12.
Lan Thù nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi rốt cuộc dùng loại mê thuật gì với chủ nhân ta? Ngay cả ta cũng không thể mê hoặc được hắn, vậy mà ngươi lại có thể khiến hắn tặng cho ngươi túi thơm, sao ngươi làm được?"
Nàng thấy ta không để ý đến nàng, liền đe dọa: "Nói, ta sẽ tha chết cho ngươi, nếu không ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!"
Ta cười nhẹ, nàng chắc là bị ánh sáng trong bùa hộ mệnh vừa rồi làm cho ngu đi.
Ngay cả chủ nhân nàng đứng ở phía sau nàng cũng không cảm nhận được.
Tiêu Huyền Dực cau mày: "Lan Thù, vừa rồi ngươi nói cái gì? Ngươi muốn cho Mộ cô nương chết không có chỗ chôn?"
Lan Thù lập tức ủ rũ, nhận sai: "Chủ nhân, Lan Nhi chỉ nói đùa thôi, Mộ cô nương là khách quý của chủ nhân, Lan Nhi sao dám động đến một sợi tóc của nàng chứ? Chủ nhân lo lắng nhiều rồi."
Ta vô cùng cạn lời.
Đây xác định là cây hoa lan yêu? Không phải hoa trà yêu?
Tiêu Huyền Dực nhìn xuống hoa lan trên mặt đất, ra lệnh: "Xin lỗi Mộ cô nương đi."
"Vâng, chủ nhân."
Lan Thù miễn cưỡng xin lỗi ta: "Mộ cô nương, vừa rồi là do ta nói năng lỗ mãng, xin đại nhân không chấp tính toán lỗi của tiểu nhân, đừng để ở trong lòng."
Ta mím môi, biết nàng không phải là thật lòng xin lỗi, chỉ là vì nhìn mặt mũi chủ nhân nàng mà thôi.
Tiêu Huyền Dực thấy Lan Thù đã xin lỗi, liền bỏ qua chuyện này, hắn ở phía trước dẫn đường: "Mộ cô nương, hay là ta đưa ngươi ra ngoài."
Tiêu Huyền Dực đưa ta ra khỏi thung lũng, xe ngựa của ta đợi ở bên ngoài thung lũng.
Trước khi lên xe ngựa, ta đột nhiên sững sờ.
Ta nghĩ đến gì đó, quay người đi đến trước mặt Tiêu Huyền Dực, nhỏ giọng nói: "Tiêu công tử, ba ngày sau giờ Mùi, ta sẽ đợi ngươi ở tự phòng Đông Li Cư Lan ở kinh thành, chúng ta lại chơi một ván cờ nữa, hy vọng ngươi sẽ đến đúng giờ."
Bên tai Tiêu Huyền Dực hơi đỏ lên, hắn gật đầu: "Được, Tiêu mỗ sẽ đến đúng giờ, cũng mong Mộ cô nương sẽ đến đúng giờ."
"Ta nhất định sẽ đến đúng giờ, trừ khi.…..Phát sinh chuyện ngoài ý muốn.”, Ta dứt lời, xoay người lên xe ngựa.
Hắn đứng ở cửa thung lũng, nhìn theo xe ngựa của ta rời đi.
13.
Trở về kinh thành, xe ngựa đi qua đường phố đông đúc nhất.
Ta dừng xe ngựa trước cửa một quán trà.
Quán trà này tên là Đông Li Cư, chủ nhân là Mộ Giang Mặc.
Giang Mặc còn ở trong tã lót đã bị người ta vứt bỏ ở bờ biển Đông Hải.
Lúc cha ta sáng sớm ra biển đánh cá phát hiện hắn đang nằm trong bụi cỏ, liền mang hắn về nhà nuôi dưỡng.
Sau khi ta ra đời, cha ta nuôi Giang Mặc ca ca như dưỡng phu.
Trước sáu tuổi ta và hắn thân thiết như hình với bóng, ngày ngày đi theo phía sau hắn gọi hắn là "Mặc ca ca", hắn yêu thương ta hết mực.
Sau sáu tuổi, ta được Vân hoàng hậu mang về hoàng cung để bồi dưỡng làm thái tử phi.
Từ đây vận mệnh đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Nếu như lúc trước ta không vào cung, ta rất có thể sẽ gả cho Giang Mặc ca ca.
Lúc ta bước vào Đông Li Cư, tiểu nhị chào đón, nhỏ giọng nói với ta: "Tiểu thư, chủ nhân đến rồi, đang đợi ngài ở Lan Tự phòng."
"Được." Sắc mặt ta vui vẻ, đi đến phía sau Lan Tự phòng.
Đây là nơi ta và Giang Mặc mỗi lần gặp mặt, được đặt theo tên của ta.
Ta gõ cửa: "Giang Mặc ca ca, là ta."
Bên trong truyền đến tiếng Giang Mặc: "Vào đi."
Ta đẩy cửa bước vào, Giang Mặc ngồi bên bàn trà cạnh cửa sổ, đang pha trà.
Lúc mở nắp ấm trà, làn hơi nóng bốc lên bao quanh dung nhan anh tuấn của hắn.
Mấy ngày trước, con giao nhân do cha ta nuôi dưỡng bị một vị tướng quân Sở Quốc lừa mang đi.
Con giao nhân đó lúc mới sinh ra, đã bị cá răng cưa ở biển cắn, cha ta cứu nàng, cấy mầm ngọc vào trong thân thể nàng.
Lúc nàng còn nhỏ, đuôi cá bị thương, ở Đông Hải rất dễ bị những con cá to lớn khác ăn thịt.
Cha ta dành một khu vực nước rộng lớn ở bờ biển Đông Hải để nuôi dưỡng nàng, hàng ngày đều cho nàng ăn.
Chờ vết thương của nàng lành hẳn, cha ta thả nàng tự do bơi lội ở Đông Hải.
Lúc nàng gặp được nguy hiểm, không bắt được thức ăn, nàng sẽ tự mình bơi về khu vực nước do cha ta dành ra.
Đó là chỗ tránh nạn của nàng, cha ta dầm mưa dãi nắng, đều vất vả đánh bắt cá đút cho nàng.
Cha ta đặt tên cho con giao nhân là Dung Yên.
Cha ta vất vả nuôi nàng lớn lên, giao châu trong thân thể nàng trưởng thành, có thể sản xuất ngọc, nàng lại bỏ trốn.
Cha ta tốn hai mươi năm tâm huyết, phái Giang Mặc đi xuất ngoại mang giao nhân trở về.
Cũng không biết Giang Mặc mấy ngày trước đi Sở quốc có mang con giao nhân đó về hay không.
Giang Mặc rót cho ta một chén trà, gọi ta lại: "Khinh Lan, qua đây ngồi."
14.
Ta ngồi xuống đối diện với Giang Mặc, hỏi hắn về chuyện của giao nhân: “Đã tìm lại được Dung Yên chưa?"
"Tìm được rồi, nhưng là xuất hiện một ít chuyện ngoài ý muốn, bị người khác nhanh chân chiếm mất."
Giang Mặc hạ giọng giải thích: "Người nọ là Thái tử và Thái tử phi của Sở quốc, sau này ta còn có chỗ cần dùng đến hắn, coi như tặng cho bọn họ làm lễ tân hôn vậy.”
"Cha đã nghe ta trình bày tình hình, sau khi cân nhắc lợi hại cũng tán thành cách làm của ta."
Ta gật đầu: "Ừm, huynh và cha bàn bạc ổn là được."
Giao châu mà giao nhân nuôi vốn là do cha ta chuẩn bị cho Mặc ca ca, bọn họ bàn bạc ổn là được.
"Muội thì sao, dạo này thế nào?" Giang Mặc nhìn chằm chằm ta, giọng nói hơi khàn khàn, "Hạ Hân hắn đối xử với muội thế nào?"
Đây là câu hỏi mà Giang Mặc mỗi lần gặp ta đều hỏi.
Trước kia ta đều sẽ mỉm cười hạnh phúc mà nói với hắn: "Ta rất tốt, Thái tử điện hạ đối xử với ta cực kỳ tốt."
Nhưng hôm nay ta nói không nên lời.
Cảnh tượng bị Hạ Hân phản bội, bị kiếm đâm xuyên thủng cổ trong kiếp trước hiện lên trong đầu.
"Còn được." Ta ậm ừ qua loa.
Giang Mặc nhận ra ta có tâm sự, đặt tay lên mu bàn tay ta, truy hỏi: "Khinh Lan, có chuyện gì xảy ra à? Hạ Hân đối xử với muội không tốt?"
"Không có gì." Ta không biết nói bắt đầu từ đâu, cũng không thể nói với Giang Mặc ta đã chết một lần, hiện tại là trùng sinh mà đến.
"Khinh Lan, nếu Hạ Hân đối xử với muội không tốt, muội nói cho ta biết, ta sẽ lập tức đưa muội đi." Bàn tay Giang Mặc đặt trên mu bàn tay ta, đang kìm nén cảm xúc của mình.
Nghe cha kể, đêm ta gả cho Hạ Hân, Giang Mặc đứng bên bờ biển Đông Hải gió thổi lạnh cả đêm.
Thân thể hắn vốn luôn khỏe mạnh, lại bị lạnh đến mức nhiễm phong hàn.
Ta biết hắn vẫn luôn thích ta, vẫn luôn muốn cưới ta. Nhưng tạo hóa trêu người, ta tiến cung gả cho Thái tử.
Hắn nói muốn mang ta rời đi, nhưng chúng ta lại có thể đi đâu được chứ?
Sau khi sống lại ta cũng từng nghĩ đến việc từ bỏ hoàng cung, nhưng ta không thể đi.
Người như Hạ Hân dục vọng chiếm hữu rất mạnh, dù ta đi đến chân trời góc bể hắn cũng sẽ tìm được ta.
Chỉ cần ta một ngày còn là Thái tử phi, trên cổ ta liền sẽ đeo một chiếc gông xiềng vô hình. Đầu gông xiềng kia, nằm trong tay Hạ Hân, trừ khi hắn chết, ta mới có thể tự do.
Hiện tại long thể Hoàng đế không khỏe, quyền lực một nửa nắm trong tay Thái tử, một nửa nắm trong tay Vân Hoàng hậu.
Không cần nói đến Thái tử, dù sao Vân Hoàng hậu cũng sẽ không thả người, ta chính là con tin bà ta niết ở trong tay.
Ta rút tay khỏi lòng bàn tay Giang Mặc, an ủi: "Yên tâm, hắn đối xử với ta khá tốt, ta thật sự không sao."
Giang Mặc nhìn ta thâm tình: "Khinh Lan, nếu sau này có thể cho muội lựa chọn lại một lần nữa, muội sẽ chọn ta chứ?"
Bình luận facebook