• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] THÁNH TỬ MIÊU CƯƠNG (1 Viewer)

  • Phần I

1.

“Ngươi có buông không! Ngươi còn không buông thì ta sẽ chặt tay ngươi đấy!”

Ta ôm chặt lấy đùi Thánh tử Miêu Cương, nghe giọng điệu của hắn ta đều có thể tưởng tượng ra bộ dáng tức giận thở hổn hển ấy.

“Không buông! Ngươi hạ cổ ta rồi thì ngươi phải chịu trách nhiệm! Ta không muốn cả đời phải làm kẻ mù loà đâu!”

Thánh tử không hiểu nổi, “Vậy ngươi nhìn thấy người lần đầu tiên mà ngươi thích thì không được sao!”

Ta im lặng, hắn không hiểu, thân là con chó độc thân hai đời, để ta tìm được một người mà ta thích còn khó hơn để ta cả đời làm kẻ mù.

“Than ôi… Năm nay muốn tìm được người ta thích mà cũng thích ta đâu có dễ…”

Thánh tử cũng im lặng, ta nghĩ thầm hẳn là đã chọt trúng chuyện buồn của hắn rồi. Dù sao hắn cũng khao khát một tình yêu lưỡng tình tương duyệt, nhưng mãi vẫn không được.

Nhưng mà một giây sau ta lại nghe thấy giọng nói hung dữ của Thánh tử.

“Ngươi nếu còn dám sờ đùi ta, ta sẽ cho ngươi một con Đoạn Tràng Cổ, đảm bảo trong vòng một nén nhang ngươi sẽ chảy máu từ bảy lỗ mà chết!”

Được rồi, là ta nghĩ nhiều rồi.

2.

Cuối cùng dưới sự đeo bám của ta, Thánh tử vẫn đưa ta trở về Miêu Cương.

Ta cười đắc ý, ta thân là nữ nhân tay nắm giữ kịch bản, tất nhiên biết hắn cứng miệng nhưng mềm lòng.

Ngoại trừ hắn đối xử với tình cảm có phần cố chấp, mặt khác cũng không có gì xấu cả, nhưng cuối cùng lại phải chịu kết cục chết không toàn thây. Thật khiến người ta thổn thức không thôi.

Mà tất cả bi kịch của hắn đều bắt nguồn từ việc yêu nhầm người.

Nghĩ đến đây, ta rón rén nhích lại gần hắn.

“Ngồi yên như thế thật nhàm chán, hay ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện nhé.”

Hắn không nói gì, nhưng ta cảm thấy hắn nghiêng đầu liếc nhìn ta một cái, vậy là đã đồng ý rồi.

“Ngày xửa ngày xưa có một thiếu niên yêu một cô gái, bọn họ là thanh mai trúc mã lưỡng tiểu vô sai, mọi người đều nói bọn họ là một cặp trời sinh. Bọn họ đã đính hôn, thế nhưng thiếu niên không cảm nhận được tình yêu của cô gái.”

“Thiếu niên rất buồn, nhưng hắn vẫn rất lạc quan, hắn cảm thấy chỉ cần hắn luôn đối xử tốt với cô gái, sớm muộn cũng có một ngày cô gái sẽ bị tình yêu chân thành của hắn lay động.”

“Thực tế cũng đúng như vậy, cô gái đối với thiếu niên càng ngày càng dịu dàng, ngay lúc thiếu niên cho rằng bọn họ sẽ nên duyên vợ chồng, một nam nhân xuất hiện đã phá vỡ tất cả.”

“Cô gái yêu nam nhân đó, thiếu niên rất đau lòng, hắn vì muốn có được trái tim của cô gái mà làm rất nhiều chuyện sai trái, thậm chí hắn còn muốn cho cô gái uống tình cổ, khiến cô gái yêu hắn suốt đời…”

Nói đến đây, Thánh tử nổi giận đùng đùng bóp cổ ta, giọng nói hung dữ vang lên bên tai ta.

“Nói! Ngươi là ai! Ngươi làm sao biết được những chuyện này!”

3.

Ta vỗ vỗ tay hắn, ý bảo hắn đừng bóp cổ ta nữa.

Hắn thả lỏng tay, ta ôm lấy cổ há mồm thở dốc. Tiểu ớt Miêu Cương quả nhiên danh bất hư truyền, tính tình thật đúng là nóng nảy.

"Ta không biết ngươi đang nói gì, chuyện đó đều là ta học được từ truyện. Đây không phải là câu chuyện phổ biến nhất sao, ngươi yêu nàng, nàng không yêu ngươi, nàng yêu nam nhân kia. Ngươi có muốn biết kết thúc của câu chuyện không?"

Thánh tử không nói gì, ta coi như hắn đã đồng ý.

"Thiếu niên dùng cổ mê hoặc cô gái, cô gái dường như đã yêu thiếu niên nhưng vẫn sẽ rung động trước nam nhân đó, nàng đang đấu tranh trong tình cảm trái ngược này, sau đó nam nhân kia tìm được cách giải trừ tình cổ. Hai người bọn họ song túc song phi, còn thiếu niên vì cứu cô gái mà chết đi."

Ta nói dối, kết thúc của câu chuyện thực ra là hắn muốn giết nam chính, còn nữ chính để cứu nam chính mà đâm chết hắn, hắn rơi xuống vực sâu, thi thể không thể tìm thấy.

Thánh tử thả lỏng tay, không khí tràn ngập cô đơn thương cảm.

"Nếu là ngươi... ngươi sẽ làm như thế nào..."

Giọng hắn trầm thấp hoàn toàn không giống với vẻ ngoài khí thế lúc lần đầu ta gặp hắn.

"Nếu là ta thì ta sẽ không cưỡng cầu một tình cảm không thuộc về mình, cũng không cưỡng cầu một người không yêu mình."

Thánh tử không nói gì nữa.

Rất lâu sau, lúc ta đang lắc lư ngủ gà ngủ gật, nghe được giọng nói trầm thấp của hắn.

"Ta càng muốn cưỡng cầu."

Được rồi, lời hay khó khuyên kẻ muốn chết. Ta không thèm để ý đến hắn mà dựa vào thành xe ngựa ngủ thiếp đi.

4.

Sau khi ngủ dậy trời đã tối, ta mơ mơ màng màng mở mắt ra, sau đó liền nhìn thấy được một khuôn mặt không phân biệt được giới tính.

Ta đột nhiên cảm thấy hắn thật đẹp, thật anh tuấn, thật khiến người ta xao xuyến.

Thánh Tử mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn ta.

"Sao ngươi không bịt mắt rồi mới mở ra!"

Ta che ngực, tim đập nhanh, sao giọng hắn lại nghe hay đến thế!

"Ta không muốn bịt mắt, ta muốn nhìn ngươi mãi mãi, nhìn ngươi cả đời~"

Thánh Tử nhíu mày lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết.

Trái tim ta đập càng nhanh hơn, tên nam nhân chết tiệt này, sao ngay cả nhíu mày cũng hấp dẫn ta đến vậy chứ hả!

Ta học theo tình tiết trong phim truyền hình đã xem, đưa tay vuốt ve vầng trán đang nhíu của hắn, vẻ mặt thâm tình nhìn hắn.

"Đừng nhíu mày, như vậy ta sẽ đau lòng~"

Thánh Tử không thể chịu đựng được nữa, một phen đẩy ta ra, sau đó giận dữ hét lên, "Ngươi tránh xa ta ra một chút!"

Trái tim ta tan nát, nước mắt giống như hạt ngọc đứt dây tuôn rơi, rất mất mặt, nhưng ta không thể kiểm soát được bản thân mình.

Nghĩ đến biểu tình kháng cự trên khuôn mặt hắn, trái tim ta giống như bị dao đâm.

Thấy ta khóc, Thánh Tử có chút không biết làm sao an ủi ta.

"Này, ta không có ý đó, ngươi đừng khóc."

Ta đoán đây chắc chắn là lần đầu tiên hắn làm cho một cô gái khóc, nghĩ vậy ta vừa có chút vui vẻ lại có chút xấu hổ.

Lần đầu tiên của hắn là cho ta đó nha!

Ta hít hít mũi, nhận lấy chiếc khăn tay Thánh Tử đưa cho ta.

"Thứ nhất, ta không tên là Này, ta tên là Sở Ngọc Huân, thứ hai, lần sau ngươi không được bảo ta tránh xa nữa, người ta sẽ buồn đấy!"

Thánh Tử xoay đầu không dám nhìn ta.

Ta nhìn vào phía sau đầu hắn lộ ra nụ cười tự tin.

Quả nhiên nam nhân đều không thể chối từ tiếng ê a, xem đi, hắn đã thẹn thùng rồi kìa.

5.

Kể từ lúc ta liếc mắt nhìn Thánh Tử, trong lòng ta trong mắt ta cũng chỉ có mỗi mình hắn.

Trên đường đến Miêu Cương, ta cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc hắn, tốt hơn cả chăm sóc mẹ ruột nữa.

Hắn khát, ta cho hắn uống nước, hắn đói, ta mua bánh bao cho hắn. Hắn buồn chán, ta sẽ kể chuyện cười để khuấy động hắn.

Mà hắn cũng bắt đầu hạ thấp phòng thủ dưới sự tấn công mạnh mẽ của ta.

Sáng hôm đó, ta theo thường lệ chuẩn bị bữa sáng cho hắn trước khi hắn thức dậy.

Sau đó ta ngồi xổm bên cạnh giường hắn, thâm tình nhìn hắn.

Thật là ngắm cỡ nào cũng không thể thoả mãn được hết ớ!

Lúc bình minh ló dạng, Thánh Tử mơ màng mở mắt, sau đó nhìn thấy ta ghé vào bên cạnh gối hắn.

"Cục cưng~ Chào buổi sáng~"

Ta cười ngốc nghếch với hắn, tiện thể nháy mắt với hắn một cái.

Hầu kết Thánh Tử lăn lên xuống vài cái, lộ ra biểu tình khó chịu, ánh mắt kia như muốn xé ta ra từng mảnh.

Ta xấu hổ che mặt, thật khiến người ta xấu hổ.

"Chào."

Ta có chút kinh hỉ, hắn lại chào ta kìa! Đây là lần đầu tiên hắn đáp lại lời chào của ta trong mấy ngày qua đấy!

Quả nhiên, không ai có thể từ chối được lời chào mỗi sáng tối, kèm theo những lời âu yếm thăm hỏi cảm động lòng người.

Mấy cái hướng dẫn tán tỉnh mà trước đây ta xem quả thật không uổng công!

6.

Được nhận hồi đáp khiến ta vô cùng phấn chấn, vì thế ta càng quyết tâm theo đuổi Thánh Tử hơn.

Ta muốn tranh thủ trước khi đến Miêu Cương bắt được hắn, tới Miêu Cương rồi trực tiếp thành hôn luôn. Năm sau liền sẽ có con, sau ba năm sẽ có thêm một cặp nữa!

Nghĩ đến cuộc sống tương lai tươi đẹp, ta nhịn không được cười ra tiếng.

Thánh Tử nghe thấy tiếng cười của ta, không thể hiểu được liếc mắt nhìn ta một cái.

Ta lập tức lấy lại tinh thần.

Ta đưa tay chân duỗi lên trước mặt hắn.

Chỉ vào mu bàn tay nói, “Đây là mu bàn tay của ta~”

Rồi chỉ vào mu bàn chân nói, “Đây là mu bàn chân của ta~”

Cuối cùng chỉ vào ngực Thánh Tử nói, “Còn ngươi, là bảo bối của ta~”

Thánh Tử hít sâu vài hơi, ta chờ mong hắn sẽ bày tỏ cảm xúc gì, nhưng hắn một câu cũng không nói, chỉ giả vờ như không nghe thấy.

Ta bị làm lơ, thế nhưng ta không khổ sở, chỉ là một trò lạt mềm buộc chặt nhỏ mà thôi, ta hiểu mà.

“Thánh Tử, chán quá, hay là chúng ta chơi trò chơi gì đi, chơi trò một hai ba gỗ mục thì sao!”

Thánh Tử lại liếc nhìn ta một cái, môi khẽ hé, nhàn nhạt phun ra một chữ “không”

“Thôi được, ta đây trực tiếp nhận thua luôn, ta đã động lòng rồi.”

Ta tiến đến trước mặt Thánh Tử, nhìn thẳng hắn, cố gắng để hắn nhìn thấy tình cảm sâu sắc trong mắt ta.

Nhưng khi thực sự đối diện với hắn,

Tim ta đập thình thịch, đôi mắt hắn như nam châm thu hút ta, khiến ta không thể rời mắt.

Thật lâu sau, Thánh Tử quay đầu đi, oán trách nói một câu:

“Hoa ngôn xảo ngữ…”

Ánh mắt ta từ vành tai ửng đỏ của hắn chuyển sang hàng mi run rẩy, cuối cùng dừng lại trên đôi môi đỏ mọng đang mím chặt kia.

Ta nuốt nước bọt, ngực như bị nhồi đầy bông gòn, cả người choáng váng nhẹ bẫng như bông.

Ta cảm thấy ta giống như phát sốt, nếu không thì tại sao mặt ta lại đột nhiên nóng ran như vậy chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom