13.
Chúng ta ở Giang Nam được nửa tháng, cũng chính thức lên đường trở về Miêu Cương.
Nửa tháng này ta luôn kiềm chế thôi thúc chủ động nói chuyện với Vu Triết.
Ngay cả những câu nói "chào buổi sáng" hay "chúc ngủ ngon" lúc trước hoặc mấy câu nói mùi mẫn cũng không còn nữa, ta không muốn làm chó liếm, thương nam nhân sẽ trở nên bất hạnh.
Mặc dù mỗi ngày nhìn thấy Vu Triết làm chó liếm Thì Khanh Khanh ta vẫn sẽ đau lòng, nhưng nhìn thấy hắn luôn bị Thì Khanh Khanh từ chối ta vẫn cảm thấy khá thoải mái.
Để trái tim ta không đau như vậy nữa, ta quyết định giúp đỡ nam nữ chính. Mục Bạch chính là một tên đầu gỗ, theo đuổi con gái vẫn phải xem ta.
Mỗi sáng ta đều sẽ lấy danh nghĩa Mục Bạch gửi cho Thì Khanh Khanh một đoá hoa, còn sẽ lấy danh nghĩa hai người bọn họ hẹn bọn họ cùng nhau trò chuyện phiếm. Từ thơ từ ca phú đến triết lý nhân sinh, chỉ trong vòng nửa tháng, mối quan hệ của bọn họ đã tiến bộ vượt bậc.
Hiện tại hai người Thì Khanh Khanh và Mục Bạch chỉ cần ở trong cùng một không gian, liền tự mang theo bong bóng màu hồng, mỗi lần nhìn thấy đều có thể làm lóa mù mắt ta.
Ta công thành thân thoái, ẩn giấu công danh. Ha ha, CP mà ta ủng hộ đã trở thành sự thật, vẫn là ta ra tay tác hợp!
Nhìn thấy khuôn mặt của Vu Triết ngày càng tối sầm lại, ta càng vui hơn. Chó liếm quả nhiên đều không có kết cục tốt!
Vì để cho bọn họ có nhiều không gian riêng tư hơn, ta kéo Vu Triết đi cưỡi xe ngựa, để lại toa xe cho hai người bọn họ.
Suốt dọc đường hai người cứ thì thầm với nhau, thỉnh thoảng lại có tiếng cười đùa truyền đến, mà ta và Vu Triết im lặng lại hình thành tiên minh đối lập.
Tình yêu và hạnh phúc đều là của bọn họ, mà ta thì chẳng có gì.
Ta thở dài một hơi, dẫn đến Vu Triết chú ý. Ta không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn hắn.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy mỹ nữ bao giờ à!”
Vu Triết cười nhạo một tiếng, mở miệng định nói gì đó, lại đột nhiên thay đổi sắc mặt.
“Cẩn thận!”
Vu Triết nhanh chóng đẩy ta xuống, một mũi tên bay qua bên tai ta, cắm mạnh vào xe ngựa.
Lòng ta kinh sợ nhảy loạn, chưa kịp nói gì đã bị Vu Triết đẩy mạnh vào trong xe ngựa.
14.
Thì Khanh Khanh và Mục Bạch liếc mắt nhìn nhau một cái, lập tức cầm kiếm đi ra ngoài hỗ trợ.
Ta ghé vào trên xe ngựa, nhìn qua khe hở quan sát tình huống bên ngoài.
Hàng chục người mặc đồ đen từ trên trời rơi xuống, bao vây lấy chúng ta. Ta kinh hồn táng đảm, đây là giết người diệt khẩu đấy!
Nhìn thấy máu thịt bay tứ tung bên ngoài xe ngựa, lòng ta càng ngày càng chìm xuống. Mặc dù ba người bọn họ đều là cao thủ, nhưng đối đầu với mấy chục sát thủ võ công không tầm thường cũng càng ngày càng khó khăn.
Lòng ta rối như tơ vò, dựa theo tình hình này, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ bị đám sát thủ đó dùng chiến thuật biển người kéo chết.
Đúng lúc này, ta chợt nghĩ ra, tay nải của Vu Triết vẫn còn ở đây. Chắc chắn trong bao quần áo của hắn có thứ gì đó có thể độc chết người!
Ta vội vàng mở ra, bên trong là một đống chai lọ vại bình, nhưng ta căn bản không biết cái nào có độc cái nào không có độc.
Rơi vào đường cùng, ta chỉ có thể thật cẩn thận lẻn đến bên cạnh Vu Triết.
Lúc này một sát thủ chú ý đến ta, một đao chém về phía ta.
Đúng lúc ta cho rằng chính mình hôm nay sẽ phải mất mạng, Vu Triết từ phía sau một đao thọc chết tên sát thủ đó.
Sau đó hắn bảo vệ ta ở phía sau.
"Ngươi ra ngoài làm gì! Còn chưa đủ thêm phiền sao!"
Vu Triết rất tức giận, thậm chí chém người cũng càng mạnh hơn.
Ta trốn ở phía sau hắn run bần bật, cẩn thận hỏi hắn, "Trong bao quần áo của ngươi có thuốc độc không hả?"
"Tất cả các chai màu trắng bên trong đều là thuốc độc, nếu có ai đến thì ngươi liền đổ nó lên trên người hắn, cẩn thận đừng đổ vào người mình."
Ta vội vàng cầm lấy thuốc độc đổ lên người sát thủ, từng người một.
Nhờ có nhiều thuốc độc của Vu Triết, thật đúng là đổ trúng rất nhiều sát thủ, trong lúc nhất thời tình hình thay đổi, chúng ta dần dần chiếm ưu thế.
Sau khi giết hết mấy tên sát thủ xong, bọn họ ngồi dưới đất thở dốc, bọn họ đều bị thương nhẹ, ta đến băng bó cho bọn họ.
Trong lúc vô tình, ta nhìn thấy một tên sát thủ còn chưa tắt thở cầm cung tên, nhắm chuẩn về phía Thì Khanh Khanh.
Đồng tử của ta run lên, thét chói tai ra tiếng, "Cẩn thận có mũi tên."
Cho đến khi mũi tên đâm xuyên qua cơ thể ta, từ phía sau xuyên qua ngực ta, ta mới ý thức được chính mình làm cái gì.
Chết tiệt! Con cổ tình đáng chết này, thật là hại chết ta, Huân Huân ta đây, hôm nay sẽ chết ở chỗ này rồi...
Ta ngã xuống trong lòng ngực Vu Triết, không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa, trong giây phút mất đi ý thức, ta nhìn thấy được khuôn mặt hoảng loạn thất thố của Vu Triết.
15.
Lúc ta tỉnh dậy phát hiện chính mình nằm ở trong một y quán, mà Vu Triết nằm ghé bên giường ta nghỉ ngơi.
Hắn ngủ thật sự không yên, cau mày như thể bị mắc kẹt trong giấc mộng.
Ta nhẹ nhàng đẩy hắn một chút, không thể đánh thức được... Vì thế ta vỗ một cái vào mông hắn.
Lúc này Vu Triết mở mắt ra.
"Tay của ngươi không muốn nữa sao?"
Giọng nói của hắn rất âm u, ta bị dọa sợ, tay căng thẳng nắm chặt lấy mông cong của hắn, trong lúc nhất thời không khí dường như đông cứng lại.
Hắn nhìn ta, ta nhìn hắn, mắt to trừng mắt nhỏ. Ta cười ngượng ngùng hai tiếng, từ từ đưa tay lên.
“Hê hê hê, ta không cố ý đâu, mới tỉnh dậy đầu óc chưa tỉnh táo, tay ta chắc là có ý nghĩ riêng của nó, có thể là di chứng bị một mũi tên xuyên tim đấy, ngươi hiểu mà.”
Ta đặc biệt nhấn mạnh năm chữ “một mũi tên xuyên tim”, cố gắng khơi dậy lòng áy náy của hắn.
Hắn nhìn ta rất lâu, nhìn đến mức da đầu ta tê dại.
“Ta mới vừa mơ thấy ngươi chết rồi, giờ nghĩ lại thấy vẫn tiếc lắm, sao lại chỉ là giấc mơ chứ.”
Con người ta không giỏi gì khác, nhưng khả năng đọc hiểu thì hạng nhất.
Ánh mắt ta sáng lên, cười tít mắt tiến đến trước mặt hắn.
“Vậy là mơ thấy ta chết ngươi rất đau lòng đúng không, không trách sao vừa rồi ngươi lại chảy nước mắt. Ngươi khổ rồi, ngươi sắp rơi vào lưới tình rồi!”
Vu Triết ngẩn người hai giây, theo bản năng dùng tay sờ mặt một chút, không sờ thấy nước mắt mới nhận ra ta đang lừa hắn.
Hắn oán hận trừng mắt liếc nhìn ta, "Nhìn ngươi có vẻ rất khỏe khoắn đấy, vết thương không còn đau nữa phải không, xem ra thuốc cũng không cần uống nữa rồi!"
Ta cười ngửa tới ngửa lui, nghe hắn nói như vậy ta đột nhiên cảm thấy ngực đau nhói, giống như bị rút đi linh hồn, tê liệt ngã xuống giường, hơi thở mong manh.
"Vu Triết, sao ta đột nhiên khó chịu quá, người đau nhói, chút sức lực cũng không có nữa."
Vu Triết cười, lộ ra hàm răng trắng nõn, thần sắc thoạt nhìn có chút rùng rợn, giống như ma cà rồng trong phim.
"Lẽ ra ta nên hạ cổ ngươi, sẽ làm tê liệt thần kinh của ngươi, khiến ngươi không cảm thấy đau. Nhưng nhìn ngươi có tinh thần như vậy, chắc là không cần rồi, ngươi cứ nghỉ ngơi đi."
Nói xong hắn liền phớt lờ ta nài nỉ, nhẹ nhàng rời đi, vẫy ống tay áo không mang theo một chút mây mù nào.
Ta nhìn theo bóng lưng tiêu sái rời đi của hắn, rơi xuống giọt nước mắt hối hận.
16.
Vu Triết vừa mới ra ngoài không lâu, Thì Khanh Khanh đã mang một bát thuốc vào, ngồi xuống đầu giường ta.
"Mau uống thuốc đi, mấy loại thuốc này đều do Vu Triết tự tay hái sắc đấy, là bí quyết gia truyền của nhà hắn, trị ngoại thương đặc biệt hiệu quả."
Ta nhìn bát thuốc đen như mực, hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm uống một hơi cạn sạch.
Thuốc Bắc thật là đắng chết đi được!
Thì Khanh Khanh nhìn khuôn mặt nhăn nhó của ta rồi cười, sau đó nhét một viên kẹo me vào trong miệng ta.
"Vu Triết vốn không cho ta cho ngươi ăn kẹo me, là ta lén giấu một viên. Hắn là người lòng dạ hẹp hòi, nhưng tâm địa thật ra cũng không xấu, mấy ngày ngươi hôn mê toàn bộ đều là do Vu Triết chăm sóc ngươi, cho nên mấy chuyện nhỏ nhặt này ngươi đừng tính toán với hắn."
Ta ngậm viên kẹo me, lẩm bẩm nói xấu hắn
“Ta hiểu, Vu Triết hắn chính là loại mang thù khá ấu trĩ, không giống như Mục Bạch đại ca chín chắn điềm đạm như vậy, cho nên Khanh Khanh về sau chọn phu quân phải chọn người như Mục Bạch đại ca, chứ như Vu Triết trong làng chúng ta không ai muốn."
Vừa nhắc đến Mục Bạch, trên mặt Thì Khanh Khanh liền nổi lên đỏ ửng, lườm ta một cái đầy e thẹn.
“Đừng nói linh tinh nữa! Nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trước đây!”
Sau khi Thì Khanh Khanh bị ta chọc cười đi khỏi, ta có chút hối hận.
Trước đó ta ngủ quá lâu, bây giờ không ngủ được, ngay cả người để nói chuyện cùng cũng không có, thật sự nhàm chán.
Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, vết thương cũng không còn đau nữa, ta có chút kinh hỉ, không ngờ phương thuốc gia truyền của nhà Vu Triết lại hiệu quả tốt đến vậy.
Người ta một khi tinh thần tỉnh táo thì sẽ nhanh chóng cảm thấy đói, bây giờ ta cảm giác chính mình có thể ăn một con bò.
Chết tiệt, Vu Triết cũng không biết chuẩn bị chút gì đó cho ta ăn! Mấy ngày nay không ăn cơm là muốn ta chết đói sao!
Để không bị chết đói, ta chỉ có thể lê thân thể mềm nhũn đi tìm thức ăn.
Ai ngờ vừa mới xuống giường đi được hai bước ta đã cảm thấy trời quay đất quay cuồng, cố gắng một hồi mới đi ra sân thì hai mắt tối sầm lại, chân mềm nhũn, đứng không vững.
Lúc này có người ôm lấy ta ngay trước khi ta sắp ngã xuống đất.
“Cô nương? Ngươi không sao chứ?”
Bên tai truyền đến tiếng thăm hỏi quan tâm, nhưng giọng nói này ta hình như chưa từng nghe qua.
Ta yếu ớt ngẩng đầu lên nhìn một cái, lớn lên còn rất đẹp trai, đúng là ta không quen. Nhưng này đó đều không quan trọng.
Ta nắm chặt lấy áo ngực của hắn, như thể là nắm được cọng rơm cứu mạng.
Dùng hết sức lực toàn thân hô lên một câu: “Ta đói quá!”
17.
Người tốt bụng có lẽ không ngờ rằng ta bị đói thành như vậy, sững sờ vài giây.
"Vậy ta đỡ cô nương sang một bên nghỉ một lát, sau đó đi lấy cho ngươi chút thức ăn, nếu là làm phiền cô nương còn xin thứ lỗi."
Ta yếu ớt gật đầu, đói đến mức không còn sức nói chuyện nữa.
Lúc này đột nhiên vang lên một tiếng quát giận dữ.
"Các ngươi đang làm gì đó!"
Là Vu Triết.
Hắn nắm lấy cánh tay ta kéo ta ra khỏi vòng tay của người tốt bụng.
Mà ta mất đi điểm tựa, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất.
"Cô nương không sao chứ?"
"Ngươi không sao chứ?"
Vu Triết và người tốt bụng vội vàng ngồi xổm bên cạnh ta, quan tâm đến tình trạng của ta.
Ta nằm trên mặt đất, hoa mắt chóng mặt, cảm giác như ngay giây sau sẽ phải đi gặp thượng đế.
Tay ta run rẩy, nắm lấy áo trước mặt mình, cố gắng nặn ra hai chữ.
"Ta.. đói..."
Vu Triết ôm ta lên, ta dựa vào ngực hắn, nhìn hắn và người tốt bụng nói chuyện, lại không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, lỗ tai chỉ có một trận ù ù.
Người tốt bụng rời đi, Vu Triết ôm ta trở về phòng, bế tới trên giường.
Ta nhắm mắt lại, vô lực nhìn hắn thở dốc, lần này ta thực sự không còn sức lực để nói nữa.
Vu Triết cau mày sờ soạng trên người ta, ta nhìn khuôn mặt hắn thầm nuốt nước bọt.
Môi hắn thật hồng hào thật căng mọng, giống như QQ ruột.
Ngay khi cơn thèm ăn của ta đạt đến đỉnh điểm, cả người ta sắp phát điên lên, Vu Triết cuối cùng cũng không biết lấy từ đâu móc ra một túi mơ.
Ta lập tức há to miệng, chờ mong nhìn về phía hắn.
Vu Triết lấy ra một viên quả mơ đặt vào trong miệng ta, ta gấp không chờ nổi ngậm lấy, mà ngón tay của Vu Triết không kịp rút ra đã bị ta ngậm vào trong miệng.
Mắt Vu Triết mở to, ngẩn ngơ, như thể mất hồn.
Ta hiểu, thằng nhóc này chắc chắn chưa từng tiếp xúc thân mật với nữ nhân, đặc biệt là với một người đẹp như ta.
Theo thói quen trước đây, ta chắc chắn sẽ trêu chọc hắn một chút, nhưng đối với ta lúc này mà nói, trời đất bao la thức ăn là lớn nhất, nam nhân, chẳng là gì cả.
Ta nhẹ nhàng cắn ngón tay hắn một cái, gọi lực chú ý của hắn trở về, hắn như bị bỏng, vội vàng rút tay lại.
"Dơ muốn chết."
Hắn cau mày cầm lấy góc áo của ta lau sạch nước bọt, bộ dáng giống như rất ghét bỏ, nhưng ta chú ý thấy, tai hắn đỏ lên.
Ta hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến hắn, ta còn chưa ghét bỏ tay hắn dơ đâu, ai biết hắn đi vệ sinh xong có rửa tay không chứ.
Không khí trong lúc nhất thời giống như ngừng trôi, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng ta nhai mút kẹo.
Đúng lúc này người tốt bụng bưng bát đến phòng của ta, nước mắt ta không kìm được mà từ khóe miệng chảy xuống.
18.
“Cô nương có thương tích trong người, lại đói mấy ngày, cần ăn chút thanh đạm, tại hạ nấu một bát cháo, còn mong cô nương đừng chê.”
Ta dùng sức lắc đầu, không chê không chê, bát cháo này đối với ta hiện tại còn quý hơn cả tổ yến! Ta nằm trên giường cố gắng xoay người muốn ngồi dậy, nhưng lại bởi vì không có sức nên lại ngã xuống giường.
Vu Triết không thể nhìn nổi, hai tay đưa dưới nách ta bế ta lên, dựa vào đầu giường.
Ta run rẩy cầm lấy bát, tay run lẩy bẩy giống như người già bị bệnh Parkinson, cố gắng uống một ngụm cháo, kết quả lại đổ hơn phân nửa.
Người tốt bụng do dự mở miệng, “Cô nương nếu không ngại, có thể để tại hạ giúp đỡ?”
Ta vội vàng gật đầu, xúc động đến mức nước mắt lưng tròng, thật là nhân gian có chân tình! Nhân gian có chân ái!
Ta vừa định đưa bát cho hắn ta, đột nhiên từ bên cạnh vươn một đôi tay trộm cắp, cướp lấy chén muỗng của ta đi.
“Không cần nhờ người khác nữa, ta sẽ đút ngươi!”
Vẻ mặt Vu Triết tối tăm trừng mắt ta, giống như ta nợ hắn mấy trăm vạn, ta có chút không tình nguyện, thực ra ta càng muốn để soái ca dịu dàng đút cho, nhưng ta không dám nói…
“Nếu cô nương không cần giúp đỡ nữa, vậy tại hạ xin cáo từ.” Nói xong người tốt bụng liền chắp tay thi lễ rời đi, nhất cử nhất động nước chảy mây trôi, cảnh đẹp ý vui.
Ta lưu luyến không rời nhìn theo bóng lưng của hắn ta, một người nam nhân dịu dàng chu đáo, không phải đây chính là người vợ lý tưởng của ta hay sao!
Than ôi! Nếu là ở hiện đại, ta có thể có mấy chục người vợ như vậy, muốn làm gì thì làm, tiếc là đây là thời cổ đại, ta phải kiềm chế bản thân, không thể làm người ta sợ hãi.
“Ha ha, mắt như sắp rớt ra ngoài rồi!”
Ta hồi phục tinh thần, im lặng dùng ánh mắt phản kháng, ta chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ, nào có dâm dê như lời hắn nói đâu!
Vu Triết thấy ta không nói lời nào, tiếp tục lạnh mặt chế giễu ta, “Ngươi đúng là loại nữ nhân lả lơi ong bướm, gặp ai cũng yêu, chỉ cần có chút nhan sắc mà thôi, đến nỗi nhìn đến mê mẩn như vậy! Ánh mắt ngươi thật đúng là kém cỏi.”
Ta vốn không muốn nói chuyện, nhưng xúc phạm ánh mắt ta thì được! Xúc phạm vợ ta thì không được đâu nhé! Ta một phen giật lấy bát cháo trong tay Vu Triết, sau đó một hơi uống cạn. Cả người cuối cùng cũng tỉnh táo!
“Ánh mắt ta đúng là kém, nếu không thì sao lại nhìn trúng ngươi được!”
Vu Triết lại ngây dại, ngẩn người hai giây mới khôi phục bình thường. “Ngươi đúng là loại nữ nhân không biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào!”
Hắn ngoài miệng nói khó nghe, nhưng giọng điệu nhẹ nhàng, khóe miệng còn hơi nhếch lên, rõ ràng đang lén lút vui vẻ nhưng vẫn phải giả vờ vân đạm phong khinh, như một tên mắc bệnh thầm kín vậy đó.
Ta hừ lạnh một tiếng, coi ta là lốp xe dự phòng à! Tra nam! Mặc dù cái gì ta cũng có thể nhìn thấu, nhưng cảm xúc vui buồn của ta vẫn bị hắn tác động.
Giống như bây giờ, cho dù ta hiểu hắn chỉ không hài lòng vì lực chú ý của ta chuyển sang người khác, chứ không phải thực sự bởi vì thích ta mà ghen tuông, nhưng trong lòng ta vẫn dâng lên nhàn nhạt vui sướng.
Có đôi khi ta thậm chí còn tự hỏi chính mình có thực sự thích hắn hay không, này đối với ta mà nói không phải là một điềm lành chút nào.
Bình luận facebook