-
Phần 2
4.
Nghìn lần vạn lần không ngờ tới ngay ngày đầu tiên kết hôn, tôi đã mở khóa được kỹ năng mới.
Ban đêm, đêm khuya yên tĩnh, tôi nghĩ đến chuyện không ngờ tôi lại hồ đồ kết hôn với Thẩm Yến như vậy.
Kết hôn, có nghĩa là phải cùng anh chung chăn chung gối, còn rất có thể sẽ...
A a a a a.
Mặc dù anh rất đẹp trai và vóc dáng cũng tốt, tôi cũng không thiệt thòi gì, nhưng vấn đề chính là anh là đối thủ của tôi, quan trọng hơn tôi không thích anh.
Tôi có chút hối hận, tự dưng nghe theo kế hoạch của ba, để rồi bây giờ đặt chính mình vào tình huống tiến thoái lưỡng nan như vậy.
Thẩm gia còn chưa bị tôi diệt trừ, tôi ngược lại tự mình vào thế khó.
Tôi vô cùng khẩn trương, đứng ở ngoài cửa rối rắm thật lâu, trong đầu suy nghĩ rất nhiều đối sách có thể ứng phó trong chốc lát.
Nếu anh ép buộc tôi, tôi sẽ liều mạng với anh.
Được rồi, cứ như vậy đi.
Tôi lấy hết dũng khí mở cửa phòng ngủ, kết quả vừa mới mở cửa phòng thì thấy Thẩm Yến đang cầm một cái gối, cúi đầu đáng thương đi ra ngoài, thật giống như một chú chó lớn bị chủ nhân vứt bỏ.
"Anh đi đâu vậy, Thẩm Yến?"
Tôi có chút mờ mịt, sự phát triển của cốt truyện này không nằm trong dự đoán của tôi.
Anh đứng ở trước mặt tôi, ánh mắt đen nhánh, có chút khổ sở: "Tôi đi qua phòng bên cạnh ngủ."
"A?"
Thẩm Yến nở một nụ cười rất miễn cưỡng, giống như là sợ tôi sẽ hiểu lầm, anh chua xót giải thích: "Tôi nghĩ em có lẽ không thích ở chung một chỗ với tôi."
"Tôi... "
Tôi xoắn ngón tay, tôi không ngờ rằng anh sẽ nói như vậy.
Thẩm Yến nhìn tôi vô cùng đáng thương.
"Em không phải từ nhỏ đã ghét tôi sao? Mỗi lần em nhìn thấy tôi đều chạy đi, thật giống như nhìn thấy ma vậy."
Nói tới đây, anh không nói nữa, thật giống như bị tổn thương lòng tự trọng, biểu tình trên mặt vô cùng ủy khuất nhưng vẫn cố gắng kìm nén, anh của bây giờ không còn khí chất lẫm liệt của tổng tài bá đạo lúc trước.
"Bây giờ tôi không muốn khiến em chán ghét, nên tôi sẽ nhường phòng của tôi cho em."
Anh chỉ vào chiếc giường bên cạnh nói: "Đã chuẩn bị xong ga giường cho em rồi, là màu hồng mà em thích, hy vọng em sẽ không ghét bỏ nó."
"Thẩm Yến..."
Trong lòng tôi nổi lên một trận chua xót.
Sao anh lại tốt như vậy, còn nhường phòng cho tôi?
Thế mà tôi còn hiểu lầm anh, nghĩ rằng anh muốn...
Tôi thật tiểu nhân mà.
Tôi không rõ lắm.
Ngay bây giờ, ngay tại thời điểm này, tôi cảm thấy anh thật tốt.
Vừa nghĩ đến đây, tiếng lòng của anh truyền đến vô cùng rõ ràng.
"Biết ngay cô ấy sẽ không tin mình mà, dù sao cô ấy vẫn luôn chán ghét mình như thế, mình đã biết rất rõ ràng, từ trước đến giờ..."
"Bất kể mình làm cái gì, cô ấy đều chán ghét mình."
......
"Không chán ghét, không chán ghét."
Tôi bật thốt.
Anh khó hiểu: "Cái gì?"
Tôi: "Không có gì"
Thẩm Yến thất vọng "à" một tiếng, cầm gối đầu vòng qua tôi, tiếp tục đi ra ngoài cửa, tiếng lòng cũng dần dần yên tĩnh.
Tôi nhìn bóng lưng anh, thật sự là quá thê lương mà.
"Thẩm Yến."
Tôi gọi tên anh.
"Làm sao vậy?"
Anh quay đầu trả lời tôi.
Tôi mím môi, có chút rối rắm, cuối cùng vẫn bỏ qua điểm mấu chốt của mình.
"Hay là anh ngủ cùng tôi đi."
Anh lắc đầu từ chối tôi không chút do dự.
"Không sao, trong nhà còn nhiều phòng trống, tôi không muốn khiến em khó xử."
Anh thực sự... Huhu tôi cảm động quá.
Thấy anh muốn đi, tôi sốt ruột khuyên anh, thậm chí còn vung tay, vội vàng kéo cánh tay anh.
"Không khó xử, không khó xử, hơn nữa nếu anh đi ra ngoài, ba mẹ tôi thấy được thì làm sao bây giờ? Anh và tôi ở cùng nhau đi, tôi tin anh."
Anh nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình, một tia sáng vụt qua đáy mắt anh.
Anh khom lưng, nhẹ nhàng nói vào tai tôi: "Cảm ơn Đình Đình."
Thẩm Yến cầm gối đầu trở về phòng ngủ.
5.
Tôi và Thẩm Yến cứ như vậy ngủ chung một chiếc giường.
Nói chung thì Thẩm Yến cũng coi như biết cách làm người, anh sợ tôi khẩn trương nên cố ý mang ra hai cái chăn.
Phân biệt rất rõ ràng.
Có lẽ tôi thực sự hiểu lầm anh rồi.
Tôi nhìn Thẩm Yến đang nằm bên cạnh tôi.
Anh nhắm mắt lại, chắc là ngủ rồi.
Tôi lặng lẽ thưởng thức anh một lúc, lông mi của anh dài ghê, mũi cũng rất cao, đôi môi cũng đẹp nữa.
Anh quả thực rất đẹp trai nha, nếu không phải là con trai của cái nhà kia, nói không chừng...
Này...
Tôi than thở, ai bảo anh chính là con trai của gia đình đó đây?
Tôi dẹp hết suy nghĩ trong lòng, nghiêng người chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng khi vừa nhắm mắt lại…
Tiếng lòng Thẩm Yến lại truyền đến.
"Trời ơi cứu mạng, người tôi yêu đang nằm bên cạnh tôi, sao mà tôi ngủ được cơ chứ?"
"Nãy giờ nhắm mắt giả bộ ngủ, tròng mắt mình chắc là không nhúc nhích đi, cô ấy nhìn không ra sao?"
"Thẩm Yến, bình tĩnh, bình tĩnh, cuộc đời còn dài."
"Cô ấy vốn dĩ chán ghét mày mà, nếu như bây giờ mở mắt ra, cô ấy sẽ bị dọa mất."
"Thích thì phải khắc chế nha, Thẩm Yến!"
......
Lời tỏ tình liên tiếp thông qua tiếng lòng truyền vào tai tôi.
Tôi bối rối, anh có thực sự thích tôi không?
Tôi đột nhiên nhớ tới, trước kia vào năm ba Đại Học, có một lần anh đưa thư tình cho tôi.
Bây giờ tôi nghiêm túc nhớ lại mới phát hiện, chúng tôi đã học cùng một trường từ trung học cơ sở đến đại học.
Chỉ là chưa từng giao tiếp với nhau.
Ngày hôm đó, anh đứng ở tầng dưới phòng ngủ chúng tôi, mặc một chiếc áo khoác màu đen, dường như đã chờ đợi tôi thật lâu.
Anh rất đẹp trai, còn được cả trường công nhận là hot boy, và tất nhiên khi đó có rất nhiều cô gái vây quanh anh.
Tôi vừa xuống lầu liền nhìn thấy anh, tôi vô cùng tức giận lườm anh một cái, sau đó quay đầu bỏ đi, anh đuổi theo nắm lấy tay tôi.
"Làm gì?"
Tôi hất tay anh ra, không thèm nhìn anh lấy một cái.
Thẩm Yến nhìn tôi, thở dài một hơi, ngữ khí có chút bất đắc dĩ.
"Chu Đình Đình, lần này có thể nghe anh nói hết không?"
"Buông tay."
Tôi tránh anh, có chút không kiên nhẫn: "Có việc gì thì nói."
Động tay động chân làm cái gì?
Hừ, đùa giỡn lưu manh.
Anh đưa một lá thư cho tôi, chà, là thư tình sao, hoặc một loại giấy màu hồng được đóng gói nào đó.
Anh nhìn tôi, sau đó lấy hết dũng khí, đỏ mặt mở miệng: "Chu Đình Đình, anh thích em."
"A"
Tôi chỉ cảm thấy buồn cười.
Lúc ấy hai nhà đấu đến nước sôi lửa bỏng, ba tôi đêm qua đánh nhau hăng đến mức thiếu chút nữa cạo trọc tóc của ba anh, mà mỗi lần tôi nhìn thấy anh cũng đều làm mặt quỷ.
Anh ta thích tôi á? Có quỷ mới tin.
"Thích sao?"
Tôi cười lạnh một tiếng, ở trước mặt anh không chút lưu tình xét nát bức thư tình đó, xé thành giấy vụn, sau đó ném vào thùng rác bên cạnh.
"Lừa đảo!"
"Vì muốn đánh bại nhà chúng tôi, ngay cả loại chiêu thức bẩn thỉu này cũng dám sử dụng, đồ cặn bã."
Tôi kéo tay bạn thân, mắt không chớp rời đi.
Bạn thân tôi lại còn vì soái ca mà bất bình nữa cơ.
"Đình Đình, Thẩm Yến hình như thật sự thích cậu đó, lúc cậu cự tuyệt anh ấy, hốc mắt anh ấy còn đỏ nữa cơ."
Tôi không thèm để ý: "Hừ, diễn kịch đó."
Chỉ có một lần đó thôi, sau này tôi không bao giờ gặp lại anh nữa.
Bây giờ tôi có thuật đọc tâm, có thể nghe thấy giọng nói thực sự trong trái tim của mình, chuyện đó là sự thật sao?
Thẩm Yến thật sự muốn yêu đương với tôi?!
Tôi trằn trọc, mãi mà không ngủ được.
Ban đêm, người ba đã lừa gạt tôi gọi cho tôi một cuộc điện thoại.
"Đình Tử, là ba đây."
Tôi che ống nghe lại, sợ Thẩm Yến đang ngủ bên cạnh nghe được.
"Con biết, điện thoại có hiển thị."
Ba tôi: "Bên kia con thuận lợi hết chứ?"
Tôi: "Dạ."
"Nhớ kế hoạch ngày mai." Ba tôi nhắc nhở tôi.
Tôi vụng trộm liếc nhìn Thẩm Yến đang ngủ, không nhịn được hỏi một câu: "Ba, có khả năng ba đã đánh giá quá cao Thẩm Yến rồi? Rất có thể anh ta chính là cái kiểu lúc nào cũng muốn yêu đương."
Cha tôi: "Yêu đương gì?"
Tôi nâng trán: ...
"Tạm biệt."
Sau khi cúp máy, trái tim tôi có chút dao động.
Nhưng tôi không có biện pháp, cái thứ đồ chơi gọi là “thích” này có thể kiếm tiền được sao?
Xin lỗi nha, Thẩm Yến, tôi cũng chỉ muốn giúp ba tôi đoạt vị trí thứ nhất mà thôi.
Con trai ấy à, đối với mấy thứ tình cảm này đều rất hay quên, sau này anh sẽ gặp được một cô gái giúp anh xoa dịu tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương của mình.
Nghĩ như vậy, trái tim tôi thả lỏng không ít, tôi chậm rãi ngủ thiếp đi.
Mà không biết rằng, ở nơi tôi không nhìn thấy, trà xanh họ Thẩm nào đó nhếch khóe môi, thầm nghĩ trong lòng: Ai rơi vào tay ai còn chưa chắc đâu.
6.
Buổi sáng.
Ánh nắng mặt trời chiếu qua rèm cửa, tôi mở mắt.
Sau đó nhìn thấy một cảnh tượng như vầy.
Có một anh chàng đẹp trai cao ngất ngây đứng ngược chiều ở đầu giường tôi.
Làm khuấy động trái tim mùa xuân của tôi nhộn nhạo.
Soái ca hình như còn có chút ngốc, ngay cả đeo cà vạt cũng không biết, buộc tới buộc lại cả nửa ngày cũng không được.
"Anh thật ngốc nha." Tôi nhịn không được trêu ghẹo nói.
Ai có thể nghĩ đến Thẩm tổng lạnh lùng uy phong lẫm liệt lại không biết thắt cà vạt cơ chứ.
Anh thấy tôi đứng dậy, mỉm cười với tôi, nói chuyện một cách nho nhã.
"Khiến em chê cười rồi."
Động tác thắt cà vạt trên tay Thẩm Yến vẫn không dừng lại, ngoài miệng vẫn còn lắp bắp.
"Thật ra tôi rất hâm mộ những người đàn ông buổi sáng thức dậy được vợ thắt cà vạt."
"Ý anh là muốn tôi giúp anh thắt?"
Lời thoại tiềm ẩn này tôi đã nghe thấy.
Thẩm Yến phủ nhận, nhếch môi: "Không có, tôi chỉ là bày tỏ cảm xúc của mình thôi, em đừng để ý, tôi biết chúng ta không phải loại quan hệ đấy."
Ánh mắt anh mang theo sự mất mát.
Thật ra tôi cũng hơi mềm lòng.
Được rồi, tôi nghĩ đến chuyện còn phải lừa anh, chút việc nhỏ này vẫn có thể giúp được.
Tôi vén chăn, đứng dậy, mang dép lê đứng ở trước mặt anh: "Tôi có thể giúp anh, Thẩm Yến."
"Làm phiền em rồi, cảm ơn Đình Đình."
Tôi bắt đầu thắt cà vạt cho anh, anh nhìn tôi rất chăm chú.
Sau đó anh lại bật chế độ khen ngợi, nịnh nọt tôi: "Đình Đình em thật khéo léo, ngay cả thắt cà vạt cũng đẹp như vậy."
"Người vợ vừa xinh đẹp lại có năng lực như em cũng không nhiều lắm đâu, tôi thật sự không biết bản thân đã tích được bao nhiêu công đức mới có thể cưới được em."
"Vậy sao?"
Trong từng tiếng khen ngợi, tôi dần dần đánh mất chính mình: "Chị đây xinh đẹp và hiền lành sao."
"Nếu như người vợ xinh đẹp lại hiền lành của tôi mỗi ngày đều có thể giúp tôi thắt cà vạt thì tốt quá."
"Vậy mỗi ngày tôi sẽ giúp anh thắt."
"Cám ơn vợ."
Anh hôn một cái lên má tôi: "Tôi rất vui."
Tôi: ???
Tôi cảm thấy hình như mình bị chơi một vố rồi.
Bất quá, quên đi, cứ để vợ anh mỗi ngày giúp anh thắt đi, làm nhiều chuyện như vậy, có lẽ cũng không nhất định sẽ ly hôn.
Đồ ngốc.
"Thắt xong rồi."
Tôi cúi đầu nhìn cà vạt, càng nhìn càng hài lòng, vừa chuẩn bị đi thì bị anh kéo tay lại.
Tôi nghe anh long trọng tỏ tình với tôi một lần nữa.
"Đình Đình, anh thích em."
"À thế à."
Tôi trả lời cho có lệ.
Anh có chút nóng nảy: "Em có phải không tin anh không?"
"Không có."
"À thì..."
Tôi nói: "Người ta nói người chồng hoàn hảo là phải đưa đón vợ mỗi ngày, tôi tan tầm lúc 1 giờ chiều, anh có thể tới đón tôi không?"
Ánh mắt anh mang theo nghi hoặc: "Em tan tầm sớm như vậy sao?"
Cảm ơn.
Nhờ phúc đức anh ban cho tôi, tôi phải tăng ca mỗi ngày, thường làm thêm giờ đến 10 giờ tối, nhưng tôi vẫn trả lời: "Ừm."
Haha, anh hãy đợi từ một giờ đến mười giờ đi.
Tôi cho rằng anh sẽ do dự, nhưng kết quả người bận rộn như Thẩm tổng đáp ứng rất sảng khoái.
"Ừm, tôi đến đón em."
Sau đó, ba tháng tiếp theo là như thế này.
Thẩm Yến lái xe Cayenne vô cùng nổi bật, dừng ở dưới lầu công ty chúng tôi, kiên nhẫn đợi tôi từ một giờ chiều đến mười giờ tối.
Tuy rằng tôi cảm thấy chiêu này của ba tôi rất ngu xuẩn, nhưng Thẩm Yến đang chờ ở dưới lầu hơn nửa ngày kia còn ngu xuẩn hơn.
Anh cũng không thúc giục tôi, cũng không phàn nàn về tôi.
Cấp dưới đang bàn tán.
"Má ơi, Thẩm tổng nhàn nhã như vậy sao? Từ một giờ chiều đã đến đón vợ."
"Tôi nói với chồng tôi muốn hắn đến đón tôi, hắn phản ứng như thể lấy đi cái mạng già của hắn, nói bận việc này việc kia, không lẽ hắn còn có thể bận hơn Thẩm tổng?"
"Chu tổng, vận khí của cô thật tốt, có thể gả cho người đàn ông tốt như vậy."
Trong lòng tôi rất khó chịu.
Nhìn người đàn ông dưới lầu, tôi cảm thấy tôi đang chà đạp lên trái tim của người khác.
Mười giờ tối tan tầm, tôi mở cửa xe, trong lòng chỉ còn lại chút lương tâm đang giằng xé, tôi vô nghĩa hỏi một câu.
"Anh có phải chờ rất lâu không?"
Anh lắc đầu, ánh mắt đen nhánh.
"Không, chỉ có chín tiếng mà thôi, lúc ăn cơm, đi vệ sinh có chút bất tiện mà thôi."
"Thực xin lỗi, nếu không thì lần sau anh đừng đến đón tôi nữa, tôi thường xuyên làm việc đến khuya."
Tôi thừa nhận, đạo đức của tôi cao hơn ba tôi.
Loại chuyện trêu chọc người khác như này tôi thật sự không am hiểu.
Anh bật hệ thống sưởi trong xe, đưa cho tôi một ly sữa nóng và trấn an tôi.
"Là vấn đề của tôi, để vợ làm việc vất vả như vậy, tôi lại không giúp được gì, chỉ có thể ở chỗ này ngây ngốc chờ đợi, giờ em lại an ủi tôi, tôi thật sự quá kém cỏi rồi."
Nghe anh nói như vậy, lòng tôi càng băn khoăn, nếu anh biết tôi đang cố ý trêu chọc anh, chắc anh tức điên lên mất.
Tôi xoắn ngón tay, nghẹn ngào nói: "Chúng ta đi thôi."
Ngày hôm sau.
Tôi gọi cho ba tôi và nói rằng tôi muốn bỏ cuộc.
"Ba, con cảm thấy như vậy không tốt lắm, nếu không con đổi chiêu khác nha?"
Ba tôi: "Làm sao vậy?"
"Chỉ là..." Tôi có chút nói không nên lời, Thẩm Yến có lẽ thích tôi thật lòng, nếu không anh sẽ không làm đến mức đấy.
"Anh ấy mỗi ngày đều ở dưới lầu chờ con lâu như vậy, con có chút băn khoăn."
Ba tôi hận sắt không thành thép, tẩy não tôi: "Con cứng rắn lên chút nào, như thế này đã chịu không nổi, sau này làm sao làm được chuyện lớn?"
Thế nhưng, người muốn làm nên chuyện lớn cũng không thể cự tuyệt một đại soái ca mỗi ngày đều chờ bạn tan tầm, hơn nữa còn hỏi han ân cần với bạn?
Cái này, huhu ai chịu nổi chứ tôi chịu không nổi.
Nghìn lần vạn lần không ngờ tới ngay ngày đầu tiên kết hôn, tôi đã mở khóa được kỹ năng mới.
Ban đêm, đêm khuya yên tĩnh, tôi nghĩ đến chuyện không ngờ tôi lại hồ đồ kết hôn với Thẩm Yến như vậy.
Kết hôn, có nghĩa là phải cùng anh chung chăn chung gối, còn rất có thể sẽ...
A a a a a.
Mặc dù anh rất đẹp trai và vóc dáng cũng tốt, tôi cũng không thiệt thòi gì, nhưng vấn đề chính là anh là đối thủ của tôi, quan trọng hơn tôi không thích anh.
Tôi có chút hối hận, tự dưng nghe theo kế hoạch của ba, để rồi bây giờ đặt chính mình vào tình huống tiến thoái lưỡng nan như vậy.
Thẩm gia còn chưa bị tôi diệt trừ, tôi ngược lại tự mình vào thế khó.
Tôi vô cùng khẩn trương, đứng ở ngoài cửa rối rắm thật lâu, trong đầu suy nghĩ rất nhiều đối sách có thể ứng phó trong chốc lát.
Nếu anh ép buộc tôi, tôi sẽ liều mạng với anh.
Được rồi, cứ như vậy đi.
Tôi lấy hết dũng khí mở cửa phòng ngủ, kết quả vừa mới mở cửa phòng thì thấy Thẩm Yến đang cầm một cái gối, cúi đầu đáng thương đi ra ngoài, thật giống như một chú chó lớn bị chủ nhân vứt bỏ.
"Anh đi đâu vậy, Thẩm Yến?"
Tôi có chút mờ mịt, sự phát triển của cốt truyện này không nằm trong dự đoán của tôi.
Anh đứng ở trước mặt tôi, ánh mắt đen nhánh, có chút khổ sở: "Tôi đi qua phòng bên cạnh ngủ."
"A?"
Thẩm Yến nở một nụ cười rất miễn cưỡng, giống như là sợ tôi sẽ hiểu lầm, anh chua xót giải thích: "Tôi nghĩ em có lẽ không thích ở chung một chỗ với tôi."
"Tôi... "
Tôi xoắn ngón tay, tôi không ngờ rằng anh sẽ nói như vậy.
Thẩm Yến nhìn tôi vô cùng đáng thương.
"Em không phải từ nhỏ đã ghét tôi sao? Mỗi lần em nhìn thấy tôi đều chạy đi, thật giống như nhìn thấy ma vậy."
Nói tới đây, anh không nói nữa, thật giống như bị tổn thương lòng tự trọng, biểu tình trên mặt vô cùng ủy khuất nhưng vẫn cố gắng kìm nén, anh của bây giờ không còn khí chất lẫm liệt của tổng tài bá đạo lúc trước.
"Bây giờ tôi không muốn khiến em chán ghét, nên tôi sẽ nhường phòng của tôi cho em."
Anh chỉ vào chiếc giường bên cạnh nói: "Đã chuẩn bị xong ga giường cho em rồi, là màu hồng mà em thích, hy vọng em sẽ không ghét bỏ nó."
"Thẩm Yến..."
Trong lòng tôi nổi lên một trận chua xót.
Sao anh lại tốt như vậy, còn nhường phòng cho tôi?
Thế mà tôi còn hiểu lầm anh, nghĩ rằng anh muốn...
Tôi thật tiểu nhân mà.
Tôi không rõ lắm.
Ngay bây giờ, ngay tại thời điểm này, tôi cảm thấy anh thật tốt.
Vừa nghĩ đến đây, tiếng lòng của anh truyền đến vô cùng rõ ràng.
"Biết ngay cô ấy sẽ không tin mình mà, dù sao cô ấy vẫn luôn chán ghét mình như thế, mình đã biết rất rõ ràng, từ trước đến giờ..."
"Bất kể mình làm cái gì, cô ấy đều chán ghét mình."
......
"Không chán ghét, không chán ghét."
Tôi bật thốt.
Anh khó hiểu: "Cái gì?"
Tôi: "Không có gì"
Thẩm Yến thất vọng "à" một tiếng, cầm gối đầu vòng qua tôi, tiếp tục đi ra ngoài cửa, tiếng lòng cũng dần dần yên tĩnh.
Tôi nhìn bóng lưng anh, thật sự là quá thê lương mà.
"Thẩm Yến."
Tôi gọi tên anh.
"Làm sao vậy?"
Anh quay đầu trả lời tôi.
Tôi mím môi, có chút rối rắm, cuối cùng vẫn bỏ qua điểm mấu chốt của mình.
"Hay là anh ngủ cùng tôi đi."
Anh lắc đầu từ chối tôi không chút do dự.
"Không sao, trong nhà còn nhiều phòng trống, tôi không muốn khiến em khó xử."
Anh thực sự... Huhu tôi cảm động quá.
Thấy anh muốn đi, tôi sốt ruột khuyên anh, thậm chí còn vung tay, vội vàng kéo cánh tay anh.
"Không khó xử, không khó xử, hơn nữa nếu anh đi ra ngoài, ba mẹ tôi thấy được thì làm sao bây giờ? Anh và tôi ở cùng nhau đi, tôi tin anh."
Anh nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình, một tia sáng vụt qua đáy mắt anh.
Anh khom lưng, nhẹ nhàng nói vào tai tôi: "Cảm ơn Đình Đình."
Thẩm Yến cầm gối đầu trở về phòng ngủ.
5.
Tôi và Thẩm Yến cứ như vậy ngủ chung một chiếc giường.
Nói chung thì Thẩm Yến cũng coi như biết cách làm người, anh sợ tôi khẩn trương nên cố ý mang ra hai cái chăn.
Phân biệt rất rõ ràng.
Có lẽ tôi thực sự hiểu lầm anh rồi.
Tôi nhìn Thẩm Yến đang nằm bên cạnh tôi.
Anh nhắm mắt lại, chắc là ngủ rồi.
Tôi lặng lẽ thưởng thức anh một lúc, lông mi của anh dài ghê, mũi cũng rất cao, đôi môi cũng đẹp nữa.
Anh quả thực rất đẹp trai nha, nếu không phải là con trai của cái nhà kia, nói không chừng...
Này...
Tôi than thở, ai bảo anh chính là con trai của gia đình đó đây?
Tôi dẹp hết suy nghĩ trong lòng, nghiêng người chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng khi vừa nhắm mắt lại…
Tiếng lòng Thẩm Yến lại truyền đến.
"Trời ơi cứu mạng, người tôi yêu đang nằm bên cạnh tôi, sao mà tôi ngủ được cơ chứ?"
"Nãy giờ nhắm mắt giả bộ ngủ, tròng mắt mình chắc là không nhúc nhích đi, cô ấy nhìn không ra sao?"
"Thẩm Yến, bình tĩnh, bình tĩnh, cuộc đời còn dài."
"Cô ấy vốn dĩ chán ghét mày mà, nếu như bây giờ mở mắt ra, cô ấy sẽ bị dọa mất."
"Thích thì phải khắc chế nha, Thẩm Yến!"
......
Lời tỏ tình liên tiếp thông qua tiếng lòng truyền vào tai tôi.
Tôi bối rối, anh có thực sự thích tôi không?
Tôi đột nhiên nhớ tới, trước kia vào năm ba Đại Học, có một lần anh đưa thư tình cho tôi.
Bây giờ tôi nghiêm túc nhớ lại mới phát hiện, chúng tôi đã học cùng một trường từ trung học cơ sở đến đại học.
Chỉ là chưa từng giao tiếp với nhau.
Ngày hôm đó, anh đứng ở tầng dưới phòng ngủ chúng tôi, mặc một chiếc áo khoác màu đen, dường như đã chờ đợi tôi thật lâu.
Anh rất đẹp trai, còn được cả trường công nhận là hot boy, và tất nhiên khi đó có rất nhiều cô gái vây quanh anh.
Tôi vừa xuống lầu liền nhìn thấy anh, tôi vô cùng tức giận lườm anh một cái, sau đó quay đầu bỏ đi, anh đuổi theo nắm lấy tay tôi.
"Làm gì?"
Tôi hất tay anh ra, không thèm nhìn anh lấy một cái.
Thẩm Yến nhìn tôi, thở dài một hơi, ngữ khí có chút bất đắc dĩ.
"Chu Đình Đình, lần này có thể nghe anh nói hết không?"
"Buông tay."
Tôi tránh anh, có chút không kiên nhẫn: "Có việc gì thì nói."
Động tay động chân làm cái gì?
Hừ, đùa giỡn lưu manh.
Anh đưa một lá thư cho tôi, chà, là thư tình sao, hoặc một loại giấy màu hồng được đóng gói nào đó.
Anh nhìn tôi, sau đó lấy hết dũng khí, đỏ mặt mở miệng: "Chu Đình Đình, anh thích em."
"A"
Tôi chỉ cảm thấy buồn cười.
Lúc ấy hai nhà đấu đến nước sôi lửa bỏng, ba tôi đêm qua đánh nhau hăng đến mức thiếu chút nữa cạo trọc tóc của ba anh, mà mỗi lần tôi nhìn thấy anh cũng đều làm mặt quỷ.
Anh ta thích tôi á? Có quỷ mới tin.
"Thích sao?"
Tôi cười lạnh một tiếng, ở trước mặt anh không chút lưu tình xét nát bức thư tình đó, xé thành giấy vụn, sau đó ném vào thùng rác bên cạnh.
"Lừa đảo!"
"Vì muốn đánh bại nhà chúng tôi, ngay cả loại chiêu thức bẩn thỉu này cũng dám sử dụng, đồ cặn bã."
Tôi kéo tay bạn thân, mắt không chớp rời đi.
Bạn thân tôi lại còn vì soái ca mà bất bình nữa cơ.
"Đình Đình, Thẩm Yến hình như thật sự thích cậu đó, lúc cậu cự tuyệt anh ấy, hốc mắt anh ấy còn đỏ nữa cơ."
Tôi không thèm để ý: "Hừ, diễn kịch đó."
Chỉ có một lần đó thôi, sau này tôi không bao giờ gặp lại anh nữa.
Bây giờ tôi có thuật đọc tâm, có thể nghe thấy giọng nói thực sự trong trái tim của mình, chuyện đó là sự thật sao?
Thẩm Yến thật sự muốn yêu đương với tôi?!
Tôi trằn trọc, mãi mà không ngủ được.
Ban đêm, người ba đã lừa gạt tôi gọi cho tôi một cuộc điện thoại.
"Đình Tử, là ba đây."
Tôi che ống nghe lại, sợ Thẩm Yến đang ngủ bên cạnh nghe được.
"Con biết, điện thoại có hiển thị."
Ba tôi: "Bên kia con thuận lợi hết chứ?"
Tôi: "Dạ."
"Nhớ kế hoạch ngày mai." Ba tôi nhắc nhở tôi.
Tôi vụng trộm liếc nhìn Thẩm Yến đang ngủ, không nhịn được hỏi một câu: "Ba, có khả năng ba đã đánh giá quá cao Thẩm Yến rồi? Rất có thể anh ta chính là cái kiểu lúc nào cũng muốn yêu đương."
Cha tôi: "Yêu đương gì?"
Tôi nâng trán: ...
"Tạm biệt."
Sau khi cúp máy, trái tim tôi có chút dao động.
Nhưng tôi không có biện pháp, cái thứ đồ chơi gọi là “thích” này có thể kiếm tiền được sao?
Xin lỗi nha, Thẩm Yến, tôi cũng chỉ muốn giúp ba tôi đoạt vị trí thứ nhất mà thôi.
Con trai ấy à, đối với mấy thứ tình cảm này đều rất hay quên, sau này anh sẽ gặp được một cô gái giúp anh xoa dịu tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương của mình.
Nghĩ như vậy, trái tim tôi thả lỏng không ít, tôi chậm rãi ngủ thiếp đi.
Mà không biết rằng, ở nơi tôi không nhìn thấy, trà xanh họ Thẩm nào đó nhếch khóe môi, thầm nghĩ trong lòng: Ai rơi vào tay ai còn chưa chắc đâu.
6.
Buổi sáng.
Ánh nắng mặt trời chiếu qua rèm cửa, tôi mở mắt.
Sau đó nhìn thấy một cảnh tượng như vầy.
Có một anh chàng đẹp trai cao ngất ngây đứng ngược chiều ở đầu giường tôi.
Làm khuấy động trái tim mùa xuân của tôi nhộn nhạo.
Soái ca hình như còn có chút ngốc, ngay cả đeo cà vạt cũng không biết, buộc tới buộc lại cả nửa ngày cũng không được.
"Anh thật ngốc nha." Tôi nhịn không được trêu ghẹo nói.
Ai có thể nghĩ đến Thẩm tổng lạnh lùng uy phong lẫm liệt lại không biết thắt cà vạt cơ chứ.
Anh thấy tôi đứng dậy, mỉm cười với tôi, nói chuyện một cách nho nhã.
"Khiến em chê cười rồi."
Động tác thắt cà vạt trên tay Thẩm Yến vẫn không dừng lại, ngoài miệng vẫn còn lắp bắp.
"Thật ra tôi rất hâm mộ những người đàn ông buổi sáng thức dậy được vợ thắt cà vạt."
"Ý anh là muốn tôi giúp anh thắt?"
Lời thoại tiềm ẩn này tôi đã nghe thấy.
Thẩm Yến phủ nhận, nhếch môi: "Không có, tôi chỉ là bày tỏ cảm xúc của mình thôi, em đừng để ý, tôi biết chúng ta không phải loại quan hệ đấy."
Ánh mắt anh mang theo sự mất mát.
Thật ra tôi cũng hơi mềm lòng.
Được rồi, tôi nghĩ đến chuyện còn phải lừa anh, chút việc nhỏ này vẫn có thể giúp được.
Tôi vén chăn, đứng dậy, mang dép lê đứng ở trước mặt anh: "Tôi có thể giúp anh, Thẩm Yến."
"Làm phiền em rồi, cảm ơn Đình Đình."
Tôi bắt đầu thắt cà vạt cho anh, anh nhìn tôi rất chăm chú.
Sau đó anh lại bật chế độ khen ngợi, nịnh nọt tôi: "Đình Đình em thật khéo léo, ngay cả thắt cà vạt cũng đẹp như vậy."
"Người vợ vừa xinh đẹp lại có năng lực như em cũng không nhiều lắm đâu, tôi thật sự không biết bản thân đã tích được bao nhiêu công đức mới có thể cưới được em."
"Vậy sao?"
Trong từng tiếng khen ngợi, tôi dần dần đánh mất chính mình: "Chị đây xinh đẹp và hiền lành sao."
"Nếu như người vợ xinh đẹp lại hiền lành của tôi mỗi ngày đều có thể giúp tôi thắt cà vạt thì tốt quá."
"Vậy mỗi ngày tôi sẽ giúp anh thắt."
"Cám ơn vợ."
Anh hôn một cái lên má tôi: "Tôi rất vui."
Tôi: ???
Tôi cảm thấy hình như mình bị chơi một vố rồi.
Bất quá, quên đi, cứ để vợ anh mỗi ngày giúp anh thắt đi, làm nhiều chuyện như vậy, có lẽ cũng không nhất định sẽ ly hôn.
Đồ ngốc.
"Thắt xong rồi."
Tôi cúi đầu nhìn cà vạt, càng nhìn càng hài lòng, vừa chuẩn bị đi thì bị anh kéo tay lại.
Tôi nghe anh long trọng tỏ tình với tôi một lần nữa.
"Đình Đình, anh thích em."
"À thế à."
Tôi trả lời cho có lệ.
Anh có chút nóng nảy: "Em có phải không tin anh không?"
"Không có."
"À thì..."
Tôi nói: "Người ta nói người chồng hoàn hảo là phải đưa đón vợ mỗi ngày, tôi tan tầm lúc 1 giờ chiều, anh có thể tới đón tôi không?"
Ánh mắt anh mang theo nghi hoặc: "Em tan tầm sớm như vậy sao?"
Cảm ơn.
Nhờ phúc đức anh ban cho tôi, tôi phải tăng ca mỗi ngày, thường làm thêm giờ đến 10 giờ tối, nhưng tôi vẫn trả lời: "Ừm."
Haha, anh hãy đợi từ một giờ đến mười giờ đi.
Tôi cho rằng anh sẽ do dự, nhưng kết quả người bận rộn như Thẩm tổng đáp ứng rất sảng khoái.
"Ừm, tôi đến đón em."
Sau đó, ba tháng tiếp theo là như thế này.
Thẩm Yến lái xe Cayenne vô cùng nổi bật, dừng ở dưới lầu công ty chúng tôi, kiên nhẫn đợi tôi từ một giờ chiều đến mười giờ tối.
Tuy rằng tôi cảm thấy chiêu này của ba tôi rất ngu xuẩn, nhưng Thẩm Yến đang chờ ở dưới lầu hơn nửa ngày kia còn ngu xuẩn hơn.
Anh cũng không thúc giục tôi, cũng không phàn nàn về tôi.
Cấp dưới đang bàn tán.
"Má ơi, Thẩm tổng nhàn nhã như vậy sao? Từ một giờ chiều đã đến đón vợ."
"Tôi nói với chồng tôi muốn hắn đến đón tôi, hắn phản ứng như thể lấy đi cái mạng già của hắn, nói bận việc này việc kia, không lẽ hắn còn có thể bận hơn Thẩm tổng?"
"Chu tổng, vận khí của cô thật tốt, có thể gả cho người đàn ông tốt như vậy."
Trong lòng tôi rất khó chịu.
Nhìn người đàn ông dưới lầu, tôi cảm thấy tôi đang chà đạp lên trái tim của người khác.
Mười giờ tối tan tầm, tôi mở cửa xe, trong lòng chỉ còn lại chút lương tâm đang giằng xé, tôi vô nghĩa hỏi một câu.
"Anh có phải chờ rất lâu không?"
Anh lắc đầu, ánh mắt đen nhánh.
"Không, chỉ có chín tiếng mà thôi, lúc ăn cơm, đi vệ sinh có chút bất tiện mà thôi."
"Thực xin lỗi, nếu không thì lần sau anh đừng đến đón tôi nữa, tôi thường xuyên làm việc đến khuya."
Tôi thừa nhận, đạo đức của tôi cao hơn ba tôi.
Loại chuyện trêu chọc người khác như này tôi thật sự không am hiểu.
Anh bật hệ thống sưởi trong xe, đưa cho tôi một ly sữa nóng và trấn an tôi.
"Là vấn đề của tôi, để vợ làm việc vất vả như vậy, tôi lại không giúp được gì, chỉ có thể ở chỗ này ngây ngốc chờ đợi, giờ em lại an ủi tôi, tôi thật sự quá kém cỏi rồi."
Nghe anh nói như vậy, lòng tôi càng băn khoăn, nếu anh biết tôi đang cố ý trêu chọc anh, chắc anh tức điên lên mất.
Tôi xoắn ngón tay, nghẹn ngào nói: "Chúng ta đi thôi."
Ngày hôm sau.
Tôi gọi cho ba tôi và nói rằng tôi muốn bỏ cuộc.
"Ba, con cảm thấy như vậy không tốt lắm, nếu không con đổi chiêu khác nha?"
Ba tôi: "Làm sao vậy?"
"Chỉ là..." Tôi có chút nói không nên lời, Thẩm Yến có lẽ thích tôi thật lòng, nếu không anh sẽ không làm đến mức đấy.
"Anh ấy mỗi ngày đều ở dưới lầu chờ con lâu như vậy, con có chút băn khoăn."
Ba tôi hận sắt không thành thép, tẩy não tôi: "Con cứng rắn lên chút nào, như thế này đã chịu không nổi, sau này làm sao làm được chuyện lớn?"
Thế nhưng, người muốn làm nên chuyện lớn cũng không thể cự tuyệt một đại soái ca mỗi ngày đều chờ bạn tan tầm, hơn nữa còn hỏi han ân cần với bạn?
Cái này, huhu ai chịu nổi chứ tôi chịu không nổi.
Bình luận facebook