• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Thẩm Yến x Chu Đình Đình (1 Viewer)

  • Phần 1

1.

Ba tôi là lão nhị ngàn năm trong ngành công nghiệp thực phẩm và đồ uống.

Trải qua mấy thập kỷ, sau hàng loạt cuộc chiến kinh doanh căng như dây đàn, nào là tung tin đồn nhà đối thủ phá sản, nào là giành giựt các đơn hàng lớn, thế nhưng vẫn đấu không lại đối thủ truyền kiếp Thẩm gia.

Ba tôi đỏ mắt, triệu tập cả nhà thương lượng đối sách cả đêm (kỳ thật chỉ có hai người tôi và mẹ tôi).

Ông rất tức giận, đi tới đi lui trong phòng khách, cuối cùng kích động vỗ trán, vô cùng tự tin.

"Nghĩ ra rồi, lần này chúng ta nhất định có thể một chiêu diệt toàn bộ phe địch, nhổ sạch gốc rễ của chúng."

Nhớ năm đó, ba tôi chính là một trong mười nhân vật tài chính hàng đầu của Trung Quốc, là nhân vật vô cùng mạnh mẽ đã sống sót trong cuộc khủng hoảng tài chính năm đó.

Vậy kế sách thương mại của ông nhất định sẽ...

Tôi ghé lỗ tai qua, tò mò hỏi: "Kế sách gì vậy?"

Tôi vội vàng lấy quyển sổ nhỏ ra để ghi chép, đây chính là cơ hội học tập ngàn năm có một.

Ba tôi: "Mỹ nhân kế."

Tôi: ?!

Mẹ tôi bất ngờ đứng dậy, vỗ ngực xung phong.

"Tôi tuy rằng tuổi đã lớn một chút, nhưng tôi vẫn có thể, bảo đao của tôi vẫn chưa cùn!"

Tôi giơ tay lên và đồng ý: "Con đồng ý, ba con đội mũ xanh cũng rất đẹp."

Ba gật gật đầu, mỉm cười, có chút kiêu ngạo: "Lời khen ngợi để ở trong lòng là được rồi."

Sau đó, sững sờ hai giây, chậm tám trăm nhịp ông mới phản ứng lại.

"Muốn chết sao, ba nói con đó."

Chủ tịch Chu thu liễm trò đùa, thuận thế ngồi xuống, kéo tay tôi, sau đó tẩy não tôi.

"Đình Đình, con xinh đẹp như thế này, ba đi tác hợp hôn sự của con và Thẩm Yến nha, con đi quyến rũ nó, để cho nó không còn tâm trí mà đi làm."

Thẩm Yến, tổng giám đốc xí nghiệp Thẩm thị, con trai duy nhất của Chủ tịch Thẩm.

Tính cách lạnh lùng không nói, làm việc vô cùng ngoan tuyệt tàn nhẫn, là phú nhị đại nổi danh trong giới.

Ba tôi trước đây từng quyết đấu với ba anh, thỉnh thoảng còn giành chiến thắng.

Nhưng từ khi Thẩm Yến lên ngôi, nhiều năm như vậy, ba tôi cũng không thể xoay người được dù chỉ một lần.

Đúng đấy, ngay cả một lần, cũng không có.

Tên này, cho tới bây giờ đều không hiểu cái gì gọi là kính già yêu trẻ.

2.

Bởi vì cạnh tranh lợi ích kinh doanh gia tộc, tôi và Thẩm Yến từ nhỏ đã là đối thủ một mất một còn.

Con người anh từ nhỏ đã mang cái khí chất lạnh lùng, cứng nhắc, đối với ai cũng lãnh đạm xa cách.

Hai người chúng tôi hầu như không bao giờ nói chuyện với nhau.

Lần duy nhất mặt đối mặt nói chuyện nghiêm túc chính là lần tôi gọi anh là "anh trai".

Bây giờ nhớ lại thật xấu hổ không chịu nổi mà.

Khi còn nhỏ, công ty của nhà anh đã phát triển nhanh chóng, chiếm lĩnh thị trường vốn dĩ thuộc về nhà chúng tôi.

Ba tôi tức giận, vào một buổi tối nọ, ông dẫn tôi lẻn vào nhà ông ấy, tính toán chụp lén công thức nấu ăn.

Ba tôi mập mạp, lại lỗ mãng, đi đường không cẩn thận đá vào cái lon dưới chân, làm kinh động người trong phòng.

Cái này thì thôi đi, nhưng ông lại còn vừa ăn cướp vừa la làng, trước khi chạy trốn còn hô to một tiếng: "Chạy mau!"

Cuối cùng kinh động đến hệ thống an ninh của Thẩm gia, phía sau là chó, phía trước là người.

Ba tôi thân thủ nhanh nhẹn, đã sớm trèo tường ra ngoài.

Ông bỏ chạy, nhưng chân tôi đã bị trật.

Trong bóng đêm...

"Sao không chạy?"

Thiếu niên mặc quần áo bóng chày màu đen, tóc có chút lộn xộn, anh chậm rãi đi tới, đứng vững, ôm cánh tay cúi đầu nhìn tôi, trên khuôn mặt lạnh lùng trước sau như một mang theo một tia trêu chọc.

Má, có cái lỗ nào cho tôi chui xuống không chứ xấu hổ quá.

Tôi lúng túng gãi chân, mặt nghẹn đến đỏ bừng, cười với anh: "Tôi cũng muốn chạy, nhưng là rắm... Mông bị kẹt."

"A."

Thẩm Yến giật giật khóe miệng, tùy tiện đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lượt, giống như là đang nghẹn cười, sau đó quay đầu rời đi.

"Này...".

Thằng khốn này.

Cơ thể của tôi còn bị kẹp ở giữa lan can, tôi gian nan mở miệng: "Giúp tôi với."

Tôi đã cố hết sức rồi nhưng vẫn không thể thoát ra.

Anh nghe được tiếng tôi cầu cứu thì quay về, tôi cảm thấy có hi vọng, tên này cũng không đáng ghét như vậy, trong lòng còn chưa kịp mừng thầm, kết quả lại nghe anh dùng giọng điệu thiếu đòn nói.

"Giúp cậu sao, cũng có thể, gọi tôi một tiếng anh trai xem nào."

Tôi: ...

Tôi nghiến răng nghiến lợi: "Cậu nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tôi?"

Tại sao con trai lại thích người khác gọi mình là "anh trai"?!

"Cái này gọi là chiếm tiện nghi của cậu sao?"

Anh nhíu mày, khuôn mặt anh tuấn xích gần hơn về phía tôi: "Không thì tôi đi nhé?"

Nói xong, anh giống như chuẩn bị xoay người rời đi.

Chết rồi!

Chờ ba tôi đến cứu tôi, nói không chừng đến sáng mai mất.

Trời tối quá, tôi sợ.

Tôi không có biện pháp, đành phải thỏa hiệp, không tình nguyện gọi anh một tiếng: "Anh trai."

Anh rất hài lòng.

"Gọi từ sớm không phải tốt hơn sao."

Động tác của Thẩm Yến nhanh chóng kéo tôi ra, tôi ngẩng đầu, tầm mắt vừa lúc đụng phải anh.

Khóe miệng anh hơi cong lên ở nơi tôi không nhìn thấy.

Chẳng lẽ...

Anh vừa... cười?!

Nếu như anh cười, không cần phải suy nghĩ nhiều, chắc chắn là cười nhạo tôi.

Tôi tức giận, vừa được anh cứu ra, tôi liền véo vào mặt anh, còn đánh anh một trận, mắng chửi anh, cái tên xấu xa!

Anh lấy tay ngăn cản, hai người dây dưa cùng một chỗ, không cẩn thận cùng nhau ngã xuống đất.

Và rồi...

Đôi môi của tôi chạm vào môi của anh.

Có chút ấm, có chút mềm.

"A a a a a!"

Hôn rồi!!!

Trong bóng đêm, tôi thấy tai anh đỏ lên.

Dưới khuôn mặt anh tuấn, sạch sẽ gọn gàng.

Hừm, có cảm giác tối nay anh đặc biệt đẹp trai.

Thẩm Yến nhìn chằm chằm tôi, bật cười, yết hầu trượt lên trượt xuống: "Chiếm tiện nghi của tôi?"

Sau một giây hoàn hồn, tôi đứng lên từ người anh, giấu đầu hở đuôi nói: "Ai chiếm tiện nghi của ai cơ? Cậu suy nghĩ nhiều rồi."

Nhưng thật ra tai tôi cũng đỏ bừng.

Chắc là ánh sáng nhà họ quá sáng, nhất định là vậy!

......

Những hồi ức dần dần kéo tâm trí tôi trở lại.

"Anh ta hẳn là sẽ không đáp ứng chứ?"

Thẩm Yến đang toan tính cái gì vậy?

Kết quả là chỉ một cuộc điện thoại, ba tôi đã xúc động thông báo cho tôi.

"Thẩm Yến đồng ý rồi!"

Tôi: ???

Tôi không thể giải thích được: "Không phải chứ?"

Mẹ tôi ở một bên phân tích hợp lý.

"Có lẽ bọn họ cũng nghĩ như vậy? Để cho con trai bọn họ quyến rũ con gái chúng ta, cũng khiến nó không còn tâm trí đi làm?"

Tôi: ...

Điều này tôi quả thực không nghĩ đến.

3.

Tôi và Thẩm Yến kết hôn.

Nhiều năm như vậy không nói chuyện, anh vẫn đẹp trai như trước nhưng có cảm giác có chỗ nào đó không đúng.

Ví dụ như...

Cái tên lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt lạnh lùng từ khi còn nhỏ này, bây giờ lại ngọt ngào gọi tôi là "chị", gọi từ lúc ở nhà hàng đến khi về phòng ngủ.

Tổng tài cao ngạo lạnh lùng biến thành chó nhỏ dính người?!

Không có chuyện gì mà tỏ ra ân cần, chắc chắn là có vấn đề.

Muốn quyến rũ tôi, để tôi không có tâm trí làm việc? Như vậy cũng quá hăng hái rồi đó?

Sau khi anh gọi tôi là chị lần thứ 99, tôi đã không thể chịu đựng được và chặn anh ở hành lang.

"Thẩm Yến, anh rốt cuộc đang tính toán cái gì? Anh biết tôi...."

Lời còn chưa kịp nói ra miệng, không biết từ đâu truyền đến thanh âm kiên định rõ ràng.

"A a a! Bình tĩnh bình tĩnh, hiện tại mày đã có được cô ấy rồi, trước khi c.h.ế.t, nhất định phải có được trái tim của cô ấy!"
"Nghe nói gần đây không còn thịnh hành motip tổng tài bá đạo nữa mà đổi thành trà xanh bụng dạ đen đối, mình cũng phải theo kịp thời đại!"
"Cho dù sến muốn c.h.ế.t thì cũng phải gọi cô ấy là "chị".
"Gọi cô ấy thêm mấy lần "chị", cô ấy có thể nào quay lại nhìn mình thêm vài lần hay không, sẽ không còn ghét mình nữa?"

Tôi: ?!

Âm thanh đến từ đâu vậy?

Tôi có chút khiếp sợ: "Thẩm Yến, vừa rồi anh có nghe được thanh âm gì không?"

Anh có chút mờ mịt, nhìn tôi nói: "Thanh âm gì?"

"Thì là..."

Lời còn chưa nói ra miệng, thanh âm đó lại truyền đến.

"A a a a a a, phát điên mất thôi, cô ấy nói chuyện thì nói chuyện đi, nhưng tại sao lại dựa gần vào mình như vậy?"
"Dựa gần như vậy, mình thật sự sẽ..."
"Trời ạ, mặt mình bây giờ có phải rất đỏ hay không..."
"Thẩm Yến, mày dù sao cũng là người có tự chủ, mày phải bình tĩnh, đừng dọa cô ấy chạy mất, thật vất vả mới cưới được bảo bối đó."

Tôi: ?!

Lúc này tôi đã nghe rõ ràng, hơn nữa còn rất rõ ràng.

Thanh âm này rõ ràng chính là tiếng lòng của Thẩm Yến.

Vì xác định suy đoán này, tôi ngẩng đầu, nhìn Thẩm Yến cao hơn tôi một cái đầu, quả nhiên, bởi vì thẹn thùng mà mặt anh đã đỏ thành một mảng.

Ôi trời ơi.

Chẳng lẽ tôi thật sự có thuật đọc tâm mà trong mấy cuốn sách tổng tài bá đạo thường nói tới?!

Tôi nghĩ trong lòng.

Thấy tôi không trả lời, anh lại si ngốc cười ngây ngô, mặt mày Thẩm Yến cong cong, thân sĩ cúi đầu hỏi tôi.

"Nghe được thanh âm gì vậy? Chị?"

Âm thanh đó lại truyền đến.

"Trời ạ, sao khi cô ấy cười lại đáng yêu như vậy?"
"Cô ấy có phải nhận ra tâm tư của mình hay không?"
"Nếu như nhận ra được tâm tư của mình, vậy mình nên làm cái gì bây giờ?"

"Không có... Không có...."

Tôi vội vàng phủ nhận, tuyệt đối không thể để cho anh phát hiện.

Tốt lắm.

Lần này tôi chắc chắn rằng tôi đã có thuật đọc tâm.

Anh vừa mới nói tôi nhận ra tâm tư của anh?

Anh thì có tâm tư gì chứ?

Hừ...

Nhất định là muốn hủy diệt Chu gia chúng tôi.

Tôi nghẹn cười, nhìn ông trùm kinh doanh trước mắt, nhưng trong lòng lại nghĩ: Tiểu tử thối, thật xui xẻo khi anh rơi vào tay tôi.

Muốn chơi thương chiến với tôi sao? Anh còn non lắm.

Có thuật đọc tâm, xem tôi chơi c.h.ế.t anh như thế nào!

Ha ha ha ha ha ha...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom