1.
Ta là thái tử phi. Nửa đêm tỉnh lại, phát hiện bên cạnh không có một bóng người.
Phía thư phòng mơ hồ truyền đến một loạt âm thanh khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Ta lặng lẽ xuống giường, không thắp đèn, mò mẫm đến bên ngoài thư phòng.
Trong lòng ngực thái tử Hạ Hân có một nữ tử đang ngồi với dáng người quyến rũ.
Chân của nàng nối liền với chậu lan trên bàn, chiếc váy lụa mỏng như cánh tằm trên người chính là màu của cánh hoa lan.
Ta chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra, nữ tử là lan hoa biến thành.
Hạ Hân động tình nhẹ lẩm bẩm tên nàng: "Thù Nhi..."
Ta như sét đánh giữa trời quang, đứng sững tại chỗ.
Ta và Hạ Hân là thanh mai trúc mã, sau khi thành hôn gắn bó như keo sơn. Hắn từng hứa với ta trọn đời chung thủy, đời này ngoài ta ra sẽ không có thêm nữ tử nào nữa.
Nhưng hiện tại chúng ta mới thành hôn được ba năm, hắn lại bị một gốc cây lan hoa yêu mê hoặc, hoàn toàn quên mất lời hứa với ta.
Chậu lan này là hắn mang về từ chuyến đi săn cách đây không lâu, hắn đặt chậu lan trên bàn sách, yêu chiều không rời.
Ban đầu ta cho rằng chỉ là một chậu lan bình thường, nên không để ý. Không ngờ hoa lan còn có thể hóa thành mỹ nhân thiên tiên?
Ta tức giận đến mức cả người ngăn không được phát run, Hạ Hân đột nhiên mở mắt, ánh mắt hình viên đạn liếc về phía ta.
Hoa lan yêu sợ hãi biến trở về nguyên hình, bên người biến thành cành hoa, thu mình vào chậu hoa.
2.
Hạ Hân sửa sang lại vạt áo, bước chân lâng lâng tiến về phía ta.
"Phu quân, vừa rồi đóa lan kia, biến thành tinh rồi? Hai người, hai người làm sao có thể..."
Ta mặt đỏ tai hồng, lời đã đến miệng cũng không thể thốt ra.
Hạ Hân không vui nói: "Cái gì biến thành tinh? Lan Thù rõ ràng chính là hoa lan tiên tử, nàng sao có thể so sánh với loại phàm nhân như ngươi."
Ta hít một hơi lạnh, xem ra Hạ Hân bị hoa lan yêu mê hoặc không nhẹ.
Vừa rồi hoa lan yêu rõ ràng đang hút tinh khí của hắn, mà hắn lại không hề hay biết.
Làm thái tử phi, ta có nghĩa vụ nhắc nhở hắn. Để hắn khỏi bị hoa lan yêu hút cạn tinh huyết mà cũng không biết.
Ta khuyên nhủ: "Hoa lan yêu đang hút tinh khí của chàng, cần phải ngăn lại ngay."
Hạ Hân rút ra thanh kiếm treo trên tường, chỉ vào cổ ta, đôi mắt đỏ rực: "Muốn cô giết nàng? Thế thì cô sẽ giết ngươi trước đã!"
Ta không thể tin nổi Hạ Hân có một ngày lại vì một đóa hoa mà rút kiếm chỉ vào ta: "Phu quân, ta là Khinh Lan, chàng nói sẽ bảo vệ ta cả đời, chàng đã quên rồi sao?"
Hạ Hân thu hồi kiếm, hừ lạnh ra tiếng: "Lời nói nam nhân ở trên giường, ngươi cũng tin à?”
"Trước kia cô cứ nghĩ ngươi là sơn trân hải vị, không có thứ gì ngon hơn ngươi, cho đến khi cô nếm thử Lan Thù."
Hạ Hân nhắm mắt lại, tận hưởng từng chút một: "Nàng mới là mỹ vị thế gian, tiên phẩm tuyệt đỉnh."
Lời của hắn, thật là tổn thương lòng người.
Lan Hoa Yêu trên bàn sách nghe thấy vậy, hóa thành hình người, quyến rũ muôn vàn đi tới chỗ ta.
3.
Thân hình nàng mềm mại như không xương dựa vào người Hạ Hân, dùng ánh mắt vô tội nhìn ta: "Điện hạ, dường như Thái tử phi không thích ta lắm, lúc chàng không có ở Đông Cung, nàng có thể giết ta hay không? Ta sợ quá."
Giám định hoàn tất, đây là một đoá hoa lan trà đến mức tận cùng.
Ta nghe xong lời nàng nói, toàn thân nổi da gà, nhưng Hạ Hân lại rất hưởng thụ.
Hắn vòng tay ôm lấy eo Lan Thù, an ủi: "Thù Nhi đừng sợ, cô sẽ bảo vệ nàng. Nếu nàng ta dám làm hại nàng một phân một hào, cô nhất định không tha.”
Nước mắt Lan Thù lăn dài, nước mắt cứ thế trào ra: “Huhu, điện hạ, nàng không dám làm hại ta, nhưng nếu nàng nói cho phụ hoàng mẫu hậu ngài biết ta tồn tại, hoặc là phi tần khác trong hậu cung, tình cảnh của ta sẽ khó khăn lắm đó…”
Hạ Hân nhíu mày, hắn đang suy nghĩ lời Lan Thù nói.
Một lúc sau, đáy mắt hắn nổi lên sát khí, lại cầm kiếm chỉ vào ta: "Thù Nhi nói rất có lý, cô vẫn nên giết ngươi đi, kẻo ngươi tiết lộ bí mật."
Ta lùi lại phía sau, hoảng sợ lắc đầu: "Đừng, phu quân, ngươi bị hoa lan yêu che mờ mắt rồi..."
Lời nói còn chưa dứt, Hạ Hân đã một kiếm đâm xuyên qua cổ họng ta.
"Dù sao cô cũng chơi chán rồi, ngươi là Thái tử phi, cũng nên nhường chỗ cho Lan Thù đi."
Giết người không dao.
Cổ họng ta đau đớn, máu tươi phun ra ồ ạt, bắn tung tóe lên môi Lan Thù.
Nàng vươn đầu lưỡi liếm máu tươi dính trên cánh môi, hai tròng mắt toả ánh sáng: "Máu của tỷ tỷ thật tươi ngon, Điện hạ, có thể ban tặng máu của nàng cho ta không?"
Hạ Hân lạnh lùng nhìn ta nằm trong vũng máu, khẽ nhếch môi: "Được.”
4.
Lan Thù quỳ rạp trên mặt đất, liếm máu ở cổ ta.
Ăn ngon quá.
Đau...
Ta đau đớn nức nở, giãy giụa trong giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Trước khi chết, ta nhớ lại những kỷ niệm giữa ta và Hạ Hân.
Ta là con gái của người dưỡng châu ở Đông Hồ, cha ta dưỡng không phải trân châu bình thường.
Ông dưỡng chính là giao châu có giá trị ngàn vàng. Giao châu có tác dụng an thần, làm đẹp da.
Mẫu hậu của Hạ Hân Vân Hoàng hậu xưa nay yêu cái đẹp, hàng năm đều sẽ mua giao châu từ cha ta.
Dùng để nghiền thành bột phấn, mỗi đêm uống với nước. Còn dùng giao châu chế thành kem dưỡng da, mỗi ngày bôi lên trên mặt. Lâu ngày, có thể khiến mặt bà trắng như trăng rằm, nét mặt rạng rỡ.
Vân hoàng hậu đối với ta vừa gặp đã thân, năm sáu tuổi đã mang ta về trong cung nuôi nấng như thái tử phi.
Ta và Hạ Hân lớn lên cùng nhau, dù không phải phu thê, nhưng chúng ta cũng có tình nghĩa gắn bó suốt mười mấy năm.
Không nghĩ tới, tình nghĩa này lại mong manh đến thế. Ta không hiểu vì sao Hạ Hân lại trở nên lạnh nhạt như thế?
Một đêm trước lúc hắn rời cung đi săn, hắn còn dùng ánh mắt đầy yêu thương nhìn ta.
Nhớ lại đêm đó, sau khi mây mưa xong, hắn dịu dàng hôn ta, ở bên tai ta nói lời âu yếm: "Khinh Lan, cả đời này có nàng là đủ rồi."
Thì ra, trái tim của nam nhân thay đổi nhanh đến thế.
Lan Thù liếm sạch máu chảy ra từ cổ ta.
Hơi thở ta hoàn toàn tắt ngúm.
Lúc Hạ Hân thấy ta chết, mặt mày lạnh nhạt cuối cùng cũng nhiễm một tia đau xót.
Hắn như vừa tỉnh dậy từ trong mơ.
Một bước lảo đảo, suýt nữa đứng không vững, trong miệng nỉ non: "Khinh Lan..."
5.
“Thái tử phi, mau tỉnh dậy, chuyện lớn không hay rồi...” Bên tai truyền đến một trận ồn ào.
Ta thu hồi ý thức, mở to mắt nhìn người trước giường.
Là nha hoàn thân cận của ta, Hồng Cẩm.
Vẻ mặt ta mờ mịt: "Chuyện gì vậy?"
Mặt Hồng Cẩm lộ vẻ lo lắng: "Thái tử điện hạ đi săn bị thương rồi, đang trên đường về cung, người có muốn ra đón không?"
"Cái gì?" Ta giật mình ngồi bật dậy.
Đi săn? Thái tử bị thương?
Tôi đã sống lại rồi!
Sau khi phản ứng lại, ta bình tĩnh nói: "Ồ, chắc cũng không phải là vết thương gì nghiêm trọng đâu, không đi."
Hồng Cẩm có chút ngơ ngác: "À? Không phải ngày thường nương nương quan tâm đến Thái tử điện hạ nhất sao?"
"Ta chóng mặt, để ta nghỉ ngơi một chút, ngươi lui ra đi." Ta nhắm mắt lại, nhớ lại những chuyện của kiếp trước.
Kiếp trước Hạ Hân vung kiếm đâm xuyên cổ ta, Lan Thục hút sạch máu của ta, cảnh tượng ấy vẫn còn hiện hữu trong đầu.
Hồng Cẩm mới vừa bước ra khỏi tẩm cung, lại gặp được Hạ Hân, nàng vội vàng hành lễ: "Nô tỳ bái kiến Thái tử điện hạ."
"Miễn lễ." Trong tay Hạ Hân cầm một chậu hoa lan, bước vào tẩm cung.
Hắn chằm chằm nhìn ta đang nằm trên giường giả vờ ngủ, lo lắng hỏi: "Khinh Lan, nàng sao vậy, có chỗ nào khó chịu sao?"
6.
Ta mở mắt ra, trả lời: "Đầu có hơi choáng, điện hạ bị thương ở đâu?"
Hạ Hân đặt hoa lan xuống, đỡ ta ngồi dậy: "Trên đường đi săn bị rắn độc cắn, nhưng độc rắn đã giải rồi, không sao nữa."
Kiếp trước, Hạ Hân đi săn bị rắn độc cắn.
Ta đoán chính là cây hoa lan đó hóa thành người, giúp hắn hút nọc rắn.
Hiện tại ta vẫn chưa thể xác định được, kiếp trước liệu lúc Lan Thục giúp hắn hút nọc rắn có khống chế hắn hay không. Vẫn là hắn không thể chịu đựng được vẻ đẹp của Lan Thục, bị nàng mê hoặc.
“Không sao là được rồi." Ta nhìn chằm chằm hoa lan trên bàn, khen ngợi: "Điện hạ, cây hoa lan này đẹp quá."
Hạ Hân đưa hoa lan lên trước mặt ta, giọng nói dịu dàng: "Nếu Khinh Lan thích, cô sẽ tặng nàng."
Ta hơi giật mình.
Hạ Hân ở trước mắt, tính cách còn chưa thay đổi nhiều. Vẫn là chàng thiếu niên Hạ Hân năm xưa.
Chẳng lẽ, hoa lan chưa hóa hình mê hoặc hắn?
"Tạ ơn điện hạ." Ta nhận lấy hoa lan, nhìn chằm chằm vào đoá hoa đang nở rộ.
Nghĩ bụng, nếu đã là yêu, trên đời này có rất nhiều người biết bắt yêu.
Bình luận facebook