-
Chương 171-175
Chương 171 - Sự cố ngoài ý muốn
“Lão đại, đến rồi, chính là nơi này!”
Qua một hồi bàn bạc, lúc này Trần Viễn mang theo hai người Tiểu Trần cùng với Phi Hổ đến một chỗ hồ nước, nằm bên trong khuôn viên của một khu du lịch đã bị bỏ hoang.
Nghe Tiểu Trần chỉ tay về hướng trước mặt, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhăn lại.
“Chính là nơi này?!”
“Vâng, theo tin tức mà em thu thập được, thì vị trí cuối cùng từ thiết bị định vị ở trên người của con bé, chính là chỗ này!”
Nghe Trần Viễn hỏi đến, Tiểu Trần lại lần nữa gật đầu chắc chắn khẳng định. Thấy vậy, Trần Viễn cũng không nói thêm gì nữa. Anh trực tiếp đi về hồ nước, sau đó đưa mắt liếc quanh một vòng.
“Nơi này có diện tích lớn như vậy, muốn tìm được con bé cũng không phải là một việc dễ dàng. Hơn nữa, đối phương cho đến lúc này cũng không liên lạc lại với chúng ta. Theo cậu thấy, mục đích của bọn họ là gì?”
Trước nghi vấn của Trần Viễn, Tiểu Trần rất nhanh liền làm ra đáp lại.
“Lão đại, theo em thấy, hơn phân nửa là bọn họ muốn dùng con bé để áp chế anh. Hơn nữa, bọn họ còn có thể vượt qua bố trí của chúng ta để dễ đàng đem em gái của anh bắt đi, thì ít nhất thực lực của kẻ bắt cóc cũng không thua kém gì đội trưởng với Hỏa Phượng. Thế nên, lần hành động này của chúng ta cũng hơi có chút mạo hiểm.”
Nghe Tiểu Trần phân tích một hồi, Trần Viễn cũng không có đưa ra bất kỳ ý kiến gì. Ngược lại, Phi Hổ đứng ở một bên có chút sốt ruột, bộ dáng giống như sắp nhịn không được, chỉ muốn trực tiếp xông lên phía trước.
Thế nhưng, ngay lúc này thân hình của Trần Viễn hơi khẽ động, trong ánh mắt của anh cũng lộ ra mấy phần sắc bén.
“Đến rồi!”
Nghe được lời này của Trần Viễn, ánh mắt của Tiểu Trần lẫn Phi Hổ đều không khỏi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn về phía phương hướng mà Trần Viễn đang nhìn thẳng tới.
“Ồ, không nghĩ tới cậu vậy mà có thể phát hiện được tôi dễ dàng như vậy. Xem ra, những lời đồn đại là không có sai.”
Vừa nói, một cái bóng người vừa từ bên phía một chỗ rừng cây chậm rãi bước ra ngoài. Đồng thời, ánh mắt của người này còn nhìn về phía Trần Viễn mỉm cười, vẻ mặt tràn đầy tán thưởng.
Mặc dù không biết rõ thực lực của người trước mặt như thế nào, nhưng Trần Viễn có thể khẳng định, đối phương tuyệt đối sẽ không kém hơn là mình bao nhiêu. Thậm chí, rất có thể đối thủ còn muốn mạnh hơn anh một bậc.
Chỉ có điều, trong ánh mắt của Trần Viễn cũng không hề lộ ra vẻ bối rối. Ngược lại, trên khuôn mặt của anh mang theo mấy phần điềm tĩnh, nhìn về phía đối phương nghiêm túc nói ra.
“Mục đích của các ông là gì? Vì sao lại muốn đem em gái của tôi bắt đi?”
Thấy Trần Viễn vừa mới gặp mặt liền đi vào vấn đề chính, người đàn ông trung niên đứng ở phía đối diện không khỏi khẽ cười một tiếng.
“Ha ha, người tử tể không nói chuyện vòng vo. Nếu như cậu đã sảng khoái như vậy, thì tôi cũng không cần phải lòng vòng làm gì. Mục đích của tôi đến đây là…”
Ầm!
Ngay tại thời điểm người đàn ông trung niên dự định nói ra yêu cầu của mình. Lúc này, ở phía sau rừng cây bỗng dưng vang lên một tiếng nổ mạnh. Ngay sau đó, thần sắc của người đàn ông trung niên cũng biến thành dữ tợn, tức giận trừng mắt nhìn về phía Trần Viễn.
“Chết tiệt, cậu vậy mà dám đánh lừa rồi, còn muốn dụ tôi ra ngoài để giải cứu em gái của mình? Hừ, được lắm! Cậu cứ chờ đợi nhận lấy cái xác của em gái cậu đi!”
Nói xong lời này, thân ảnh của người đàn ông trung niên cấp tốc lao đi. Nhất thời, toàn bộ ba người Trần Viễn đều không khỏi trừng mắt sững sờ.
“Lão đại…”
“Đi, chúng ta đi thôi!”
Cũng không đợi cho hai người Tiểu Trần và Phi Hổ kịp lên tiếng, thân ảnh của Trần Viễn lúc này đã cấp tốc lao đi. Kỳ thật, anh cũng không biết rốt cuộc vừa rồi là có chuyện gì xảy ra. Nhìn bộ dáng của đối phương, dường như nơi phát sinh tiếng nổ cũng là vị trí mà em gái của anh đang bị giam giữ.
Mặc dù không biết đây có phải là âm mưu gì đó của đối phương hay không, nhưng Trần Viễn cũng không có khả năng để đánh cược. Bởi vì anh biết, một khi anh không kịp thời xuất hiện, rất có thể em gái của anh sẽ gặp nguy hiểm.
Thế nên, lúc này Trần Viễn hầu như là dùng hết tốc lực, toàn bộ thân ảnh giống như một cơn gió lốc, cuốn nhanh lao đi.
Ầm!
Ầm!
Thế nhưng, còn không đợi cho Trần Viễn kịp chạy đến vị trí xảy ra vụ nổ. Lúc này, phía trước cách anh chỉ hơn mấy chục bước chân, đột nhiên vang lên một trận đánh nhau vô cùng kịch liệt.
Nhất thời, bước chân của Trần Viễn không khỏi ngừng lại. Đồng thời, một cỗ lực lượng mạnh mẽ bộc phát, bất ngờ lao nhanh đến.
“Ha ha ha, Nhạc lão nhị, lão muốn chạy trốn nơi nào. Mau mau để lại mạng đây cho ta! Ha ha ha!”
Chỉ thấy, lúc này phía trước mặt của Trần Viễn lao nhanh đến một người đàn ông trung niên. Hơn nữa, bộ dáng đối phương lúc này trở nên hết sức chất vật. Vừa mới thấy được một màn này, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi kịch biến. Bởi vì, người đàn ông này cũng không phải là kẻ nào khác, mà chính là người vừa mới đứng ở phía đối diện nói chuyện với Trần Viễn cách đó không có bao lâu.
“Mẹ kiếp, Trương Bình, mi chạy đến đây làm gì? Còn muốn cướp người của ta là như thế nào?”
Mặc dù đang không ngừng chạy trốn, nhưng khí thế trên người của Trình Nhạc lại không hề yếu hơn đối phương một chút nào.
“Ha ha ha, Nhạc lão nhị, giờ này mi còn không biết chuyện gì xảy ra nữa sao? Giáo chủ nhiều năm như vậy chưa bước ra khỏi cửa nửa bước, ngươi cho rằng ông ta vẫn còn sống hay không? Hiện tại, phó giáo chủ mới là người chủ trì của giáo hội. Vậy mà, ngươi không tuân thủ mệnh lệnh của ngài ấy, lén lút ra ngoài làm chuyện trái với giáo hội. Hiện tại, ta đến đây không chỉ muốn đem đồ vật lấy đi, còn muốn mượn ở trên người của ngươi một thứ.”
Lúc này, từ trên tán cây nhảy xuống một cái bóng người, có thân hình hơi chút nhỏ thó. Toàn bộ thân thể của người này đều bị bịt kín bởi một tấm áo choàng màu đen. Hơn nữa, trên tay của đối phương còn cầm lấy hai thanh chủy thủ, phía trên tỏa ra một chút khí tức hắc ám.
Vừa nhìn, Trần Viễn liền biến hai thanh vũ khí lúc này đều bị bôi lên kịch độc. Một khi nhiễm vào vết thương, tuyệt đối sẽ là chí mạng.
Thế nhưng, sắc mặt của Trình Nhạc lúc này lại có chút tức giận, gằn giọng quát lên.
“Trương Bình, ngươi đúng là thứ ăn cây táo rào cây sung. Rõ ràng giáo chủ đã từng đối xử với ngươi tốt như vậy. Hơn nữa, năm xưa ngài ấy cũng là người đã cưu mang, dạy ngươi không ít bí thuật tu luyện. Vậy mà, lúc này ngươi lại vì một ả đàn bà phản bội lại ngài ấy. Ngươi có còn xứng là một trong tứ đại hội pháp của Minh Nguyệt giáo hay không? Ngươi chẳng lẽ không sợ một khi ngài ấy ra ngoài, sẽ đem đám phản bội các ngươi giết chết hay sao?”
“Ha ha ha, Trình Nhạc ơi là Trình Nhạc, cũng chỉ có ngươi mới có thể suy nghĩ ngu xuẩn như vậy mà thôi. Ngươi cho rằng, ông ta còn có cơ hội để xuất hiện ở trước mặt của các ngươi nữa hay sao? Ta nói cho ngươi biết, không sớm thì muộn, toàn bộ giáo hội đều sẽ là người của chúng ta! Ha ha ha!”
Ầm!
Lần này, tiếng cười của Trương Bình vừa dứt, một ngọn hỏa cầu đã đột ngột lao tới, đập thẳng về phía thân cây ở ngay dưới thân hình của hắn.
Rầm!
Thân cây ngay lập tức bị hỏa cầu đốt cháy cho thành tro bụi, chỉ lưu lại một ít nám đen ở trên mặt đất. Tức thì, sắc mặt của gã Trương Bình không khỏi trở nên tức giận, cầm lấy hai thanh dao găm mắng lên.
“Mẹ kiếp, Nhạc lão nhi, đây là ngươi muốn chết!”
Ngay sau đó, thân hình của Trương Bình giống như ảo ảnh, đột nhiên biến mất ngay tại chỗ. Khi hắn lần nữa xuất hiện, đã cách vị trí phía sau lưng Trình Nhạc không đến một bước chân.
Ngay lập tức, sắc mặt của Trình Nhạc cũng trở nên kịch biến. Trong lúc vội vàng, ông ta vậy mà xoay người ngược lại, vung lấy một ngọn hỏa cầu nện thẳng về phía Trương Bình.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên. Nhưng mà, Trương Bình trường mắt bỗng dưng biến mất không thấy. Hơn nữa, phía trên mặt đất cũng không hề lưu lại bất kỳ vết tích gì. Nhất thời, trong lòng Trình Nhạc có mấy phần hoảng hốt, kinh hoảng khẽ kêu một tiếng.
“Nguy rồi!”
Nhưng mà, lúc này mọi thứ đã muộn. Chỉ thấy, hai đầu mũi dao sắc nhọn từ phía bên hông của Trình Nhạc đâm tới. Sau đó, trong lỗ tai của ông ta nhanh chóng truyền đến tười cười vô cùng đắc ý của Trương Bình.
“Khặc khặc khặc, Nhạc lão nhi, hôm nay để cho tôi giúp ông tiễn về tây thiên. Kể từ bây giờ, Minh Nguyệt giáo cũng không phải là tứ đại hộ pháp, mà chỉ có một mình Trương Bình ta mới là hộ pháp duy nhất của giáo hội. Khặc khặc khặc…”
Trong lúc cười nói, lưỡi dao của Trương Bình giống như một con rắn độc, vô cùng chuẩn xác xuyển thẳng về phía vùng eo của Trình Nhạc.
Thế nhưng, ngay tại lúc này một cỗ cảm giác nguy cơ bỗng dưng ập đến, để cho trong lòng của Trương Bình không khỏi kinh hoảng, hô lên một tiếng.
“Ai?!”
Nhưng mà, lúc này đã không có ai đáp lại câu hỏi của hắn. Chỉ thấy, một cái nắm đấm trực tiếp vung tới, nện thẳng về phía sống mũi của hắn.
Ầm!
Chương 172 - Khôi lỗi
Bị tập kích bất ngờ, Trương Bình hoàn toàn không có một chút phòng bị nào. Hơn nữa, tốc độ của đối phương thật sự quá nhanh. Đợi cho hắn kịp phản ứng lại, thì lúc này nắm đấm của đối phương đã đánh tới, trực tiếp nện thẳng lên trên khuôn mặt của hắn.
Nhất thời, một cỗ lực lượng cực kỳ kinh khủng đánh trúng, để cho cả người Trương Bình đều nhịn không được, trực tiếp té bay ra ngoài. Hơn nữa, phần sống mũi của hắn lúc này cũng bị nện gãy, lưu lại trên mặt là một chùm máu tươi, để cho sắc mặt của Trương Bình trở nên vô cùng dữ tợn.
“Mẹ kiếp, là tên khốn nào? Lại dám đánh lén tao?!”
Tiếng thét của Trương Bình rất lớn. Chỉ có điều, không khí xung quanh cũng trở nên cực kỳ yên tĩnh, hoàn toàn không có ai đứng ra đáp lại câu hỏi của hắn.
“Ha ha ha, Trương Bình, ngươi rốt cuộc cũng nhận được quả báo rồi! Ha ha ha!”
Nhìn thấy bộ dáng của Trương Bình lúc này, mặc dù trong lòng của Trình Nhạc cũng hơi có chút hoảng sợ. Dù sao, đối phương không biết là địch hay là bạn. Hơn nữa, thân thủ của người này cũng quá mức quỷ dị. Cho dù là bản thân Trình Nhạc, lúc này cũng không có cách nào nắm bắt được thân ảnh của đối phương hiện đang ở đâu.
Chỉ là, thấy được Trương Bình bị ăn quả đắng, thật sự Trình Nhạc lại nhịn không được, cười to lên một tiếng.
Thế nhưng, sắc mặt của Trương Bình lúc này vô cùng phẫn nộ. Hắn cũng không có quá nhiều cố kỵ, trực tiếp mở ra toàn bộ lực lượng ở trong cơ thể, khiến cho thân thể lúc này giống như một cái lỗ đen, điên cuồng đem không khí bốn phía xung quanh hút mạnh vào.
“Hừ, cho dù ngươi có là ai đi chăng nữa. Ta cũng muốn nhìn xem, ngươi có thể chống lại lĩnh vực do ta mở ra hay không?!”
Lĩnh vực, đây là một loại đặc trưng chỉ có cao thủ cấp bậc đại tông sư mới có thể mở ra. Tất nhiên, cũng tùy thuộc vào thực lực của từng người, mà lĩnh vực của bọn họ mạnh yếu khác nhau.
Chỉ có điều, nhìn khí thế của Trương Bình lúc này. Hơn nữa, lĩnh vực mà hắn mở ra có thể ảnh hưởng tới phạm vi hơn trăm thước vuông, thì rõ ràng thực lực của người này đã đạt tới cấp bậc đại tông sư trung kỳ trở lên.
Dù sao, ngay cả Trình Nhạc lúc này cũng nhiều nhất là có thể để cho lĩnh vực của mình bao phủ hơn mấy chục mét. Hơn nữa, khí thế của hắn cũng không mạnh giống như Trương Bình lúc này.
“Chết tiệt, Trương Bình, mi vậy mà ẩn giấu sâu thực lực như vậy?”
Đối với mấy lời oán hận của Trình Nhạc, Trương Bình lúc này cũng chẳng thèm để ý. Kỳ thật, một khi mở ra lĩnh vực, năng lượng ở trong cơ thể sẽ tiêu hao rất nhanh. Chính vì thế, ngoại trừ một số tình huống đặc thù, các cao thủ cấp bậc đại tông sư cũng không thể nào tùy tiện đem lĩnh vực phóng xuất ra ngoài.
Nhưng tình huống trước mắt lại để cho Trương Bình không có cách nào không làm như vậy. Bởi vì, đối phương thật sự quá mức quỷ dị. Hơn nữa, thực lực của người này cũng không hề thua kém gì hắn.
“Ài, thật sự là hơi có chút đáng tiếc!”
Lúc này, trong không khí đột nhiên truyền ra một tiếng thở dài. Ngay sau đó, một cái bóng người cấp tốc lao tới, hoàn toàn không chút để ý gì đến lĩnh vực mà Trương Bình đang mở ra, trực tiếp hướng về phía đỉnh đầu của hắn vỗ mạnh xuống.
Ầm!
Cái vỗ này nhìn như hết sức nhẹ nhàng, nhưng lực lượng lại mạnh mẽ đến mức làm cho toàn bộ lĩnh vực của Trương Bình đều bị đánh nát. Hơn nữa, đỉnh đầu của Trương Bình lúc này cũng bị cái vỗ này làm cho lún xuống. Ánh mắt của Trương Bình có chút ngây dại, nhìn về phía thân ảnh xuất hiện ở trước mặt của mình, khóe môi mấp máy, vẻ mặt có phần khó tin.
“Đại… đại…”
Thế nhưng, lời chỉ nói ra được một nửa, toàn bộ thân hình của Trương Bình nhanh chóng ngã gục xuống, trên mặt đất lúc này chỉ lưu lại một bộ thi thể, không còn một chút hơi thở sinh mệnh này.
Đứng ở một bên, sắc mặt của Trình Nhạc lúc này đã biến đến tái nhợt. Hắn cũng giống như là Trương Bình, thật sự vô cùng khó tin, khi thấy người đang đứng ở trước mặt mình xuất hiện ở đây.
“Làm… làm sao có thể? Chẳng phải, ngài đã chết rồi sao?”
Lời này Trình Nhạc chỉ vừa mới nói ra được khỏi miệng, không biết từ lúc nào thân ảnh của người đối diện đã cấp tốc lao tới, dừng lại ở trước mặt hắn không đến nửa phần bước chân.
Ầm!
Ngay sau đó, cũng không để cho Trình Nhạc một chút cơ hội phản ứng nào, một bàn tay lạnh lùng vỗ xuống, trực tiếp đem đầu của Trình Nhạc đánh cho vỡ tung.
Nhìn thấy thi thể không đầu của Trình Nhạc ngã xuống mặt đất, ánh mắt của người đàn ông thần bí hoàn toàn không có một chút tình cảm nào, liếc nhìn về chỗ phương hướng mà Trần Viễn đang ẩn nấp, nói khẽ một tiếng.
“Đi ra đi, cậu còn muốn ẩn giấu ở nơi đó đến khi nào nữa?!”
Nghe được tiếng nói chuyện lúc này của đối phương, trong lòng Trần Viễn mặc dù hơi có một chút bất đắc dĩ, nhưng anh cũng không có biện pháp nào khác, thực lực của đối phương thật sự là quá mức đáng sợ.
“Cha vợ, làm sao cha cũng ở đây?!”
Mặc dù đã đoán được hơn phân nửa lý do vì sao Tiêu Viễn Sơn lại xuất hiện ở đây. Nhưng mà, Trần Viễn vẫn cố ý thăm dò, hướng về phía Tiêu Viễn Sơn mỉm cười nói ra.
Nghe được lời này của Trần Viễn, lông mày của Tiêu Viễn Sơn không khỏi dừng ngược lên. Sau đó, ông ta dùng lấy ánh mắt không thể để cho Trần Viễn nghi ngờ, nói ra.
“Thế nào, tôi không thể xuất hiện ở đây được sao?”
Nghe được ngữ khí hơi có phần bất mãn của Tiêu Viễn Sơn, Trần Viễn chỉ có thể cười nịnh, đáp lại.
“Nào có, con chỉ cảm thấy ngạc nhiên một chút mà thôi! Hì hì!”
Nhìn thấy bộ dáng của Trần Viễn như vậy, Tiêu Viễn Sơn cũng không nói thêm gì nữa. Chỉ có điều, ngay lúc ông ta dự định xoay người rời đi, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó, không khỏi xoay người nhìn sang Trần Viễn nói ra.
“Đúng rồi, em gái của cậu đã được tôi cứu trở về. Hiện tại con bé đang rất an toàn, cậu cứ yên tâm tiếp tục làm việc của mình. Sau này, tôi sẽ nhất định đem con bé nguyên vẹn giao trả lại cho cậu!”
Nói xong lời này, thân ảnh của Tiêu Viễn Sơn bỗng dưng biến mất, để cho Trần Viễn có chút sững sờ, nhìn về phía tàn tích lưu lại ở trước mặt của mình.
“Lão đại, lão đại! Anh không có sao chứ?”
Cũng đúng vào lúc này, thân ảnh của hai người Tiểu Trần và Phi Hổ cũng vừa vặn đuổi tới. Nhưng khi thấy được vết tích ở trên mặt đất, cả hai đều nhịn không được, hít vào một hơi thật sâu, trên khuôn mặt lộ ra mấy phần hoảng sợ.
“Lão đại, đây là, đều do anh làm hết sao?”
Qua một hồi, Phi Hổ rốt cuộc cũng nhịn không được, lên tiếng hỏi thăm. Thế nhưng, Trần Viễn lại lắc đầu nói ra.
“Không phải!”
Sau đó, anh cũng nhanh chóng xoay người lại, nhìn về phía hai người bọn họ, tiếp túc nói chuyện.
“Tiểu Trần, cậu giúp tôi liên hệ với đội trưởng, nhờ họ cho người đến thu dẹp hiện trường. Hơn nữa, mọi chuyện vừa mới diễn ra, hai người các cậu cũng không cần phải nói ra, mọi thứ có thể để tôi tự mình đi nói với đội trưởng là được rồi!”
“Vâng, lão đại!”
Mặc dù không biết vì sao Trần Viễn lại muốn giấu giếm những chuyện vừa mới xảy ra. Nhưng mà, cả Tiểu Trần lẫn Phi Hổ đều rất tin tưởng Trần Viễn. Thế nên, hai người đều không do dự chút nào, trực tiếp gật đầu đáp lại.
Sau đó, cả ba người cùng nhau xoay người rời đi. Thế nhưng, cả ba người đều không hề biết được rằng, ngay lúc bọn họ xoay người rời đi không được bao lâu, cỗ thi thể không đầu của Trình Nhạc vốn đã không có một chút khí tức sinh mệnh nào. Lúc này, nó vậy mà chuyển động. Ngay sau đó, từ trong thi thể của “Trình Nhạc” bỗng dưng chui ra một cái bóng đen. Ánh mắt của cái bóng đen này hơi đảo quanh một vòng. Cuối cùng, ánh mắt của nó dừng lại ở trên thi thể của Trương Bình một lúc, trong miệng bắt đầu lẩm nhẩm một trận.
“Đại hộ pháp ơi là đại hô pháp, không nghĩ đến ông vậy mà vẫn còn sống. Hơn nữa, Trương Bình, ngươi cũng dám cấu kết với ả tiện nhân kia, phản bội lại giáo chủ. Khặc khặc, các người cứ hãy chờ đó đi. Các người cho dù có chết cũng sẽ không có nghĩ đến, cỗ thân thể này của ta chỉ là một vật chứa, là khôi lỗi để cho giáo chủ sai vặt mà thôi.”
“Khặc khặc, Tiêu Viễn Sơn, Đỗ Hồng Tuyết… toàn bộ tất cả các ngươi, cứ chờ đợi ngày bản giáo chủ xuất quan. Đến lúc đó, bản giáo chủ sẽ tự tay giải quyết hết tất cả đám tạp ngư các ngươi…”
Vừa nói, thân ảnh của “Trình Nhạc” càng lúc càng mờ dần, sau đó lập tức biến mất, không thấy gì nữa. Cho dù là Trần Viễn vẫn là Tiêu Viễn Sơn, bọn họ cũng đều không thể ngờ đến, Trình Nhạc lại chỉ là một cỗ khôi lỗi, để cho giáo chủ của Minh Nguyệt giáo điều khiển. Mà Trình Nhạc trước đây, kỳ thật cũng chưa bao giờ tồn tại.
Chương 173 - Đại phá doanh trại
“Lão đại, anh thật sự muốn đi rồi sao?”
Vừa trở về không được bao lâu, hai người Tiểu Trần cùng với Trịnh Hổ đều không nhịn được đưa mắt nhìn lấy Trần Viễn, trên khuôn mặt mang theo mấy phần không nỡ.
“Ừm, tôi cần phải quay trở lại thủ đô một chuyến. Hơn nữa, chuyện lần này tôi thật sự rất biết ơn các cậu. Đợi tôi trở lại, sẽ cùng với hai cậu uống với nhau vài chén!”
“Lão đại, anh đang nói cái gì vậy? Lúc trước, bọn em đều là do anh dạy dỗ. Hơn nữa, trong chiến dịch lần đó, không phải anh là người đã xả thân cứu bọn em, bọn em còn có thể đứng ở đây để nói chuyện với anh được sao?”
Nghe Trần Viễn nói lời khách sao, trong lòng Phi Hổ lẫn Tiểu Trần đều có chút khó chịu, vội vàng nói ra.
Thấy thế, Trần Viễn cũng chỉ có thể lắc đầu cười nhẹ, rồi vỗ lên trên bả vai của hai người một cái.
“Được rồi, các cậu cứ yên tâm lưu lại ở đây đi. Đợi tôi ít hôm nữa sẽ quay trở về. Hơn nữa, lần này chúng ta nhất định sẽ có một trận đại chiến vô cùng đặc sắc. Khi đó, cả hai người các cậu đều sẽ không ai thiếu phần!”
“Ha ha ha, vẫn là lão đại tuyệt vời nhất! Lão đại, anh cứ yên tâm đi làm việc của mình đi. Tân Cảng cứ để cho bọn em lo, bọn em nhất định sẽ bảo vệ tốt nơi này!”
Nghe được Trần Viễn hứa hẹn, sắc mặt của Phi Hổ vô cùng mừng rỡ, vội vàng cười to một tiếng. Thấy vậy, Tiểu Trần không khỏi liếc mắt trừng Phi Hổ một cái. Chỉ là, Phi Hổ cũng không quá để ý, trên khuôn mặt còn mang theo một nụ cười ngây ngô.
…
“Thu Trang, anh ấy đã đi rồi sao?”
Trong một căn phòng ngủ ở khu chung cư Tân Thịnh, một người phụ nữ mặc một chiếc váy màu đen, đang ngồi ngay ngắn ở trên một chiếc ghế sô pha, ánh mắt mang theo mấy phần tâm tình phức tạp, nhìn về phía khung cảnh ở bên ngoài cửa sổ. Sau đó, người phụ nữ này mới thấp giọng hướng về phía một người phụ nữ trẻ tuổi khác, đang mặc một chiếc quần jean màu xanh cùng với một chiếc áo thun màu trắng cổ tròn đang đứng ở ngay bên cạnh để hỏi thăm.
Nghe được câu hỏi của Lưu Thục Hiền, vẻ mặt của Thu Trang không khỏi hiện lên một chút ấp úng. Nhưng qua một hồi, cô vẫn khe khẽ gật đầu, đáp lại.
“Vâng!”
Nghe được câu trả lời của cô, sắc mặt của Lưu Thục Hiền không khỏi lộ ra mấy phần ảm đạm. Nhưng mà, cũng không được bao lâu, trong con ngươi của Lưu Thục Hiền liền xuất hiện một vẻ kiên định.
“Đi, chúng ta cùng nhau đi đến Thủ Đô!”
Nghe được lời đề nghị này của Lưu Thục Hiền, ánh mắt của Thu Trang không khỏi tỏ ra kinh ngạc. Nhưng sau đó, cô cũng không có cự tuyệt, ngược lại còn mỉm cười nói ra.
“Tốt, vậy thì em sẽ cùng đi với chị!”
…
Trong tiếng ồn ào và náo nhiệt của phi cơ, bước chân của Trần Viễn chậm rãi đặt xuống phi trường. Sau đó, ánh mắt của anh nhanh chóng đảo qua một vòng. Ngay lập tức, một bóng người hiện ra trước mắt, để cho trên mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra một vệt mỉm cười.
Chỉ là, còn không đợi cho Trần Viễn bước tới, người ở phía trước đã phất phất tay, lớn tiếng kêu to một trận.
“Trần Viễn, tôi ở bên này!”
Nghe được tiếng hô của đối phương, Trần Viễn cũng không chậm trễ, vội vàng đi nhanh tới.
Thấy được thân ảnh của Trần Viễn, trên khuôn mặt của Lưu Mẫn Nghi cũng lộ ra một vẻ vui mừng.
“May quá, cuối cùng thì anh cũng đã trở lại rồi!”
Nghe được câu này của cô, trên khuôn mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra một tia nghi hoặc. Nhưng mà, cũng không đợi cho anh lên tiếng nói chuyện. Lúc này, phía sau lưng của hai người bọn họ đột nhiên truyền tới một trận tiếng vang động cơ. Sau đó, một đoàn xe sang trọng màu đen ầm ầm lao tới. Từ phía bên trong ô tô, một nhóm người mặc vest đen, đi giày da, dáng vẻ hết sức nghiêm túc đứng thành hai hàng.
“Tiểu thư, chào mừng cô về nhà!”
Lúc này, một người đàn ông trung niên, trên khuôn mặt mang theo mấy phần tươi cười, hướng về phía một người phụ nữ trẻ tuổi, đang đi từ phía trong sân bay bước ra ngoài cúi thấp người xuống, hô lên một tiếng.
Ngay lập tức, hai hàng vệ sĩ áo đen xếp ở hai bên cũng đồng loạt cúi chào.
“Chào mừng tiểu thư trở về!”
Nhìn thấy một màn này, không ít người dân đứng ở xung quanh lộ ra vẻ kinh ngạc. Ngay cả Trần Viễn cũng ngạc nhiên không kém. Mà Lưu Mẫn Nghi thì rất thức thời, đứng ra giải thích.
“Đây là đại tiểu thư của tập đoàn Tân Thịnh Phát. Nghe nói, cô ta vừa mới tốt nghiệp đại học Harvard trở về!”
Nghe Lưu Mẫn Nghi lên tiếng giải thích, ánh mắt của Trần Viễn cũng chậm rãi thu hồi lại. Anh đến thủ đô lần này cũng không phải để nghỉ ngơi, mục tiêu của anh hết sức rõ ràng. Thế nên, anh lúc này mới xoay người, nhìn về phía Lưu Mẫn Nghi nói ra.
“Chúng ta đi thôi!”
Đối với biểu hiện của Trần Viễn, Lưu Mẫn Nghi kỳ thật cũng không quá ngạc nhiên. Dù sao, cái người này kỳ thật rất quái dị, nhiều lúc chính cô cũng không thể nào hiểu rõ, suy nghĩ của anh là như thế nào?
Chiếc xe ô tô của hai người chậm rãi chuyện động. Mục tiêu lần này của Trần Viễn chính là doanh trại huấn luyện của đội Long Vệ. Bởi vì thời gian có chút gấp, thế nên Trần Viễn cũng không muốn chậm chạp lưu lại thủ đô quá lâu.
Dù sao, sự kiện lần trước cho đến nay Trần Viễn vẫn chưa có bất kỳ thu hoạch gì. Mặc dù người của Trần gia không có hỏi thăm đến, nhưng Trần Viễn biết mình đã để cho người ở phía trên bắt đầu nghi ngờ.
Chính vì thế, sau khi chiếc xe ô tô của Trần Viễn dừng lại ở cổng doanh trại, anh đã tự mình bước nhanh xuống xe. Sau đó, Trần Viễn mới xoay người, nhìn về phía Lưu Mẫn Nghi nói ra.
“Cô tạm thời trở về chờ tôi một chút đi. Mấy hôm nữa, tôi sẽ liên lạc với cô. Sau đó, chúng ta sẽ lên đường trở về Tân Cảng!”
Trước khi đi đến thủ đô, Trần Viễn đã nói rõ mục địch chuyến đi lần này của mình cho Lưu Mẫn Nghi biết. Hơn nữa, anh cũng không quên lời hứa hẹn lần trước, muốn huấn luyện Lưu Mẫn Nghi trở thành một nữ đặc công xuất sắc nhất thế giới. Chính vì thế, lúc này nghe được lời nói của Trần Viễn, Lưu Mẫn Nghi cũng không lộ ra một chút ngạc nhiên nào. Ngược lại, cô có chút vui vẻ, gật đầu nói ra.
“Tốt, tôi sẽ đợi tin tức của anh!”
Nói xong, Lưu Mẫn Nghi liền tự mình lên xe rời đi, còn Trần Viễn thì bước thẳng về phía cổng chính của doanh trai quân đội.
“Đứng lại, nơi này là doanh trai quân đội, người không có phận sự không được phép bước vào!”
Ngay khi bước chân của Trần Viễn dừng ở trước cổng doanh trại. Lúc này, một người binh sĩ tay cầm lấy súng trường, chĩa hướng về phía Trần Viễn để ngăn lại.
Thấy được động tác của đối phương, Trần Viễn hoàn toàn không có một chút ngạc nhiên nào. Ngược lại, trên khuôn mặt của anh lộ ra một vệt tươi cười.
Ngay sau đó, thân ảnh của Trần Viễn đột nhiên lóe lên rồi biến mất. Đợi cho Trần Viễn lần nữa xuất hiện, thì bản thân anh đã đứng cách người binh sĩ kia không đến một centimet.
Ầm!
Không một chút động tác dư thừa, Trần Viễn trực tiếp vung ra một quyền, nện thẳng về phía lồng ngực của đối phương.
Trước công kích của Trần Viễn, sắc mặt của người binh sĩ có chút kinh hoảng. Thế nhưng, động tác của người này cũng rất mau lẹ, vội vàng giơ lên báng súng để ngăn lại cú đấm của Trần Viễn.
Chỉ có điều, lực lượng một quyền này của Trần Viễn thật sự rất mạnh. Chỉ là một binh sĩ thông thường, thật sự rất khó có thể ngăn cản được.
Ầm!
Thân hình của người binh sĩ lúc này cứ như vậy nện thẳng về phía ki-ốt nằm ngay phía sau lưng. Sau đó, trong miệng của hắn ho khan một trận kịch liệt.
Tiếng động ở bên ngoài lúc này không khỏi để cho binh sĩ đang luyện tập ở gần đó chú ý đến. Không đến vài giây, một đoàn hơn mấy chục người cấp tốc chạy ra cổng chính. Ánh mắt của bọn họ đều hừng hực khí thế, nhìn về phía Trần Viễn.
Đối mặt cùng lúc với nhiều binh sĩ như vậy, nhưng trên mặt của Trần Viễn lại hoàn toàn không lộ ra bất kỳ một chút lúng túng nào. Ngược lại, thần sắc của anh còn có đôi chút hưng phấn, đưa tay ra ngoắc ngoắc vài cái.
“Nào, các cậu cùng nhau tiến lên đi. Đừng để cho tôi đánh đến quá thảm!”
Nghe được lời này của Trần Viễn, lại nhìn động tác khiêu khích của anh. Tức thì, toàn bộ doanh trai lúc này đều trở nên sôi động kịch liệt. Ngay sau đó, cũng không biết là người nào hô lên một tiếng.
“Tất cả cùng xông lên!”
Nghe được tiếng hô này, hơn mấy chục binh sĩ đều đồng loạt xông tới, mỗi người khí thế như hồng. Đặc biệt, xen lẫn trong đám binh sĩ lúc này còn có một số cao thủ cấp bậc tông sư, mỗi một quyền đánh ra đều mang theo một cỗ lực lượng hết sức kinh khủng.
Ầm!
Ầm!
Chương 174 - Kiểm tra
Đối mặt với hàng loạt công kích của đối phương, trên mặt của Trần Viễn vẫn bình tĩnh, không một chút nao núng. Sau đó, thân hình của anh hơi nhích nhẹ một cái. Đồng thời, nắm tay vung mạnh về phía trước, đánh thẳng về phía đòn công kích của đối phương.
Ầm!
Ầm!
Ngay lập tức một trận tiếng chấn động kịch liệt vang lên, hơn mười mấy thân ảnh bị một quyền này của Trần Viễn trực tiếp đánh bay ra ngoài.
Rầm!
Nhìn thấy Trần Viễn dễ dàng như vậy liền giải quyết hơn một phần năm quân số bên mình. Tức thì, mấy sĩ quan dẫn đầu binh sĩ không khỏi nổi giận, đồng loạt phóng người về phía trước, hướng về phía Trần Viễn đánh tới.
Ầm!
Ầm!
Hơn bốn đường công kích mạnh mẽ đánh về phía trước, không khỏi để cho sắc mặt của Trần Viễn có một chút nghiêm nghị. Mặc dù Trần Viễn vẫn vô cùng tư tin với thực lực của bản thân. Nhưng lúc này, anh cũng không dám khinh thường. Ngược lại, trong đôi mắt mang theo mấy phần sắc bén, từ trong cổ họng phát ra một trận âm thanh bén nhọn.
“Quỳ xuống!”
Ầm!
Ngay sau đó, từ trong cơ thể của anh phóng ra một luồng lực lượng cực kỳ kinh khủng, trực tiếp đem cơ thể của bốn vị sĩ quan quân đội đều có thực lực cấp bậc tông sư quỳ rạp xuống mặt đất.
Rầm!
Rầm!
Nhìn thấy đội trưởng của mình dễ dàng như vậy liền bị Trần Viễn giải quyết. Trong lúc nhất thời, toàn bộ binh sĩ ở trong doanh trại đều không khỏi lộ ra một vẻ sợ hãi xen lẫn với kiêng kỵ. Dù sao, thực lực của những người này thật sự còn kém rất xa.
“Mẹ nó, các cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau chóng xông lên, tuyệt đối không để cho đội Long Vệ số một của chúng ta mất mặt!”
“Đúng, đội Long Vệ số hai của chúng ta cũng không thể nào thua kém bọn họ. Xông lên!”
Từng tiếng kêu hô vang lên, mặc dù bản thân đã bị Trần Viễn trấn áp. Nhưng rõ ràng, bốn gã đội trưởng lúc này cũng không cam lòng, vội vàng thúc giục đội viên của mình tiến về phía trước.
Đối mặt với những binh sĩ đang lao nhanh tới, trên cơ thể của Trần Viễn lúc này đột nhiên dâng lên một màn ánh sáng màu trắng. Ngay sau đó, một loạt tiếng đùng rầm không ngừng vang lên. Hầu như toàn bộ binh sĩ của đội Long Vệ đều bị màn ánh sáng trắng trên người của Trần Viễn chấn bay ra ngoài hơn hai, ba mét.
“Cài này? Làm sao có thể?!”
Nhìn thấy được một màn này, ánh mắt của cả bốn người đều đồng thời trừng lớn. Hơn nữa, trên khuôn mặt của bọn họ còn xuất hiện một vẻ cực kỳ khó tin.
“Bộp! Bộp! Bộp!”
Ngay vào lúc này, từ phía bên trong doanh trại đột nhiên vang lên một tràng pháo tay hết sức nhiệt tình. Ngay sua đó, một người đàn ông trung niên trên người mặc lấy một bộ quần áo thể thao, chậm rãi đi tới, dừng lại ở trước mặt của Trần Viễn.
“Đại đội trưởng!”
“Đại đội trưởng!”
Vừa nhìn thấy người đàn ông trung niên xuất hiện, một đám binh sĩ đều đồng loạt hô lên. Đồng thời, cả bốn gã đội trưởng cũng nhích người đứng dậy, trên khuôn mặt mang theo mấy phần xấu hổ.
“Đại đội trưởng!”
Nhìn thấy mấy người bọn họ mở miệng lên tiếng, người đàn ông trung niên lúc này mới đưa tay ra ngăn lại. Sau đó, ánh mắt của người này mới nhìn về phía Trần Viễn nói ra.
“Chào mừng cậu trở lại!”
Nghe được lời này của người đàn ông trung niên, lúc này Trần Viễn cũng thu lại khí thế ở trên người. Đồng thời, bước chân của anh nhanh chóng đi tới, dừng lại ở trước mặt của đối phương, rồi mỉm cười nói ra.
“Huấn luyện viên, đã lâu không gặp!”
“Ha ha ha!”
Sau đó, cả hai vậy mà ôm chằm lấy nhau, rồi vỗ mạnh lên trên người của đối phương, cười lên một trận sảng khoái.
“Khụ khụ… thằng nhóc, cậu có thể nhẹ tay một chút được không?!”
Qua một lúc, âm thanh của Vương Lâm mới chậm rãi vang lên, trên khuôn mặt của ông ta lúc này mang theo một chút nhăn nhó. Thấy vậy, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra một tia nguy hoặc. Ánh dùng lấy ánh mắt hơi có mấy phần quái dị, nhìn về phía đối phương.
“Huấn luyện viên, anh đã bị thương?!”
Vừa rồi, Trần Viễn có thể cảm nhận được trên người của Vương Lâm có một chút khí tức bất ổn. Theo lý mà nói, thực lực của Vương Lâm đã đạt đến cảnh giới tông sư hậu kỳ, cũng không nên có biểu hiện như thế. Lúc này, nghe được câu nói của Vương Lâm, Trần Viễn càng thêm nghi vấn.
Thế nhưng, Vương Lâm lại chỉ có thể lắc đầu cười khổ, nói ra: “Không có việc gì, người có tuổi rồi, nhiều lúc cũng không được quá thoải mái!”
Nói xong, ánh mắt của Vương Lâm mới quay sang nhìn lấy mấy chục binh sĩ đứng vây ở xung quanh.
“Đám các cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Hôm nay, tất cả các cậu đều tăng cường tập luyện cho tôi. Hừ, một đám đánh một người, ngay cả một cái góc áo cũng không thể nào chạm được. Các cậu đánh đấm như vậy, chừng ra chiến trường thì làm được cái gì? Còn mấy thằng nhóc các cậu nữa. Thân là đội trưởng, không biết duy trì đội hình, lại để trận thế lộn xộn, không một chút hình dạng. Đã các cậu cảm thấy thực lực của mình mạnh rồi, vậy thì mỗi người tăng cường huấn luyện hai mươi lần. Hôm nay, trừ phi huấn luyện kết thúc. Nếu không, các cậu cũng đừng nghĩ đi ăn cơm! Giải tán!”
Nghe được Vương Lâm trách mắng, cả đám binh sĩ đều không dám lên tiếng phản bác. Sau đó, bọn họ theo từng đội ngũ của mình, nhanh chóng chạy tản ra, trở về lại với vị trí huấn luyện ban đầu của mình.
Cuối cùng, ở ngoài doanh trại lúc này chỉ còn lưu lại một mình Trần Viễn cùng với Vương Lâm. Sau một lúc, ánh mắt của Vương Lâm mới dừng lại ở trên người của Trần Viễn.
“Đi thôi, chúng ta vào trong rồi nói chuyện!”
Nói xong, thân hình của Vương Lâm nhanh chóng xoay lại, đi nhanh về phía nhà tiếp khách của đơn vị. Thấy vậy, Trần Viễn cũng không dám chậm trễ, vội vàng đuổi theo phía sau.
Không đến vài phút, Vương Lâm đã ngồi chễnh chệ ở trong phòng khách, phía trên trưng bày một bộ ấm trà. Còn không đợi cho Trần Viễn lên tiếng, Vương Lâm đã tự mình đứng dậy, đem ly trà rót đầy, rồi đẩy về phía trước mặt của Trần Viễn.
“Đây là đặc sản Tây Bắc, do mấy người bạn ở biên giới đem về tặng cho bộ chỉ huy. Hôm nay cậu là khách quý, tôi mới lấy ra mời cậu. Cậu uống thử xem, loại trà này so với trà ở những nơi khác có ngon hơn không?!”
Vừa nói, Vương Lâm vừa tự đem ly trà ở trên tay của mình nâng lên trước miệng, sau đó nhấp vào một ngụm, vẻ mặt dường như có chút hưởng thụ.
Đối với mấy thứ này, Trần Viễn cũng không quá để ý. Anh chỉ hơi nhấp nhẹ một chút, sau đó liền đem ly trà đặt lại xuống mặt bàn.
“Huấn luyện viên, hôm nay tôi đến đây là có việc muốn thông báo với anh. Chắc là, anh cũng nhận được tin tức ở phía trên rồi, đúng không?!”
Lúc này, nghe Trần Viễn nói vào chuyện chính, vẻ mặt của Vương Lâm không khỏi lộ ra một vệt cười khổ.
“Trần Viễn, chuyện này không phải là tôi không muốn giúp cậu. Nhưng mà, mấy năm gần đây thật sự thành viên của chúng ta không đủ. Hiện tại, cậu lại muốn thành lập một đơn vị riêng, đem bọn họ ra ngoài tác chiến. Tôi chỉ sợ, đám nhóc con này không chịu được nhiệt, sẽ tổn thất không nhỏ. Cậu cũng biết, tôi là huấn luyện viên, cũng là người cha, người thầy của bọn nhỏ. Nếu như tôi để cho cậu đem bọn chúng ra ngoài mạo hiểm, lỡ như có chuyện gì đó không hay xảy ra. Tôi thật sự rất khó ăn nói với gia đình của bọn chúng.”
Vừa nói, trên khuôn mặt của Vương Lâm vừa lộ ra một nụ cười hết sức khó xử. Thế nhưng, Trần Viễn lại lắc đầu, đáp lại.
“Anh Lâm, không phải là tôi không nghĩ đến chuyện này. Nhưng mà, nhiệm vụ lần này thật sự rất quan trọng. Người ở phía trên cũng đang rất gấp. Hơn nữa, những người khác tôi không thể nào tin tưởng được. Chỉ có người của anh là tôi có thể tin tưởng được. Mặc dù tôi không hứa chắc là mình sẽ bảo vệ được an toàn cho tất cả bọn họ. Nhưng anh hãy tin tưởng tôi, tôi có thể cố gắng hết sức, đem toàn bộ bọn họ an toàn trở về. Như vậy có được không?”
Nhìn thấy thái độ của Trần Viễn thành khẩn như vậy, kỳ thật trong lòng của Vương Lâm cũng đã có quyết định. Nhưng mà, trong lòng của Vương Lâm vẫn có chút khó chịu. Dù sao, toàn bộ thành viên của đội Long Vệ đều là do Vương Lâm tự mình huấn luyện từ lúc mười bảy, mười tám tuổi. Hiện tại, người lớn tuổi nhất trong đội cũng không vượt quá hai mươi lăm. Nếu như là làm nhiệm vụ khác, Vương Lâm cũng sẽ không tỏ ra khó chịu như vậy. Nhưng lần này, là Trần Viễn tự mình đề nghị, muốn thành lập một đội riêng, tiến hành một đợt săn giết ở bên ngoài lãnh thổ của quốc gia.
Đối với Vương Lâm mà nói, hành động lần này của Trần Viễn thật sự có chút cấp tiến, không quá thích hợp với mục tiêu ban đầu thành lập ra đội Long Vệ. Đây là đội quân đặc biệt tinh nhuệ, chỉ sử dụng khi tình hình đất nước trở nên nguy cấp, bị người tu luyện của các nước khác xâm lấn. Cũng không phải là một đội quân tư nhân, tùy ý điều động ra bên ngoài mạo hiểm, hy sinh một cách vô ích. Đây cũng là nguyên nhân chính vì sao Vương Lâm không muốn đem binh sĩ của mình giao cho Trần Viễn.
“Huấn luyện viên, tôi biết là anh đang rất khó xử. Nhưng chuyện lần này, tôi cũng không có biện pháp nào khác. Anh cũng biết, tình hình lúc này vô cùng căng thẳng. Món đồ vật kia vừa mới xuất hiện, lập tức lại mất tích. Điều này để cho người ở phía trên hết sức tức giận. Với lại, chuyến đi lần này cũng có thể xem như một lần rèn luyện. Vừa rồi anh cũng thấy rồi đó, đám lính này của anh hiện tại quá thiếu huyết tính, không thể nào sánh được với thành viên trước đây đã từng trải qua chiến trường!”
Nhìn thấy Vương Lâm một mặt trầm tư im lặng không có lên tiếng trả lời. Trần Viễn cũng không có biện pháp nào khác, anh chỉ có thể tiếp tục lên tiếng khuyên nhủ. Nhưng mà, lúc này còn không đợi Vương Lâm đáp lại. Lúc này, phía bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng hô lớn.
“Chết rồi, đại đội trưởng, tư lệnh đang xuống kiểm tra!”
Nghe được tiếng hô này của binh sĩ ở bên ngoài, vẻ mặt của Vương Lâm không khỏi lộ ra một loại biểu tình hết sức đặc sắc. Mà Trần Viễn cũng kinh ngạc không kém. Hôm nay, bọn họ đi đến kiểm tra cũng quá kịp thời rồi đi?
Chương 175 - Hai cha con nhà họ Tô
“Tư lệnh?!”
Nghe binh sĩ ở bên ngoài nói như vậy, ánh mắt của Vương Lâm không khỏi liếc qua nhìn lấy Trần Viễn một cái. Sau đó, Vương Lâm cũng không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.
Lúc này, phía bên ngoài doanh trại đang dừng lại một đoàn xe quân đội hơn mười chiếc. Hơn nữa, một nhóm binh sĩ được vũ trang tận răng, đang đứng vây ở xung quanh hai người đàn ông, một già một trẻ, phía trên cầu vai còn gắn lấy một cặp quân hàm cấp bậc trung tướng và thiếu tướng.
Vừa nhìn thấy vị trung tướng lớn tuổi đứng ở bên trong đội ngũ, sắc mặt của Vương Lâm lúc này không khỏi gấp lên, vội vàng chạy tới trước mặt của đối phương, đưa tay lên chào theo của quân lệnh.
“Tôi, đại đội trưởng Vương Lâm, có mặt!”
Nhìn thấy được Vương Lâm chạy tới, vị trung tướng lúc này mới vui vẻ mỉm cười, vỗ vỗ lấy bả vai của Vương Lâm, nói ra.
“Đã lâu rồi không gặp, tính tình của cậu vẫn chẳng thay đổi chút nào nhỉ? Được rồi, hôm nay tôi chỉ đi dạo qua, ghé thăm đơn vị của các cậu một chút. Bắt đầu từ hôm nay, toàn bộ đội Long Vệ sẽ do thiếu tướng Tô Văn Vũ quản lý!”
Vừa nói, trung tướng Tô Lâm vừa chỉ chỉ tay về phía Tô Văn Vũ, vị thiếu tướng trẻ tuổi đang đứng ở ngay bên cạnh của mình. Nhìn thấy được người này, ánh mắt của Vương Lâm không khỏi lộ ra mấy phần khác thường. Nhưng mà, phản ứng của Vương Lâm cũng rất nhanh, vội vàng đưa tay lên để chào đáp lại.
“Tôi, Vương Lâm, xin chào thiếu tướng!”
Rất rõ ràng, cách xưng hô của Vương Lâm lúc này hoàn toàn khác hẳn so với cách xưng hô với trung tướng Tô Lâm vừa rồi. Bởi vì, Vương Lâm đối với Tô Văn Vũ cũng không xa lạ gì. Trước đây, Tô Văn Vũ cũng từng là một thành viên của đội Long Vệ. Hơn nữa, Tô Văn Vũ còn do chính tay Vương Lâm dạy dỗ qua. Khi đó, Vương Lâm đã cân nhắc để cho Tô Văn Vũ tương lai kế thừa vị trí của mình, trở thành đại đội trưởng, người chỉ huy trực tiếp của toàn bộ Long Vệ.
Thế nhưng, không biết vì nguyên nhân nào đó, trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ, Tô Văn Vũ đột nhiên biến mất. Sau đó, toàn bộ thành viên của đội Long Vệ bất ngờ bị tập kích. Đến cuối cùng, Vương Lâm phải liều mạng mới đem những thành viên còn lại chạy thoát ra ngoài.
Cũng trong trận chiến đó, Vương Lâm đã bị thương rất nặng. Vì vậy, cho dù đã nhiều năm đột phá đến cảnh giới tông sư hậu kỳ, nhưng Vương Lâm vẫn không có cách nào bước vào cảnh giới đại tông sư.
Thế nhưng, đây cũng không phải là lý do Vương Lâm khó chịu với Tô Văn Vũ. Mà sau khi mất tích một đoạn thời gian, Tô Văn Vũ đột ngột xuất hiện. Hơn nữa, trên tay của Tô Văn Vũ còn cầm theo một phần tư liệu mật mà toàn bộ thành viên của đội Long Vệ đã phải liều mạng mới có thể đánh cắp được, đem về đưa lên nộp cho phía trên.
Cũng vì chuyện này, Tô Văn Vũ mới trực tiếp rời khỏi Long Vệ, sau đó được người phía trên cất nhắc, trở thành sĩ quan cao cấp của bộ tư lệnh. Đồng thời, Tô Văn Vũ còn dựa vào thế lực của gia đình, ra ngoài thành lập một đơn vị đặc biệt, lấy tên là Hắc Lang, còn Tô Văn Vũ thì tự xưng mình là Lang Vương.
Lúc này, nghe Tô Lâm giới thiệu, tương lai Tô Văn Vũ sẽ là lãnh đạo trực tiếp của mình, tất nhiên trong lòng của Vương Lâm cảm thấy hết sức khó chịu. Chỉ có điều, lúc này đang ở trước mặt nhiều người như vậy, Vương Lâm cũng không tiện bác bỏ mặt mũi của cấp trên.
“Huấn luyện viên, là tôi nên phải chào anh trước mới phải. Lúc trước, nếu như không có anh cất nhắc, tôi cũng không có được ngày hôm nay!”
Trước vẻ mặt lãnh đạm của đại đội trưởng Vương Lâm, trên khuôn mặt của Tô Văn Vũ vẫn lộ ra một nụ cười hết sức hiền hòa. Hơn nữa, lời nói của Tô Văn Vũ còn thể hiện một sự khiếm tốn. Nhất thời, ánh mắt của trung tướng Tô Lâm tỏ ra cực kỳ hài lòng, nhìn lấy Tô Văn Vũ mỉm cười gật đầu.
Mà lúc này, đứng ở bên cạnh của đại đội trưởng Vương Lâm, thần sắc của Trần Viễn cũng lộ ra mấy phần nghiêm nghị. Bởi vì, chuyện liên quan đến Tô Văn Vũ anh cũng ít nhiều có nghe đội trưởng Triệu Kiến An từng nhắc qua. Hơn nữa, thái độ của đội trưởng Triệu Kiến An cùng với Vương Lâm cũng rất giống, hai người bọn họ đều đối với Tô Văn Vũ vô cùng có ý kiến.
Nhưng mà, lúc này Tô Văn Vũ lại được bổ nhiệm làm người chỉ huy trực tiếp của đội Long Vệ. Như vậy, sau này Vương Lâm sẽ như thế nào?
Mặc dù Trần Viễn đối với Vương Lâm cũng không thân thiết giống như Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng. Nhưng nói như thế nào, Vương Lâm đã từng là huấn luyện viên của anh, cũng từng chỉ dạy anh rất nhiều thứ. Thế nên, lúc này thấy bộ dáng của Vương Lâm như vậy, trong lòng Trần Viễn cũng không quá dễ chịu.
“Ồ, Trần Viễn, cậu cũng ở đây đấy à? Vậy thì tốt quá, tôi vừa mới được bổ nhiệm trở thành chỉ huy của đội Long Vệ, thật sự còn có một chút xa lạ. Nếu như cậu đã có mặt ở đây rồi, vậy thì giúp tôi giới thiệu một chút hoàn cảnh ở nơi này có được không?”
Đột nhiên, ánh mắt của Tô Văn Vũ lộ ra vui mừng, nhìn về phía Trần Viễn hô lên. Mà nghe được tiếng hô này của Tô Văn Vũ, ánh mắt của mọi người lúc này đều không khỏi nhìn về phía Trần Viễn. Ngay cả Vương Lâm, cũng liếc sang nhìn Trần Viễn một cái. Dường như, trong ánh mắt của đối phương muốn hỏi: “Cậu với cậu ta đều rất quen sao?”
Tất nhiên, Trần Viễn lúc này cũng không có gì để giải thích. Anh chỉ lắc lắc đầu, nói ra.
“Tôi chỉ đến đây nhận người mà thôi. Còn việc muốn tìm hiểu đơn vị, vậy thì anh cứ tìm đội trưởng Lâm đi!”
Nói xong, Trần Viễn cũng mặc kệ ánh nhìn của tất cả mọi người. Anh lúc này liền xoay người rời đi, đi về phía quảng trường, nơi diễn tập của đơn vị.
Hơn một giờ sau, đợi cho toàn bộ đoàn người của trung tướng Tô Lâm đã rời đi. Lúc này, Trần Viễn mới đi tới trước mặt của Vương Lâm, thấp giọng nói ra.
“Anh Lâm, người tôi đã tuyển chọn xong rồi. Danh sách tôi cũng đã đưa cho người của anh. Vài hôm nữa, tôi sẽ đi đến nhận quân. Hy vọng là anh sẽ giúp đỡ một chút!”
Thấy Trần Viễn đi tới, thần sắc của Vương Lâm lúc này rõ ràng đã biến hóa không nhỏ.
“Trần Viễn, tôi có việc muốn nhờ cậu. Cậu có thể ở lại giúp tôi một chút được không?”
Qua một hồi do dự rất lâu, cuối cùng Vương Lâm mới đưa mắt nhìn thẳng về phía Trần Viễn, nói ra.
Nghe được lời này của Vương Lâm, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần nghi hoặc. Đây còn là lần đầu tiên Trần Viễn nghe được Vương Lâm mở miệng ra nhờ vả người khác. Hơn nữa, nhìn thái độ của Vương Lâm lúc này, dường như tình huống cũng không phải đơn giản.
“Được, vậy chúng ta vào trong rồi nói chuyện đi!”
Đi qua suy nghĩ hồi lâu, Trần Viễn vẫn quyết định đáp ứng với lời đề nghị của Vương Lâm. Sau hơn một giờ nói chuyện, lúc này Trần Viễn mới rời khỏi doanh trại quân đội, đi về phía chiếc xe ô tô mà Lưu Mẫn Nghi đã đậu sẵn chở ở phía trước.
“Thế nào? Nhìn anh lúc này có vẻ không vui?”
Thấy được Trần Viễn từ trong doanh trại bước ra ngoài, thần sắc dường như lộ ra mấy phần khó coi. Trong lúc nhất thời, Lưu Mẫn Nghi không khỏi tò mò, nhìn về phía anh hỏi thăm.
Nhưng mà, Trần Viễn lại không có trả lời câu hỏi của Lưu Mẫn Nghi. Ngược lại, anh nhìn về phía cô, ánh mắt mang theo mấy phần nghiêm túc, nói ra.
“Chuyện lần trước tôi đề nghị, cô đã suy nghĩ thế nào rồi?”
Đột nhiên nghe Trần Viễn hỏi đến chuyện này, vẻ mặt của Lưu Mẫn Nghi dường như không quá rõ ràng, trên khuôn mặt còn lộ ra vẻ hoang mang.
Thấy biểu lộ của Lưu Mẫn Nghi như vậy, Trần Viễn không khỏi lắc lắc đầu.
“Được rồi, không nói đến chuyện này nữa. Cô giúp tôi chở đến địa chỉ này. Sau đó, cô cứ trở về trước đi, khi nào có việc tôi sẽ liên lạc lại với cô sau.”
Nói xong, Trần Viễn tự mình gửi qua vị trí định vị cho Lưu Mẫn Nghi xem. Thấy được nơi mà Trần Viễn muốn đi, sắc mặt của Lưu Mẫn Nghi lúc này không khỏi lộ ra một tia quái dị.
“Anh tại sao lại muốn chạy đến chỗ này?”
“Không có việc gì, chỉ là muốn đi thăm một vị cố nhân mà thôi!”
Nghe thế, ánh mắt của Lưu Mẫn Nghi càng thêm nghi hoặc. Nhưng nhìn thấy Trần Viễn cố ý không muốn nói ra, cô chỉ có thể âm thầm gật đầu, sau đó tự mình lái xe rời đi.
Lúc này, trong một căn hầm bí mật ở trong biệt thự của nhà họ Tô. Thần sắc của Tô Thiên Hải hơi có chút kích động, nhìn về phía con trai của mình nói ra.
“Văn Vũ, đồ vật đã tìm thấy chưa?!”
Nhìn thấy bộ dáng của Tô Thiên Hải lúc này, ánh mắt của Tô Văn Vũ không khỏi lộ ra một vệt dị sắc. Sau đó, Tô Văn Vũ rất nhanh liền lắc đầu nói ra.
“Cha, con vẫn chưa tìm thấy được thứ kia. Nhưng mà, hôm nay con đã gặp được một người. Con nghĩ, cha đối với người này nhất định sẽ rất hứng thú!”
Nghe con trai của mình trả lời, trong lòng của Tô Thiên Hải hơi chút thất vọng. Nhưng ngay sau đó, trong ánh mắt của Tô Thiên Hải tức thì lộ ra một tia nghi ngờ.
“Là người nào? Làm sao cha sẽ hứng thú?”
“Ha, người này là Trần Viễn, kẻ đã giết chết em trai của con, giết chết con trai của cha. Cha chắc vẫn còn chưa có quên đúng không?”
Vừa nghe được con trai của mình nhắc đến cái tên Trần Viễn, tức thì sắc mặt của Tô Thiên Hải phẫn nộ đến vặn vẹo, trong con ngươi của ông ta lúc này hiện ra một mảng huyết hồng, trên khuôn mặt lộ ra biểu tượng hết sức dữ tợn.
“Trần Viễn? Trần Viễn? Ha ha ha, con trai của ta, hắn chính là kẻ đã giết con trai của ta. Ta nhất định sẽ đem hắn nghiền thành tro cốt, để viếng cho linh hồn của con trai ta! Ha ha ha!”
Vừa nói, Tô Thiên Hải vừa cười lên một cách điên cuồng. Đồng thời, trên người của ông ta lúc này cũng nhanh chóng hiện ra một mảnh huyết vụ. Từ phía trên lồng ngực của Tô Thiên Hải, không biết từ lúc nào xuất hiện một cái khô lâu màu đỏ, thần sắc hết sức dữ tợn.
Đối với những thứ này, Tô Văn Vũ giống như không hề để ý. Ngược lại, trong ánh mắt còn mang theo mấy phần hài lòng, mỉm cười.
“Cha, đây là nước thuốc mà lần trước con đã lấy được ở phòng thí nghiệm. Cha xem, giúp con đưa nó cho người thân ở trong gia tộc. Để bọn họ sử dụng thứ này, tương lại nhà họ Tô của chúng ta sẽ là chúa tể của thế giới này!”
Không biết từ lúc nào, ở trong tay của Tô Văn Vũ đã xuất hiện một lọ dung dịch có màu xanh lúc. Hơn nữa, phía bên trong còn tỏa ra một chút linh quang, óng ánh.
Mà Tô Thiên Hải vừa nhìn thấy lọ nước thuốc, hai con mắt huyết hồng của ông ta liền phát ra vẻ kích động, nhanh chóng đưa tay chộp lấy, rồi đắc ý cười to một trận.
“Ha ha ha, Văn Vũ, con thật sự là bảo bối của Tô gia chúng ta. Chỉ cần có được thứ này, chẳng sớm thì muốn cả nhà họ Tô chúng ta đều có thể đột phá đến cảnh giới đại tông sư, đem toàn bộ các gia tộc khác giẫm ở dưới chân. Ha ha ha…”
“Lão đại, đến rồi, chính là nơi này!”
Qua một hồi bàn bạc, lúc này Trần Viễn mang theo hai người Tiểu Trần cùng với Phi Hổ đến một chỗ hồ nước, nằm bên trong khuôn viên của một khu du lịch đã bị bỏ hoang.
Nghe Tiểu Trần chỉ tay về hướng trước mặt, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhăn lại.
“Chính là nơi này?!”
“Vâng, theo tin tức mà em thu thập được, thì vị trí cuối cùng từ thiết bị định vị ở trên người của con bé, chính là chỗ này!”
Nghe Trần Viễn hỏi đến, Tiểu Trần lại lần nữa gật đầu chắc chắn khẳng định. Thấy vậy, Trần Viễn cũng không nói thêm gì nữa. Anh trực tiếp đi về hồ nước, sau đó đưa mắt liếc quanh một vòng.
“Nơi này có diện tích lớn như vậy, muốn tìm được con bé cũng không phải là một việc dễ dàng. Hơn nữa, đối phương cho đến lúc này cũng không liên lạc lại với chúng ta. Theo cậu thấy, mục đích của bọn họ là gì?”
Trước nghi vấn của Trần Viễn, Tiểu Trần rất nhanh liền làm ra đáp lại.
“Lão đại, theo em thấy, hơn phân nửa là bọn họ muốn dùng con bé để áp chế anh. Hơn nữa, bọn họ còn có thể vượt qua bố trí của chúng ta để dễ đàng đem em gái của anh bắt đi, thì ít nhất thực lực của kẻ bắt cóc cũng không thua kém gì đội trưởng với Hỏa Phượng. Thế nên, lần hành động này của chúng ta cũng hơi có chút mạo hiểm.”
Nghe Tiểu Trần phân tích một hồi, Trần Viễn cũng không có đưa ra bất kỳ ý kiến gì. Ngược lại, Phi Hổ đứng ở một bên có chút sốt ruột, bộ dáng giống như sắp nhịn không được, chỉ muốn trực tiếp xông lên phía trước.
Thế nhưng, ngay lúc này thân hình của Trần Viễn hơi khẽ động, trong ánh mắt của anh cũng lộ ra mấy phần sắc bén.
“Đến rồi!”
Nghe được lời này của Trần Viễn, ánh mắt của Tiểu Trần lẫn Phi Hổ đều không khỏi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn về phía phương hướng mà Trần Viễn đang nhìn thẳng tới.
“Ồ, không nghĩ tới cậu vậy mà có thể phát hiện được tôi dễ dàng như vậy. Xem ra, những lời đồn đại là không có sai.”
Vừa nói, một cái bóng người vừa từ bên phía một chỗ rừng cây chậm rãi bước ra ngoài. Đồng thời, ánh mắt của người này còn nhìn về phía Trần Viễn mỉm cười, vẻ mặt tràn đầy tán thưởng.
Mặc dù không biết rõ thực lực của người trước mặt như thế nào, nhưng Trần Viễn có thể khẳng định, đối phương tuyệt đối sẽ không kém hơn là mình bao nhiêu. Thậm chí, rất có thể đối thủ còn muốn mạnh hơn anh một bậc.
Chỉ có điều, trong ánh mắt của Trần Viễn cũng không hề lộ ra vẻ bối rối. Ngược lại, trên khuôn mặt của anh mang theo mấy phần điềm tĩnh, nhìn về phía đối phương nghiêm túc nói ra.
“Mục đích của các ông là gì? Vì sao lại muốn đem em gái của tôi bắt đi?”
Thấy Trần Viễn vừa mới gặp mặt liền đi vào vấn đề chính, người đàn ông trung niên đứng ở phía đối diện không khỏi khẽ cười một tiếng.
“Ha ha, người tử tể không nói chuyện vòng vo. Nếu như cậu đã sảng khoái như vậy, thì tôi cũng không cần phải lòng vòng làm gì. Mục đích của tôi đến đây là…”
Ầm!
Ngay tại thời điểm người đàn ông trung niên dự định nói ra yêu cầu của mình. Lúc này, ở phía sau rừng cây bỗng dưng vang lên một tiếng nổ mạnh. Ngay sau đó, thần sắc của người đàn ông trung niên cũng biến thành dữ tợn, tức giận trừng mắt nhìn về phía Trần Viễn.
“Chết tiệt, cậu vậy mà dám đánh lừa rồi, còn muốn dụ tôi ra ngoài để giải cứu em gái của mình? Hừ, được lắm! Cậu cứ chờ đợi nhận lấy cái xác của em gái cậu đi!”
Nói xong lời này, thân ảnh của người đàn ông trung niên cấp tốc lao đi. Nhất thời, toàn bộ ba người Trần Viễn đều không khỏi trừng mắt sững sờ.
“Lão đại…”
“Đi, chúng ta đi thôi!”
Cũng không đợi cho hai người Tiểu Trần và Phi Hổ kịp lên tiếng, thân ảnh của Trần Viễn lúc này đã cấp tốc lao đi. Kỳ thật, anh cũng không biết rốt cuộc vừa rồi là có chuyện gì xảy ra. Nhìn bộ dáng của đối phương, dường như nơi phát sinh tiếng nổ cũng là vị trí mà em gái của anh đang bị giam giữ.
Mặc dù không biết đây có phải là âm mưu gì đó của đối phương hay không, nhưng Trần Viễn cũng không có khả năng để đánh cược. Bởi vì anh biết, một khi anh không kịp thời xuất hiện, rất có thể em gái của anh sẽ gặp nguy hiểm.
Thế nên, lúc này Trần Viễn hầu như là dùng hết tốc lực, toàn bộ thân ảnh giống như một cơn gió lốc, cuốn nhanh lao đi.
Ầm!
Ầm!
Thế nhưng, còn không đợi cho Trần Viễn kịp chạy đến vị trí xảy ra vụ nổ. Lúc này, phía trước cách anh chỉ hơn mấy chục bước chân, đột nhiên vang lên một trận đánh nhau vô cùng kịch liệt.
Nhất thời, bước chân của Trần Viễn không khỏi ngừng lại. Đồng thời, một cỗ lực lượng mạnh mẽ bộc phát, bất ngờ lao nhanh đến.
“Ha ha ha, Nhạc lão nhị, lão muốn chạy trốn nơi nào. Mau mau để lại mạng đây cho ta! Ha ha ha!”
Chỉ thấy, lúc này phía trước mặt của Trần Viễn lao nhanh đến một người đàn ông trung niên. Hơn nữa, bộ dáng đối phương lúc này trở nên hết sức chất vật. Vừa mới thấy được một màn này, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi kịch biến. Bởi vì, người đàn ông này cũng không phải là kẻ nào khác, mà chính là người vừa mới đứng ở phía đối diện nói chuyện với Trần Viễn cách đó không có bao lâu.
“Mẹ kiếp, Trương Bình, mi chạy đến đây làm gì? Còn muốn cướp người của ta là như thế nào?”
Mặc dù đang không ngừng chạy trốn, nhưng khí thế trên người của Trình Nhạc lại không hề yếu hơn đối phương một chút nào.
“Ha ha ha, Nhạc lão nhị, giờ này mi còn không biết chuyện gì xảy ra nữa sao? Giáo chủ nhiều năm như vậy chưa bước ra khỏi cửa nửa bước, ngươi cho rằng ông ta vẫn còn sống hay không? Hiện tại, phó giáo chủ mới là người chủ trì của giáo hội. Vậy mà, ngươi không tuân thủ mệnh lệnh của ngài ấy, lén lút ra ngoài làm chuyện trái với giáo hội. Hiện tại, ta đến đây không chỉ muốn đem đồ vật lấy đi, còn muốn mượn ở trên người của ngươi một thứ.”
Lúc này, từ trên tán cây nhảy xuống một cái bóng người, có thân hình hơi chút nhỏ thó. Toàn bộ thân thể của người này đều bị bịt kín bởi một tấm áo choàng màu đen. Hơn nữa, trên tay của đối phương còn cầm lấy hai thanh chủy thủ, phía trên tỏa ra một chút khí tức hắc ám.
Vừa nhìn, Trần Viễn liền biến hai thanh vũ khí lúc này đều bị bôi lên kịch độc. Một khi nhiễm vào vết thương, tuyệt đối sẽ là chí mạng.
Thế nhưng, sắc mặt của Trình Nhạc lúc này lại có chút tức giận, gằn giọng quát lên.
“Trương Bình, ngươi đúng là thứ ăn cây táo rào cây sung. Rõ ràng giáo chủ đã từng đối xử với ngươi tốt như vậy. Hơn nữa, năm xưa ngài ấy cũng là người đã cưu mang, dạy ngươi không ít bí thuật tu luyện. Vậy mà, lúc này ngươi lại vì một ả đàn bà phản bội lại ngài ấy. Ngươi có còn xứng là một trong tứ đại hội pháp của Minh Nguyệt giáo hay không? Ngươi chẳng lẽ không sợ một khi ngài ấy ra ngoài, sẽ đem đám phản bội các ngươi giết chết hay sao?”
“Ha ha ha, Trình Nhạc ơi là Trình Nhạc, cũng chỉ có ngươi mới có thể suy nghĩ ngu xuẩn như vậy mà thôi. Ngươi cho rằng, ông ta còn có cơ hội để xuất hiện ở trước mặt của các ngươi nữa hay sao? Ta nói cho ngươi biết, không sớm thì muộn, toàn bộ giáo hội đều sẽ là người của chúng ta! Ha ha ha!”
Ầm!
Lần này, tiếng cười của Trương Bình vừa dứt, một ngọn hỏa cầu đã đột ngột lao tới, đập thẳng về phía thân cây ở ngay dưới thân hình của hắn.
Rầm!
Thân cây ngay lập tức bị hỏa cầu đốt cháy cho thành tro bụi, chỉ lưu lại một ít nám đen ở trên mặt đất. Tức thì, sắc mặt của gã Trương Bình không khỏi trở nên tức giận, cầm lấy hai thanh dao găm mắng lên.
“Mẹ kiếp, Nhạc lão nhi, đây là ngươi muốn chết!”
Ngay sau đó, thân hình của Trương Bình giống như ảo ảnh, đột nhiên biến mất ngay tại chỗ. Khi hắn lần nữa xuất hiện, đã cách vị trí phía sau lưng Trình Nhạc không đến một bước chân.
Ngay lập tức, sắc mặt của Trình Nhạc cũng trở nên kịch biến. Trong lúc vội vàng, ông ta vậy mà xoay người ngược lại, vung lấy một ngọn hỏa cầu nện thẳng về phía Trương Bình.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên. Nhưng mà, Trương Bình trường mắt bỗng dưng biến mất không thấy. Hơn nữa, phía trên mặt đất cũng không hề lưu lại bất kỳ vết tích gì. Nhất thời, trong lòng Trình Nhạc có mấy phần hoảng hốt, kinh hoảng khẽ kêu một tiếng.
“Nguy rồi!”
Nhưng mà, lúc này mọi thứ đã muộn. Chỉ thấy, hai đầu mũi dao sắc nhọn từ phía bên hông của Trình Nhạc đâm tới. Sau đó, trong lỗ tai của ông ta nhanh chóng truyền đến tười cười vô cùng đắc ý của Trương Bình.
“Khặc khặc khặc, Nhạc lão nhi, hôm nay để cho tôi giúp ông tiễn về tây thiên. Kể từ bây giờ, Minh Nguyệt giáo cũng không phải là tứ đại hộ pháp, mà chỉ có một mình Trương Bình ta mới là hộ pháp duy nhất của giáo hội. Khặc khặc khặc…”
Trong lúc cười nói, lưỡi dao của Trương Bình giống như một con rắn độc, vô cùng chuẩn xác xuyển thẳng về phía vùng eo của Trình Nhạc.
Thế nhưng, ngay tại lúc này một cỗ cảm giác nguy cơ bỗng dưng ập đến, để cho trong lòng của Trương Bình không khỏi kinh hoảng, hô lên một tiếng.
“Ai?!”
Nhưng mà, lúc này đã không có ai đáp lại câu hỏi của hắn. Chỉ thấy, một cái nắm đấm trực tiếp vung tới, nện thẳng về phía sống mũi của hắn.
Ầm!
Chương 172 - Khôi lỗi
Bị tập kích bất ngờ, Trương Bình hoàn toàn không có một chút phòng bị nào. Hơn nữa, tốc độ của đối phương thật sự quá nhanh. Đợi cho hắn kịp phản ứng lại, thì lúc này nắm đấm của đối phương đã đánh tới, trực tiếp nện thẳng lên trên khuôn mặt của hắn.
Nhất thời, một cỗ lực lượng cực kỳ kinh khủng đánh trúng, để cho cả người Trương Bình đều nhịn không được, trực tiếp té bay ra ngoài. Hơn nữa, phần sống mũi của hắn lúc này cũng bị nện gãy, lưu lại trên mặt là một chùm máu tươi, để cho sắc mặt của Trương Bình trở nên vô cùng dữ tợn.
“Mẹ kiếp, là tên khốn nào? Lại dám đánh lén tao?!”
Tiếng thét của Trương Bình rất lớn. Chỉ có điều, không khí xung quanh cũng trở nên cực kỳ yên tĩnh, hoàn toàn không có ai đứng ra đáp lại câu hỏi của hắn.
“Ha ha ha, Trương Bình, ngươi rốt cuộc cũng nhận được quả báo rồi! Ha ha ha!”
Nhìn thấy bộ dáng của Trương Bình lúc này, mặc dù trong lòng của Trình Nhạc cũng hơi có chút hoảng sợ. Dù sao, đối phương không biết là địch hay là bạn. Hơn nữa, thân thủ của người này cũng quá mức quỷ dị. Cho dù là bản thân Trình Nhạc, lúc này cũng không có cách nào nắm bắt được thân ảnh của đối phương hiện đang ở đâu.
Chỉ là, thấy được Trương Bình bị ăn quả đắng, thật sự Trình Nhạc lại nhịn không được, cười to lên một tiếng.
Thế nhưng, sắc mặt của Trương Bình lúc này vô cùng phẫn nộ. Hắn cũng không có quá nhiều cố kỵ, trực tiếp mở ra toàn bộ lực lượng ở trong cơ thể, khiến cho thân thể lúc này giống như một cái lỗ đen, điên cuồng đem không khí bốn phía xung quanh hút mạnh vào.
“Hừ, cho dù ngươi có là ai đi chăng nữa. Ta cũng muốn nhìn xem, ngươi có thể chống lại lĩnh vực do ta mở ra hay không?!”
Lĩnh vực, đây là một loại đặc trưng chỉ có cao thủ cấp bậc đại tông sư mới có thể mở ra. Tất nhiên, cũng tùy thuộc vào thực lực của từng người, mà lĩnh vực của bọn họ mạnh yếu khác nhau.
Chỉ có điều, nhìn khí thế của Trương Bình lúc này. Hơn nữa, lĩnh vực mà hắn mở ra có thể ảnh hưởng tới phạm vi hơn trăm thước vuông, thì rõ ràng thực lực của người này đã đạt tới cấp bậc đại tông sư trung kỳ trở lên.
Dù sao, ngay cả Trình Nhạc lúc này cũng nhiều nhất là có thể để cho lĩnh vực của mình bao phủ hơn mấy chục mét. Hơn nữa, khí thế của hắn cũng không mạnh giống như Trương Bình lúc này.
“Chết tiệt, Trương Bình, mi vậy mà ẩn giấu sâu thực lực như vậy?”
Đối với mấy lời oán hận của Trình Nhạc, Trương Bình lúc này cũng chẳng thèm để ý. Kỳ thật, một khi mở ra lĩnh vực, năng lượng ở trong cơ thể sẽ tiêu hao rất nhanh. Chính vì thế, ngoại trừ một số tình huống đặc thù, các cao thủ cấp bậc đại tông sư cũng không thể nào tùy tiện đem lĩnh vực phóng xuất ra ngoài.
Nhưng tình huống trước mắt lại để cho Trương Bình không có cách nào không làm như vậy. Bởi vì, đối phương thật sự quá mức quỷ dị. Hơn nữa, thực lực của người này cũng không hề thua kém gì hắn.
“Ài, thật sự là hơi có chút đáng tiếc!”
Lúc này, trong không khí đột nhiên truyền ra một tiếng thở dài. Ngay sau đó, một cái bóng người cấp tốc lao tới, hoàn toàn không chút để ý gì đến lĩnh vực mà Trương Bình đang mở ra, trực tiếp hướng về phía đỉnh đầu của hắn vỗ mạnh xuống.
Ầm!
Cái vỗ này nhìn như hết sức nhẹ nhàng, nhưng lực lượng lại mạnh mẽ đến mức làm cho toàn bộ lĩnh vực của Trương Bình đều bị đánh nát. Hơn nữa, đỉnh đầu của Trương Bình lúc này cũng bị cái vỗ này làm cho lún xuống. Ánh mắt của Trương Bình có chút ngây dại, nhìn về phía thân ảnh xuất hiện ở trước mặt của mình, khóe môi mấp máy, vẻ mặt có phần khó tin.
“Đại… đại…”
Thế nhưng, lời chỉ nói ra được một nửa, toàn bộ thân hình của Trương Bình nhanh chóng ngã gục xuống, trên mặt đất lúc này chỉ lưu lại một bộ thi thể, không còn một chút hơi thở sinh mệnh này.
Đứng ở một bên, sắc mặt của Trình Nhạc lúc này đã biến đến tái nhợt. Hắn cũng giống như là Trương Bình, thật sự vô cùng khó tin, khi thấy người đang đứng ở trước mặt mình xuất hiện ở đây.
“Làm… làm sao có thể? Chẳng phải, ngài đã chết rồi sao?”
Lời này Trình Nhạc chỉ vừa mới nói ra được khỏi miệng, không biết từ lúc nào thân ảnh của người đối diện đã cấp tốc lao tới, dừng lại ở trước mặt hắn không đến nửa phần bước chân.
Ầm!
Ngay sau đó, cũng không để cho Trình Nhạc một chút cơ hội phản ứng nào, một bàn tay lạnh lùng vỗ xuống, trực tiếp đem đầu của Trình Nhạc đánh cho vỡ tung.
Nhìn thấy thi thể không đầu của Trình Nhạc ngã xuống mặt đất, ánh mắt của người đàn ông thần bí hoàn toàn không có một chút tình cảm nào, liếc nhìn về chỗ phương hướng mà Trần Viễn đang ẩn nấp, nói khẽ một tiếng.
“Đi ra đi, cậu còn muốn ẩn giấu ở nơi đó đến khi nào nữa?!”
Nghe được tiếng nói chuyện lúc này của đối phương, trong lòng Trần Viễn mặc dù hơi có một chút bất đắc dĩ, nhưng anh cũng không có biện pháp nào khác, thực lực của đối phương thật sự là quá mức đáng sợ.
“Cha vợ, làm sao cha cũng ở đây?!”
Mặc dù đã đoán được hơn phân nửa lý do vì sao Tiêu Viễn Sơn lại xuất hiện ở đây. Nhưng mà, Trần Viễn vẫn cố ý thăm dò, hướng về phía Tiêu Viễn Sơn mỉm cười nói ra.
Nghe được lời này của Trần Viễn, lông mày của Tiêu Viễn Sơn không khỏi dừng ngược lên. Sau đó, ông ta dùng lấy ánh mắt không thể để cho Trần Viễn nghi ngờ, nói ra.
“Thế nào, tôi không thể xuất hiện ở đây được sao?”
Nghe được ngữ khí hơi có phần bất mãn của Tiêu Viễn Sơn, Trần Viễn chỉ có thể cười nịnh, đáp lại.
“Nào có, con chỉ cảm thấy ngạc nhiên một chút mà thôi! Hì hì!”
Nhìn thấy bộ dáng của Trần Viễn như vậy, Tiêu Viễn Sơn cũng không nói thêm gì nữa. Chỉ có điều, ngay lúc ông ta dự định xoay người rời đi, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó, không khỏi xoay người nhìn sang Trần Viễn nói ra.
“Đúng rồi, em gái của cậu đã được tôi cứu trở về. Hiện tại con bé đang rất an toàn, cậu cứ yên tâm tiếp tục làm việc của mình. Sau này, tôi sẽ nhất định đem con bé nguyên vẹn giao trả lại cho cậu!”
Nói xong lời này, thân ảnh của Tiêu Viễn Sơn bỗng dưng biến mất, để cho Trần Viễn có chút sững sờ, nhìn về phía tàn tích lưu lại ở trước mặt của mình.
“Lão đại, lão đại! Anh không có sao chứ?”
Cũng đúng vào lúc này, thân ảnh của hai người Tiểu Trần và Phi Hổ cũng vừa vặn đuổi tới. Nhưng khi thấy được vết tích ở trên mặt đất, cả hai đều nhịn không được, hít vào một hơi thật sâu, trên khuôn mặt lộ ra mấy phần hoảng sợ.
“Lão đại, đây là, đều do anh làm hết sao?”
Qua một hồi, Phi Hổ rốt cuộc cũng nhịn không được, lên tiếng hỏi thăm. Thế nhưng, Trần Viễn lại lắc đầu nói ra.
“Không phải!”
Sau đó, anh cũng nhanh chóng xoay người lại, nhìn về phía hai người bọn họ, tiếp túc nói chuyện.
“Tiểu Trần, cậu giúp tôi liên hệ với đội trưởng, nhờ họ cho người đến thu dẹp hiện trường. Hơn nữa, mọi chuyện vừa mới diễn ra, hai người các cậu cũng không cần phải nói ra, mọi thứ có thể để tôi tự mình đi nói với đội trưởng là được rồi!”
“Vâng, lão đại!”
Mặc dù không biết vì sao Trần Viễn lại muốn giấu giếm những chuyện vừa mới xảy ra. Nhưng mà, cả Tiểu Trần lẫn Phi Hổ đều rất tin tưởng Trần Viễn. Thế nên, hai người đều không do dự chút nào, trực tiếp gật đầu đáp lại.
Sau đó, cả ba người cùng nhau xoay người rời đi. Thế nhưng, cả ba người đều không hề biết được rằng, ngay lúc bọn họ xoay người rời đi không được bao lâu, cỗ thi thể không đầu của Trình Nhạc vốn đã không có một chút khí tức sinh mệnh nào. Lúc này, nó vậy mà chuyển động. Ngay sau đó, từ trong thi thể của “Trình Nhạc” bỗng dưng chui ra một cái bóng đen. Ánh mắt của cái bóng đen này hơi đảo quanh một vòng. Cuối cùng, ánh mắt của nó dừng lại ở trên thi thể của Trương Bình một lúc, trong miệng bắt đầu lẩm nhẩm một trận.
“Đại hộ pháp ơi là đại hô pháp, không nghĩ đến ông vậy mà vẫn còn sống. Hơn nữa, Trương Bình, ngươi cũng dám cấu kết với ả tiện nhân kia, phản bội lại giáo chủ. Khặc khặc, các người cứ hãy chờ đó đi. Các người cho dù có chết cũng sẽ không có nghĩ đến, cỗ thân thể này của ta chỉ là một vật chứa, là khôi lỗi để cho giáo chủ sai vặt mà thôi.”
“Khặc khặc, Tiêu Viễn Sơn, Đỗ Hồng Tuyết… toàn bộ tất cả các ngươi, cứ chờ đợi ngày bản giáo chủ xuất quan. Đến lúc đó, bản giáo chủ sẽ tự tay giải quyết hết tất cả đám tạp ngư các ngươi…”
Vừa nói, thân ảnh của “Trình Nhạc” càng lúc càng mờ dần, sau đó lập tức biến mất, không thấy gì nữa. Cho dù là Trần Viễn vẫn là Tiêu Viễn Sơn, bọn họ cũng đều không thể ngờ đến, Trình Nhạc lại chỉ là một cỗ khôi lỗi, để cho giáo chủ của Minh Nguyệt giáo điều khiển. Mà Trình Nhạc trước đây, kỳ thật cũng chưa bao giờ tồn tại.
Chương 173 - Đại phá doanh trại
“Lão đại, anh thật sự muốn đi rồi sao?”
Vừa trở về không được bao lâu, hai người Tiểu Trần cùng với Trịnh Hổ đều không nhịn được đưa mắt nhìn lấy Trần Viễn, trên khuôn mặt mang theo mấy phần không nỡ.
“Ừm, tôi cần phải quay trở lại thủ đô một chuyến. Hơn nữa, chuyện lần này tôi thật sự rất biết ơn các cậu. Đợi tôi trở lại, sẽ cùng với hai cậu uống với nhau vài chén!”
“Lão đại, anh đang nói cái gì vậy? Lúc trước, bọn em đều là do anh dạy dỗ. Hơn nữa, trong chiến dịch lần đó, không phải anh là người đã xả thân cứu bọn em, bọn em còn có thể đứng ở đây để nói chuyện với anh được sao?”
Nghe Trần Viễn nói lời khách sao, trong lòng Phi Hổ lẫn Tiểu Trần đều có chút khó chịu, vội vàng nói ra.
Thấy thế, Trần Viễn cũng chỉ có thể lắc đầu cười nhẹ, rồi vỗ lên trên bả vai của hai người một cái.
“Được rồi, các cậu cứ yên tâm lưu lại ở đây đi. Đợi tôi ít hôm nữa sẽ quay trở về. Hơn nữa, lần này chúng ta nhất định sẽ có một trận đại chiến vô cùng đặc sắc. Khi đó, cả hai người các cậu đều sẽ không ai thiếu phần!”
“Ha ha ha, vẫn là lão đại tuyệt vời nhất! Lão đại, anh cứ yên tâm đi làm việc của mình đi. Tân Cảng cứ để cho bọn em lo, bọn em nhất định sẽ bảo vệ tốt nơi này!”
Nghe được Trần Viễn hứa hẹn, sắc mặt của Phi Hổ vô cùng mừng rỡ, vội vàng cười to một tiếng. Thấy vậy, Tiểu Trần không khỏi liếc mắt trừng Phi Hổ một cái. Chỉ là, Phi Hổ cũng không quá để ý, trên khuôn mặt còn mang theo một nụ cười ngây ngô.
…
“Thu Trang, anh ấy đã đi rồi sao?”
Trong một căn phòng ngủ ở khu chung cư Tân Thịnh, một người phụ nữ mặc một chiếc váy màu đen, đang ngồi ngay ngắn ở trên một chiếc ghế sô pha, ánh mắt mang theo mấy phần tâm tình phức tạp, nhìn về phía khung cảnh ở bên ngoài cửa sổ. Sau đó, người phụ nữ này mới thấp giọng hướng về phía một người phụ nữ trẻ tuổi khác, đang mặc một chiếc quần jean màu xanh cùng với một chiếc áo thun màu trắng cổ tròn đang đứng ở ngay bên cạnh để hỏi thăm.
Nghe được câu hỏi của Lưu Thục Hiền, vẻ mặt của Thu Trang không khỏi hiện lên một chút ấp úng. Nhưng qua một hồi, cô vẫn khe khẽ gật đầu, đáp lại.
“Vâng!”
Nghe được câu trả lời của cô, sắc mặt của Lưu Thục Hiền không khỏi lộ ra mấy phần ảm đạm. Nhưng mà, cũng không được bao lâu, trong con ngươi của Lưu Thục Hiền liền xuất hiện một vẻ kiên định.
“Đi, chúng ta cùng nhau đi đến Thủ Đô!”
Nghe được lời đề nghị này của Lưu Thục Hiền, ánh mắt của Thu Trang không khỏi tỏ ra kinh ngạc. Nhưng sau đó, cô cũng không có cự tuyệt, ngược lại còn mỉm cười nói ra.
“Tốt, vậy thì em sẽ cùng đi với chị!”
…
Trong tiếng ồn ào và náo nhiệt của phi cơ, bước chân của Trần Viễn chậm rãi đặt xuống phi trường. Sau đó, ánh mắt của anh nhanh chóng đảo qua một vòng. Ngay lập tức, một bóng người hiện ra trước mắt, để cho trên mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra một vệt mỉm cười.
Chỉ là, còn không đợi cho Trần Viễn bước tới, người ở phía trước đã phất phất tay, lớn tiếng kêu to một trận.
“Trần Viễn, tôi ở bên này!”
Nghe được tiếng hô của đối phương, Trần Viễn cũng không chậm trễ, vội vàng đi nhanh tới.
Thấy được thân ảnh của Trần Viễn, trên khuôn mặt của Lưu Mẫn Nghi cũng lộ ra một vẻ vui mừng.
“May quá, cuối cùng thì anh cũng đã trở lại rồi!”
Nghe được câu này của cô, trên khuôn mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra một tia nghi hoặc. Nhưng mà, cũng không đợi cho anh lên tiếng nói chuyện. Lúc này, phía sau lưng của hai người bọn họ đột nhiên truyền tới một trận tiếng vang động cơ. Sau đó, một đoàn xe sang trọng màu đen ầm ầm lao tới. Từ phía bên trong ô tô, một nhóm người mặc vest đen, đi giày da, dáng vẻ hết sức nghiêm túc đứng thành hai hàng.
“Tiểu thư, chào mừng cô về nhà!”
Lúc này, một người đàn ông trung niên, trên khuôn mặt mang theo mấy phần tươi cười, hướng về phía một người phụ nữ trẻ tuổi, đang đi từ phía trong sân bay bước ra ngoài cúi thấp người xuống, hô lên một tiếng.
Ngay lập tức, hai hàng vệ sĩ áo đen xếp ở hai bên cũng đồng loạt cúi chào.
“Chào mừng tiểu thư trở về!”
Nhìn thấy một màn này, không ít người dân đứng ở xung quanh lộ ra vẻ kinh ngạc. Ngay cả Trần Viễn cũng ngạc nhiên không kém. Mà Lưu Mẫn Nghi thì rất thức thời, đứng ra giải thích.
“Đây là đại tiểu thư của tập đoàn Tân Thịnh Phát. Nghe nói, cô ta vừa mới tốt nghiệp đại học Harvard trở về!”
Nghe Lưu Mẫn Nghi lên tiếng giải thích, ánh mắt của Trần Viễn cũng chậm rãi thu hồi lại. Anh đến thủ đô lần này cũng không phải để nghỉ ngơi, mục tiêu của anh hết sức rõ ràng. Thế nên, anh lúc này mới xoay người, nhìn về phía Lưu Mẫn Nghi nói ra.
“Chúng ta đi thôi!”
Đối với biểu hiện của Trần Viễn, Lưu Mẫn Nghi kỳ thật cũng không quá ngạc nhiên. Dù sao, cái người này kỳ thật rất quái dị, nhiều lúc chính cô cũng không thể nào hiểu rõ, suy nghĩ của anh là như thế nào?
Chiếc xe ô tô của hai người chậm rãi chuyện động. Mục tiêu lần này của Trần Viễn chính là doanh trại huấn luyện của đội Long Vệ. Bởi vì thời gian có chút gấp, thế nên Trần Viễn cũng không muốn chậm chạp lưu lại thủ đô quá lâu.
Dù sao, sự kiện lần trước cho đến nay Trần Viễn vẫn chưa có bất kỳ thu hoạch gì. Mặc dù người của Trần gia không có hỏi thăm đến, nhưng Trần Viễn biết mình đã để cho người ở phía trên bắt đầu nghi ngờ.
Chính vì thế, sau khi chiếc xe ô tô của Trần Viễn dừng lại ở cổng doanh trại, anh đã tự mình bước nhanh xuống xe. Sau đó, Trần Viễn mới xoay người, nhìn về phía Lưu Mẫn Nghi nói ra.
“Cô tạm thời trở về chờ tôi một chút đi. Mấy hôm nữa, tôi sẽ liên lạc với cô. Sau đó, chúng ta sẽ lên đường trở về Tân Cảng!”
Trước khi đi đến thủ đô, Trần Viễn đã nói rõ mục địch chuyến đi lần này của mình cho Lưu Mẫn Nghi biết. Hơn nữa, anh cũng không quên lời hứa hẹn lần trước, muốn huấn luyện Lưu Mẫn Nghi trở thành một nữ đặc công xuất sắc nhất thế giới. Chính vì thế, lúc này nghe được lời nói của Trần Viễn, Lưu Mẫn Nghi cũng không lộ ra một chút ngạc nhiên nào. Ngược lại, cô có chút vui vẻ, gật đầu nói ra.
“Tốt, tôi sẽ đợi tin tức của anh!”
Nói xong, Lưu Mẫn Nghi liền tự mình lên xe rời đi, còn Trần Viễn thì bước thẳng về phía cổng chính của doanh trai quân đội.
“Đứng lại, nơi này là doanh trai quân đội, người không có phận sự không được phép bước vào!”
Ngay khi bước chân của Trần Viễn dừng ở trước cổng doanh trại. Lúc này, một người binh sĩ tay cầm lấy súng trường, chĩa hướng về phía Trần Viễn để ngăn lại.
Thấy được động tác của đối phương, Trần Viễn hoàn toàn không có một chút ngạc nhiên nào. Ngược lại, trên khuôn mặt của anh lộ ra một vệt tươi cười.
Ngay sau đó, thân ảnh của Trần Viễn đột nhiên lóe lên rồi biến mất. Đợi cho Trần Viễn lần nữa xuất hiện, thì bản thân anh đã đứng cách người binh sĩ kia không đến một centimet.
Ầm!
Không một chút động tác dư thừa, Trần Viễn trực tiếp vung ra một quyền, nện thẳng về phía lồng ngực của đối phương.
Trước công kích của Trần Viễn, sắc mặt của người binh sĩ có chút kinh hoảng. Thế nhưng, động tác của người này cũng rất mau lẹ, vội vàng giơ lên báng súng để ngăn lại cú đấm của Trần Viễn.
Chỉ có điều, lực lượng một quyền này của Trần Viễn thật sự rất mạnh. Chỉ là một binh sĩ thông thường, thật sự rất khó có thể ngăn cản được.
Ầm!
Thân hình của người binh sĩ lúc này cứ như vậy nện thẳng về phía ki-ốt nằm ngay phía sau lưng. Sau đó, trong miệng của hắn ho khan một trận kịch liệt.
Tiếng động ở bên ngoài lúc này không khỏi để cho binh sĩ đang luyện tập ở gần đó chú ý đến. Không đến vài giây, một đoàn hơn mấy chục người cấp tốc chạy ra cổng chính. Ánh mắt của bọn họ đều hừng hực khí thế, nhìn về phía Trần Viễn.
Đối mặt cùng lúc với nhiều binh sĩ như vậy, nhưng trên mặt của Trần Viễn lại hoàn toàn không lộ ra bất kỳ một chút lúng túng nào. Ngược lại, thần sắc của anh còn có đôi chút hưng phấn, đưa tay ra ngoắc ngoắc vài cái.
“Nào, các cậu cùng nhau tiến lên đi. Đừng để cho tôi đánh đến quá thảm!”
Nghe được lời này của Trần Viễn, lại nhìn động tác khiêu khích của anh. Tức thì, toàn bộ doanh trai lúc này đều trở nên sôi động kịch liệt. Ngay sau đó, cũng không biết là người nào hô lên một tiếng.
“Tất cả cùng xông lên!”
Nghe được tiếng hô này, hơn mấy chục binh sĩ đều đồng loạt xông tới, mỗi người khí thế như hồng. Đặc biệt, xen lẫn trong đám binh sĩ lúc này còn có một số cao thủ cấp bậc tông sư, mỗi một quyền đánh ra đều mang theo một cỗ lực lượng hết sức kinh khủng.
Ầm!
Ầm!
Chương 174 - Kiểm tra
Đối mặt với hàng loạt công kích của đối phương, trên mặt của Trần Viễn vẫn bình tĩnh, không một chút nao núng. Sau đó, thân hình của anh hơi nhích nhẹ một cái. Đồng thời, nắm tay vung mạnh về phía trước, đánh thẳng về phía đòn công kích của đối phương.
Ầm!
Ầm!
Ngay lập tức một trận tiếng chấn động kịch liệt vang lên, hơn mười mấy thân ảnh bị một quyền này của Trần Viễn trực tiếp đánh bay ra ngoài.
Rầm!
Nhìn thấy Trần Viễn dễ dàng như vậy liền giải quyết hơn một phần năm quân số bên mình. Tức thì, mấy sĩ quan dẫn đầu binh sĩ không khỏi nổi giận, đồng loạt phóng người về phía trước, hướng về phía Trần Viễn đánh tới.
Ầm!
Ầm!
Hơn bốn đường công kích mạnh mẽ đánh về phía trước, không khỏi để cho sắc mặt của Trần Viễn có một chút nghiêm nghị. Mặc dù Trần Viễn vẫn vô cùng tư tin với thực lực của bản thân. Nhưng lúc này, anh cũng không dám khinh thường. Ngược lại, trong đôi mắt mang theo mấy phần sắc bén, từ trong cổ họng phát ra một trận âm thanh bén nhọn.
“Quỳ xuống!”
Ầm!
Ngay sau đó, từ trong cơ thể của anh phóng ra một luồng lực lượng cực kỳ kinh khủng, trực tiếp đem cơ thể của bốn vị sĩ quan quân đội đều có thực lực cấp bậc tông sư quỳ rạp xuống mặt đất.
Rầm!
Rầm!
Nhìn thấy đội trưởng của mình dễ dàng như vậy liền bị Trần Viễn giải quyết. Trong lúc nhất thời, toàn bộ binh sĩ ở trong doanh trại đều không khỏi lộ ra một vẻ sợ hãi xen lẫn với kiêng kỵ. Dù sao, thực lực của những người này thật sự còn kém rất xa.
“Mẹ nó, các cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau chóng xông lên, tuyệt đối không để cho đội Long Vệ số một của chúng ta mất mặt!”
“Đúng, đội Long Vệ số hai của chúng ta cũng không thể nào thua kém bọn họ. Xông lên!”
Từng tiếng kêu hô vang lên, mặc dù bản thân đã bị Trần Viễn trấn áp. Nhưng rõ ràng, bốn gã đội trưởng lúc này cũng không cam lòng, vội vàng thúc giục đội viên của mình tiến về phía trước.
Đối mặt với những binh sĩ đang lao nhanh tới, trên cơ thể của Trần Viễn lúc này đột nhiên dâng lên một màn ánh sáng màu trắng. Ngay sau đó, một loạt tiếng đùng rầm không ngừng vang lên. Hầu như toàn bộ binh sĩ của đội Long Vệ đều bị màn ánh sáng trắng trên người của Trần Viễn chấn bay ra ngoài hơn hai, ba mét.
“Cài này? Làm sao có thể?!”
Nhìn thấy được một màn này, ánh mắt của cả bốn người đều đồng thời trừng lớn. Hơn nữa, trên khuôn mặt của bọn họ còn xuất hiện một vẻ cực kỳ khó tin.
“Bộp! Bộp! Bộp!”
Ngay vào lúc này, từ phía bên trong doanh trại đột nhiên vang lên một tràng pháo tay hết sức nhiệt tình. Ngay sua đó, một người đàn ông trung niên trên người mặc lấy một bộ quần áo thể thao, chậm rãi đi tới, dừng lại ở trước mặt của Trần Viễn.
“Đại đội trưởng!”
“Đại đội trưởng!”
Vừa nhìn thấy người đàn ông trung niên xuất hiện, một đám binh sĩ đều đồng loạt hô lên. Đồng thời, cả bốn gã đội trưởng cũng nhích người đứng dậy, trên khuôn mặt mang theo mấy phần xấu hổ.
“Đại đội trưởng!”
Nhìn thấy mấy người bọn họ mở miệng lên tiếng, người đàn ông trung niên lúc này mới đưa tay ra ngăn lại. Sau đó, ánh mắt của người này mới nhìn về phía Trần Viễn nói ra.
“Chào mừng cậu trở lại!”
Nghe được lời này của người đàn ông trung niên, lúc này Trần Viễn cũng thu lại khí thế ở trên người. Đồng thời, bước chân của anh nhanh chóng đi tới, dừng lại ở trước mặt của đối phương, rồi mỉm cười nói ra.
“Huấn luyện viên, đã lâu không gặp!”
“Ha ha ha!”
Sau đó, cả hai vậy mà ôm chằm lấy nhau, rồi vỗ mạnh lên trên người của đối phương, cười lên một trận sảng khoái.
“Khụ khụ… thằng nhóc, cậu có thể nhẹ tay một chút được không?!”
Qua một lúc, âm thanh của Vương Lâm mới chậm rãi vang lên, trên khuôn mặt của ông ta lúc này mang theo một chút nhăn nhó. Thấy vậy, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra một tia nguy hoặc. Ánh dùng lấy ánh mắt hơi có mấy phần quái dị, nhìn về phía đối phương.
“Huấn luyện viên, anh đã bị thương?!”
Vừa rồi, Trần Viễn có thể cảm nhận được trên người của Vương Lâm có một chút khí tức bất ổn. Theo lý mà nói, thực lực của Vương Lâm đã đạt đến cảnh giới tông sư hậu kỳ, cũng không nên có biểu hiện như thế. Lúc này, nghe được câu nói của Vương Lâm, Trần Viễn càng thêm nghi vấn.
Thế nhưng, Vương Lâm lại chỉ có thể lắc đầu cười khổ, nói ra: “Không có việc gì, người có tuổi rồi, nhiều lúc cũng không được quá thoải mái!”
Nói xong, ánh mắt của Vương Lâm mới quay sang nhìn lấy mấy chục binh sĩ đứng vây ở xung quanh.
“Đám các cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Hôm nay, tất cả các cậu đều tăng cường tập luyện cho tôi. Hừ, một đám đánh một người, ngay cả một cái góc áo cũng không thể nào chạm được. Các cậu đánh đấm như vậy, chừng ra chiến trường thì làm được cái gì? Còn mấy thằng nhóc các cậu nữa. Thân là đội trưởng, không biết duy trì đội hình, lại để trận thế lộn xộn, không một chút hình dạng. Đã các cậu cảm thấy thực lực của mình mạnh rồi, vậy thì mỗi người tăng cường huấn luyện hai mươi lần. Hôm nay, trừ phi huấn luyện kết thúc. Nếu không, các cậu cũng đừng nghĩ đi ăn cơm! Giải tán!”
Nghe được Vương Lâm trách mắng, cả đám binh sĩ đều không dám lên tiếng phản bác. Sau đó, bọn họ theo từng đội ngũ của mình, nhanh chóng chạy tản ra, trở về lại với vị trí huấn luyện ban đầu của mình.
Cuối cùng, ở ngoài doanh trại lúc này chỉ còn lưu lại một mình Trần Viễn cùng với Vương Lâm. Sau một lúc, ánh mắt của Vương Lâm mới dừng lại ở trên người của Trần Viễn.
“Đi thôi, chúng ta vào trong rồi nói chuyện!”
Nói xong, thân hình của Vương Lâm nhanh chóng xoay lại, đi nhanh về phía nhà tiếp khách của đơn vị. Thấy vậy, Trần Viễn cũng không dám chậm trễ, vội vàng đuổi theo phía sau.
Không đến vài phút, Vương Lâm đã ngồi chễnh chệ ở trong phòng khách, phía trên trưng bày một bộ ấm trà. Còn không đợi cho Trần Viễn lên tiếng, Vương Lâm đã tự mình đứng dậy, đem ly trà rót đầy, rồi đẩy về phía trước mặt của Trần Viễn.
“Đây là đặc sản Tây Bắc, do mấy người bạn ở biên giới đem về tặng cho bộ chỉ huy. Hôm nay cậu là khách quý, tôi mới lấy ra mời cậu. Cậu uống thử xem, loại trà này so với trà ở những nơi khác có ngon hơn không?!”
Vừa nói, Vương Lâm vừa tự đem ly trà ở trên tay của mình nâng lên trước miệng, sau đó nhấp vào một ngụm, vẻ mặt dường như có chút hưởng thụ.
Đối với mấy thứ này, Trần Viễn cũng không quá để ý. Anh chỉ hơi nhấp nhẹ một chút, sau đó liền đem ly trà đặt lại xuống mặt bàn.
“Huấn luyện viên, hôm nay tôi đến đây là có việc muốn thông báo với anh. Chắc là, anh cũng nhận được tin tức ở phía trên rồi, đúng không?!”
Lúc này, nghe Trần Viễn nói vào chuyện chính, vẻ mặt của Vương Lâm không khỏi lộ ra một vệt cười khổ.
“Trần Viễn, chuyện này không phải là tôi không muốn giúp cậu. Nhưng mà, mấy năm gần đây thật sự thành viên của chúng ta không đủ. Hiện tại, cậu lại muốn thành lập một đơn vị riêng, đem bọn họ ra ngoài tác chiến. Tôi chỉ sợ, đám nhóc con này không chịu được nhiệt, sẽ tổn thất không nhỏ. Cậu cũng biết, tôi là huấn luyện viên, cũng là người cha, người thầy của bọn nhỏ. Nếu như tôi để cho cậu đem bọn chúng ra ngoài mạo hiểm, lỡ như có chuyện gì đó không hay xảy ra. Tôi thật sự rất khó ăn nói với gia đình của bọn chúng.”
Vừa nói, trên khuôn mặt của Vương Lâm vừa lộ ra một nụ cười hết sức khó xử. Thế nhưng, Trần Viễn lại lắc đầu, đáp lại.
“Anh Lâm, không phải là tôi không nghĩ đến chuyện này. Nhưng mà, nhiệm vụ lần này thật sự rất quan trọng. Người ở phía trên cũng đang rất gấp. Hơn nữa, những người khác tôi không thể nào tin tưởng được. Chỉ có người của anh là tôi có thể tin tưởng được. Mặc dù tôi không hứa chắc là mình sẽ bảo vệ được an toàn cho tất cả bọn họ. Nhưng anh hãy tin tưởng tôi, tôi có thể cố gắng hết sức, đem toàn bộ bọn họ an toàn trở về. Như vậy có được không?”
Nhìn thấy thái độ của Trần Viễn thành khẩn như vậy, kỳ thật trong lòng của Vương Lâm cũng đã có quyết định. Nhưng mà, trong lòng của Vương Lâm vẫn có chút khó chịu. Dù sao, toàn bộ thành viên của đội Long Vệ đều là do Vương Lâm tự mình huấn luyện từ lúc mười bảy, mười tám tuổi. Hiện tại, người lớn tuổi nhất trong đội cũng không vượt quá hai mươi lăm. Nếu như là làm nhiệm vụ khác, Vương Lâm cũng sẽ không tỏ ra khó chịu như vậy. Nhưng lần này, là Trần Viễn tự mình đề nghị, muốn thành lập một đội riêng, tiến hành một đợt săn giết ở bên ngoài lãnh thổ của quốc gia.
Đối với Vương Lâm mà nói, hành động lần này của Trần Viễn thật sự có chút cấp tiến, không quá thích hợp với mục tiêu ban đầu thành lập ra đội Long Vệ. Đây là đội quân đặc biệt tinh nhuệ, chỉ sử dụng khi tình hình đất nước trở nên nguy cấp, bị người tu luyện của các nước khác xâm lấn. Cũng không phải là một đội quân tư nhân, tùy ý điều động ra bên ngoài mạo hiểm, hy sinh một cách vô ích. Đây cũng là nguyên nhân chính vì sao Vương Lâm không muốn đem binh sĩ của mình giao cho Trần Viễn.
“Huấn luyện viên, tôi biết là anh đang rất khó xử. Nhưng chuyện lần này, tôi cũng không có biện pháp nào khác. Anh cũng biết, tình hình lúc này vô cùng căng thẳng. Món đồ vật kia vừa mới xuất hiện, lập tức lại mất tích. Điều này để cho người ở phía trên hết sức tức giận. Với lại, chuyến đi lần này cũng có thể xem như một lần rèn luyện. Vừa rồi anh cũng thấy rồi đó, đám lính này của anh hiện tại quá thiếu huyết tính, không thể nào sánh được với thành viên trước đây đã từng trải qua chiến trường!”
Nhìn thấy Vương Lâm một mặt trầm tư im lặng không có lên tiếng trả lời. Trần Viễn cũng không có biện pháp nào khác, anh chỉ có thể tiếp tục lên tiếng khuyên nhủ. Nhưng mà, lúc này còn không đợi Vương Lâm đáp lại. Lúc này, phía bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng hô lớn.
“Chết rồi, đại đội trưởng, tư lệnh đang xuống kiểm tra!”
Nghe được tiếng hô này của binh sĩ ở bên ngoài, vẻ mặt của Vương Lâm không khỏi lộ ra một loại biểu tình hết sức đặc sắc. Mà Trần Viễn cũng kinh ngạc không kém. Hôm nay, bọn họ đi đến kiểm tra cũng quá kịp thời rồi đi?
Chương 175 - Hai cha con nhà họ Tô
“Tư lệnh?!”
Nghe binh sĩ ở bên ngoài nói như vậy, ánh mắt của Vương Lâm không khỏi liếc qua nhìn lấy Trần Viễn một cái. Sau đó, Vương Lâm cũng không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.
Lúc này, phía bên ngoài doanh trại đang dừng lại một đoàn xe quân đội hơn mười chiếc. Hơn nữa, một nhóm binh sĩ được vũ trang tận răng, đang đứng vây ở xung quanh hai người đàn ông, một già một trẻ, phía trên cầu vai còn gắn lấy một cặp quân hàm cấp bậc trung tướng và thiếu tướng.
Vừa nhìn thấy vị trung tướng lớn tuổi đứng ở bên trong đội ngũ, sắc mặt của Vương Lâm lúc này không khỏi gấp lên, vội vàng chạy tới trước mặt của đối phương, đưa tay lên chào theo của quân lệnh.
“Tôi, đại đội trưởng Vương Lâm, có mặt!”
Nhìn thấy được Vương Lâm chạy tới, vị trung tướng lúc này mới vui vẻ mỉm cười, vỗ vỗ lấy bả vai của Vương Lâm, nói ra.
“Đã lâu rồi không gặp, tính tình của cậu vẫn chẳng thay đổi chút nào nhỉ? Được rồi, hôm nay tôi chỉ đi dạo qua, ghé thăm đơn vị của các cậu một chút. Bắt đầu từ hôm nay, toàn bộ đội Long Vệ sẽ do thiếu tướng Tô Văn Vũ quản lý!”
Vừa nói, trung tướng Tô Lâm vừa chỉ chỉ tay về phía Tô Văn Vũ, vị thiếu tướng trẻ tuổi đang đứng ở ngay bên cạnh của mình. Nhìn thấy được người này, ánh mắt của Vương Lâm không khỏi lộ ra mấy phần khác thường. Nhưng mà, phản ứng của Vương Lâm cũng rất nhanh, vội vàng đưa tay lên để chào đáp lại.
“Tôi, Vương Lâm, xin chào thiếu tướng!”
Rất rõ ràng, cách xưng hô của Vương Lâm lúc này hoàn toàn khác hẳn so với cách xưng hô với trung tướng Tô Lâm vừa rồi. Bởi vì, Vương Lâm đối với Tô Văn Vũ cũng không xa lạ gì. Trước đây, Tô Văn Vũ cũng từng là một thành viên của đội Long Vệ. Hơn nữa, Tô Văn Vũ còn do chính tay Vương Lâm dạy dỗ qua. Khi đó, Vương Lâm đã cân nhắc để cho Tô Văn Vũ tương lai kế thừa vị trí của mình, trở thành đại đội trưởng, người chỉ huy trực tiếp của toàn bộ Long Vệ.
Thế nhưng, không biết vì nguyên nhân nào đó, trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ, Tô Văn Vũ đột nhiên biến mất. Sau đó, toàn bộ thành viên của đội Long Vệ bất ngờ bị tập kích. Đến cuối cùng, Vương Lâm phải liều mạng mới đem những thành viên còn lại chạy thoát ra ngoài.
Cũng trong trận chiến đó, Vương Lâm đã bị thương rất nặng. Vì vậy, cho dù đã nhiều năm đột phá đến cảnh giới tông sư hậu kỳ, nhưng Vương Lâm vẫn không có cách nào bước vào cảnh giới đại tông sư.
Thế nhưng, đây cũng không phải là lý do Vương Lâm khó chịu với Tô Văn Vũ. Mà sau khi mất tích một đoạn thời gian, Tô Văn Vũ đột ngột xuất hiện. Hơn nữa, trên tay của Tô Văn Vũ còn cầm theo một phần tư liệu mật mà toàn bộ thành viên của đội Long Vệ đã phải liều mạng mới có thể đánh cắp được, đem về đưa lên nộp cho phía trên.
Cũng vì chuyện này, Tô Văn Vũ mới trực tiếp rời khỏi Long Vệ, sau đó được người phía trên cất nhắc, trở thành sĩ quan cao cấp của bộ tư lệnh. Đồng thời, Tô Văn Vũ còn dựa vào thế lực của gia đình, ra ngoài thành lập một đơn vị đặc biệt, lấy tên là Hắc Lang, còn Tô Văn Vũ thì tự xưng mình là Lang Vương.
Lúc này, nghe Tô Lâm giới thiệu, tương lai Tô Văn Vũ sẽ là lãnh đạo trực tiếp của mình, tất nhiên trong lòng của Vương Lâm cảm thấy hết sức khó chịu. Chỉ có điều, lúc này đang ở trước mặt nhiều người như vậy, Vương Lâm cũng không tiện bác bỏ mặt mũi của cấp trên.
“Huấn luyện viên, là tôi nên phải chào anh trước mới phải. Lúc trước, nếu như không có anh cất nhắc, tôi cũng không có được ngày hôm nay!”
Trước vẻ mặt lãnh đạm của đại đội trưởng Vương Lâm, trên khuôn mặt của Tô Văn Vũ vẫn lộ ra một nụ cười hết sức hiền hòa. Hơn nữa, lời nói của Tô Văn Vũ còn thể hiện một sự khiếm tốn. Nhất thời, ánh mắt của trung tướng Tô Lâm tỏ ra cực kỳ hài lòng, nhìn lấy Tô Văn Vũ mỉm cười gật đầu.
Mà lúc này, đứng ở bên cạnh của đại đội trưởng Vương Lâm, thần sắc của Trần Viễn cũng lộ ra mấy phần nghiêm nghị. Bởi vì, chuyện liên quan đến Tô Văn Vũ anh cũng ít nhiều có nghe đội trưởng Triệu Kiến An từng nhắc qua. Hơn nữa, thái độ của đội trưởng Triệu Kiến An cùng với Vương Lâm cũng rất giống, hai người bọn họ đều đối với Tô Văn Vũ vô cùng có ý kiến.
Nhưng mà, lúc này Tô Văn Vũ lại được bổ nhiệm làm người chỉ huy trực tiếp của đội Long Vệ. Như vậy, sau này Vương Lâm sẽ như thế nào?
Mặc dù Trần Viễn đối với Vương Lâm cũng không thân thiết giống như Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng. Nhưng nói như thế nào, Vương Lâm đã từng là huấn luyện viên của anh, cũng từng chỉ dạy anh rất nhiều thứ. Thế nên, lúc này thấy bộ dáng của Vương Lâm như vậy, trong lòng Trần Viễn cũng không quá dễ chịu.
“Ồ, Trần Viễn, cậu cũng ở đây đấy à? Vậy thì tốt quá, tôi vừa mới được bổ nhiệm trở thành chỉ huy của đội Long Vệ, thật sự còn có một chút xa lạ. Nếu như cậu đã có mặt ở đây rồi, vậy thì giúp tôi giới thiệu một chút hoàn cảnh ở nơi này có được không?”
Đột nhiên, ánh mắt của Tô Văn Vũ lộ ra vui mừng, nhìn về phía Trần Viễn hô lên. Mà nghe được tiếng hô này của Tô Văn Vũ, ánh mắt của mọi người lúc này đều không khỏi nhìn về phía Trần Viễn. Ngay cả Vương Lâm, cũng liếc sang nhìn Trần Viễn một cái. Dường như, trong ánh mắt của đối phương muốn hỏi: “Cậu với cậu ta đều rất quen sao?”
Tất nhiên, Trần Viễn lúc này cũng không có gì để giải thích. Anh chỉ lắc lắc đầu, nói ra.
“Tôi chỉ đến đây nhận người mà thôi. Còn việc muốn tìm hiểu đơn vị, vậy thì anh cứ tìm đội trưởng Lâm đi!”
Nói xong, Trần Viễn cũng mặc kệ ánh nhìn của tất cả mọi người. Anh lúc này liền xoay người rời đi, đi về phía quảng trường, nơi diễn tập của đơn vị.
Hơn một giờ sau, đợi cho toàn bộ đoàn người của trung tướng Tô Lâm đã rời đi. Lúc này, Trần Viễn mới đi tới trước mặt của Vương Lâm, thấp giọng nói ra.
“Anh Lâm, người tôi đã tuyển chọn xong rồi. Danh sách tôi cũng đã đưa cho người của anh. Vài hôm nữa, tôi sẽ đi đến nhận quân. Hy vọng là anh sẽ giúp đỡ một chút!”
Thấy Trần Viễn đi tới, thần sắc của Vương Lâm lúc này rõ ràng đã biến hóa không nhỏ.
“Trần Viễn, tôi có việc muốn nhờ cậu. Cậu có thể ở lại giúp tôi một chút được không?”
Qua một hồi do dự rất lâu, cuối cùng Vương Lâm mới đưa mắt nhìn thẳng về phía Trần Viễn, nói ra.
Nghe được lời này của Vương Lâm, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần nghi hoặc. Đây còn là lần đầu tiên Trần Viễn nghe được Vương Lâm mở miệng ra nhờ vả người khác. Hơn nữa, nhìn thái độ của Vương Lâm lúc này, dường như tình huống cũng không phải đơn giản.
“Được, vậy chúng ta vào trong rồi nói chuyện đi!”
Đi qua suy nghĩ hồi lâu, Trần Viễn vẫn quyết định đáp ứng với lời đề nghị của Vương Lâm. Sau hơn một giờ nói chuyện, lúc này Trần Viễn mới rời khỏi doanh trại quân đội, đi về phía chiếc xe ô tô mà Lưu Mẫn Nghi đã đậu sẵn chở ở phía trước.
“Thế nào? Nhìn anh lúc này có vẻ không vui?”
Thấy được Trần Viễn từ trong doanh trại bước ra ngoài, thần sắc dường như lộ ra mấy phần khó coi. Trong lúc nhất thời, Lưu Mẫn Nghi không khỏi tò mò, nhìn về phía anh hỏi thăm.
Nhưng mà, Trần Viễn lại không có trả lời câu hỏi của Lưu Mẫn Nghi. Ngược lại, anh nhìn về phía cô, ánh mắt mang theo mấy phần nghiêm túc, nói ra.
“Chuyện lần trước tôi đề nghị, cô đã suy nghĩ thế nào rồi?”
Đột nhiên nghe Trần Viễn hỏi đến chuyện này, vẻ mặt của Lưu Mẫn Nghi dường như không quá rõ ràng, trên khuôn mặt còn lộ ra vẻ hoang mang.
Thấy biểu lộ của Lưu Mẫn Nghi như vậy, Trần Viễn không khỏi lắc lắc đầu.
“Được rồi, không nói đến chuyện này nữa. Cô giúp tôi chở đến địa chỉ này. Sau đó, cô cứ trở về trước đi, khi nào có việc tôi sẽ liên lạc lại với cô sau.”
Nói xong, Trần Viễn tự mình gửi qua vị trí định vị cho Lưu Mẫn Nghi xem. Thấy được nơi mà Trần Viễn muốn đi, sắc mặt của Lưu Mẫn Nghi lúc này không khỏi lộ ra một tia quái dị.
“Anh tại sao lại muốn chạy đến chỗ này?”
“Không có việc gì, chỉ là muốn đi thăm một vị cố nhân mà thôi!”
Nghe thế, ánh mắt của Lưu Mẫn Nghi càng thêm nghi hoặc. Nhưng nhìn thấy Trần Viễn cố ý không muốn nói ra, cô chỉ có thể âm thầm gật đầu, sau đó tự mình lái xe rời đi.
Lúc này, trong một căn hầm bí mật ở trong biệt thự của nhà họ Tô. Thần sắc của Tô Thiên Hải hơi có chút kích động, nhìn về phía con trai của mình nói ra.
“Văn Vũ, đồ vật đã tìm thấy chưa?!”
Nhìn thấy bộ dáng của Tô Thiên Hải lúc này, ánh mắt của Tô Văn Vũ không khỏi lộ ra một vệt dị sắc. Sau đó, Tô Văn Vũ rất nhanh liền lắc đầu nói ra.
“Cha, con vẫn chưa tìm thấy được thứ kia. Nhưng mà, hôm nay con đã gặp được một người. Con nghĩ, cha đối với người này nhất định sẽ rất hứng thú!”
Nghe con trai của mình trả lời, trong lòng của Tô Thiên Hải hơi chút thất vọng. Nhưng ngay sau đó, trong ánh mắt của Tô Thiên Hải tức thì lộ ra một tia nghi ngờ.
“Là người nào? Làm sao cha sẽ hứng thú?”
“Ha, người này là Trần Viễn, kẻ đã giết chết em trai của con, giết chết con trai của cha. Cha chắc vẫn còn chưa có quên đúng không?”
Vừa nghe được con trai của mình nhắc đến cái tên Trần Viễn, tức thì sắc mặt của Tô Thiên Hải phẫn nộ đến vặn vẹo, trong con ngươi của ông ta lúc này hiện ra một mảng huyết hồng, trên khuôn mặt lộ ra biểu tượng hết sức dữ tợn.
“Trần Viễn? Trần Viễn? Ha ha ha, con trai của ta, hắn chính là kẻ đã giết con trai của ta. Ta nhất định sẽ đem hắn nghiền thành tro cốt, để viếng cho linh hồn của con trai ta! Ha ha ha!”
Vừa nói, Tô Thiên Hải vừa cười lên một cách điên cuồng. Đồng thời, trên người của ông ta lúc này cũng nhanh chóng hiện ra một mảnh huyết vụ. Từ phía trên lồng ngực của Tô Thiên Hải, không biết từ lúc nào xuất hiện một cái khô lâu màu đỏ, thần sắc hết sức dữ tợn.
Đối với những thứ này, Tô Văn Vũ giống như không hề để ý. Ngược lại, trong ánh mắt còn mang theo mấy phần hài lòng, mỉm cười.
“Cha, đây là nước thuốc mà lần trước con đã lấy được ở phòng thí nghiệm. Cha xem, giúp con đưa nó cho người thân ở trong gia tộc. Để bọn họ sử dụng thứ này, tương lại nhà họ Tô của chúng ta sẽ là chúa tể của thế giới này!”
Không biết từ lúc nào, ở trong tay của Tô Văn Vũ đã xuất hiện một lọ dung dịch có màu xanh lúc. Hơn nữa, phía bên trong còn tỏa ra một chút linh quang, óng ánh.
Mà Tô Thiên Hải vừa nhìn thấy lọ nước thuốc, hai con mắt huyết hồng của ông ta liền phát ra vẻ kích động, nhanh chóng đưa tay chộp lấy, rồi đắc ý cười to một trận.
“Ha ha ha, Văn Vũ, con thật sự là bảo bối của Tô gia chúng ta. Chỉ cần có được thứ này, chẳng sớm thì muốn cả nhà họ Tô chúng ta đều có thể đột phá đến cảnh giới đại tông sư, đem toàn bộ các gia tộc khác giẫm ở dưới chân. Ha ha ha…”
Bình luận facebook