18.
Màn đêm buông xuống, Hạ Hân đến thăm ta.
Hắn nhìn thấy vết máu trên cổ ta, mặt mày tràn ngập tức giận: "Có phải Lan Thù đâm nàng bị thương không?"
Ta lạnh nhạt nói: "Biết còn cố hỏi."
Ta lạnh nhạt khiến Hạ Hân đau lòng, hắn nhấc cằm ta lên, tràn ngập dục vọng chiếm hữu bệnh hoạn: "Cầu xin cô, cô sẽ bảo vệ ngươi, không cho nàng làm hại ngươi."
Ta hừ lạnh: "Ta cầu ngươi, đi chết đi."
"Miệng cứng thật." Hạ Hân cúi người xuống hôn ta, cuối cùng, hắn nhìn ta hỏi: "Bây giờ còn cứng miệng nữa không?"
"Cút!" Ta đá hắn.
Hạ Hân ý vị thâm trường nhìn ta: "Tối nay vốn là đêm tân hôn của cô và Lan Thù, nhưng hình như ngươi còn đáng bị trừng trị hơn."
Hạ Hân đang muốn cởi quần áo ta, Lan Thù đi tới, trên mặt nàng mang theo vẻ ghen tức: "Điện hạ, một vừa hai phải thôi, tối nay là đêm tân hôn của chúng ta."
Hạ Hân khựng lại, ta nhân cơ hội hắn ngẩn ngơ, liền nhét bùa hộ mệnh trong túi thơm vào thắt lưng của Hạ Hân.
Lần trước ta trở về cung, đã lấy bùa hộ mệnh trong túi thơm ra.
Giờ phút này vừa vặn có thể phát huy tác dụng.
Hạ Hân cảm thấy ta nói có lý, hắn buông ta ra, nắm tay Lan Thù đi vào phòng tân hôn bên cạnh.
Khoảng chừng qua một chén trà nhỏ, từ phòng bên cạnh vọng ra tiếng thét chói tai của Lan Thù.
Ta biết là lúc nàng đang cởi thắt lưng cho Hạ Hân, tay chạm phải bùa hộ mệnh.
Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, thắt lưng Hạ Hân sẽ có bùa hộ mệnh, thật là sơ suất.
Miếng bùa hộ mệnh chỉ cần chạm qua túi thơm cũng có thể đánh trả nàng trở về nguyên hình.
Nếu da thịt nàng chạm trực tiếp vào bùa hộ mệnh, không chỉ đánh trả nàng trở về nguyên hình, mà còn có thể làm tổn thương nàng.
Một lúc sau, Hạ Hân cầm theo bùa hộ mệnh đến tìm ta, khẽ nhíu mày hỏi: "Nàng bị đánh trở về nguyên hình, là do ngươi làm?"
Ta thừa nhận: "Ai bảo hôm nay nàng đâm ta bị thương, ta chỉ là dạy cho nàng một bài học thôi."
Thực ra ta không phải muốn cho Lan Thù một bài học, ta chỉ là muốn hoàn toàn chọc giận nàng.
Chỉ có khi nàng đủ tức giận, mới có thể phạm giới.
Khóe môi Hạ Hân khẽ nhếch: "Khinh Lan, ngươi làm vậy, cô sẽ cho rằng ngươi đang ghen."
Ta nhíu mày, lộ ra vẻ chán ghét: "Đừng làm người khác buồn nôn."
19.
Ngày thứ ba giữa trưa, ta bảo Hồng Cẩm mang cơm trưa đi: "Đi mời Thái tử điện hạ đến, bảo ta không khỏe."
"Vâng." Hồng Cẩm lui ra sau, khoảng chừng qua nửa chén trà, Hạ Hân liền đến.
Hắn nhìn thấy đồ ăn trên bàn chưa động, hỏi ta: "Thân thể không khoẻ ở đâu?"
Sắc mặt ta uể oải: "Không thấy ngon miệng, ta muốn ăn bánh hoa lê ở Đông Li Cư, ngươi có thể phái người đi mua cho ta được không?"
"Mộ Khinh Lan, nay đã khác xưa, ngươi cho rằng cô còn sẽ giống như trước đây cưng chiều ngươi sao, ngươi muốn ăn gì, cô lập tức đi mua cho ngươi?" Lời Hạ Hân tuy lạnh nhạt, nhưng sắc mặt rõ ràng buông lỏng rất nhiều.
Ta cố ý khiêu khích hắn: "Không đi mua thì thôi, cũng không phải bảo ngươi tự mình đi, bây giờ là không muốn phái người đi nữa đúng không? Cũng đúng, có được thiếp thất thì quên mất thê tử kết tóc là ta rồi, trước đây còn hứa hẹn, cho dù ta muốn sao trời sao đất, ngươi cũng sẽ hái cho ta, bây giờ lại thế nào, ngay cả ta muốn ăn một cái bánh cũng không thể đáp ứng được."
Ta cực kỳ hiểu tính cách của Hạ Hân, biết hắn thích kiểu gì. Hắn cho rằng ta đang tỏ ra yếu thế trước mặt hắn.
Quả nhiên hắn rất thích kiểu này, bèn nhượng bộ nói: "Cô sai thị vệ đi mua về cho nàng."
"Được rồi, không cần đâu." Ta nói.
Hắn nhìn ta một lúc, ý thức được ta có thể không hài lòng thị vệ đi mua.
Trước kia đều là hắn đi mua bánh cho ta.
Chỉ cần xem hắn còn có mấy phần chân thành có thể bị ta lợi dụng.
Hắn nhượng bộ: "Được, cô tự mình đi mua bánh cho nàng."
Ta gọi lại Hạ Hân: "Đợi đã, đưa bùa hộ mệnh cho ta, kẻo Lan Thục tỉnh dậy lại muốn gây rắc rối cho ta."
Hạ Hân không chút do dự, đưa bùa hộ mệnh cho ta.
Ta dặn dò: “Khó lắm mới được đi một chuyến, nhớ mua ba phần.”
“Được.” Hạ Hân quay người rời đi, hắn vừa ra khỏi cung không bao lâu, Lan Thù liền tỉnh dậy.
Nàng hóa thành hình người đến tìm ta tính sổ.
Vừa lúc Hạ Hân bị ta đuổi đi, không có Hạ Hân ở đây, nàng có thể muốn làm gì thì làm.
Lan Thù nổi giận đùng đùng: “Mộ Khinh Lan, xem ra lần trước ta đối với ngươi thủ hạ lưu tình, ngươi lại đặt bùa hộ mệnh trong thắt lưng của Hạ Hân, mượn tay hắn để làm thương tổn ta, ngươi thật giỏi!”
“Không giết được ta, ta liền giết chết ngươi! Uống cạn máu của ngươi!” Nàng tiến đến gần ta, rút trâm cài tóc đâm vào dưới xương quai xanh ta, máu của ta chảy xuống.
“Ta mới vừa bị thương, đúng lúc bổ sung một chút.” Nàng cúi người hứng lấy máu đang chảy.
Nàng hút thực sự vui vẻ, có vẻ như định hút cạn máu của ta
Ta chịu đựng đau đớn, đợi đến lúc nàng hút gần hết, ta liền đưa bùa hộ mệnh đang cầm trong lòng bàn tay lên dán vào da thịt sau gáy nàng.
“Á ——”
Một luồng ánh sáng trắng xuyên qua sau gáy nàng, đánh nàng trở về nguyên hình.
20.
Chờ Hạ Hân mua bánh ngọt xong trở về, máu ta đã chảy đầy đất.
Đây là khổ nhục kế ta tỉ mỉ chuẩn bị.
Môi ta tái nhợt, nhìn qua có vẻ yếu ớt đến mức chỉ còn lại một tia hơi thở cuối cùng.
Bánh ngọt trong tay Hạ Hân rơi xuống đất, hắn xông đến ôm ta, lao ra ngoài cửa, lớn tiếng gọi: "Mau truyền ngự y!"
Ngự y bó tay không có cách nào, nói ta mất máu quá nhiều, e rằng trong một chốc không thể hồi phục.
Hơn nữa, bệnh trạng của ta nhìn qua không chỉ là mất máu quá nhiều, vết thương của ta hiện ra màu nâu nhạt.
Là dấu hiệu của trúng yêu độc.
Cho dù dùng nhân sâm treo mạng sống của ta, nhưng nếu độc yêu một ngày không giải được, tánh mạng ta sẽ gặp nguy hiểm.
Hạ Hân cuối cùng vẫn chưa chán ta, hắn không cho phép ta chết dễ dàng như thế, muốn chết cũng phải đợi hắn chơi đủ rồi, chết ở trong tay hắn.
Hắn lập tức sai người dán thông báo tìm kiếm kỳ nhân dị sĩ có thể giải độc yêu.
Ba ngày trước, ta và Tiêu Huyền Dực hẹn nhau hôm nay giờ Mùi ở Đông Li Cư gặp mặt.
Ta nói, nếu ta không đến đúng hẹn, thì đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Hắn ở Lan Tự phòng nhón chân mong chờ.
Cho đến lúc Hạ Hân đi Đông Li Cư mua ba phần bánh hoa lê, tiểu nhị lập tức báo chuyện ta muốn chuyển cáo cho Tiêu Huyền Dực.
Tiêu Huyền Dực âm thầm nhìn thấy bên hông Hạ Hân đeo túi thơm mà hắn tặng cho ta, liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hắn là chủ nhân của Lan Thù, hắn cảm nhận được một tia khí tức của Lan Thù trên người Hạ Hân.
Lúc hắn đang suy nghĩ biện pháp vào cung để tìm ta, Hạ Hân dán thông báo tìm kiếm người có thể giải độc yêu.
Đây đúng lúc cho hắn một cơ hội tuyệt vời.
Hắn xé bảng treo thưởng, nói hắn có thể giải độc yêu.
Vì thế, hắn được cung nhân đưa đến Đông Cung.
Hạ Hân nói với Tiêu Huyền Dực: "Chỉ cần ngươi có thể cứu sống thái tử phi, cô sẽ thưởng rất lớn."
Tiêu Huyền Dực hỏi Hạ Hân: "Còn xin thái tử điện hạ cho biết thái tử phi là bị thương như thế nào? Nên nói thật, kẻo ảnh hưởng đến bệnh tình."
Hạ Hân sợ ta không sống được, không dám có điều giấu giếm, hắn thành thật nói: "Nàng bị một con hoa lan yêu đâm bị thương, hút rất nhiều máu, còn trúng độc yêu, ngươi mau đi xem đi."
Hạ Hân dẫn Tiêu Huyền Dực đến bên giường bệnh của tôi.
Tiêu Huyền Dực nhìn thấy hai vết thương trên cổ ta, cùng với độc yêu ở vết thương, lông mày nhíu chặt.
Có lẽ hắn rất thất vọng về Lan Thù.
Hắn nhớ lại lời hứa với ta, chỉ cần Lan Thù còn làm hại người, hắn sẽ thu phục Lan Thù.
Tiêu Huyền Dực nói với Hạ Hân: "Còn xin thái tử điện hạ mang chậu hoa lan đó đến, đó là một trong vị thuốc dẫn."
Hạ Hân sai người bưng chậu hoa lan đến, hỏi Tiêu Huyền Dực: "Còn cần gì nữa? Cô để cho thái y viện mang đến luôn."
Tiêu Huyền Dực thay ta bắt mạch xong, đứng dậy nói: "Thuốc dẫn còn lại mọc ở U Lan Cốc, phải hái ngay lúc đó mới sắc thuốc, nếu thái tử điện hạ tin tưởng tại hạ, để tại hạ đưa nàng về U Lan Cốc trị thương."
Hạ Hân cân nhắc lợi hại xong, gật đầu đồng ý: "Được, cô sai người đưa nàng đến U Lan Cốc, đợi nàng khỏi bệnh rồi, cô sẽ đích thân tới đón nàng."
21.
Ta được Tiêu Huyền Dực đưa đến U Lan Cốc.
Bắt yêu sư giỏi nhất là giải độc yêu, U Lan Cốc còn trồng sẵn thuốc dẫn.
Liều thuốc dẫn cuối cùng là rễ của hoa lan yêu.
Lan Thù bị Tiêu Huyền Dực cưỡng ép đánh thức, nhìn thấy chủ nhân, sắc mặt hớn hở: "Chủ nhân, Lan Nhi sao lại trở về U Lan Cốc rồi?"
Nhưng rất nhanh nàng không thể cười được nữa.
Bởi vì nàng nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Huyền Dực rất lạnh.
"Chủ nhân..." Lan Thù nhìn thấy ta nằm trên giường bệnh, lập tức hiểu ra.
Nàng hét lên với ta: "Mộ Khinh Lan, ngươi hãm hại ta? Tất cả mấy chuyện này đều là ngươi bày ra cái bẫy, ngươi muốn để chủ nhân ta..."
"Đủ rồi." Tiêu Huyền Dực lên tiếng ngắt lời Lan Thù, lạnh giọng nói: "Lan Thù, nếu ngươi không định làm hại nàng, làm sao nàng có thể bày ra cái bẫy hại ngươi? Ngoài ra, ngươi ở bên ngoài, chỉ sợ không chỉ uống máu của nàng đâu?"
"Ta, ta không có..." Lan Thù uất ức, trăm miệng khó cãi.
Nghĩ đến nàng gần đây còn uống máu của người khác.
Nàng căm ghét ta, nhưng đã quá muộn.
Tiêu Huyền Dực không cho Lan Thù cơ hội giải thích: "Ngươi biết, muốn cứu nàng, chỉ có thể dùng rễ của ngươi để làm thuốc."
Lan Thù sững sờ, lập tức nhận lỗi: "Chủ nhân, Lan Nhi sai rồi, cầu xin ngài cho Lan Nhi một cơ hội nữa."
"Cơ hội chỉ có một lần, là ngươi đã bỏ lỡ.”
"Có lỗi thì phải chịu phạt."
Tiêu Huyền Dực dứt lời, niệm chú cưỡng chế Lan Thù, sau đó rút Trảm Yêu Kiếm chỉ vào Lan Thù.
"Chủ nhân, huhuhu..." Lan Thù khóc lên, "Chủ nhân sao lại vô tình như vậy? Ngài biết Lan Nhi vẫn luôn yêu mến ngài, vì sao ngài lại không muốn nhìn Lan Nhi một cái?"
"Lan Thù, ngươi không nên động tình, lại càng không nên yêu chủ nhân của chính mình." Tiêu Huyền Dực vung kiếm chém ngang Lan Thù, "Trong mắt ta, ngươi chỉ là một cành cỏ, không có gì khác."
Lan Thù bị chém ngang.
Tiêu Huyền Dực cầm lấy rễ của hoa lan ném vào nồi thuốc, cùng với những thuốc dẫn khác cùng nhau nấu.
Yêu linh của Lan Thù từ trên hoa thoát ra, nàng muốn chạy trốn.
Tiêu Huyền Dực lấy ra kính chiếu yêu, chiếu vào yêu linh của nàng.
Kính chiếu yêu phát ra ánh sáng trắng mạnh mẽ, lực hút khổng lồ hút yêu linh của Lan Thù vào kính chiếu yêu.
Chỉ cần hoa linh của nàng ở trong kính chiếu yêu bị luyện hóa bốn mươi chín canh giờ, sẽ hoàn toàn tan biến.
Lúc đó, ánh sáng của kính chiếu yêu chiếu vào vật gì, vật đó sẽ ngưng tụ linh lực, nếu may mắn, sẽ thu được một món bảo vật.
Lan Thù kinh hoàng hét lớn: "Đừng, chủ nhân đừng thu phục ta!"
Tiêu Huyền Dực một mực không nương tình.
Yêu linh của Lan Thù bị thu vào kính chiếu yêu.
Tiêu Huyền Dực nhặt lấy cành hoa trong chậu hoa lan, đặt vào một chiếc hộp phát ra ánh sáng màu xanh lục.
Bình luận facebook