát.”
Nói dứt câu, Lê An Hảo lập tức xoay người đi vào nhà bếp, hai ông bà lại nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, thầm nghĩ thằng bé này càng lúc càng hiểu chuyện và chu đáo rồi, còn biết chạy đi rót nước cho cha mẹ uống nữa, thật ngoan mà.
Một lúc sau, Lê An Hảo bước ra, trên tay còn bưng theo một cái mâm chứa hai ly nước và một ít trái cây tươi vừa được cắt gọt sạch sẽ.
Bà Jenny tò mò nhìn hai ly nước màu đỏ nhạt trước mặt, trái cây thì bà biết rồi, nhưng còn thứ chất lỏng bên trong cái ly lại là gì đây?
Lại còn có thứ đang trôi nổi ở bên trong, nhìn giống như thịt của một loại trái cây nào đó.
Chẳng lẽ là món ăn mới do con trai út vừa mới nghĩ ra? Nếu thật là như thế thì năng suất sáng tạo của cậu cũng quá mạnh rồi.
Không chỉ bà Jennet nghĩ vậy mà ngay cả ông Lawren cũng ngạc nhiên không kém, xem ra Karol rất có năng khiếu trong lĩnh vực ẩm thực, trí tuệ vượt hơn hẳn người cha này, đáng lẽ ông nên phát hiện ra sớm rồi dẫn cậu đi đúng hướng mới phải, nếu không thì đã không khiến con trai út phải bỏ phí biết bao nhiêu năm đạt được công trạng rồi.
Ông Lawren mỉm cười hỏi Lê An Hảo: “Đây lại là món ăn mới của con đúng không? Nó là thứ gì vậy?”
Lê An Hảo lắc đầu, lễ phép đáp: “Đây không phải là món ăn mà là một loạt nước giải khát, tên là trà đào.”
“Trà đào?” Hai vợ chồng ông Lawren đồng loạt hỏi lại.
Bà Jenny đưa mũi vào ly nước ngửi thử thì phát hiện đúng là bên trong có mùi của quả đào, nhưng hương thơm dịu ngọt hơn quả đào tươi rất nhiều, bà ngẩng đầu lên hỏi cậu: “Đào thì mẹ biết, nhưng trà là gì?”
Lê An Hảo nghe bà hỏi xong thì cố gắng nhớ lại kiến thức mình đã đọc được trên mạng, sau đó trả lời: “Thật ra trà đào tương tự như nước trái cây vị đào, nhưng có cho thêm một ít mật ong, chanh và một ít lá trà xanh vào tạo nên vị ngọt thanh tự nhiên, còn về trà là gì thì… Con cũng không biết phải giải thích làm sao nữa, nó chỉ là một loại thức uống phổ biến ở địa cầu cổ mà thôi.”
Bà Jennet nghe vậy, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác khác lạ nào đó, bà liếc nhìn ly trà đào trước mặt, lại nghĩ về những món ăn cậu làm, sự nghi ngờ vừa được dập tắt lúc nãy lại bùng lên mãnh liệt.
Khi vừa kết thúc buổi phát sóng, Lê An Hảo bắt tay ngay vào việc gửi phần thưởng đến chỗ của khán giả may mắn, sau đó chỉnh sửa lại đoạn ghi hình hôm nay, cuối cùng tạo một tài khoản cá nhân trên diễn đàn Cukets và đăng bài viết lên, đương nhiên cậu đăng cả đoạn ghi hình lúc trưa và công thức làm nước sốt chấm kèm.
Đây có thể nói là một ưu điểm của bản thân mà chính Lê An Hảo cũng công nhận, muốn làm cái gì thì làm ngay, không kéo dài hoặc đùn đẩy sang lúc khác, thói quen này giúp cậu rất nhiều trong việc sắp xếp thời gian học tập và phụ kiếm tiền thêm cho ông bà nội.
Hoàn thành xong hết công việc hôm nay, Lê An Hảo vui vẻ nở một nụ cười thật tươi, nếu như ngày nào cũng suôn sẻ như vậy thì tốt rồi, phản ứng khi nãy của mọi người khiến cậu cảm thấy rất phấn khởi, được khán giả ủng hộ nhiều đến thế, cậu nhất định phải nâng cao tay nghề của mình hơn mới được.
Nhớ lại món tiền lớn mà mình đã nhận được từ khán giả, Lê An Hảo tính toán xong xuôi thì phát hiện hôm nay mình đã thu về được hơn ba trăm ngàn đồng tinh tế, cầm món tiền quá lớn trong tay, nhất thời cậu không biết làm gì cho đúng.
Sau một hồi suy nghĩ, Lê An Hảo quyết định sẽ trích một nửa số tiền này ra quyên tặng cho viện mồ côi của hành tinh Eakar, coi như đây là cách cậu bày tỏ lòng biết ơn vì nơi này đã chứa chấp cậu vậy.
Lúc này, một chiếc phi thuyền cỡ vừa đáp xuống phía ngoài lối vào căn nhà của Lê An Hảo, sau đó ông bà Lawren bước ra.
Hai vợ chồng ông bà Lawren vừa tiếp xúc với không khí của hành tinh cấp thấp Eakar thì lập tức nhíu mày đưa tay bịt mũi lại phòng ngừa những hạt bụi nhỏ li ti bay vào trong khoang mũi của họ.
Không khí của hành tinh trung tâm Vusket cực kỳ trong lành, cho dù là hành tinh phát triển bậc nhất của Liên Bang thì chủ quản nơi đây vẫn rất chú trọng đến cảnh quan và sức khỏe của dân cư, chính phủ cũng chi một khoản tiền lớn dùng cho việc thanh lọc không khí và tuyên truyền nâng cao ý thức của quần chúng về việc bảo vệ môi trường, giữ cho Vusket luôn trong xanh sạch đẹp suốt hơn trăm năm qua.
Hành tinh trung tâm đã phát động nên phong trào giữ gìn bầu không khí trong sạch thì đương nhiên những hành tinh khác trong Liên Bang cũng sẽ không chịu thua kém, ngoại trừ những hành tinh rác không có người quản lý ra, tất cả hành tinh còn lại đều vung tiền đầu tư thiết bị thanh lọc không khí.
Eakar cũng nằm trong số đó, nhưng bởi vì quá nghèo nàn, kinh phí không đủ cho nên chủ quản chỉ có thể nhập vào những thiết bị thanh lọc cũ giá rẻ, chính vì vậy mà chất lượng thua xa Vusket, dân cư sống lâu năm ở đây đã quen với bầu không khí có lẫn chút bụi bẩn, nhưng ông bà Lawren đến từ hành tinh trung tâm thì lại gần như không thể thở được, họ phải bịt mũi nhanh chóng chạy vào bên trong sân nhà để tránh nạn.
Vừa chạy, ông Lawren và bà Jennet vừa nhìn nhau, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc nghẹn ngào muốn khóc, họ chỉ muốn phạt con trai út để kiềm chế tính tình của nó lại thôi chứ không hề muốn đẩy nó đến đây để chịu khổ, ngay cả họ còn chịu không nổi với bầu không khí dày đặc bụi bặm như nơi này thì làm sao con trai út thích ứng được?
Hối hận, hai người họ quá hối hận!
Hai người cứ thế mà bịt mũi nhắm mắt chạy thẳng vào bên trong sân nhà của Lê An Hảo, đúng lúc này cậu đi ra ngoài định hái chút hoa vào sấy khô làm trà, hai bên suýt nữa đã đâm sầm vào nhau, may mà cậu phản ứng kịp nép sang một bên, sau đó giơ tay ra đỡ lấy bà Jenny sắp đụng đầu vào cánh cửa.
“Ây da…”
Nhưng ông Lawren thì không được may mắn như thế, ông hụt chân ngã sõng soài trên mặt đất, miệng phát ra tiếng rên đau đớn.
Lê An Hảo vội đỡ ông dậy, hỏi han: “Chú à, chú có sao không?”
Ông Lawren vốn đang nghĩ xương cốt của mình chắc sắp rã ra rồi thì nghe tiếng gọi của con trai, trong lúc nhất thời ông không biết nên phản ứng sao cho đúng.
May mà có bà Jennet vẫn còn tỉnh táo, bà lay cánh tay của Lê An Hảo, lo lắng hỏi: “Karol, sao con lại gọi cha mình là chú?”
Đến bây giờ Lê An Hảo mới nhớ ra hai người lớn tuổi trước mặt mình chính là cha mẹ của chủ nhân thân xác này, cậu hoảng hốt siết chặt vạt áo, ấp úng đáp: “Con, con…”
Cậu cứ đứng ở tại chỗ ngập ngừng không nói ra được một câu hoàn chỉnh, bà Jennet thấy vậy sinh lòng nghi kỵ.
Lúc bà định mở miệng gặng hỏi cậu thì ông Lawren đã lấy lại tinh thần bèn mở miệng cướp lời: “Không có gì đâu, chắc là lúc hai hai chúng ta xông vào quá nhanh khiến thằng bé không nhìn rõ mặt mũi đấy mà.”
Bà Jennet nghe chồng nói vậy cũng cảm thấy có lý, vì thế không còn ý định dò xét con trai út nữa mà mỉm cười nói: “Là cha mẹ không đúng, đáng lẽ nên báo trước cho con biết một tiếng rồi hãy đến.”
Trên mặt Lê An Hảo vẫn còn lộ ra vẻ khiếp đảm, nghe bà Jennet nói xong, cậu vội lắc đầu, nói: “Không, không sao đâu ạ, cha mẹ vào nhà nghỉ đi, con bưng nước cho cha mẹ uống giải khát.”
Nói dứt câu, Lê An Hảo lập tức xoay người đi vào nhà bếp, hai ông bà lại nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, thầm nghĩ thằng bé này càng lúc càng hiểu chuyện và chu đáo rồi, còn biết chạy đi rót nước cho cha mẹ uống nữa, thật ngoan mà.
Một lúc sau, Lê An Hảo bước ra, trên tay còn bưng theo một cái mâm chứa hai ly nước và một ít trái cây tươi vừa được cắt gọt sạch sẽ.
Bà Jenny tò mò nhìn hai ly nước màu đỏ nhạt trước mặt, trái cây thì bà biết rồi, nhưng còn thứ chất lỏng bên trong cái ly lại là gì đây?
Lại còn có thứ đang trôi nổi ở bên trong, nhìn giống như thịt của một loại trái cây nào đó.
Chẳng lẽ là món ăn mới do con trai út vừa mới nghĩ ra? Nếu thật là như thế thì năng suất sáng tạo của cậu cũng quá mạnh rồi.
Không chỉ bà Jennet nghĩ vậy mà ngay cả ông Lawren cũng ngạc nhiên không kém, xem ra Karol rất có năng khiếu trong lĩnh vực ẩm thực, trí tuệ vượt hơn hẳn người cha này, đáng lẽ ông nên phát hiện ra sớm rồi dẫn cậu đi đúng hướng mới phải, nếu không thì đã không khiến con trai út phải bỏ phí biết bao nhiêu năm đạt được công trạng rồi.
Ông Lawren mỉm cười hỏi Lê An Hảo: “Đây lại là món ăn mới của con đúng không? Nó là thứ gì vậy?”
Lê An Hảo lắc đầu, lễ phép đáp: “Đây không phải là món ăn mà là một loạt nước giải khát, tên là trà đào.”
“Trà đào?” Hai vợ chồng ông Lawren đồng loạt hỏi lại.
Bà Jenny đưa mũi vào ly nước ngửi thử thì phát hiện đúng là bên trong có mùi của quả đào, nhưng hương thơm dịu ngọt hơn quả đào tươi rất nhiều, bà ngẩng đầu lên hỏi cậu: “Đào thì mẹ biết, nhưng trà là gì?”
Lê An Hảo nghe bà hỏi xong thì cố gắng nhớ lại kiến thức mình đã đọc được trên mạng, sau đó trả lời: “Thật ra trà đào tương tự như nước trái cây vị đào, nhưng có cho thêm một ít mật ong, chanh và một ít lá trà xanh vào tạo nên vị ngọt thanh tự nhiên, còn về trà là gì thì… Con cũng không biết phải giải thích làm sao nữa, nó chỉ là một loại thức uống phổ biến ở địa cầu cổ mà thôi.”
Bà Jennet nghe vậy, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác khác lạ nào đó, bà liếc nhìn ly trà đào trước mặt, lại nghĩ về những món ăn cậu làm, sự nghi ngờ vừa được dập tắt lúc nãy lại bùng lên mãnh liệt.