Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1022 “Cậu nói xem tôi nói đúng không hử?”
Dương Phàm nghe ông ta nói vậy lập tức đi ra hỗ trợ, phối hợp diễn trò: “Ai da! Làm lãnh đạo Cục thật là khó mà! Ông xem chuyện này vốn là trách nhiệm của chúng tôi, bây giờ lại bị người khác hiểu lầm, cho rằng chúng tôi cố ý bới lông tìm vết. Không biết nếu không có người của chúng tôi quản lý chặt chẽ, dựa trên buôn bán có đạo đức thì thuốc này đã được dùng gay go đến mức nào. Nhưng mà lại có rất nhiều người cố tình không chịu hiểu chuyện này!”
Mindray cười nhạt, hướng đến đám người Cửu Khúc nho nhã nói: “Loại chuyện này ở nước nào cũng có, nếu có hiểu lầm, vậy giải thích rõ ràng là được rồi. Các cơ quan chức năng đều suy nghĩ cho độ an toàn khi dùng thuốc mà thôi. Nếu thuốc có vấn đề thì cố gắng sửa chữa, không thì thôi! Nhưng ngàn vạn lần không thể đánh mất đạo đức nghề nghiệp, mặc dù những chuyện thế này ở nước Mễ cũng thường xuyên xảy ra!”
Sau đó, Mindray xoay về phía đám phóng viên nói: “Tôi hy vọng mọi người thông cảm cho cái khó cơ quan chức năng. Nếu bọn họ mặc kệ sẽ có người nói bọn họ không làm tròn trách nhiệm. Nhưng nếu quản thì lại có người bảo họ lắm chuyện!”
Các phóng viên cũng ngơ ngẩn, không ít tin tức còn chưa kịp tung ra nhưng phóng viên đã viết xong xuôi các loại công kích Cục quản lý dược phẩm rồi, nhất thời lại không biết có nên đăng tin tức này lên hay không!
Mindray lại cười nhìn Trần Hạo: “Tôi thấy việc này chỉ là hiểu lầm mà thôi. Vừa nãy lúc tôi đi ăn cơm với ông Duẫn, tôi đã nói về chuyện bảo hiểm cho loại thuốc mới của Sâm Kỳ chúng tôi, ông Duẫn đã nói tất cả quá trình đều giao cho ông Dương phụ trách, tôi không quen nhiều người nước Hoa lắm cho nên định nói chuyện trước với ông Dương một chút. Nếu chỉ vì một chút hiểu lầm này mà ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của ông Dương với Sâm Kỳ thì khi ông Duẫn trách cứ xuống các cậu cũng không thể giải thích rõ ràng được! Đúng không?”
Lời này vừa dứt, trong lòng Mindray liền cười lạnh.
Trong mắt ông ta, ông Duẫn chính là lãnh đạo của tỉnh Sở này, dù cho lúc này Cửu Khúc có định từ bỏ ý đồ hay không cũng phải suy nghĩ kỹ bản thân có gánh nổi hậu quả về sau không đã.
Tuy Mindray là đại diện đầu tư nước ngoài nhưng ông ta lại hiểu rất rõ mối quan hệ trong nước của người Hoa.
Càng biết cách dùng lời nói để thương lượng!
Nếu Trần Hạo trở mặt ngay lúc này, vậy đồng nghĩa không cho ông Duẫn chút mặt mũi nào, cũng có nghĩa là muốn trở mặt với ban lãnh đạo.
Đến lúc đó, chẳng cần ông ta ra mặt, ông Duẫn cũng tự tìm đến Cửu Khúc!
Mục đích kinh doanh của doanh nhân chính là kiếm tiền, cấm kỵ lớn nhất chính là chống lại quan chức nhà nước.
Hơn nữa, tác dụng của quan chức nhà nước được chia thành hai dạng khác biệt.
Theo tính toán của Mindray, Trần Hạo và Cửu Khúc không còn cách nào khác ngoài việc hợp tác với bọn họ.
“Cậu nói xem tôi nói đúng không hử?”, Mindray nhìn Trần Hạo.
Anh cười tủm tỉm không lùi nửa bước nói: “Đừng nói là ông cảm thấy sau khi ông nói xong tôi sẽ chọn nhân nhượng cho khỏi phiền đấy nhé? Để tránh đắc tội ông Duẫn nào đó trong lời của ông sao?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”, Mindray mỉm cười lấy một điếu thuốc lá trong túi ra đốt, vẻ mặt không phản đối.
Trần Hạo cười lớn: “Không biết ông Mindray đây có từng nghe qua cuộc nói chuyện hay chưa? Ở nước Hoa có một danh nhân họ Quách đã từng nói, đặc biệt chán ghét cái thể loại không hiểu rõ tình huống mà bày đặt khuyên người khác phải rộng lượng bao dung, người như vậy nhất định phải tránh xa một chút, bởi vì đây chính là loại người vừa ngu vừa tồi!”
Mindray cười không ra tiếng, nhàn nhã hút điếu thuốc.
Mindray cười nhạt, hướng đến đám người Cửu Khúc nho nhã nói: “Loại chuyện này ở nước nào cũng có, nếu có hiểu lầm, vậy giải thích rõ ràng là được rồi. Các cơ quan chức năng đều suy nghĩ cho độ an toàn khi dùng thuốc mà thôi. Nếu thuốc có vấn đề thì cố gắng sửa chữa, không thì thôi! Nhưng ngàn vạn lần không thể đánh mất đạo đức nghề nghiệp, mặc dù những chuyện thế này ở nước Mễ cũng thường xuyên xảy ra!”
Sau đó, Mindray xoay về phía đám phóng viên nói: “Tôi hy vọng mọi người thông cảm cho cái khó cơ quan chức năng. Nếu bọn họ mặc kệ sẽ có người nói bọn họ không làm tròn trách nhiệm. Nhưng nếu quản thì lại có người bảo họ lắm chuyện!”
Các phóng viên cũng ngơ ngẩn, không ít tin tức còn chưa kịp tung ra nhưng phóng viên đã viết xong xuôi các loại công kích Cục quản lý dược phẩm rồi, nhất thời lại không biết có nên đăng tin tức này lên hay không!
Mindray lại cười nhìn Trần Hạo: “Tôi thấy việc này chỉ là hiểu lầm mà thôi. Vừa nãy lúc tôi đi ăn cơm với ông Duẫn, tôi đã nói về chuyện bảo hiểm cho loại thuốc mới của Sâm Kỳ chúng tôi, ông Duẫn đã nói tất cả quá trình đều giao cho ông Dương phụ trách, tôi không quen nhiều người nước Hoa lắm cho nên định nói chuyện trước với ông Dương một chút. Nếu chỉ vì một chút hiểu lầm này mà ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của ông Dương với Sâm Kỳ thì khi ông Duẫn trách cứ xuống các cậu cũng không thể giải thích rõ ràng được! Đúng không?”
Lời này vừa dứt, trong lòng Mindray liền cười lạnh.
Trong mắt ông ta, ông Duẫn chính là lãnh đạo của tỉnh Sở này, dù cho lúc này Cửu Khúc có định từ bỏ ý đồ hay không cũng phải suy nghĩ kỹ bản thân có gánh nổi hậu quả về sau không đã.
Tuy Mindray là đại diện đầu tư nước ngoài nhưng ông ta lại hiểu rất rõ mối quan hệ trong nước của người Hoa.
Càng biết cách dùng lời nói để thương lượng!
Nếu Trần Hạo trở mặt ngay lúc này, vậy đồng nghĩa không cho ông Duẫn chút mặt mũi nào, cũng có nghĩa là muốn trở mặt với ban lãnh đạo.
Đến lúc đó, chẳng cần ông ta ra mặt, ông Duẫn cũng tự tìm đến Cửu Khúc!
Mục đích kinh doanh của doanh nhân chính là kiếm tiền, cấm kỵ lớn nhất chính là chống lại quan chức nhà nước.
Hơn nữa, tác dụng của quan chức nhà nước được chia thành hai dạng khác biệt.
Theo tính toán của Mindray, Trần Hạo và Cửu Khúc không còn cách nào khác ngoài việc hợp tác với bọn họ.
“Cậu nói xem tôi nói đúng không hử?”, Mindray nhìn Trần Hạo.
Anh cười tủm tỉm không lùi nửa bước nói: “Đừng nói là ông cảm thấy sau khi ông nói xong tôi sẽ chọn nhân nhượng cho khỏi phiền đấy nhé? Để tránh đắc tội ông Duẫn nào đó trong lời của ông sao?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”, Mindray mỉm cười lấy một điếu thuốc lá trong túi ra đốt, vẻ mặt không phản đối.
Trần Hạo cười lớn: “Không biết ông Mindray đây có từng nghe qua cuộc nói chuyện hay chưa? Ở nước Hoa có một danh nhân họ Quách đã từng nói, đặc biệt chán ghét cái thể loại không hiểu rõ tình huống mà bày đặt khuyên người khác phải rộng lượng bao dung, người như vậy nhất định phải tránh xa một chút, bởi vì đây chính là loại người vừa ngu vừa tồi!”
Mindray cười không ra tiếng, nhàn nhã hút điếu thuốc.
Bình luận facebook