-
Chương 166-170
Chương 166 - Chìa khóa bảo tàng
Ầm!
“Chết!”
Nhưng vào lúc này, một tiếng quát vô cùng chói tai đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, một cái bóng đen xuất hiện, trên tay cầm lấy tia chớp, hướng về phía Trần Viễn ném tới.
Cú ném này vô cùng chuẩn xác. Hơn nữa, tốc độ của đối phương cũng cực nhanh. Thế nên, trong lúc bất ngờ Trần Viễn cũng không kịp phòng bị. Ngược lại, thân hình chỉ hơi chuyển động một chút, sau đó nhanh chóng dùng lấy hai tay chắn ở trước ngực.
Ầm!
Nguồn điện từ tia sét ở trên tay đối phương phóng ra, nhất thời để cho hai bên cánh tay của Trần Viễn cảm giác có chút tê dại. Nhưng mà, động tác của đối phương lúc này cũng không có chậm lại. Lại một tia sét từ phía sau lưng đánh tới, như muốn trực tiếp đem Trần Viễn đánh chết tại chỗ.
Thế nhưng, lúc này Trần Viễn đã có chuẩn bị. Hơn nữa, tia sét vừa rồi mặc dù tốc độ rất nhanh, đồng thời cũng để cho bản thân anh cảm thấy thật sự không được thoải mái. Nhưng thực chất, công kích của đối phương cũng không gây ra bất kỳ tổn thương gì cho Trần Viễn. Chính vì thế, vừa nắm bắt được thân ảnh của đối phương, thân hình của Trần Viễn đã lóe lên, sau đó liền biến mất ngay tại chỗ.
Trong lúc nhất thời, gã dị năng mang theo tia sét có chút hoảng sợ, trong lòng thầm hô một tiếng không ổn. Chỉ có điều, mọi thứ lúc này đã chậm.
Chỉ thấy, bàn tay của Trần Viễn mở ra, trực tiếp xuất hiện ở ngay trước mặt của đối phương. Sau đó, anh đem lấy tia sét vẫn còn chưa kịp phóng ra ngoài của gã nắm chặt ở trong tay.
“Tôi đã nói qua, các người thật sự làm tôi rất chán ghét!”
Âm thanh có chút lạnh nhạt của Trần Viễn lúc này chậm rãi vang lên. Ngay sai đó, một cái nắm tay của anh phóng nhanh ra ngoài, nện thẳng về phía lồng ngực của đối phương.
Ầm!
“Dias!”
Nhìn thấy đồng bọn bị một chiêu của Trần Viễn đánh bay. Hơn nữa, tia sét ở trong tay của đối phương còn bị Trần Viễn nắm lấy. Nhất thời, sắc mặt của Ali có chút hoảng hốt, vội vã hô to một tiếng.
Chỉ có điều, lúc này Dias đã bị trọng thương không nhẹ. Mà Trần Viễn thì đã nhắm đến đối phương, cũng không cho hắn có được cơ hội chuyển mình, chạy trốn. Thế nên, thân ảnh của anh đã lần nữa lướt tới, dừng ở trước mặt của gã áo đen.
“Chết!”
Âm thanh từ trong miệng của Trần Viễn phát ra, mặc dù lời nói có chút tương tự so với vừa rồi của hắn. Nhưng lúc này, sắc mặt của gã áo đen đã biến đến trắng bệch, trong con ngươi mang theo mấy phần sợ hãi lẫn khó tin.
Chỉ là, mọi thứ lúc này đã không còn kịp nữa rồi. Chỉ thấy, tia sét vừa mới bị đoạt ở trên tay của Trần Viễn, lúc này vậy mà trực tiếp hướng thẳng về phía chủ nhân của nó đánh xuống.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ khoang thuyền lúc này đều bị chấn động một cách kịch liệt. Đồng thời, một luồng khói xanh nhanh chóng bốc lên, phía vị trí mà Dias vừa mới nằm xuống, lúc này đã hoàn toàn bị đánh thành một cái lỗ hổng, phía trên còn truyền đến một trận lửa điện hết sức bắt mắt.
“Không… không thể nào…”
Đứng ở một bên quan sát, lúc này sắc mặt của nữ sát thủ Ali đã có chút tái nhợt, bên trong con ngươi của cô mang theo mấy phần khó tin nhìn về phía vụ nổ xảy ra ở trước mặt.
Chỉ có điều, còn không đợi cho cô kịp phản ứng lại. Lúc này, từ bên trong hố đen xuất hiện một cái bóng người. Chỉ là, bộ dáng của người này thật sự vô cùng thê thảm, không thể nào nhìn rõ hình dạng ban đầu.
Chỉ thấy, toàn thân đối phương đều bị đốt cho cháy đen, quần áo trên người đã bóc ra thành từng mảng từng mảng, rơi lộn xộn dưới mặt đất. Hơn nữa, đầu tóc của hắn cũng bị đốt cháy tạo thảnh từng mảng lởm chởm, nhìn có chút buồn cười.
“Khụ khụ…”
Vừa mới từ trong vụ nổ bước ra, ánh mắt của gã sát thủ đã có chút kinh hoảng nhìn về phía xung quanh, dự định tìm kiếm thân ảnh của Trần Viễn. Nhưng mà, đối phương còn chưa tìm ra vị trí của anh, thì ở bên tai đã truyền đến một âm thanh hết sức lạnh lùng.
“Lần này, anh nhất định phải chết!”
Âm thanh này vừa mới phát ra, một cái nắm tay cấp tốc lao nhanh đến. Ngay sau đó, một cỗ lực lượng vô cùng kinh khủng, so với vừa mới bị sét đánh còn muốn kinh khủng hơn, trực tiếp nện thẳng về phía sau lưng của hắn.
Ầm!
Mặc dù không có hình ảnh kinh khủng giống như vừa rồi, nhưng xương cốt của gã sát thủ lúc này giống như đều bị vỡ nát, từng tiếng lách cách từ trong cơ thể truyền đến, để cho sắc mặt vốn dĩ đã bị cháy đen của hắn đột nhiên chuyển sang trắng bệch.
“Chết!”
Ầm!
Liên tục sử dụng quyền cước đánh về phía đối phương, Trần Viễn hoàn toàn không cho tên sát thủ áo đen có bất kỳ một cơ hội nào để đứng dậy lần nữa. Cuối cùng, một quyền của Trần Viễn nện xuống, trực tiếp đánh cho lồng ngục của đối phương sụp xuống một cái hố sâu, phía sau lưng nhô lên mấy đầu xương cốt bị phá vỡ.
Ầm!
Cứ như thế, thân hình của gã sát thủ bị Trần Viễn một quyền đánh bay, nện thẳng về phía khoang thuyền. Nhưng lúc này, qua một hồi rất lâu gã sát thủ cũng không có cách nào đứng dậy được nữa. Đồng thời, khí tức sinh mệnh ở trên người của hắn cũng dần dần bị dập tắt.
Mặc dù vừa rồi miêu tả phức tạp như vậy, nhưng kỳ thật mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc. Kể từ thời điểm Trần Viễn bất ngờ tập kích, đem tia sét của đối phương khống chế, cho đến lúc anh tự mình ra tay, đánh chết đối phương ngay tại chỗ, thật ra chỉ diễn ra không đến nửa phút.
Chính vì thế, sau khi giải quyết xong gã sát thủ có dị năng nắm giữ tia sét, thân hình của Trần Viễn lại lần nữa lui về, đứng ở ngay bên cạnh của Ali. Thế nhưng, thần sắc của cô lúc này vẫn có chút dại ra, hoàn toàn không rõ vì sao trên du thuyền còn có một người mang theo thực lực đáng sợ như vậy.
“Anh… anh là ai?!”
Cho đến lúc này, nữ sát thủ Ali mới lần nữa hồi phục lại tinh thần, dùng lấy ánh mắt có phần khó tin, nhìn về phía Trần Viễn.
Thế nhưng, Trần Viễn lại chẳng thèm để ý đến đối phương. Anh chỉ lạnh lùng liếc mắt, nhìn nữ sát thủ một chút. Sau đó, anh quăng ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn về phía Trương Mỹ Lệ, vẻ mặt cũng có chút ngơ ngác đứng ở phía sau lưng.
“Giúp tôi giám sát tốt cô ta. Nếu như cô dám làm ra bất kỳ hành động sai lầm nào, thì hậu quả của tên kia cũng chính là kết cục của chính cô.”
Bỏ lại câu nói như vậy, thân hình của Trần Viễn đã lần nữa cấp tốc lao đi. Chỉ có điều, lúc này thân ảnh hơi thoáng hiện ra một chút, rồi dừng lại ở trước người của tiểu thư Trang Đài, quan sát đối phương một hồi.
“Cô không có sao chứ?”
Nghe Trần Viễn hỏi thăm, từ trong hoảng sợ tiểu thư Trang Đài mới lần nữa tỉnh táo trở lại. Chỉ có điều, lần này ánh mắt của cô khi nhìn về phía Trần Viễn mang theo tâm tình hơi chút phức tạp.
“Cảm ơn!”
Trong miệng phát ra một tiếng khe khẽ, sắc mặt của Trang Đài lúc này hơi có chút tái nhợt. Dường như, trận chiến vừa rồi hơi có phần kịch liệt, để cô cảm thấy không thật sự thoải mái.
Nhưng mà, Trần Viễn chỉ liếc mắt nhìn cô một chút. Sau đó, anh liền lắc đầu nói ra.
“Không cần phải cảm ơn, tôi chỉ làm việc mà tôi muốn làm mà thôi. Với lại, nhớ bảo vệ bản thân cho thật tốt!”
Lần này, lưu lại câu nói sau cùng, thân hình của Trần Viễn đã lần nữa biến mất. Chỉ là, lúc anh xuất hiện lần nữa, đã không còn ở trên du thuyền, ngược lại đứng trên một chỗ tàu hàng, phía trên đang không ngừng vang lên âm thanh chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Đôi mắt của Trần Viễn hơi nheo lại một chút. Anh biết, đây mới thật sự là chiến trường mà mấy kẻ bịt mặt tập trung chủ lực. Ngay cả hộ vệ của nhà họ Đàm cũng xuất hiện ở trên tàu hàng không ít.
“Lão già, đừng có cố chấp như vậy nữa, hãy đem chìa khóa giao ra đây. Nếu không, sẽ không bảo đảm cho tính mạng của cháu gái ông đâu.”
“Ha ha ha, nếu các người đã có bản lĩnh như vậy, thì hãy cứ nhào tới đi. Đàm Bá Tánh tôi, còn chưa sợ qua ai bao giờ!”
Nghe được tiếng cười của ông chú tài xế vang lên, không hiểu vì sao trong lòng của Trần Viễn lại có một chút dự cảm không ổn. Hơn nữa, vừa rồi bọn họ nhắc đến chìa khóa, chẳng lẽ là?
Vừa nghĩ đến chỗ này, sắc mặt của Trần Viễn liền chuyển sang trắng bệch. Anh thật sự không có nghĩ đến, ông chú tài xế vậy mà đem đồ vật quan trọng như vậy giao cho mình. Hơn nữa, tình huống dường như cũng không đúng lắm?
“Hừ, lão già, nếu rượu mời không uống mà lão lại muốn uống rượu phát. Vậy thì, đừng trách bọn ta không khách sáo. Lên, dàn trận!”
Ngay khi tiếng quát của một người áo đen đem mặt nạ kim loại màu vàng vang lên. Tức thì, từ trên khoang thuyền nhanh chóng lao ra tới hơn hai mươi gã cao thủ áo đen. Hơn nữa, mỗi người đều cầm theo lấy một tấm kim loại hết sức kỳ lạ, cứ bốn người chia làm một tổ, phân thành năm hướng bao vây lấy ông chú tài xế ở phía bên trong.
Mà lúc này, sắc mặt của ông chú tài xế cũng lộ ra mấy phần nghiêm trọng, trong con ngươi mang theo một chút nghiêm nghị, nhìn về phía trận địa của đối phương.
“Thật sự không nghĩ đến, vì muốn lấy được chìa khóa của bảo tàng, các người lại vận dùng đến thứ này, thật sự là để cho ta mở rộng tầm mắt!”
Nói xong, ánh mắt của ông chú tài xế bỗng nhiên quay sang, nhìn về một chỗ phương hướng, quát ầm lên.
“Nhóc con, giúp ta bảo quản cho thật tốt chìa khóa. Đợi ta xử lý xong đám nhãi ranh này, sẽ đến lấy lại sau!”
Vốn dĩ, vẫn còn đang đứng ẩn nấp ở một bên, chờ đợi cơ hội để xem bản thân có nên xuất thủ hay không. Nhưng lúc này, nghe được tiếng quát của ông chú tài xế, tức thì sắc mặt của Trần Viễn từ trắng chuyển sang tái xanh. Đồng thời, trong lòng của anh cũng bắt đầu chửi ầm lên.
“Chết tiết, quả nhiên là đám lão già này đều không phải người đáng tin. Lão vậy mà dám đem mình ra bán đứng!”
Tiếng mắng còn chưa có dứt, lúc này mấy người áo đen đeo mặt nạ bằng kim loại mạ vàng, không khỏi đưa mắt liếc nhìn về phía phương hướng mà Trần Viễn đang ẩn nấp. Sau đó, một người cấp tốc hô lên.
“Nhanh, đem tên nhóc kia bắt lại. Những người còn lại, lập tức vây giết, không được để cho lão già này có được cơ hội chạy trốn!”
Mệnh lệnh của người áo đen đeo mặt nạ mạ vàng vừa mới vang lên, tức thì hàng loạt thân ảnh từ khắp các nơi ở trên thuyền hàng, không khỏi cấp tốc lao đến, hướng về phía vị trí của Trần Viễn bao vây.
Mà thấy được cảnh này, sắc mặt của Trần Viễn lập tức lộ ra dáng vẻ nghiêm túc chưa bao giờ thấy. Chỉ có điều, ở trong vòng vây của nhóm cao thủ áo đen, ông chú tài xế lại đột nhiên cất tiếng cười to.
“Ha ha ha, thật sự là một lũ chuột nhắt, ngu xuẩn. Chỉ dựa vào một chút người này của các ngươi, cũng nghĩ muốn bắt được Chiến Thần số một của Đại Việt quốc hay sao? Ha ha ha!”
Nghe được tiếng cười này của đối phương, Trần Viễn tức thì giận đến chửi tục.
"Con bà nó..."
Chương 167 - Trở về
“Ừm? Hả?!”
Vừa nghe được danh xưng “Chiến Thần” từ trong miệng của ông chú tài xế. Lúc này, ánh mắt của ba người áo đen đeo mặt nạ kim loại mạ vàng, tức thì không khỏi tập trung nhìn về phía Trần Viễn.
Thế nhưng, cũng ngay vào lúc này, âm thanh của ông chú tài xế lại lần nữa vang lên.
“Ha ha ha, các người đúng thật là một lũ ngốc. Ta chỉ trêu đùa một chút mà thôi, còn tin tưởng rằng đây là sự thật? Ha ha ha…”
Tiếng cười của ông chú tài xế không ngừng vang vọng khắp bốn phía xung quanh. Đồng thời, thân ảnh của ông ta cũng biến mất ngay tại chỗ. Nhất thời, trong lòng vang lên một trận báo động, cả ba người thần bí đeo mặt nạ kim loại mạ vàng đều không khỏi đồng thanh hô.
“Không tốt, chúng ta bị lừa rồi!”
Thế nhưng, đợi bọn họ kịp phản ứng lại, thì mọi chuyện đã muộn. Chỉ thấy, thân ảnh của ông chú tài xế không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau lưng của một người thần bí. Sau đó, bàn tay của ông ta tụ lực, hướng về phía cái ót của đối phương vỗ xuống.
Ầm!
Một chưởng này đánh xuống mang theo lực lượng cực kỳ khủng bố, cho dù đối phương cũng là cao thủ cấp bậc đại tông sư. Nhưng mà, trước một chưởng của ông chú tài xế đánh xuôgs, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ, sau đó toàn bộ thân hình đều bị đánh bay ra ngoài, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“Chết tiệt!”
Hai gã mặc áo đen còn lại đều nhịn không được chửi thề một trận. Chỉ có điều, lúc này bọn họ đã có phòng bị. Thế nên, cả hai đều không ngừng đồng thanh, hướng về phía nhóm sát thủ lưu lại ở trên thuyền hàng, quát lên.
“Lên, giết chết hắn cho ta!”
Nghe được mệnh lệnh của thủ lĩnh, cả đám sát thủ giống như một bầy sói đói, không ngừng hướng về phía ông chú tài xế đánh tới.
Mà đứng ở một bên quan sát, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần quái dị. Trong đầu của anh còn không ngừng kêu lên.
“Cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy?!”
Thế nhưng, cũng không để cho Trần Viễn có nhiều thời gian suy nghĩ. Lúc này, một nhóm sát thủ áo đen khác cũng đã bắt đầu xông về phía bên này, đem anh vây lại.
“Giết, đoạt lại chìa khóa ở trên người hắn!”
Một tiếng quát lớn bất chợt vang lên. Ngay sau đó, hơn mấy chục cái bóng áo đen đã không ngừng lao tới, hướng về phía Trần Viễn công kích.
Lúc này, Trần Viễn cũng không cách nào giấu giếm thực lực của mình. Anh quyết định sử hết toàn lực, đem đám sát thủ xung quanh đánh tan.
Ầm!
Ầm!
Từng trận va chạm kịch liệt vang lên, không ngừng có bóng áo đen bị Trần Viễn một chưởng vỗ bay ra ngoài. Thế nhưng, đám người này giống như đều không sợ chết, một kẻ vừa bị đánh rơi, kẻ khác đã nhanh chóng lao tới để lấp vào.
Càng lúc, những cái bóng áo đen vây ở xung quanh của Trần Viễn càng thêm dày đặt.
Trần Viễn cũng không biết rõ, vừa rồi mình đã ra tay đánh giết bao nhiêu tên sát thủ. Nhưng lúc này, trong lòng của anh cảm giác vô cùng nặng nề. Bởi vì, năng lượng ở trong cơ thể càng lúc càng thêm tiêu hao nghiêm trọng. Nếu như không có quả cầu lửa được phong ấn ở trong cơ thể, Trần Viễn có thể mượn nhờ năng lượng thần bí của hai miếng ngọc bội để hỗ trợ, có thể dễ dàng phá vỡ được vòng vây.
Nhưng lúc này, một bên vừa phải đối phó với đám sát thủ giống như một dòng nước lũ, càng lúc càng thêm điên cuồng mạnh liệt. Một bên, anh còn phải đảm bảo năng lượng ở trong cơ thể duy trì cân bằng, không có cách nào tùy tiện rút ra quá nhiều linh khí ở trong đan điền.
Thế nên, trải qua một hồi kịch chiến, lúc này thần sắc của Trần Viễn hơi thoáng mang chút nghiêm trọng. Anh biết, nếu như bản thân thật sự không có biện pháp để thoát vây, thì bản thân anh sẽ trực tiếp bị đám sát thủ xung quanh mài chết.
Ầm!
Thế nhưng, còn không đợi cho Trần Viễn nghĩ ra phương pháp hữu hiệu. Lúc này, một tiếng nổ lớn đột ngột vang lên. Ngay sau đó, một bên tàu hàng bỗng dưng vỡ vụn, hiện ra rất nhiều vết nứt lan tràn bốn phía xung quanh.
“Chết tiệt, lão già này điên mất rồi. Lão ta vậy mà muốn đem cả con tàu hàng này phá hủy?!”
Từ trong hỗn chiến, âm thanh của một gã người thần bí đeo mặt nạ kim loại mạ vàng bỗng dưng tức giận quát lên. Đồng thời, ánh mắt của Trần Viễn nhanh chóng phát hiện ra, lúc này sát thủ vây quanh ông chú tài xế cũng không ít. Hơn nữa, bản thân ông ta dường như cũng bị không ít vết thương nghiêm trọng.
Chỉ có điều, lúc này thần sắc của ông chú tài xế dường như có chút vui vẻ, cất giọng cười lớn.
“Ha ha ha, lũ chuột nhắt tụi bây chuẩn bị đi chịu chết hết đi! Ha ha ha!”
Giọng cười của ông chú tài xế lại lần nữa cất vang. Đồng thời, thân ảnh của ông ta chỉ thoáng chốc liền biến mất ngay tại chỗ. Sau đó, một cỗ gió lớn đột nhiên truyền đến ở phía sau lưng, để cho Trần Viễn có chút giật mình, xoay đầu nhìn lại.
“Đi, nhớ đem đồ vật cất kỹ!”
Trần Viễn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, bên tai đã truyền đến âm thanh nói chuyện của ông chú tài xế. Ngay sau đó, một cỗ nhu lực truyền đến, trực tiếp đem thân thể của Trần Viễn bắn vọt ra bên ngoài hơn mấy trăm mét.
Ầm!
Trần Viễn chỉ cảm giác như đầu óc hơi chút choáng vang. Sau đó, trước ngực truyền đến một đợt đau nhức. Cuối cùng, một trận nước biển truyền vào bên trong cổ họng, để anh không nhịn ho khan lên một trận kịch liệt. Chỉ có điều, câu nói tiếp theo của ông chú tài xế đã lần nữa truyền vào trong đầu của anh.
Lần này, âm thanh không có đến từ bên cạnh, mà trực tiếp xuyên thẳng vào trong trí óc, để cho Trần Viễn cảm giác hết sức giật mình.
“Cố gắng bảo trọng, hy vọng ngày sau có thể được gặp lại cậu thêm một lần nữa, Chiến Thần!”
Âm thanh đến đây thì dần dần biến mất, đồng thời một trận hỗn loạn truyền vào bên trong ý thức, để cho Trần Viễn nhanh chóng cảm giác đầu óc trở nên mơ hồ. Cuối cùng, anh cũng không biết vì một trận chiến kia mình hao lực mà ngất xỉu, hay là bị cú đẩy mạnh của ông chú tài xế làm cho choáng váng. Nhưng Trần Viễn biết rõ, lúc này bản thân anh đang trôi nổi ở trên mặt biển, hoàn toàn không có cách nào để có thể tự do vào bờ.
Cho đến giây phút cuối cùng, trong đầu của Trần Viễn chỉ truyền đến một cái ý nghĩ duy nhất.
“Lão già chết tiệt, đừng để cho tôi gặp ông thêm một lần nào nữa…”
Sau đó, ý thức của Trần Viễn cũng dần dần biến mất. Thời gian với anh lúc này là một mảng tối tăm vô định.
Tâng Cảng, ngày 16 tháng 12.
Trong một căn phòng nhỏ nằm ở khu chung cư Tân Thịnh, một người phụ nữ đang mặc váy ngắn, vẻ mặt có chút thất thần nhìn về phía cửa sổ bên ngoài phòng ngủ, trong con ngươi mang theo mấy phần ký ức xa xăm.
“Chị Thục Hiền, chị có ở trong phòng hay không?”
Ngay tại lúc này, phía bên ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên một giọng phụ nữ. Hơn nữa, âm thanh của người này mang theo một chút mừng rỡ, bước chân cũng có chút gấp rút không ngừng vang lên.
Nghe được tiếng nói chuyện ở bên ngoài, lúc này người phụ nữ mặc váy ngắn mới quay đầu nhìn lại. Đồng thời, cô cũng nhanh chóng đem cửa phòng mở ra.
“Thu Trang, là em đấy à?!”
Nhìn thấy người phụ nữ đứng ở trước cửa phòng ngủ của mình, ánh mắt của Lưu Thục Hiền không khỏi mang theo mấy phần nhu hòa. Kể từ cái lần bị bắt cóc ở dưới quê, Lưu Thục Hiền cùng với Thu Trang cũng có không ít liên hệ với nhau. Hơn nữa, thời gian gần đây Thu Trang đã tự mình chuyển đến sống ở thành phố. Không biết lại trùng hợp như thế nào, căn nhà trọ mà cô thuê lại cách khu chung cư của Lưu Thục Hiền chỉ không tới một con phố.
Chính vì thế, thỉnh thoảng hai người cũng ra ngoài gặp mặt, rồi tâm sự với nhau vô cùng thân thiết. Hiện tại, vừa mới gặp được Lưu Thục Hiền, trên nét mặt của Thu Trang đã có chút không nhịn được, vội vã nói ra.
“Chị Thục Hiền, em vừa mới nhận được tin tức. Nghe nói anh Viễn đã về lại Tân Cảng rồi!”
Nghe được tin tức này, trong nháy mắt vẻ mặt của Lưu Thục Hiền thoáng hiện lên một tia mừng rỡ.
“Thật sao?”
“Thật! Tin này là tự Tiểu Trần nói với em. Hơn nữa, nghe cậu ta nói, anh Viễn vì có nhiệm vụ đặc biệt, hiện tại không thể gặp mặt chị và em được.”
Vừa mới còn có một chút mừng rỡ, lúc này nghe Thu Trang nói ra lời như vậy, trong lòng của Lưu Thục Hiền không khỏi thở dài một trận.
“Ừm, chị biết rồi!”
Nhìn thấy sắc mặt của Lưu Thục Hiền vừa mới mừng rỡ chuyển sang thất vọng, trong lòng của Thu Trang thoáng hiện lên một tia áy náy. Nhưng rất nhanh, cô liền tươi cười khoác lấy tay của Lưu Thục Hiền, nhẹ giọng nói ra.
“Chị Thục Hiền, em vừa mới nhìn thấy được một chỗ cửa hàng quần áo, có bán mấy bộ trang phục mùa đông rất bắt mắt. Chị có muốn đi xem cùng với em hay không?”
Lưu Thục Hiền đang muốn mở miệng từ chối, bên tai lần nữa truyền đến âm thanh của Thu Trang.
“Chị, em nghe nói anh Viễn rất nhanh thì sẽ trở lại. Nếu như lần này có thể gặp được anh ấy, chị nhất định phải trở nên thật sự xinh đẹp. Như vậy, anh ấy mới sẽ không dám bỏ chị đi lâu như vậy.”
Nghe được lời của của Thu Trang, trong lòng của Lưu Thục Hiền hơi thoáng giật mình, vội vàng lắc đầu nói ra.
“Em đừng có hiểu lầm, chị với anh ấy chẳng qua chỉ là bạn bè mà thôi!”
“Có phải vậy không? Nhưng em nghe Tiểu Trần nói, lần trước vì muốn cứu chị, anh Viễn đã gặp không ít nguy hiểm?!”
Lúc này, bị Thu Trang hỏi đến, sắc mặt của Lưu Thục Hiền không nhịn được lại hiện lên vẻ lúng túng.
Chỉ có điều, Thu Trang lại cười lên hì hì, sau đó vui vẻ nói ra.
“Hì hì, em chỉ đùa chị một chút mà thôi. Bây giờ, chị có muốn đi mua đồ với em hay không?”
Lần này, Lưu Thục Hiền cũng không có cách nào từ chối, chỉ có thể liếc mắt nhìn lấy đối phương một trận. Sau đó, cả hai cùng nhau đi xuống thang lầu, bắt đầu đón taxi rồi nhanh chóng rời đi.
Mà lúc này, Lưu Thục Hiền cũng không hề hay biết, Trần Viễn đang đứng ở trên một tòa chung cư ở gần đó, đưa mắt quan sát nhìn thấy hết thảy.
“Lão đại, vì sao anh lại không muốn đi gặp chị ấy?”
Đứng ở bên cạnh, một người thanh niên hơi có chút khó hiểu, nhìn về phía Trần Viễn để hỏi thăm. Nhưng mà, Trần Viễn chỉ lắc đầu, lại không đáp.
||||| Truyện đề cử: Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng |||||
“Chuyện tôi nhờ cậu xử lý, cậu đã xử lý đến đâu rồi?!”
Đột nhiên, Trần Viễn quay đầu, nhìn về phía người thanh niên hỏi thăm. Nhất thời, sắc mặt của người thanh niên lập tức trở nên thanh đổi, ánh mắt mang theo mấy phần nghiêm túc, đáp lại.
“Lão đại, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng. Chiến dịch “bắt chuột” có thể khởi động!”
“Tốt, vậy chúng ta cùng nhanh xuất phát!”
“Vâng, thưa sếp!”
Chương 168 - Em gái bị bắt cóc
Đường số 13, khu Thống Nhất, thành phố Tân Cảng.
Trong một con hẻm nhỏ nối liền vào chỗ chung cư đã bị bỏ hoang. Lúc này, mấy cái bóng đen không ngừng ẩn hiện. Đồng thời, một trận âm thanh vội vàng không ngừng vang lên.
“Thế nào rồi?”
Một người bất chợt lên tiếng nói chuyện. Ngay sau đó, mấy người còn lại cũng đồng loạt đáp lại.
“Không rõ, nghe nói tổ chức đang bị truy sát. Có một số thành viên vòng ngoài đã bị bắt. Hiện tại, phía trên có lệnh, muốn chúng ta tạm thời ẩn nấp một thời gian.”
“Còn tiểu thư thì sao?”
“Mặc kệ cô ta, chúng ta cũng không thể quản nhiều như vậy được. Đi, mau rút khỏi cái nơi quỷ quái này ngay lập tức!”
Ngay sau khi kết thúc trò chuyện, mấy cái bóng áo đen liền cấp tốc rời đi. Dường như bọn họ thật sự đang rất vội vàng, ai cũng không có chú ý đến, phía sau lưng của mình lúc này đang có một cái bóng khác ẩn nấp tiếp cận.
“Lão đại, lão đại! Vừa mới xác định được vị trí của bọn họ, bọn họ đang tiến về phía bến cảng!”
“Tốt! Tất cả các cậu đều ẩn nấp. Bọn chúng để lại cho tôi tự mình giải quyết!”
“Vâng!”
Tại bến cảng, trên một con tàu đánh cá được làm bằng composite. Mấy cái bóng đen vừa mới rời khỏi chung cư bỏ hoang, lúc này đã xuất hiện ở trên tàu cá. Chỉ có điều, lúc này trang phục của bọn họ đã được cải biến, chuyển sang phong cách ăn mặc thường ngày của các ngư dân.
Nhưng mà, ngay khi chiếc tàu chuẩn bị rời khỏi bến cảng. Đúng vào lúc, một cái thân ảnh bỗng dưng xuất hiện, đứng ở phía trên boong tàu.
“Ai?!”
Ngay lập tức, đoàn thủy thủ ở trên thuyền cá không khỏi kinh hoảng hô lên. Chỉ là, Trần Viễn lúc này cũng không có lên tiếng nói chuyện. Anh trực tiếp lướt người lao tới. Sau đó, cổ tay phát lực, hướng về phía một người thủy thủ ở trước mặt đánh ra một chưởng.
Ầm!
Một chưởng này đánh ra hết sức bất ngờ, cho dù đám thủy thủ này trong lòng đã có phòng bị, nhưng lại không có cách nào có thể ngăn cản được công kích của Trần Viễn.
Tức thì, thân hình của gã thủy thủ trực tiếp bị Trần Viễn đánh bay ra khỏi tàu cá, ngã nhào xuống dưới nước, không rõ sống chết thế nào.
“Chết tiệt, làm sao hắn lại phát hiện ra hành tung của chúng ta?”
“Đừng nói nhảm nữa, cùng nhau xông lên. Tôi không tin, chỉ một mình hắn có thể đánh bại được tất cả chúng ta!”
Ngay lập tức, những thành viên còn lại trong đoàn thủy thủ đều không khỏi tức giân, chửi ầm lên. Chỉ có điều, động tác của bọn họ lúc này lại không hề chậm. Chỉ thoáng một chút, năm sáu loại thuật pháp, chưởng ấn đã hướng trên người của Trần Viễn đánh tới.
Thế nhưng, sắc mặt của Trần Viễn lại không thay đổi một chút nào. Ngược lại, trên khuôn mặt của anh hơi chút cười lạnh, hừ nhẹ một tiếng.
“Hừ!”
Ngay sau đó, thân hình của Trần Viễn cấp tốc tan biến, chỉ để lại một cái tàn ảnh, đứng ở trên boong thuyền.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Liên tiếp những tiếng nổ lớn vang lên. Chỉ có điều, lúc này toàn bộ công kích của đối phương đều đánh về phía thân thuyền, cũng không hề trúng lên người của Trần Viễn.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt cả đám đều hết sức khó coi. Đồng thời, có người đã không nhịn được, mắng lên.
“Mẹ nó, tên khốn này bị làm sao vậy? Hắn vì sao lại muốn truy sát chúng ta? Trong vòng một tháng, người của chúng ta bị bắt, bị giết ở trong tay hắn cũng ít nhất có hơn một trăm rồi!”
Nghe tiếng người này tức giận mắng, đám còn lại cũng phẫn nộ không kém. Chỉ có điều, thân ảnh của Trần Viễn đã lần nữa hiện ra. Đồng thời, trên khóe môi của anh khẽ nhếch, lộ ra nụ cười tràn đầy châm chọc.
“Đám chuột nhắt các người, nếu như chỉ có một chút bản lĩnh như vậy. Vậy thì, hôm nay để tôi tiễn các người cùng nhau lên đường!”
Thấy được thân ảnh của Trần Viễn lần nữa xuất hiện. Hơn nữa, vừa rồi toàn bộ công kích đều không thể nào đánh trúng được đối phương. Tức thì, trong lòng của đám thủy thủ lúc này đã có mấy phần thoái ý. Sau đó, có người đột nhiên hô lên.
“Không được, chúng ta chia nhau ra chạy! Không thể để cho toàn bộ đều rơi vào trong tay hắn!”
Âm thanh này vừa dứt, toàn bộ đoàn thủy thủ đều chia ra bốn phương tám hướng, dự định tìm cách thoát thân.
Nhưng mà, sắc mặt của Trần Viễn lúc này đã lạnh xuống. Đồng thời, âm thanh của anh trầm thấp vang lên.
“Muốn chạy, đã muộn rồi!”
Ngay sau đó, thân hình của anh lại lần nữa biến mất. Chỉ có điều, lần này chỉ nhoáng lên một cái, thân ảnh của anh đã xuất hiện ở trước mặt một gã thủy thủ đang dự định lao ra khỏi thuyền cá.
Ầm!
Không một chút động tác dư thừa, Trần Viễn trực tiếp một chưởng vỗ vào sau lưng của đối phương.
Rầm!
Ngay lập tức, thân hình của tên thủy thủ liền rơi xuống mặt được, toàn bộ ý thức đều triệt để biến mất.
Thế nhưng, động tác của Trần Viễn lại không chút dừng lại. Thân ảnh của anh lại lần nữa lóe lên. Chỉ chớp nhoáng vài cái, anh đã xuất hiện ở phía trước mặt của người thứ hai.
Ầm!
Cứ như vậy, mỗi lần biến mất, Trần Viễn lại một lần hiện ra, đồng thời vung lên một chưởng chụp cho đối phương hôn mê bất tỉnh, rồi đánh rơi xuống nước.
Cho đến cuối cùng, khi đoàn thủy thủ chỉ còn lại duy nhất một người. Mặc dù thân thủ của người này cũng rất tốt, nhưng từ vị trí ban đầu, người này cũng vừa mới nhảy khỏi tàu cá không đến một trăm mét. Hơn nữa, lúc này phía trước mặt của hắn ta lại bất thình lình hiện ra thân ảnh của Trần Viễn.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao lại muốn truy bắt chúng tôi? Tôi không phạm pháp, cũng không gây ra bất lợi gì đối với đất nước của các anh. Nếu anh dám bắt tôi, đại sứ quán của chúng tôi sẽ tố cáo lên liên hiệp quốc, kiện đất nước các anh quy phạm quy định về nhân quyền!”
Trước vẻ mặt không có cảm xúc nào của Trần Viễn, gã thủy thủ không khỏi cứng rắn nói ra. Chỉ là, đáp lại vẻ mặt hù dọa của đối phương, ánh mặt của Trần Viễn không hề bộc lộ một chút biểu tình nào.
“Đi thôi!”
Vung tay lên, âm thanh của Trần Viễn hết sức nhẹ nhàng. Thế nhưng, sắc mặt của gã thủy thủ lúc này đã trở nên trắng bệch. Hắn biết, một khi mình bị bắt lại, kết cục nhất định sẽ rất bi thảm.
Thế nhưng, người ở trước mặt này thật sự quá mức đáng sợ. Cho dù thực lực của hắn cũng đã đạt đến tông sư hậu kỳ, nhưng đứng trước mặt đối phương chẳng khác nào một đứa trẻ con, không có một chút năng lực phản kháng.
“Anh đừng có ép tôi. Nếu không, dù chết tôi cũng sẽ muốn đem theo anh chết cùng!”
Lúc nói ra lời này, trên khuôn mặt của gã thủy thủ lộ ra một vẻ kiên định. Chỉ là, Trần Viễn không hề đáp lại. Ngược lại, động tác của anh càng thêm cấp tốc.
Nhất thời, sắc mặt của gã thủy thủ không khỏi hiện lên một tia phẫn nộ. Hắn một lần nữa cắn răng nói ra.
“Nếu anh đã muốn chết, vậy thì tôi cùng với anh chết cùng!”
Ngay sau đó, một cỗ năng lượng vô cùng cuồng bạo, không ngừng bạo phát ở trong cơ thể của đối phương. Đối diện với tình huống như vậy, nhưng Trần Viễn chẳng có một chút đổi sắc. Âm thanh của anh vẫn mang theo sự lạnh lùng giống như lúc trước.
“Định!”
Chỉ một thoáng, bên trong cơ thể vốn đang chuẩn bị bộc phát, sẽ đem toàn bộ năng lượng bên trong nổ tung. Thế nhưng, vừa nghe được âm thanh của Trần Viễn vang lên. Đồng thời, một cỗ lực lượng thần bí đột nhiên truyền đến, để cho cỗ năng lượng còn đang cuồng bạo của hắn bỗng dưng biến mất.
Nhất thời, sắc mặt của gã thủy thủ hiện lên một vẻ khó tin, ánh mắt không khỏi trừng trừng nhìn về phía Trần Viễn.
“Tại sao lại như vậy?”
Nhưng mà, đáp lại vẻ kinh hoảng này của hắn, chỉ là một cái chưởng ảnh càng lúc càng lớn. Cuối cùng, một luồng ý thức duy nhất ở trong đầu hắn cũng nhanh chóng biến mất.
Ầm!
Toàn bộ cơ thể của gã thủy thủ cứ như vậy bị một chưởng của Trần Viễn đánh bay ra ngoài. Sau đó, anh hơi có chút phiền muộn, đem hai tay của mình liên tục xoa lên một trận.
“Lũ chuột này, thật sự là nhiều đến phát ngán. Không biết lúc nào, tổ chức mới có thể tìm ra được hành tung của kim sách?!”
Trong miệng âm thầm lẩm nhẩm một hồi. Lúc này, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi quét qua, nhìn về bốn phía xung quanh. Sau đó, anh mới nhẹ giọng nói ra.
“Được rồi, các cậu ra đi. Nhớ đem hiện trường dọn dẹp sạch sẽ một chút. Cũng không thể để cho người dân ở xung quanh bị kinh hoảng được.”
“Vâng, thưa sếp!”
Nghe được âm thanh của Trần Viễn, rất nhanh, từ phía xung quanh các tòa nhà cao tầng, cùng với bụi cây ven đường không ngừng tuôn ra một nhóm đội ngũ có hơn mười mấy người, nhanh chóng đem mấy tên áo đen của tổ chức giáo hội cải trang thành ngư dân, bắt trói trở lại trụ sở của Long Vệ.
“Lão đại, lão đại!”
Nhìn đội ngũ nhân viên nhanh chóng dọn dẹp lấy hiện trường. Lúc này, Trần Viễn có chút buồn chán, xoay người dự định rời đi. Nhưng mà, ngay tại lúc này âm thanh của Tiểu Trần có chút hốt hoảng vang lên, để cho bước chân của anh không khỏi ngừng lại.
“Thế nào? Làm sao bộ dáng của cậu lại hốt hoảng như vậy?”
“Lão đại, người ở trong bệnh viện vừa mới truyền tin đến. Em gái anh, xảy ra chuyện rồi.”
“Hả?!”
Nghe được tin tức này, cả người Trần Viễn giống như chết trận tại chỗ. Ngay sau đó, anh mới vội vàng lao tới, nắm lấy cổ áo của Tiểu Trần, lớn tiếng quát lên.
“Cậu nói lại cho rõ ràng, rốt cuộc em gái của tôi xảy ra chuyện gì?”
Nhìn thấy bộ dáng của Trần Viễn lúc này, trong lòng Tiểu Trần hơi có chút sợ. Nhưng cậu ta vẫn cố trấn tĩnh lại, lần nữa mở miệng ra để nói chuyện.
“Chuyện là thế này, vừa rồi đội trưởng truyền tin đến, nói cho em biết em gái của anh ở trong bệnh viện, đã bị một kẻ lạ mặt bắt đi!”
Lần nữa nghe được cái tin tức này, cả người Trần Viễn đều chết lặng, giống như là bị sét đánh.
Chương 169 - Điều kiện
Rầm!
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Em gái của tôi tại sao lại bị bắt cóc?!”
Đứng ở trong phòng họp của trung tâm huấn luyện bội đội đặc chủng quân khu, ánh mắt của Trần Viễn có chút sắc lạnh nhìn về phía Triệu Kiến An cùng với Kiều Thanh Phượng.
“Khục khục…”
Nghe được tiếng chất vấn của Trần Viễn, Triệu Kiến An không khỏi ho khan một tiếng. Nhưng mà, lúc này Kiều Thanh Phượng đã lên tiếng nói trước.
“Xin lỗi, toàn bộ chuyện này đều là trách nhiệm của tôi. Mặc dù chúng tôi đã cử lực lượng tinh nhuệ nhất bảo vệ cho em gái của anh. Thậm chí, chúng tôi còn cho người cải trang, giả làm em gái của anh nằm ở trong phòng bệnh. Nhưng mà, người này giống như đã nắm bắt hết tất cả hành tung của chúng tôi. Hơn nữa, dường như không có một chút báo động nào, đã dễ dàng đem em gái của anh bắt đi. Đợi cho chúng tôi phát hiện ra được thì…”
Rầm!
Còn không đợi cho Kiều Thanh Phượng lên tiếng nói hết. Lúc này, Trần Viễn đã nhịn không được, tức giận đập mạnh lên trên mặt bàn. Tức thì, mặt bàn được làm từ một loại hợp kim vô cùng cứng rắn, lúc này lại bị một chưởng của Trần Viễn vỗ xuống, trực tiếp nát bấy.
“Tôi không cần biết lý do của các người là như thế nào. Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc là ai đã bắt cóc em gái của tôi. Hơn nữa, bọn họ hiện tại đang ở chỗ nào!”
Nhìn thấy sắc mặt của Trần Viễn lúc này đã tràn đầy sát khí, trong lòng của tất cả mọi người ở đây đều không khỏi lạnh run.
Cho dù là Triệu Kiến An, lúc này nhìn về phía Trần Viễn cũng mang theo mấy phần tâm tình phức tạp.
“Trần Viễn, tôi biết là cậu đang rất tức giận. Nhưng mà, chuyện này cũng không phải lỗi hoàn toàn ở Thanh Phượng. Người áo đen kia, thực lưc rất có thể đã đạt đến cấp bậc đại tông sư. Hơn nữa, đối phương cũng không có trực tiếp làm ra hành vi gây hại đến em gái của cậu. Có lẽ, đối phương còn có việc muốn liên hệ với câu. Tôi nghĩ, chắc không bao lâu bọn họ sẽ tìm cách liên lạc đến chúng ta.”
Tiếng nói của Triệu Kiến An vừa mới kết thúc không được bao lâu. Lúc này, từ phía bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng bước chân. Sau đó, một vị sĩ quan quân đội với quân hàm đại tá, vội vàng bước nhanh tới.
“Kiến An, phía trên vừa mới đưa ra chỉ lệnh. Cậu cùng với toàn bộ thành viên của đội Long Vệ, tạm thời đình chỉ hoạt động. Đồng thời, Trần Viễn, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện một chút được không?”
Vị đại tá này cũng không phải là kẻ lạ mặt, ngược lại Trần Viễn cũng hơi có một chút ấn tượng. Dường như, ông ta từng là một trong số huấn luyện viên được triệu tập đến trại tập huấn lần này, mục đích là đào tạo thêm một nhóm Long Vệ dự bị, chuẩn bị cho một đợt chiến dịch vô cùng quan trọng của Đại Việt.
Chỉ là, lúc này nhìn thấy đối phương vậy mà khách khí với mình như vậy, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhăn lại. Chỉ có điều, anh cũng không có lập tức đáp lời. Ngược lại, ánh mắt có chút chăm chú nhìn về phía Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phương. Thấy bọn họ một bộ im lặng, không có tiếp tục lên tiếng nói chuyện. Trần Viễn chỉ có thể thở dài một hơi, sau đó đi nhanh ra ngoài.
“Cậu Viễn, tôi biết là việc em gái của cậu bị bắt cóc, khiến cho tâm tình của cậu rất tệ. Nhưng mà, cậu cũng biết rõ tình huống của chúng ta hiện tại. Việc bảo tàng có liên quan đến di chỉ của người tu luyện xuất hiện, khiến cho rất nhiều thế lực ở trên toàn bộ thế giới để đổ dồn về phía Đại Việt. Hơn nữa, đám người của tổ chức giáo hội càng lúc càng thêm manh động. Cậu cũng đã biết, mặt nổi thì lực lượng quân đội của Đại Việt của chúng ta cũng không phải là mạnh nhất. Thế nhưng, quân đội của Đại Việt chưa bao giờ sợ chiến. Thế nên, phía trên mới vừa đưa ra đề nghị, để cậu tiếp tục kế hoạch bắt chuột, cậu có đồng ý hay không?”
Đối với lời đề nghị này của đối phương, Trần Viễn cũng không có trực tiếp đồng ý. Ngược lại, ánh mắt của anh mang theo mấy phần nghiêm túc nhìn về phía vị đại tá quân đội đang đứng ở trước mặt của mình.
“Huấn luyện viên Phương, tôi nhớ không nhầm, thì ông cũng là người họ Tô nhỉ?”
Đột nhiên nghe Trần Viễn hỏi ra một câu như vậy, sắc mặt của Tô Văn Phương hơi có chút kinh ngạc. Sau đó, vẻ mặt của ông ta thoáng hiện một chút xấu hổ, cười cười nói ra.
“Kỳ thật, tôi cũng không phải là dòng chính của nhà họ Tô. Ngược lại, tôi đối với Tô Thiên Hải cũng không quá ưa thích. Tất nhiên, chuyện nào ra chuyện đó, đây là đề nghị của cấp trên, tôi đối với cậu cũng không có bất kỳ ý kiến gì. Nếu như cậu không đồng ý, tôi cũng có thể đề nghị lên phía trên thay đổi kế hoạch. Dù sao, trong nước cũng có ẩn giấu không ít cao thủ. Mặc dù sẽ hao tốn không ít quyền lợi mới có thể mời bọn họ ra mặt được. Nhưng tóm lại, kế hoạch lần này có liên quan đến vận mệnh của quốc gia. Cho dù bọn họ không muốn góp sức, cũng nhân định phải chú ý quan tâm.”
Mặc dù lời nói của Tô Văn Phương có chút dài dòng, nhưng trong lòng Trần Viễn là hiểu rất rõ. Kỳ thật, những cao thủ cấp bậc tông sư trở lên của các gia tộc, đều không phải là bên phía chính phủ đều có thể tự mình điều động được. Dù sao, chưa đến thời khắc nguy cơ tồn vong, thì bọn họ nhất định sẽ không chấp nhận bán mạng cho quốc gia. Thậm chí, có một số người còn có ý định ngồi hưởng ngư ông đắc lợi, không có lợi ích thì bọn họ sẽ không quan tâm đến việc quốc gia có đổi quốc kỳ hay không.
Thế nên, lúc này nghe Tô Văn Phương nói qua một hồi, Trần Viễn cũng chỉ trầm ngầm một chút. Sau đó, anh liền gật đầu nói ra.
“Chuyện này tôi có thể đáp ứng với các ông. Nhưng mà, trước đó tôi cần phải tìm em gái của tôi trở về. Hơn nữa, tôi muốn quốc gia tìm ra biện pháp, đem em gái của tôi chữa trị hết bệnh. Với lại, tôi muốn tự mình thành lập đội ngũ, tự do hoạt động không bị hạn chế. Chỉ cần chính phủ đồng ý tất cả những điều kiện này, thì tôi nhất định sẽ đem lũ chuột kia diệt sạch.”
Lúc nói ra lời này, khí thế ở trên người của Trần Viễn bỗng dưng trở nên vô cùng lẫm liệt. Cho dù Tô Văn Phương cũng là một người tu luyện, hơn nữa thực lực hoàn toàn không thấp. Nhưng ở trước khí thế của Trần Viễn, ông ta cũng có chút kinh hoảng, vội vàng lùi lại phía sau nửa bước.
“Khục khục…”
Biết được động tác lúc này của mình hơi có chút mất mặt, thế nên Tô Văn Phương không khỏi ho khan một trận. Sau đó, ông ta hơi chút xấu hổ nói ra.
“Được rồi, tôi sẽ trực tiếp đem những yêu cầu này của cậu truyền đạt lên phía trên. Tất nhiên, cậu có thể yên tâm, cho dù phía trên không thể nào đáp ứng được tất cả những yêu cầu của cậu. Quân đội cũng sẽ nghĩ ra tất cả biện pháp, đem em gái của cậu cứu trở về.”
Nghe được những lời này của Tô Văn Phương, tạm thời Trần Viễn cũng không có lên tiếng phản bác. Ngược lại, anh hơi cúi thấp người xuống, nói ra.
“Cảm ơn!”
Sau đó, điện thoại ở trên người của Tô Văn Phương reo lên một trận. Dường như, có người ở phía trên gọi đến hỏi thăm, để cho sắc mặt của ông ta hơi thoáng biến đổi một chút.
Thế nhưng, sau khi kết thúc nói chuyện, ánh mắt của Tô Văn Phương nhìn về phía Trần Viễn lại mang theo mấy phần quái dị. Giống như, vừa rồi ông ta nhận được một cái chỉ lệnh gì đó hết sức đặc biệt.
“Cậu Viễn, xem ra trình độ coi trọng của cậu đối với lãnh đạo thật sự rất cao. Vừa rồi, tư lệnh có thông báo xuống, nói là chúng tôi có thể hoàn toàn đáp ứng tất cả mọi yêu cầu của cậu. Đồng thời, từ trong thành viên của đội Long Vệ số một và số ba, cậu có thể tùy ý lựa chọn, sau đó tự mình điều động lực lượng khi cần thiết. Tất nhiên, ngoại trừ một số nhiệm vụ quan trọng, cậu cũng có thể tiến hành một số việc khi cậu muốn.”
Nghe được lời này của Tô Văn Phương, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lóe lên một vệt tinh quang. Chỉ có điều, biểu lộ trên khuôn mặt của anh cũng không có biến hóa quá nhiều.
Từ lúc anh bị ông chú tài xế đánh rơi xuông đáy biến, sau đó được người của chính phủ cứu vợt. Trần Viễn liền biết, cái thế giới này cũng không đơn giản giống như anh tưởng tượng. Thậm chí, tầng trên cũng ẩn tàng đi không ít bí mật. Chỉ có điều, dựa vào cấp độ hiện tại của anh, anh còn chưa có tư cách tìm hiểu được những vấn đề này. Nhưng mà, cũng từ đó Trần Viễn biết rõ, chỉ cần anh còn có lợi cho quốc gia, thì chính phủ tuyệt đối sẽ không để anh thiệt thòi. Thế nhưng, những thứ này cũng không để cho Trần Viễn cảm thấy an tâm. Anh luôn cảm giác, dường như toàn bộ những chuyện vừa mới xảy ra trong đoạn thời gian này, giống như là một cái cục. Mà anh, là một quân cờ được người khác cố tình sắp xếp vào trong bàn cơ. Chỉ cần anh mất đi tác dụng, thì anh nhất định sẽ gặp phải nguy hiểm.
“Tốt, tạm thời chúng ta kết thúc nói chuyện ở đây. Khi nào cậu có quyết định tự mình thành lập đơn vị, lựa chọn thành viên thì cứ liên hệ với tôi. Tôi sẽ cho người đưa lên danh sách, tùy ý để cho cậu tuyển chọn.”
Bỏ lại câu nói sau cùng này, thân ảnh của Tô Văn Phương cũng chậm rãi biến mất. Chỉ là, Trần Viễn còn chưa có thư giãn được bao lâu. Lúc này, âm thanh tin nhắn ở trong điện thoại của anh lại lần nữa vang lên. Chỉ có điều, lần này cũng không phải là Tiểu Trần nhắn tin cho anh. Ngược lại, dãy số ở trong điện thoại lúc này là do Tiêu Hân Hân gửi đến.
“Anh đang ở đâu, bố tôi muốn gặp anh!”
Vừa nhìn thấy được tin nhắn này, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên sững sờ. Đồng thời, trong lòng của anh lúc này cũng có một chút kinh dị. Bởi vì, vào nửa tháng trước, rõ ràng người của chính phủ đã tìm thấy được cái xác của bố vợ anh, đang nằm ở trong một chỗ phế tích. Hiện tại, ông ta làm sao lại trở về rồi?
Chương 170 - Kế hoạch
“Ông là ai?”
Ngồi ở trong phòng đọc sách của nhà họ Tiêu, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi đăm đăm nhìn về phía người đàn ông tự xưng là “Tiêu Viễn Sơn” đang ngồi ở trước mặt mình.
“Ngay cả tôi, cậu cũng không thể nhận ra thật sao?”
Trước vẻ nghi hoặc xen lẫn với đề phòng của Trần Viễn, “Tiêu Viễn Sơn” vẫn một bộ thong dong mỉm cười. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của ông ta cũng không giống như là có người giả mạo.
Thế nhưng, cái xác đó rõ ràng Trần Viễn đã tận mắt nhìn thấy, anh làm sao có thể nhận lầm được?
“Được rồi, không nói đến những chuyện này nữa. Kỳ thật, lần này trở về đây là tôi có việc muốn nhờ cậu giúp tôi. Tôi nghĩ, chuyện này cậu sẽ không từ chối, phải không?”
Đột nhiên, “Tiêu Viễn Sơn” đặt nhẹ tách trà xuống mặt bàn. Sau đó, ông ta dùng lấy ánh mắt mang theo mấy phần ý vị thâm trường nhìn về phía Trần Viễn. Nhất thời, trong lòng của Trần Viễn không khỏi dâng lên một cỗ dự cảm bất an.
Thế nhưng, lúc này anh lại không có biện pháp gì khác, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu. Bởi vì, thực lực của Tiêu Viễn Sơn lúc này thật sự thâm sâu khó dò. So với mấy tháng trước, dường như cảnh giới của ông ta đã đột phá đến một từng thứ khác, không còn là một cao thủ cấp bậc đại tông sư bình thường nữa.
“Được, tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của ông.”
Rời khỏi nhà họ Tiêu, Trần Viễn mang theo tâm trạng có chút nặng nề, đi về phía tổng bộ tạm thời của đội Long Vệ đặt ở khu biệt thự cao cấp Châu Thành.
“Lão đại, anh đã về rồi?!”
Vừa thấy Trần Viễn xuất hiện ở cổng biệt thự, thân hình của Phi Hổ đã cấp tốc lao tới, trên khuôn mặt mang theo mấy phần khẩn trương.
“Có chuyện gì?”
Nhìn thấy bộ dáng của Phi Hổ lúc này, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhăn lại. Nhưng mà, ngay sau đó ánh mắt của anh nhanh chóng liếc qua, lập tức thấy được một người đàn ông trẻ tuổi, trên khuôn mặt treo lấy nụ cười quái dị, bước nhanh về phía bên này.
Chỉ là, ánh mắt của Trần Viễn rất nhanh liền chú ý đến, trên cầu vai của đối phương vậy mà đeo lấy một cái quân hàm cấp bậc thiếu tướng. Hơn nữa, nhìn tuổi tác của đối phương dường như cũng không lớn hơn anh bao nhiêu tuổi. Với lại, loại cấp bậc quân hàm này, cũng không phải ai cũng có thể đeo được?
Thế nhưng, còn không đợi cho Trần Viễn kịp suy đoán thân phận của đối phương là ai. Lúc này, người đàn ông trẻ tuổi đeo quân hàm thiếu tướng đã đi tới trước mặt của anh.
“Xin chào, tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi là Tô Văn Vũ, tổng tư lệnh đơn vị đặc biệt tinh nhuệ, trực thuộc bộ đội đặc chủng của bộ quốc phòng. Tôi đã từng nghe rất nhiều người nói qua về anh, Chiến Thần!”
Nghe đối phương giới thiệu, lại nhìn bộ dáng của đối phương lúc này, Trần Viễn không khỏi liên tưởng đến hai cha con của nhà họ Tô, Tô Thiên Hải và Tô Hoàng. Chỉ là, nhìn đối phương lúc này cũng không giống như là đến gây chuyện. Thế nên, Trần Viến cũng không quá mức để ý, liền đưa tay ra tiếp lại.
Nhưng mà, ngay khi bàn tay của Trần Viễn tiếp xúc đến bàn tay của đối phương. Lúc này, một cỗ kình lực đột nhiên ập đến, để cho Trần Viễn có chút không kịp phòng bị, suýt chút nữa thì đã bật lui ra ngoài vài bước.
Nhất thời, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi chăm chăm nhìn về phía đối phương. Đồng thời, cổ tay của anh hơi có chút dùng lực.
“Đồng chí Vũ, tôi với anh giống như vừa mới gặp mặt lần đầu nhỉ?”
Mặc dù đang cùng đối phương phân tranh cao thấp, nhưng sắc mặt của Trần Viễn lại chẳng có chút biến hóa nào. Ngược lại, trong con ngươi mang theo mấy phần thâm thúy, nhìn về phía Tô Văn Vũ.
Chỉ là, Tô Văn Vũ cũng không hề biết, lúc này Trần Viễn đã cố ý đem một tia lực lượng thần bí từ trong người mình tách ra, xâm nhập vào trong cơ thể của đối phương.
“Ha ha ha, quả nhiên không hổ danh là Chiến Thần của đội Long Vệ. Anh thật sự rất để cho tôi cảm thấy hứng thú! Ha ha ha!”
Nhìn bộ dáng của đối phương vui vẻ như vậy, Trần Viễn cũng cười để đáp lại. Chỉ là, đang đứng ở một bên quan sát, sắc mặt của Phi Hổ lúc này hơi có chút tái nhợt. Bởi vì, bốn phía xung quanh hai người bọn họ lúc này, đột nhiên xông ra một cỗ lực lượng hết sức khủng khiếp. Cho dù bản thân Phi Hổ cũng có thực lực không kém. Nhưng cậu ta cũng nhịn không được, phải lui lại đến ba bốn bước, phía sau lưng lúc này cũng đã chảy đầy mồ hôi hột.
Nhưng mà, trận đọ sức này cũng rất nhanh liền kết thúc. Bởi vì, cả Trần Viễn lẫn Tô Văn Vũ đều đã cảm nhận được, thực lực của đối phương không hề thua kém gì mình. Thế nên, sau khi cười lên một hồi, cả hai liền nhanh chóng tách ra.
“Thật ra, hôm nay tôi đến gặp anh là có một việc. Đây là chỉ lệnh ở phía trên, anh có thể cầm theo nó đến tổng bộ Long Vệ, tùy ý chọn người. Sau ba ngày, nếu như anh không muốn phiền phức, có thể cùng tôi trở về tổng bộ một chuyến.”
Nói xong, Tô Văn Vũ cũng không có dừng lại quá lâu. Hắn trực tiếp đem chỉ lệnh giao cho Trần Viễn, sau đó tự mình rời đi.
Mà nhìn theo bóng lưng của Tô Văn Vũ dần dần đi xa. Lúc này, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhíu chặt lại. Bởi vì, vừa rồi cỗ lực lượng thần bí ở trong người anh, lại chẳng có chút tác dụng nào đối với đối phương. Nêu như cả hai cùng ngang cấp, thật sự Trần Viễn cũng không quá nắm chắc có thể đánh thắng được hắn ta hay không. Nhưng mà, đó chỉ là một hồi giao thủ qua loa mà thôi. Thật sự nếu là một cuộc chiến sinh tử, Trần Viễn rất có tự tin để đem người này trực tiếp đánh chết.
“Lão đại, anh không có sao chứ?”
Lúc này, Phi Hổ mới lấy lại tinh thần, vội vàng chạy về phía Trần Viễn để hỏi thăm. Nhìn vẻ mặt lo lắng của Phi Hổ, Trần Viễn có chút nhịn không được, lắc lắc tay mỉm cười.
“Tôi thì có việc gì? Cậu cũng cho rằng tôi không đánh lại hắn ta hay sao?”
“Không phải như vậy?!”
Phi Hổ nghe Trần Viễn nói như vậy, lập tức liền muốn lên tiếng giải thích. Nhưng mà, lúc này Tiểu Trần không biết từ đâu chạy đến, cấp tốc nói ra.
“Lão đại, lão đại! Em đã tìm ra được rồi. Em đã tìm ra được rồi!”
Nhìn bộ dáng của cậu ta lúc này, Trần Viễn không khỏi nghiêm mặt nói ra.
“Cậu tìm ra cái gì? Làm sao lúc nào cũng hâp ta hấp tấp như vậy?”
Nghe Trần Viễn lên tiếng trách mắng, Tiểu Trần cũng không có quá nhiều để ý. Ngược lại, cậu ta có chút hưng phấn, nói ra.
“Lão đại, là vị trí của Tiểu Yến. Em… em đã tìm ra được vị trí mất tích của con bé rồi!”
Lúc này, nghe Tiểu Trần nói như vậy. Lập tức, Trần Viễn cũng không nhịn được, lớn tiếng hô lên.
“Lời cậu nói là thật sao?!”
Đột nhiên bị Trần Viễn lao tới, đem bả vai nắm chặt. Lúc này, trên bả vai truyền đến một đợt đau đớn, để cho vẻ mặt của Tiểu Trần không khỏi nhăn lại.
“Lão đại, anh có thể nhẹ tay một chút được không?”
Nghe được Tiểu Trần lên tiếng nhắc nhở. Lúc này, Trần Viễn mới biết là mình hơi có phần kích động. Thế nên, anh hơi áy náy nhìn về phía Tiểu Trần một cái.
“Xin lỗi, cậu không có sao chứ?”
Đối với Trần Viễn, Tiểu Trần là người cực kỳ bội phục. Thế nên, cậu ta cũng không có biểu hiện ra một chút bất mãn nào, ngược lại rất thành thật lắc đầu.
“Em không có việc gì. Chỉ là, lão đại, bây giờ anh muốn làm như thế nào?”
Kỳ thật, lúc này trong đầu của Trần Viễn cũng chẳng thể nào suy nghĩ ra bất kỳ một cái kế hoạch nào. Dù sao, đối phương là ai anh cũng không biết. Hơn nữa, mục đích của bọn họ là gì, anh cũng không quá rõ ràng.
Thế nên, Trần Viễn không thể nào mạo hiểm, đem tính mạng của em gái mình ra cá cược.
“Lão đại, kỳ thật em có một cái kế hoạch. Không biết, anh có muốn nghe hay không?”
Lúc này, Tiểu Trần cũng đã phát hiện ra trạng thái của Trần Viễn hơi có chút không đúng. Thế nên, cậu ta mới lên tiếng hỏi dò. Nghe được câu hỏi của Tiểu Trần, ánh mắt của Trần Viễn lúc này hơi hơi sáng lên một chút. Bởi vì, anh biết rõ Tiểu Trần là một người rất thông minh. Đôi lúc, so với anh còn có suy nghĩ sáng suốt hơn rất nhiều. Thế nên, lúc này Trần Viễn cũng rất thành thật, hướng về phía cậu ta nói ra.
“Được, cậu có kế hoạch gì, cứ trực tiếp nói ra. Tôi sẽ cùng với các cậu phối hợp hành động!”
Nhìn bộ dáng của Trần Viễn lúc này, cả Tiểu Trần lẫn Phi Hổ đều không khỏi ăn ý nhìn nhau mỉm cười. Đây mới chính là Trần Viễn mà bọn họ nhận biết. Bởi vì, anh cũng không chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân để hành động một cách lỗ mãng. Mà anh là người rất biết lắng nghe ý kiến của người khác, sau đó tự mình đưa ra quyết định chính xác nhất. Chính vì thế, trong thời gian tham gia quân ngũ, hầu như mọi trận chiến đấu có anh tham gia, đều chưa từng trải qua thất bại một lần. Ngoại trừ, lần cuối cùng anh bị nội gian hãm hại, dẫn đến thiếu chút nữa thì bỏ mạng.
Ầm!
“Chết!”
Nhưng vào lúc này, một tiếng quát vô cùng chói tai đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, một cái bóng đen xuất hiện, trên tay cầm lấy tia chớp, hướng về phía Trần Viễn ném tới.
Cú ném này vô cùng chuẩn xác. Hơn nữa, tốc độ của đối phương cũng cực nhanh. Thế nên, trong lúc bất ngờ Trần Viễn cũng không kịp phòng bị. Ngược lại, thân hình chỉ hơi chuyển động một chút, sau đó nhanh chóng dùng lấy hai tay chắn ở trước ngực.
Ầm!
Nguồn điện từ tia sét ở trên tay đối phương phóng ra, nhất thời để cho hai bên cánh tay của Trần Viễn cảm giác có chút tê dại. Nhưng mà, động tác của đối phương lúc này cũng không có chậm lại. Lại một tia sét từ phía sau lưng đánh tới, như muốn trực tiếp đem Trần Viễn đánh chết tại chỗ.
Thế nhưng, lúc này Trần Viễn đã có chuẩn bị. Hơn nữa, tia sét vừa rồi mặc dù tốc độ rất nhanh, đồng thời cũng để cho bản thân anh cảm thấy thật sự không được thoải mái. Nhưng thực chất, công kích của đối phương cũng không gây ra bất kỳ tổn thương gì cho Trần Viễn. Chính vì thế, vừa nắm bắt được thân ảnh của đối phương, thân hình của Trần Viễn đã lóe lên, sau đó liền biến mất ngay tại chỗ.
Trong lúc nhất thời, gã dị năng mang theo tia sét có chút hoảng sợ, trong lòng thầm hô một tiếng không ổn. Chỉ có điều, mọi thứ lúc này đã chậm.
Chỉ thấy, bàn tay của Trần Viễn mở ra, trực tiếp xuất hiện ở ngay trước mặt của đối phương. Sau đó, anh đem lấy tia sét vẫn còn chưa kịp phóng ra ngoài của gã nắm chặt ở trong tay.
“Tôi đã nói qua, các người thật sự làm tôi rất chán ghét!”
Âm thanh có chút lạnh nhạt của Trần Viễn lúc này chậm rãi vang lên. Ngay sai đó, một cái nắm tay của anh phóng nhanh ra ngoài, nện thẳng về phía lồng ngực của đối phương.
Ầm!
“Dias!”
Nhìn thấy đồng bọn bị một chiêu của Trần Viễn đánh bay. Hơn nữa, tia sét ở trong tay của đối phương còn bị Trần Viễn nắm lấy. Nhất thời, sắc mặt của Ali có chút hoảng hốt, vội vã hô to một tiếng.
Chỉ có điều, lúc này Dias đã bị trọng thương không nhẹ. Mà Trần Viễn thì đã nhắm đến đối phương, cũng không cho hắn có được cơ hội chuyển mình, chạy trốn. Thế nên, thân ảnh của anh đã lần nữa lướt tới, dừng ở trước mặt của gã áo đen.
“Chết!”
Âm thanh từ trong miệng của Trần Viễn phát ra, mặc dù lời nói có chút tương tự so với vừa rồi của hắn. Nhưng lúc này, sắc mặt của gã áo đen đã biến đến trắng bệch, trong con ngươi mang theo mấy phần sợ hãi lẫn khó tin.
Chỉ là, mọi thứ lúc này đã không còn kịp nữa rồi. Chỉ thấy, tia sét vừa mới bị đoạt ở trên tay của Trần Viễn, lúc này vậy mà trực tiếp hướng thẳng về phía chủ nhân của nó đánh xuống.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ khoang thuyền lúc này đều bị chấn động một cách kịch liệt. Đồng thời, một luồng khói xanh nhanh chóng bốc lên, phía vị trí mà Dias vừa mới nằm xuống, lúc này đã hoàn toàn bị đánh thành một cái lỗ hổng, phía trên còn truyền đến một trận lửa điện hết sức bắt mắt.
“Không… không thể nào…”
Đứng ở một bên quan sát, lúc này sắc mặt của nữ sát thủ Ali đã có chút tái nhợt, bên trong con ngươi của cô mang theo mấy phần khó tin nhìn về phía vụ nổ xảy ra ở trước mặt.
Chỉ có điều, còn không đợi cho cô kịp phản ứng lại. Lúc này, từ bên trong hố đen xuất hiện một cái bóng người. Chỉ là, bộ dáng của người này thật sự vô cùng thê thảm, không thể nào nhìn rõ hình dạng ban đầu.
Chỉ thấy, toàn thân đối phương đều bị đốt cho cháy đen, quần áo trên người đã bóc ra thành từng mảng từng mảng, rơi lộn xộn dưới mặt đất. Hơn nữa, đầu tóc của hắn cũng bị đốt cháy tạo thảnh từng mảng lởm chởm, nhìn có chút buồn cười.
“Khụ khụ…”
Vừa mới từ trong vụ nổ bước ra, ánh mắt của gã sát thủ đã có chút kinh hoảng nhìn về phía xung quanh, dự định tìm kiếm thân ảnh của Trần Viễn. Nhưng mà, đối phương còn chưa tìm ra vị trí của anh, thì ở bên tai đã truyền đến một âm thanh hết sức lạnh lùng.
“Lần này, anh nhất định phải chết!”
Âm thanh này vừa mới phát ra, một cái nắm tay cấp tốc lao nhanh đến. Ngay sau đó, một cỗ lực lượng vô cùng kinh khủng, so với vừa mới bị sét đánh còn muốn kinh khủng hơn, trực tiếp nện thẳng về phía sau lưng của hắn.
Ầm!
Mặc dù không có hình ảnh kinh khủng giống như vừa rồi, nhưng xương cốt của gã sát thủ lúc này giống như đều bị vỡ nát, từng tiếng lách cách từ trong cơ thể truyền đến, để cho sắc mặt vốn dĩ đã bị cháy đen của hắn đột nhiên chuyển sang trắng bệch.
“Chết!”
Ầm!
Liên tục sử dụng quyền cước đánh về phía đối phương, Trần Viễn hoàn toàn không cho tên sát thủ áo đen có bất kỳ một cơ hội nào để đứng dậy lần nữa. Cuối cùng, một quyền của Trần Viễn nện xuống, trực tiếp đánh cho lồng ngục của đối phương sụp xuống một cái hố sâu, phía sau lưng nhô lên mấy đầu xương cốt bị phá vỡ.
Ầm!
Cứ như thế, thân hình của gã sát thủ bị Trần Viễn một quyền đánh bay, nện thẳng về phía khoang thuyền. Nhưng lúc này, qua một hồi rất lâu gã sát thủ cũng không có cách nào đứng dậy được nữa. Đồng thời, khí tức sinh mệnh ở trên người của hắn cũng dần dần bị dập tắt.
Mặc dù vừa rồi miêu tả phức tạp như vậy, nhưng kỳ thật mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc. Kể từ thời điểm Trần Viễn bất ngờ tập kích, đem tia sét của đối phương khống chế, cho đến lúc anh tự mình ra tay, đánh chết đối phương ngay tại chỗ, thật ra chỉ diễn ra không đến nửa phút.
Chính vì thế, sau khi giải quyết xong gã sát thủ có dị năng nắm giữ tia sét, thân hình của Trần Viễn lại lần nữa lui về, đứng ở ngay bên cạnh của Ali. Thế nhưng, thần sắc của cô lúc này vẫn có chút dại ra, hoàn toàn không rõ vì sao trên du thuyền còn có một người mang theo thực lực đáng sợ như vậy.
“Anh… anh là ai?!”
Cho đến lúc này, nữ sát thủ Ali mới lần nữa hồi phục lại tinh thần, dùng lấy ánh mắt có phần khó tin, nhìn về phía Trần Viễn.
Thế nhưng, Trần Viễn lại chẳng thèm để ý đến đối phương. Anh chỉ lạnh lùng liếc mắt, nhìn nữ sát thủ một chút. Sau đó, anh quăng ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn về phía Trương Mỹ Lệ, vẻ mặt cũng có chút ngơ ngác đứng ở phía sau lưng.
“Giúp tôi giám sát tốt cô ta. Nếu như cô dám làm ra bất kỳ hành động sai lầm nào, thì hậu quả của tên kia cũng chính là kết cục của chính cô.”
Bỏ lại câu nói như vậy, thân hình của Trần Viễn đã lần nữa cấp tốc lao đi. Chỉ có điều, lúc này thân ảnh hơi thoáng hiện ra một chút, rồi dừng lại ở trước người của tiểu thư Trang Đài, quan sát đối phương một hồi.
“Cô không có sao chứ?”
Nghe Trần Viễn hỏi thăm, từ trong hoảng sợ tiểu thư Trang Đài mới lần nữa tỉnh táo trở lại. Chỉ có điều, lần này ánh mắt của cô khi nhìn về phía Trần Viễn mang theo tâm tình hơi chút phức tạp.
“Cảm ơn!”
Trong miệng phát ra một tiếng khe khẽ, sắc mặt của Trang Đài lúc này hơi có chút tái nhợt. Dường như, trận chiến vừa rồi hơi có phần kịch liệt, để cô cảm thấy không thật sự thoải mái.
Nhưng mà, Trần Viễn chỉ liếc mắt nhìn cô một chút. Sau đó, anh liền lắc đầu nói ra.
“Không cần phải cảm ơn, tôi chỉ làm việc mà tôi muốn làm mà thôi. Với lại, nhớ bảo vệ bản thân cho thật tốt!”
Lần này, lưu lại câu nói sau cùng, thân hình của Trần Viễn đã lần nữa biến mất. Chỉ là, lúc anh xuất hiện lần nữa, đã không còn ở trên du thuyền, ngược lại đứng trên một chỗ tàu hàng, phía trên đang không ngừng vang lên âm thanh chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Đôi mắt của Trần Viễn hơi nheo lại một chút. Anh biết, đây mới thật sự là chiến trường mà mấy kẻ bịt mặt tập trung chủ lực. Ngay cả hộ vệ của nhà họ Đàm cũng xuất hiện ở trên tàu hàng không ít.
“Lão già, đừng có cố chấp như vậy nữa, hãy đem chìa khóa giao ra đây. Nếu không, sẽ không bảo đảm cho tính mạng của cháu gái ông đâu.”
“Ha ha ha, nếu các người đã có bản lĩnh như vậy, thì hãy cứ nhào tới đi. Đàm Bá Tánh tôi, còn chưa sợ qua ai bao giờ!”
Nghe được tiếng cười của ông chú tài xế vang lên, không hiểu vì sao trong lòng của Trần Viễn lại có một chút dự cảm không ổn. Hơn nữa, vừa rồi bọn họ nhắc đến chìa khóa, chẳng lẽ là?
Vừa nghĩ đến chỗ này, sắc mặt của Trần Viễn liền chuyển sang trắng bệch. Anh thật sự không có nghĩ đến, ông chú tài xế vậy mà đem đồ vật quan trọng như vậy giao cho mình. Hơn nữa, tình huống dường như cũng không đúng lắm?
“Hừ, lão già, nếu rượu mời không uống mà lão lại muốn uống rượu phát. Vậy thì, đừng trách bọn ta không khách sáo. Lên, dàn trận!”
Ngay khi tiếng quát của một người áo đen đem mặt nạ kim loại màu vàng vang lên. Tức thì, từ trên khoang thuyền nhanh chóng lao ra tới hơn hai mươi gã cao thủ áo đen. Hơn nữa, mỗi người đều cầm theo lấy một tấm kim loại hết sức kỳ lạ, cứ bốn người chia làm một tổ, phân thành năm hướng bao vây lấy ông chú tài xế ở phía bên trong.
Mà lúc này, sắc mặt của ông chú tài xế cũng lộ ra mấy phần nghiêm trọng, trong con ngươi mang theo một chút nghiêm nghị, nhìn về phía trận địa của đối phương.
“Thật sự không nghĩ đến, vì muốn lấy được chìa khóa của bảo tàng, các người lại vận dùng đến thứ này, thật sự là để cho ta mở rộng tầm mắt!”
Nói xong, ánh mắt của ông chú tài xế bỗng nhiên quay sang, nhìn về một chỗ phương hướng, quát ầm lên.
“Nhóc con, giúp ta bảo quản cho thật tốt chìa khóa. Đợi ta xử lý xong đám nhãi ranh này, sẽ đến lấy lại sau!”
Vốn dĩ, vẫn còn đang đứng ẩn nấp ở một bên, chờ đợi cơ hội để xem bản thân có nên xuất thủ hay không. Nhưng lúc này, nghe được tiếng quát của ông chú tài xế, tức thì sắc mặt của Trần Viễn từ trắng chuyển sang tái xanh. Đồng thời, trong lòng của anh cũng bắt đầu chửi ầm lên.
“Chết tiết, quả nhiên là đám lão già này đều không phải người đáng tin. Lão vậy mà dám đem mình ra bán đứng!”
Tiếng mắng còn chưa có dứt, lúc này mấy người áo đen đeo mặt nạ bằng kim loại mạ vàng, không khỏi đưa mắt liếc nhìn về phía phương hướng mà Trần Viễn đang ẩn nấp. Sau đó, một người cấp tốc hô lên.
“Nhanh, đem tên nhóc kia bắt lại. Những người còn lại, lập tức vây giết, không được để cho lão già này có được cơ hội chạy trốn!”
Mệnh lệnh của người áo đen đeo mặt nạ mạ vàng vừa mới vang lên, tức thì hàng loạt thân ảnh từ khắp các nơi ở trên thuyền hàng, không khỏi cấp tốc lao đến, hướng về phía vị trí của Trần Viễn bao vây.
Mà thấy được cảnh này, sắc mặt của Trần Viễn lập tức lộ ra dáng vẻ nghiêm túc chưa bao giờ thấy. Chỉ có điều, ở trong vòng vây của nhóm cao thủ áo đen, ông chú tài xế lại đột nhiên cất tiếng cười to.
“Ha ha ha, thật sự là một lũ chuột nhắt, ngu xuẩn. Chỉ dựa vào một chút người này của các ngươi, cũng nghĩ muốn bắt được Chiến Thần số một của Đại Việt quốc hay sao? Ha ha ha!”
Nghe được tiếng cười này của đối phương, Trần Viễn tức thì giận đến chửi tục.
"Con bà nó..."
Chương 167 - Trở về
“Ừm? Hả?!”
Vừa nghe được danh xưng “Chiến Thần” từ trong miệng của ông chú tài xế. Lúc này, ánh mắt của ba người áo đen đeo mặt nạ kim loại mạ vàng, tức thì không khỏi tập trung nhìn về phía Trần Viễn.
Thế nhưng, cũng ngay vào lúc này, âm thanh của ông chú tài xế lại lần nữa vang lên.
“Ha ha ha, các người đúng thật là một lũ ngốc. Ta chỉ trêu đùa một chút mà thôi, còn tin tưởng rằng đây là sự thật? Ha ha ha…”
Tiếng cười của ông chú tài xế không ngừng vang vọng khắp bốn phía xung quanh. Đồng thời, thân ảnh của ông ta cũng biến mất ngay tại chỗ. Nhất thời, trong lòng vang lên một trận báo động, cả ba người thần bí đeo mặt nạ kim loại mạ vàng đều không khỏi đồng thanh hô.
“Không tốt, chúng ta bị lừa rồi!”
Thế nhưng, đợi bọn họ kịp phản ứng lại, thì mọi chuyện đã muộn. Chỉ thấy, thân ảnh của ông chú tài xế không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau lưng của một người thần bí. Sau đó, bàn tay của ông ta tụ lực, hướng về phía cái ót của đối phương vỗ xuống.
Ầm!
Một chưởng này đánh xuống mang theo lực lượng cực kỳ khủng bố, cho dù đối phương cũng là cao thủ cấp bậc đại tông sư. Nhưng mà, trước một chưởng của ông chú tài xế đánh xuôgs, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ, sau đó toàn bộ thân hình đều bị đánh bay ra ngoài, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“Chết tiệt!”
Hai gã mặc áo đen còn lại đều nhịn không được chửi thề một trận. Chỉ có điều, lúc này bọn họ đã có phòng bị. Thế nên, cả hai đều không ngừng đồng thanh, hướng về phía nhóm sát thủ lưu lại ở trên thuyền hàng, quát lên.
“Lên, giết chết hắn cho ta!”
Nghe được mệnh lệnh của thủ lĩnh, cả đám sát thủ giống như một bầy sói đói, không ngừng hướng về phía ông chú tài xế đánh tới.
Mà đứng ở một bên quan sát, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần quái dị. Trong đầu của anh còn không ngừng kêu lên.
“Cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy?!”
Thế nhưng, cũng không để cho Trần Viễn có nhiều thời gian suy nghĩ. Lúc này, một nhóm sát thủ áo đen khác cũng đã bắt đầu xông về phía bên này, đem anh vây lại.
“Giết, đoạt lại chìa khóa ở trên người hắn!”
Một tiếng quát lớn bất chợt vang lên. Ngay sau đó, hơn mấy chục cái bóng áo đen đã không ngừng lao tới, hướng về phía Trần Viễn công kích.
Lúc này, Trần Viễn cũng không cách nào giấu giếm thực lực của mình. Anh quyết định sử hết toàn lực, đem đám sát thủ xung quanh đánh tan.
Ầm!
Ầm!
Từng trận va chạm kịch liệt vang lên, không ngừng có bóng áo đen bị Trần Viễn một chưởng vỗ bay ra ngoài. Thế nhưng, đám người này giống như đều không sợ chết, một kẻ vừa bị đánh rơi, kẻ khác đã nhanh chóng lao tới để lấp vào.
Càng lúc, những cái bóng áo đen vây ở xung quanh của Trần Viễn càng thêm dày đặt.
Trần Viễn cũng không biết rõ, vừa rồi mình đã ra tay đánh giết bao nhiêu tên sát thủ. Nhưng lúc này, trong lòng của anh cảm giác vô cùng nặng nề. Bởi vì, năng lượng ở trong cơ thể càng lúc càng thêm tiêu hao nghiêm trọng. Nếu như không có quả cầu lửa được phong ấn ở trong cơ thể, Trần Viễn có thể mượn nhờ năng lượng thần bí của hai miếng ngọc bội để hỗ trợ, có thể dễ dàng phá vỡ được vòng vây.
Nhưng lúc này, một bên vừa phải đối phó với đám sát thủ giống như một dòng nước lũ, càng lúc càng thêm điên cuồng mạnh liệt. Một bên, anh còn phải đảm bảo năng lượng ở trong cơ thể duy trì cân bằng, không có cách nào tùy tiện rút ra quá nhiều linh khí ở trong đan điền.
Thế nên, trải qua một hồi kịch chiến, lúc này thần sắc của Trần Viễn hơi thoáng mang chút nghiêm trọng. Anh biết, nếu như bản thân thật sự không có biện pháp để thoát vây, thì bản thân anh sẽ trực tiếp bị đám sát thủ xung quanh mài chết.
Ầm!
Thế nhưng, còn không đợi cho Trần Viễn nghĩ ra phương pháp hữu hiệu. Lúc này, một tiếng nổ lớn đột ngột vang lên. Ngay sau đó, một bên tàu hàng bỗng dưng vỡ vụn, hiện ra rất nhiều vết nứt lan tràn bốn phía xung quanh.
“Chết tiệt, lão già này điên mất rồi. Lão ta vậy mà muốn đem cả con tàu hàng này phá hủy?!”
Từ trong hỗn chiến, âm thanh của một gã người thần bí đeo mặt nạ kim loại mạ vàng bỗng dưng tức giận quát lên. Đồng thời, ánh mắt của Trần Viễn nhanh chóng phát hiện ra, lúc này sát thủ vây quanh ông chú tài xế cũng không ít. Hơn nữa, bản thân ông ta dường như cũng bị không ít vết thương nghiêm trọng.
Chỉ có điều, lúc này thần sắc của ông chú tài xế dường như có chút vui vẻ, cất giọng cười lớn.
“Ha ha ha, lũ chuột nhắt tụi bây chuẩn bị đi chịu chết hết đi! Ha ha ha!”
Giọng cười của ông chú tài xế lại lần nữa cất vang. Đồng thời, thân ảnh của ông ta chỉ thoáng chốc liền biến mất ngay tại chỗ. Sau đó, một cỗ gió lớn đột nhiên truyền đến ở phía sau lưng, để cho Trần Viễn có chút giật mình, xoay đầu nhìn lại.
“Đi, nhớ đem đồ vật cất kỹ!”
Trần Viễn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, bên tai đã truyền đến âm thanh nói chuyện của ông chú tài xế. Ngay sau đó, một cỗ nhu lực truyền đến, trực tiếp đem thân thể của Trần Viễn bắn vọt ra bên ngoài hơn mấy trăm mét.
Ầm!
Trần Viễn chỉ cảm giác như đầu óc hơi chút choáng vang. Sau đó, trước ngực truyền đến một đợt đau nhức. Cuối cùng, một trận nước biển truyền vào bên trong cổ họng, để anh không nhịn ho khan lên một trận kịch liệt. Chỉ có điều, câu nói tiếp theo của ông chú tài xế đã lần nữa truyền vào trong đầu của anh.
Lần này, âm thanh không có đến từ bên cạnh, mà trực tiếp xuyên thẳng vào trong trí óc, để cho Trần Viễn cảm giác hết sức giật mình.
“Cố gắng bảo trọng, hy vọng ngày sau có thể được gặp lại cậu thêm một lần nữa, Chiến Thần!”
Âm thanh đến đây thì dần dần biến mất, đồng thời một trận hỗn loạn truyền vào bên trong ý thức, để cho Trần Viễn nhanh chóng cảm giác đầu óc trở nên mơ hồ. Cuối cùng, anh cũng không biết vì một trận chiến kia mình hao lực mà ngất xỉu, hay là bị cú đẩy mạnh của ông chú tài xế làm cho choáng váng. Nhưng Trần Viễn biết rõ, lúc này bản thân anh đang trôi nổi ở trên mặt biển, hoàn toàn không có cách nào để có thể tự do vào bờ.
Cho đến giây phút cuối cùng, trong đầu của Trần Viễn chỉ truyền đến một cái ý nghĩ duy nhất.
“Lão già chết tiệt, đừng để cho tôi gặp ông thêm một lần nào nữa…”
Sau đó, ý thức của Trần Viễn cũng dần dần biến mất. Thời gian với anh lúc này là một mảng tối tăm vô định.
Tâng Cảng, ngày 16 tháng 12.
Trong một căn phòng nhỏ nằm ở khu chung cư Tân Thịnh, một người phụ nữ đang mặc váy ngắn, vẻ mặt có chút thất thần nhìn về phía cửa sổ bên ngoài phòng ngủ, trong con ngươi mang theo mấy phần ký ức xa xăm.
“Chị Thục Hiền, chị có ở trong phòng hay không?”
Ngay tại lúc này, phía bên ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên một giọng phụ nữ. Hơn nữa, âm thanh của người này mang theo một chút mừng rỡ, bước chân cũng có chút gấp rút không ngừng vang lên.
Nghe được tiếng nói chuyện ở bên ngoài, lúc này người phụ nữ mặc váy ngắn mới quay đầu nhìn lại. Đồng thời, cô cũng nhanh chóng đem cửa phòng mở ra.
“Thu Trang, là em đấy à?!”
Nhìn thấy người phụ nữ đứng ở trước cửa phòng ngủ của mình, ánh mắt của Lưu Thục Hiền không khỏi mang theo mấy phần nhu hòa. Kể từ cái lần bị bắt cóc ở dưới quê, Lưu Thục Hiền cùng với Thu Trang cũng có không ít liên hệ với nhau. Hơn nữa, thời gian gần đây Thu Trang đã tự mình chuyển đến sống ở thành phố. Không biết lại trùng hợp như thế nào, căn nhà trọ mà cô thuê lại cách khu chung cư của Lưu Thục Hiền chỉ không tới một con phố.
Chính vì thế, thỉnh thoảng hai người cũng ra ngoài gặp mặt, rồi tâm sự với nhau vô cùng thân thiết. Hiện tại, vừa mới gặp được Lưu Thục Hiền, trên nét mặt của Thu Trang đã có chút không nhịn được, vội vã nói ra.
“Chị Thục Hiền, em vừa mới nhận được tin tức. Nghe nói anh Viễn đã về lại Tân Cảng rồi!”
Nghe được tin tức này, trong nháy mắt vẻ mặt của Lưu Thục Hiền thoáng hiện lên một tia mừng rỡ.
“Thật sao?”
“Thật! Tin này là tự Tiểu Trần nói với em. Hơn nữa, nghe cậu ta nói, anh Viễn vì có nhiệm vụ đặc biệt, hiện tại không thể gặp mặt chị và em được.”
Vừa mới còn có một chút mừng rỡ, lúc này nghe Thu Trang nói ra lời như vậy, trong lòng của Lưu Thục Hiền không khỏi thở dài một trận.
“Ừm, chị biết rồi!”
Nhìn thấy sắc mặt của Lưu Thục Hiền vừa mới mừng rỡ chuyển sang thất vọng, trong lòng của Thu Trang thoáng hiện lên một tia áy náy. Nhưng rất nhanh, cô liền tươi cười khoác lấy tay của Lưu Thục Hiền, nhẹ giọng nói ra.
“Chị Thục Hiền, em vừa mới nhìn thấy được một chỗ cửa hàng quần áo, có bán mấy bộ trang phục mùa đông rất bắt mắt. Chị có muốn đi xem cùng với em hay không?”
Lưu Thục Hiền đang muốn mở miệng từ chối, bên tai lần nữa truyền đến âm thanh của Thu Trang.
“Chị, em nghe nói anh Viễn rất nhanh thì sẽ trở lại. Nếu như lần này có thể gặp được anh ấy, chị nhất định phải trở nên thật sự xinh đẹp. Như vậy, anh ấy mới sẽ không dám bỏ chị đi lâu như vậy.”
Nghe được lời của của Thu Trang, trong lòng của Lưu Thục Hiền hơi thoáng giật mình, vội vàng lắc đầu nói ra.
“Em đừng có hiểu lầm, chị với anh ấy chẳng qua chỉ là bạn bè mà thôi!”
“Có phải vậy không? Nhưng em nghe Tiểu Trần nói, lần trước vì muốn cứu chị, anh Viễn đã gặp không ít nguy hiểm?!”
Lúc này, bị Thu Trang hỏi đến, sắc mặt của Lưu Thục Hiền không nhịn được lại hiện lên vẻ lúng túng.
Chỉ có điều, Thu Trang lại cười lên hì hì, sau đó vui vẻ nói ra.
“Hì hì, em chỉ đùa chị một chút mà thôi. Bây giờ, chị có muốn đi mua đồ với em hay không?”
Lần này, Lưu Thục Hiền cũng không có cách nào từ chối, chỉ có thể liếc mắt nhìn lấy đối phương một trận. Sau đó, cả hai cùng nhau đi xuống thang lầu, bắt đầu đón taxi rồi nhanh chóng rời đi.
Mà lúc này, Lưu Thục Hiền cũng không hề hay biết, Trần Viễn đang đứng ở trên một tòa chung cư ở gần đó, đưa mắt quan sát nhìn thấy hết thảy.
“Lão đại, vì sao anh lại không muốn đi gặp chị ấy?”
Đứng ở bên cạnh, một người thanh niên hơi có chút khó hiểu, nhìn về phía Trần Viễn để hỏi thăm. Nhưng mà, Trần Viễn chỉ lắc đầu, lại không đáp.
||||| Truyện đề cử: Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng |||||
“Chuyện tôi nhờ cậu xử lý, cậu đã xử lý đến đâu rồi?!”
Đột nhiên, Trần Viễn quay đầu, nhìn về phía người thanh niên hỏi thăm. Nhất thời, sắc mặt của người thanh niên lập tức trở nên thanh đổi, ánh mắt mang theo mấy phần nghiêm túc, đáp lại.
“Lão đại, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng. Chiến dịch “bắt chuột” có thể khởi động!”
“Tốt, vậy chúng ta cùng nhanh xuất phát!”
“Vâng, thưa sếp!”
Chương 168 - Em gái bị bắt cóc
Đường số 13, khu Thống Nhất, thành phố Tân Cảng.
Trong một con hẻm nhỏ nối liền vào chỗ chung cư đã bị bỏ hoang. Lúc này, mấy cái bóng đen không ngừng ẩn hiện. Đồng thời, một trận âm thanh vội vàng không ngừng vang lên.
“Thế nào rồi?”
Một người bất chợt lên tiếng nói chuyện. Ngay sau đó, mấy người còn lại cũng đồng loạt đáp lại.
“Không rõ, nghe nói tổ chức đang bị truy sát. Có một số thành viên vòng ngoài đã bị bắt. Hiện tại, phía trên có lệnh, muốn chúng ta tạm thời ẩn nấp một thời gian.”
“Còn tiểu thư thì sao?”
“Mặc kệ cô ta, chúng ta cũng không thể quản nhiều như vậy được. Đi, mau rút khỏi cái nơi quỷ quái này ngay lập tức!”
Ngay sau khi kết thúc trò chuyện, mấy cái bóng áo đen liền cấp tốc rời đi. Dường như bọn họ thật sự đang rất vội vàng, ai cũng không có chú ý đến, phía sau lưng của mình lúc này đang có một cái bóng khác ẩn nấp tiếp cận.
“Lão đại, lão đại! Vừa mới xác định được vị trí của bọn họ, bọn họ đang tiến về phía bến cảng!”
“Tốt! Tất cả các cậu đều ẩn nấp. Bọn chúng để lại cho tôi tự mình giải quyết!”
“Vâng!”
Tại bến cảng, trên một con tàu đánh cá được làm bằng composite. Mấy cái bóng đen vừa mới rời khỏi chung cư bỏ hoang, lúc này đã xuất hiện ở trên tàu cá. Chỉ có điều, lúc này trang phục của bọn họ đã được cải biến, chuyển sang phong cách ăn mặc thường ngày của các ngư dân.
Nhưng mà, ngay khi chiếc tàu chuẩn bị rời khỏi bến cảng. Đúng vào lúc, một cái thân ảnh bỗng dưng xuất hiện, đứng ở phía trên boong tàu.
“Ai?!”
Ngay lập tức, đoàn thủy thủ ở trên thuyền cá không khỏi kinh hoảng hô lên. Chỉ là, Trần Viễn lúc này cũng không có lên tiếng nói chuyện. Anh trực tiếp lướt người lao tới. Sau đó, cổ tay phát lực, hướng về phía một người thủy thủ ở trước mặt đánh ra một chưởng.
Ầm!
Một chưởng này đánh ra hết sức bất ngờ, cho dù đám thủy thủ này trong lòng đã có phòng bị, nhưng lại không có cách nào có thể ngăn cản được công kích của Trần Viễn.
Tức thì, thân hình của gã thủy thủ trực tiếp bị Trần Viễn đánh bay ra khỏi tàu cá, ngã nhào xuống dưới nước, không rõ sống chết thế nào.
“Chết tiệt, làm sao hắn lại phát hiện ra hành tung của chúng ta?”
“Đừng nói nhảm nữa, cùng nhau xông lên. Tôi không tin, chỉ một mình hắn có thể đánh bại được tất cả chúng ta!”
Ngay lập tức, những thành viên còn lại trong đoàn thủy thủ đều không khỏi tức giân, chửi ầm lên. Chỉ có điều, động tác của bọn họ lúc này lại không hề chậm. Chỉ thoáng một chút, năm sáu loại thuật pháp, chưởng ấn đã hướng trên người của Trần Viễn đánh tới.
Thế nhưng, sắc mặt của Trần Viễn lại không thay đổi một chút nào. Ngược lại, trên khuôn mặt của anh hơi chút cười lạnh, hừ nhẹ một tiếng.
“Hừ!”
Ngay sau đó, thân hình của Trần Viễn cấp tốc tan biến, chỉ để lại một cái tàn ảnh, đứng ở trên boong thuyền.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Liên tiếp những tiếng nổ lớn vang lên. Chỉ có điều, lúc này toàn bộ công kích của đối phương đều đánh về phía thân thuyền, cũng không hề trúng lên người của Trần Viễn.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt cả đám đều hết sức khó coi. Đồng thời, có người đã không nhịn được, mắng lên.
“Mẹ nó, tên khốn này bị làm sao vậy? Hắn vì sao lại muốn truy sát chúng ta? Trong vòng một tháng, người của chúng ta bị bắt, bị giết ở trong tay hắn cũng ít nhất có hơn một trăm rồi!”
Nghe tiếng người này tức giận mắng, đám còn lại cũng phẫn nộ không kém. Chỉ có điều, thân ảnh của Trần Viễn đã lần nữa hiện ra. Đồng thời, trên khóe môi của anh khẽ nhếch, lộ ra nụ cười tràn đầy châm chọc.
“Đám chuột nhắt các người, nếu như chỉ có một chút bản lĩnh như vậy. Vậy thì, hôm nay để tôi tiễn các người cùng nhau lên đường!”
Thấy được thân ảnh của Trần Viễn lần nữa xuất hiện. Hơn nữa, vừa rồi toàn bộ công kích đều không thể nào đánh trúng được đối phương. Tức thì, trong lòng của đám thủy thủ lúc này đã có mấy phần thoái ý. Sau đó, có người đột nhiên hô lên.
“Không được, chúng ta chia nhau ra chạy! Không thể để cho toàn bộ đều rơi vào trong tay hắn!”
Âm thanh này vừa dứt, toàn bộ đoàn thủy thủ đều chia ra bốn phương tám hướng, dự định tìm cách thoát thân.
Nhưng mà, sắc mặt của Trần Viễn lúc này đã lạnh xuống. Đồng thời, âm thanh của anh trầm thấp vang lên.
“Muốn chạy, đã muộn rồi!”
Ngay sau đó, thân hình của anh lại lần nữa biến mất. Chỉ có điều, lần này chỉ nhoáng lên một cái, thân ảnh của anh đã xuất hiện ở trước mặt một gã thủy thủ đang dự định lao ra khỏi thuyền cá.
Ầm!
Không một chút động tác dư thừa, Trần Viễn trực tiếp một chưởng vỗ vào sau lưng của đối phương.
Rầm!
Ngay lập tức, thân hình của tên thủy thủ liền rơi xuống mặt được, toàn bộ ý thức đều triệt để biến mất.
Thế nhưng, động tác của Trần Viễn lại không chút dừng lại. Thân ảnh của anh lại lần nữa lóe lên. Chỉ chớp nhoáng vài cái, anh đã xuất hiện ở phía trước mặt của người thứ hai.
Ầm!
Cứ như vậy, mỗi lần biến mất, Trần Viễn lại một lần hiện ra, đồng thời vung lên một chưởng chụp cho đối phương hôn mê bất tỉnh, rồi đánh rơi xuống nước.
Cho đến cuối cùng, khi đoàn thủy thủ chỉ còn lại duy nhất một người. Mặc dù thân thủ của người này cũng rất tốt, nhưng từ vị trí ban đầu, người này cũng vừa mới nhảy khỏi tàu cá không đến một trăm mét. Hơn nữa, lúc này phía trước mặt của hắn ta lại bất thình lình hiện ra thân ảnh của Trần Viễn.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao lại muốn truy bắt chúng tôi? Tôi không phạm pháp, cũng không gây ra bất lợi gì đối với đất nước của các anh. Nếu anh dám bắt tôi, đại sứ quán của chúng tôi sẽ tố cáo lên liên hiệp quốc, kiện đất nước các anh quy phạm quy định về nhân quyền!”
Trước vẻ mặt không có cảm xúc nào của Trần Viễn, gã thủy thủ không khỏi cứng rắn nói ra. Chỉ là, đáp lại vẻ mặt hù dọa của đối phương, ánh mặt của Trần Viễn không hề bộc lộ một chút biểu tình nào.
“Đi thôi!”
Vung tay lên, âm thanh của Trần Viễn hết sức nhẹ nhàng. Thế nhưng, sắc mặt của gã thủy thủ lúc này đã trở nên trắng bệch. Hắn biết, một khi mình bị bắt lại, kết cục nhất định sẽ rất bi thảm.
Thế nhưng, người ở trước mặt này thật sự quá mức đáng sợ. Cho dù thực lực của hắn cũng đã đạt đến tông sư hậu kỳ, nhưng đứng trước mặt đối phương chẳng khác nào một đứa trẻ con, không có một chút năng lực phản kháng.
“Anh đừng có ép tôi. Nếu không, dù chết tôi cũng sẽ muốn đem theo anh chết cùng!”
Lúc nói ra lời này, trên khuôn mặt của gã thủy thủ lộ ra một vẻ kiên định. Chỉ là, Trần Viễn không hề đáp lại. Ngược lại, động tác của anh càng thêm cấp tốc.
Nhất thời, sắc mặt của gã thủy thủ không khỏi hiện lên một tia phẫn nộ. Hắn một lần nữa cắn răng nói ra.
“Nếu anh đã muốn chết, vậy thì tôi cùng với anh chết cùng!”
Ngay sau đó, một cỗ năng lượng vô cùng cuồng bạo, không ngừng bạo phát ở trong cơ thể của đối phương. Đối diện với tình huống như vậy, nhưng Trần Viễn chẳng có một chút đổi sắc. Âm thanh của anh vẫn mang theo sự lạnh lùng giống như lúc trước.
“Định!”
Chỉ một thoáng, bên trong cơ thể vốn đang chuẩn bị bộc phát, sẽ đem toàn bộ năng lượng bên trong nổ tung. Thế nhưng, vừa nghe được âm thanh của Trần Viễn vang lên. Đồng thời, một cỗ lực lượng thần bí đột nhiên truyền đến, để cho cỗ năng lượng còn đang cuồng bạo của hắn bỗng dưng biến mất.
Nhất thời, sắc mặt của gã thủy thủ hiện lên một vẻ khó tin, ánh mắt không khỏi trừng trừng nhìn về phía Trần Viễn.
“Tại sao lại như vậy?”
Nhưng mà, đáp lại vẻ kinh hoảng này của hắn, chỉ là một cái chưởng ảnh càng lúc càng lớn. Cuối cùng, một luồng ý thức duy nhất ở trong đầu hắn cũng nhanh chóng biến mất.
Ầm!
Toàn bộ cơ thể của gã thủy thủ cứ như vậy bị một chưởng của Trần Viễn đánh bay ra ngoài. Sau đó, anh hơi có chút phiền muộn, đem hai tay của mình liên tục xoa lên một trận.
“Lũ chuột này, thật sự là nhiều đến phát ngán. Không biết lúc nào, tổ chức mới có thể tìm ra được hành tung của kim sách?!”
Trong miệng âm thầm lẩm nhẩm một hồi. Lúc này, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi quét qua, nhìn về bốn phía xung quanh. Sau đó, anh mới nhẹ giọng nói ra.
“Được rồi, các cậu ra đi. Nhớ đem hiện trường dọn dẹp sạch sẽ một chút. Cũng không thể để cho người dân ở xung quanh bị kinh hoảng được.”
“Vâng, thưa sếp!”
Nghe được âm thanh của Trần Viễn, rất nhanh, từ phía xung quanh các tòa nhà cao tầng, cùng với bụi cây ven đường không ngừng tuôn ra một nhóm đội ngũ có hơn mười mấy người, nhanh chóng đem mấy tên áo đen của tổ chức giáo hội cải trang thành ngư dân, bắt trói trở lại trụ sở của Long Vệ.
“Lão đại, lão đại!”
Nhìn đội ngũ nhân viên nhanh chóng dọn dẹp lấy hiện trường. Lúc này, Trần Viễn có chút buồn chán, xoay người dự định rời đi. Nhưng mà, ngay tại lúc này âm thanh của Tiểu Trần có chút hốt hoảng vang lên, để cho bước chân của anh không khỏi ngừng lại.
“Thế nào? Làm sao bộ dáng của cậu lại hốt hoảng như vậy?”
“Lão đại, người ở trong bệnh viện vừa mới truyền tin đến. Em gái anh, xảy ra chuyện rồi.”
“Hả?!”
Nghe được tin tức này, cả người Trần Viễn giống như chết trận tại chỗ. Ngay sau đó, anh mới vội vàng lao tới, nắm lấy cổ áo của Tiểu Trần, lớn tiếng quát lên.
“Cậu nói lại cho rõ ràng, rốt cuộc em gái của tôi xảy ra chuyện gì?”
Nhìn thấy bộ dáng của Trần Viễn lúc này, trong lòng Tiểu Trần hơi có chút sợ. Nhưng cậu ta vẫn cố trấn tĩnh lại, lần nữa mở miệng ra để nói chuyện.
“Chuyện là thế này, vừa rồi đội trưởng truyền tin đến, nói cho em biết em gái của anh ở trong bệnh viện, đã bị một kẻ lạ mặt bắt đi!”
Lần nữa nghe được cái tin tức này, cả người Trần Viễn đều chết lặng, giống như là bị sét đánh.
Chương 169 - Điều kiện
Rầm!
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Em gái của tôi tại sao lại bị bắt cóc?!”
Đứng ở trong phòng họp của trung tâm huấn luyện bội đội đặc chủng quân khu, ánh mắt của Trần Viễn có chút sắc lạnh nhìn về phía Triệu Kiến An cùng với Kiều Thanh Phượng.
“Khục khục…”
Nghe được tiếng chất vấn của Trần Viễn, Triệu Kiến An không khỏi ho khan một tiếng. Nhưng mà, lúc này Kiều Thanh Phượng đã lên tiếng nói trước.
“Xin lỗi, toàn bộ chuyện này đều là trách nhiệm của tôi. Mặc dù chúng tôi đã cử lực lượng tinh nhuệ nhất bảo vệ cho em gái của anh. Thậm chí, chúng tôi còn cho người cải trang, giả làm em gái của anh nằm ở trong phòng bệnh. Nhưng mà, người này giống như đã nắm bắt hết tất cả hành tung của chúng tôi. Hơn nữa, dường như không có một chút báo động nào, đã dễ dàng đem em gái của anh bắt đi. Đợi cho chúng tôi phát hiện ra được thì…”
Rầm!
Còn không đợi cho Kiều Thanh Phượng lên tiếng nói hết. Lúc này, Trần Viễn đã nhịn không được, tức giận đập mạnh lên trên mặt bàn. Tức thì, mặt bàn được làm từ một loại hợp kim vô cùng cứng rắn, lúc này lại bị một chưởng của Trần Viễn vỗ xuống, trực tiếp nát bấy.
“Tôi không cần biết lý do của các người là như thế nào. Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc là ai đã bắt cóc em gái của tôi. Hơn nữa, bọn họ hiện tại đang ở chỗ nào!”
Nhìn thấy sắc mặt của Trần Viễn lúc này đã tràn đầy sát khí, trong lòng của tất cả mọi người ở đây đều không khỏi lạnh run.
Cho dù là Triệu Kiến An, lúc này nhìn về phía Trần Viễn cũng mang theo mấy phần tâm tình phức tạp.
“Trần Viễn, tôi biết là cậu đang rất tức giận. Nhưng mà, chuyện này cũng không phải lỗi hoàn toàn ở Thanh Phượng. Người áo đen kia, thực lưc rất có thể đã đạt đến cấp bậc đại tông sư. Hơn nữa, đối phương cũng không có trực tiếp làm ra hành vi gây hại đến em gái của cậu. Có lẽ, đối phương còn có việc muốn liên hệ với câu. Tôi nghĩ, chắc không bao lâu bọn họ sẽ tìm cách liên lạc đến chúng ta.”
Tiếng nói của Triệu Kiến An vừa mới kết thúc không được bao lâu. Lúc này, từ phía bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng bước chân. Sau đó, một vị sĩ quan quân đội với quân hàm đại tá, vội vàng bước nhanh tới.
“Kiến An, phía trên vừa mới đưa ra chỉ lệnh. Cậu cùng với toàn bộ thành viên của đội Long Vệ, tạm thời đình chỉ hoạt động. Đồng thời, Trần Viễn, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện một chút được không?”
Vị đại tá này cũng không phải là kẻ lạ mặt, ngược lại Trần Viễn cũng hơi có một chút ấn tượng. Dường như, ông ta từng là một trong số huấn luyện viên được triệu tập đến trại tập huấn lần này, mục đích là đào tạo thêm một nhóm Long Vệ dự bị, chuẩn bị cho một đợt chiến dịch vô cùng quan trọng của Đại Việt.
Chỉ là, lúc này nhìn thấy đối phương vậy mà khách khí với mình như vậy, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhăn lại. Chỉ có điều, anh cũng không có lập tức đáp lời. Ngược lại, ánh mắt có chút chăm chú nhìn về phía Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phương. Thấy bọn họ một bộ im lặng, không có tiếp tục lên tiếng nói chuyện. Trần Viễn chỉ có thể thở dài một hơi, sau đó đi nhanh ra ngoài.
“Cậu Viễn, tôi biết là việc em gái của cậu bị bắt cóc, khiến cho tâm tình của cậu rất tệ. Nhưng mà, cậu cũng biết rõ tình huống của chúng ta hiện tại. Việc bảo tàng có liên quan đến di chỉ của người tu luyện xuất hiện, khiến cho rất nhiều thế lực ở trên toàn bộ thế giới để đổ dồn về phía Đại Việt. Hơn nữa, đám người của tổ chức giáo hội càng lúc càng thêm manh động. Cậu cũng đã biết, mặt nổi thì lực lượng quân đội của Đại Việt của chúng ta cũng không phải là mạnh nhất. Thế nhưng, quân đội của Đại Việt chưa bao giờ sợ chiến. Thế nên, phía trên mới vừa đưa ra đề nghị, để cậu tiếp tục kế hoạch bắt chuột, cậu có đồng ý hay không?”
Đối với lời đề nghị này của đối phương, Trần Viễn cũng không có trực tiếp đồng ý. Ngược lại, ánh mắt của anh mang theo mấy phần nghiêm túc nhìn về phía vị đại tá quân đội đang đứng ở trước mặt của mình.
“Huấn luyện viên Phương, tôi nhớ không nhầm, thì ông cũng là người họ Tô nhỉ?”
Đột nhiên nghe Trần Viễn hỏi ra một câu như vậy, sắc mặt của Tô Văn Phương hơi có chút kinh ngạc. Sau đó, vẻ mặt của ông ta thoáng hiện một chút xấu hổ, cười cười nói ra.
“Kỳ thật, tôi cũng không phải là dòng chính của nhà họ Tô. Ngược lại, tôi đối với Tô Thiên Hải cũng không quá ưa thích. Tất nhiên, chuyện nào ra chuyện đó, đây là đề nghị của cấp trên, tôi đối với cậu cũng không có bất kỳ ý kiến gì. Nếu như cậu không đồng ý, tôi cũng có thể đề nghị lên phía trên thay đổi kế hoạch. Dù sao, trong nước cũng có ẩn giấu không ít cao thủ. Mặc dù sẽ hao tốn không ít quyền lợi mới có thể mời bọn họ ra mặt được. Nhưng tóm lại, kế hoạch lần này có liên quan đến vận mệnh của quốc gia. Cho dù bọn họ không muốn góp sức, cũng nhân định phải chú ý quan tâm.”
Mặc dù lời nói của Tô Văn Phương có chút dài dòng, nhưng trong lòng Trần Viễn là hiểu rất rõ. Kỳ thật, những cao thủ cấp bậc tông sư trở lên của các gia tộc, đều không phải là bên phía chính phủ đều có thể tự mình điều động được. Dù sao, chưa đến thời khắc nguy cơ tồn vong, thì bọn họ nhất định sẽ không chấp nhận bán mạng cho quốc gia. Thậm chí, có một số người còn có ý định ngồi hưởng ngư ông đắc lợi, không có lợi ích thì bọn họ sẽ không quan tâm đến việc quốc gia có đổi quốc kỳ hay không.
Thế nên, lúc này nghe Tô Văn Phương nói qua một hồi, Trần Viễn cũng chỉ trầm ngầm một chút. Sau đó, anh liền gật đầu nói ra.
“Chuyện này tôi có thể đáp ứng với các ông. Nhưng mà, trước đó tôi cần phải tìm em gái của tôi trở về. Hơn nữa, tôi muốn quốc gia tìm ra biện pháp, đem em gái của tôi chữa trị hết bệnh. Với lại, tôi muốn tự mình thành lập đội ngũ, tự do hoạt động không bị hạn chế. Chỉ cần chính phủ đồng ý tất cả những điều kiện này, thì tôi nhất định sẽ đem lũ chuột kia diệt sạch.”
Lúc nói ra lời này, khí thế ở trên người của Trần Viễn bỗng dưng trở nên vô cùng lẫm liệt. Cho dù Tô Văn Phương cũng là một người tu luyện, hơn nữa thực lực hoàn toàn không thấp. Nhưng ở trước khí thế của Trần Viễn, ông ta cũng có chút kinh hoảng, vội vàng lùi lại phía sau nửa bước.
“Khục khục…”
Biết được động tác lúc này của mình hơi có chút mất mặt, thế nên Tô Văn Phương không khỏi ho khan một trận. Sau đó, ông ta hơi chút xấu hổ nói ra.
“Được rồi, tôi sẽ trực tiếp đem những yêu cầu này của cậu truyền đạt lên phía trên. Tất nhiên, cậu có thể yên tâm, cho dù phía trên không thể nào đáp ứng được tất cả những yêu cầu của cậu. Quân đội cũng sẽ nghĩ ra tất cả biện pháp, đem em gái của cậu cứu trở về.”
Nghe được những lời này của Tô Văn Phương, tạm thời Trần Viễn cũng không có lên tiếng phản bác. Ngược lại, anh hơi cúi thấp người xuống, nói ra.
“Cảm ơn!”
Sau đó, điện thoại ở trên người của Tô Văn Phương reo lên một trận. Dường như, có người ở phía trên gọi đến hỏi thăm, để cho sắc mặt của ông ta hơi thoáng biến đổi một chút.
Thế nhưng, sau khi kết thúc nói chuyện, ánh mắt của Tô Văn Phương nhìn về phía Trần Viễn lại mang theo mấy phần quái dị. Giống như, vừa rồi ông ta nhận được một cái chỉ lệnh gì đó hết sức đặc biệt.
“Cậu Viễn, xem ra trình độ coi trọng của cậu đối với lãnh đạo thật sự rất cao. Vừa rồi, tư lệnh có thông báo xuống, nói là chúng tôi có thể hoàn toàn đáp ứng tất cả mọi yêu cầu của cậu. Đồng thời, từ trong thành viên của đội Long Vệ số một và số ba, cậu có thể tùy ý lựa chọn, sau đó tự mình điều động lực lượng khi cần thiết. Tất nhiên, ngoại trừ một số nhiệm vụ quan trọng, cậu cũng có thể tiến hành một số việc khi cậu muốn.”
Nghe được lời này của Tô Văn Phương, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lóe lên một vệt tinh quang. Chỉ có điều, biểu lộ trên khuôn mặt của anh cũng không có biến hóa quá nhiều.
Từ lúc anh bị ông chú tài xế đánh rơi xuông đáy biến, sau đó được người của chính phủ cứu vợt. Trần Viễn liền biết, cái thế giới này cũng không đơn giản giống như anh tưởng tượng. Thậm chí, tầng trên cũng ẩn tàng đi không ít bí mật. Chỉ có điều, dựa vào cấp độ hiện tại của anh, anh còn chưa có tư cách tìm hiểu được những vấn đề này. Nhưng mà, cũng từ đó Trần Viễn biết rõ, chỉ cần anh còn có lợi cho quốc gia, thì chính phủ tuyệt đối sẽ không để anh thiệt thòi. Thế nhưng, những thứ này cũng không để cho Trần Viễn cảm thấy an tâm. Anh luôn cảm giác, dường như toàn bộ những chuyện vừa mới xảy ra trong đoạn thời gian này, giống như là một cái cục. Mà anh, là một quân cờ được người khác cố tình sắp xếp vào trong bàn cơ. Chỉ cần anh mất đi tác dụng, thì anh nhất định sẽ gặp phải nguy hiểm.
“Tốt, tạm thời chúng ta kết thúc nói chuyện ở đây. Khi nào cậu có quyết định tự mình thành lập đơn vị, lựa chọn thành viên thì cứ liên hệ với tôi. Tôi sẽ cho người đưa lên danh sách, tùy ý để cho cậu tuyển chọn.”
Bỏ lại câu nói sau cùng này, thân ảnh của Tô Văn Phương cũng chậm rãi biến mất. Chỉ là, Trần Viễn còn chưa có thư giãn được bao lâu. Lúc này, âm thanh tin nhắn ở trong điện thoại của anh lại lần nữa vang lên. Chỉ có điều, lần này cũng không phải là Tiểu Trần nhắn tin cho anh. Ngược lại, dãy số ở trong điện thoại lúc này là do Tiêu Hân Hân gửi đến.
“Anh đang ở đâu, bố tôi muốn gặp anh!”
Vừa nhìn thấy được tin nhắn này, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên sững sờ. Đồng thời, trong lòng của anh lúc này cũng có một chút kinh dị. Bởi vì, vào nửa tháng trước, rõ ràng người của chính phủ đã tìm thấy được cái xác của bố vợ anh, đang nằm ở trong một chỗ phế tích. Hiện tại, ông ta làm sao lại trở về rồi?
Chương 170 - Kế hoạch
“Ông là ai?”
Ngồi ở trong phòng đọc sách của nhà họ Tiêu, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi đăm đăm nhìn về phía người đàn ông tự xưng là “Tiêu Viễn Sơn” đang ngồi ở trước mặt mình.
“Ngay cả tôi, cậu cũng không thể nhận ra thật sao?”
Trước vẻ nghi hoặc xen lẫn với đề phòng của Trần Viễn, “Tiêu Viễn Sơn” vẫn một bộ thong dong mỉm cười. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của ông ta cũng không giống như là có người giả mạo.
Thế nhưng, cái xác đó rõ ràng Trần Viễn đã tận mắt nhìn thấy, anh làm sao có thể nhận lầm được?
“Được rồi, không nói đến những chuyện này nữa. Kỳ thật, lần này trở về đây là tôi có việc muốn nhờ cậu giúp tôi. Tôi nghĩ, chuyện này cậu sẽ không từ chối, phải không?”
Đột nhiên, “Tiêu Viễn Sơn” đặt nhẹ tách trà xuống mặt bàn. Sau đó, ông ta dùng lấy ánh mắt mang theo mấy phần ý vị thâm trường nhìn về phía Trần Viễn. Nhất thời, trong lòng của Trần Viễn không khỏi dâng lên một cỗ dự cảm bất an.
Thế nhưng, lúc này anh lại không có biện pháp gì khác, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu. Bởi vì, thực lực của Tiêu Viễn Sơn lúc này thật sự thâm sâu khó dò. So với mấy tháng trước, dường như cảnh giới của ông ta đã đột phá đến một từng thứ khác, không còn là một cao thủ cấp bậc đại tông sư bình thường nữa.
“Được, tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của ông.”
Rời khỏi nhà họ Tiêu, Trần Viễn mang theo tâm trạng có chút nặng nề, đi về phía tổng bộ tạm thời của đội Long Vệ đặt ở khu biệt thự cao cấp Châu Thành.
“Lão đại, anh đã về rồi?!”
Vừa thấy Trần Viễn xuất hiện ở cổng biệt thự, thân hình của Phi Hổ đã cấp tốc lao tới, trên khuôn mặt mang theo mấy phần khẩn trương.
“Có chuyện gì?”
Nhìn thấy bộ dáng của Phi Hổ lúc này, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhăn lại. Nhưng mà, ngay sau đó ánh mắt của anh nhanh chóng liếc qua, lập tức thấy được một người đàn ông trẻ tuổi, trên khuôn mặt treo lấy nụ cười quái dị, bước nhanh về phía bên này.
Chỉ là, ánh mắt của Trần Viễn rất nhanh liền chú ý đến, trên cầu vai của đối phương vậy mà đeo lấy một cái quân hàm cấp bậc thiếu tướng. Hơn nữa, nhìn tuổi tác của đối phương dường như cũng không lớn hơn anh bao nhiêu tuổi. Với lại, loại cấp bậc quân hàm này, cũng không phải ai cũng có thể đeo được?
Thế nhưng, còn không đợi cho Trần Viễn kịp suy đoán thân phận của đối phương là ai. Lúc này, người đàn ông trẻ tuổi đeo quân hàm thiếu tướng đã đi tới trước mặt của anh.
“Xin chào, tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi là Tô Văn Vũ, tổng tư lệnh đơn vị đặc biệt tinh nhuệ, trực thuộc bộ đội đặc chủng của bộ quốc phòng. Tôi đã từng nghe rất nhiều người nói qua về anh, Chiến Thần!”
Nghe đối phương giới thiệu, lại nhìn bộ dáng của đối phương lúc này, Trần Viễn không khỏi liên tưởng đến hai cha con của nhà họ Tô, Tô Thiên Hải và Tô Hoàng. Chỉ là, nhìn đối phương lúc này cũng không giống như là đến gây chuyện. Thế nên, Trần Viến cũng không quá mức để ý, liền đưa tay ra tiếp lại.
Nhưng mà, ngay khi bàn tay của Trần Viễn tiếp xúc đến bàn tay của đối phương. Lúc này, một cỗ kình lực đột nhiên ập đến, để cho Trần Viễn có chút không kịp phòng bị, suýt chút nữa thì đã bật lui ra ngoài vài bước.
Nhất thời, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi chăm chăm nhìn về phía đối phương. Đồng thời, cổ tay của anh hơi có chút dùng lực.
“Đồng chí Vũ, tôi với anh giống như vừa mới gặp mặt lần đầu nhỉ?”
Mặc dù đang cùng đối phương phân tranh cao thấp, nhưng sắc mặt của Trần Viễn lại chẳng có chút biến hóa nào. Ngược lại, trong con ngươi mang theo mấy phần thâm thúy, nhìn về phía Tô Văn Vũ.
Chỉ là, Tô Văn Vũ cũng không hề biết, lúc này Trần Viễn đã cố ý đem một tia lực lượng thần bí từ trong người mình tách ra, xâm nhập vào trong cơ thể của đối phương.
“Ha ha ha, quả nhiên không hổ danh là Chiến Thần của đội Long Vệ. Anh thật sự rất để cho tôi cảm thấy hứng thú! Ha ha ha!”
Nhìn bộ dáng của đối phương vui vẻ như vậy, Trần Viễn cũng cười để đáp lại. Chỉ là, đang đứng ở một bên quan sát, sắc mặt của Phi Hổ lúc này hơi có chút tái nhợt. Bởi vì, bốn phía xung quanh hai người bọn họ lúc này, đột nhiên xông ra một cỗ lực lượng hết sức khủng khiếp. Cho dù bản thân Phi Hổ cũng có thực lực không kém. Nhưng cậu ta cũng nhịn không được, phải lui lại đến ba bốn bước, phía sau lưng lúc này cũng đã chảy đầy mồ hôi hột.
Nhưng mà, trận đọ sức này cũng rất nhanh liền kết thúc. Bởi vì, cả Trần Viễn lẫn Tô Văn Vũ đều đã cảm nhận được, thực lực của đối phương không hề thua kém gì mình. Thế nên, sau khi cười lên một hồi, cả hai liền nhanh chóng tách ra.
“Thật ra, hôm nay tôi đến gặp anh là có một việc. Đây là chỉ lệnh ở phía trên, anh có thể cầm theo nó đến tổng bộ Long Vệ, tùy ý chọn người. Sau ba ngày, nếu như anh không muốn phiền phức, có thể cùng tôi trở về tổng bộ một chuyến.”
Nói xong, Tô Văn Vũ cũng không có dừng lại quá lâu. Hắn trực tiếp đem chỉ lệnh giao cho Trần Viễn, sau đó tự mình rời đi.
Mà nhìn theo bóng lưng của Tô Văn Vũ dần dần đi xa. Lúc này, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhíu chặt lại. Bởi vì, vừa rồi cỗ lực lượng thần bí ở trong người anh, lại chẳng có chút tác dụng nào đối với đối phương. Nêu như cả hai cùng ngang cấp, thật sự Trần Viễn cũng không quá nắm chắc có thể đánh thắng được hắn ta hay không. Nhưng mà, đó chỉ là một hồi giao thủ qua loa mà thôi. Thật sự nếu là một cuộc chiến sinh tử, Trần Viễn rất có tự tin để đem người này trực tiếp đánh chết.
“Lão đại, anh không có sao chứ?”
Lúc này, Phi Hổ mới lấy lại tinh thần, vội vàng chạy về phía Trần Viễn để hỏi thăm. Nhìn vẻ mặt lo lắng của Phi Hổ, Trần Viễn có chút nhịn không được, lắc lắc tay mỉm cười.
“Tôi thì có việc gì? Cậu cũng cho rằng tôi không đánh lại hắn ta hay sao?”
“Không phải như vậy?!”
Phi Hổ nghe Trần Viễn nói như vậy, lập tức liền muốn lên tiếng giải thích. Nhưng mà, lúc này Tiểu Trần không biết từ đâu chạy đến, cấp tốc nói ra.
“Lão đại, lão đại! Em đã tìm ra được rồi. Em đã tìm ra được rồi!”
Nhìn bộ dáng của cậu ta lúc này, Trần Viễn không khỏi nghiêm mặt nói ra.
“Cậu tìm ra cái gì? Làm sao lúc nào cũng hâp ta hấp tấp như vậy?”
Nghe Trần Viễn lên tiếng trách mắng, Tiểu Trần cũng không có quá nhiều để ý. Ngược lại, cậu ta có chút hưng phấn, nói ra.
“Lão đại, là vị trí của Tiểu Yến. Em… em đã tìm ra được vị trí mất tích của con bé rồi!”
Lúc này, nghe Tiểu Trần nói như vậy. Lập tức, Trần Viễn cũng không nhịn được, lớn tiếng hô lên.
“Lời cậu nói là thật sao?!”
Đột nhiên bị Trần Viễn lao tới, đem bả vai nắm chặt. Lúc này, trên bả vai truyền đến một đợt đau đớn, để cho vẻ mặt của Tiểu Trần không khỏi nhăn lại.
“Lão đại, anh có thể nhẹ tay một chút được không?”
Nghe được Tiểu Trần lên tiếng nhắc nhở. Lúc này, Trần Viễn mới biết là mình hơi có phần kích động. Thế nên, anh hơi áy náy nhìn về phía Tiểu Trần một cái.
“Xin lỗi, cậu không có sao chứ?”
Đối với Trần Viễn, Tiểu Trần là người cực kỳ bội phục. Thế nên, cậu ta cũng không có biểu hiện ra một chút bất mãn nào, ngược lại rất thành thật lắc đầu.
“Em không có việc gì. Chỉ là, lão đại, bây giờ anh muốn làm như thế nào?”
Kỳ thật, lúc này trong đầu của Trần Viễn cũng chẳng thể nào suy nghĩ ra bất kỳ một cái kế hoạch nào. Dù sao, đối phương là ai anh cũng không biết. Hơn nữa, mục đích của bọn họ là gì, anh cũng không quá rõ ràng.
Thế nên, Trần Viễn không thể nào mạo hiểm, đem tính mạng của em gái mình ra cá cược.
“Lão đại, kỳ thật em có một cái kế hoạch. Không biết, anh có muốn nghe hay không?”
Lúc này, Tiểu Trần cũng đã phát hiện ra trạng thái của Trần Viễn hơi có chút không đúng. Thế nên, cậu ta mới lên tiếng hỏi dò. Nghe được câu hỏi của Tiểu Trần, ánh mắt của Trần Viễn lúc này hơi hơi sáng lên một chút. Bởi vì, anh biết rõ Tiểu Trần là một người rất thông minh. Đôi lúc, so với anh còn có suy nghĩ sáng suốt hơn rất nhiều. Thế nên, lúc này Trần Viễn cũng rất thành thật, hướng về phía cậu ta nói ra.
“Được, cậu có kế hoạch gì, cứ trực tiếp nói ra. Tôi sẽ cùng với các cậu phối hợp hành động!”
Nhìn bộ dáng của Trần Viễn lúc này, cả Tiểu Trần lẫn Phi Hổ đều không khỏi ăn ý nhìn nhau mỉm cười. Đây mới chính là Trần Viễn mà bọn họ nhận biết. Bởi vì, anh cũng không chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân để hành động một cách lỗ mãng. Mà anh là người rất biết lắng nghe ý kiến của người khác, sau đó tự mình đưa ra quyết định chính xác nhất. Chính vì thế, trong thời gian tham gia quân ngũ, hầu như mọi trận chiến đấu có anh tham gia, đều chưa từng trải qua thất bại một lần. Ngoại trừ, lần cuối cùng anh bị nội gian hãm hại, dẫn đến thiếu chút nữa thì bỏ mạng.
Bình luận facebook