24.
Ta theo Hạ Hân quay về cung.
Toàn bộ kinh thành, tràn ngập mưa gió sắp có giông tố.
Mấy hôm trước ngự y khám mạch cho hoàng đế, tâu với hoàng hậu thân thể hoàng đế còn có thể trụ được một năm rưỡi. Nhưng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, ông đã hôn mê bất tỉnh.
Ta nghi ngờ là Hạ Hân liên hợp với Vân hoàng hậu, thầm động tay động chân.
Với kinh nghiệm bị thiêu chết, ngôi vị hoàng đế bị đoạt ở kiếp trước, đời này, Hạ Hân nắm quyền chủ động trong tay mình.
Hắn đã đẩy nhanh tiến độ chính biến, trước tiên là đổi thuốc của hoàng đế thành thuốc khiến ông hôn mê bất tỉnh.
Tiếp theo hắn phái người đi truy sát Giang Mặc.
Chỉ cần giết được Giang Mặc, một khi hoàng đế băng hà, hắn sẽ không còn mối lo ngại nào, có thể vững vàng ngồi lên ngai vàng.
Nửa tháng sau, hoàng đế băng hà.
Hạ Hân kế vị, người được phái đi ám sát Giang Mặc vẫn chưa thành công.
Giang Mặc mượn binh từ Sở quốc, đang âm mưu phát động chính biến.
Trước tiên hắn phái người bí mật đưa cha mẹ ta sang Sở quốc an toàn, sau đó phái thuộc hạ vào cung để bảo vệ ta.
Đời này, Giang Mặc không trọng sinh, mà là Hạ Hân trọng sinh.
Hạ Hân chiếm thế thượng phong, Giang Mặc chưa chắc có thể đoạt lại ngôi vị hoàng đế.
Ta phải giúp hắn một tay, cùng hắn hợp tác nội ứng ngoại hợp.
Hạ Hân phong tước vài vị phi tần, ta là Thái tử phi chỉ được phong làm Lan phi.
Hạ Hân lại giam lỏng ta, hắn biết ta là nhược điểm của Giang Mặc.
Chỉ cần Giang Mặc dẫn quân tấn công vào kinh thành, hắn sẽ dùng ta làm con tin, buộc Giang Mặc phải đầu hàng.
Thái hậu và Hạ Hân bàn bạc: "Giết nàng đi, treo xác trên tường thành, dùng để uy hiếp Giang Mặc, trước tiên làm rối loạn tâm trí của hắn."
Trong mắt bà ta, ta là công cụ có thể giết chết bất cứ lúc nào.
Bà ta đối với ta, một chút tình cảm cũng không có.
Hạ Hân đối với ta vẫn còn lưu luyến: "Không vội, đợi Giang Mặc đến rồi nói."
Đời này, hắn không bị Lan Thù mê hoặc, nhưng hắn lại chọn để ta làm vật hi sinh giữa ngôi vị hoàng đế và ta.
Lúc xảy ra cung biến, có lẽ đó sẽ là ngày chết của ta.
Ta phải ra tay trước hắn. Ta giả vờ cam chịu, giả vờ như không biết gì.
Hạ Hân có lẽ biết ngày chết của ta sắp đến, nên ngày ngày đến ngủ lại trong cung của ta càng lúc càng nhiều.
Đêm ấy, ta nhân lúc hắn ngủ say, ngậm một hạt đậu đỏ trong lưỡi.
Ta cúi xuống hôn hắn, hắn ngẩn người một lúc rồi hôn lại ta.
Ta thừa dịp lúc hắn động tình, thuận thế đặt hạt đậu đỏ đang đặt dưới lưỡi vào trong cổ họng hắn.
Hạt đậu đỏ chỉ to bằng hạt gạo, hắn nuốt xuống rồi mới phản ứng lại.
Sắc mặt hắn tối sầm, yết hầu trào ra một ngụm máu.
Hắn nhận ra ta đã cho hắn uống thuốc độc, chỉ vào ta: "Khinh Lan, ngươi......"
Ta kéo chăn che kín đầu hắn, che khuất hắn.
Cho đến khi hắn tắt thở, ta lau sạch vết máu trên môi hắn, tạo ra ảo giác hắn đang ngủ.
Như vậy vào sáng sớm hôm sau, nha hoàn mới có thể phát hiện ra cái chết của hắn.
25.
Sau khi giết Hạ Hân, ta suy nghĩ kế thoát thân.
Ta lớn lên trong hoàng cung, biết nơi nào là nơi ẩn náu, có thể khiến ta tạm thời sẽ không bị phát hiện.
Ta nhảy xuống Ngự hồ, định bơi đến mật đạo nối với Ngự hồ để trốn đi.
Nơi đó ta đã từng đi qua, ở bên trong trốn một hai ngày không thành vấn đề.
Đêm khuya đáy hồ rất tối, ta như nhớ lại ký ức rơi xuống Đông Hải lúc còn nhỏ.
Lúc đó ta ở đáy biển không có phương hướng, tưởng chừng như sắp chết. Trong lúc hoảng hốt, một bàn tay to ôm lấy ta, dẫn ta bơi về phía bờ.
Giờ phút này, trong bóng tối đáy hồ, một đôi tay ôm lấy eo ta, dẫn ta tìm kiếm phương hướng trong bóng đêm...
Sáng hôm sau, nha hoàn phát hiện ra hoàng đế tắt thở trên giường.
Nàng vừa lăn vừa bò đi tìm Thái hậu.
Thái hậu dẫn ngự y đến, xác nhận Hạ Hân đã tắt thở, bà ngã ngồi xuống ghế phượng.
Bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Mộ Khinh Lan, ngươi tốt nhất đừng để ai gia tìm thấy, nếu không ai gia sẽ khiến ngươi tan xương nát thịt!"
Ngôi vị hoàng đế của Hạ Hân còn chưa ngồi vững thì đã qua đời, hắn không có con trai, Thái hậu đang bận rộn đè nén tin tức hoàng đế qua đời.
Nhưng Giang Mặc đã sớm sắp xếp người xâm nhập vào hoàng cung.
Tin tức hoàng đế băng hà nhanh chóng lan truyền, hậu cung đại loạn, triều đình đại loạn, thiên hạ đại loạn!
Quốc không thể một ngày không có chủ.
Lúc này, Giang Mặc tấn công vào hoàng thành dễ dàng hơn nhiều.
Bảy ngày sau, Giang Mặc cầm di chiếu của tiên hoàng thuận lợi lên ngôi, ông treo đầu thái hậu trên tường thành để thị chúng.
Dùng để tuyên cáo với thiên hạ, thái hậu năm xưa đã phái người giết hại mẫu thân hắn.
Lúc Giang Mặc đến tìm ta, ta đang ở lầu Tử Nguyệt trong U Lan Cốc chơi cờ với Tiêu Huyền Dực.
Hôm đó ở dưới Ngự hồ, chính hắn ôm lấy eo ta, mang ta từ nước ngầm trốn khỏi hoàng cung. Đuôi cá của hắn đong đưa, mang theo ta bơi rất nhanh.
Đúng vậy, Tiêu Huyền Dực là một con giao nhân.
Lúc ta còn nhỏ bị rơi xuống Đông Hải, hắn đã từng cứu ta một lần.
Lần trước hắn hỏi ta có còn nhớ hắn hay không, ta nói không nhớ, hắn cũng không thẳng thắn nói ra thân phận của chính mình.
Hắn là bắt yêu sư, nhưng chính hắn cũng là yêu quái.
Giao nhân của Đông Hải, sau trăm năm đuôi có thể hóa thành chân, sau ba trăm năm có thể tu thành yêu, từ đó thoát khỏi số phận bị cấy giao châu.
Tiêu Huyền Dực là một giao yêu năm trăm tuổi, đã có thể tự do đi lại trên cạn từ lâu.
Năm sáu tuổi, ta bị Vân hoàng hậu mang đi, ta khóc lóc rên la: "Ta không muốn đi hoàng cung, ta muốn ở lại Đông Hải, huhu..."
Tiêu Huyền Dực nghe thấy tiếng khóc của ta dưới đáy biển, hắn từ dưới biển nhô đầu ra, nhìn ta bị người của Vân hoàng hậu bế lên xe ngựa.
Lúc đó hắn đã ngầm thề rằng, một ngày nào đó, hắn sẽ đưa ta trở về Đông Hải lần nữa.
Hắn tự đặt cho mình một cái tên của con người.
Đi ngàn dặm xa xôi từ Đông Hải đến kinh thành Hạ quốc, chỉ để đưa ta trở lại Đông Hải.
Mười hai năm qua, ta lớn lên trong hoàng cung.
Hắn học cách làm người trên cạn, học cách chơi cờ, học cách vẽ tranh. Ban đầu hắn không giết Lan Thù, là bởi vì chính hắn cũng là yêu.
Nhưng hắn khác với những yêu khác ở chỗ, hắn không dùng yêu thuật mê hoặc người, cũng chưa từng hại người.
Hắn cũng chưa từng dùng yêu thuật để tính kế người phàm, đạt được mục đích của chính mình.
Hắn nguyện ý sống như một người phàm, từng bước từng bước một tiến về mục tiêu của chính mình.
Sau khi Giang Mặc đăng cơ, đổi tên thành Hạ Mặc.
Hắn đến U Lan Cốc đón ta về cung, hứa với ta: "Khinh Lan, theo trẫm về cung, trẫm phong nàng làm hoàng hậu, sau này chỉ có nàng là một thê, tuyệt đối không nạp phi."
Ta lắc đầu, từ chối hắn: "Không được, ta muốn về Đông Hải.”
“Lần trước ở Đông Li Cư, huynh đã hỏi ta, nếu sau này lại cho ta một cơ hội tự do lựa chọn, ta có chọn huynh hay không?”
“Giờ đây lại cho ta một cơ hội tự do lựa chọn, ở lại hoàng cung hay về Đông Hải, ta chọn về Đông Hải, ta vốn thuộc về nơi đó."
Hạ Mặc ra sức giữ ta lại, ta kiên quyết muốn đi.
Hắn bất lực, đành để ta rời đi.
Ngày ta và Tiêu Huyền Dực rời khỏi kinh thành, Hạ Mặc đứng ở trên tường thành, mặt lộ vẻ đau xót nhìn theo cỗ xe ngựa của chúng ta xa dần.
Cỗ xe đi được hơn trăm dặm, ta mới nhớ ra, bức tranh Tiêu Huyền Dực tặng cho ta để quên ở hoàng cung chưa mang ra.
Kệ vậy, đã lỡ rồi thì thôi.
Dù cho quay lại lấy, lỡ Hạ Mặc hối hận không muốn cho ta về Đông Hải thì sao bây giờ?
Chấp niệm của hắn đối với ta rất sâu.
Trước khi ta rời đi, hắn từng nói với ta: "Khinh Lan, thực ra trẫm cũng thích Đông Hải, cũng từng nghĩ đến việc cùng nàng ở Đông Hải sống quãng đời còn lại.”
“Năm đó Vân hoàng hậu đưa nàng đến hoàng cung, trẫm mới hiểu được tầm quan trọng của quyền lực, có được quyền lực tối thượng, mới có thể giữ được người muốn giữ lại.”
“Đáng tiếc, giờ đây trẫm đã có quyền lực, nhưng vẫn không thể giữ được nàng."
Hắn chọn quyền lực, ta chọn tự do, chúng ta chú định không thể ở bên nhau.
26.
Một năm sau.
Đông Hải, bên bờ vách đá Vọng Nguyệt.
Nhà nhỏ của ta và Tiêu Huyền Dực được xây xong trên bờ vách đá.
Sau lưng dựa núi, trước mặt hướng biển, cảnh sắc tuyệt đẹp.
Đứng ở trên vách núi có thể nhìn thấy nhà của cha mẹ ta, sau khi Hạ Mặc lên ngôi đã đưa bọn họ từ Sở quốc trở về.
Cha mẹ không còn nuôi giao châu, ở bên bờ biển Đông Hải sống cuộc sống bắt cá từ sáng đến tối, lúc mặt trời lặn lại đi nghỉ ngơi.
Có đôi khi là Tiêu Huyền Dực dắt ta từ dưới biển bơi đến nhà cha mẹ ta, có khi là ta dắt hắn từ đất liền đi đến nhà cha mẹ ta.
Thời gian ta ngưng thở dưới nước ngày càng lâu hơn.
Hắn cũng không khác gì người thường, ngày càng quen với cuộc sống của con người.
Một ngày nọ, ta và Tiêu Huyền Dực ở trên vách đá nhìn thấy một con thú màu trắng như tuyết, sừng thú mọc đầy dược liệu chạy đi.
Ta tò mò hỏi: "Huyền Dực, ngươi xem, đó là cái gì?"
Tiêu Huyền Dực nói với ta: "Đó là dược thú, sừng thú có thể mọc ra các loại dược liệu quý hiếm, chẳng hạn như Hoàn Hồn Thảo.”
"Người sắp chết tìm được dược thú có thể khởi tử hồi sinh.”
"Còn có lời đồn, ăn sừng thú của nó có thể trường sinh bất tử."
Ta không khỏi kinh ngạc cảm thán, hóa ra còn có con thú thần kỳ như vậy.
Ta tận mắt nhìn thấy dược thú hóa thành một vị nử tử tuyệt sắc, biến mất trong rừng.
Sau đó ta nghe nói, nàng cứu được hoàng đế của Kiêu Quốc rơi xuống vách đá.
Dược thú tốt bụng, đã đưa hoàn hồn thảo trên sừng thú đến bên miệng hắn.
Sau đó, nàng bị hoàng đế Kiêu quốc giam cầm để sản xuất dược, còn sống sờ sờ mà chặt sừng thú của nàng đi nấu chín ăn.
Lúc nàng sắp chết, hoàng đế Kiêu Quốc cưỡng ép nàng mang thai con của mình.
Nàng mang thai nửa người nửa thú, lúc lẩn trốn chạy về rừng, bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết.
Tuy nhiên đó lại là một câu chuyện khác.
Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc trường sinh bất tử, con người cuối cùng cũng phải có sinh lão bệnh tử.
Tuy nhiên một đêm nọ Tiêu Huyền Dực thầm thì với ta: "Khinh Lan, đợi nàng mang thai con của ta, thai nhi và máu huyết của nàng kết nối với nhau trong mười tháng, có thể khiến nàng có được tuổi thọ giống như giao nhân, chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi."
Về việc người và giao nhân sinh ra tiểu giao nhân như thế nào?
Đây là một vấn đề sâu sắc.
Giao nhân cũng là con người, thứ mà con người không có, hắn có.
Thứ mà con người có, hắn có gấp đôi.
Sau đó, ta sinh ra tiểu giao nhân.
Ta và Tiêu Huyền Dực ngồi trên bờ vách đá chơi cờ, tiểu giao nhân bơi dưới biển gần vách đá, thỉnh thoảng ngoi đầu lên nhìn chúng ta.
Gió biển thổi qua, ánh chiều tà phản chiếu lên chúng ta, những con sóng là bản nhạc tuyệt vời nhất của thiên nhiên.
Người nếu không có lòng tham, yêu nếu không có ác niệm, người và yêu cũng có thể nắm tay nhau ngắm nhìn biển cả.
• Phiên ngoại Hạ Mặc:
Khinh Lan và Tiêu Huyền Dực đã trở về Đông Hải.
Trẫm ở lại hoàng cung Hạ quốc, trở thành hoàng đế trăm công ngàn việc.
Vào lúc hoàng hôn, trẫm thường đứng trên hoàng thành, nhìn về phía Đông Hải.
Trẫm nhớ lại lúc còn nhỏ, hàng năm Vân hoàng hậu phái người đến lấy giao châu, dưỡng phụ giấu trẫm vào một sơn động chỉ có thể chứa một người, dùng rơm che kín cửa động để che giấu.
Mỗi lần nghe thấy tiếng vang ở bên ngoài sơn động, trẫm liền giống như chim sợ cành cong.
Giờ đây trẫm đã là thiên tử, cuối cùng cũng không phải lo lắng sợ hãi. Nhưng trẫm lại hoàn toàn lướt qua người mình yêu.
Vô số đêm nhớ Khinh Lan, trẫm ở ngự thư phòng nhìn bức họa của nàng.
Nghe nói bức họa này do Tiêu Huyền Dực tự tay vẽ.
Dùng cành hoa cánh hoa của hoa lan yêu làm màu, bơm yêu linh hai trăm năm của nàng vào, đặc biệt sinh động.
Trẫm nhìn đôi mắt nhắm nghiền trên bức họa, thường xuyên có một loại ảo giác người trong tranh sẽ tỉnh lại.
Sau đó có một lần, trẫm phát hiện ra một bí mật.
Lúc trẫm nhớ Khinh Lan đến cực điểm, vuốt ve bức họa nhẹ nhàng gọi tên nàng, bức tranh sẽ có linh khí.
Đôi mắt nhắm nghiền ấy sẽ mở ra, giống như Khinh Lan đang nhìn trẫm.
Trẫm hỏi bức họa: "Khinh Lan, nàng ở Đông Hải vẫn ổn chứ? Giao yêu đó đối xử với nàng có tốt không? Có bắt nạt nàng không?"
Người trong tranh dường như đang mỉm cười với ta, nàng mở miệng nói chuyện: "Ta rất ổn, Huyền Dực đối với ta cũng rất tốt. Ngươi thì sao? Ngươi có ổn không?"
Giọng trẫm khàn khàn nói: "Khinh Lan, trẫm rất nhớ nàng..."
Bình luận facebook