Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1018 Dương Phàm giận sôi lên!
Trận hình này...
Tôi đánh thế nào được?
Trái tim của La Khải Thân không ngừng run rẩy, trộm liếc Hoa Vạn Hùng một cái.
Nếu tính đúng bối phận, Hoa Vạn Hùng chính là cấp sư tổ của anh ta, và vị Slok này chính là vị khách quý đã trao giải cho anh ta trong lần đoạt giải gần đây nhất!
Cửu Khúc khủng bố như vậy sao?
Dương Phàm lúc này không chú ý đến tình hình của đội chuyên gia bên cạnh, đang định nói gì đó hạ bệ Trần Hạo để tìm lại chút mặt mũi khi nãy bị anh ngó lơ.
Trần Hạo đoán được liền cười nói trước: "Nếu Cửu Khúc phải tự chứng minh sự vô tội của mình, và các lãnh đạo đã cho Cửu Khúc cơ hội này, vậy chúng tôi không dài dòng nữa. Trọng tâm của vấn đề là thuốc chữa viêm gan B của Cửu Khúc, có phải nên để Cửu Khúc gặp bệnh nhân trước không? "
"Gặp bệnh nhân làm gì? Cậu cảm thấy mọi chuyện còn có thể thay đổi sao? Nực cười..."
Dương Phàm cuối cùng cũng có cơ hội thể hiện cảm giác tồn tại.
Nhưng ông ta chưa kịp nói xong, bệnh nhân đã được người đưa đến cửa.
Dương Phàm đột nhiên sững sờ, lờ mờ phát hiện chuyện này dường như đã nằm trong tầm kiểm soát của Trần Hạo!
Không phải bệnh nhân trong tay họ sao? Người của chúng ta đang ở đâu? Tình hình gì thế này?
Một loạt câu hỏi liên tiếp nảy ra trong đầu Dương Phàm.
Trần Hạo đưa mắt nhìn nhóm chuyên gia do La Khải Thân dẫn đầu: "Tôi có thể khám cho bệnh nhân được không?"
Ai trong đội chuyên gia của lãnh đạo dám nói không vào lúc này?
La Khải Thân đành khúm núm đáp: “Đương nhiên…đương nhiên cậu có thể!"
Vương Tuyết Cầm cũng vội nói: “Được! Được chứ!”
Trần Hạo nheo mắt liếc nhìn Dương Phàm: "Ông Dương, ông nghĩ như thế nào?"
Dương Phàm cảm thấy có điều gì đó không ổn, định nói vài lời.
Trần Hạo lại chặn họng ông ta, câu nói của Dương Phàm kẹt lại trong cổ họng: “Nhìn xem, sao tôi lại quên mất ông Dương tuy là người đứng đầu nhưng lại không hiểu gì về thuốc thang. Tôi không nên hỏi như vậy, sẽ khiến ông bẽ mặt mất!"
Dương Phàm giận sôi lên!
Cậu mẹ nó chính là cố ý, còn đặc biệt nhấn mạnh làm gì, tổ cha cậu!
Trần Hạo mặc kệ Dương Phàm có tức chết hay không, bước thẳng đến chỗ bệnh nhân.
Sau khi Dương Phàm tức giận, ông ta cũng thấy rằng mọi thứ hoàn toàn không theo kế hoạch của bọn họ.
Lần này chẳng những mất quyền chủ động vào tay Trần Hạo mà tiếng nói của bọn họ cũng giảm đi rất nhiều rồi!
Tình hình gì thế này?
Dương Phàm quay đầu nhìn đội chuyên gia, mới phát hiện hình như đội chuyên gia phía sau đang cố tình giữ khoảng cách với ông ta, cứ cách nhau vài mét, trong vô thức Dương Phàm đã trở thành một cá thể độc lập tồn tại giữa đám người.
Tôi đánh thế nào được?
Trái tim của La Khải Thân không ngừng run rẩy, trộm liếc Hoa Vạn Hùng một cái.
Nếu tính đúng bối phận, Hoa Vạn Hùng chính là cấp sư tổ của anh ta, và vị Slok này chính là vị khách quý đã trao giải cho anh ta trong lần đoạt giải gần đây nhất!
Cửu Khúc khủng bố như vậy sao?
Dương Phàm lúc này không chú ý đến tình hình của đội chuyên gia bên cạnh, đang định nói gì đó hạ bệ Trần Hạo để tìm lại chút mặt mũi khi nãy bị anh ngó lơ.
Trần Hạo đoán được liền cười nói trước: "Nếu Cửu Khúc phải tự chứng minh sự vô tội của mình, và các lãnh đạo đã cho Cửu Khúc cơ hội này, vậy chúng tôi không dài dòng nữa. Trọng tâm của vấn đề là thuốc chữa viêm gan B của Cửu Khúc, có phải nên để Cửu Khúc gặp bệnh nhân trước không? "
"Gặp bệnh nhân làm gì? Cậu cảm thấy mọi chuyện còn có thể thay đổi sao? Nực cười..."
Dương Phàm cuối cùng cũng có cơ hội thể hiện cảm giác tồn tại.
Nhưng ông ta chưa kịp nói xong, bệnh nhân đã được người đưa đến cửa.
Dương Phàm đột nhiên sững sờ, lờ mờ phát hiện chuyện này dường như đã nằm trong tầm kiểm soát của Trần Hạo!
Không phải bệnh nhân trong tay họ sao? Người của chúng ta đang ở đâu? Tình hình gì thế này?
Một loạt câu hỏi liên tiếp nảy ra trong đầu Dương Phàm.
Trần Hạo đưa mắt nhìn nhóm chuyên gia do La Khải Thân dẫn đầu: "Tôi có thể khám cho bệnh nhân được không?"
Ai trong đội chuyên gia của lãnh đạo dám nói không vào lúc này?
La Khải Thân đành khúm núm đáp: “Đương nhiên…đương nhiên cậu có thể!"
Vương Tuyết Cầm cũng vội nói: “Được! Được chứ!”
Trần Hạo nheo mắt liếc nhìn Dương Phàm: "Ông Dương, ông nghĩ như thế nào?"
Dương Phàm cảm thấy có điều gì đó không ổn, định nói vài lời.
Trần Hạo lại chặn họng ông ta, câu nói của Dương Phàm kẹt lại trong cổ họng: “Nhìn xem, sao tôi lại quên mất ông Dương tuy là người đứng đầu nhưng lại không hiểu gì về thuốc thang. Tôi không nên hỏi như vậy, sẽ khiến ông bẽ mặt mất!"
Dương Phàm giận sôi lên!
Cậu mẹ nó chính là cố ý, còn đặc biệt nhấn mạnh làm gì, tổ cha cậu!
Trần Hạo mặc kệ Dương Phàm có tức chết hay không, bước thẳng đến chỗ bệnh nhân.
Sau khi Dương Phàm tức giận, ông ta cũng thấy rằng mọi thứ hoàn toàn không theo kế hoạch của bọn họ.
Lần này chẳng những mất quyền chủ động vào tay Trần Hạo mà tiếng nói của bọn họ cũng giảm đi rất nhiều rồi!
Tình hình gì thế này?
Dương Phàm quay đầu nhìn đội chuyên gia, mới phát hiện hình như đội chuyên gia phía sau đang cố tình giữ khoảng cách với ông ta, cứ cách nhau vài mét, trong vô thức Dương Phàm đã trở thành một cá thể độc lập tồn tại giữa đám người.
Bình luận facebook