Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1020“Thì ra là trúng độc Russell!”,
“Sao lại bình thường chứ?”, Hoa Vạn Hùng không tin, đưa mắt nhìn lại một lần nữa nhưng kết quả vẫn bình thường như lúc trước.
Ông ta đưa bản báo cáo cho Tống Thanh Thạch và Slok cùng xem, hai người cũng có kết luận giống như Hoa Vạn Hùng.
Trần Hạo biết ba người họ đã bỏ sót chút không bình thường của các chỉ số, thản nhiên nhắc nhở: “Là Russell!”
“Russell?”, ba người sửng sốt, nhìn lại thử thì quả nhiên ở mục huyết thanh, có hai chỉ số mặc dù trong phạm vi bình thường nhưng lại nằm ở mức sắp biến đổi.
“Thì ra là trúng độc Russell!”, Hoa Vạn Hùng nói.
“Ông là cái gì hả, ông nói trúng độc thì là trúng độc sao?”, Dương Phàm khó chịu phản bác.
Hoa Vạn Hùng cười vang: “Hoa Vạn Hùng tôi nói đây là trúng độc Russell! Ông dám nghi ngờ sao?”
“Hoa Vạn Hùng Hoa Ngàn Hùng cái gì chứ, ông nói không tính… A… Ông nói ông là Hoa Vạn Hùng?”, Dương Phàm kinh ngạc đến mức nói một nửa mới kịp phản ứng lại.
Mặc dù ông ta không giỏi về kiến thức y học nhưng lại rất hiểu biết về những người có tiếng nói trong ngành sản xuất thuốc. Danh tiếng Hoa Vạn Hùng như sấm rền bên tai, ông ta chính là tồn tại của thần trong giới Tây y nước Hoa, sao Dương Phàm có thể không biết chứ?
“Không chỉ có một mình tôi, còn có cả Tống Thanh Thạch và Slok, hội trưởng danh dự của hiệp hội dược học Trung – Mễ! Ông còn cho rằng chúng tôi nhìn nhầm sao?”, Hoa Vạn Hùng khinh thường nói.
Bị ông ta oán hận, Dương Phàm thật muốn hộc máu.
Một đám phóng viên đều sợ ngây cả người, vốn dĩ bọn họ cảm thấy đội chuyên gia nhà nước này đã đủ khủng bố rồi!
Hiện giờ, đội chuyên gia của nhà nước ở trước mặt đội chuyên gia của Cửu Khúc cứ như một đám thiểu năng!
Ngôi sao sáng của Tây y nước Hoa và là trưởng khoa danh dự trọn đời của bệnh viện Đế Đô - Hoa Vạn Hùng!
Bác sĩ được các ông lớn của nhà nước hộ tống, khách quen của Điếu Ngư Đài - ông cụ Tống Tống Thanh Thạch!
Cộng thêm một vị hội trưởng danh dự của hiệp hội dược học Trung – Mễ!
Mẹ nó, đội hình nhóm chuyên gia này thật quá khủng bố rồi!
Một đám phóng viên trợn mắt há hốc mồm, có chút hiểu ra vì sao đám La Khải Thân tựa như cháu trai không dám thở mạnh!
Dương Phàm há hốc mồm muốn nói chút gì đó, đối mặt với mấy nhân vật lớn này lại không biết nên nói gì cho đúng.
Trần Hạo thản nhiên nói: “Sở dĩ phán đoán trúng độc Russell bởi vì chỉ có Russell không màu không vị, không thể kiểm tra ra, bệnh trạng sau khi trúng độc là choáng váng sau đó ngất xỉu. Hơn nữa sau khi kiểm tra, số liệu lại nằm trong phạm vi bình thường, chín mươi chín phần trăm bác sĩ sẽ xem nhẹ hai số liệu quan trọng không dễ thấy này”.
Sau khi nói xong, ánh mắt anh dừng trên người đám La Khải Thân: “Đội chuyên gia, không phải các người nên cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý về chuyện này sao?”
Đội chuyên gia lấy La Khải Thân dẫn đầu, sắc mặt vàng như đất, không ai dám nhìn thẳng vào Trần Hạo.
Trần Hạo cười híp mắt nhìn lại Dương Phàm: “Còn ông thì sao? Ông Dương, Cục quản lý dược phẩm của ông có phải cũng nên cho Cửu Khúc một lời giải thích không?”
Ông ta đưa bản báo cáo cho Tống Thanh Thạch và Slok cùng xem, hai người cũng có kết luận giống như Hoa Vạn Hùng.
Trần Hạo biết ba người họ đã bỏ sót chút không bình thường của các chỉ số, thản nhiên nhắc nhở: “Là Russell!”
“Russell?”, ba người sửng sốt, nhìn lại thử thì quả nhiên ở mục huyết thanh, có hai chỉ số mặc dù trong phạm vi bình thường nhưng lại nằm ở mức sắp biến đổi.
“Thì ra là trúng độc Russell!”, Hoa Vạn Hùng nói.
“Ông là cái gì hả, ông nói trúng độc thì là trúng độc sao?”, Dương Phàm khó chịu phản bác.
Hoa Vạn Hùng cười vang: “Hoa Vạn Hùng tôi nói đây là trúng độc Russell! Ông dám nghi ngờ sao?”
“Hoa Vạn Hùng Hoa Ngàn Hùng cái gì chứ, ông nói không tính… A… Ông nói ông là Hoa Vạn Hùng?”, Dương Phàm kinh ngạc đến mức nói một nửa mới kịp phản ứng lại.
Mặc dù ông ta không giỏi về kiến thức y học nhưng lại rất hiểu biết về những người có tiếng nói trong ngành sản xuất thuốc. Danh tiếng Hoa Vạn Hùng như sấm rền bên tai, ông ta chính là tồn tại của thần trong giới Tây y nước Hoa, sao Dương Phàm có thể không biết chứ?
“Không chỉ có một mình tôi, còn có cả Tống Thanh Thạch và Slok, hội trưởng danh dự của hiệp hội dược học Trung – Mễ! Ông còn cho rằng chúng tôi nhìn nhầm sao?”, Hoa Vạn Hùng khinh thường nói.
Bị ông ta oán hận, Dương Phàm thật muốn hộc máu.
Một đám phóng viên đều sợ ngây cả người, vốn dĩ bọn họ cảm thấy đội chuyên gia nhà nước này đã đủ khủng bố rồi!
Hiện giờ, đội chuyên gia của nhà nước ở trước mặt đội chuyên gia của Cửu Khúc cứ như một đám thiểu năng!
Ngôi sao sáng của Tây y nước Hoa và là trưởng khoa danh dự trọn đời của bệnh viện Đế Đô - Hoa Vạn Hùng!
Bác sĩ được các ông lớn của nhà nước hộ tống, khách quen của Điếu Ngư Đài - ông cụ Tống Tống Thanh Thạch!
Cộng thêm một vị hội trưởng danh dự của hiệp hội dược học Trung – Mễ!
Mẹ nó, đội hình nhóm chuyên gia này thật quá khủng bố rồi!
Một đám phóng viên trợn mắt há hốc mồm, có chút hiểu ra vì sao đám La Khải Thân tựa như cháu trai không dám thở mạnh!
Dương Phàm há hốc mồm muốn nói chút gì đó, đối mặt với mấy nhân vật lớn này lại không biết nên nói gì cho đúng.
Trần Hạo thản nhiên nói: “Sở dĩ phán đoán trúng độc Russell bởi vì chỉ có Russell không màu không vị, không thể kiểm tra ra, bệnh trạng sau khi trúng độc là choáng váng sau đó ngất xỉu. Hơn nữa sau khi kiểm tra, số liệu lại nằm trong phạm vi bình thường, chín mươi chín phần trăm bác sĩ sẽ xem nhẹ hai số liệu quan trọng không dễ thấy này”.
Sau khi nói xong, ánh mắt anh dừng trên người đám La Khải Thân: “Đội chuyên gia, không phải các người nên cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý về chuyện này sao?”
Đội chuyên gia lấy La Khải Thân dẫn đầu, sắc mặt vàng như đất, không ai dám nhìn thẳng vào Trần Hạo.
Trần Hạo cười híp mắt nhìn lại Dương Phàm: “Còn ông thì sao? Ông Dương, Cục quản lý dược phẩm của ông có phải cũng nên cho Cửu Khúc một lời giải thích không?”
Bình luận facebook