• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Ẩn Long Ở Rể (4 Viewers)

  • Chương 106-110

Chương 106 - Cô có thật là vợ tôi không?

Không biết từ lúc nào, Tiêu Hân Hân lại xuất hiện ở trong bệnh viện. Hơn nữa, cô còn cố tình đến thăm em gái của Trần Viễn. Nếu như vừa rồi không phải nhìn thấy hai người bọn họ đang nói chuyện vui vẻ với nhau, Trần Viễn thật sự rất muốn đem Tiêu Hân Hân kéo đi ra ngoài, hỏi xem cô ta vì sao lại xuất hiện ở nơi này.

Thế nhưng, lúc này ánh mắt của Tiêu Hân Hân đột nhiên chuyển di, nhìn về phía Trần Viễn, trên khuôn mặt còn mang theo mấy phần ôn nhu.

“Anh Viễn, anh mới đi công tác về có mệt không? Hôm qua em thấy anh không trở về nhà, thế nên sáng nay mới đến thăm bé Yên. Vừa lúc con bé cũng mới tỉnh dậy, nên em có mua một ít trái cây đến thăm.”

Nghe Tiêu Hân Hân lên tiếng giải thích, không biết vì sao trong lòng Trần Viễn lại có một chút cảm giác là lạ.

Mặc dù, biểu hiện trên khuôn mặt của Tiêu Hân Hân rất tự nhiên, nhưng trong lòng Trần Viễn thì cực kỳ rõ ràng, cô ta đến đây tuyệt đối không có đơn giản giống như vậy.

Nếu không, một người vốn dĩ tính cách lạnh nhạt giống như Tiêu Hân Hân, làm sao lại có thể biết chăm sóc người bệnh. Hơn nữa, vừa rồi lúc đi vào trong phòng, anh còn nhìn thấy Tiêu Hân Hân cười nói với em gái anh cực kỳ vui vẻ.

Trước đây, khi cha vẫn còn sống, Trần Viễn đã không ít lần đề nghị để Tiêu Hân Hân cùng với mình đến bệnh viện, để thăm em gái của anh. Nhưng hết lần này tới lần khác, cô lại viện lấy lý do không có thời gian đến thăm. Thậm chí, cô đã từng không ít lần lấy chuyện viện phí của con bé ra làm điều kiện hăm dọa, khiến anh phải thỏa hiệp.

Một người như vậy, đùng một cái trở nên tốt tính, còn biết quan tâm chăm sóc đến người khác, thật sự có thể để cho Trần Viễn có thể yên tâm được sao?

Nhất thời, Trần Viễn đối với thái độ của Tiêu Hân Hân lúc này cảm thấy hết sức cảnh giác?

Đồng thời, từ trong lời nói mới vừa rồi của Tiêu Hân Hân, Trần Viễn đã cảm nhận được một cỗ hương vị khác thường. Chính vì thế, tâm tình của Trần Viễn lúc này cũng tỏ ra vô cùng phức tạp.

Chỉ là, sau khi suy nghĩ một hồi, anh lại cảm thấy không quá thích hợp để cùng với Tiêu Hân Hân trở mặt ngay tại chỗ này. Chính vì thế, trên khuôn mặt của Trần Viễn cố gắng nặn ra một nụ cười, nhìn về phía Tiêu Hân Hân, thấp giọng nói ra.

“Cảm ơn em!”

Mặc dù lời nói của Trần Viễn rất ngắn gọn, nhưng động tác cùng với điệu bộ của anh lúc này, quả thật rất hợp quy cách. Đối với một người vừa mới từ trong hôn mê tỉnh dậy giống như Trần Tiểu Yến mà nói, quả thật là không lộ ra một chút sơ hở nào.

Tất nhiên, Tiêu Hân Hân cũng là một người vo cùng khôn khóe. Cô cũng phối hợp với Trần Viễn, lộ ra bộ mặt ôn nhủ của mình.

“Đây vốn dĩ là trách nhiệm của em. Hơn nữa, bé Yến thật sự rất đáng yêu, vừa rồi bọn em nói chuyện cũng rất hợp nhau. Chị nói như vậy có đúng không, Yến?!”

Đang lúc nói chuyện, Tiêu Hân Hân đột nhiên quay sang nhìn lấy Trần Tiểu Yến mỉm cười. Mà cô bé nhìn thấy hai “vợ chồng” Trần Viễn hạnh phúc như vậy, trong lòng cũng thấy cực kỳ ngọt ngào, liên tục gật đầu đáp lại.

“Ừm ừm!”

Nhìn thấy bộ dáng của cô bé lúc này, không biết vì sao trong lòng của Trần Viễn cảm thấy vô cùng đắng chat. Mặc dù anh biết tất cả mọi thứ đang diễn ra trước mặt đều là giả tượng. Nhưng kỳ thật, Trần Viễn cũng rất hy vọng, đến một ngày nào đó điều này chính là sự thật.

Chỉ có điều, cái ý niệm này vừa lóe lên trong đầu, liền bị Trần Viễn nhanh chóng đánh gãy. Bởi vì anh biết, anh với Tiêu Hân Hân tuyệt đối không có kết quả tốt đẹp gì. Cuối cùng, kết thúc của bọn họ chính là ly hôn.

“Được rồi, em hãy nghỉ ngơi cho tốt đi, cũng không nên di chuyển nhiều. Hiện tại sức khỏe của em còn kém. Đợi đến khi nào em khỏi hẳn, anh sẽ đưa em đi ra ngoài dạo chơi, như vậy em có chịu không?”

Sau một hồi cùng với Trần Tiểu Yến nói chuyện với nhau. Lúc này, Trần Viễn mới nhẹ nhàng vuốt ve lấy đầu của cô bé, trong giọng nói mang theo mấy phần cưng chiều.

Đối với những lời hứa hẹn của Trần Viễn, cho dù trong lòng Trần Tiểu Yến biết rõ là rất khó có thể thực hiện được. Nhưng cô bé lại hết sức vâng lời, liên tục gật đầu đáp lại anh.

“Anh hai, em biết rồi!”

Sau đó, cô bé cũng dần dần thiếp đi, ngủ gục ở trên bàn tay của Trần Viễn. So với những thời gian trước đó, có thể nói hôm nay là ngày hiếm hoi Trần Tiểu Yến có thể tỉnh dậy lâu đến như vậy. Hơn nữa, nhìn khí sắc của con bé, so với đoạn thời gian trước, dường như đã đỡ hơn rất nhiều.

Chỉ có điều, sau khi hỏi thăm bác sĩ một hồi, sắc mặt của Trần Viễn lại có chút trầm xuống. Bởi vì, lúc này bác sĩ ở trong bệnh viện lại cho anh một cái đáp án mà anh không hề mong muốn.

“Thành thật xin lỗi anh, tình hình bệnh trạng của cô bé hiện tại đang rất xấu. Mặc dù thời gian tỉnh dậy của cô bé càng lúc càng trở nên nhiều hơn. Nhưng đồng thời, đây là giai đoạn tế báo ung thư phát triển cực tốc. Chúng tôi sợ rằng, cô bé không còn bao nhiêu thời gian nữa.”

Lúc nghe được lời này của bác sĩ, Trần Viễn cảm giác như toàn bộ thế giới này đều trở nên trống rỗng. Anh thật sự không có nghĩ đến, cha vừa mới mất không có bao lâu, tình hình sức khỏe của em gái anh lại trở nên xấu đến như vậy.

Thế nhưng, trong lòng của Trần Viễn lại mang theo một chút hy vọng, nhìn về phía bác sĩ của bệnh viện.

“Bác sĩ, vậy bác sĩ có biện pháp nào giúp cho tế bào ung thư tạm thời ngủ đông được không? Tôi nghe nói, hiện tại y học đã rất phát triển, phương pháp như vậy cũng nên xuất hiện rồi đúng không?”

Nghe được lời này của Trần Viễn, bác sĩ của bệnh viện không khỏi cười khổ lắc đầu.

“Xin lỗi, phương pháp này bệnh viện của chúng tôi tạm thời không thể nào thực hiện được. Hơn nữa, nếu như có thể thực hiện được, chi phí cũng vô cùng đắc đỏ. Một bệnh viện nho nhỏ như bệnh viện của chúng tôi cũng không có cách nào gánh nổi.”

Nghe đến đây, toàn bộ hy vọng ở trong lòng của Trần Viễn liền bị dập tắt. Anh vô cùng chán nản đi ra khỏi phòng của bác sĩ.

Lúc này, Tiêu Hân Hân vẫn chưa rời đi, cô đang đứng ở phía ngoài để chờ đợi anh.

“Đi thôi!”

Mặc dù không biết vì sao Tiêu Hân Hân lại đứng đây để đợi mình. Nhưng lúc này, tâm tình của Trần Viễn thật sự không tốt, anh cũng không có thì giờ để mà suy đoán suy nghĩ ở trong lòng của người khác.

Sau khi trở lại nhà của họ Tiêu, lúc này Trần Viễn ngồi ở trên ghế sô pha, ngồi ngay vị trí đối diện của anh chính là Tiêu Hân Hân.

So với thái độ khi còn ở trong bệnh viện, vẻ mặt của Tiêu Hân Hân lúc này cũng không có biến hóa gì. Nhất thời, trong lòng của Trần Viễn cảm thấy hết sức khó chịu. Anh dùng giọng điệu hơi có phần bất mãn, nói ra.

“Rốt cuộc cô muốn làm gì? Vì sao lại đến bệnh viện để gặp em gái của tôi?!”

Nghe hỏi, Tiêu Hân Hân cũng không có lập tức lên tiếng trả lời. Mà lúc này, cô từ trong người lấy ra một cái hộp quà, đặt ở trước mặt của Trần Viễn.

“Chúc mừng sinh nhật anh!”

Lần này, đến phiên Trần Viễn cảm thấy hết sức ngây người, dùng loại ánh mắt khó có thể tin, nhìn chằm chằm về phía Tiêu Hân Hân.

“Làm sao cô lại biết hôm nay là ngày sinh nhật của tôi?!”

Kỳ thật, chính Trần Viễn cũng không nhớ hôm nay là sinh nhật của mình. Dù sao, nhiều năm như vậy anh còn chưa từng tổ chức qua một lần sinh nhật. Đối với anh mà nói, có sinh nhật hay không cũng không phải vấn đề gì lớn. Từ nhỏ, hoàn cảnh gia đình của anh đã vô cùng khó khăn. Anh cùng với em gái anh, hầu như chưa từng tổ chức sinh nhật qua một lần nào. Ngoại trừ, vào mấy năm trước, khi em gái anh vẫn còn đi học, anh có một lần mua quà sinh nhật về tặng con bé. Thế nhưng, những chuyện này cũng đã trôi qua khá lâu rồi.

“Làm sao em biết? Tất nhiên là nhớ rồi. Anh đừng có quên, chúng ta đã là vợ chồng với nhau. Ngày tháng năm sinh của anh, em vẫn còn nhớ rõ như in.”

Vừa nói, Tiêu Hân Hân liền từ mình đem quà sinh nhật của Trần Viễn mở ra. Phía bên trong là một tấm thẻ ngân hàng, phía bên ngoài được mạ vàng sáng lấp lánh.

Cho dù là Trần Viễn lúc này nhìn thấy đồ vật như vậy cũng trợn trừng hai mắt nhìn lên.

Anh cũng chưa từng nghe ai nói qua, tặng quà sinh nhật bằng thẻ ngân hàng?

“Đây là tâm thẻ đặc biệt em dành tặng riêng cho anh. Bên trong là năm trăm triệu, xem như là một chút quà mọn em tặng sinh nhật cho anh!”

Lúc nghe được Tiêu Hân Hân nói ra những lời này, Trần Viễn luôn có cảm giác gì đó là lạ. Sau đó, anh không nhịn được lại đưa mắt nhìn về phía Tiêu Hân Hân một hồi.

“Nói thật đi, cô có phải là Tiêu Hân Hân hay không?”
Chương 107 - Bị người đoạt xá???

Đột nhiên nghe Trần Viễn hỏi một câu như vậy, nhất thời Tiêu Hân Hân không khỏi nhíu lại lông mày. Chỉ có điều, ngay sau đó lông mày của cô liền dãn ra, vẻ mặt hơi có chút không vui, nói.

“Em vẫn là em, làm sao anh lại hỏi một câu kỳ lạ như vậy?!”

Mặc dù đáp án để cho Trần Viễn không quá bất ngờ. Thế nhưng, không biết vì sao lúc này đối diện với vợ mình, Trần Viễn vẫn luôn có loại cảm giác hết sức kỳ lạ.

Giống như, người phụ nữ ngồi ở trước mặt anh, mặc dù bề ngoài vẫn là Tiêu Hân Hân, nhưng cách cư xử của cô lại hoàn toàn là một người khác. Chuyện này, để cho Trần Viễn nhớ đến một loại khả năng, chính là Tiêu Hân Hân bị người khác đoạt xá mất rồi.

Đây là một môn thuật pháp, do mấy tổ chức tà giáo từng có tu tập qua. Bọn họ mượn nhờ lực lượng linh hồn của bản thân, sau đó xâm chiếm cơ thể của đối phương, đem đối phương làm vật chứa, từng bước từng bước chiếm cứ thể xác của họ để cho bản thân mình sử dụng.

Mặc dù những tổ chức tà giáo này đã từng bị truy lùng gắt gao, ở trong nước hầu như đã bị tiêu diệt không còn. Nhưng nhìn biểu hiện của Tiêu Hân Hân mấy hôm nay, trong lòng Trần Viễn không khỏi sinh ra nghi ngờ.

Chính vì vậy, sau khi hỏi Tiêu Hân Hân một hồi, anh đột nhiên nhích lại gần về phía cô. Sau đó, bàn tay của anh chụp lấy cổ tay của cô, ánh mắt mang theo mấy phần nghiêm túc, nhìn chăm chú vào trong ánh mắt của Tiêu Hân Hân.

“Nói đi, cô rốt cuộc là ai?!”

Lần nữa nghe Trần Viễn hỏi đến, sắc mặt của Tiêu Hân Hân lúc này có chút sợ hãi, vội vàng lôi kéo bàn tay của Trần Viễn ra ngoài. Thế nhưng, chỉ bằng vào chút lực lượng của bản thân, cô làm cách nào cũng không thể gạt bỏ được nắm tay của Trần Viễn.

Trong mắt mang theo mấy phần tức giận, Tiêu Hân Hân nhịn không được, lớn tiếng quát lên.

“Anh muốn làm gì? Mau buông tôi ra! Nếu không tôi sẽ tuyệt đối không còn khách khí với anh như vừa rồi nữa đâu!”

Lần này, nghe được phong cách nói chuyện quen thuộc của Tiêu Hân Hân, rốt cuộc Trần Viễn cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Sau đó, trên mặt của anh lộ ra mấy phần áy náy, nhìn về phía Tiêu Hân Hân.

“Xin lỗi, là tôi đường đột!”

Thế nhưng, hỏa khí của Tiêu Hân Hân lúc này thật sự không dễ tiêu tán. Vừa rồi, Trần Viễn không những nảy sinh nghi ngời với mình, cô còn bị anh bóp lấy cổ tay đau như vậy, cô làm sao có thể nào nhịn được.

“Xin lỗi, anh nghĩ xin lỗi liền xong việc à? Hôm nay, tôi có lòng tốt để đến thăm em gái anh. Hơn nữa, tôi còn cố ý mua quà sinh nhật tặng anh. Vậy mà, anh không hề nói một tiếng cảm ơn gì với tôi thì cũng thôi đi, anh còn hoạch họe hỏi tôi đủ điều, còn bóp tôi đau như vậy. Anh nói đi, chỉ nói một câu xin lỗi liền có thể xong được ư?!”

Lần này, Trần Viễn bị Tiêu Hân Hân mắng cho một trận không thể nào ngốc đầu lên được. Nhất thời, trong lòng của anh không khỏi nảy sinh buồn bực. Vừa rồi, chẳng phải còn rất ngọt ngào, dịu dàng hay sao? Làm như thế nào, chỉ hơi bóp nhẹ một chút, cô liền đổi tính trở thành phụ nữ điêu ngoa giống như lúc xưa rồi?

Mặc dù trong lòng rõ ràng nghĩ là như vậy, nhưng Trần Viễn cũng không dám ở ngay trước mặt Tiêu Hân Hân mở miệng nói ra mấy loại lời này. Anh chỉ có thể cười gượng, gãi gãi lên cái ót của mình.

“Còn không phải cô làm tôi bất ngờ, còn tưởng là cô đã bị người ta hoán đổi, nên mới hỏi như vậy hay sao? Lúc bình thường cô cũng không có tốt tính như vậy nha?”

Tất nhiên, câu nói cuối cùng Trần Viễn cũng chỉ dám nghĩ ở trong bụng, anh cũng không có thật sự đem lời nói đó nói cho Tiêu Hân Hân nghe được.

Không thấy, lúc này ánh mắt của Tiêu Hân Hân giống như lửa điện, nhìn anh chỉ như muốn ăn tươi nuốt sống đó ư?

“Ý anh là sao? Ý anh là tôi thường ngày đối xử với anh không tốt, thế nên anh nghi ngờ tôi bị người khác giả trang có phải không? Nếu anh đã không muốn tôi đối xử với anh như vậy, thì từ đây về sau anh cũng đừng hồng được tôi mua bất cứ thứ gì để mà tặng anh!”

Lúc nói ra mấy lời này, rõ ràng khuôn mặt của Tiêu Hân Hân rất tức giận. Thậm chí, cô còn trực tiếp cầm lấy tấm thẻ ngân hàng mà cô đã chuẩn bị để làm quà sinh nhật cho Trần Viễn thu lại.

“Tấm thẻ này, tôi không muốn tặng cho anh nữa!”

Nói xong, Tiêu Hân Hân đùng đùng nổi giận, một đường đi thẳng lên trên phòng của mình.

Mà lúc này, Trần Viễn một mặt cứng đơ, đứng ở dưới lầu. Phải qua một lúc sau, anh mới đưa tay lên sờ trên cái mũi của mình, trong cổ họng phát ra một chút âm thanh khô khan.

“Vừa rồi, có phải là mình đã làm sai chuyện gì không?”

Kỳ thật, việc này cũng không thể trách Trần Viễn được. Tiêu Hân Hân đột nhiên đối xử tốt với anh như vậy. Trong khi đó, mấy ngày gần đây anh liên tục gặp phải rắc rối. Nếu như nói anh không hề nghi ngờ một chút nào, thì đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra được.

Hơn nữa, cho dù Tiêu Hân Hân tỏ ra tức giận như vậy, nhưng Trần Viễn vẫn có rất nhiều nghi hoặc. Rốt cuộc, mấy ngày hôm nay cô ta xảy ra chuyện gì, làm sao anh luôn có loại cảm giác là lạ, không có cách nào có thể giải thích được.

Đem suy nghĩ lung tung vứt bỏ ở sau đầu, Trần Viễn lần nữa phục hồi lại tâm tình, bắt đầu đi lên trên phòng ngủ của mình.

Nhưng lúc này, anh cũng không có biết được rằng, Tiêu Hân Hân sau khi nổi giận bỏ lên trên phòng, sắc mặt của cô lúc này lại trở nên tái nhợt, trên khóe môi còn chảy xuống một vệt máu tươi.

“Rốt cuộc là mình đã để lộ sơ hở gì? Vì sao anh ta lại có thể phát hiện ra được? Hơn nữa, cơ thể này không phải là vợ của anh ta hay sao? Bọn họ làm sao lại không giống như là một đôi vợ chồng?”

Tiêu Hân Hân đang thì thầm lẩm bẩm ở trong miệng một hồi. Sau đó, thần sắc của cô bỗng dưng khẽ biến, ánh mắt lanh lảnh nhìn về phía bên ngoài cửa phòng.

“Không được, kế hoạch của mình cũng không thể cứ như vậy mà thật bại. Mình nhất định phải điều tra ra, rốt cuộc anh ta đang giấu thứ bí mật gì. Chuyện này, có lẽ cần phải tiến nhanh thêm một bước nữa.”

Nghĩ như vậy, thần sắc của “Tiêu Hân Hân” nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Chỉ có điều, sắc mặt của cô lại không thể nào giống như ban đầu, cần phải ở trong phòng điều chỉnh lại một thời gian mới dám đi ra ngoài.

Mà lúc này, Trần Viễn cũng không hề hay biết những chuyện xảy ra ở trong phòng của “Tiêu Hân Hân”. Anh đang chuẩn bị tắm rửa, thay đồ thì đúng lúc này tiếng chuông điện thoại lại bất ngờ vang lên. Ngay sau đó, âm thanh của Lưu Mẫn Nghi từ trong điện thoại vọng ra ngoài.

“Anh đang ở đâu? Tôi đang có việc muốn tìm anh!”

Nghe được giọng nói của Lưu Mẫn Nghi, trong lòng Trần Viễn thật sự vô cùng bất đắc dĩ. Vốn dĩ, anh còn chưa giúp cho cô giải quyết được sự việc lần trước. Lúc này, nghe được cô gọi ra ngoài để nói chuyện, Trần Viễn không khỏi cảm thấy có một chút xấu hổ.

Nhưng nói như thế nào, người ta đã tìm tới cửa để gặp mặt, anh cũng không tiện từ chối. Chính vì thế, hơi thoáng suy nghĩ một chút, Trần Viễn liền nhanh chóng đáp lại.

“Tôi đang ở nhà, cô ở chỗ nào, để tôi đến!”

“Ừm, vậy anh đến địa chỉ số…”

Qua một hồi lâu, sau khi ghi nhớ địa chỉ mà Lưu Mẫn Nghi đã nói cho mình, Trần Viễn cũng thay vội quần áo. Sau đó, anh mới lần nữa mở cửa đi ra ngoài. Lúc đ ingang qua căn phòng của Tiêu Hân Hân, không biết vì sao anh lại hơi có một chút chần chờ.

Cuối cùng, sau khi suy nghĩ một hồi, Trần Viễn vẫn quyết định đi tới gõ cửa, sau đó thấp giọng nói vọng vào bên trong.

“Hân Hân, tôi có việc cần phải ra ngoài một chút. Nếu như cô có công việc muốn tìm tôi, thì hãy liên lạc qua điện thoại với tôi…”

Sau khi nói chuyện một hồi, cũng không thấy người trong phòng đáp lại. Trần Viễn còn tưởng rằng Tiêu Hân Hân đang giận mình, thế nên mới áy náy nói ra.

“Thành thật xin lỗi, vừa rồi tôi cũng không có cố ý. Nếu như cô cảm thấy không vui, đợi tôi đi ra ngoài giải quyết xong công việc, tôi sẽ đi vào để cho cô xả giận.”

Nói xong, chờ đợi một lúc vẫn không thấy âm thanh đáp lại, Trần Viễn chỉ có thể thở dài một hơi. Sau đó, anh chậm rãi xoay lưng bước nhanh xuống lầu.

Qua một lúc sau, sau khi không còn nghe được tiếng bước chân của Trần Viễn vang lên nữa. Lúc này, cửa phòng của Tiêu Hân Hân mới chậm rãi mở ra. Sau đó, ánh mắt của “Tiêu Hân Hân” không khỏi chăm chú nhìn về phía bên ngoài.

Không biết suy nghĩ như thế nào, “Tiêu Hân Hân” hơi khẽ lắc đầu một cái. Sau đó, ánh mắt của cô nhanh chóng thu hồi lại, chậm rãi quay sang nhìn về phía cửa phòng của Trần Viễn.

“Nếu như lần trước không thể tìm được thứ đồ vật gì tốt. Vậy thì, hôm nay tôi muốn nhìn xem, vừa rồi anh mang theo thứ gì về nhà!”

Trong miệng lẩm bẩm mấy câu như vậy, bước chân của “Tiêu Hân Hân” lúc này cũng nhanh chóng đi vào bên trong phòng ngủ của Trần Viễn.

Mà lúc này, Trần Viễn đã theo địa chỉ của Lưu Mẫn Nghi gửi đến, nhanh chóng đi đến để gặp vị nữ cảnh sát ưu tú của thành phố Tân Cảng.
Chương 108 - Phi Hổ bị bắt

“Cảm ơn anh!”

Vừa mới ngồi xuống chỗ ngồi còn chưa kịp nóng mông, đột nhiên nghe được Lưu Mẫn Nghi đối với mình nói ra một câu như vậy, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên sững sờ.

“Cảm ơn tôi? Cảm ơn vì việc gì?!”

Trần Viễn thật sự không hiểu, mặc dù lần trước anh cũng đã giúp vị nữ cảnh sát xinh đẹp này đi điều tra đám người Tô Minh. Nhưng lúc đó, ngoài một chút chuyện liên quan đến việc bắt giữ người trái phép của bọn họ, anh cũng không có điều tra ra được kết quả gì.

Lúc này, nghe Lưu Mẫn Nghi nói tiếng cảm ơn như vậy, có thể nói là Trần Viễn cảm thấy hết sức kinh ngạc.

“Tất nhiên là vì vụ án lần trước rồi. Sáng hôm nay tôi vừa nhận được tin tức, cha con nhà họ Tô đang bị bắt tam giam về tội tham nhũng. Đồng thời, con trai của bí thư tỉnh ủy Tô Minh cùng với đồng bọn của hắn đang bị điều tra về tội xâm phạm tình dục đối với trẻ vị thành niên. Hơn nữa, theo một nguồn tin không chính thức mà tôi nhận được, đám người Tô Minh còn liên quan đến một vụ bắt cóc, giam giữ trái phép hai cô con gái của nhà họ Kiều. Theo như những gì đang xảy ra, rất có thể nhóm người này sẽ bị kết án tù với hình thức rất nặng. Chính vì thế, sáng hôm nay tôi đặc biệt mời anh ra đây để nói lời cảm ơn!”

Nghe Lưu Mẫn Nghi đem sự việc từ đầu đến cuối nói lại một lần. Có thể nói, trong lòng Trần Viễn cảm thấy chấn động không thôi. Mặc dù anh nghe nói qua, cha của Tô Minh là một người bà con xa trong dòng họ Tô ở thủ đô. Nhưng nói như thế nào, một vị lãnh đạo cấp tỉnh cứ như vậy bị bắt đi. Chẳng lẽ, nhà họ Tô ở thủ đô sẽ không có động tĩnh gì sao?

Giống như nhìn thấu được suy nghĩ ở trong lòng của Trần Viễn, lúc này Lưu Mẫn Nghi lại lần nữa nói tiếp.

“Kỳ thật, sau khi nghe được tin tức này tôi cũng rất kinh ngạc. Dù sao, gia đình bọn họ thật sự có được thế lực chống lưng rất mạnh. Nếu như hôm qua không phải ở trong thủ đô nhận được tin tức, nghe nói nhà họ Tô của bọn họ ở thủ đô gặp phải không ít phiền phức. Lúc này, tôi cũng không dám chắc chắn đám người Tô Minh có thật sự bị xử lý hay không.”

Nghe đến đây, Trần Viễn đại khái cũng đoán được một hai. Chỉ có điều, lúc này anh lại nhìn về phía Lưu Mẫn Nghi, với ánh mắt hết sức khác thường.

Theo như anh được biết, với tính cách của Lưu Mẫn Nghi, cũng không chỉ vì một chút thông báo này, mà cô ta lại trực tiếp đến tìm anh để gặp mặt, nói lời cảm ơn.

Còn không đợi cho Trần Viễn suy đoán linh tinh, lúc này Lưu Mẫn Nghi đã lần nữa mở miệng ra nói chuyện.

“Hôm nay tôi mời anh ra đây gặp mặt, ngoài việc muốn cảm ơn anh vì đã giúp đỡ cho tôi trong chuyện điều tra phá an. Mấy hôm nữa, tôi sẽ trở lại thủ đo, rất có thể sẽ không bao giờ quay lại đây. Thế nên, tôi muốn nói lời chia tay với anh. Hy vọng, lần sau chúng ta ở thủ đô sẽ có cơ hội để gặp nhau.”

Nghe Lưu Mẫn Nghi nói đến chỗ này, Trần Viễn rốt cuộc cũng đã biết được lý do vì sao cô lại một mực muốn anh ra đây để gặp mặt. Chỉ có điều, nhìn bộ dáng của Lưu Mẫn Nghi lúc này giống như không mấy vui vẻ. Nhất thời, trong lòng Trần Viễn không khỏi nảy sinh nghi hoặc.

“Thế nào? Được trở về nhà rồi, tôi nhìn cô lại giống như không được vui?!”

“Ài…”

Không biết đang suy nghĩ đến thứ gì, sắc mặt của Lưu Thục Hiền có chút nặng nề, thở ra một hơi. Qua hồi lâu, cô mới lần nữa đưa mắt nhìn lên, nhìn về phía Trần Viễn, hơi có chút bất đắc dĩ nói ra.

“Kỳ thật, chuyện này tôi cũng không cần thiết phải giấu anh. Mấy tháng nữa, bố tôi chuẩn bị về hưu. Ông ấy muốn tôi đem bạn trai về ra mắt. Nhưng anh cũng biết rồi đó, tôi từ trước đến giờ đều bận rộn công việc. Hơn nữa, đám đàn ông con trai đều là những kẻ đáng ghét, chẳng ai để tôi cảm thấy tin tưởng được cả. Chính vì thế, lần này bị gia đình hối thúc, tôi cũng không biết phải trở về đối mặt với bọn họ như thế nào.”

Lần này, đến phiên Trần Viễn có chút kinh ngạc, mở trừng trừng hai mắt nhìn về phía Lưu Mẫn Nghi.

Quả nhiên, suy đoán của anh thật sự không sai, Lưu Mẫn Nghi hôm nay kêu anh đi ra gặp mặt, hơn phân nửa là có việc không thể giải quyết được. Mà nhìn điệu bộ này của cô, anh lại hơi có mấy phần cảm giác quen thuộc.

“Cho nên?!”

“Tôi muốn anh giả làm bạn trai của tôi mấy hôm được không?”



Trần Viễn cũng không biết mình làm như thế nào lại có thể trở về nhà được. Cũng may, lúc này trong nhà cũng không còn ai. Lúc Trần Viễn trở về, Tiêu Hân Hân đã đi đến công ty. Còn hai mẹ con bà Nhu đã không thấy tăm hơi từ lúc sáng sớm. Có lẽ, lúc này Tiêu Lộ Lộ lại đang đàn đúm với đám bạn học nào đó ở ngoài đường. Còn bà Nhu hơn phân nửa là đến mấy tiệm mỹ phẩm, spa để làm điều. Chỉ có điều, không biết vì sao bố vợ của anh đối với người mẹ vợ này hơi có phần lạnh nhạt, đã rất lâu rồi còn không thấy ông ấy trở về. Hơn nữa, ông ta còn rất đường hoàng nuôi hẳn bồ nhỉ ở bên ngoài.

Theo thói quen, Trần Viễn chỉ hơi dừng lại ở dưới lầu một chút, sau đó anh liền nhanh chóng đi về phía phòng ngủ của mình. Chỉ có điều, lúc đi đến trước cửa phòng, bước chân của anh bỗng dưng dừng lại một chút, hai đầu lông mày lúc này cũng cau lên thành một đường.

“Quái lạ? Lúc mình rời khỏi nhà rõ ràng đã khép cửa phòng lại rồi, làm sao cửa phòng lúc này lại bị mở ra?”

Mặc dù hơi có nghi hoặc, nhưng Trần Viễn cũng không có quá nhiều do dự, anh nhanh chóng bước vào bên trong phòng ngủ của mình. Nhìn qua bố trí bốn phía xung quanh, mặc dù mọi thứ đều được sắp đặt hết sức hoàn chỉnh. Nhưng mà, Trần Viễn vẫn cảm thấy có thứ gì đó không quá thích hợp. Ngôn Tình Sắc

Sau đó, ánh mắt của anh nhìn về phía cuối giường ngủ của mình. Lúc này, trong lòng Trần Viễn đã có một chút dự cảm bất an. Ngay sau đó, anh vội vàng chạy nhanh đến, đem tấm nệm ở trên giường lật lên. Nhưng sau đó, nhìn thấy đồ vật vẫn để lại như cũ, lúc này anh mới nhẹ nhà thở ra.

“Thật là kỳ lạ, rõ ràng nơi này đã có người đụng qua, làm sao đồ vật vẫn còn để nguyên. Chẳng lẽ là người giúp việc ở trong nhà làm? Thế nhưng, hôm nay cũng không đến phiên phòng mình dọn dẹp mới đúng?”

Càng nghĩ, Trần Viễn càng cảm thấy có chút không đúng. Nhưng mà, đang lúc anh còn suy nghĩ lung tung, một tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, để cho anh nhanh chóng tỉnh táo lại.

“Lão đại, là em đây, Phi Hổ xảy ra chuyện rồi!”

“Cái gì?!”

Trong lòng Trần Viễn còn đang suy nghĩ đến việc có người ở trong phòng của mình lục lọi đồ đạc. Lúc này, đột nhiên nghe được Tiểu Trần gọi điện thoại đến báo một tin như vậy, anh không khỏi giật mình hốt hoảng, hô to lên một tiếng.

Nhưng ngay sau đó, Trần Viễn lại bình tĩnh trở lại. Anh hơi thấp giọng, dùng lấy âm thanh trầm ổn nhất, hỏi thăm Tiểu Trần.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Cậu kể lại rõ ràng cho tôi nghe!”

“Vâng, chuyện là như thế này…”

Quay lại thời gian hơn một tiếng đồng hồ trước. Lúc này, sau khi Trần Viễn cùng với Tiêu Hân Hân rời khỏi bệnh viện, hai người Tiểu Trần và Phi Hổ cũng được anh thông báo cho tự rời đi.

Thế nên, hai người một đường lái xe, bắt đầu chạy đến vị trí chỗ ở của Phi Hổ, này ở con hẻm số 12, cách trung tâm thành phố khoảng chừng hơn mười kilomet.

Chỉ là, lúc hai người bọn họ trở về nhà, đột nhiên Phi Hổ nhận được điện thoại, nói có người muốn gặp mặt cậu ta. Thế nên, Tiểu Trần đã lái xe đưa Phi Hổ đến chỗ hẹn.

Nhưng mà, ngay lúc hai người bọn họ vừa mới từ trên xe bước xuống. Đột nhiên, một đám người mang theo bịt mặt, cầm lấy vũ khí xông tới. Ngay sau đó, Phi Hổ liền bị bọn họ bắt đi, hoàn toàn không tốn một chút sức lực nào.

Chỉ là, Tiểu Trần cũng không biết vì chuyện gì, đám người này lại không đem cậu ta xử lý. Ngược lại, thông qua điện thoại của Phi Hổ, Tiểu Trần rất nhanh liền tìm ra được vị trí của mấy kẻ bắt cóc. Thế nhưng, đám người này thực lực thật sự quá mạnh. Cho dù là Tiểu Trần đã tìm ra chỗ ở của bọn họ, cậu ta cũng không dám trực tiếp xông lên.

Chính vì thế, lúc này Trần Viễn mới nhận được điện thoại của Tiểu Trần, sau đó liền nhanh chóng chạy đến chỗ của cậu ta.

“Là nơi này?”

Nhìn hoàn cảnh bốn phía xung quanh, nơi này không phải là một bãi đất trống, cũng không phải là chỗ hoang vắng. Ngược lại, đây là một căn biệt thự, được xây dựng ở gần ngay trung tâm thành phố. Hơn nữa, phía bên ngoài còn có rất nhiều vệ sĩ canh phòng. Rất rõ ràng, người ở trong ngôi biệt thự này tuyệt đối không phải là người bình thường.

Bởi vì, từ trên người của đám vệ sĩ này, Trần Viễn có thể dễ dàng cảm nhận được, tất cả bọn họ đều là võ giả, số lượng lên đến gần cả trăm người.
Chương 109 - Biệt thự số 09

“Chuyện này rốt cuộc là sao?”

Cuối cùng Trần Viễn cũng nhịn không được, quay đầu nhìn về phía Tiểu Trần. Nhưng mà, vẻ mặt của Tiểu Trần lúc này vô cùng khó coi. Cậu ta liên tục lắc đầu nói ra.

“Em cũng không biết, khi em thông qua thiết bị vệ tinh, tìm đến vị trí của Phi Hổ thì chính là chỗ này!”

Lần này, Trần Viễn không khỏi nhíu nhíu mày. Nếu như việc này chỉ đơn thuần là một chút xô xác nhỏ, anh cũng có thể xử lý được. Hoặc là, Phi Hổ bị thế lực ngầm nào đó bắt cóc, anh cũng có thể ra mặt.

Nhưng mà, nơi này là khu biệt thự số 09, là nơi ở của ông chủ giàu nhất thành phố Tân Cảng. Hơn nữa, phía sau lưng của người này còn có liên quan đến không ít thế lực lớn ở thủ đô. Chính vì vậy, Trần Viễn cảm thấy sự việc lần này tuyệt đối không hề đơn giản giống như anh nghĩ.

“Là ai, lại muốn nhằm vào Phi Hổ?!”

Nghĩ mãi cũng không cách nào nghĩ ra được lý do Phi Hổ bị bắt đi. Thế nên, sau khi quan sát xung quanh một hồi, Trần Viễn liền làm ra quyết định.

“Tiểu Trần, cậu đi về trước đi. Chuyện của Phi Hổ để một mình tôi giải quyết là được rồi.”

Nghe thế, Tiểu Trần không khỏi gấp.

“Lão đại, em…”

“Cậu cứ đi về trước đi, Phi Hổ sẽ không có việc gì.”

Lần này, vẻ mặt của Trần Viễn rất nghiêm túc. Cho dù Tiểu Trần hơi có chút không được hài lòng, nhưng cậu ta vẫn chỉ có thể thở dài ra một hơi. Sau đó, Tiểu Trần mới gật đầu đáp lại.

“Vâng, vậy em về trước. Lão đại… cẩn thận!”

Nói xong lời này, Tiểu Trần cũng không do dự gì nữa, trực tiếp lái xe quay trở về nhà. Mà Trần Viễn thì một đường đi thẳng về phía khu biệt thự nằm ở ngay trung tâm của thành phố.

“Đứng lại, anh là ai? Nơi này không phải là dạng ăn mày như anh có thể tiến vào!”

Ngay khi Trần Viễn đi về phía trước cổng của biệt thự, một nhóm bảo vệ với võ trang đầy đủ, đưa mắt nhìn anh chằm chằm, sau đó ngăn không cho anh tiến vào bên trong.

Thế nhưng, nghe đám bảo vệ này nói chuyện với mình như vậy, Trần Viễn không khỏi nhíu mày. Sau đó, anh chỉ thản nhiên, đáp lại.

“Tôi có một người bạn đang bị các anh bắt giữ ở đây, tôi muốn đi vào gặp mặt cậu ấy!”

“Hừ, bạn anh là ai? Nơi này là nơi ở riêng của chủ tịch, cũng không phải ai cũng có tiến vào. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của anh lấm la lấm lét như vậy, hơn phân nửa là có ý đồ trộm cắp gì đó phải không?”

Nghe được Trần Viễn nói ra yêu cầu của một, một gã bảo vệ với khuôn mặt hung ác, trừng lấy anh mắt nhìn anh, nói ra một tràng khinh bỉ.

Nhất thời, Trần Viễn hơi có chút giận. Anh cũng không có nghĩ đến, đám vệ sĩ này thiếu tố chất như vậy, còn cậy gần nhà mà muốn lên mặt với anh.

“Tôi xin nhắc lại lần nữa, tôi muốn vào trong để gặp bạn tôi. Nếu như các anh không chịu tránh ra, thì đừng trách tôi hung ác!”

“Ha ha ha!”

Lần này, tiếng nói của Trần Viễn vừa rơi xuống, đám bảo vệ đứng ở xung quanh đều không nhịn được, cười lên mấy tiếng ha hả. Sau đó, bọn họ từ bên hông của mình, lấy ra mấy thanh dùi cui bằng sắt.

“Hả? Hung ác, mày muốn hung ác như thế nào? Hay hung ác thử để cho bọn tao xem!”

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Trần Viễn liền trở nên âm trầm xuống. Mặc dù thực lực của đám bảo vệ này cũng không mạnh bao nhiêu. Nhiều nhất bọn họ chỉ đạt đến cảnh giới võ sư trung, hậu kỳ mà thôi. Thế nhưng, nơi này nằm ở vị trí trung tâm của thành phố. Hơn nữa, người ở trong biệt thự có thân phận cũng không nhỏ. Anh còn không rõ mục đích bọn họ đem Phi Hổ mang đến chỗ này là có ý gì, thì anh cũng không thể nào tùy tiện ra tay.

Chỉ có điều, Trần Viễn không có ra tay, nhưng đám người kia lại tưởng rằng anh bị bọn họ dọa sợ. Lập tức, một tên bảo vệ cầm lấy vũ khí, trực tiếp nện thẳng lên trên đầu của Trần Viễn.

“Mẹ kiếp, chỉ là một thằng ăn mày ở đâu xông tới, cũng muốn hung ác với bọn ông à? Mày đi chết đi!”

Mặc dù một cú đập này của tên bảo vệ cũng không quá mạnh, hơn nữa cũng không đánh đến vị trí nguy hiểm. Thế nhưng, chỉ bằng vào lực đạo này của hắn, đổi lại một người bình thường ít nhất cũng vỡ đầu đổ máu, thậm chí là bị thương cũng không nhẹ.

Thấy thế, sắc mặt của Trần Viễn từ âm trầm liền chuyển sang lạnh lùng. Anh nhìn lấy đám bảo vệ, âm thanh có phần sắc lạnh nói ra.

“Mặc dù tôi không biết ông chủ của các người là ai. Nhưng nhìn các người phách lối như vậy, hơn phân nửa là không được dạy dỗ đàng hoàng. Đã vậy, hôm nay để tôi dạy cho các người một chút phép làm người.”

Lời nói của Trần Viễn mặc dù có phần chậm rãi, nhưng động tác của anh lại không hề chậm một chút nào. Chỉ thấy, cây dùi cui của tên bảo vệ vừa mới đập xuống, một bàn tay đã vung lên, trực tiếp dán thẳng lên trên mặt của hắn.

Bốp!

Một tiếng tát tai rất vang, để cho tất cả đám bảo vệ ở đây đều không khỏi cảm thấy sững sờ. Đợi cho đến khi bọn họ có thể phản ứng lại, thì tên bảo vệ vừa mới ra tay với Trần Viễn đã bị đánh bay ra ngoài, trên mặt đất rơi xuống mấy cái răng máu, một bên má phải lúc này cũng trở nên sưng vù.

“Cái này…”

Một đám bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng bọn họ tỏ ra khiếp sợ không thôi. Kỳ thật, đám người này thực lực cũng không tệ, nhưng ở trước mặt của Trần Viễn, đừng nói là một đám võ giả cấp bậc võ sư, cho dù là một đám đại sư cũng không hề có một chút lực hoàn thủ nào.

Thế nên, sau khi đem tên bảo vệ này đánh văng ra ngoài, ánh mắt của Trần Viễn lại lần nữa quét qua bốn phía xung quanh.

“Tụi bây còn đứng ngây ra đó làm gì, lên, đánh nó!”

Lúc này, tên bảo vệ bị Trần Viễn đánh gãy mấy cái răng, một bên che lấp khuôn mặt sưng húp, một bên phát ra âm thanh tràn đầy tức giận.

Cho tới lúc này, đám bảo vệ mới kịp phản ứng lại, vội vàng cầm lấy vũ khí, xông về phía Trần Viễn.

Nhưng mà, còn không đợi cho đám người này động thủ. Từ phía bên trong biệt thự, đột nhiên phát ra một tiếng quát khẽ.

“Ngừng lại! Các người muốn làm gì? Mau dừng lại hết cho tôi!”

Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên, mặc áo com lê, từ trong cửa chinh bước ra ngoài. Vừa nhìn thấy người này, đám bảo vệ đều không khỏi vội vàng dừng lại động tác của mình, đồng thời đều hơi khẽ khom người, hướng về phía người đàn ông trung niên để chào.

Thấy vậy, khóe mắt của Trần Viễn hơi khẽ nheo lại một cái. Sau đó, anh dùng lấy âm thanh có phần quái khí, nói chuyện với người đàn ông trung niên bên phía đối diện.

“Bây giờ tôi nên gọi anh là anh Hổ, hay nên gọi là quản gia đây nhỉ?”

Lời này của Trần Viễn vừa mới nói ra, sắc mặt của người đàn ông trung niên trước mặt hơi lộ ra một chút lúng túng. Sau đó, người này đi về phía trước, hướng về phía Trần Viễn khom người, nói ra.

“Thành thật xin lỗi anh, đây là nhà của ông chủ tôi. Ngày bình thường, ông ấy cũng không có mặt ở đây. Hôm nay ông ấy mới từ thủ đô trở về. Xin anh hãy đi theo tôi đi vào bên trong.”

Người này, cũng không phải là ai khác, mà chính là ông trùm của thế giới ngầm thành phố Tân Cảng, A Hổ. Chỉ là, bộ dáng của ông ta lúc này rất chỉnh tề, hoàn toàn không giống như một tay anh chị thường gặp, ngược lại lộ ra hơi có mấy phần nho nhã, giống như là một quản gia ở trong các gia đình quý tộc, giàu có.

Thấy cử chỉ cùng với lời nói của A Hổ, Trần Viễn cũng không tỏ ra bất kỳ thái độ gì. Lúc trước, anh ra tay giúp A Hổ, chẳng qua là vì tiện tay mà thôi. Nói về mặt tình nghĩa, cả hai cũng chẳng có chút tình cảm nào. Ngược lại, A Hổ còn là người đã nợ ơn anh.

Chỉ là, nếu như người ta đã hạ thấp thân phận, còn hướng về phía mình xin lỗi, Trần Viễn cũng không tiện bác bỏ mặt mũi của người ta. Huống hồ, Phi Hổ hiện tại đang còn ở trong tay của bọn họ. Anh chỉ có thể làm như không có chuyện gì, chậm rãi đi theo phía sau lưng của A Hổ, bước vào bên trong biệt thự.

Qua một hồi, theo A Hổ năm rẽ, bảy ngoặc. Cuối cùng Trần Viễn cũng đi đến một chỗ sảnh lớn, nằm ở phía trên tầng thứ hai của biệt thự. Khu sảnh lớn này rất rộng, có chừng diện tích hơn mấy trăm mét vuông. Hơn nữa, bốn phía xung quanh còn đứng đấy rất nhiều vệ sĩ, mà trên thân mỗi người đều tản mát ra từng cỗ khí thế cực kỳ mạnh mẽ. So với mấy tên bảo vệ ở phía bên ngoài, rõ ràng phải mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Thế nhưng, để cho Trần Viễn để mắt đến, chính là một nam một nữ vô cùng trẻ tuổi, đang đứng cùng với một người đàn ông trung niên đang ngồi ở vị trí trung tâm của đại sảnh. Đồng thời, bên cạnh của bọn họ còn ngồi đó một người thanh niên, vẻ mặt hơi có mấy phần nhăn nhó, bộ dáng như không quá nguyện ý xuất hiện ở nơi này.

“Lão đại!”

Vừa nhìn thấy Trần Viễn xuất hiện, âm thanh của người thanh niên kia bất chợt vang lên, để cho Trần Viễn không khỏi chăm chú nhìn lên mấy lần.

Kỳ thật, sau khi đi vào bên trong đại sảnh, Trần Viễn cũng đã nhìn thấy được Phi Hổ. Chỉ có điều, anh không biết tình huống của cậu ta thế nào. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của cậu ta cũng không giống như là trong lời nói của Tiểu Trần miêu tả. Rõ ràng, lúc này Phi Hổ đang rất thản nhiên, ngồi ở trong bàn tiệc lớn đặt ở vị trí trung tâm của đại sảnh.

Hơn nữa, trên người của cậu ta hoàn toàn không có một chút vết tích nào giống như vừa mới trải qua đánh đập. Ngược lại, trước mặt của cậu ta còn bày biện rất nhiều đồ ăn ngon cùng với thức uống. Chỉ có điều, vẻ mặt của cậu ta lại cực kỳ không vui. Chuyện này, để cho Trần Viễn trong lúc nhất thời cũng không rõ đầu đuôi như thế nào.

“Anh ngồi đi!”

Sau khi quan sát Trần Viễn một hồi, người đàn ông trung niên bất chợt mở miệng lên tiếng. Sau đó, ông ta chỉ tay về phía vị trí đối diện của mình, để cho Trần Viễn ngồi xuống.
Chương 110 - Quay hình trực tiếp

Chậm rãi đi về phía đối diện người đàn ông trung niên ngồi xuống. Lúc này, Trần Viễn cũng không có để ý đến việc Phi Hổ đang liên tục nháy mắt để ra hiệu cho mình.

Anh hơi đưa mắt, nhìn về phía đối diện. Sau đó, anh mới chậm rãi nói ra.

“Ông đem bạn tôi bắt đến đây, tôi nghĩ mục đích của ông hẳn là để tôi xuất hiện ở nơi này có phải không?”

Mặc dù không rõ Phi Hổ cùng với đám người này có quan hệ như thế nào với nhau. Nhưng qua quan sát vừa rồi, Trần Viễn có thể khẳng định, mục đích của những người này cũng không phải đơn thuần chỉ là “mời” cậu ta đến để dùng cơm.

“Ồ, vậy anh cho rằng tôi sẽ có chuyện gì?”

Người đàn ông trung niên vẫn rất bình tĩnh. Ông tay hơi đưa cằm chống lấy cây gây ba toong đặt ở bên cạnh, sau đó thản nhiên nhìn về phía Trần Viễn.

Không biết vì sao, sau khi bị ánh mắt của người này chiếu vào, trong lòng Trần Viễn lại có một cỗ áp lực vô hình đè nén, để cho tâm tình của anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Nói đi, mục đích của ông là gì?”

“Ha ha ha, tôi nghe A Hổ nói qua, anh là một người hết sức thẳng thắng. Quả nhiên, lời ấy cũng không hề sai một chút nào.”

Nhìn thấy bộ đáng thiếu kiên nhẫn của Trần Viễn, người đàn ông trung niên không khỏi cười to một tiếng. Sau đó, ông ta đứng dậy, từ trong túi quần của mình lấy ra một thứ đồ vật, đặt về phía trước mặt của Trần Viễn.

Vừa nhìn thấy thứ đồ vật này, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi thay đổi, ánh mắt cũng lộ ra vẻ vô cùng khó tin.

“Vì sao… ông lại có được thứ này?”



“Lão đại, anh không có sao chứ?”

Rời khỏi biệt thự, lúc này Trần Viễn cùng với Phi Hổ đang trên đường đi đến chỗ của Tiểu Trần. Nhưng nhìn thấy được sắc mặt của Trần Viễn có phần không tốt, Phi Hổ hơi tỏ ra lo lăng, quay sang hỏi thăm.

Thế nhưng, Trần Viễn cũng không có lên tiếng đáp lại, mà chỉ lắc lắc đầu, rồi đưa tay lên cầm lấy đồ vật đang để ở trong túi quần của mình.

Đây là một chiếc đồng hồ Rolex trước đây Trần Viễn đã từng tặng cho một người, phía dưới mặt của đồng hồ còn khắc lấy tên của anh. Chỉ là, lúc trước anh đã đem nó tặng cho người đàn ông đã cứu anh, cũng là người đã đưa cho anh một nửa của miếng ngọc bội song ngư, có liên quan đến hình xăm hiện tại ở trên ngực trái của anh.

Chỉ là, người này cùng với người đàn ông ở trong biệt thự lại có quan hệ gì với nhau?

Mặc dù lúc trước anh không kịp hỏi tên họ của người đàn ông đã cứu mình. Nhưng khi đó, anh vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt của ông ta. Là một người trung niên, khoảng chừng hơn năm chục tuổi. Hơn nữa, phía trên mắt trái của ông ta còn có một cái vết sẹo khá sâu, khuôn mặt cũng khắc khổ giống như một người trải qua nhiều biến cố thăng trầm của cuộc đời.

Cũng không giống như người đàn ông ở trong biệt thự mà anh vừa mới đối mặt. Rõ ràng, hai người đều có sự khác biệt rất lớn. Nếu như nói ra điểm chung duy nhất, đó chính là bộ dáng thăng trầm, tràn đầy năm tháng của bọn họ.

Chỉ là, hiện tại người này đột nhiên lại tìm đến, còn đem kỷ vật năm xưa anh tặng cho ân nhân của mình lấy ra. Hơn nữa, ông ta chẳng hề đả động gì đến chuyện cũ, chỉ muốn để cho Trần Viễn giúp mình làm một việc. Điều này để cho Trần Viễn cảm thấy hết sức khó hiểu. Anh cũng không rõ, mục đích của ông ta là gì?

“Lão đại! Lão đại!”

Lúc này, âm thanh của Phi Hổ lại lần nữa vang lên, để cho Trần Viễn không khỏi giật mình, quay đây qua nhìn sang.

“Thế nào?”

“Chúng ta đến rồi!”

“Ừm!”

Lúc này, Trần Viễn mới chợt nhận ra, vậy mà chiếc xe taxi đã chạy đến chỗ hẹn với Tiểu Trần trước đó. Anh cũng không nghĩ đến, mình chỉ vừa suy nghĩ một lúc, thời gian đã trôi qua nhanh đến như vậy.

“Được rồi, chúng ta xuống xe thôi!”

Nói xong, Trần Viễn tự mình đẩy xe xuống trước. Sau đó, Phi Hổ cũng lần lượt theo xuống phía sau.

“Lão đại, người đàn ông đó là ai?”

Mặc dù bị bắt để đưa đến biệt thự, nhưng kỳ thật Phi Hổ cũng không có trải qua chút khó chịu nào. Ngược lại, cậu ta còn được chủ nhân của căn biệt thự này tiếp đãi rất chu đáo.

Chỉ là, trong lòng Phi Hổ cũng cảm thấy hết sức buồn bực. Bọn họ vì sao lại muốn bắt mình đem đến chỗ đó, còn ép để cho Trần Viễn đi đến gặp mặt.

“Ừm, tôi cũng không biết. Tạm thời khoan hãy nhắc đến chuyện này, tôi muốn đi gặp Tiểu Trần một chút. Tôi có việc muốn nhờ cậu ta trợ giúp!”

Nói xong, Trần Viễn cũng không đợi cho Phi Hổ đuổi theo phía sau mình, một đường nhanh chóng đi về phía trước.

Lúc này, Tiểu Trần cũng nhận được điện thoại của Trần Viễn thông báo từ trước, nên cậu ta cũng sớm đứng đợi ở bên ngoài.

“Lão đại, nơi này!”

Vừa nhìn thấy bóng dáng của hai người Trần Viễn xuất hiện, Tiểu Trần đã đợi không được, đưa tay phất lên, ra hiệu cho bọn họ đi đến.

Nơi mà ba người gặp mặt, là một tiệm internet nằm ở trên đường Hoàng Văn Thụ, cách trung tâm thành phố cũng không quá xa. Hơn nữa, ngõ nhỏ nơi này khác vắng vẻ, ngoài một số ngôi nhà nằm rải rác ở xung quanh, cũng không có thứ gì gây ra sự chú ý của mọi người.

Mà sau khi dẫn theo Trần Viễn cùng với Phi Hổ đi vào bên trong tiệm nét, Tiểu Trần một đường đi thẳng về phía ngõ sau, đến chỗ một căn phòng ngủ chỉ đặt mỗi một cái giường đơn, cùng với một vài kệ sách không quá đầy đủ.

“Theo tôi đi!”

Nhìn thấy Trần Viễn và Phi Hổ đã kịp đuổi theo ở phía sau lưng, Tiểu Trần lúc này mới đem cửa phòng đóng lại, đồng thời đi tới một chỗ bên hông kệ sách. Sáu đó, cậu ta hơi đẩy nhẹ một chút, phía sau kệ sách vậy mà lộ ra một chỗ vách tường, phía trên có một cái cửa ngầm.

“Này, nơi này cũng là tài sản của cậu đấy hả? Làm sao chỗ nào cậu cũng thích làm tầng hầm hết vậy?”

Lần nữa nhìn thấy trong phòng của Tiểu Trần lại đặt xuống một cái tầng hầm, Phi Hổ không khỏi cảm thấy có chút buồn bực, mở miệng ra phàn nàn.

Nhưng lúc này, cả Trần Viễn lẫn Tiểu Trần đều không có thời gian để ý đến cậu ta. Hai người bọn họ nhanh chóng đi vào phía sau cửa ngầm, dần dần đi xuống một chỗ bậc thang, nối liền với một cái tầng hầm khoảng chừng mấy mấy chục mét vuông.

“Này… này… đợi tôi với!”

Nhìn thấy hai người vậy mà bỏ mình đi xuống phía dưới, Phi Hổ không khỏi gấp, vội vàng chạy đuổi theo phía sau lưng. Thế nhưng, lúc này cả hai đã đi vào tầng hầm, cũng không có đáp lại tiếng kêu gọi của cậu ta.

Qua một lúc, Phi Hổ mới kịp chạy xuống tầng hầm. Nhưng lúc này, Tiểu Trần đã ngồi vào chỗ làm việc của mình, cũng không biết là cậu ta đang gõ gõ thứ gì. Chỉ chừng năm phút, phía trên màn hình máy tính lập tức sáng lên, phía trên hiện ra hình ảnh của một căn biệt thự được trang trí hết sức xa hoa.

“Đây là?!”

Lúc này, hai mắt của Phi Hổ không khỏi trừng lớn, ánh mắt mang theo mấy phần khó tin, nhìn về phía Tiểu Trần.

“Đây là thiết bị vệ tinh theo dõi mà tôi vừa mới lặt đặt được. Nó có thể hạn chế khoảng cách tối đa từ vệ tinh đến Trái Đất. Hơn nữa, thông qua thiết bị nghe trộm mà lão đại đã cài đặt ở trong biệt thự, chúng ta có thể quan sát cũng như nghe lén được bọn họ nói chuyện ở trong phòng.”

“Lợi hại như vậy?”

Nghe được Tiểu Trần giải thích, ánh mắt của Phi Hổ không khỏi mở to, trừng lớn. Nhưng lúc này động tác của Tiểu Trần vẫn không hề ngừng lại, cậu ta liên tục thao tác ở trên bàn phím. Qua một lúc, khi hình ảnh trên máy tinh dừng lại ở một căn phòng lớn. Lúc này, âm thanh của Trần Viễn mới đột ngột vang lên.

“Dừng lại!”

“Được rồi!”

Ngay sau đó, trước mắt mọi người nhanh chóng xuất hiện thân ảnh của mấy người ở trong biệt. Trong đó, bọn họ có thể dễ dàng quan sát thấy người đàn ông trung niên đã từng nói chuyện với Trần Viễn cùng với hai người một nam một nữ trẻ tuổi, đang ngồi đối diện với một người mặc áo đen, trên mặt đều bị che kín.

Mặc dù bởi vì khoảng cách quá xa, mấy người bọn họ cũng không nghe rõ âm thanh nói chuyện trong phòng. Nhưng thông qua hình dáng bên ngoài, bọn họ có thể nhận biết được, người thần bí mặt áo đen kia đang nói chuyện với chủ nhân của căn biệt thự này chính là một người phụ nữ. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của cô ta cũng không có lớn bao nhiêu, khoảng chừng hai mươi mấy, ba mươi tuổi gì.

“Tiểu Trần, cậu có thể giúp tôi tăng lên âm lượng của bọn họ được không?”

Bởi vì hình ảnh cho thấy người phụ nữ kia đang xoay lưng về phía màn hình, hơn nữa cô ta còn đang bịt mặt để nói chuyện, nên âm thanh không có cách nào để phân biệt được. Chính vì thế, Trần Viễn không khỏi lên tiếng để nghị, để Tiểu Trần giúp mình đem âm lượng ở trong máy thu âm tăng lên.

“Được rồi, lão đại chờ em một chút!”

Qua một hồi thao tác, rốt cuộc âm thanh cũng được tăng lên hết cỡ. Nhưng mà, ngay lúc này giọng nói của người đàn ông ở trong màn hình vang lên, để cho cả ba người bọn họ đều không khỏi trở nên sững sờ ngay tại chỗ.

“Chào mừng các bạn, hoan nghênh các bạn đã đến với buổi nói chuyện trực tiếp của chúng tôi. Tôi hy vọng, buổi nói chuyện này của chúng tôi sẽ để cho các bạn hài lòng!”

Ngay sau đó, trên màn hình liền nhìn thấy người phụ nữ áo đen xoay đầu, hướng về phía ba người Trần Viễn vẫy vẫy tay.

“Chào anh, lần nữa rất hân hạnh được nói chuyện trực tiếp với!”

Lúc này, Phi Hổ cùng với Trần Viễn đều không khỏi đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tiểu Trần. Mà lúc này, vẻ mặt của Tiểu Trần cũng kinh hãi đến trắng bệch ra.

“Cái… cái này, làm… làm sao có thể?!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thiên Long Ẩn Mình
  • Mèo con màu xám
Ẩn Long
  • Mạc Khúc Ca Hành
Thần chủ bí ẩn
  • Đang cập nhật..
Chương 91-95
Ẩn Môn Thiếu Chủ
  • Mèo con màu xám

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom