• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Ẩn Long Ở Rể (3 Viewers)

  • Chương 86-90

Chương 86 - Tổ chức tà giáo

“Này, cô bị làm sao thế? Tôi chỉ lấy giúp cô lá me ở trên đầu mà thôi, có cần phải căng thẳng như vậy hay không?”

Nhìn thấy bộ dáng căng thẳng của Lưu Thục Hiền, Trần Viễn lúc này hơi nheo mắt lại nhìn về phía cô. Đồng thời, trên tay của anh còn cầm lấy một đoạn lá me, giơ ra ở trước mặt của Lưu Thục Hiền như khẳng định lời nói mới vừa rồi của mình.

Qua một hồi lâu sau, Lưu Thục Hiền mới phản ứng lại, sắc mặt của cô lúc này đã đỏ thấu, cũng chẳng dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Trần Viễn.

“Tôi không thèm nói chuyện với nha nữa!”

Đem câu nói của mình bỏ lại, Lưu Thục Hiền rất nhanh liền vội vàng bỏ đi. Mà Trần Viễn sau khi nhìn theo bóng lưng của cô dần dần khuất mất sau cánh cửa phòng. Lúc này, anh mới lắc đầu thở ra một hơi. Đồng thời, âm thanh cũng trở nên thấp đến mức chỉ mình anh có thể nghe được.

“Xin lỗi!”

Lời này của anh, Lưu Thục Hiền tất nhiên là không thể nào nghe được. Lúc này, cô đang ngồi ở trong phòng ngủ, trên mặt vẫn còn đang nóng hầm hập. Hai tay của cô liên tục áp sát vào hai trên gò mà, miệng thì không ngừng lẩm bẩm lấy.

“Hiền ơi là Hiền, mày đang nghĩ thứ vớ vẩn gì chứ? Anh ta là người đã có vợ rồi, mày không thể nghĩ lung tung được đâu.”

Mặc dù ngoài miệng tự nói như vậy, nhưng trong lòng của cô lại không cách nào kiềm chế được cảm xúc của mình. Thỉnh thoảng, hình ảnh của Trần Viễn cứ xuất hiện ở trong đầu của cô, để cô không cách nào đem nó vung ra được.

“Lão đại, anh có ở đó không? Ra ngoài này một chút đi, em có việc muốn tìm anh.”

Hơn mười hai giờ đêm, trong lúc Trần Viễn đang lim dim chợp mắt, đột nhiên anh nhận được cú điện thoại của Tiểu Trần gọi đến. Nhất thời, hai mắt của anh bừng sáng, trên mặt mang theo mấy phần tinh thần. Sau đó, anh mới vội vàng lao nhanh xuống giường, đem quần áo cẩn thận mặc vào. Cuối cùng, anh nhẹ nhàng đem cửa phòng mở ra, bước vội ra phía bên ngoài.

“Có việc gì?”

Đi qua đầu ngõ, Trần Viễn đã nhìn thấy bóng lưng của Tiểu Trần đứng tựa vào trên một chỗ tường rào, trong tay còn cầm một mẩu thuốc lá, đã bị đốt hơn phân nửa.

Sau khi nhìn thấy Trần Viễn đi đến, Tiểu Trần cũng vội vàng đem tàn thuốc dập tắt. Sau đó, cậu ta nhanh chóng nhảy lên chiếc xe honda đã cũ của mình, nổ máy chạy tới trước mặt của Trần Viễn, nói.

“Lão đại, anh nhanh lên xe đi!”

Trần Viễn nhìn thấy biểu hiện của cậu ta như vậy, anh cũng không có nói gì thêm, vội vàng ngồi ở phía sau xe máy, đem mũ bảo hiểm cẩn thận đội lên trên đầu.

“Đi thôi!”

Tiếng lạch cạch của chiếc xe máy cũ kỹ vang lên, bóng lưng của cả hai người nhanh chóng biến mất ở trong đêm tối.

Khoảng chừng hơn mười phút sau, chiếc xe honda cũ kỹ của Tiểu Trần chở theo Trần Viễn rẽ vào bên trong một chỗ nghĩa địa. Sau đó, Tiểu Trần vội vàng thắng gấp. Bởi vì, lúc này ngay chỗ đầu xe đang có một cái bóng người lảo đảo đi tới.

“Làm gì mà lâu vậy? Tôi đã đợi cậu hơn nửa giờ đồng hồ rồi.”

Cái bóng người vừa mới nhìn thấy Tiểu Trần đi tới, đã lên tiếng trách mắng cho cậu ta một trận. Nhất thời, Tiểu Trần hơi có chút xấu hổ, đưa tay lên gãi gãi đầu của mình. Sau đó, cậu ta mới quay lưng lại, nhìn về phía Trần Viễn nói ra.

“Lão đại, đây là đội trưởng Lân, đội trưởng đội cảnh sát hình sự huyện Cam Hải. Hiện giờ anh ấy đang điều tra về vụ án xảy ra ở trên đường quốc lộ 1A sáng nay anh đã gây ra.”

Mặc dù giọng nói của Tiểu Trần không lớn, nhưng người đàn ông đang đứng bên cạnh cũng đã nghe hết sức rõ ràng. Nhất thời, ánh mắt của người này không khỏi liếc nhìn về phía Trần Viễn, đồng thời đánh giá anh một phen.

Chỉ là, Trần Viễn cũng không có thời gian để ý nhiều đến như vậy. Anh ngay lập tức đi vào vấn đề chính.

“Bọn họ là ai? Các cậu đã tìm ra hung thủ đứng ở phía sau lưng bọn họ hay chưa?”

Nghe Trần Viễn lên tiếng hỏi thăm, tức thì người đàn ông được Tiểu Trần gọi là đội trưởng Lân không khỏi nhíu mày. Thấy thế, Tiểu Trần vội vàng cúi thấp đầu, lên tiếng giải thích.

“Xin tự giới thiệu một chút, đây là lão đại của bọn tôi, là thành viên trong đội Long Vệ số 3, đã từng được đội trưởng cất nhắc lên làm đội phó, nhưng bị anh ấy từ chối.”

Lời này của Tiểu Trần vừa mới nói ra, nhất thời vẻ mặt của đội trưởng Lân không khỏi lộ ra mấy phần kinh ngạc. Mặc dù đội trưởng Lân chỉ là một đội trưởng của đội cảnh sát điều tra tội phạm cấp huyện. Nhưng thực chất, trước đây anh ta từng nhân tuyển vòng ngoài của cục an ninh quốc gia. Đối với một số thành viên của đội Long Vệ, anh ta cũng có một chút hiểu biết không nhỏ.

Chính vì thế, lúc này nghe nói Trần Viễn từng là thành viên của đội Long Vệ, hơn nữa còn được cân nhắc lên làm đội phó. Ngay lập tức, thái độ của đội trưởng Lân đối với Trần Viễn tỏ ra khách sáo hơn rất nhiều.

“Xin chào, tôi là Trọng Lân, đội trưởng đội cảnh sát hình sự huyện Cam Hải. Tôi rất hân hạnh được làm quen với anh.”

Đối với thái độ chuyển đổi của đội trưởng Lân, Trần Viễn cũng không mấy để ý. Sau khí khách sáo đáp lại vài câu. Lúc này, Trần Viễn lại lần nữa hỏi đến vấn đề mà anh quan tâm nhất.

Nghe hỏi, lần này đội trưởng Lân cũng không có nói thêm cái gì. Anh ta lập tức dẫn theo Trần Viễn cùng với Tiểu Trần, đi đến một chỗ nhà chòi, nằm cách nghĩa địa khoảng chừng hơn năm, sáu trăm mét.

Lúc này, bên trong nhà chòi còn để đó hai bộ thi thể, đều là thi thể của hai tên sát thủ lúc sáng đã đối với Trần Viễn ra tay ám sát. Chỉ có điều, lúc này bọn họ chỉ còn là hai bộ thi thể, không còn một chút uy hiếp nào đối với anh.

“Từ tư liệu của cục cảnh sát, chúng tôi đã điều tra ra được, hai người này đều là người của tổ chức phản động nước ngoài. Hơn nữa, bọn họ còn theo một tổ chức tà phái, chuyên môn tu luyện một môn công pháp cực kỳ dị đoan. Đồng thời, tổ chức này đã bị một trăm hai mươi quốc gia trên thế giới cấm đoan. Chỉ có điều, thế lực của nó lại rất mạnh, thường hay ẩn giấu dưới lớp vỏ bộc là giáo hội, tôn giao ở khắp các nơi trên thế giới.”

Đội trưởng Lân vừa chỉ về phía hai bộ thi thể ở trước mặt của mọi người, vừa lấy ra một xấp tài liệu đưa đến trước mặt của Trần Viễn. Nhìn thấy đồ án hiện lên ở trên tài liệu, nhất thời tinh thần của Trần Viễn không khỏi chấn động một cái.

Bởi vì, hình đồ án mà anh nhìn thấy, lại là hình cá chép âm dương, hơn nữa còn trùng khớp với hình xăm ở trên trước ngực của anh.

Ngay sau đó, anh nhanh chóng đem thi thể của hai tên sát thủ kéo ra. Ngay lập tức, một loại hình ảnh quen thuộc hiện ra ở trước mặt của anh.

“Như các anh đã thấy, đây là tiêu chí của tổ chức tà phái mà bên trong tài liệu đã được nhắc lên. Tất cả thành viên của bọn họ, đều dùng loại hình xăm này xăm lên cơ thể. Mặc dù mỗi người đều có một loại thân phận, cũng như địa vị khác nhau. Nhưng hình xăm chính là tiêu chí chung của mỗi thành viên trong tổ chức này.”

Càng nghe, đầu óc của Trần Viễn càng vang lên những tiếng ông ông. Anh không hề nghĩ đến, bí mật về cái hình xăm ở trên trước ngực của anh, lại có một lai lịch lớn như vậy.

Nhất thời, Trần Viễn không khỏi cảm thấy bất an. Nếu như hai tên sát thủ này thật sự chính là người của tổ chức như đội trưởng Lân nói đến. Vậy thì, bọn chúng tìm đến anh để ám sát, cũng không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Chẳng lẽ, hình xăm ở trên ngực của anh đã bị bại lộ. Mà mục đích của bọn họ, chính là muốn đem anh trừ khử.

Chỉ là, càng nghĩ trong lòng của Trần Viễn càng thêm cảm thấy nghi hoặc. Theo như suy đoán thông thường mà nói, hình xăm này ở trên người của anh ngoại trừ chính bản thân anh, ai cũng không thể nào thấy được.

Bởi vì, so với hình xăm ở trên cơ thể của hai tên sát thủ, rõ ràng hình xăm ở trên người anh đặc trưng hơn rất nhiều. Ngoại trừ vào lúc trăng sáng, hình xăm tự mình hấp thu năng lượng từ ánh trăng, thì nó mới có thể phát sáng, đem hình xăm lộ ra ngoài.

Nếu không, bình thường nó chỉ là một dáng vệt mờ, rất khó có ai có thể phát hiện ra đươc. Ngay cả Trần Viễn, chính anh ban đầu cũng không phát hiện ra hình xăm này ở trên cơ thể của mình. Mãi cho đến sau này, khi anh bị thương, một nửa miếng ngọc bội kia biến mất, thì anh mới thấy được hình xăm.

Nói như vậy, đám người của tổ chức kia làm sao phát hiện ra được hình xăm của anh?

Hay là?

“Lão đại, lão đại! Anh không có sao chứ?”

Đột nhiên nhìn thấy Trần Viễn nhìn thấy hai cỗ thi thể sau đó liền lâm vào trầm tư, ngay cả việc đội trưởng Lân lên tiếng hỏi thăm cũng không thấy anh trả lời. Lúc này, Tiểu Trần không khỏi lay mạnh cánh tay của Trần Viễn, sau đó còn lớn tiếng hô lên.

Đến lúc này, Trần Viễn mới hồi phục lại tâm tình. Sau đó, anh đưa mắt nhìn lấy đội trưởng Lân, áy náy nói ra.

“Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi có chút thất thần, không trả lời câu hỏi của anh.”

“Không có việc gì, không có việc gì. Tôi có thể hiểu được!”

Đội trưởng Lân đối với thái độ của Trần Viễn tỏ ra cực kỳ niềm nở. Hơn nữa, trên mặt không hề lộ chút tức giận nào. Ngược lại, thần sắc của Tiểu Trần lại hơi có chút nghi hoặc, nhìn về phía Trần Viễn.

“Lão đại, anh thật sự không có sao chứ?”

Theo Tiểu Trần nhìn thấy, bình thường lão đại của mình sẽ không trở nên thất thần như vậy. Thế nên, trong lòng của cậu ta lúc này tỏ ra vô cùng lo lắng. Nhưng Trần Viễn cũng không có đem suy nghĩ ở trong lòng của mình nói ra. Anh nhanh chóng lắc đầu, sau đó mới nhìn hai người bọn họ, nói.

“Được rồi, cảm ơn đội trưởng Lân rất nhiều. Hiện tại tôi còn có việc, nếu như có dịp, sau này tôi sẽ cảm tạ anh một trận.”

Nói xong, Trần Viễn liền đưa mắt nhìn về phía Tiểu Trần để ra hiểu. Ngay lập tức, Tiểu Trần liền vô cùng hiểu ý, gật gật đầu đáp lại.

Sau đó, cậu ta mới nhìn về phía đội trưởng Lân, nói ra: “Anh Lân, em xin phép về trước. Việc này em thay mặt lão đại cảm ơn anh. Sau này, nếu như có việc cần nhờ, anh cứ gọi điện thoại cho em. Chỉ cần là em làm được, em sẽ không từ chối.”

“Được, tôi nhớ rõ cầu nay của cậu!”

Đối với lời nói của Tiểu Trần, trong lòng đội trưởng Lân tỏ ra cực kỳ sảng khoái, đưa tay vỗ vỗ lên bả vai của cậu ta một trận.

Mà Trần Viễn cũng không dông dài, khẽ gật đầu đáp lại, rồi cùng với Tiểu Trần chạy trở về nhà của anh.

Lúc nhìn theo bóng lưng của Tiểu Trần cùng với Trần Viễn rời đi. Từ phía đằng sau chòi tranh, một người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện, nhìn về phía đội trưởng Lân, nói ra.

“Đội trưởng, chúng ta cứ như thế để hai người bọn họ rời đi thật sao?”

Nghe người này lên tiếng hỏi thăm, đội trưởng Lân không khỏi liếc mắt, trừng lấy người nọ một trận.

“Không để hai người họ đi, cậu muốn tôi phải làm gì? Trực tiếp đem bọn họ bắt giam được sao? Cho dù là cậu giám, tôi cũng không có lá gan làm chuyện như vậy.”

Nghe đội trưởng nói lời như vậy, nhất thời người trẻ tuổi có chút sững sờ, không biết phải nói tiếp như thế nào.
Chương 87 - Họp lớp

“Lão đại, anh thật sự không có sao chứ?”

Sau khi lái xe đưa Trần Viễn về đến cửa nhà, Tiểu Trân vẫn còn có chút lo lắng, nhìn về phía anh để hỏi thăm. Nhưng mà, Trần Viễn lúc này cũng không có tâm trạng đáp lại câu hỏi của cậu ta.

Anh chỉ hơi lắc đầu, sau đó vỗ nhẹ lên bả vai của Tiểu Trần, nói ra: “Tiểu Trần, chuyện hôm nay anh cảm ơn chú rất nhiều. Sau này, chú có việc, cứ trực tiếp đến tìm anh.”

Nói xong, Trần Viễn liền dự định xoay người bước vào trong nhà. Nhưng lúc này, Tiểu Trần lại có chút bất mãn, nói ra.

“Lão đại, anh xem em là loại người nào kia chứ? Vì anh, em làm chút chuyện này có đáng gì.”

“Được rồi, cậu về ngủ đi. Anh hôm nay hơi mệt!”

Nhìn thấy Tiểu Trần vẫn không có lái xe rời đi, Trần Viễn không khỏi bất đắc dĩ, đưa tay vẫy vẫy.

Biết Trần Viễn thật sự không muốn bị làm phiền, Tiểu Trần chỉ có thể chán nản thờ ra một hơi. Sau đó, cậu ta liên tục đạp xe máy, tiếng lạch cách từ chiếc xe honda cũ kỹ vang lên. Qua một lúc sau, chiếc xe cùng với Tiểu Trần mới biến mất ở trong đêm tối.

Lúc này, Trần Viễn mới lần nữa đẩy cửa bước vào trong nhà. Nhưng ngay lúc anh đi ngang qua phòng ngủ của Lưu Thục Hiền, bước chân của anh không khỏi ngừng lại.

“Cô… vẫn còn chưa ngủ sao?”

Thấy đèn trong phòng của Lưu Thục Hiền vẫn còn đang sáng. Hơn nữa, bóng lưng của cô đang ngồi xoay mặt về hướng cửa phòng, để cho Trần Viễn nhất thời nhịn không được, lên tiếng hỏi thăm.

Ngay sau khi nghe được âm thanh của Trần Viễn vang lên, Lưu Thục Hiền mới chậm rãi xoay lại. Sau đó, cô có vẻ hơi chút ngạc nhiên, nhìn về phía anh.

“Anh Viễn, đêm hôm thế này anh không ở trong phòng, còn đi ra ngoài làm gì?”

Trong lúc hỏi thăm, ánh mắt của Lưu Thục Hiền còn không quên quan sát ở trên người của Trần Viễn qua lại một phen. Nhìn thấy động tác này của cô, Trần Viễn không khỏi cười khổ, lắc lắc đầu nói ra.

“Còn không phải cảm thấy khó ngủ, nên mới đi ra ngoài dạo một chút hay sao? Thế còn cô, làm sao giờ này vẫn còn chưa ngủ. Chẳng lẽ, cô không sợ thức đêm ngày mai da mặt sẽ bị nhăn nheo hay sao?”

Lời nói của Trần Viễn mặc dù là nửa đùa nửa thật, nhưng trong lòng của Lưu Thục Hiền vẫn luôn cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Bởi vì, trong lời nói của anh rõ ràng mang theo mấy phần quan tâm đến cô.

“Cũng không có gì, tôi cũng không có ngủ được.”

Nói xong, Lưu Thục Hiền đột nhiên vươn người đứng dậy. Vốn dĩ, lúc này trên người của cô chỉ mặc một bộ áo ngủ tương đối rộng. Động tác này của cô quá mức đột ngột, nhất thời để cho xuân quang hiện ra toàn bộ trước mặt của Trần Viễn.

Mặc dù Trần Viễn kỳ thật cũng không cố ý, nhưng quả thật da thịt của Lưu Thục Hiền rất trắng. Hơn nữa, phía trước còn rất đầy đặn, lại rất căng tròn.

“Khụ khụ…”

Bất giác ho khan vài tiếng, lúc này Trần Viễn giống như là đang xấu hổ chạy trốn, vội vàng xoay người lại, thấp giọng nói ra.

“Tôi về ngủ trước đây, mai gặp lại.”

Vừa nói, bước chân của Trần Viễn vừa chạy vội về phía phòng ngủ của mình. Ban đầu, Lưu Thục Hiền cũng không thấy rõ vì sao Trần Viễn lại phản ứng như vậy. Nhưng sau khi hơi cúi thấp người xuống, thấy được phía trước người có chút da thịt lộ ra, vẻ mặt của cô lúc này cũng đỏ bừng lên.

Chỉ có điều, qua một lúc sau, cô lại nhịn không được, che miệng cười khẽ một tiếng, trong ánh mắt mang theo mấy phần xuân quang dạt dào. . ????a‎ chươ????g‎ ????ha????h‎ ????hấ????‎ ????ại‎ +‎ ????rU????????ru????e????﹒????????‎ ‎ +

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Viễn thức dậy từ rất sớm. Tối hôm qua, mặc dù chạy trốn Lưu Thục Hiền để trở về phòng ngủ, nhưng Trần Viễn cũng không có cách nào ngủ được. Vì thế, cả một buổi tối anh đều ngôi xếp bằng, bắt đầu đem lực lượng của hình xăm ở trước ngực để bổ súng.

Không biết có phải vì ở nông thôn, bầu trời không bị các tòa nhà cao tầng bao phủ. Chính vì thế, tốc độ tu luyện của anh cũng trở nên nhanh hơn rất nhiều. Thậm chí, Trần Viễn còn có cảm giác, năng lượng tồn trữ ở bên trong hình xăm còn tăng lên một mảng lớn.

Thế nên, sau khi tu luyện kết thúc, nhìn thấy mặt trời đã dần dần ló qua rạng động, Trần Viễn liền quyết định đi ra ngoài, bắt đầu chạy bộ. Đối với Trần Viễn mà nói, đây chính là một thói quen mà anh rất ít khi bỏ qua. Bởi vì, những lúc như vậy anh cảm thấy cơ thể của mình trở nên nhẹ nhàng, linh hoạt hơn rất nhiều.

“Hey, chào anh!”

Đang lúc chạy bộ ra tới đầu làng, đột nhiên Trần Viễn nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi, trên người mặc lấy một bộ quần áo thể thao, đầu đội mũ lươi trai, mặt che kín khẩu trang, bên trong lỗ tai vẫn còn đeo lấy tai nghe, bất ngờ hướng về phía anh để vẫy vẫy tay chào hỏi.

Nhất thời, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Anh đưa mắt nhìn về phía người phụ nữ đang chạy song song với mình, hai hàng lông mi hơi chút nheo lại.

“Cô là?”

Kỳ thật, Trần Viễn cũng không cách nào nhận ra thân phận của người phụ nữ này. Hơn nữa, anh nhớ ở trong thôn Tây cũng không có ai xinh đẹp giống như vậy mới đúng?

Trong lòng mang theo vô số nghi hoặc, thế nhưng người phụ nữ trẻ tuổi cũng không có đáp lại câu hỏi của Trần Viễn. Ngược lại, cô ta đột nhiên ném qua cho anh một mẩu giấy. Sau đó, giọng nói mang theo mấy phần ý tứ, nhìn về phía anh.

“Hy vọng tối nay chúng ta sẽ gặp!”

Nói xong, người phụ nữ này cứ như thế chạy đi, hơn nữa tốc độ của cô ta càng lúc càng nhanh. Chỉ một thoáng chốc, Trần Viễn đã không thấy rõ bóng dáng của ta ở đâu.

Nhất thời, Trần Viễn không khỏi mang theo mấy phần hiếu kỳ, đưa mắt nhìn về phía mẩu giấy đang cầm ở trong tay của mình. Thế nhưng, khi đem tờ giấy mở ra, bên trong lại không có bất kỳ một chữ viết nào. Ngược lại, phía trên còn có lưu lại một chút mùi hương thoang thoảng, để cho Trần Viễn cảm thấy không ra làm sao cả.

“Như vậy là có ỳ gì?”

Cầm lấy mẩu giấy ở trên tay, Trần Viễn vừa lật qua lật lại mấy lần, vừa nhịn không được tự lẩm nhẩm ở trong miệng một hồi. Nhưng sau khi quan sát hồi lâu vẫn không có kết quả gì, Trần Viễn chỉ có thể lắc đầu, đem việc này ném qua ở sau đầu.

Dù sao, nếu như người phụ nữ vừa rồi đã nói tối nay gặp mặt, vậy thì nhất định tối nay anh sẽ biết được cô ta là ai. Chỉ là, tối nay chẳng phải anh cần đi đến buổi họp lớp với Thu Trang hay sao? Làm như thế nào cô ta lại có thể gặp được anh?

“Anh Viễn, anh đã chuẩn bị xong chưa?!”

Hơn sáu giờ tối, Trần Viễn còn đang ở trong phòng thay đồ, phía ngoài cổng anh đã nghe được tiếng gọi của Thu Trang vọng vào bên trong. Hơi quay đầu liếc mắt nhìn qua phía bên ngoài cửa sổ một chút. Lúc này, Trần Viễn thấy được Thu Trang đang mặc một chiếc váy chân ngắn màu hồng, phía trên là chiếc áo cổ ngắn, bó sát hai bên vai. Nhất thời, vẻ mặt của Trần Viễn hiện lên mấy phần kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô lại ăn mặc gợi cảm đến như vậy. Bình thường, mỗi lần gặp mặt cô đều ăn mặc hết sức kín đạo, thậm chí còn hơi có phần bảo thủ.

Thế nhưng, lúc này còn không đợi cho Trần Viễn kịp suy nghĩ nhiều, âm thanh của Thu Trang đã lần nữa vọng vào trong phòng.

“Anh Viễn, đi nhanh thôi, chị Hiền và em đang đợi.”

Lúc này, ngoại trừ Thu Trang đang đứng ở bên ngoài, Lưu Thục Hiền cũng mặc xong quần áo, đứng ngay bên cạnh của cô. Kỳ thật, hôm nay Thu Trang còn muốn mượn nhờ Trần Viễn để cho anh giả làm bạn trai của cô một phen. Nhưng sau đó, Trần Viễn cảm thấy mình cứ để cho Thục Hiền ở trong nhà một mình như vậy, kỳ thật cũng không quá hợp lý.

Chính vì thế, Trần Viễn liền nói với Thu Trang, để cho Thục Hiền đi cùng với bọn họ lên trên huyện. Sau đó, hai người sẽ tách ra, đi đến buổi họp lớp như dự kiến ban đầu, còn Thục Hiền thì sẽ tự mình đến một chỗ khách sạn để nghỉ ngơi, rồi chờ đợi hai người về chung một lượt. Tất nhiên, Thục Hiền cũng không có ý kiến gì. Bởi vì cô cảm thấy việc mình xuất hiện ở buổi họp lớp của Trần Viễn và Thu Trang không quá thích hợp. Hơn nữa, cô cũng muốn ra ngoài tìm hiểu một chút đặc sản ở nơi phố huyện mà Trần Viễn đang sống. Dù sao, từ nhỏ đến lớn cô đều rất ít khi rời khỏi Tân Càng. So với việc bị vứt bỏ ở trong nhà một mình, việc đi dạo phố đối với cô cũng rất hợp lý.

Thế nên, sau khi chờ đợi một hồi, rốt cuộc Trần Viễn cũng mặc xong quần áo để đi ra ngoài. Kỳ thật, Trần Viễn cũng ăn mặc hết sức tùy tiện. Vừa rồi anh chậm chạp như vậy, là bởi vì lúc anh đang chuẩn bị thay đồ, đột nhiên Tiểu Trần gọi đến, nói rằng có một số việc cần phải nói với anh. Lúc đó, Trần Viễn cũng không có cách nào từ chối. Vì vậy, hai người đã chuyện với nhau qua điện thoại một hồi khá lâu.

Nhìn thấy Trần Viễn loay hoay ở trong phòng hơn nửa tiếng, lúc đi ra chỉ mặc một cái áo phông cùng với một chiếc quần dài thể thao. Nhất thời, cả hai người phụ nữ đều không khỏi giương mắt, trừng lớn.

“Này, hai người nhìn tôi như vậy làm gì? Còn không mau lên xe đi!”

Trần Viễn nhìn thấy hai người cứ như thế nhìn mình hồi lâu không chớp mắt, cho dù bản thân của anh da mặt cũng không mỏng, nhưng dù sao cũng luôn cảm thấy có gì đó là lạ. Thế nên, sau khi liếc mắt nhìn bọn họ một hồi, anh liền lên tiếng hối thúc, đẩy cả hai người phụ nữ đi vào bên trong xe taxi.

“Bác tài, đi thôi!”

Vừa lên xe, Trần Viễn đã trực tiếp ra hiệu cho tài xế lái xe chạy đi. Mà lúc này, cả hai người phụ nữ rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, lần nữa liếc mắt nhìn anh.
Chương 88 - Nhẫn cưới

Bởi vì Trần Viễn làm cho thời gian chậm trễ, thế nên lúc xe taxi chạy lên trên huyện, thời gian đã hơn bảy giờ tối.

Lúc này, ở trong một phòng VIP của nhà hàng ba sao, nằm ở trung tâm huyện. Một nhóm thanh niên nam nữ đang tụ tập với nhau cùng hướng về phía một người đàn ông trẻ tuổi, ăn mặc hết sức bảnh bao, đứng ở giữa phòng tiệc, liên tục lên tiếng chúc mừng.

“Chúc mừng lớp trưởng, chúc cậu trăm năm hạnh phúc!”

“Chúc mừng, chúc mừng! Lớp trưởng hôm nay thật sự là quá đẹp trai, so với hồi học cấp hai còn phải đẹp trai hơn gấp mấy trăm lần!”

“…”

“Ha ha ha, cảm ơn tất cả mọi người. Buổi tiệc hôm nay ngoài việc tổ chức buổi họp lớp, để cho lớp của chúng ta có dịp gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách. Tôi còn xin phép được gửi đến các bạn thiệp cưới của tôi và Gia Hân. Đến hôm đó, tôi hy vọng là tất cả các bạn đều sẽ có mặt đông đủ, như vậy tôi sẽ vô cùng hạnh phúc. Hơn nữa, chi phí đi lại của các bạn đều do tôi trực tiếp đài thọ. Thế nên, các bạn không cần phải lăn tăn về việc không có xe lên thành phố.”

Lúc nói chuyện, ánh mắt của Vũ Đình Thành vẫn không quên đảo qua bốn phía xung quanh, để tìm thân ảnh quen thuộc từ trong đám người. Nhưng mà nhìn qua một hồi lâu, Vũ Đình Thành cũng không nhìn thấy bóng dáng hai người Thu Trang và Trần Viễn đâu cả. Nhất thời, trong lòng của Vũ Đình Thành không khỏi có chút thất vọng.

Kỳ thật, Vũ Đình Thành đối với Thu Trang cũng không có bao nhiêu lưu luyến. Thứ anh ta quan tâm nhất lúc này chính là Trần Viễn. Hồi còn đi học, Trần Viễn vốn là người nổi bật ở trong lớp. Mặc dù thành tích học tập của Trần Viễn không đến mức xuất sắc và đứng đầu lớp. Nhưng mà, tính cách của Trần Viễn lại vô cùng hào sảng, thường xuyên ra tay giúp đỡ bạn bè mỗi khi gặp khó khăn. Nhất là, mỗi lần lớp của bọn họ bị đám nam sinh lớp khác ức hiếp, Trần Viễn đều tự mình đi ra bãi bình. Chính vì, thế, các bạn học trong lớp đối với Trần Viễn vô cùng bội phục.

Hơn nữa, hồi đó nhà của Trần Viễn chỉ cách nhà của Thu Trang có mấy căn. Mà khi đó, Thu Trang chính là hoa khôi của lớp, được rất nhiều nam sinh thầm mến. Tất nhiên, Vũ Đình Thành cũng không ngoại lệ. Chỉ là, tính cách của hắn lúc đấy hơi có phần nhát gái, cũng không dám lên tiếng ngỏ lời. Mãi sau này, khi học xong cấp ba, lại lên đến đại học, hắn mới quyết tâm theo đuổi Thu Trang.

Khi đó, gia đình của Thu Trang bất ngờ xảy ra sự cố, cô không thể nào tiếp tục theo học ở trường đại học, xin nghỉ một năm để đi ra ngoài làm thêm, có tiền xoay sở giúp đỡ gia đình.

Cũng vào thời gian này, gia đình của Vũ Đình Thành bất ngờ phất lên. Cha của anh tà là ông Vũ Đình Nhơn, đột nhiên trúng một gói thầu lớn. Hơn nữa, công ty của cha anh ta còn được một nhà đầu tư bí mật rót vào một số tiền khổng lồ, để cho công ty của gia đình nhà họ Vũ từ một hộ kinh doanh nhỏ, nhanh chóng phất lên trở thành một tổng công ty có vốn đầu tư hơn mấy ngàn tỷ.

Cũng chính vì vậy, cuộc sống của Vũ Đình Thành liền trở nên giàu có, trở thành cậu ấm ở trên thành phố. Mà lúc này, nhận được tin tức gia đình Thu Trang gặp khó, Vũ Đình Thành đã dùng lấy số tiền từ gia đình, liên tục trợ giúp cho cô và gia đình của cô, bắt cô nhận lời trở thành bạn gái của anh ta.

Lúc đầu, Thu Trang cũng không đồng ý. Nhưng thấy được tâm ý của Vũ Đình Thành đối với cô, sau một thời gian dài từ chối, rốt cuộc cô cũng nhận lời, đồng ý trở thành bạn gái của anh ta.

Quen nhau khoảng chừng hơn một năm, Vũ Đình Thành nói muốn cùng cô kết hôn. Lúc này, Thu Trang có chút chần chờ, vì ở trong lòng của cô vẫn luôn có một hình bóng mà cô không thể nào quên được.

Vũ Đình Thành tất nhiên cũng biết điều này, đối với tình cảm của Thu Trang dành cho Trần Viễn, anh ta là người rõ ràng nhất. Nhưng bằng vào quyết tâm của mình, Vũ Đình Thành rốt cuộc cũng thuyết phục được Thu Trang kết hôn với mình.

Nhưng tất cả mọi thứ bỗng chốc hóa thành hư không. Vào hơn nửa năm trước, gia đình của Vũ Đình Thành đột nhiên gặp phải sự cố, tài sản của công ty bọn họ từ hơn mấy ngàn ty, trong vòng một đêm đột nhiên bị bóc hơi hơn phân nửa. Hơn nữa, nhà đầu tư trước đây đã từng hợp tác với gia đình bọn họ, lúc này bất ngờ rút vốn, khiến cho công ty của nhà họ Vũ phải thua lỗ nặng. Đồng thời, cổ đông cũng ào ạt đòi bán tháo cổ phần, muốn thu hồi lại số nợ mà gia đình bọn họ đã hứa hẹn trước đo.

Bất ngờ bị một cú tát đánh thẳng vào mặt, cả gia đình nhà họ Vũ lập tức trở nên vô cùng điêu đứng. Lúc đó, Vũ Đình Thành cũng không dám gặp mặt Thu Trang, vì anh ta sợ rằng cô sẽ rời bỏ anh khi biết được tin tức này.

Nhưng sau đó một tuần, một người phụ nữ đột nhiên đến tìm Vũ Đình Thành, nói rằng chỉ cần anh ta chấp nhận đồng ý kết hôn với cô, thì số tiền đầu tư mà nhà đầu tư trước đó đã thu hồi lại, cô sẽ lập tức chuyển khoản cho cha của anh ta. Hơn nữa, cô ta còn có thể giúp cho gia đình bọn họ, thành công lấy được một khoản hợp đồng có giá trị tới mấy trăm triệu USD.

Đây là một khoản đầu tư vô cùng lớn, ban đầu Vũ Đình Thành cũng không cho rằng nó là sự thật. Nhưng sau khi gật đầu xác nhận, công ty của nhà họ Vũ lập tức nhận được một khoản đầu tư lên đến cả mấy chục triệu đô la. Hơn nữa, một điều khoản hợp đồng có gí trị bốn trăm triệu đô la, bất ngờ được đưa đến cho công ty của bọn họ.

Lúc này, Vũ Đình Thành mới biết được là người phụ nữ kia đều nói sự thật. Thế nhưng, anh ta hoàn toàn không hiểu, vì sao người phụ nữ lại muốn giúp anh, hơn nữa còn muốn kết hôn với anh.

Nhưng sau đó, Vũ Đình Thành rốt cuộc cũng biết được sự thật. Người phụ nữ này cũng không phải muốn kết hôn với anh ta. Cô chỉ muốn lợi dụng Vũ Đình Thành, lấy danh nghĩa vị hôn thê của nhà họ Vũ, chính thức đặt chân đến Tân Cảng.

Hơn nữa, cô còn muốn anh thay mặt mình, đi liên hệ với một người. Mà người này, không phải là ai khác, lại chính là Trần Viễn.

Chuyện này để cho Vũ Đình Thành cảm thấy hết sức kinh ngạc, đồng thời trong lòng của anh ta đối với Trần Viễn cũng sinh ra thù hận. Bởi vì, người phụ nữ mà anh ta yêu nhất, lúc nào trong lòng cũng mang theo hình bóng của Trần Viễn. Ngay cả người phụ nữ sắp sửa kết hôn với anh ta, cũng muốn để cho đi liên hệ với Trần Viễn.

Giống như, toàn thể thế giới này, nơi nào có sự xuất hiện của Trần Viễn, thì nơi đó vĩnh viễn không có nơi để cho hắn có thể đặt chân đến.

“Ê, mọi người mau nhìn xem, hai người kia là ai? Có phải, hoa khôi của lớp chúng ta, Thu Trang và Trần Viễn đó không?”

Lúc này, trong lúc mọi người đang không ngừng liên tục hướng về phía Vũ Đình Thành nói tiếng chúc mừng. Đột nhiên, môt người trong số bọn họ, bất ngờ nhìn về phía cửa ra vào, sau đó lớn tiếng hô lên một trận.

Lập tức, âm thanh ở trong phòng VIP bỗng dưng trở nên im ắng hẳn ra. Ngay sau đó, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía hai người Trần Viễn, Thu Trang đang đi vào trong phòng.

“Ồ, chào tất cả mọi người. Mọi người lâu ngày không gặp, tất cả vẫn khỏe hết chứ?!”

Nhìn thấy cả đám bạn cũ lúc này đều không ngừng dán mắt nhìn về phía mình và Thu Trang, mặc dù trong lòng biết rõ bọn họ phần lớn là bị vẻ đẹp của Thu Trang thu hút. Nhưng Trần Viễn vẫn vui vẻ lộ ra nụ cười, hướng về phía tất cả bọn họ vẫy vẫy tay.

Đương nhiên, đám bạn học lúc này cũng làm ra đáp lại. Chỉ có điều, thái độ của bọn họ đối với Trần Viễn cũng không có nhiệt tình giống như đối với Vũ Đình Thành. Dù sao, bộ dáng hiện tại của Trần Viễn hơi có chút tùy tiện. Hơn nữa, mối quan hệ giữa ba người, Trần Viễn, Thu Trang và Vũ Đình Thành nhiều người ở trong lớp cũng có nghe nhắc đến.

Mặc dù không biết vì sao Vũ Đình Thành lại đột nhiên hủy hôn với Thu Trang, sau đó lại kết hôn với một người phụ nữ xa lạ, mà tất cả những người ở đây đều không biết. Thế nhưng, điều đó cũng không ngăn cản được ánh mắt tò mò của bọn họ, đối với mối quan hệ của ba người lúc này.

Nhưng mà, ngay sau đó tất cả những người có mặt ở đây đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Bởi vì, Vũ Đình Thành vậy mà không có một chút khó chịu nào đối với Trần Viễn. Ngược lại, thái độ của anh ta còn rất nhiệt tình, bước nhanh về phía Trần Viễn, hô lên.

“Viễn, đã lâu không gặp, cậu vẫn khỏe chứ?!”

Lời này của Vũ Đình Thành vừa nói ra, trên khuôn mặt của Trần Viễn không khỏi xuất hiện mấy dấu chấm hỏi lớn.

Kỳ thật, lúc còn đi học, anh với Vũ Đình Thành cũng không thân thiết. Đừng có nói chi là sau này Vũ Đình Thành còn theo đeo Thu Trang. Chính vì thế, lúc này thấy Vũ Đình Thành vậy mà niềm nở chạy tới đón tiếp mình, Trần Viễn không phải kinh ngạc cũng không được.

Nhưng mà, Trần Viễn cũng là một người lão luyện, anh chỉ hơi khựng lại một chút, sau đó liền mở miệng ra cười, nói.

“Vẫn tốt, rất vui được gặp mặt lớp trưởng ở đây!”

Nói xong, Trần Viễn còn cố ý đưa tay nắm lấy bàn tay của Thu Trang, hướng mắt nhìn về phía những người xung quanh.

“À, trước khi đến đây, tôi với Thu Trang có đi đặt nhẫn cưới, dự định trong cuối năm nay sẽ chính thức kết hôn. Nếu như các bạn có thời gian, sau này mọi người hãy nhớ đến tham dự ngày vui của bọn mình nha!”

Lời này Trần Viễn vừa mới nói ra, đừng nói là tất cả bạn học cũ, cho dù là Thu Trang cũng có chút sừng sỡ, dùng lấy ánh mắt khó tin nhìn về phía anh.
Chương 89 - Món quà đặc biệt

“Suỵt, đừng nói gì hết. Mọi thứ cứ để anh lo!”

Nhìn ra vẻ mặt kinh ngạc của Thu Trang, Trần Viễn lúc này mới cúi thấp đầu xuống, nhỏ giọng nói với cô.

Nhưng động tác này của hai người rơi vào trong mắt của tất cả mọi người ở đây, chẳng khác nào là hành vi đang thân mật với nhau. Nhất là, đối với Vũ Đình Thành thì hành động này của Trần Viễn, giống như đang trần trụi khiêu khích với hắn. Chính vì thế, ánh mắt của Vũ Đình Thành lúc này không khỏi đỏ bừng lên. Nếu như không phải đây là chỗ đông người, có lẽ hắn đã trực tiếp nổi giận, cùng với Trần Viễn sống mái với nhau một trận.

Đương nhiên, chỉ bằng vào một chút thực lực ấy của mình, Vũ Đình Thành cũng không ngu ngốc đi khiêu khích với Trần Viễn. Hắn nhanh chóng đem tức giận ở trong lòng giấu đi, đối mặt với ánh mắt dò hỏi của tất cả mọi người, Vũ Đình Thành lúc này cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn nhếch môi lên, cười khẽ một tiếng.

Mà toàn bộ biểu hiện vừa rồi ở trên khuôn mặt của Vũ Đình Thành, lại không cách nào che giấu được ánh mắt của Trần Viễn.

Kỳ thật, vừa rồi lúc anh cùng với Thu Trang bước vào trong phòng VIP, mọi người ở đây có thể không nhìn thấy được, nhưng ánh mắt của Vũ Đình Thành khi nhìn thấy anh liền lộ ra biểu hiện vô cùng oán hận. Mặc dù biểu hiện này của Vũ Đình Thành đã được che giấu rất kỹ, nhưng bằng cảm giác cực kỳ nhạy cảm khi còn ở trong quân ngũ, Trần Viễn hoàn toàn có thể xác định, anh tuyệt đối là không có nhìn nhầm.

Chỉ là, Trần Viễn cũng không hiểu ra sao cả. Nếu như theo lẽ thường mà nói, người oán hận phải nên là anh mới đúng. Anh cũng không rõ là mình đã từng đắc tội qua với Vũ Đình Thành từ khi nào.

Mặc dù khi còn đi học, Vũ Đình Thành là lớp trưởng, còn Trần Viễn thường xuyên bị vi phạm kỷ luật về tội đánh nhau với đám con trai của lớp khác. Nhưng lúc đó, Trần Viễn có thể khẳng định là mình chưa bao giờ chọc giận qua Vũ Đình Thành, ngoại trừ cả hai đều đang theo đuổi hoa khôi của lớp. Thu Trang. Thế nhưng, sau khi tốt nghiệp, chính Vũ Đình Thành đã trực tiếp theo đuổi Thu Trạng, thậm chí hai người còn có ý định kết hôn với nhau.

Thế nên, nói ra thì hẳn phải là Trần Viễn mới là người nên oán hận Vũ Đình Thành mới đúng?

Hơn nữa, buổi họp lớp hôm nay cũng do Vũ Đình Thành tự mình đứng ra tổ chức, còn nhất định phải nhờ Thu Trang mời anh đến đây cho bằng được mới thôi. Nói như vậy, tại sao lúc nhìn thấy anh cùng với Thu Trang bước vào trong phòng, Vũ Đình Thành lại tỏ ra tức giận như vậy.

Với lại, dường như sự oán hận của Vũ Đình Thành đối với anh, cũng không đơn giản chỉ là sự ghen tuông khi thấy anh thân mật với người yêu cũ của anh ta. Ngược lại, trong lòng Trần Viễn lại có cảm giác, giống như Vũ Đình Thành oán hận vì anh đã cướp mất đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng đối với hắn?

Càng nghĩ, trong lòng Trần Viễn càng cảm thấy hết sức nghi hoặc. Thế nên, sau một hồi suy tư, Trần Viễn liền đem việc mình sẽ kết hôn với Thu Trang nói ra. Mặc dù đây chỉ là một lời nói dối, nhưng biểu hiện ở trên khuôn mặt của Vũ Đình Thành đã không cách nào có thể che giấu được.

Nhìn thấy điểm này, trong lòng của Trần Viễn càng thêm chắc chắn. Kỳ thật, tình cảm của Vũ Đình Thành đối với Thu Trang vẫn còn vô cùng sâu đậm. Chỉ là, theo Trần Viễn nhìn thấy, rõ ràng Vũ Đình Thành là người bỏ rơi Thu Trang trước. Chẳng qua, lòng chiếm hữu của Vũ Đình Thành đối với Thu Trang quá nặng, nên mới biểu hiện thái quá như vậy.

Nghĩ đến điểm này, Trần Viễn nhất thời không khỏi lắc đầu, cho rằng Vũ Đình Thành là một con người quá mức tham lam, đã xác định muốn kết hôn với người khác, làm sao lại còn quan tâm đến Thu Trang như vậy để làm gì?

Chỉ có điều, vừa nghĩ đến chỗ này, trong lòng Trần Viễn không khỏi dâng lên một đợt hốt hoảng. Dường như, chính anh cũng không khác gì so với bạn học lớp trưởng này của mình.

“Ha ha ha, thật sự là không nghĩ đến hôm nay lại còn nhận được tin vui như vậy. Quả nhiên hôm nay là một ngày song hỷ lâm môn. Thay mặt cả lớp, tôi xin chúc mừng hai bạn, có thể trăm năm hạnh phúc.”

Đúng vào lúc này, tiếng cười của Vũ Đình Thành đột nhiên cất lên, để cho toàn bộ không khí của phòng VIP trở nên quái dị vô cùng.

Ai cũng không có nghĩ đến, Vũ Đình Thành vậy mà còn sảng khoái đến như vậy, có thể bỏ qua hiềm khích trước đây của bản thân, thật tâm chúc mừng cho hai người bọn họ.

Chỉ là, Trần Viễn thì không hề nghĩ như vậy. Anh hơi có chút cảnh giác, nhìn về phía Vũ Đình Thành. Bởi vì, Vũ Đình Thành lúc này thật sự ẩn giấu quá sâu. Dường như, đằng sau chuyện này còn có một cái âm mưu gì đó.

“Chúc mừng hai bạn!”

Thế nhưng, còn không đợi cho Trần Viễn lên tiếng phản ứng, Vũ Đình Thành đã tự mình tiến lên phía trước, hướng về phía Trần Viễn, đưa tay ra phía trước.

Trước hành động vô cùng lưu loát này của Vũ Đình Thành, Trần Viễn nhất thời cũng không có cách nào từ chối được. Anh đành phải bất đắc dĩ, vươn tay đưa ra. Sau đó, anh cũng mỉm cười, đáp lại.

“Cảm ơn!”

Chỉ là, lúc bàn tay của Vũ Đình Thành đưa đến, đột nhiên âm thanh của hắn hạ thấp xuống, nói nhỏ vào trong tai của Trần Viễn.

“Vốn dĩ hôm nay còn có một món quà đặc biệt muốn dành tặng cho cậu. Nhưng mà, hiện tại nhân dịp tin mừng của hai bạn, tôi đành phải đem món quà này lấy ra trước vậy.”

Nói xong, Trần Viễn nhìn thấy từ trong ống tay áo của Vũ Đình Thành, rơi xuống một cái USB. Sau đó, chiếc USB này được Vũ Đình Thành kín đáo trao lại cho Trần Viễn, khóe môi của hắn còn nhếch lên, lộ ra một nụ cười vô cùng xảo quyết.

“Chúc hai bạn trăm năm hạnh phúc!”

Động tác này của Vũ Đình Thành vô cùng kín đáo, cho dù Thu Trang đang đứng bên cạnh cũng không có cách nào nhìn thấy được. Lúc Vũ Đình Thành rời đi, hắn vẫn không quên liếc mắt nhìn về phía cô, trong ánh mắt mang theo một sự khinh bỉ, không cách nào có thể che giấu được.

Nhất thời, trong lòng của Thu Trang không khỏi nổ lên lộp bộp. Dường như, cô đã nhận ra được điều gì đó không quá bình thường từ trong ánh mắt của Vũ Đình Thành.

“Anh Viễn, vừa rồi hai người đã nói với nhau chuyện gì vậy?”

Đợi cho Vũ Đình Thành rời đi, tiếp tục hướng về phía các bạn cùng lớp ôn chuyện cũ. Lúc này, Thu Trang có chút nhịn không được, thấp giọng ở bên tai của Trần Viễn hỏi thăm.

Nhưng mà, Trần Viễn chỉ lắc lắc đầu, cũng không có lên tiếng đáp lại. Kỳ thật, trong lòng của anh đã hơi có một chút suy đoán. Nhưng anh không có cách nào tin tưởng được, Vũ Đình Thành lại có thể làm ra được chuyện như vậy. Hơn nữa, vì sao Vũ Đình Thành lại muốn đưa đồ vật này giao cho anh? Chẳng lẽ, hắn cho rằng chỉ bằng vào chút thủ đoạn này, có thể khiến anh căm ghét người phụ nữ mà mình đã từng có một thời yêu đương hay sao?

Tất nhiên, Trần Viễn cũng không biết được mục đích thật sự của Vũ Đình Thành. Mà trong ánh mắt của Vũ Đình Thành, lúc này nhìn thấy Thu Trang đang không ngừng thấp giọng cùng với Trần Viễn trò chuyện vui vẻ với nhau, hận ý ở trong lòng hắn càng lúc càng thêm trở nên trầm trọng.

Trong đầu hắn lúc này, không ngừng vang lên âm thanh của ma quỷ, khiến cho nụ cười của hắn càng thêm trở nên quỷ dị.

“Các người hãy đợi đấy, rồi tôi sẽ chứng minh cho các người thấy, kẻ phản bội tôi sẽ có hậu quả như thế nào? Ha ha ha!”



“Anh Viễn, anh muốn đi đâu?!”

Trong khi buổi họp lớp đang diễn ra hết sức vui vẻ, đám bạn lâu ngày gặp lại, không những nói chuyện trên trời dưới đất, thỉnh thoảng còn nhắc lại mấy chuyện hồi trẻ con, khiến cho cả đám đều nhịn không được, cười rộ lên. Tất nhiên, Trần Viễn cũng là trung tâm trong những câu chuyện như thế này. Thậm chí, một số bạn học còn đối với Trần Viễn tỏ ra vô cùng bội phục. Dù nói như thế nào, hồi còn đi học, không phải Trần Viễn đứng ra bảo vệ, sợ rằng cả lớp 9E khi đó, đều bị toàn thể học sinh khối chín của trường cấp hai quậy cho lộn tung.

Mà sau một hồi trò chuyện vui vẻ, dưới sự đề nghị của Vũ Đình Thành, cả đám con trai trong lớp đều uống với nhau rất nhiều rượu. Nhất là mấy cậu bạn thân với Vũ Đình Thành, càng ra sức chuốc cho Trần Viễn say mèm.

Đối với lời đề nghị của mọi người, Trần Viễn ai đến cũng không cự tuyệt. Mãi cho đến khi số rượu trên bàn đã vơi đi hơn phân nửa. Lúc này, Trần Viễn mới lảo đảo đứng dậy, giả vờ bước ra khỏi phòng.

Tất nhiên, Thu Trang từ đầu đến cuối đều đang không ngừng để ý đến Trần Viễn. Tuy rằng hai người chỉ là giả vờ, cũng không thật sự là người yêu của nhau, nhưng cô đối với Trần Viễn vẫn cực kỳ quan tâm. Sau khi thấy Trần Viễn lảo đảo bước ra ngoài, cô cũng vội vàng đuổi theo, dự định đem anh dìu ra ngoài.

Nhưng mà, lúc này Trần Viễn lại đột nhiên đem tay của cô hất ra, sau đó mang theo giọng nói có phần hơi say rượu, tức giận nói ra.

“Cô đừng quan tâm đến tôi, để tôi đi một mình là được rồi!”

Mặc dù động tác này của Trần Viễn rất kín đáo, hơn nữa âm thanh cũng không quá to. Nhưng một số bạn họ tinh ý ở trong lớp, cũng nhanh chóng phát hiện ra được. Mà một trong số đó, tất nhiên không thể bỏ qua Vũ Đình Thành.

Nhìn thấy một màn như vậy, trong ánh mắt của hắn càng thêm đắc ý nở rộ.
Chương 90 - Bắt cóc

“Anh… anh làm sao thế? Tại sao anh lại mắng em?!”

Bị động tác của Trần Viễn làm cho giật mình. Sau đó, nước mắt ở trên khuôn mặt của Thu Trang không ngừng tuôn rơi. Nhất thời, bầu không khí ở trong phòng VIP không khỏi chững lại.

Mà nhân lúc này, Trần Viễn cùng đem cửa phòng đẩy ra. Sau đó, anh dùng ánh mắt hơi có phần áy náy, nhìn về phía mọi người.

“Xin lỗi, hôm nay vui quá, nên đã quá chén. Nếu như có gì sai sót, mong mọi người bỏ qua cho!”

Nói xong, Trần Viễn nhìn cũng không thèm nhìn về phía Thu Trang một chút nào, trực tiếp đẩy cửa bước ra ngoài. Lúc đi ngang qua người cô, anh còn cố ý hừ nhẹ một tiếng.

Nhất thời, cả khuôn mặt của Thu Trang đều trở nên trắng bệch, bên trong hốc mắt không ngừng rơi xuống nước mắt.

Mà tất cả những hành vi này của Trần Viễn rơi vào trong ánh mắt của Vũ Đình Thành lại mang theo một ý nghĩa rất khác. Nhất thời, trong lòng không cách nào nhịn được, hắn lúc này lại cười lên một tiếng. Thế nhưng, vì không dám phát ra âm thanh, nên sắc mặt của hắn bị kìm nén đến vô cùng khó coi.

“Lớp trưởng, cậu không có sao chứ?”

Một người bạn đang đứng ở bên cạnh, nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt của Vũ Đình Thành khó coi như vậy, còn tưởng là bạn của mình gặp phải chuyện gì, vội vang lên tiếng hỏi thăm.

Nhất thời, Vũ Đình Thành không khỏi ho khan vài tiếng, sau đó nhanh chóng lắc đầu nói ra.

“Khụ khụ… vừa rồi bị mắc nghẹn mà thôi, mọi người không cần để ý.”

Nói xong, bước chân của Vũ Đình Thành mới bắt đầu đi về phía Thu Trang, trong ánh mắt của hắn lộ ra mấy phần châm chọc, xen lẫn với sự quan tâm.

“Thu Trang, em không có sao chứ?”

Nhưng mà, Thu Trang không có tâm trạng để đáp lại câu hỏi của Vũ Đình Thành. Ánh mắt của cô dường như tỏ ra vô cùng bối rối, nhìn về phía tất cả các bạn học còn lại, nói ra.

“Xin lỗi, mình xin phép đi về trước!”

Nói xong, cô liền nhanh chóng đẩy cửa bước đi ra ngoài, không thèm để ý gì đến vẻ mặt dường như sắp phải vặn vẹo của Vũ Đình Thành.

“Được rồi, buổi tiệc hôm nay đến đây là kết thúc. Nếu như các bạn còn muốn ở lại ăn chơi, thì tôi sẽ dặn dò khách sạn đưa lên thêm chút đồ ăn. Hiện tại, tôi cũng xin phép được đi về trước.”

Lúc này, Vũ Đình Thành sau khi nhìn theo bóng lưng của Thu Trang rời đi một hồi lâu, hắn mới quay lại, nhìn về phía các bạn học, nói ra.

Lập tức, bầu không khí ở trong phòng VIP liền trở nên trùng xuống. Sau đó, mọi người cũng đồng loạt đưa mắt liếc nhìn nhau. Cuối cùng, cả bọn đều quyết định rời đi. Ai cũng không muốn lưu lại, khi mà chủ nhân của buổi tiệc đã bỏ đi về.

Cứ như thế, buổi họp lớp đầu tiên của bọn họ nhanh chóng kết thúc. Mọi người mỗi người một đường, ai cũng không có để ý đến, lúc này hai người Trần Viễn và Thu Trang đã cùng nhau rời khỏi khách sạn.

“Anh Viễn, vừa rồi làm sao anh lại tức giận như vậy? Có phải?”

Ngồi ở phía hàng ghế sau của taxi, ánh mắt của Thu Trang hơi có phần ái ngại nhìn về phía Trần Viễn. Mà lúc này, Trần Viễn cũng đã khôi phục lại trạng thái bình thường, cũng không phải là bộ dáng say rượu giống như vừa rồi.

“Em tự xem thứ này đi, là Vũ Đình Thành đã đưa nó cho anh.”

Vừa nói, Trần Viễn vừa đem chiếc USB lúc trước Vũ Đình Thành đã đưa cho mình, giao lại cho Thu Trang. Nhìn thấy thứ này, nhất thời sắc mặt của cô liền trở nên trắng bệch, trong con ngươi mang theo mấy phần hốt hoảng, vội vàng đem chiếc USB giật lấy.

“Làm… làm sao lại có thể?”

Nghe được giọng nói hốt hoảng lúc này của cô, Trần Viễn quả thật hơi có môt chút tò mò, đưa mắt liếc nhìn về phía chiếc USB đang cầm ở trong tay của cô.

“Trong này là thứ đồ vật gì? Vì sao Vũ Đình Thành lại muốn giao nó cho anh?!”

Mặc dù lúc trước đã có suy đoán, nhưng Trần Viễn cũng không cách nào có thể tưởng tượng được, Thu Trang sẽ là loại người như vậy. Anh còn nhớ rõ, cô là một người phụ nữ hết sức truyền thống, tuyệt đối sẽ không để cho loại chuyện như vậy xảy ra mới đúng?

“Cái này…”

Giọng nói mang theo mấy phần ấp úng, Thu Trang cũng không cách nào trả lời được câu hỏi của Trần Viễn. Trong lúc nhất thời, bầu không khí trên xe trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.

Nhưng cũng đúng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại ở trong túi quần của Trần Viễn đột nhiên vang lên, để cho anh không khỏi vội vàng, đem điện thoại mở ra xem.

“Xin lỗi, là Thục Hiền gọi điện thoại đến cho anh. Để anh nghe điện thoại một chút.”

Nói xong, Trần Viễn cũng không có để ý đến biểu hiện biến hóa ở trên khuôn mặt của Thu Trang, mà anh nhanh chóng mở điện thoại lên nghe. Chỉ là, điện thoại vừa mở lên, bên kia đầu dây điện thoại, đột nhiên vang lên âm thanh hốt hoảng của Lưu Thục Hiền.

“Anh Viễn, mau cứu em…”

Âm thanh vừa mới phát lên, ngay lập tức liền nín bặt. Sau đó, cuộc điện thoại của Lưu Thục Hiền gọi đến cho anh cũng trực tiếp bị ngắt quãng.

“Thục Hiền! Thục Hiền! A lô, a lô…”

Liên tục phát ra âm thanh kêu gào, nhưng phía bên kia điện thoại đã không có ai đáp lại. Sau một lúc, Trần Viễn mới hốt hoảng phát hiện ra, vậy mà kết nối của điện thoại đã cắt đứt từ lúc nào không hay.

“Anh Viễn, chị Hiền bị làm sao thế?”

Ngồi ở ngay bên cạnh của Trần Viễn, Thu Trang cũng nghe được cuộc nói chuyện điện thoại giữa hai người. Mặc dù cô cũng không có nghe rõ, Lưu Thục Hiền đã nói gì với anh. Nhưng lúc này, nhìn thấy sắc mặt của Trần Viễn như vậy, trong lòng của cô không khỏi cảm thấy vô cùng lo lắng.

Thế nhưng, Trần Viễn đã không có tâm trạng để trả lời câu hỏi của cô. Sau một lúc thất thần, anh đem lo lắng ở trong lòng nhanh chóng áp chế xuống. Sau đó, anh cố gắng hít vào một hơi thật sau. Cuối cùng, anh mới hướng về phía tài xế xe taxi, vội vàng nói ra.

“Bác tài, giúp tôi nhanh chóng chạy về hướng khách sạn Hoàng Gia, tôi muốn đi gặp mặt một người bạn.”

Nghe xong, tài xế cũng hơi gật gật đầu một chút. Sau đó, chiếc xe taxi nhanh chóng phóng về hướng đại lộ, chạy về phía khách sạn Hoàng Gia, nằm ở trên ngã ba của giao lộ.

“Tiểu Trần, cậu có đó không? Tôi có việc muốn nhờ cậu giúp!”

Nhìn thấy chiếc xe taxi đang băng băng chạy về phía khách sạn, lúc này Trần Viễn cũng vội vàng lấy ra điện thoại, bấm số gọi đến cho Tiểu Trần.

Vừa nghe được điện thoại của Trần Viễn gọi đến, Tiểu Trần liền rất nhanh nghe máy rồi trả lời.

“Lão đại, anh có việc gì? Cứ giao cho em là được!”

Đối với yêu cầu của Trần Viễn, Tiểu Trần hầu như là không hề do dự một chút nào, liền đồng ý đáp lại.

Sau đó, Trần Viễn cũng không có nói nhiều, liền gửi địa chỉ chỗ khách sạn Hoàng Gia cho Tiểu Trần.

“Tiểu Trần, cậu giúp tôi xâm nhập vào hệ thống an ninh của khách sạn, điều tra cho tôi xem có người nào khả nghi, tiếp xúc với bạn tôi hay không. Đây là địa chỉ của khách sạn, còn có, đây là cuộc nói chuyện mà vừa rồi bạn tôi đã gọi đến cho tôi.”

Bởi vì Trần Viễn từ là đặc vụ của đội Long Vệ số 3, điện thoại của anh so với những loại điện thoại phổ thông khác trên thị trường, đều có một loại thiết bị định vị đặc thù. Hơn nữa, nó còn có chức năng chống nghe trộm, cũng như thu thập tin tức khi cần thiết.

Nhận được thông tin mà Trần Viễn gửi đến. Lúc này, Tiểu Trần cũng biết được sự việc có phần nghiêm trọng. Thế nên, cậu ta đã vô cùng trịnh trọng, gật đầu đáp lại.

“Lão đại, xin anh hãy yên tâm đi. Đây chính là nghiệp vụ của em, chỉ cần cho em một chút thời gian, em nhất định sẽ tìm ra được vị trí của chị dâu.”

Nói xong, Tiểu Trần cũng không dám tiếp tục chậm trễ, vội vàng chạy xuống tầng hầm ở trong nhà kho, bắt đầu khởi động thiết bị định vị toàn cầu, tìm kiếm tung tích của Lưu Thục Hiền.

Trong khi đó, sau khi đem điện thoại tắt máy, Trần Viễn lần nữa rơi vào trầm tư. Anh đã từng suy đoán rất nhiều lần, nhưng cũng không có nghĩ đến sẽ có người nhầm vào Lưu Thục Hiền. Phải biết, mối quan hệ giữa hai người cho đến hiện tại vẫn chỉ là bạn bè bình thường mà thôi. Nếu như những kẻ giấu mặt ở phía sau muốn đối phó với anh, thì nên bắt cóc Tiêu Hân Hân, người vợ trên danh nghĩa của anh mới đúng?

Đột nhiên, nghĩ đến điểm này, trong lòng Trần Viễn vậy mà lộ ra có chút hốt hoảng. Thế nhưng, còn không đợi cho anh kịp phản ứng lại. Lúc này, âm thanh của tài xế lái xe taxi đột nhiên vang lên.

“Anh bạn, phía trước đã là khách sạn Hoàng Gia rồi. Hiện tại đang có một vụ tai nạn, nên xe không thể lưu thông được. Hai cô cậu là muốn chờ thêm một chút, hay là tự mình đi bộ đến nơi đây hả?”

Nhìn thấy phía trước quả thật có một vụ tai nạn giao thông, hơn nữa số lượng người tụ tập ở trên đường cũng khá đông. Nhất thời, hai đầu lông mày của Trần Viễn khẽ nhíu chặt lại. Sau đó, anh mới đưa mắt nhìn về phía Thu Trang.

“Em có muốn xuống xe hay không?”

Mặc dù Thu Trang lúc này không có lên tiếng trả lời, nhưng nhìn vào trong ánh mắt của cô, Trần Viễn có thể nhìn thấy được, cô đang vô cùng lo lắng cho anh.

“Được rồi, bác tài cho chúng tôi dừng xe ở đây đi.”

Thấy vậy, Trần Viễn cũng không có tiếp tục hỏi đến, lần nữa quay đầu nhìn lấy tài xế xe taxi, sau đó cùng với Thu Trang bước nhanh xuống dưới đường.

“Xin lỗi, anh có phải là người nhà của chị Thục Hiền hay không?”

Trần Viễn cùng với Thu Trang vừa mới đi ở trên đường một đoạn. Đột nhiên, phía trước mặt của hai người bọn họ, bất ngờ xông ra một đứa bé gái khoảng chừng mười hai, mười ba tuổi. Trên người của đứa bé gái này ăn mặc quần áo hơi có phần cũ kỳ, ánh mắt cũng lộ ra mấy phần sợ hãi khi nhìn về phía anh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thiên Long Ẩn Mình
  • Mèo con màu xám
Ẩn Long
  • Mạc Khúc Ca Hành
Thần chủ bí ẩn
  • Đang cập nhật..
Chương 91-95
Ẩn Môn Thiếu Chủ
  • Mèo con màu xám

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom