-
Chương 23
Chương 23: Gây Sự
Ragnar nhíu chặt mày nhìn màn hình tối đen ở trước mặt, đây là lần đầu tiên anh bị nhiều người công kích như vậy, lại còn bị những người luôn tôn sùng mình mắng.
Nhưng anh không tức giận, điều làm anh khó chịu chính là anh cảm nhận sự khác lạ trong lòng khi thấy Karol bị mình dọa sợ, có chút gì đó áy náy, đồng thời lại có chút gì đó thương xót.
Cảm giác này không nên xảy ra trên người anh, đặc biệt nó đến từ người mà anh vẫn luôn ghét bỏ.
Càng nghĩ càng không ổn, Ragnar quyết định đến bãi tập quân sự để tập luyện một phen hòng loại bỏ cảm xúc khác thường này.
Nhưng Ragnar vừa mới đứng dậy thì bên ngoài đã vang lên tiếng thông báo từ người máy chuyển hàng, Ragnar chưa kịp quay đầu lại nhìn thì cô em gái Maris đã lao từ trên lầu ba xuống nhận lấy gói đồ, tốc độ này không hề thua kém chiến binh số một số hai trong quân doanh, quả nhiên sức mạnh của đồ ăn có thể khiến người ta bứt phá khỏi giới hạn của mình.
Không chỉ mình cô gái trẻ Maris chạy vội tới ôm lấy gói đồ như đang ôm bảo vật quý giá mà mẹ của Ragnar, bà Maly cũng không màng hình tượng đưa tay lau nước miếng, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào thứ Maris đang ôm trên tay.
Nếu để người ngoài nhìn thấy cảnh này, tượng đài nữ thần thanh xuân Maly sẽ lập tức sụp đổ trong lòng họ ngay.
Hai mẹ con hí hửng chuẩn bị đi lên lầu cùng nhau thưởng thức món bánh canh trong truyền thuyết, chợt bà Maly quay lại nhìn con trai đang đứng như trời trồng ở ngoài phòng khách, hỏi: “Ragnar à, con thật sự không ăn thử một miếng sao? Nói thế nào thì đây cũng là suất thưởng do con giành được, không ăn thì phí lắm đấy.”
Maris đứng ở bên cạnh nói thêm vào: “Đúng đấy anh hai, ăn thử một miếng thôi, nói gì thì nói vận may của tướng quân nổi danh nhất Liên Bang có khác, chơi một lần là trúng ngay, mà anh cũng hào phóng thật đó, cho anh dâu đến tận một trăm nghìn đồng tinh tế.”
Không sai, Ragnar chính là ‘Người dùng 0051191’, sở dĩ lần này anh vào phòng phát sóng của Lê An Hảo để tranh suất bánh canh đều là vì bị Maris mè nheo phát bực, thật không ngờ anh lại trúng thưởng thật.
Vốn tâm trạng đang không được vui, lại nghe Maris nói ra hai chữ ‘anh dâu’ khiến Ragnar càng thêm bực bội, mặt của anh nghiêm lại, nói: “Cậu ta vẫn chưa trở thành vợ chính thức của anh, em đừng gọi bậy, anh lấy giúp em một suất thưởng chỉ duy nhất lần này, không có lần sau, hiểu không?”
Nói xong, không đợi Maris và bà Maly nói gì, Ragnar đã xoay người leo lên phi thuyền bay ra khỏi tầm mắt của hai người.
Maris và bà Maly nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương lộ ra sự bất đắc dĩ thì chỉ biết thở dài, xem ra muốn thuyết phục được cái tên cứng đầu này, Karol phải tự mình ra tay rồi.
Ở bên kia, tại cung điện Ellis, người máy chuyển hàng cũng đã hai đưa gói đồ tới tay thị vệ, sau đó người thị vệ này tức tốc nâng đến chỗ của đức vua.
Vua Offy và hoàng hậu nhận được thứ mình mong mỏi, biểu cảm cũng khoa trương không thua gì hai mẹ con bà Maly, nhưng vì ngại thân phận, cho nên hai người không làm ra hành động quá mức thất lễ.
Nhìn hai gói đồ ăn trên bàn, hoàng hậu đã không thể chờ thêm được nữa mà tự mình mở chúng ta.
Gói đầu tiên bà mở đúng là món bánh canh trong truyền thuyết, tuy nước dùng đã nguội nhưng mùi hương nồng nàn từ thịt vẫn tỏa ra bốn phía khiến người hầu đứng xung quanh đều phải hít hà mấy hơi.
Đức vua Offy vội vàng sai người hầu hâm nóng nước dùng lên, một lúc sau, nồi nước sôi ùng ục, hương thơm bay ra càng thêm kích thích, ngay cả tâm trí của những thị vệ đứng canh ở hai bên cũng đã bắt đầu bị mê hoặc, khát khao muốn được ăn thử món ăn đang tỏa nhiệt trên bàn quá lớn làm họ không cưỡng lại được mà nhích bước chân về phía trước.
May mà lý trí của đại đội trưởng rất mạnh, cho nên đã kịp thời chấn chỉnh lại đội hình không làm ra chuyện vi phạm chức vụ của mình.
Đức vua và hoàng hậu gấp gáp cầm đũa lên, lúc vừa định gặp một đũa thịt kèm bánh canh nóng hổi bỏ vào miệng ăn thì con gái của họ, công chúa Anna nhấc váy đi đến, trên mặt cô ta vốn đang nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào, nhưng khi mới vừa bước vào rồi ngửi thấy mùi thơm lạ lùng thì nụ cười ấy bỗng cứng lại, sắc mặt cũng thay đổi hoàn toàn, trông giống như đang rất tức giận.
Anna nhấc váy chạy đến chỗ của đức vua và hoàng hậu, bĩu môi nhăn mặt chỉ vào tô bánh canh trước mặt hai người, nói: “Sao cha mẹ lại có thể ăn món ăn thấp kém này, hơn nữa nó là do Karol nấu ra, hai người cũng biết con rất ghét cậu ta mà?”
Đức vua Offy nhíu mày tỏ vẻ không vui, thường ngày ông ấy có thể chiều chuộng đứa con gái duy nhất này, cũng không để ý việc cô ta không làm đúng lễ nghi hoàng thất, nhưng không có nghĩa là ông ấy không có giới hạn riêng của mình.
Mặt của ông ấy đanh lại, quát: “Anna, con không được càn quấy mất hết phép tắc như thế.”
“Cha…” Công chúa Anna giậm chân ăn vạ.
“Con mặc kệ, Karol cướp người yêu của con, con ghét cậu ta nhất, cho nên hai người không được ăn đồ ăn do cậu ta nấu.”
Nói xong, Anna bỗng vung tay định hất đổ những món đang bày trên bàn ăn xuống đất, may mà đức vua và hoàng hậu nhanh tay, một người giữ chặt bàn ăn, người còn lại ôm lấy Anna không cho cô ta làm bậy, nhờ vậy mà tô bánh canh mới giữ lại được, nhưng rau ăn kèm đã bị rơi rụng hết xuống đất.
Đức vua Offy bảo vệ được tô bánh canh bảo bối lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó lửa giận trong lòng ông ấy bốc lên ngùn ngụt, quay sang trợn mắt nhìn Anna rồi lớn tiếng mắng: “Con đang làm gì vậy Anna? Sao con dám hất đổ đồ ăn của cha mẹ? Trong mắt con có còn hai ông bà già này nữa không? Chuyện giữa con và Ragnar cha hiểu rất rõ, nhưng nếu cậu ấy chịu cưới con, cha đã tác hợp cho hai đứa từ lâu rồi, cha thương con, mọi chuyện đều có thể chiều theo ý con để bây giờ con trở nên ngang bướng như thế sao? Con có tin cha sẽ phạt con không?”
Anna nhìn vua cha của mình với ánh mắt khó tin và ngỡ ngàng, từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng bị ông ấy nói nặng dù chỉ nửa câu, vậy mà bây giờ ông ấy lại vì người mà cô ta ghét nhận mắng cô ta, làm sao cô ta có thể chấp nhận sự thật này được chứ?
Nước mắt bỗng như thủy triều rơi xuống gương mặt xinh đẹp diễm lệ của Anna, sau đó cô ta ôm mặt khóc lớn bỏ chạy đi.
Vừa chạy tới cổng ngoài của cung điện, Anna va mạnh vào một người đang đi vào, đó là một thanh niên với thân hình mảnh khảnh gầy yếu, bị Anna tông trúng, cậu ta lập tức ngã sõng soài trên mặt đất.
Anna nhìn thấy người mình đụng trúng chỉ là con trai của một thương nhân thấp hèn thì lập tức chẳng màng hậu quả mà đá vào chân của thiếu niên kia thêm một cái, sau đó xách váy bỏ chạy một mạch ra khỏi cổng.
Thiếu niên kia vốn đã yếu ớt, bị Anna vừa tông mạnh lại đá thêm một phát như thế khiến cậu ta đau đớn nằm dài trên mặt đất, người hầu xung quanh chỉ biết đứng nhìn, không ai dám đi tới đỡ cậu ta dậy, họ sợ nếu để công chúa Anna biết được thì họ sẽ phải lãnh đủ.
Cứ như thế, thiếu niên kia đau đớn không gượng dậy nổi, mãi cho đến khi có một đội thị vệ tuần tra đi qua nhìn thấy lập tức nâng cậu ta dậy đưa đến chỗ bệnh viện hoàng gia.
Ragnar nhíu chặt mày nhìn màn hình tối đen ở trước mặt, đây là lần đầu tiên anh bị nhiều người công kích như vậy, lại còn bị những người luôn tôn sùng mình mắng.
Nhưng anh không tức giận, điều làm anh khó chịu chính là anh cảm nhận sự khác lạ trong lòng khi thấy Karol bị mình dọa sợ, có chút gì đó áy náy, đồng thời lại có chút gì đó thương xót.
Cảm giác này không nên xảy ra trên người anh, đặc biệt nó đến từ người mà anh vẫn luôn ghét bỏ.
Càng nghĩ càng không ổn, Ragnar quyết định đến bãi tập quân sự để tập luyện một phen hòng loại bỏ cảm xúc khác thường này.
Nhưng Ragnar vừa mới đứng dậy thì bên ngoài đã vang lên tiếng thông báo từ người máy chuyển hàng, Ragnar chưa kịp quay đầu lại nhìn thì cô em gái Maris đã lao từ trên lầu ba xuống nhận lấy gói đồ, tốc độ này không hề thua kém chiến binh số một số hai trong quân doanh, quả nhiên sức mạnh của đồ ăn có thể khiến người ta bứt phá khỏi giới hạn của mình.
Không chỉ mình cô gái trẻ Maris chạy vội tới ôm lấy gói đồ như đang ôm bảo vật quý giá mà mẹ của Ragnar, bà Maly cũng không màng hình tượng đưa tay lau nước miếng, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào thứ Maris đang ôm trên tay.
Nếu để người ngoài nhìn thấy cảnh này, tượng đài nữ thần thanh xuân Maly sẽ lập tức sụp đổ trong lòng họ ngay.
Hai mẹ con hí hửng chuẩn bị đi lên lầu cùng nhau thưởng thức món bánh canh trong truyền thuyết, chợt bà Maly quay lại nhìn con trai đang đứng như trời trồng ở ngoài phòng khách, hỏi: “Ragnar à, con thật sự không ăn thử một miếng sao? Nói thế nào thì đây cũng là suất thưởng do con giành được, không ăn thì phí lắm đấy.”
Maris đứng ở bên cạnh nói thêm vào: “Đúng đấy anh hai, ăn thử một miếng thôi, nói gì thì nói vận may của tướng quân nổi danh nhất Liên Bang có khác, chơi một lần là trúng ngay, mà anh cũng hào phóng thật đó, cho anh dâu đến tận một trăm nghìn đồng tinh tế.”
Không sai, Ragnar chính là ‘Người dùng 0051191’, sở dĩ lần này anh vào phòng phát sóng của Lê An Hảo để tranh suất bánh canh đều là vì bị Maris mè nheo phát bực, thật không ngờ anh lại trúng thưởng thật.
Vốn tâm trạng đang không được vui, lại nghe Maris nói ra hai chữ ‘anh dâu’ khiến Ragnar càng thêm bực bội, mặt của anh nghiêm lại, nói: “Cậu ta vẫn chưa trở thành vợ chính thức của anh, em đừng gọi bậy, anh lấy giúp em một suất thưởng chỉ duy nhất lần này, không có lần sau, hiểu không?”
Nói xong, không đợi Maris và bà Maly nói gì, Ragnar đã xoay người leo lên phi thuyền bay ra khỏi tầm mắt của hai người.
Maris và bà Maly nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương lộ ra sự bất đắc dĩ thì chỉ biết thở dài, xem ra muốn thuyết phục được cái tên cứng đầu này, Karol phải tự mình ra tay rồi.
Ở bên kia, tại cung điện Ellis, người máy chuyển hàng cũng đã hai đưa gói đồ tới tay thị vệ, sau đó người thị vệ này tức tốc nâng đến chỗ của đức vua.
Vua Offy và hoàng hậu nhận được thứ mình mong mỏi, biểu cảm cũng khoa trương không thua gì hai mẹ con bà Maly, nhưng vì ngại thân phận, cho nên hai người không làm ra hành động quá mức thất lễ.
Nhìn hai gói đồ ăn trên bàn, hoàng hậu đã không thể chờ thêm được nữa mà tự mình mở chúng ta.
Gói đầu tiên bà mở đúng là món bánh canh trong truyền thuyết, tuy nước dùng đã nguội nhưng mùi hương nồng nàn từ thịt vẫn tỏa ra bốn phía khiến người hầu đứng xung quanh đều phải hít hà mấy hơi.
Đức vua Offy vội vàng sai người hầu hâm nóng nước dùng lên, một lúc sau, nồi nước sôi ùng ục, hương thơm bay ra càng thêm kích thích, ngay cả tâm trí của những thị vệ đứng canh ở hai bên cũng đã bắt đầu bị mê hoặc, khát khao muốn được ăn thử món ăn đang tỏa nhiệt trên bàn quá lớn làm họ không cưỡng lại được mà nhích bước chân về phía trước.
May mà lý trí của đại đội trưởng rất mạnh, cho nên đã kịp thời chấn chỉnh lại đội hình không làm ra chuyện vi phạm chức vụ của mình.
Đức vua và hoàng hậu gấp gáp cầm đũa lên, lúc vừa định gặp một đũa thịt kèm bánh canh nóng hổi bỏ vào miệng ăn thì con gái của họ, công chúa Anna nhấc váy đi đến, trên mặt cô ta vốn đang nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào, nhưng khi mới vừa bước vào rồi ngửi thấy mùi thơm lạ lùng thì nụ cười ấy bỗng cứng lại, sắc mặt cũng thay đổi hoàn toàn, trông giống như đang rất tức giận.
Anna nhấc váy chạy đến chỗ của đức vua và hoàng hậu, bĩu môi nhăn mặt chỉ vào tô bánh canh trước mặt hai người, nói: “Sao cha mẹ lại có thể ăn món ăn thấp kém này, hơn nữa nó là do Karol nấu ra, hai người cũng biết con rất ghét cậu ta mà?”
Đức vua Offy nhíu mày tỏ vẻ không vui, thường ngày ông ấy có thể chiều chuộng đứa con gái duy nhất này, cũng không để ý việc cô ta không làm đúng lễ nghi hoàng thất, nhưng không có nghĩa là ông ấy không có giới hạn riêng của mình.
Mặt của ông ấy đanh lại, quát: “Anna, con không được càn quấy mất hết phép tắc như thế.”
“Cha…” Công chúa Anna giậm chân ăn vạ.
“Con mặc kệ, Karol cướp người yêu của con, con ghét cậu ta nhất, cho nên hai người không được ăn đồ ăn do cậu ta nấu.”
Nói xong, Anna bỗng vung tay định hất đổ những món đang bày trên bàn ăn xuống đất, may mà đức vua và hoàng hậu nhanh tay, một người giữ chặt bàn ăn, người còn lại ôm lấy Anna không cho cô ta làm bậy, nhờ vậy mà tô bánh canh mới giữ lại được, nhưng rau ăn kèm đã bị rơi rụng hết xuống đất.
Đức vua Offy bảo vệ được tô bánh canh bảo bối lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó lửa giận trong lòng ông ấy bốc lên ngùn ngụt, quay sang trợn mắt nhìn Anna rồi lớn tiếng mắng: “Con đang làm gì vậy Anna? Sao con dám hất đổ đồ ăn của cha mẹ? Trong mắt con có còn hai ông bà già này nữa không? Chuyện giữa con và Ragnar cha hiểu rất rõ, nhưng nếu cậu ấy chịu cưới con, cha đã tác hợp cho hai đứa từ lâu rồi, cha thương con, mọi chuyện đều có thể chiều theo ý con để bây giờ con trở nên ngang bướng như thế sao? Con có tin cha sẽ phạt con không?”
Anna nhìn vua cha của mình với ánh mắt khó tin và ngỡ ngàng, từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng bị ông ấy nói nặng dù chỉ nửa câu, vậy mà bây giờ ông ấy lại vì người mà cô ta ghét nhận mắng cô ta, làm sao cô ta có thể chấp nhận sự thật này được chứ?
Nước mắt bỗng như thủy triều rơi xuống gương mặt xinh đẹp diễm lệ của Anna, sau đó cô ta ôm mặt khóc lớn bỏ chạy đi.
Vừa chạy tới cổng ngoài của cung điện, Anna va mạnh vào một người đang đi vào, đó là một thanh niên với thân hình mảnh khảnh gầy yếu, bị Anna tông trúng, cậu ta lập tức ngã sõng soài trên mặt đất.
Anna nhìn thấy người mình đụng trúng chỉ là con trai của một thương nhân thấp hèn thì lập tức chẳng màng hậu quả mà đá vào chân của thiếu niên kia thêm một cái, sau đó xách váy bỏ chạy một mạch ra khỏi cổng.
Thiếu niên kia vốn đã yếu ớt, bị Anna vừa tông mạnh lại đá thêm một phát như thế khiến cậu ta đau đớn nằm dài trên mặt đất, người hầu xung quanh chỉ biết đứng nhìn, không ai dám đi tới đỡ cậu ta dậy, họ sợ nếu để công chúa Anna biết được thì họ sẽ phải lãnh đủ.
Cứ như thế, thiếu niên kia đau đớn không gượng dậy nổi, mãi cho đến khi có một đội thị vệ tuần tra đi qua nhìn thấy lập tức nâng cậu ta dậy đưa đến chỗ bệnh viện hoàng gia.