• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Ẩn Long Ở Rể (3 Viewers)

  • Chương 96-100

Chương 96 - Trò chơi bắt đầu

Nghe được một lời đáp ứng của Trần Viễn, gã đàn ông mặc áo vest đỏ lúc này mới nhịn không được, cười to một tiếng. Đồng thời, khẩu súng ở trên tay hắn, đột nhiên được ném ra ngoài, trực tiếp rơi xuống dưới chân của Trần Viễn.

“Trò chơi này rất đơn giản, chỉ cần anh đoán đúng bên trong khẩu súng này của tôi hiện tại còn bao nhiêu viên đạn, thì tôi sẽ đem cô ta thả ra. Ngược lại, chỉ cần anh đoán sai thì…”

Nói đến mấy chữ cuối cùng, bỗng dưng âm thanh của gã đàn ông mặc áo vest đỏ trở nên trầm xuống. Đồng thời, bên trong ánh mắt của hắn, lộ ra một vệt hàn ý.

“Cô ta, nhất định sẽ chết!”

Nghe được lời này, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhíu chặt. Chỉ có điều, anh biết lúc này mình đã không có cách nào để lựa chọn. Chính vì vậy, anh hơi cúi thấp người xuống, dự định đem khẩu súng ở dưới đất nhặt lên. Nhưng đúng lúc này, gã đàn ông mặc áo vest đỏ lại lần nữa hét to lên một tiếng.

“Khoan đã!”

Nhất thời, lông mày của Trần Viễn hơi khẽ nhíu lại. Nhưng mà, anh vẫn ngừng lại động tác của mình, lần nữa ngước đầu nhìn về phía gã đàn ông đang ngồi ở phía đối diện.

“Anh muốn thế nào?”

Thấy phản ứng của Trần Viễn như vậy, gã đàn ông mặc áo vest đỏ mới hài lòng, vỗ tay vài cái.

Bộp! Bộp!

Sau đó, gã mới lấy ra một con dao găm, cùng với một chiếc đồng hồ bấm giờ. Ánh mắt của gã lúc này nhìn về phía Trần Viễn, trên khóe mắt lộ ra một tia ý cười.

“Tốt, trò chơi chính thức bắt đầu. Thời gian của anh chỉ có ba mươi giây, hy vọng là anh hãy cố gắng đáp đúng! Ha ha ha!”

Gã vừa mới nói xong, liền đem đồng hồ cầm tay bấm xuống, tốc độ nhảy số của mặt đồng hồ không ngừng liên tục thay đổi. Đồng thời, con dao găm cầm ở trên tay của hắn, cũng bắt đầu hướng về phía cổ họng của Lưu Thục Hiền đưa tới.

Nhất thời, trong lòng Trần Viễn cảm thấy vô cùng áp lực. Mà trong ánh mắt của Lưu Thục Hiền lúc này cũng hiện lên vô tận sợ hãi. Cô không rõ, vì sao những kẻ này lại muốn bắt cóc cô, để uy hiếp Trần Viễn.

Nhưng sau khi thấy được vẻ mặt nghiêm trọng của Trần Viễn lúc nhìn về phía mình. Đồng thời thấy được bộ dáng nghiêm túc của anh, trong lòng của Lưu Thục Hiền vậy mà bất chợt hiện lên một tia ngọt ngào. Đồng thời, cô cũng âm thầm quyết định. Chỉ cần Trần Viễn một khi đáp sai, cô sẽ tự sát, sẽ không để anh bị những người này uy hiếp.

Đối với suy nghĩ ở trong lòng của Lưu Thục Hiền, Trần Viễn không thể nào biết được. Anh đem khẩu súng cầm ở trên tay, hơi thoáng ước định một chút. Sau đó, trong ánh mắt của anh lóe lên một tia nghi hoặc. Bởi vì, theo như cảm nhận từ cân nặng của khẩu súng này, rõ ràng bên trong băng đạn không có bất kỳ một viên đạn nào.

Bằng vào kinh nghiệm nhiều năm cầm súng của mình, Trần Viễn tuyệt đối là sẽ không có đoán sai. Thế nhưng, lúc này trong lòng của anh vậy mà do dự. Anh không dám đem sinh mạng của Lưu Thục Hiền để đưa ra đánh cược.

“Thời gian còn lại mười giây!”

Ngay lúc này, âm thanh của gã đàn ông mặc áo vest đỏ đã lần nữa vang lên. Đồng thời, con dao găm ở trong tay hắn càng lúc càng siết chặt về phía cổ họng của Lưu Thục Hiền.

Hơi hít xuống một hơi thật sâu, rốt cuộc Trần Viễn cũng đem suy đoán ở trong đầu của mình nói ra.

“Tôi đoán, bên trong khẩu súng này không có đạn.”

Lời này của Trần Viễn vừa mới nói ra, gã đàn ông mặc áo vest đỏ mới hơi kinh ngạc một chút. Sau đó, hắn vậy mà lần nữa vỗ tay, cười lên một cách vui vẻ.

“Ha ha ha, quả nhiên không hổ là đệ nhất chiến thần, ngay cả một việc như vậy cũng để cho anh đoán được. Nhưng mà…”

Nói đến mấy lời cuối cùng, bỗng dưng âm thanh của gã đàn ông mặc vest đỏ trở nên cực kỳ trầm thấp. Đồng thời, con dao găm ở trên tay của hắn, hơi hơi cứa nhẹ lên da thịt ở trên cổ họng của Lưu Thục Hiền, để cho nơi cổ của cô lúc này chảy ra mấy giọt máu tươi.

“Mày…”

Thấy được cảnh này, Trần Viễn không khỏi hốt hoảng, hô lên một tiếng. Nhưng mà, ánh mắt của gã đàn ông mặc áo vest đó đột nhiên ngưng lại, nhìn về phía anh, để anh không dám bước thêm nửa bước.

“Vừa rồi, tôi chỉ muốn thử anh một chút mà thôi. Hiện tại, trò chơi mới xem là chính thức bắt đầu.”

Nói xong, gã lúc này mới quay sang, nhìn người đàn ông đeo mặt nạ trắng đang đứng ở phía sau lưng của mình.

Nhìn thấy gã này xoay đầu, người đàn ông đeo mặt nạ trắng liền hiểu ý, từ trong ngực áo rút ra một khẩu súng ngắn. Sau đó, người này vậy mà trực tiếp bước xuống phía dưới bậc thang, đi về phía trước mặt của Trần Viễn. Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại không đến một mét, người này mới ngừng lại.

Đồng thời, hắn ta đem khẩu súng ngắn tháo ra, để lộ ra vòng xoay có sáu lỗ gắn đạn đã trống rỗng. Cuối cùng, sau khi đem một viên đạn từ trong túi đạn lấp vào bên trong, hắn liền đeo ổ trục ở trên băng đạn quay một vòng.

Cạch!

Nghe được một tiếng va chạm từ trong ổ trục vang lên, người này mới đem khẩu súng ngừng lại, nhìn về phía Trần Viễn, nói ra.

“Tôi với anh, mỗi người một phát. Chỉ cần người sống cuối cùng, thì người đó sẽ là người giành được thắng lợi. Anh muốn ai là người bắt đầu trước, tôi có thể cho anh được quyền lựa chọn.”

Rõ ràng, người này đối với trò chơi “sinh tử” hoàn toàn không có một chút e sợ nào. Ngược lại, ở trong ánh mắt của hắn, Trần Viễn còn cảm nhận được một tia điên phấn.

Nhất thời, Trần Viễn không khỏi nghĩ thầm, làm sao hiện tại thế giới này đều trở nên điên khùng như vậy?

Nhưng cho dù trong lòng đang nghĩ như vậy, Trần Viễn cũng không dám chần chừ chút nào. Anh trực tiếp cầm lấy khẩu súng, sau đó đặt thẳng lên trê đình đầu của mình, nhẹ nhàng bóp cò một cái.

Cạch!

Một tiếng mổ cò vang lên, nhưng tiếng súng nổ cũng không có phát ra. Ngược lại, sắc mặt của gã đàn ông mặc áo vest đỏ hơi lộ ra vẻ thất vọng.

Ngay sau đó, người đàn ông đeo mặt nạ trắng, cũng đoạt lại khẩu súng, từ từ đưa đầu mũi súng, chĩa thẳng về phía trước trán của mình.

Cạch!

Vẫn là một thứ âm thanh khô khan, mang theo âm hưởng chết chóc vang lên. Nhưng giống như Trần Viễn vừa rồi, đạn ở trong ổ súng cũng không có phát nổ.

“Tới lượt anh!”

Lần nữa đem khẩu súng đưa tới trước mặt của Trần Viễn, ánh mắt của gã đàn ông đeo mặt nạ trắng mang theo mấy phần chờ đợi.

Hơi chần chừ một chút, Trần Viễn vẫn vô cùng dứt khoát, trực tiếp đem họng súng đặt thẳng trên trán của mình. Sau đó, anh mạnh mẽ nhấn xuống tay cò.

Cạch!

“Phù, xem ra lần này tôi vẫn còn rất may mắn!”

Thấy viên đạn ở trong ổ súng không có phát nổ, Trần Viễn lần nữa đem khẩu súng đưa cho đối phương. Đồng thời, trên khuôn mặt của anh lộ chút nụ cười, nhìn về phía gã đàn ông đang đứng ở phía trước mặt.

Đối với lời nói của Trần Viễn, người này trực tiếp không có nghe thấy. Mà ngồi ở phía trên ghế bành, lúc này gã đàn ông mặc áo vest đỏ đã sắp không thể nhịn được hưng phấn.

Theo như quy định của trò chơi, mỗi người sẽ lần lượt, thay phiên nhau bắn một phát đạn. Cho đến khi viên đạn duy nhất ở trong ổ đạn được bắn ra, thì trò chơi mới xem như kết thúc.

Hiện tại, qua ba lượt bắn, cả hai đều không có ai đem viên đạn bắn ra ngoài. Nếu như lần này ổ đạn vẫn không phát nổ. Vậy thì, lần bắn tiếp theo rất có thể sẽ là lần bắn định đoạt, xem ai là người có thể may mắn sống đến cuối cùng.

Cạch!

Lần nữa siết cò, ổ đạn vẫn vang lên một tiếng lạch cạch, viên đạn duy nhất ở trong khẩu súng lúc này vẫn không được bắn ra ngoài.

Chỉ có điều, lúc nhận khẩu súng từ trên tay của gã đàn ông đeo mặt nạ trắng, ánh mắt của Trần Viễn vậy mà lóe lên một tia kinh dị. Bởi vì, vừa rồi anh âm thầm phát hiện ra được, viên đạn ở trong khẩu súng vậy mà đang nằm ở vị trí song song với nòng súng.

Nếu như vậy, lần này anh bắn ra, nhất định sẽ khiến viên đạn phát nổ. Đến lúc đó, cho dù anh có thể may mắn thoát chết được, thì trò chơi này cũng tính là anh thất bại.

Đừng nhìn vừa rồi Trần Viễn vẫn còn vô cùng bình tĩnh. Kỳ thật, trong lòng của anh cực kỳ rõ ràng, chỉ cần bản thân sai sót một lần, thì tính mạng của Lưu Thục Hiền nhất định sẽ bị đe dọa. Dù sao, hiện tại phía trước mặt anh đã bị gã đàn ông đeo mặt nạ trắng ngăn lại. Trong khi đó, Lưu Thục Hiền thì bị tên mặc vest đỏ khống chế.

Nếu như anh bỏ qua lần bắn này, trực tiếp ra tay cứu người. Như vậy, cơ hội thành công của anh chỉ là một con số không.

“Tới lượt của anh rồi, anh hãy bắn đi!”

Lúc này, nhìn thấy Trần Viễn từ sau khi cầm lại khẩu súng, vẫn đừng chần chừ không có làm ra hành động. Gã đàn ông mặc áo vest đỏ hơi có chút khó chịu, một tay lôi lấy đầu tóc của Lưu Thục Hiền, một tay quơ lấy dao găm, hướng về phía Trần Viễn lên tiếng thúc giục.

Nhìn thấy một màn này, Trần Viễn không khỏi gấp gáp, vội vàng đem khẩu súng giơ lên. Nhưng lúc này, gã đàn ông đeo mặt nạ trắng, lại đột nhiên quát lớn.

“Cẩn thận!”
Chương 97 - Kịch chiến

Ngay khi âm thanh của người đàn ông đeo mặt nạ trắng vang lên, phía trong phòng kín đột nhiên phát ra một tiếng nổ mạnh. Ngay sau đó, hai bóng người cấp tốc lao vào bên trong, đem Lưu Thục Hiền từ trong tay của gã đàn ông mặc vest đỏ cứu thoát ra ngoài.

“Lão đại, người đã được cứu rồi. Lão đại hãy rút lui trước đi!”

Cho đến lúc này, Trần Viễn mới kịp nhìn thấy hai bóng người đang xuất hiện ở trong phòng, là Phi Hổ và Tiểu Trần. Đồng thời, tiếng nổ vừa rồi là một khối bộc phá, đã được bọn họ nhét vào trong vách tường, trực tiếp đem một bên vách tường bị nổ nát.

Sau đó, cả hai dùng tốc độ nhanh nhất, trong lúc gã đàn ông mặc áo vest đỏ không có đề phòng, đem Lưu Thục Hiền cứu ra được.

Nhưng mà, ngay khi hai người bọn họ có ý định đem Lưu Thục Hiền cứu ra ngoài, âm thanh lạnh lùng của gã đàn ông mặc áo vest đỏ đã vang lên.

“Chúng mày muốn đi đâu!”

Sau đó, thân thể của kẻ này bỗng dưng phồng lớn, trong con ngươi mang theo một cỗ cuồng bạo, huyết tính. Hơn nữa, vốn dĩ thực lực của gã này lúc này chỉ mới đạt đến cảnh giới tông sư sơ kỳ, nhưng hiện tại lực lượng ở trong cơ thể của hắn bạo phát ra ngoài, vậy mà trực tiếp đạt đến trung kỳ, rồi tăng mạnh cho đến hậu kỳ mới ngừng lại.

“Đây là?!”

Nhìn thấy được cảnh tượng này, đừng nói là hai người Phi Hổ và Tiểu Trần, cho dù là Trần Viễn cũng lộ ra mấy phần nghiêm trọng.

“Các người vậy mà dám dùng đến tà thuật để tự tăng thực lực của mình lên trong thời gian ngắn?”

Dường như đã nhìn ra được thứ gì đó, lúc này vẻ mặt của Phi Hổ vô cùng nghiêm trọng, đem Tiểu Trần cùng với Lưu Thục Hiền bảo hộ ở phía sau lưng.

“Tiểu Trần, cậu đem chị dâu chạy trước đi. Nơi này để tôi và lão đại ở lại ứng phó là được rồi.”

Vừa nói, Phi Hổ vừa đem áo khoác ném ra ngoài, để lộ ra các khối cơ bắp cuồn cuộn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bạo nổ.

“Ha ha ha, nực cười. Các người cho rằng, đây chính là tà thuật thật sao? Ta nói cho các ngươi biết, đây là một loại công pháp, có thể trực tiếp trong thời gian ngắn bạo phát ra lực lượng gấp hơn mười lần trở lên. Hơn nữa, nó còn không có một chút tác dụng phụ nào.”

Lúc này, gã đàn ông mặc áo vest đỏ, không, lúc này áo vest bên ngoài của hắn đã bị nổ tung, chỉ còn lưu lại vài khối mảnh vụn. May mắn, trên người của hắn còn có một ít đồ bảo hộ, nếu không có thể đã lộ hết cả mấy phần nhạy cảm bên trong.

Tất nhiên, lúc này cũng chẳng có ai để ý đến chuyện này. Ngược lại, sau khi cười lớn một tiếng, gã lúc này mới trừng trừng đôi mắt, nhìn thẳng về phía Phi Hổ, hét lớn lên.

“Đi chết đi!”

Toàn bộ lực lượng bạo phát, để cho thực lực của hắn không chỉ tăng lên hai cái cảnh giới nhỏ. Hơn nữa, tốc độ cùng với lực lượng cơ thể cũng trở nên mạnh mẽ hơn gấp mười mấy lần.

Ầm!

Phi Hổ chỉ kịp đưa tay ra đón đỡ ở trước người. Sau đó, một quyền của đối phương đã đánh tới, trực tiếp đem cơ thể của Phi Hổ đánh bay ra ngoài, té ngã xuống đất.

“Khục khục…”

Bị một quyền này đánh trúng, Phi Hổ cảm thấy lồng ngực của mình vô cùng khó chíu. May mắn, vừa rồi động tác của cậu ta không chậm. Hơn nữa, khả năng kháng đòn của cậu ta cũng thuộc về dạng siêu hạng. Nếu không, bị một quyền như vậy đánh trúng, dù không có bị đập chết, sợ rằng cũng phun ra vài ngụm máu.

“Khá lắm, mày đã làm tao vô cùng tức giận!”

Xoay người nhổ xuống một ngụm nước bọt. Lúc này, Phi Hổ trực tiếp bật người đứng dậy, đồng thời bên trong ánh mắt của cậu ta hiện ra một cỗ cuồn cuộn chiến ý.

“Hừ!”

Nhìn thấy một quyền của mình không có trực tiếp đánh chết Phi Hổ, hơn nữa nhìn ra bộ dáng của đối phương còn không bị thương quá nặng. Nhất thời, lông mày của tên thanh niên mặc áo vest đỏ không khỏi cau lại. Đồng thời, trong con người của hắn hiện lên vô tận sát khí.

“Chết!”

Thấy đối phương lần nữa xông đến, Phi Hổ lúc này đã học khôn, quyết định tránh đòn, sau đó tìm ra sơ hở của đối phương để phản kích. Thế nhưng, động tác lúc này của cậu ta giống như bị đối thủ phát hiện ra được.

“Hự…”

Ngay khi Phi Hổ dự định di chuyển để tránh né, một cái bóng đen dùng loại tốc độ cực kỳ khủng khiếp, đánh về phía mạn sườn của cậu ta.

Ầm!

Trong miệng phát ra một tiếng nặng nề, cơ thể của Phi Hổ rốt cuộc lại lần nữa bị công kích của đối phương đánh trúng. Nhưng lần này, Phi Hổ đã không cách nào có thể nhịn được, trong miệng trực tiếp nôn ra một ngụm máu tươi.

“Phi Hổ!”

Lúc này, vốn đang mang theo Lưu Thục Hiền chạy trốn, nghe được tiếng nặng nề ở phía sau lưng phát ra, Tiểu Trần mới bất giác quay đầu nhìn lại. Nhưng khi nhìn thấy Phi Hổ bị đối phương đánh cho hộc máu, Tiểu Trần nhất thời nhịn không được, kêu lên một tiếng.

Trong khi đó, Trần Viễn mặc dù rất muốn đi lên cứu Phi Hổ và hai người Tiểu Trần. Nhưng đối thủ của anh so với đối thủ của mấy người bọn họ còn muốn khó đối phó hơn rất nhiều. Dù sao, bản thân của gã Ivan này cũng là một cao thủ tông sư hậu kỳ, so với một kẻ phải mượn nhờ công pháp để tạm thời bước vào cảnh giớ này, tất nhiên sẽ mạnh hơn rất nhiều.

Trong lúc nhất thời, Trần Viễn cũng không có biện pháp nào phân thân. Anh chỉ có thể vừa đánh, vừa nghĩ cách vòng qua người này, đem đối phương thoát đi. Chỉ là, trong mắt của Ivan vậy mà lộ ra một tia gian xảo, nhìn lấy Trần Viễn lạnh lùng cười lên một tiếng.

“Nghĩ muốn cứu người? Sợ rằng tôi phải là anh thất vọng rồi!”

Ầm!

Đột nhiên, lực lượng ở trong cơ thể của Ivan bộc phát. Sau đó, một quyền của hắn đánh tới, mang theo tàn ảnh nện thẳng về phía lồng ngực của Trần Viễn.

Bởi vì công kích của Ivan lúc này cực kỳ bất ngờ. Hơn nữa, tiếng kêu vừa rồi của Tiểu Trần cũng để cho anh bất chợt có chút thiếu tập trung. Chính vì thế, bị một quyền của Ivan đánh tới, Trần Viễn chỉ có thể cố gắng đem bàn tay hộ ở trước ngực. Sau đó, một cỗ lực lượng cực kỳ cường đại, trực tiếp đem anh hất văng ra ngoài.

Lúc này, ánh mắt của Trần Viễn mang theo vô cùng khiếp sợ, nhìn về phía đối thủ đang đứng ở phía trước mặt.

“Ha ha ha, các người cho rằng, chỉ có một mình cậu ta mới có thể dùng bí thuật để tăng thực lực của mình lên thôi sao?”

Lời này của đối phương nói ra, nhất thời để cho Trần Viễn bừng tỉnh đại ngộ.

“Đúng rồi, tôi thật sự quên mất hai người các người chính là một phe. Chỉ có điều…”

Đưa tay lau đi vết máu chảy ra từ trong khóe miệng, ánh mắt của Trần Viễn mang theo mấy phần hài hước, nhìn về phía đối phương.

Lúc này, không biết vì sao bị ánh mắt của Trần Viễn nhìn đến, trong lòng của Ivan lại dâng lên một cỗ dự cảm vô cùng xấu.

Thế nhưng, còn không kịp để cho hắn suy nghĩ ra loại dự cảm đó là thứ gì, thân hình của Trần Viễn bất chợt lóe lên. Sau đó, Trần Viễn vậy mà trực tiếp vòng qua hắn ta, xông thẳng về phía trận chiến giữa gã đàn ông mặc áo vest đỏ cùng với Phi Hổ.

“Nguy rồi, cậu chủ cẩn thận!”

Cho đến lúc này, Ivan mới kịp phản ứng lại. Nhưng mà, thực lực của hắn mặc dù đã đột phá đến cảnh giới tông sư đỉnh phong, sắp tiếp cận đến cảnh giới đại tông sư, cũng không đồng nghĩa với việc tốc độ của hắn lúc này có thể vượt qua được Trần Viễn. Huống hồ, bản thân Trần Viễn còn chuẩn bị từ trước, cố ý để cho hắn đánh trúng, thu hẹp khoảng cách với mấy người Phi Hổ cùng với Tiểu Trần.

Kỳ thật, vừa rồi Trần Viễn cũng không nghĩ ra biện pháp nào hữu hiệu để cứu viện cho hai người Phi Hổ. Thế nhưng, lúc nhìn thấy Ivan đột nhiên bộc phát ra thực lực, anh liền đột phá ý tưởng giả vờ bị đối phương đánh trúng. Sau đó, anh liền mượn lực của đối phương, rút ngắn lại khoảng cách với Phi Hổ và Tiểu Trần. Đồng thời, trong lúc đối phương không có phòng bị, anh cũng tận dụng cơ hội đột phá phòng ngự, đem đối phương vòng qua.

“Chết tiệt!”

Nhìn thấy thân ảnh của Trần Viễn đột nhiên xông tới, trong miệng của gã đàn ông mặc áo vest đỏ đột nhiên phát ra một tiếng chửi tục. Đồng thời, hắn cũng cực kỳ dứt khoát, quyết định tự mình lui lại, rút về phía bên cạnh của Ivan.

“Nhanh, đem hai người bọn họ đưa ra ngoài giúp tôi!”

Thấy đối phương vậy mà trực tiếp thối lui, Trần Viễn cũng không do dự chút nào, nhanh chóng đem Phi Hổ vẫn còn đang trong tình trạng mơ hồ, ném về phía hai người Tiểu Trần, Lưu Thục Hiền vẫn còn đứng gần sát phía cửa ra vào, rồi hô lớn.

Nghe vậy, Phi Hổ cuối cùng cũng trở nên tỉnh táo, dùng lấy ánh mắt vô cùng kiên định, nhìn về phía Trần Viễn.

“Lão đại, anh cứ yên tâm đi. Cho dù Phi Hổ tôi có chết, cũng nhất định sẽ đem chị dâu an toàn trở về!”

Dứt lời, Phi Hổ không một chút do dự, kéo theo Tiểu Trần, hô lên một tiếng.

“Đi!”

“Muốn chạy!”

Thế nhưng, ngay lúc này cả Ivan lẫn gã đàn ông mặc áo vest đều động, bọn họ không muốn cứ như thể để mấy người bọn họ rời đi.

Chỉ là, động tác của Trần Viễn so với bọn họ còn muốn nhanh hơn. Thân hình của anh cấp tốc lóe lên, sau đó nhanh chóng chắn ở phía trước mặt của ba người Phi Hổ, Tiểu Trần và Lưu Thục Hiền.

“Đối thủ các các người là tôi!”

Nói ra lời này, Trần Viễn liền không để cho đối phương có thời gian phản ứng, trực tiếp hướng về phía hai người bọn họ công kích đến.

Thấy như vậy một màn, trong lòng của cả hai người đều rất giật mình. Nhất là gã đàn ông mặc áo vest đỏ, lúc này trong con ngươi của hắn mang lên nồng đậm thù hận. Từ trong cổ họng của hắn, phát ra một tiếng rít khẽ.

“Giết! Không cho phép bất kỳ ai còn sống ra khỏi chỗ này!”

Lời này của hắn vừa mới phát ra, vô số những cái bóng đen từ phía bốn phương tám hướng, xông về phía bậc thang, bắt đầu hướng về phía mấy người Phi Hổ công kích đến.

Mà lúc này, Trần Viễn cũng không có quá nhiều thời gian để do dự. Anh biết, nếu như không sớm đem hai kẻ trước mặt giải quyết, thì nhóm người Lưu Thục Hiền nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

“Giết!”

Trong cổ họng phát ra một tiếng rống giận, Trần Viễn lúc này dự định dùng hết toàn lực, đem hai kẻ ở trước mặt giải quyết càng nhanh càng tốt.
Chương 98 - Điên cuồng

Ầm!

Đang lúc Trần Viễn dự định dùng lực công kích về phía đối thủ của mình. Lúc này, một bên tường nhà đột nhiên đổ sập. Sau đó, một chiếc xe bọc thép của quân đội bất ngờ xông tới. Trên xe còn lao ra mấy cái bóng người, đem vị trí xung quanh khu vực tòa nhà bỏ hoang vây kín lại.

“Tất cả đứng yên, đưa hai tay lên đầu.”

Ngay sau đó, một thân ảnh xuất hiện ở trước mặt của Trần Viễn, trên người của cô lúc này mặc một bộ quân phục hết sức chỉnh tề, thậm chí trên tay còn mang theo một khẩu súng ngắn, phía trên thắt lưng còn có gắn thêm mấy quả lựu đạn và một thanh dao găm.

Nhìn thấy người phụ nữ này xuất hiện, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhăn lại. Mà hai kẻ đứng đối diện với Trần Viễn lúc này cũng quay đầu, đưa mắt nhìn nhau. Sau đó, cả hai liền lao nhanh qua chỗ lỗ hổng, dự định chạy trốn.

“Muốn trốn, các người có thể trốn được chỗ nào?!”

Nữ sĩ quan quân đội nhìn thấy hai tên tội phạm dự định chạy trốn, vẻ mặt không khỏi lạnh xuống. Sau đó, cô hơi quát khẽ một tiếng.

“Đi, bắt bọn chúng lại cho tôi. Chỉ cần kẻ nào dám phản kháng, trực tiếp bắn chết!”

Mệnh lệnh của cô vừa đưa ra, những binh sĩ còn lại đều không hề chần chờ một chút nào, trực tiếp hướng về phía hai kẻ đang chạy trốn bắt đầu nổ súng truy đuổi. Thế nhưng, ánh mắt của Trần Viễn lúc này, rơi ở trên người nữ sĩ quan tỏ ra vô cùng phức tạp.

“Hỏa Phượng, tại sao cô lại đến đây?!”

Lời này vừa từ trong miệng của Trần Viễn nói ra, nữ sĩ quan quân đội liền nheo mắt lại, nhìn về phía anh. Trong giọng nói của cô còn mang theo mấy phần hàm ý châm chọc.

“Ồ, chúng ta có quen biết nhau sao? Chiến thần?!”

Hai chữ “chiến thần” được cô nói ra khỏi miệng, nhưng không phải dùng để tán dược. Ngược lại, nó còn mang đậm vẻ châm biếm.

Trong lòng Trần Viễn biết rõ vì sao thái độ của Hỏa Phượng lại đối với mình như vậy. Nhưng anh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ, lắc đầu nói ra.

“Không quen!”

Nói xong, anh liền trực tiếp xoay người bỏ đi, để lại Hỏa Phương với vẻ mặt tràn đầy tức giận.

“Anh đứng lại đó cho tôi!”

Nghe tiếng quát này của cô, bước chân của Trần Viễn càng tiến nhanh hơn, đi về phía trước vài bước. Anh đã quyết định, sẽ đi tìm mấy người Phi Hổ, nhìn xem tình huống của bọn họ như thế nào.

Đoành!

Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng súng bất chợt nổ vang lên. Sau đó, một chỗ mặt đất ngay sát dưới chân của Trần Viễn, bốc lên một trận khói bụi mù mịt. Sau khi bụi mù tản đi, vị trí vết đạn lưu lại chỉ cách mũi chân của Trần Viễn không đến một milimet. Hơn nữa, người bắn ra viên đạn này cũng không phải là ai khác, mà chính là nữ sĩ quan quân đội đang đứng ở phía sau lưng của anh, Hỏa Phương.

“Cô muốn làm gì?”

Trần Viễn hơi hơi xoay đầu nhìn lại, trong giọng nói của anh không hề mang theo bất kỳ tình cảm nào. Hỏa Phượng biết, lúc này người đàn ông ở trước mặt mình đang rất phẫn nộ. Nhưng cô đối với anh ngược lại chẳng hề sợ hãi một chút nào. Thậm chí, trên khóe môi của cô còn câu lên một nụ cười châm chọc.

“Muốn gì? Câu hỏi này tôi nên hỏi anh mới đúng? Anh có biết bản thân mình đang làm ra chuyện gì hay không? Anh có biết, anh đã khiến chị em tốt của tôi bị tổn thương như thế nào hay không?”

Càng nói, trong giọng nói của cô càng thêm tức giận. Nhất thời, phẫn nộ ở trong lòng của Trần Viễn cũng không khỏi tan biến hơn phân nửa. Sau đó, anh có chút bất đắc dĩ, lắc đầu nói ra.

“Chuyện này tôi đã giải thích với cô bao nhiêu lần rồi? Sự việc năm đó hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn. Hơn nữa, tôi với cô ấy đã không có liên quan gì đến nhau. Thế nên, tôi không muốn nghe cô nhắc đến chuyện này thêm một lần nào nữa.”

Nói xong, Trần Viễn cũng rất dứt khoát xoay người rời đi. Anh cũng mặc kệ người phụ nữ trước mặt có tức giận hay không. Đối với anh mà nói, lúc này anh đã không có thời gian để đôi co với cô.

Thế nhưng, Trần Viễn vừa mới xoay lưng bước đi, âm thanh của Hỏa Phượng đã lần nữa vang lên.

“Nếu anh dám bước thêm nửa bước, viên đạn tiếp theo của tôi sẽ không chỉ bắn trúng mặt đất đơn giản như vậy thôi đâu.”

Lần này, Trần Viễn thật sự đã không có cách nào rời đi. Ánh mắt của anh mang theo mấy phần khó chịu, chăm chú nhìn về phía Hỏa Phương.

“Cô muốn như thế nào? Tôi cũng không có thời gian lưu lại ở chỗ này!”

Kỳ thật, trong lòng Trần Viễn biết rõ là Hỏa Phượng sẽ không thật sự bắn chết mình. Thế nhưng, người đàn bà này trước đây từng có tiếng xấu là một người điên, anh cũng không có dám chắc, cô ta có thể bắn thủng một lỗ ở trên người mình hay không. Chính vì thế, lúc này anh chỉ có thể dừng lại để thương lượng.

“Đi gặp chị em của tôi một lần, tôi sẽ cho anh rời đi!”

Lần này, Hỏa Phương cũng rất dứt khoát, trực tiếp nói ra yêu cầu của mình. Thế nhưng, phản ứng của Trần Viễn càng thêm cương quyết hơn.

“Không thể!”

“Tại sao?”

“Bởi vì…”

Lời mới vừa ra khỏi miệng, âm thanh của Trần Viễn đột nhiên ngừng lại. Sau đó, bên trong ánh mắt của anh mang theo vô tận sát ý.

“Muốn chết!”

Lúc này, ở phía bên ngoài tường vây, một nhóm người đang không ngừng vây quanh mấy cái bóng người. Những người này, phần lớn đều mặc quân phục, trên tay cầm theo vũ khí. Mà mấy người đang bị vây ở bên trong, ngoài Phi Hổ cùng với Tiểu Trần, còn có gã đàn ông mặc áo vest đỏ và hộ vệ của hắn ta, Ivan.

Thế nhưng, gã hộ vệ tên Ivan đã bị thương không nhẹ, trên người nhiễm đầy máu tươi. Hơn nữa, phía trên bắp chân của hắn còn có một chỗ vết thương khá nghiệm trọng, lúc này ngay cả việc di chuyển cũng vô cùng khó khăn.

Mặc dù gã đàn ông mặc áo vest tình trạng tương đối khá hơn. Nhưng sắc mặt của hắn ta lúc này cũng đã trắng nhợt. Bởi vì, thời gian sử dụng bí thuật vừa mới trôi qua, khiến cho bản thân cũng hắn cũng tạm thời rơi vào trình trạng suy yếu. Mà vì cẩn phải bảo vệ cho hắn, nên gã hộ vệ mới bị thành viên của đội Long Vệ, cùng với hai người Phi Hổ, Tiểu Trần đánh cho bị thương.

Nhưng mà, ngay lúc mọi người cho rằng trận chiến này đã kết thúc. Đột nhiên, gã đàn ông mặc áo vest đó bất ngờ cắn thuốc. Sau đó, thực lực của hắn lập tức bạo tăng, nhanh chóng đem mấy người Phi Hổ đánh lui.

Nhân lúc nhóm người Phi Hổ không có thời gian phòng bị, tên này vậy mà lần nữa đem Lưu Thục Hiền khống chế ở trong tay.

“Ha ha ha, tới đi, tất cả các người tới đi. Hôm nay, ta muốn nhìn xem là các người chết, hay là ta vong!”

Lúc nói ra lời này, vẻ mặt của hắn đã hơi có phần vặn vẹo. Rõ ràng, viên thuốc vừa rồi hắn mới nuốt xuống cũng không phải giống như là bí thuật, chỉ có thể tạm thời tiêu hao lực lượng mà thôi. Nó giống như một dạng thuốc kích thích, có thể để cho thực lực của người sử dụng lập tức bạo tăng. Đồng thời, tác dụng phụ cũng cực kỳ nghiêm trọng. Nếu như ý chí của người sử dụng không có đủ mạnh, sẽ dẫn đến tình trạng cực đoạn, trở nên cực kỳ tàn báo hiếu chiến.

Vốn dĩ, trước khi đến đây hắn cũng không có ý định sử dụng đến loại thuốc này. Nhưng lúc này, tình huống thật sự ra ngoài dự tính của hắn. Không biết vì sao, Hỏa Phương lại kịp thời xuất hiện, còn dẫn theo một nhóm Long Vệ đến đây vây giết bọn họ.

Mặc dù thực lực của những người này nhiều nhất chỉ đạt đến cảnh giới đại sư đỉnh phong, sắp tiếp cận tới cảnh giới tông sư mà thôi. Nhưng mà, mỗi người đều có công pháp vô cùng đặc thù, có thể liên kết, phối hợp với nhau để cho sức mạnh tăng lên một cái cấp bậc cao hơn so với thực lực của bản thân. Hơn nữa, loại công pháp này hoàn toàn không có một chút tác dụng phụ nào, ngoại trừ thời gian không được kéo dài mà thôi.

“Đem cô ấy thả ra, tôi sẽ để cho các người an toàn rời khỏi nơi này!”

Lúc này, âm thanh của Trần Viễn đột nhiên vang lên, để cho tất cả mọi người ở đầy đều không khỏi quay đầu nhìn lại. Ngay cả gã thanh niên mặc áo vest đỏ cũng không ngoại lệ. Chỉ có điều, trong ánh mắt của hắn ngoài việc thù hận cũng chỉ là một cỗ sát khí tràn ngập bốn phương tám hướng.

“Muốn thả người? Ha ha ha, vậy thì để mạng của mày lại đi!”

Lúc nói ra lời này, bàn tay của hắn vậy mà trực tiếp đem cổ họng của Lưu Thục Hiền bóp chặt. Nhất thời, sắc mặt của Lưu Thục Hiền trở nên trắng bệch, hai con mắt rưng rưng trừng lớn.

“Thả người, tôi sẽ làm theo yêu cầu của các người.”

Lúc này, Trần Viễn không hề làm ra bất kỳ động tác dư thừa nào. Anh trực tiếp đi về phía trước mặt của gã đàn ông mặc áo vest đỏ, sau đó tự mình ngưng tụ ra một luồng linh lực, nện thẳng về phía lồng ngực của mình.

“Khục…”

Một chưởng này vỗ xuống, trong miệng của Trần Viễn liền nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.

Nhìn thấy cảnh tượng này, hai tròng mắt của Lưu Thục Hiền trở nên đỏ bừng. Mà hai người Phi Hổ và Tiểu Trần cũng gấp gáp hô lên.

“Lão đại!”

“Lão đại!”

Thế nhưng, Trần Viễn lại đưa tay ngăn cản, không để cho bọn họ tiến lại gần.

“Tôi đã đáp ứng yêu cầu của anh, bây giờ anh có thể thả người được chưa?!”

Vừa nói, Trần Viễn vừa lau đi vết máu ở trên khóe miệng, dáng vẻ tỏ ra cực kỳ uể oải.

“Ha ha ha, tốt, vô cùng tốt! Tao sẽ giúp mày toại nguyện!”

Lúc này, gã đàn ông mặc áo vest đỏ vậy mà điên cuồng cười to một trận. Sau đó, hắn trực tiếp đem Lưu Thục Hiền ném sang một bên, rồi lao thẳng về phía Trần Viễn, đánh ra một chưởng.

Ầm!
Chương 99 - Một súng định đoạt

Chưởng kình như bôn lôi, bên tai Trần Viễn vang lên một trận sấm chớp đì đùng. Đây không phải là vì trên trời đột nhiên nổi sấm, mà bởi vì bên trong chưởng ấn này của gã đàn ông mặc áo vest đỏ vậy mà xuất hiện lôi điện, đem bàn tay của hắn quấn chặt.

“Ha ha ha, đây chính là một trong ba đại tuyệt kỹ của Tô gia chúng ta, Bôn Lôi Chưởng. Ta muốn nhìn xem, một vị chiến thần như ngươi, có thể tiếp nổi một chưởng này của ta hay là không?”

Vốn dĩ, một chưởng này đánh ra, chính bản thân hắn cũng sẽ bị nội thương cực kỳ nghiêm trọng. Dù sao, loại bí pháp này cũng không phải ai cũng có thể sử dụng được.

Bình thường, muốn có thể đánh ra một chiêu này, cảnh giới ít nhất cũng phải đạt đến đại tông sư sơ kỳ trở lên, linh lực ở trong cơ thể lúc này đã hóa kình, có thể trực tiếp phóng xuất ra bên ngoài. Nếu không, nhẹ thì kinh mạch vỡ vụn, nặng thì khí huyết trực tiếp bị thiêu đốt cho đến chết.

Thế nhưng, lúc này Tô Hoàng hầu như đã mất đi lý trí. Trong lòng hắn chỉ có vô tận thù hận. Mặc dù phần lớn là do tác dụng phụ của thuốc gây ra. Nhưng thật ra, chính bản thân Tô Hoàng cũng là một kẻ cực kỳ kiêu ngạo.

Lúc trước, hắn bị Trần Viễn đánh bại, ép đến phải tự mình nhảy lầu chạy trốn. Đối với một vị thiên kiêu như Tô Hoàng mà nói, thì đây chính là một sự sỉ nhục, không thể nào gột rửa được.

Sau đó, hắn đã cho người đi điều tra qua thân phận của Trần Viễn. Nhưng ngoài việc Trần Viễn từng là quân nhân xuất ngũ, hiện tại đang ở rể cho nhà họ Tiêu, thì những gì liên quan đến thực lực của Trần Viễn đều không có điều tra ra.

Đối với chuyện này, trong lòng Tô Hoàng nhất thời có rất nhiều nghi hoặc. Bởi vì, hắn biết rất rõ, chỉ bằng vào một tập đoàn nho nhỏ giống như gia đình họ Tiêu tuyệt đối không thể nuôi ra được một cao thủ lợi hại đến như vậy.

Huống hồ, thời gian phục vụ ở trong quân ngũ của Trần Viễn lại hết sức mơ hồ. Dường như mọi thứ liên quan đến giai đoạn này đều bị giấu kín, không hề tiết lộ ra bên ngoài.

Càng như vậy thì càng để cho Tô Hoàng đối với Trần Viễn thêm nghi vấn. Mãi cho đến sau này, Tô Hoàng mới tình cờ nghe được có người nhắc đến một vị Chiến Thần của đội Long Vệ số 3. Sau đó, thông qua lời kể của người này, Tô Hoàng mới có thể xác định đây chính là Trần Viễn.

Từ điểm này, Tô Hoàng càng đối với Trần Viễn thêm ghen ghét, đố kỵ. Bởi vì, chính hắn cũng từng thi tuyển vào đội Long Vệ. Nhưng chỉ thực tập được mấy tháng, hắn liền bị đào thải, đưa trở về lại gia tộc. Vì chuyện này, Tô Hoàng đã bị không ít người trong gia tộc âm thầm mỉa mai, trêu đùa. Và đây cũng chính là một vết nhơ, khiến hắn không thể nào tẩy sạch được.

Theo như truyền thống của các đại gia tộc, thì phần lớn con em của mỗi gia tộc sau khi đầy đủ mười tám tuổi, sẽ tự mình ứng tuyển vào các ngành học mà gia tộc đã định sẵn. Trong đó, ngành quân sự và chính trị chính là hai ngành quan trọng nhất, để cho vô số con em của các gia tộc lớn đều không ngừng chen đến sức đầu mẻ trán.

Riêng nhà họ Tô của bọn họ, từng có con em là thành viên cao cấp của quân đội. Chỉ có điều, tiếc nuối duy nhất của bọn họ chính là chưa từng có người có thể thành công tiến vào đội Long Vệ, nhất là đội Long Vệ số 1 và đội Long Vệ số 3. Bởi vì, cả hai đội Long Vệ này, trước đây từng là nơi dừng chân của hai vị chỉ huy tối cao nhất của toàn bộ Long Vệ, người nắm giữ toàn bộ quyền lực điều hành đơn vị đặc biệt tinh nhuệ này của chính phủ.

||||| Truyện đề cử: Thủ Phụ Sủng Thê |||||

Mỗi một vị đứng đầu Long Vệ, đều có quyền hành cực lớn trong chính phủ. Hơn nữa, bởi vì đây là đơn vị đặc biệt, chỉ thực hiện các nhiệm vụ cũng rất đặc biệt. Vì thế, nó hoàn toàn tách rời khỏi Bộ Quốc Phòng, được lãnh đạo tối cao nhất của quốc gia lãnh đạo.

Chính vì thế, địa vị của nó cũng cao cả hơn rất nhiều. Mấy năm gần đây, con cháu của nhà họ Tô đều không ngừng xin vào đây để rèn luyện, thậm chí là vận dụng rất nhiều tài nguyên của gia tộc để đạt được thành viên chính thức. Đáng tiếc, cho dù hơn chục năm trước, cũng chỉ có một người thành công tiến vào Long Vệ, trở thành đội phó của đội Long Vệ số hai. Chỉ là, người này trong lúc đang làm nhiệm vụ liền bị hy sinh. Kể từ đó, không còn bất kỳ một thành viên nào của nhà họ Tô thành công tiến vào trong đơn vị đặc biệt tinh nhuệ này.

Mặc dù nói, người con cháu duy nhất này của nhà họ Tô chỉ một lần được đề bạt đến chức vị đội phó của đội Long Vệ số hai. Nhưng thời điểm đó, có thể nói nhà họ Tô có thể tiến bộ vượt bậc, vô số anh tài của bọn họ đã nhờ vậy mà len lỏi vào các chức vụ cao ở cách thành phổ, tỉnh lụy quan trọng.

Mà Tô Hoàng khi đó cũng tràn đầy quyết tâm, để đạt được mục tiêu trở thành thành viên chính thức của Long Vệ. Chỉ có điều, lúc đó hắn còn rất trẻ, tính khí cũng chưa được mài giũa, nên sự kiên nhẫn không giống như hiện tại. Sau khi trải qua mấy lần khó khăn, rốt cuộc hắn cũng chịu đựng không được, liền bị đưa xuống trở thành thành viên của đội dự bị.

Tất nhiên, là một thành viên nòng cốt của một trong năm đại gia tộc lớn nhất cả nước, Tô Hoàng làm sao có thể cam chịu trở thành thành viên của đội dự bị. Chính vì thế, sau khi bị điều xuống đội dự bị, hắn liền nhịn không được, trực tiếp chạy trốn, thoát ra khỏi đơn vị.

Cũng vì chuyện này, danh tiếng của nhà họ Tô lập tức liền bị bôi đen. Mà Tô Hoàng trở thành một kẻ bị chửi mắng, phải được người thân ở trong gia đình bí mật đưa ra nước ngoài ẩn trốn một đoạn thời gian rất lâu.

Sau khi trở về nước, bởi vì thành tích học tập xuất sắc, lại đột phá trở thành một trong số những vị cao thủ tông sư trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của gia tộc, thế nên những lời đàm tiếu năm xưa mới vơi dần đi.

Chỉ có điều, trong lòng Tô Hoàng biết rõ, danh tiếng của mình lúc trước đã bị làm xấu, không cách nào có thể gột rửa. Chính vì vậy, hắn mới quyết định đi ra ngoài, kết giao với một số người, hy vọng có thể lần nữa gây dựng lại danh tiếng cho bản thân mình.

Nhưng Tô Hoàng nghĩ như thế nào cũng không hề nghĩ đến, lúc đó lại gặp được Trần Viễn, sau đó liền bị anh đánh bại một cách cực kỳ dễ dàng. Chuyện này để cho hy vọng lấy lại danh tiếng của hắn hoàn toàn sụp đổ. Chính vì thế, sau khi biết rõ Trần Viễn vốn chỉ xuất thân là một tên nông dân, vậy mà có thể đạt được thành tích mà một người có xuất thân cao quý như hắn cũng không có thể đạt được. Thế nên, trong lòng của Tô Hoàng đối với Trần Viễn oán hận càng sâu.

Sau đó, hắn liền âm thầm theo dõi Trần Viễn, nghĩ cách đem Trần Viễn đả bại, để tự lấy lại danh dự cho chính mình.

Hôm nay, mặc dù kế hoạch đã được hắn dựng lên một cách vô cùng hoàn mỹ. Nhưng cuối cùng, chính hắn đã đánh giá thấp thực lực Trần Viễn. Hơn nữa, đột nhiên xuất hiện nhóm người Hỏa Phương, để cho toàn bộ kết hoạch của hắn đều bị đổ xuống sông xuống biển. Thế nên, lúc này Tô Hoàng hầu như đã bất chấp tất cả, quyết ý cùng với Trần Viễn không chết không thôi.

Oanh!

Một tiếng oanh minh vang lên, Trần Viễn dùng hết toàn lực đem một chưởng này của Tô Hoàng đỡ xuống. Thế nhưng, lực lượng của một chưởng này thật sự quá mạnh. Hơn nữa, bên trong chưởng ấn còn mang theo lôi điện, giống như du xà, len lỏi vào trong khắp toàn bộ da thịt của Trần Viễn, để cho anh cảm thấy cả người không được thoải mái, lông tóc đều đang không ngừng dựng đứng hết cả lên.

“Ha ha ha! Ngươi hãy đi chết đi!”

Lúc này, nhìn thấy Trần Viễn sau khi trúng phải một chưởng của mình, vậy mà không có cách nào động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy một chưởng tiếp theo vỗ xuống, trong lòng Tô Hoàng càng thêm điên cuồng, đắc ý cười to một tiếng.

Đoành!

Nhưng mà, tiếng cười này của Tô Hoàng vừa vang lên. Đột nhiên, một tiếng súng bất chợt nổ lớn. Ngay sau đó, chính giữa trán của Tô Hoàng đột nhiên xuất hiện một cái lỗ máu, phía trên còn có khói đen không ngừng bốc lên.

“Làm…”

Tô Hoàng đưa tay ngừng giữa không trung, ánh mắt không thể nào tin được, trừng trừng nhìn về phía Trần Viễn. Thế nhưng, tiếng nói của hắn chỉ mới phát ra được một nửa, lập tức liền không có cách nào phát ra được nữa. Ngay sau đó, tia máu phun ra, thân hình của hắn cứ như vậy đổ sập xuống mặt đất.

“Thiếu gia! Thiếu gia!”

Đứng ở một bên, lúc này Ivan mới kịp phản ứng lại, không khỏi sợ hãi hô lên. Nhưng trên người của Tô Hoàng lúc này đã đoạn tuyệt sinh mệnh, cũng không có cách nào có thể trả lời được tiếng kêu gọi của hắn.

“Cái này?!”

Đứng ở bên ngoài, tất cả mọi người đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc, đưa mắt nhìn về phía Trần Viễn. Lúc này, bọn họ thật sự không có nghĩ ra, vì sao viên đạn vừa rồi lại có thể bắn xuyên được lớp cương khí hộ thể ở trên người của Tô Hoảng. Phải biết, đối phương lúc này đã tự mình kích phát hết tất cả tiềm lực, trực tiếp đạp chân vào cảnh giới đại tông sư.

Đừng nói là một vị đại tông sư, cho dù là một vị tông sư bình thường cũng rất khó bị một viên đạn như vậy bắn chết. Dù sao, mỗi một vị võ giả đạt đến cấp bậc này, ai đều không có thủ đoạn để bảo vệ tính mạng cho mình. Chỉ cần không phải là loại đạn đạo xuyên lục địa, hay là tên lửa hành trình, thuộc về loại vũ khí có tính hủy diệt cực mạnh. Đối với bọn họ mà nói, đối phó mấy thứ vũ khí thông thường như súng ống thế này, hoàn toàn không có một chút e ngại nào.

Tất nhiên, Trần Viễn cũng không có đứng ra giải thích, bởi vì vừa rồi anh đã vận dùng một phần lực lượng hình xăm ở trên ngực trái của mình, quán thâu vào viên đạn nằm ở bên trong ổ súng. Chính vì thế, viên đạn này mới có thể bắn xuyên qua được đỉnh đầu của Tô Hoàng.

“Anh… không có sao chứ?”

Lúc này, âm thanh của Lưu Thục Hiền đột nhiên vang lên, để cho tất cả mọi người mới bất đầu hồi phục lại tâm tình. Sau đó, Hỏa Phượng cũng lên tiếng, ra lệnh cho tất cả thành viên còn lại của đội đặc nhiệm, đem mấy người thủ hạ của Tô Hoàng, cũng như xác của Tô Hoàng thu gom, trực tiếp đưa về trụ sở chính của Long Vệ.
Chương 100 - Suy đoán của Trần Viễn

“Cảm giác thế nào?!”

Đợi cho toàn bộ nơi này đều bị xử lý sạch sẽ. Lúc này, Hỏa Phượng đột nhiên đi tới, dừng lại ở trước mặt của Trần Viễn, trong ánh mắt mang theo ý cười, nhìn anh hỏi thăm.

Trần Viễn cũng không biết vì sao Hỏa Phượng lại hỏi mình câu này. Trong lúc nhất thời anh cũng không biết phải trả lời cô như thế nào, chỉ có thể đưa tay sờ sờ lên mũi. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân im lặng không nói lời nào.

“Hừ!”

Bởi vì Hỏa Phượng cho rằng Trần Viễn cố ý giả lơ, không muốn trả lời câu hỏi của mình. Thế nên, lúc này cô không khỏi tức giận, hừ lạnh một tiếng. Chỉ là, nơi này còn có mấy người Lưu Thục Hiền đang đứng ở một bên, nên cô cũng chỉ có thể hậm hực nói ra.

“Người vừa bị anh bắn chết, tên là Tô Hoàng. Cha của anh ta là ông chủ của nhà họ Tô, là một trong năm đại gia tộc tồn tại lâu đời nhất của quốc gia. Hơn nữa, bác của Tô Hoàng còn là người trong quân ủy trung ương, có được năng lực làm rất mạnh. Sở dĩ mấy năm gần đây con cháu của bọn họ có thể liên tục được điều động vào đội Long Vệ để thực tập, chính là vì người này từng đề xuất lên. Mặc dù thời gian tại chức của ông ta sắp kết thúc. Nhưng một khi tin tức con cháu của nhà họ Tô bị anh bắn chết truyền ra ngoài, tôi cũng không thể nào đảm bảo được an toàn cho anh.”

Nói đến chỗ này, âm thanh của Hỏa Phương hơi cố ý dừng lại, quan sát biểu hiện trên khuôn mặt của Trần Viễn. Nhưng lúc này, thật sự biểu hiện của Trần Viễn lại hết sức bình tĩnh, để cho Hỏa Phượng nhất thời nhịn không được gắt lên.

“Anh có hiểu tôi đang nói gì không?”

Nhìn thấy biểu hiện của Hỏa Phượng tức giận như vậy, Trần Viễn chỉ có thể bất đắc dĩ, nhún nhún vai nói ra.

“Nếu cô sợ, vậy thì cô cứ đem tôi bắt trở về giao nộp cho bọn họ đi. Dù sao, tôi đây cũng chẳng sợ phải chết thêm một lần nữa.”

Lời này của Trần Viễn vừa mới nói ra, vẻ mặt của Hỏa Phượng không khỏi trở nên cứng đờ. Trong lúc nhất thời, vậy mà cô không có cách nào phản bác được câu nói của Trần Viễn.

Qua một lúc, cô mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt hơi có thể sa sút, nói ra.

“Anh cho rằng tôi là ai? Anh đã từng cứu tính mạng của tôi một lần, cho dù lần này có bị cấp trên trách phạt, tôi cũng sẽ gánh lấy chuyện này.”

Nói xong, Hỏa Phượng liền xoay lưng dự định rời đi. Thế nhưng, âm thanh của Trần Viễn đột nhiên vang lên ở sau lưng, khiến bước chân của cô không khỏi ngừng lại.

“Trở về nói với cô ấy, tôi sẽ gặp mặt cô ấy một lần. Đồng thời, việc này cũng không cần cô phải tự đứng ra gánh vác. Tất cả mọi việc cứ đúng trình tự mà thông báo lên phía trên. Trần Viễn tôi cũng không phải là hạng người thấy việc liền sợ. Nếu như nhà họ Tô muốn trả thù, cứ việc đến tìm tôi là được. Còn tất cả những người còn lại, tốt nhất là bọn họ không nên đụng đến. Nếu không, tôi không ngại cho gia tộc bọn họ vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này.”

Lời này của Trần Viễn vừa nói ra, toàn bộ khí thế của anh cũng bùng phát ra ngoài, để cho trong lòng Hỏa Phượng cảm thấy khiếp sợ không tôi. truyện teen hay

“Anh…”

“Ừm, cảnh giới của tôi cũng sắp đột phá rồi. Tôi nghe nói, thế gian này đã từng tồn tại tiên cảnh. Không biết, thần tiên có thật tồn tại hay không?! Ha ha ha!”

Nói ra mấy lời cuối cùng, Trần Viễn cũng nhanh chóng đem khí thế ở trên người thu lại. Sau đó, bước chân của anh nhanh chóng, đi về phía mấy người Lưu Thục Hiền, đang chờ đợi ở phía bên ngoài.

Nhìn theo bóng lưng của Trần Viễn rời đi, trong lòng Hỏa Phượng nhất thời nhịn không được, không tự chủ mà lẩm nhẩm lấy một trận.

“Anh ta, vậy mà có thể bước ra được một bước này. Sợ rằng, sau này thế giới lại không được bình yên mất rồi.”

Mặc dù vô cùng khiếp sợ với tốc độ tăng cao cảnh giới của Trần Viễn, nhưng không biết vì sao trong lòng của cô lại ẩn ẩn có một loại hưng phấn, khó có thể kiềm chế được.

“Đội trưởng!”

Đúng lúc này, một âm thanh bất chợt vang lên, để cho tinh thần của cô không khỏi phục hồi lại. Sau đó, ánh mắt của cô như điện, nhìn về phía người đang đứng ở phía đối diện mình.

“Chuyện gì?”

Giọng nói của cô không mang theo bất kỳ tình cảm nào, chỉ có đều là một sự uy nghiêm không cách nào có thể xâm phạm. Nhất thời, thành viên của đội Long Vệ đứng ở phía đối diện của cô không khỏi rùng mình một cái, vội vàng đem lời nói nói ra.

“Đội trưởng, nơi này đã thu thập xong rồi. Chúng ta có cần phải rời đi hay không?”

Lúc nói chuyện, không biết vì sao người này lại nhịn không được, nhìn về phía bóng người ở phía bên ngoài. Trong mắt của những thành viên Long Vệ này, Trần Viễn không chỉ đơn thuần từng là thành viên của đội Long Vệ số 3. Hơn hết, anh từng là một chiến thần, là một huyền thoại mà vô số đội viên của đội Long Vệ số 3 đều tỏ ra kính trọng vô cùng.

“Rời đi đi. Nơi này, cũng không còn việc của chúng ta!”

Nói xong, thân hình của Hỏa Phượng nhanh chóng rời đi. Nhưng lúc bước vào trong xe bọc thép, bỗng dưng bước chân của cô dừng lại, nhìn về phía các thành viên còn lại, đang đứng ở bên ngoài.

“Phải rồi, mọi chuyện ở đây mỗi người đều tự viết lấy một bản báo cáo. Nội dung không cần phải che giấu, cứ theo như trình tự mà ghi lại. Hơn nữa, nội dung phải chân thật, không được bịa đặt, rõ chưa?!”

“Rõ!”

Cả đám thành viên của đội Long Vệ số 3 đều đồng thanh hô lên. Trong mắt bọn họ lúc này vậy mà hiện lên một chút ánh sáng. Chỉ là, những thứ này Trần Viễn đều không biết được. Lúc này, anh đã cùng với mấy người Phi Hổ, Tiểu Trần, Lưu Thục Hiền tụ họp lại với nhau. Sau đó, cả nhóm nhanh chóng rời đi, đi đến chỗ mà Thu Trang đang chờ bọn họ.

“Lão đại, người kia thật sự là con cháu của nhà họ Tô thật sao?”

Lúc trên đường trở về nhà, trong lòng Tiểu Trần có chút khó nhịn, hướng về phía Trần Viễn hỏi thăm. Mặc dù vừa rồi vị trí mà bọn họ đứng, cách xa so với Trần Viễn cùng với Hỏa Phương một đoạn tương đối. Nhưng cả Tiểu Trần lẫn Phi Hổ đều từng là thành viên của đội Long Vệ số 3, cho dù không dùng lỗ tai nghe được, bọn họ cũng có thể thông qua khẩu hình miệng của hai người thu được thông tin. Huống hồ, chuyện này cả Trần Viễn và Hỏa Phượng đều không có ý định giấu giếm.

“Ừ!”

Trần Viễn rất dứt khoát gật đầu. Sau đó, anh đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai của Tiểu Trần và Phi Hổ, nói ra.

“Hai cậu không cần phải sợ, nhà họ Tô dù sao cũng chỉ là một gia đình bình thường mà thôi. Bọn họ còn không thật sự có thể một tay che trời. Nói như thế nào, tên Tô Hoàng này cũng không phải là người tốt lành gì. Các cậu còn nhớ, lần trước tôi đã nhắc đến một cái tên gọi là Tô Đức Minh chứ?”

“Dạ, nhớ!”

Cả Tiểu Trần lẫn Phi Hổ lúc này đều đồng thành gật đầu.

“Tên Tô Hoàng này chính là anh họ của tên Tô Đức Minh kia. Mặc dù không biết vai vế của bọn họ như thế nào, nhưng lúc trước khi tôi đi điều tra đám người Tô Minh thì cũng gặp Tô Hoàng đang có mặc ở đó. Hơn nữa, bọn chúng còn bắt cóc lấy hai chị em nhà họ Kiều, là cháu gái của Kiều Thanh Phượng.”

“Á?!”

Nghe nhắc đến chuyện này, cả Phi Hổ lẫn Tiểu Trần đều không khỏi giật mình, đồng thanh kêu lên. Cả hai đều rất rõ ràng, Kiều Thanh Phượng chính là đội trưởng Hỏa Phương của bọn họ. Cái tên Tô Hoàng này vậy mà ngay cả cháu gái của đội trưởng cũng dám bắt cóc.

Nhìn thấy biểu lộ giật mình của hai người bọn họ, Trần Viễn cũng chỉ cười nhẹ một tiếng. Sau đó, anh mới chậm rãi nói tiếp.

“Lúc đó, tôi với Tô Hoàng có đánh nhau một trận. Khi đó hắn còn không dám liều mạng, cũng chỉ trúng tôi một quyền, liền thông qua cửa sổ chạy trốn. Vốn dĩ, tôi cũng không có nghĩ đến là sẽ gặp hắn được nhanh như vậy. Không nghĩ đến, tên này vậy mà theo tôi từ Tân Cảng chạy đến tận đây, còn đem bạn của tôi bắt cóc.”

Lúc nói ra lời này, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần áy náy, nhìn về phía Lưu Thục Hiền. Nhưng mà, Lưu Thục Hiền lại nhìn anh mỉm cười, vẻ mặt không hề có chút gì là oán trách anh.

Nghe vậy, hai người Tiểu Trần và Phi Hổ cũng vỡ lẽ ra.

“Hóa ra đầu đuôi mọi chuyện chính là như vậy?”

Cả hai lại lần nữa đồng thành hô lên. Nhưng lúc này, Trần Viễn lại lắc lắc đầu, nói ra.

“Theo tôi thấy, mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy. Tô Hoàng cũng không phải là người của Long Vệ, cho dù hắn ta từng có tham gia huấn luyện trong đội Long Vệ, cũng tuyệt đối không thể nào biết được thân phận thật sự của tôi. Với lại, mọi người có từng nghĩ đến, vì sao có người lại biết được kế hoạch của Tô Hoàng, còn gửi mật thư cho tôi? Hơn nữa, ai đã liên hệ với Hỏa Phượng, để cho cô ấy dẫn thành viên của đội Long Vệ chạy đến đây?”

Liên tục nghe mấy câu hỏi của Trần Viễn, toàn bộ người ở đây đều không khỏi kinh ngạc đến ngây người. Nhất là hai người Tiểu Trần, Phi Hổ. Bọn họ càng nghĩ, càng thêm cảm thấy sợ hãi không thôi.

“Lão đại, vậy ý anh là?”

Lời này bọn họ vừa mới nói ra, đột nhiên Trần Viễn lại đưa tay lên, ra hiệu cho cả hai người đều im lặng, không có tiếp tục nói chuyện.

“Nghe tôi nói chuyện hồi lâu như vậy, cô không có ý định ra ngoài để giải thích một chút gì sao?”

Lúc này, tất cả mọi người đang ngồi trong xe ô tô, trên đường trở về đón tiếp Thu Trang. Thế nên, nghe được câu nói của Trần Viễn nói ra, tất cả mọi người đều không khỏi sợ hãi đến dựng đứng lông tơ. Nhất là hai người Phi Hổ, Tiểu Trần càng thêm giật mình, ánh mắt vô cùng khiếp sợ nhìn về phía một cái bóng đen đang ẩn nấp ở phía sau lưng của mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thiên Long Ẩn Mình
  • Mèo con màu xám
Ẩn Long
  • Mạc Khúc Ca Hành
Thần chủ bí ẩn
  • Đang cập nhật..
Chương 91-95
Ẩn Môn Thiếu Chủ
  • Mèo con màu xám

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom