Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1063 Mấy người tiến lên làm tư thế mời.
"Mấy người làm gì thế?", nhìn thấy ba người, Mạc Tiểu Nhiễm sững sờ, không nhịn được hỏi.
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: "Mọi chuyện đã rõ, tôi bị oan uổng, cho nên bây giờ tôi phải đi!"
"Ai bảo anh đi?", Mạc Tiểu Nhiễm cả giận lạnh lùng nói.
Ngô Thành đứng ra nói: "Tiểu Nhiễm, tôi biết cô sốt ruột tra án, nhưng cô cũng không thể ngang ngược như thế được, trạng thái này của cô không có lợi cho việc tra án, còn như vậy nữa là tôi sẽ tức giận thật đấy!"
Mạc Tiểu Nhiễm lấy chứng cứ vừa nhận được ra: "Tôi có tài liệu cặn kẽ, có thể chứng minh tối hôm qua Trần Hạo ở Sồ Phượng lầu, hơn nữa tôi cũng có lý do để tin tưởng, vụ cháy ở Sồ Phượng không hề đơn giản! Ở trên này còn có chứng cứ mấy người xuất hiện ở địa điểm Hà Nham Đông mất tích đêm hôm ấy, trong đó có một người tên là Lãnh Vũ, có quan hệ thân thiết với Trần Hạo!"
Nghe vậy, Ngô Thành nhíu mày, không vui nhận lấy chứng cứ mà cô ta đưa tới.
Mà Trần Hạo nghe được những lời này, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén.
Anh buồn cười nghĩ thầm, cuối cùng cũng phải dùng đến cách của Lãnh Vũ rồi sao?
Rốt cuộc người đưa chứng cứ cho Mạc Tiểu Nhiễm là người sau lưng Nhạc Thiên, hay là người vẫn âm thầm chú ý đến anh?
Hay là hai người này vốn dĩ là một người?
Sau khi những suy nghĩ đó hiện lên trong đầu Trần Hạo, Mạc Tiểu Nhiễm đã đến trước mặt anh, ánh mắt sắc bén, nói: "Trần Hạo, tôi thừa nhận, anh rất lợi hại, là tên gian xảo nhất trong đám tội phạm tôi đã từng gặp, nhưng tiếc rằng thế giới này tà chưa bao giờ thắng chính!"
Vẻ mặt cô ta rất chính nghĩa, cứ như rất nhanh thôi sẽ có thể đưa Trần Hạo ra ngoài công lý vậy.
Trần Hạo cười nhạt nói: "Tôi nói này cô, thật ra từ rất lâu trước kia tôi đã muốn nói với cô rồi, tà và chính không hề đơn giản như cô nghĩ đâu! Nhiều khi, tà và chính không phải là thứ dùng mắt là có thể nhìn ra được! Cô vẫn còn quá đơn giản!"
Mạc Tiểu Nhiễm khinh thường nói: "Tôi không bao giờ dùng mắt nhìn, mà là dùng chứng cứ để nói chuyện!"
Nói đến đây, Mạc Tiểu Nhiễm lắc lắc chứng cứ trên tay, quay mặt sang sai bảo cấp dưới của mình: "Đi, giam anh ta lại, tôi muốn thẩm vấn gấp, để tôi xem anh ta còn có gì để nguỵ biện nữa!"
Hai cấp dưới nghe lệnh muốn tiến lên, liếc trộm Ngô Thành một cái, thấy ông ta không lên tiếng mới thoáng yên tâm, nhưng cũng không làm gì quá đáng với Trần Hạo.
“Anh Trần, hy vọng anh có thể phối hợp với công việc của chúng tôi! Mời đi!”
Mấy người tiến lên làm tư thế mời.
Không đợi Trần Hạo đáp lời, người trẻ tuổi rất có khí thế vẫn đứng bên cạnh anh đã nói.
“Mấy người không thể bắt anh ấy!”, trong mắt thanh niên lóe lên vẻ sắc bén.
Mạc Tiểu Nhiễm nghiêm túc tiến lên: “Anh cho rằng anh là ai? Anh nói không thể bắt là không thể bắt? Anh đặt pháp luật ở chỗ nào? Trên tay tôi có chứng cứ xác thực!”
“Vậy cũng không được!”, thanh niên thản nhiên nói.
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: "Mọi chuyện đã rõ, tôi bị oan uổng, cho nên bây giờ tôi phải đi!"
"Ai bảo anh đi?", Mạc Tiểu Nhiễm cả giận lạnh lùng nói.
Ngô Thành đứng ra nói: "Tiểu Nhiễm, tôi biết cô sốt ruột tra án, nhưng cô cũng không thể ngang ngược như thế được, trạng thái này của cô không có lợi cho việc tra án, còn như vậy nữa là tôi sẽ tức giận thật đấy!"
Mạc Tiểu Nhiễm lấy chứng cứ vừa nhận được ra: "Tôi có tài liệu cặn kẽ, có thể chứng minh tối hôm qua Trần Hạo ở Sồ Phượng lầu, hơn nữa tôi cũng có lý do để tin tưởng, vụ cháy ở Sồ Phượng không hề đơn giản! Ở trên này còn có chứng cứ mấy người xuất hiện ở địa điểm Hà Nham Đông mất tích đêm hôm ấy, trong đó có một người tên là Lãnh Vũ, có quan hệ thân thiết với Trần Hạo!"
Nghe vậy, Ngô Thành nhíu mày, không vui nhận lấy chứng cứ mà cô ta đưa tới.
Mà Trần Hạo nghe được những lời này, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén.
Anh buồn cười nghĩ thầm, cuối cùng cũng phải dùng đến cách của Lãnh Vũ rồi sao?
Rốt cuộc người đưa chứng cứ cho Mạc Tiểu Nhiễm là người sau lưng Nhạc Thiên, hay là người vẫn âm thầm chú ý đến anh?
Hay là hai người này vốn dĩ là một người?
Sau khi những suy nghĩ đó hiện lên trong đầu Trần Hạo, Mạc Tiểu Nhiễm đã đến trước mặt anh, ánh mắt sắc bén, nói: "Trần Hạo, tôi thừa nhận, anh rất lợi hại, là tên gian xảo nhất trong đám tội phạm tôi đã từng gặp, nhưng tiếc rằng thế giới này tà chưa bao giờ thắng chính!"
Vẻ mặt cô ta rất chính nghĩa, cứ như rất nhanh thôi sẽ có thể đưa Trần Hạo ra ngoài công lý vậy.
Trần Hạo cười nhạt nói: "Tôi nói này cô, thật ra từ rất lâu trước kia tôi đã muốn nói với cô rồi, tà và chính không hề đơn giản như cô nghĩ đâu! Nhiều khi, tà và chính không phải là thứ dùng mắt là có thể nhìn ra được! Cô vẫn còn quá đơn giản!"
Mạc Tiểu Nhiễm khinh thường nói: "Tôi không bao giờ dùng mắt nhìn, mà là dùng chứng cứ để nói chuyện!"
Nói đến đây, Mạc Tiểu Nhiễm lắc lắc chứng cứ trên tay, quay mặt sang sai bảo cấp dưới của mình: "Đi, giam anh ta lại, tôi muốn thẩm vấn gấp, để tôi xem anh ta còn có gì để nguỵ biện nữa!"
Hai cấp dưới nghe lệnh muốn tiến lên, liếc trộm Ngô Thành một cái, thấy ông ta không lên tiếng mới thoáng yên tâm, nhưng cũng không làm gì quá đáng với Trần Hạo.
“Anh Trần, hy vọng anh có thể phối hợp với công việc của chúng tôi! Mời đi!”
Mấy người tiến lên làm tư thế mời.
Không đợi Trần Hạo đáp lời, người trẻ tuổi rất có khí thế vẫn đứng bên cạnh anh đã nói.
“Mấy người không thể bắt anh ấy!”, trong mắt thanh niên lóe lên vẻ sắc bén.
Mạc Tiểu Nhiễm nghiêm túc tiến lên: “Anh cho rằng anh là ai? Anh nói không thể bắt là không thể bắt? Anh đặt pháp luật ở chỗ nào? Trên tay tôi có chứng cứ xác thực!”
“Vậy cũng không được!”, thanh niên thản nhiên nói.
Bình luận facebook