• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Thẩm Yến x Chu Đình Đình (1 Viewer)

  • Phần 3

7.

Thế nên, tôi đi lang thang trên bờ vực đạo đức mỗi ngày.

Một bên cảm thấy có lỗi với Thẩm Yến, một bên lại muốn tiếp tục chấp hành chính sách thương chiến của ba tôi.

Tôi thật sự rất muốn nhanh chóng giải quyết đống lộn xộn này rồi ly hôn với Thẩm Yến, sau đó sống yên ổn qua ngày.

Bởi vì loại cảm giác này thật sự quá khó chịu.

Gần đây nhà chúng tôi và Thẩm gia cùng đấu thầu một hạng mục, nếu như chúng tôi thắng, nhà họ Chu chắc chắn có thể về lại ngôi vị quán quân trong ngành thực phẩm.

Buổi tối, tôi thừa dịp Thẩm Yến ngủ liền xem trộm điện thoại di động của anh.

Về chuyện anh đã ngủ hay chưa, cái này thì tôi biết rất rõ.

Nếu như anh chưa ngủ, tiếng lòng sẽ vang lên liên tục, dù sao cũng là các loại tỏ tình gì đó với tôi.

Có vẻ như anh thực sự thích tôi.

Tôi cầm điện thoại di động của anh, sau hai lần nhập mật khẩu không đúng, tôi ôm tâm lý may mắn nhập sinh nhật của tôi.

Trời ạ, chính xác luôn!

Ye, tình yêu không làm khó được tôi mà.

Tôi mở màn hình điện thoại di động của anh.

Nhưng không tìm thấy cái gọi là thông tin kinh doanh.

Mà kết quả tôi không cẩn thận nhìn thấy tài khoản Weibo của anh.

Má, anh ta đăng cái quái gì thế này...

Ừ, lại là mấy cái câu từ tình cảm c.h.ế.t tiệt đó đấy.

"Nghe nói tình yêu chính là đánh cược mười thì thua chín, nhưng nếu không đánh cược thì ngay cả cơ hội cũng sẽ không có, tôi ước Chu Đình Đình hôm nay đi học có thể nhìn tôi nhiều hơn một cái, tất nhiên không phải là loại trợn trắng mắt, cầu nguyện!!!"

"Tất cả mọi người đều chán ghét việc l.i.ế.m cẩu, l.i.ế.m cẩu thì sao chứ? Cho dù l.i.ế.m cẩu thì cũng chỉ l.i.ế.m người mình thích, l.i.ế.m cẩu l.i.ế.m cẩu , l.i.ế.m đến khi nào có kết quả, so true, đạo lý này quá đúng!"

"Ma Kết đón hoa đào! Cùng với người con gái tôi yêu. Tôi là bậc thầy phân tích cảm xúc!!!"

Anh còn follow đến siêu thoại của một blogger tình cảm nào đó, mỗi ngày ký tên đánh thiệp, ước nguyện: "Được ở bên người con gái tôi yêu, zttsy, cầu nguyện cầu nguyện!"

Tôi:?!

Cũng rất thâm tình đấy nhỉ.

Thử hỏi xem, thiên hạ này có người phụ nữ nào có thể chịu đựng được?

Cho dù chịu không nổi thì cũng phải cố mà gánh vác, ai bảo tôi chính là một tuyển thủ chuyên nghiệp chứ, tôi tuyệt đối không thể yêu đương.

Tôi vẫn không quên nhiệm vụ của tôi, điện thoại di động không tìm thấy thì đến phòng nghiên cứu tìm.

Chà, tôi tìm thấy được một cái két sắt.

Tôi vẫn dùng sinh nhật của tôi để mở khóa.

Mở ra rồi!

Quả nhiên tư liệu thương mại ở bên trong, nhưng bên trong còn để một xấp đồ vật khác.

Trên trán tôi treo đèn pin chiếu sáng, lòng hiếu kỳ nổi lên, tôi mở ra xem như một tên trộm.

Tất cả đều là thư tình.

Từ năm 13 tuổi, mỗi ngày một lá thư, một chồng thư dày như vậy, tất cả đều viết cho tôi.

Trái tim tôi đột nhiên run lên một cái, sợi dây tình cảm trong lòng lặng yên không một tiếng động đứt đoạn.

Tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa.

Nhức đầu quá, thật là muốn yêu đương mà.

Có lẽ là không đành lòng, tôi âm thầm đem phần tư liệu thương mại kia đưa về chỗ cũ.

8.

Tôi muốn ly hôn với Thẩm Yến.

Tôi không thể ở bên một người yêu tôi sâu đậm như thế được.

Điều này quá không công bằng với anh.

Tôi đang chuẩn bị tìm cơ hội nói chuyện với anh, chớp mắt một cái liền nhìn thấy Thẩm Yến vừa mới tắm xong, anh đi ra, bên hông còn đang quấn một cái khăn tắm.

Tôi:?!

Tôi nuốt nước bọt.

Sắc đẹp thực sự làm người khác mê muội mà.

Tôi gọi anh: "Thẩm Yến?"

Trong lòng tôi suy tính phải bắt đầu phải mở miệng như thế nào mới tốt.

"Vừa rồi điện thoại di động của em vang lên, tôi nhìn màn hình thì thấy Trần Tự gọi tới cho em."

Anh đưa điện thoại cho tôi và nói.

"Ừm, ngày mai Trần Tự sẽ về nước, cậu ấy hẹn gặp tôi."

Trần Tự là bạn thời thơ ấu của tôi, hai chúng tôi từ nhỏ đã như hình với bóng với nhau.

Thẩm Yến đi tới ngồi bên cạnh tôi, thuận miệng hỏi: "Trần Tự sao lại xuất ngoại?"

"Hả?"

Anh nhìn tôi, ý cười hiện lên trong đôi mắt.

"Nếu như tôi là cậu ta, có được người bạn thân khác giới tốt như em ở bên cạnh, tôi nhất định sẽ không đi đâu cả, bởi vì mảnh đất này có em, tôi không nỡ rời đi."

Lời này...

Tôi vô cùng hoảng hốt, chỉ đành ha ha: "Ai da, vì học hành thôi mà."

Anh ngửa ra sau, lộ ra một cánh tay tráng kiện, ngữ điệu sặc mùi giấm chua.

"Thật ra tôi rất hâm mộ Trần Tự, vì quan hệ giữa cậu ta và em tốt như vậy, em xem cậu ta vừa về nước đã hẹn em, em lại vui vẻ như thế, chúng ta kết hôn lâu như vậy, tôi chưa từng thấy em vui như thế này, cậu ta vừa đẹp trai vừa dịu dàng, không giống tôi, từ nhỏ đã không có ai thích, đi đến bất cứ nơi nào cũng khiến người khác chán ghét."

"Không phải."

Tôi nghe anh nói như vậy, trái tim tôi thắt chặt.

Tôi vội vàng túm lấy góc áo anh, sau đó an ủi anh.

"Anh cũng rất tốt mà, Thẩm Yến, có rất nhiều cô gái thích anh mà."

"Vậy em cũng thích tôi sao?" Anh đột nhiên hỏi.

"Tôi... "

Mí mắt Thẩm Yến rũ xuống mang theo một tia mất mát, thanh âm hơi nghẹn ngào.

"Nhìn đi, em cũng nói không nên lời đấy thôi."

Hốc mắt anh đỏ hồng, lấy lui làm tiến.

"Không sao, chỉ là trái tim bị tổn thương thôi mà, không sao cả, một mình tôi vẫn có thể chịu đựng được, ngày mai em cứ đi chơi cùng cậu ta đi, em vui thì tôi cũng sẽ vui, thật sự đó."

"Vậy ngày mai anh tính làm gì?"

Ngày mai là cuối tuần.

Tôi kết hôn với Thẩm Yến lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy anh đi chơi vào cuối tuần, càng không thấy anh có bạn bè gì.

Thẩm Yến thành thật trả lời: "Tôi ở nhà quét dọn nhà cửa, giúp em xử lý dự án ngày hôm trước."

Trong những tháng gần đây, tôi coi anh như culi, đã không ít lần ép buộc anh giúp tôi làm việc.

Thật đáng thương.

Trái tim tôi cũng không phải làm bằng đá, vậy nên tôi rủ anh cùng đi.

"Thẩm Yến, không thì chúng ta cùng đi nha?"

"Như vậy có phải không tốt lắm hay không?"

"Không có gì, chúng tôi là bạn tốt mà."

Đôi mắt Thẩm Yến ánh lên một tia sáng: "Ừ, cảm ơn em, Đình Đình em thật tốt."

Tôi thẫn thờ, sống hơn nửa đời người rồi, cũng có rất nhiều người khen tôi, nhưng chưa ai nói tôi tốt cả.

Khi anh rời đi, tôi ngồi một mình trên ghế sofa.

Này...

Không phải chứ, không phải tôi tính nói chuyện ly hôn với anh sao?

Sao cuối cùng lại đưa anh đi gặp bạn tôi?

Được rồi, chuyện ly hôn nói sau đi.

9.

Tại quán trà sữa.

Trần Tự ngồi đối diện hung tợn trừng mắt nhìn Thẩm Yến, ánh mắt kia giống như hận không thể m.ó.c mắt Thẩm Yến ra vậy.

Quan hệ giữa Trần Tự và Thẩm Yến đặc biệt không tốt, như là có thù với nhau.

Lúc còn nhỏ, hai người suốt ngày gây sự với nhau, có nhiều lần Thẩm Yến xuống tay tàn nhẫn đến mức khiến Trần Tự bị thương.

Trần Tự cũng đánh Thẩm Yến, nhưng căn bản không phải là đối thủ của anh.

Hiện tại hai người một ánh mắt ôn hòa, một ánh mắt hung thần ác sát.

Tôi rất sợ Trần Tự đứng lên, sau đó đ.ấ.m Thẩm Yến một cái.

Cậu ta cầm thực đơn, sắc mặt rất lạnh lùng, ngữ khí vô cùng không tốt mở miệng.

"Đình Đình, cậu uống cái gì?"

"Tôi muốn uống trà sữa khoai môn nhiều ngọt."

Tôi hỏi Thẩm Yến: "Anh thì sao?"

Thẩm Yến kề sát vào tôi, cố ý thân mật kéo tay tôi, mỉm cười.

"Anh cũng không thích uống ngọt lắm, anh muốn uống chung với vợ, được không?"

Trần Tự đen mặt đứng đối diện, cậu ta đã nhịn cả buổi chiều, vừa nghe lời này trực tiếp xù lông, mở miệng mắng Thẩm Yến.

"Mẹ nó vợ cái rắm, Thẩm Yến tôi nhịn cậu lâu rồi đấy, cậu cho rằng Đình Đình gả cho cậu thì cô ấy sẽ yêu cậu sao, nằm mơ đi, Đình Đình nhất định sẽ ly hôn với cậu!"

"Trần Tự!"

Lời này của cậu ta khiến tôi kinh hồn bạt vía, cho dù hai người trước đây từng có xích mích, nhưng hiện tại ở nơi công cộng mắng chửi như thế này thật không lịch sự chút nào.

Tôi hiếm khi hung dữ với cậu ta một lần: "Câm miệng!"

"Mau xin lỗi Thẩm Yến ngay."

"Dựa vào cái gì chứ? Tôi..."

Trần Tự cũng nghẹn một hơi.

"Xin lỗi!"

Tôi đặc biệt nhấn mạnh.

Trần Tự cắn chặt răng, tức điên lên, không nói gì quay mặt sang chỗ khác.

Hai chúng tôi cứ thế giằng co.

Thẩm Yến thật sự quá tốt rồi, bị mắng như vậy cũng không lên tiếng, còn hiểu ý khuyên bảo tôi.

"Không sao đâu, Đình Đình, Trần Tự có thành kiến đối với tôi là chuyện hiển nhiên, cậu ta thích em, mà em lại gả cho tôi, cho nên cậu ta mới có địch ý lớn với tôi như vậy, là do tôi không nhận thức được vị trí của bản thân mình mà chen vào giữa các em, khiến em khó xử."

Sự thấu hiểu của anh khiến tôi cảm thấy Trần Tự thật quá đáng.

"Không phải như vậy, tôi..."

"Bớt giả dối lại đi!"

Trần Tự lại đi tới.

Ngay tại giây phút này, tôi cảm giác cậu ta không phải là Trần Tự mà tôi quen biết nhiều năm.

Bầu không khí rất lúng túng.

Toàn bộ quá trình, Thẩm Yến đều biểu hiện đặc biệt khoan dung rộng lượng, Trần Tự hung dữ với anh, mắng anh tồi tệ như thế nào, anh cũng một mực không lên tiếng.

Giữa chừng, tôi đi vệ sinh và để lại hai người họ ở đó.

Khi tôi về, tôi thấy cảnh tượng như thế này.

Thẩm Yến ngã trên mặt đất, cánh tay bị thương, khóe miệng chảy máu, Trần Tự còn xông lên đánh anh.

Tôi đẩy cậu ta ra: "Cậu đang làm cái gì vậy Trần Tự?"

Trần Tự nóng nảy, quát Thẩm Yến: "Thẩm Yến, diễn cái gì mà diễn, cậu mau đứng lên cho tôi."

Cậu ta sốt ruột giải thích với tôi: "Đình Đình, là chính cậu ta ngã xuống, tôi không động thủ, cậu ta cố ý."

Thẩm Yến nhịn đau, vô tội nói: "Tôi không có."

"Mẹ nó nữa lại còn diễn kịch cái gì?"

Trần Tự nói xong lại muốn xông tới đánh anh.

Tôi đẩy cậu ta ra: "Trần Tự cậu điên rồi phải không? Cậu thử đánh anh ấy xem nào?"

"Chu Đình Đình!"

Trần Tự nghiến răng nghiến lợi gọi cả họ lẫn tên của tôi, thấy tôi không tin cậu ta, cậu ta tức giận bỏ chạy.

Tôi: "Trần Tự!"

Tôi sợ cậu ta quá kích động chạy ra ngoài sẽ xảy ra chuyện, đang muốn chạy ra ngoài đuổi theo cậu ta.

Thẩm Yến gian nan đứng lên, đỡ cánh tay bị thương, đau đến mức lông mày nhíu chặt.

"Không có việc gì đâu, em đuổi theo cậu ta đi, tôi không sao."

"Ai da......."

Anh đau đớn kêu lên một tiếng nhưng vẫn cố nén lại, một lần nữa nhấn mạnh: "Tôi không có việc gì, em đuổi theo cậu ta đi, tôi không sao đâu."

Sao tôi có thể đi được chứ?

Cánh tay anh bị thương, trên mặt còn dính máu, tôi mà mặc kệ nạn nhân chạy theo thủ phạm chắc bị sét đánh mất.

Tôi đỡ anh dậy, trấn an anh: "Không cần đâu, tôi đưa anh về, là Trần Tự quá đáng."

Thẩm Yến kéo tay tôi, ánh mắt nhìn chằm chằm tôi: "Cảm ơn em, Đình Đình."

10.

Cánh tay Thẩm Yến là bị rạch từ dưới góc bàn sắc bén, có một vết nứt rất lớn, chảy máu cũng nhiều.

Về đến nhà, tôi vội vàng lấy hộp thuốc ra và giúp anh bôi thuốc.

Anh đưa tay ngăn cản tôi, rũ mắt nhìn tôi, gian nan mở miệng.

"Em muốn ly hôn với tôi, đúng không?"

"Tôi... "

Tôi còn chưa nói xong, anh thở dài một hơi, một giọt nước mắt lăn theo khóe mắt chảy xuống.

"Em đi đi, không cần chăm sóc tôi."

"Thật ra tôi vẫn luôn biết mục đích kết hôn của em, là tôi tự lừa mình dối người, cho rằng làm như vậy có thể khiến em ở bên cạnh tôi, là do tôi ảo tưởng, là do tôi ích kỷ, hiện tại công ty các em đã giành được vị trí số một rồi, em đã thành công rồi, em không cần quản tôi đâu, tôi sẽ không trách em, tất cả là do tôi tự nguyện."

"Trần Tự là người tốt, nếu tôi là em..."

Anh không nói nữa, giống như là khổ sở vô cùng, thanh âm khàn khàn nói không nên lời: "Tôi cũng sẽ lựa chọn cậu ta, hai người rất xứng đôi."

Dứt lời, Thẩm Yến đứng dậy đi vào trong phòng, máu tươi trên cánh tay từng giọt từng giọt nhỏ xuống sàn nhà trắng sứ.

Tôi hoảng hốt, có cảm giác linh hồn cũng bay đi cùng anh luôn rồi, sau khi sững sờ hai giây, tôi vội vàng chạy tới ôm lấy anh, không biết nước mắt đã rơi xuống từ khi nào.

"Không phải, không phải, Thẩm Yến, anh đừng nói như vậy, người em thích là anh."

"Em đừng gạt tôi."

Anh cố thoát khỏi tôi.

"Là thật mà."

Tôi ôm anh từ phía sau, nghẹn ngào bày tỏ.

"Xin lỗi, em đã nhìn thấy thư tình anh viết cho em, là em vẫn luôn hiểu lầm anh, em thừa nhận, trước kia em có thành kiến với anh rất lớn."

Cuối cùng tôi cũng có thể nói ra lời nói thật tâm từ đáy lòng mình: "Sau khi sống chung với nhau một khoảng thời gian, em phát hiện ra ... em cũng thích anh."

Tôi cũng đã xác định rõ ràng tình cảm của bản thân mình, tôi thật sự rất thích anh.

Thẩm Yến dừng bước, anh xoay người, ánh mắt không thể tin được, anh nâng mặt tôi, đuôi mắt phiếm hồng.

"Là thật sao?"

Tôi gật gật đầu: "Ừm, thật đó, em thích anh."

Thẩm Yến vui mừng đến phát khóc, anh ôm chặt tôi, giống như ôm lấy bảo bối mà anh đã đánh mất nhiều năm.

"Em biết không? Anh đã chờ ngày này rất lâu rồi."

"Đình Đình, anh yêu em."

"Em cũng vậy."

Hai chúng tôi tán tỉnh nhau trong chốc lát, anh bắt đầu ôm tôi đi vào trong nhà.

Tôi lo lắng cho vết thương của anh.

"Thẩm Yến, tay anh..."

"Không có việc gì."

"Nhưng mà..." Tôi nghĩ đến chuyện kế tiếp sắp xảy ra thì vô cùng thẹn thùng, "Cái kia, ừm, tay sẽ không đau sao?"

Anh lắc đầu: "Không đau."

Nhưng...

Trong phòng này là cửa sổ sát đất.

Tôi và Thẩm Yến đã xác nhận tâm ý với nhau.

Thẩm Yến đem toàn bộ tài sản của anh ra làm sính lễ, một lần nữa tới cửa cầu hôn tôi.

Tôi cũng thành thật đem chuyện tôi yêu Thẩm Yến nói cho ba tôi biết.

Ba tôi chỉ nói một câu: "Con cháu có phúc của con cháu, ba chỉ cần ngôi vị hạng nhất thôi!!!"

Tôi: ???
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom