• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] THÁNH TỬ MIÊU CƯƠNG (1 Viewer)

  • Phần II

7.

Lúc ta và Thánh Tử đến Giang Nam thì đúng lúc mùa mưa, không thể đi tiếp nên chúng ta chỉ có thể ở lại khách điếm.

Ta ngo ngoe rục rịch, lúc này còn không phải là cơ hội tốt để tăng tiến tình cảm sao!

Vì thế lúc tiểu nhị hỏi ta muốn bao nhiêu phòng, ta giành trước một bước.

"Ta muốn một phòng trên!"

Thánh Tử nghe vậy lập tức dùng ánh mắt lên án nhìn ta, nhìn ta trông giống như một tên lưu manh chiếm tiện nghi người khác!

Ta kéo Thánh Tử sang một bên giải thích.

"Chúng ta hành tẩu giang hồ ở cùng một phòng là vì để có thể chăm sóc lẫn nhau, hơn nữa mùa mưa này sẽ kéo dài hơn nửa tháng, chúng ta ăn ở cũng phải tốn tiền.”

“Ta chịu khổ không sao, nhưng không thể để ngươi khổ được, chúng ta ở cùng một phòng có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền, nếu ngươi không yên tâm, ta có thể ngủ dưới đất, dù sao bây giờ trời cũng nóng, ngủ dưới đất cũng khá mát mẻ."

Nghe ta nói xong, Thánh Tử lộ ra vẻ mặt áy náy.

"Thì ra là như vậy, là ta hiểu lầm ngươi rồi, thực xin lỗi, cứ làm theo ngươi nói đi."

Lòng ta nghĩ, ngươi không hiểu lầm đâu, ý ta chính là cái ý mà ngươi nghĩ đó. Nhưng tất nhiên ta đâu có ngu mà nói ra mấy câu trong lòng đâu.

Ta chỉ lắc đầu, lại lần nữa bày tỏ tình cảm sâu sắc.

"Không sao, bị ngươi hiểu lầm ta cũng cam tâm tình nguyện..."

Hắn lườm ta một cái, không nói gì, trực tiếp xoay người lên lầu.

Mà ta thì giống như một con chó liếm tung ta tung tăng chạy theo sau hắn.

Ta phải trân trọng Thánh Tử dễ dỗ như hiện tại, sau này hắn hắc hoá thì sẽ khó lừa gạt hơn.

8.

Sau khi vào phòng, ta lập tức trải chiếu, mặc dù bây giờ ta có tình cảm khác với Thánh Tử. Nhưng ta vẫn chưa sẵn sàng để ngủ chung với hắn.

Hơn nữa, thực ra cùng Thánh Tử ở chung một phòng, ta vẫn có chút ngại ngùng.

Thế nhưng, dường như Thánh Tử còn ngại ngùng hơn cả ta.

Nhìn thấy hắn cọ tới cọ lui không chịu vào phòng, ta không nhịn được bật cười.

“Sao ngươi cứ lẩn quẩn ở cửa vậy, ta đâu có ăn thịt ngươi đâu. Hơn nữa, ngươi là nam nhân mà, ngươi lo lắng cái gì vậy chứ.”

Lời trêu chọc của ta khiến mặt Thánh Tử đỏ bừng.

“Ai nói ta không dám vào! Ngươi cứ luôn thèm thuồng sắc đẹp của bổn Thánh Tử, ta có chút lo lắng cũng là rất bình thường mà! Hơn nữa, ngươi là phụ nữ sao lại vô liêm sỉ thế.”

Ta chớp chớp mắt, hiểu ra rồi, đây là thẹn quá hoá giận.

“Vậy mấy ngày qua chúng ta cùng ăn cùng ngủ, ngươi có định chịu trách nhiệm với ta không?”

Thánh Tử trợn tròn mắt, từ biểu cảm của hắn ta đọc được mấy chữ.

Sao lại có kẻ mặt dày vô sỉ như vậy.

“Chúng ta ngủ chung khi nào! Ngươi đây là đang vu khống!"

Ta lý lẽ không vững nhưng vẫn rất hùng hồn.

"Cùng ngủ trên xe ngựa cũng là ngủ chung mà."

Thánh Tử bị ta chọc tức, hắn há miệng ra nhưng phát hiện không thể nào phản bác vì thế càng trông tức hơn.

Ngốc nghếch lắm tiền đẹp trai mà còn cãi không lại ta, ta rất hài lòng.

"Được rồi, ta đùa thôi mà, người Miêu Cương như ngươi không có nhiều quy tắc như vậy đâu, đừng bận tâm quá nhiều nữa. Ta đi bảo tiểu nhị chuẩn bị ít nước nóng cho ngươi tắm. Đừng lo, lúc ngươi tắm ta sẽ ra ngoài."

Ta kéo tay Thánh Tử ngồi xuống cạnh giường, sau đó đi gọi tiểu nhị đun nước.

Chờ lúc tiểu nhị rót nước xong, Thánh Tử luôn mãi cảnh cáo ta không được lén nhìn, cuối cùng vẫn không yên tâm, đóng cửa lại từ bên trong.

Ta nhìn cánh cửa đóng chặt lắc đầu, giữa con người với nhau lại không có chút tin tưởng nào!

9.

Ta không có việc gì làm, bèn chạy lên đại sảnh gọi một ấm trà ngồi.

Ngoài trời vẫn đang mưa, trong khách điếm chỉ có vài vị khách linh tinh, ta ngồi bên cửa sổ nhìn mưa ngoài cửa mà ngẩn ngơ.

Chợt thấy một nam một nữ đi qua dưới mưa, là nam nữ chính.

Cả hai rất dễ nhận ra, trong đám người đang vội vã đi đường, chỉ có hai người bọn họ đi dạo nhàn nhã, đi trên đất ướt sũng mà vẫn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi như thường.

Ta thầm thán phục, rất ngưỡng mộ, ước gì mình cũng có được năng lực này.

Ta suy nghĩ một chút, Thánh Tử vốn định hạ cổ tình lên nữ chính ai ngờ lại lên người ta, mâu thuẫn giữa nam nữ chính không còn nữa, không biết tình tiết sau này sẽ phát triển như thế nào.

Ta thở dài, ta không giỏi văn không giỏi võ, ngoại hình tuy rằng cũng tính thanh tú, nhưng trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình này nhân vật có tên họ đều là trai xinh gái đẹp thì thật là không đủ xem đâu.

Bây giờ ưu thế duy nhất của ta cũng không còn nữa, ta xuyên qua thế giới này lại còn là một người bình thường!

Ngay lúc ta đang tự oán than, nam nữ chính đã bước vào khách điếm này.

Nữ chính đúng là nữ chính, nàng chỉ cần liếc nhìn một cái đã nhận ra ta chính là người qua đường lúc trước bị nàng vô tình làm bị thương.

Nàng đi về phía ta, trong giây lát ta giống như nhìn thấy được tiên nữ, đây chính là hào quang nữ chính chứ gì.

“Cô nương có khỏe không? Ngày hôm đó làm liên lụy đến cô nương thật là có lỗi, nô gia Thì Khanh Khanh nguyện ý chịu trách nhiệm với cô nương, thay cô nương tìm cách giải cổ.”

Nhìn biểu cảm áy náy của Thì Khanh Khanh, ta xúc động đến mức hai mắt long lanh, nữ chính đúng là không giống ai, có lòng tốt như vậy.

Không giống như tên phản diện Thánh Tử kia, hạ cổ ta mà còn bắt ta phải ôm đùi xin xỏ mới nguyện ý giải cổ!

Nhưng ai bảo ta thích hắn chứ, người chính mình chọn chỉ có thể cưng chiều thôi.

“Đa tạ Khanh Khanh cô nương, ngươi thật đúng là một người tốt! Nhưng mà không cần giải cổ đâu, ta tự có cách của mình."

Ta phấn khích nắm lấy tay nữ chính, thật là vừa trắng mịn vừa mềm mại, so với tay ta thô ráp như gà thì đúng là một trời một vực.

Ta nhịn không được vuốt ve vài cái, nam chính bên cạnh nhíu mày, một tay kéo tay ta ra.

Ta xoa xoa bàn tay bị kéo đau.

Nam nhân này hung tàn thật, vẫn là Thánh Tử của ta ưu nhã.

"Mục Bạch! Ngươi sao có thể đối xử thô lỗ với vị cô nương này như thế!"

Ánh mắt ta lấp lánh nhìn về phía Thì Khanh Khanh, không hổ là nữ chính mà ta yêu, xinh đẹp như vậy dịu dàng như vậy tốt bụng như vậy.

“Ta không sao đâu, ta tên là Sở Ngọc Huân, Khanh Khanh cô nương cứ gọi ta Ngọc Huân là được."

Thì Khanh Khanh mỉm cười xinh đẹp, lại nắm lấy tay ta.

"Vậy thì ngươi cứ gọi ta là Khanh Khanh nhé."

Ta đắm chìm trong vẻ đẹp của nữ chính, gật đầu lung tung.

"Khanh Khanh!"

Giọng nói này nghe quen quá, ta theo âm thanh nhìn lại, ôi trời ơi, xong đời, là Thánh Tử của ta.

10.

Thánh Tử kích động chạy đến trước mặt Thì Khanh Khanh, ôm chặt nàng vào trong ngực một phen.

"Khanh Khanh, sao nàng lại ở đây? Là đến tìm ta sao!"

Đôi mắt hắn rất sáng, gương mặt trắng nõn nổi lên đỏ ửng.

Hắn trông rất hạnh phúc, nhưng ta không thể nào hạnh phúc nổi.

Tên khốn này, sao lại hai mặt như thế chứ, sao đối xử với ta lại lạnh lùng như vậy!

Cái ôm này thực ngắn ngủi, sau khi hắn bế lên, Thì Khanh Khanh liền lập tức đẩy hắn ra.

Nhưng trong mắt người chứng kiến giống như cả một thế kỷ.

“Vu Triết! Xin ngươi tự trọng, ta chỉ là đi ngang qua thôi, không phải cố ý đến tìm ngươi."

Thì Khanh Khanh nhíu mày, vô thức nhìn sang Mục Bạch bên cạnh.

Vẻ mặt Mục Bạch xanh mét đối diện với nàng. Hai người dường như có một lực hút đặc biệt, bất kỳ kẻ nào cũng không thể chen vào.

Mà Vu Triết nghe thấy những lời đó, tâm trạng rõ ràng ủ rũ. Hắn mím chặt môi, nhìn chằm chằm Thì Khanh Khanh, trong ánh mắt dần tối sầm lại.

Ta nhìn bọn họ trong lòng cảm thấy khó chịu không nói nên lời, rõ ràng là một bộ phim bốn người, nhưng ta lại không bao giờ có tên họ...

Ta kéo ống áo tay Thì Khanh Khanh, thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

"Khanh Khanh, ngươi có đói không? Ta mời ngươi ăn đồ ăn ngon nhé ~"

Thì Khanh Khanh mỉm cười với ta, "Ta đã mang ơn ngươi rồi, làm sao có thể để ngươi mời, hay là để ta mời ngươi đi. Ngươi muốn ăn gì cứ tuỳ tiện chọn đi nhé.”

Ta cười hì hì ôm lấy cánh tay Thì Khanh Khanh, "Vậy ta đây sẽ không khách khí nữa đâu ~"

Ta và Thì Khanh Khanh nhìn nhau cười, nếu không có hai người kia nhìn chằm chằm ta, ta nghĩ khung cảnh hẳn là sẽ càng thêm đẹp hơn nữa.

Thánh Tử có gì ghê gớm, nam chính có gì ghê gớm, cuối cùng vẫn là ta mới có thể ôm tay nữ chính.

Ta chiếm trước thời cơ, ngồi xuống bên trái Thì Khanh Khanh, mà Mục Bạch giành trước Vu Triết một bước ngồi xuống bên phải nàng.

Sắc mặt Vu Triết càng đen, cả người âm u giống như giây tiếp theo sẽ đại khai sát giới.

Ta thấy bàn tay hắn đưa vào trong bao tuỳ thân, trong lòng cả kinh.

Thằng nhóc chết tiệt này không lẽ muốn hạ cổ nam chính vào lúc này chứ.

Ta vội vàng kéo hắn ngồi xuống bên cạnh ta, sau đó đối tượng nhắm vào của hắn liền biến thành ta.

Hắn ghé sát bên tai ta, hơi thở ấm áp rơi xuống vành tai ta, ta còn chưa kịp xấu hổ, liền nghe được giọng nói âm u của hắn.

“Cách xa Khanh Khanh ra một chút, nếu không đừng trách ta không khách khí.”

11.

Trong lòng ta chìm xuống, quay đầu nhìn hắn.

Hắn liếc ta, giữa lông mày ngưng tụ lại một chút lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén, lạnh buốt giống như lưỡi kiếm, dường như muốn xuyên vào xương cốt ta.

“Ngọc Huân, ngươi sao vậy? Không khỏe à? Sao sắc mặt lại trắng bệch thế?”

Ta còn chưa kịp phản ứng, Vu Triết đã thay ta trả lời.

“Nàng không sao, ta kể cho nàng nghe một câu chuyện ma, bị dọa sợ rồi.”

Hắn cười nói nhẹ nhàng, ánh mắt trong veo, nụ cười rạng rỡ, cùng với bộ dáng buông lời hung ác với ta mới nãy như hai người khác nhau.

Thấy ta vẫn không hé răng, ánh mắt của hắn lại nhẹ nhàng dừng ở trên người ta, ánh mắt lạnh nhạt còn mang theo một tia uy hiếp.

Ta đối mặt với Thì Khanh Khanh miễn cưỡng cười một tiếng, “Đúng vậy, bị dọa sợ rồi.”

Thì Khanh Khanh quan tâm vuốt ve đầu ta, an ủi: “Đừng sợ, trên đời này vốn không có ma.”

Sau đó quay đầu răn dạy Vu Triết: “Đang êm đẹp tự nhiên kể chuyện ma dọa người làm gì, nhìn thấy Ngọc Huân sợ hãi thế kia, sau này đừng làm vậy nữa."

"Được, ta nghe Khanh Khanh.”

Vu Triết cười, cười giống như một đóa hoa sen trắng đang nở rộ, trên mặt tràn ngập vui sướng, giọng nói trong trẻo, như một thiếu niên không rành thế sự.

Ta im lặng nhìn Vu Triết hướng về phía Thì Khanh Khanh cười xum xoe, tim lại bắt đầu đau rồi.

Ta cười nhạo bản thân quá ngây thơ, sao lại quên hắn chỉ là một kẻ mê muội nữ chính trong tiểu thuyết.

Ta thế nhưng còn si tâm vọng tưởng, cố gắng khiến hắn yêu ta, ta lại thật sự coi hắn là thiếu niên ngây thơ.

May mắn hôm nay hắn đã bộc lộ ra một mặt này khiến ta tỉnh ngộ, làm ta rõ ràng ý thức được tất cả mấy điều này đều là do cổ tình gây ra, may mắn bây giờ ta rút lui vẫn chưa quá muộn.

12.

“Ngọc Huân, ngươi ở chung phòng với Vu Triết à?"

Ánh mắt ngạc nhiên của Thì Khanh Khanh đảo qua đảo lại giữa ta và Vu Triết.

Vu Triết cau chặt mày, chán ghét liếc mắt nhìn ta một cái, dường như đang oán trách bởi vì ta mà khiến người trong lòng của hắn hiểu lầm.

Nhưng lúc quay đầu nhìn Thì Khanh Khanh, hắn lại trở thành bộ dáng dịu dàng đáng yêu.

"Nàng không biết võ công, sợ có nguy hiểm, ta ngủ dưới đất, cùng ở một phòng chỉ là để bảo vệ nàng."

Hô hấp ta cứng lại, trái tim lại bắt đầu đau nhói.

Nói dối trắng trợn, rõ ràng là ta ngủ dưới đất!

"Thì ra là vậy, nhưng nam nữ khác biệt, hai người cùng ở chung phòng cũng không tiện lắm, hay là Ngọc Huân ngủ với ta, ta sẽ bảo vệ ngươi."

"Không được!"

"Không được!"

Vu Triết và Mục Bạch cùng lên tiếng, liếc nhau một cái, trong ánh mắt giống như ẩn chứa đao quang kiếm ảnh.

Ta không muốn lại nhìn cảnh tượng nam phụ và nam chính tranh giành tình cảm nữ chính, bèn quay đầu nhìn về phía nữ chính.

Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp hơn cả hoa của Thì Khanh Khanh, trái tim ta cũng không còn đau đớn nữa.

Quả nhiên, nam nhân thối chỉ biết làm tổn thương trái tim ta, chỉ có mỹ nhân mới có thể chữa lành ta.

“Thôi bỏ đi, ta trúng Trung Tình cổ, xa Vu Triết một chút là khó chịu. Còn về nam nữ chung phòng, chúng ta thân chính không sợ bóng tà, chẳng có gì to tát cả.”

Nghe vậy, Thì Khanh Khanh không nói gì nữa, ngược lại là Vu Triết nhìn ta cả nửa ngày.

Ta lười để ý đến hắn, chào Thì Khanh Khanh một tiếng rồi vào phòng.

Ta lấy thêm chăn mền trải dưới đất, nằm ngửa xuống, đất này thật là cứng đét, cứng hơn cả trái tim của thằng nam nhân thối.

Vu Triết ngồi ở bên giường nhìn ta một lúc lâu, ta bây giờ nhìn thấy hắn là thấy phiền, xoay người, đưa lưng về phía hắn.

“Ngươi hôm nay có vẻ lạ…”

“Ta biết, lạ đáng yêu mà.”

Mẹ nó, lại là câu nói cửa miệng của ta.

Chạm phải cái đinh mềm, Vu Triết cũng không còn cố gắng bắt chuyện với ta nữa.

Cho đến nay đều là ta chủ động tìm hắn nói chuyện, bây giờ ta không nói chuyện với hắn nữa, hắn cũng không biết nói gì.

Trong lúc nhất thời, căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập.

Chán quá, thèm chơi điện thoại, muốn về nhà rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom