-
Chương 91-95
Chương 91 - Người phụ nữ thần bí
Nhìn đứa bé gái đứng ở trước mặt, Trần Viễn chỉ hơi do dự một chút, sau đó liền gật đầu đáp lại.
“Phải!”
Nghe thế, đứa bé gái lúc này mới nhẹ nhàng thở hắt ra. Đồng thời, từ trong bàn tay của cô bé, mở ra một mảnh giấy nhỏ, trực tiếp đưa tới trước mặt của Trần Viễn.
“Anh ơi, vừa rồi có một chị đẹp gái, nói là muốn đưa thứ này cho anh. Anh nhận giúp em được không ạ?!”
Vừa nói, đứa bé gái vừa dùng ánh mắt lo sợ, nhìn về phía Trần Viễn. Đối với việc này, Trần Viễn cũng không quá mức kinh ngạc. Ngược lại, anh hơi có mấy phần tò mò, nhìn về phía mẩu giấy đang cầm ở trong tay của đứa bé gái.
“Được rồi, đây là phần thưởng cho em. Em hãy nhận đi!”
Đem mẩu giấy cầm lấy, sau đó Trần Viễn từ trong túi quần móc ra một cái ví nhỏ, lấy ở bên trong ra một tờ polyme mệnh giá một trăm nghìn, đưa cho cô bé.
Cầm lấy tờ tiền, vẻ mặt của cô bé tỏ ra vô cùng kinh hỷ, liên tục hướng về phía Trần Viễn vòng tay, gật đầu.
“Cảm ơn, cảm ơn anh nhiều ạ!”
Nhìn theo bóng lưng của đứa bé gái dần dần đi xa, anh mắt của Trần Viễn lúc này cũng bắt đầu thu hồi lại. Sau đó, anh hơi nhíu mày, nhìn lấy mẩu giấy đang cầm ở trong tay. Vừa rồi, sau khi đem mẩu giấy từ trên tay của đứa bé gái nhận lấy, Trần Viễn đã tự mình xem qua, bên trong vậy mà không hề lưu lại bất kỳ một tin tức nào. Hơn nữa, mẩu giấy này được cắt rất vuông vức, cũng không phải là tùy tiện từ ở chỗ nào đó nhặt đến.
“Làm sao lại là nó?!”
Nhất thời, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên khó coi, anh trầm tư nhìn lấy mẩu giấy một hồi lâu, rồi mới cuối cùng thở hắt ra.
Lúc này, Trần Viễn đã có thể xác định, người đưa mẩu giấy này cho anh, rất có thể liên quan đến người phụ nữ mà lúc sáng nay anh đã gặp ở trên đường chạy bộ. Chỉ có điều, việc Lưu Thục Hiền bị bắt cóc, có thể liên quan gì đến cô ta hay không?
Và cuối cùng, mục đích của cô ta là gì?
Trong lúc nhất thời, Trần Viễn cũng không cách nào nghĩ ra được toàn bộ vấn đề ở trong chuyện này. Mi đầu của anh lúc này càng thêm nhíu chặt.
“Anh Viễn, anh không có sao chứ?”
Nhìn thấy Trần Viễn sau khi đem tờ giấy mở ra xem, thần sắc bỗng dưng trở nên âm trầm đến đáng sợ. Nhất thời, trong lòng của Thu Trang không khỏi mang theo sợ hãi, đưa mắt nhìn về phía anh.
Chỉ có điều, lúc này Trần Viễn đã khôi phục lại trạng thái bình thường, anh hơi khẽ nhìn về phía cô một chút. Sau đó, anh mới nhẹ nhàng gật đầu nói ra.
“Không có việc gì, chúng ta đi thôi!”
Nói xong, Trần Viễn liền đem mẩu giấy “không chữ” gấp lại một cách cẩn thận, đặt ở trong túi quần. Sau đó, anh mới bước nhanh về phía trước, hướng về chỗ khách sạn Hoàng Gia lúc trước Lưu Thục Hiền đã từng dừng qua, tìm hiểu xem tin tức của cô.
Tất nhiên, Thu Trang lúc này cho dù trong lòng đang rất tò mò, nhưng cũng không dám chậm trễ một chút nào. Cô cũng vội vàng bước theo bước chân của Trần Viễn, một trước một sau đi về phía khách sạn.
Mà lúc này, trong một chỗ ngõ nhỏ ở bên cạnh khách sạn, một người phụ nữ đeo kính râm, đầu đội mũ rộng vành, trên mặt còn che kín bằng một lớp khẩu trang màu đen.
Thông qua lớp kính râm hơi mờ, có thể dễ dàng thấy được đôi mắt thâm thúy của người phụ nữ này, đang chăm chú nhìn về phía bước chân của hai người Trần Viễn đang tiến về phía khách sạn. Sau đó, trên khóe môi của cô hiện lên một vệt đường cong, khiến cho lớp khẩu trang bên ngoài cũng nhăn nheo thành một đường.
“Trò vui, chính thức bắt đầu.”
Từ trong bờ môi đã bị che kín bởi lớp khẩu trang, âm thanh của người phụ nữ vô cùng dễ nghe, phát ra từng tiếng khe khẽ, giống như là tiếng ngâm nga của một loài chim sơn ca.
Chỉ có điều, nếu như lúc này Trần Viễn có thể nghe được tiếng nói chuyện của người phụ nữ này, anh nhất định sẽ rất giật mình. Bởi vì, cô ta vậy mà lại là người đó?
“Lão đại, anh đại ở đâu?”
Đang ở bên trong sảnh lớn của khách sạn, Trần Viễn cùng với Thu Trang còn đang hỏi thăm nhân viên khách sạn về tình huống của Lưu Thục Hiền. Nhưng lúc này, tiếng chuông điện thoại ở trong túi quần của anh đột nhiên vang lên. Sau đó, giọng nói của Tiểu Trần hơi có phần gấp gáp, lên tiếng hỏi thăm.
“Tôi đang ở khách sạn Hoàng Gia. Còn cậu, đã tới đâu rồi?”
“Lão đại, em đang trên đường đến chỗ của anh. Vừa rồi em đã tra qua hệ thống vệ tin. Chỉ là, dường như đang có người cố ý che đầy thông tin. Toàn bộ tín hiệu đều bị ngắt kết nối, em cũng không có cách nào phá vỡ được hàng rào của bọn họ. Lão đại, em cần phải đến chỗ chị dâu kiểm tra một chút. Có như vậy em mới có thể lần nữa xâm nhập, điều tra tin tức của chị dâu.”
Nghe được câu trả lời của Tiểu Trần, sắc mặt của Trần Viễn lúc này cũng trở nên lạnh xuống. Anh cuối cùng cũng đã xác định được, kẻ muốn bắt cóc Lưu Thục Hiền, cũng không phải là bọn bắt có bình thường. Có lẽ, mục đích của bọn chúng chính là anh. Chính vì thế, sau khi suy nghĩ một hồi, anh liền làm ra đáp lại.
“Tiểu Trần, cậu cũng không cần phải gấp, cứ chạy đến chỗ tôi trước là được rồi. À, còn nữa, giúp tôi liên hệ với Phi Hổ, tôi có việc cần nhờ đến cậu ta một chút!”
“Vâng, em biết rồi lão đại!”
Nghe Trần Viễn phân phó, Tiểu Trần không hề do dự một chút nào, liền trực tiếp gật đầu đáp ứng.
Sau chừng hơn mười phút, ở bên ngoài cửa của khách sạn, một người đàn ông trẻ tuổi, với gương mặt hơi có phần gầy yếu, phía trên còn đeo một cặp kính cẩn, từ phía bên ngoài lảo đảo đi tới.
Đồng thời, đi bên cạnh của người đàn ông trẻ tuổi còn có một gã thanh niên cao lớn, thân hình vô cùng cường tráng. Đặc biệt, trên người của gã thanh niên này tỏa ra một loại khí tức hết sức cuồng bạo, là loại có thể bất cứ lúc nào cũng sẽ bạo phát, khiến cho người khác cảm thấy cực kỳ khiếp sợ.
“Lão đại, chúng em đến rồi!”
Vừa đi vào bên trong khách sạn, nhìn thấy Trần Viễn cùng với Thu Trang đang đứng ở quầy lễ tân, Tiểu Trần liền vội vàng chạy tới, hướng về phía Trần Viễn hô lên.
Thế nhưng mà, đợi cho âm thanh của Tiểu Trần kết thúc, một tiếng ồm ồm như là dã thú hống gầm, đột ngột từ phía sau lưng của bọn họ phát ra, để cho nhân viên lễ tân của khách sạn sợ hãi đến phát run.
“Lão đại, là anh thật sao?!”
Tiếng nói này cũng không phải là của ai khác, mà chính là của người đàn ông cao lớn, đi theo bên cạnh của Tiểu Trần. Tất nhiên, Trần Viễn liền rất nhanh nhận ra thân phận của người này. Bởi vì, người này chính là Phi Hổ, thành viên đặc biệt của đội Long Vệ số 3.
“Tiểu Hổ, đã lâu không gặp!”
Vừa mới gặp mặt, Phi Hổ đã trực tiếp lao tới, cho Trần Viễn một cái ôm vô cùng “khăng khít”. Nếu đối lại là người thương, sợ rằng bị một cái ôm nhiệt tình này của cậu ta cũng khiến cho xương cốt cũng trở nên vỡ nát.
Thế nhưng, trên khuôn mặt của Trần Viễn lúc này lại hết sức nhiệt tình. Thậm chí, anh còn vỗ mạnh lên bả vai của Phi Hổ một cái.
Nhất thời, cả người Phi Hổ đều trở nên chấn động kịch liệt. Ngay sau đó, cậu ta vội vàng thối lui lại vài bước, dùng lấy ánh mắt hết sức kinh dị, nhìn lấy Trần Viễn.
“Lão đại, thực lực của anh?!”
Có thể dễ dàng thấy được, trên khuôn mặt của Phi Hổ đã trở nên khiếp sợ như thế nào. Lúc trước, mặc dù thực lực của Trần Viễn so với các thành viên còn lại đều thuộc về loại mạnh nhất. Nhưng khi đó, Phi Hổ cũng không cảm nhận được áp lực giống như hiện tại.
Vừa rồi, mặc dù Trần Viễn chỉ là vỗ nhẹ một cái, nhưng rõ ràng sức lực đã mạnh đến cực kỳ kinh người. Nếu như Trần Viễn sử dụng toàn lực, sợ rằng bả vai của Phi Hổ đã trực tiếp gãy nứt xương cốt, trở thành một kẻ tàn phế.
“Thế nào? Tôi đã nói với cậu rồi mà, lão đại vẫn là lão đại của chúng ta. Chỉ bằng vào con mèo nhỏ như cậu, cũng muốn đi thử lực lượng của lão đại hay sao?”
Lúc này, đứng ở cách đó khác xa, nhìn thấy Phi Hổ ăn phải quả đắng, nhất thời Tiểu Trần có chút vui vẻ, nhịn không được mở miệng lên tiếng trêu chọc.
Mà Phi Hổ chỉ tức giận liếc mắt trừng Tiểu Trần một cái. Sau đó, ánh mắt của anh ta đã lần nữa tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, nhìn về phía Trần Viễn.
“Lão đại, hiện tại thực lực của anh đã đạt đến trình độ nào rồi, có thể chế phục được đàn bà điên kia hay là không?”
Lời này của Phi Hổ vừa nói ra, nhất thời Trần Viễn không khỏi tức giận, trợn trừng hai mắt nhìn về phía cậu ta.
Sau đó, Phi Hổ không khỏi cảm thấy xấu hổ, đưa tay lên gãi gãi sau ót của mình.
Thế nhưng, trên khuôn mặt của Trần Viễn lúc này lại hết sức nhiệt tình. Thậm chí, anh còn vỗ mạnh lên bả vai của Phi Hổ một cái.
Thấy bộ dáng của Phi Hổ lúc này, Trần Viễn chỉ có thể âm thầm lắc đầu. Sau đó, ánh mắt của anh dừng về phía Tiểu Trần, khẽ lên tiếng nói ra.
“Đi thôi, chúng ta cần phải nhanh chóng tìm ra vị trí của cô ấy!”
Chương 92 - Bí mật trên mẩu giấy trắng
“Này, các anh muốn làm gì đấy? Nơi đây là khách sạn, cũng không phải là nhà của các anh, các anh không thể cứ tùy tiện như vậy được đâu?!”
Lúc này, nhân viên khách sạn nhìn thấy mấy người Trần Viễn cứ như thế xông thẳng lên trên tầng cao của khách sạn, người này không khỏi gấp gáp lớn tiếng hô lên. Thế nhưng, vừa nghe được lời này của hắn, ánh mắt của Phi Hổ bỗng nhiên trừng lớn. Sau đó, giọng nói có phần trầm thấp, lại ồm ồm của cậu ta đột nhiên vang lên.
“Thế nào? Anh có tin là tôi đem cái khách sạn này của anh lật tung lên hay không hả?”
Lời này của Phi Hổ cực kỳ phách lối. Hơn nữa, thái độ còn có mấy phần ương ngạnh. Nhất thời, nhân viên của khách sạn không khỏi tỏ ra khiếp sợ. Nhưng mà, người này vẫn cố cắn răng, nói ra.
“Nếu như các anh còn dám xông lên như vậy, tôi sẽ gọi điện thoại để báo cảnh sát!”
Thế nhưng, ngoài sự dự liệu của hắn, đám người Phi Hổ và Trần Viễn hoàn toàn không hề tỏ ra sợ hãi một chút nào. Ngược lại, Phi Hổ còn lớn tiếng cười vang một trận.
“Ha ha ha, báo cảnh sát? Vậy thì anh cứ việc báo đi. Tôi sợ rằng, đến lúc đó khách sạn này của các anh cũng xong rồi!”
Nói xong lời này, Phi Hổ trực tiếp xoay người bỏ đi, cũng chẳng thèm để ý đến ánh mắt ngơ ngác của nhân viên khách sạn đang nhìn về phía bóng lưng của mình.
“Lão đại, anh thấy em xử lý chuyện này như thế nào?”
Bước đi lên trên tầng cao nhất của khách sạn, nhóm người Trần Viễn dừng chân lại ở trước cửa phòng 413. Ánh mắt của Trần Viễn hơi chăm chú nhìn về phía bên trong cửa phòng. Mà Phi Hổ lúc này cũng vừa vặn đuổi theo ở phía sau, giọng nói mang theo mấy phần nịnh nọt, nhìn về phía Trần Viễn.
Chỉ có điều, lúc này Trần Viễn đã không có thời gian để để ý đến cậu ta. Anh quay sang, nhìn về phía Tiểu Trần, rồi nói ra.
“Tiểu Trần, việc này phải giao cho cậu rồi đó!”
“Vâng, anh cứ yên tâm!”
Nói xong, Tiểu Trần cũng không có dư thừa lời nói nhảm, trực tiếp từ trong ba lô lấy ra một ít đồ nghề. Ngay sau đó, cậu ta nhanh chóng đem cửa phòng mở ra.
Lách cách!
Nghe tiếng khóa cửa đã bị kéo mở, trong ánh mắt của Tiểu Trần không khỏi lộ ra mấy phần nhẹ nhõm. Kỳ thật, đối với công việc này, trước đây Tiểu Trần đã làm hết sức quen thuộc. Nhưng mà, nhiều năm như vậy không có động tay động chân, để cho vừa rồi Tiểu Trần cũng hơi có cảm chút căng thẳng.
Lúc này, nhìn thẩy khóa phòng đã bị phá mở, Trần Viễn cũng không kịp chờ đợi, vội vàng đẩy cửa bước vào bên trong. Nhưng lúc này, phía sau lưng của mấy người bọn họ đột nhiên vang lên rất nhiều tiếng bước chân.
Sau đó, một nhóm cảnh sát mặc sắc phục, đi cùng với nhân viên lễ tân của khách sạn đem trọn cái tầng thứ ba của khách sạn vây đến một cách chặt chẽ.
“Các anh, chính là người đột nhập bất hợp pháp vào khách sạn có phải không?”
Lúc này, âm thanh của một người đàn ông trung niên đột nhiên vang lên, để cho đám người Trần Viễn không khỏi xoay đầu nhìn lại. Nhưng mà, người đàn ông trung niên vừa mới nhìn thấy trong đám người này lại có Trần Viễn cùng với Tiểu Trần đứng ở một bên, nhất thời sắc mặt không khỏi biến đổi một cái.
“Đội trưởng Lân, anh đến rồi à?!”
Tiểu Trần đối với vị đội trưởng Lân này hết sức quen thuộc. Thế nên, sau khi nhìn thấy ông ta dẫn theo cấp dưới của mình chạy đến nơi này, cậu ta cũng liền lên tiếng để chào hỏi.
Chỉ có điều, sắc mặt của vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự huyện Cảm Hải lúc này không khỏi biến hóa một trận. Sau đó, anh khẽ liếc mắt nhìn sang người đàn ông to lớn đang đứng ở ngay bên cạnh của Tiểu Trần.
“Người này là?”
“À, anh ấy là Phi Hổ, là thành viên đặc biệt của đội đặc vụ. Đội trưởng Lân, không phải là anh đem người đến đây bắt chúng tôi đấy chứ?”
Nghe đội trưởng Lân hỏi, Tiểu Trần cũng lên tiếng đáp lại. Đồng thời, trên khóe môi của cậu ta lúc này hiện lên một nụ cười nghiền ngẫm, để cho đội trưởng Lân nhất thời có chút kinh hãi, vội vàng lắc đầu liên tục.
“Đâu có, đâu có! Tôi chỉ đến đây để kiểm tra theo định kỳ mà thôi. Đúng rồi, các anh đến khách sạn này là có việc gì? Không phải là?!”
Nói đến chỗ này, âm thanh của đội trưởng Lân cũng trở nên thấp xuống. Đồng thời, ánh mắt hơi hơi liếc khẽ về phía Trần Viễn.
“Cũng không có việc gì, là một người bạn của chúng tôi bị bắt cóc. Chúng tôi chỉ muốn đến đây kiểm tra một chút, xem bên trong có thể thu thập được thêm tin tức gì mới hay không.”
Nghe được lời này của Tiểu Trần, sắc mặt của đội trưởng Lân càng thêm biến đến kinh hãi. Phải biết, mấy người Trần Viễn đều là thành viên của đội Long Vệ, có thân phận vô cùng đặc thù. Vậy mà, lại có kẻ dám ra tay bắt cóc thành viên của đội Long Vệ. Đám người này, chẳng phải là chán sống rồi hay sao?
Càng nghĩ, trong lòng của đội trưởng Lân càng thêm khiếp sợ. Mặc dù trước đây anh ta từng là thành viên vòng ngoại của đội Long Vệ, còn được mấy lần tiến cử trở thành thành viên dự bị trong đơn vị. Chỉ có điều, bằng vào một chút thực lực của mình, anh ta cũng chỉ có thể vô cùng ngưỡng mộ, ngước nhìn từng người như long như hổ của đội Long Vệ mà thôi.
Hiện tại, nghe được trên địa bàn của mình vậy mà xuất hiện một nhóm bắt cóc, ra tay với thành viên của đội Long Vệ. Có thể nói, đội trưởng Lân lúc này đã khiếp sợ đến mức run rẩy, không dám nói ra một lời.
Tất nhiên, đám người Trần Viễn cũng không biết vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự của huyện Cam Hải đang hiểu lầm lời nói của Tiểu Trần. Chỉ là, cho dù có biết được sự thật, bọn họ cũng lười lên tiếng giải thích.
“Được rồi, Tiểu Trần, nhanh đi vào kiểm tra hiện trường một chút đi!”
“Vâng, thưa lão đại!”
Nghe Trần Viễn phân phó, Tiểu Trần lúc này cũng vô cùng dứt khoát, trực tiếp đi thẳng vào trong phòng 413, dự định tìm kiếm thông tin có liên quan đến vụ mất tích của Lưu Thục Hiền.
Mà đội trưởng Lân lúc này cũng nhanh chóng làm ra quyết định, đem toàn bộ khách sạn bắt đầu phong tỏa. Sau đó, vị đội trưởng này còn cho cấp dưới của mình, tiến hành điều tra hoạt động kinh doanh của khách sạn Hoàng Gia.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ khách sạn đều biến đến náo nhiệt hẳn lên. Hơn nữa, người dân ở phía bên ngoài cũng tỏ ra vô cùng tò mò, không biết vì sao một cái khách sạn đẳng cấp nhiều sao nhất ở cái huyện Cam Hải này, lại đột nhiên bị cảnh sát khu vự tra xét.
Những thứ này, đám người Trần Viễn cũng tạm thời không biết. Sau khi cùng với Tiểu Trần đi vào trong phòng, phát hiện toàn bộ căn phòng đều rất trật tự, ngoại trừ một số đồ đạc mà Lưu Thục Hiền vẫn còn lưu lại. Hiện tại, trong căn phòng này không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy có sự xung đột ở bên trong.
“Lão đại, từ camera của khách sạn, em đã tìm ra được thời gian chính xác mà chị… Hiền đã đi ra khỏi phòng. Là khoảng vào lúc hai mươi mốt giờ mười lăm phút, tức là trước khi anh nhận được cú điện thoại cuối cùng của chỉ Hiền, chỉ cách có hơn mười phút.”
“Ừm!”
Nghe được Tiểu Trần phân tích, thần sắc của Trần Viễn lúc này cũng lộ ra mấy phần trầm ngâm.
Theo như những gì mà Tiểu Trần điều tra ra được, thì thời gian mà Lưu Thục Hiền bị bắt cóc chỉ cách thời gian cô rời khỏi khách sạn không đến mười phút.
Như vậy, trong khoảng thời gian mà Lưu Thục Hiền ở trong khách sạn, có thể cô đã bị nhóm bắt cóc theo dõi. Cúng có thể, bọn họ là theo chân Lưu Thục Hiền đi đến chỗ này.
Nhưng mà, từ trước đến nay Lưu Thục Hiền cũng không có gây thù chuốc oán với bất kỳ ai. Nếu có, thì cũng chỉ có thể liên quan đến anh mà thôi?
“Lão đại, lão đại. Anh mau nhìn xem, chỗ này hình như có gì đó không ổn?!”
Đột nhiên, lúc này âm thanh của Tiểu Trần bất ngờ vang lên, để cho Trần Viễn không khỏi rời bỏ suy nghĩ, quay sang nhìn lấy màn hình máy tính đang hiện ra trước mặt.
“Thế nào?”
“Lão đại, anh mau nhìn đi, lúc chị Hiền đi ra ngoài bộ dáng vô cùng vội vàng. Hơn nữa, anh có để ý hay không, trên tay của chị ấy đang cầm một thứ gì đó.”
Nghe thế, Trần Viễn cũng tập trung ánh mắt, nhìn về phía đồ vật đang cầm ở trên tay của Lưu Thục Hiền. Một lúc sau, toàn bộ mọi người ở đây đều đồng loạt kêu lên.
“Mẩu giấy!”
“Lại là nó, lại chính là nó?!”
Nhìn thấy trên tay của Lưu Thục Hiền lúc đi ra ngoài vẫn còn cầm theo một mẩu giấy nhỏ, được cắt xén một cách cẩn thận, vuông vức. Mặc dù không biết rõ bên trong mảnh giấy này có giống như những gì mà anh đã từng nhìn thấy hay không, nhưng trong lòng của Trần Viễn lúc này lại lộ ra một vẻ phẫn nộ.
“Cô ta rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn đối phó với người bên cạnh của tôi?!”
Chương 93 - Mật mã Kryptos
Mật mã Kryptos
“Mẩu giấy? Lão đại, ý anh là trước đó anh cũng từng nhận được một mẩu giấy giống hệt như vậy?!”
Lúc này, Tiểu Trần nghe được lời nói của Trần Viễn không khỏi tỏ ra kinh ngạc, đưa mắt nhìn về phía anh.
“Đúng vậy, các cậu hãy tự xem đi!”
Trần Viễn cũng không có ý định giấu giếm, anh trực tiếp đem lấy hai mẩu giấy mà mình đã nhận được từ người phụ nữ bịt mặt, đưa ra cho hai người Tiểu Trần và Phi Hổ cùng xem.
Cầm lên hai mẩu giấy của Trần Viễn đưa đến, Phi Hổ chỉ lật lên lật lại một hồi, sau đó liền lắc đầu, trong miệng còn lầu bầu nói ra.
“Đây là cái thứ đồ chơi quỷ quái gì? Làm sao bên trong lại không có chữ viết?!”
Đối với một người chỉ ưa thích dùng vũ lực hơn là động não như Phi Hổ mà nói, thì nhìn thấy hai mẩu giấy ở trước mặt hoàn toàn không có một chút hứng thú nào. Phi Hổ chỉ xem qua một lượt, liền ném nó trả lại cho Trần Viễn.
Thế nhưng, lúc này ánh mắt của Tiểu Trần lại lộ ra mấy phần khác lạ. Cậu ta chăm chú nhìn lấy hai mảnh giấy này một hồi rất lâu. Sau đó, cậu ta đột nhiên đem cả hai mẩu giấy cầm đến, giơ lên ngay phía trước mặt của mình.
Qua một lúc lâu sau, Tiểu Trần mới đem hai mẩu giấy này đưa lại cho Trần Viễn. Chỉ có điều, bên trong ánh mắt của cậu ta lúc này lại tỏ ra vô cùng nghiêm túc.
“Lão đại, anh đã từng bao giờ nghe nhắc đến một loại bút tàng hình hay chưa?”
“Bút tàng hình?!”
Nghe Tiểu Trần hỏi một câu như vậy, trong lúc nhất thời Trần Viễn không khỏi lộ ra sững sờ.
“Đúng vậy, đây là một loại bút được sử dụng bằng mực tàng hình. Chữ viết của nó chỉ hiện lên ngay lúc khi viết, sau đó lập tức liền biến mất không thấy gì nữa. Nhưng mà, nếu như anh dùng đèn laze có chứa tia UV, trực tiếp rọi lên trên mặt giấy. Thì lúc đó, chữ viết ở trên mặt giấy đó sẽ hiện ra. Đây là một loại phương thức dùng để ẩn giấu tin tức đã từng xuất hiện vào nhiều thế kỷ trước. Hiện nay đã được cải tiến, để trở thành một vài câu đố bí ẩn, mang tính thú vị.”
Vừa nói, Tiểu Trần vừa lục lọi lấy bộ đồ nghề mang theo ở trong ba lô. Sau đó, qua một hồi tìm tòi hết sức chăm chú. Cuối cùng, từ trong ba lô của mình, Tiểu Trần mới lấy ra một cây bút, so với bút viết bình thường cũng không có khác biệt gì mấy. Nhưng tất cả mọi người ở đây đều lộ ra ánh mắt chờ mong, nhìn về phía cậu ta.
“Đây là cây bút tàng hình mà em vừa mới nhắc đến. Mọi người có thể tự mình kiểm tra qua.”
Đem cây bút bi giơ lên ở trước mặt, lúc này Tiểu Trần mới bấm lên một cái nút ở phía trên nắp bút. Ngay lập tức, một màn vô cùng đặc sắc hiện ra ở trước mặt của mọi người.
Chỉ thấy, từ phía trên nắp bút phát ra một tia laze màu tím. Mà tia ánh sáng này vừa mới soi lên trên mặt giấy màu trắng. Ngay lập tức, phía trên mẩu giấy vậy mà hiện ra một đoạn văn tự, với những chữ cái được sắp xếp một cách lộn xộn với nhau.
“Cái này?!”
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía những dòng ký tự vô cùng phức tạp xuất hiện ở trên mẩu giấy trắng. Chỉ có điều, lúc này Tiểu Trần hơi nhíu mày một chút. Sau đó, cậu ta có chút khó khăn, nói ra.
“Đây là một loại mật mã, nó có tên là Kryptos, đã từng được nhà điêu khắc Jim Sanborn đặt tại tổng hành dinh của Cục Tình báo Trung ương Mỹ (CIA) ở Langley, bang Virgina. Nội dung của những ký tự ở trên mẩu giấy này, có ý nghĩa đại khái là: “Màn đêm buông xuống, trên dòng sông tĩnh lặng của lịch sử, ánh trăng sẽ chiếu rọi toàn bộ thế gian.”
Nghe Tiểu Trần từng chữ từng chữ phân tích ra mật mã ở trên mẩu giấy trắng. Lúc này, toàn bộ mọi người ở đây, kể cả là Trần Vễn đều lộ ra một vẻ kinh dị, không thể nào có thể diễn tả ra được.
“Mấy thứ này, có ý nghĩa gì?”
Phi Hổ là người đầu tiên lên tiếng. Cậu ta cảm thấy những gì mà Tiểu Trần vừa mới giải thích thật sự so với lúc không có giải thích còn muốn phức tạp hơn.
“Cái này?!”
Thấy Phi Hổ dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía mình, Tiểu Trần lúc này cũng bắt đầu rơi vào trầm tư. Kỳ thật, vừa rồi sau khi đem mật mã ở trên mẩu giấy thứ nhất giải ra, chính cậu ta cũng không quá chắc chắn với những gì mà mình đã mở khóa.
Chỉ có điều, Tiểu Trần cũng không biết phải giải thích như thế nào để cho mọi người hiểu. Cậu cảm thấy, khả năng giải mã của mình cũng không kém như vậy mới phải?
Thế nhưng, còn không đợi cho Tiểu Trần trầm tư, Trần Viễn đã lần nữa đem mẩu giấy thứ hai đưa cho cậu ta. Sau đó, anh mới thấp giọng nói ra.
“Cậu cũng giúp tôi giải mã nó đi!”
Nghe Trần Viễn đưa ra yêu cầu, Tiểu Trần lúc này cũng đã lấy lại tinh thần. Sau đó, tương tự giống như lần trước, Tiểu Trần rất nhanh liền đem mật mã ở trên mẩu giấy thứ hai giải ra.
“Màn đêm tịch diệt, ánh trăng biến mất, thế gian lần nữa rơi vào tối tăm.”
“Màn đêm buông xuống, trên dòng sông tĩnh lặng của lịch sử, ánh trăng sẽ chiếu rọi toàn bộ thế gian… Màn đêm tịch diệt, ánh trăng biến mất, thế gian lần nữa rơi vào tối tăm…”
Đem cả hai đoạn mật mã do Tiểu Trần vừa mới giải xong, lần nữa lẩm nhẩm ở trong miệng. Nhất thời, toàn bộ tinh thần của Trần Viễn bỗng dưng trở nên rung động kịch liệt. Ngay sau đó, trong đầu anh liền hiện ra một cái hình ảnh hết sức quỷ dị. Ở một nơi nào đó, ánh trăng màu đỏ thắm chiếu rọi xuống nhân gian. Sau đó, bầu trời bỗng dưng vỡ nát, mặt trăng biến mất, thế gian rơi vào một đoạn hỗn loạn, tịch diệt.
Ầm!
Ngay sau đó, Trần Viễn không cách nào chờ đợi được nữa, anh nhanh chóng đem cửa phòng đẩy ra ngoài. Lúc rời khỏi căn phòng của khách sạn, anh mới quay đầu nhìn lại, hướng về phía hai người Tiểu Trần và Phi Hổ dặn dò.
“Hai cậu giúp tôi bảo vệ tốt cô ấy. Tôi đã biết bạn tôi bị đưa đến chỗ nào rồi.”
Nói xong, Trần Viễn hoàn toàn không có thời gian dừng lại. Anh một mạch chạy xuống dưới lầu.
Lúc này, sau khi nhìn thấy Trần Viễn biến mất trên cầu thang bộ, cả ba người còn lại mới kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo phía sau lưng của anh. Chỉ có điều, bởi vì lần này Trần Viễn thật sự quá gấp, anh dùng tốc độ nhanh nhất để phóng xuống cầu thang. Thậm chí, ngay cả việc gọi taxi anh cũng không có thời gian.
Thế nhưng, tốc độ của Trần Viễn lại không hề chậm một chút nào. Chỉ chưa tới vài phút, Trần Viễn đã chạy một đoạn đường hơn mấy cây số. Lúc mấy người Tiểu Trần đuổi đến, bóng lưng của anh đã hoàn toàn biến mất ở trong màn đêm.
“Tiểu Trần, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Không cách nào để có thể đuổi kịp được bóng lưng của Trần Viễn, lúc này Phi Hổ chỉ có thể bất đắc dĩ, đưa mắt nhìn về phía Tiểu Trần. Thế nhưng, lúc này vẻ mặt của Tiểu Trần hơi trầm tư một chút. Sau đó, cậu ta liền lắc đầu nói ra.
“Không biết, chờ lão đại trở về rồi hãy tính sau đi.”
“Thật sự không có biện pháp nào khác sao?”
Nhìn thấy Trần Viễn bỏ đi một mình để cứu người, kỳ thật trong lòng Phi Hổ đang rất gấp. Dù sao, lần này cậu ta được Trần Viễn gọi đến là để trợ giúp cho anh làm việc. Thế nhưng, hiện tại người đã không thể nào thấy đâu, để cho Phi Hổ cảm thấy vô cùng khó chịu trong lòng.
“Hết cách rồi, anh cũng biết là điện thoại của lão đại tôi cũng không có cách nào định vị được. Huống hồ, cho dù chúng ta chạy đến, cũng chưa chắc gì có thể giúp đỡ được cho anh ấy.”
“Thế nhưng mà…”
Phi Hổ vẫn hơi có chút không cam lòng, còn muốn lên tiếng để cho Tiểu Trần ra tay trợ giúp. Nhưng lúc này, Tiểu Trần thật sự rất cương quyết, lắc đầu nói ra.
“Xin lỗi, chuyện này tôi thật sự làm không được. Hiện tại, nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ tốt cho chị ấy.”
Vừa nói, Tiểu Trần vừa chỉ chỉ tay về phía Thu Trang, cả người đang một mặt thần thỡ, đứng ở phía sau lưng của hai người.
Tất cả mọi chuyện vừa mới xảy ra thật sự quá mức bất ngờ. Hơn nữa, từ trong lời nói của mấy người bọn họ, cô đột nhiên phát hiện ra, Trần Viễn không giống như những gì mà cô đã từng quen biết trước đây. Dường như, trên người anh có một tầng bí mật nào đó hết sức ghê gớm. Cho dù là người của chính quyền, cũng không dám trực tiếp đắc tội với anh. Điều này, để cho tâm lý của cô rơi vào tình trạng phức tạp, trong lúc nhất thời cũng không biết phải ứng đối như thế nào cho phải.
“Được rồi, vậy cứ làm theo ý của lão đại đi.”
Nhìn thấy Thu Trang một mặt ngơ ngác nhìn về phía bên kia đại lộ, Phi Hổ rốt cuộc cũng thở hắt ra một hơi. Sau đó vẻ mặt của cậu ta hơi có chút bất đắc dĩ, lắc lắc đầu nói ra.
Mà lúc này, Trần Viễn cuối cùng cũng ngừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn về phía một chỗ công viên đã bị bỏ hoang, nằm cách ví trí khách sạn Hoàng Gia hơn mười kilomet.
“Hẳn là nơi này đi?!”
Mặc dù trong lòng không quá xác định, nhưng Trần Viễn lúc này cũng bắt đầu chậm rãi, hướng về phía bên trong công viên bỏ hoang bước vào.
Chương 94 - Mặt nạ đen
Tòa công viên nước này trước đây từng là biểu tượng một thời của huyện Cam Hải, nó đã được đầu tư lên đến hơn cả ngàn tỷ.
Nhưng mà, vào mấy năm trước, chính sách phía trên thay đổi liên tục, dẫn đến công trình bị đình chỉ thi công. Đến cuối cùng, các nhà đầu tư vì bị thua lỗ, nên đành phải rút vốn, dẫn đến công trình dần dần bị bỏ hoang, trở thành một tòa phế tích. Cho đến hiện tại, nó đã thành một công viên bị cỏ dại mọc đầy khắp nơi, là nơi sinh sống của mèo hoang, cho dại. Thỉnh thoảng, ở đây còn truyền ra mấy lời đồn thổi, có liên quan đến rất nhiều chuyện ma quái.
Nếu đổi lại là một người khác, vào thời điểm hiện tại đi đến một chỗ công trình như thế này, nhất định sẽ cảm thấy e ngại. Nhưng đối với Trần Viễn, một người đã từng nhìn thấy hàng trăm cái xác, nằm ngổn ngang ở ngay trước mặt. Thậm chí, có đoạn thời gian anh cùng ăn ngủ với xác chết. Chính vì thế, những chuyện này đối với anh mà nói, hoàn toàn không có một chút đáng sợ nào.
Ngược lại, anh cũng rất muốn biết, trên đời này thật sự có linh hồn hoặc là ma quỷ như người ta đồn đại hay không. Chỉ đáng tiếc, những thứ như vậy anh lại chưa một lần nào được trải nghiệm qua.
“Ừm?!”
Đột nhiên, bước chân của Trần Viễn không khỏi ngừng lại, lông mày cũng hơi nhíu chặt một cái.
Vừa rồi, sau khi đi vào bên trong tòa công viên bị bỏ hoang này, anh đột nhiên cảm nhận được một luồng khí thế vô cùng kinh khủng, tán phát ra bên ngoài. Sau đó, anh nhìn thấy mấy cái hắc ảnh, từ trong bóng tối lảo đảo đi ra.
Mặc dù trên thân của những cái bóng đen này, chỉ tản mát ra khí tức của võ giả cấp bậc võ sư nhị giai, tương đương với một vị cao thủ nhị lưu trên giang hồ. Thế nhưng, số lượng lúc này lại nhiều đến gần cả chục người. Hơn nữa, trong này còn xen lẫn một cỗ khí thế đã đạt đến cấp bậc đại sư.
Phải biết mỗi một vị võ giả ở trong thế giới này đều là tồn tại cực kỳ khan hiếm. Dù sao, thế giới hiện đại không khí ngày càng trở nên ô nhiễm, nguồn linh khí cũng trở nên khan hiếm đến cực đồ.
Mà mỗi một vị võ giả, muốn bước lên con đường tu luyện dài dòng, xa xôi cần phải hao tốn rất nhiều tài nguyên, nhất là những võ giả đã đạt đến cấp bậc võ sư trở lên, thì càng cực kỳ khó có thể đạt được.
Bởi vì, phần lớn võ giả, lúc mới bắt đầu tu luyện, đều cần phải trải qua một quãng thời gian rèn luyện thể chất, duy trì cường độ tập luyện cực kỳ cao. Mà để có thể đạt được cấp bậc cao hơn, bọn họ không chỉ bỏ tốn ra nhiều thời gian, còn cần phải có các loại dược vật, dùng để rèn luyện thân thể.
Đa số những thứ dược vật này, đều cần có thiên địa linh khí để nuôi dưỡng. Hơn nữa, thời gian sinh trưởng lại cực kỳ dài dòng. Với nguồn linh khí như trái đất hiện nay, thật sự để bồi dưỡng ra được một gốc dược vật đạt đến tiêu chuẩn cần thiết, đều phải dùng thời gian vài năm, đến cả chục năm mới có thể làm ra được.
Thế nhưng, lúc này đột nhiên ở trước mặt của Trần Viễn xuất hiện nhiều cao thủ cấp bậc võ sư như vậy, điều này không thể không để cho anh cảm thấy nghi vấn. Từ khi nào võ sư lại rẻ mạt đến mức, như là rau thịt ở ngoài chợ như vậy?
Phải biết rằng, mỗi một vị võ sư, trình độ đều không thua kém gì một cao thủ quyền anh, có thể đánh ra một quyền với trọng lượng trên năm trăm cân trở lên. Thậm chí, một vị cao thủ võ sư nhị giai, còn có thể đánh ra một quyền đạt đến lực lượng gần cả ngàn cân. Với lại, đây chỉ là lực lượng tiêu chuẩn của một vị võ giả mà thôi. Thật ra, để đạt được yêu cầu như thế, mỗi vị võ giả đều cần một lượng dược vật cực kỳ dồi dào mới có thể bồi dưỡng lên được. Lúc trước, nếu như Trần Viễn không phải may mắn được tuyển chọn vào đội dự tuyển của Long Vệ, từ đó sử dụng các loại nước thuốc của quốc gia cung cấp, sợ rằng cho đến bây giờ anh cũng rất khó có thể vượt qua được cảnh giới đại sư. Hương hồ, những kẻ trước mặt này, đều không phải là thành viên của chính phủ?
“Đứng lại!”
Còn không đợi cho Trần Viễn kịp suy nghĩ về vấn đề này, một nhóm người mặc áo đen, mang theo mặt nạ hề, trên tay cầm theo súng ống, nhanh chóng đem vị trí xung quanh Trần Viễn bao vây lại.
Sau đó, một gã đàn ông đeo mặt nạ đen, tay cầm một con dao găm, đi về phía trước mặt của Trần Viễn, quát lớn một tiếng.
Mà từ trên người của kẻ này, Trần Viễn cuối cùng cũng xác nhận được, luồng khí thế đạt đến cấp bậc đại sư vừa rồi, là từ trên người của kẻ này đã phát tán ra bên ngoài. Chỉ có điều, anh thật sự không rõ, đám người này vì sao lại tụ tập ở đây?
Chẳng lẽ, bọn họ chính là đám người đã bắt cóc Lưu Thục Hiền?
Vừa nghĩ đến chỗ này, trong lòng Trần Viễn liền âm thầm đề cao cảnh giác. Thế nhưng, còn không đợi cho anh kịp lên tiếng nói chuyện, tên cao thủ cấp bậc đại sư vừa rồi, lại lần nữa hô lên.
“Đứng yên đó, đưa hai tay lên trời?!”
Nghe được tiếng quát của tên này, đám võ giả còn lại cũng nâng lên súng ống, trực tiếp chĩa thẳng về phía đỉnh đầu của Trần Viễn.
Nhìn thấy một màn này, Trần Viễn không khỏi nhíu nhíu mày. Từ trước đến giờ, anh luôn rất ghét khi bị kẻ khác chĩa súng về phía mình. Thế nhưng, lúc này đứng trước một đám võ giả được trang bị vũ khí đầy đủ như vậy bao vây. Hơn nữa, đám người này rất có thể là những kẻ đã ra tay bắt cóc Lưu Thục Hiền. Thế nên, đến giờ phút này Trần Viễn vẫn không dám làm ra bất kỳ hành động khác thường nào.
Chỉ có điều, tên võ giả cảnh giới đại sư, giống như cũng nhìn ra được suy nghĩ của Trần Viễn, từ phía sau lớp mặt nạ che mặt, hắn hơi khẽ nhếch môi, cười lạnh một tiếng.
Sau đó, âm thanh của kẻ này mang theo mấy phần bất mãn, trực tiếp chỉ tay về phía Trần Viễn quát lên.
“Mày có nghe gì không? Nhanh đưa tay lên đầu, để cho chúng tao kiểm tra. Nếu không, đứa con gái bên cạnh mày, nhất định sẽ chết!”
Lúc nói ra lời này, ẩn giấu đằng sau lớp mặt nạ, vẻ mặt của hắn tràn ngập đắc ý. Bởi vì, kẻ này cho rằng Trần Viễn bị mình lấy người thân ra áp chế, nhất định sẽ ngoan ngoãn lời theo lời hắn.
Quả thật, suy đoán của người này cũng không có sai lầm. Mặc dù hiện tại trong lòng đang rất tức giận, nhưng Trần Viễn chỉ có thể kìm nén phẫn nộ trong người, cố gắng lộ ra một nụ cười gượng gạo, nói ra.
“Tôi có thể làm theo yêu cầu của các anh, nhưng trước đó, tôi muốn nhìn thấy bạn tôi an toàn.”
Lời này của Trần Viễn vừa mới nói ra, đám võ giả đeo mặt nạ đều đưa mắt nhìn nhau, tư thế tỏ ra sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể nổ súng. Mà tên võ giả đeo mặt nạ màu đen, lúc này cũng hơi nhíu mày lại.
“Không được, đây là mệnh lệnh của ông chủ. Nếu như mày không phối hợp, thì bọn tao chỉ có thể ngăn mày ở chỗ này.”
Lần này, tên võ giả đeo mặt nạ đen đã chuẩn bị tư thế, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể cùng với Trần Viễn chiến đấu.
Nhưng mà, Trần Viễn sau một hồi do dự, cuối cùng anh chỉ có thể thở hắt ra, nhìn lấy bọn chúng, nói.
“Được, vậy tôi sẽ để cho các anh kiểm tra.”
Nói xong, anh liền tự mình đưa tay ra sau đầu, cũng mặc kệ cho đám võ giả bịt mặt đi tới bên cạnh để kiểm tra. Thế nhưng, tên võ giả đeo mặt nạ đen vẫn có chút đề phòng, hắn vẫn luôn trong tư thế sẵn sàng, đợi cho Trần Viễn làm ra bất kỳ hành động khác lạ nào, sẽ trực tiếp tiến lên động thủ.
Chỉ là, việc tiến hành kiểm tra diễn ra vô cùng thuận lợi, Trần Viễn cũng không có làm ra bất kỳ hành động phản kháng nào.
“Đội trưởng, xong rồi. Người này không có đem theo vũ khí.”
Một tên võ giả đeo mặt nạ hề, sau khi lục soát ở trên người của Trần Viễn một hồi, phát hiện ra không có bất kỳ đồ vật gì khả nghi, liền hướng về phía tên võ giả đeo mặt nạ đen để báo cáo.
Nghe vậy, tên võ giả mặt nạ đen lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Kỳ thật, vừa rồi hắn cũng tỏ ra vô cùng căng thẳng. Bởi vì, theo như tin tức mà tổ chức điều tra có được, thực lực của Trần Viễn đã vượt qua cảnh giới tông sư. Hơn nữa, Trần Viễn ẩn ẩn còn có dấu hiệu gần đạt đến cấp bậc đại tông sư. Đây là một loại cảnh giới mà không phải một kẻ tu luyện nào trong thời đại ngày nay có thể đạt được.
Cho dù là thủ lĩnh của bọn họ, nhiều nhất cũng chỉ bước qua ngưỡng cửa tông sư, chạm đến cảnh giới tông sư trung kỳ mà thôi. Ở loại cấp bậc cảnh giới này, kỳ thật sự dụng súng đạn đối với bọn họ cũng không có tác dụng gì bao nhiêu, ngoại trừ có thể áp chế một chút năng lực hoạt động mà thôi.
Dù sao, mỗi một vị võ giả cấp bậc tông sư, đều có thể dùng nội lực, tạo ra cương khí hộ thể. Súng đạn phổ thông, rất khó có thể trực tiếp bắn xuyên qua lớp cương khí hộ thể này. Tất nhiên, nói như vậy không có nghĩa là bọn họ có thể vô địch, hoàn toàn không sợ súng đạn bắn trúng.
“Được rồi, đem hắn đến gặp ông chủ đi!”
Sau một hồi quan sát, phát hiện thủ hạ của mình cũng không có sơ hở gì. Lúc này, tên võ giả đeo mặt nạ đen rốt cuộc cũng gật đầu, ra hiệu để cho thủ hạ của mình đem Trần Viễn đưa vào bên trong.
Chỉ là, lúc đi ngang qua tên đội trưởng đeo mặt nạ đen, bước chân của Trần Viễn bỗng dưng ngừng lại. Sau đó, anh mới hơi thấp giọng nói ra.
“Anh có biết, tôi ghét nhất là thứ gì không?”
Nghe Trần Viễn bất ngờ hỏi lên một câu như vậy, tên đội trưởng đeo mặt nạ đen không khỏi tỏ ra kinh ngạc. Nhưng mà, còn không đợi cho hắn phản ứng lại, bàn tay của Trần Viễn đã đưa đến, trực tiếp vặn gãy lấy một ngón tay út của hắn. Sau đó, anh mới chậm rãi nói ra.
“Tôi ghét nhất là bị kẻ khác uy hiếp, hơn nữa còn dùng hung khí chĩa về phía tôi.”
Nói ra lời này, Trần Viễn cực kỳ tiêu sái phất tay bỏ đi. Mà tên đội trưởng lúc này đã đau đến phát run, ánh mắt lộ ra vô cùng khiếp sợ, nhìn về phía bóng lưng của Trần Viễn đang dần dần rời đi.
Chương 95 - Áo vest đỏ
“Đội trưởng, anh không có sao chứ?”
Đợi cho Trần Viễn đã bị dẫn đi xa, lúc này mấy tên thành viên còn lại của đám võ giả, mới gấp gáp quay sang hỏi thăm đội trưởng của mình.
Chỉ là, vẻ mặt của tên đội trưởng hiện tại đã trở nên trắng xám. Vừa rồi, động tác của Trần Viễn thật sự quá nhanh. Cho dù bản thân hắn đã là một cao thủ cấp bậc đại sư, nhưng hắn lại không có cách nào phát hiện ra được động tác của Trần Viễn khi tấn công về phía mình.
“Không có việc gì, tất cả giải tán hết đi, về lại vị trí làm việc!”
Mặc dù một bên cánh tay đã bị Trần Viễn bẻ cho gãy gập, nhưng tên đội trưởng vẫn cố gắng gượng đau, ra hiệu cho các thành viên còn lại lui về vị trí của mình.
Mà lúc này, sau khi đi theo hai tên võ giả đeo mặt nạ đi về phía một chỗ cầu thang đá đã bị rêu phong bám đầy, bước chân của hai gã võ giả đeo mặt nạ cũng bắt đầu chậm lại, ánh mắt của Trần Viễn cũng đảo qua một vòng, kiểm tra tình huống xung quanh.
Lúc này, anh đột nhiên phát hiện ra đứng ở xung quanh, vậy mà có hơn mười mấy cao thủ võ giả cấp bậc võ sư nhị đẳng trở lên, đang đi lại ở gần đây để tuần tra. Điều này, càng để cho Trần Viễn tỏ ra nghiêm nghị. Đồng thời, anh đối với ông chủ ở phía sau lưng của đám người này vô cùng tò mò.
Người này rốt cuộc là ai, lại có thế lực lớn như vậy? Một hơi có thể điều hơn mấy chục cao thủ võ sư nhị giai trở lên đứng ở xung quanh để tuần tra. So với một số tổ chức lớn của quốc tế, anh cũng chưa từng nghe ai có được thế lực lớn đến như vậy.
“Dừng lại!”
Còn không đợi cho đám người Trần Viễn bước qua bậc thang, đi vào bên trong tòa nhà nằm ở phía trên thềm thang đá. Lúc này, một nhóm võ giả mặc trang phục màu đen, đi tới ngăn lại nhóm người của Trần Viễn. Sau đó, một người dùng lấy máy quét, đem quần áo ở trên người của Trần Viễn quét tới quét lui một hồi. Sau khi xác định trên người của Trần Viễn không mang theo bất kỳ vật dụng kim loại nào. Lúc này, bọn họ mới cho anh tự mình đi vào bên trong.
Vừa mới bước chân vào trong căn phòng mang theo mấy phần ẩm mốc, cảnh tượng ở ngay trước mắt đã làm cho Trần Viễn không khỏi hít sâu vào một hơi, cố kìm nén đi sự tức giận ở trong lòng.
Lúc này, ngay phía chính diện với Trần Viễn là hai gã đàn ông mặc đồ tây. Một gã đeo mặt nạ màu trắng, phía trên chỉ có hai cái lỗ mắt. Gã còn lại, thì ngồi ở trên một chiếc ghế bành, hai chân bắt chéo, trên người mặc lấy một bộ đồ vest màu đỏ hết sức bắt mắt. Hơn nữa, trên mặt của kẻ này cũng đeo một cái mặt này hình tượng hết sức dữ tợn, phía trên lộ ra bốn cái răng nanh dài nhọn. Đồng thời, một tay của hắn thì nắm lấy mái tóc của Lưu Thục Hiền, dí sát xuống dưới đất.
Lúc nhìn thấy Trần Viễn bước vào trong phòng, động tác của hắn hơi khẽ ngừng lại một chút. Sau đó, từ sâu trong hốc mắt của kẻ này, lộ ra một nụ cười tràn đầy tàn nhẫn.
“Cuối cùng, anh cũng đến rồi à?!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Trần Viễn thật sự rất phẫn nộ. Nhưng hiện tại, anh biết mình không thể nào hành động thiếu suy nghĩ. Bởi vì, thực lực của hai kẻ này, vậy mà mạnh đến khó tin. Nhất là gã đàn ông đeo mặt nạ trắng, đang đứng ở phía sau lưng của gã đàn ông đeo mặt nạ quỷ.
Từ trên người của hắn, Trần Viễn vậy mà cảm nhận được một luồng áp lực không nhỏ. Người này, thực lực ít nhất cũng đã đạt đến cấp bậc tông sư hậu kỳ trở lên.
“Mục tiêu của các người là tôi, cũng không phải là cô ấy. Các người hãy để cô ấy rời khỏi chỗ này đi, tôi sẽ tiếp các người một cách chu đáo.”
Lúc nói ra lời này, Trần Viễn vẫn không quên đưa mắt nhìn về phía Lưu Thục Hiền. Nhìn thấy trên người của cô cũng không có dấu hiệu xâm phạm, đồng thời trạng thái chỉ hơi hoảng loạn một chút, trong lòng Trần Viễn lúc này mới hơi thoáng yên tâm một chút.
Chỉ là, ngay khi nghe được Trần Viễn nói ra lời này, gã đàn ông mặc áo vest đỏ, vậy mà nhịn không được, cười to một tiếng.
“Ha ha ha, tôi nghe người ta nhắc đến, anh đã từng là một vị chiến thần trong đội Long Vệ số ba. Ngay cả Hỏa Phượng cũng phải cúi đầu, không dám phân tranh. Hóa ra, đó chỉ là lời đồn đại mà thôi. Anh cũng không có lợi hại đến như tôi nghĩ.”
Vừa nghe được lời nói chuyện của kẻ này, sắc mặt của Trần Viễn hơi khẽ biến một cái.
Nhưng ngay sau đó, anh liền lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía đối phượng.
“Nếu các người đã biết rõ thân phận của tôi như vậy, thì có việc gì cứ trực tiếp đến tìm tôi là được. Cần gì phải đối với một người phụ nữ tay không tấc sắt, hoàn toàn không có một chút lực uy hiếp nào để ra tay.”
Lúc này, trong lòng của Trần Viễn cũng đang âm thầm tính toán. Anh muốn biết rõ, mục đích thật sự của những người này là gì. Nếu như là có liên quan đến hình xăm ở trên ngực trái của anh, thì anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng để nó lộ ra bên ngoài. Cho dù là đánh đổi cả tính mạng, anh cũng sẽ tìm mọi cách để đưa Lưu Thục Hiền cứu ra ngoài.
Còn nếu như đám người này vì mục tiêu khác mà đến đây tìm anh, vậy thì anh càng không cần phải sợ. Dù sao, danh hiệu chiến thần trước đây của anh cũng không phải chỉ là để trưng cho đẹp.
“No no no, anh đã hiểu sai ý của tôi rồi. Tôi cũng không có ra tay với người phụ nữ này của anh. Chẳng qua, là tôi muốn mời cô ấy đến đây, để chứng kiến một trò chơi giữa tôi và anh.”
Nói đến chỗ này, bỗng dưng âm thanh của gã đàn ông mặc vest đỏ ngừng lại. Sau đó, hắn quay sang, nhìn người đàn ông đeo mặt nạ trắng, đứng ở phía sau lưng của mình, nói ra.
“Tôi nói như vậy có đúng không Ivan?!”
Lời này của hắn vừa mới nói ra, người đàn ông đeo mặt nạ trắng tên là Ivan không hề do dự chút nào, liền gật đầu đáp lại.
“Vâng, thưa ông chủ!”
Chỉ có điều, giọng nói của người này hơi có chút tạp âm, cũng có mấy phần cứng ngắt. Rất rõ ràng, gã cũng không phải là người ở trong nước. Hơn nữa, nhìn bộ đáng che che lấp lấp của đám người này, Trần Viễn liền có thể suy đoán ra được. Những kẻ này, nhất định là có liên quan đến một tổ chức nào đó, mà trước đây anh đã từng đụng chạm qua.
“Trò chơi, các người muốn chơi trò chơi gì với tôi?”
Biết rõ đã không cách nào có thể thuyết phục được những kẻ này thả người, Trần Viễn cũng không muốn dài dòng nữa, anh bắt đầu đi tới, hướng về vị trí của Lưu Thục Hiền di chuyển.
“Đứng lại!”
Nhìn thấy động tác của Trần Viễn, gã đàn ông mặc áo vest đỏ không khỏi hốt hoảng, lớn tiếng hô lên một trận. Nghe vậy, bước chân của Trần Viễn chỉ hơi dừng lại một chút. Sau đó, anh lại lần nữa đi tới, thu gần khoảng cách với Lưu Thục Hiền.
“Mẹ kiếp, tao bảo mày đứng lại, mày có nghe không?”
Nhìn thấy Trần Viễn không nghe theo lời yêu cầu của mình, lúc này gã đàn ông mặc áo vest đỏ tỏ ra vô cùng tức giận. Thậm chí, hắn còn trực tiếp rút ra một khẩu súng ngắn, kê thẳng lên trên đầu của Lưu Thục Hiền quát lên.
“Nếu mày còn dám tiến thêm một bước, thì đầu của nó sẽ ngay lập tức nở hoa.”
Lúc này, động tác của Trần Viễn nhất thời dừng lại. Đồng thời, khoảng cách của anh cùng với Lưu Thục Hiền đã được rút ngắn đến chỉ còn hơn mười mét. Thế nhưng, với khoảng cách như vậy, Trần Viễn vẫn cảm thấy không đạt đến mức độ an toàn. Bởi vì, tốc độ của anh dù nhanh nhất, cũng không thể trong tích tắc, từ khoảng cách mười mét đem Lưu Thục Hiền an toàn cứu lui ra ngoài.
“Đừng nghĩ rằng trong đầu anh đang nghĩ thứ gì, tôi đây không biết. Nếu bây giờ anh dám làm ra bất kỳ động tác bất thường nào, tôi sẽ trực tiếp nổ súng. Tôi tin tưởng, ở cự ly hơn mười mét này, anh cũng không thể nào an toàn đem người phụ nữ này cứu thoát ra ngoài. Tôi nói như vậy có phải không?”
Lần này, sau khi nhìn thấy động tác của Trần Viễn đã thật sự ngừng lại, trong ánh mắt của gã đàn ông mặc áo vest đỏ không khỏi lộ ra vẻ đầy đắc ý.
Rõ ràng, kẻ này cũng không phải ngu ngốc. Hắn làm sao không đoán ra được ý định chân thực của Trần Viễn. Chỉ có điều, hắn lại cực kỳ tự tin. Bản thân hắn sẽ không cho rằng, ở cự ly hơn mười mét này, tốc độ di chuyển của Trần Viễn có thể nhanh hơn tốc độ bóp cò của hắn.
Mà quả thật, nghe được tên này vậy mà suy đoán ra được ý đồ chân thật của mình, trong lòng của Trần Viễn không khỏi dâng lên cảm giác thất bại nặng nề. Anh biết rõ, lúc này mình cũng không thể chọc giận hai kẻ ở trước mặt. Dù sao, bằng vào thực lực của bọn họ, từ cự ly mười mét này, anh cũng không có cách nào đảm bảo an toàn cho Lưu Thục Hiền, khi cứu cô ra khỏi tay của bọn họ.
“U… u…”
Đúng vào lúc này, hai mắt của Lưu Thục Hiền đột nhiên mở ra. Sau khi nhìn thấy Trần Viễn đang đứng ở phía trước mặt của mình, cô vậy mà nhịn không được, liên tục kêu lên. Đồng thời, ánh mắt của cô mang theo mấy phần sợ hãi, hướng về phía Trần Viễn để ra hiệu, hy vọng anh có thể nhanh chóng chạy trốn khỏi nơi này.
Đối với biểu hiện lúc này của cô, Trần Viễn nhìn rõ ở trong mắt. Ngay lập tức, anh liền lắc đầu đáp lại.
“Cô đừng sợ! Đã có tôi ở đây rồi, không có ai có thể làm hại được đến cô.”
Lúc nói ra lời này, toàn bộ khí thế ở trên người của Trần Viễn đều tản mát ra ngoài. Đồng thời, ánh mắt của anh trở nên cực kỳ thanh tỉnh, nhìn chăm chú về phía gã đàn ông mặc áo vest đỏ, đang ngồi ở phía trước mặt của mình.
“Nói đi, các người muốn chơi trò chơi gì với tôi?!”
Nhìn đứa bé gái đứng ở trước mặt, Trần Viễn chỉ hơi do dự một chút, sau đó liền gật đầu đáp lại.
“Phải!”
Nghe thế, đứa bé gái lúc này mới nhẹ nhàng thở hắt ra. Đồng thời, từ trong bàn tay của cô bé, mở ra một mảnh giấy nhỏ, trực tiếp đưa tới trước mặt của Trần Viễn.
“Anh ơi, vừa rồi có một chị đẹp gái, nói là muốn đưa thứ này cho anh. Anh nhận giúp em được không ạ?!”
Vừa nói, đứa bé gái vừa dùng ánh mắt lo sợ, nhìn về phía Trần Viễn. Đối với việc này, Trần Viễn cũng không quá mức kinh ngạc. Ngược lại, anh hơi có mấy phần tò mò, nhìn về phía mẩu giấy đang cầm ở trong tay của đứa bé gái.
“Được rồi, đây là phần thưởng cho em. Em hãy nhận đi!”
Đem mẩu giấy cầm lấy, sau đó Trần Viễn từ trong túi quần móc ra một cái ví nhỏ, lấy ở bên trong ra một tờ polyme mệnh giá một trăm nghìn, đưa cho cô bé.
Cầm lấy tờ tiền, vẻ mặt của cô bé tỏ ra vô cùng kinh hỷ, liên tục hướng về phía Trần Viễn vòng tay, gật đầu.
“Cảm ơn, cảm ơn anh nhiều ạ!”
Nhìn theo bóng lưng của đứa bé gái dần dần đi xa, anh mắt của Trần Viễn lúc này cũng bắt đầu thu hồi lại. Sau đó, anh hơi nhíu mày, nhìn lấy mẩu giấy đang cầm ở trong tay. Vừa rồi, sau khi đem mẩu giấy từ trên tay của đứa bé gái nhận lấy, Trần Viễn đã tự mình xem qua, bên trong vậy mà không hề lưu lại bất kỳ một tin tức nào. Hơn nữa, mẩu giấy này được cắt rất vuông vức, cũng không phải là tùy tiện từ ở chỗ nào đó nhặt đến.
“Làm sao lại là nó?!”
Nhất thời, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên khó coi, anh trầm tư nhìn lấy mẩu giấy một hồi lâu, rồi mới cuối cùng thở hắt ra.
Lúc này, Trần Viễn đã có thể xác định, người đưa mẩu giấy này cho anh, rất có thể liên quan đến người phụ nữ mà lúc sáng nay anh đã gặp ở trên đường chạy bộ. Chỉ có điều, việc Lưu Thục Hiền bị bắt cóc, có thể liên quan gì đến cô ta hay không?
Và cuối cùng, mục đích của cô ta là gì?
Trong lúc nhất thời, Trần Viễn cũng không cách nào nghĩ ra được toàn bộ vấn đề ở trong chuyện này. Mi đầu của anh lúc này càng thêm nhíu chặt.
“Anh Viễn, anh không có sao chứ?”
Nhìn thấy Trần Viễn sau khi đem tờ giấy mở ra xem, thần sắc bỗng dưng trở nên âm trầm đến đáng sợ. Nhất thời, trong lòng của Thu Trang không khỏi mang theo sợ hãi, đưa mắt nhìn về phía anh.
Chỉ có điều, lúc này Trần Viễn đã khôi phục lại trạng thái bình thường, anh hơi khẽ nhìn về phía cô một chút. Sau đó, anh mới nhẹ nhàng gật đầu nói ra.
“Không có việc gì, chúng ta đi thôi!”
Nói xong, Trần Viễn liền đem mẩu giấy “không chữ” gấp lại một cách cẩn thận, đặt ở trong túi quần. Sau đó, anh mới bước nhanh về phía trước, hướng về chỗ khách sạn Hoàng Gia lúc trước Lưu Thục Hiền đã từng dừng qua, tìm hiểu xem tin tức của cô.
Tất nhiên, Thu Trang lúc này cho dù trong lòng đang rất tò mò, nhưng cũng không dám chậm trễ một chút nào. Cô cũng vội vàng bước theo bước chân của Trần Viễn, một trước một sau đi về phía khách sạn.
Mà lúc này, trong một chỗ ngõ nhỏ ở bên cạnh khách sạn, một người phụ nữ đeo kính râm, đầu đội mũ rộng vành, trên mặt còn che kín bằng một lớp khẩu trang màu đen.
Thông qua lớp kính râm hơi mờ, có thể dễ dàng thấy được đôi mắt thâm thúy của người phụ nữ này, đang chăm chú nhìn về phía bước chân của hai người Trần Viễn đang tiến về phía khách sạn. Sau đó, trên khóe môi của cô hiện lên một vệt đường cong, khiến cho lớp khẩu trang bên ngoài cũng nhăn nheo thành một đường.
“Trò vui, chính thức bắt đầu.”
Từ trong bờ môi đã bị che kín bởi lớp khẩu trang, âm thanh của người phụ nữ vô cùng dễ nghe, phát ra từng tiếng khe khẽ, giống như là tiếng ngâm nga của một loài chim sơn ca.
Chỉ có điều, nếu như lúc này Trần Viễn có thể nghe được tiếng nói chuyện của người phụ nữ này, anh nhất định sẽ rất giật mình. Bởi vì, cô ta vậy mà lại là người đó?
“Lão đại, anh đại ở đâu?”
Đang ở bên trong sảnh lớn của khách sạn, Trần Viễn cùng với Thu Trang còn đang hỏi thăm nhân viên khách sạn về tình huống của Lưu Thục Hiền. Nhưng lúc này, tiếng chuông điện thoại ở trong túi quần của anh đột nhiên vang lên. Sau đó, giọng nói của Tiểu Trần hơi có phần gấp gáp, lên tiếng hỏi thăm.
“Tôi đang ở khách sạn Hoàng Gia. Còn cậu, đã tới đâu rồi?”
“Lão đại, em đang trên đường đến chỗ của anh. Vừa rồi em đã tra qua hệ thống vệ tin. Chỉ là, dường như đang có người cố ý che đầy thông tin. Toàn bộ tín hiệu đều bị ngắt kết nối, em cũng không có cách nào phá vỡ được hàng rào của bọn họ. Lão đại, em cần phải đến chỗ chị dâu kiểm tra một chút. Có như vậy em mới có thể lần nữa xâm nhập, điều tra tin tức của chị dâu.”
Nghe được câu trả lời của Tiểu Trần, sắc mặt của Trần Viễn lúc này cũng trở nên lạnh xuống. Anh cuối cùng cũng đã xác định được, kẻ muốn bắt cóc Lưu Thục Hiền, cũng không phải là bọn bắt có bình thường. Có lẽ, mục đích của bọn chúng chính là anh. Chính vì thế, sau khi suy nghĩ một hồi, anh liền làm ra đáp lại.
“Tiểu Trần, cậu cũng không cần phải gấp, cứ chạy đến chỗ tôi trước là được rồi. À, còn nữa, giúp tôi liên hệ với Phi Hổ, tôi có việc cần nhờ đến cậu ta một chút!”
“Vâng, em biết rồi lão đại!”
Nghe Trần Viễn phân phó, Tiểu Trần không hề do dự một chút nào, liền trực tiếp gật đầu đáp ứng.
Sau chừng hơn mười phút, ở bên ngoài cửa của khách sạn, một người đàn ông trẻ tuổi, với gương mặt hơi có phần gầy yếu, phía trên còn đeo một cặp kính cẩn, từ phía bên ngoài lảo đảo đi tới.
Đồng thời, đi bên cạnh của người đàn ông trẻ tuổi còn có một gã thanh niên cao lớn, thân hình vô cùng cường tráng. Đặc biệt, trên người của gã thanh niên này tỏa ra một loại khí tức hết sức cuồng bạo, là loại có thể bất cứ lúc nào cũng sẽ bạo phát, khiến cho người khác cảm thấy cực kỳ khiếp sợ.
“Lão đại, chúng em đến rồi!”
Vừa đi vào bên trong khách sạn, nhìn thấy Trần Viễn cùng với Thu Trang đang đứng ở quầy lễ tân, Tiểu Trần liền vội vàng chạy tới, hướng về phía Trần Viễn hô lên.
Thế nhưng mà, đợi cho âm thanh của Tiểu Trần kết thúc, một tiếng ồm ồm như là dã thú hống gầm, đột ngột từ phía sau lưng của bọn họ phát ra, để cho nhân viên lễ tân của khách sạn sợ hãi đến phát run.
“Lão đại, là anh thật sao?!”
Tiếng nói này cũng không phải là của ai khác, mà chính là của người đàn ông cao lớn, đi theo bên cạnh của Tiểu Trần. Tất nhiên, Trần Viễn liền rất nhanh nhận ra thân phận của người này. Bởi vì, người này chính là Phi Hổ, thành viên đặc biệt của đội Long Vệ số 3.
“Tiểu Hổ, đã lâu không gặp!”
Vừa mới gặp mặt, Phi Hổ đã trực tiếp lao tới, cho Trần Viễn một cái ôm vô cùng “khăng khít”. Nếu đối lại là người thương, sợ rằng bị một cái ôm nhiệt tình này của cậu ta cũng khiến cho xương cốt cũng trở nên vỡ nát.
Thế nhưng, trên khuôn mặt của Trần Viễn lúc này lại hết sức nhiệt tình. Thậm chí, anh còn vỗ mạnh lên bả vai của Phi Hổ một cái.
Nhất thời, cả người Phi Hổ đều trở nên chấn động kịch liệt. Ngay sau đó, cậu ta vội vàng thối lui lại vài bước, dùng lấy ánh mắt hết sức kinh dị, nhìn lấy Trần Viễn.
“Lão đại, thực lực của anh?!”
Có thể dễ dàng thấy được, trên khuôn mặt của Phi Hổ đã trở nên khiếp sợ như thế nào. Lúc trước, mặc dù thực lực của Trần Viễn so với các thành viên còn lại đều thuộc về loại mạnh nhất. Nhưng khi đó, Phi Hổ cũng không cảm nhận được áp lực giống như hiện tại.
Vừa rồi, mặc dù Trần Viễn chỉ là vỗ nhẹ một cái, nhưng rõ ràng sức lực đã mạnh đến cực kỳ kinh người. Nếu như Trần Viễn sử dụng toàn lực, sợ rằng bả vai của Phi Hổ đã trực tiếp gãy nứt xương cốt, trở thành một kẻ tàn phế.
“Thế nào? Tôi đã nói với cậu rồi mà, lão đại vẫn là lão đại của chúng ta. Chỉ bằng vào con mèo nhỏ như cậu, cũng muốn đi thử lực lượng của lão đại hay sao?”
Lúc này, đứng ở cách đó khác xa, nhìn thấy Phi Hổ ăn phải quả đắng, nhất thời Tiểu Trần có chút vui vẻ, nhịn không được mở miệng lên tiếng trêu chọc.
Mà Phi Hổ chỉ tức giận liếc mắt trừng Tiểu Trần một cái. Sau đó, ánh mắt của anh ta đã lần nữa tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, nhìn về phía Trần Viễn.
“Lão đại, hiện tại thực lực của anh đã đạt đến trình độ nào rồi, có thể chế phục được đàn bà điên kia hay là không?”
Lời này của Phi Hổ vừa nói ra, nhất thời Trần Viễn không khỏi tức giận, trợn trừng hai mắt nhìn về phía cậu ta.
Sau đó, Phi Hổ không khỏi cảm thấy xấu hổ, đưa tay lên gãi gãi sau ót của mình.
Thế nhưng, trên khuôn mặt của Trần Viễn lúc này lại hết sức nhiệt tình. Thậm chí, anh còn vỗ mạnh lên bả vai của Phi Hổ một cái.
Thấy bộ dáng của Phi Hổ lúc này, Trần Viễn chỉ có thể âm thầm lắc đầu. Sau đó, ánh mắt của anh dừng về phía Tiểu Trần, khẽ lên tiếng nói ra.
“Đi thôi, chúng ta cần phải nhanh chóng tìm ra vị trí của cô ấy!”
Chương 92 - Bí mật trên mẩu giấy trắng
“Này, các anh muốn làm gì đấy? Nơi đây là khách sạn, cũng không phải là nhà của các anh, các anh không thể cứ tùy tiện như vậy được đâu?!”
Lúc này, nhân viên khách sạn nhìn thấy mấy người Trần Viễn cứ như thế xông thẳng lên trên tầng cao của khách sạn, người này không khỏi gấp gáp lớn tiếng hô lên. Thế nhưng, vừa nghe được lời này của hắn, ánh mắt của Phi Hổ bỗng nhiên trừng lớn. Sau đó, giọng nói có phần trầm thấp, lại ồm ồm của cậu ta đột nhiên vang lên.
“Thế nào? Anh có tin là tôi đem cái khách sạn này của anh lật tung lên hay không hả?”
Lời này của Phi Hổ cực kỳ phách lối. Hơn nữa, thái độ còn có mấy phần ương ngạnh. Nhất thời, nhân viên của khách sạn không khỏi tỏ ra khiếp sợ. Nhưng mà, người này vẫn cố cắn răng, nói ra.
“Nếu như các anh còn dám xông lên như vậy, tôi sẽ gọi điện thoại để báo cảnh sát!”
Thế nhưng, ngoài sự dự liệu của hắn, đám người Phi Hổ và Trần Viễn hoàn toàn không hề tỏ ra sợ hãi một chút nào. Ngược lại, Phi Hổ còn lớn tiếng cười vang một trận.
“Ha ha ha, báo cảnh sát? Vậy thì anh cứ việc báo đi. Tôi sợ rằng, đến lúc đó khách sạn này của các anh cũng xong rồi!”
Nói xong lời này, Phi Hổ trực tiếp xoay người bỏ đi, cũng chẳng thèm để ý đến ánh mắt ngơ ngác của nhân viên khách sạn đang nhìn về phía bóng lưng của mình.
“Lão đại, anh thấy em xử lý chuyện này như thế nào?”
Bước đi lên trên tầng cao nhất của khách sạn, nhóm người Trần Viễn dừng chân lại ở trước cửa phòng 413. Ánh mắt của Trần Viễn hơi chăm chú nhìn về phía bên trong cửa phòng. Mà Phi Hổ lúc này cũng vừa vặn đuổi theo ở phía sau, giọng nói mang theo mấy phần nịnh nọt, nhìn về phía Trần Viễn.
Chỉ có điều, lúc này Trần Viễn đã không có thời gian để để ý đến cậu ta. Anh quay sang, nhìn về phía Tiểu Trần, rồi nói ra.
“Tiểu Trần, việc này phải giao cho cậu rồi đó!”
“Vâng, anh cứ yên tâm!”
Nói xong, Tiểu Trần cũng không có dư thừa lời nói nhảm, trực tiếp từ trong ba lô lấy ra một ít đồ nghề. Ngay sau đó, cậu ta nhanh chóng đem cửa phòng mở ra.
Lách cách!
Nghe tiếng khóa cửa đã bị kéo mở, trong ánh mắt của Tiểu Trần không khỏi lộ ra mấy phần nhẹ nhõm. Kỳ thật, đối với công việc này, trước đây Tiểu Trần đã làm hết sức quen thuộc. Nhưng mà, nhiều năm như vậy không có động tay động chân, để cho vừa rồi Tiểu Trần cũng hơi có cảm chút căng thẳng.
Lúc này, nhìn thẩy khóa phòng đã bị phá mở, Trần Viễn cũng không kịp chờ đợi, vội vàng đẩy cửa bước vào bên trong. Nhưng lúc này, phía sau lưng của mấy người bọn họ đột nhiên vang lên rất nhiều tiếng bước chân.
Sau đó, một nhóm cảnh sát mặc sắc phục, đi cùng với nhân viên lễ tân của khách sạn đem trọn cái tầng thứ ba của khách sạn vây đến một cách chặt chẽ.
“Các anh, chính là người đột nhập bất hợp pháp vào khách sạn có phải không?”
Lúc này, âm thanh của một người đàn ông trung niên đột nhiên vang lên, để cho đám người Trần Viễn không khỏi xoay đầu nhìn lại. Nhưng mà, người đàn ông trung niên vừa mới nhìn thấy trong đám người này lại có Trần Viễn cùng với Tiểu Trần đứng ở một bên, nhất thời sắc mặt không khỏi biến đổi một cái.
“Đội trưởng Lân, anh đến rồi à?!”
Tiểu Trần đối với vị đội trưởng Lân này hết sức quen thuộc. Thế nên, sau khi nhìn thấy ông ta dẫn theo cấp dưới của mình chạy đến nơi này, cậu ta cũng liền lên tiếng để chào hỏi.
Chỉ có điều, sắc mặt của vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự huyện Cảm Hải lúc này không khỏi biến hóa một trận. Sau đó, anh khẽ liếc mắt nhìn sang người đàn ông to lớn đang đứng ở ngay bên cạnh của Tiểu Trần.
“Người này là?”
“À, anh ấy là Phi Hổ, là thành viên đặc biệt của đội đặc vụ. Đội trưởng Lân, không phải là anh đem người đến đây bắt chúng tôi đấy chứ?”
Nghe đội trưởng Lân hỏi, Tiểu Trần cũng lên tiếng đáp lại. Đồng thời, trên khóe môi của cậu ta lúc này hiện lên một nụ cười nghiền ngẫm, để cho đội trưởng Lân nhất thời có chút kinh hãi, vội vàng lắc đầu liên tục.
“Đâu có, đâu có! Tôi chỉ đến đây để kiểm tra theo định kỳ mà thôi. Đúng rồi, các anh đến khách sạn này là có việc gì? Không phải là?!”
Nói đến chỗ này, âm thanh của đội trưởng Lân cũng trở nên thấp xuống. Đồng thời, ánh mắt hơi hơi liếc khẽ về phía Trần Viễn.
“Cũng không có việc gì, là một người bạn của chúng tôi bị bắt cóc. Chúng tôi chỉ muốn đến đây kiểm tra một chút, xem bên trong có thể thu thập được thêm tin tức gì mới hay không.”
Nghe được lời này của Tiểu Trần, sắc mặt của đội trưởng Lân càng thêm biến đến kinh hãi. Phải biết, mấy người Trần Viễn đều là thành viên của đội Long Vệ, có thân phận vô cùng đặc thù. Vậy mà, lại có kẻ dám ra tay bắt cóc thành viên của đội Long Vệ. Đám người này, chẳng phải là chán sống rồi hay sao?
Càng nghĩ, trong lòng của đội trưởng Lân càng thêm khiếp sợ. Mặc dù trước đây anh ta từng là thành viên vòng ngoại của đội Long Vệ, còn được mấy lần tiến cử trở thành thành viên dự bị trong đơn vị. Chỉ có điều, bằng vào một chút thực lực của mình, anh ta cũng chỉ có thể vô cùng ngưỡng mộ, ngước nhìn từng người như long như hổ của đội Long Vệ mà thôi.
Hiện tại, nghe được trên địa bàn của mình vậy mà xuất hiện một nhóm bắt cóc, ra tay với thành viên của đội Long Vệ. Có thể nói, đội trưởng Lân lúc này đã khiếp sợ đến mức run rẩy, không dám nói ra một lời.
Tất nhiên, đám người Trần Viễn cũng không biết vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự của huyện Cam Hải đang hiểu lầm lời nói của Tiểu Trần. Chỉ là, cho dù có biết được sự thật, bọn họ cũng lười lên tiếng giải thích.
“Được rồi, Tiểu Trần, nhanh đi vào kiểm tra hiện trường một chút đi!”
“Vâng, thưa lão đại!”
Nghe Trần Viễn phân phó, Tiểu Trần lúc này cũng vô cùng dứt khoát, trực tiếp đi thẳng vào trong phòng 413, dự định tìm kiếm thông tin có liên quan đến vụ mất tích của Lưu Thục Hiền.
Mà đội trưởng Lân lúc này cũng nhanh chóng làm ra quyết định, đem toàn bộ khách sạn bắt đầu phong tỏa. Sau đó, vị đội trưởng này còn cho cấp dưới của mình, tiến hành điều tra hoạt động kinh doanh của khách sạn Hoàng Gia.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ khách sạn đều biến đến náo nhiệt hẳn lên. Hơn nữa, người dân ở phía bên ngoài cũng tỏ ra vô cùng tò mò, không biết vì sao một cái khách sạn đẳng cấp nhiều sao nhất ở cái huyện Cam Hải này, lại đột nhiên bị cảnh sát khu vự tra xét.
Những thứ này, đám người Trần Viễn cũng tạm thời không biết. Sau khi cùng với Tiểu Trần đi vào trong phòng, phát hiện toàn bộ căn phòng đều rất trật tự, ngoại trừ một số đồ đạc mà Lưu Thục Hiền vẫn còn lưu lại. Hiện tại, trong căn phòng này không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy có sự xung đột ở bên trong.
“Lão đại, từ camera của khách sạn, em đã tìm ra được thời gian chính xác mà chị… Hiền đã đi ra khỏi phòng. Là khoảng vào lúc hai mươi mốt giờ mười lăm phút, tức là trước khi anh nhận được cú điện thoại cuối cùng của chỉ Hiền, chỉ cách có hơn mười phút.”
“Ừm!”
Nghe được Tiểu Trần phân tích, thần sắc của Trần Viễn lúc này cũng lộ ra mấy phần trầm ngâm.
Theo như những gì mà Tiểu Trần điều tra ra được, thì thời gian mà Lưu Thục Hiền bị bắt cóc chỉ cách thời gian cô rời khỏi khách sạn không đến mười phút.
Như vậy, trong khoảng thời gian mà Lưu Thục Hiền ở trong khách sạn, có thể cô đã bị nhóm bắt cóc theo dõi. Cúng có thể, bọn họ là theo chân Lưu Thục Hiền đi đến chỗ này.
Nhưng mà, từ trước đến nay Lưu Thục Hiền cũng không có gây thù chuốc oán với bất kỳ ai. Nếu có, thì cũng chỉ có thể liên quan đến anh mà thôi?
“Lão đại, lão đại. Anh mau nhìn xem, chỗ này hình như có gì đó không ổn?!”
Đột nhiên, lúc này âm thanh của Tiểu Trần bất ngờ vang lên, để cho Trần Viễn không khỏi rời bỏ suy nghĩ, quay sang nhìn lấy màn hình máy tính đang hiện ra trước mặt.
“Thế nào?”
“Lão đại, anh mau nhìn đi, lúc chị Hiền đi ra ngoài bộ dáng vô cùng vội vàng. Hơn nữa, anh có để ý hay không, trên tay của chị ấy đang cầm một thứ gì đó.”
Nghe thế, Trần Viễn cũng tập trung ánh mắt, nhìn về phía đồ vật đang cầm ở trên tay của Lưu Thục Hiền. Một lúc sau, toàn bộ mọi người ở đây đều đồng loạt kêu lên.
“Mẩu giấy!”
“Lại là nó, lại chính là nó?!”
Nhìn thấy trên tay của Lưu Thục Hiền lúc đi ra ngoài vẫn còn cầm theo một mẩu giấy nhỏ, được cắt xén một cách cẩn thận, vuông vức. Mặc dù không biết rõ bên trong mảnh giấy này có giống như những gì mà anh đã từng nhìn thấy hay không, nhưng trong lòng của Trần Viễn lúc này lại lộ ra một vẻ phẫn nộ.
“Cô ta rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn đối phó với người bên cạnh của tôi?!”
Chương 93 - Mật mã Kryptos
Mật mã Kryptos
“Mẩu giấy? Lão đại, ý anh là trước đó anh cũng từng nhận được một mẩu giấy giống hệt như vậy?!”
Lúc này, Tiểu Trần nghe được lời nói của Trần Viễn không khỏi tỏ ra kinh ngạc, đưa mắt nhìn về phía anh.
“Đúng vậy, các cậu hãy tự xem đi!”
Trần Viễn cũng không có ý định giấu giếm, anh trực tiếp đem lấy hai mẩu giấy mà mình đã nhận được từ người phụ nữ bịt mặt, đưa ra cho hai người Tiểu Trần và Phi Hổ cùng xem.
Cầm lên hai mẩu giấy của Trần Viễn đưa đến, Phi Hổ chỉ lật lên lật lại một hồi, sau đó liền lắc đầu, trong miệng còn lầu bầu nói ra.
“Đây là cái thứ đồ chơi quỷ quái gì? Làm sao bên trong lại không có chữ viết?!”
Đối với một người chỉ ưa thích dùng vũ lực hơn là động não như Phi Hổ mà nói, thì nhìn thấy hai mẩu giấy ở trước mặt hoàn toàn không có một chút hứng thú nào. Phi Hổ chỉ xem qua một lượt, liền ném nó trả lại cho Trần Viễn.
Thế nhưng, lúc này ánh mắt của Tiểu Trần lại lộ ra mấy phần khác lạ. Cậu ta chăm chú nhìn lấy hai mảnh giấy này một hồi rất lâu. Sau đó, cậu ta đột nhiên đem cả hai mẩu giấy cầm đến, giơ lên ngay phía trước mặt của mình.
Qua một lúc lâu sau, Tiểu Trần mới đem hai mẩu giấy này đưa lại cho Trần Viễn. Chỉ có điều, bên trong ánh mắt của cậu ta lúc này lại tỏ ra vô cùng nghiêm túc.
“Lão đại, anh đã từng bao giờ nghe nhắc đến một loại bút tàng hình hay chưa?”
“Bút tàng hình?!”
Nghe Tiểu Trần hỏi một câu như vậy, trong lúc nhất thời Trần Viễn không khỏi lộ ra sững sờ.
“Đúng vậy, đây là một loại bút được sử dụng bằng mực tàng hình. Chữ viết của nó chỉ hiện lên ngay lúc khi viết, sau đó lập tức liền biến mất không thấy gì nữa. Nhưng mà, nếu như anh dùng đèn laze có chứa tia UV, trực tiếp rọi lên trên mặt giấy. Thì lúc đó, chữ viết ở trên mặt giấy đó sẽ hiện ra. Đây là một loại phương thức dùng để ẩn giấu tin tức đã từng xuất hiện vào nhiều thế kỷ trước. Hiện nay đã được cải tiến, để trở thành một vài câu đố bí ẩn, mang tính thú vị.”
Vừa nói, Tiểu Trần vừa lục lọi lấy bộ đồ nghề mang theo ở trong ba lô. Sau đó, qua một hồi tìm tòi hết sức chăm chú. Cuối cùng, từ trong ba lô của mình, Tiểu Trần mới lấy ra một cây bút, so với bút viết bình thường cũng không có khác biệt gì mấy. Nhưng tất cả mọi người ở đây đều lộ ra ánh mắt chờ mong, nhìn về phía cậu ta.
“Đây là cây bút tàng hình mà em vừa mới nhắc đến. Mọi người có thể tự mình kiểm tra qua.”
Đem cây bút bi giơ lên ở trước mặt, lúc này Tiểu Trần mới bấm lên một cái nút ở phía trên nắp bút. Ngay lập tức, một màn vô cùng đặc sắc hiện ra ở trước mặt của mọi người.
Chỉ thấy, từ phía trên nắp bút phát ra một tia laze màu tím. Mà tia ánh sáng này vừa mới soi lên trên mặt giấy màu trắng. Ngay lập tức, phía trên mẩu giấy vậy mà hiện ra một đoạn văn tự, với những chữ cái được sắp xếp một cách lộn xộn với nhau.
“Cái này?!”
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía những dòng ký tự vô cùng phức tạp xuất hiện ở trên mẩu giấy trắng. Chỉ có điều, lúc này Tiểu Trần hơi nhíu mày một chút. Sau đó, cậu ta có chút khó khăn, nói ra.
“Đây là một loại mật mã, nó có tên là Kryptos, đã từng được nhà điêu khắc Jim Sanborn đặt tại tổng hành dinh của Cục Tình báo Trung ương Mỹ (CIA) ở Langley, bang Virgina. Nội dung của những ký tự ở trên mẩu giấy này, có ý nghĩa đại khái là: “Màn đêm buông xuống, trên dòng sông tĩnh lặng của lịch sử, ánh trăng sẽ chiếu rọi toàn bộ thế gian.”
Nghe Tiểu Trần từng chữ từng chữ phân tích ra mật mã ở trên mẩu giấy trắng. Lúc này, toàn bộ mọi người ở đây, kể cả là Trần Vễn đều lộ ra một vẻ kinh dị, không thể nào có thể diễn tả ra được.
“Mấy thứ này, có ý nghĩa gì?”
Phi Hổ là người đầu tiên lên tiếng. Cậu ta cảm thấy những gì mà Tiểu Trần vừa mới giải thích thật sự so với lúc không có giải thích còn muốn phức tạp hơn.
“Cái này?!”
Thấy Phi Hổ dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía mình, Tiểu Trần lúc này cũng bắt đầu rơi vào trầm tư. Kỳ thật, vừa rồi sau khi đem mật mã ở trên mẩu giấy thứ nhất giải ra, chính cậu ta cũng không quá chắc chắn với những gì mà mình đã mở khóa.
Chỉ có điều, Tiểu Trần cũng không biết phải giải thích như thế nào để cho mọi người hiểu. Cậu cảm thấy, khả năng giải mã của mình cũng không kém như vậy mới phải?
Thế nhưng, còn không đợi cho Tiểu Trần trầm tư, Trần Viễn đã lần nữa đem mẩu giấy thứ hai đưa cho cậu ta. Sau đó, anh mới thấp giọng nói ra.
“Cậu cũng giúp tôi giải mã nó đi!”
Nghe Trần Viễn đưa ra yêu cầu, Tiểu Trần lúc này cũng đã lấy lại tinh thần. Sau đó, tương tự giống như lần trước, Tiểu Trần rất nhanh liền đem mật mã ở trên mẩu giấy thứ hai giải ra.
“Màn đêm tịch diệt, ánh trăng biến mất, thế gian lần nữa rơi vào tối tăm.”
“Màn đêm buông xuống, trên dòng sông tĩnh lặng của lịch sử, ánh trăng sẽ chiếu rọi toàn bộ thế gian… Màn đêm tịch diệt, ánh trăng biến mất, thế gian lần nữa rơi vào tối tăm…”
Đem cả hai đoạn mật mã do Tiểu Trần vừa mới giải xong, lần nữa lẩm nhẩm ở trong miệng. Nhất thời, toàn bộ tinh thần của Trần Viễn bỗng dưng trở nên rung động kịch liệt. Ngay sau đó, trong đầu anh liền hiện ra một cái hình ảnh hết sức quỷ dị. Ở một nơi nào đó, ánh trăng màu đỏ thắm chiếu rọi xuống nhân gian. Sau đó, bầu trời bỗng dưng vỡ nát, mặt trăng biến mất, thế gian rơi vào một đoạn hỗn loạn, tịch diệt.
Ầm!
Ngay sau đó, Trần Viễn không cách nào chờ đợi được nữa, anh nhanh chóng đem cửa phòng đẩy ra ngoài. Lúc rời khỏi căn phòng của khách sạn, anh mới quay đầu nhìn lại, hướng về phía hai người Tiểu Trần và Phi Hổ dặn dò.
“Hai cậu giúp tôi bảo vệ tốt cô ấy. Tôi đã biết bạn tôi bị đưa đến chỗ nào rồi.”
Nói xong, Trần Viễn hoàn toàn không có thời gian dừng lại. Anh một mạch chạy xuống dưới lầu.
Lúc này, sau khi nhìn thấy Trần Viễn biến mất trên cầu thang bộ, cả ba người còn lại mới kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo phía sau lưng của anh. Chỉ có điều, bởi vì lần này Trần Viễn thật sự quá gấp, anh dùng tốc độ nhanh nhất để phóng xuống cầu thang. Thậm chí, ngay cả việc gọi taxi anh cũng không có thời gian.
Thế nhưng, tốc độ của Trần Viễn lại không hề chậm một chút nào. Chỉ chưa tới vài phút, Trần Viễn đã chạy một đoạn đường hơn mấy cây số. Lúc mấy người Tiểu Trần đuổi đến, bóng lưng của anh đã hoàn toàn biến mất ở trong màn đêm.
“Tiểu Trần, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Không cách nào để có thể đuổi kịp được bóng lưng của Trần Viễn, lúc này Phi Hổ chỉ có thể bất đắc dĩ, đưa mắt nhìn về phía Tiểu Trần. Thế nhưng, lúc này vẻ mặt của Tiểu Trần hơi trầm tư một chút. Sau đó, cậu ta liền lắc đầu nói ra.
“Không biết, chờ lão đại trở về rồi hãy tính sau đi.”
“Thật sự không có biện pháp nào khác sao?”
Nhìn thấy Trần Viễn bỏ đi một mình để cứu người, kỳ thật trong lòng Phi Hổ đang rất gấp. Dù sao, lần này cậu ta được Trần Viễn gọi đến là để trợ giúp cho anh làm việc. Thế nhưng, hiện tại người đã không thể nào thấy đâu, để cho Phi Hổ cảm thấy vô cùng khó chịu trong lòng.
“Hết cách rồi, anh cũng biết là điện thoại của lão đại tôi cũng không có cách nào định vị được. Huống hồ, cho dù chúng ta chạy đến, cũng chưa chắc gì có thể giúp đỡ được cho anh ấy.”
“Thế nhưng mà…”
Phi Hổ vẫn hơi có chút không cam lòng, còn muốn lên tiếng để cho Tiểu Trần ra tay trợ giúp. Nhưng lúc này, Tiểu Trần thật sự rất cương quyết, lắc đầu nói ra.
“Xin lỗi, chuyện này tôi thật sự làm không được. Hiện tại, nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ tốt cho chị ấy.”
Vừa nói, Tiểu Trần vừa chỉ chỉ tay về phía Thu Trang, cả người đang một mặt thần thỡ, đứng ở phía sau lưng của hai người.
Tất cả mọi chuyện vừa mới xảy ra thật sự quá mức bất ngờ. Hơn nữa, từ trong lời nói của mấy người bọn họ, cô đột nhiên phát hiện ra, Trần Viễn không giống như những gì mà cô đã từng quen biết trước đây. Dường như, trên người anh có một tầng bí mật nào đó hết sức ghê gớm. Cho dù là người của chính quyền, cũng không dám trực tiếp đắc tội với anh. Điều này, để cho tâm lý của cô rơi vào tình trạng phức tạp, trong lúc nhất thời cũng không biết phải ứng đối như thế nào cho phải.
“Được rồi, vậy cứ làm theo ý của lão đại đi.”
Nhìn thấy Thu Trang một mặt ngơ ngác nhìn về phía bên kia đại lộ, Phi Hổ rốt cuộc cũng thở hắt ra một hơi. Sau đó vẻ mặt của cậu ta hơi có chút bất đắc dĩ, lắc lắc đầu nói ra.
Mà lúc này, Trần Viễn cuối cùng cũng ngừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn về phía một chỗ công viên đã bị bỏ hoang, nằm cách ví trí khách sạn Hoàng Gia hơn mười kilomet.
“Hẳn là nơi này đi?!”
Mặc dù trong lòng không quá xác định, nhưng Trần Viễn lúc này cũng bắt đầu chậm rãi, hướng về phía bên trong công viên bỏ hoang bước vào.
Chương 94 - Mặt nạ đen
Tòa công viên nước này trước đây từng là biểu tượng một thời của huyện Cam Hải, nó đã được đầu tư lên đến hơn cả ngàn tỷ.
Nhưng mà, vào mấy năm trước, chính sách phía trên thay đổi liên tục, dẫn đến công trình bị đình chỉ thi công. Đến cuối cùng, các nhà đầu tư vì bị thua lỗ, nên đành phải rút vốn, dẫn đến công trình dần dần bị bỏ hoang, trở thành một tòa phế tích. Cho đến hiện tại, nó đã thành một công viên bị cỏ dại mọc đầy khắp nơi, là nơi sinh sống của mèo hoang, cho dại. Thỉnh thoảng, ở đây còn truyền ra mấy lời đồn thổi, có liên quan đến rất nhiều chuyện ma quái.
Nếu đổi lại là một người khác, vào thời điểm hiện tại đi đến một chỗ công trình như thế này, nhất định sẽ cảm thấy e ngại. Nhưng đối với Trần Viễn, một người đã từng nhìn thấy hàng trăm cái xác, nằm ngổn ngang ở ngay trước mặt. Thậm chí, có đoạn thời gian anh cùng ăn ngủ với xác chết. Chính vì thế, những chuyện này đối với anh mà nói, hoàn toàn không có một chút đáng sợ nào.
Ngược lại, anh cũng rất muốn biết, trên đời này thật sự có linh hồn hoặc là ma quỷ như người ta đồn đại hay không. Chỉ đáng tiếc, những thứ như vậy anh lại chưa một lần nào được trải nghiệm qua.
“Ừm?!”
Đột nhiên, bước chân của Trần Viễn không khỏi ngừng lại, lông mày cũng hơi nhíu chặt một cái.
Vừa rồi, sau khi đi vào bên trong tòa công viên bị bỏ hoang này, anh đột nhiên cảm nhận được một luồng khí thế vô cùng kinh khủng, tán phát ra bên ngoài. Sau đó, anh nhìn thấy mấy cái hắc ảnh, từ trong bóng tối lảo đảo đi ra.
Mặc dù trên thân của những cái bóng đen này, chỉ tản mát ra khí tức của võ giả cấp bậc võ sư nhị giai, tương đương với một vị cao thủ nhị lưu trên giang hồ. Thế nhưng, số lượng lúc này lại nhiều đến gần cả chục người. Hơn nữa, trong này còn xen lẫn một cỗ khí thế đã đạt đến cấp bậc đại sư.
Phải biết mỗi một vị võ giả ở trong thế giới này đều là tồn tại cực kỳ khan hiếm. Dù sao, thế giới hiện đại không khí ngày càng trở nên ô nhiễm, nguồn linh khí cũng trở nên khan hiếm đến cực đồ.
Mà mỗi một vị võ giả, muốn bước lên con đường tu luyện dài dòng, xa xôi cần phải hao tốn rất nhiều tài nguyên, nhất là những võ giả đã đạt đến cấp bậc võ sư trở lên, thì càng cực kỳ khó có thể đạt được.
Bởi vì, phần lớn võ giả, lúc mới bắt đầu tu luyện, đều cần phải trải qua một quãng thời gian rèn luyện thể chất, duy trì cường độ tập luyện cực kỳ cao. Mà để có thể đạt được cấp bậc cao hơn, bọn họ không chỉ bỏ tốn ra nhiều thời gian, còn cần phải có các loại dược vật, dùng để rèn luyện thân thể.
Đa số những thứ dược vật này, đều cần có thiên địa linh khí để nuôi dưỡng. Hơn nữa, thời gian sinh trưởng lại cực kỳ dài dòng. Với nguồn linh khí như trái đất hiện nay, thật sự để bồi dưỡng ra được một gốc dược vật đạt đến tiêu chuẩn cần thiết, đều phải dùng thời gian vài năm, đến cả chục năm mới có thể làm ra được.
Thế nhưng, lúc này đột nhiên ở trước mặt của Trần Viễn xuất hiện nhiều cao thủ cấp bậc võ sư như vậy, điều này không thể không để cho anh cảm thấy nghi vấn. Từ khi nào võ sư lại rẻ mạt đến mức, như là rau thịt ở ngoài chợ như vậy?
Phải biết rằng, mỗi một vị võ sư, trình độ đều không thua kém gì một cao thủ quyền anh, có thể đánh ra một quyền với trọng lượng trên năm trăm cân trở lên. Thậm chí, một vị cao thủ võ sư nhị giai, còn có thể đánh ra một quyền đạt đến lực lượng gần cả ngàn cân. Với lại, đây chỉ là lực lượng tiêu chuẩn của một vị võ giả mà thôi. Thật ra, để đạt được yêu cầu như thế, mỗi vị võ giả đều cần một lượng dược vật cực kỳ dồi dào mới có thể bồi dưỡng lên được. Lúc trước, nếu như Trần Viễn không phải may mắn được tuyển chọn vào đội dự tuyển của Long Vệ, từ đó sử dụng các loại nước thuốc của quốc gia cung cấp, sợ rằng cho đến bây giờ anh cũng rất khó có thể vượt qua được cảnh giới đại sư. Hương hồ, những kẻ trước mặt này, đều không phải là thành viên của chính phủ?
“Đứng lại!”
Còn không đợi cho Trần Viễn kịp suy nghĩ về vấn đề này, một nhóm người mặc áo đen, mang theo mặt nạ hề, trên tay cầm theo súng ống, nhanh chóng đem vị trí xung quanh Trần Viễn bao vây lại.
Sau đó, một gã đàn ông đeo mặt nạ đen, tay cầm một con dao găm, đi về phía trước mặt của Trần Viễn, quát lớn một tiếng.
Mà từ trên người của kẻ này, Trần Viễn cuối cùng cũng xác nhận được, luồng khí thế đạt đến cấp bậc đại sư vừa rồi, là từ trên người của kẻ này đã phát tán ra bên ngoài. Chỉ có điều, anh thật sự không rõ, đám người này vì sao lại tụ tập ở đây?
Chẳng lẽ, bọn họ chính là đám người đã bắt cóc Lưu Thục Hiền?
Vừa nghĩ đến chỗ này, trong lòng Trần Viễn liền âm thầm đề cao cảnh giác. Thế nhưng, còn không đợi cho anh kịp lên tiếng nói chuyện, tên cao thủ cấp bậc đại sư vừa rồi, lại lần nữa hô lên.
“Đứng yên đó, đưa hai tay lên trời?!”
Nghe được tiếng quát của tên này, đám võ giả còn lại cũng nâng lên súng ống, trực tiếp chĩa thẳng về phía đỉnh đầu của Trần Viễn.
Nhìn thấy một màn này, Trần Viễn không khỏi nhíu nhíu mày. Từ trước đến giờ, anh luôn rất ghét khi bị kẻ khác chĩa súng về phía mình. Thế nhưng, lúc này đứng trước một đám võ giả được trang bị vũ khí đầy đủ như vậy bao vây. Hơn nữa, đám người này rất có thể là những kẻ đã ra tay bắt cóc Lưu Thục Hiền. Thế nên, đến giờ phút này Trần Viễn vẫn không dám làm ra bất kỳ hành động khác thường nào.
Chỉ có điều, tên võ giả cảnh giới đại sư, giống như cũng nhìn ra được suy nghĩ của Trần Viễn, từ phía sau lớp mặt nạ che mặt, hắn hơi khẽ nhếch môi, cười lạnh một tiếng.
Sau đó, âm thanh của kẻ này mang theo mấy phần bất mãn, trực tiếp chỉ tay về phía Trần Viễn quát lên.
“Mày có nghe gì không? Nhanh đưa tay lên đầu, để cho chúng tao kiểm tra. Nếu không, đứa con gái bên cạnh mày, nhất định sẽ chết!”
Lúc nói ra lời này, ẩn giấu đằng sau lớp mặt nạ, vẻ mặt của hắn tràn ngập đắc ý. Bởi vì, kẻ này cho rằng Trần Viễn bị mình lấy người thân ra áp chế, nhất định sẽ ngoan ngoãn lời theo lời hắn.
Quả thật, suy đoán của người này cũng không có sai lầm. Mặc dù hiện tại trong lòng đang rất tức giận, nhưng Trần Viễn chỉ có thể kìm nén phẫn nộ trong người, cố gắng lộ ra một nụ cười gượng gạo, nói ra.
“Tôi có thể làm theo yêu cầu của các anh, nhưng trước đó, tôi muốn nhìn thấy bạn tôi an toàn.”
Lời này của Trần Viễn vừa mới nói ra, đám võ giả đeo mặt nạ đều đưa mắt nhìn nhau, tư thế tỏ ra sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể nổ súng. Mà tên võ giả đeo mặt nạ màu đen, lúc này cũng hơi nhíu mày lại.
“Không được, đây là mệnh lệnh của ông chủ. Nếu như mày không phối hợp, thì bọn tao chỉ có thể ngăn mày ở chỗ này.”
Lần này, tên võ giả đeo mặt nạ đen đã chuẩn bị tư thế, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể cùng với Trần Viễn chiến đấu.
Nhưng mà, Trần Viễn sau một hồi do dự, cuối cùng anh chỉ có thể thở hắt ra, nhìn lấy bọn chúng, nói.
“Được, vậy tôi sẽ để cho các anh kiểm tra.”
Nói xong, anh liền tự mình đưa tay ra sau đầu, cũng mặc kệ cho đám võ giả bịt mặt đi tới bên cạnh để kiểm tra. Thế nhưng, tên võ giả đeo mặt nạ đen vẫn có chút đề phòng, hắn vẫn luôn trong tư thế sẵn sàng, đợi cho Trần Viễn làm ra bất kỳ hành động khác lạ nào, sẽ trực tiếp tiến lên động thủ.
Chỉ là, việc tiến hành kiểm tra diễn ra vô cùng thuận lợi, Trần Viễn cũng không có làm ra bất kỳ hành động phản kháng nào.
“Đội trưởng, xong rồi. Người này không có đem theo vũ khí.”
Một tên võ giả đeo mặt nạ hề, sau khi lục soát ở trên người của Trần Viễn một hồi, phát hiện ra không có bất kỳ đồ vật gì khả nghi, liền hướng về phía tên võ giả đeo mặt nạ đen để báo cáo.
Nghe vậy, tên võ giả mặt nạ đen lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Kỳ thật, vừa rồi hắn cũng tỏ ra vô cùng căng thẳng. Bởi vì, theo như tin tức mà tổ chức điều tra có được, thực lực của Trần Viễn đã vượt qua cảnh giới tông sư. Hơn nữa, Trần Viễn ẩn ẩn còn có dấu hiệu gần đạt đến cấp bậc đại tông sư. Đây là một loại cảnh giới mà không phải một kẻ tu luyện nào trong thời đại ngày nay có thể đạt được.
Cho dù là thủ lĩnh của bọn họ, nhiều nhất cũng chỉ bước qua ngưỡng cửa tông sư, chạm đến cảnh giới tông sư trung kỳ mà thôi. Ở loại cấp bậc cảnh giới này, kỳ thật sự dụng súng đạn đối với bọn họ cũng không có tác dụng gì bao nhiêu, ngoại trừ có thể áp chế một chút năng lực hoạt động mà thôi.
Dù sao, mỗi một vị võ giả cấp bậc tông sư, đều có thể dùng nội lực, tạo ra cương khí hộ thể. Súng đạn phổ thông, rất khó có thể trực tiếp bắn xuyên qua lớp cương khí hộ thể này. Tất nhiên, nói như vậy không có nghĩa là bọn họ có thể vô địch, hoàn toàn không sợ súng đạn bắn trúng.
“Được rồi, đem hắn đến gặp ông chủ đi!”
Sau một hồi quan sát, phát hiện thủ hạ của mình cũng không có sơ hở gì. Lúc này, tên võ giả đeo mặt nạ đen rốt cuộc cũng gật đầu, ra hiệu để cho thủ hạ của mình đem Trần Viễn đưa vào bên trong.
Chỉ là, lúc đi ngang qua tên đội trưởng đeo mặt nạ đen, bước chân của Trần Viễn bỗng dưng ngừng lại. Sau đó, anh mới hơi thấp giọng nói ra.
“Anh có biết, tôi ghét nhất là thứ gì không?”
Nghe Trần Viễn bất ngờ hỏi lên một câu như vậy, tên đội trưởng đeo mặt nạ đen không khỏi tỏ ra kinh ngạc. Nhưng mà, còn không đợi cho hắn phản ứng lại, bàn tay của Trần Viễn đã đưa đến, trực tiếp vặn gãy lấy một ngón tay út của hắn. Sau đó, anh mới chậm rãi nói ra.
“Tôi ghét nhất là bị kẻ khác uy hiếp, hơn nữa còn dùng hung khí chĩa về phía tôi.”
Nói ra lời này, Trần Viễn cực kỳ tiêu sái phất tay bỏ đi. Mà tên đội trưởng lúc này đã đau đến phát run, ánh mắt lộ ra vô cùng khiếp sợ, nhìn về phía bóng lưng của Trần Viễn đang dần dần rời đi.
Chương 95 - Áo vest đỏ
“Đội trưởng, anh không có sao chứ?”
Đợi cho Trần Viễn đã bị dẫn đi xa, lúc này mấy tên thành viên còn lại của đám võ giả, mới gấp gáp quay sang hỏi thăm đội trưởng của mình.
Chỉ là, vẻ mặt của tên đội trưởng hiện tại đã trở nên trắng xám. Vừa rồi, động tác của Trần Viễn thật sự quá nhanh. Cho dù bản thân hắn đã là một cao thủ cấp bậc đại sư, nhưng hắn lại không có cách nào phát hiện ra được động tác của Trần Viễn khi tấn công về phía mình.
“Không có việc gì, tất cả giải tán hết đi, về lại vị trí làm việc!”
Mặc dù một bên cánh tay đã bị Trần Viễn bẻ cho gãy gập, nhưng tên đội trưởng vẫn cố gắng gượng đau, ra hiệu cho các thành viên còn lại lui về vị trí của mình.
Mà lúc này, sau khi đi theo hai tên võ giả đeo mặt nạ đi về phía một chỗ cầu thang đá đã bị rêu phong bám đầy, bước chân của hai gã võ giả đeo mặt nạ cũng bắt đầu chậm lại, ánh mắt của Trần Viễn cũng đảo qua một vòng, kiểm tra tình huống xung quanh.
Lúc này, anh đột nhiên phát hiện ra đứng ở xung quanh, vậy mà có hơn mười mấy cao thủ võ giả cấp bậc võ sư nhị đẳng trở lên, đang đi lại ở gần đây để tuần tra. Điều này, càng để cho Trần Viễn tỏ ra nghiêm nghị. Đồng thời, anh đối với ông chủ ở phía sau lưng của đám người này vô cùng tò mò.
Người này rốt cuộc là ai, lại có thế lực lớn như vậy? Một hơi có thể điều hơn mấy chục cao thủ võ sư nhị giai trở lên đứng ở xung quanh để tuần tra. So với một số tổ chức lớn của quốc tế, anh cũng chưa từng nghe ai có được thế lực lớn đến như vậy.
“Dừng lại!”
Còn không đợi cho đám người Trần Viễn bước qua bậc thang, đi vào bên trong tòa nhà nằm ở phía trên thềm thang đá. Lúc này, một nhóm võ giả mặc trang phục màu đen, đi tới ngăn lại nhóm người của Trần Viễn. Sau đó, một người dùng lấy máy quét, đem quần áo ở trên người của Trần Viễn quét tới quét lui một hồi. Sau khi xác định trên người của Trần Viễn không mang theo bất kỳ vật dụng kim loại nào. Lúc này, bọn họ mới cho anh tự mình đi vào bên trong.
Vừa mới bước chân vào trong căn phòng mang theo mấy phần ẩm mốc, cảnh tượng ở ngay trước mắt đã làm cho Trần Viễn không khỏi hít sâu vào một hơi, cố kìm nén đi sự tức giận ở trong lòng.
Lúc này, ngay phía chính diện với Trần Viễn là hai gã đàn ông mặc đồ tây. Một gã đeo mặt nạ màu trắng, phía trên chỉ có hai cái lỗ mắt. Gã còn lại, thì ngồi ở trên một chiếc ghế bành, hai chân bắt chéo, trên người mặc lấy một bộ đồ vest màu đỏ hết sức bắt mắt. Hơn nữa, trên mặt của kẻ này cũng đeo một cái mặt này hình tượng hết sức dữ tợn, phía trên lộ ra bốn cái răng nanh dài nhọn. Đồng thời, một tay của hắn thì nắm lấy mái tóc của Lưu Thục Hiền, dí sát xuống dưới đất.
Lúc nhìn thấy Trần Viễn bước vào trong phòng, động tác của hắn hơi khẽ ngừng lại một chút. Sau đó, từ sâu trong hốc mắt của kẻ này, lộ ra một nụ cười tràn đầy tàn nhẫn.
“Cuối cùng, anh cũng đến rồi à?!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Trần Viễn thật sự rất phẫn nộ. Nhưng hiện tại, anh biết mình không thể nào hành động thiếu suy nghĩ. Bởi vì, thực lực của hai kẻ này, vậy mà mạnh đến khó tin. Nhất là gã đàn ông đeo mặt nạ trắng, đang đứng ở phía sau lưng của gã đàn ông đeo mặt nạ quỷ.
Từ trên người của hắn, Trần Viễn vậy mà cảm nhận được một luồng áp lực không nhỏ. Người này, thực lực ít nhất cũng đã đạt đến cấp bậc tông sư hậu kỳ trở lên.
“Mục tiêu của các người là tôi, cũng không phải là cô ấy. Các người hãy để cô ấy rời khỏi chỗ này đi, tôi sẽ tiếp các người một cách chu đáo.”
Lúc nói ra lời này, Trần Viễn vẫn không quên đưa mắt nhìn về phía Lưu Thục Hiền. Nhìn thấy trên người của cô cũng không có dấu hiệu xâm phạm, đồng thời trạng thái chỉ hơi hoảng loạn một chút, trong lòng Trần Viễn lúc này mới hơi thoáng yên tâm một chút.
Chỉ là, ngay khi nghe được Trần Viễn nói ra lời này, gã đàn ông mặc áo vest đỏ, vậy mà nhịn không được, cười to một tiếng.
“Ha ha ha, tôi nghe người ta nhắc đến, anh đã từng là một vị chiến thần trong đội Long Vệ số ba. Ngay cả Hỏa Phượng cũng phải cúi đầu, không dám phân tranh. Hóa ra, đó chỉ là lời đồn đại mà thôi. Anh cũng không có lợi hại đến như tôi nghĩ.”
Vừa nghe được lời nói chuyện của kẻ này, sắc mặt của Trần Viễn hơi khẽ biến một cái.
Nhưng ngay sau đó, anh liền lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía đối phượng.
“Nếu các người đã biết rõ thân phận của tôi như vậy, thì có việc gì cứ trực tiếp đến tìm tôi là được. Cần gì phải đối với một người phụ nữ tay không tấc sắt, hoàn toàn không có một chút lực uy hiếp nào để ra tay.”
Lúc này, trong lòng của Trần Viễn cũng đang âm thầm tính toán. Anh muốn biết rõ, mục đích thật sự của những người này là gì. Nếu như là có liên quan đến hình xăm ở trên ngực trái của anh, thì anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng để nó lộ ra bên ngoài. Cho dù là đánh đổi cả tính mạng, anh cũng sẽ tìm mọi cách để đưa Lưu Thục Hiền cứu ra ngoài.
Còn nếu như đám người này vì mục tiêu khác mà đến đây tìm anh, vậy thì anh càng không cần phải sợ. Dù sao, danh hiệu chiến thần trước đây của anh cũng không phải chỉ là để trưng cho đẹp.
“No no no, anh đã hiểu sai ý của tôi rồi. Tôi cũng không có ra tay với người phụ nữ này của anh. Chẳng qua, là tôi muốn mời cô ấy đến đây, để chứng kiến một trò chơi giữa tôi và anh.”
Nói đến chỗ này, bỗng dưng âm thanh của gã đàn ông mặc vest đỏ ngừng lại. Sau đó, hắn quay sang, nhìn người đàn ông đeo mặt nạ trắng, đứng ở phía sau lưng của mình, nói ra.
“Tôi nói như vậy có đúng không Ivan?!”
Lời này của hắn vừa mới nói ra, người đàn ông đeo mặt nạ trắng tên là Ivan không hề do dự chút nào, liền gật đầu đáp lại.
“Vâng, thưa ông chủ!”
Chỉ có điều, giọng nói của người này hơi có chút tạp âm, cũng có mấy phần cứng ngắt. Rất rõ ràng, gã cũng không phải là người ở trong nước. Hơn nữa, nhìn bộ đáng che che lấp lấp của đám người này, Trần Viễn liền có thể suy đoán ra được. Những kẻ này, nhất định là có liên quan đến một tổ chức nào đó, mà trước đây anh đã từng đụng chạm qua.
“Trò chơi, các người muốn chơi trò chơi gì với tôi?”
Biết rõ đã không cách nào có thể thuyết phục được những kẻ này thả người, Trần Viễn cũng không muốn dài dòng nữa, anh bắt đầu đi tới, hướng về vị trí của Lưu Thục Hiền di chuyển.
“Đứng lại!”
Nhìn thấy động tác của Trần Viễn, gã đàn ông mặc áo vest đỏ không khỏi hốt hoảng, lớn tiếng hô lên một trận. Nghe vậy, bước chân của Trần Viễn chỉ hơi dừng lại một chút. Sau đó, anh lại lần nữa đi tới, thu gần khoảng cách với Lưu Thục Hiền.
“Mẹ kiếp, tao bảo mày đứng lại, mày có nghe không?”
Nhìn thấy Trần Viễn không nghe theo lời yêu cầu của mình, lúc này gã đàn ông mặc áo vest đỏ tỏ ra vô cùng tức giận. Thậm chí, hắn còn trực tiếp rút ra một khẩu súng ngắn, kê thẳng lên trên đầu của Lưu Thục Hiền quát lên.
“Nếu mày còn dám tiến thêm một bước, thì đầu của nó sẽ ngay lập tức nở hoa.”
Lúc này, động tác của Trần Viễn nhất thời dừng lại. Đồng thời, khoảng cách của anh cùng với Lưu Thục Hiền đã được rút ngắn đến chỉ còn hơn mười mét. Thế nhưng, với khoảng cách như vậy, Trần Viễn vẫn cảm thấy không đạt đến mức độ an toàn. Bởi vì, tốc độ của anh dù nhanh nhất, cũng không thể trong tích tắc, từ khoảng cách mười mét đem Lưu Thục Hiền an toàn cứu lui ra ngoài.
“Đừng nghĩ rằng trong đầu anh đang nghĩ thứ gì, tôi đây không biết. Nếu bây giờ anh dám làm ra bất kỳ động tác bất thường nào, tôi sẽ trực tiếp nổ súng. Tôi tin tưởng, ở cự ly hơn mười mét này, anh cũng không thể nào an toàn đem người phụ nữ này cứu thoát ra ngoài. Tôi nói như vậy có phải không?”
Lần này, sau khi nhìn thấy động tác của Trần Viễn đã thật sự ngừng lại, trong ánh mắt của gã đàn ông mặc áo vest đỏ không khỏi lộ ra vẻ đầy đắc ý.
Rõ ràng, kẻ này cũng không phải ngu ngốc. Hắn làm sao không đoán ra được ý định chân thực của Trần Viễn. Chỉ có điều, hắn lại cực kỳ tự tin. Bản thân hắn sẽ không cho rằng, ở cự ly hơn mười mét này, tốc độ di chuyển của Trần Viễn có thể nhanh hơn tốc độ bóp cò của hắn.
Mà quả thật, nghe được tên này vậy mà suy đoán ra được ý đồ chân thật của mình, trong lòng của Trần Viễn không khỏi dâng lên cảm giác thất bại nặng nề. Anh biết rõ, lúc này mình cũng không thể chọc giận hai kẻ ở trước mặt. Dù sao, bằng vào thực lực của bọn họ, từ cự ly mười mét này, anh cũng không có cách nào đảm bảo an toàn cho Lưu Thục Hiền, khi cứu cô ra khỏi tay của bọn họ.
“U… u…”
Đúng vào lúc này, hai mắt của Lưu Thục Hiền đột nhiên mở ra. Sau khi nhìn thấy Trần Viễn đang đứng ở phía trước mặt của mình, cô vậy mà nhịn không được, liên tục kêu lên. Đồng thời, ánh mắt của cô mang theo mấy phần sợ hãi, hướng về phía Trần Viễn để ra hiệu, hy vọng anh có thể nhanh chóng chạy trốn khỏi nơi này.
Đối với biểu hiện lúc này của cô, Trần Viễn nhìn rõ ở trong mắt. Ngay lập tức, anh liền lắc đầu đáp lại.
“Cô đừng sợ! Đã có tôi ở đây rồi, không có ai có thể làm hại được đến cô.”
Lúc nói ra lời này, toàn bộ khí thế ở trên người của Trần Viễn đều tản mát ra ngoài. Đồng thời, ánh mắt của anh trở nên cực kỳ thanh tỉnh, nhìn chăm chú về phía gã đàn ông mặc áo vest đỏ, đang ngồi ở phía trước mặt của mình.
“Nói đi, các người muốn chơi trò chơi gì với tôi?!”