• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Bảo Bối Của Toàn Tinh Tế (2 Viewers)

  • Chương 24

Chương 24: Bồi Thường
Sau khi Anna chạy đi, đức vua Offy nhìn mớ đồ ăn hỗn độn dưới chân mình thì tức giận không thôi, mất hết cả hứng ăn tiếp, trong lúc ông ấy định kêu người hầu dọn đồ ăn trên bàn đi thì hoàng hậu đã cản lại, bà ấy nói: “Sao lại dọn đi? Đồ ăn ngon như vậy không nếm thử một lần thì cuộc đời uổng phí mất rồi, nếu ngài không ăn, vậy tôi ăn đó.”

Offy hừ một tiếng rồi quay mặt đi, hoàng hậu lén chế miệng cười hì hì, sau đó cẩn thận múc một muỗng nước dùng lên đưa vào miệng.

Ngay lập tức, một tiếng ‘sì sụp’ vang lên, kéo con sâu đói trong bụng những người nghe thấy ra, rõ ràng họ đều đã uống hai ống men đạm trước đó không lâu, nhưng tại sao bây giờ lại cảm thấy đói bụng thế này?

Đức vua Offy vốn đang tức giận ăn không vô, nghe thấy tiếng húp nước súp này cũng không nhịn được mà liếc nhìn sang, nhưng bởi vì lúc nãy ông ấy đã nói không ăn, lại còn muốn dọn đi, cho nên bây giờ mới ngại ngùng mở miệng ra kêu hoàng hậu của mình chia sẻ cho mình một ít.

Vì thế, ông ấy chỉ có thể đứng ở bên cạnh, cùng với người hầu và thị vệ của mình nhìn hoàng hậu gắp một đũa bánh canh bỏ vào miệng mà nuốt nước bọt.

Hoàng hậu ăn vào một đũa bánh canh kèm thịt và cà rốt, lại húp thêm một muỗng súp, sau đó thỏa mãn ‘à’ một tiếng thật dài, rồi mở miệng khen: “Thật sự ngon đến tận tim gan luôn, nước dùng thanh ngọt đậm đà, thịt thì mềm mại dễ ăn, bánh canh vừa dai vừa thơm, ngay cả rau củ cũng giòn giòn vui miệng, mấy thứ này kết hợp với nhau đúng là tuyệt tác, thằng bé Karol này quả là bảo bối mà, quá ngưỡng mộ gia đình giáo sư Lawren.”

“Hừ!”

Nghe hoàng hậu vừa ăn xong lại bình phẩm tô bánh canh ngon đến cỡ nào, đức vua Offy lại càng thêm đói bụng, nhưng vì sĩ diện của một nhà vua, ông ấy chỉ có thể hóa tất cả buồn bực thành một tiếng ‘hừ’ thật vang.

Hoàng hậu nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn chồng mình, trên mặt lộ ra biểu cảm lém lỉnh, bà ấy hỏi: “Ngài thật sự không ăn sao? Nếu vậy tôi sẽ ăn hết luôn đó nha.”

Đức vua Offy vẫn quay mặt đi không nói lời nào.

Hoàng hậu đảo mắt một vòng, sau đó nở một nụ cười tinh ranh rồi bỗng nhiên la lên: “Ây da, mới đó mà đã hết rồi, tôi vẫn chưa đã thèm nữa.”

“Cái gì? Sao hết nhanh quá vậy? Tô bánh canh đầy lắm kia mà?”

Đức vua Offy vừa nghe hoàng hậu của mình nói đã ăn hết lập tức quay lại hét toáng lên, kết quả nhìn kỹ lại thì tô bánh canh vẫn còn hơn phân nửa, ông ấy lại định tiếp tục giận dỗi quay đi thì cánh tay đã bị hoàng hậu nắm lấy rồi xuống nước năn nỉ: “Thôi đừng giận nữa, có gì thì lát nữa phạt con bé, bây giờ cứ ăn món ngon trước đã, nào, há miệng ra ăn một đũa đi.”

Đức vua Offy ngại ngùng xoắn xuýt một hồi, cuối cùng không cưỡng lại được mùi thơm kích thích của món ăn mà chậm rãi há miệng ngậm lấy đũa bánh canh mà hoàng hậu đút cho mình.

Liên Bang phát triển đến thời đại này, những lễ nghi hoàng gia rườm rà đã bị thất lạc từ lâu, cấp bậc giữa người với người không phân biệt quá nhiều, vì thế mối quan hệ giữa đức vua và hoàng hậu trông không khác gì đôi vợ chồng bình thường có thể tùy tiện đùa giỡn với nhau cũng không có vấn đề gì.

Bánh canh kèm thịt vừa đưa vào miệng, đầu lưỡi của đức vua lập tức nhảy múa đảo quanh khắp khoang miệng, mùi vị quá đỗi đậm đà của món ăn khiến tâm trạng của ông ấy trở nên vô cùng vui vẻ.

Lúc này đây đức vua thầm cảm thấy may mắn vì mình chịu bỏ đi mặt mũi hoàng gia mà khoác danh người thường trà trộn vào phòng phát sóng của Karol, nếu không thì làm sao bây giờ có cơ hội thưởng thức một vật bảo hiếm có trên đời như món ăn này được chứ?

Một lúc sau, hai vợ chồng đứa vua Offy thay nhau ăn sạch tô bánh canh to tướng, ngay cả nước súp cũng không còn chừa lại, cái tô sạch bóng như mới, vậy mà hai người vẫn còn chưa đã thèm liếm môi, thầm nghĩ nếu như lại ăn thêm một tô nữa thì quá hạnh phúc rồi.

Hai vợ chồng đức vua vuốt bụng tựa vào ghế, hồi tưởng lại khoảnh khắc tuyệt mỹ vừa rồi, lúc này một thị vệ chạy từ bên ngoài vào, cung kính bẩm báo: “Thưa đức vua, vợ chồng ông Drake đang ở trước cổng hoàng cung khóc lóc xin được vào đưa cậu Sanh về ạ.”

Đức vua Offy nghe xong cảm thấy rất kinh ngạc, hôm nay đúng là ngày thằng bé Sanh đến hoàng cung dạy kèm cho hoàng tử út của ông ấy, nhưng sao cha mẹ cậu ta lại chạy tới đây khóc lóc đòi con?

Ông ấy vội gọi người biết chuyện vào tường thuật lại cho mình nghe, sau khi hiểu rõ tiền căn hậu quả, ông ấy chỉ biết thở dài, trong lòng thầm nghĩ có lẽ mình đã quá nuông chiều đứa con gái này rồi, nếu bây giờ không kịp thời sửa đổi tính tình của nọ lại có thể tương lai con bé sẽ gây ra họa mất.

Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng việc trước mắt vẫn phải trấn an gia đình của thằng bé Sanh, nếu không để chuyện này lộ ra ngoài, uy tín của cả hoàng gia cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Đức vua Offy lên tiếng ra lệnh: “Kêu người lái phi thuyền vào tận nơi chở cậu Sanh ra ngoài, mời theo một vị bác sĩ hoàng gia đi cùng để theo dõi bệnh tình của thằng bé cho đến khi khỏe thì thôi, mọi chi phí phía hoàng tộc sẽ chi trả.”

Dừng một chút, ông ấy liếc nhìn sang thấy hoàng hậu của mình đang cầm cái lọ màu trắng nghe nói là phần quà tặng kèm của Karol chuẩn bị mở ra uống, sau đó mở miệng bổ sung: “Cầm theo lọ sữa chua này và một số trang sức quý giá tặng cho cậu Sanh, nói đây là món quà nhỏ coi như thay lời xin lỗi của hoàng gia gửi đến gia đình ông Drake.”

Hoàng hậu thấy đồ ăn của mình bị cướp mất thì tỏ ra rất không vui, nhưng đức vua Offy lại dùng hết lời an ủi, cuối cùng bà ấy chỉ có thể vì đại cục, không cam tâm mà đưa cái lọ sữa chua cho thị vệ.

Bên này, Sanh được thị vệ đỡ ngồi vào khoang ghế của chiếc phi thuyền xa hoa đắt đỏ rồi bay ra khỏi hoàng cung, gặp cha mẹ, cậu ta cũng không nói ra chuyện mình bị công chúa Anna đạp vào người, chỉ nói mình không khỏe cho nên ngất xỉu mà thôi.

Nói thật ra thì tất cả cũng tại thể chất cấp F- yếu ớt này làm hại, chứ nếu không làm sao một người con trai lại chỉ vì bị một cô gái đụng trúng đã ngã xuống đất không gượng dậy nổi như vậy chứ?

Xét đến cùng cũng tại cậu ta vô dụng mà thôi, có thể trách ai được đây?

Về tới nhà, Sanh xin phép cha mẹ lên phòng nghỉ ngơi, cậu ta vừa mới quay đi, ông Drake đã gọi lại, đưa vật trong tay cho cậu ta rồi nói: “Đây là quà do đức vua tặng, nghe nói đây là sữa chua gì đó, cha thấy có thể là một loại men đạm mới ra mắt, con giữ lấy mà dùng đi.”

Ông Drake đưa đồ cho con trai xong thì quay đi thu xếp chỗ ở cho vị bác sĩ hoàng gia kia ở tạm.

Sanh cầm lọ nhỏ màu trắng trên tay, trong đầu không ngừng lặp lại hai chữ sữa chua, đây không phải là men đạm mới ra mắt mà chính là món ăn do Karol làm ra.

Sanh khẽ nhếch môi nở một nụ cười tự giễu, thật không ngờ sẽ có một ngày người ta lại dùng đồ của Karol để trấn an cậu ta, thế giới đúng là nhỏ mà.

Đi vào phòng, Sanh cứ nhìn mãi cái lọ nhỏ trên tay, sau một hồi đắn đo, cậu ta quyết định mở nắp ra, bên trong chẳng có mùi thơm gì cả, cứ như là men đạm vậy.

Sau đó cậu ta không cần suy nghĩ gì nữa mà uống vào, một vị chua ngọt thanh mát lập tức lan rộng khắp cuống họng rồi từ từ chảy xuống bụng, khiến cơ thể đang khô nóng của cậu ta trở nên vô cùng mát mẻ.

Khóe môi của Sanh không tự chủ được mà cong lên, một nụ cười mãn nguyện trước nay chưa từng có hiện lên trên mặt cậu ta.

Lúc này đột nhiên Sanh cảm thấy hơi buồn ngủ, vì thế đã nằm xuống giường nhắm mắt lại, không bao lâu sau thì chìm vào giấc mộng, thế nhưng ngay sau đó, cơ thể của cậu ta bỗng nóng ran, toàn thân co giật dữ dội, lớp da bên ngoài từ từ đỏ ửng lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom