Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1023 Chẳng lẽ tôi đánh ông sao?”
Ngay sau đó, Trần Hạo quăng ngay một cái bạt tai lên mặt Mindray, tiếng thanh thúy vang khắp hội trường!
Mindray bị tát cho ngu người, mẩu thuốc lá cũng rơi ra ngoài.
Mọi người đều kinh sợ!
Tất cả phóng viên đều muốn điên rồi, ban đầu bọn họ cho rằng Mindray đã đến đây, hơn nữa lại nói một phen như vậy, dù thế nào thì Cửu Khúc cũng phải cho vài phần mặt mũi!
Ai mà ngờ được mặt mũi của Mindray lại không gặp may, bị đánh cho sưng lên rồi.
Đây không phải là giả bộ bị sét đánh trong truyền thuyết sao?
Trong đám người, chỉ có một mình Tiêu Nhất Phi nhịn không được thầm cười trộm ở bên cạnh.
Trước mặt Trần Hạo còn dám giả đò sao? Không chỉ cần có can đảm, mà còn cần cả khả năng chịu đòn nữa!
Trần Hạo cười híp mắt nhìn chằm chằm Mindray đang ngây ngẩn: “Ông tỉnh ra chút nào chưa hả?”
Lúc này ông ta mới kịp phản ứng lại: “Cậu…cậu dám đánh tôi?”
Trần Hạo cười vang: “Rất kỳ lạ sao?”
“Cậu tìm…”
Bốp! Trần Hạo không để cho Mindray kịp nói từ chết, lại vung một cái bạt tai, đánh cho ông ta muốn nổi điên tại chỗ.
Hai tên thuộc hạ đi theo Mindray bây giờ mới kịp phản ứng, Mindray nhà bọn họ đi đến đâu ở nước Hoa mà chẳng được tiếp đãi như khách quý? Hai tên này làm sao có thể nghĩ tới chuyện thế này lại xảy ra được chứ.
Cho nên vừa nãy mới ngơ ngác đến tận khi Trần Hạo động thủ lần nữa mới giật mình hoàn hồn.
“Fuck…”, hai người tức giận đến mức phun ra cả tiếng Anh.
Chỉ tiếc bọn họ chẳng thể nào biết được người họ đối mặt có bao nhiêu khủng bố!
Cho nên đã thực hiện một quyết định sai lầm.
Hai người còn chưa kịp đến gần Trần Hạo đã bị đánh bốp một cái bay thẳng ra sau, đập mạnh vào cánh cửa gỗ ngoài sảnh, sống chết không rõ!
Dương Phàm lúc này mới giật mình quát to: “Cậu muốn chết sao! Vậy mà dám đánh ông Mindray, ông ấy là khách quý của lãnh đạo tỉnh Sở chúng tôi, là thương nhân nước ngoài!”
Trần Hạo cười nhẹ: “Ông tức giận cái gì chứ? Chẳng lẽ tôi đánh ông sao?”
“Cậu…”
Bốp! Trần Hạo canh ngay lúc Dương Phàm đang nói chuyện lại tát một cái bốp, trực tiếp đánh chính Mindray xoay một vòng ngay tại chỗ.
Sau đó, Trần Hạo cười tủm tỉm hỏi: “Người bạn nước ngoài này? Hiện tại nên tỉnh táo lại đi!”
Mindray rống giận: “Mẹ kiếp, cậu thật vô lý, tôi phải kiện cậu. Tôi xem đến lúc đó cậu chết như thế nào. Nếu ông Duẫn cùng lãnh đạo tỉnh Sở biết chuyện này chắc chắn sẽ làm chủ cho tôi. Không chỉ có cậu mà nguyên cái hội Cửu Khúc sau lưng cậu đều xong đời rồi! Tức chết tôi!”
Trần Hạo tiện tay ném ra một bản văn kiện đập vào mặt Mindray.
Ông ta cầm phần văn kiện đó, vừa xem xong sắc mặt lập tức biến đổi.
Mindray bị tát cho ngu người, mẩu thuốc lá cũng rơi ra ngoài.
Mọi người đều kinh sợ!
Tất cả phóng viên đều muốn điên rồi, ban đầu bọn họ cho rằng Mindray đã đến đây, hơn nữa lại nói một phen như vậy, dù thế nào thì Cửu Khúc cũng phải cho vài phần mặt mũi!
Ai mà ngờ được mặt mũi của Mindray lại không gặp may, bị đánh cho sưng lên rồi.
Đây không phải là giả bộ bị sét đánh trong truyền thuyết sao?
Trong đám người, chỉ có một mình Tiêu Nhất Phi nhịn không được thầm cười trộm ở bên cạnh.
Trước mặt Trần Hạo còn dám giả đò sao? Không chỉ cần có can đảm, mà còn cần cả khả năng chịu đòn nữa!
Trần Hạo cười híp mắt nhìn chằm chằm Mindray đang ngây ngẩn: “Ông tỉnh ra chút nào chưa hả?”
Lúc này ông ta mới kịp phản ứng lại: “Cậu…cậu dám đánh tôi?”
Trần Hạo cười vang: “Rất kỳ lạ sao?”
“Cậu tìm…”
Bốp! Trần Hạo không để cho Mindray kịp nói từ chết, lại vung một cái bạt tai, đánh cho ông ta muốn nổi điên tại chỗ.
Hai tên thuộc hạ đi theo Mindray bây giờ mới kịp phản ứng, Mindray nhà bọn họ đi đến đâu ở nước Hoa mà chẳng được tiếp đãi như khách quý? Hai tên này làm sao có thể nghĩ tới chuyện thế này lại xảy ra được chứ.
Cho nên vừa nãy mới ngơ ngác đến tận khi Trần Hạo động thủ lần nữa mới giật mình hoàn hồn.
“Fuck…”, hai người tức giận đến mức phun ra cả tiếng Anh.
Chỉ tiếc bọn họ chẳng thể nào biết được người họ đối mặt có bao nhiêu khủng bố!
Cho nên đã thực hiện một quyết định sai lầm.
Hai người còn chưa kịp đến gần Trần Hạo đã bị đánh bốp một cái bay thẳng ra sau, đập mạnh vào cánh cửa gỗ ngoài sảnh, sống chết không rõ!
Dương Phàm lúc này mới giật mình quát to: “Cậu muốn chết sao! Vậy mà dám đánh ông Mindray, ông ấy là khách quý của lãnh đạo tỉnh Sở chúng tôi, là thương nhân nước ngoài!”
Trần Hạo cười nhẹ: “Ông tức giận cái gì chứ? Chẳng lẽ tôi đánh ông sao?”
“Cậu…”
Bốp! Trần Hạo canh ngay lúc Dương Phàm đang nói chuyện lại tát một cái bốp, trực tiếp đánh chính Mindray xoay một vòng ngay tại chỗ.
Sau đó, Trần Hạo cười tủm tỉm hỏi: “Người bạn nước ngoài này? Hiện tại nên tỉnh táo lại đi!”
Mindray rống giận: “Mẹ kiếp, cậu thật vô lý, tôi phải kiện cậu. Tôi xem đến lúc đó cậu chết như thế nào. Nếu ông Duẫn cùng lãnh đạo tỉnh Sở biết chuyện này chắc chắn sẽ làm chủ cho tôi. Không chỉ có cậu mà nguyên cái hội Cửu Khúc sau lưng cậu đều xong đời rồi! Tức chết tôi!”
Trần Hạo tiện tay ném ra một bản văn kiện đập vào mặt Mindray.
Ông ta cầm phần văn kiện đó, vừa xem xong sắc mặt lập tức biến đổi.
Bình luận facebook